FULL  Huyền Huyễn Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Truy Mộng

    Truy Mộng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    635
    Được thích:
    194
    Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
    Phong Lăng Thiên Hạ

    === oOo ===
    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Một người một kiếm, ngạo thế Cửu Trọng Thiên!

    Hảo nam nhi phải đỉnh thiên lập địa, ngạo nghễ cổ kim, khí thế như trời biển! Khi ta giận thì càn khôn run sợ, khi ta cười khắp chốn mừng vui! Ta cuồng, phong vân biến sắc! Ta ngạo, vĩnh thế chí tôn!

    Liếc phong lôi chấn, giận thương hải hàn; một tay phá thương khung, một kiếm múa thiên hạ!

    Hảo nam nhi phải nhảy cùng phong vân, đạp trên thiên hạ mà làm quân chủ, ngạo thế Cửu Trọng Thiên!

    Hỏi khắp thiên hạ: Ai theo giúp ta khuấy động thiên hạ? Ai cùng ta, ngạo thế Cửu Trọng Thiên?!





     
    cobac224078, motminhmai and Vô Ưu like this.
  2. Truy Mộng

    Truy Mộng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    635
    Được thích:
    194
    Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
    Phong Lăng Thiên Hạ


    Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu
    ------ ~&~ ------

    Chương 1: Nếu có kiếp sau, nguyện cùng nàng ca múa

    Dịch: Cuonghv
    Nguồn: Banlong.us



    Phong Lôi Đài, Nhất Tuyến Thiên, vùng Vân Hải, Cửu Trọng Thiên!

    Phong Lôi Đài vốn là một trong ba tuyệt địa tại Thượng Tam Thiên của Cửu Trọng Thiên đại lục.

    Nơi đây phong lôi đầy trời, là địa phương duy nhất để xuất nhập Nhất Tuyến Thiên!

    Lúc này trên Phong Lôi Đài lại đang tràn ngập sương mù.

    “Sở Dương, mau giao Cửu Kiếp Kiếm ra, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi!”

    “Sở Dương, ngươi đã sắp chết đến nơi rồi. Mau giao Cửu Kiếp Kiếm ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây!”

    “Sở Dương, thần vật đệ nhất thiên hạ như Cửu Kiếp Kiếm ở trong tay ngươi chỉ lãng phí. Bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn không thể tiến bộ thêm bước nào, chỉ lãng phí của trời! Giao ra mau...”

    Từng tiếng hét từ bốn phương tám hướng truyền tới.

    Tại trung tâm Phong Lôi Đài, Sở Dương toàn thân hắc y, khắp người đẫm máu, tóc tai rối bù, nhưng sự lạnh lùng trên mặt dường như đã trở thành vĩnh cửu. Thần sắc hắn vẫn bình tĩnh, toàn thân thẳng tắp như một cây trường thương!

    Giống như cây kiếm trong tay hắn, thà bị gãy chữ không chịu uốn mình.

    Giờ phút này hắn đã bị trọng thương chí mạng!

    Dưới chân Phong Lôi Đài, trong vòng mấy trăm trượng xung quanh hắn, có vô số mảnh thi thể bị đứt đoạn, máu chảy lênh láng nhuộm đỏ cả mặt đất.

    Nhìn đám cao thủ bốn phía chỉ dám hồ ngôn loạn ngữ mà không dám xông tới, trên mặt Sở Dương lộ ra một nụ cười mỉa mai, ngạo mạn và khinh thường!

    Đối mặt với đám cao thủ đông như kiến này, hắn mặc dù đã như ngọn đèn leo lét trước gió nhưng vẫn ngạo khí trùng thiên.

    Những người có mặt tại đương trường cũng đều đang tính toán. Họ biết Sở Dương đã không còn bao nhiêu chiến lực nữa, nhưng vô luận là ai xông lên cũng sẽ phải đối mặt với một kích đồng quy vu tận của hắn. Tự nhiên là ai cũng không muốn làm đá lót đường cho người khác, chỉ hy vọng có kẻ nào đó không sợ chết xông lên trước.

    Nhưng trên đời có mấy kẻ ngu si như vậy? Cho nên bọn họ không hẹn mà cùng ngừng tay vào lúc này.

    “Một lũ vô dụng! Người đã như vậy, tâm tính cũng như vậy! Dù tu vi bọn mi có cao tới đâu, nhân số có đông hơn nữa, dù có thể giết ta cả vạn lần thì cũng không xứng là địch nhân của ta!”

    Sở Dương cười mỉa mai rồi chầm chậm ngồi xuống. Trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không hề thốt ra một lời, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc.

    “Cửu Kiếp Kiếm ở trong tay ta làm sao lại bị lộ ra ngoài? Chính ta đã phải tìm kiếm mất ba năm mới xác định được trên Phong Lôi Đài tại Thượng Tam Thiên có một đoạn thân kiếm của Cửu Kiếp Kiếm. Ta phải trải qua trăm nghìn gian khổ, mạo hiểm cửu tử nhất sinh mới đi tới được Thượng Tam Thiên, nhưng vì sao sau khi ta tới đây lại gặp phải mai phục như vậy? Hôm nay chỉ mới là ngày thứ năm ta tiến vào Thượng Tam Thiên mà thôi! Vừa mới tìm thấy Phong Lôi Đài đã gặp phải tập kích?

    Kết cục ngày hôm nay hẳn là ta sẽ chết!

    Ta nổi danh với hành tung xuất quỷ nhập thần, rốt cục là ai mà có thể biết được kế hoạch của ta? Chính ta liên tục xông ra mười mấy lần, nhưng mỗi lần đều bị người cản lại! Hơn nữa những vị trí ta lựa chọn để xông ra đều là góc chết! Nếu như bình thường mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện không thể tin được!

    Là ai mà có thể hiểu rõ từng thói quen của ta như vậy? Kẻ địch trong bóng tối này là ai chứ?”

    Vấn đề này đã làm Sở Dương khổ sở suy nghĩ không ít.

    Cửu Kiếp Kiếm rọi sáng một vùng trời, giống như vạch ra một cầu vồng giữa không trung.

    Đám người đang bao vây thấy một màn như vậy thì trong lòng nóng như lửa đốt, đều thầm hận vì sao thần vật kia lại không ở trong tay mình!

    Thượng cổ thần vật! Thần vật đệ nhất của Cửu Trọng Thiên đại lục!

    Ai chiếm được Cửu Kiếp Kiếm, người đó có thể trở thành vô địch thiên hạ! Bên trong Cửu Kiếp Kiếm có ẩn chứa đại bí mật về con đường tiến tới thiên hạ vô địch! Tục truyền còn nói uy lực của Cửu Kiếp Kiếm không chỉ dừng lại tại đó.

    "Cửu Kiếp Cửu Trọng Thiên, nhất kiếm diệt thế gian. Thiên thu vạn cổ, chỉ duy nhất Cửu Trọng Thiên!"

    Đây là lời truyền tụng về Cửu Kiếp Kiếm trên giang hồ, nhưng không một ai có thể kiểm chứng. Cửu Kiếp Kiếm luôn luôn là một truyền thuyết. Không ai ngờ rằng, có một ngày Cửu Kiếp Kiếm lại thật sự xuất hiện tại ngay trước mặt mình.

    Trong lòng Sở Dương cũng đang thắc mắc. Ừ thì Cửu Kiếp Kiếm! Không sai, chính ta đã chiếm được Cửu Kiếp Kiếm, hơn nữa còn từng bước một tìm kiếm được năm đoạn thân kiếm. Nhưng thật đáng thất vọng khi uy lực của Cửu Kiếp Kiếm cũng không lớn như ta đã tưởng tượng! Hơn nữa, giữa ta và Cửu Kiếp Kiếm luôn có một tầng ngăn cách hữu hình, bất luận là nhỏ máu nhận chủ hay dùng tâm để cảm ngộ thì đều chẳng có chút hiệu quả nào.

    Vì sao? Vì sao?!

    Cực si tình, cực si kiếm! Ta diệt tình nhập kiếm, lấy kiếm nhập võ, dùng võ đạo cầu thiên đạo, lấy sự cô độc suốt đời để trả giá, dùng sự giết chóc để cứu rỗi chúng sinh. Đáng tiếc vẫn không thể luyện thành Cửu Kiếp Kiếm, luyện thành thần công Cửu Trọng Thiên!

    Là do ta đã lựa chọn sai hay là con đường này vốn đã sai lầm từ trước? Cũng có thể do sự vô tình của ta còn chưa phù hợp với Cửu Kiếp kiếm?

    Kiếm khách vô tình! Kiếm khách vô tình! Đã hữu tình thì làm sao đáng gọi là kiếm khách?

    Kiếm đạo, võ đạo, Thiên đạo! Kết cuộc đều là sự vô tình... Nhưng hiện tại ta đang ở giữa lằn ranh sinh tử, vì sao lại dao động như vậy?

    Cửu Kiếp Kiếm ơi là Cửu Kiếp Kiếm, bí mật của ngươi rốt cuộc là thứ gì?

    Nhìn những ánh mắt tham lam đang chằm chằm vào Cửu Kiếp kiếm từ bốn phía, Sở Dương cười khổ trong lòng không ngớt. Các ngươi chỉ biết rằng có Cửu Kiếp kiếm là có thể vô địch thiên hạ, nhưng các ngươi có biết ta vì Cửu Kiếp kiếm mà phải trả giá như thế nào không?

    Thứ ta nhận được chính là mất hết tất cả!

    Trong lúc bất chợt, một bóng hình đỏ thắm, duyên dáng hiện lên trong đầu Sở Dương. Bóng hình đó càng lúc càng rõ nét, tà áo nàng lay động theo gió, bay lên trong u tối, văng vẳng như có tiếng nhạc khoan thai dìu dặt.

    Bóng hình duyên dáng đó lại nhẹ nhàng múa lên những vũ điệu trong hư vô, thoáng ẩn thoáng hiện.

    Ánh mắt Sở Dương chợt trở nên xa xăm, buồn bã và đầy thương cảm!

    Máu tươi vẫn chảy, Sở Dương có thể cảm nhận được sinh mệnh lực của mình đang trôi đi rất nhanh. Cả đời hắn theo đuổi võ đạo, nhập tình, phá tình, xuất tình, cuối cùng là diệt tình. Trong khoảnh khắc cận kề tử vong đó, hắn vốn tưởng rằng tiếc nuối duy nhất của mình là chưa đạt đến cảnh giới tối cao mà cả đời đã theo đuổi, nhưng ngờ đâu trong đầu hắn lại hiện lên một bóng hình.

    Bóng hồng tuyệt mỹ đó, cử chỉ quay đầu đó, dáng hình xoay chuyển đó... Tất cả đều là tuyệt đại phong tình, nhẹ nhàng, dịu dàng múa lên trong nội tâm. Mỗi lần nàng ngoái đầu lại nhìn hắn, ánh mắt đều ẩn chứa thâm tình sâu như biển...

    Nàng là Mạc Khinh Vũ, người phụ nữ mà Sở Dương đã nhập tình rồi phá tình!

    "Thì ra ta còn chưa thật sự phá tình..."

    Sở Dương cười tự giễu, lẩm bẩm với chính mình!

    Một thoáng hối hận lẳng lặng dâng lên trong lòng hắn, ban đầu nhẹ nhàng như sương khói, nhưng chỉ trong chốc lát đã ngập tràn cả tâm linh. Giờ này khắc này, trái tim hắn đã không chịu sự khống chế của bản thân và cũng không còn muốn bị khống chế nữa.

    “Khinh Vũ! Không biết lần này ta xuống Hoàng Tuyền liệu có được gặp lại nàng không?

    Khinh Vũ, nàng cũng biết lúc đó ta vì tu luyện Tam Kiếp Diệt Tình Trảm mà rời khỏi nàng. Nàng có biết ta đã hối hận đến thế nào không?”

    Trong lòng Sở Dương lúc này chỉ còn lại buồn bã và mất mát...

    “Tất cả cùng lên! Cứ băm hắn ra đã! Còn về Cửu Kiếp Kiếm, chúng ta cứ từ từ thương nghị cũng không muộn!”

    Một người lớn tiếng kêu lên:

    “Nếu cứ chờ đến lúc hắn khôi phục được một chút, thì chúng ta muốn giết hắn sẽ càng khó khăn hơn!”

    Tất cả mọi người tứ phía ầm ầm đồng ý, cùng nhau giơ cao đao kiếm chém về phía Sở Dương.

    Sở Dương vẫn như cũ ngồi đến xuất thần, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Sự thê lương trong hắn như đã trở thành vĩnh cửu, những sợi tóc dính đầy máu phất phơ trên trán...

    Hình bóng trong đầu càng múa càng nhanh, càng múa càng mãnh liệt, lúc này đã hóa thành một bóng hồng vô định, lúc ẩn lúc hiện, tiếng ca thê lương mà dịu dàng cũng sâu thẳm truyền ra...

    "Nhất sinh bất khinh vũ,
    Nhất vũ nhất sinh khổ;
    Kim sinh vi quân vũ,
    Túng khổ vũ nhất sinh!"

    Đây là bài thơ đính ước mà Mạc Khinh Vũ đã dành tặng cho hắn. Còn nhớ lúc ấy Mạc Khinh Vũ rưng rưng lệ, ánh mắt thê lương mà u oán. Nàng đã sớm biết rằng hắn chỉ dùng tình cảm của nàng để luyện công, nhưng nàng vẫn như một con thiêu thân lao vào lòng hắn, để mặc cho hắn thiêu đốt!

    Sở Dương nghĩ đến thẫn thờ, trong lòng chua xót khó chịu. Đến giờ phút cuối cùng của kiếp nhân sinh, hắn mới hiểu được chân tình đáng quý đến dường nào, nhưng tất cả đều đã muộn.

    Hắn vẫn còn nhớ rõ lần cuối cùng Mạc Khinh Vũ bị hắn cự tuyệt, lòng nàng đau đớn như bị cắt ra từng khúc, trên đường trở về đã bị tập kích, một đời hồng nhan rốt cục hương tiêu ngọc vẫn.

    Hắn sau khi nghe được tin đã lập tức chạy tới nhưng vẫn chậm một bước. Tuy sau đó Sở Dương đã đuổi tận giết tuyệt tất cả những kẻ vây công Mạc Khinh Vũ, thậm chí tru di cửu tộc, nhưng giai nhân ấy vẫn không thể sống lại!

    Hồng nhan tuyệt đại đó trước khi sắp chết, nàng yếu đuối nằm trong lòng hắn nói :

    “Sở Dương, nếu có kiếp sau... nếu muội còn có thể gặp huynh, hy vọng huynh có thể... có thể liếc mắt nhìn muội một lần. Muội dễ nhìn hơn kiếm mà! Sở Dương, có thể chết trong lòng huynh, muội rất vui...!”

    Đây là câu cuối cùng của Mạc Khinh Vũ!

    “Khinh Vũ, nàng không hài lòng? Nàng còn tiếc nuối? Nếu không như vậy sao khóe mắt nàng sao lại rơi lệ?”

    Trên khuôn mặt giai nhân đã không còn hơi thở ấy bỗng nhỏ xuống hai giọt lệ trong suốt... cùng với nụ cười gượng ép đọng lại trên mặt. Nàng sợ hắn thương tâm trước lúc nàng sắp ra đi? Sao nụ cười ấy lại xinh đẹp mà thê lương như thế?

    Khoảnh khắc đó, hai giọt lệ trong suốt ấy đã nghiền nát trái tim hắn! Và cũng từ đó, trái tim hắn đã phủ đầy bụi mờ!

    Nhẹ nhàng tựa mộng mộng khẽ bay
    Biển máu núi xương vẫn múa này
    Ngàn dặm vung gươm chàng có hiểu
    Tình qua sinh tử ngạo cửu thiên...
    (Dịch thơ: vide)

    Đây là một bài thơ mà Tuyết Lệ Hàn - thiên hạ đệ nhất tài tử, vì cảm mến tình cảm sâu đậm của Mạc Khinh Vũ đối với Sở Dương mà trân trọng làm tặng.

    “Nhưng hiện tại Khinh Vũ nàng đã đi trước một bước, mà ta thì vẫn ở trong nhân thế... nhưng ta sắp có thể sống chết cùng nàng đời đời kiếp kiếp!”

    Sở Dương nghĩ tới xuất thần, gương mặt băng giá của hắn bỗng hiện lên một nụ cười ôn nhu nhưng thống khổ. Mái tóc dài đẫm máu tung bay theo gió...

    “Khinh Vũ, chờ ta…!

    Khinh Vũ, nàng biết không, nếu có kiếp sau, ta thà không tu luyện kiếm đạo, thà không truy cầu đỉnh phong, thà không cần báo thù, ta chỉ cần ở bên nàng là đủ! Thế gian này có cái gì hơn được nụ cười thỏa mãn của nàng? Không có…!”

    Trong đầu hắn, thanh âm của Mạc Khinh Vũ đang ngày càng xa dần, càng lúc càng mơ hồ:

    "Kim sinh vi quân vũ… Sinh sinh vi quân vũ… Thiên chiết tâm bất biến… Vạn tử do bất khổ… Bất khổ…”

    *******

    “Soạt…!”

    Tiếng đao xé gió chém tới, Sở Dương đang trong trạng thái hốt hoảng liền tiện tay giơ kiếm đón đỡ. Trongtâm tư của hắn vẫn còn văng vẳng giọng nói của Mạc Khinh Vũ trong cõi u tối.

    “Kiếp này đã hết! Khinh Vũ, trước khi chết hãy để ta được nghe lại giọng nói của nàng một lần nữa…

    Không đau khổ... Khinh Vũ, nàng khổ nhưng lại không cảm thấy khổ... Ta bây giờ lại đang rất đau khổ! Ta đang rất hối hận!”

    Đao kiếm chém tới càng lúc càng nhiều, máu tươi tung tóe. Sự đau đớn lan tỏa khắp toàn thân làm gián đoạn cảnh tượng trong đầu Sở Dương!

    Sở Dương thét lên cuồng nộ! Hắn đột nhiên đứng dậy, mái tóc dài màu đen tung bay trong gió! Sự cuồng nộ trong nội tâm hắn đã tới lên tột đỉnh!

    Trong thời khắc cuối cùng của sinh mạng này, các ngươi lại dám đến quấy rầy chúng ta đoàn tụ! Đáng chết!

    “Sột..!”

    Một thanh kiếm đâm sâu vào lồng ngực Sở Dương. Sở Dương trong lòng đau xót, hắn cúi đầu xuống nhìn, vừa vặn thấy miếng ngọc bội trên cổ vỡ nát ngay trước mắt. Giữa miếng ngọc bội, một chữ "Vũ" vỡ vụn thành từng mảnh...

    Sở Dương ngỡ ngàng duỗi tay hứng! Trong tay hắn đầy mảnh vỡ của ngọc bội, khóe mắt hắn như muốn rách ra.

    Đó là kỷ niệm duy nhất Khinh Vũ lưu lại cho hắn!

    “Chết hết đi…!”

    Sở Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt sát khí dâng lên điên cuồng. Hắn ngửa mặt thét dài, Cửu Kiếp Kiếm trong tay đột nhiên tạo nên vạn đạo kiếm quang, giống như vô vàn ánh chớp từ chín tầng trời kết thành một vành đai ánh sáng!

    “Ầm… ầm… Ầm…”

    Hàng loạt tiếng va chạm vang lên, tất cả binh khí xung quanh người hắn đều bị chém đứt đoạn!

    Tất cả những người đang vây công đều vội vàng lui về phía sau, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào nửa đoạn binh khí còn lại trên tay mà mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng. Không thể tưởng được uy lực một kích của Cửu Kiếp Kiếm lại khủng bố như thế!

    Bọn họ vốn cho rằng Sở Dương đã bước một chân vào tử môn quan, không còn sức phản kháng nữa. Giờ lúc này, bọn họ đã bắt đầu yên tâm, lá gan mỗi người cũng bắt đầu lớn hơn, trong lòng đã bắt đầu tính toán việc tranh dành Cửu Kiếp Kiếm sau khi Sở Dương chết. Nếu cướp được sẽ phải thoát thân ra sao? Cả một đám đang khẩn trương suy nghĩ đối sách thì Sở Dương lại đột nhiên xuất ra một kiếm! Hơn nữa uy lực lại lớn như vậy!

    Ngoài dự liệu! Thật sự vượt xa ngoài dự liệu!

    Cả người Sở Dương đẫm máu, kiếm trong tay đứng thẳng tắp, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt. Ánh mắt hắn nhìn vào ai, kẻ đó đều không tự chủ được mà thoáng rùng mình.

    Bọn chúng nhận thấy trong ánh mắt của Sở Dương là sự bi thống vô hạn, là nỗi tuyệt vọng vô tận, là sự phẫn nộ vô cùng và còn cả sát khí vô biên!

    Sở Dương nhìn qua một vòng, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi:

    “Các ngươi muốn Cửu Kiếp kiếm ư?”

    Không đợi bất cứ kẻ nào trả lời, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, chậm rãi nói:

    “Được! Ta cho các ngươi xem Cửu Kiếp kiếm!”

    Hắn đột nhiên nhảy lên!

    Hắn vốn đã chịu vô số vết thương trí mạng nhưng giờ phút này lại nhảy lên được! Trên không trung, vết thương khắp người phun đầy máu nhưng hắn vẫn không có chút cảm giác, lạnh lùng quát:

    "Cửu kiếp kiếm, nhất điểm hàn quang vạn trượng mang!"

    Cửu Kiếp kiếm vung lên, hóa thành một hình vòng cung trong không trung! Theo đường cung ấy, ngàn vạn hàn mang tỏa ra rực rỡ như mang theo nỗi niềm thê lương xa xưa nhất trong thiên địa.

    Cửu Kiếp Kiếm! Cửu Trọng Thiên kiếm pháp! Đệ nhất kiếm!

    Cửu Trọng Thiên là tên của đại lục này. Xưa nay tất cả kiếm pháp đều không dám dùng ba chữ này để đặt tên. Nhưng kiếm pháp của Cửu Kiếp Kiếm này lại dám dùng ba chữ Cửu Trọng Thiên.

    Tự cổ chí kim cũng chỉ có một bộ kiếm pháp này!

    Sở Dương mặc dù không thể phát huy uy lực chân chính của Cửu Kiếp kiếm pháp, nhưng hắn đã lĩnh ngộ những thức kiếm này rất lâu rồi. Uy lực của những kiếm này tuy không lớn như trong tưởng tượng nhưng vẫn vượt xa kiếm pháp của thế tục.

    Hơn mười vị cao thủ ở bốn phía thấy một kiếm này thì không thể không xuất ra sát chiêu của mình để chống lại công kích! Sau khi va chạm, thân thể mỗi người đều trở nên loạng choạng, cảm thấy sắp không cầm nổi binh khí trong tay nữa!

    "Cửu Kiếp Kiếm, đồ diệt thiên hạ!"

    Chiêu thứ nhất chưa xong, chiêu thứ hai đã đằng đằng sát khí phủ xuống! Ánh sáng trào dâng như thủy triều ngoài biển khơi, sát khí ngập trời ùn ùn kéo đến bạo phát mãnh liệt! Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười vị cao thủ độc bá một phương đồng thời ra sức ngăn cản nhưng vẫn phải chật vật lui về sau, toàn thân đẫm máu!

    Giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều có một ảo giác rằng Sở Dương tuyệt đối không hề bị thương! Hắn tuyệt đối đang ở trong trạng thái đỉnh cao!

    Bọn chúng không hề biết mình đã cắt ngang hồi ức của Sở Dương, cắt ngang vũ điệu của Mạc Khinh Vũ, khơi dậy cơn điên cuồng trong lòng Sở Dương, khiến hắn hoàn toàn phát huy tất cả tiềm lực của mình! Đây là sức mạnh của sinh mệnh lực, sự giận dữ từ tận linh hồn! Sức mạnh này thậm chí còn vượt xa thời kì đỉnh cao của hắn!

    "Cửu Kiếp Kiếm, nhất tụ phong vân tiện thị hoàng!" (Cửu Kiếp Kiếm, vương kiếm tụ phong vân)

    Sở Dương thê lương cười to, Cửu Kiếp Kiếm thôi phát ra ra một vùng kiếm quang hình dạng một chiếc vương miện thật lớn! Uy áp vô tận bao trùm trời đất! Kiếm quang đi tới đau là tiếng kêu thảm thiết liên miên vang lên tới đó. Từng dòng máu phun lên, đầu của cả một đám người lăn lông lốc xuống như những trái dưa rơi dụng…

    Cửu Kiếp kiếm, vương giả hàng lâm, thương sinh thiên hạ mặc ta tàn sát! Tùy tâm sở dục, ta thích thì lấy, không thích thì phá!
    Cửu Kiếp Kiếm, kiếm khách đa tình đoạn hồng trần!
    Cửu Kiếp Kiếm, núi thây biển máu truyền vạn thế!

    Ba chiêu kiếm liên tiếp xuất ra làm mặt đất vốn đã bị máu tươi thấm đẫm lại một lần nữa biến thành Tu La địa ngục! Hơn mười người tiến lên vây công lần này đều ngã vào trong vũng máu!

    Sở Dương hạ người xuống, toàn thân loạng choạng, ánh mắt bễ nghễ khinh thường nhìn chung quanh. Hơn mười trượng xung quanh hắn giờ đã không còn một người nào còn đứng! Những người này đã từng là cao thủ, đã từng huy hoàng chói lọi, nhưng giờ đây đã biến thành thi thể dưới Cửu Kiếp Kiếm!

    “Muốn Cửu Kiếp kiếm? Các ngươi cũng xứng sao?”

    Nhưng dù vậy, sau khi trải qua lần bùng nổ này, Sở Dương đã sức cùng lực kiệt!

    “Khinh Vũ, mặc kệ là ở lên trời hay xuống đất, không ai có thể cản trở chúng ta đoàn tụ!”

    Hắn chống kiếm thở hổn hển, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại. Hắn đang hy vọng bài hát kia lại xuất hiện… Nhưng lại không có bất cứ gì xảy ra!

    Sở Dương bỗng nhiên mở mắt, gầm nhẹ:

    “Vì sao? Vì sao lại không có? Khinh Vũ...”

    Ở đằng xa, từ ba phương hướng khác nhau đồng thời hiện ra ba đạo hào quang, sau đó nhanh chóng biến thành ba cái bóng màu vàng trong không trung. Ánh sáng chói mắt mang theo sự ngang ngược bá đạo không ai bì nổi.

    Ảo ảnh màu vàng đại biểu cho cấp bậc Vương giả! Cũng có nghĩa là đã có ba vị Vương cấp võ giả gia nhập chiến trường!

    Con ngươi Sở Dương co rút lại! Hắn nở nụ cười khổ, vô lực nhìn ba cái bóng màu vàng trên bầu trời, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo từng cơn.

    Không ngờ sát chiêu chính thức của đối phương đến lúc này mới tung ra!

    Ta chỉ là một Võ Tôn, tuy rằng chỉ còn kém Vương cấp có một bậc, nhưng một bậc này lại chênh lệch như trời với đất vậy!

    Ba vị Vương cấp! Thật là đại thủ bút!

    “Hảo kiếm pháp, quả nhiên không hổ danh là Độc Kiếm Võ Tôn! Chẳng qua Thượng Tam Thiên này không phải là nơi mà ngươi có thể dương oai!

    Một người hòa hoãn nói tiếp:

    “Chỉ tiếc là ta không thể đánh một trận công bằng với ngươi, thật là đáng tiếc!”

    Theo tiếng nói vang lên, hai người còn lại cũng hiện thân. Ba người này toàn thân áo bào phấp phới, phiêu dật theo gió.

    Ánh mắt Sở Dương đã hơi mơ hồ:

    “Ba vị Vương giả cũng muốn Cửu Kiếp Kiếm sao?”

    “Sai rồi! Chúng ta không muốn Cửu Kiếp Kiếm. Chúng ta đến đây là vì muốn ngươi phải chết!”

    Ba người đồng thời mỉm cười, trông rất trang nghiêm:

    "Chúng ta chẳng qua là tiện tay thu lấy Cửu Kiếp Kiếm, cũng coi như là một thu hoạch ngoài ý muốn. Đại thu hoạch!"

    Sở Dương cười lạnh, sống lưng thắng tắp ngạo nghễ nói:

    “Chỉ tiếc là các ngươi không hiểu được Cửu Kiếp Kiếm! Các ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được nó đâu!”

    Ánh mắt hắn chợt trở nên kiên định! Hiện giờ hắn đã không còn sức để chiến đấu nữa, nhưng hắn vẫn còn có thể phát ra một kích cuối cùng! Một kích Hủy diệt!

    Hủy diệt bản thân! Hủy diệt Cửu Kiếp Kiếm! Hủy diệt kẻ địch!

    Ánh kiếm lóe lên, Sở Dương mạnh mẽ đảo ngược Cửu Kiếp Kiếm đâm thẳng vào tim mình! Đôi mắt không hề có chút tình cảm nào nhìn ba người trên không, quát lạnh:

    “Lấy máu tim ta, hủy vạn kiếp! Cửu Kiếp kiếm chủ, điên đảo càn khôn!”

    Đây là một kiếm duy nhất hắn có thể phát huy ra toàn bộ uy lực. Trước đó khi nhìn thấy kiếm quyết, hắn đã biết mình có thể thi triển một kiếm này. Nhưng một kiếm như vậy lại cần thiêu đốt sinh mệnh của bản thân để thôi động!

    Kiếm pháp như vậy có ai dám dùng? Người thi triển ra một kiếm này chắc chắn sẽ chết!

    Cửu Kiếp Kiếm đột nhiên lóe sáng chói mắt, cả thanh kiếm giờ như một mặt trời xuất hiện giữa khoảng không, kiếm khí sắc bén đột nhiên trở nên cuồng bạo, lực lượng mạnh mẽ không ngờ nâng toàn thân Sở Dương lên giữa không trung!

    Đây là một chiêu cuối cùng của Cửu Kiếp Kiếm! Dùng máu trong tim mình, hiến tế linh hồn của bản thân để kích phát kiếm hồn! Đây tuyệt đối là chiêu thức đồng quy vu tận với kẻ địch! Một chiêu này thậm chí có thể chém giết đối thủ cao hơn bản thân vài cấp!

    Đó chính là kiếm hồn của Cửu Kiếp Kiếm tự chủ giết người, hủy diệt tất cả!

    “Lui mau!”

    Ba vị Vương cấp võ giả kinh hãi, đồng thời nhanh chóng chạy trốn! Tốc độ họ rời đi lúc này so với vẻ thong dong lúc trước mới tới thật sự là đối nghịch hoàn toàn! Khí độ ung dung tiêu sái kia cũng đã biến mất, cả đám chỉ biết chật vật chạy trốn!

    Ba người bọn họ thật sự là trăm triệu lần không ngờ tới vị Độc Kiếm Võ Tôn này lại có thể xuất ra một chiêu như vậy!

    “Ầm…”

    Một đạo kiếm quang bắn thẳng lên trười cao, biến bầu trời thành một màu trắng bạc chói mắt! Ba vị Vương cấp võ giả ngay cả ngăn cản cũng không kịp, trong chớp mắt đã tan thành tro bụi!

    Thậm chí, kim ảnh mà lực lượng Vương cấp của bọn họ huyễn hóa ra vẫn còn đang thoáng hiện trên không trung, nhưng tính mệnh của bọn họ đã về với cát bụi!

    Một kích của Cửu Kiếp Kiếm Hồn, trong phạm vi sức mạnh của nó thì ngay cả thiên địa cũng có thể bị hủy diệt, huống chi chỉ là ba vị Võ giả Vương cấp?

    Đột nhiên Sở Dương thấy hơi buồn cười. Hắn cười khổ trong lòng, chẳng lẽ bí mật vô địch thiên hạ của Cửu Kiếp Kiếm lại là ở chỗ này? Như vậy, thần vật đệ nhất đại lục này còn giá trị gì?

    Hắn lờ mờ đoán bí mật đó hẳn không phải chỉ có như vậy. Song hắn đã không có cơ hội để tìm bí mật chân chính của Cửu Kiếp Kiếm nữa rồi.

    Sở Dương buông tiếng thở dài, thân hình vẫn lơ lửng giữa không trung. Hắn tùy ý liếc mắt, liền phát hiện ra một kẻ mà hắn cho rằng tuyệt đối không nên xuất hiện tại đây.

    Xa xa, một người mặc áo trắng đang chết lặng nhìn sang bên này, khuôn mặt hắn đầy vẻ ngỡ ngàng!

    Mạc Thiên Cơ?

    Sở Dương nhìn thẳng về hướng bóng trắng đó, hắn rốt cục đã hiểu vì sao hành động của hắn bí ẩn như vậy mà vẫn bị người mai phục, vì sao tất cả công kích của hắn đều bị phán đoán chính xác!

    Thì ra là hắn, Thần Bàn Quỷ Toán Mạc Thiên Cơ!

    Chẳng trách ta thất bại thảm hại như thế!

    Sở Dương muốn cười thảm, muốn tự giễu, muốn... nhưng cái gì hắn cũng không thể làm được nữa, hắn đã mất đi tất cả sức mạnh, hắn cũng không kịp tự hỏi thêm điều gì nữa!

    Thân hình Sở Dương chậm rãi hạ xuống, chầm chậm ngã xuống tựa như lá khô cuối thu. Hắn ngã xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt mà ấm áp.

    "Khinh Vũ, nếu có kiếp sau, nguyện cùng nàng múa dưới bầu trời!

    Nếu đã không tránh khỏi cái chết, vậy hãy đón lấy cái chết bằng lòng nhiệt tình và khát khao lớn nhất, bởi vì nơi ấy có người phụ nữ ta yêu!

    Trong cõi u tối, tựa hồ có một vùng đất trắng xóa mênh mông, tuyết rơi lả tả. Trong không gian màu bạc lung linh ấy, một bóng hồng duyên dáng đang nhẹ nhàng khiêu vũ ở đó tựa như đón chào hắn, cũng như đang vì Sở Dương mà lo lắng. Gương mặt nàng tuy mờ ảo nhưng ánh mắt thâm tình, ôn nhu lưu luyến không oán không hối đó lại hiện lên rõ ràng...

    Điệu múa uyển chuyển đó càng lúc càng nhanh, bay thẳng lên tới cửu thiên cửu địa, nhưng lại thê lương lãnh diễm và đẫm máu...

    Nơi trái tim Sở Dương, Cửu Kiếp Kiếm đột nhiên phát ra quang huy chói mắt, huy hoàng chói lọi!

    Sở Dương đã nhắm mắt nhưng hắn tựa như vẫn nghe được một thanh âm như ẩn như hiện trong u tối, mang theo sự mệt mỏi cùng niềm vui sướng, tựa như đã như trút được gánh nặng khi phải đợi chờ đã quá lâu:

    “Cửu kiếp hóa không, ung dung sinh tử. Trời thủng còn vá được, hà tất phải đợi kiếp sau... Ài, rốt cục cũng chờ đợi được ngươi...”

    Chỉ ngắn ngủi vài câu nhưng trong giọng nói ấy lại giống như đã trải qua vô số bể dâu, mịt mờ không thể lại gần...

    Tiếp theo, quang huy từ nơi trái tim hắn bắn thẳng lên không trung, sau đó đột nhiên tán ra thành một cầu vồng chói mắt chiếu rọi khắp thiên địa, khiến tất cả những người chứng kiến dù mở to mắt nhưng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì!

    Quang huy chỉ chợt lóe lên như vậy, sau khi vút thẳng lên chín tầng trời liền biến mất vô tung vô ảnh...

    Trên Phong Lôi Đài, tiếng gió vẫn rít gào, như đang nghẹn ngào lặp lại câu nói của Sở Dương:

    “Nếu có kiếp sau... nguyện… cùng… nàng… múa…. dưới… bầu, trời...”


     
    Last edited by a moderator: 27/5/18
    inthenight, motminhmai, MauAn and 5 others like this.
  3. Truy Mộng

    Truy Mộng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    635
    Được thích:
    194
    Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

    Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
    Phong Lăng Thiên Hạ


    Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu
    ------ ~&~ ------

    Chương 2: Làm lại từ đầu!

    Dịch: Cuonghv
    Nguồn: Banlong.us



    “Khinh Vũ!”

    Sở Dương mạnh mẽ tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã đau lòng kêu lên. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình đang co quắp, đang đau đớn, chẳng qua thanh âm hắn yếu đến mức nghe như là đang rên rỉ, đến mức ngay cả hắn cũng gần như là không nghe thấy...

    Lời vừa nói ra khỏi miệng, Sở Dương đã ngây ngẩn cả người!

    “Ta... rõ ràng đã thấy Khinh Vũ tới đón ta, nụ cười quen thuộc kia, thanh âm nhu tình đã thấm vào xương tủy kia...”

    Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Trước mắt hắn hiện giờ là núi đá vô tận, ánh tà dương đỏ như máu phía chân trời, bốn phía là trúc tía đung đưa, tựa như mây tím nơi chân trời đang nhẹ đưa trong gió...

    Trên chân của hắn hiện giờ còn có một vết máu.

    Trên đầu Sở Dương đột nhiên kịch liệt đau đớn, hắn lấy tay đưa lên sờ thì thấy máu đã đỏ thẫm.

    Ngọn núi này, cảnh sắc này, vết thương này, rất quen thuộc!

    Đây là đâu?

    Một thanh âm chợt vang lên bên tai Sở Dương, gần như là mếu máo:

    “Ê... Ngươi... Ngươi đừng làm ta sợ. Người anh tuấn tiêu sái như ta không dễ bị hù dọa đâu..."

    Sở Dương lại càng mơ hồ trong lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ ta thực sự còn chưa chết sao?

    Tên gia hỏa đang gọi bên tai ta là ai? Thật đúng là cực phẩm, rõ ràng là suýt bị hù chết vậy mà còn không quên tự kỷ...

    Dường như thấy hắn không có phản ứng, người nọ liền kêu lên:

    "Thật sự... ngươi không giận ta chứ? Ô...ô..."

    Tiếng khóc rống đó nghe cứ như kèn hiệu, nếu người nào nghe từ xa, chắc chắn sẽ cho rằng đó là tiếng chó sói tru.

    Tiếng khóc lóc kéo dài mà vang dội, lượn lờ mãi không dứt, đến lúc ngắt hơi lại biến thành tiếng "Ngao.... ngao…"

    “Thật sự là thiên tài.”

    Sở Dương thầm nói trong lòng. Hắn cũng nghe ra được thanh âm này thật sự là vừa sợ vừa thương, không hề có nửa phần dối. Nhưng thanh âm này thật sự khiến người khác không dám khen tặng…

    Nó tựa như trời cao lúc tạo ra con người đã tính nhầm, đem tiếng của một con vịt chết đặt trên người hắn, hơn nữa còn là vịt đực chết...

    Có thể sau khi tạo ra hắn, ông trời nghĩ rằng cũng không thích hợp lắm, vì vậy để bồi thường cho hắn, liền tặng thêm tiếng sói tru cho đủ bộ.

    Thanh âm này hình như có chút quen thuộc... Thật sự là độc nhất vô nhị!

    Sở Dương đột nhiên giật mình đánh thót, ký ức từ rất nhiều năm trước dũng mãnh tràn vào trong óc...

    “Chỉ là luyện côn pháp một chút mà thôi, ngươi không đến mức cứ như vậy bị ta đánh cho một côn ngủm củ tỏi chứ?”

    Thanh âm kia run run, hiển nhiên là đang sợ hãi:

    “Bọn chúng đánh ngươi nhiều côn như vậy mà ngươi còn không làm sao, vì sao ta đánh ngươi một cái mà ngươi đã ngã rồi... Cái này... cái này con mẹ nó quá bất công rồi! Lẽ nào ngươi thấy ta lớn lên trông anh tuấn tiêu sái mà sinh ra tâm đố kỵ, cố ý hãm hại ta?”

    Sở Dương không thể bình luận thêm điều gì nữa.

    Đây là cái hạng người gì vậy? Không ngờ là vẫn còn đang oán trách mình, mà oán giận thì cũng thôi đi. Dù sao những chuyện thế này ai cũng không muốn gặp, nhưng dù là hắn đang oán giận thì cũng đừng chêm vài câu tự sướng vậy chứ!

    Tự sướng đến mức này là có thể nói là thiên hạ vô địch thủ rồi!

    Khẽ buông tiếng rên rỉ, Sở Dương rốt cục cũng miễn cưỡng mở mắt.

    Hắn thật sự là chịu không nổi nữa, dù có là Độc Kiếm Võ Tôn uy vũ một thời nhưng hắn cũng không chịu nổi thứ âm thanh này.

    Cái giọng vịt chết này kết hợp cùng với thanh âm “rột rẹt” của cái bụng đang sôi lên vì đói của hắn... thì đừng nói là người, dù là con hổ báo nếu phải nghe lâu cũng phải lăn đùng ra chết.

    “Tỉnh rồi, tỉnh rồi… Ha ha…. Ta biết ngay nhà ngươi sẽ bị hình dung anh tuấn của ta dọa cho té xỉu mà...”

    Thanh âm kia tiếp tục hành hạ lỗ tai Sở Dương:

    “Ta cứ thắc mắc vì sao lúc đang đánh nhau mà ngươi cứ nhìn ta chằm chặp như thế? Giờ thì ta đã hiểu!”

    Sở Dương nhăn mặt lại, trong đầu còn đang đau như búa bổ, quát lên:


    “Câm miệng cho ta!”

    Sở Dương thực sự là không thể chịu nổi nữa. Nếu tên kia mà nói thêm hai câu nữa, hắn chẳng thà lại tự đâm thêm một kiếm nữa vào tim mình cho xong.

    Dù sao lão tử cũng là người đã chết qua một lần, vừa mới tỉnh lại đã phải chịu đựng thứ âm thanh kinh khủng của ngươi, như thế có còn thiên lý nữa hay không? Ngay cả chết cũng không để cho người khác được yên tĩnh...

    Sở Dương vừa mới nói tới đó...

    Thanh âm của hắn mặc dù thấp, nhưng cũng tràn đầy uy nghiêm. Cỗ khí tức của Độc Kiếm Võ Tôn vô hình trung phát tán ra ngoài, làm cái tên đang lải nhải bị uy áp nghiêm nghị ẩn trong câu quát chấn nhiếp đến ngây người, nói không nên lời.

    Sở Dương mở choàng mắt, nhưng lại thấy trước mắt chợt sáng lòa, đầu óc quay cuồng. Hắn đành nhắm hai mắt lại, sau đó từ từ mở ra lần nữa...

    Hiện ra trong mắt hắn lúc này là khuôn mặt của một người. Ừm, cũng chính là cái tên đang khoe chính hắn rất anh tuấn tiêu sái.

    Không sai, ở đây ngoại trừ hắn cùng Sở Dương ra thì chẳng còn ai.

    Sở Dương vừa nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thân thiết, đồng thời cũng không biết là nên khóc hay nên cười. Cái từ anh tuấn tiêu sái mà áp dụng cho hắn thì đúng thật là phí của trời!

    Khuôn mặt này tuyệt đối không xấu!

    Con mắt thật to, mũi thẳng, miệng nhỏ, lông mày kiếm. Hơn nữa khuôn mặt hắn trắng nõn, không mập quá cũng không gầy quá.

    Nhưng điều ly kỳ là con mắt của hắn tuy rất có thần, nhưng cự ly cách nhau hơi xa một chút, một mắt gần như là bên cạnh lỗ tai trái, còn con mắt kia lại ngay cạnh lỗ tai phải.

    Lông mi cũng là hai hàng lông mày kiếm. Chỉ là hai thanh kiếm đó, có một thanh vươn phá trời cao, thanh khác thì lại chúc phá địa ngục, hai phương hướng hoàn toàn trái ngược!

    Mũi hắn cũng rất thẳng, chỉ là nó lại thẳng một cách thái quá, sống mũi giống như một tòa giả sơn cao vút, tách rời hoàn toàn hai con mắt sang hai bên! Nhìn từ xa, sống mũi đó giống như một dải ngân hà chia tách Ngưu Lang - Chức Nữ. Đôi mắt như vậy, cho dù là gà cũng không vươn tới...

    Cái miệng hắn cũng rất nhỏ, thậm chí là hồng nhuận tươi tắn. Nhưng chỉ có điều cái miệng anh đào nhỏ nhắn mà lại ở trên người một tên nam nhân thì...

    Nói theo ngôn ngữ ẩm thực là “Trên một miếng đậu hũ trắng như tuyết có đặt một viên anh đào đo đỏ...”

    Tướng mạo thường diễn tả được một phần tính cách... Điều này đã không thể hình dung nữa! Quả thực là rất cá tính, độc nhất vô nhị trên đời!

    Biết tìm đâu được một người thứ hai giống như thế... Hắc, Sở Dương nghĩ mình chỉ muốn quỳ xuống tỏ lòng hâm mộ với tên kia, quả thực là biến thái!

    “Đàm Đàm?”

    Toàn thân Sở Dương đau như chết đi sống lại, trong đầu như có ngàn vạn thanh đao đang khuynh đảo, nhưng hắn vẫn cố gắng khống chế được, lộ ra một vẻ tươi cười ôn hòa:

    “Đàm Đàm, cái tên tự kỷ nhà ngươi vẫn thế! Thật đúng là rất không biết điều.”

    Tên này chính là bạn thân của Sở Dương từ nhỏ, Đàm Đàm sư đệ. Chữ Đàm trong đàm thoại, đàm trong đàm hoa. Cái tên này thật sự là làm cho người ta rất có ấn tượng.

    Đàm Đàm giống như Sở Dương, cả hai đều là cô nhi bị vứt bỏ, được sư phụ mang về nuôi nấng. Lúc Sở Dương mười chín tuổi, trong một lần Đàm Đàm ra ngoài, đột nhiên bên ngoài truyền về tin tức hắn đã đã tử vong. Mãi cho tới bây giờ, Sở Dương cũng không biết ngày đó Đàm Đàm vì sao mà chết, kẻ địch rốt cục là ai?! Hắn đã điều tra thật lâu, nhưng vẫn không có được một chút tin tức.

    Cái chết của Đàm Đàm năm đó đã tạo ảnh hưởng cực lớn đối với Sở Dương, làm cho tính cách của hắn vỗn đã quái gở lại trở nên càng thêm trầm mặc...

    Mới vừa rồi Sở Dương nhắm mắt, nên chỉ duy nhất nghe được thanh âm. Giờ đây sau khi mở mắt, Sở Dương gần như chỉ trong nháy mắt là đã biết mình đang ở đâu.

    Nơi này, thật sự là quá quen thuộc!

    Đây chính là Tử Trúc Lâm của Thiên Ngoại Lâu phía sau núi. Nơi đây chính là lúc hắn mười sáu tuổi, trong một lần luận bàn côn pháp cùng Đàm Đàm tự nhiên bị ngây người, Đàm Đàm bị bất ngờ không kịp thu tay lại, nện cho hắn một côn ngất xỉu.

    Chẳng lẽ mình đã trở về thời gian lúc còn mười sáu tuổi? Nhưng... làm sao có khả năng?

    Sở Dương đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn lại một vòng nữa, hắn rốt cục cũng xác định mình thực sự đã sống lại! Hơn nữa còn quay ngược thời gian về lúc mười sáu tuổi. Chuyện tình hoàn toàn không có khả năng này, giờ đây lại đang phát sinh trên người hắn.

    Sở Dương vốn là người kiên định mà cũng phải chìm ngập trong kinh hỉ và ngây dại!

    Nếu thực sự được làm lại từ đầu một lần nữa thì trong kiếp nhân sinh này, ta có bao nhiêu thứ không nên buông tay?

    Ta thật sự được bắt đầu lại từ đầu?

    Sở Dương sửng sốt một hồi lâu mới bình tĩnh lại. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trào dâng trong lòng. Vì quá kích động mà mặt hắn đã trở nên đỏ ửng, trái tim dồn dập đập như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

    Khẽ quay đầu lại nhìn kỹ vị huynh đệ tưởng như đã không bao giờ gặp lại kia, trong mắt Sở Dương bừng bừng bắn ra những tia cảm tình nồng hậu, run run nói đùa:

    “Đàm Đàm, ta rốt cục biết vì sao ngươi lại bị vứt bỏ rồi...”

    Quả thực, nếu ngươi sinh ra một hình hài như thế mà không bị hù dọa đến tuột tay, vậy thần kinh ngươi có thể nói là quá cứng cỏi.

    Đàm Đàm vô thức gãi gãi đầu, không ngờ không có chút xấu hổ nói:

    “Nguyên nhân của ta chắc là do ta quá anh tuấn tiêu sái... Còn nguyên nhân ngươi bị vứt bỏ, khả năng chính là quá xấu...

    Sở Dương trợn trừng mắt, đột nhiên có một loại cảm giác xúc động tràn ngập, vừa muốn cười ha hả, lại vừa muốn đánh người...

    ****

    Trong trí nhớ, lần này bị thương khiến hắn phải nằm liệt giường mất nửa tháng.

    Mãi về sau, Sở Dương mới biết bản thân không phải là bị thua trong khi luận bàn, mà là bị người hạ độc! Độc tính cứ âm thầm trong cơ thể hắn, cho đến thời điểm thích hợp mới kích phát, khiến toàn thân hắn không thể khống chế!

    Người hạ độc không chỉ nhằm riêng vào hắn, mà còn tính toán chuẩn thời gian, khiến cho Đàm Đàm đánh một côn trực tiếp giết Sở Dương, theo đó Đàm Đàm cũng xong đời.

    Trong môn phái, luận bàn với nhau là chuyện bình thường, nhưng đánh chết người thì chính là đại sự! Vì chuyện ấy, Đàm Đàm bị trục xuất khỏi sư môn là điều chắc chắn!

    Nhưng kẻ hạ độc lại không không ngờ đến một chuyện, đó là trong đoạn thời gian này, tuy Đàm Đàm biểu hiện ra thực lực ngang hàng với Sở Dương, nhưng trên thực tế công lực của hắn đã vượt xa Sở Dương nhiều. Lúc luận bàn cùng Sở Dương, hắn thủy chung vẫn bảo lưu vài phần thực lực.

    Vào thời khắc mấu chốt nhất, Đàm Đàm tuy rằng không kịp thu tay lại, nhưng vẫn kịp tán đi một nửa lực lượng, nên Sở Dương chỉ bị thương nhẹ!

    Trong số những môn hạ của sư phụ, nếu tính thêm cả Sở Dương và Đàm Đàm thì chỉ tổng cộng có ba người! Kẻ hạ độc chắc chắn là đại sư huynh! Thạch Thiên Sơn!

    Trong mắt Sở Dương chợt lóe ra hàn quang lạnh thấu xương, trong lòng yên lặng nhớ kỹ ba chữ “Thạch Thiên Sơn”

    Sắc mặt Sở Dương càng lúc càng trở nên băng giá, cỗ sát khí mơ hồ đang lưu chuyển trong người ngày càng đậm đặc.

    Đàm Đàm ở bên cạnh hắn lại đang tự hỏi, vì sao trong ngày hè chói chang này lại đột nhiên trở lạnh thấu xương như vậy, hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.



     
    Last edited by a moderator: 30/5/12
    inthenight, motminhmai, MauAn and 4 others like this.
  4. Truy Mộng

    Truy Mộng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    635
    Được thích:
    194
    Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
    Phong Lăng Thiên Hạ


    Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu
    ------ ~&~ ------

    Chương 3: Ngụy Quân Tử

    Dịch: stevenqb1890
    Biên: Cuonghv
    Nguồn: Banlong.us




    Bởi vì trong thời gian này, sư phụ được tông phái ban cho một viên Xuân Thu Đan. Xuân Thu Đan, ý nghĩa như tên, ai dùng nó có thể tăng thêm một năm công lực tinh luyện.

    Đó là ban thưởng cho sư phụ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của tông phái. Hắn nhớ sư phụ đã từng nói, người có dùng thêm loại đan dược đó thì cũng không có tác dụng gì, cho nên người định ban cho một người trong ba sư huynh đệ hắn.

    Xuân Thu đan này là một nỗi đau thương trong lòng Sở Dương. Cái loại đan dược này ở Thượng Tam Thiên cho dù ném đi cũng không có ai nhặt, thế mà nó lại trở thành lý do để Đại sư huynh hãm hại hai huynhđệ hắn.

    Hắn nhớ lại kiếp trước thì viên Xuân Thu đan này rốt cuộc cũng rơi vào tay Đại sư huynh…

    Mãi cho đến khi Đàm Đàm đột ngột chết đi, trong một lần Sở Dương đi bái tế vô tình nhìn thấy Đại sư huynh đã ở đó, hơn nữa lại nói chuyện với ngôi mộ Đàm Đàm bị hắn nghe được. Lúc đó, hắn mới nhận ra vị Đại sư huynh mà hắn và Đàm Đàm luôn tôn kính không ngờ lại là một ngươi đê tiện như thế.

    Nghĩ tới đó, trong lòng Sở Dương chợt thở dài. Kiếp trước, hắn và Đàm Đàm thật là ngốc a…

    Thạch Thiên Sơn năm nay hai mươi bốn tuổi, có dáng người gầy nhom nhưng trông rất có lực. Bình thường, vị Đại sư huynh này đối xử với Sở Dương và Đàm Đàm vô cùng tốt, cơ hồ còn thân hơn cả anh ruột của tụi hắn.

    Nhưng thật không thể ngờ, tất cả những chuyện đó đều là giả dối. Hắn từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng Sở Dương và Đàm Đàm. Sự giả tạo thường ngày của hắn chỉ là để hắn có thể loại bỏ hai người để hắn có thể độc chiếm tài nguyên tu luyện của sư môn.

    Sở Dương cũng biết rõ nguyên nhân vì sao Thạch Thiên Sơn phải làm như vậy. Hắn dùng trăm phương ngàn kế như vậy chỉ vì hắn muốn tiến vào nội môn Thiên Ngoại Lâu, đạt được tư cách đệ tử nội môn. Thạch Thiên Sơn muốn tiến vào đó, nhất định có thể trổ hết tài năng trong một lần đại hội của đệ tử tông phái, thẳng tiến đến trận cuối cùng.

    Đây cũng là thủ đoạn mà các đời Thiên Ngoại Lâu dùng để khích lệ các đệ tử vươn lên.

    Cho nên, dù viên Xuân Thu đan này chỉ có tăng thêm một năm công lực tinh luyện, nhưng đối với những đệ tử còn trẻ mà nói thì một năm công lực tinh luyện lại đủ để tiến nhanh, bỏ lại sư huynh đệ đồng cấp ở phía sau một khoảng khá xa.

    Kiếp trước, Thạch Thiên Sơn quả thật đã thành công. Từ thân phận ngoại môn đệ tử hiện tại, hắn đã từng bước đi lên, cuối cùng cũng tiến vào được nội môn, có tư cách tranh vị trí Đại sư huynh cả tông phái.

    Nhưng bốn năm sau, Thiên Ngoại Lâu không biết vì nguyên nhân gì lại đột nhiên bị các đại môn phái liên thủ tiểu trừ, chỉ trong một đêm đã bị tan thành tro bụi.

    Lúc đó, Sở Dương bị trọng thương nên hôn mê, lại bị tầng tầng lớp lớp thi thể đè lên trên, đợi cho hắn tỉnh lại thì cũng đã ba ngày sau.

    Khi đó, Thiên Ngoại Lâu khắp nơi lửa cháy rừng rực, cháy mãi mà chưa tắt. Chủ lâu của Thiên Ngoại Lâu sau ba ngày liên tục bị thiêu đốt, rốt cuộc cũng bị đổ sập, suýt chút nữa còn đè cả Sở Dương lúc này không thể nhúc nhích được.

    Nhưng sau khi sụp đổ, ở sâu trong mặt đất lại lộ ra một đoạn mũi kiếm lấp lóe, giống như đang hấp dẫn ma quỷ vậy.

    Đó chính là đoạn mũi kiếm đầu tiên của Cửu Kiếp kiếm.

    Sở Dương giống như gặp được số đỏ, chiếm được mũi Cửu Kiếp kiếm, từ đó hắn mới bắt đầu quật khởi đi lên, mà khi đó hắn cũng đã hai mươi tuổi.

    Mà cái nơi sụp đổ kia, theo trí nhớ của Sở Dương hiện tại chính là nơi Thất Âm hội tụ của Thiên Ngoại Lâu. Đó là nơi mà Thạch Thiên Sơn nằm mơ cũng muốn tiến vào.

    Khóe miệng Sở Dương hiện lên nụ cười, lẩm bẩm:

    “Thạch Thiên Sơn, nơi Thất Âm hội tụ đó kiếp này chỉ có thể là của ta!”

    Nếu như đã trọng sinh về trước thời điểm đó bốn năm, thì sao ta có thể để thời gian đó lãng phí được chứ? Ta nhất định phải sớm lấy được Cửu Kiếp kiếm. Mà muốn lấy được Cửu Kiếp kiếm thì nhất định phải tiến vào nội môn, đạt được tư cách Đại sư huynh, sau đó tiến vào Thất Âm. Ngoại trừ cách đó ra cũng không còn biện pháp nào khác.

    “Ngươi nói gì thế?”

    Thanh âm của Sở Dương cực nhỏ, Đàm Đàm căn bản không nghe được gì, chỉ thấy môi hắn hơi động mà thôi nên không khỏi hỏi lại.

    “Ta nói… Bầu trời hôm nay thật xanh! Mặt đất thật là dày! Đám trúc tím ngoài kia thật đẹp! Những bông hoa kia lại thật thơm! Còn bộ dáng của Đàm Đàm ngươi lại vô cùng tiêu sái!... Ha ha ha ha…”

    Sở Dương đột nhiên nhảy dựng lên, cất tiếng cười to, tiếng cười réo rắt truyền đi rất xa. Trong khoảnh khắc này, trong lòng Sở Dương tràn đầy phấn khởi. Toàn bộ những tiếc nuối ở kiếp trước sẽ dùng kiếp này để đền bù lại.

    Khinh Vũ, hãy chờ ta! Kiếp này, ta sẽ không để cho nàng phải thất vọng! Ta muốn cho nàng biết, nàng đẹp hơn kiếm nhiều! Ta muốn nàng biết rằng nàng là người xinh đẹp nhất trên cõi đời này! Nàng là người đẹp nhất!

    Đàm Đàm, hảo huynh đệ! Ta sẽ không để ngươi phải chết lần nữa đâu!

    Mạc Thiên Cơ, ngươi cứ chờ đấy!

    Ngọn núi Thiên Đạo, Sở Dương ta phải leo lên tới!

    “Hắc hắc, ta tiêu sái thì quả đúng thật nhưng trời, đất, trúc tím… thì có gì đẹp chứ. Ngươi bị điên àh!”

    Đàm Đàm nhướng mày, một bên hướng lên trời, một bên đâm xuống đất, khẽ nói.

    “Sở Dương, Đàm Đàm, các ngươi đều ở trong này sao?”

    Theo sau tràng cười sang sảng, một thanh niên áo xanh đang ở ngoài rừng trúc đi vào. Hắn có dáng người còm nhom, khuôn mặt gầy gò, da đen, đôi mắt không lớn nhưng lại rất có thần.

    Thạch Thiên Sơn!

    Sở Dương quay đầu nhìn lại, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang cười ôn hòa kia, hắn nhìn thấy rất rõ ở sâu trong ánh mắt của Thạch Thiên Sơn hiện lên vẻ thất vọng và phiền muộn. Đó là hắn nhìn thấy Sở Dương bình an vô sự mà sinh ra phiền muộn.

    “Chết tiệt, sao hắn lại không chết chứ?”

    Nhưng lập tức Thạch Thiên Sơn lộ ra vẻ mặt đầy giận dữ, quát:

    “Các người làm gì vậy? Sở Dương, đầu của ngươi bị gì thế? Ta không phải đã sớm nói với các ngươi, trong lúc sư huynh đệ luyện bàn võ công thì điểm đến là dừng mà. Sao lại dùng khí lực lớn như vậy? Đàm Đàm, ngươi định đánh chết Sở Dương à?”

    Đàm Đàm có chút sợ hãi nhìn Thạch Thiên Sơn, vẻ mặt đầy hổ thẹn, há miệng thở dốc, ấp a ấp úng nói:

    “Đại sư huynh, là… là lỗi của đệ… Vẻ anh tuấn tiêu sái của đệ khiến cho Sở Dương phải khiếp sợ, hắn… hắn ngây người ra…

    Sở Dương cũng im lặng, không biết nói gì.

    “Các ngươi, các ngươi…. Thật sự không thể để cho ta bớt lo mà.”

    Thạch Thiên Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên thở dài:

    “Các ngươi lúc nào mới có thể để cho ta với sư phụ yên tâm đây, lớn như vậy rồi mà cứ như con nít ấy…”

    Hắn nói xong liền bước nhanh tới, trên mặt hiện lển vẻ thân thiết. Trong lúc đi tới, hắn đã xé toạc một mảnh vải trên áo, đi tới trước mặt Sở Dương, vẻ mặt đầy thương tiếc:

    “Có đau lắm không? Ngồi yên để ta băng bó cho ngươi. Mấy ngày tới đừng có chạy loạn, miễn cho miệng vết thương lâu lành.”

    Hắn tỉ mỉ dùng vạt áo của mình lau khô vết máu, sau đó băng bó lại, hết sức nhẹ nhàng, cuối cùng mới yên tâm nhìn lại, thở phào nói:

    “Ài, nếu như sư phụ nhìn thấy, người lại trách ta không chiếu cố tốt hai sư đệ các ngươi đấy…”

    Hắn vừa thở dài vừa lắc đầu nói.

    “Đại sư huynh… Chúng ta sai rồi…”

    Đàm Đàm khó khăn nói.

    “Thật xin lỗi. Sau này khi đánh nhau với hắn, ta chừa cái mặt là được…”

    “Ngươi có gì mà xin lỗi ta? Ai, vết thương lớn như vậy nếu như ở trên người ngươi, ngươi có đau không?”

    Thạch Thiên Sơn cả giận nói:

    “Người ngươi nên xin lỗi là Sở Dương sư đệ kia kìa!”

    Đối với tính tự sướng của Đàm Đàm, trong con ngươi Thạch Thiên Sơn lộ ra vẻ xem thường. Xấu như bát quái mà lại có thể tự luyến tới mức đó sao? Thật là không thể tưởng tượng được.

    Trong lúc hắn nói chuyện, mỗi một câu đều khiến cho người nghe cảm thấy đó là những lời tự đáy lòng. Hơn nữa, ánh mắt lại không có chút lùi bước, nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương khiến cho người khác chỉ nhìn sơ qua đều nghĩ hắn luôn quang minh lỗi lạc, tất cả những cử chỉ đều xuất phát từ chân tâm.

    “Dạ, dạ!”

    Đàm Đàm liên tục gật đầu, vẻ mặt đầy áy náy hổ thẹn. Dưới những chất vấn tràn đầy thân thiết của Đại sư huynh, hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, bắt đắc dĩ sờ sờ khuôn mặt, cảm thán một cách buồn bã, cảm giác mình anh tuấn tiêu sái như vậy lại làm ra cái việc kinh thiên động địa, hại nước hại dân như vậy thì thật là không thể tha thứ.

    Trong lòng Sở Dương cũng phải thở dài, Thạch Thiên Sơn này bất luận là động tác, nét mặt hay giọng điệu đều chân thành tha thiết như vậy, không hề có chút sơ hở nào. Nếu như mình không phải trọng sinh quay về thì tuyệt đối cũng sẽ bị hắn lừa gạt rồi.

    Chẳng trách người này ở kiếp trước lại có thể từ một đệ tử ngoại môn bộc lộ tài năng, thẳng tiến một đường đi lên, cuối cùng có thể cạnh tranh vị trí Đại sư huynh.

    Nếu như Thiên Ngoại Lâu không bị diệt, Sở Dương có thể khẳng định rằng cuối cùng thì vị trí Đại sư huynh nội môn tuyệt đối sẽ rơi vào tay Thạch Thiên Sơn thôi!

    Bản lãnh mà ở trước mặt là một bộ dáng, ở sau lưng lại là một người khác như thế này thì thật sự khó ai có được. Quả thực là không thể chê vào đâu được. Người khác vĩnh viễn không biết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

    Chẳng trách mà kiếp trước, sau khi hắn tiến vào nội môn, chỉ trong một thời gian cực ngắn lại chiếm được tâm hồn thiếu nữ của Ô Thiến Thiến, nữ nhi của tông chủ Ô Vân Lương. Ô Thiến Thiến Thiến được xưng là đệ nhất mỹ nữ ở Thiên Ngoại Lâu thì người theo đuổi sao có thể ít được chứ? Nhưng Thạch Thiên Sơn không có tướng mạo xuất chúng lại âm thầm bắt được tâm hồn thiếu nữ của vị thiên chi kiêu nữ này. Khi việc này được truyền ra ngoài, cả Thiên Ngoại Lâu đều hết sức kinh ngạc. Nhưng bây giờ Sở Dương lại biết rằng tất cả chuyện này nhất định không phải là quá bất ngờ. Thạch Thiên Sơn hoàn toàn có thể làm được chuyện đó.

    Bất quá ở kiếp này, Thạch Thiên Sơn muốn tiếp tục làm được như vậy thì sẽ vô cùng khó khăn. Bởi, ở trước mặt hắn còn có Sở Dương ta đây. Toàn bộ âm mưu của hắn ở trước mặt ta đều là thùng rỗng kêu to mà thôi.

    “Đi, theo ta trở về mà dưỡng thương cho tốt.”

    Thạch Thiên Sơn ân cần đỡ Sở Dương.

    Sở Dương khẽ cười, ngay lúc muốn bước đi chợt ngẩn ra. Ở trong đan điền của mình lại xuất hiện cảm giác đói bụng vô cùng, hoặc có thể nói là một cảm giác vô cùng cấp bách.

    Sở Dương nhất thời giật mình! Đây là chuyện gì thế này? Đói bụng ư? Đây là cảm giác đói bụng sao? Hay là do trong bụng khó chịu nhỉ? Sao trong đan điền lại sinh ra cảm giác đói bụng thế này?

    Cảm giác đó giống như thủy triều ùa tới, trong đan điền lúc này giống như đang mở ra vậy. Với định lực của Sở Dương mà cũng hoàn toàn không thể chịu đựng được. Sở Dương thật sự không chịu nổi, tập trung tinh thần vận công lực nội thị để xem thử có chuyện gì, nhưng vừa nhìn thì hắn suýt chút nữa kinh hô lên.

    Ở bên trong đan điền của hắn lại xuất hiện bóng dáng hư ảo của một tiểu kiếm, màu sắc ảm đạm, dài cỡ chừng một đầu ngón tay, ở trên thân kiếm có thể thìn thấy rõ tám vết nứt.

    Hình dạng của thanh kiếm có chút kỳ lạ, nhưng đối với Sở Dương thì nó lại vô cùng quen thuộc. Tuy rằng đã tàn phế nhưng cái bóng hư ảo đó vô hình trung lại tản ra tia khí phách thôn thiên phệ địa (cắn trời nuốt đất).

    Đây không phải là Cửu Kiếp Kiếm ư? Sao nó lại ở trong đan điền của mình chứ?

    Trong lúc nhất thời, Sở Dương trợn mắt há mồm, thần mình lung lay hai cái, thiếu chút nữa bị khiếp sợ mà ngã xuống đất.



     
    Last edited by a moderator: 29/5/12
    inthenight, motminhmai, MauAn and 5 others like this.
  5. Truy Mộng

    Truy Mộng Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/2/11
    Bài viết:
    635
    Được thích:
    194
    Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
    Phong Lăng Thiên Hạ


    Quyển 1: Thiên Ngoại Lâu

    ------ ~&~ ------

    Chương 4: Bí mật của Cửu Kiếp kiếm!

    Dịch: bem_bem
    Biên: Cuonghv
    Nguồn: Banlong.us




    Loại cảm giác kì lạ kia lại trỗi dậy khiến Sở Dương cẩn thận dò xét một lần nữa. Quả nhiên không lâu sau, hắn nhận thấy tiếng kêu gọi đó được phát ra từ kiếm ảnh của Cửu Kiếp kiếm đang nằm ảm đạm trong đan điền.

    Hiện tại, kiếm ảnh Cửu Kiếp kiếm không khác gì một đứa trẻ bị bỏ đói, dùng hết sức kêu khóc đòi ăn. Mà Sở Dương lại đang toát mồ hôi lạnh, không hiểu vì sao cái cảm giác này lại sinh ra trong cơ thể mình!

    Khi Sở Dương vừa tiếp xúc với ý niệm của kiếm ảnh Cửu Kiếp kiếm, thì nó phát ra một chút ý thức kháng cự và tò mò đối với hắn, giống như một đứa trẻ đang nhìn hắn bằng một ánh mắt vừa vô tội, vừa khát vọng, vừa xa lạ, còn có cả sự chờ mong...

    Trong lòng Sở Dương chợt nổi lên một sự trìu mến, hắn nhẹ nhàng dùng ý niệm của mình ôm lấy nó. Lần này kiếm ảnh kia chỉ hơi kháng cự một chút, rồi sau đó tự động giải trừ sự phòng bị đối với hắn.

    Dưới sự tiếp xúc của ý niệm làm cho Sở Dương đã hiểu vì sao mà vật này lại có thể ở đây!

    Mà đây cũng không phải là Cửu Kiếp kiếm, nói một cách chính xác thì đây là kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm hoặc có thể gọi nó là kiếm ý!

    Hình như tại thời điểm mình đem Cửu Kiếp kiếm đâm vào tim, thi triển ra chiêu thức hủy diệt kia đã kích phát được kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm nhờ vào máu của mình? Mở ra bí mật lớn nhất trong Cửu Kiếp kiếm?

    Nhưng cho dù kích phát được kiếm hồn thì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến mình có thể trở về thời niên thiếu như thế này?

    Thức cuối cùng của Cửu Kiếp kiếm vốn là một chiêu thức cấm kị, chỉ dùng để chết chung với kẻ thù, hơn nữa phải tự giết chính mình trước, sau đó mới có thể giết địch! Để thi triển ra chiêu thức như vậy thì bản thân phải có một ý chí quyết đoán. Mà Sở Dương cũng không biết rằng điều đó chính là một trong những sự thần bí của Cửu Kiếp kiếm!

    Mấy đời chủ nhân của Cửu Kiếp kiếm chỉ chú trọng vào việc tu luyện kiếm đạo nên không một ai được Cửu Kiếp kiếm chấp nhận, bởi vì bọn họ đều hoàn toàn coi nó là một thanh kiếm bình thường! Vậy thì sẽ nhận lại được cái gì?

    Kiếm vốn là vô tình, chính vì thế nên hầu như mọi người sẽ lựa chọn kiếm đạo của bản thân là sự vô tình! Cho nên, những vị chủ nhân đời trước của Cửu Kiếp kiếm chẳng qua chỉ là nô lệ của kiếm mà thôi, không phải là một người sử dụng kiếm chân chính! Kể cả Sở Dương sống ở kiếp trước cũng như vậy

    Tuy nhiên lúc trước, khi Sở Dương dồn hết tâm huyết trong tim của mình đánh ra một chiêu cuối cùng, khiến vạn kiếp bị hủy diệt thì hắn đã hoàn toàn đánh thức được kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm, làm cho nó tiến vào trú ngụ bên trong đan điền của hắn. Mà đệ nhất thần vật của đại lục Cửu Trọng Thiên này từ thời khắc đó cũng đã tìm được chủ nhân chính thức của mình!

    Ngoại trừ Sở Dương thì những người chủ nhân trước đây của Cửu Kiếp kiếm không có một ai dám đánh ra chiêu thức cuối cùng ấy cả! Tận đến khi tuổi thọ của họ đã hết hoặc bị giết thì Cửu Kiếp kiếm sẽ tự động phân ra thành nhiều đoạn, rồi tỏa đi khắp mọi nơi trên đại lục Cửu Trọng Thiên. Sau đó, nó sẽ lẳng lặng chờ đợi vị chủ nhân có duyên với mình tìm ra, mong chờ vào một ngày kia vị chủ nhân đó có thể đưa nó lên đỉnh cao huy hoàng, mở ra số mệnh thần thánh chân chính của nó.

    Có thể nói, trừ người đã tạo ra Cửu Kiếp Kiếm thì hiện tại Sở Dương mới là vị chủ nhân đầu tiên của nó!

    Một chủ nhân thực sự của Cửu Kiếp kiếm mà không phải là một nô lệ của kiếm như trước. Điều này đúng là tìm được đường sống trong cõi chết.

    Bắt đầu từ giờ phút này Sở Dương đã biết rõ, con đường mà kiếp này mình phải đi hoàn toàn khác với kiếp trước!

    Lúc này, kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm đang khẩn thiết kêu gọi vị chủ nhân của nó khẩn cấp đi tìm các đoạn kiếm khác của Cửu Kiếp kiếm và thiên địa linh khí để tầm bổ cho nó! Mà nội tâm Sở Dương cũng dâng lên sự đáp ứng với những lời kêu gọi đó.

    Lập tức, ý niệm của hắn tiến vào trong đan điền, dùng toàn tâm toàn ý an ủi, thể hiện sự che chở với kiếm hồn này.

    Một lát sau, kiếm hồn này dường như đã cảm nhận được tâm tư của hắn nên nó dần dần bình tĩnh lại, tuy vẫn có chút không cam tâm nhưng nó cũng không phát ra tiếng kêu gọi quá mãnh liệt như trước nữa.

    Hiện tại, Kiếm hồn Cửu Kiếp kiếm giống như một đứa trẻ con không đòi được món đồ chơi yêu thích của mình nhưng cũng tỏ ra biết điều, không dám la hét ầm ĩ lên nữa. Chẳng qua nó vẫn phải hếch cái miệng ra, rồi khẽ rơm rớm nước mắt trông rất tủi thân mà nhìn chăm chăm vào cha mẹ mình.

    Kiếm hồn của Cửu Kiếp kiếm này đúng là một đứa nhỏ đáng yêu.

    Trong lòng Sở Dương chợt sinh ra cảm giác yêu thương với nó khiến hắn không khỏi xấu hổ.

    Nhanh chóng khống chế cảm giác đó, Sở Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn liền mở mắt ra thì lại nhìn thấy Thạch Thiên Sơn vẫn còn đang đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm vào hắn. Sở Dương có thể cảm nhận trong con ngươi của Thạch Thiên Sơn kia có một chút hưng phấn nhè nhẹ. Có lẽ là Thạch Thiên Sơn đang nghĩ rằng Sở Dương đột nhiên bất thường như vậy chính là do vết thương lại phát tác.

    Trông thấy Sở Dương mở mắt ra, nét hưng phấn trong ánh mắt Thạch Thiên Sơn chợt lóe lên rồi biến mất, hắn thân thiết hỏi:

    “Sở sư đệ, ngươi vừa bị sao thế?”

    “Không có gì. Chỉ là... vừa rồi đột nhiên cảm thấy buồn đánh rắm. Nhưng tại vì có đại sư huynh đang ở đây nên ta sợ huynh lại chê là không biết xấu hổ, nên phải cố mà nhịn lại.”

    Sở Dương nhìn Thạch Thiên Sơn một cái đầy thâm ý, nói như thật.

    “Hả...!”

    Thạch Thiên Sơn hơi biến sắc mặt, ngượng ngùng nói:

    “Việc ấy... chắc hẳn là rất khó chịu nhỉ?”

    Trong lúc nhất thời, Thạch Thiên Sơn cũng không biết nên nói thế nào, bảo Sở Dương cứ phun ra hay là cố mà nhịn. Nhưng dường như câu nói nào cũng đều không thích hợp.

    Đàm Đàm ở một bên phì cười một tiếng, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp nên không dám cất tiếng cười to. Tuy nhiên, thanh âm của hắn vốn lại rất đặc biệt, chính vì thế mà tiếng cười này của hắn nghe như là vừa mới phóng ra một phát rắm vậy. Mà Thạch Thiên Sơn sau khi nghe thấy tiếng cười của Đàm Đàm thì ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa thì đã mửa luôn ra ngoài.

    Về phía Sở Dương lại đang cười thầm ở trong lòng, hắn có thể lờ mờ cảm thấy tính cách hiện tại của bản thân so với ở kiếp trước đã xảy ra một biến hóa gì đó khác biệt, mặc dù sự biến hóa này không lớn lắm.

    Nhưng mà, khi nghĩ đến tất cả những tiếc nuối của hắn ở kiếp trước, lúc này đã có cơ hội để bù đắp thì tâm trạng của hắn trở nên phấn chấn, bình thản hơn hẳn.

    Kiếp trước, mãi bốn năm sau hắn mới có được một mũi kiếm của Cửu Kiếp kiếm, hơn nữa trong thời gian lúc còn sống hắn cũng không biết bên trong Cửu Kiếp kiếm còn tồn tại một kiếm hồn!

    Từng bước từng bước trên con đường đi về phòng ở trong Tử Trúc Lâm, tư tưởng của Sở Dương dường như đã hoàn toàn lột xác.

    Căn phòng tồn tại trong trí nhớ của hắn kia rồi. Mỗi một bước đến gần căn phòng đó thì tâm tình của hắn lại càng rung động mãnh liệt hơn, sau đó một loại cảm ngộ từ từ dâng lên một cách chậm rãi trong lòng, đồng thời ý niệm của hắn cũng đã tràn ngập khát vọng.

    Trong phòng kia chính là vị sư phụ ở cả kiếp trước lẫn kiếp này của hắn! Một người mà suốt đời hắn tôn kính!

    Nếu như đã được trở về năm mười sáu tuổi, thì mặc kệ lý do vì sao hắn vẫn còn tồn tại trên đời này, hiện tại hắn đã không phải là Độc Kiếm Võ Tôn nữa rồi! Hắn bây giờ chỉ là một thiếu niên nhỏ bé tên là Sở Dương!

    Trước khi hắn trở nên mạnh mẽ, ở trên đại lục này có vô số người có thể giết chết hắn! Nếu như hắn còn nghĩ mình là cao thủ Võ Tôn vô địch của kiếp trước thì chắc chắn là hắn sẽ chết rất nhanh.

    Hắn thừa hiểu, với cảnh giới Võ Tôn tại Hạ Tam Thiên có thể sẽ hô mưa gọi gió cả một cõi, nhưng nếu lên tới Trung Tam Thiên thì chỉ thuộc hàng kha khá, lúc nào cũng phải cẩn thận. Mà so với Thượng Tam Thiên lại càng không tính là cái gì!

    Chỉ có quên đi tất cả vinh quang của kiếp trước, bắt đầu lại từ đầu, leo từng bước một lên tới đỉnh cao mới là cách đúng đắn! Như vậy, bước đầu tiên là phải trong thời gian ngắn nhất đạt được vị trí đại sư huynh trong đám nội môn đệ tử của Thiên Ngoại Lâu, tiến vào Thất Âm Tụ Địa để lấy được mũi kiếm đầu tiên của Cửu Kiếp Kiếm!

    Có thể tưởng tượng ra được, con đường mà cả cuộc đời này của hắn chuẩn bị bước đi tuyệt đối sẽ đặc sắc hơn nhiều so với kiếp trước!

    Tới Tử Trúc Viên, cả ba sư huynh đệ Sở Dương đồng thời dừng chân lại. Nhìn mấy gian phòng chỉ còn tồn tại trong ký ức này, trong mắt Sở Dương toát ra cảm xúc phức tạp. hắn chỉ cảm thấy cảm tình trong lòng dâng lên như thủy triều, trong nhất thời không thể áp chế xuống được!



     
    Last edited by a moderator: 29/5/12
    inthenight, motminhmai, MauAn and 5 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)