Đọc gần xong Ngạo thế cửu trọng thiên. Tổng thể thì truyện coi như đọc đc, cách hành văn khá tốt, cũng có đôi chút hài hước, miêu tả tình huynh đệ có hơi quá đà nhưng cũng ổn. Thế nhưng nếu đạo tâm ko vững thì ko nên tu luyện kẻo tẩu hỏa nhập ma, bởi vì Phong Lăng đã nâng độ yy lên 1 cấp độ mới. Quả nhiên ko có tự sướng nhất chỉ có tự sướng hơn, trc kia đọc Dị thế đã kinh hoàng rồi nhưng Ngạo thế còn bá đạo hơn. Nhờ có cửu kiếp kiếm nên anh main sài cái gì cũng nhất, tư chất cao nhất công pháp cao nhất thì khỏi bàn, vũ khí cũng tiện tay sản xuất số lượng lớn và là hàng xịn nhất, đan,dược đương nhiên cũng chất lượng nhất phân phát mọi người ăn uống thay cơm. Gái của anh thì cũng toàn xinh đẹp tài năng nhất, có em tinh linh nữ vương nhìn cái yêu luôn nguyện lấy làm chồng cho lên làm tinh linh hoàng luôn Truyện này dùng nhiều trí mưu nhưng cũng kiểu tự sướng cao độ, phe ta nói thế nào thì nó đương nhiên là thế, lỗ hổng chồng chất. Hai bên dàn quân đánh nhau, trc trận chiến đột nhiên con gái bang chủ 1 phái bên địch tỏ tình, và thế là bang đó phản chiến giúp phe ta chiến thắng, cái này ko phải sạn mà là phang nguyên viên gạch vào mặt độc giả. Tình tiết kiểu đó trong truyện cũng gặp vài lần. Tóm lại nếu đạo hạnh đã cao thâm thì đọc giải trí giết thời gian cũng đc, theo ta thì truyện này viết tốt hơn Dị thế /bản dịch/convert này sai tên kinh hoàng, thỉnh thoảng nhầm nhân vật này với nhân vật kia thì cũng thôi, nhưng nhiều chỗ lôi tên lạ hoắc đâu đó vào thì cũng kỳ /Kết truyện thì lại như hạch, tiêu diệt phe phản diện quá đơn giản. Thằng thánh nhân tự nhiên hối hận sau trăm vạn năm làm ác, muốn chạy đến Tử tiêu thiên tưởng để làm gì hóa ra chả làm gì cả? Hơn nữa rất ghét cái kiểu sức mạnh tập thể tự nhiên tăng lên mà ko biết tại sao, vâng 1 đám tự nhiên đc buff lên sau đó đánh quân địch như chém dưa thái rau? 97% truyện này đáng ra đc 6.5 điểm nhưng thêm 3% cuối thì tụt xuống dưới 5, đéo nên đọc.