FULL  Tiên Hiệp Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Ngã Dục Phong Thiên
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 20: Hứa sư tỷ (2)


    Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
    Nguồn: metruyen


    Ngay sau đó, một nữ tử quay lưng với ánh trăng bước vào. Nữ tử này có dung nhan tuyệt mỹ, chỉ tiếc là lại chẳng có bất cứ biểu cảm nào, toàn thân lạnh lùng, mặc một trường bào màu bạc, làm cho người ta nhìn nàng mà tưởng như nàng đang khoác ánh trăng.

    Chính là đệ tử nội môn của Kháo Sơn Tông, Hứa sư tỷ.

    Hứa sư tỷ đi vào động phủ, ánh mắt không khỏi nhìn tới những linh thạch và đan dược trước mặt Mạnh Hạo, trên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng thế mà lại xuất hiện tia kinh ngạc.

    - Bái kiến Hứa sư tỷ.
    Mạnh Hạo vội đứng dậy, vung tay phải lên thu linh thạch và đan dược lại, đứng ở một bên, có phần xấu hổ.

    Hứa sư tỷ không nói gì, chỉ nhìn Mạnh Hạo, sau đó gật đầu, nhưng lại định xoay người rời đi.

    Mạnh Hạo ngẩn ra, vội vàng đuổi theo.

    - Mấy khi Hứa sư tỷ đến đây, sao không ngồi chơi một lát?

    - Không cần, ngày mai ta phải bế quan, thuận đường đi qua đây xem ngươi sống thế nào.
    Hứa sư tỷ lãnh đạm nói, đánh giá Mạnh Hạo một cái rồi đi ra độngphủ.

    Mạnh Hạo lại cảm thấy xấu hổ, thầm hối hận vì đã ngồi đếm linh thạch. Nếu không mình mà tỏ ra khó khăn gian khổ chút hẳn là được chút lợi lộc từ chỗ Hứa sư tỷ rồi.

    Nhưng đồng thời Mạnh Hạo lại cảm thấy lòng ấm áp. Vị Hứa sư tỷ này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng tới đây nhìn xem thế này hiển nhiên là còn nhớ mình. Nghĩ tới đây, Mạnh Hạo bỗng nảy ra một ý, hắn vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một viên đan dược màu hồng nhạt.

    - Sư đệ đã sớm muốn cảm ơn sư tỷ nên vẫn luôn tích cóp Ngưng Linh Đan, vất vả lắm mới được được viên Dưỡng Nhan Đan này, sư tỷ nhất định phải nhận lấy, vì trong mắt sư đệ, chỉ có sư tỷ mới xứng ăn viên đan dược này. Từ lúc bước vào tông môn, sư đệ đã có lý tưởng, đó là muốn Hứa sư tỷ thanh xuân vĩnh trú, vĩnh viễn xinh đẹp.
    Mạnh Hạo mắt không hề chớp, mặt đầy sùng kính đưa viên đan dược này ra.

    Hứa sư tỷ ngừng bước chân lại, quay đầu nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn viên đan dược trong tay, im lặng một lúc rồi mới nhận lấy.

    - Mặc dù Ngưng Linh Đan là đan dược thông thường của tông môn, nhưng đều có hiệu quả tới cả Ngưng Khí tầng năm. Lớp tu sĩ chúng ta tu hành, bước vào Tu Chân Giới chính là tương đương bước vào giữa sự sống cái chết, sau này ngươi không được như thế nữa. Mặc dù ngươi có phần thông tuệ, nhưng nên tu hành chăm chỉ hơn mới phải.

    Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo thấy Hứa sư tỷ nói nhiều như vậy, hắn lập tức gật đầu lia lịa.

    - Sư đệ nghĩ chỉ cần Hứa sư tỷ thích, sư đệ nhất định phải đổi cho bằng được.
    Mạnh Hạo cúi đầu, mắt chớp chớp, không cần suy nghĩ mà cứ thế nói.

    - Viên đan này… Ta nhận, lần sau đừng đổi nữa.
    Hứa sư tỷ cầm lấy Dưỡng Nhan Đan, chần chừ một chút rồi lấy một ngọc bội màu hồng phấn ra, đưa cho Mạnh Hạo.

    - Đây là một món pháp bảo, để phòng hộ là chính.
    Nói xong, Hứa sư tỷ liền bước xuống dưới chân núi.

    - Đa tạ Hứa sư tỷ, sư tỷ hãy để sư đệ đi cùng sư tỷ đi. Đã nhiều ngày không gặp, sư đệ có vài vấn đề về tu luyện muốn nhờ sư tỷ giải thích giùm.
    Mạnh Hạo thầm nghĩ đây là chỗ dựa của mình, nhất định phải thân cận chút, nếu có thể theo đối phương lượn một vòng ngoại tông này thì sau này kẻ ở trong tông môn dám chọc hắn sẽ không nhiều.

    Hứa sư tỷ chần chừ, tính nàng lãnh đạm, ngày thường lạnh lùng ít nói, bên người chưa từng có nam tử đồng tông đi theo, Mạnh Hạo đứng bên cạnh như vậy khiến nàng không thích ứng cho lắm. Nàng đang định từ chối thì nghe được nửa câu sau của Mạnh Hạo, lại nghĩ tới vẻ ngại ngùng khi hắn đưa nàng viên Dưỡng Nhan Đan kia, thế là im lặng gật đầu.

    Ánh trăng làm bạn, vẩy xuống mặt đất, lên người Mạnh Hạo và Hứa sư tỷ, theo hai người bước đi dần xa.

    Giờ phút này, ở trên đỉnh Bắc Phong, một lão già cao lớn mặc trường bào xám ngẫu nhiên thấy cảnh đó, trên mặt lão hiện lên vẻ tán thưởng.

    - Không tệ, tên nhóc có tên là Mạnh Hạo này quả không tệ, đúng là nắm bắt được chân ý của Kháo Sơn Tông ta, biết cách tìm chỗ dựa như nào, cũng biết phải thường xuyên giữ gìn quan hệ với chỗ dựa, chỉ có như vậy mới có thể khiến chỗ dựa luôn vững chắc.
    Lão già cao lớn này chính là người đặc biệt thưởng thức Mạnh Hạo khi hắn tặng Hạn Linh Đan kia, lúc này lão càng nhìn Mạnh Hạo lại càng cảm thấy yêu thích.

    Hứa sư tỷ chính là một bộ da hổ rất lớn, khoác tấm da hổ này lên, lượn qua ngoại tông một vòng lập tức khiến không ít người chú ý. Khi những đệ tử ngoại tông này thấy rõ Mạnh Hạo bên cạnh Hứa sư tỷ rồi, ai nấy đều sắc mặt cổ quái. Nhất là đám người ban ngày thấy Mạnh Hạo bán dược ở Bình Đỉnh sơn, dù hận thật đấy nhưng bắt buộc phải nhịn xuống.

    Mà những người tu vi có phần cao hơn dù ban ngày không thấy được chuyện trên Bình Đỉnh sơn, nhưng hình ảnh Mạnh Hạo trong đầu đã trở nên rõ ràng hơn không ít, tự nghĩ không nên tùy tiện chọc kẻ này thì tốt hơn.

    Thậm chí Mạnh Hạo còn không biết rằng ở Kháo Sơn Tông này, hai tháng nay hắn cũng được coi là khá nổi tiếng.

    Dựa theo ý tưởng của Mạnh Hạo, tốt nhất là có thể đi cùng nhau cả một ngày mới tốt, tiếc là đêm đã khuya, đệ tử ngoại tông ra ngoài không nhiều, những người thấy cảnh này chỉ là non nửa số đệ tử ở đây.

    Nghĩ rằng đây là cơ hội hiếm có khó tìm, không thể dễ dàng bỏ qua, với cái dáng vẻ thư sinh ngại ngùng, Mạnh Hạo lại dẫn vị Hứa sư tỷ tính tình trầm tĩnh và ít lời đi Dưỡng Đan Phường. Và trong sự khẩn trương và hâm mộ của nam tử trung niên trong đan phường, Mạnh Hạo đã mua hết nhiều loại tạp đan cấp thấp, bao gồm cả Chỉ Huyết Đan, tiếp đó những loại tạp đan này muốn làm ra cũng cần mấy tháng nữa.

    Thậm chí hắn còn kéo Hứa sư tỷ tới Bảo các, ở trước mặt Hứa sư tỷ, hắn trừng tên sư huynh khôn khéo kia một cái, khiến đối phương sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vụng trộm đưa cho Mạnh Hạo một khối linh thạch, tỏ ý Mạnh Hạo có thể tới đây dùng gương đổi bảo vật khác bất cứ lúc nào. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ căm ghét, nói cho đối phương rằng cái gương rách kia vốn vô dụng, sớm vứt đi rồi.

    Vị sư huynh Bảo các kia cười khổ, liên tục xin lỗi, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Trên thực tế thì chiếc gương đó đã từng bị đánh rơi mấy lần, nhưng không ra hai ba năm sẽ lại được người nhặt lấy trả về.

    Mãi tới dưới chân núi Đông Phong, Mạnh Hạo nhìn Hứa sư tỷ bước trong ánh trăng đi xa dần. Lần đầu tiên hắn cảm thấy vị Hứa sư tỷ này quả thực rất đẹp, rất có khí chất của tiên nữ.

    - Tiếc là tính cách quá lãnh đạm, nếu không ta có thể nghĩ tới chuyện cưới về làm thê tử rồi.
    Mạnh Hạo ảo tưởng một phen, vội giũ bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, ho khan một tiếng rồi trở về động phủ.

    Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng thì Mạnh Hạo lập tức phấn chấn ra khỏi động phủ, đi thẳng tới Bình Đỉnh sơn.

    - Còn thiếu một tia nữa là có thể đạt tới Ngưng Khí tầng ba đỉnh phong, tiếc rằng không có đan dược phù hợp. Yêu đan cũng không dễ lấy, trừ phi bước vào ngọn Hắc sơn kia, nhưng Hắc sơn lại khá nguy hiểm.
    Mạnh Hạo vừa đi vừa nghĩ.

    - Nay trọng điểm là tích lũy linh thạch, có đủ linh thạch rồi, lại kiếm lấy một viên yêu đan ngon nghẻ, ta có thể nhất phi trùng thiên rồi. Nếu tới Ngưng Khí tầng năm…
    Nhất thời tim Mạnh Hạo đập rộn ràng, mắt ánh lên vẻ chờ mong mãnh liệt.

    - Ở ngoại tông này tầng năm đã là bá chủ một phương, mà quan trọng nhất là tới tầng năm rồi là có thể thi triển Phong Hành Thuật.
    Nhớ tới dáng vẻ khi Vương Đằng Phi sư huynh hành tẩu mà thân thể cách mặt đất bảy tấc, Mạnh Hạo lại càng kích động.

    Không lâu sau, Bình Đỉnh sơn đã ở trước mặt, Mạnh Hạo bước vội lên, trông hệt như một tên thư sinh yếu đuối vô hại, khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn ngày hôm qua.

    Lát sau, tu sĩ trên Bình Đỉnh sơn dần nhiều, có vài khuôn mặt xa lạ hôm qua không tới, tiếng chém giết, tiếng kêu la dần vang lên, thảm thiết và hỗn loạn. Mạnh Hạo đảo mắt qua mọi người, cân nhắc hôm nay nên xuống tay bán viên đan dược đầu tiên ở chỗ nào, không chú ý lúc này ở một hướng khác của khu công khai, có một kẻ đang cẩn thận tiến đến.

    Kẻ này vừa đi vừa cẩn thận quan sát khắp nơi, trong giây lát nhìn thấy Mạnh Hạo thì cả người tu sĩ này run lẩy bẩy, lập tức ngừng bước.

    Y là vị khách đầu tiên của Mạnh Hạo ngày hôm qua, tận mắt nhìn thấy vẻ ngại ngùng của Mạnh Hạo khi đánh gục đối thủ, vốn tưởng hôm nay đối phương sẽ không tới nữa, ai ngờ hắn lại mò tới tiếp.
     
  2. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Ngã Dục Phong Thiên
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 21: Đại hán Tào Dương


    Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
    Nguồn: metruyen


    - Sao hắn còn ở đây, cái tên hố người này, thực đáng sợ!
    Tu sĩ này vừa hận vừa sợ, thở dài một tiếng, đang định bỏ về thì bỗng nhiên hai mắt y tỏa sáng ngời, bởi y nhìn thấy ở dưới chân núi có một đại hán đang cất bước tới gần khu công khai.

    - Là Tào Dương… Kẻ này Ngưng Khí tầng hai đỉnh phong, chỉ còn nửa bước chân nữa là bước vào tầng ba rồi. Biểu huynh Lục Hồng của gã lại là đệ nhất nhân của khu công khai này, khiến cho Tào Dương hoành hành ngang ngược ở đây, cho dù luôn thích chơi trò đê tiện thừa dịp người khác đánh nhau bị thương liền ra tay, nhưng lại khiến đối phương giận mà không dám nói, nếu như người khác mà như vậy thì sớm đã bị vây công rồi. Hôm qua gã không tới, những người khác còn tàm tạm, hôm nay có lẽ có trò hay để coi rồi.

    Tu sĩ này vội tới gần hơn, thậm nghĩ tốt nhất là tên Tào Dương này tới xử tên nhãi của phân điếm Dưỡng Đan Phường kia đi, nghĩ rằng cả hai kẻ y đều không ưa, thế là đứng đấy chờ mong kẻ khác gặp họa.

    Thấy Tào Dương bước vào khu công khai, mấy người đang đánh giết phía trước gã đều biến sắc mặt, lập tức né xa khỏi chỗ này, sợ chọc phải tên đại hán hống hách lộng hành này.

    Tào Dương hừ lạnh một tiếng, gã trông cao lớn, lưng hùm vai gấu, đôi mắt như chuông đồng ánh lên tia sáng, nghiễm nhiên đã coi khu công khai cấp thấp này thành hậu viện nhà mình. Ngoài hai ba người gã không muốn động tới, gã căn bản coi thường đám người còn lại. Lúc này gã cau mày, thậm nghĩ bạn tốt Triệu Vũ Cương dạo này lại mất tích đi đâu, gã tâm tình không tốt, bước vào trong rồi thì nhìn lướt qua bốn phía, chuẩn bị tìm một tên tầm thường kiếm chút đan dược để tu luyện.

    Nhưng đang nhìn như vậy, gã chợt thấy chỗ Mạnh Hạo, bị chiếc cờ lớn bay phất phới trước người Mạnh Hạo thu hút sự chú ý.

    Gã nhìn như vậy vốn chẳng có cảm giác gì, nhưng ở trong mắt tên tu sĩ vui sướng khi người gặp họa cách đó không xa, lập tức hóa thành kích động và chờ mong mãnh liệt.

    - Lên đi, tới đi, mau tới đi.
    Tu sĩ này nắm chặt ta đột nhiên phát hiện xem trò hay ở nơi này lại còn hưng phấn hơn cả giết người đoạt bảo ngày trước.

    Có lẽ là bị lời nói thầm của y dẫn dắt, Tào Dương nhìn một lúc, nhưng lại thật sự bước thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, dọc đường đi người xung quanh đều rối rít né tránh.

    Mạnh Hạo ngồi trên tảng đá lớn như vậy vốn đang tập trung mục tiêu, đang chuẩn bị bắt tay chào hàng, nhưng đại hán Tào Dương kia tới gần khiến mục tiêu mà Mạnh Hạo chọn lại ngừng đánh, khiến Mạnh Hạo lấy làm tiếc nuối. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy đại hán Tào Dương đang bước tới phía này.

    Mạnh Hạo không lạ gì kẻ này, là đại hán đã hành hung người ngày hôm đó, Mạnh Hạo vẫn là cái dáng vẻ thư sinh yếu đuối, mang theo ngại ngùng và kỳ vọng hỏi.

    - Vị huynh đài này, hôm nay là ngày thứ hai tiểu điếm khai trương, tất cả đan dược cần gì có đó, đều là những thứ chuẩn bị cho đánh nhau, huynh đài có muốn mua một ít không.

    Tào Dương trừng mắt, đánh giá Mạnh Hạo một phen, lòng lại chẳng cách nào xác định được tu vi của Mạnh Hạo. Dù sao dưới Ngưng Khí tầng bảy, trừ phi tự động tản ra linh uy, nếu không cùng Ngưng Khí cảnh khó mà nhìn ra tu vi đối phương sâu cạn cỡ nào, chờ đến Ngưng Khí tầng bảy mới có thể hiển lộ, khiến người ta nhận ra.

    Cho nên tu vi của Mạnh Hạo còn chưa dễ bị người nhìn ra.

    - Lão tử trước nay mua đồ chưa bao giờ mất tiền, mau lấy đan dược và linh thạch của ngươi ra đây, nếu chậm thì lão tử vặn gãy cổ ngươi.
    Tào Dương nghĩ rằng đây là khu công khai cấp thấp, nghĩ tới biểu ca Lục Hồng của mình, lập tức coi khinh Mạnh Hạo. Trên Bình Đỉnh sơn này, gã với thân thể cao lớn cùng ánh mắt kính sợ của mọi người ở xung quanh, lập tức có vẻ uy vũ khí phách vô cùng.

    Mà vị khách hàng thứ nhất của Mạnh Hạo đang ở cách đó không xa thấy được cảnh này thì vô cùng hưng phấn.

    - Đánh chết hắn đi, đánh chết hắn đi!
    Tu sĩ này thì thào, cũng không biết là muốn đánh chết ai.

    - Huynh đài à, thánh hiền từng nói giật đồ là không tốt. Huynh xem chúng ta thương lượng được không, ta đây làm ăn buôn bán nhỏ lẻ, làm gì có linh thạch, mà hôm nay còn chưa khai trương mà.
    Mạnh Hạo với dáng vẻ thư sinh nhu nhược khuyên vị đại hán kia.

    - Thánh hiền? Ở Bình Đỉnh sơn này, lão tử chính là thánh hiền, lão tử muốn đánh ngươi, ai dám cản, cho dù có làm thịt ngươi thì ai dám lên tiếng.
    Đại hán này nghe Mạnh Hạo nói vậy thì lập tức yên tâm, biết được kẻ ở trước mặt đang sợ, cười ha ha, bước lên một bước, cách Mạnh Hạo càng gần, sắc mặt lộ ra vẻ liều lĩnh.

    - Huynh đài à, ta đâu có đụng chạm gì tới huynh, hơn nữa ta không ở trong khu công khai, huynh xem, ta ở ngoài mà.
    Mạnh Hạo mày chau mặt ủ, đứng lên tỏ ý mình đứng trên tảng đá này, cố gắng nói lý với đại hán này.

    - Lắm lời quá đấy, ta nói ngươi ở trong chính là ở trong.
    Đại hán Tào Dương tỏ ra không kiên nhẫn, cất bước qua cột cờ, định bắt lấy Mạnh Hạo.

    - Khinh người quá đáng!
    Thấy tay phải của đại hán Tào Dương kia sắp hạ xuống, vẻ âm trầm và tàn khốc lóe lên trên khuôn mặt Mạnh Hạo, cả người hắn trong chớp mắt như thay đổi thân phận. Khoảnh khắc khi đại hán Tào Dương tới gần, Mạnh Hạo bước ra nửa bước, giơ tay phải lên quăng ra một cái bạt tai trước.

    Rầm, một tiếng kêu đầy thảm thiết vang lên từ miệng đại hán Tào Dương, gã hộc máu tươi, cả người bay ra, ngã xuống đất ở cách đó không xa, sắc mặt đầy hoảng sợ và khó có thể tin.

    Tu vi của gã cao hơn mấy tên tu sĩ xui xẻo ngày hôm qua không ít, nên lúc này không có hôn mê, nhưng toàn thân bị thương, đang giãy dụa định bò dậy thì Mạnh Hạo cất bước đi tới, mặt đầy lệ khí hung hăng giẫm đạp lên người đại hán.

    - Thánh hiền nói rồi, mua đồ không trả tiền là thèm đòn!

    - Đã nói với ngươi ta đây chỉ là làm ăn nhỏ, hôm nay còn chưa khai trương, không có linh thạch.
    Mạnh Hạo vừa nói vừa giơ chân không ngừng đạp thật mạnh xuống. Đại hán kia kêu gào thảm thiết. Gần như mỗi lần Mạnh Hạo nói một câu, tiếng kêu của đại hán đó đều thê lương thêm vài phần, gã ôm đầu lăn qua lăn lại dưới đất, đạo bào màu lục chi chít dấu chân.

    - Đã nói với ngươi là ta đang ở ngoài khu công khai, không ở trong.
    Mạnh Hạo mặt đầy tức giận. Đại hán kia vốn bị thương, lúc này tiếng kêu tiếng la đau đớn cũng mỏng manh đi không ít, dường như chỉ có khí vào chứ không có khí ra. Các tu sĩ khác nhìn thấy cảnh này đều là những tiếng hít vào đầy khiếp sợ truyền ra, ai nấy nhìn Mạnh Hạo đều tràn đầy hoảng sợ. Nơi đây còn có mấy người hôm qua vì kiệt sức mà ngã gục xuống đất, giờ phút này đột nhiên cảm thấy hôm qua mình quá là may mắn.

    Người hiểu rõ Mạnh Hạo nhất vẫn là vị tu sĩ mua dược đầu tiên ngày hôm qua. Y nhìn vị đại hán đang rú gào, lại nhìn vẻ mặt hung tàn của Mạnh Hạo mà rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, kinh hãi khôn nguôi. Càng cảm thấy Mạnh Hạo này khủng bố, càng nhìn càng thấy Mạnh Hạo này thật quá đáng sợ.

    Mắt thấy sẽ bị Mạnh Hạo đạp cho chết ngất, Tào Dương cảm nhận được tử vong đang kéo tới. Tầm mắt mơ hồ, không biết nghĩ sao mà run rẩy nâng tay trái còn nguyên lành lên cao, trong tay xuất hiện một đống linh thạch.

    - Ta… ta mua dược!
    Tào Dương dùng toàn bộ sức lực kêu lên một tiếng, dường như sợ Mạnh Hạo không nghe thấy.

    Mạnh Hạo đang muốn hạ chân đạp xuống thì sửng sốt, lát sau vẻ tàn khốc biến mất, một lần nữa lại trở thành tên thư sinh nhu nhược vô hại, cười tủm tỉm nhanh chóng bắt lấy linh thạch.

    - Sao không nói sớm.
    Mạnh Hạo tiến lên nâng Tào Dương dậy, phủi phủi dấu chân trên người gã, vội lấy một viên Tùng Cốt Đan tới, ngại ngùng nói.

    Đại hán run rẩy toàn thân, sợ hãi nhìn Mạnh Hạo. Nhất là cái dáng vẻ này của Mạnh Hạo lại càng khiến trái tim Tào Dương run lẩy bẩy, hận không thể lập tức rời đi, tránh xa con mãnh thú hồng hoang đang khoác da người này.

    Lúc này gã lại có chung cảm giác với tu sĩ hôm qua.

    - Huynh đài này, ta thấy thương thế trên người huynh đây phỏng chừng một viên đan dược thì khó mà chữa khỏi trong thời gian ngắn, mà kẻ thù của huynh đài lại không ít, chi bằng huynh đài mua thêm chút nữa đi.
    Mạnh Hạo ôm bả vai Tào Dương, dường như rất lo cho gã.
     
  3. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Ngã Dục Phong Thiên
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 22: Uy hiếp (1)


    Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
    Nguồn: metruyen


    Mạnh Hạo nói ra lời này, cả người đại hán lập tức cừng đờ. Đừng nói là gã, ngay cả mọi người ở xung quanh khi nghe được câu này đều lùi ra sau mấy bước, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo lại càng thêm sợ hãi.

    - Mua… mua thêm ít nữa…
    Tào Dương run rẩy mở miệng, âm thanh yếu ớt, nếu không phải được Mạnh Hạo dìu lấy thì sợ là sẽ lập tức ngã lăn xuống đất.

    - Một viên đan dược một khối linh thạch, già trẻ không gạt, huynh đài cứ yên tâm, ta sẽ không thừa nước đục thả câu mà nâng giá lên, huynh cứ hỏi các vị sư huynh xung quanh đi, phân điếm Dưỡng Đan Phường của ta có danh tiếng rất tốt.
    Mạnh Hạo với sắc mặt thân thiết lấy ra hơn mười viên Hoạt Ứ Đan từ trong túi trữ vật.

    Nhìn thấy nhiều đan dược như vậy, sắc mặt Tào Dương càng thêm tái nhợt, lại nhìn vẻ mặt đầy thân thiết của Mạnh Hạo kia mà chỉ cảm thấy lưng lạnh lẽo, lòng rét run, cắn răng mua.

    - Huynh đài quả nhiên biết hàng, những thứ này của ta đều là chính phẩm của Dưỡng Đan Phường cả đó.
    Nói xong, Mạnh Hạo lại lấy ra mấy viên Chỉ Huyết Đan từ trong túi trữ vật, bày ở trong tay.

    Tào Dương thấy Mạnh Hạo lại lấy đan dược ra thì giật mình, mắt nhìn túi trữ vật của Mạnh Hạo mà lòng đầy đau khổ, khi nhìn lại thì lại thấy Mạnh Hạo đầy quan ái nhìn mình.

    Tào Dương không ngốc, đương nhiên biết Mạnh Hạo có ý gì, lòng đang nhỏ máu nhưng tính mạng quan trọng hơn, bất đắc dĩ lấy linh thạch ra khỏi túi trữ vật, mặt không đành lòng đưa cho Mạnh Hạo.

    Mạnh Hạo cầm lấy linh thạch, mỉm cười để đan dược vào trong tay Tào Dương. Vài lần như vậy, linh thạch trong túi trữ vật của Tào Dương đã biến thành một đống đan dược.

    Tào Dương lòng càng rỉ máu, đau lòng đến mức các thớ thịt trên khuôn mặt rung rung.

    Nhưng khi nhìn Mạnh Hạo thì lại thấy hắn còn lấy ra năm viên đan được, lòng cả kinh, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

    - Đan dược vừa nãy đã có thể giúp huynh đài khôi phục thương thế, năm viên Dưỡng Khí Đan này là để sau khi thương thế chuyển biến tốt rồi thì huynh đài dùng để dưỡng thân.
    Mạnh Hạo vẫn mỉm cười đầy thân thiết nhìn Tào Dương.

    - Đã hết, thực sự là hết rồi.
    Tào Dương nhìn Mạnh Hạo đang đỡ lấy mình, sắp phát khóc ra rồi.

    Mạnh Hạo không nói gì, vẫn duy trì vẻ mặt thân thiết kia, nhưng lại khiến cho Tào Dương da đầu tê dại, cố nhịn cắn răng lấy mấy món pháp bảo ra, có phi kiếm, có pháp côn, còn có mấy viên Ngưng Linh Đan.

    - Thật sự đã hết linh thạch rồi, ta chỉ còn mấy thứ này thôi.
    Tào Dương cực kỳ bi thương nói.

    - Pháp bảo cũng được.
    Mạnh Hạo trực tiếp đem hết mấy thứ mà Tào Dương bỏ ra để vào trong túi trữ vật.

    Một lát sau, Tào Dương khóc không ra nước mắt cầm một đống đan dược tạp phẩm, được người ta dìu lấy vội vàng rời đi.

    Mạnh Hạo cảm thấy vừa lòng thỏa ý vỗ túi trữ vật, đây mới tới buổi trưa mà hắn đã bán được không ít, thầm cân nhắc làm ăn thì không thể làm đến cùng, thế là hắn cất cờ phướn đi, chào hỏi tu sĩ bốn phía, nói câu ngày mai gặp lại khiến đám người này nghe mà khiếp sợ rồi cất bước ra khỏi Bình Đỉnh sơn.

    Lại nửa tháng nữa trôi đi, hơn nửa tháng này, tên tuổi Mạnh Hạo ở trong đám đệ tử cấp thấp phải nói là như mặt trời ban trưa, hầu hết đám đệ tử cấp thấp đều biết đến hắn, quầy tạp hóa của phân điếm Dưỡng Đan Phường xuất hiện trên Bình Đỉnh sơn.

    Trong quầy này có các loại đan dược tạp phẩm, mà tu vi của chủ nhân lại đáng kinh ngạc, nghiễm nhiên đã được coi giống như Lục Hồng, nằm ở tóp của Bình Đỉnh sơn.

    Mà người ta cũng biết rằng vị chủ nhân quầy tạp hóa này thoạt trông chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, nhưng thực ra tính tình lại rất nóng nảy. Những lời đồn đại như thế cứ vậy mà lan truyền ra ngoài.

    Giữa trưa một ngày này, Tào Dương mặt mày tái nhợt đi ra khỏi phòng của gã, tuy màu da trông có vẻ tai tái, nhưng thương thế đã khỏi hẳn. Làm cho Tào Dương nhịn không được mà hận Mạnh Hạo đã bán số đan dược giá cao cho mình mà hiệu quả đúng như lời hắn nói, vừa đủ để khôi phục.

    Gã nằm cả nửa tháng, đến mấy ngày gần đây mới có thể hoạt động thoải mái được. Lúc này sắc mặt gã lộ vẻ chần chừ, dường như do dự không quyết định được, thật lâu sau mới nghiến răng, bất chấp tất cả chầm chậm bước đi. Đi trong ngoại tông không lâu thì tới một khu vực không nhiều nhà cửa, đi thẳng tới một gian phòng ở ngoài cùng.

    - Tào Dương cầu kiến Lục sư huynh.
    Bên ngoài cửa, Tào Dương ôm quyền cúi đầu.

    Trong phòng, một nam tử tuổi hơn ba mươi đang khoanh chân ngồi. Kẻ này mặc lục bào, tướng mạo không coi là tuấn lãng nhưng cũng có phần cuồng ngạo, lúc này đôi mắt đang nhắm lại kia khẽ mở ra, để lộ tia sáng bức người.

    - Có chuyện gì.
    Lục sư huynh thản nhiên hỏi.

    - Bẩm Lục sư huynh, sư đệ… sư đệ… mấy ngày trước bị người ta cướp đoạt.
    Tào Dương vội mở miệng, lòng thấp thỏm không yên. Người ngoài đồn rằng gã với Lục sư huynh là họ hàng, nhưng gã tự biết tuy đúng là họ hàng, nhưng đối phương vốn chẳng có chút tình thân nào với mình, thường bế quan rất lâu, chẳng để ý tới gã chút nào.

    Nay gã đúng là không nhẫn nhịn được nên mới mò tới đây.

    Nghe thấy vậy, sắc mặt Lục sư huynh hiện lên vẻ không kiên nhẫn, thản nhiên mở miệng.

    - Người cướp đoạt của ngươi là ai?

    - Là một đệ tử ngoại tông tên là Mạnh Hạo.
    Tào Dương vội đáp.

    - Mạnh Hạo?
    Lục sư huynh trầm tư, trong đầu hiện lên bóng dáng của kẻ đã tặng Hạn Linh Đan cho Hứa sư tỷ một tháng trước.

    - Chính là kẻ này! Nay hắn không chịu tu luyện mà mở quầy tạp hóa trên Bình Đỉnh sơn, nơi nơi chào hàng đan dược tạp phẩm với đám đồng môn đang chém giết nhau, kiếm được món lợi kếch sù.
    Tào Dương oán hận nói.

    - Chào hàng đan dược?
    Lục sư huynh nhíu mày, nhưng ánh mắt lại lóe lên tinh quang.

    - Đúng vậy, kẻ này hiện giờ rất có tiếng tăm trong đám đệ tử cấp thấp. Hắn mở quầy tạp hóa trên Bình Đỉnh sơn buôn bán đan dược tạp phẩm, ép người ta phải mua. Cùng là đồng môn mà cách làm đó của hắn khiến cho tiếng oán thán dậy đất, không biết xấu hổ, ai cũng đều căm phẫn, kính mong Lục sư huynh chủ trì công bằng.
    Tào Dương mặt đầy căm phẫn, đang nhớ lại cảnh tượng thê thảm của mình ngày ấy.

    Lục sư huynh chẳng hề để ý tới những lời đó của Tào Dương, lúc này hai mắt y càng lúc càng sáng.
    - Tu vi ta tới mức này, luôn tranh đoạt của đệ tử cấp thấp thì sẽ làm giảm thân phận. Nhiều năm ở Kháo Sơn Tông như vậy mà sao ta lại không nghĩ ra cái phương pháp mở quầy tạp hóa rao bán đan dược nhỉ…
    Lục sư huynh hít sâu một hơi, vỗ đùi cái đét, thầm nghĩ như vậy.

    Tào Dương sửng sốt, gã dường như nghe được trong phòng vang lên tiếng đét, mà không biết đó là tiếng gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Sau đó gã bị Lục sư huynh đuổi đi, căn bản là chẳng hề nói sẽ báo thù thay cho gã.

    Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hạo hớn hở xách cây cờ, trên người treo bảy tám túi trữ vật, cất bước đi lên Bình Đỉnh sơn. Hơn nửa tháng này hắn đi con đường này đã thành thói quen, đi nhanh vô cùng, không lâu sau thì tới đỉnh núi, vẫn ngồi trên tảng đá như trước.

    Thấy hắn xuất hiện, tất cả đám tu sĩ trên Bình Đỉnh sơn đều sắc mặt tái nhợt, hơn nửa tháng nay bọn họ bị Mạnh Hạo tra tấn cho uể oải nhụt chí, nhưng trừ phi là không tới đây, nếu không nói tu luyện phải cướp đoạt, mà khu vực bên ngoài lại không cho phép đấu sinh tử, cũng không có uy hiếp, chỉ phải kiên trì ở lại đây. Cũng may cả đám đều đề phòng, chỉ cần Mạnh Hạo đến là lập tức ngừng đánh.

    Nhưng vẫn luôn có những kẻ giết tới đỏ mắt, cũng có những kẻ có mối tử thù với nhau, vì thế tuy chuyện làm ăn của Mạnh Hạo kém đi một chút, nhưng cũng không sai.
     
  4. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Ngã Dục Phong Thiên
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 23: Uy hiếp (2)


    Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
    Nguồn: metruyen


    Nhưng điều đáng nhắc tới ở đây là từ khi Mạnh Hạo chiếm cứ nơi này, số người chết rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Điều này đã được hắn nhắc đến thường xuyên, đã trở thành câu cửa miệng của hắn khi chào hàng đan dược.

    Cũng giống mọi khi, Mạnh Hạo tìm kiếm mục tiêu, lòng thầm cân nhắc cứ như vậy không phải biện pháp hay, nghĩ tới mấy cửa hàng ở huyện Vân Kiệt khi khai trương đều phải tìm một số người tới nâng đỡ, vì thế liền có ý tưởng. Hắn đang hoàn thiện ý tưởng này thì bỗng nhíu mày, vì hắn phát hiện cách đó không xa, có một nam tử hơn ba mươi tuổi, sắc mặt khá cuồng ngạo lên núi rồi mà lại lấy ra một cây cờ phướn rồi dựng thẳng nơi đó, trên cờ xí này rõ ràng là chiếc áo vải tốt hơn của Mạnh Hạo, bên trên lại ghi vài chữ na ná chỗ Mạnh Hạo.

    Phân điếm thứ hai của Dưỡng Đan Phường.

    Người này chính là Lục Hồng, thân là đệ nhất nhân của đám đệ tử cấp thấp, tu vi xấp xỉ Mạnh Hạo, cũng chỉ kém một tia nữa là đạt tới tầng ba đỉnh phong. Mạnh Hạo nhìn mấy lần rồi chẳng thèm để ý, chuyện buôn bán này vốn luôn tồn tại chuyện bắt chước, chỉ là cái tên trên cờ xí của đối phương khiến Mạnh Hạo có phần không vui.

    Tu sĩ trên Bình Đỉnh sơn lúc này đều thấy được cảnh đó, ai nấy đều quay mặt nhìn nhau. Nhưng người dần nhiều, tiếng chém giết lại vang lên, sau nửa canh giờ, Mạnh Hạo với đôi mắt tỏa sáng, khiêng cờ nhanh chóng đến gần hai người đang chém giết, gần như khi hắn cắm cờ xuống, tên Lục Hồng cách đó không xa cũng nhanh chóng bước tới, cắm cờ ở một bên.

    Hai cây cờ cứ dựng đứng như vậy, khiến hai người đang đánh nhau kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Với bọn họ hai người đó đều là cường giả, bình thường chỉ có một tên thì thôi, nhưng hôm nay cả hai tên lại cùng xuất hiện, bị bọn họ nhìn chằm chằm khiến hai người này nhất thời thấp thỏm không yên.

    - Huynh đài, hãy mua một viên đan dược bảo vệ bình an của ta đi, một linh thạch một đan dược, không hề lừa gạt ai.
    Mạnh Hạo vội mở miệng nói trước.

    - Mua đan dược của Lục mỗ, cũng bảo vệ bình an.
    Lục Hồng liếc Mạnh Hạo một cái, sát khí chợt lóe, ở bên kia lãnh đạm nói.

    Hai người kia kinh hãi không thôi, căn bản là không dám tiếp tục đánh nhau nữa, vội lấy linh thạch ra mua đan dược rồi mau chóng bỏ đi. Mạnh Hạo nhíu mày, mua bán thế này rõ ràng là bắt ép rồi, lâu dài rồi chắc chắn sẽ không ai tới khu công khai này nữa, đó không phải là ý định ban đầu của hắn.

    Cứ như vậy cho tới buổi trưa, chuyện làm ăn của Mạnh Hạo rõ ràng kém hơn trước rất nhiều. Ngoài một viên đan dược buổi sáng ra thì gần như không ai mở hàng. Mà trái lại ở phía Lục Hồng, mặc kệ xanh đỏ đen trắng, cứ đứng thẳng đó ép người ta không thể không mua. Nếu tên nào không mua thì lập tức ra tay, khiến cho chưa tới trưa mà Bình Đỉnh sơn hầu như đã không còn ai.

    Lục Hồng nhìn hơn mười khối linh thạch vừa thu hoạch được, mặc dù vẻ mặt lãnh đạm nhưng thực tế lòng lại nóng như lửa.

    - Đúng là dễ buôn bán thật. Nếu lúc trước ta nghĩ ra sẽ không bị vài vị sư huynh cười nhạo vì đi cướp đoạt của đám đệ tử cấp thấp. Chẳng qua tên họ Mạnh này ở đây khiến người ta thấy phiền chán.
    Y tới đây vốn không phải vì chuyện của Tào Dương mà là vì bắt chước Mạnh Hạo, lúc này thấy được lợi lộc rồi thì lại càng nóng lòng, có ý định muốn một nhà độc đại, khi nhìn về Mạnh Hạo thì sát khí hiện lên.

    - Chờ học tập thêm vài ngày nữa, ta sẽ lập tức giết hắn.

    Ngày hôm sau, bởi vì Lục Hồng là đệ nhất nhân trong số đệ tử cấp thấp, nhờ tích uy đã lâu nên mặc dù khu công khai ít người hơn trước rất nhiều, nhưng số còn lại không biết chuyện ngày hôm qua đều vẻ mặt đau khổ không dám không mua đan dược của y. Mạnh Hạo thì lại không chịu làm như thế nên cả một ngày không ai mở hàng.

    Nhất là Lục Hồng kia nhìn Mạnh Hạo mà sát khí ngày càng mãnh liệt. Cho tới hoàng hôn ngày thứ ba, Mạnh Hạo trầm mặc, lúc gần đi thì nghe được giọng nói đầy cuồng ngạo của Lục Hồng từ phía sau lưng, truyền khắp Bình Đỉnh sơn, khiến không ít người nghe thấy.

    - Ngày mai nếu còn thấy cái cờ rách kia của ngươi, ta sẽ phế tu vi toàn thân ngươi!

    Mạnh Hạo khựng người lại, không nói câu nào, nhưng trong mắt lại ánh lên hàn quang, cất bước đi về động phủ.

    - Vốn là y bắt chước ta, đoạt đường tiền tài của ta rồi, tu hú chiếm tổ chim khách xong mà lại còn muốn phế tu vi ta!
    Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên vẻ sắc bén, nhớ lại mấy ngày nay trong mắt đôi phương liên tục lóe lên sát khí, hắn đứng dậy mở ra cửa của gian thạch thất thứ hai trong động phủ. Nguồn linh khí nồng đậm lập tức kéo tới, Mạnh Hạo không chút do dự khoanh chân thổ nạp.

    Khí tức linh tuyền tích lũy mấy tháng tiết ra trong một khắc này, bị Mạnh Hạo hút hết. Khi bình minh lên, Mạnh Hạo mở mắt, trong mắt tinh quang lóng lánh, tu vi của hắn đã đột phá, không còn là cách đỉnh phong một tia nữa, mà đã trực tiếp trở thành tầng ba đỉnh phong, chỉ còn một bước chân nữa là bước vào tầng bốn.

    Nhưng một bước này cũng chẳng dễ bước qua. Tu vi càng về sau lại càng gian nan, nhất là tầng năm và tầng bảy còn có bình cảnh, lại càng khó khăn. Mạnh Hạo nhíu mày, cắn răng quyết tâm mở túi trữ vật ra, nhịn đau lấy hết số Ngưng Linh Đan hắn đổi được mấy ngày này, không tiếc hao phí linh thạch, lập tức dùng chỗ huyền diệu của gương đồng biến cho không ít Ngưng Linh Đan này nhiều ra thêm mấy lần.

    Ngưng Linh Đan dù tác dụng rất nhỏ, nhưng nếu số lượng nhiều thì tất nhiên là cũng có hiệu quả, nhưng không cách nào tiến hành nhiều lần, trừ phi một lần ăn càng nhiều, cho tới khi hoàn toàn mất đi hiệu lực.

    - Nếu ta không phế y trước thì ngày mai kẻ này sẽ ra tay diệt ta!
    Mạnh Hạo không chút do dự lấy Ngưng Linh Đan ra bỏ vào trong miệng.

    Linh khí trong cơ thể hắn vốn chỉ thiếu một tia, lúc này một lượng lớn Ngưng Linh Đan hòa tan ra, khiến toàn thân Mạnh Hạo chấn động. Hắn cảm nhận được một dòng tu vi dồi dào bộc phát ra trong người mình như nước lũ, đầu óc ầm vang, ý thức lập tức mơ hồ. Khi tỉnh táo, khi đôi mắt hắn đóng mở có tinh quang lóe lên, nhưng vẫn cách Ngưng Khí tầng bốn một tia. Mạnh Hạo nghiến răng, giờ phút này bất chấp tất cả, lại phục chế ra càng nhiều Ngưng Linh Đan, không chút do dự nuốt vào.

    Một lần, hai lần, cho tới lần thứ ba thì tiếng ầm vang trong đầu Mạnh Hạo càng thêm mãnh liệt, như có sóng to gió lớn ùa đến. Tiếng ầm cuối cùng thì tầm mắt Mạnh Hạo đã mơ hồ.

    Hàng loạt vết bẩn không ngừng tiết ra từ trong lỗ chân lông của hắn, mỗi lần tiết ra là Mạnh Hạo lại thanh tỉnh một phần, thân thể cũng thông thấu rất nhiều. Cho đến nửa canh giờ sau, Mạnh Hạo híp mắt, tinh quang càng dày, hoàn toàn thanh tỉnh thì trong mắt ánh lên tia sáng rực rỡ.

    - Ngưng Khí, tầng bốn!
    Mạnh Hạo cảm nhận được tu vi trong cơ thể như sông dài cuồn cuộn, theo đó vận chuyển. Thậm chí có những tiếng sấm rền vang, khí thế kinh người.

    Mạnh Hạo với sắc mặt bình tĩnh cúi đầu lấy mười lăm thanh phi kiếm ra từ trong túi trữ vật, những phi kiếm này đều là hắn giao dịch được trong hơn nửa tháng này, có kiểu dáng giống nhau, mặc dù xuất từ Bảo các nhưng lại chế thức.

    Còn một số pháp bảo khác nhau đều có được từ giao dịch. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhắm mắt dưỡng thần, im lặng chờ bình minh.

    - Vào tông môn, bước vào con đường tu hành, đã là thân bất do kỷ… Với tu vi này ta có thể đi cướp đoạt, nhưng ta không muốn đả thương quá nhiều người nên mới nghĩ ra chuyện làm ăn buôn bán, nhưng hôm nay có kẻ cướp chuyện làm ăn của ta, rồi còn uy hiếp đòi phế tu vi ta… Thật là quá khinh người!

    Sáng tinh mơ, Mạnh Hạo mở mắt, đi ra ngoài động phủ, gột rửa chất bẩn toàn thân, rồi bước thẳng tới Bình Đỉnh sơn.
     
  5. Zerulos

    Zerulos Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/3/14
    Bài viết:
    1,697
    Được thích:
    6,272
    Ngã Dục Phong Thiên
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    -- o --

    Chương 24: Ra tay quyết đoán (1)


    Nhóm dịch: Huyền Nguyệt
    Nguồn: metruyen


    Sáng sớm trên Bình Đỉnh sơn, Mạnh Hạo đã chào hàng ở đây hơn nửa tháng, lại thêm Lục Hồng ngang ngược nhiều ngày qua, tu sĩ đã càng ngày càng ít, nhất là vào sáng sớm thì càng thưa thớt, chỉ có khoảng hai ba người khoanh chân ngồi.

    Gần như trong nháy mắt, khi Mạnh Hạo tiến đến, những người kia tức khắc mở mắt ra xem. Mỗi người đều trầm mặc nhưng trong lòng cũng là thở dài, thầm nghĩ, không biết đến ngày nào mới có thể khôi phục bộ dạng giống như tháng trước.

    Nhưng rất nhanh, mấy người đó đều sửng sốt. Bọn họ nhìn thấy Mạnh Hạo rõ ràng không đi lên đỉnh núi, mà là khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, nhắm mắt không nhúc nhích.

    Biểu hiện khác thường này nhất thời làm cho mấy người kia kinh ngạc, liếc nhìn nhau, rồi dường như nghĩ tới điều gì, đều có chút vui sướng khi người gặp họa.

    Thời gian dần dần trôi qua, lúc mặt trời lên cao, người cũng từ từ nhiều lên, nhưng không ngoài dự tính. Gần như toàn bộ tu sĩ khi bước vào chỗ này đều bị hành động khác thường của Mạnh Hạo hấp dẫn ánh mắt.

    - Hay là lời nói hôm qua của Lục sư huynh đã làm cho Mạnh Hạo sợ hãi, không dám bán hàng ở đây nữa?

    - Chắc là như thế, Lục sư huynh là đệ nhất nhân trong đệ tử cấp thấp, Mạnh Hạo này há có thể không sợ, muốn hắn cút, hắn nhất định phải cút.

    - Không thể tưởng được, người kia cũng là hạng người tham sống sợ chết, chỉ biết khi dễ tu sĩ cấp thấp bọn ta. Lúc này, ta nhìn xem hắn làm sao kiêu ngạo, nghĩ rằng không bán hàng thì Lục sư huynh sẽ bỏ qua cho hắn sao?
    Có vài người chính là dạng này, người được bọn họ sợ hãi mãnh liệt, cho dù là cường đoạt cũng không có oán khí. Nhưng nếu không được họ tán thành, cho dù là mua bán ôn hòa, cũng sẽ oán hận không thôi.

    Lục Hồng xây dựng ảnh hưởng đã lâu, vẫn luôn ra tay tàn nhẫn, cho tới bây giờ cưỡng mua ép bán, mọi người mặc dù bất đắc dĩ đều có thể chịu được, thậm chí còn cảm thấy Lục sư huynh trở nên ôn hòa.

    Mà Mạnh Hạo vào núi không lâu, lại không có cường ngạnh kiêu ngạo, cho nên, dù là mua bán ôn hòa, mọi người cũng đều tích oán khí sâu đậm.

    Những lời này rơi vào trong tai Mạnh Hạo, nhưng thần sắc Mạnh Hạo vẫn như cũ, không hề thay đổi, chỉ là nhắm mắt ngồi thiền ở ngoài khu công khai. Không phải hắn không muốn đi vào, mà là tu vi của hắn đã tới Ngưng Khí tầng bốn, đã không vào được khu công khai.

    Lúc mọi người bàn tán, dưới chân Bình Đỉnh sơn có một người đi tới. Người này mặc lục bào, bộ dạng hơn ba mươi tuổi, trong thần sắc mang theo vẻ uy nghiêm, chắp tay sau lưng, chậm rãi tới gần, chính là Lục Hồng.

    Gần như trong khoảnh khắc người này xuất hiện, hai mắt của Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, lộ ra chút tinh quang, đồng thời thân thể hắn cũng đứng lên, trước mặt bao người vỗ túi trữ vật. Ngay lập tức, một tiểu kiếm màu trắng xuất hiện, kiếm quang vài trượng, hàn khí bức người. Mạnh Hạo nện bước bay nhanh tới, mà kiếm quang cũng đi cùng đâm thẳng tới Lục Hồng.

    Một màn này rơi vào trong mắt mọi người xung quanh, lập tức nhấc lên tiếng động vù vù... Giờ phút này bọn họ sao không thể không nhìn ra, Mạnh Hạo hôm nay không phải là sợ hãi, sao có thể không rõ Mạnh Hạo này... hôm này chính là muốn tìm đệ nhất nhân cấp thấp Lục Hồng, gây phiền toái.

    - Này... chính là cùng Lục Hồng chiến một trận!

    - Bọn họ sớm muộn gì cũng phải chiến một trận, Mạnh Hạo đả thương Tào Dương, mà Lục Hồng đoạt sinh ý của Mạnh Hạo. Một trận chiến này là không thể tránh được. Chỉ là không nghĩ tới Mạnh Hạo này lại thật dám ra tay, có phần không biết tự lượng sức.

    - Lục sư huynh Ngưng Khí tầng ba nhiều năm, trận chiến này Mạnh Hạo tất bại.

    Gần như trong chớp mắt Mạnh Hạo đứng dậy, nơi ánh mắt Lục Hồng cũng sáng lên, thầm nghĩ, bản thân vốn định hôm nay nếu Mạnh Hạo này lại đến thì chém chết hắn. Nếu đối phương dám chủ động ra tay muốn chết, vậy bản thân liền thành toàn cho hắn. Gã hừ lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân ảnh gã hóa thành dải cầu vồng, xông thẳng tới Mạnh Hạo, tay phải vung lên, lập tức có một phi kiếm màu tím vàng từ trong túi trữ vật bay ra.

    Phi kiếm này vừa mới xuất hiện, lập tức truyền ra tiếng kiếm rít chói tai, trong khoàng thời gian ngắn, màu tím vàng lan ra ngoài mười trượng.

    - Là Tử Dương kiếm của Lục sư huynh!

    - Chính là Tử Dương kiếm, nghe nói đây là vật do Lục sư huynh năm đó không biết lập cái công lao gì, được tông môn độc thưởng cho, cực kỳ sắc bén.

    Hai người, một trên núi một dưới chân núi, giờ phút này đang cấp tốc lao tới một nơi.

    Tiếng nổ vang quanh quẩn, Lục Hồng biến sắc, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân mình lui về phía sau vài bước, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo đã mang theo vẻ mặt kinh sợ.

    - Ngưng Khí tầng bốn!

    Sắc mặt Mạnh Hạo khó coi, bản thân vừa mới bước vào Ngưng Khí tầng bốn, còn chưa củng cố, vẫn không xuất ra được lực lượng tầng bốn chân chính.

    Một kích mới vừa rồi nhìn như đơn giản, trên thực tế lại ẩn chứa hung hiểm rất lớn. Một thanh phi kiếm trước mặt hắn đã xuất hiện vết nứt, rõ ràng không lợi hại bằng pháp bảo của đối phương, suýt nữa sẽ bị một kiếm kia gây thương tích.

    Tuy Mạnh Hạo không có quá nhiều kinh nghiệm đánh nhau cùng người ta, nhưng hơn nửa năm này thường tới núi hoang tìm thú, phản ứng cực nhanh. Hơn nữa, mấy ngày này ở Bình Đỉnh sơn đã nhìn không ít trận đánh. Lúc này, trong nháy mắt Lục Hồng lui về phía sau, hắn tiến lến phía trước một bước, tay phải vỗ mạnh lên túi trữ vật, tức thời một thanh phi kiếm bay ra, đi cùng thanh phi kiếm đã có vết nứt kia, hai thanh phi kiếm hóa thành hai luồng kiếm quang, đâm thẳng tới Lục Hồng.

    Cùng lúc đó, tay trái bấm niệm thần chú, thân mình áp sát tới phía trước. Hỏa diễm lực bốn phía bỗng nhiên ngưng tụ, ở phía sau Mạnh Hạo ba bước, một Hỏa Xà to chừng cánh tay, dài khoảng nửa trượng chợt xuất hiện. Hỏa Xà này linh động, sau khi xuất hiện liền gào một tiếng, xông về phía Lục Hồng.

    Sắc mặt Lục Hồng lại tái đi, không kịp lau máu tươi ở khóe miệng, thân mình vội vàng lui về phía sau, trong mắt có tia tàn khốc chợt lóe. Gã thầm nghĩ, Mạnh Hạo này chắc cùng vừa bước vào tầng bốn, bản thân còn có pháp bảo lợi hại, kết quả một trận hôm nay còn chưa định. Nếu có thể diệt người này, cũng là lập tức lập uy, sau lưng hắn có Hứa sư tỷ chống lưng, bản thân gã chẳng lẽ lại không có kẻ chống lưng hay sao.

    Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Hồng chợt lóe sát khí, tay phải bấm niệm thần chú, lập tức trong tay gã xuất hiện một Thủy Cầu, trong đó ánh sáng rực rỡ lấp lánh. Gã vung tay ném ra, khi còn ở giữa không trung, Thủy Cầu lập tức nổ bung, hóa thành vô số mũi tên mưa đâm thẳng tới Hỏa Xà.

    Cùng lúc đó, dựa vào pháp bảo lợi hại, gã bấm tay niệm thần chú chỉ về phía trước, Tử Dương kiếm của gã lập tức bay ra, tiếng bang bang như chém sát quanh quẩn. Hai thanh phi kiếm của Mạnh Hạo trong khoảnh khắc va chạm với Tử Dương kiếm, toàn bộ vỡ nát, làm cho Tử Dương kiếm cũng những mũi tên mưa kia trực tiếp va chạm cùng Hỏa Xà.

    Tiếng nổ ầm vang, cuộn lên từng trận bụi đất, Hỏa Xà biến mất, mũi tên mưa trở thành sương mù khuếch tán.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)