Cổ Điển Mật Thám Phong Vân - Thần Long

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 35 : Lấy hay không lấy




    Lăng Phong còn đang bị Lăng Vân xoay cho chóng mắt nhức đầu thì có ai đó gọi hắn :

    - Ngươi là Lăng Phong sao?

    - A, chào mừng quý khách, Phong Vân tơ ...

    Lăng Phong ngay lập tức phản xạ có điều kiện, nói được nửa câu mới nhớ ra người ta gọi hẳn tên mình. Lăng Phong ở kinh thành chả mấy ai quen biết, đặc biệt là giọng nữ.

    Hắn liền nhìn lại.

    Trước mặt là một tiểu muội mặc đồ nha hoàn, cũng khá ưa nhìn.

    - Tại hạ chính là Lăng Phong. Không biết cô nương đây là ...

    Nha hoàn nọ tò mò nhìn Lăng Phong một lát, nói :

    - Lão phu nhân nhà ta muốn gặp ngươi.

    "Lão phu nhân? Anh trước nay cũng không có tán qua vị nào quá 30 tuổi nha."

    - Không biết "nhà ta" là nhà nào?

    - Đi theo ta là biết thôi.

    "Từ từ, thời đại khác nhau, đàn ông con trai ra đường phải cẩn trọng. Nói đi là đi thế nào được?"

    Nghĩ vậy liền kiếm cớ hỏi dò :

    - Cô nương thấy đó, tại hạ làm công, làm sao mà bỏ dở việc đi ra ngoài được chứ?

    - Ai là chủ của ngươi? Ta đi nói với hắn.

    "Vl, nha hoàn nhà nào bá đạo như vậy? Nhìn thấy ta đẹp trai tài năng mà phát cuồng, không đi ngay không được?" Lăng Phong suýt úp sấp.

    Lăng Vân hình như nghe loáng thoáng bên này, cũng không chờ nha hoàn kia tìm đến, đã tự thân nói :

    - Ta là chủ ở chỗ này, hắn là nhân viên hư hỏng, không có thời gian nghỉ ngơi nào cả ...

    - Từ từ, Vân tỷ, ta hư hỏng chỗ nào?

    Có vẻ bị Lăng Vân trấn áp, nha hoàn nọ cũng không ngang ngược như lúc nãy :

    - Vậy chốc nữa ...

    Chưa hết câu, lại bị Lăng Vân chặn trước :

    - Còn chưa nói hết, hắn hết giờ làm còn phải làm thêm đến tận khuya, không thể ra ngoài trong hôm nay.

    "Đệch." Lăng Phong ngả ngửa, đắc tội Vân tỷ chỗ nào rồi?

    Đúng lúc này, lại có giọng nữ nào đó vang lên :

    - Vân tỷ, muội mượn hắn một lúc thì ... không sao chứ?

    - Vũ Y?

    Lăng Phong không khỏi thụ sủng nhược khinh, cảm phiền hôm nay là ngày mấy tháng mấy, làm sao lắm chị em để ý như vậy? Già có trẻ có, nha hoàn có tiểu thư cũng có.

    Khương Vũ Y bước vào, cũng không nhìn Lăng Phong quá lâu, nói :

    - Đây là nha hoàn của ta, ngươi có thể ... ra ngoài một lát chứ.

    - Nha hoàn của cô? Ý, khoan đã ...

    Lăng Phong vừa nhìn thấy Khương Vũ Y liền trợn mắt há mồm.

    Lăng Vân cũng không khác là bao, vẻ mặt nàng cổ quái.

    "Hóa ra tặng cho nàng ta, hừ."

    Bộ đồ Khương Vũ Y đang mặc, không hiểu làm sao lại chính là ... bộ đồ hắn mua lần trước, ngay cả mấy thứ trang sức đi kèm cũng có luôn.

    "Đây là chuyện quái gì?"

    Bộ đồ này hắn tặng cho Lâm thị, tại sao lại trên người Khương Vũ Y?

    Kỳ thực Lăng Phong ban đầu cũng không có ý định mua quà cho ai cả. Chẳng qua đi "khảo sát" nửa đường mới nảy ra cái ý tưởng đó. Hắn thấy Lâm thị bên ngoài vẫn rất trẻ trung, liền lấy luôn Lăng Vân ra làm mẫu chọn đồ.

    Chỉ là Lâm Nghi Anh thì không nghĩ vậy. Bà sống khổ cực dần quen, thấy con trai mua tặng tuy cảm động nhưng lại không muốn mặc vào, bộ đồ hắn mua màu hơi quá tươi trẻ, bà thấy không hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, liền đưa qua chỗ Khương Vũ Y.

    Lâm Nghi Anh có lẽ chưa từ bỏ ý định tác hợp con trai với Khương Vũ Y. Cô gái kia xinh đẹp tỉ mỉ, lại thông minh hiểu biết, bà còn phải tìm đâu xa xôi làm gì?

    Khương Vũ Y xem Lâm thị như người nhà, cũng không hỏi gì nhiều. Nữ nhân ai cũng thích làm đẹp. Lâu nay nàng ta không dám ra ngoài sợ bị người quen bắt gặp, đương nhiên không có cơ hội mua sắm. Nên tuy ngại ngùng vẫn nhận lấy. Nàng còn thấy bộ đồ này không biết ai có mắt chọn, rất hợp ý mình.

    Lăng Vân buồn bực, người chọn đồ chính là nàng. Nàng còn nghĩ mình sẽ là người mặc.

    ...

    Lát sau.

    - Ngươi là Lăng Phong?

    "Lại là câu này? Chẳng phải vừa lúc đã hỏi rồi sao? Tên ta có gì không ổn?" Lăng Phong vuốt vuốt mũi.

    Bà lão này rất đẹp lão, ước chừngg 60 70, tóc bạc đã nửa đầu. Điểm đáng nói là ăn mặc khá hoa quý, xem ra là phu nhân nhà có tiền.

    - Chính là tại hạ. Không biết lão phu nhân đây là ...?

    Chưa hết câu đã bị phủ đầu :

    - Ngươi có mục đích gì với Vũ Y nhà ta?

    - Mục đích với Khương cô nương?

    - Vũ Y là cháu gái ta.

    "Ra vậy. Cuối cùng thì người nhà cũng chịu tới."

    Lăng Phong vội vã chắp tay :

    - Trời, tiểu chất rất hân hạnh được Khương lão phu nhân. Xem nào, hay là ta vào quán nước bàn chuyện cho nó dễ.

    Khương lão phu nhân nhíu mày, có vẻ không thích thái độ của hắn.

    - Hừ, không cần. Ta đây hỏi nhanh rồi đi ngay thôi. Ngươi chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, nói xem làm sao lo lắng cho gia đình sau này ...

    Từ từ đã, câu này hình như nằm trong top 300 câu hỏi phỏng vấn tìm việc phổ biến. Lão phu nhân này rút cục làm gì? Nói không chừng phát hiện ra tài năng ẩn giấu tiềm tàng của Phong ca, chạy tới kéo người về công ty của Khương gia?

    Lăng Phong gãi gãi đầu, đến đây có chút phiền toái. Chẳng may bà ta đưa ra tiền lương hậu hĩnh, đi hay không đi? Bên này có Vân tỷ, bên kia có Vũ Y.

    Khương lão phu nhân kỳ thực cố ý để lửng chưa nói xong câu, bà muốn thứ tên này. Chả ngờ thằng kia cũng nhìn lại gãi đầu, hai bên căn bản không hiểu ý nhau.

    Khương lão phu nhân lộ vẻ chán ghét. Những kẻ thấp bé như thế này trong xã hội, Khương lão phu nhân nhìn cũng quá quen rồi. Rõ ràng bộ dáng tiểu nhân, đã vậy còn không giỏi bắt ý tứ người khác, thua xa đám người làm trong Khương phủ. Cháu gái bà Khương Vũ Y - thiên kim tiểu thư Khương gia, biết bao tuổi trẻ tài tuấn đang theo đuổi, không thể nào để ý tên tiểu tử này được. Bà thậm chí nghĩ, tốt nhất đừng lộ thân phận thật ra vẫn hơn, tránh để hắn ta lẽo đẽo bám lấy.

    Khương lão phu nhân thất vọng, phẩy tay :

    - Tiểu Yến.

    - Dạ, lão phu nhân, có nô tì.

    Nha hoàn kia chạy vội lại, tay cầm một túi gì đó.

    Lăng Phong nhìn thấy, cười nhạt một cái. Rút cục hiểu chuyện gì.

    Khương lão phu nhân đưa cái túi kia, nhưng tư thế như thể ném xuống đất :

    - Ngươi tốt nhất biết thân phận mình, sẽ không thiếu chỗ tốt. Bằng không ...

    Lăng Phong nhanh tay chụp được, tránh cho rơi vào tình cảnh phải cúi xuống lượm lên.

    Nặng trịch, coi bộ là tiền.

    Tiền để Lăng Phong tránh xa Khương Vũ Y ra.

    Lấy hay không?

    Lăng Phong cười nhạt.

    Việc quái gì mà không lấy. Đây là người ta cho hắn, công lao hắn bảo vệ cháu gái bà ta một thời gian, quy ra tiền đâu có ít, hắn thấy xứng đáng.

    Còn thằng nào chửi hắn nhục nhã, bị người ta khinh mà vẫn cúi đầu?

    Phong ca mới chả buồn quan tâm. Hắn mấy tháng trước suýt chết đói, xin xỏ thuê mướn đều từng làm qua, đã sớm vứt ba chữ "sĩ diện hão" lên mây.

    - Lão phu nhân cứ yên tâm là được, Khương cô nương tuyệt đối sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.

    "Còn lỡ nhu có chuyện gì trong ý muớn thì phải chờ xem đã."

    ...

    Ngày mới.

    Lăng Phong sắp xếp A Quyền vào làm trông cửa cho Phong Vân tơ lụa.

    Công việc cũng chẳng có gì nặng nhọc. Lúc đầu Lăng Phong còn sợ A Quyền sẽ tỏ vẻ khó chịu. Dù sao ngày trước cũng từng kiếm ăn bằng nhau, bây giờ hắn thì thành lão bản, A Quyền chỉ là đứa trông cửa.

    Có điều ngoài ý là giao việc xong, A Quyền lại rất vui vẻ, còn dẫn Lăng Phong đi tửu lầu cảm ơn, khiến Lăng Phong không khỏi đỏ mặt xấu hổ, thầm nghĩ mình không hào sảng bằngg đối phương.

    Còn A Trình, từ khi đến kinh thành liền được phân phó sang tiệm khác, Lăng Phong cũng đã lâu không gặp.

    - Trời, tiên nữ, chẳng hay nàng ...

    Có tiếng A Quyền ba hoa bên ngoài, thằng nhãi này máu gái còn hơn cả Lăng Phong.

    - Này này.

    Lăng Phong loay hoay tính toán sổ sách thì có tiếng nữ nhân. Hắn vừa nghe liền biết là ai, dạo này tai mắt hình như càng lúc càng thính, hơn hẳn người thường. Lý Minh Nguyệt Lý đại tài nữ, cũng mấy hôm không gặp rồi.

    - Này, có nghe không? Tên vô lại.

    "..."

    - Uây, tên háo sắc kia.

    "..."

    - Ngươi, muốn ta đánh mới chịu trả lời sao?

    Lăng Phong lười nhác nói :

    - Vị cô nương này, tại hạ có tên có họ, gọi là Lăng Phong, dòng dõi thư hương. Nếu không tiện có thể gọi thành Phong Lưu công tử. Không phải "này", cũng không phải "uây". Tuy có chút yêu thích mỹ nữ, chính là vì biết thưởng thức cái đẹp, không thể gọi háo sắc, càng khôngg thể là vô lại.

    - Hừ, ngươi luyên thuyên cái gì đấy?

    "..."

    - Này, rảnh không? Ta có chuyện muốn nói.

    Lăng Phong vẫn lặng thinh.

    - Hừ, ngươi không muốn nói đúng không? Vậy được, xem như mấy cái cải tiến trang phục này, ta đem về đốt vậy.

    Lăng Phong nghe đến đó thì giật thót. Cái khác thì được, đồ án kinh doanh thì không đùa được, vội vã cười dài :

    - Ấy ấy, Lý đại mỹ nữ, vừa rồi tiểu sinh tập trung tính toán có chút thất thần, còn nói làm sao có tiên nữ ở đâu gọi mình tỉnh dậy. Ngài đại nhân đại lượng không cần chấp nhặt. Mời vào trong, haha.

    - Phì, dẻo mép.

    Lại nói, mấy hôm nay Lý Minh Nguyệt có thể nói là nhào vào luyện vẽ quên ăn quên ngủ, làm cả lão cha Lý Thiên Tường cũng phải nhắc nhở nàng giữ gìn sức khỏe mấy lần.

    Nàng quyết tâm dùng trí tưởng tượng của mình thử cải tiến vài chỗ trên thiết kế trang phục mới. Lý Minh Nguyệt muốn tên thô tục kia phải sáng mắt ra. Đại khái Lý tài nữ đây tài năng ngập trời, không thể nào ngồi nghe ngươi chỉ đông chỉ tây thế được, rất mất thể diện. Hôm nay tạm thời mới xong một ít, nàng đã vội vội vàng vàng đem sang dương oai.

    Lăng Phong nhìn vào, kỳ thực cũng không thể không phục vị tài nữ này, nàng thế mà tự nghĩ ra tách màu.

    Vẫn kiểu hở vai nửa ngực, nhưng thêm phần vai bằng lụa mỏng, như vậy có vẻ như cổ vuông, nhưng thực ra vẫn đảm bảo ngực ẩn hiện.

    Thế nhưng Phong ca là ai? Làm gì có chuyện khen mỹ nữ dễ dàng?

    - Chỗ này, kín quá, chả phù hợp ý tưởng nửa kín nửa hở gì cả?

    "..."

    - Chỗ này nữa, thế này chả phải quá bó sao?

    "..."

    - Hừ, ngươi có biết thế này đã là kinh thế hãi tục lắm rồi không? Ta lúc vẽ mà còn thấy đỏ mặt.

    "..."

    - Cái này mà gọi là kinh thế hãi tục. Ở quê của ta, thế này đã là gì?

    Lý Minh Nguyệt rút cục chịu không nổi :

    - Còn có thứ hơn nữa sao?

    - Dĩ nhiên có. Ví dụ nàng mặc mỗi yếm và nội y ra đường chẳng hạn.

    - Vô sỉ như vậy. Ngươi ... quê ngươi là chỗ quái quỷ nào? Thảo nào sinh ra một tên như ngươi?

    - Ta nói thật.

    Lăng Phong xòe tay, một bộ thiên chân khả ái.

    - Ngươi ... muốn đả kích ta cũng không cần tổn thương người khác chứ?

    - Ôi, thế đạo kiểu gì, Nói thật không ai tin, nói láo thì ai cũng tin.

    Lúc này, Lăng Vân không biết xuất hiện từ lúc nào, cũng chen vào nói :

    - Minh Nguyệt à, ta thấy nếu là ta mặc cái này, e là có chút hơi chật thật.

    - Vân Vân, ngươi ... từ lúc nào chuyển sang chống đối ta rồi.

    "..."



    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  2. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 36 : Phá quán?




    Buổi trưa, Mặc lão ghé thăm.

    Lăng Phong không hề nghĩ đến, lần nọ hắn nói bâng quơ về chuyện luyện khinh công, thế mà khiến Mặc lão phải lặn lội đi xa để tìm hiểu.

    Lăng Phong chỉ đơn thuần tò mò, biết thì tốt không thì thôi. Nhưng đối với Mặc lão, đó là trách nhiệm. Đại công tử có việc cần biết, lão là nô bộc thân cận nhất, phải giúp công tử một tay.

    - Công tử, phu nhân vẫn khỏe chứ?

    - Lão bá vừa về tới sao. Chúng ta vẫn rất tốt.

    - Công tử luyện tập thế nào rồi?

    - Vẫn cố gắng điều độ. Hiện tại ta đang tập luyện vài kỹ xảo và phản xạ để cận chiến. Có điều, ta thấy mình khuyết thiếu kinh nghiệm quá, tập mãi không thấy tiến bộ.

    - Kinh nghiệm thực chiến thì phải chờ cơ hội, không cần phải nóng vội.

    Lăng Phong bỗng nghĩ đến gì đó, nói :

    - Mặc lão, võ công chắc hẳn đều phải chia thành tầng thành cấp, đúng không?

    Mặcc lão gật đầu :

    - Đúng vậy. Mọi thứ kỹ xảo công pháp đều phải phân định một chút, như vậy còn biết bản thân đã luyện đến đâu.

    - Nhưng ta lại vẫn đang mò mẫm, không biết đi tiếp ra sao?

    - Lão vừa ghé nam phương thăm vài lão chiến hữu, cũng biết chút tin tức có ích cho công tử. Ngoài ra, lão cũng đã đánh tiếng với họ. Nếu công tử cần, họ sẽ tới đây giúp một tay.

    Mặc lão nói, khuôn mặt lộ ra vẻ mỏi mệt.

    Những chiến hữu kia của lão, đều là những người từng lăn lộn trong quân với Lâm Canh lão tướng quân, thậm chí xuất thân từ giang hồ lục lâm không ít. Sau khi Lâm Canh mất trong chiến trận, vài người tuy trung thành nhưng vẫn muốn tiếp tục con đường quân bị nên ở lại. Vài người khác nhận ra điều gì đó không đúng, chán nản mà lui về, Mặc lão là một trong số đó.

    - Mặc lão, đa tạ. Chuyện những người kia, để sau đi. Lão cứ đi nghỉ trước.

    - Vậy được.

    Lăng Phong dù định hỏi tiếp, nhưng hắn cũng nhìn ra vẻ già nua của Mặc lão, liền nhịn không hỏi. Lão nhân vừa đi về, phải cho người ta nghỉ ngơi đã.

    Mặc lão rời đi, lão nhân đã rất già, tuy tinh thần còn tốt, nhưng Lăng Phong vẫn nhìn ra tuổi tác đến hạn. Hắn bỗng thở dài, lúc này người vẫn còn đó, nên không cảm thấy gì. Nhưng mấy ngày qua lão nhân đi vắng, Lăng Phong mới nhận ra. Nếu giả sử một ngày Mặc lão rời đi thật, vậy Lăng Phong sẽ thực sự hụt hẫng. Không chỉ vì tình cảm người với người. Mà còn nhiều điều khác nữa, lão nhân này, còn giống như sư phụ đầu tiên của Lăng Phong, một người thực sự hết lòng đối với mẹ con hắn.

    Lăng Phong lúc đến thế giới này, nhiều chuyện khiến hắn mết hết niềm tin vào nhân tính, may mà còn có mẫu thân quan ái, nên còn giữ lại chút gì đó, rồi đến Mặc lão, Tiểu Hoa.

    ...

    Lăng Phong đang buồn chán không có việc gì làm, trang phục đã bắt đầu đi vào may rồi, chỉ còn chờ sản phẩm ra lò.

    Lăng Hải không biết từ xó nào mặt đỏ bừng chạy vào tiệm.

    - Lăng Phong.

    - Ấy, nhị lão gia cẩn thận chút, ngã ra đấy tiểu nhân cũng không đỡ được.

    Mặc dù chả ưa gì tên phá tiền này, nhưng dù sao người ta cũng là lão gia, Lăng Phong chỉ là người làm, hắn bèn phải giả lả cười nói.

    Lăng Hải ghé đầu vào, xoay trái xoay phải, rồi nhỏ nhẹ hỏi :

    - Vân muội có đây không?

    Lăng Phong cũng vờ cúi đầu, nhìn trái nhìn phải, trả lời nhỏ với gã :

    - Không có, đã đi công việc.

    Lăng Hải vỗ ngực thở phào :

    - Phù, vậy tốt.

    - Tốt?

    Làm sao cứ thấy có mùi nguy hiểm đâu đây.

    Lăng Hải hất hàm :

    - Đưa ta 5 vạn lượng, ta có việc cần dùng.

    "..."

    - Lăng Phong? Không nghe thấy?

    - Lão gia là nói ta sao? Tiểu nhân tai rất tốt nha.

    - Vậy còn ngơ ra đó cái gì? Ta cần gấp ngân phiếu 5 ngàn ... à quên 5 vạn lượng.

    Lăng Phong quá quen với vị "tài thần" này, chắc lại chơi gái hay đánh bạc thiếu tiền gì đây. Chuyện này không phải lần đầu, những lần trước đều là Lăng Vân giải quyết. Lần nào Lăng Hải cũng mặt mày đen thui đi ra, coi bộ bị Vân tỷ chửi thảm. Mặc dù Lăng Vân bối phận thấp ho7n Lăng Vân. Nhưng bối là bối, cầm tiền làm vua. Ngươi cứ nghĩ đến ngày nhận lương tháng là hiểu.

    - Nhị lão gia, ngài nói nha, cái tiệm này tuy là của Lăng gia ...

    - Vậy đúng rồi, ta chính là Nhị lão gia, Đại lão gia không có ở kinh thành, vậy ta là to nhất.

    - Ngài thật sự là to nhất? Tiểu nhân vừa rồi chỉ là nói nhầm thôi. Lăng Vân tiểu thư vẫn là ở phía gian sau.

    - Ngươi ... thật hay giả?

    Lăng Hải giật mình.

    Lăng Phong thờ ơ :

    - Thật giả lão gia cứ gọi thử là biết.

    Lăng Phong dám cá thằng này có cho tiền cũng chả dám kêu. Mọi lần Lăng Vân tiếp chuyện Lăng Hải này xong, nhìn mặt nàng đến Lăng Phong không liên quan cũng thấy toát mồ hôi, trong khi cả cái tiệm nhiệt độ cũng giảm xuống. Tên Hải này không sợ mới lạ.

    - Ài, Lăng Phong à, giúp ta lần này, rất gấp, nếu không e là chốc nữa có người đến phá quán.

    - Phá quán? Ngài chơi gì là chuyện của ngài, liên quan gì quán mà phá?

    - Số ta hôm nay xui xẻo, không biết thế này lúc tiểu thì ra đại, lúc đại thì ra tiểu ...

    Lăng Phong vừa nghe liền biết thằng này chơi lớn nhỏ bị hốt hết tiền.

    - Ngài đặt bao nhiêu tiền?

    Lăng Hải phân bua :

    - Lúc đầu ta còn ăn được cả vạn lượng. Không hiểu sao sau đó thì xui hẳn.

    - Vậy đúng rồi, ngài chịu khó đánh cố thêm tí nữa biết đâu vận may quay lại.

    Lăng Hải vội vỗ vai Lăng Phong :

    - Chính thế, chính thế, ta làm sao không biết chứ. Cho nên ta mới chạy về đây, ngươi chỉ cần đưa 5 vạn lượng, đảm bảo nửa canh giờ sẽ đem tiền về, nếu ăn nhiều, ta sẽ có thưởng.

    - Nếu không đủ 10 vạn?

    - Không đủ 10 vạn thì ... đùa ... không thể có chuyện đó được. - Lăng Hải chém đinh chặt sắt.

    Lăng Phong ngán ngẩm Nhị "lão" gia này. Nhà họ Lăng tang kỳ liên tục, để hai tên trẻ con lên làm lão gia, xưng hô đến ngượng cả mồm.

    Đang định nói gì đó thì nghe tiếng ồn ảo ở cửa.

    - Chưởng quầy đâu? Ra đây đại gia gặp.

    "V*, phá quán thật?"

    Nhìn cảnh một thằng lực lưỡng phanh ngực vác gậy đứng trước cửa, đằng sau là vài "đâu trâu mặt ngựa", Lăng Phong liền biết chuyện gì. Hắn trừng mắt tìm bóngg dáng Lăng Hải, chỉ là Nhị lão gia thật nhanh, chả biết đã chui vào góc nào trốn.

    - Ôi ôi, hoan nghênh hoan nghênh các vị đại gia đại giá quang lâm bổn tiệm, tại hạ giang hồ đặt biệt hiệu Phi Long Sát Thủ, không biết ...

    - Im mồm, mặc kệ mày cái gì Phi long Phi cẩu, giao 5 vạn, nếu không, ông đập nát cái chỗ này.

    - Đại gia đây cũng thật là có mắt biết nhìn nha. Ngài nhìn bổn tiệm mà xem, có phá nát ra cũng không ra được 5000 lượng, ngài bảo 5 vạn hơn hay là phá quán thì hơn đây?

    Hôm nay Lăng Phong dừng nhập lụa, chuẩn bị khai trương bán trang phục, trong tiệm gần như trống không.

    Thằng to con kia nhìn lại, phá quán chỉ là nói thế thôi, nhìn cái tiệm này, đúng là phá cũng chả bỏ, khéo còn đau tay. 5 vạn lượng không giống 5 ngàn lượng, đập nát cái quán không giải quyết được. Gã hất hàm, nước miếng phun cả ra.

    - Hừ, 5 vạn lượng, giấy hay bạc đều được.

    - Chẳng hay đại gia tới đây đòi tiền là do ai chỉ điểm?

    - Hắn. - Thằng cầm cây côn chỉ ngay Lăng Hải đang lúi cúi dưới bàn.

    - Vị khách nhân này thật vui tính, ngài không có tiền sao lại chạy tới đây vu oan giá họa cho tiệm ta vậy, nhanh nhanh ra nói một tiếng công đạo giúp đi.

    Vừa nói Lăng Phong vừa trừng mắt nhìn Lăng Hải.

    Quán mà bị phá, Lăng Vân về biết thì Lăng Hải ngươi đảm bảo thảm hơn cả bị thằng kia đánh. Bị đánh thì còn có thể bôi thuốc nằm vài hôm, nhưng bị Lăng Vân cắt tiền trợ cấp, để xem lão gia Lăng Hải sống thế nào?

    - Khỏi làm trò, tiệm này của Lăng gia, hắn là Lăng Hải, nhanh chóng đưa tiền.

    "V* đi đánh bạc đến nhà cửa cũng khai hết" Lăng Phong nhìn thằng chán đời đang chui chui chả biết nói gì cho phải.

    - Vị đại gia này, hay là thế này đi. Tiểu nhân là chấp sự ở đây, chưởng quầy đi vắng, có muốn tiền cũng không lấy được, hay để ta và lão gia tới đổ phường ... đổ phường ... cái gì ...

    - Đổ phường Thiên Địa.

    - Phải phải, đổ phường Thiên Địa, giao dịch một chút với phường chủ, biết đâu dàn xếp được, như vậy có khi đại gia đây cũng có hoa hồng.

    Vừa nói Lăng Phong vừa nhét một thỏi bạc vào tay tên kia.

    Gã lực lưỡng nhìn Lăng Phong một lúc, có vài lý do đặc biệt liên quan đến đổ phường, gã cũng không muốn làm to chuyện ở đây. Nhưng đi đòi nợ không đòi được, còn đem thêm người về cũng khó ăn nói. Dù sao tên Lăng Hải kia vẫn nắm trong tay, thằng nhãi chấp sự gì đây chắc cũng không xoay chuyển được gì.

    - Hừ, ta không quan tâm, muốn đi vậy đi. Nói trước, phun không ra tiền, đừng hòng vác xác về.

    - Đại gia cứ yên tâm.

    Lăng Phong trước mắt không thể để đám này phá phách cái đã.

    Hắn dĩ nhiên chả ham hố gì đánh bạc đổ cược, nhưng hắn lại rất tự tin. Khả năng điều khiển nghe nhìn đang rất tốt, tin tưởng trong vòng chục trượng, không có gì qua mắt được Lăng Phong. Chợt nghĩ tới vì sao lâu nay không đi đánh bạc?

    "Hê. Ý tưởng này không tệ, tai mắt mình tốt thế, thi thoảng tới đổ phường kiếm ít vốn làm ăn có phải hay không."

    Lăng Phong phân phó người gọi Mặc lão, hắn cần người có công phu đi cùng, tới đổ phường đi một mình là ngu nhất. Mấy chỗ kiểu này Lăng Phong xuyên không xong cũng chưa vào bao giờ.

    Tên Quyền cũng thò đầu sang.

    - Lăng lão bản, đi quậy phá mà quên đệ?

    - Muốn đi thì đi. Lần này chắc phải đại náo đổ phường đấy. - Lăng Phong cười mỉm.

    Khả năng "nghe nhìn" kia của Lăng Phong, ngay cả Mặc lão hắn cũng chưa từng lộ ra. Dù Mặc lão là người thân cận duy nhất hiện tại, nhưng Lăng Phong vẫn muốn giữ một chút bí mật cuối cùng cho bản thân, thế giới này vẫn còn xa lạ với hắn.



    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  3. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 37 : Đổ thần




    Thiên Địa, đổ phường to nhất nhì kinh thành.

    Nghe nói nơi này do một vị quan lớn trong triều đứng sau lưng, bởi vì mấy lần có chuyện nhưng đều không hề hấn gì, "công an kinh tế" cũng không dám đụng vào.

    - Đây đây, mời công tử vào trong, không biết ngài muốn ...

    - Tránh ra cho Hắc đại ca đi.

    Tên canh cổng hớn hở chạy ra chào đón. Nhưng vừa nói nửa câu thì thấy cái mặt hằm hằm của gã lực lưỡng - Hắc đại ca ở sau, ngậm mồm không nói nữa.

    Lăng Hải mặc dù trong túi chả còn đồng nào, nhưng cái bản mặt nhị thế tổ của hắn, bước vào sòng cứ phải vênh vênh lên.

    Lăng Phong đang dùng thần thức quan sát, lúc đầu chỉ loanh quanh tầng dưới, sau đó lan lên cả tầng hai.

    "Thần thức" là do Lăng Phong tự đặt tên, bởi vì hắn không biết khả năng kia của mình là trò quái gì. Nó giống như Lăng Phong có thể tách hồn ra bay xung quanh vậy, sau đó gửi hình ảnh về cho hắn. Tuy nhiên khá mờ nhạt và khôngg ổn định cho lắm.

    Đổ trường này, tầng dưới dành cho bình dân, tầng hai mới là chỗ của nhà giàu.

    Không khí tầng một rất ồn ào, mùi vị thì hỗn tạp. Mùi mồ hôi, mùi thuốc, mùi rượu lộn tùng phèo cả lên. Lăng Phong ngửi vào một cái đã thấy buồn nôn. Ở tầng dưới đây chủ yếu dân lao động chơi, đặt tiền cũng không bao nhiêu, nhưng la hét thì rõ to. Thế nhưng nếu thua thì cũng đủ cho các con bạc này nợ nần cả đời. Về mặt trò chơi cũng khá phong phú, nhưng phổ biến nhất chính là lớn nhỏ, đơn giản nhanh gọn.

    Lăng Phong quay sang hỏi thằng to con Hắc đại ca gì kia.

    - Chúng ta sẽ đi đâu đây?

    - Tầng trên, vừa rồi Lăng Nhị thiếu của các ngươi thua ở trên đó.

    - Vậy tốt, lên tầng.

    Mùi vị tầng này làm Lăng Phong thở không nổi, hy vọng tầng hai đỡ hơn.

    Quả nhiên, không khí khác hẳn. Phải nói không khác nào đi vào thanh lâu. Gái gú lượn qua lượn lại tấp nập, oanh oanh yến yến.

    "M* cá cược đánh bạc mà các em cứ bu lại thế này, anh em thua là đúng rồi. Đi qua đi về, liếc trộm một cái. Chưa nói mấy em này có phải tay trong hay không? Riêng mùi son phấn nữ nhân này, tinh thần cũng mất hết, đánh thế quái nào được." Lăng Phong nghĩ thầm.

    Có tiếng the thé của tên nào đấy từ trên bàn lớn nhỏ vang ra :

    - Ôi, ai đây? Lăng Nhị lão gia trở lại rồi sao? Không biết lần này là đổ bao nhiêu nha?

    - Bản thiếu ... dĩ nhiên đã tới đây thì phải cầm theo tiền, lần này là rất nhiều tiền. - Lăng Hải cố nói cứng.

    Lăng Phong định thần nhìn lại, quanh cái bàn lớn giữa tầng có đại khái bốn người đang chơi.

    Một tên rất béo, râu dê vểnh lên, tay đang ôm mấy các chị em bấu véo loạn hết cả.

    Người thứ hai có lẽ giống Lăng Hải, là thiếu gia nhà nào đó, trên người đầy trang sức. Hắn cũng chính là tên the thé vừa nói, bàn tay cũng đang hoạt động không ngừng sau mông một nữ người hầu.

    Người thứ ba râu ria khá nhiều, mang một cái nón lớn, khuôn mặt hơi cúi gằm, râu ria loạn xạ.

    Người thứ tư, Lăng Phong đoán có thân phận không nhỏ. Kẻ này ăn mặc công tử gia, mặt mày rất anh tuấn. Chỉ tiếc da mặt gã ta hơi trắng, đại khái ăn chơi dữ quá ít ra nắng nên thiếu sinh khí. Điều khiến Lăng Phong để ý nhất là đằng sau gã đứng một loạt hộ vệ, tuyệt nhiên không có nữ nhân nào lại gần được.

    "Toàn dân không đơn giản." Lăng Phong rảo bước lại gần.

    Tên mập đầu tiên lên tiếng :

    - Sao đây? Lăng lão gia vận may không tốt đi tìm viện binh à?

    Lăng Hải không đáp, trái lại nói nhỏ vào tai Lăng Phong.

    - Đặng Lập Dân, con trai Hộ bộ thương thư Đăng Vĩ Ân. Tiền bạc vô kể, không cần ngại.

    - Hộ bộ thượng thư?

    Lăng Phong buộc phải nhìn lại kẻ kia một lần.

    "Hóa ra lão cha nắm kho bạc nhà nước, thế này chơi khi nào mới hết tiền cho nổi?"

    Hộ bộ, hay Bộ Tài chính thời này. Hộ bộ thậm chí còn quản cả quốc khố, tương đương kho bạc nhà nước. Tên trước mắt thế mà con trai Bộ trưởng. Đây là lần đầu tiên Lăng Phong đụng nhân vật tầm cỡ như vậy.

    Lăng Hải tiếp tục thì thầm.

    - Tên kia là Lưu Vinh, Đại thiếu của Lưu gia, còn lại hai người kia thì ta không rõ.

    - Lưu gia? Hóa ra là Lưu gia. Haha, hôm nay toàn đụng dân có tiền. - Lăng Phong phì cười.

    Người khác Lăng Phong không biết, riêng Lưu gia thì hắn ngẫu nhiên biết chút đỉnh. Gia tộc này giàu có nhất nhì kinh thành, cũng có thể nói nhất nhì Nam Tống cũng không chừng. Lưu gia làm kinh thương gần như tất cả mọi mặt hàng, bởi vì cả tơ lụa cũngg làm, gần đây lăng Phong tìm hiểu đối thủ trên thị trường tình cờ biết được.

    Lại nói, cùng là dân có tiền, nhưng tên họ Đặng và tên họ Lưu bản chất khác nhau.

    Đặng Lập Dân lão cha làm bộ trưởng, tuy cũng có tiền, thậm chí rất nhiều tiền, nhưng ngoài béo ra thì không khoe khoang như Lưu Vinh, có lẽ bị lão cha hắn dặn dò. Còn Lưu Vinh thì vàng bạc đeo khắp người, có bao nhiều tiền đều cố ý khoe ra, cái này đại khái do tư tưởng của trọc phú, thích khoe mẽ. Nhìn Lưu Vinh Lăng Phong nhớ đến một người, Từ Chính Huy ở Tô Châu.

    Xem ra lăng Phong hôm nay vừa vào đổ lần đầu đã đụng toàn đá tảng, có điều thực tế hắn lại thấy may mắn hơn. Toàn tài chủ số một số hai, tiền bạc xem như rác, mình nếu lỡ có thắng nhiều một chút cũng không lo người ta để ý.

    Lăng Phong chắp tay khách sáo loạn vừa cười vừa nói bước vào cạnh bàn.

    - Tại hạ Lăng Phong, biệt hiệu Phi Long Sát Thủ, hân hạnh hân hạnh.

    - Ngươi đến gỡ cho hắn?

    Tên râu quai nón kia giờ mới ý kiến, tên mập thì vẫn lo bóp vòng một các em gái.

    Lăng Phong cười cười :

    - Ta đến kiếm tiền.

    Vừa nói vừa tung thần thức ra một lần nữa, bởi vì hắn nhận ra hóa ra còn có tầng ba. Nắm trong tay khả năng khác người, Lăng Phong đương nhiên ngứa ngáy muốn dùng.

    Trên tầng này hình như có hai người, một nam một nữ. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Lăng Phong không thể nhìn rõ được thêm.

    "Cấm chế?" Lăng Phong chột dạ.

    Lăng Phong kiếp trước đọc truyện nhiều, cái kiểu không tiến vào được thế này lần đầu gặp phải, trong đầu liền bắn ra hai chữ "cấm chế". Thực tế Lăng Phong cũng chả biết cấm chế chính xác nó phải thế nào? Cái này có phải cấm chế hay không? Và thứ gọi là cấm chế có tồn tại hay không?

    "Phù, đúng là kinh thành, vừa thi triển đã có vấn đề. Cẩn thận vẫn hơn." Lăng Phong thầm nghĩ, mồ hôi rịn ra. Lần đầu tiên hắn thấy mình sơ suất. Trước nay không chui ra xã hội, ăn no ngủ kỹ, tính khí ngông nghênh dần khiến hắn chủ quan.

    Vào lúc này tên hộ vệ bên cạnh thanh niên kia bỗng nhiên ghé tai nói nhỏ gì đó vào tai chủ nhân. Lăng Phong lần này không sơ ý nữa, không thi triển nghe lén, không nghe được gì. Tên thanh niên anh tuấn kia nghe một lúc, mắt có chút dị dạng, nhìn qua Lăng Phong, nhưng chỉ rất nhanh rồi lại như bình thường nhìn chằm chằm vào bàn.

    Mặc lão đã đến, mắt quan sát tên hộ vệ phía sau thanh niên kia, lão đặt tay lên vai Lăng Phong nói nhỏ :

    - Công tử, có vài cao thủ gần đây, cẩn thận.

    - Ta đã biết.

    - Nhà cái, bắt đầu thôi chứ nhỉ? - Tên Đặng thiếu gia lên tiếng.

    - Muốn lớn đặt lớn, muốn nhỏ đặt nhỏ, rút tay là quyết.

    Tên nhà cái cười cười, hôm nay nói chung không lời không lỗ. Thu của tên ngu Lăng Hải kia 5000 lượng, còn lại hắn biết bốn vị khác đều là tai to mặt lớn trong kinh thành. Đặc biệt "vị kia" theo như lão bản nhắc nhở, thân phận có điểm hơi vượt quá khả năng của đổ phường. Đổ phường dĩ nhiên phải có chỗ dựa lớn, nếu không làm sao làm lớn nổi. Nhưng nếu đối phương tới chơi hậu đài còn lớn hơn, vậy thì phải tính toán làm sao không gây ra chuyện hại người hại mình quá là được.

    Lăng Phong rút ngân ra 1 ít bạc lẻ, đại khái 2 3 lượng, đặt đại vào ô nhỏ. Những người kia cũng đặt.

    2 3 lượng bạc đã là một con số không nhỏ. 1 lượng đã là khoảng 1500 văn tiền xu. Một cái bánh bao thịt thời này khoảng 50 văn, 2 3 lượng tức là đã mua được gần 100 cái bánh bao thịt rồi. Muốn chơi ở tầng hai Đổ Phường, 2 3 lượng là mức tối thiểu.

    - Mở đi.

    - 3 5 6, 14 điểm, lớn, haha, phiền các vị.

    - Tiếp.

    Lăng Phong lần này vẫn đặt tiếp 2 lượng, hắn chả thèm dùng thần thức gì, lúc này mới bắt đầu, cứ phang đại.

    - Ta đặt lớn.

    - Là nhỏ, công tử gia, xem ra ngài vẫn là không may rồi. - Nhà cái cười cười.

    Lăng Phong tiếp tục đặt vài ván, đã đi tong gần trăm lượng, đặt đâu sai đấy, thậm chí không được 1 lần, đúng là số đen thui, nhưng vẫn cười phơ phớ :

    - Haha, xem ra hôm nay ta hơi xui. Nhưng mà không sao, làm gì có chuyện xui mãi được. Tiếp đi.

    Lăng Hải đứng một bên toát mồ hôi, thế mà thằng Phong này trên đường tới đây còn khoe khoang chém gió cái gì mà "đổ thần tái sinh, đánh đâu thắng đó". Rất tốt, bây giờ đặt phát nào sai phát đó. Chả biết sao Nhị thiếu còn tin thằng này. Thế này nếu đưa Lăng Hải hắn ít tiền, Lăng Phong đặt cửa nào hắn đặt ngược lại có khi là thu lời cũng nên.

    Nhà cái thì vừa cười thầm tên ngu này, ngươi cứ chơi tiếp đi, xem có hên nổi không? Đến tên thanh niên kia cũng nhịn không được nhếch mép cười. Hôm nay hắn đến đây chỉ giải trí cho vui thôi, lúc thắng lúc thua, nhưng còn chưa gặp ai xui tận mạng như thằng mới tới này. Đã thế còn to mồm.

    Lăng Phong xoay sang kéo một nữ phục vụ vào lòng rồi cười đùa, tay dĩ nhiên bóp bóp mông liên tục. Có cơ hội hưởng thụ, dại gì không dùng.

    - Em gái, bóc trái vải cho đại gia lấy hên nào.

    - Ứ ư, công tử xấu ...

    - Đổ thần nhớ cho, Lăng nhị thiếu vẫn là nợ chúng ta 5000 lượng. - Tên Hắc đại ca kia mắt cũng nheo lại, không nhịn được nhắc.

    "Hóa ra 5000, thế mà vừa rồi chạy về đỏi hẳn 5 vạn." Lăng Phong thầm mắng. Cũng vì 5 vạn quá lớn hắn đào không ra, mới phải đích thân đi.

    - Yên tâm, chơi là chơi nợ là nợ, không nên lẫn lộn.

    Nhà cái tiếp tục lắc lắc rồi đặt chung xuống.

    Lăng phong cười cười nhìn nhà cái, lần này chơi thật, hắn đặt 1 đĩnh bạc lên bàn, nói :

    - Lớn.

    Nhà cái chột dạ.

    1 đĩnh bạc tương đương 50 lượng bạc. Nhưng nhà cái chột dạ không phải vì 1 đĩnh bạc, mà vì Lăng Phong hô lớn.

    - Mở ra ... lớn ... haha, vận khí đã trở lại, ta nói mà.

    Lăng Phong cười oang oang.

    - Mới có 50 lượng thôi, khéo chốc lại thua tiếp

    Lưu Vinh bĩu môi, hắn hôm nay cũng số đen.

    Nhưng chỉ một lát sau, Lưu Vinh liền toát mô hôi.

    Thằng nhãi kia thế mà vận khí trở lại thật, liên tục thắng, đặt lớn ra lớn, đặt nhỏ ra nhỏ. Gã mấy lần muốn đặt theo Lăng Phong nhưng không đủ can đảm.

    Lăng Phong cười như nắc nẻ, hắn dùng thần thức nhìn xuyên chung, dĩ nhiên đặt lúc nào cũng trúng rồi. Đến Mặc lão đứng sau cũng bất ngờ vì điều này. Lăng Phong đưa tin lão mới tới đây theo, nếu biết trước lão đã ngăn. Tuy Mặc lão không phải dân cờ bạc, nhưng mấy chỗ này lão biết không thể nói ăn là ăn được, đều có sắp xếp đằng sau.

    Lăng Hải mặt như hoa nở, nhoáng cái đã ăn được ngàn lượng, vẫn chưa đủ 5000 nhưng thắng ít thắng nhiều cũng là thắng. Lăng Hải hoa chân múa tay, như kiểu gã mới là người đổ vậy.

    - Được rồi, ta đặt 1000 lượng, lớn, mở đi.



    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  4. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 38 : Hồng phu nhân





    Nhà cái tay run run.

    Gã dĩ nhiên biết bên trong đúng là lớn. Làm nghề này nhiều năm luyện ra một thân kỹ xảo, chủ yếu là đoán tâm lý người chơi mà lắc, muốn to ra to muốn nhỏ ra nhỏ. Gã không ngờ thằng trẻ con này thế quái nào mà đột nhiên may vậy, căn bản không hề suy tính gì, cứ thế mà hồ, nhưng hô phát nào đều phát trúng đó.

    Chung mở, xung quanh ồ lên.

    - Ồ, là lớn.

    Mấy em gái bắt đầu kiếm cớ đứng sát Lăng Phong, tay sờ người dựa liên tục, làm hắn suýt chết ngạt, mùi hương mùi phấn nồng nặc không thở nổi. Mùi một em còn được, quá nhiều vào chỉ muốn bỏ chạy.

    Mặc dù rất muốn để mấy em sờ soạng, nhưng nhiều quá thế này, Lăng Phong không trụ nổi mất. Vừa căng sức ra nhìn xuyên cái chung, vừa đè nén đồ vật bên dưới, chịu không nổi.

    - Các đại tỷ nhẹ tay chút, em vẫn là trai tân nha.

    - Đệ đệ thật xấu, tỷ tỷ cũng thế.

    "M*, có chó nó tin." Lăng Phong chửi thầm.

    - A Quyền, giúp.

    - Có ngay, có ngay, nào các tỷ muội. - Tên Quyền ngay lập tức sà vào "chia sẻ".

    Lăng Phong không gọi Mặc lão. Lão nhân cũng già rồi, khéo ngất ra đấy thì khổ.

    - Haha, tiếp tục đi. Ngân phiếu 2000 lượng, thêm chỗ lẻ này 500 lượng nữa, nhỏ.

    - Ta cũng đặt nhỏ.

    Tên thanh niên và lão ria mép kia lần này đặt theo Lăng Phong.

    Còn lại hai người chần chừ rồi đặt lớn, hai tên này vẫn không tin Lăng Phong này xui từ đầu, mới may vài lần còn có thể tiếp tục. Mặc dù tính về tiền thì lời thật, nhưng về số lần thì xui vẫn nhiều hơn. Nếu bây giờ lại trúng nữa thì quả thật hết nói.

    - Nhỏ ... Oaaa haha.

    Lăng Phong cười lớn.

    Lăng Hải đứng một bên hoa chân múa tay.

    - 5000 rồi, đủ rồi đủ rồi.

    - Lão gia, 5000 này là tiền ta bỏ ra thu về, tay ta đánh, đủ cái gì vậy?

    Lăng Hải chưng hửng :

    - Ngươi, chẳng phải đã nói đến đây gỡ cho ta?

    - Là ai nói vậy? Đâu có ai làm chứng?

    - Đúng, ta cũng không nghe thấy. - A Quyền chen mồm vào.

    Lăng Hải trừng mắt :

    - Ngươi, được lắm Lăng Phong, dám chơi ta.

    Gã mặt đỏ lên, xong rồi nghĩ tới nghĩ lui, 5000 kia vẫn không biết kiếm ở đâu ra, rút cục đành quay lại mặt nhăn nhó.

    - Ài Lăng tiểu huynh đệ. Chuyện này, ngươi xem, lúc trước ở Giang Nam cũng là ta dẫn ngươi đi ngắm mỹ nữ, tình cảm thân thiết. Chẳng lẽ đã quên.

    - Có sao? Sao ta không nhớ gì cả? - Lăng Phong giả vờ mặt tỉnh như sáo.

    - Ngươi ...

    - Lão gia, đùa tí thôi. Vậy đi, xong việc này, ký giấy, ngài mượn ta 5000 lượng, thế nào?

    Lăng Phong nghĩ nghĩ rồi nói. Nhị thiếu trước giờ cũng không làm gì hại hắn, bán cho tên này cái nhân tình, biết đâu sau này có chỗ dùng.

    Lăng Hải hằm hằm, gã cũng chả còn cách nào khác, ai bảo thua bạc, có người cho vay là may lắm rồi. Gã gần đây đã mượn sạch sẽ mấy tiệm khác của Lăng gia, vừa đến đám chưởng quầy đều trốn như trốn ôn thần, còn Lăng Vân tuyệt đối không dám.

    Lăng Phong trong tay lúc đầu chỉ cầm chưa tới mấy chục lượng bạc lẻ, giờ đã thành 5000, lại đánh thêm một lần thành 1 vạn lượng, đúng là giàu trong gang tấc.

    Cũng không ai chơi như hắn, đặt lần nào cũng đặt hết tiền có trong tay, chỉ cần thua một cái là trắng tay, chỉ là hắn lại liên tục thắng.

    - Tiếp tục, lần này ta đặt 2 vạn lượng bạc đang có.

    - Khoan đã ...

    Đúng lúc này, một giọng trung niên ngăn lại.

    Một bóng người đi ra. Người này thân thể vạm vỡ, mặc đồ kiểu võ đạo, đầu lại quấn bố cân như nông dân, nhìn chả ra cái thể thống nào. Vừa vào đã đạp nhà cái ra một bên.

    - Ngươi cút.

    Tên cầm cái mặt xanh lét, chắc vì quá sợ hãi. Phải thôi, cầm cái kiểu gì một lúc làm đổ phường mất cả vạn bạc, không nói cũng biết sau hôm nay sẽ có chuyện hay chờ hắn.

    Tên mập mạp vỗ bụng cười, hôm nay hắn một bụng tức. Có điều bụng thằng này toàn mỡ, vậy mà còn cố vỗ, chẳng may vỡ cả ra đấy thì mệt ra. Thằng mập từ đầu không chịu theo thằng nhóc kia, chả ăn được bao nhiêu, nên chỉ mong sao lão bản này ra tay, chơi cho thằng kia táng gia bại sản cho đỡ tức, chứ về mặt tiền bạc thì tên mập chả quan tâm.

    - Haha, hóa ra là Hồng lão bản, cuối cùng thì ngài cũng phải ra tay sao?

    - Không phải tay ta.

    Ngay sau đó là một giọng nói thánh thót vang lên.

    - Nô gia ra mắt các vị công tử thiếu gia.

    - Trời, là Hồng phu nhân, haha, vinh hạnh vinh hạnh.

    - Ồ, Hồng phu nhân?

    Cả sảnh ồ lên, các bàn khác kể cả Lăng Phong ăn 1 vạn lượng cũng không để ý, nhưng nghe đến tên phu nhân này đều dừng lại chen vào xem.

    "Ầy, lại người đẹp." Lăng Phong vừa liếc, mắt cũng sáng lên.

    Đám đàn ông ở đây kể ca tên thanh niên ra vẻ trầm tĩnh kia cũng xoay hết sang, mắt mở hau háu nhìn nàng, Lăng Hải nước miếng chảy ra cả áo, Lăng Phong thấy mà không khỏ khinh bỉ.

    Có điều, không thể không công nhận, cô gái này đúng là rất đẹp. Nàng ta trên xuống dưới một màu đỏ, ren áo màu hồng nhạt. Tóc búi cao, trâm cài sang hai bên. Dáng người căng mọng, khuôn mặt thon dài làn da trắng nõn, rất có mị lực. Đối với dân đi bar như Lăng Phong mà nói, tuyệt đối phù hợp làm nữ DJ vũ trường.

    "Di, khoan đã, có gì đó không đúng." Lăng Phong chợt rùng mình.

    Hắn nhận ra một điều, đó là khuôn mặt nàng ta có gì đó "giả", nhưng lại khiến Lăng Phong không dứt mắt ra được. Giống như đã phẫu thuật qua. Khuôn mặt dáng người tuy đẹp, nhưng đều không có vẻ tự nhiên dễ chịu, mà có chút sắc sảo hơi quá.

    - Công tử, cẩn thận, coi chừng mị công. - Mặc lão nhắc nhở.

    - Mị công? Thảo nào. Có ý tứ đấy.

    "M*, thật nguy hiểm, suýt nữa thì bị mê hoặc." Lăng Phong giật mình, mồ hôi cũng toát ra thêm sau lưng. Cũng may Mặc lão đã qua tuổi máu gái, hoặc nói không chừng sở thích của lão không hợp, nhanh chóng thức tỉnh.

    Lăng Phong định thần quan sát lại.

    Theo hắn thấy, đại khái ở đây chỉ có 6 người trong mắt vẫn bảo trì vẻ không quan tâm, còn lại đều mơ mơ màng màng. Đó là hắn, Mặc lão, người hộ vệ bên cạnh thanh niên kia, tên râu quai nón, tên Hồng lão bản và ... A Quyền. Lăng Phong không có thời gian nghĩ sao A Quyền cũng có thể ánh mắt trong suốt như vậy, hay là thằng này mắt lúc nào cũng trong suốt cũng không chừng.

    Còn kẻ nào giả vờ mơ màng thì Lăng Phong không đủ khả năng biết.

    Nữ nhân kia nhìn Lăng Phong ngọt ngào, cả người còn cố ý rung rinh một chút.

    - Vị công tử đây hôm nay thật may mắn, đánh một lúc đã lấy gần hết tài sản nô gia.

    Giọng nói thánh thót dễ nghe.

    - Haha, người đẹp đây nói đùa rồi, đổ phường tài sản làm thế nào mà chỉ có vài vạn lượng cơ chứ?

    Lăng Phong cố trấn định nói ra. Biết là khuôn mặt nàng ta ẩn chứa mị công, mắt hắn chuyển xuống phần khác. Nhưng phần khác còn ... thu hút không kém.

    "Hình như khắp người cô ta đều chứa mị công, nhìn đâu cũng dính thì phải."

    - Công tử ngài nha, không thương hoa tiếc ngọc gì cả. Xem ra không chịu buông bỏ cho nô gia sao?

    - Haha, ta thấy hay là đánh một ván cuối đi? Mỹ nhân ra đây chắc không phải chỉ bảo ta ra về chứ? - Lăng Phong gượng cười.

    Hắn không hề biết, cô gái kia cũng đang âm thầm đổ mồ hôi. Nàng luyện một môn tâm pháp bí ẩn, có tác dụng giúp thân thể được trẻ đẹp, không hề chứa "mị công" như phe Lăng Phong lầm tưởng. Chẳng qua khi thi triển đồng thời tản ra một tầng nội lực, khiến người thường không có nội lực sẽ dễ dàng có cảm giác ức chế. Còn tên nào vì mê gái mà mơ màng thì chả phải do mị công gì cả, do nàng ta thực sự đẹp thôi.

    Lăng Phong lại bị Mặc lão "cảnh báo giả", cứ thế căng người lên chống đỡ thứ "mị công" không tồn tại, mặt đỏ tai hồng.

    Bỗng hắn thấy Mặc lão bước ngang người hắn, nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia.

    Phía bên kia, tên lão bản kia nhìn thấy thế cũng bước lên một bước nhìn chằm chằm Mặc lão.

    Tên hộ vệ thanh niên kia chỉ hơi bước ra trước, sau đó lại đứng nhìn.

    - Công tử, nhanh chóng tìm cách, ta không chống được hai người này quá lâu đâu. - Mặc lão nói nhỏ.

    - Được.

    "Bọn họ đang đấu cái gì vậy?" Lăng Phong mồm nói nhưng lại không hiểu.

    Hắn từ đầu tới giờ chỉ lo rèn luyện thân thể, về mặt tinh thần ngoài việc tung thần thức ra, còn lại các kỹ năng chiến đầu khác thì đều không biết. Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn phát hiện cái trò "nghe nhìn" tưởng chừng vô hại của mình lại có chút tác dụng.

    - Haha, các vị thật có ý tứ. Nô gia thấy vẫn là lắc xí ngầu cho đơn giản đi.

    Nữ nhân kia cuối cùng cười tươi như hoa, rút lui một bước.

    Không khí căng thẳng nhờ vậy mới giảm xuống, mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm. Cao thủ đối chiến thứ gì đó, chỉ nhìn nhau thôi, nhưng xung quanh kẻ không có công phu cũng chịu không ít thiệt thòi, đều cảm giác đè nén khó thở.

    Lăng Phong nhờ Mặc lão chống đỡ một lúc nên cũng có thời gian bình hòa lại, cố cười nói.

    - Được, vậy một ván.

    - Làm sao chỉ một ván? - Tên mập mạp cố gắng khích bác.

    Lăng Phong nhìn hắn cười :

    - 2 vạn, ta đặt hết, thế nào không dám sao?

    - Được, nô gia xin nghe theo công tử. Không biết các vị đây có tham gia?

    - Haha, ta xem xong ván này đã rồi tính.

    - Bản thiếu gia cũng thế.

    Nữ nhân bắt đầu lắc xí ngầu, tay rất dẻo lắc qua lại, cả eo và ngực cũng rung rinh theo, làm đám sắc lang lại nuốt nước bọt tiếp.

    Xí ngầu đặt xuống.

    Lăng Phong bắt đầu dùng thần thức dò xét.

    "Di" Lăng Phong bất ngờ, hắn cảm giác có một thứ tương tự của hắn cũng đang dò xét bên trong cái bát, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.



    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
  5. nhatlong

    nhatlong Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/14
    Bài viết:
    347
    Được thích:
    277

    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Nguồn : 4vn.eu
    Chương 39 : Thần thức chiến




    Trên mái của Thiên Địa đổ phường.

    Một lão già đầu tóc rối tung rối mù, đang nhai ngấu nghiến một cái đùi gà, mồm mép toàn là mỡ. Lão nhận ra điều gì đó, chỉ nhếch mép một cái rồi lại tiếp tục bữa ăn của mình.

    Lúc này, bên trong tầng hai.

    Lăng Phong ngước mắt lên nhìn nữ nhân kia, cả hai ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Nếu Lăng Phong kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên gặp phải tình huóng này, thì Hồng phu nhân có vẻ kinh ngạc vì đã chủ quan khinh thường. Nàng không ngờ kẻ này cũng biết loại "kỹ thuật" này. Nàng đoán hắn ta là đệ tử nội môn của môn phái nào đó, khó trách có thể thắng liên tục mấy ván, chắc chắn đã dùng thứ này.

    Điều kỳ lạ là Lăng Phong thậm chí nhận thấy thứ "thần thức" của đối phương còn mang theo hiệu ứng, giống như cơn gió lạnh, không giống thứ của hắn chả có gì kèm theo. Lăng Phong không hề hiểu biết gì về thứ này, hắn hoàn toàn dùng cảm nhận để miêu tả.

    Hồng phu nhân lúc này thực sự run rẩy, nàng quá chủ quan. Bình thường nếu gặp người cùng nghề, nàng sẽ không để hắn có cơ hội giành trước phóng thần thức vào trong bát như vậy, tránh để đối phương nhìn thấy bên trong. Nàng cũng không phải dân bài bạc, không có kỹ na8ng lắc xí ngầu điệu nghệ như mấy tên cầm cái kia, chẳng qua nhờ vào kỹ năng đặc biệt để đánh lừa đối phương. Nhưng nếu đụng đối thủ có thể dùng thần thức, thì chuyện không còn đơn giản nữa. Vừa rồi ngay khi nàng tung thần thức tràn vào trong bát, với ý định chỉ muốn xem thử có đúng như mình lắc hay không, thì đã thấy kẻ kia nhìn vào đó từ trước.

    Hồng phu nhân hối hận, nếu nàng chiếm trước vị trí, thì hắn không thể nhìn vào được. Bây giờ hắn đã nhìn thấy, có làm gì cũng vô ích.

    - Mỹ nữ cũng có một tay lắc xí ngầu nha.

    Lăng Phong tủm tỉm cười.

    Hồng phu nhân hơi rối loạn, miệng cố cười gượng.

    Lăng Phong cũng cười, chầm chậm đặt hết ngân phiếu vào cửa nhỏ.

    - Nhỏ.

    "..."

    - Làm sao vậy mỹ nữ, mở ra đi chứ?

    Tên lão bản kia thấy tình hình không đúng, hỏi nhỏ :

    - Sư muội, có vấn đề gì sao?

    - Không có gì, nô gia chỉ cảm thấy không khỏe thôi.

    - Không khỏe cũng nên mở bát ra đi đã. - Lăng Phong không tha cho nàng ta.

    - Ô, là nhỏ ...

    Tiếng ồn ào vang lên, Lăng Phong lại thắng.

    - Haha, rất tốt, lão bản nương tuy có chút bản lĩnh, nhưng vẫn bị vận may của ta thắng.

    Lăng Phong tiếp tục cười, cười thực sự chứ chẳngg phải cườii nhạt gì nữa. 5 vạn lượng bạc, là 5 vạn lượng bạc. Con số này ra đường đã có thể hù chết bất kỳ ai. Nếu quy đổi ra tiền hiện đại, thậm chí có thể mua vài con siêu xe về chạy rồi.

    Nhìn Hồng phu nhân ánh mắt không phục, Lăng Phong sẵn đà hưng phấn, hô lên :

    - Tiếp đi.

    Vừa hô xong thầm thấy hối hận, đáng lẽ đến đó dừng lại về là tốt rồi.

    - Ai da, công tử gia thật mạnh tay. Nếu công tử thua thì không sao, nếu thắng, e rằng nô gia cũng phải gán thân cho ngài mới đủ tiền trả mất.

    - Vậy cũng được, nàng tuy nhìn cũng bình thường, coi như ta chịu thiệt đi, đặt giá nàng 5 vạn lượng. Ta thắng, ngoài 5 vạn nàng phải theo ta, ta thua, nợ nần bỏ hết là được.

    - Ngươi ... - Hồng phu nhân khựng người.

    Tên này thật to mồm. Nàng ta chỉ nói đùa, không ngờ tên kia làm thật, dám chiếm tiện nghi của mình, còn dám ra giá mua nàng, kẻ này không biết mình đang đùa với ai rồi, chữ chết viết trước mặt còn tưởng bở.

    Lăng Phong làm sao không biết nữ nhân này bí ẩn đáng sợ, điều kiện hắn chỉ thuận mồm nói ra. Nếu có đoạt được nàng ta thật, cùng lắm chọc ghẹo vài câu rồi thả, nữ nhân này như cái hầm bom, hắn chả ngu mà giữ lấy. Còn 5 vạn kia là tiền thật bạc thật, hắn không muốn bỏ.

    - Nhãi con, khẩu khí lớn lắm. Ông không chém mày không thể.

    Hồng lão bản đập bàn, chưa kịp làm gì thì bị Hồng phu nhân dùng ánh mắt chặn lại.

    Tên thanh niên kia cũng nhìn Lăng Phong, gã coi bộ cũng bực mình, không thấy bản thiếu gia cũng để ý nàng ta sao, còn dám thọc tay vào trêu đùa.

    Tên mập nháy mắt với râu quai nón vỗ bụng cười, gã và râu quai nón cùng biết thân phận người thanh niên kia.

    - Chúng ta làm khán giả thôi.

    - Đồng ý.

    - Xem ra công tử gia rất tự tin. - Hồng phu nhân vẫn bảo trì dáng cười mê người.

    - Thử mới biết.

    Nữ nhân kia nghĩ một lúc, liền gằn giọng :

    - Được, ta đặt bản thân, công tử đặt 5 vạn.

    - Tuyết Cơ, nàng ... - Hồng lão bản thốt lên.

    Lúc này Lăng Phong chợt nhận thấy, nữ nhân trước mắt, hình như không còn hồ mị lẳng lơ nữa, trái lại, giống như một cô thiếu nữ trẻ bị chọc giận.

    - Hóa ra nàng tên Tuyết Cơ, tên hay lắm. Phủ ta đang thiếu nha hoàn tên hay.

    - Đừng nói nhảm, bắt đầu.

    ...

    Đây là một khoảng rừng nhỏ, thấp thoáng có vài dãy nhà lụp xụp.

    Một tiểu cô nương đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, bên dưới đất một tiểu cô nương khác cũng khá xinh xắn đứng ở dưới nói với lên.

    - Uyển sư tỷ, tỷ làm gì trên đó vậy?

    - Ta đang nghĩ về người thân.

    - Là mẫu thân của tỷ sao?

    - Không, là ca ca của ta.

    Thiếu nữ kia mắt đăm chiêu nhìn về một hướng, trong tay vuốt vuốt một con dế nhỏ làm bằng giấy.

    "Uyển sư tỷ", cũng chính là Tiểu Hoa.

    Nếu Lăng Phong đứng ở đây, hắn e là không nhận ra cô bé nữa. Tiểu Hoa bây giờ và Tiểu Hoa ăn mày trước kia, có thể nói như hai người khác nhau.

    Tiểu cô nương mái tóc óng ánh đã dài ra một chút. Người cũng không còn gầy còm nhem nhuốc, thay vào đó đã có chút da thịt, đã thấp thoáng ẩn hiện phong vị của thiếu nữ. Dù sao dđang tuổi phát dục, thời gian dài thiếu ăn thiếu mặc, nên chưa thể ngay lập tức đuổi kịp tỷ muội đồng tuổi. Vả lại "người đẹp vì lụa", ăn mặc tử tế vào liền khác hẳn.

    Tiểu Hoa không chỉ thay đổi trang phục, gần như mọi thứ đều thay đổi, ngay cả tên cũng đổi. Chắc chỉ còn ánh mắt là giữ nguyên.

    Lúc này có một trung niên đi tới. Người này mặc đạo bào, nhưng lại màu đen, nhìn có vẻ giống như tu sĩ tây phương.

    - Tiểu Uyển, đến giờ tập luyện rồi.

    "..."

    - Tiểu Uyển?

    - A, vâng, sư thúc.

    Tiểu Hoa vẫn chưa quen với cái tên mới, cái tên Tiểu Uyển này do trung niên kia đặt cho cô. Mặc dù Tiểu Hoa muốn giữ tên cũ, nhưng vị sư thúc kia nhất quyết bắt phải đổi, nói các tỷ muội khác đều thế, nên rút cục cô bé đành theo.

    Tiểu Hoa bỗng nhớ lại thời điểm kia, lúc quyết định đi theo sư thúc.

    "Đi theo bọn ta, ngươi có thể tự bảo vệ mình, còn có thể trừng trị người khác."

    Đó chính là câu sư thúc kia nói lúc đó. Cũng chính vì câu này mà Tiểu Hoa mới đồng ý đi theo. Cô rất muốn chờ ca ca quay lại, nhưng cũng biết cơ hội không dễ gì có được. Mặc dù không biết lựa chọn của mình đúng hay sai, tương lai của mình sẽ ra sao? Nhưng ít nhất, so với làm ăn xin tốt hơn nhiều.

    Điểm quan trọng, Tiểu Hoa muốn tự mình sống tốt, không để đại ca phải chịu đòn giúp mình như trước nữa. Nếu còn có thể học được bản lĩnh trừng trị kẻ xấu, sẽ trị tội những kẻ khinh nhục hai anh em trước kia, sau đó cùng đại ca kiếm tiền, chăm sóc huynh ấy.

    Cô bé trươc khi đi có để lại lời nhắn với một tên ăn mày khác, không biết hắn có gặp đại ca hay chưa? Đại ca đã về kinh thành chưa?

    Tới đây một thời gian, cô bé nghe được rất nhiều chuyện mới lạ, phần lớn đều không tự lý giải hết được. Nhưng tính tình cô khá trầm lặng, đều không quan tâm chỉ chăm chỉ luyện tập, người ta dạy gì thì học thứ đó, thậm chí còn cố gắng gấp mấy chục lần các sư tỷ muội khác. Khiến Tiểu Hoa trở thành người tiến bộ nhất ở đây.

    "Đại ca. Huynh có khỏe không?"

    Bước theo sư thúc và sư muội, Tiểu Hoa ngoái đầu nhìn về phía nam, nơi đó là phương hướng kinh thành.

    ...

    Kinh thành phía đông, trở lại Thiên Địa đổ phường.

    Tuyết Cơ bắt đầu lắc lắc xí ngầu, lần này rất lâu, vừa lắc vừa nhìn Lăng Phong. Lăng Phong chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nhìn mỹ nữ ra vẻ nghiêm túc cũng là một dạng thưởng thức.

    "Cấc" Tiếng cái bát úp xuống bàn.

    Lần này rút kinh nghiệm, vừa đưa bát xuống, Tuyết Cơ ngay lập tức dùng thần thức phủ lấy bát, không cho tên kia nhìn. Nàng ta sử dụng hết tuyệt kỹ bản thân, rút cục lắc 3 viên xúc xắc nằm nghiêng kiểu domino vào nhau, tình trạng này tức là không có điểm. Tên kia đặt lớn nhỏ gì cũng không đúng, chắc chắn phải thua.

    Lăng Phong tất nhiên huy động thần thức để xem, hắn kỳ thực cũng đã rất mệt mỏi. Cái thứ thần thức này, dùng một lần hao tổn một lần, không phải cứ muốn đem ra dùng liên tục được.

    "Di. Muốn chặn ta?"

    Đụng phải bức tường băng vô hình, Lăng Phong biết nữ nhân kia đã ra tay.

    Hắn ngước mắt lên nhìn Tuyết Cơ. Hai người nhìn chằm chằm nhau, ở ngoài nhìn vào còn tưởng là tình nhân đang đắm đuối.

    Lăng Phong bắt đầu rút cạn sức lực một lần, cố gắng tập trung, hắn muốn đẩy lùi thần thức của Tuyết Cơ ra khỏi cái bát. Hắn không biết cách này có được không? Người hắn mồ hôi như tắm, hai bên thái dương gân xanh cũng nổi dần lên, hai tay nắm lại.

    Tuyết Cơ cũng căng cả người lên chống đỡ, nàng là nữ nhân, không có làm ra thứ hình tượng xấu xí như Lăng Phong, khuôn mặt đỏ hồng thậm chí xinh đẹp dị thường.

    Được một lúc trong mắt Tuyết Cơ hiện ra vẻ không cam lòng, nàng thất bại. Tên kia thế mà đẩy lùi thần thức của mình ra ngoài bát, hắn nhìn thấu bên trong rồi. Lăng Phong cười nhếch mép rồi nhìn nàng. Tuyết Cơ đang định thả lỏng rút lui, vì chuyện cũng đã xong rồi.

    "Di. Kẻ này ..." Không ngờ, nàng nhận thấy tên chết tiệt kia không chịu buông bỏ, tiếp tục dồn ép.

    "Hắn muốn gì?" Tuyết Cơ run lên.

    Đối chiến thần thức là một thứ khá nguy hiểm, Tuyết Cơ cũng chưa phải cao thủ về thứ này, chẳng qua so với những người ở đây nàng biết hơn một chút thôi. Bình thường thì không sao, nhưng nếu gặp đối thủ đặc biệt là người biết cách tấn công, thì rất dễ trọng thương. Thậm chí bị phong bế thần thức, vĩnh viễn như người mất hồn.

    Lăng Phong chỉ vì hiếu thắng, đang thi triển một kiểu tấn công thần thức trần trụii và nguy hiểm. Hắn hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Bởi công pháp cụ thể hắn không có, hôm nay tự nhiên gặp người có khả năng giống mình, lại tình cờ nhận thấy còn có thể đôi co với nhau. Hiếu kỳ nổi lên, Lăng Phong được thể làm tới xem nó ra sao.

    Hắn không biết Tuyết Cơ đang lo sợ cỡ nào. Nếu như Tuyết Cơ rút thần thức thật nhanh vào cơ thể, nhiều khả năng sẽ tự gây phản phệ. Thứ này, muốn hồi phục vô cùng không đơn giản, còn khó trị hơn nội thương, e rằng phải cần đến chưởng môn trưởng lão ra tay. Nhưng nếu cứ dây dưa với hắn, chẳng may để hắn ép dần, tiến vào cơ thể nàng, vậy thì nàng có thể sẽ bị hắn khống chế.

    Lăng Phong không biết điều này, hắn vẫn tiếp tục ép, hắn cảm giác hưng phấn như mình đang thắng lợi khi đánh nhau vậy, "ngựa non háu đá" không dừng được. Hơn nữa, nhìn khuôn mặt của mỹ nữ trước mặt, lúc đầu còn cười cười, dần dần nghiêm túc, rồi mồ hôi vã ra, sau cùng còn xuất hiện cả ánh mắt cầu khẩn. Lăng Phong liên tưởng giống như đang lên giường chinh phục nữ nhân này vậy, hắn thích thế, không muốn tha.

    Chuyện nói dài, nhưng diễn ra khá nhanh. Khi Tuyết Cơ thể hiện ra vẻ mặt cầu khẩn là lúc thần thức Lăng Phong đã bắt đầu cảm giác "đột nhập" cơ thể nàng ta.



    Link Fanpage : http://facebook.com/atkd1890fic

    Ủng hộ bằng nút likes/thanks nhé, giúp tác giả có động lực viết tiếp <3
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)