Linh Dị Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân - Thanh Tử

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 286: Quỷ tới đêm mưa (3)

    Dịch: Rjnpenho
    Nguồn: TangThuVien



    Dịch giả: Tang Diệp

    “Trang tiểu thư, tối qua lệ quỷ kia còn bám lấy cô không?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chuyện này, hỏi.

    “Không có, từ khi Diệp tiên sinh ra tay, tôi không cảm thấy có người luôn nhìn chằm chằm mình nữa, ngủ cũng ngon”. Trang Vũ Ninh thật lòng khen một câu: “Tất cả đều do Diệp tiên sinh giúp đỡ”.

    Diệp Thiếu Dương bảo nàng lấy bùa hộ mệnh ra, hắn nắm trong tay, dùng cương khí dò xét một lần, phát hiện quỷ khí bên trong khối kê huyết thạch đậm hơn, trong lòng khẽ động. Chắc chắn buổi tối hôm qua, quỷ đồng kia đã tới! Hơn nữa không cũng không ngừng cho quỷ khí ăn mòn chiếc bùa, dù hơi có chút giật mình, nhưng tất cả những chuyện phát sinh này vẫn còn nằm trong dự tính, cho nên cũng không cần phải lo lắng.

    Vì không muốn Trang Vũ Ninh lo sợ nên hắn cũng không muốn nói ra chuyện này. Diệp Thiếu Dương nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, nói với Trang Vũ Ninh: “Trời mưa khiến âm khí nặng thêm, đêm nay cô cẩn thận một chút.” Nghĩ nghĩ, thò tay đi bắt Trang Vũ Ninh tay.

    “Diệp tiên sinh, anh…” Tới khi Trang Vũ Ninh phản ứng lại thì tay nàng đã bị hắn nắm lấy. Diệp Thiếu Dương cũng không nhiều lời, lấy ra một cái bút chu sa từ dây lưng, vẽ một đạo Chưởng Tâm Lôi vào lòng bàn tay nàng.

    Trang Vũ Ninh lúc này mới kịp phản ứng, cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn cúi đầu vẽ phù với ánh mắt chuyên chú, lại cảm thấy tay mình được hắn cầm thật ấm áp, trong lòng lướt qua một cảm giác khác thường.

    “Đạo Chưởng Tâm Lôi này, cô đừng tẩy sạch, ngộ nhỡ có khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi không tới kịp, cô cứ hà một hơi vào lòng bàn tay, sau đó đánh lên người quỷ, có thể tạm thời bức lui nó.”

    Trang Vũ Ninh mở ra bàn tay, nhìn ấn đồ song ngư trong lòng bàn tay, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao phải hà hơi, nguyên lý là gì?”

    “Chưởng Tâm Lôi phải dùng dương khí kích phát, nên người bình thường cũng có thể dùng. Dương khí con người có từ ba ngọn mệnh đăng, ai cũng đều chỉ có ba, cho nên cô chỉ có thể dùng Tâm Lôi ba lượt, không phải đến thời điểm mấu chốt đừng không được sử dụng.”

    Trang Vũ Ninh nói: “Sau ba lượt thì phải làm sao?”

    Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Trước khi cô dùng hết ba lượt, tôi nhất định sẽ tới.”

    Hai giờ sau mua mới ngừng, nhưng sắc trời vẫn còn u ám, thời tiết hiển nhiên không thích hợp đi ra ngoài chơi, ba người đành phải ở lại nhà. Trang Vũ Ninh đàn piano, Diệp Thiếu Dương tuy không hiểu âm nhạc, nhưng vẫn cảm thấy trong tiếng đàn có một chút phiền não và u buồn, không biết là do khúc nhạc, hay do tâm tình của nàng.

    Sau khi ăn xong bữa tối, Diệp Thiếu Dương trở lại phòng ngủ của mình, tiếp tục định tập vẽ phù tới tận đêm khuya. Đột nhiên tất cả tối sầm do bị cúp điện, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng lên sân thượng, phóng tầm mắt nhìn tất cả các hộ xung quanh cũng đều tối đen. Lúc này Diệp Thiếu Dương mới yên lòng lại, thầm đoán là sau bão dây điện có chỗ nào đấy bị đứt, hơn nửa đêm khẳng định cũng không có người đến sửa, đành phải giữ cửa sổ, lên giường ngủ.

    Không tới 30 phút sau khi hắn nằm ngủ, trời lại tiếp tục mưa to.

    Ầm – một tia sét kèm theo tiếng sấm rền vang khiến Trang Vũ Ninh bừng tỉnh, nàng ngồi dậy, mở điện thoại xem giờ là 00:30. Ngoài cửa sổ mưa gió mạnh, mưa càng thêm nặng hạt đập vào cửa kính, phát ra một tiết tấu quỷ dị. Trang Vũ Ninh lập tức cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, thò tay bật đèn, đèn không sáng.

    Bị cúp điện rồi?

    Trang Vũ Ninh thầm nghĩ, thuận tay mò tới điều khiển TV trên đầu giường, ấn nút nguồn mở TV, muốn thử xem bị cúp điện thật hay do đèn điện bị hỏng. Phải mất vài giây TV sáng dần lên, xuất hiện vài điểm trắng trên màn hình.

    Trang Vũ Ninh hơi ngạc nhiên, tín hiệu không tốt? Nhưng đây lại là Internet TV mà, cũng không phải truyền hình cáp, dù tín hiệu sai cũng không xuất hiện mấy đốm trắng như TV cổ chứ?

    Ngay lúc nàng vẫn còn nghi hoặc, màn hình TV sáng dần lên, xuất hiện hình ảnh. Trang Vũ Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi, không còn thấy buồn ngủ, cũng không quản ngày mưa bão không nên sử dụng đồ điện. Nàng tựa lưng vào đầu giường, chờ màn hình từng chút một hiện rõ hình ảnh: tất cả vẫn chỉ là hai màu đen trắng, lờ mờ dưới bầu trời có một đoàn người cầm đèn lồng đang đi lên núi, hình ảnh không rõ nét, màn hình lại ở xa nên không thấy rõ khuôn mặt họ, chỉ có thể dựa vào hình dáng và độ dài của tóc mà phán đoán. Đoàn người đều có cả nam cả nữ.

    Trong đó có mấy người thổi kèn già nam (*), một điệu nhạc buồn từ ampli truyền tới, khiến người nghe sởn gai ốc, Trang Vũ Ninh bèn chuyển kênh, cuối cùng màn hình vẫn là hình ảnh đen trắng, vẫn là mấy người vừa rồi. Họ đang mang một cỗ quan tài, chuẩn bị đào mộ hạ huyệt. Trang Vũ Ninh lại chuyển kênh.

    Hình ảnh thay đổi, xuất hiện trong một căn phòng là một nữ nhân tóc dài, ngồi trên một cái ghế đẩu, trong ngực ôm một đứa bé. Cô ta cầm trong tay một cái châm cỡ lớn, đang khâu trên mặt đứa bé.

    Trong phòng ánh sáng lờ mờ, hình ảnh cũng kém, căn bản không thấy rõ hình dáng của đứa bé, Trang Vũ Ninh hoài nghi đó là một con búp bê vải, hình ảnh diễn ra thật lâu, nữ nhân kia vẫn liên tục may. Hình ảnh quỷ dị này làm cho Trang Vũ Ninh cảm thấy trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, nàng lại chuyển kênh, nhưng như kênh đã bị khóa, hình ảnh cũng không thay đổi. Sau đó màn hình TV dừng lại, không xuất hiện hình ảnh nữa.

    Có chuyện gì đã xảy ra?

    Trang Vũ Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình, lúc này mới phát hiện màn hình không có biểu tượng kênh, không có bất cứ thứ gì…

    Nàng vội vàng đi đến trước TV, ý định rút ổ cắm. Khi liếc nhìn ổ điện khiến nàng kinh ngạc, trong đầu như vang lên một tiếng nổ, trời đất quay cuồng, nàng ngây người nhìn chằm chằm vào ổ điện trống không, cùng phích cắm TV ở phía sau.

    TV…vốn không cắm điện!

    Trang Vũ Ninh chậm rãi lui về phía sau, ngồi thất thần trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Trên màn hình, hình ảnh càng lớn dần, tới khi xuất hiện con “búp bê vải” kia, đó là một khuôn mặt của đứa bé nam, nó nhắm mắt lại, trên mặt rất nhiều vết thương, có vài vết đã được khâu lại.

    Từng đường khâu rất thô như những con rết đen ngòm trên khuôn mặt trắng của con búp bê.

    Nữ nhân vẫn cầm chiếc châm lớn, khâu chỉ đen lần lượt xuyên qua khuôn mặt trắng của búp bê vải, dần khâu kín hai miệng vết thương. Màn ảnh lại dần dần chiếu cảnh tới gần hơn. Đúng vào lúc này, nữ nhân quay về phía màn ảnh, chậm rãi hất tóc lên, hướng về phía Trang Vũ Ninh nhếch miệng mỉm cười. Khuôn mặt ả rõ ràng… giống hết khuôn mặt nàng. Không, đó chính là mặt nàng!

    Không đợi Trang Vũ Ninh kịp phục hồi từ trong sự sợ hãi, “Búp bê vải” trong màn hình đột nhiên trợn mắt, một đôi mắt toàn tơ máu. Nó mở miệng, nhìn nàng cười một tràng cười quái dị.

    Tiếng cười không phải từ TV truyền tới mà sau lưng nàng cũng có. Trang Vũ Ninh đột nhiên quay người, thấy thân ảnh màu trắng của một đứa bé nam, trong màn mưa nó đang đưa hai tay vuốt lên cửa sổ.

    “Aaaa” Trang Vũ Ninh hét lên, lui mấy bước về sau, ngã xuống giường. Lúc này đứa bé kia đã mở được cửa sổ, lách được thân thể vào bên trong, cánh tay nó đụng phải chỉ đỏ của Chuông Kinh Hồn. Lập tức có tiếng nổ lớn, đứa bé nhanh chóng biến mất, TV cũng tắt, trong phòng chỉ còn lại bóng tối.

    Tất cả sự việc như chưa từng phát sinh.

    (*) Kèn già nam: Kèn đám ma có một ống dài, đầu kèn loe như loa.​
     
    dragonsavior and rukuru like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 287: Quỷ tới đêm mưa (4)

    Dịch: Rjnpenho
    Nguồn: TangThuVien



    Dịch giả: Tang Diệp

    Ngoài cửa sổ gió giật mưa táp, một tia sét ngẫu nhiên rạch ngang bầu trời, chiếu sáng khắp căn phòng trống rỗng, không có gì dị thường.

    Trang Vũ Ninh ngồi run lẩy bẩy trên giường, đột nhiên nghĩ ra, cầm điện thoại lên, run rẩy bấm số Diệp Thiếu Dương. Sau vài giây, điện thoại kết nối cuộc gọi, Trang Vũ Ninh mếu máo nói: “Thiếu Dương Ca, quỷ đồng kia tới rồi, nhanh tới cứu tôi!”

    Đầu dây bên kia vẫn im lặng, chỉ truyền tới một tiếng thút thít của trẻ con, sau đó vang lên một tiếng gọi khiến người khác kinh sợ: “Mụ mụ, mụ mụ…” (tiếng gọi mẹ của trẻ con bên TQ)

    “Aaaa!” Trang Vũ Ninh kêu to, ném điện thoại đi, lùi thẳng về phía góc tường, chỉ một tiếng vang lên, cửa sổ được mở ra, một cái đầu trẻ con tóc ngắn tới ngang tai lách vào từ cửa sổ.

    Chuông Kinh Hồn không ngừng vang lên.

    ~~~~

    Diệp Thiếu Dương đột nhiên bừng tỉnh, nhắm mắt lại, dùng thần thức dò xét một lần, nghe thấy tiếng vang của Chuông Kinh Hồn bèn cả kinh. Hắn không nghĩ rằng quỷ đồng lại tới nhanh như vậy.

    Diệp Thiếu Dương vội vàng xuống giường, may mắn vì phòng ngừa có chuyện xảy ra nên lúc ngủ hắn cũng không cởi thắt lưng, nhanh chóng mặc quần áo, cầm theo ba lô và đạo bào. Vừa ra khỏi cửa đã đụng vào một cái bóng đen, hắn định động thủ thì tiếng Tiểu Mã: “Tiểu Diệp Tử, là tôi!”

    Diệp Thiếu Dương giật mình, nhìn rõ Tiểu Mã mới nói: “Cậu làm gì ở đây?”

    “Tôi nghe có tiếng bước chân mới mở cửa xem có chuyện gì, vừa thấy Vũ Vũ chạy xuống, cho nên muốn đánh thức cậu hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.”

    Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghe lại, dưới lầu chính xác truyền đến một tiếng bước chân gấp gáp, vội vàng theo cầu thang xuống tầng, Tiểu Mã theo sát phía sau.

    Đi tới lầu một, lập tức một cơn cuồng phong xen lẫn hạt mưa cuốn tới trước mặt, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại đã thấy cửa ra hoa viên đã mở, một bóng người mặc áo ngủ màu đỏ đang xiêu vẹo cố gắng chạy trốn trong hoa viên, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu sợ hãi.

    “Là Vũ Vũ, muộn như vậy cô ấy ra ngoài làm gì?” Tiểu Mã ngạc nhiên nói.

    Diệp Thiếu Dương không trả lời, tranh thủ thời gian đuổi theo, lớn tiếng gọi tên Trang Vũ Ninh bảo nàng dừng lại. Trang Vũ Ninh lại cứ như không nghe thấy gì, mở cổng, không ngừng sải bước chạy ra ngoài.

    Hai người Diệp Thiếu Dương đành phải chạy theo, bão tố không ngừng ập xuống, hai người cũng chẳng quan tâm, chỉ đuổi theo thân ảnh của Trang Vũ Ninh tới một tiểu khu nhỏ, đêm khuya đường đi tối đen, Trang Vũ Ninh tiến vào trong màn đêm, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

    “Cô ấy đi đâu vậy?” Tiểu Mã lau nước mưa trên mặt, la lớn bên tai Diệp Thiếu Dương.

    Diệp Thiếu Dương nào biết cô ấy muốn đi đâu, nhanh chóng suy nghĩ kỹ lại mấy biện pháp tìm người, sau đó lại từ bỏ suy nghĩ: trong đêm tối lại có bão như thế này, rất nhiều đạo thuật không thể sử dụng. Đúng lúc này truyền tới tiếng trẻ con khóc từ một hướng khác.

    Diệp Thiếu Dương vội đi tới, tiến vào một hoa viên nhỏ trong vườn bên đường, liếc thấy Trang Vũ Ninh đang dùng hai tay che mặt, chạy qua phía dưới một bức tượng.

    Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lấy ra một lá linh phù, vạch đầu ngón tay, vẽ lên trên vài nét, lập tức ném nó vào trong nước, ngón tay cái chỉ xuống trong nước, lẩm nhẩm: “Thiên Địa Vô Cực, Thái Nhất Sinh Thủy, cấp cấp như luật lệnh!”

    Linh phù kia chẳng những không bị mưa làm hỏng, ngược lại chảy nhanh theo dòng nước, tới thẳng hướng Trang Vũ Ninh biến mất.

    Diệp Thiếu Dương nhắm mắt niệm chú, chờ giây lát, cảm nhận được biến hóa của linh phù, cảm thấy đã hơi chắc chắn, thở hắt ra rồi nói: “Cuối cùng cũng tìm được cô ấy. Đi thôi.” Nói xong rảo bước đuổi tới.

    Tiểu Mã theo sát phía sau, vừa chạy vừa buồn bực hỏi: “Linh phù kia thật kỳ quái, chẳng những không hỏng trong nước, còn có thể theo nước mà đi, nó là gì vậy?”

    “Đó là phù Thái Nhất Sinh Thủy, chuyên dùng trong nước, có thể tìm theo khí tức sinh hồn của người cần tìm.”

    Diệp Thiếu Dương thông qua sự định vị của Thái Nhất Sinh Thủy phù, dẫn Tiểu Mã một hơi đuổi theo, chạy qua mấy phố, dần dần đi đến hướng ít người, càng đuổi càng buồn bực, tốc độ chạy của Trang Vũ Ninh sao nhanh vậy?

    Kể cả bị quỷ nhập, cũng không hợp đạo lý, chuyện gì đã xảy ra?

    Đột nhiên trong lòng Diệp Thiếu Dương xẹt qua một ý niệm hoài nghi, nhưng sau đó lại không chấp nhận, bởi vì theo khí tức Thái Nhất Sinh Thủy phù truyền đến, đích thực là khí tức của sinh hồn Trang Vũ Ninh, vì vậy yên tâm đuổi theo…

    ~~~

    Tại lầu ba của biệt thự, cửa sổ đã hoàn toàn mở ra, đứa bé kia cuối cùng cũng kéo đứt dây của chuông kinh hồn tiến vào trong phòng, tứ chi đặt trên sàn nhà.

    Thời điểm này Trang Vũ Ninh đã hoàn toàn bị dọa đến ngây ngốc, núp ở góc giường. Mắt nàng thấy một đứa đứa bé trắng như giấy từng chút một bò tới. Nó bò với tư thế rất quái dị, thân thể gần như dán sát trên mặt đất, giống một loài bò sát, chân tay bò xòe ra bốn phía. Mỗi một bước bò tới, các đốt xương kêu lục cục, ngón tay nó cào trên sàn nhà tạo ra thanh âm “Xoẹt xoẹt”, càng khiến cảnh tượng quỷ dị thêm vài phần.

    Nó leo đến tận bên giường, nhẹ nhàng nhảy dựng lên, ngồi ở trước mặt Trang Vũ Ninh, nghiêng đầu, mở một đôi mắt to đẩy tia máu nhìn nàng, Trang Vũ Ninh cực kỳ sợ hãi phát hiện nó không có miệng.

    Đột nhiên, cơ mặt của quỷ đồng hoạt động, vị trí miệng mở ra một cái khe, toác dài đến bên tai, máu cùng một chất lỏng màu xanh quyện vào nhau, theo vài cái răng nanh trắng chảy ra.

    “Mụ mụ…” Trong miệng nó phát ra một tiếng nỉ non, sau đó giang hai cánh tay, tới gần Trang Vũ Ninh, tựa như muốn tiến tới trong lòng của nàng.

    Trên ngực Trang Vũ Ninh truyền đến một tiếng “Rắc”, một luồng ánh sáng màu tím phát ra trước ngực nàng. Trang Vũ Ninh bèn hiểu ra, là cái bùa hộ mệnh đã vỡ.

    Tại thời khắc đáng sợ này, Trang Vũ Ninh đột nhiên nhớ lại lời Diệp Thiếu Dương dặn dò. Nàng hà hơi vào tay phải, sau đó giơ tay lên, dùng sức đánh vào mặt quỷ đồng.

    Một cảm giác tê dại truyền đến từ lòng bàn tay, quỷ đồng kêu lên thảm thiết, thân thể run rẩy kịch liệt. Sau đó lăn xuống, chui vào gầm giường.

    Dục vọng muốn được sống khiến Trang Vũ Ninh khôi phục lại mấy phần khí lực. Nàng nhảy xuống giường, giày cũng chẳng đeo, bổ nhào về phía cửa phòng, nắm lấy tay nắm cửa, kéo một phát.

    Cám ơn trời đất! Cửa mở ra được.

    Trang Vũ Ninh một mạch chạy đến lầu hai, tới trước cửa phòng Diệp Thiếu Dương, định giơ tay gõ cửa kêu cứu, nàng lập tức kinh hãi: cửa phòng đang mở, Diệp Thiếu Dương không ở bên trong.

    Nàng lại đến phòng của Tiểu Mã, cũng trống không.

    “Diệp Thiên Sư, Diệp Thiên Sư!” Trang Vũ Ninh liên tiếp kêu vài tiếng, không có phản ứng. Đúng lúc này, một tiếng bước chân truyền tới từ lầu ba, một cái chân trắng nõn đang bước xuống cầu thang.

    Trang Vũ Ninh chỉ đành chạy đến lầu một, thấy cửa cũng đã mở, tranh thủ thời gian chạy ra. Bên ngoài dù gió táp mưa sa, làm ướt hết đồ ngủ của nàng, nhưng nàng vẫn không chút do dự chạy trốn, Diệp Thiếu Dương đã không có trong nhà, lưu lại chỉ có chờ chết.

    Nàng chạy thẳng đến phòng bảo vệ, điên cuồng gõ cửa, lớn tiếng gọi cứu mạng.

    Cửa phòng bảo vệ mở ra.​
     
    dragonsavior and rukuru like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 288: Cửa xoay đoạt mệnh (1)

    Dịch: Rjnpenho
    Nguồn: TangThuVien



    Dịch giả: Tang Diệp

    Một người bảo vệ khoảng ngoài 50 tuổi đi tới, thấy bộ dạng chật vật của Trang Vũ Ninh, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng.

    “Tôi xin ông, mau giúp tôi báo động, nhanh đưa tôi đi!”

    Bảo vệ đã lấy điện thoại di động ra, lại nghe thấy nàng nói một tiếng: “Có quỷ truy sát tôi.” Lâp tức sửng sốt, nhìn Trang Vũ Ninh với ánh mắt giống nhìn bệnh tâm thần. Đúng lúc này, từ hướng nàng đi tới, truyền tới âm thanh của một người đi bộ, lúc này đã quá nửa đêm, mà trời lại mưa to, quả là chẳng bình thường chút nào.

    Lão bảo vệ lấy đèn pin, chiếu tới, dưới ánh đèn xuất hiện một đứa trẻ trắng nõn, đi chân trần trong nước.

    Trang Vũ Ninh lập tức hét lên, “Quỷ, nó chính là quỷ đó.”

    “Quỷ?” Lão bảo vệ cười, thầm nghĩ cô nương này chắc tinh thần có vấn đề, một đứa bé như vậy sao có thể là quỷ, nhưng ông ta vẫn băn khoăn tại sao một đứa bé đã quá nửa đêm vẫn ở bên ngoài, hơn nữa không mặc quần áo, cũng không có ô dù gì cả. Vì vậy bước tới, lầm bầm trong miệng: “Đứa nhỏ này, sao đi một mình lúc nửa đêm…”

    Đột nhiên ông ta đứng khựng lại, bởi vì lão phát hiện đứa bé này có điểm kỳ quái: Hai con mắt của nó rất lớn, nhưng lại vừa mảnh vừa dài, cách nhau rất xa, hơn nữa dưới ánh đèn, hai con mắt nó chiếu lại hai tia sáng màu đỏ rực, quan trọng nhất là…nó không có miệng?

    “Ôi mẹ ơi, cái quái gì đây?”

    Lão bảo vệ lùi về phía sau, rút bộ đàm, muốn gọi cho mấy người đồng nghiệp khác tới trợ giúp, mọi người cùng nhau tìm cách. Đúng lúc này, miệng đứa bé kia đột nhiên mở ra, hướng về phía lão, phát ra một tiếng kêu kinh hồn đáng tởm.

    “Miệng” nó rất to, hoàn toàn không phải miệng của người.

    “Mẹ kiếp!” Lão bảo vệ kinh hồn, không khỏi mắng một tiếng, quay người chạy ra xa. Trang Vũ Ninh vốn đứng dưới cửa hiên phòng an ninh, nhìn thấy vậy, cũng chạy theo con đường nhỏ phía trước ra ngoài, nàng cùng lão bảo vệ một trước một sau chạy trốn.

    Ngày thường đầu con đường này rất tấp nập, cũng chỉ vì mất điện, đêm khuya, trời mưa nên trên đường chẳng có ai. Hai người vừa chạy vừa ngoái đầu lại, vẫn thấy quỷ đồng kia bò sát theo phía sau, càng ngày càng gần.

    ~~~

    Lúc này, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã đuổi theo khí tức của Trang Vũ Ninh, tới bờ sông. Vì mưa to nên nước sông chảy xiết, nước sông cuồn cuộn đục ngầu khiến ai nhìn cũng sợ hãi.

    Tiểu Mã nhìn nước sông cuồn cuộn, kinh ngạc nói: “Chúng ta không phải đi qua chứ?”

    “Chúng ta không qua được, cô ấy cũng không qua được.” Diệp Thiếu Dương chạy dọc theo bờ sông về hướng hạ du, chạy không tới một trăm mét, bị một nhánh sông cắt qua cản lại. Nhưng Diệp Thiếu Dương đã cảm thấy Thái Nhất Sinh Thủy phù ở ngay gần, mặc kệ màn mưa chui vào một bụi cỏ ở gần đó, tìm thấy linh phù ướt thẫm.

    Diệp Thiếu Dương nhặt linh phù lên, bấm ngón tay, quay đầu về bên phải nhìn, vừa may có một tia chớp đánh xuống. Hắn nhìn thầy ở phía xa có một thân ảnh đang đứng, hắn chạy tới, vịn vai Trang Vũ Ninh, hỏi: “Cô sao lại chạy tới đây?”

    Vừa quay người nàng lại, Diệp Thiếu Dương lập tức sợ hãi: Nữ nhân này mặc đồ ngủ, tóc xõa ngang vai, không phải Trang Vũ Ninh, mà là một cái tử thi sắc mặt tái xanh. Nhìn qua tướng mạo khoảng hơn ba mươi tuổi, nó đang quyệt miệng, bộ dạng rất quái dị.

    Diệp Thiếu Dương sợ run tới vài giây, tay trái bóp chặt cổ nữ thi, tay phải vòng ra sau gáy, ngón giữa ấn mạnh từ phía sau, nữ thi hé miệng.

    Diệp Thiếu Dương lập tức buông tay trái, ngón trỏ và ngón giữa nhanh chóng đưa vào trong miệng nữ thi, kẹp lấy đầu lưỡi, xiết chặt sau đó kéo mạnh ra phía ngoài, đầu lưỡi bị kéo đến cực hạn nên rụt lại. Trong tay Diệp Thiếu Dương nhiều hơn ba dị vật, mở bàn tay xem xét, đó là ba cái đinh màu đen!

    “Móa nó, bị gạt rồi! Đó là một con rối!” Diệp Thiếu Dương giẫm chân thở dài.

    “Cậu có ý gì?” Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn.

    “Con rối này bị người khác đưa khí tức của sinh hồn Trang Vũ Ninh vào, cố ý dẫn chúng ta tới đây, Trang Vũ Ninh chắc chắn vẫn còn ở trong nhà, đi mau!”

    Hai người lại bước thấp bước cao trở về.

    ~~~

    Thời điểm này, Trang Vũ Ninh cùng lão bảo vệ bị Quỷ Đồng bám sát, đi khu nhà gần một khoảng công trường. Lão bảo vệ mấy lần thử gọi di động, đều không được, bộ đàm khi chạy cũng rơi mất.

    Hai người tới gần một tòa nhà cao tầng vừa mới xây xong, cũng không có cửa chống trộm, chỉ có một cái cửa xoay không khóa.

    Lão bảo vệ không kịp thở hô Trang Vũ Ninh: “Cứ chạy như vậy không thể được, tới khi chúng ta mệt mỏi, nó sẽ đuổi kịp. Chúng ta cứ tìm một chỗ trốn đi!”

    Nói xong, chạy đến dưới lầu tòa nhà, quay đầu lại đã thấy quỷ đồng cũng sắp đuổi tới chỗ Trang Vũ Ninh, cúi đầu muốn tìm cái ném nó. Nhìn quanh thấy dưới bậc thang mấy túi vật tư đã mở, bị mưa làm vỡ tung tóe. Trong đó có nửa túi bột đá vôi trắng, đột nhiên lão nghĩ đến mấy chuyện dân gian đồn rằng quỷ sợ vôi. Lão bèn quay người lấy một vốc lớn, ném qua chỗ quỷ đồng.

    Quỷ đồng quả nhiên lui lại. Lão bảo vệ thấy hữu hiệu, lại lấy một vốc lớn ném tiếp, chạy về phía Trang Vũ Ninh hô lớn: “Cô nương nhanh chạy, tìm một chỗ trốn đi.”

    Trang Vũ Ninh lảo đảo bò lên trên bậc thang, đẩy cửa xoay, quay lại nói: “Ông cũng tới đây nhanh!”

    “Cô đi vào trước, cứ tìm một chỗ trốn thật tốt!”

    Trang Vũ Ninh đành phải vào trước. Lão bảo vệ lại nắm hai vốc vôi, đứng lên định ném, đột nhiên phát hiện không thấy quỷ đồng đâu. Đang do dự thì bên người lão truyền tới một tiếng cười quái dị, lão quay đầu thấy gương mặt trắng bệch của quỷ đồng trên vai, đang cười toe toét “Miệng”.

    “Đi chết đi!” Lão bảo vệ từ sợ hãi chuyển thành tức giận, nhét một nắm vôi vào miệng quỷ đồng.

    “NGAO!” Quỷ Đồng kêu lên một tiếng phẫn nộ, rơi trên mặt đất.

    Lão bảo vệ quay người đẩy cửa xoay, đưa một nửa người vào, chân sau vừa mới giơ lên đã bị cái gì đó níu chặt không thể động đậy. Quay lại đã thấy quỷ đồng đang ngồi dưới đất, hai tay ôm chân lão, cười quái dị.

    Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng lão, chỉ sau một giây cửa xoay đã xoay tròn, cửa thủy tinh kẹp chặt thân lão. Lão bảo vệ dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng cũng không thể thoát ra, cửa thủy tinh càng ngày càng khép chặt. Sau đó da thịt lão bị kẹp nát, máu tươi phun ra, rồi tiếng xương cốt vỡ vụn dần vang lên.

    Trang Vũ Ninh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, quay lại nhìn, trước mắt là một cảnh tượng đáng sợ: Lão bảo vệ bị kẹp chính giữa cửa, toàn thân máu chảy như rót, thân thể từng chút một đứt rời…

    Trang Vũ Ninh do dự định quay lại cứu người, đúng lúc này, nàng thấy quỷ đồng toàn thân màu trắng, đang đứng ngoài cửa xoay, lẳng lặng nhìn nàng.​
     
    dragonsavior and rukuru like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 289: Cửa xoay đoạt mệnh (2)

    Dịch: Rjnpenho
    Nguồn: TangThuVien



    Dịch giả: Tang Diệp

    Lão bảo vệ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể bị cửa kính kẹp chặt từ ngực chia thành hai đoạn, một dòng máu tươi phun lên tấm cửa thủy tinh trong suốt, chậm rãi chảy xuống.

    Ông ấy vẫn còn chưa chết, nửa người trên vẫn cố đứng lên, hai tay bám lấy cánh cửa, vẫn muốn trở vào…

    Cuối cùng ông cũng lìa đời.

    Nước mắt Trang Vũ Ninh rơi lã chã, nàng xoay người, chạy vào trong tòa nhà cao ốc. Tới lúc đi ngang qua thang máy, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Trang Vũ Ninh trong đầu cũng chỉ có ý niệm chạy trốn, không chút suy nghĩ gì liền đi vào. Cửa thang máy khép lại, đèn sáng lên rất yếu ớt, Trang Vũ Ninh nhìn thoáng qua phím chọn tầng, chọn tầng cao nhất: tầng 18.

    Lúc thang máy bắt đầu chạy Trang Vũ Ninh mới chú ý thang máy này là loại thang máy ngắm cảnh, bốn phía trong suốt đều có thể nhìn ra ngoài. Nhìn từ trên cao chỉ thấy một khoảng rộng như quảng trường Vạn Đạt (*), chỉ là tất cả đều trống trải, chẳng có thứ gì.

    Thang máy di chuyển vô cùng chậm tới tầng hai, Trang Vũ Ninh đột nhiên trông thấy đứa bé trắng như giấy kia đứng ở phía hành lang đối diện. Nó đang lẳng lặng mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn nàng, tới khi thang máy đi lên, nó ngẩng đầu lên nhìn theo, khuôn mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì, thậm chí ánh mắt điềm tĩnh giống như các đứa trẻ bình thường khác.

    Thang máy qua tầng hai, Trang Vũ Ninh mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng đến tầng ba, đứa bé kia lại xuất hiện trên hành lang… Từ đó về sau mỗi khi tới một tầng mới, đều có thể thấy thân ảnh của quỷ đồng kia đứng ở phía hành lang đối diện.

    Trang Vũ Ninh hoàn toàn sụp đổ, dựa lưng vào thang máy, trượt xuống từng chút một. Nàng chỉ biết bụm mặt nghẹn ngào khóc, số trên thang tăng lên từng chút một. Đến khi thang máy đi lên tầng mười tám, Trang Vũ Ninh mạnh mẽ đứng lên, bản năng muốn sống khiến nàng bắt đầu dự tính trong đầu tất cả những thứ phải làm sau khi cửa thang máy mở.

    Nàng không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, thang máy đã tới tầng mười tám, lúc này quỷ đồng lại không hề xuất hiện ở hành lang bên ngoài.

    Sau một tiếng , cửa thang máy từ từ mở ra, bên ngoài không phải mấy gian hàng mà chỉ là hành lang tối om. Trang Vũ Ninh không dám ra khỏi thang máy, vì vậy nhấn nút đi xuống tầng một. Lại một tiếng nữa vang lên, cửa thang máy chậm rãi khép lại, Trang Vũ Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

    Đột nhiên một tiếng vang lên, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết chắn giữa hai cánh cửa sắt, mỗi bàn tay nắm lấy một bên cửa, mạnh mẽ kéo ra một khe hở. Quỷ đồng đưa đầu qua khe hở, cười hành hạch tiến về phía Trang Vũ Ninh.

    Trang Vũ Ninh hà hơi vào bàn tay phải, đánh vào giữa trán quỷ đồng, quỷ đồng ngã ngửa về phía sau, lăn một vòng rồi biến mất không thấy gì nữa.

    Cửa thang máy không đóng lại, đèn cũng tắt. Trang Vũ Ninh đành phải chạy dọc theo hành lang tối om, nàng chỉ thấy một chùm sáng từ một bậc thang không xa chiếu tới. Nàng vội vàng chạy tới, leo lên bậc thang.

    Trang Vũ Ninh dừng lại xem xét bốn phía, phát hiện mình đã lên tới sân thượng của tòa nhà. Đúng lúc này, một cái bóng trắng từ trong bóng tối nhào lên, đợi tới khi nàng phát hiện ra, bàn tay phải muốn đánh tới thì đã chậm…

    Mưa tạnh, gió cũng ngừng.

    ~~~

    Hai người Diệp Thiếu Dương lần tới khu nhà, vừa muốn đi vào, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn một chỗ lõm đã đầy nước trên mặt đất, nói: “Có quỷ khí!”

    Tiện tay lấy từ balo ra một chút chu sa, rải trên mặt đất, chỉ sau vài giây chính giữa chỗ lõm xuất hiện mấy dấu chân màu đỏ tươi, nhìn qua dấu chân cũng biết chỉ là đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi.

    “Dấu chân quỷ! May mắn là mặt đất có nước, làm quỷ khí không bị tán mất, đi mau!” Diệp Thiếu Dương nói xong, chạy theo hướng của dấu chân, Tiểu Mã theo sát phía sau. Tới giao lộ, Diệp Thiếu Dương rắc thêm chu sa trên mặt đất, chẳng bao lâu sau lại xuất hiện thêm mấy dấu chân quỷ. Diệp Thiếu Dương tiếp tục chạy theo hướng của dấu chân, chạy qua hai giao lộ, tới phía trước một tòa nhà cao tầng.

    Không cần rải chu sa tiếp thì Diệp Thiếu Dương đã ngửi thấy mùi máu. Cứ theo mùi máu mà đi tới chỗ cửa xoay, chỉ thấy một cảnh tượng hết sức đáng sợ: Một người mặc quần áo của bảo vệ, thân thể đã bị cửa xoay kẹp thành hai đoạn, một nửa người vẫn nằm ở phía ngoài cửa. Trên mặt đất chảy đầy máu, đôi chỗ còn sót lại nội tạng và ruột…

    “Mau báo cảnh sát, gọi điện thoại trực tiếp cho Tạ Vũ Tình!” Diệp Thiếu Dương nói với Tiểu Mã, nhanh chóng đi tới trước cửa xoay, tay phải kết pháp ấn, một trảo đưa tới trước. Đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ ảo, là một người bảo vệ nam khoảng hơn 50 tuổi, trên mặt vẫn còn vẻ chua xót ngoái nhìn thi thể trên đất.

    Diệp Thiếu Dương trực tiếp hỏi ông ta: “Chết như thế nào?”

    “Tôi bị…bị quỷ đồng kia giết.” Lão bảo vệ thở dài, đáp.

    Lão chắp tay vái Diệp Thiếu Dương khẩn cầu: “Đại pháp sư giúp tôi làm chủ.”

    “Quỷ đồng?” Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động “Có phải nó đuổi theo một cô nương mà đến?”

    “Đúng đúng, cô nương kia đã đi lên rồi, Đại pháp sư nhanh cứu nàng.”

    Diệp Thiếu Dương không có thời gian hỏi tiếp, vẽ một lá dẫn hồn phù, dán trên trán âm hồn, nói: “Ông có linh quang, khi còn sống nhất định đã làm việc thiện, kiếp sau sẽ có hồi báo, siêu thoát đi thôi.”

    Âm hồn của lão bảo vệ lập tức hóa thành một làn khói, bám vào linh phù bay về phía xa xa.

    “Đã báo cho Vũ Tình tỷ rồi, cô ấy sẽ dẫn người tới. Bây giờ phải làm sao?” Tiểu Mã để điện thoại di động xuống, hỏi.

    “Lên lầu!” Diệp Thiếu Dương xông vào tòa nhà, chạy về phía cầu thang.

    “Tầng cao nhất đó, sao không vào thang máy?” Vừa mới dứt lời, Tiểu Mã như nghĩ ra, vỗ vỗ đầu “Đúng, tòa nhà này còn chưa xây xong, tám phần mười thang máy không có điện.”

    Đi tới đầu bậc thang, Tiểu Mã Cương muốn đi tiếp thì đã bị Diệp Thiếu Dương kéo lại. Hắn làm một cái thủ thế bảo Tiểu Mã chớ có lên tiếng, nghiêng tai nghe ngóng, chỉ thấy âm thanh của người chân trần đang đi trên bậc thang, bước đi lại vô cùng chậm. Nếu không phải ở bên trong quá mức tĩnh lặng, lại có tiếng vang, căn bản không thể nghe thấy.

    “Đây là…”

    Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay, kéo hắn lùi về phía sau, đi vào trong một gian phòng trống, nghiêng người nhìn ra phía ngoài. Chỉ một lát sau, một bóng người từ cầu thang bước ra, đúng là Trang Vũ Ninh. Áo ngủ màu đỏ trên người nàng đã ướt đẫm, dính sát vào người, làm lộ ra đường cong mê hồn.

    Nhưng hai người Diệp Thiếu Dương cũng không có thời gian rảnh thưởng thức thân hình bốc lửa của nàng, ánh mắt chỉ nhìn khuôn mặt nàng. Khuôn mặt nàng lúc này như một người mất hồn, ánh mắt trống rỗng, như bị một người kéo về phía trước, thân thể bước từng bước cứng ngắc về phía cửa lớn.

    Tiểu Mã hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: “Không phải cô ấy biến thành cương thi rồi chứ?”

    Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Cô ấy chưa chết, chỉ là bị nhập rồi. Quỷ đồng kia đang nhập vào người cô ấy, muốn đưa cô ấy đi.”

    Tiểu Mã lập tức hỏi: “Tới đâu?”

    “Tôi nào biết”. Diệp Thiếu Dương quan sát một lúc mới nói: “Hiện tại nàng đã bị nhập rồi, nếu tôi ra tay chỉ sợ quỷ đồng kia chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho Trang Vũ Ninh. Quỷ đồng muốn giết chết nàng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Hai ta phối hợp một chút, bảo đảm không có sơ hở”.

    Sau đó hắn nhỏ giọng thì thào cùng Tiểu Mã vài câu.

    Tiểu Mã nghe xong nhẹ gật đầu: “Chuẩn bị xong, cậu lên đi!”

    (*) Quảng trường Vạn Đạt do tập đoàn Vạn Đạt xây dựng. Có ở hầu hết các thành phố lớn tại Trung Quốc.​
     
    dragonsavior and rukuru like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
    Tác giả: Thanh Tử
    Chương 290: Lai lịch quỷ đồng

    Dịch: Rjnpenho
    Nguồn: TangThuVien



    Dịch giả: Tang Diệp

    Thừa dịp khi Trang Vũ Ninh đi tới hướng cửa xoay, Diệp Thiếu Dương rất nhanh lao ra. Tay hắn nắm đấu mực, một tay nắm lấy đầu dây chu sa rồi dùng sức bắn ra, đấu mực bay ra.

    Trang Vũ Ninh cảm thấy nguy hiểm, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương với ánh mắt hung dữ. Nhưng cũng chưa kịp phản ứng thì đã bị đấu mực đánh trúng vai phải, Diệp Thiếu Dương thuận thế kéo một cái, đấu mực đã cuốn một vòng trên cổ Trang Vũ Ninh.

    Trang Vũ Ninh hú lên quái dị, lập tức thò tay bắt lấy dây chu sa. Diệp Thiếu Dương từ phía sau rất nhanh nhào tới, hai tay túm lấy hai đầu dây, sau vài giây đã bện được một cái pháp kết (1).

    Dùng sức kéo thêm một lần nữa, dây chu sa mảnh như vậy nhưng lại khiến thân thể Trang Vũ Ninh bị kéo ngã về phía sau. Đúng lúc này, Tiểu Mã phi thân tới, miệng hô to: “Vũ Vũ, đắc tội!”

    Tiểu Mã đá một cước vào bụng Trang Vũ Ninh, Trang Vũ Ninh kêu thảm một tiếng, thân thể bay theo hướng ngược lại, ngã xuống đất không dậy nổi.

    Trong dây chu sa vẫn còn có một bóng người: Là một đứa bé nam toàn thân trắng bệch, hai tay đang nắm lấy dây chu sa. Nó lăn mình trên mặt đất quay cuồng giãy dụa, thỉnh thoảng còn đứng lên, nhếch môi, định tới thổi hơi vào mặt Diệp Thiếu Dương.

    Diệp Thiếu Dương bóp chặt cổ họng của nó, tay kia nhanh chóng dán một lá bùa trống lên miệng nó. Hắn dùng móng tay bắn ra chu sa, nhanh chóng vẽ lên phù vài nét. Một hơi quỷ khí từ miệng quỷ đồng thổi ra, khiến linh phù nổi lên một cái nhưng một chút quỷ khí cũng không thoát ra được, tất cả quỷ khí lại bị bức vào trong người quỷ đồng.

    Đúng lúc này, chuyện kinh khủng đã xảy ra: Trên mặt quỷ đồng đột nhiên xuất hiện vài đường chỉ may đen, tổng cộng bảy tám cái, đối lập hoàn toàn với màu da trắng bệch của nó.

    “PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC…”

    Một sợi chỉ nổ bung, trên khuôn mặt trơn bóng của quỷ đồng nhiều thêm một vết thương, làn da bên ngoài thay đổi, máu cùng da thịt cũng dần chảy ra. Nhìn thấy mà giật mình.

    “Kinh vãi.” Tiểu Mã thì thào tự nói.

    Diệp Thiếu Dương tay trái vẫn túm cổ quỷ đồng, ngón cái tay phải ấn lên ấn đường của quỷ đồng, miệng đọc chú ngữ. Ngón cái nâng lên, kéo ra một hư ảnh, chỉ vài giây đã tiêu tán trong không khí.

    Lại không kéo ra được mệnh hồn?

    Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, lấy Đinh Diệt Linh từ trong thắt lưng ra, dùng sức đâm xuống mặt quỷ đồng.

    “Aaa” Quỷ Đồng lớn tiếng kêu rên, tay chân cố sức giãy dụa, lại bị một tay Diệp Thiếu Dương giữ chặt. Đinh Diệt Linh đâm mạnh một cái, máu đen không ngừng chảy ra, thân thể quỷ đồng dần quắt lại, cuối cùng hoàn toàn hóa thành một vũng máu.

    Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, vẽ một lá phù ném vào trong vũng máu, linh phù vừa gặp phải máu, lập tức bốc lên một ngọn lửa xanh. Chỉ trong chốc lát tất cả máu đã hoàn toàn bị thiêu hết, sàn nhà lại sạch bong như lúc ban đầu, không để lại chút dấu vết nào.

    Diệp Thiếu Dương đi tới bên người Trang Vũ Ninh, thấy nàng vẫn còn hôn mê, liền để cho Tiểu Mã cõng nàng. Vừa ra khỏi tòa nhà thì bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát, hai chiếc xe cảnh sát đã đậu ở phía trước tòa cao ốc.

    Tạ Vũ Tình xuống xe đầu tiên, dẫn theo mấy người cảnh sát, đi lại hướng Diệp Thiếu Dương. Thấy cảnh tượng thê thảm tại cửa xoay, cả đám ngây ngẩn cả người, một nhân viên cảnh sát kêu lên: “Làm sao có thể? Cửa xoay kẹp chết người, hơn nữa kẹp tới mức độ này?”

    Tạ Vũ Tình biết là quỷ quái quấy phá, nên cũng không trách cứ bọn họ. Sau khi an bài mấy người đi lấy vật chứng, tự mình đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nhìn thoáng qua Trang Vũ Ninh đang hôn mê, nói với Diệp Thiếu Dương: “Có người chết tại đây, bất kể như thế nào cũng phía cảnh sát cũng phải lấy khẩu cung của mấy người. Hiện tại có được hay không?”

    Diệp Thiếu Dương đáp: “Không có việc gì nữa rồi, đi thôi.”

    Tạ Vũ Tình vì vậy chọn một xe cảnh sát để cho bọn hắn lên, gọi một nhân viên cảnh sát tới, bảo hắn phụ trách giám sát hiện trường, lấy vật chứng cùng ghi chép. Còn nàng tự mình lái xe đưa mấy người Diệp Thiếu Dương tới đội cảnh sát hình sự của thành phố.

    Tới nơi, Tạ Vũ Tình tìm hai nữ cảnh sát đưa Trang Vũ Ninh đến phòng nghỉ, sau đó cùng Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã tới phòng bên cạnh, trên danh nghĩa là ghi khẩu cung nhưng Diệp Thiếu Dương lại bảo Tiểu Mã kể lại chuyện đã trải qua, còn hắn ngồi trầm tư dựa lưng trên ghế.

    Đợi Tiểu Mã kể lại hết thảy sự tình, Tạ Vũ Tình khó tin hít một hơi, buông bút, cười khổ nói: “Bản tường thuật thì không thể lưu lại, đợi tôi nói chuyện với lãnh đạo một chút, tiện thể gọi thêm chút đồ, giải quyết nốt truyện này.”

    Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Tuy chết một người nên việc xử lý có chút phiền toái, nhưng cũng tốt là ngươi cũng đã diệt được nó rồi, sự tình cũng đã chấm dứt.”

    Diệp Thiếu Dương nhìn nàng một cái, đáp: “Ai nói quỷ đã bị diệt? Tôi diệt chỉ là một phần hồn phách của nó, không phải chân thân.” Hắn vừa nói xong, Tạ Vũ Tình cùng Tiểu Mã giật mình.

    Tạ Vũ Tình nói: “Vậy chân thân nó ở đâu?”

    “Tôi làm sao biết, chuyện này phức tạp vô cùng, không đơn giản như mấy người thấy đâu. Đợi Trang tiểu thư tỉnh lại, tôi muốn hỏi cô ấy một số chuyện.”

    Tạ Vũ Tình nói: “Các ngươi đi thay quần áo đi, nhìn xem, ướt như chuột lột vậy.”

    Được nàng nhắc nhở như vậy Diệp Thiếu Dương mới phát hiện toàn thân mình đều đẫm nước, dưới chỗ ngồi đã có một bãi nước lớn, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Dầm mưa cũng dầm cả đêm rồi. Trước hết như vậy đi, cứ trở về rồi nói sau, còn Trang tiểu thư cũng không thể để cô ấy như vậy, hay cô tìm cho cô ấy một bộ quần áo đi?”

    Tạ Vũ Tình cười cười: “Ngươi còn biết thương hoa tiếc ngọc cơ đấy.”

    “Cái gì đây? Cô ấy vốn đã bất tỉnh rồi, nếu mà phát bệnh thì phiền lắm, tôi còn có rất nhiều sự tình muốn hỏi cô ta.”

    “Yên tâm đi, chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta đã sớm sắp xếp xong xuôi.”

    Tiểu Mã thúc vào cánh tay Diệp Thiếu Dương, ngập ngừng nói: “Cô ấy bất tỉnh không phải do một cước kia của tôi chứ?”

    “Cậu cho rằng cậu một cước của cậu lợi hại như vậy? Cô ấy bị phụ thể, âm hồn bất ổn, hôn mê một thời gian ngắn là bình thường.”

    Đúng lúc này nữ cảnh sát được Tạ Vũ Tình phái đi tới báo cáo, Trang Vũ Ninh đã tỉnh.

    Tạ Vũ Tình nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

    “Đi tìm cô ấy thôi.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy, nói.

    Trang Vũ Ninh đã mặc một cái áo ngủ sạch sẽ, ngẩn người ngồi trên chiếc giường trong phòng nghỉ, vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tới, ánh mắt nàng lập sáng lên, hỏi: “Diệp tiên sinh, anh đã giết quỷ đồng kia?”

    Diệp Thiếu Dương nhìn nàng lắc đầu, ngữ khí lạnh lùng hỏi lại: “Trang tiểu thư, lại lịch thật sự của quỷ đồng kia là gì?”

    Trang Vũ Ninh nghe xong lập tức sửng sốt. Tiểu Mã cùng Tạ Vũ Tình cũng ngây ngẩn. Đến Diệp Thiếu Dương là Thiên Sư cũng không biết, Trang Vũ Ninh làm sao biết được?

    Nhưng ngược lại, Trang Vũ Ninh cúi đầu, ngập ngừng nói: “Tôi…”

    “Tôi có thể hỏi cô như vậy, chắc chắn đã nắm đầy đủ manh mối, cô tốt nhất nói thật. Bằng không chuyện này tôi không quản nữa, tiền cô đưa tôi sẽ trả đủ. Về sau nó còn tới tìm cô, phiền cô mời người khác cao minh hơn tôi.” Dù Diệp Thiếu Dương khích tướng nhưng lại hoàn toàn là sự thật.

    “Không, không. ”

    Trang Vũ Ninh liên tục khoát tay, đáp: “Diệp tiên sinh, tôi sẽ nói. Anh nhất định phải giúp tôi, thêm tiền cũng được!”

    (1)Pháp kết: Nút thắt dây có cách thắt riêng biệt, giống như mỗi pháp ấn là một thủ thế do các ngón tay và bàn tay tạo thành. Mỗi pháp kết và pháp ấn đều có tác dụng riêng biệt.​
     
    dragonsavior and rukuru like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)