FULL  Tiên Hiệp Mãng Hoang Kỷ - Ngã Cật Tây Hồng Thị

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mãng Hoang Kỷ
    Tác Giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Quyển 18
    Chương 15: Bảo Hộ

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Chín vị tướng lĩnh bao gồm Kỷ Ninh cùng trở lại doanh trại. Doanh trại rộng lớn vô cùng, Kỷ Ninh đi về nơi ở riêng của mình.

    “Tướng quân!”

    “Tướng quân!”

    Thiên Tiên cùng vô số Tán Tiên trông thấy Kỷ Ninh, người người đều chào to một tiếng. Kỷ Ninh cũng mỉm cười đạp lại, thậm chí còn gọi tên vài vị đạo hữu trong số đó: “Nhược Hàn đạo hữu, Động Tử Hưu đạo hữu…”. Hắn có thể cảm nhận được những lời chào này đều xuất phát từ sự sùng kính thật tâm của các vị binh sĩ. Lúc trước thống lĩnh quân đoàn tại Vương Đô Đại Hạ, đám tiên nhân này cũng vì Hạ Hoàng bức ép mới đi theo Kỷ Ninh, nhưng trận chiến vừa rồi bọn họ đã bị Kỷ Ninh thu phục hoàn toàn. Trong đại kiếp nạn được đi theo một thủ lĩnh cường đại, cơ hội sống sót của bọn họ cũng cao hơn.

    Nhận được sự sùng bái này khiến trong lòng Kỷ Ninh dâng tràn chiến ý, đồng thời cũng thấy có chút áp lực.

    Kỷ Ninh rất nhanh đã đến nơi ở của mình.

    Dư Vi một thân áo bào trắng sớm đã ngồi ở cửa chờ hắn.

    “Đã về rồi!” – Dư Vi mỉm cười với Kỷ Ninh – “Ban nãy tỷ đã nghe đám Tiên Nhân bàn luận xôn xao, lần này Bắc Minh quân đoàn thắng lợi tuyệt đối, nghe nói còn giết mấy trăm Thiên Tiên và vô số Tán Tiên.”

    “Uhm, nhưng quân ta tổn thất cũng rất nặng nề. Ồ…?” – Kỷ Ninh bước vào phòng, không khỏi ngạc nhiên nhìn chung quanh.

    Mặc dù phòng này vốn dành cho tướng lãnh, nhưng dù như vậy cũng coi như là lớn lắm rồi.

    Trước đây căn phòng này còn rất đơn giản, chưa trang trí gì cả.

    Vậy mà lúc này vách tường đã được treo dăm ba bức bích họa, trong phòng cũng bày biện một ít đồ dùng hằng ngày, thậm chí có cửa riêng dẫn đến thư phòng, trên bàn có đặt giấy bút, trên giá bút còn giắt thêm ba cây bút lông. Bình thường những lúc rãnh rỗi, Kỷ Ninh thích nhất là viết chữ vẽ tranh. Sâu trong phòng còn đặc biệt ngăn ra một căn phòng nhỏ để hai người có thể nghỉ ngơi.

    Trên chiếc bàn gỗ đen tuyền được chạm trổ tinh xảo đã được bày sẵn một bàn thức ăn hấp dẫn.

    “Sư tỷ, tỷ làm việc cũng thật nhanh gọn.” – Kỷ Ninh cười vui vẻ - “ Ta vừa ra ngoài một chuyến mà trong nhà đã thay đổi lớn thế này, ngay cả cơm nước cũng được chuẩn bị đầy đủ.”

    “ Trận chiến này e rằng sẽ kéo dài rất lâu. Trong thời gian đó nơi này sẽ là nhà của chúng ta, dĩ nhiên phải bày trí đẹp mắt một chút. Lúc nãy tỷ thấy Hạ Hoàng gọi chín vị tướng lĩnh đến Chủ Điện liền tranh thủ thời gian đó nấu một ít thức ăn.” – Dư Vi cũng cười tươi trả lời – “ Đây là lần đầu tiên đệ đại thắng trở về, nhất định phải ăn mừng.”

    “Phải ăn mừng chứ!” – Kỷ Ninh ngồi xuống, cầm đũa lên gắp một miếng thịt vàng ượm trong như quả dứa. Đây đúng thực là thủ pháp riêng của sư tỷ. Lúc trước hai người cùng ở với nhau tại Hắc Bạch học viện, Dư Vị thường hay tự mình chế biến chút thức ăn.

    “Ngon, ngon lắm!” – Kỷ Ninh tán thưởng – “ Tỷ cũng ngồi xuống đi.”

    Dư Vi ngồi xuống bên cạnh.

    Kỷ Ninh ngồi cạnh Dư Vi, vừa ăn cơm vừa tán gẫu. Hắn bất chợt cảm thấy tâm tình kích động vì đại chiến đã lắng xuống. Năm đó ngồi cạnh phụ thân, mẫu thân, bản thân cảm thấy thật yên bình. Lúc này ở cạnh sư tỷ cũng mang cho hắn cảm giác yên bình đó.

    Kỷ Ninh nhìn Dư Vi đang ngồi bên cạnh mình, vừa đỡ bụng vừa chầm chậm ăn, hắn trầm mặc một lát rồi nói: “Đại kiếp nạn đã đến, Kỷ Ninh ta thề nhất định sẽ bảo vệ cho tỷ thật tốt, còn có tiểu hài tử sau này của chúng ta nữa.” Hắn phải bảo vệ tất cả, đây là điều quan trọng nhất với hắn lúc này.

    Trước ngôi nhà tranh bên trong Tinh Thần Điện, Thủy Phủ.

    Trong tay bản tôn Kỷ Ninh ngưng tụ thành một thứ có bản chất hệt như Tiên Kiếm, trực tiếp tu luyện kiếm pháp. Kiếm quang lưu chuyển, Kiếm Khí tung hoành.

    “Ta phải nhanh chóng hiểu được toàn bộ kiếm đạo, còn phải ngộ ra được pháp môn thần hồn - tâm lực.” - Kỷ Ninh dừng lại một lát, trong mắt ánh lên chút vui sướng – “ Mặc dù thời gian chém giết bọn Vô Gian môn không dài, nhưng thời khắc sinh tử tồn vong đã giúp ích không nhỏ cho cảm ngộ kiếm đạo của mình.”

    Loại chiến đấu điên cuồng này, hai bên đều ôm ý niệm giết chết đối phương trong đầu.

    Không hạ thử lưu tình dù chỉ là một chút!

    Loại chiến đấu điên cuồng liều mạng như vậy vô cùng kì ảo, giúp kiếm pháp tăng lên thực kinh người. Ví dụ như phàm nhân trên địa cầu, một kẻ ở võ quán học hành vài năm chỉ chém giết vài lần, so với một kẻ luôn phải lâm vào tuyệt cảnh đường cùng, chém giết giữ mạng, nếu hai người có gặp nhau, chỉ sợ kẻ kia có thể một phát giết chết tên chỉ vùi đầu học ở võ quán.

    Sự sống và cái chết… thực sự ẩn chứa một sức mạnh điên cuồng.

    “Sau này chiến đấu ác liệt kéo dài, ta phải nỗ lực hơn nữa ngộ ra kiếm đạo, nhanh chóng đạt đến đại thành.” – Kỷ Ninh lúc này đã tiến rất gần đến bình cảnh kiếm đạo. Sau này đạt đến bình cảnh, không phải chỉ một bước nữa là đại thành sao.

    “Pháp môn vận chuyển tâm lực của ta miễn cưỡng chỉ vừa nhập môn, cần phải tiếp tục suy nghĩ.” – Đối với pháp môn vận chuyên tâm lực, Kỹ Ninh không khỏi nhíu mày, rõ ràng đây là việc khó khăn hon rất nhiều.

    Nhập môn rất dễ dàng.

    Vốn tâm lực và thần hồn có liên quan mật thiết với nhau, dù không hiểu rõ pháp môn, chỉ cần tâm lực cường đại cũng đã trợ giúp rất lớn cho việc thần hồn điều khiển pháp bảo. Chính vì vậy Kỷ Ninh rất nhanh đã đạt đến cấp độ nhập môn, nhưng cần phải tiếp tục suy ngẫm, thành thạo các phương pháp vận chuyển, muốn tâm lực và thần hồn chuyển động hoàn mỹ với nhau là việc rất khó.

    “Bắt đầu tu luyện Bát Cửu Huyền Công thôi.”

    Kỷ Ninh khoanh chân ngồi xuống trước gian nhà tranh như lúc trước, một hồi sau lấy ra một lọ đan dược.

    Mở nắp bình rồi liếc nhìn vào trong, Kỷ Ninh khẽ gật đầu: “Hạ Hoàng quả thực hào phóng, tùy tiện cho một chút cũng giúp ta tu luyện xong vòng thứ sáu.”

    Kỷ Ninh trực tiếp lấy ra một viên tỏa ra kim quang, Đại La Tiên Đan, ném vào miệng. Mặc dù Đại La Tiên Đan có dược lực rất kinh người, nhưng bản thân có Bát Cửu Huyền Công vòng thứ năm làm căn cơ, hắn hoàn toàn có thể chịu được.



    Trên quảng trường Bát Long Vân Thành.

    Chín Hình Thiên Thường dài vạn trượng đang tập hợp, bên cạnh còn có bốn cái Thiên Thần Khôi Lỗi vô cùng đồ sộ.

    “Kỷ Ninh, chín người các ngươi tập dợt cho thuần thục, để đám bọn họ quen thuộc với việc chiến đấu cấp độ này.” – Hạ Hoàng một thân hắc bào ở bên cạnh vừa nhìn vừa ra lệnh.

    “Rõ!”

    Chín Hình Thiên Thần tập trung quan sát bốn Thiên Thần Khôi Lỗi.

    Bốn Khôi Lỗi này, ba cái là của Hạ Hoàng, còn một cái là của Kỷ Ninh. Phải biết rằng dưới trướng Hạ Hoàng có hai nghìn Thiên Tiên, cũng phải gọi một ít bổ sung từ Tập Thủy quân đoàn mới bố trí xong việc điều khiển bốn Khôi Lỗi này. Thiên Thần Khôi Lỗi phải do Thiên Tiên thi triển, cho dù là Tán Tiên cũng vô dụng.

    “Cẩn thận!” – Kỷ Ninh ra lệnh.

    “Bắc Minh đạo hữu, các người dốc toàn lực xông lên đi!” – Bốn Thiên Thần Khôi Lỗi cũng hết sức dè chừng.

    Chín Hình Thiên Thần của bọn Kỷ Ninh đưa mắt nhìn nhau, thậm chí còn nhếch miệng cười, rồi vù vù lập tức xông lên.

    Chín Hình Thiên Thần đánh bốn Khôi Lỗi?

    Bình thường một Hình Thiên Thần hoàn toàn có thể áp chế hai đầu Khôi Lỗi.

    Một mình Kỷ Ninh thôi cũng đã có thể đấu với bốn Khôi Lỗi. Lúc này cả chín Hình Thiên Thần cùng xông lên, dĩ nhiên là đám Thiên Thân Khôi Lỗi phải bị chà đạp rồi.

    “Oanh oanh…”

    Đánh đến trời đất mù mịt.

    Nhưng dù sao nơi này cũng là Tiên Thiên Linh Bảo: Bát Long Vân Thành, so với ngoại giới vững chắc hơn rất nhiều, cả mặt đất đều không hư hại chút nào. Đám người Kỷ Ninh cũng không nhân nhượng, từng người thi triển đao pháp, kiếm pháp, côn pháp, phủ pháp lần lượt đánh bay bốn Thiên Thần Khôi Lỗi. Bốn Khôi Lỗi đồng dạng cũng rất cứng cỏi, nhanh chóng đứng dậy nghênh chiến. Dù sao cũng là người trong nhà tập trận tích lũy kinh nghiệm. Nếu là Vô Giản Môn, lúc ấy át sẽ xông vào liều mặng cắn xé lẫn nhau.

    Một hồi sau.

    “Dừng!” – Hạ Hoàng ra lệnh.

    Chín Hình Thiên Thần, bón Thiên Thần Khôi Lỗi đồng loạt dừng lại.

    “Cảm thấy thể nào?” - Hạ Hoàng hỏi.

    “ Thực lực bốn người họ so với đám Vô Giản Môn không sai biệt lắm.”

    “ Không khác nhau sao?” – Thông Hợp Thiên Tiên cùng đám người còn lại đều trầm trồ.

    Lúc này Hạ Hoàng mới gật gật đầu: “ Giống như ta dự đoán. Bốn Thiên Thần Khôi Lỗi này sau nhiều lần khảo nghiệm, phát hiện ra nêu để một trăm năm mươi tên Thiên Tiên điều khiển là phù hợp nhất. Nếu nhiều Thiên Tiên hơn nữa, thực lực gia tăng cũng không đáng kể. Ngược lại, thực lực lại giảm đi rất nhiều nếu bớt đi một tên. Một trăm năm mươi là con số mấu chốt.”

    “ Chỉ một trăm năm mươi Thiên Tiên thôi sao?” – Kỷ Ninh hoảng hốt – “ Nói như vậy, bọn họ cũng chỉ vỏn vẹn sáu trăm Thiên Tiên. Nhưng bốn Khôi lỗi lại đủ đối phó với bọn ta?”

    Kỷ Ninh rõ ràng cảm nhận được bọn Thiên Thần Khôi Lỗi này quả thực rất khó chơi.

    Hạ Hoàng lắc đầu: “ Bọn chúng sở dĩ lợi hại như vậy chủ yếu dựa vào Khôi Lỗi mà thôi. Loại Thiên Thần Khôi lỗi này rất hiếm thấy, cho dù là Vô Gian môn cũng chỉ thưa thớt vài cái. Nếu không bọn chúng bày ra một nhóm Thiên Thần Khôi Lỗi, chúng ta nhất định phải thua rồi.”

    Đám người Kỷ Nỉnh gật đầu tán thành.

    “Thiên Thần Khôi Lỗi rất khó luyên chế, giá cả cũng rất đắt đỏ. Ít nhất phe chúng ta không cách nào luyện chế được.” – Hạ Hoàng cảm thán – “ Hạch tâm trận đồ của đám Thiên Thần Khôi Lỗi, Chân Thần Đạo tổ bên phía chúng ta nhiều lần muốn trộm cũng đều nuốt phải thất bại.”

    “ Vô Giản môn luyện chế Khôi Lỗi lợi hại thế sao?” – Thông Hợp thiên tiên cùng đám người còn lại không khỏi ngạc nhiên.

    “Đương nhiên là lợi hại. Bọn chúng vượt xa chúng ta rất nhiều, điều này không thể phủ nhận.” – Hạ Hoàng trả lời.

    Chỉ có Kỷ Ninh gật gật đầu.

    Lúc trước bọn chúng đem sư đệ Mộc Tử Sóc giam giữ, dù chỉ là một cứ điểm nhỏ thôi đã luyện chế ra Khôi Lỗi không hề tầm thường. Ngay cả sư đệ đối với phương pháp luyện chế Khôi Lỗi cũng cảm thấy khiếp sợ. Mà nơi đó chỉ là cứ điểm nhỏ bé, chỉ e rằng trụ cột của Vô Gian môn chính là phương pháp luyện chế Khôi Lỗi uyên bác cao thâm.”

    “Hạch tâm trận đồ của Khôi Lỗi là trân quý nhất.” – Hạ Hoàng giải thích – “Chỉ cần lấy được hạch tâm trận đồ, phía chúng ta cũng có thể tạo ra Thiên Thần Khôi Lỗi. Thậm chí Vô Gian môn còn có những Khôi Lỗi thần kì khác, so với Thiên Thần Khôi Lỗi mạnh hơn không biết bao nhiều lần. Nếu có thể lấy được một phần Hạch tâm trận độ thì thể cục ở Tam giới của chúng ta sẽ vô cùng có lợi. Chỉ một phần trận đồ cũng đủ góp phần sự tồn vong của Đại Ha ta. Đáng tiếc, không thể nào lấy được!”

    Bọn người Kỷ Ninh cũng hiểu rõ.

    Ngay cả lãnh tụ của Phật Môn, Thượng Cổ Hoàng Tộc, còn có đám người Bồ Đề trong Tam giới cũng không tài nào lấy được, đủ biết những bức hạch tâm trận đồ này được Vô Giản Môn bảo mật đến mức độ nào.

    “ Nếu như lấy được một phần…” – Ánh mắt Hạ Hoàng không giấu nỗi khát vọng.

    Nếu như có được…

    Chỉ sợ toàn bộ Chân Thần Đạo tổ của doanh trận Nữ Oa đều cảm tạ hắn. Phải biết rằng Khôi Lỗi cao cấp nhất của Vô Gian Môn thậm chí còn có thể uy hiếp cả Đạo tổ. Đây là điểm Vô Gian môn khiến doanh trận Nữ Oanh hết sức kiêng kị. Tại trận doanh của Vô Gian môn, để luyện chế ra Khôi Lỗi còn lập ra một thế lực độc lập là “Vạn Ma Động”. Doanh trận Nữ Oa nhiều lần âm mưu xâm nhập cướp lấy trận đồ, nhưng đáng tiếc đều thất bại.

    “ Tốt!” – Hạ Hoàng không nghĩ lung tung nữa, nhìn về phía bọn Kỷ Ninh – “Các ngươi trước hết hãy nghỉ ngơi. Đám người Vô Gian môn đã ra oai ở Diễn Võ trường. Các người chuẩn bị thật tốt nghênh chiến.”

    Hạ Hoàng vừa nói vừa vung tay, bên cạnh đã xuất hiện Hư Không Họa Diện. Bên trong Hư Không Họa Diện hiện ra bốn con Giao Long mặt trắng cùng chín Thiên Thần Khôi Lỗi. Hiển nhiên mấy con Giao Long bị trọng thương đã được thay thể bổ sung. Điểm này Vô Giản môn và Hạ Hoàng đều giống nhau, có không ít Thiên Tiên, Tán Tiên dự bị.

    Kỷ Ninh lập tức chăm chú nhìn Hư Không Họa Diện.

    Giết một tên, chính là lập đại công!

    “Phải thắng!”

    Lúc này trong đầu Kỷ Ninh xuất hiện hình ảnh Dư Vi đang ngồi vuốt ve bụng mình. Đây chính là điều hắn liều mạng cũng phải bảo vệ cho bằng được.

    Nghỉ ngơi một hồi.

    Vèo vèo…

    Chín Hình Thiên Thần đồng loạt biến mất, tiến vào ngoại giới.​
     
    Henesys, quangvd, thailam0809 and 3 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mãng Hoang Kỷ
    Tác Giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Quyển 18
    Chương 16: Ba Năm

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Trên tường thành Vô Gian Thành.

    Bạch Cực Chân Tiên đứng sóng vai cùng một lão già tóc đen, đồng tử đỏ rực, hướng tầm mắt ra xa vạn dặm quan sát đại chiến. Chín Hình Thiên Thần đang giao đấu với Giao Long đầu trắng, hung hãn chém lấy giết để.

    Bạch Cực chân tiên mỉm cười, nói: “Xích Bỉnh đạo hữu, nghe nói Ô Tiêu đạo hữu đã nhờ người ra tay giết tên Kỷ Ninh, không biết khi nào ngươi mới động thủ?”

    Nếu so về mặt chiến đấu trực diện, Bạch Cực Chân Tiên vô cùng tự tin. Ngay cả Thanh Hồ sư muội e rằng cũng phải là đối thủ của hắn. Còn về phương diện ám sát, Bạch Cực Chân Tiên không dám so với Xích Bỉnh Chân Tiên. Việc đó khác hẳn so với giao đấu trực tiếp, Xích Bỉnh Chân Tiên lại chính là kẻ vô cùng am hiểu công việc này, thủ đoạn cũng rất phong phú. Trong trận doanh của Vô Gian Môn, Xích Bỉnh Chân Tiên có địa vị rất hiển hách. Hàng trăm tướng quân Vô Gian Môn dưới trướng Thần Vương cũng không có tư cách ra lệnh cho Xích Bỉnh Chân Tiên. Hắn chỉ trực tiếp nhận lệnh từ Thần Vương mà thôi.

    Ngay cả Bạch Cực Chân Tiên cũng không có cách nào mời được gã Xích Bỉnh Chân Tiên này. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, chẳng qua chỉ là một Ô Tiêu Thiên Tiên nho nhỏ, làm sao nhờ vả được Xích Bỉnh Chân Tiên? Thật thần bí!

    Xích Bỉnh Chân Tiên bình trả lời: “Không vội, vẫn chưa đến thời cơ thích hợp.”

    Bạch Cực Chân Tiên tiếp tục hỏi: “Phải rồi Xích Bỉnh đạo hữu, cái giá mà Ô Tiêu đạo hữu trả cho ngươi làm việc này chắc không nhỏ đâu nhỉ.”

    Xích Bỉnh Chân Tiên nhếch mép trả lời: “Người không đoán nỗi đâu!”

    Nội tâm Bạch Cực Chân Tiên khẽ run động, cười cười nói: “Vậy ta phải đoán thử xem sao.”

    Xích Bình Chân Tiên lắc lắc đầu, đáp: “Ta sẽ không nói cho người biết. Nhưng ngươi hãy yên tâm, ta đã đáp ứng với lão Ô Tiêu ắt sẽ dốc toàn lực, không từ thủ đoạn hạ sát Kỷ Ninh.”

    Bạch Cực Chân Tiên gật gật đầu, muốn một nhân vật lợi hại thế này trở thành thuộc hạ của mình quả là chuyện không tưởng, bèn hỏi: “Ngươi nói vẫn chưa phải thời cơ thích hợp? Vậy là khi nào?”

    “Cừ từ từ đã…” - Xích Bỉnh Chân Tiên nhìn về phía xa, trong chín Hình Thiên Thần lực lượng cương đại nhất chính là Kỷ Ninh.

    Bạch Cực Chân Tiên nhíu mày nghi hoặc: “Còn phải đợi nữa sao?”

    Xích Bỉnh Chân Tiên liếc mắt nhìn Bạch Cực Chân Tiên, giải thích: “Đối phương càng chủ quan tự mãn, cơ hội thành công của ta càng lớn. Lúc này cuộc chiến vừa nổ ra, dù là đám người Kỷ Ninh hay Hạ Hoàng cũng hết sức cảnh giác.”

    Bạch Cực Chân Tiên phản bác: “Bọn chúng lúc nào cũng âm thầm đề phòng thì sao?”

    Xích Bỉnh Chân Tiên đáp: “Không thể. Bây giờ bọn chúng lo trước rào sau, nhưng cứ tiếp tục trường kì ác chiến thế này ắt sẽ trở nên quen thuộc với chiến tranh. Lúc đó gặp phải vài tình cảnh quen thuộc, bọn chúng cũng lơ là không để ý. Dù nội tâm thì vẫn cẩn thận đấy, nhưng bản năng lại buông lỏng.”

    Bạch Cực Chân Tiên gật gật đầu, suy nghĩ lời gã vừa nói.

    Xích Bỉnh Chân Tiên tiếp tục giải thích: “Nói đơn giản là thế này, cho dù xung quanh rất nguy hiểm, nhưng ở lâu trong nguy hiểm thì sẽ trở nên thờ ơ. Cái ta đang đợi chính là lúc hắn thờ ơ, buông lỏng cảnh giác.”

    Bạch Cực Chân Tiên cười tủm tỉm, nói: “Đến lúc đó phải xem thủ đoạn của Xích Bỉnh đạo hữu thế nào. Vô Gian Môn chúng ta nhiều lần muốn diệt sát tên Kỷ Ninh, tốn bao nhiêu tâm tư cũng phải ngậm quả đắng quay về.”

    Xích Bỉnh Chân Tiên lắc đầu, cảm thán: “Nhân vật lợi hại trong Vô Gian Môn nhiều vô số, Thanh Hồ Thống Lĩnh tùy ý ra lệnh là có biết bao nhiêu kẻ xuất thủ. Nếu Thần Vương thực sự muốn giết Kỷ Ninh, không ngại trả giá, đắc tội với vị Đạo Tổ sau lưng hắn thì tên oắt đó có thể sống đến bây giờ sao?

    Ánh mắt Xích Bỉnh Chân Tiên rơi trên người Kỷ Ninh đang điều khiển Hình Thiên Thần, nhẹ giọng tán thưởng: “Quả là một tên thiên tài yêu nghiệt! Đáng tiếc…”

    ***

    Xích Bỉnh Chân Tiên xem ra cũng thực kiên nhẫn.

    Đợi một mạch ba năm.

    Một sáng bình mình ba năm sau, sương mù tràn ngập.

    Giữa chiến trường chi chít những hố to vô tận, bảy Hình Thiên Thần cao vạn trượng cùng năm Thiên Thần Khôi Lỗi hung hãn chém giết, giằng co với ba con Giao Long đầu trắng, tám Thiên Thần Khôi Lỗi.

    Đất rung núi chuyển, những sơn mạch phía xa ngoài kia sớm đã trở thành phế tích.

    “Keng keng keng…”

    Lúc này, trong tay Hình Thiên Thần Kỷ Ninh đã xuất hiện hai thanh thần kiếm, khi thì kiếm quang đột nhiên biến mất, khi lại hùng hổ, chém xuống một nhát… Hắn đang ra sức tru sát con Độc Khuyết Giao Long đầu trắng. Thông Hợp Thiên Tiên bên cạnh chốc chốc lại ra tay trợ giúp. Hai người bọn họ liên thủ, hoàn toàn đủ sức kiềm chế Giao Long.

    Độc Khuyết Giao Long hét to: “Rút lui!”

    Vù vù vù…

    Một đám thân ảnh cao vạn trượng lập tức tụ họp.

    Đám người Kỷ Ninh nhìn về phía xa.

    “Rút thôi!” – Kỷ Ninh truyền âm hạ lệnh.

    Bảy Hình Thiên Thần, năm Thiên Thần Khôi Lỗi lập tức biến mất, trở về Bát Long Vân Thành.

    Bên trong Bát Long Vân Thành.

    Bảy đại quân đoàn lần lượt giải tán, phần lớn các Thiên Tiên, Tán Tiên cũng bay về doanh trại của mình. Chỉ có bảy đại tướng lĩnh thì bay đến tường thành trên Bát Long Vân Thành.

    Hô!

    Bảy đại tướng lĩnh ngồi bên trên tường thành.

    Phong Điên Thiên Thần vừa cười to vừa nói, trong mắt thoáng qua nét buồn: “ Nào, hôm nay hãy uống thử rượu ngon của ta. Đây chính là rượu ta lấy trong lần tham gia hội bàn đào Thượng Cổ lần trước. Bây giờ chỉ còn chút đỉnh thế này thôi nhưng cũng đủ rồi. Hôm nay có rượu hôm nay say. Nào, nào, cạn!”

    Lúc này Kỷ Ninh đang cầm trên tay một hồ lô, nói lớn: “Rượu của Phong Điên, thật không tệ chút nào!”

    Những người khác cũng vừa cười vừa uống.

    Ngày trước chiến tranh giữa Đại Hạ và Vô Gian Môn vừa nổ ra, chín đại tướng lĩnh đều thống nhất với nhau sau mỗi lần chiến đấu sẽ tụ tập, ngẫm lại hồi đại chiến ban nãy để rút kinh nghiệm. Có điều trải qua trăm trận sinh tử, đám người Kỷ Ninh dường như không còn gì để rút kinh nghiệm nữa, bây giờ bọn họ đã phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Vì vậy sau một hồi giết chóc chỉ quây quần uống rượu cùng nhau, cũng ba năm rồi, sớm đã xem nhau như huynh đệ tỷ muội ruột thịt.

    “Tập Thủy.”

    “Thiên Châm”

    Kỷ Ninh khẽ thầm trong lòng.

    Tình cảm Kỷ Ninh dành cho Tập Thủy Thiên Tiên cũng không quá sâu đậm. Chiến tranh vừa nổ ra được nửa năm thì Tập Thủy đã chết, giữa Kỷ Ninh và hắn mặc dù có tình huynh đệ nhưng cũng không đến mức không thể chia lìa.

    Nhưng đối với Thiên Châm Tiên Tử…

    Dù là Kỷ Ninh hay Thông Hợp, Phù Trần, trong lòng đều rất đau đớn, còn người khổ sở nhất là Phong Điên Thiên Tiên.

    Chiến tranh kéo dài sẽ càng có nhiều Tiên Nhân chết đi, đám người Kỷ Ninh sớm đã chuẩn bị tâm lý. Bốn người trong chín người điều khiển Hình Thiên Thần lúc trước đã bị đánh cho tơi tả. Trận chiến vừa mở màn thì Tập Thủy Thiên Tiên bị đãnh cho ngã ngựa, còn Thông Hợp Thiên Tiên qua tháng thứ hai cũng bị đánh lên bờ xuống ruộng, dù sao lão vẫn còn sống, quân đội cũng được thêm vài Tiên Nhân đến bổ sung.

    Chiến tranh nổ ra được nửa năm, Tập Thủy Chân Nhân lại bị trọng thương. Lần này đã không còn may mắn như lần trước, hắn bị chém chết ngay trên chiến trường. Các Thiên Tiên, Tán Tiên khác cũng chết vô cùng nhiều.

    Thông Hợp quân đoàn đến viện trợ bổ sung lần trước đã khiến lực lượng Thiên Tiên, Tán Tiên dự bị không còn nhiều nữa. Vì thế lần này không được bổ sung. Chín đại quân đoàn nay cũng trở thành tám đại quân đoàn.

    Sau này Vạn Thú Thiên Tiên quân đoàn bị đánh nhừ tử, cũng may Vạn Thú nhanh trí sống sót.

    Người thứ tư bị trọng thương chính là Thiên Châm Tiên Tử.

    “Thiên Châm…”

    Kỷ Ninh thở dài một tiếng. Thiên Châm vừa qua đời cách đây một tháng. Thiên Châm Tiên Tử ngày thường có chút lãnh khốc, nhưng ba năm liền kề vai chiến đấu, tình cảm của bọn họ đã rất sâu đạm. Thậm chí qua lần đó bọn họ mới biết Phong Điên Thiên Tiên hóa ra vẫn theo đuổi Thiên Châm Tiên Tử bao nhiêu năm nay nhưng vẫn chưa thành công.

    Cùng nhau chiến đấu, vào sinh ra tử với nhau, tình cảm của Phong Điên Thiên Tiên và Thiên Châm Tiên Tử ngày càng nồng nàn. Đám người Kỷ Ninh còn hay trêu chọc họ.

    Ai ngờ rằng…

    Trận chiến ấy…

    Trận chiến ấy Thanh Hồ Chân Tiên, Tam Dương Thiên Thần, Khí Thú Thiên Thần đồng thời ra trận. Kỳ thực hai bên giao đấu, Thiên Thần Chân Tiên cũng thường đích thân xuất thủ, nhưng Thanh Hồ Chân Tiên là lần đâu tiên. Hơn nữa, Thanh Hồ Chân Tiên vừa là Thiên Thần lại có bổn thể là Thần Thú, cảnh giới đạo pháp cao. Nàng ta lần đầu ra trận hiển lộ thực lực vượt xa dự kiến của đám Kỷ Ninh. Thậm chí Hạ Hoàng còn đích thân ra tay.

    Đáng tiếc chiến trường không ngừng biến hóa!

    Hình Thiên Thần bị đánh tan nát, Thiên Châm Tiên Tử tử trận tại đương trường.

    Phong Điên trở nên vô cùng điên cuồng, đám người Kỷ Ninh cũng đỏ mắt chém giết. Nhưng há có biện pháp sao? Sau khi đối phương phá hủy được một Hình Thiên Thần, lập tức rút lui.

    Đau!

    Nữ tử lạnh lùng đó đã bao phen cùng họ vào sinh ra tử, tán gẫu với Phong Điên lại lộ ra bộ dáng tươi cười duyên dáng. Vậy mà… chết rồi.

    “Bắc Minh, ngươi ở đây là nhỏ nhất, dĩ nhiên là lão Bát. Lại đây, gọi một tiếng Nhị tỷ.”

    Lúc trước Thiên Châm Tiên Tử còn hay trêu ghẹo Kỷ Ninh. Nhưng hắn vẫn có thói quen gọi nàng ấy là Thiên Châm. Sau khi chiến tranh được phát động một năm, sau cái chết của Tập Thủy, dần dần tình cảm của bọn họ ngày càng sâu đạm, kết bái huynh đệ thề nguyện sống chết.

    Kỷ Ninh nhỏ nhất, trở thành lão Bát.

    “Thiên Châm…”

    Kỷ Ninh liếc mắt nhìn Phong Điên.

    Phong Điên Thiên Tiên đã kết bái làm đạo lữ với Thiên Châm. Cái chết của Thiên Châm khiến Phong Điên bị đả kích vô cùng, hắn thậm chí còn chẳng điên điên khùng khùng như trước nữa.

    “Nếu người chết là Dư Vi, ta có chấp nhận được sao?”

    Kỷ Ninh tự hỏi lòng, hắn không thể tưởng tượng được, nghĩ đến đã thấy hoảng sợ đừng nói chi là chấp nhận.

    “ Đã đến lúc trở về rồi!”

    Kỷ Ninh ngửa đầu uống cạn rượu trong hồ lô, không còn sót lại giọt nào.

    “Phải, về thôi!”

    “Ngủ một giấc thật ngon, quay tới quay lui lại phải chiến đấu!”

    Ba năm ác chiến đã khiến bọn hắn thay đổi không ít, bây giờ càng ưa thích ngủ hơn trước, giấc ngủ có thể xóa tan sự mệt mỏi trong tâm hồn bọn họ. Không những thế, đám người Kỷ Ninh cũng chẳng còn phong thái Thiên Tiên, ngược lại ngày càng trở nên thô lỗ, tự do tự tại.

    _

    Sau khi tách ra khỏi bảy vị huynh trưởng, tỷ tỷ, Kỷ Ninh trở lại doanh trại của mình.

    “Tướng Quân.”

    “Tướng Quân”

    Trên đường đi, sự tôn kính các Thiên Tiên Tán Tiên dành cho Kỷ Ninh là xuất phát từ tận đáy lòng. Ba năm qua, quân đoàn Bắc Minh chưa từng sứt đầu mẻ trán đều nhờ công của vị thiếu niên trước mặt, chưa tu luyện đến trăm năm đã trở thành Thiên Tiên tuyệt thế.

    Kỷ Ninh về tới “nhà”

    Như mọi lần, Dư Vi đã chuẩn bị một bàn thức ăn chờ sẵn.

    Dư Vì mỉm cười: “Xem kìa, cả người đệ toàn mùi rượu.”

    Kỷ Ninh không khỏi liếc nhìn bụng của Dư Vi, hôm nay đã to hơn rõ ràng, cười lớn nói: “Con của chúng ta không hổ là cốt nhục của Thiên Tiên và Thần Ma, đến bây giờ vẫn còn cựa quậy trong bụng mẹ nó, không chịu chui ra.”

    Dư Vi mỉm cười đáp: “Các hài nhi của Thần Tiên, ngắn thì một, hai năm, dài thì mấy chục năm đều có cả. Một ít yêu nghiệt do Thiên Địa thai nghén sinh ra, hàng tỷ năm là chuyện bình thường.”

    Kỷ Ninh nhích đến gần, áp tai vào bụng Dư Vi. Hắn nghe rõ được tiếng nhịp tim bên trong, nói khẽ: “ Bé cưng của chúng ta không cần lâu như thế đâu.”​
     
    Henesys, voquan, quangvd and 5 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mãng Hoang Kỷ
    Tác Giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Quyển 18
    Chương 17: Cơ Hội

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dư Vi mỉm cười, chăm chú nhìn Kỷ Ninh đang dán chặt vào bụng nàng, khẽ thì thầm: “ Nếu vĩnh viễn được như thế này thì tốt quá, nhưng mà…”

    Tận sâu trong đáy lòng, nàng không tài nào xua đi được một nỗi lo lắng vô hình.

    Nàng thuộc trận doanh Vô Gian Môn. Việc này đã được định đoạt từ kiếp trước. Thần Vương lưu lại ấn ký trên hồn phách của nàng, không cách phản kháng được. Thậm chí cũng vì điều đó mà trong thâm tâm nàng mơ hồ xem Thần Vương như cha ruột của mình. Nàng biết rõ điểm này, không tài nào sinh ra lòng căm hận hắn, ngược lại còn có tâm tình ái mộ. Nhưng trong lòng nàng cũng không muốn phải tổn thương Kỷ Ninh.

    “ Ngay khi cuộc chiến này chỉ vừa bắt đầu, Thanh Hồ đã xuất hiện trong mộng hỏi ta một lần. Đến tận bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh, không biết khi nào bọn họ lại tiếp tục ra lệnh đây?” – Dư Vi một mực lo lắng, nghĩ thầm.

    Theo nhịp độ chiến tranh ngày càng cao trào, ngày tháng vui vẻ của nàng và Kỷ Ninh cũng sắp sửa kết thúc.

    Rồi sẽ có một ngày, nàng và Kỷ Ninh, mỗi người một lối đi riêng.

    “ Hi vọng ngày ấy đến trễ một chút…”

    “ Ít nhất cũng hãy chờ đến khi hài tử của ta và sư đệ chào đời.”



    Trưa hôm sau, mặt trời lơ lửng giữa trời, nắng chói gay gắt.

    Vô Gian Thành,

    Chủ điện.

    Tám vị Thiên Thần Chân Tiên đều đang an tọa.

    Một lão già tóc đen, đồng tử đỏ rực âm trầm lên tiếng, giọng điệu của lão khiến người khác lạnh thấu xương: “ Chư vị đạo hữu! Hôm nay chính là ngày chết của Kỷ Ninh. Làm phiên các vị…”

    “ Haha, Xích Bỉnh đạo hữu à, nếu ngươi giết được Kỷ Ninh, Hình Thiên Thần mạnh nhất bên Đại Hạ sẽ không còn, chẳng khác nào mất đi một gã Thiên Thần Chân Tiên rồi.” – Bạch Cực Chân Tiên vừa nói vừa cười vang – “ Nếu Xích Bỉnh Chân Tiên còn có thể giết được bản tôn của Kỷ Ninh chính là lập công lớn. Đến lúc đó ta sẽ tâu lên Thần Vương.”

    Xích Bỉnh Chân Tiên lắc lắc đầu, cười nhạt đáp lời: “ Giết bản tôn của hắn, ta cũng không dám nắm chắc mười phần. Nếu bản tôn và nguyên thần thứ hai của hắn luôn đi cùng nhau thì ta nắm chắc… một mẻ hốt gọn! Còn nếu bản tôn của hắn ở nơi khác, e rằng lần này chỉ giết được nguyên thần thứ hai mà thôi.”

    Không ai biết bản tôn của Kỷ Ninh ẩn nấp ở đâu. Đây cũng là nguyên nhân thứ hai mà lần này Ô Tiêu Thiên Tiên mời Xích Bỉnh Chân Tiên.

    Nguyên thần thứ hai chết đi cũng như mất đi một mạng.

    Kỷ Ninh bản tôn, nguyên thần thứ hai, tổng cộng hai mạng. Một cái mạng trân quý thế nào cơ chứ?

    Hơn nữa trên thực tế, bản tôn của Kỷ Ninh luôn ở trong thủy phủ. Thủy phủ lại luôn ở trong tay nguyên thần thứ hai.

    “ Chư vị, chúng ta xuất phát thôi.” – Bạch Cực Chân Tiên chầm chậm đứng dậy, cười vang – “ Hôm nay nếu tên Kỷ Ninh chết, nhất định phải ăn mừng.”

    “ Hay lắm! Hôm nay chúng ta hãy xem thực lực của Xích Bỉnh đạo hữu thế nào.”

    “ Ta giao đấu với tên Kỷ Ninh không biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà chưa làm gì được hắn.”

    Mọi người rời khỏi chủ điện, điều khiển đại quân ra trận.



    Bên trong Bát Long Vân Thành.

    “ Nghênh chiến!” – Thanh âm Hạ Hoàng vang vọng khắp Bát Long Vân Thành.

    Cả đại quân lập tức bắt đầu di chuyển.

    Bên trong binh doanh của Bắc Minh quân đoàn.

    “ Sư tỷ, chuẩn bị đồ ăn chờ ta trở về.” – Nghe được mệnh lệnh của Hạ Hoàng, Kỷ Ninh cũng đứng dậy, nói với Dư Vi – “ Hôm nay ta muốn ăn Bạch Tuyết Cửu Long Rống.”

    Tên gọi những món ăn này đều do Dư Vi đặt ra sau khi trở thành Thiên Tiên. Khẩu vị của Kỷ Ninh cũng ngày càng trở nên tốt hơn, những món ăn này hầu như đều là chay.

    Nói xong không đợi Dư Vi đáp ứng, Kỷ Ninh đã hóa thành đạo quang bay ra ngoài.

    Dư Vi bước đến cạnh cửa, chăm chú nhìn Kỷ Ninh đang lẩn trong vô số người, thì thầm: “ Bình an trở về…”

    Mỗi một lần Kỷ Ninh ra trận, Dư Vi đều không kiềm được mà lo lắng.

    “ Bày trận!”

    Bên trong Bát Long Vân Thành.

    Kỷ Ninh dõng dạc hạ lệnh. Một nghìn Thiên Tiên, mười vạn Tán Tiên đồng loạt thi triển trận pháp, ánh mắt bọn họ nhìn Kỷ Ninh thập phần tín nhiệm. Ba năm nay, uy tín của Kỷ Ninh trong lòng bọn họ đã đạt mức độ kinh người.

    Rất nhanh!

    Thần Ma Hình Thiên Thần không đầu đã được hình thành.

    Bảy Hình Thiên Thần nhìn nhau cười vang, rời khỏi Bát Long Vân Thành.

    “ Đi! Giáo huấn bọn tiểu tạp chủng Vô Gian Môn một chút nào.”

    Bảy Hình Thiên Thần vừa mất dạng, năm Thiên Thần Khôi Lỗi cũng xuất phát.

    **

    Trên cánh đồng hoang rộng lớn vô tận đầy ắp thương tích, những hồ nước rộng nghìn dặm năm đó cũng sớm biến mất. Ngay cả Hồ Thủy hơn phân nửa cũng bị chôn vùi trong trận chiến ác liệt, chỉ còn sót lại ít nhánh sông, dòng suối.

    Ba con Bạch Kiếm Giao, tám Thiên Thần Khôi Lỗi hô hào khiêu khích.

    Hooo!

    Bảy Hình Thiên Thần đột ngột xuất hiện.

    “ Chiến!”

    “ Sát!”

    Dưới sự điều khiển của Độc Khuyết Bạch Kiểm Giao, Vô Gian Môn liều chết xông lên.

    “ Phía trên!” – Kỷ Ninh đột ngột hét to. Dưới sự dẫn dắt của Kỷ Ninh, bảy Hình Thiên Thần đồng loạt nghênh tiếp. Cùng lúc năm Thiên Thần Khôi Lỗi phía Đại Hạ cũng xuất hiện.

    “ Oanh!”

    “ Oanh!”

    Hình Thiên Thần Kỷ Ninh cùng Độc Khuyết Bach Kiểm Giao một đấu một.

    Chiến đấu đã quá nhuần nhuyễn. Bọn họ đấu với nhau rất nhiều lần, sớm đã quen thuộc thủ đoạn của đối phương. Đám người Kỷ Ninh tuyệt không một ai dám chủ quan, mục đích quan trọng nhất của trường kì kháng chiến loại này chính là kiềm chế lực lượng của quân địch. Còn mục đích khác, xem chừng bọn họ chém giết người sống kẻ chết, lại chưa có ai chết cả.

    Cả hai phía tựa hồ đều hiểm độc như nhau, lẳng lặng chờ đợi cơ hội.

    Một khi cơ hội đến, bọn hắn lập tức hiện ra răng nọc! Thậm chí đám Thiên Thần âm thầm theo sau cũng tự biết xuất thủ, chính là muốn một đòn tiêu diệt toàn bộ đối phương.

    “ Cơ hội!”

    “ Ta cần cơ hội!”

    Trong lúc liên thủ cùng Thông Hợp giao chiến với Bạch Kiểm Giao, trong lòng Kỷ Ninh luôn đề cao cảnh giác, tỉnh táo quan sát thế cục xung quanh.

    Ba năm gần đây, thực lực của hắn thực sự đã tiến bộ rất nhiều.

    Khiêu vũ với sinh tử trên ngọn đao lâu ngày có lợi ịch rất lớn đối với kiếm đạo của hắn. Đầu tiên phải kể đến kiếm đạo của hắn đã đạt đến bình cảnh. Dựa theo cảnh giới kiếm đạo ngày nay, hắn đã sáng chế ra thức thứ mười một của “ Tam Xích Kiếm”.

    Pháp môn vận chuyển thần hồn tâm lực cũng coi như có chút thành tựu. Tuy còn chưa đạt được tiểu thành trong Nguyên Lão Nhân Tâm Điển miêu tả, nhưng nếu hắn thi triển ra pháp môn này, sức mạnh của Hình Thiên Thần do Kỷ Ninh khống chế có thể tăng lên gấp ba lần. Sức mạnh gia tăng song song với cảnh giới kiếm đạo, hoàn toàn có thể khiến thực lực Kỷ Ninh lại gia tăng thêm một cấp.

    Chỉ có điều…

    Kỷ Ninh hiểu rõ, dù đã mạnh mẽ hơn nhưng hắn vẫn chưa phải là đối thủ của Độc Khuyết Bạch Kiểm Giao.

    “ Cho dù ta bất ngờ hiển lộ chút thực lực, Vô Gian Môn cũng sẽ lập tức điều chỉnh chiến thuật căn cứ theo thực lực của ta. Cơ bản thì cũng không được lợi gì.” – Kỷ Ninh nghĩ thầm – “ Phải tìm một cơ hội thích hợp, bất ngờ tung ra đòn sát thủ, một kích giải quyết Bạch Kiểm Giao.”

    Đặc biệt từ sau cái chết của Thiên Châm khiến Kỷ Ninh càng khao khát ngày này.

    Khi Thiên Châm Chết, Kỷ Ninh muốn cứu lại ngoài tầm tay với. Bọn Hạ Hoàng xuất thủ cũng không kịp.

    Trên chiến trường, giao chiến chỉ là cái chớp mắt, tíc tắc là sống, tíc tắc là chết.

    “ Phải tìm cơ hội!”



    Bên trong thủy phủ.

    Đại Hùng lông vàng cùng bảy Thiên Thần đều đang ở trong đại điện, vừa ăn tiên quả vừa uống tiên tửu.

    “ Tên Kỷ Ninh này cũng điên thực rồi. Nguyên thần thứ hai chém giết bên ngoài, bản tôn lại điên cuồng tu luyện trong Tinh Thần Điện.” – Cưu Xà Thiên Thần ôn hòa bưng chén rượu uống, vừa mỉm cười vừa quan sát hư không hình ảnh do Đại Hùng biến ra. Đại Hùng có khả năng xuyên thấu không gian, cảm ứng ngoại vực. Thủy phủ lại được nguyên thần thứ hai của Kỷ Ninh mang theo, dĩ nhiên hắn có thể dễ dàng quan sát chiến trường bên ngoài.

    “ Đại kiếp đến, Kỷ Ninh cảm thấy áp lực là phải. Hài tử của hắn và Dư Vi cũng sắp chào đời, chào đời trong đại kiếp. Hắn dĩ nhiên muốn bảo vệ tốt cho Dư Vì và hài tử, dốc sức tu luyện điên cuồng cũng không mấy kì quái.” – Hồng Tuyết Thiên Thân cười lạnh.

    Bản tôn và nguyên thần thứ hai có trí nhớ tương thông, còn mặt khác lại không ảnh hương lẫn nhau.

    Cho dù nguyên thần thứ hai đang tận lực chém lấy giết để ngoài kìa, bản tôn vẫn có thể toàn tâm tu luyện.

    “ Hừm, thực lực Kỷ Ninh lại tăng lên mạnh mẽ, kiếm đạo đã đến bình cảnh rồi. Đợi đến lúc kiếm đạo đại thành, độ kiếp Thiên Thần cũng nhanh thôi.” – Hài đồng Nguyên Quang Thiên Thần ánh mắt chờ mong – “ Khi hắn trở thành Thiên Thần cũng là lúc Trích Tinh phủ xuất thế.”

    “ Đại danh của Trích Tinh Phủ đã lâu rồi không vang lên trong Tam Giới.”

    Những Thiên Thần còn lại cũng khấp khởi mong chờ.

    Từ khi chiến tranh Đại Hạ bắt đầu, bảy người Thiên Thần bọn họ quyết định sẽ ở trong nội điện thủy phủ. Dù sao trong lúc giao chiến, Kỷ Ninh có thể gặp nguy hiểm bất kì lúc nào. Nếu quả thực chuyện ấy xảy ra phải cầu cứu bọn hắn, bọn hắn sẽ theo lối vào Trích Tinh Đại Thế Giới đến tiên phủ rồi xông ra ngoài. Quá trình này cần thời gian. Trong khoảnh khắc đó e rằng Kỷ Ninh đã chết.

    Bọn hắn tuyệt đối không dám đánh cược.

    Vì vậy cùng nhau ở trong thủy phủ.

    “ Xem kìa, Thiên Thần Chân Tiên xuất hiện!”

    “ Thiên Thần Chân Tiên hai bên đều xuất thủ, xem ra trận chiến hôm nay cũng có chỗ đặc sắc đấy, thật thú vị.”

    “ Phải đấy, lâu nay thật nhàm chán, lúc nào cũng chém chém giết giết. Chỉ khi đám Thiên Tiên Tán Tiên chết đi, mới có thêm chút gia vị.” – Liệt Dương Thiên Thần âm thành hùng hậu, đắc ý bình luận.



    Ngoại giới

    Hai phe bắt đầu trở nên điên cuồng. Phía Hạ Hoàng bên này, Đông Duyên Chân Tiên cũng Hỏa Vân Thiên Thần ra trận. Chủ yêu là vì Xích Bỉnh Chân Tiên, Tam Dương Thiên Thần phía Vô Gian Môn đã ra tay trước.

    Đám chân tiên thi triển pháp bảo, phép thuật, thế cục bắt đầu bị ảnh hưởng.

    Thiên Thần lúc thì thi triển phép thuật, lúc thì cận chiến chém giết.

    Bọn hắn một khi tiến vào thế trận liền khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Một khi hỗn loạn bắt đầu cũng chính là lúc cơ hội xuất hiện.

    “ Cơ hội… cơ hội…” – Kỷ Ninh vừa chém giết, vừa lưu tâm tìm kiếm cơ hội, diệt sát đối thủ.

    “ Lên!”

    Xích Bỉnh Chân Tiên lơ lửng trên không, chỉ tay ra xa, lập tức cả mặt đất xuất hiện vô số hắc sắc hoa thảo. Hắc sắc hoa thảo nhanh chóng bao vây bảy Hình Thiên Thần, chín Thiên Thần Khôi Lỗi. Mặc dù Hình Thiên Thần, Thiên Thần Khôi Lỗi lực lượng cường đại, dễ dàng chặt đứt đám hoa thảo kia nhưng tốc độ cũng bị ảnh hương đáng kể.

    “ ĐÁNG CHẾT!” – Kỷ Ninh giận dữ. Hắn ghét nhất chính là loại phép thuật trói buộc chân tay này. Xích Bỉnh Chân Tiên mười ngày nửa tháng mới ra trận một lần, loại hoa thảo trói buộc này bọn Kỷ Ninh sớm đã quen thuộc nhưng vẫn không khỏi khó chán ghét.

    Xích Bỉnh Chân Tiên phía xa âm trầm niệm pháp chú.

    Lòng bàn tay của hắn xuất hiện một chấm kim quang.

    Đây chính là kim dịch của Kim Đan trong cơ thể hắn ẩn chứa Thuần Dương pháp lực hùng hồn, vô cùng trân quý.

    “ Sinh!” – Xích Bỉnh Chân Tiên khẽ niệm một chữ.

    Một vùng hắc sắc hoa thảo rộng lớn trong giây lát đột nhiên héo rũ. Thế nhưng đám hắc sắc hoa thảo dưới chân Kỷ Ninh lại điên cuồng sinh trưởng mạnh mẽ. Trước đó chỉ cao trăm trượng, miễn cưỡng ảnh hưởng đến bàn chân của Hình Thiên Thần mà thôi. Lúc này đã cao đến hai nghìn trượng, quấn quanh hai chân Kỷ Ninh.

    Hơn nữa bên trong đám hắc sắc hoa thảo lại xuất hiện một xiềng xích đen tuyền.

    Những xiềng xích màu đen này rất giống với xiềng xích màu đen của Vô Gian Môn đột ngột xuất hiện giữa hư không. Tổng cộng chín sợi xích đen phóng lên trời dài mấy vạn trượng điên cuồng quấn chặt Kỷ Ninh, thậm chí mang theo không gian uy năng. Kỷ Ninh thi triển kiếm thuật nhưng căn bản không thể phá vỡ xích sắt, ngược lại còn quấn chặt hắn hơn.

    “ Kỷ Ninh”

    “ Bắc Minh”

    “ Bắc Minh”

    Mặt khắc, sáu Hình Thiên Thần khác đều không khỏi kinh hãi, nóng náy tìm cách thoát thân. Bọn hắn cảm giác được uy năng đáng sợ ẩn chứa trong xiềng xích.

    “ Pháp môn Ô Tiêu truyền cho ta, quả thực lợi hại!” – Xích Bỉnh Chân Tiên không chút do dự, trong tay xuất hiện Ngọc Tịnh Bình, nhắm ngay Kỷ Ninh, hét to – “ Còn không mau đến, đợi đến khi nào?”

    Những sợi xích đen xuất hiện hấp lực to lớn kinh người quấn chặt Kỷ Ninh.​
     
    Henesys, voquan, quangvd and 6 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mãng Hoang Kỷ
    Tác Giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Quyển 18
    Chương 18: Đột Nhiên Bộc Phát Đại Quyết Chiến

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hình Thiên Thần - Kỷ Ninh huy động hai thanh kiếm bổ vào những xiêng xích đang quân quanh nhưng chỉ tạo ra những lắc lư rung động mà không sao phá nổi.

    “Không ổn.” Kỷ Ninh nhìn Xích Bỉnh Chân Tiên đang lấy ra bình Ngọc Tịnh màu đỏ từ xa xa thì không còn chần chừ nữa.

    “Ra!”

    Vốn Kỷ Ninh muốn che giấu thực lực, tìm cơ hội giáng một đòn bất ngờ cho Vô Gian Môn nhưng tình thế lúc này bắt buộc hắn phải thay đổi. Tuy Hồng Tuyết tiền bối nói bảy Đại Thiên Thần có thể đi ra bất cứ lúc nào, hơn nữa bảy Đại Thiên Thần có thực lực cường hoành, một khi liên thủ có thể hình thành Thất Diệu Thiên Thần, lúc ấy chỉ có Chân Thần Đạo Tổ ra tay mới có thể áp chế được. Lực lượng của bảy người hoàn toàn có thể xoay chuyển thế cục của cuộc chiến tranh đang diễn ra ở thế giới Đại Hạ nhưng không đến thời khắc mấu chốt, Kỷ Ninh thực không muốn phải sử dụng tới quân bài này.

    Xoạt!...

    Kỷ Ninh giơ tay, từ hư không chợt xuất hiện hai thanh tiên kiếm là cực phẩm phi kiếm A Nan Phổ Thế Kiếm. Đây là hai thành tiên kiếm chân chính, không phải pháp bảo Phá Kiên biến ảo mà thành, vì thế lúc thi triển pháp lực cũng sẽ mạnh hơn. Đồng thời cũng là lần đầu tiên từ khi tham gia chiến đấu, Kỷ Ninh thi triển pháp môn vận chuyển tâm lực thần hồn.

    “Ầm ầm…”, tâm lực làm tướng soái, thần hồn làm vũ khí cùng điều động tất cả lực lượng có thể, lập tức tất cả lực lượng ẩn chứa trong Hình Thiên Thần cũng bất đầu được khởi động.

    Sức mạnh của Hình Thiên Thần – Kỷ Ninh tăng vọt lên gấp hơn ba lần, đạt thành pháp môn tâm lực thần hồn tiểu thành thì điều này cũng không tính là có gì kỳ lạ.

    “Phá cho ta….”.

    Hình Thiên Thần – Kỷ Ninh cầm trong tay hai thanh A Nan Phổ Thế Kiếm, toàn lực huy động khiến hai thanh tiên kiếm lóe ra quang mang màu đỏ chói mắt, ở đầu thanh kiếm nhìn giống như đầu một con thần long điên cuồng đánh lên những xiềng xích màu đen.

    Tam Xích Kiếm thức thứ mười một – Long Chiến Vu Dã!

    Chiêu kiếm này ẩn chứa rất nhiều ảo diệu của Kỷ Ninh về Kiếm đạo, ẩn chứa sự điên cuồng chiến đấu mười tám năm tại Tịch Diệt Chi Vực, cũng ẩn chứa chiến ý của hắn trong ba năm cuộc chiến diễn ra tại Đại Hạ này. Những thứ trên cùng hội tụ tạo nên thức thứ mười một của Tam Xích Kiếm, là kiếm pháp mạnh nhất hiện giờ của Kỷ Ninh. Chiêu thức tự nghĩ ra mới là chiêu thức phù hợp nhất cho bản thân mình, vì chính bản thân mình mới hiểu được những ảo diệu mà kiếm pháp này sở hữu. Học kiếm pháp của người khác, dù đạt tới đại thành cũng không thể vận dụng nó một cách tinh diệu hoàn mỹ.

    “Uỳnh…uỳnh….”, hai thanh tiên kiếm bổ xuống như hai con thần long màu đỏ, điên cuồng đánh lên những sợi xích khiến những sợi xích nào tuy vẫn quấn lấy Kỷ Ninh nhưng đã không trói buộc hắn rơi vào trạng thái không thể nào phản kháng được nữa.

    “Còn không tiến lên thì đợi tới khi nào đây!”

    Xích Bỉnh Chân Tiên cầm trong tay bình Ngọc Tịnh, miệng bình hướng về phía Kỷ Ninh tạo ra một lực hút cường đại tác dụng lên người hắn. Nhưng lực lượng của hắn đã tăng vọt, sao có thể dễ dàng bị chiếc bình Ngọc Tịnh này hút vào như vậy.

    “Cái gì?”, Xích Bỉnh Chân Tiên đang đứng ở phía xa cũng biến sắc. “Tên Kỷ Ninh này hóa ra vẫn còn che giấu thực lực.”

    Trong chiến đấu, sợ nhất là đối phương còn che dấu thực lực. Chỉ có biết rõ đói phương mới có thể bàn kế sách đối phó, nếu thực lực đối phương quá mạnh, ván cờ đã hạ hoàn toàn có thể bị đảo ngược.

    “Bạch Cực, Thanh Hồ, các ngươi mau tranh thủ thời gian ra tay đi.” Xích Bỉnh Chân TIên truyền âm nói với hai người. “Tên Kỷ Ninh này còn che giấu thực lực, ta liều mạng hao tổn bản nguyên Kim Đan mới có thể vây khốn hắn nhưng không cách nào hút hắn vào được, giờ chỉ còn trông vào các ngươi mà thôi.”

    Vô Gian Môn lúc ra tay đã có kế hoạch rất chu đáo, nếu Xích Bỉnh có thể ra tay thành công là tốt nhất, nếu thất bại, tin rằng với thủ đoạn của Xích Bỉnh Chân Tiên cũng sẽ làm bên Đại Hạ sinh ra sự úy kỵ cực lớn, từ đó Vô Gian Môn có thể chính thực phát động một lần tấn công điên cuồng để làm tiêu hao lượng lớn nhân lực Đại Hạ, thậm chí khiến cho Đại Hạ không thể gượng dậy phản công được nữa.

    “Tấn công!” Từ bên trong pháo bảo TIểu Thế Giới, đại quân đang yên lặng bỗng vang lên tiếng ra lệnh của Bạch Cực Chân Tiên. Lập tức, giữa không trung đại quân của Vô Gian Môn đột ngột xuất hiện.

    Đây là lần đầu tiên cả mấy nhân vật lợi hại là THiên Thần Chân TIên, Thanh Hồ môn chủ cùng Bạch Cực Chân Tieen mới cùng nhau xuất hiện, đồng thời còn xuất ra hai loại Thiên Thần Khôi Lỗi nguy nga cao tới vạn trượng.

    Loại thứ nhất là loại quen thuộc mà lúc trước Kỷ Ninh cũng có một con, toàn thân đen kịt, hai sừng cong trên đầu. Loại thứ hai toàn thân tỏa ra huyết quang nhàn nhạt, thân hình thon gầy. Số lượng Thiên Thần Khôi Lỗi màu đen có khoảng sáu con, còn lại là hơn chục con Khôi Lỗi tỏa ra huyết sắc.

    “Giết sạch bọn chúng cho ta.” Hai hàng lông mày của Bạch Cực Chân Tiên nhíu lại, gương mặt càng thêm lạnh lùng, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng, âm thanh vang vọng cả thiên địa.

    “Cái gì? Làm sao có thể?”

    “Ở đâu ra nhiều Khôi Lỗi như vậy?

    Bên trận doanh Đại hạ, mọi người như rơi vào ác mộng. Tuy cũng đoán được Vô Gian Môn nhất định sẽ che giấu thực lực nhưng không ai nghĩ tới, đã chém giết lâu như vậy, à Vô Gian Môn còn có lực lượng lớn mạnh như vậy ẩn đi. Dù Hạ Hoàng có miễn cưỡng lấy ra ba bộ THiên Thần Khôi Lỗi thì cũng chỉ là loại Khôi Lỗi màu đen, sức mạnh còn kém hơn loại khôi lỗi tỏa ra huyết sắc kia một bậc, số lượng lại ít tới đáng thương.

    “Keng…keng…keng…”, Kỷ Ninh vung A Nan Phổ Thế Kiếm, dùng hết sức chém xuống đám xiền xích. Hắn là người mạnh nhất trong bảy Hình Thiên Thần, giờ phút này lại đang bị đối phương kiềm giữ.

    Không chỉ có bọn Kỷ Ninh, Thông Hợp Thiên TIên mà cả Hạ Hoàng cũng vô cùng chấn động, kinh hoàng.

    Trước khi Kỷ Ninh gặp phải nguy hiểm, Hạ Hoàng liền lập tức phái những người còn lại đi ra hỗ trợ. Dù bảy đại Hình Thiên Thần đều rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là Kỷ Ninh vì chỉ mình hắn là có thể chống lại hai, ba Hình Thiên Thần khác rồi. Hơn nữa nếu độ Thiên Thần Kiếp thành công, ảnh hưởng của hắn tới đại cục càng lớn. Có thể từ cảnh giới Phản Hư Thần Ma trở thành Thiên Thần, thực lực của hắn sẽ khủng khiếp cỡ nào? Cho nên Hạ Hoàng sẽ không để mất hắn dễ dàng. Hắn phải tự mình xuất hiện, nhưng hắn vừa xuất hiện, còn chưa kịp ra tay giúp Kỷ Ninh liền phát hiện Kỷ Ninh vẫn đang kháng cự lại.

    “Tên Kỷ Ninh này vẫn còn cất giấu thực lực, tốt lắm.” Hạ Hoàng vui mừng thốt lên.

    Tại thời khắc đó, đại quân của Vô Gian Môn đột ngột xuất hiện.

    “Cái gì?” Hạ Hoàng biến sắc nhìn đại quân Vô Gian Môn khí thế ngập trời.

    Hắn đoán Vô Gian Môn chắc hẳn ẩn tàng rất nhiều Thiên Tiên. Lúc trước xuất ra bốn con Bạch Kiểm Giao thì ba con trong đó được tạo thành từ những Thiên Tiên và Tán Tiên đầu hàng của thế giới Đại Hạ. Chỉ có tên Độc Khuyết kia mới là lực lượng chính của Vô Gian Môn, nhưng Vô Gian Môn đâu chỉ có từng đó thực lực?

    “Bọn chúng quả thực rất coi trọng Đại Hạ của ta. Thiên Thần Khôi Lỗi trân quý thế nào mà bọn hắn có thể điều động ra nhiều như vậy? Riêng loại Huyết Vân Khôi Lỗi kia cũng đã có khoảng mười sáu con rồi. Đã vậy thì chiến thôi.” Hạ Hoàng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đối phương.

    Tại Đại Hạ thế giới, Hạ Hoàng có địa vị rất cao, còn thế giới Đại Hạ là thế giới cao cấp nhất dưới trướng của Xích Minh Đạo Tổ. Sau lưng hắn còn có Thượng Cổ hoàng tộc, có Ứng Long lão tổ trợ giúp, mà thực lực của lão rất mạnh. Trải qua vô tận tuế nguyệt, có thực lực như thế sao hắn phải chịu cúi đầu dưới trướng? Như Bi Sơn đại thế giới đã bị chinh phục thành công còn có tới bốn năm vị Thiên Thần Chân Tiên đó.

    Dù có chút biểu hiện không hài lòng nhưng Chuyên Thủy Thiên Thần đã sớm đứng về phía Hạ Hoàng.

    Hàn Tranh Thiên Thần là Thiên Thần sinh ra từ thời đại Thần Ma, cùng tồn tại và chinh chiến với Hạ Hoàng đã được cả chục vạn năm.

    Bắc Vọng Thiên Thần có thực lực siêu phàm, lúc trược cũng nhận được sự giúp sức rất lớn của Hạ Hoàng để trở thành Thiên Thần nên tự nhiên đã mang nhân tình của hắn, thời khắc mấu chốt này đương nhiên sẽ đứng bên Hạ Hoàng…

    Từ một nơi vô định trong không gian đang giam giữ vô số Thần Ma ở thế giới màu đỏ, nhưng giờ phút này đã không còn chịu sự trừng phạt nào nữa, thay vào đó, những Thần Ma này không ngừng học tập đại trận từ thời thượng cổ là Bàn Cổ chiến trận.

    Đây là đại trận phức tạp nhất của phe Thần Ma từ trước đến nay. Lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa rồi vẫn lạc, những người sống sót như Nữ Oa nương nương, Một ít Đại Năng Giả và một số Thần Ma nhỏ yếu đều rất tôn sùng. Vì lúc ấy, Nữ Oa nương nương còn xa mới đạt tới cảnh giới của Bàn Cổ nên càng sùng bái, nhóm Thần Ma trong chém giết mà sáng tạo ra rất nhiều trận pháp cũng đều đặt tên là Bàn Cổ chiến trận. Sau này, những Đại Năng Giả tham gia chiến trận cũng không ngừng hoàn thiện chúng. Tới khi Nữ Oa nương nương đột phá đạt tới cảnh giới của Bàn Cổ thì Bàn Cổ chiến trận chính thức đạt tới độ hoàn mỹ như bây giờ. Chiến trận này sở hữu tất cả ảo diệu mà chỉ có một số ít các Đại Năng Giả mới nắm được, trong đó tất nhiên có thượng cổ Hoàng tộc Toại Nhân Thị, Phục Hy Thị, là những tộc cổ xưa nhất của Nhân Hoàng.

    Đại trận mà Hạ Hoàng lấy được cũng chỉ là bản đơn giản hóa của nó, nhưng dưới sự chỉ huy của Thiên Thần, phía sau là vô số Phản Hư, Nguyên Thần Thần Ma thì uy lực tạo ra cũng đã đủ rồi.

    Vô số Thần Ma này do Hàn Tranh Thiên Thần, Bắc Vọng Thiên Thần, Chuyên Thủy Thiên Thần chia nhau thống lĩnh để hình thành nên ba đại Bàn Cổ chiến trận.

    “Hàn Tranh Thiên Thần, Chuyên Thủy Thiên Thần, Bắc Vọng Thiên Thần, các ngươi ra tay đi.” Âm thanh của Hạ Hoàng vang vọng cả một phương thế giới.

    “Đã tới lúc chúng ta ra tay rồi.” Hàn Tranh Thiên Thần hưng phấn thét lên.

    “Chiến! Chiến! Chiến!....”. Vô số Thần Ma cùng kích động kêu lên. Từ lúc bọn họ sinh ra, chiến ý đã ăn sâu vào tinh thần qua từng trận chiến, sau đó bị giam giữ không biết bao nhiêu năm tháng, khát vọng chiến đấu đã bùng cháy mãnh liệt trong lòng bọn hắn.

    “Ra!”

    Những Thần Ma này chia thành ba đại quân đoàn, từ trên không trung ngưng tụ lại hình thành nên một thân ảnh đi chân trần, tóc tai bù xù cầm trong tay Cự Phủ, chính là vị thần mạnh nhất – Bàn Cổ!

    “Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!” Những Thần Ma này ngay lập tức được di chuyển ra thế giới bên ngoài.​
     
    Henesys, voquan, motminhmai and 7 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Mãng Hoang Kỷ
    Tác Giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
    Quyển 18
    Chương 19: Liên Tiếp Vẫn Lạc

    Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dù quân đoàn Thần Ma hình thành Bàn Cổ chiến trận di chuyển với tốc độ rất nhanh nhưng vẫn cần một khoảng thời gian ngắn. Thời điểm đó, Bạch Cực Chân Tiên, Thanh Hồ môn chủ chờ một đám Thiên Thần Chân Tiên cùng với mười sáu Huyết Vân Khôi Lỗi và sau con Khôi Lỗi màu đen đã bắt đầu hành động.

    “Giết!...”

    Sáu con Khôi Lỗi màu đen rống lên, lập tức lao tới trận doanh quân mình tụ hợp với ba đầu Bạch Kiểm Giao.

    “Huyết Hải Vô Nhai!” Huyết Vân lâu chủ thi triển pháp thuật, xung quanh hắn xuất hiện huyết sắc mơ hồ như sóng biển, huyết quang trải rộng bao phủ khiến đám Bạch Kiểm Giao và Thiên Thần Khôi Lỗi cảm thấy rất thoải mái như được trợ lực. Bên quân doanh Đại Hạ bị tầng tầng sóng biển bao trùm thì trở nên nặng nề hơn hẳn.

    “Tiểu oa nhi…”, Thanh Hồ môn chủ đứng giữa không trung gọi, sau đó phất tay áo phần phật. Theo hướng tay chỉ liền xuất hiện từ sau lưng nàng một cái đuôi lông xù cực lớn màu xanh, kéo theo vô số Thanh Ti từ đuôi lan ra, quấn chặt lấy một phương Đại Hạ.

    ***

    Thiên Nông Chân Tiên vẫn mỉm cười như trước, thản nhiên niệm khẩu quyết. Chỉ thấy cả vùng đất hoang dã bắt đầu xuất hiện màu xanh của cây cỏ. Chúng đều là cỏ dại nên có sinh mệnh lực vô cùng lớn, mặc cho sóng biển huyết sắc bao trùm vẫn cứ sinh trưởng, nhảy múa điên cuồng giữa không trung. Chỉ một pháp thuật này của Thiên Nông Chân Tiên đã ngăn chặn được phép thuật của Huyết Vân lâu chủ và Thanh Hồ môn chủ. Tuy nhiên, không lâu sau, cỏ dại đang mọc điên cuồng bỗng tự nhiên héo úa rất nhanh, rồi lại sinh trưởng, héo úa không ngừng.

    “Leng keng…”. Đông Duyên Chân Tiên cười khẽ, trên bầu trời liền xuất hiện mưa rơi phát ra từng thanh âm leng keng, rơi vào trên người bên quân doanh Đại Hạ thì không hề gây ra tổn thương nào, nhưng rơi sang người của quân doanh đối phương thì khiến những thân hình này không khỏi cứng lại.

    Nhất thời, hai phe Thuần Dương Chân Tiên của hai bên đều ra sức thi triển pháp thuật, kiệt lực trói buộc quân địch và trợ lực cho quân mình.

    Chiến tranh vốn là cuộc chiến của tập thể. Nếu bọn họ ngu ngốc đơn phương chiến đáu thì bất kể là Đại Hạ hay Vô Gian Môn đều không thể phát huy được lực lượng mạnh nhất của mình. Các Thuần Dương Chân Tiên toàn tâm thi triển pháp lực là chính, nhưng trợ giúp của họ đối với quân đoàn là rất lớn.

    Xoẹt! xoẹt!.....

    Không gian lặng yên bỗng chấn động, sau đó xuất hiện mười sáu Huyết Sắc Khôi Lỗi, toàn thân thon gầy bao phủ với huyết sắc lưu quang.

    “Nhanh quá!”

    “Tốc độ của bọn chúng thật quá nhanh.”

    “Không được rồi, tốc độ của bọn chúng nhanh gần gấp đôi chúng ta, sao có thể như vậy được?” Sáu đại Hình Thiên Thần và năm con Khôi Lỗi lập tức luống cuống chân tay.

    Tốc độ nhanh gấp đôi biểu hiện cho điều gì? Lúc chém giết sinh tử, kẻ truy đuổi có tốc độ nhanh như vậy thì đối phương làm cách nào để trốn thoát?

    “Đừng hoảng hốt, những Huyết Vân Khôi Lỗi này có tốc độ cực nhanh nhưng lực lượng lại rất yếu. Các ngươi chỉ cần liên thủ hai người làm một, hợp lực một kích là đủ để phá hủy hoàn toàn con Khôi Lỗi ấy rồi. Dù đơn phương công kích thì sức mạnh của các ngươi cũng sẽ khiến bọn chúng bị thương, không dễ dàng thủ thắng đâu.” Hạ Hoàng ngay lập tức truyền âm chấn an.

    Những Thiên Thần Chân Tiên bên quân doanh Đại Hạ đã kiệt lực thi triển pháp thuật khiến cho tốc độ của những Huyết Vân Khôi Lỗi kia chậm lại nhưng dù bị trói buộc, dù tốc độ bị chậm lại không ít thì cũng còn nhanh hơn tới năm phần so với những Hình Thiên Thần và Khôi Lỗi bên quân doanh của mình.

    Đúng lúc này, từ trên bầu trời xuất hiện vô số thân ảnh Thần Ma hội tụ phảng phất như ba đóa hoa cực lớn như ba đám mây đen, phía trên những đám mấy đen này là một thân hình to lớn mang trong tay Cự Phủ, đầu tóc bù xù, đi chân trần có khí tức ngạo nghễ khiến toàn bộ chiến trường rơi vào một khoảng không yên tĩnh.

    “Bàn Cổ?”

    Tất cả mọi người, dù là những người chưa từng nhìn thấy như Kỷ Ninh và Thông Hợp Thiên Tiên cũng đoán ra phần nào danh tính của cự nhân này. Thân ảnh to lớn với những đặc điểm như vậy, lại mang khí thế to lớn đến vậy ngoài Bàn Cổ ra thì cũng chỉ có Nữ Oa nương nương mà thôi.

    Tuy đây chỉ là Bàn Cổ chiến trận ngưng tụ mà thành hình Bản Cổ, khí thế yếu hơn nhiều nhưng vẫn mang dáng dấp cao ngạo vốn có, là thứ mà đến Bồ Đề lão tổ sư phụ của Kỷ Ninh cũng không có được.

    “Ha ha ha…”, một thống lĩnh đứng trên đám mây đen là Hàn Tranh Thiên Thần cười ha hả, hắn quan sát thấy thân ảnh nguy nga cùng khí tức cường đại thì cảm thấy chiến ý dâng đầy. “Các con, chúng ta nhận nhịn đã qua bao năm tháng, chúng ta đã phải đợi quá lâu rồi. Hãy để cho đám Vô Gian Môn nếm thử lợi hại của Thần Ma chúng ta.”

    “Để cho bọn chúng nếm thử sự lợi hại của Thần Ma chúng ta!”

    “Giết chết bọn chúng! Ăn tươi nuốt sống bọn chúng!”

    Tất cả Thần Ma có mặt đều tức giận gào thét. Bọn họ đã bị đè nén thời gian tưởng như vô tận, giờ phút này đều muốn bộc phát ra ngoài. Dưới lời truyền âm của Hàn Tranh Thiên Thần, quân đoàn Thần Ma tuy được chia làm ba đội nhưng vẫn khiến cho Hàn Tranh có cảm giác hắn chính là lãnh tụ duy nhất của đám Thần Ma này.

    “Xông lên!”

    “Giết!”

    Ba đám mây đen hướng phía dưới mạnh mẽ lao tới.

    “Bọn chúng lợi hại vậy sao?” Sắc mặt đám Bạch Cực Chân Tiên, Thanh Hồ môn chủ đại biến. Tình báo của Vô Gian Môn vốn rất lợi hại, đã sớm đoán được đại lượng Thần Ma đã bị Hạ Hoàng thu phục, nhưng lại không nắm rõ lực lượng của bọn chúng mạnh mẽ tới chừng nào, chỉ biết là sẽ không thể yếu nhưng bọn hắn không thể hướng lên lãnh đạo tối cao mà hỏi, bọn hắn không dám.

    Dù là Thần Vương bên phía bọn hắn hay những vị Đại Năng Giả cũng không thể so sánh với tồn tại bực này.

    Bao nhiêu địa điểm độ Thiên Kiếp đều là tin tình báo từ nhân vật thần bí kia mà ra. Xét đến năng lực tình báo thì khắp tam giới Vô Gian Môn phải đứng thứ nhất, nguồn gốc cũng đều bắt đầu từ bị Đại Năng Giả thần bí kia, nhưng dù vậy hắn cũng không có khả năng đi giải thích cặn kẽ từng tin tình báo một. Sau khi nhận tin, quyết đoán, vận dụng tin tình báo như thế nào đều do dám Thanh Hồ môn chủ bọn hắn tự làm lấy.

    “Trận chiến này sẽ không dễ dàng.” Vạn Ma động chủ truyền âm nói. “Ba đại Thiên Thần thống lĩnh đại trận, uy thế không hề thua kém Bạch Kiểm Giao – Độc Khuyết bên ta rồi.”

    “Khó cũng phải đánh!” Bạch Cực Chân Tiên trợn mắt, ánh mắt lóe ra hào quang. “Chúng ta nhất định phải chiếm lấy Đại Hạ, kẻ nào ngăn trở đều sẽ bị tiêu diệt.”

    “Đúng!” Thanh Hồ môn chủ cũng truyền âm nói. “Nhất định phải chiếm lấy Đại Hạ. Tên Hạ Hoàng này quả thực rất cao mình, thật đúng là một trong tam đại lãnh tụ dưới trướng Xích Minh. Đánh bại thế giới Đại Hạ là một việc gian nan, nhưng với thân phận của Hạ Hoàng thì càng đáng giá để chúng ta chiến đấu.”

    Xích Minh biên giới chính là biên giới của mấy chục Đại thế giới do Xích Minh đạo tổ thống lĩnh, trong đó có hàng tỷ tiểu thế giới. Người ngồi ở ngôi cao nhất chính là Xích Minh Đạo Tổ, kế tiếp là ba người đứng đầu rồi mới tới những Thiên Thần Chân Tiên khác. Những người đứng đầu là mười Thiên Thần Chân Tiên đi theo Xích Minh Đạo Tổ, mười người này tất nhiên không phải những Thiên Thần Chân Tiên bình thường có thể so sánh. Sau này Kỷ Ninh có thể trở thành Thiên Thần, dưới trướng hắn còn có bảy đại Thiên Thần, hắn hoàn toàn có thể được xưng tụng là bá chủ một phương lĩnh tụ, còn hiện giờ hắn chỉ có một mình, so với những Thiên Thần Chân Tiên khác thì còn kém một bậc.

    Đến như Lữ Động Tân kia, nếu đơn độc một mình mà gặp phải Hồng Tuyết Thiên Thần cùng bảy đại Thiên Thần liên thủ hình thành Thất Diệu Thiên Thần thì cũng phải chạy trối chết. Bọn hắn tuyệt đối sẽ là bá chủ phía dưới Chân Thần Đạo Tổ. Nếu muốn, họ hoàn toàn có thể thống lĩnh một Đại thế giới như là Đại Hạ mà không thống lĩnh hay bất kỳ Thien Thần Chân Tiên nào dám phản đối hay xâm phạm vào.

    Mà Lữ Động Tân so với Hạ Hoàng thì còn mạnh hơn, đi theo hắn còn có Thượng Động Bát Tiên.

    ***

    Muốn đánh bại một trong những vị thống lĩnh thế giới Đại Hạ dưới trướng Xích Minh Đạo Tổ đương nhiên là khó khăn, nhưng cũng xứng đáng.

    Xoẹt! xoẹt!....

    Tốc độ của mười sáu con Khôi Lỗi quá nhanh, dù là ba đại Bàn Cổ chiến trận hay là Hình Thiên Thần đều không theo kịp, chúng điên cuồng tấc công sáu đại Hình Thiên Thần. Còn Kỷ Ninh bị Xích Bỉnh Chân Tiên cuốn lấy chưa dứt ra được. Đối với Xích Bỉnh Thiên Thần, dù có tiêu hao phần lớn bổn nguyên Kim Đan mà có thể duy trì vây khốn Kỷ Ninh thì cũng đủ rồi.

    “Phốc! Phốc! Phốc!” Đám Huyết Vân Khôi Lỗi không ngừng điên cuồng công kích sau đại Hình Thiên Thần còn lại.

    Vô vàn Thần Ma cũng đang xung phong liều chết. Thân ảnh Bàn Cổ nguy nga vung bàn tay to lớn tới bạn trượng, một con Huyết Vân Khôi Lỗi hết sức né tránh nhưng vẫn vị chạm phải, nhất thời tan vỡ nổ tung giữa không trung, bao nhiêu Thiên Tiên cũng theo đó mà mất mạng.

    Tuy vậy, bên phía Vô Gian Môn cũng rất tỉnh táo. Nhược điểm của Huyết Vân Khôi Lỗi là có lực công kích rất yếu, điểm mạnh của chúng chính là tốc độ nhanh đến đáng sợ. Còn ba đại Thần Ma mỗi người đều không hề thua kém Bạch Kiểm Giao – Độc Khuyết, một kích đánh ra tất nhiên có thể phá tan con Huyết Vân Khôi Lỗi kia.

    “Coi chừng, Trượng Hồng!” Sắc mặt Hạ Hoàng đại biến hét lên.

    Ngay thời khắc Hình Thiên Thần – Trượng hồng bị Bạch Kiểm Giao – Độc Khuyết đánh bay ngược về sau, liền có bốn đầu Huyết Vân Khôi Lỗi nhào tới với tốc độ kinh người toàn lực công kích.

    Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

    Thân ảnh Hình Thiên Thần cao tới vạn trượng không chịu nổi, bị xé tung làm lộ ra đại lượng Thiên Tiên và Tán Tiên bên trong.​
     
    Henesys, voquan, motminhmai and 7 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)