Huyền Huyễn Ma Ngân - Đình Vũ FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205


    Ma Ngân
    Tác giả: Đình Vũ
    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: Lãng Khách
    === oOo ===


    Chương 370: Tập Đoàn Thiên Xà Sinh Ra!





    Mai Kiệt vẫn ngồi đó, tuy ràng chỉ nhìn bóng lưng Tiêu Hoàng, nhưng vẫn cảm nhận được tâm tình của Tiêu Hoàng. Hắn càng biết rõ hơn, sở dĩ Tiêu

    Hoàng vội vàng rời đi như thể chính là vì tránh né đề tài này, nhưng Mai Kiệt vân nói ra trước.

    Lúc này, Mai Kiệt mơ hồ cảm nhận được tâm tình của Tiêu Hoàng.

    - Ngươi., nói cho nàng, nếu nàng vẫn khỏe, vậy thì bầu trời tốt đẹp!

    Qua hồi lâu, Tiêu Hoàng mới nói, sau đó một mình yên lặng rời đi, chỉ để lại cái bóng cô đơn thê lương cho Mai Kiệt.

    Mai Kiệt dường như có thể cảm nhận được nội tâm của Tiêu Hoàng, mọi người luôn có một mặt yểu đuối, có lẽ Tiêu Hoàng cũng không ngoại lệ. Dù sao

    Tiêu Hoằng cũng là một người sống, có tỉnh cảm trong lòng.

    Rời chỗ tiếp đón, Tiêu Hoàng đứng ở cửa, ngừng một lát, dường như đang thu xếp suy nghĩ trong lòng, tiếp theo ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, liền một mình lặng lẽ biến mất trong bóng tối.

    Còn bên phía tên mập, đã xong một ngày huấn luyện vất vả, đang ngồi cùng binh lính uống bia lạnh, đánh bài, trên mặt bàn vung vãi ngân tệ đồng tệ, không rõ là của ai, thậm chí có mấy binh lính vốn từ Liệp Ưng tham gia vào đó.

    Trong doanh trại nhìn thật là thối nát.

    Đây cũng là phong cách thường thấy của tên mập, lúc huấn luyện, thời điểm chiến đấu, dốc hết 120% tinh thần. Còn bình thường thì cứ tùy tiện là được, không cần phải làm ra vẻ bé ngoan, mệt quá đi.

    - Đây là cuộc sống, phải như thể, muốn tiêu dao cứ tiêu dao, còn sống, phải sống cho sảng khoái.... Dừng lại! ''

    Tên mập ngậm nửa điểu thuốc, híp mắt, cái tay béo quét qua lá bài, lập tức ném ra bốn tấm.

    - Doanh trưởng, Ma Văn thông tin của ngài mới rung, hình như có tin tức.

    Trợ thủ của tên mập nhắc.

    - Ai đó? Không thấy ta đang bận sao?

    Tên mập rõ ràng không kiêng nhẫn nói, bởi vỉ ngậm thuốc lá, nói ngọng nghẹo.

    - Là lão đại nhắn tới.

    Trợ thủ trả lời.

    - Hả, là Tiêu ca.

    Nghe được hai chữ" lão đại", tên mập liền giật mình, tiếp theo đột ngột đựng lên, chạy tới chỗ trợ thủ cầm lấy Ma Văn thông tin, không dám lôi thôi.

    Trên Ma Văn thông tin chỉ có một hàng chữ: Một người tên là Mai Kiệt, cấp bậc chuẩn Ngự sư, đang ở chỗ tiếp đón, sau này do ngươi chỉ huy.

    Nhìn thấy mấy chữ này, tên mập chớp mắt, không thể tin vào mắt mình. Tiêu

    Hoằng có lòng tốt như thể? Lại đưa nguyên vẹn một cái chuẩn Ngự sư tới đây.

    Nhưng mà tên mập cũng không rề rà, vội chạy tới chỗ tiếp đón.

    Lái xe Ma Văn chạy điên cuồng giữa căn cứ quân sự, khi tên mập tới chỗ tiếp đón, liền thấy một mình Mai Kiệt lẳng lặng ngồi ở phòng khách số một, ở trước mặt hắn là quản lý tiếp đón, những phòng khách khác đã tắt đèn.

    - Ngươi chính là Mai Kiệt?

    Đi vào phòng khách số 1, tên mập hỏi.

    - Là ta.

    Mai Kiệt khách sáo chào.

    - Không nói nhiều, đi theo ta, doanh 6 không thiếu gì, chỉ có thiếu người.

    Tên mập làm ra vẻ rất thân quen, tùy tiện ỏm vai Mai Kiệt, nói một tiếng với quản lý rồi đi ra cửa.

    Mai Kiệt không kịp chống cự, cộng thêm thân thể to béo của tên mập, trực tiếp bị hắn kéo ra ngoài.

    - Đầu tiên, tự giới thiệu trước, ta tên Sở Tiểu Thiên, doanh trưởng doanh 6, sau lưng bọn họ đều gọi ta là bạch mập mạp, gọi sao tùy ngươi.

    Đợi vào xe Ma Văn quân dụng, tên mập thoải mái nói, không hề có chút dáng điệu doanh trưởng.

    Tên mập hành động như thể, cũng là một loại an ủi đối với Mai Kiệt. Nói thật ra, buông bỏ Tập đoàn Khoa Long đi vào quân đoàn Bối La tòng quân,

    Mai Kiệt thật ra vân có chút không yên lòng.

    - Ta tên Mai Kiệt, là đồng hương với Tiêu Hoàng.

    Mai Kiệt đáp lời.

    - Nói như vậy, ngươi là bạn bè với Tiêu Hoàng?

    Tên mập tò mò hỏi.

    - Xem như vậy, chỉ là không biết Tiêu Hoằng nghĩ sao.

    Mai Kiệt nói nhỏ.

    - Còn sao nữa? Đương nhiên cũng là bạn rồi, ngươi đã là bạn của lão đại, cũng là bạn của Sở Tiểu Thiên ta. Yên tâm, bằng bản lĩnh của ngươi, sẽ nhanh chóng thăng cấp tới phó doanh trưởng, đến lúc đó chúng ta song kiếm hợp bích. Một ngày nào đó, doanh 6 chúng ta nhất định sẽ trở thành quân tử thần mà kẻ địch nghe đã sợ vỡ mật.

    Tên mập hùng hồn hào hiệp nói, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, tiếp theo khởi động xe chạy đi doanh trại doanh 6.

    Còn ở bên này, Tiêu Hoàng trở về thư viện Bối La, một mình lẳng lặng ngồi trong phòng chế văn, ngẩn người nhìn hình ảnh Ma Văn, bên trong hình ảnh Ma Văn đó chứa ảnh chụp chung Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi và cầu cầu.

    Lật một hồi, Tiêu Hoằng vân không có dũng khí mở ra, cứ thế ngẩn người ở dưới ngọn đèn nhàn nhạt, không có biểu tình, cả người chất phác, nhíu mày.

    Trôi qua hồi lâu, Tiêu Hoằng mới cầm lấy hình ảnh nhét vào người, sau đó cố gắng ném bỏ tạp niệm, khôi phục bình thường, cầm bí tịch Để văn chong đèn đọc đêm, thần sắc dần dần tập trung.

    Thẳng đến đêm khuya, Tiêu Hoằng một nằm lên giường yên lặng đi vào giấc ngủ. Ngoại trừ tu luyện, tắm rửa, vân duy trì thói quen không cởi áo giáp.

    Một ngày qua đi, 8 giờ sáng, Tiêu Hoàng mở mắt tùy tiện ăn vài thứ, liền đi phòng Ma Văn, tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật Để văn.

    Tiêu Hoằng đã tính toán xong, đợi kỹ thuật Để văn nâng cao một bước, lại chế tạo Chiến văn Ngự sư cấp hai cho riêng mình, cường hóa sức chiến đấu.

    Tuy ràng Tiêu Hoàng thân là đoàn trưởng, nhưng Tiêu Hoàng không cho ràng như vậy sẽ vô tư. Như thường lệ, ở trong mắt Tiêu Hoàng chỉ có thực lực mới là đáng tin cậy nhất.

    Nghiên cứu 2 tiếng, đến 10 giờ sáng, là thời gian Tiêu Hoàng cùng Mặc Huyền , Sở Ngân Xuyên gặp ông chủ công ty mở ngầm.

    Mặc Huyền mở công ty ở Bối La thành, tên là Công ty Ai Nhân Hoắc Khắc, người làm chủ là thủ hạ cũ của Mặc Huyền, làm người vô cùng nhanh trí, chủ yếu phụ trách bán ra một chút hợp kim Vi Mê cùng với những sản phẩm khác. về phần Vọng Tinh thành thì có vẻ quang minh chính đại hơn nhiều, mở công ty Vọng Xuyên, ông chủ chính là Sở Ngân Xuyên, chủ yểu phụ trách khai thác khoáng vật cùng tài liệu ở địa phương, bây giờ đã cung cấp cho nhà máy Con Rệp, còn Võ Tử Nam chính là công trình sư chủ yểu của công ty Vọng Xuyên.

    Mang theo ba lô, Tiêu Hoàng rời thư viện

    Bối La liền nhìn ở phía khu 4, tàu Thiên Hạt cung cấp cho nhà máy Con

    Rệp chở 4 chiếc Ma Văn khung máy móc cùng với 5 chiếc mắt nhìn trộm bay lên trời, bí mật chạy tới chiến tuyển Tây

    Cương.

    Có 2 mục đích: thứ nhất là giao 4 chiếc Ma Văn khung máy móc đầu tiên cho quân đoàn đột kích Hải Long cùng quân đoàn số 241 sử dụng; thứ hai là thần không biết quỷ không hay bí mật thả ra mắt nhìn trộm.

    Tiêu Hoằng cũng không hỏi nhiều những chuyện này, tin ràng Mạc Hi cùng Lôi Tát có thể làm tốt.

    Lái xe Ma Văn quân dụng đi khoảng 20 phút, Tiêu Hoàng vào khu cảnh giới cao nhất, bước vào trong phòng khách.

    Lúc này Tiêu Hoàng thấy đã có một lão già khoảng 60 tuổi, gầy gò, nhưng ánh mắt sáng ngời thay thể vị trí chỗ Mặc Huyền, hắn là Lương Dịch Thi, thủ hạ cũ của Mặc Huyền.

    Ngoài ra, đám người Mạc Hi, Sở Ngân Xuyên, La

    Kiệt cũng ở đây, chẳng qua trong lòng bồn chồn, không biết Tiêu Hoằng triệu tập họ tới có mục đích gì.

    - Từ hôm nay trở đi, Ai Nhân Hoắc Khắc, Vọng Xuyên, Con Rệp, ba nhà liên hợp, tên là Tập đoàn Thiên Xà.

    Ngồi vào vị trí chính, Tiêu Hoàng nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

    Nghe Tiêu Hoàng nói ra, Mạc Hi, Sở Ngân Xuyên thậm chí Lương Dịch Thi cũng nhìn nhau, sắc mặt không thay đổi lớn. Bọn họ đã sớm muốn làm như vậy, chỉ là không có Tiêu Hoàng cho phép, bọn họ không thể làm được.

    - về phần phân công, nói cho rõ ràng: Ai Nhân Hoắc Khắc phụ trách kinh doanh, tiến hành tiêu thụ một số sản phẩm nhà máy Con Rệp nghiên cứu ra. Ma Văn khung máy móc cũng được, nhưng phải hạn chế, về phần sản phẩm khác, chỉ cần không uy hiếp tới quân đoàn Bối La thì có thể tiêu thụ.

    Chỗ này bản thân các ngươi có thể cân nhắc được, không cần nhiều lời.

    Công ty Vọng Xuyên chủ yếu phụ trách thu gom tài liệu, nhà máy Con Rệp vân giữ chức trách cũ. Vì có thể để các người hoàn thiện tốt, quân đoàn

    Bối La cung cấp vốn 1 triệu kim cho các ngươi.

    Tiêu Hoằng nói rõ ràng ý nghĩ của mình.

    Mục đích Tiêu Hoàng làm như vậy rất đơn giản, thứ nhất là liên hợp một chỗ, thuận tiện cho việc vận hành; thứ hai, đó là dốc sức bồi dưỡng tập đoàn Thiên Xà lớn mạnh, lớn mạnh đến mức quân đội cũng không lay động được.

    Rõ ràng Tiêu Hoằng làm như thế là đang tạo đường lui cho mình, nếu ngày nào đó mình không cẩn thận trúng dao sau lưng, trong tay cũng nắm giữ con bài tập đoàn Thiên Xà, con bài càng mạnh, bản thân mình càng an toàn.

    Nói trắng ra, Tiêu Hoàng không muốn bị người ta đè đầu cả đời, nhất là đám chiến tuyển Tây Cương kia.

    - 1 triệu kim, nhiều như thể? Bây giờ chúng ta cũng không thiểu tiền.

    Mạc Hi chớp mắt nói.

    - Không thiểu tiền, vậy nghĩ cách làm cho mình thiếu tiền, không nên để ánh mắt chỉ nhìn vào chô bé bàng bàn tay ở quân đoàn Bối La, đứng cao một chút, phóng mắt nhìn xa một chút. Cả Vũ Nhuận Tinh lớn như vậy, hoàn toàn có thể lấy căn cứ quân sự Bối La làm trung tâm, mở rộng cành lá, nở đầy công ty chi nhánh trên Vũ Nhuận Tinh.

    Tiêu Hoằng nói.

    - Tiêu Hoằng nói rất đúng, bây giờ quân đoàn Bối La đang lúc nổi danh, không thừa cơ lớn mạnh, còn đợi khi nào?

    Lương Dịch Thi vuốt râu, trầm giọng nói. Tuỵ ràng hắn lần đầu tiên gặp Tiêu Hoàng, nhưng lĩnh ngộ thấu đáo ý tứ của Tiêu Hoằng.

    Khi hùng mạnh mở mang bờ cõi, giấu tài khi xuống dốc, vận sức chờ phát động.
     
  2. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205


    Ma Ngân
    Tác giả: Đình Vũ
    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: Lãng Khách
    === oOo ===


    Chương 371: Ý Tưởng





    Nói xong ý nghĩ đại khái trong lòng, Tiêu Hoàng liền bắt đầu thương thảo kế hoạch phát triển sau này với những nhân vật xem như trung tâm của Bối La quân đoàn, cùng với việc vận hành Tập đoàn Thiên Xà.

    Đồng thời cũng bắt đầu chuẩn bị xây dựng công ty chi nhánh của Tập đoàn Thiên Xà trên các đại lục của Vũ Nhuận Tinh.

    Sản phẩm tiêu thụ không nhất định phải bó buộc trong vũ khí chiến đấu, cái gì kiểm tiền được thì làm cái đó.

    về phần những đại đầu sỏ đang lũng đoạn tại Vũ Nhuận Tinh, Tiêu Hoàng sẽ tìm một cơ hội, tiến hành đàm phán thống nhất, để bọn họ bật đèn xanh cho Tập đoàn Thiên Xà, không nên tiến hành chèn ép.

    Giải quyết xong mọi thứ, Tiêu Hoằng liền xoay người rời đi Khu cảnh giới số

    1.

    Quay về trong Bối La thư viện, trong đầu Tiêu Hoàng vẫn đang suy nghĩ các loại biện pháp kiếm tiền, và việc làm như thế nào để tăng lên cấp bậc Ngự lực của binh sĩ Bối La.

    Vừa suy nghĩ, Tiêu Hoàng vừa cởi từng kiện áo giáp trên người, chuẩn bị tiếp tục sử dụng nước thuốc Phí Đằng, tu luyện Ngự lực trong cơ thể.

    Xoạt...

    Ngay khi Tiêu Hoàng cởi đai lưng ra, hộp thuốc lá bên hông kia bỗng từ trong hộ giáp rơi xuống đất.

    Bởi vì nguyên nhân thân thể, nên Tiêu Hoàng cũng không thích thuốc lá, cũng không nghiện thứ này, bởi vậy hộp thuốc lá do Tác Phổ bán ra này, đã gần như bị Tiêu Hoàng quên lãng rồi.

    Không nghĩ nhiều, Tiêu Hoàng liền nhặt hộp thuốc lá lên, ném nó lên trên bàn.

    Nhưng ngay khi Tiêu Hoàng vừa định xoay người tiến vào trong phòng nghỉ, hắn bỗng nhiên dừng lại, một lần nữa hướng ánh mắt về phía cái bàn, nhìn về hộp thuốc lá, dường như nghĩ tới cái gì đó.

    - Hút thuốc gây nguy hại cho sức khỏe, nhưng nếu đổi thành phần trong đó, vẫn giữ nguyên hương vị, giữ được sức khỏe thì sao?

    Tiêu Hoàng nhìn hộp thuốc lá nhăn nhúm, thì thào lẩm bẩm.

    Có một điều mà Tiêu Hoàng rất rõ ràng, bất kể ở đâu thì thuốc lá đều có một thị trường siêu cấp lớn, đồng thời cũng đắt hàng một cách hiếm thấy, lấy Bối La quân đoàn làm ví dụ, lượng tiêu thụ thuốc lá trong số các binh sĩ chính là một con số cực kỳ khổng lồ, người nghiện thuốc trong quân đội nhiều không đếm xuể.

    Cùng lúc này, trong đầu Tiêu Hoàng còn nhớ tới một thứ mà chính hắn cũng sắp quên, đó là phối phương Ngự Hương!

    Có ý tưởng này, Tiêu Hoàng liền đeo đai lưng lên người, sau đó cầm theo hộp thuốc lá, tiến vào trong phòng chế văn.

    Lấy ra một điếu bên trong hộp, Tiêu Hoàng liền tháo đầu lọc ra, quan sát các sợi thuốc, đối với thuốc lá thì Tiêu Hoằng vân có chút kiến thức, thứ khiến người ta nghiện chính là nicotin, sẽ sinh ra chứng ỷ lại vào nicotin.

    Nếu có thể tìm được một loại thay thế phẩm hữu ích cho nicotin, hoặc tìm ra phương thức khác, sau đó lại dung hợp với thành phần của Ngự Hương, vậy thì sẽ có hiệu quả gì đây? Sẽ làm cho loại thói quen xấu là hút thuốc trở thành một loại phương pháp tăng lên Ngự lực.

    Rất khả thi!

    Có ý tưởng này, Tiêu Hoàng liền lấy bút ra, viết ra phối phương Ngự Hương, rồi bắt đầu tiến hành một loạt nghiên cứu đối với phối phương bình thường của thuốc lá, cố tìm ra một loại thay thế phẩm, hoặc là trung hoá chất độc hại nicotin tới mức thấp nhất.

    Đồng thời, Tiêu Hoàng cũng không quên một nhân tố rất trọng yểu, đó chính là phí tổn, nhất định phải giảm phí tổn tới mức thấp nhất, làm cho nó trở nên đại chúng.

    Chỉ trong hai giờ, Tiêu Hoàng đã tìm ra một loại phối phương thuốc lá kiểu mới, cũng không có tốn quá nhiều khí lực, bằng vào dược học, thậm chí là nghiên cứu về tài liệu, của Tiêu Hoàng lúc này, thì loại cải tiến này cũng không quá khó.

    Sau khi sửa lại tài liệu, hắn liền một lần nữa mặc lên người bộ khôi giáp, đi về phía Hăng giao dịch Ma Văn, thu mua tài liệu để chế tác thuốc lá kiểu mới.

    Có thể nói, những tài liệu này, đại bộ phận đều cực kỳ rẻ, thử nghĩ một chút, nhớ khi mà vân còn là thợ mỏ, thì Tiêu Hoàng cũng đã có thể mua được rồi, thì

    cũng không cần nhắc đến những người khác nữa.

    Đại khái chỉ cần một giờ, Tiêu Hoàng đã mang theo một túi nhựa, quay về Bối La thư viện, các tài liệu này chỉ tốn của Tiêu Hoàng 1 ngân tệ, có thể nói rẻ một cách hiểm thấy.

    Không chút trì hoãn, Tiêu Hoàng bắt đầu tiến hành xử lý các tài liệu thu mua về, trong đó có mấy loại cần xử lý đặc biệt, cần đun nóng đến trình độ nhất định, yêu cầu về nhiệt độ là phi thường nghiêm khắc, mặt khác còn cần phun lên các dược phẩm đặc thù nữa.

    Nhưng đã có kinh nghiệm, toàn bộ quá trình cũng không tính, là phức tạp.

    Xử lý tài liệu xong, dựa theo tỉ lệ, Tiêu Hoàng liền cắt chúng thành dạng sợi, sau đó lại lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp, rút sạch sợi thuốc bên trong ra, nhồi sợi thuốc kiểu mới vào, khẽ đưa lên miệng, châm lửa, hít sâu một hơi.

    -Khụ... khụ...!

    Ngay khi Tiêu Hoàng hít hơi thuốc kiểu mới này vào trong phổi, hắn không khỏi ho khan vài tiếng, nhưng đây cũng chỉ là phản ứng bình thường của một người không biết hút thuốc mà thôi, hương vị vô cùng giống với thuốc lá bình thường, đồng thời hắn cũng có thể mơ hồ nhận ra, cơ thể đang tăng lên Ngự lực.

    Đương nhiên loại tăng lên này, đừng nói đối với Ngự Sư, cho dù đối với Ngự Giả thì cũng cực kỳ bé nhỏ, nhưng bất kể nói như thế nào, cũng là ít còn hơn không, huống chi, no còn có thể tăng lên Ngự lực, bỏ đi thành phần có hại, bản thân lại được tăng cường Ngự lực. Tiêu Hoằng cùng đặt tên cho loại thuốc lá này là Ngự Hương Yên Thảo.

    Sau đó Tiêu Hoàng cũng không dừng lại, bắt đầu lấy ra bảy điếu còn sót lại trong hộp, bỏ hết lõi đi, nhồi Ngự Hương Yên Thảo vào trong.

    Nhìn bảy điếu thuốc lá này, chúng cùng không khác là mấy so với khi trước, Tiêu Hoàng liền bỏ lại vào trong hộp thuốc lá, bắt đầu đi ra khỏi Bối La thư viện.

    Cách đó không xa, có vài tên thủ vệ binh đang đứng dưới bóng râm, bọn họ là lính gác của khu 9 này.

    Xác định được mục tiêu, Tiêu Hoàng liền chậm rãi đi tới, giả bộ như đang đi dạo.

    - Trưởng quan.

    Ngay khi Tiêu Hoàng đi tới bên cạnh một gã thủ vệ binh, tên thủ vệ binh này liền cung kính thi lê với Tiêu Hoàng, đồng thời bày ra một động tác chào đúng nghi thức quân đội về phía Tiêu Hoàng.

    - Trời nắng nóng, đứng như vậy có vất vả không?

    Tiêu Hoàng nhẹ nhàng hỏi, bộ dáng khá là thân thiết.

    Lời này truyền vào trong tai tên thủ vệ binh này, lập tức khiến hắn sửng sốt, Tiêu Hoàng chủ động nói chuyện với hắn, đây là việc cực kỳ hiếm thấy, làm cho tên thủ vệ binh này không khỏi nhìn lại Tiêu Hoàng một lần, xác nhận xem mình có nhìn lầm người hay không.

    - Ách... Không vất vả, đa tạ đoàn trưởng quan tâm.

    Thủ vệ binh này nơm nớp lo sợ đáp, ít nhiều có chút cảm giác được sủng ái mà lo sợ.

    - Cậu có hút thuốc không?

    Tiêu Hoàng đi vào chính đề luôn.

    Binh sĩ này không lên tiếng, hơi câu nệ, gật gật đầu.

    - Đây!

    Tiêu Hoàng liền lấy từ trong hộ giáp ra một hộp thuốc lá nhăn nhúm, rút ra một điếu, đưa cho thủ vệ binh.

    Lần này thỉ tên thủ vệ binh gần như hoàn toàn phát mộng rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tiêu đoàn trưởng lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng bây giờ chẳng những chủ động quan tâm tới hắn, lại còn mời thuốc hắn nữa ư? Chẳng lẽ mình đang nằm mơ hay sao?

    Nếu không phải trong lòng có kiêng kị, thì tên thủ vệ binh này sẽ thật sự muốn cẩn thận kiểm tra một chút, xem kẻ trước mắt này có phải là Tiêu Hoằng trong ấn tượng của mình hay không.

    Tuy nhiên, đối mặt với điếu thuốc mà Tiêu Hoàng đưa tới này, thủ vệ binh cùng không dám chậm trễ, hơi cúi người nhận lấy, cũng tự mình châm lửa, hít một ngụm thật sâu.

    - Hương vị như thế nào?

    Tiêu Hoàng thân thiết hỏi.

    - Cùng hút được, rất nhẹ, tuy nhiên, hương vị dường như không phải là của loại

    Hồ Điệp.

    Thủ vệ binh nhìn nhân hiệu của hộp thuốc lá trong tay Tiêu Hoàng rồi nói, hiển nhiên, hắn cũng là một con nghiện thuốc lá lâu năm.

    Nghe thủ vệ binh nói như vậy, trên mặt Tiêu Hoàng hơi hiện lên một chút thoải mái, chỉ cần không có vấn đề về mặt hương vị thì đã được coi như là thành công hơn phân nửa rồi, sau đó Tiêu Hoàng liền đưa cho các thủ vệ binh gần đó mấy điếu còn lại.

    Sáu gã thủ vệ binh, gần như cũng như vậy, dường như cũng không nhận ra loại “thuốc lá” này có vấn đề gì quá lớn, nhiều nhất chính là cảm thấy, Tiêu Hoàng mua phải một hộp thuốc giả, thứ này căn bân không phải là hương vị của nhàn hiệu Hồ Điệp.

    Đối với điều này, Tiêu Hoàng từ chối cho ý kiến.

    - Ồ? Sao ta bỗng nhiên cảm thấy, Ngự lực trong cơ thể có chút dấu hiệu rục rịch

    vậy?

    Một gã thủ vệ binh bỗng nói.

    - Đúng vậy, dường như ta cũng có một chút.

    Một tên thủ vệ binh khác cũng nói.

    Nghe vậy, Tiêu Hoàng không đáp lại, chỉ hơn nhếch miệng, một lần nữa quay về trong Bối La thư viện.

    Hắn cũng gọi Sở Ngân Xuyên vẫn đang ở trong căn cứ quân sự Bối La tới.

    Hơn 20 phút sau, khi Sở Ngân Xuyên đi vào trong Bối La thư viện, sắc mặt đã có vẻ phi thường cung kính, loại cung kính này, dường như cũng không phải là do giả bộ, mà là phát ra từ nội tâm, tò lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hoàng, loại thần sắc này đã tồn tại trên mặt hắn rồi.

    Đồng dạng, những người khác cũng có thể nhìn ra được, Sở Ngân Xuyên vốn có biệt hiệu “vắt cổ chày ra nước”, nhưng lại chưa từng keo kiệt gì với yêu cầu của Tiêu Hoàng cả.

    - Tiêu đoàn trưởng, ngài tìm ta sao?

    Tiến vào trong Bối La thư viện, Sở Ngân Xuyên cung kính nói.

    - Hút thuốc đi.

    Tiêu Hoàng lấy ra điếu cuối cùng trong hộp thuốc lá nhăn nhúm kia, đưa cho Sở Ngân Xuyên, khi nãy Tiêu Hoàng đã thử qua, loại thuốc lá này tuyệt đối là vô

    - Sao vậy? Tiêu đoàn trưởng cũng cảm thấy hứng thú với thuốc lá ư? Ta khuyên Tiêu đoàn trưởng, ngài vẫn nên ít dùng thứ này đi, trên cơ bản là dùng vào sẽ không bỏ được đâu.

    Sở Ngân Xuyên hảo tâm nhắc nhở, nhưng vẫn cầm lấy điếu thuốc từ tay Tiêu Hoàng, châm lửa.

    - Cảm giác thuốc lá này như thể nào?

    Tiêu Hoàng không úp mở gì với Sở Ngân Xuyên, chỉ nhẹ nhàng hỏi.

    - Cũng không tệ lắm, hương vị rất dịu dàng, hẳn là loại đắt tiền đây!

    Sở Ngân Xuyên thuận miệng đáp.

    - Ta nói cho ngươi biết, thứ ngươi vừa hút, căn bản là không phải thuốc lá, thuốc lá chân chính ở trong này.

    Tiêu Hoàng nói xong, liền mở ra một cái gói, bên trong đều là thuốc sợi mà Tiêu Hoàng móc ra.

    Nhìn thấy thuốc sợi này, Sở Ngân Xuyên hơi sửng sốt, đồng thời cũng cảm thấy Ngự lực trong cơ thể, dường như có một ít biến hóa, lúc trước cũng đã nói qua, Sở Ngân Xuyên không có ý tu luyện Ngự lực, bởi vậy cấp bậc Ngự lực cũng khá thấp, mà như vậy, phản ứng với Ngự Hương Yên Thảo cũng càng thêm mẫn cảm.

    - Thứ ta hút rốt cuộc là thứ gì?

    Sở Ngân Xuyên nhìn nửa điểu thuốc lá trong tay, mở miệng hỏi.

    - Là một loại thảo dược mà ta mới phối chế ra, có trợ giúp đối với việc tăng lên Ngự lực, hơn nữa không hề có hại, đây cũng là mục đích mà ta tìm ngươi, sau này Công ty Vọng Xuyên của ngươi, ngoài việc lấy quặng, chính là nghiên cứu sản xuất tiêu thụ loại thuốc lá này, nhớ kỹ, phối phương phải giữ bí mật.

    Tiêu Hoàng nhẹ nhàng dặn Sở Ngân Xuyên, cũng chậm rãi cầm phổi phương trong tay đưa cho Sở Ngân Xuyên.
     
    Last edited by a moderator: 10/5/15
    Vô Ưu, pandora3 and quangvd like this.
  3. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205


    Ma Ngân
    Tác giả: Đình Vũ
    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: Lãng Khách
    === oOo ===


    Chương 372: Hậu Hoạn Vô Cùng





    - Điều này...

    Sở Ngân Xuyên nhất thời có chút không biết nói gì, hắn biết rõ, nếu loại phối phương này đúng như lời của Tiêu Hoàng, chế tạo ra được thuốc lá không có hại, ngược lại còn có ừợ giúp tăng lên Ngự lực, thì đây tuyệt đối là phát minh có tiềm lực hạng nhất, giá trị không thể đo đếm được, thậm chí rất có thể về sau sẽ làm thay đổi cả một ngành sản xuất có lợi nhuận cực cao.

    Mà Tiêu Hoàng lại dứt khoát giao phối phương cho hắn, không thể nghi ngờ, đây chính là vô cùng tín nhiệm hắn.

    - Tuy ràng ta không biết, vì sao ngươi vẫn luôn chiếu cố tới ta, nhưng ta tin chắc ràng chúng ta là người cùng một trận tuyến, có đúng không?

    Tiêu Hoàng hướng ánh mắt về phía Sở Ngân Xuyên, nhẹ nhàng hỏi.

    - Đúng vậy, đại nhân.

    Sở Ngân Xuyên hơi gật đầu, nét mặt có thể nói là vô cùng phức tạp, nhưng càng nhiều hơn là một loại chấn động, hơn nữa lần này, Sở Ngân Xuyên xưng hô Tiêu Hoàng, cùng không phải là đoàn trưởng, mà là đại nhân, điều này dường như càng có hàm nghĩa sâu hơn, chỉ là Sở Ngân Xuyên vẫn không chịu nói rõ ra.

    - Vậy thì cứ tiến hành thôi, lúc ban đầu phải cố mà quảng cáo, nhớ kỹ, phối phương không được tiết lộ ra ngoài, tìm vài người mà ngươi tin được, tiến hành sản xuất.

    Tiêu Hoàng lại nhắc nhở.

    - Đại nhân yên tâm, toàn bộ người tại Vọng Tinh Thành, thì đều tin được, bọn họ cùng cam nguyện nghe theo ngài điều khiển.

    Sở Ngân Xuyên chân thành nói.

    Đảo mắt, thời gian ba ngày đã vội vàng trôi qua.

    Vận binh hạm Thiên Hạt Hào đã bình an đến chiến tuyển Tây Cương.

    Lúc này thì Hải Long đột kích quân đoàn, tuy ràng không gặp phải những đội quân cường hãn như Liệp Ưng quân đoàn, nhưng vẫn bị vây trong trạng thái giằng co với Địch Đạt quân đoàn của Duy Lâm Công Quốc, hai bên đều có giao tranh mỗi ngày tại bắc bán cầu. về phần quân đoàn số 241, vẫn bị xếp vào loại quân đoàn làm vật hi sinh.

    Biết Thiên Hạt Hào chứa 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, đã tới trạm trung chuyển hàng hóa số 5, Kiệt Thân và Phùng Chinh hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó, trong mắt liền hiện lên niềm hưng phấn vô tận, không hề nghi ngờ, bọn họ đã đợi giờ khắc này được khoảng một tháng rồi.

    Không chút tạm dừng, hai người này liền đồng thời rút khỏi chiến trường, chạy tới trạm trung chuyển hàng hóa số 1.

    Mấy giờ sau, theo Kiệt Thân và Phùng Chinh đã lần lượt đi tới trạm trung chuyển số 1, chỉ nhìn thấy 4 chiếc Ma Văn khung máy móc sáng lấp lánh, cùng với nguyên bộ vũ khí, đã cập bển ừong một kho hàng quy mô lớn, các loại vũ khí nguyên bộ cùng đã được xếp cẩn thận bên cạnh 4 chiếc Ma Văn khung máy móc này.

    Đơn thuần từ vẻ ngoài, thậm chí về trình độ chế tác, tuyệt đối không thể chê vào đâu được, vô cùng tỉ mỉ, nhất là hộ giáp, dường như đã trải qua sửa chữa ưu hoá.

    - Trong 4 chiếc Ma

    Văn khung máy móc này, có 2 chiếc là bản xa hoa, 2 chiếc khác là bản kinh tế, Trưởng quan nhà ta đã phân phó, môi một đoàn được 2 chiếc, mặt khác, vị này chính là Trưởng quan Ngô Trường Kỳ, hắn phụ trách huấn luyện cho người lái của các ngươi trong một ngày.

    Hạm trưởng Tề Mặc của Thiên Hạt Hào nhẹ nhàng giới thiệu với hai vị đoàn trưởng này, sau đó nói:

    - Hiện tại hai vị có thể nghiệm thu, sau khi hoàn thành, mời ký tên lên bản bàn giao, cũng thanh toán số tiền còn lại cho 4 chiếc Ma Văn khung máy móc này.

    - Tốt, không thành vấn đề, không thành vấn đề.

    Hai gã đoàn trưởng cùng đáp, sau đó đi tới bên cạnh Ma Văn khung máy móc, sắc mặt vui mừng quan sát, đánh giá, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.

    Không hề nghi ngờ, về sau loại vũ khí này sẽ giải quyết nhu cầu khẩn cấp của bọn họ, hoàn toàn đánh vờ cục diện bất lợi lúc này.

    Chỉ hơi đánh giá một chút, hai vị đoàn trưởng liền gật gật vừa lòng, sau đó rất thống khoái mà ký tên lên bản bàn giao, cùng rất thống khoái mà trả tiền.

    Việc tiếp theo phải làm đó là, tìm chọn ra các Khí Văn giả ưu tú trong quân của mình, tiếp nhận một ngày huấn luyện của Ngô Trường Kỳ. về phần Tề Mặc hạm trưởng, thì mặt không đổi sắc, tiến vào trong Thiên Hạt Hào, ước định thời gian tới đón Ngô Trường Kỳ, sau đó rời khỏi trạm trung chuyển, lập tức chạy tới khu vực A Bố Lạp Tư vẫn Thạch.

    Bày ra bộ dáng chạy tới Hải Lam Tinh, khi đi ngang qua khu vực A Bố Lạp Tư vẫn

    Thạch, hắn đã thần không hay quỷ không biết, thả 5 chiếc “Mắt nhìn trộm” ra, cũng kết nối liên lạc với khống chế viên trên Vũ Nhuận Tinh, giống như những viên sỏi trong lòng sông, một đường dạt về phía khu vực La Lạp vẫn Thạch và các nơi biên giới của Duy Lâm Công Quốc.

    Có thể nói, hành động của Thiên Hạt Hào gần như là thần không hay quỷ không biết, ngay cả những người tại chiến tuyến Tây Cương cũng không có chút phát hiện nào.

    Một ngày trôi qua, ngay khi Thiên Hạt Hào đưa Ngô Trường Kỳ vừa hoàn thành huấn luyện vào trong tàu, thì nó đã bắt đầu trở về địa điểm xuất phát, lặng yên không một tiếng động vận hành “Mắt nhìn trộm”, có 2 chiếc đã vào vị trí.

    Những chiếc “Mắt nhìn ừộm” vào vị trí thì phải làm chuyện đầu tiên là tìm kiểm gần đó xem có tín hiệu trung chuyển khí của Duy Lâm Công Quốc được ngụy trang không, nếu có, thì “Mắt nhìn ừộm” sẽ đến gần nó, hòng phá giải mật mã của tín hiệu trung chuyển khí, copy tin tức bên trong ra.

    Trong khu 4 của căn cứ quân sự Bối La, tại một căn phòng không có cửa sổ, có hơn mười nhân viên công tác Bối La đang tiếp nhận hình ảnh mà “Mắt nhìn ừộm” truyền về, đồng thời ra sức chặn lại các tín hiệu vô tuyến đi qua đó, sau đó tiến hành loại bỏ, sàng lọc, tìm ra thứ có tác dụng để tiến hành dịch ra.

    Cùng lúc đó, phía trên Long Liệt Tinh, đúng chỗ mà Bối La quân đoàn đã tạo ra truyền kỳ, vốn Hải Long đột kích quân đoàn và Địch Đạt quân đoàn của Duy Lâm vẫn đang giằng co, nhưng lúc này nhờ có 2 chiếc Ma Văn khung máy móc hoàn toàn mới gia nhập, đã hoàn toàn đánh vỡ cục diện cân bằng, thổi lên tiếng kèn phản công.

    Đồng dạng, 2 chiếc Ma Văn khung máy móc cũng nghiêm khắc dựa theo chiến thuật mà Tiêu Hoàng nói cho bọn hắn, dùng bản xa hoa làm trung tâm, sử dụng hộ giáp cường hãn để cứng rắn đối kháng, còn Ma Văn khung máy móc bình thường thì phụ trách tiến hành bảo vệ.

    Kẻ Hủy Diệt Ma Văn cơ pháo, vào giờ khắc này, đã lại lần nữa biến thân thành công cụ gặt hái sinh mệnh của địch nhân, súng trường Cự Liên với hỏa lực cường hãn thì khiến cho địch nhân không còn chỗ ẩn thân nữa.

    Chiến đấu giằng co thời gian một ngày, Địch Đạt quân đoàn liền bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.

    Một bên khác, quân đoàn số 241 cũng nhờ có Ma Văn khung máy móc gia nhập, đã từ thế cục liên tiếp tan tác, nay hoàn toàn ổn định lại trận tuyến.

    Hà Long ở trong Hi Lạc Tinh, tự nhiên có thể nhìn thấy hình ảnh trên Long

    Liệt Tinh, thậm chí thấy cả 2 chiếc Ma Văn khung máy móc của quân đoàn số 241 thuộc Sư đoàn 19 đế quốc, cả người có thể nói là mặt xám như tro tàn.

    Không hề nghi ngờ, hình ảnh mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, thì lại đã bắt đầu xuất hiện, đó chính là Ma Văn khung máy móc, nó đang như một con virus, đang điên cuồng khuếch tán ra.

    Cảnh tượng như vậy, Hà Long có thể tưởng tượng ra, nhưng mà khi hình ảnh này hiện ra trước mắt hắn, thì khiến cho hắn có cảm giác giống như một tội phạm bị tuyên án tử hình vậy, tia hy vọng cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến. Càng đáng chết hơn là, Hà Long dám khẳng định trăm phần trăm, nếu như loại tình huống này không thể ngăn chặn được, thì không bao lâu nữa, chiến tuyển

    Tây Cương sẽ tràn ngập Ma Văn khung máy móc, thảm bại của Duy Lâm Công

    Quốc sẽ có thể thường xuyên nhìn thấy, những ưu thế khi trước, đã không còn thuộc về Duy Lâm Công Quốc nữa rồi!

    Nên làm cái gì bây giờ? Như thế nào mới có thể xoay chuyển thế cục trước mắt được?

    Đây là vấn đề mà Hà Long trăn trở rất lâu, đương nhiên, khi mà Bối La quân đoàn rút lui khỏi đây, Hi Lạc sở nghiên cứu cũng bắt đầu tính toán dựa theo Ma Văn khung máy móc, nghiên cứu công cụ chiến đấu cùng loại, nhưng thật bất hạnh là, hiệu quả lại vô cùng thê thảm.

    Chỉ riêng loại kỹ thuật thao tác trôi chảy kia, cũng đã đủ để làm khó Hi Lạc sở nghiên cứu rồi, về phần vũ khí chống lại Ma Văn khung máy móc, thì còn chưa có chút manh mối nào cả.

    Mặc dù hiện tại nghiên cứu ra, cũng chỉ miễn cường chống lại được một, hai chiếc mà thôi, nhưng nếu địch nhân có 10 chiếc, 100 chiếc, thậm chí là hơn 1000 chiếc thì sao? Nên làm cái gì bây giờ?

    - Trưởng quan, có câu nói, trị bệnh thì phải trị tận gốc a!

    Bên cạnh Hà Long có một nam nhân hơn bốn mươi tuổi nói, trên bả vai là quân hàm Chuẩn tướng, hắn chính là Sư trưởng Chương Thế Vũ của Hắc Trạch đổ bộ tác chiến sư, Liệp Ưng quân đoàn khi trước chính là thuộc hạ của hắn.

    - Trị tận gốc? Câu này có ý gì?

    Hà Long nhíu mày lại, mở miệng hỏi.

    - Mời Bệ Đồ đại nhân phê chuẩn, vận dụng quan hệ bí mật giữa Duy Lâm Công Quốc với An Ni Á Vương Quốc.

    Chương Thế Vũ nhắc nhở, thanh âm ép tới rất thấp.

    Mà nghe vậy, sắc mặt Hà Long hơi đổi, cặp lông mày đang nhíu chặt bỗng giàn

    An Ni Á Vương Quốc này có lãnh thổ không lớn, chỉ có một hành tinh, so với Phục Thản Đế Quốc hoặc là Duy Lâm Công Quốc, thì quả thực là không thể so sánh nổi, quốc gia này vỉ sinh tồn, cũng vân duy trì cục diện trung lập, quân đội trong nước còn không đến 3000 người, nhìn như vô hại, cũng không có gì để cướp đoạt, bởi vậy coi như vân khá là an bình.

    Nhưng mà vị trí của An Ni Á Vương Quốc lại khá là vi diệu, phía tây Vũ Nhuận

    Tinh là chiến tuyến Tây Cương, sườn phía đông là mâu tinh của An Ni Á

    Vương Quốc: An Ni Á Tinh.

    Mà trọng yếu hơn một chút là, vị trí của chiến tuyến Tây Cương thì lại giống một mảnh đất hẹp dài, giống như một cái chân khổng lồ vươn dài ra của Phục Thản Để Quốc, bởi vậy hành trình từ An Ni Á Tinh đến Vũ Nhuận Tinh cùng không phải là quá xa, chỉ cần hai ngày với tốc độ cao nhất là đã đến nơi, thậm chí còn gần hơn cả tới chiến tuyến Tây Cương.

    Không lâu trước đây, ngay khi Bệ Đồ còn ở Thái Ngô Thành, hắn đã âm thầm đạt thành hiệp nghị chiến lược với An Ni Á

    Vương Quốc, hàng năm Duy Lâm Công Quốc cung cấp các vật tư bí mật cho An Ni Á Vương Quốc, An Ni Á Vương Quốc đáp ứng trong tình huống tất yếu, sẽ cho phép Duy Lâm Công Quốc đóng quân.

    Nói cách khác, một tiểu vương quốc như An Ni Á đã biến thành tiểu đệ trong bóng tối của Duy Lâm

    Công Quốc, cũng giống như một thanh đao nhỏ giấu trong bóng tối.

    Đương nhiên, không đến vạn bất đắc dĩ, Duy Lâm Công Quốc sẽ không tùy tiện sử dụng vũ khí này, dù sao đây chính là quan hệ do Duy Lâm Công Quốc tiêu phí lượng lớn vật từ mới mua được, một khi dùng, thì sẽ bị công khai hóa ngay lập tức. về phần nhắc nhở của Chương Thế Vũ, tự nhiên không cần nói cũng biết, trên cơ bản hễ là người có kiến thức quân sự, thì đều có thể nghĩ ra được, đó chính là Duy Lâm Công Quốc điều động một đội quân cường đại, âm thầm chạy tới An Ni Á Tinh, sau đó bất ngờ tới phá hủy hoàn toàn, chiếm lĩnh Vũ Nhuận Tinh, phá huỷ việc sản xuất Ma Văn khung máy móc, giết chết hoặc bắt sống Tiêu Hoàng, hoàn toàn đoạn tuyệt việc đưa Ma Văn khung máy móc lên chiến tuyến Tây Cương, thậm chí là toàn bộ

    Phục Thản Đế Quốc.

    Tuy nhiên, vận dụng quan hệ với An Ni Á Vương

    Quốc, thì Hà Long cùng không làm chủ được, còn cần Bệ Đồ phê chuẩn, thì mới có thể liên hệ được với Quốc vương Ngả Kim Sâm của An Ni Á, cùng thương thảo kế hoạch.

    Không có quá nhiều do dự, Hà Long thông qua Ma Văn thông tin quân dụng, gọi cho Bệ Đồ.

    - Hà Long Tướng quân, có chuyên gì? Hiện tại tấn công tới chiến tuyến Tây Cương như thế nào rồi?

    Khi hình ảnh được kết nối, khuôn mặt âm trầm của Bệ Đồ xuất hiện trên màn mình, không hề nghi ngờ, chuyên về Ma Văn khung máy móc cũng khiến cho hắn có chút lo sợ bất an, hiện tại, điều Bệ Đồ hối hận nhất chính là khi trước không lập tức giết chết Tiêu Hoàng, hiện tại hậu hoạn có thể nói là vô cùng lớn a.
     
    Vô Ưu, pandora3 and quangvd like this.
  4. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205


    Ma Ngân
    Tác giả: Đình Vũ
    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: Lãng Khách
    === oOo ===


    Chương 373: Một Tin Tình Báo





    Tiêu Hoàng dường như đang từng chút từng chút thực hiện lời thề lúc trước, dẹp yên Duy Lâm Công Quốc, nếu Ma Văn khung máy móc bày ra đầy đất, thì tuyệt đối sẽ tạo thành phiền toái vô cùng vô tận cho Duy Lâm Công Quốc.

    - Bệ Đồ đại nhân, ngài trước hết nên nhìn thứ này.

    Hà Long nói xong, liền gửi hình ảnh Ma Văn khung máy móc bản mới xuất hiện tại chiến tuyến Tây Cương cho Bệ Đồ, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, đã không Có dấu hiệu của Bối La quân đoàn, mà là tiêu ký quân đội của Hải Long đột kích quân đoàn và quân đoàn số 241.

    Hình ảnh như vậy, Bệ Đồ tự nhiên hiểu nó có nghĩa gì, Bối La quân đoàn sau khi đưa Ma Văn khung máy móc ra tiền tuyển thí nghiệm thực chiến, đã bắt đầu đại lượng sản xuất, cho vào trong quân đội.

    Tuy rằng một màn trước mắt đã có thể được dự báo trước, nhưng khi thật sự hiện ra trước mắt, thỉ vân làm cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng vô tận, càng làm cho Bệ Đồ không nghĩ tới chính là, tốc độ hành động của Tiêu Hoàng lại nhanh như vậy, không đến hai tháng, đã như tia chớp đưa Ma Văn khung máy móc vào chiến đấu.

    - Bệ Đồ đại nhân, ta thỉnh cầu vận dụng quan hệ với An Ni Á Vương Quốc, tới tập kích hủy diệt Vũ Nhuận Tinh.

    Hà Long nói tiếp, giọng nói tràn ngập vẻ khẩn cầu.

    Nghe được lời của Hà Long, Bệ Đồ trầm tư, không hề nghi ngờ, An Ni Á Vương Quốc là do Bệ Đồ dùng giá cao mà thu mua được, chỉ một năm đã phải đưa cho An Ni Á Vương Quốc 1000 vạn kim viện trợ, đây tuyệt đối là một số tiền rất lớn.

    Đương nhiên, Bệ Đồ cũng vô cùng rõ ràng, nếu hiện tại không sử dụng, tương lai nhất định sẽ có càng nhiều Ma Văn khung máy móc lên chiến trường, khiến cho Duy Lâm Công Quốc hoàn toàn lâm vào bị động.

    - Được rồi, ta đồng ý, ngươi lập kế hoạch cụ thể đi.

    Bệ Đồ hạ lệnh, sau đó ngắt liên lạc.

    Đảo mắt, thời gian ba ngày đã trôi qua, Thiên Hạt Hào đã thành công quay về Vũ Nhuận Tinh, đồng thời còn có ba chiếc Ma Văn khung máy móc đã được chế tạo ra.

    Thông qua 2 chiếc Ma Văn khung máy móc này, rõ ràng có thể nhìn ra, Tiêu Hoàng đã nâng cao kỹ thuật Để Văn một bước, vốn chỉ có hai hệ thống tuần hoàn, nay đã biển thành tam hệ thống tuần hoàn.

    Nếu có thể đạt tới tám hệ thống tuần hoàn, như vậy Tiêu Hoàng đã hoàn toàn nắm giữ kỹ thuật Để Văn, đương nhiên, đối với Tiêu Hoàng mà nói, nhiệm vụ nặng nề này còn rất lâu mới hoàn thành được.

    về phần nghiên cứu chế tạo “Khiêu Tao”, đã ước chừng sản xuất được hơn 100 chiếc, đã sơ bộ đủ quy mô, đồng thời bắt đầu âm thầm mời binh sĩ Bối La doanh thứ 2 tiến hành mấy lần thí nghiệm.

    Cùng lúc đó, ở trong Bối La thư viện, Tiêu Hoàng đã trải qua một giờ Ngự lực tu luyện, nhiều ngày như vậy trôi qua, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoàng đã đạt tới 7180 cổ.

    Tuy ràng không tăng nhanh như khi còn là Ngự Sư cấp một, nhưng vẫn nhanh hơn người khác rất nhiều, đương nhiên hắn cùng cần chịu đựng nỗi thống khổ mà người thường khó mà chịu được.

    Cẩn thận đặt Ma Văn châm rỗng một vào trong hộp tơ vàng, mặc lên người bộ long giáp rách nát, Tiêu Hoàng chậm rãi đi tới phòng chế văn, tiếp tục tập trung nghiên cứu kỹ thuật Để Văn, thần sắc không có chút biến hóa nào, mà đối với nghiên cứu kỹ thuật Để Văn, Tiêu Hoàng đã chính thức tìm được đột phá khẩu, chỉ cần tỉm hiểu một chút nữa thì có thể tiến bộ thêm rồi.

    Đối với nghiên cứu Để Văn, có thể đạt tới tiến cảnh như thế, thì không thoát khỏi quan hệ với lượng tri thức khổng lồ của Tiêu Hoàng.

    Trên một góc bàn làm việc, ngoài có thêm một bộ sách dày ra, thì còn có hai hộp thuốc là được chế tác rất tinh xảo, do lớp gỗ mỏng tạo ra, trên bề mặt có in nhàn hiệu Vọng Xuyên Yên Nghiệp, tên là do Tiêu Hoàng đặt là Ngự Hương yên.

    Phí tổn đại khái có 1 ngân tệ, tuy nhiên, nếu bán ra, thì ít nhất là 3 ngân tệ.

    Đối với thuốc lá mà nói, giá này ít nhiều có chút xa xỉ, tuy nhiên, công hiệu cùng tương đối rõ ràng, vừa vô hại lại vừa có thể tăng lên Ngự lực, còn có thể thỏa mãn cơn nghiện thuốc lá, có thể nói là rất hiếm có.

    Hiện giờ nó đã phổ biển khắp căn cứ quân sự Bối La, giá cả rất rẻ, 2 ngân tệ một hộp, trên cơ bản từng binh sĩ đều có thể mua được, lượng tiêu thụ cũng được tăng lên.

    Ngay khi Tiêu Hoàng hết sức chuyên chú nghiên cứu Để Văn bí tịch và Ngự Độ, thì Ma Văn thông tin bỗng rung lên.

    Người gọi đến, chính là Ban tình báo Khu 4 của Bối La.

    - Có tình huống gì?

    Nối liên lạc, Tiêu Hoàng nhẹ nhàng hỏi.

    - Trưởng quan, chúng ta vừa mới thông qua “Mắt nhìn trộm”, chặn được một tin tức, cảm thấy có chút khả nghi, nhưng không cách nào phá giải ra, nhưng có thể khẳng định, đây là tin tình báo trọng yếu!

    Tình báo viên báo cáo với Tiêu Hoàng.

    - Chờ ta một chút.

    Tiêu Hoàng đáp lại một tiếng, rồi thu thập các thứ vào ừong túi hành trang, đứng dậy đi tới khu 4.

    Hiện giờ bởi vì khu 4 có đại lượng cơ mật, nên phòng hộ đã tăng lên mấy lần, tới mức của khu cảnh giới rồi.

    Đợi khi Tiêu Hoàng đi vào khu nhà của Ban tình báo, tiến vào căn phòng tuyệt mật, chủ quản Vương Phác của Ban tình báo đã đợi từ lâu.

    - Tin tức gì?

    Nhẹ nhàng đóng cửa căn phòng lại, Tiêu Hoàng mới nhẹ nhàng hỏi.

    - Đoàn trưởng, mời ngài xem, đây là thứ mà chúng ta vừa mới chặn được, hình như là một ám hiệu tình báo đặc biệt, không thể dịch được.

    Vương Phác nói xong, đưa một tờ giấy nhỏ tới trước mặt Tiêu Hoàng.

    Trên tờ giấy chỉ ghi một câu:

    “Thông qua chủy thủ cắt dưa hấu, lão hổ đã vào vị ừí”.

    - Đây hình như là một loại tiếng lóng a.

    Tiêu Hoàng nhìn tờ giấy, thì thào tự nói.

    - Đúng vậy, chủy thủ, dưa hấu và lão hổ, phân biệt đại biểu cho ba danh tò đặc biệt, chúng ta chỉ phá giải được một cái, lão hổ đại biểu cho Long Kỳ quân đoàn của Duy Lâm Công Quốc, chuyên môn chấp hành các cuộc tập kích đặc biệt, sức chiến đấu còn muốn cao hơn Liệp Ưng quân đoàn, quân đội được trang bị xa hoa, nhân số 5000 người, được trang bị một chiếc Ma Văn chiến hạm có tính năng cao.

    Chủ quản Vương Phác của Ban tình báo nhẹ nhàng nói với Tiêu Hoàng.

    - Nói như vậy, hai cái khác thì trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không thể biết được ư?

    Tiêu Hoàng trầm tư một lát, nhẹ nhàng hỏi.

    - Đúng là như vậy, thật có lỗi, đoàn trưởng.

    Vương Phác hơi xin lỗi, điều này cũng khó trách, Ban tình báo của bọn họ vừa mới thành lập không lâu, kinh nghiệm thật sự có hạn.

    - Ta sẽ nghĩ biện pháp khác!

    Tiêu Hoàng bỏ lại những lời này, cũng không biểu hiện ra chút bất màn nào, sau đó rời khỏi căn phòng, lập tức đi về phía Ban tổng điều trị.

    Trên đường, Tiêu Hoàng đồng thời gọi Bì Nặc tới, lần này, cũng không phải là đi trị bệnh cho thương binh, mà là lập tức đi tới nơi giam giữ Lặc Mỗ.

    Có thể nói, mấy ngày qua, Lặc Mỗ cũng không chịu bất kỳ ngược đãi hoặc tra khảo nào, một ngày ba bữa cơm, đồ ăn no vào ngon, chỉ là không được tự do mà thôi.

    Khi cảnh cửa phòng giam trọng phạm mở ra, Lặc Mỗ không kìm được lấy tay chặn ánh sáng, không hề nghi ngờ, thường xuyên trong căn phòng kín không kè hở, khiến cho Lặc Mô hơi không quen với ánh sáng chói.

    Ngay khi cánh cửa phòng hợp kim được hoàn toàn mở ra, Tiêu Hoằng và Bì Nặc đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt hắn.

    Tiêu Hoàng đứng ngoài cửa, hơi đánh giá Lặc Mỗ một chút, tóc hơi có vẻ bù xù, chòm râu màu đen mọc dài ra, nếu như ví Lặc Mỗ khi trước là một con sói, thì lúc này lại chỉ là một con chó giữ nhà mà thôi.

    - Dùng đi!

    Đây là câu đầu tiên mà Tiêu Hoàng nói, sau đó tự mình đưa hai hộp Ngự Hương yên ném tới trước mặt Lặc Mỗ.

    Nhìn thấy thuốc lá trước mặt, ánh mắt như tro tàn của Lặc Mỗ bỗng hơi đổi, sau đó sáng lên, sắc mặt có một chút kinh ngạc, là hộp gỗ, mà trong mắt Lặc Mỗ, dùng gỗ để chế tạo hộp thuốc lá, thì thường thường đồng nghĩa với sa hoa.

    - Cảm ơn.

    Lặc Mỗ phi thường khách khí đáp lại, sau đó nhanh chóng rút ra một điếu, châm lửa, hít một ngụm thật sâu, sau đó chậm rãi phun khói ra.

    - Hương vị không tồi, rất dịu nhẹ!

    Lặc Mỗ đưa ra đánh giá.

    - Một vấn đề thôi, trong tiếng lóng của Duy Lâm Công Quốc các ngươi, chủy thủ đại biểu cho cái gì? Dưa hấu đại biểu cho cái gì?

    Tiêu Hoàng cũng lười đàm luận về thuốc lá với Lặc Mỗ, hắn dứt khoát hỏi.

    Đối mặt với vấn đề của Tiêu Hoàng, Lặc Mỗ hơi dừng một chút, tuy nhiên, cuối cùng vẫn nói:

    - Ở Duy Lâm Công Quốc, số hiệu liên quan tới vũ khí thì đều là cơ mật cấp cao, ta không có quyền biết, nhưng mà dưa hấu thì ta vẫn biết, nó có nghĩa chính là nơi này, là căn cứ quân sự Bối La trên Vũ Nhuận Tinh, khi trước Bệ Đồ đã từng dùng biệt hiệu này để liên hệ với Bác Dương.

    Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Hoàng hơi giật giật, mặc dù đối với lời của Lặc Mỗ, Tiêu Hoàng chỉ tin bảy phần, nhưng mà bảy phần thì cũng đã đủ chứng minh một chút rồi, đó chính là Duy Lâm Công Quốc dường như sẽ xuống tay với căn cứ quân sự Bối La, mà còn là do Long Kỳ quân đoàn ra tay a!

    - Đối với chủy thủ, không biết ngươi có thể liên hệ chút nào không?

    Tiêu Hoàng hỏi tiếp.

    - Ta cần một ít ưu đãi, có thể được hưởng trong thời gian tại đây, bởi vì ta cảm thấy, còn lâu ta mới được tự do.

    Lặc Mô mang theo thuốc lá, nhẹ nhàng nói.

    - Trong thời gian ngươi bị giam giữ, vĩnh viễn đều có loại thuốc này để hút!

    Tiêu Hoàng đáp.

    - Đồng ý giao dịch.

    Lặc Mỗ nhẹ nhàng nói:

    - Ta cho ngươi một ít ý tưởng, Duy Lâm Công Quốc mệnh danh số hiệu thì đều cũng có ý nghĩa tượng trưng nhất định, chủy thủ, ngươi có thể biết được một chút đặc điểm của nó, dl dàng che dấu, có thể được giấu trong ống giày, cũng có thể trong tay áo, nằm ngoài ý liệu, một khi đâm ra, rất có thể trực tiếp đưa người vào chỗ chết.

    - Dễ dàng che dấu, nằm ngoài ý liệu?

    Bì Nặc đứng bên cạnh Tiêu Hoàng, lặp lại một câu, trong đầu thì bắt đầu suy nghĩ.

    - Ngươi cũng có thể đưa tin tức mà bọn ngươi thu thập được nói cho ta, có thể ta sẽ giúp các ngươi một chút!

    Lặc Mỗ nói tiếp.

    - Thông qua chủy thủ cắt dưa hấu, lão hổ đã vào vị ừí!

    Tiêu Hoàng cũng không giấu giếm thuật lại một lần.

    - Lão hổ, đó là Long Kỳ quân đoàn, rất khó dính vào, phỏng chừng các ngươi sẽ có phiền toái rồi, về phần chủy thủ, dựa theo thói quen tuyên bố mệnh lệnh của Hà Long mà nói, thì các ngươi tốt nhất là nên đoán nó đại biểu cho một địa danh, nơi đó rất có thể chính là chỗ mà Long Kỳ quân đoàn phát động tiến công.

    Lặc Mỗ nói tiếp.

    - Hy vọng ngươi nói đúng, có thể trợ giúp cho chúng ta, khi chúng ta có thể tìm được Long Kỳ quân đoàn, đồng thời chiến thắng Long Kỳ quân đoàn, đạt được toàn bộ vật tư của bọn họ, bao gồm Ma Văn chiến hạm, chính là lúc ngươi đạt được tự do.

    Tiêu Hoàng đáp.

    - Dựa vào câu này, thì ta mà lấy được tự do, cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Long Kỳ quân đoàn khác với Liệp Ưng quân đoàn, bọn họ rất toàn năng.

    Lặc Mỗ nhẹ nhàng đáp.

    Đối với câu này của Lặc Mỗ, Tiêu Hoằng không đáp lại, chỉ chậm rãi đóng lại cánh cửa phòng hợp kim.

    - Trưởng quan, có muốn thông báo cho binh sĩ Bối La hay không, để chuẩn bị chiến tranh?

    Sau khi đi ra phòng hợp kim, Bì Nặc lên tiếng dò hỏi.

    - Không vội, hiện tại chúng ta mà có động tĩnh, thì sẽ đả thảo kinh xà, làm cho đám người Hà Long biết ràng chúng ta đã phát hiện ra gì đó, chúng sẽ cảnh giác hơn!

    Tiêu Hoàng đáp, hắn trực tiếp lấy ra một cái Ma Văn hình ảnh từ trong túi Ma Văn, đây là bản đồ các quốc gia gần Vũ Nhuận Tinh.
     
    Last edited by a moderator: 10/5/15
    Vô Ưu, pandora3 and quangvd like this.
  5. tuanminhktqn

    tuanminhktqn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/4/14
    Bài viết:
    5,874
    Được thích:
    12,205


    Ma Ngân
    Tác giả: Đình Vũ
    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: Lãng Khách
    === oOo ===


    Chương 374: Kế Hoạch Lớn Mật





    Hướng tây là ba dải phòng tuyến của chiến tuyến Tây Cương, bị Duy Lâm

    Công Quốc mành công, phía nam là Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc, rộng bằng một nửa Duy Lâm Công Quốc, trình độ quân đội cũng bình thường, chưa bao giờ biểu lộ nghiêng về bên nào, nhưng Phục Thản Đế Quốc cũng rất đề phòng nơi này.

    Hướng đông chủ yếu giáp với cầu Tư Công Quốc, vẫn khá là trung lập, thực lực hơi yếu, trên cơ bản không muốn là địch nhân với bất kỳ kẻ nào.

    - Dựa theo phân tích trước mắt mà xem, Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc và cầu Tư Công Quốc, hẳn là một nước trong đó phải không?

    Bì Nặc nhìn thấy màn hình trước mắt, liền nói.

    - Khả năng là không lớn, hai quốc gia kia đều rất rõ ràng rồi, hơn nữa lại có quan hệ mậu dịch với Phục Thản Đế Quốc, đồng thời bị Phục Thản Đế Quốc nắm mạch máu kinh tế, đắc tội với Phục Thản Đế Quốc, quả thực chính là tự tìm đường chết!

    Tiêu Hoàng bình tĩnh phân tích:

    -

    Hơn nữa, khi nãy Lặc Mô cũng có nhắc nhở rồi, chủy thủ hẳn là thứ dê dàng che dấu, đồng thời cũng thường bị người khác bỏ qua.

    - Chẳng lẽ đoàn trưởng thật sự tin tưởng lời của Lặc Mỗ ư?

    Bì Nặc hỏi.

    - Ta chỉ tin tưởng bảy phần, ba phần khác thì do phán đoán chủ quan của ta!

    Tiêu Hoàng đáp, bắt đầu tỉ mỉ quan sát bản đồ này.

    Sau một lát, sắc mặt Tiêu Hoàng hơi đổi, hắn chú ý tới hai địa phương, đầu tiên là An Ni Á Vương Quốc, có thể nói là một quốc nhỏ nhỏ tới mức có thể bỏ túi, nằm giữa cầu Tư Công Quốc và Phục Thản Đế Quốc, bị cầu Tư

    Công Quốc vây quanh một nữa, rất dễ dàng bị xem nhẹ.

    Cái khác là Phí

    Đô Quốc, một quốc gia không lớn, nằm giữa Ba Nhĩ Cộng Hòa Quốc và Cầu Tư Công Quốc, ẩn giữa Ba Nhĩ và cầu Tư, cách Phục Thản Đế Quốc, hoặc là nói là Vũ Nhuận Tinh cũng không xa.

    Rất hiển nhiên, trong mắt Tiêu

    Hoàng, hai quốc gia này càng giống nơi có thể phát động tiến công, toàn bộ hoàn toàn phù hợp với tính chất đặc biệt của “chủy thủ”.

    Không hấp dẫn sự chú ý của người khác, hơn nữa vị trí đều là chỗ rất hiểm.

    - Nhìn hai địa phương này xem thế nào?

    Tiêu Hoàng nói xong, dùng tay chỉ vào An Ni Á Vương Quốc và Phí Đô Quốc trên bản đồ, nói với Bì Nặc.

    Nhìn thấy hai chỗ này, sắc mặt Bì Nặc khẽ nhúc nhích, hỏi tiếp:

    - An Ni Á và Phí Đô Quốc, chính là hai quốc gia nhỏ yếu, chẳng lẽ chúng có lá gan làm vậy sao?

    - Lá gan lớn bao nhiêu, thỉ còn phụ thuộc vào lợi ích lớn bao nhiêu, ta cảm giác, hai địa phương này là có khả năng nhất, chỉ là không biết, cụ thể là chỗ nào thôi!

    Tiêu Hoàng nhẹ nhàng đáp.

    - Nếu nếu muốn xác định thì sẽ khá là khó khăn, trừ khi có thể tìm được một cái sĩ quan cấp bậc Tướng quân, nhưng sao có thể làm được cơ chứ?

    Bì Nặc hơi gãi gãi đầu, tỏ vẻ có chút khó làm, chỉ cảm thấy phi thường khó giải quyết, hơn nữa đây cũng không giống đánh bạc, không có khả năng dùng vận khí mà đoán.

    Mà trọng yếu hơn một chút là, việc này có liên hệ mật thiết với Vũ Nhuận Tinh, quan hệ đến căn cứ quân sự Bối La thậm chí cả sinh tử an nguy của Vũ Nhuận Tinh.

    Nếu mà để cho Long Kỳ quân đoàn lên trên

    Vũ Nhuận Tinh, có trời mới biết sẽ tạo thành tổn thất lớn tới mức nào, hơn nữa căn cứ quân sự Bối La đang nằm trong thời gian gấp rút kiến thiết, hệ thống phòng vệ vẫn chưa hình thành, huống chi, ai muốn đánh giặc ngay tại cửa nhà mình đây?

    Tiêu Hoàng không nói gì, thân thể tựa vào vách tường kim loại, khép hờ hai mắt, dường như đang suy nghĩ rất sâu, hắn biết rõ, hiện tại thời gian cấp bách, phỏng chừng Long Kỳ quân đoàn đã di chuyển rồi, hiện tại mà không nghĩ ra biện pháp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, bắt được một gã Tướng quân ư? Quả thực chính là nói đùa.

    Ước chừng trôi qua nửa tiếng, Tiêu Hoàng bỗng nhiên ngừng lại, hướng ánh mắt về phía Bì Nặc.

    - Nếu không biết, chúng ta có thể thử một chút a.

    Tiêu Hoàng bỗng nhiên nhẹ nhàng nói.

    - Thử như thế nào?

    Bì Nặc nghe Tiêu Hoàng nói như vậy, có chút kinh ngạc.

    - Gửi cho Hải Long Tinh một tin tức không mã hóa, nói ràng năm nay Vũ

    Nhuận Tinh có thu hoạch lương thực lớn, đại lượng hàng ế, cố ý bán cho

    An Ni Á Vương Quốc, hy vọng được Kiệt Thân phái quân tới hộ tống. Một tin khác thì gửi cho A Minh Tả Tướng quân, nói ràng Quả Thương Tinh của

    Phục Thản Đe Quốc có ý muốn buôn bán hoa quả với Phí Đô Quốc, hy vọng có thể dùng Vũ Nhuận Tinh làm trạm trung chuyển, Vũ Nhuận Tinh chúng ta muốn xin ý kiến của A Minh Tả Tướng quân!

    Tiêu Hoàng trầm tư một lát, lên tiếng.

    - Ý của đoàn trưởng là muốn...

    Sắc mặt nghi hoặc của Bì Nặc đột nhiên nhạt đi, dường như hiểu được dụng ý của Tiêu Hoàng.

    - Cái đầu tiên thì cần phiền toái Hải Long căn cứ quân sự, nhưng chút việc nhỏ thế này, ta nghĩ Hải Long căn cứ quân sự là sẽ không cự tuyệt.

    Tiêu Hoàng nhẹ nhàng đáp, khóe miệng hơi cong lên, sau đó bước vào trong Ma

    Văn Xa quân dụng, cùng Bì Nặc chạy tới tòa nhà Ban tinh báo của khu 4.

    Hắn cũng nói đại khái kế hoạch cho Vương Phác, cũng mệnh lệnh Vương Phác, sau khi tuyên bố tin tức, lúc nào cũng phải chú ý tới tất cả tin tức do

    “Mắt nhìn ừộm” thu thập được.

    Đối với điều này thì Vương Phác tự nhiên phải nghe theo, bởi vì Hải Long quân đoàn đã nhấm nháp được chỗ tốt của Ma Văn khung máy móc, chút việc nhỏ như vậy, tất nhiên là sẽ đáp ứng, hơn nữa còn vô cùng thống khoái mà đồng ý.

    Lập tức liền dựa theo mệnh lệnh nghiêm khắc của Tiêu Hoàng, phát ra một tin tức tới chiến tuyến Tây Cương, đồng thời Vũ Nhuận Tinh cũng phát ra một tin tức không đầu không đuôi cho A Minh Tả.

    Hai giờ lúc sau, “Mắt nhìn ừộm” đã âm thầm thu được một tin tức:

    - Dưa hấu có ý bán lương thực cho “chủy thủ”!

    Nhìn thấy tin tức này xuất hiện, trên mặt Tiêu Hoàng dần hiện ra vẻ hưng phấn hiếm thấy, dùng sức nắm chặt bàn tay.

    Toàn bộ phòng tình báo cũng hoan hô. Đúng vậy, khi trước bọn họ chưa bao giờ thử dùng thủ đoạn này để phá giải các tin tức gần như bế tắc cả.

    “Chủy thủ” chính là An Ni Á Vương Quốc!

    Như vậy tin tức thu được chính là: Long Kỳ quân đoàn có ý đồ thông qua một viên Nghi Cư Tinh duy nhất của An Ni Á Tinh thuộc An Ni Á Vương Quốc, chuẩn bị đánh lén Vũ Nhuận Tinh!

    - Thông tri La Kiệt, cùng toàn thể thành viên trung tâm của Bối La quân đoàn, toàn bộ tức khắc tiến vào phòng họp trung tâm tại Khu cảnh giới số 1.

    Tiêu Hoàng tuyên bố mệnh lệnh, mệnh lệnh vẫn vô cùng cẩn thận, ra sức tránh sử dụng từ ngữ “khẩn cấp” dê đả thảo kinh xà.

    Mà trong lòng Tiêu Hoàng cũng bắt đầu nổi lên một kế hoạch cực kỳ lớn mật! về phần A Minh Tả, nghe bí thư quân cơ nói, Tiêu Hoàng phát tới một tin tình báo, lập tức thấy đau đầu, không hề nghi ngờ, chỉ riêng sức chiến đấu, thì Tiêu Hoàng không thể chê vào đâu được, hơn nữa còn mang tới biến hóa cực lớn cho Sư đoàn 19 đế quốc, nhưng mà tên này lại là kẻ khiến cho người khác chưa bao giờ bớt lo.

    Tuy nhiên, A Minh Tả vẫn lật xem một chút tin tức mà Tiêu Hoàng không mã hóa gửi tới: Quả Thương

    Tinh cố ý thành lập quan hệ mua bán hoa quả với Phí Đô Quốc, hy vọng có thể dùng Vũ Nhuận Tinh làm trạm trung chuyển, Vũ Nhuận Tinh cần xin ý kiến của A Minh Tả Tướng quân.

    Nhìn thấy tin tức này, A Minh Tả lập tức lâm vào sửng sốt, Tiêu Hoàng này khi nào thỉ biển thành ngoan ngoãn vậy, chút việc nhỏ như vậy mà còn xin chỉ thị của hắn ư? Đây không phải là tính cách của Tiêu Hoàng a.

    Tuy nhiên, dù vậy, A Minh Tả vẫn gọi cho Tiêu Hoàng.

    - Tiêu Hoàng, ngươi phát tin tức tới đây, rốt cuộc muốn làm gì?

    A Minh Tả thông qua Ma Văn thông tin mã hóa để hỏi.

    - Tin tức gì?

    Tiêu Hoàng có chút kinh ngạc, hắn đã trực tiếp quên luôn việc mình gửi tin tức cho A Minh Tả.

    Nghe vậy, A Minh Tả hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới, Tiêu Hoàng lại đưa ra

    - Chẳng lẽ ngươi quên sao? Ngay vừa rồi, ngươi gửi cho ta tin tức về Quả Thương Tinh.

    - Ồ, có chút nhầm lẫn, thật có lỗi, Tướng quân, hiện tại đã không có việc gì nữa rồi.

    Tiêu Hoàng chợt nhớ ra, liền có vẻ xin lỗi đáp lại, sau đó phi thường vô lễ mà ngắt liên lạc.

    - Tên này có bệnh sao?

    A Minh Tả nhìn Ma Văn thông tin trong tay vừa bị ngắt liên lạc, bật thốt ra câu này, tuy ràng Tiêu Hoàng đã xin lỗi một cách hiếm có, nhưng hắn vẫn có cảm giác như bị đùa giỡn vậy, trong lòng thì lại tin chắc ràng,

    Tiêu Hoàng đang chơi trò gì đó, chỉ là không biết, Tiêu Hoàng rốt cuộc muốn làm gì mà thôi.

    Cùng lúc đó, Tiêu Hoàng đã đi xuống Ma Văn Xa, lập tức đi vào trong phòng họp trung tâm, nơi đây đã trải qua cải tạo đặc biệt, trang bị rất hệ thống chống nghe trộm.

    Vài phút sau, các sĩ quan chưa hiểu rõ chuyện gì đều đến, sắc mặt vẫn có vẻ rất thoải mái, trong đó bao gồm ba đầu sỏ của Bối La, cùng với sáu tên Doanh trưởng, tuy ràng doanh thứ 7 đã thành lập, nhưng vẫn chưa tuyển ra Doanh trưởng, mặt khác, còn có đám người

    Mạc Hi, Vương Phác nữa.

    Đợi mọi người ngồi xuống, Vương Phàm liền chậm rãi đóng cửa căn phòng cách âm này lại.

    - Hôm nay tìm các vị đến, là bởi vì Ban tỉnh báo vừa mới chặn được một tin tức trọng yếu, Long Kỳ quân đoàn ý đồ thông qua An Ni Á Vương Quốc, tới tập kích căn cứ quân sự Bối La.

    Tiêu Hoàng nói.

    Ngay khi Tiêu

    Hoàng vừa nói ra, các âm thanh bàn luận vốn đang không dứt bên tai, bỗng lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, không hề nghi ngờ, đây tuyệt đối là một tin tình báo liên quan đến chuyện sinh tử, may mà chặn được, nếu không hậu quả sẽ không thể chịu nổi.

    - Vậy chúng ta cần làm thế nào? Tăng tốc độ xây dựng công sự phòng ngự hay sao?

    Tân Du hỏi, nét mặt vốn thoải mái cũng đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

    - Không, kế hoạch bước đầu của ta chính là tương kế tựu kế, đường dài bôn tập, đối đầu với Long Kỳ quân đoàn ở trên An Ni Á Tinh, quyết một trận thắng bại, nói cách khác là đánh lén Long Kỳ quân đoàn, giết chết chúng trên An Ni Á Tinh.

    Tiêu Hoàng dùng nết mặt nghiêm túc, gàn từng câu một.

    - A...!

    Nghe thấy câu này của Tiêu Hoàng, toàn bộ phòng họp gần như trăm miệng một lời thốt ra câu này, không hề nghi ngờ, ý tưởng của Tiêu Hoàng đã không thể dùng hai từ “lớn mật” đến để hình dung nữa, đây hoàn toàn chính là một loại liều mạng.

    Tuy nhiên, những người ở đây cũng không ai phản đối cả, hay nói cách khác, là không dám, hoặc là nói, cự tuyệt cũng chỉ là vô dụng, tích cách kiên quyết của Tiêu Hoàng thì đã rõ rành rành trước mắt mọi người rồi.

    - Tiêu Hoàng, làm như vậy có phải rất mạo hiểm hay không? Có cần thương lượng một chút cùng bộ chỉ huy, thỉnh cầu bọn họ trợ giúp một chút chứ?

    La Kiệt cẩn thận nói.

    - Cùng A

    Minh Tả thương lượng ư? Hắn chắc chắn sẽ cự tuyệt, cũng sẽ tới ngăn trở, tìm người hỗ trợ, thì đã không phải là tìm giúp đỡ nữa, mà là tìm người phân chia tài sản, về phần mạo hiểm, thân là quân nhân, đây cũng đã là một loại mạo hiểm rồi!

    Tiêu Hoàng nói tiếp:

    - Đây là cái gọi là người to gan thì ăn no, còn nhát gan thì chết đói.

    - Như vậy, Trưởng quan, kể hoạch cụ thể là gì?

    Lôi Tát mở miệng hỏi, có thể nói, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với kế hoạch của Tiêu Hoàng, là quân nhân, lại không lấy ra được chút quyết đoán nào, thì còn gọi là quân nhân hay sao?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)