HOT  Huyền Huyễn  Linh Dị Ma Lâm Thiên Hạ - 1295 - Thuần Khiết Tích Tiểu Long

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Tứ Nương chuẩn bị sao chép văn kiện trộm được từ quan phủ, có điều trước khi làm việc, lại quay sang hỏi Trịnh Phàm:

    - Chủ thượng, ta đi dặn Lan nha đầu chuẩn bị nước tắm cho ngài?

    Lần đầu nhìn thấy giết người, lần đầu nhìn thấy cái gọi là ruột gan đổ đầy đất, Trịnh Phàm cảm thấy bản thân thực sự cần thả lỏng một chút.

    Cho nên vừa nghe sắp xếp của Tứ Nương, Trịnh Phàm cũng không từ chối.

    Chờ trở lại phòng, đã thấy bồn tắm được chuẩn bị xong, lan nha đầu đang xách nước từ trong bếp lại.

    Thấy Trịnh Phàm đi vào, nàng chủ động lại giúp Trịnh Phàm cở đồ, Trịnh Phàm cũng không từ chối, cởi đồ xong liền bước vào trong thùng.

    Lúc này, cảm giác nước ấm không ngừng xua tan uể oải trong hắn.

    Lan nha đầu cầm một cây chải lông mềm, bắt đầu giúp Trịnh Phàm kỳ cọ.

    Trịnh Phàm thoải mái khép hai mắt, yên lặng hưởng thụ.

    Kỳ thực, chuyện đêm nay đúng là lần đầu hắn được thấy, nhưng hắn chỉ có chút hoảng, ngoài ra không có bất kỳ sợ sệt.

    Tên hộ vệ chết trước mặt hắn, bị A Minh hút sạch máu tươi, cả vị công tử ca kia, sau khi thu được tin, nhất định sẽ chịu cảnh “Hủy thi diệt tích”, nhưng lòng hắn cũng không có bao nhiêu cảm giác “Tội lỗi”.

    Có đạo đức hay không, có đúng hay không, trong thế giới này, không có bất cứ ý nghĩa.

    Lúc cùng Phong Tứ Nương giả làm chủ tớ ra ngoài, hắn không thấy đèn đường, càng không thấy máy quay (Nhận diện khuôn mặt) lít nha lít nhít như xã hội hiện đại.

    Một cảm giác tà ác từ đáy lòng trỗi dậy, không thể ngăn cản.

    Hoặc có thể nói, đây chính là bản tính của hắn?

    Thậm chí hắn cảm thấy, hành vi như vậy, mới thực sự là cuộc sống của hắn.

    Lan nha đầu kỳ cọ sau lưng, chuẩn bị vòng tới trước.

    Trịnh Phàm vung tay, ra hiệu cho nàng ra ngoài.

    Chờ Lan nha đầu rời đi, Trịnh Phàm mới trầm người sâu vào trong thùng nước tắm, chỉ để lại phần mũi duy trì hô hấp.

    Dần dần, hắn ngủ!



    Sát vách phòng Trịnh Phàm, Lương Trình đẩy tấm ván quan tài dài dẹp ra, đặt A Minh vào trong đó.

    Ngực A Minh đã được băng lại, tựa như một bộ xác ướp đã xử lý xong.

    Chờ thu xếp xong xuôi, Lương Trình chống cạnh quan tài, nói:

    - Nằm trong này, có hỗ trợ cho ngươi khôi phục?

    A Minh lắc đầu một cái, nhưng lại nghiêm túc nói:

    - Sống cần phải có chút cảm giác.

    Lương Trình khẽ co giật khóe miệng.

    - Ta vẫn nghĩ rằng, ngươi là một đầu Cương thi, hẳn cũng hiểu được cảm giác này của chúng ta mới đúng.

    Hấp Huyết quỷ thích ngủ trong quan tài, Cương thi, cũng ngủ trong quan tài.

    - Không, ta thích ngủ trên giường hơn.

    - Trái với lẽ thường, mất gốc.

    A Minh trêu trọc:

    - Kỳ thực, trước đây ta cũng rất ít ngủ trong quan tài, nhưng sau khi tới thế giới này, cất rượu kiếm được tiền, ta mới dùng tiền mua cái quan tài này.

    - Vì sao?

    - Ta sợ, sợ làm người thường quá lâu, sẽ thực sự cho bản thân là người thường.

    - Hiện tại, ngươi đã không phải người thường.

    Lương Trình khẽ híp híp mắt.

    - Ha ha, nếu người mù cùng Tứ Nương không có việc gấp cần xử lý, đoán chừng hiện tại đều không chờ được mà đứng quanh quan tài của ta đi.

    - Mọi người, đều đã chịu kìm nén quá lâu rồi.

    Lương Trình cảm khái nói:

    - Trước đây, khi không có bất cứ hy vọng gì, cho nên còn có thể ức chế lại được. Giờ nhìn thấy ngươi khôi phục, không ai có thể chịu nổi nữa.

    - Kỳ thực, ta rất không muốn trả lời ngươi, vì nếu giờ trả lời ngươi, chút nữa lại phải lặp lại cho bọn hắn một lần nữa. Hiện tại ta bị thương, hơn nữa là trọng thương, cần nghỉ ngơi.

    - Ta có thể cho ngươi chảy thêm ít máu, để ngươi có thể vĩnh viễn an nghỉ.

    - Quá đáng rồi nha.

    - Như nhau.

    - Được rồi, kỳ thực ta cảm thấy việc này có quan hệ với chủ thượng, nếu không cũng không thể giải thích được cả nửa năm trời bình tĩnh không nhích động.

    - Cụ thể là sao?

    - Cụ thể cái gì?

    - Ngươi, với chủ thượng làm gì?

    - Lời của ngươi, có chút buồn nôn.

    - Lẽ nào, thực sự làm chuyện đó sao?

    A Minh: “…”

    - Tiếp tục đi.

    - Ta nói chuyện với hắn.

    - Mọi người đều từng nói chuyện.

    - Ta nói chuyện nghiêm túc.

    - Nói thế nào?

    - Kỳ thực, hắn rất lởm.

    - Đúng thế.

    - Nhưng chúng ta sẽ không vứt bỏ hắn.

    - Đúng thế.

    - Có lẽ, thứ ta khác với các ngươi, là ta đã nói, chúng ta sẽ không vứt bỏ hắn.

    - Lần này, tới phiên ngươi cảm thấy buồn nôn rồi.

    - Không phải.

    - Hừm, ngươi nói tiếp đi.

    - Dựa theo phương pháp loại trừ, hẳn là hắn cảm động, cùng với chấp nhận ta đi.

    - Chấp nhận?

    - Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, vì sao là bảy người chúng ta cùng hắn tới thế giới này, bảy người chúng ta đều là những cá thể độc lập, nhưng thực tế, đều là nhân vật hắn sáng tạo ra.

    - Ừm.

    - Từ khi chúng ta tỉnh lại, cả bảy chúng ta đều có chung một ý thức, đó chính là, hắn là chủ thượng của chúng ta.

    - Hai từ “Chủ thượng” này, là người mù nói.

    - Xưng hô chỉ là một loại thể hiện của cảm giác, cũng không thể gọi theo kiểu của Phiền Lực, gọi hắn là… “Ba ba” chứ?

    - Hừm, cũng đúng.

    - Kỳ thực, quan hệ giữa chúng ta với hắn, có chút tương tự với Kỵ sĩ cùng Tùy tùng trong truyền thuyết Trung cổ phương tây.

    - Hả?

    - Hắn tỉnh lại, cũng có nghĩa kích hoạt một loại khế ước với chúng ta.

    - Hừm, tiếp tục.

    - Mà điều chúng ta cần làm, chính là lấy được, sự thừa nhận của hắn.

    - Ta hiểu.

    Lương Trình đứng dậy, chuẩn bị rời phòng.

    - Ngươi muốn làm gì?

    - Đi tìm chủ thượng.

    - Giờ chủ thượng đang tắm, ngươi muốn đi xoa lưng cho hắn?

    - Ta chờ hắn tắm xong.

    - Gấp thế sao, ha ha.

    - Ngươi thỏa mãn rồi, đương nhiên không thấy gấp.

    - Lại cảm thấy buồn nôn rồi.

    - Ta đi đây.

    - Chờ chút!

    - Hả?

    - Đậy nắp quan tài giúp ta, ta muốn đi nghỉ.

    - Cần ta thuận tay đóng đinh giúp ngươi không?

    - Cút!



    Trịnh Phàm cảm thấy bản thân ngủ được nửa buổi, trong thời gian này, Lan nha đầu vẫn lặng lẽ bổ sung nước ấm cho hắn.

    Sau khi tỉnh lại, Trịnh Phàm ho khan một tiếng, cảm thấy cơ thể có chút nhẹ nhàng.

    Bước ra khỏi thùng nước tắm, thay một bộ đồ sạch sẽ, lại khoác áo nỉ cùng đi đôi ủng da, một cảm giác ung dung không nói nên lời hiện lên trong lòng.

    Biến hóa lớn nhất khi tới thế giới này của hắn, là có vẻ năng lực ngủ hơi cao.

    Có điều, đang định đi nhà xí giải quyết vấn đề sinh lý, Trịnh Phàm vừa đẩy cửa ra liền bị giật mình.
     
    tempking1970 thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 13: Tình Hình Thế Giới?
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Gương mặt xanh lè của Lương Trình dừng trước cửa.

    Người dọa người, còn có thể hù chết người. Nữa là tên này còn là Cương thi hàng thật giá thật.

    - Ta…

    Một câu nói, kẹt trong cổ họng, khặc không ra, lại nuốt cũng không trôi.

    - Ngươi ổn chứ?

    Trịnh Phàm bình ổn tâm tình, hỏi.

    - Chuyện nhỏ, chủ thượng.

    Lương Trình mở chỗ băng bó của bản thân ra, lộ ra vết thương.

    Máu đã ngừng lại, vết thương kết vảy đen.

    - Vậy thì tốt, giờ muốn tắm hả, cần bồn tắm?

    - Không phải, chủ thượng.

    - Ừm, vậy là người mù thẩm vấn xong rồi?

    - Vẫn chưa.

    - Ách… vậy ngươi, có chuyện gì?

    Lương Trình trầm mặc.

    Lời A Minh nói, còn vang vọng trong tai hắn, nhưng cụ thể nên nói thế nào, hắn lại phát hiện bản thân không biết nói sao.

    - Có việc gì sao?

    Trịnh Phàm lại hỏi.

    Lương Trình há miệng.

    Trịnh Phàm có chút nóng nảy, nhưng vẫn kìm lại, đặt tay trên vai Lương Trình.

    - Có việc cứ nói, tuy rằng ta biết không làm được gì, nhưng làm một người nghe vẫn được.

    Lương Trình cúi đầu, liếc mắt nhìn bàn tay đặt trên vai, trời xui đất khiến thế nào, cũng đặt tay lên vai Trịnh Phàm.

    Trịnh Phàm: “…”

    Dưới màn đêm.

    Trước cửa phòng tắm.

    Hai người đàn ông đặt tay lên vai nhau.

    Tình cảnh này, khiến Trịnh Phàm nhớ tới mấy tác phẩm đặc biệt của đời trước.

    Trịnh Phàm cũng không phải người thích tác phẩm kia, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận được, tác phẩm kia có sức ảnh hưởng rất lớn.

    Nhưng cảnh này phát sinh trên người hắn, cảm giác khó chịu đó, tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến nhảy nhót trên người.

    - Chủ thượng, nếu sau này có chuyện, ngươi đừng tiến lên trước nữa.

    - Hả?

    - Nói một câu không dễ nghe, chúng ta rất rõ, chúng ta không phải là người, không còn thì cũng là trở về với bản chất, nhưng chủ thượng thì khác.

    - Cái này, khách khí vậy.

    - Nói chung, chuyện lần này sẽ không lặp lại nữa, lần sau, chúng ta sẽ không để chủ thượng ngươi rơi vào tỉnh cảnh nguy hiểm, trừ phi, chúng ta chết hết.

    A, dưới màn đêm, tự nhiên nói mấy lời tình cảm như thế…

    Trịnh Phàm có chút nổi da gà…

    Nhưng lại nghiêm túc gật đầu:

    - Ta biết, ta cũng tin tưởng các ngươi.

    Nói xong, lại vỗ vỗ vai Lương Trình.

    Hít…

    Sắp không chịu nổi nữa rồi.

    - Ta đi trước, xem bọn họ thẩm vấn sao rồi.

    Nói xong câu này, Trịnh Phàm lập tức nhảy ra ngoài.

    Mà Lương Trình tiếp tục đứng trước cửa, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, biểu hiện của hắn vừa rồi, nhớ lại thực sự khiến người xấu hổ!

    Hắn là Cương thi, Cương thi, Cương thi!

    Nếu trước mặt mà có kẻ không liên hệ nào bước qua, Lương Trình nhất định nhảo tới xé nát nó mà phát tiết!

    Nhưng ngay lập tức, Lương Trình bỗng sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống.

    Hắn thấy, vết thương trên ngực hắn, tràn ra một tia thi khí!



    Trời đã sắp sáng, người mù Bắc tìm Trịnh Phàm.

    Trên mặt hắn không chút uể oải như người thức đêm.

    Hai người ngồi trong sân, một người một cái ghế, giữa có một cái bàn nhỏ, trên bàn có bốn bát cháo trắng, một đĩa cải bẹ ướp gừng cùng hai quả trứng muối.

    Hai người ăn trứng, người mù bóc trứng để vào bát, Trịnh Phàm lại dùng đầu đũa, gõ gõ một đầu trứng, sau đò dùng đũa móc móc.

    Có thể nói, đêm qua, cả khách sạn đều bận rộn, tình trạng bận rộn này, vẫn kéo dài tới hiện tại.

    Dù đã an tĩnh nửa năm, nhưng tới lúc chuyển vận, ai nấy đều rất rõ ràng.

    - Chủ thượng, thế giới này thực sự không như tưởng tượng của chúng ta, có thể nói là thú vị hơn nhiều.

    - Ừm.

    Trịnh Phàm biết, người mù Bắc đang báo cáo với hắn, cho nên cũng không vội vàng nhất thời.

    Tin tức thẩm vấn được từ tên công tử ca, cùng với tin tức lấy được từ chỗ quan phủ, còn cả Phiền Lực, lúc này Phiền Lực đang đi cùng đội buôn, trong thời gian ngắn chưa về được.

    Người mù Bắc đã tổng kết, nói thật, Trịnh Phàm vẫn sợ người mù Bắc lấy cả chồng hồ sơ tới cho hắn xem.

    Cảm giác vừa ăn, vừa nghe báo cáo này, hắn thực sự rất thích.

    - Chủ thượng, không nên trách ta lải nhải, ta xin được nói từ đầu.

    - Được.

    - Nơi chúng ta đang ở, gọi là Hổ Đầu thành, quy mô không lớn, nghiêm túc để mà nói, nó là một tòa vệ thành, Hổ Đầu thành cùng với toàn bộ phương bắc Yến quốc và khu vực giao tiếp hoang mạc này, đều thuộc về Bắc Phong quận, Bắc Phong quận này, tương tự như một tỉnh của thế giới trước.

    Yến quốc có bảy quận, trừ bỏ Bắc Phong quận ra, còn có Lạc Sa, Thiên Thành, Hạ Hồ, Tam Thạch, Hổ Uy, Ngân Lãng. Thủ đô Yến quốc đặt ở Thiên Thành quận, có thể nói, Thiên Thành quận chính là thủ đô Yến quốc.

    Mà Bắc Phong quận, có vai trò như tiền tuyến phía bắc, trăm năm trước nó chính là khu vực giao tranh giữa Yến quốc và Man tộc.

    Có điều vì Man tộc tự phân liệt, vương đình suy yếu không còn lực hiệu triệu, không thể nào phát động đại công, hơn nữa vì ba nước Đại Càn, Đại Sở cùng Đại Tấn quật khởi, khiến Yến quốc không thể không chuyển trọng tâm về phía trung nguyên.

    Cho nên trăm năm qua, Yến quốc cùng các bộ lạc Man tộc có chút ma sát, nhưng chưa từng có đại chiến trên vạn người.

    Đồ Mãn thành, là đại thành biên giới hoang mạc Yến quốc, trước kia còn gọi là Đồ Man thành, sau đó bởi song phương tự hiểu đã hòa bình, cho nên đổi tên thành lại.

    Tòa thành này cũng là thủ phủ Bắc Phong quận, là một tòa đại thành, còn Hổ Đầu thành của chúng ta, là một trong những thành trị bao quanh Đồ Mãn thành, hình thành một hệ thống phòng ngự, có điều chúng ta là tòa thành gần hoang mạc nhất, cho nên lúc hòa bình này, thương mậu (mậu dịch - thương mại) khá phát triển.

    Thiên hạ ngày nay, gồm có tứ đại đế quốc, chính là Yến quốc, Tấn quốc, Sở quốc, Càn quốc, cùng với đó là một số tiểu quốc phụ thuộc.

    Quan chế của Yến quốc có chút phức tạp, chỉnh thể là lấy Quân chủ cùng các đại gia tộc cộng trị thiên hạ, Hoàng gia tựa như là thế gia lớn nhất trong các môn phiệt, cũng chính là minh chủ trong các thế gia.

    Mà Đại Càn cùng Đại Tấn lại theo chế độ khoa cử, Hoàng đế cùng sĩ phu cộng trị thiên hạ

    Còn Đại Sở, lại theo thể chế quý tộc cổ xưa.

    - Như vậy, xem ra Càn quốc cùng Tấn quốc là tiên tiến hơn một chút?

    Trịnh Phàm hỏi.

    - Chủ thượng anh minh.

    Khen một câu cơ bản, người mù Bắc tiếp tục nói:

    - Theo lý mà nói, thể chế quý tộc, môn phiệt cùng khoa cử, hẳn là một quá trình từ lạc hậu tới phát triển, một quốc gia phát triển, không chỉ cân nhắc nội tại, mà còn phải chú ý tiến trình của lịch sử.

    Sau khi Yến quốc lập quốc, vì phải đối mặt với uy hiếp của Man tộc, cho nên cần đoàn kết sức mạnh, không thể không trao quyền lực quân chủ cho các thế gia, tới giờ, mới hình thành cục diện như hiện tại.

    Thể chế như vậy, kỳ thực không thích hợp để tập quyền, đặc biệt là đối với người ngoài xâm phạm, sẽ có chút bó chân bó tay.

    Cũng bởi vậy, dù Yến quốc cùng Ma tộc không có đại chiến hơn trăm năm nay, dù Yến quốc nắm giữ Thiết kỵ khiến những quốc gia khác sợ hãi không thôi, nhưng vẫn không thể sửa được cách cục đã thành.

    Nhưng cũng chính bởi vậy, mỗi khi đối mặt với Càn quốc hay Tấn quốc ép tới, nội bộ Yến quốc sẽ vô cùng đoàn kết, bởi các môn phiệt đều rõ ràng, một khi Yến quốc diệt, ngày lành của bọn hắn cũng tới hồi kết.

    Đồng thời, dù Tấn quốc cùng Càn quốc tổ chức khoa cử, nhưng cũng vì lập quốc đã lâu, tầng lớp sĩ phu đã thành đuôi to khó vẫy, trở thành giai tầng ký sinh không kém các môn phiệt, kỳ thực, cũng đã mất ý chí cùng năng lực tiến thủ rồi.

    Mà quý tộc Sở quốc lại càng mơ mơ màng màng, hậu viện còn cả tảng lớn chưa được khai phá, cho nên trừ phi nước khác chủ động ma sát, nếu không rất hạn chế khai chiến với ngoại bang.

    Đã gần năm mươi năm nay, bốn nước không có chiến đấu quy mô lớn, tạm thời tiến vào thế chân vạc.

    - Như vậy sao.
     
    tempking1970 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)