Huyền Huyễn Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) - Đường Gia Tam Thiếu

  1. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 101: Trận đấu bắt đầu

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Đường Vũ Lân nhìn ra Quang Long Chủy của Tạ Giải hình như nhỏ đi, hào quang mờ đi, nhưng bản thân con dao lại trở nên ngưng thực hơn, đạo văn khắc trên nó tỏa ra khí tức kinh khủng.

    Nhị Hoàn? Lớp Năm có một học viên Nhị Hoàn?

    Long Hằng Húc ngây người. Lớp Một có ba Đại Hồn Sư Nhị Hoàn đã là kinh khủng, Lớp Năm xuất hiện một Nhị Hoàn còn là tin tức kinh khủng hơn, đây mới thật là trong lịch sử Đông Hải Học Viện xưa nay chưa từng có!

    Long Hằng Húc thấy mặt mình nóng rát như vừa bị tát.

    Vũ Trường Không a Vũ Trường Không, ngươi thật là có bản lĩnh.

    Nhìn thấy Song Hoàn dưới chân Tạ Giải, đám học viên Lớp Năm ồ lên hoan hô.

    Quang ảnh lóe lên, hai người tới gần nhau, Tạ Giải sắc mặt lạnh lùng, tiếp tục gia tốc, hóa thành một luồng sáng vàng, lượn một đường cong áp sát vào Vi Tiểu Phong.

    Người còn chưa tới, khí tức sắc bén đã chèn ép Vi Tiểu Phong làm hắn đau đớn như bị chém trúng.

    Hồn Lực mạnh quá, tên kia nhất định mới chỉ đột phá tới Nhị Hoàn, trong khi mình đã là cấp hai mươi hai a! Vì sao Hồn Lực của hắn mạnh tới thế?

    Vi Tiểu Phong đương nhiên không biết, Tạ Giải có song sinh Võ Hồn, nên trong giới đồng cấp, Hồn Lực của hắn luôn là vô địch.

    Bốn người còn lại không hề nhàn rỗi.

    Đường Vũ Lân không trực tiếp phóng xuất ra mình Võ Hồn, mà là phát đủ chạy như điên, thẳng tới đối phương tọa trấn trung ương Trương Dương Tử phóng đi.

    Thân hình Cổ Nguyệt lóe lên, ẩn thân sau lưng Đường Vũ Lân. Lực bộc phát và tốc độ của Đường Vũ Lân tuy không bằng Tạ Giải, nhưng tuyệt đối không chậm. Cô bé như u linh theo sát Đường Vũ Lân, duy trì một khoảng cách không đổi.

    Trương Dương Tử đứng im, không buồn để mắt, nhưng Vương Kim Tỷ lại động đậy.

    Hai vòng Hồn Hoàn màu vàng xuất hiện dưới chân, cơ thể Vương Kim Tỷ to ra, thứ phình ra không phải da thịt, mà là xương cốt, khiến hắn chẳng khác gì một bộ xương lớn, hai tay và nâng lên, một vòng khí tức màu đen nhàn nhạt từ trên người hắn hiện ra.

    Cái này là…, Võ Hồn có chứa thuộc tính hắc ám?

    Vương Kim Tỷ sải bước nghênh đón Đường Vũ Lân, hai tay nâng lên, đáy mắt xuất hiện hai đốm lửa đen cháy rừng rực. Không ai nhìn thấy được hồn linh của hắn là cái gì.

    Đường Vũ Lân bình thản, hai tay chắn trước người, dưới chân hào quang lóe lên, một vòng Hồn Hoàn màu trắng sáng lên, tiểu thảo xà Kim Quang lặng lẽ thò đầu ra khỏi cổ áo.

    Chỉ có một mình Vũ Trường Không nhìn ra cái đầu của Kim Quang to hẳn hơn hồi trước. Cơ thể nó giấu kín trong áo của Đường Vũ Lân nên không nhìn được rõ.

    Một tầng hào quang màu vàng đất phủ quanh người Đường Vũ Lân, làm cả người nó nhìn thêm dày nặng, tốc độ giảm bớt vài phần.

    Một đoàn ánh sáng màu đỏ từ sau bả vai nó bay ra, là một hỏa cầu.

    “BA~!” Vương Kim Tỷ vung tay phải, trong lòng bàn tay bay ra một vầng hào quang màu đen, dập tắt hỏa cầu. Tốc độ của hắn không giảm, va chạm thẳng vào Đường Vũ Lân.

    Chính diện va chạm, đây là chuyện chỉ có Chiến Hồn Sư hệ cường công mới làm.

    “Phanh!” trầm thấp. Cơ thể Đường Vũ Lân lắc lư đứng lại, còn Vương Kim Tỷ thì bị lùi lại ba bước dài.

    Trương Dương Tử kinh ngạc. Hắn biết sức mạnh của Vương Kim Tỷ, Vương Kim Tỷ có được võ hồn loại cận chiến đỉnh cấp cực mạnh, là một Chiến Hồn Sư hệ cường công khủng bố, sức mạnh của hắn Trương Dương Tử không bằng. Trương Dương Tử từng nghĩ rằng, trong hệ sơ cấp của Đông Hải Học Viện, dưới Tam Hoàn không có ai mạnh được bằng Vương Kim Tỷ.

    Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm hắn bất ngờ, một thằng khỉ chỉ có hồn hoàn mười năm, thế mà lại thắng Vương Kim Tỷ về mặt sức mặt? Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

    Không chỉ Trương Dương Tử kinh ngạc, Vương Kim Tỷ hết hồn. Lúc hắn va chạm với Đường Vũ Lân, hắn cảm thấy không phải mình đánh trúng người, mà đánh vào một ngọn núi. Lực phản chấn mãnh liệt làm hắn không thể khống chế được cơ thể, phải lùi lại.

    Cổ Nguyệt không ra tay nữa, cô vẫn trốn sau lưng Đường Vũ Lân, đối phương còn một người chưa ra tay, cô phải bảo toàn thực lực.

    Lúc Đường Vũ Lân đánh Vương Kim Tỷ, sự tự tin trong lòng Cổ Nguyệt tăng lên vài phần.

    Bên kia, Tạ Giải và Vi Tiểu Phong đã đối mặt.

    Cảm nhận được uy hiếp của Tạ Giải, hồn hoàn thứ nhất của Vi Tiểu lóe lên, cơ thể hắn mờ hẳn đi, để lại toàn là tàn ảnh nhìn như hư ảo, quay chung quanh Vi Tiểu Phong làm không phân biệt được đâu mới là người thật.

    Vi Tiểu Phong Võ Hồn Thanh Ảnh Xà, Hồn Kỹ thứ nhất, Thanh Ảnh Điệp.

    Vi Tiểu Phong ngạo mạn là có lý, bằng vào Hồn Linh và Võ Hồn tương thích, khiến cơ thể hắn và Hồn Linh có được độ phù hợp hoàn hảo, hai cái Hồn Kỹ vượt xa hồn kỹ mà hồn sư bình thường có được.

    Thanh Ảnh Điệp tuy không phải phân thân thật sự, nhưng lại sinh ra huyễn ảnh chất lượng rất cao. Chân thân Vi Tiểu Phong thò tới, quấn về phía chân Tạ Giải.

    Tạ Giải phân biệt được huyễn ảnh với chân thân không? Đương nhiên là không. Nhưng, hắn có cách của hắn.

    Vũ Trường Không từng dạy, nếu gặp phải địch nhân có năng lực mà mình không phân tích được, thì cách tốt nhất chính là phát huy tối đa sức mạnh của bản thân, dùng lực phá xảo.

    Cho nên, hồn hoàn của Tạ Giải sáng lên, một luồng quang nhận màu vàng rực rỡ chém ngang ra.

    Ta mặc xác ngươi có bao nhiêu cái huyễn ảnh, đánh hết và một lúc chẳng phải sẽ biết cái nào là thực, cái nào là giả sao?

    Tạ Giải sau khi tăng Hồn Lực lên cấp hai mươi, hồn lực tăng mạnh, uy lực Quang Long trảm đương nhiên tăng theo.

    Quang nhận màu vàng bay quanh một vòng, nhận mang sắc bén làm không khí vang lên âm thanh “Xùy xùy”.

    Vi Tiểu Phong kinh hãi, vội nhảy lên, né tránh công kích.

    Nhưng, tàn ảnh chỉ là tàn ảnh, bản thể hắn nhảy lên, tàn ảnh bị kéo lên theo, để lộ bản thể ra ngoài.

    Tạ Giải nhón mũi chân xuống đất mượn lực, cả người xoay tròn, vọt về phía Vi Tiểu Phong.

    Các tàn ảnh của Vi Tiểu Phong vội tụ lại với nhau, cố gắng ngăn cản. Nhưng những tàn ảnh này chỉ có mười phần trăm sức chiến đấu của Vi Tiểu Phong, làm sao chống đỡ được Quang Long Chủy, thế nên thi nhau bị chém tan, hồn kỹ của Vi Tiểu Phong bị phá.

    Đám học viên lớp một há hốc miệng, Vi Tiểu Phong bị rơi vào hạ phong? Thanh Ảnh Điệp đang thuận lợi mà, sao lại bị chỉ một chiêu bạo lực này của đối phương phá hết?

    Chỉ có Diệp Anh Ngọc nhìn ra vấn đề, Võ Hồn của Tạ Giải không giống bình thường, nhìn chỉ là Chủy thủ, nhưng nó sắc bén hơn hẳn chủy thủ thông thường, lại còn có chứa một loại khí tràng và loại với Tiên Thiên năng lực, tạo nên uy áp nhất định cho Vi Tiểu Phong, làm Vi Tiểu Phong bị áp chế về mặt khí thế, năng lực cá nhân không phát huy được toàn bộ.

    Những sợi dây leo màu lam lướt sát đất bay tới, quấn lấy Vương Kim Tỷ, hai tay Đường Vũ Lân xuất hiện hai cái chùy kim loại.

    Đối mặt cường địch, nó không giữ lại gì hết, lấy ra luôn Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy.

    Từ va chạm vừa nó đã nhìn ra, Võ Hồn của Vương Kim Tỷ chắc chắn có liên quan với cốt cách của hắn. Không cần biết Võ Hồn của ngươi là gì, ngay cả kim loại hiếm ta còn rèn được, xương của ngươi ta nện không nổi hay sao?

    “Rống!” Vương Kim Tỷ nổi giận, Hồn Hoàn thứ nhất sáng rực, cả người lại biến hóa.

    Cánh tay phải nhanh chóng to ra, nhất là ở bàn tay, năm ngón tay biến thành bốn ngón, vừa thô vừa to, móng tay đen sì. Cánh tay cực lớn mang theo khí thế kinh khủng, đánh thẳng vào Đường Vũ Lân.

    Lam Ngân Thảo của Đường Vũ Lân chả ai thèm để mắt.​
     
    trung17788 thích bài này.
  2. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 102: Bàn tay màu vàng

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Những sợi dây leo màu lam quấn lên cơ thể Vương Kim Tỷ, nhưng sau đó lại tự động tróc ra, cơ thể Vương Kim Tỷ trở nên hư ảo.

    Không biết lúc nào, hồn hoàn thứ hai của Vương Kim Tỷ đã sáng lên, hai cái Hồn Kỹ và được sử dụng.

    Trương Dương Tử mỉm cười, Vương Kim Tỷ phóng ra cả hai hồn kỹ, dù hắn, muốn thắng khó.

    Vì võ hồn của Vương Kim Tỷ là Võ Hồn Cốt Long Vương, đỉnh cấp loại hắc ám đó a!

    Hồn Kỹ thứ nhất, Cốt Long Trảo, Hồn Kỹ thứ hai, Cốt Hồn Chuyển Hoán.

    Cốt Hồn Chuyển Hoán khiến một phần cơ thể Vương Kim Tỷ từ thật thể biến thành Linh Thể, tuy chỉ kéo dài thời gian rất ngắn, nhưng trong thời gian này, mọi công kích vật lý đều sẽ bị miễn dịch.

    Đương nhiên, với tu vi hiện thời của Vương Kim Tỷ, chuyển hóa được một phần tư cơ thể thành Linh Thể đã là tối đa, vừa hay đúng ngay chỗ bộ phận bị Lam Ngân Thảo quấn chặt.

    Vương Kim Tỷ tuy phẫn nộ, nhưng cực kì tỉnh táo. Trận đấu trước Trương Dương Tử đã nói với bọn hắn, không được xem thường Lớp Năm. Một lớp đồ bỏ lại một đường đánh tan ba lớp, đương nhiên phải có thực lực nhất định. Cho nên, theo kế hoạch tác chiến, Vi Tiểu Phong một chọi một giải quyết một người, Vương Kim Tỷ toàn lực ứng phó, giải quyết hai người còn lại, Trương Dương Tử lược trận.

    Dù sao, mục tiêu của bọn hắn không phải là đối thủ và năm nhất, mà là học viên lớp lớn hơn, nên trận đấu này, bọn hắn sẽ không để Trương Dương Tử phải biểu lộ năng lực, vì trong bọn, người mạnh nhất chính là Trương Dương Tử.

    Cốt Long Trảo cực lớn tới trước mặt Đường Vũ Lân, cốt trảo mở ra, to bằng cả cơ thể Đường Vũ Lân.

    Cốt Long Trảo mang theo hắc ám, có chứa độc tố, sức lực cực mạnh, cốt cách tương đương mười lần sức mạnh của bản thân Vương Kim Tỷ, sức mạnh là gấp năm lần, và sẽ không ngừng to hơn, mạnh hơn theo sự phát triển của Vương Kim Tỷ. Nếu hắn tu luyện được tới Thất Hoàn, tiến vào cấp độ Võ Hồn chân thân, thì sẽ có khả năng biến bản thân thành Cốt Long Vương, thể hiện ra Cốt Long chân thân.

    Nếu chỉ nói về Võ Hồn, Trương Dương Tử cũng phải kém hơn Vương Kim Tỷ vài phần. Diệp Anh Ngọc từng nói, nếu tương lai bọn hắn tu luyện được tới Thất Hoàn Hồn Thánh, thì kẻ mạnh nhất nhất định sẽ là Vương Kim Tỷ.

    Vương Kim Tỷ có Song Hoàn, có thể xuất ra chiêu còn mạnh hơn Cốt Long Trảo, nhưng hắn thấy đối phó với kẻ và cấp bậc, mà ngay cả khi đối thủ là Tam Hoàn Hồn Sư, thì vậy là cũng đủ.

    “Vũ Lân, cẩn thận.” Cổ Nguyệt nhảy ra, từng đạo hào quang trên người cô tuôn ra.

    “Không sao, để cho ta.” trong mắt Đường Vũ Lân đột nhiên hiện lên một tia sáng kỳ dị, nó giơ tay phải ra.

    Nó không né tránh Cốt Long Trảo, cũng không dùng Lam Ngân Thảo để ngăn cản, Trầm Ngân Chùy trên tay phải biến mất, trong mắt nó có một điểm màu vàng hiện lên.

    Nắm tay phải vung ra, đấm thẳng vào ngay giữa Cốt Long Trảo, Cổ Nguyệt nghe thấy tiếng xương cốt kêu lên lách cách trong người Đường Vũ Lân, khí tức kì dị mà cô từng cảm thấy ở Đường Vũ Lân phun ra ào ạt.

    Ngay khi khí tức này xuất hiện, trên sân đấu có hai người bị ảnh hưởng.

    Tạ Giải đang truy kích Vi Tiểu Phong thì cả người khựng lại, trong người nảy sinh một cảm giác vô và sợ hãi, làm cơ thể hắn run rẩy, hồn lực không còn ổn định,.

    Người còn lại bị ảnh hưởng, chính là Vương Kim Tỷ.

    Tạ Giải bị ảnh hưởng thế là còn nhẹ, vì khí tức của Đường Vũ Lân không phải nhằm vào hắn, Vương Kim Tỷ mới là người bị ảnh hưởng chính.

    Vương Kim Tỷ cảm thấy mình đối mặt không phải là một người, mà là một con hung thú khủng bố, sức mạnh hắn có đều bị áp xuống, trong người sợ hãi tới run rẩy, Cốt Long Trảo chậm hẳn đi.

    Hắn trơ mắt ra nhìn Đường Vũ Lân vươn tay phải ra bắt lấy một ngón của Cốt Long Trảo, một luồng lực lượng khổng lồ truyền tới, hất bay hắn ra ngoài.

    Chuyện này là sao?

    Lúc Vương Kim Tỷ bị văng ra, tất cả học viên và lão sư đều ngây người.

    Long Hằng Húc đang định ra tay cản, sợ Cốt Long Trảo làm Đường Vũ Lân trọng thương, nhưng không ngờ tình thế lại xoay chuyển đảo ngược.

    Cốt Long Trảo của Vương Kim Tỷ đột nhiên như ngừng hẳn lại, sau đó, trong nháy mắt, Vương Kim Tỷ đã bị bắn tung ra ngoài như một quả đạn pháo.

    Chỉ có Cổ Nguyệt mới nhìn thấy bàn tay của Đường Vũ Lân ngay lúc đó đã biến thành màu vàng, mắt cô dại ra.

    Cái khí tức này, cái sức mạnh này, hình như là…

    Cô run run vì không thể tin được. Trong đầu cô cũng hiện ra một câu hỏi giống hệt mọi người, làm sao?

    Nhưng cái ‘làm sao’ của cô khác với cái ‘làm sao’ của mọi người.

    “Rầm!” Vương Kim Tỷ ngã văng ra xa, cả người choáng váng, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng biến mất.

    Vi Tiểu Phong là may mắn nhất, hắn còn chưa kịp thi triển Hồn Kỹ thứ hai, đã bị Tạ Giải áp sát, may mà không hiểu vì sao Tạ Giải lại khựng lại, giúp hắn có cơ hội vội chạy ra khỏi chiến trường, phóng về chỗ Trương Dương Tử.

    Đường Vũ Lân nắm chặt nắm tay phải, trong mắt lóe ra hào quang mừng rỡ và tự tin, quả nhiên!

    Không dừng lại, Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy trái ném về phía Trương Dương tử, một cây Lam Ngân Thảo lặng lẽ quấn lấy chuôi chùy, Trầm Ngân Chùy mang theo tiếng rít chói tai, trong nháy mắt đã tới trước mặt Trương Dương tử.

    Và lúc, một đạo thanh quang không hề báo trước xuất hiện bên cạnh Trương Dương tử, cả người hắn như bị định thân, không nhúc nhích được.

    Phong chi trói buộc. Là tuyệt chiêu tới từ khả năng khống chế gió của Cổ Nguyệt.

    Cô ra đòn rất kịp lúc với Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy của Đường Vũ Lân, đúng lúc Trương Dương tử muốn né tránh, nhưng chưa kịp làm ra động tác né tránh.

    Đường Vũ Lân nắm lấy Lam Ngân Thảo, nếu Trương Dương tử thật không đỡ được, tới phút chót nó sẽ thu lực, dù sao đây chỉ là trận đấu.

    Trương Dương Tử kinh ngạc, nhưng không chút bối rối. Hai vòng Hồn Hoàn dưới chân thắp sáng, ngay sau đó, Ưng kêu to rõ từ trong miệng hắn vang lên, người hắn nhoáng, Phong nguyên tố quanh người tán loạn, chân hắn lướt đi, vừa kịp lúc thoát khỏi Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy.

    Võ Hồn được phóng thích, một đạo hắc ảnh từ sau lưng Trương Dương tử bay lên, và lúc đó, cánh màu đen nhàn nhạt mở ra sau lưng hắn.

    Võ Hồn loại phi hành?

    Trương Dương tử rung cánh, bay lên cao, đôi mắt màu tím kì dị, ánh mắt sáng quắc.

    Trương Dương tử không công kích Đường Vũ Lân. Nhờ tác dụng của hai cánh, tốc độ hắn bây giờ còn nhanh hơn Tạ Giải, bay vèo tới cạnh Vi Tiểu Phong, Hồn Hoàn thứ nhất lóng lánh, hai cánh sau lưng đột nhiên to ra, trong phạm vi mười thước quanh hắn trở nên đen kịt, bao phủ cả Tạ Giải lẫn Vi Tiểu Phong vào trong.

    Cái này là…

    Võ Hồn loại phi hành, thường làm người ta nghĩ tới Chiến Hồn Sư hệ đánh nhanh, nhưng hồn kỹ Trương Dương tử lại là khả năng khống chế, chẳng lẽ Chiến Hồn Sư hệ khống chế?

    Vương Kim Tỷ đứng dậy, nhìn theo Đường Vũ Lân. Hắn biết Trương Dương Tử từ nhỏ, dù vẫn chưa hiểu lắm, nhưng vẫn chạy về phía khu vực màu đen kia.

    “Không tốt! Tạ Giải! ” Đường Vũ Lân quát to, mũi chân đạp xuống đất, phóng tới khu vực màu đen, Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy thu hồi, Lam Ngân Thảo tỏa ra phạm vi lớn, trùm về phía hướng bên kia.

    Một luồng thanh quang xuất hiện dưới chân nó, tốc độ Đường Vũ Lân tăng vọt. Ngay sau đó, một luồng sáng vàng xuất hiện bên trên khu vực màu đen.​
     
    trung17788 thích bài này.
  3. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 103: Lam ngân như roi

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Kim quang lóe lên, khu vực đen sì kia nhạt đi một chút, mơ hồ nhìn thấy bốn thân ảnh trong đó.

    Thuộc tính Quang Minh? Diệp Anh Ngọc lại một lần bị chấn kinh. Tạ Giải có Song Hoàn chưa đủ làm cô giật mình tới như vậy. Cô bé Lớp Năm này, Võ Hồn rốt cuộc là cái gì? Từ đầu trận tới giờ, cô bé đã thi triển khống chế Phong nguyên tố, Hỏa nguyên tố, giờ lại thêm Quang Minh nguyên tố, khống chế được cả ba đại nguyên tố sao? Điều này thực khó tin.

    Nhưng vô ích thôi, ba người vây công, chẳng lẽ còn không bắt được một mình Tạ Giải?

    Thế nhưng, cô lại phải kinh ngạc, vì ba người Trương Dương Tử, Vương Kim Tỷ Vi Tiểu Phong hợp lại, vẫn chưa bắt được Tạ Giải.

    Bên trong khu vực màu đen, xuất hiện một vòng xoáy màu vàng xoay tròn với tốc độ cực nhanh, làm tan biến những nơi màu đen mà nó chạm vào, đồng thời là những âm thanh va chạm liên tục vang lên.

    Hồn Kỹ thứ hai của Tạ Giải, Quang Long Phong Bạo!

    Đúng vậy, đây chính là hồn kỹ thứ hai Tạ Giải lĩnh ngộ được khi đột phá Song Hoàn. Dùng thân thể của mình làm trục, cấp tốc xoay tròn Quang Long Chủy quay theo, tạo thành cơn gió mạnh quay chung quanh mình, công phòng nhất thể.

    Nhờ Hồn Kỹ cường đại này, hắn mới chưa bị bắt.

    Đường Vũ Lân đã tới, tay phải lại vung ra.

    Lần này, vẫn có hai người bị ảnh hưởng, Tạ Giải và Vương Kim Tỷ.

    Quang Long Phong Bạo của Tạ Giải khựng lại, Vương Kim Tỷ còn tệ hơn, cả người lại cứng ngắc.

    Lam Ngân Thảo ùn ùn xông vào, quấn chặt lấy ba người. Cùng lúc, Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy trái Đường Vũ Lân đập thẳng vào Vương Kim Tỷ.

    Vương Kim Tỷ đang bị đông cứng, giải quyết hắn là dễ nhất.

    Một đạo thanh quang lặng lẽ quấn vào eo Vương Kim Tỷ, sau một khắc, ba đạo thân ảnh đều lui về phía sau, kéo dãn khoảng cách với khu vực màu đen.

    Kẻ lôi Vương Kim Tỷ, chính là Vi Tiểu Phong, đùi phải của hắn mềm như không xương, bẻ ngoặt một góc cực kỳ bất thường.

    Ba người vừa lùi, Tạ Giải đã xuất xong Hồn Kỹ, tụ họp với Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt.

    Lại trở về ba đấu ba.

    “Tốt, rất tốt!” trong mắt Trương Dương Tử đầy phấn khởi, chiến ý và tự tin.

    Tạ Giải thở dốc, hắn kinh ngạc nhìn tên đồng đội bên cạnh, không biết vì sao, từ trên người hắn, Tạ Giải thủy chung cảm giác được một luồng khí tức làm mình sợ hãi.

    “Không sao chứ?” Đường Vũ Lân hỏi nhỏ.

    Tạ Giải lắc đầu, “Hồn Lực tiêu hao hơi nhiều, nhưng vẫn còn chịu được.”

    Không chỉ mình hắn sợ Vũ Lân, Vương Kim Tỷ cũng vậy, ánh mắt hắn nhìn Đường Vũ Lân cực kì quái dị, có kinh ngạc, nhưng sợ hãi vẫn là chủ yếu.

    Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao trước mặt hắn, Võ Hồn của ta không khống chế được? Vương Kim Tỷ rất là không hiểu.

    Trương Dương Tử nói: “Giỏi lắm, các ngươi khá hơn chúng ta nghĩ. Nhưng mà, dừng lại đây thôi. Ba người chúng ta lớn lên với nhau, cùng trở thành Hồn Sư, từ nhỏ đã tu luyện với nhau, chúng ta sẽ cho các ngươi thấy khả năng phối hợp hoàn hảo của chúng ta.”

    Hai cánh của Trương Dương Tử lại giương lên, màn sáng màu đen tỏa ra cực nhanh, bao phủ cả ba người lại.

    Cổ Nguyệt khóe miệng cong lên, “Khống chế thuộc tính hắc ám, hử?”

    Cô kéo Đường Vũ Lân, ngăn cản hắn lao ra trước, cô bước lên trước nhất, che hai người lại sau lưng, quầng sáng vàng dưới chân lóng lánh, mắt cô cũng sáng rực.

    Một vòng màu bạc nhàn nhạt từ dưới đáy mắt cô hiện lên, tay phải nâng lên, một đoàn kim quang chói mắt bắn ra khỏi lòng bàn tay, như một mặt trời nhỏ, khí tức Quang Minh cực mạnh bùng lên từ người cô.

    Sự sợ hãi trong lòng Tạ Giải được quang nguyên tố giải trừ, toàn thân ấm áp thoải mái, Hồn Lực đã tiêu hao cũng từ từ khôi phục.

    Quang Long Chủy của Tạ Giải là Quang Minh thuộc tính, Ảnh Long Chủy lại chứa thuộc tính không gian thuộc tính. Hắn luôn lấy thuộc tính Quang Minh làm chủ, đắm chìm trong hơi thở quang minh, đương nhiên là hưởng thụ.

    Màn trời hắc ám của Trương Dương Tử bị Quang nguyên tố trùng kích, lập tức trở nên suy yếu, ba đạo thân ảnh bên trong như ẩn như hiện.

    Ánh sáng màu đỏ ngay sau đó thay thế cho màu vàng, một luồng lửa nóng rực màu vàng đỏ xuất hiện quanh người Cổ Nguyệt, cháy rừng rực.

    “Nguyên tố tổ hợp?” Diệp Anh Ngọc khiếp sợ nhìn lên đài, cô bé này là thiên tài, thiên tài tuyệt đối! Tuy không biết Võ Hồn và Hồn Kỹ của cô bé là cái gì, nhưng với độ tuổi của cô mà có thể kết hợp hai nguyên tố Quang Minh và Hỏa lại với nhau, thì hai chữ thiên tài không đủ để mô tả sự ưu tú của cô.

    Màn trời hắc ám bị ngọn lửa vàng hồng công kích, lập tức rã ra, biến mất.

    Đúng lúc này, Cốt Long Trảo cực lớn như tia chớp đánh thẳng tới Cổ Nguyệt.

    Đồng thời, quanh Cốt Long Trảo còn có sáu con rắn to màu xanh quay chung quanh, chia ra công kích Đường Vũ Lân và Tạ Giải.

    Thanh Ảnh Phệ! Hồn Kỹ thứ hai của Vi Tiểu Phong.

    Sợi dây màu vàng lam khẽ kéo, Cổ Nguyệt lùi về sau, hào quang màu vàng hồng trùm lên ba người như một vầng hào quang, ngăn cản màn trời hắc ám còn sót lại. Lam Ngân Thảo lướt sát đất bay ra, quấn vào địch thủ. Tạ Giải tăng tốc, cả người như hư ảo, Quang Long Chủy lóe quang ảnh lập loè, từng đạo cường quang xẹt qua, chính diện cứng rắn va chạm với Thanh Ảnh Phệ, làm đám rắn không thể tới gần.

    Đường Vũ Lân kéo Cổ Nguyệt ra sau lưng mình, tay phải biến thành màu vàng, chộp vào Cốt Long Trảo, chùy trái đánh vào đầu rắn.

    Cốt Long Trảo vội lùi về, một thân ảnh đen ngòm đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Vũ Lân, hào quang Quang Hỏa song thuộc tính va chạm với hào quang màu đen trên người hắn, hắn cực kì linh hoạt né tay phải của Đường Vũ Lân, đấm thẳng vào ngực Đường Vũ Lân.

    Bóng đen này xuất hiện rất đột ngột, làm Đường Vũ Lân phản ứng không kịp, luận tốc độ và kỹ xảo thực chiến, nó đều kém hơn Tạ Giải rất nhiều. Đạo hắc ảnh cũng đã tránh được đám Lam Ngân Thảo trên mặt đất.

    Không tránh kịp! Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy lại xuất hiện phải, nếu tránh không khỏi, vậy không tránh nữa.

    Đại chùy đập thẳng vào bóng đen.

    “Phốc!” Nắm đấm của bóng đen rơi trúng vào Đường Vũ Lân, Trầm Ngân Chùy chỉ xẹt qua người hắn.

    Nhưng dù chỉ xẹt qua, cái bóng đen đó vẫn bị tan ra làm nhiều luồng khí đen nhỏ, chui vào trong người nó, sau đó lại xuyên thấu chui ra, làm nó phải rùng mình.

    Chết, trúng chiêu.

    Ám Ảnh Phân Thân, Hồn Kỹ thứ hai của Trương Dương Tử. Phóng xuất ra phân thân có sức mạnh năm thành của chân thân, người bị đánh trúng sẽ bị hắc ám ăn mòn, Hồn Lực sẽ không ngừng hòa tan, bản thân bị ăn mòn.

    Đường Vũ Lân kêu lên buồn bực, cố nén khó chịu trong người, Hồn Lực bùng ra.

    Từng đám cây Lam Ngân Thảo dựng lên như một tấm lưới.

    Không phải quấn quanh, mà là, lam ngân như roi!

    Những cây Lam Ngân Thảo mềm mại bỗng trở nên cứng như sắt, quất thẳng vào trong màn trời hắc ám.

    Cốt Long Trảo được rút về cũng bị đánh văng sang bên.

    Trương Dương Tử, Vương Kim Tỷ và Vi Tiểu Phong đều bị trúng đòn, lảo đảo lui về phía sau.

    Không ai ngờ cái Lam Ngân Thảo yếu như sên lại có lực đánh mạnh như vậy. Trương Dương Tử vì đánh lén Đường Vũ Lân thành công, nên hơi buông lỏng, bị một cây Lam Ngân Thảo quất trúng người, nóng rát vì đau. Vi Tiểu Phong đang khống chế Thanh Ảnh Phệ bị đánh trúng, kỹ năng bị cắt đứt. Vương Kim Tỷ cơ thể cường hãn nhất, nhưng cũng bị một cây Lam Ngân Thảo quất cho cả người chấn động, không thể không lùi lại.​
     
    trung17788 thích bài này.
  4. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 104: Cổ Nguyệt bộc phát

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    “Vũ Lân, ngươi có sao không?” Cổ Nguyệt ấn tay lên lưng Đường Vũ Lân, quang thuộc tính nhu hòa chui vào thân thể nó, những luồng khí ấm áp làm Đường Vũ Lân dễ chịu hơn rất nhiều.

    “Không sao.” Đường Vũ Lân thở sâu, tuy trong người không ngừng bốc lên những luồng khí lạnh, cơ thể hơi quặn đau, nhưng thế này so với mấy hôm trước, thì có là cái gì đâu? Nếu mấy hôm trước mới là đau đớn, thì bây giờ chỉ chẳng hơn gì đau bụng đi cầu mà thôi.

    Trương Dương Tử nhìn Đường Vũ Lân, không khỏi giật mình, bị trúng đòn của Ám Ảnh Phân Thân mà vẫn đứng vững không ngã, thế là thế nào?

    “Các ngươi, đi chết đi!” Cổ Nguyệt đột nhiên quát to, Đường Vũ Lân không chụp kịp, cô đã nhào ra ngoài.

    Trên người một đạo thanh quang lập loè, tốc độ của cô tăng tốc, hai tay cùng lúc vung ra, từng đoàn hỏa cầu, từng đạo băng chùy, thi nhau bay vèo vèo về phía ba người kia.

    Thanh quang trên người Cổ Nguyệt càng lúc càng mạnh, mắt cô sáng rực. Làn hỏa cầu đầu tiên bay ra xong, hai tay cô đã biến thành màu băng lam, băng chùy ở trên không đều dung nhập vào trong thanh quang.

    Cuồng phong rít lên, làm cả đám người đứng xem như trở về những ngày mưa bão. Một cơn lốc băng tuyết cao cả năm mét, đường kính một mét xoáy thẳng về phía ba người Trương Dương Tử.

    Nhiệt độ trong sân đấu chợt hạ xuống, cơn lốc băng tuyết cuốn theo tiếng gió rít ầm ầm, những khối băng vụn như những con dao sắc bén cắt ngang không khí, rít lên chói tai.

    Ba người Trương Dương Tử biến sắc, Vương Kim Tỷ vọt lên đứng trên cùng, hai người kia cũng đều phóng ra hồn lực để hộ thể.

    Né tránh? Cả sân đấu đều đã bị luồng xoáy khống chế, tốc độ của họ đều bị giảm xuống hơn nửa, căn bản là không trốn thoát được phạm vi bao phủ của vòi rồng.

    Long Hằng Húc choáng váng, cái gì thế này? Đây là Hồn Kỹ Nhất Hoàn Hồn Sư phóng xuất ra ư? Kỹ năng Hồn Hoàn nghìn năm của Tam Hoàn Hồn Sư còn chưa mạnh tới được như vậy nữa mà?

    Băng Tuyết Phong Bạo! Nguyên tố Băng và gió tổ hợp.

    Trong ba người Lớp Năm, người có thực lực mạnh nhất không phải là người có Tu vi hồn lực cao nhất đồng thời có cả song sinh Võ Hồn Tạ Giải, mà là Cổ Nguyệt.

    Cổ Nguyệt chưa bao giờ thể hiện thực sự thực lực bản thân cho tới bây giờ, khi Đường Vũ Lân bị đối phương đả thương, cô mới điên cuồng, phóng xuất ra một trong những tuyệt chiêu công kích cường hãn nhất của mình.

    Nhưng xuất tuyệt chiêu, cũng làm mặt cô bé trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, may mà Đường Vũ Lân đã đỡ lấy cô, cô mới không ngã xuống.

    Tiếng va chạm không ngừng từ trong Băng Tuyết Phong Bạo vang lên, phong bạo cường hãn như muốn xé rách ba tên học viên Lớp Một. Mơ hồ nhìn thấy những đạo hào quang không ngừng lóe lên trong phong bạo, cho thấy bọn chúng vẫn còn đang dùng võ hồn đề cầm cự.

    Tạ Giải siết chặt Quang Long Chủy, trong mắt hào quang lập loè. Hiệu lực của Băng Tuyết Phong Bạo hắn đã sớm bị lãnh giáo, hắn biết nó mạnh tới cỡ nào. Là Chiến Hồn Sư hệ đánh nhanh, dù bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới Nhị Hoàn, có cả song sinh Võ Hồn, nhưng chính diện đối kháng với Băng Tuyết Phong Bạo, hắn vẫn không ngăn nổi. Muốn đấu với chiêu này, phải nhanh chân chạy ra rõ xa từ sớm.

    Tuy thường cãi nhau với Cổ Nguyệt, nhưng hắn vẫn rất khâm phục cô bé.

    Băng Tuyết Phong Bạo kéo dài tới mười mấy giây, mới dần dần tản đi, nhiệt độ cả sân đấu đều hạ xuống.

    Thân hình ba người Trương Dương Tử dần hiện ra rõ ràng, người đứng đầu là Vương Kim Tỷ, đồng phục trên người đã biến thành giẻ lau, trên người đầy dẫy vết thương, nhờ dùng hai tay che mặt, nên mặt mới không bị thương.

    Trương Dương Tử và Vi Tiểu Phong đỡ hơn một ít, mặt mày tái nhợt, để chống lại chiêu này, hồn lực cả hai đều đã bị tiêu hao cực lớn.

    Tất cả học viên xem trận đấu đều đổi ánh nhìn với Cổ Nguyệt, đây quả thật là tân sinh năm nhất sao? Tương lai cô sẽ cường đại tới trình độ nào a?

    Tạ Giải cầm Quang Long Chủy, bước từng bước một về phía đối phương, “Nhận thua đi.”

    Ai cũng đều thấy được, Hồn Lực ba người Trương Dương Tử ít nhất đã tiêu hao hơn phân nửa, và đềuđã bị thương.

    Long Hằng Húc đi ra, hắn đã chuẩn bị kết thúc trận đấu này. Dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng biểu hiện của nữ sinh Lớp Năm kia thật sự là quá mạnh mẽ. Hắn rút cuộc đã hiểu, vì sao lúc trước Vũ Trường Không lại chịu từ bỏ mặt mũi, tới khẩn cầu mình, mình quả thực là não heo a!

    “Chúng ta vẫn chưa thua.” Trương Dương Tử rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng.

    Vi Tiểu Phong nhìn hắn, ngần ngừ: “Thực là phải…”

    Trương Dương Tử trừng mắt nhìn hắn, “Chúng ta không thể thua. Kim Tỷ, lên!”

    Vương Kim Tỷ vươn thẳng người, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, khí lưu màu đen trên người lại trở nên mạnh mẽ.

    Trong mắt Tạ Giải hiện lên vẻ trêu tức, với trạng thái này, mà còn muốn đánh? Thân hình lóe lên, hắn đánh về phía Trương Dương Tử, hắn đương nhiên nhìn ra được, Trương Dương Tử mới là hạch tâm.

    Nhưng đúng lúc này, một đạo quang ảnh màu đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một đạo hắc quang từ trong miệng phun ra, ngăn cản Tạ Giải, làm thân hình của hắn chậm hẳn đi.

    Sau đó Tạ Giải giật mình nhìn thấy, Trương Dương Tử đã bay nhào ra sau lưng Vương Kim Tỷ, giang tay ôm eo Vương Kim Tỷ.

    Tiếng Long ngâm trầm thấp, tiếng Ưng Minh to rõ cùng vang lên, thân thể Trương Dương Tử và Vương Kim Tỷ đều trở nên đen thui, sau đó kỳ dị dung hợp với nhau.

    Thân thể Trương Dương Tử hóa thành hắc quang, lặng lẽ chui vào trong người Vương Kim Tỷ, quang dực sau lưng to hẳn ra, biến thành hai của Vương Kim Tỷ.

    Cơ thể Vương Kim Tỷ to phình ra, một cái đuôi thò ra sau lưng, tay trái tay phải đều hóa thành Cốt Long Trảo, khí tức tăng vọt.

    “Cút ngay!” một tiếng gầm vang, Cốt Long Trảo quét ra, Tạ Giải muốn tránh, nhưng quanh người hắn đột ngột xuất hiện một mảnh màu đen, hắn thấy mình như bị hụt xuống đầm lầy, không giãy dụa được.

    Mọi việc diễn ra quá nhanh, Lam Ngân Thảo chưa kịp tiếp ứng, Tạ Giải chỉ kịp dùng cả Quang Long Chủy và Ảnh Long Chủy ngăn trước người, đã bị một bàn tay đập bay.

    Người vẫn còn giữa không trung, một ngụm máu tươi đã phun ra, Đường Vũ Lân còn nghe thấy tiếng xương tay hắn gãy.

    “Tạ Giải!” Đường Vũ Lân nhào lên, đón lấy Tạ Giải.

    Hai mắt Tạ Giải nhắm nghiền, đã hôn mê, Quang Long Chủy, Ảnh Long Chủy đều biến mất, khí tức yếu ớt.

    “Khốn kiếp, đây chỉ là trận đấu a!” Đường Vũ Lân nổi giận gầm lên, phóng thẳng về hướng Cốt Long.

    Trong quá trình nó chạy, cánh tay phải bắt đầu từ ngón tay bắt đầu hiện lên một lớp vảy vàng, cánh tay cũng to dần ra.

    Hai con ngươi của Đường Vũ Lân đã hoàn toàn biến thành màu vàng, chân trái đạp mạnh xuống đất, phát ra tiếng nổ vang trầm thấp.

    Cơ thể nó như đạn pháo bay thẳng tới Vương Kim Tỷ biến dị.

    Cơ thể Vương Kim Tỷ giờ cao hơn hai mét, hai cánh cùng vỗ, cả người dâng lên, cái đuôi dài sau lưng quất thẳng vào Đường Vũ Lân.

    Đường Vũ Lân há miệng, hắc khí từ trong miệng phụt ra, tay phải to tướng, móng tay dài ra, những cái móng tay màu vàng đều hóa thành hình thái long trảo.

    Khác với Cốt Long Trảo của Vương Kim Tỷ, Long trảo của nó có năm ngón.

    “BA~!” Kim Long trảo của Đường Vũ Lân đánh vào Cốt Long vĩ, cơ thể nó bị quất dựng lên, còn Cốt Long vĩ thì tóe lửa.

    Đường Vũ Lân cuộn mình trên không trung, Lam Ngân Thảo quấn vào Cốt Long chi thân của Vương Kim Tỷ, mượn Lam Ngân Thảo kéo nó trở xuống, chộp vào đầu Vương Kim Tỷ.

    Vương Kim Tỷ vung hai cái Cốt Long Trảo lên chụp vào nó, trong miệng Đường Vũ Lân vang lên một tiếng Long ngâm rõ to.​
     
    trung17788 thích bài này.
  5. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Long Vương Truyền Thuyết
    (Đấu La Đại Lục 3)
    Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu

    Chương 105: Kim Long Trảo

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Một vầng sáng vàng rực từ người nó tỏa ra, Cốt Long Trảo của Vương Kim Tỷ khựng lại.

    Kim Long chụp trúng vào đầu Vương Kim Tỷ.

    “Nhẹ tay!” Long Hằng Húc, Diệp Anh Ngọc cùng lúc hét to.

    Nhưng lúc này Đường Vũ Lân đã bị việc Tạ Giải trọng thương làm cho phẫn nộ tới mức không còn khả năng suy nghĩ và kềm chế, Kim Long Trảo toàn lực đánh ra, không thu lại được.

    Đúng lúc này, một bàn tay thon dài bàn tay lặng lẽ hiện ra ngay bên cạnh cánh tay của Đường Vũ Lân, nhẹ nhàng đẩy một cái, khiến người Đường Vũ Lân nghiêng đi. Kim Long Trảo lẽ ra chụp vào đầu Vương Kim Tỷ thì trở thành đánh vào bên phải Cốt Long trảo của Vương Kim Tỷ.

    “BA~!”, Vương Kim Tỷ to gần gấp đôi Đường Vũ Lân bị một trảo này đánh đập xuống đất. Còn bản thân Đường Vũ Lân thì bị một lực kéo nhu hòa kéo sang một bên.

    “Đủ rồi!” Bên tai vang lên một giọng nói lạnh như băng làm Đường Vũ Lân giật mình tỉnh lại.

    Vũ Trường Không đứng ngay bên cạnh nó, trên tay ôm Tạ Giải bị trọng thương.

    Vương Kim Tỷ rơi xuống đất, cái đuôi bị Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân đánh phát ra tiếng gãy xương, Cốt Long Trảo bên phải cũng bị gãy rủ xuống.

    Cơ thể Vương Kim Tỷ và vầng sáng bao quanh người hắn chia ra, tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên từ hai người khác nhau.

    Trương Dương Tử nằm trên đất, hai chân đều gãy, Vương Kim Tỷ thì gãy tay phải, cơn đau làm cả hai đứa đều phải rên la.

    Trận đấu lên lớp cuối cùng quá sức thê thảm, vượt qua mọi suy nghĩ của mọi người.

    “Vũ lão sư, sao ngươi để học viên của mình hung hãn như thế?” Diệp Anh Ngọc nhào lên đài, xỉa ngón tay vào mặt Vũ Trường Không gào lên.

    Vũ Trường Không nói với Đường Vũ Lân: “Đi.” Từ đầu tới cuối, hắn chẳng buồn liếc mắt Diệp Anh Ngọc.

    Diệp Anh Ngọc định đuổi theo, thì đã cảm nhận được luồng khí tức lạnh băng từ người Vũ Trường Không làm cả người cô đông cứng, không bước ra được.

    Cánh tay phải Đường Vũ Lân đã khôi phục bình thường, cả người nó yếu nhũn ra, tuy nó đã phun khí tức hắc ám ra ngoài, nhưng trong ngực vẫn thấy lạnh lẽo, khó chịu.

    Cổ Nguyệt đi theo Vũ Trường Không, lo lắng nhìn Tạ Giải trong ngực Vũ Trường Không, cùng mọi người đi xuống sân đấu.

    Long Hằng Húc đứng trên sân đấu, mặt âm trầm.

    Đã xảy ra chuyện lớn.

    Một cuộc thi đấu lên lớp, ba người trọng thương, mình là trọng tài, không thể đổ trách nhiệm cho người nào khác được! Sự cố này bao nhiêu năm qua không hề xảy ra.

    Vũ Trường Không ôm Tạ Giải đi vào phòng y vụ, một lão sư trị liệu kiểm tra cơ thể cho hắn. Tạ Giải chỉ là hệ xương phải chịu sức ép quá mức, nhất là xương cánh tay bị tổn thương, nhưng những chỗ khác thì không việc gì, nội tạng bị chút chấn động, phải nghỉ ngơi điềudưỡng một thời gian.

    Năng lượng hắc ám còn sót lại trong người Đường Vũ Lân cũng được lão sư trị hết.

    “Vũ lão sư, ta…” Đường Vũ Lân nhìn Vũ Trường Không, muốn giải thích.

    “Không cần phải nói, ngươi không làm gì sai. Hai người các ngươi, đi về nghỉ ngơi đi.” Vũ Trường Không thản nhiên.

    “A. Vậy còn Tạ Giải…” Đường Vũ Lân hỏi.

    “Ta ở lại đây.” Vũ Trường Không nhìn nó.

    Đường Vũ Lân bỗng cảm thấy, lão sư có bề ngoài lạnh như băng này hình như bên trong lại không lạnh như vậy.

    Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt và đi ra phòng y vụ, hai đứa mặt mũi đều khó coi. Tạ Giải bị gãy cả hai tay, rõ ràng là bị thương nặng.

    Đường Vũ Lân vô cùng tự trách, nếu khi đó nó sớm quấn một cây Lam Ngân Thảo vào eo Tạ Giải, thì đã kịp cứu tên kia rồi, mình là đội trưởng kia mà, là mình quá chủ quan a!

    “Ngươi đừng nghĩ nhiều quá.” Cổ Nguyệt nói với Đường Vũ Lân, “Lúc ấy, tình huống đó, chúng ta đâu có ai đoán được. Nếu ta không đoán sai, cái kia Vương Kim Tỷ và Trương Dương Tử thi triển, là Võ Hồn dung hợp kỹ. Nghe nói, Võ Hồn dung hợp kỹ trong giới Hồn Sư đã sắp tuyệt tích, chỉ có hai người có Võ Hồn cực kỳ phù hợp mới thi triển được.”

    Võ Hồn dung hợp kỹ? Đường Vũ Lân trước kia đã được nghe nói tới, nếu hai Hồn Sư có Võ Hồn phù hợp tới trình độ nhất định, sẽ tạo ra được kĩ xảo chiến đấu đỉnh cao này. Nó không phải chỉ là một cộng một bằng hai đơn giản, mà thực lực sẽ tăng lên gấp nhiều lần!

    “Ta chỉ muốn biết, cứ coi như Võ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ chưa hoàn thiện, nhưng ngươi làm thế nào đánh ta chúng được? Tay phải của ngươi…” Cổ Nguyệt tò mò nhìn cánh tay phải của Đường Vũ Lân.

    Đường Vũ Lân trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, “Cổ Nguyệt, chúng ta là bằng hữu, ta không muốn lừa dối ngươi. Nhưng chuyện này ta thật sự không thể nói, cho nên, ngươi đừng hỏi nữa có được không?”

    Cổ Nguyệt nghĩ nghĩ: “Được, ta không hỏi. Nhưng, ta đề nghị ngươi phải cố gắng nắm giữ thật tốt năng lực này của mình. Nó có vẻ rất cường đại, nhưng nó chỉ có thể cường đại khi ngươi khống chế được nó. Xem ra mấy ngày bão vừa rồi Võ Hồn của ngươi đã có biến hóa.”

    Đúng vậy! Có biến hóa, và rất lớn.

    Đường Vũ Lân vô thức nhớ tới lúc mình dùng linh vật, và lúc trùng kích phong ấn.



    Cực kì đau đớn, sự tra tấn tột cùng Đường Vũ Lân hoàn toàn không còn cảm giác được mọi việc ở bên ngoài. Lạnh, nóng, ngứa ngáy, ba cảm giác ấy không ngừng đổi chỗ cho nhau, có khi lại còn kết hợp lại cùng một lúc.

    Điều duy nhất nó làm được, chính là cố gắng chịu đựng, kiên trì chịu đựng, quyết không bỏ cuộc.

    Nó không biết quãng thời gian đó kéo dài bao lâu, nó chỉ biết đầu óc của nó đã trở nên mơ hồ, nó nhìn thấy thế giới chung quanh mình đều biến thành màu vàng.

    Đường vân vàng trên da vô cùng sống động, căng ra. Trong người nó như có cái gì đó bị xé ra, một luồng năng lượng kì dị khó tả chui vào trong người nó.

    Lạnh lẽo, nóng bỏng, tê dại ngứa ngáy, tất cả đều biến mất. Thay vào đó, là cảm giác như chướng bụng.

    Xương cốt, kinh mạch, nội tạng, làn da, đều phồng lên, như muốn rách.

    Phong ấn, là sức mạnh của phong ấn?

    Quả nhiên sức mạnh phong ấn có thể làm vỡ tan cơ thể con người. Nếu cơ thể nó không đủ mạnh mẽ dẻo dai, thì e rằng đã rách nát ra rồi.

    Sự căng trướng tới mức đau đớn kéo dài tới một mức độ nhất định mới dần dần dừng lại, từ từ hạ xuống.

    Vượt qua rồi, không bị rách vỡ, thực là may mắn.

    Nó thở phào, hoàn toàn hôn mê.

    Đường vân vàng sau khi vỡ vụn, hóa thành từng điểm kim mang lại dung nhập vào cơ thể nó, đường vân vàng trên xương sống trở nên càng thêm rõ ràng, thời gian dần trôi qua, trên người nó lại hiện ra hoa văn màu vàng, song lần này đậm hơn, thâm sâu hơn. Từng điểm kim quang hội tụ vào tay phải nó, cả người nó đã được cải tạo toàn bộ.

    Vượt qua sự trùng kích khi giải phong ấn, là tới quá trình hấp thu chuyển hóa.

    Tiểu Thảo Xà kim quang chui ra, nó trông rất lười biếng, trên người quang văn màu vàng lượn lờ, giông giống kim văn trên người Đường Vũ Lân.

    Kim quang run rẩy, như đang rất đau đớn. Màu vàng đất trên người dần biến thành màu vàng nhạt, nó cũng dài hơn, lớn hơn một chút, nhìn không còn yếu ớt như trước.

    Lam Ngân Thảo lặng lẽ chui ra. Hoa văn màu vàng trong Lam Ngân Thảo không còn hư ảo, mà xuất hiện một tia sáng vàng rất rõ rệt, thân cây trông rất cứng cáp mạnh mẽ, không còn mảnh mai nhu nhược.​
     
    trung17788 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)