HOT  FULL  FREE Linh Vũ Thiên Hạ - Vũ Phong

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 16: Nhìn ngươi có chút tiền đồ.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 16: Nhìn ngươi có chút tiền đồ.

    Lục Thiếu Du bất động thanh sắc đánh giá những người có mặt ở đây lúc này, sự xuất hiện của hắn dường như khiến những người trong Lục gia hoảng sợ. Vừa rồi trong ánh mắt Lục Mị còn có một tia say mê, sau khi nhìn thấy mình xuất hiện thì sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.

    Đối với những biến hóa nhỏ này Lục Thiếu Du cũng không thèm để ý, bản thân hắn cũng không muốn liên quan nhiều đến Lục gia. Đến một ngày, khi bản thân có năng lực rồi, hắn sẽ mang mẫu thân rời khỏi đây, Lục gia ở trong lòng hắn không hề có bất cứ địa vị gì.

    - Buồn cười, bây giờ là mùa đông, lấy đâu ra chim chóc.

    Bình thường Chu Hải Minh cũng không ưa gì Lục Thiếu Du, lúc này lại thấy Lục Thiếu Du đột nhiên xuất hiện cướp đi ánh hào quang của hắn, sắc mặt hắn càng thêm khó coi. Nếu không phải Độc Cô tiểu thư còn ở nơi này thì hắn đã đem Lục Thiếu Du đánh cho một trận rồi.

    - Trên cây vốn có chim nhưng bị: Viên thành cảnh đặc bị đặc tinh kỳ. Đông lai xuân ý sướng khoái di, của ngươi dọa chạy hết rồi.

    Lục Thiếu Du nhỏ giọng nói.

    Nghe thấy lời của Lục Thiếu Du, trừ nha hoàn trên mặt có nhiều chấm đỏ kia ra thì tất cả mọi người đều nhỏ giọng cười, trong đó có cả Lục Vô Song, chỉ là nàng có chút nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Du, tựa như cảm giác được hôm nay Lục Thiếu Du có điểm không giống với trước kia.

    - Xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của tiểu thư, cáo từ.

    Lục Thiếu Du mặc kệ Chu Hải Minh, xin lỗi nha hoàn kia lần nữa rồi phất ống tay áo cũ lên, nhếch khóe môi nghênh ngang rời đi, không biết nhếch miệng trào phúng hay là khinh thường Chu Hải Minh.

    Lúc này, nha hoàn kia đang chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, trong đôi mắt không hiểu vì đâu mà đột nhiên lộ ra sự hoảng hốt.

    - Không biết người vừa rồi là ai?

    Nhìn hướng Lục Thiếu Du biến mất, nha hoàn khẽ hỏi.

    - Hắn a? Là một người hầu mà thôi, cũng không thể tu luyện, làm một thanh củi mục mà thôi.

    Lục Thiếu Hổ lập tức đáp lời.

    - Thiếu Hổ, sao ngươi lại nói ca ca của mình như vậy? Dù sao Thiếu Du cũng là ca ca của ngươi.

    Nghe được lời của Lục Thiếu Hổ, Lục Vô Song lập tức nhíu mày, sau đó mỉm cười hướng nha hoàn kia nói:

    - Hắn là nhi tử của Tam thúc, tên là Lục Thiếu Du, vì một số nguyên nhân đặc biệt cho nên... Thôi, chúng ta tiếp tục đi dạo nào.

    - Hừ.

    Nghe Lục Vô Song mắng, Lục Thiếu Hổ cũng không dám nói thêm, hắn hừ lạnh một tiếng. Lục Vô Song tuy không phải là huyết mạch của Lục gia nhưng địa vị của nàng trong Lục gia rất cao, ngay cả lão gia tử cũng vô cùng yêu thương nàng, hắn không dám mạo phạm nàng.

    - Lục Thiếu Du...

    Nhìn chăm chú về hướng Thiếu Du rời đi, nha hoàn nọ khẽ thì thầm lại tên của hắn.

    Lục Thiếu Du từ hoa viên trở về Hậu viện vừa vặn lại bắt gặp Lục Tiểu Bạch đang chạy đến, hắn kích động nói với Lục Thiếu Du:

    - Công tử, ta đã nhìn thấy Độc Cô tiểu thư, quả thật là xinh đẹp, không hề kém Vô Song tiểu thư.

    - Uhm, bình thường thôi.

    Lục Thiếu Du mỉm cười nói, Độc Cô tiểu thư kia mặc dù nhìn không tệ nhưng nếu so về khí chất thì Độc Cô tiểu thư không thể nào so với Lục Vô Song được.

    - Chẳng lẽ người nhìn thấy rồi? Ta cảm thấy quả thực là không tệ, hắc hắc.

    Lục Tiểu Bạch cười hắc hắc nói ra:

    - Đáng tiếc là một thiên kim tiểu thư như vậy không để ta vào trong mắt, ngược lại, ta cảm thấy Tiểu Thúy không tệ. Nhưng bây giờ ta chỉ là người hầu cấp thấp, nàng cũng không thèm để ý đến ta, nếu ngươi ngang bằng với Thiếu Hổ thiếu gia thì tốt rồi, ta đi theo ngươi, nhất định Tiểu Thúy sẽ đến tay ta.

    - Nhìn ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy...

    Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Lục Tiểu Bạch một cái, ngay sau đó tinh quang trong mắt lóe lên:

    - Sau này ngươi đi theo công tử ta, công tử ta sẽ cho ngươi ăn no uống say, cho ngươi lấy một thiên kim đại tiểu thư, không, bảy người, một tuần, mỗi ngày thay một người sẽ không phải lặp lại.

    - Công tử, một tuần là gì?

    Lục Tiểu Bạch nghi hoặc nói.

    - Một tuần chính là bảy ngày.

    Lục Thiếu Du gãi đầu, hình như thế giới này không có khái niệm một tuần.

    - Người nói thật dễ nghe, nếu thật sự có một ngày như thế, ngươi bắt ta làm gì ta cũng làm.

    Lục Tiểu Bạch khe khẽ thở dài, đến bản thân thiếu gia còn khó bảo toàn mà còn đi lo cho mình. Từ nhỏ mình đã bị bán vào Lục gia làm người hầu cấp thấp, đời này xem như không thể có tiền đồ gì nữa rồi.

    Lục Thiếu Du mỉm cười nhìn Lục Tiểu Bạch. Trong Lục gia hắn là một kẻ yếu, không có chút thế lực nào, Lục Tiểu Bạch lại là người thông minh, cơ trí, nếu mình cố gắng bồi dưỡng hắn thì không biết chừng sau này hắn có thể trở thành một phụ tá đắc lực. Hơn nữa, Lục Tiểu Bạch lại là người trung tâm, tuyệt đối sẽ không phản bội mình.

    Lúc này tất nhiên Lục Tiểu Bạch không thể ngờ tới, không lâu sau đó vận mệnh của hắn cũng thay đổi. Nhiều năm về sau, toàn bộ đại lục Linh Vũ không ai không biết Lục Tiểu Bạch chính là một trong số những người quan trọng nhất bên cạnh Lục Thiếu Du.

    Tất cả sự việc xảy ra ở Hoa viên chỉ như một khúc nhạc dạo, đêm xuống, Lục Thiếu Du lại lặng lẽ đến mật thất trong kho chứa củi, Nam thúc đã đến từ sớm.

    Thời gian tiếp theo, mỗi đêm Lục Thiếu Du đều cùng Nam thúc học luyện đan và luyện khí, còn về bồi dưỡng linh dược, tất cả những gì Lục Thiếu Du được học chỉ thuần túy là tri thức mang tính chất lý luận, mà không được học tập thực tế.

    Điểm khác nhau giữa Linh giả và Vũ giả Lục Thiếu Du đã hoàn toàn hiểu rõ. Vũ giả là luyện thể thuật, lực lượng trong cơ thể, từ gân cốt, cơ bắp đến lục phủ ngũ tạng... để hình thành chân khí chứa đựng ở Đan Điền, khi chân khí sung mãn thì có thể đột phá.

    Còn Linh giả thì không chú trọng tu luyện thể thuật mà chủ tu linh lực. Dựa theo hiểu biết của Lục Thiếu Du, linh lực này chính là linh hồn lực, hoặc có thể gọi là tinh thần lực, dựa vào linh lực mạnh mẽ để chiến đấu.

    Bởi vì điều kiện để trở thành Linh giả vô cùng hà khắc, đầu tiên, một người muốn trở thành Linh giả thì người đó có tinh thần lực mạnh hơn người bình thường ít nhất hai lần, chỉ điểm này thôi đã khiến người ta phải sợ hãi than thở, căn bản là không có khả năng đạt đến.

    Chính vì Linh giả rất hiếm gặp, cộng thêm khả năng của Linh giả nên địa vị của Linh giả còn cao hơn cả Vũ giả.

    Về phần thực lực thì có thể nói là ngang bằng, nhưng ai cũng có sở trường riêng, Linh giả Vũ giả đều cũng có những ưu điểm không kém, còn về phần Linh Vũ song tu, mặc dù thậm chí là vô số người nghĩ đến, nhưng cũng chỉ có thể mong muốn mà thôi, Linh Vũ song tu tựa như bất khả thi.

    Bên trong Vũ giả lại còn chia làm Mộc Hệ, Thủy Hệ, Hoả hệ, Thổ Hệ, Phong Hệ (ngũ đại hệ Vũ giả), Vũ kỹ cũng phân ra Mộc Hệ, Thủy Hệ, Hoả hệ, Thổ Hệ, Phong Hệ Vũ kỹ.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 30 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 17: Lục Vô Song.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 17: Lục Vô Song.

    Lục Thiếu Du tại vì tìm hiểu cẩn thận nên cũng là biết được, mình tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết làm cho mình có thể trở thành toàn hệ Vũ giả. Cái gì gọi là toàn hệ Vũ giả, đó là có đủ Mộc Hệ, Thủy Hệ, Hoả hệ, Thổ Hệ, Phong Hệ (ngũ đại hệ toàn bộ tu).

    Biết được mọi sự, Lục Thiếu Du ngạc nhiên không ngừng, hiểu rõ về Vũ giả càng nhiều. Đồng thời cũng biết, đó chỉ có một hệ Vũ giả đơn giản, có thể tu luyện song hệ thì cũng đã là thiên tài, còn về phần tu luyện tam hệ, chỉ có thiên tài trong thiên tài.

    Ở trên đại lục, Linh Vũ, song hệ Vũ giả, lông Phượng sừng Lân cũng có thể gặp được một hai người. Còn tam hệ Vũ giả cơ bản là vẫn chưa có người nào nhìn thấy.

    Và mình là toàn hệ Vũ giả, nghĩ vậy, Lục Thiếu Du bật cười lên, Nam thúc thật đúng là người tài ba, Âm Dương Linh Vũ quyết quả thực là nghịch thiên, trực tiếp nuốt chửng yêu đan, Linh đan, và Vũ giả, Linh giả là có thể cho mình sử dụng và đột phá, còn có toàn hệ Vũ giả, Âm Dương Linh Vũ quyết, mặc dù là đốt tiền một chút, nhưng chỗ tốt này so với điểm bất lợi thì thật là chẳng thấm vào đâu.

    Ở khoảng thời gian này, Lục Thiếu Du cũng thường xuyên nghĩ cách tìm một vài con chuột hoặc là những loài động vật nhỏ để cho Tiểu Kim Xà ăn, chỉ cần Tiểu Kim Xà đói bụng thì sẽ thò ra khỏi ống tay áo của Lục Thiếu Du, với lại thì cũng có một tia liên hệ khó giải thích nhắc nhở Lục Thiếu Du.

    Đồng thời trong khoảng thời gian này, Lục Thiếu Du cũng không quên dùng Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa năng lượng của hai khỏa Linh đan trong cơ thể. Vào đêm ngày thứ tám, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi, quanh thân tràn ngập một mảnh sương mù nhàn nhạt, mơ hồ, và có thêm vài tia ánh sáng nhấp nháy.

    Trong lúc vô hình, quanh thân Lục Thiếu Du tự nhiên xuất hiện một dòng khí tràn ngập hơi thở.

    Người lão bộc Nam thúc chăm chú nhìn đồng thời không ngừng gật đầu, mỉm cười.

    - Hô...

    Cũng không biết rồi bao lâu, quanh thân Lục Thiếu Du nhìn như bị bao phủ bởi sương mù từ lỗ chân lông và bị hút vào trong cơ thể, sau đó thở ra một ngụm trọc khí.

    - Nam thúc, vì sao luyện hóa toàn bộ hai khỏa linh đan rồi mà con cảm thấy Linh giả đã ở cấp độ linh đồ cửu trọng đỉnh phong, nhưng võ giả vẫn chỉ ở cấp độ là võ đồ nhất trọng?

    Lục Thiếu Du mở hai mắt ra, nhìn thẳng về phía Nam thúc hỏi.

    - Rất bình thường, bởi vì ngươi lấy được hai khỏa Linh đan, hơn nữa tại chân khí linh khí của ngươi lại được nâng cao giúp ngươi đột phá đến Vũ đồ Nhất trọng cũng là rất dễ dàng.

    Người lão bộc Nam thúc nói.

    - Con phải làm thế nào bây giờ?

    Lục Thiếu Du nói.

    - Đây cũng là một điểm bất lợi của Âm Dương Linh Vũ quyết, bây giờ ngươi chỉ có thể tìm cách hấp thụ yêu đan, yêu đan chủ yếu giúp ngươi nâng cao chân khí, nếu ngươi muốn đột phá, vậy cũng chỉ có thể đợi cấp độ của Vũ giả cũng đạt đến Vũ đồ cửu trọng đỉnh phong mới được, ta nói rồi, trừ khi là Linh Vũ cùng đột phá. Bây giờ cấp bậc Vũ Giả của ngươi còn chưa đuổi kịp Linh giả, nếu như ngươi tiếp tục hấp thụ Linh đan, đề cao Linh khí thì rất có thể bạo thể mà chết, kinh mạch đảo loạn.

    Nam thúc nghiêm túc cảnh cáo Lục Thiếu Du.

    Lục Thiếu Du lè lưỡi, xem ra, mình bây giờ chỉ có thể đủ đề cao cấp bậc Vũ giả, yêu đan a, một khoả yêu đan, cũng có thể là mắc đi, mình bây giờ, đánh chết cũng mua không nổi a.

    - Sáng ngày mai, ngươi mua đủ những thứ này, đêm mai, ta sẽ dạy cho ngươi luyện chế đan dược, tiện giúp ngươi đề cao một chút chân khí.

    Người lão bộc Nam thúc giao cho Lục Thiếu Du một trang giấy, trên đó viết hơn mười loại dược liệu, xem ra cũng toàn là tên thuốc.

    - Mua dược liệu.

    Lục Thiếu Du xem đơn thuốc, sau đó hỏi:

    - Nam thúc, những thứ mất khoảng bao nhiêu tiền vậy?

    - Đây đều là hàng bình thường để luyện chế nhất phẩm đan dược mà thôi, mất khoảng hai mươi kim tệ.

    Người lão bộc Nam thúc nói.

    - Hai mươi khỏa kim tệ.

    Lục Thiếu Du liền hít vào một hơi lạnh, đến đại lục Linh Vũ, tiền tài đối với Lục Thiếu Du đã là quá xa vời, hai mươi kim tệ là gì, một người hầu cấp thấp Lục gia, một năm mới một nửa kim tệ mà thôi, người hầu cao cấp thì một năm tiền công cũng chỉ là một kim tệ.

    Hai mươi kim tệ, chẳng khác gì là một năm tiền công của bốn mươi người hầu cấp thấp. Đồng thời, người bình thường có hai mươi kim tệ thì cũng đủ để lấy lấy hai mươi người vợ .

    - Nam thúc, hai mươi kim tệ này ngươi có thể cho con vay không?

    Mặt Lục Thiếu Du lộ vẻ khó xử nói, hai mươi kim tệ, hiện tại thân hắn không có một đồng xu, nửa kim tệ đều không có.

    - Không có tiền thì ta cũng mặc kệ ngươi đi ăn trộm cũng được, cướp cũng tốt, dù sao đêm mai ngươi mà không đem dược liệu về, từ sau, ta cũng vậy chẳng muốn dạy ngươi nữa.

    Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, lập tức nói:

    - Hôm nay đủ rồi, trở về đi.

    Thần sắc Lục Thiếu Du ảm đạm, trên đường thì thầm than, khó trách người ta khi nói một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, bây giờ hai mươi kim tệ mình trộm cắp, ăn cướp cũng khó mà gom góp được.

    Quay lại gian phòng lúc sắc trời đã sáng, trong khoảng thời gian này Lục Thiếu Du không ngủ, bởi vì Linh đan luyện hóa trong cơ thể cũng giúp cho tinh thần no đủ.

    - Tam Thẩm, ngươi đang ở đâu?

    Bên ngoài đình viện, một giọng nói nũng nịu truyền đến.

    - Là Vô Song à, sao mới sáng sớm con đã đến đây ? Mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm đấy.

    Trong phòng nhỏ, La Lan Thị nói vọng ra.

    - Không lạnh đâu, con là người tu luyện, sẽ không bị lạnh đâu. Tam Thẩm, con mua cho người chiếc áo choàng này, mùa đông lạnh, ngươi mau thử đi, xem có hợp không?

    Lục Vô Song từ bên ngoài nói.

    - Đứa nhỏ này, con thật là lãng phí, thứ này rất đắt tiền, sao con lại đem nó cho ta?

    - Lục Vô Song, sao cô ta lại tới đây.

    Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng.

    - Thiếu Du đâu, còn định không rời khỏi giường sao?

    Lục Vô Song nói.

    - Vô Song tỷ, sớm quá mà.

    Lục Thiếu Du nói, đẩy cửa phòng ra, thấy hôm nay Lục Vô Song mặc một bộ cẩm bào màu hồng, mái tóc được buộc gọn gàng, một ít tóc mai được vén sang bên tai, làm lộ ra vẻ ưu nhã và cao quý, làm cho người ta nhìn mà cũng muốn làm thân.

    - Thiếu Du, ta cũng mua cho đệ một bộ trường bào, đệ mau mặc vào thử đi, xem có vừa không.

    Nhìn thấy Lục Thiếu Du, Lục Vô Song có vẻ rất quan tâm so với bình thường.

    - Đa tạ Vô Song tỷ.

    Lục Thiếu Du nhận bộ trường bào màu xanh, khẽ vuốt hắn cảm thấy rất là mềm mại, hẳn là lông của loài động vật nào đó, rất ấm áp, khẳng định có giá trị xa xỉ.

    - Không cần cảm ơn, ta là tỷ của đệ, chăm sóc đệ là chuyện bình thường.

    Lục Vô Song nhẹ nhàng cười nói, lộ ra hai cái núm đồng tiền trên má.

    Nhìn nụ cười này của Lục Vô Song, Lục Thiếu Du khẽ giật mình, thật đúng là đẹp, không thể không nhìn thêm vài lần.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 33 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 18: Mua dược liệu.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 18: Mua dược liệu.

    - A! rất vừa người.

    Sau khi Lục Thiếu Du mặc trường bào vào, thì hắn cảm thấy rất vừa người, mặc rất thoải mái. Lục Thiếu Du đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước hay kiếp nầy, Lục Vô Song chính là người duy nhất mua quần áo cho mình, mà còn là nữ nhân.

    - Vừa người là được rồi, ta có mang theo bữa sáng đến, cùng nhau ăn điểm tâm nha?

    Lục Vô Song nhấc lên một cái giỏ, một mùi hương bay tới, bên trong tuyệt đối là món ngon.

    - Vô Song, ta đã ăn sáng rồi, hôm nay phòng giặt quần áo có tương đối nhiều việc, con cùng Thiếu Du ăn đi, ta phải đi làm việc.

    La Lan Thị nói.

    - Tam Thẩm, vất vả cho ngươi quá, ta sẽ nghĩ cách để cho lão gia...

    Lục Vô Song nói, mặt mày bên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đây là việc do Tam thúc Đại phu nhân phân cho, tuy rằng địa vị của nàng tại Lục gia không thấp, nhưng là vì không thể thay đổi.

    - Đứa nhỏ ngốc, ta như vậy tốt rồi, huống chi, ta vốn là một nha hoàn, chỉ có thể làm nha hoàn thôi.

    La Lan Thị hơi chút mỉm cười, sau đó đã rời khỏi đình viện.

    Lục Thiếu Du chăm chú nhìn, trong lòng cuộc sống không khá giả, nói thầm:

    - Mẫu thân, lại để mẫu thân phải chịu khổ thêm một thời gian nữa, sẽ rất nhanh thôi, con sẽ không để cho mẫu thân phải chịu khổ nữa.

    - Thiếu Du, chúng ta ăn điểm tâm thôi.

    Lục Vô Song nói một tiếng, sau đó mở giỏ thức ăn ra, rồi bày những món ăn được trang trí rất tinh xảo .

    - Ân.

    Lục Thiếu Du đáp nhẹ một tiếng sau đó ngồi xuống ghế, những điểm tâm này tuy đều là mỹ vị nhưng hắn ăn vào miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo, không có chút mùi vị nào, nghĩ đến mẫu thân vẫn còn chịu uất ức, hai mươi kim tệ còn không biết kiếm ở đâu, trong lòng phiền muộn không thôi.

    - Thiếu Du, đệ có tâm sự à?

    Nhìn bộ dáng của Lục Thiếu Du, Lục Vô Song hỏi.

    - Không có gì, suy nghĩ lung tung mà thôi.

    Lục Thiếu Du phục hồi tinh thần lại nói.

    - Thiếu Du, hôm qua ở hoa viên, đệ thấy tài hoa của Thúy Ngọc thế nào?

    Lục Vô Song nhẹ nhàng hỏi.

    - Rất tài hoa, không hề giống một nha hoàn.

    Lục Thiếu Du cũng không lo lắng nhiều, lập tức đáp lời. Hóa ra nha hoàn kia tên là Thúy Ngọc, chỉ là Lục Thiếu Du có cảm giác nha hoàn này không giống như nha hoàn bình thường.

    - Xem ra đệ cũng nhìn ra, nhưng mà tài hoa của đệ dường như còn muốn hơn nàng, chỉ cần mấy câu: Giang hồ thúc dục, tàn viên đoạn bích, binh đao khói lửa, chờ ai cuồng dại. Không sợ hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt không người lắng nghe... của đệ ngày hôm qua đã khiến ta mở rộng tầm mắt rồi.

    Lục Vô Song chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, nhẹ nhàng nói.

    - Đệ chỉ nhất thời hứng lên, há miệng nói bừa mà thôi, cũng không coi là tài hoa gì được.

    Lục Thiếu Du nói nhỏ.

    - Thiếu Du, đệ có suy nghĩ qua về tương lai của mình và Tam thẩm không ?

    Lục Vô Song khẽ nói.

    - Tỷ cảm thấy đệ có thể có tương lai gì sao?

    Lục Thiếu Du cười khẽ hỏi lại.

    - Từ biểu hiện của đệ ngày hôm qua ta biết rõ đệ không cam lòng tiếp tục cuộc sống như vậy, chỉ là đệ không có cách nào trở thành Vũ giả cùng Linh giả... Thiếu Du, nếu sau này có việc gì cần ta hỗ trợ cứ việc đến tìm ta.

    Lục Vô Song chăm chú nhìn Lục Thiếu Du nói.

    - Vô Song tỷ, ta quả thật có một việc gấp không biết tỷ có thể giúp ta không?

    Lục Thiếu Du do dự một chút rồi nói, vẻ mặt mang theo vài phần khó xử.

    - Nói đi, nếu có thể giúp ta nhất định không chối từ.

    Lục Vô Song nói.

    - Ta muốn mượn kim tệ, số lượng không ít, tầm hai mươi kim tệ.

    Lục Thiếu Du nói, trong lòng có chút xấu hổ. Qua hai kiếp làm người đây chính là lần đầu tiên hắn tìm một nữ nhân để vay tiền a. Ở trong thâm tâm, Lục Thiếu Du vẫn là người theo chủ nghĩa nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, phải mở miệng vay tiền một nữ nhân quả là chuyện đáng hổ thẹn.

    - Hai mươi kim tệ? Số tiền này không nhiều lắm nhưng cũng không ít, đệ có thể nói cho ta biết đệ cần số kim tệ này vì mục đích gì không?

    Lục Vô Song dò hỏi.

    - Sau này đệ sẽ nói cho tỷ biết, tạm thời bây giờ vẫn không thể nói.

    Lục Thiếu Du lắc đầu.

    - Ở đây có năm mươi kim tệ, ta tin tưởng đệ, nếu không đủ dùng cứ nói với ta.

    Lục Vô Song nói, đồng thời đưa cho Lục Thiếu Du một túi tiền vẫn còn thoang thoảng mùi hương thơm mát, bên trong có năm mươi kim tệ.

    - Cám ơn Vô Song tỷ.

    Thấy kim tệ, Lục Thiếu Du cũng không làm ra vẻ, lập tức nhận lấy, trong lòng âm thầm thề, một nhân tình này sau này mình sẽ trả lại gấp vạn lần.

    - Ta đi trước, có việc nhớ đến tìm ta.

    Lục Vô Song nói xong liền đứng dậy rời đi, vừa đi khỏi trong lòng nàng chợt hốt hoảng. Từ ngay hôm qua, nàng đã nhận ra Lục Thiếu Du có điểm khác thường, vậy nên hôm nay mới cố ý đến đây. Nhưng qua câu chuyện vừa rồi nàng cảm nhận được Lục đệ mà nàng nhìn thấy từ bé đến lớn dường như đang thay đổi. Giác quan thứ sáu mách bảo nàng, đường đệ xưa nay trung thực, luôn chịu uất ức trong lúc bất giác đã xảy ra sự thay đổi, dường như nhiều thêm vài phần khí chất.

    - Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, năm mươi kim tệ, phiền toái gì cũng có thể giải quyết.

    Lục Thiếu Du nhìn năm mươi kim tệ trong tay lẩm bẩm nói.

    - Công tử, đồ ngươi ăn thật phong phú a, mất công ta mang bữa sáng đến cho ngươi.

    Không biết Lục Tiểu Bạch đã xuất hiện trong đình viện từ khi nào, hắn nhìn thấy mỹ thực trên bàn thì nhanh chóng ném bữa sáng trên tay sang một bên, xông vào ăn như hổ đói.

    - Ăn nhanh đi, ăn xong thì cùng ta ra ngoài một chuyến.

    Lục Thiếu Du nói.

    - Đi đâu a? Ta là người hầu cấp thấp làm sao có thể tùy tiện ra ngoài được?

    Lục Tiểu Bạch nhồm nhoàm nói.

    - Sợ cái gì, đi lối cửa sau, sẽ không ai biết đâu.

    Lục Thiếu Du nói.

    - Được, ta cũng muốn ra ngoài dạo chơi.

    Ngay sau đó hai người theo lối cửa sau của Lục gia ra ngoài, nhìn thấy Nam thúc ở cửa sau Lục Thiếu Du không khỏi đắc ý hừ khẽ một tiếng, tựa như muốn nói bây giờ ta đi mua dược liệu.

    Đi trên đường lớn, dựa theo trí nhớ trong đầu, đối với Trấn Thanh Vân Lục Thiếu Du cũng khá quen thuộc, Trấn Thanh Vân này cũng không nhỏ. Lục Thiếu Du cùng Lục Tiểu Bạch thả chậm tốc độ đi trên đường như thể đang đi dạo.

    Nhìn hai bên đường, những đồ vật mới lạ hấp dẫn của dị thế khiến Lục Thiếu Du không khỏi mở rộng tầm mắt, đây là lần đầu tiên hắn đi dạo phố từ khi đến Đại lục Linh Vũ.

    Đi qua mấy con đường, Lục Thiếu Du cũng không quên nhiệm vụ chính của mình, muốn mua những thứ Nam thúc đã viết trên giấy thì phải đến cửa hàng chuyên dụng mới có, những dược liệu để luyện đan dược không phải cửa hàng bình thường có thể bán.

    Dựa theo hiểu biết của Lục Thiếu Du, những cửa hàng có thể bán dược liệu trong Trấn Thanh Vân rất hiếm, hầu hết đều là cửa hàng của các gia tộc, mà Lục gia cũng là một trong số đó.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 30 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 19: Gặp lại Độc Cô Băng Lan. (1)

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 19: Gặp lại Độc Cô Băng Lan. (1)

    Sau đi xuyên qua mấy con đường, tiến vào một ngõ nhỏ đi tiếp đến một lối ra khác, đây chính là nơi mà Linh giả và Vũ giả tụ tập. Nếu cẩn thận quan sát, chỉ cần ánh mắt thật tốt có thể nhìn thấy một vài Linh giả trà trộn bên trong.

    Đây là một con đường rộng lớn, trên đường kẻ qua người lại hối hả, nhưng cũng náo nhiệt vô cùng, qua sát cửa hàng hai bên đường có thể dễ dàng nhận thấy đây đều là những của hàng bán dược liệu, binh khí và đan dược.

    Những cửa hàng trên con đường này xa hoa hơn rất nhiều so với của hàng ở con phố bên cạnh, ra vào con đường này chủ yếu là Linh giả và Vũ giả, người bình thường rất hiếm khi xuất hiện ởđây.

    Trong những của hàng này, chỉ cần tùy tiện lấy ra một loại dược liệu cũng có giá trị bằng lương thực một gia đình bình thường năm miệng ăn dùng trong nửa năm.

    Trên đường, Lục Thiếu Du đứng từ xa nhìn đã có thể thấy một cửa hàng bán dược liệu của Lục gia. Cửa hàng được bài trí vô cùng xa hoa, tại cửa ra vào còn có hai tộc nhân cấp bậc Vũ Đồ đứng canh gác.

    Cửa hàng này của Lục gia chắc chắn cũng có những dược liệu hắn cần nhưng Lục Thiếu Du sẽ không vào đó, hắn chăm chú quan sát hai bên đường.

    - Thiên Bảo Môn.

    Lục Thiếu Du nhìn thấy tấm biển Thiên Bảo Môn, trong trí nhớ của hắn, đây dường như là hiệu buôn của Độc Cô gia, cũng là một trong số những hiệu buôn lớn nhất Trấn Thanh Vân.

    Không hề do dự, Lục Thiếu Du trực tiếp đi vào Thiên Bảo Môn, hiệu buôn này lớn như vậy, những thứ mình cần mua chắc chắn sẽ có đủ.

    - Công tử, người đang làm gì vậy? Chúng ta vào Thiên Bảo Môn làm gì?

    Lục Tiểu Bạch rụt rè đứng sau lưng Lục Thiếu Du. Người tiến vào Thiên Bảo Môn không phải Vũ giả thì cũng là Linh giả, một người hầu cấp thấp như hắn còn chưa từng được đi vào nơi xa hoa như thế này.

    - Vị thiếu gia này, ngài muốn mua thứ gì sao?

    Ngay lúc Lục Thiếu Du đi qua cửa lớn Thiên Bảo Môn thì một giọng nói từ phía sau truyền đến.

    Nghe âm thanh Lục Thiếu Du quay lại thì thấy hai đại hán ăn mặc giống nhau, mà người vừa nói dường như là đại hán bên trái.

    Hai đại hán này nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt vô cùng tôn kính, thật ra là do hôm nay ra ngoài Lục Thiếu Du mặc vào bộ y phục mà Lục Vô Song cho hắn, hơn nữa còn có Lục Tiểu Bạch đi theo, vậy nên khi người ngoài nhìn vào thì vừa vặn thấy một chủ một tớ, Lục Thiếu Du cũng vô tình trở thành thiếu gia.

    - Ta muốn mua một số dược liệu luyện đan.

    Lục Thiếu Du nói.

    - Bên này, xin mời.

    Một đại hán lập tức cung kính dẫn Lục Thiếu Du và Lục Tiểu Bạch đi về phía trước. Lục Tiểu Bạch ngơ ngác theo sau, nhìn kiến trúc xa hoa trong Thiên Bảo Môn mà nói không ra lời.

    Lục Thiếu Du bình tĩnh đánh giá Thiên Bảo Môn, diện tích của cửa hàng này đúng là không nhỏ, chỉ sợ phải lên đến hơn ngàn thước vuông, đồ vật trưng bày bên trong muôn màu muôn sắc, nhìn bên trên, Lục Thiếu Du có thể nhận ra một số binh khí, áo giáp,.. đều là đồ vật mà Vũ giả, Linh giả sở hữu.

    Hôm nay trong Thiên Bảo Môn cũng có khoảng chục Vũ giả đang lựa chọn vật phẩm.

    - Chính là chỗ này, Vũ chấp sự, vị thiếu gia này muốn chế đan dược dược liệu, ngươi đón tiếp đi.

    Đi qua mấy quầy hàng thật dài, người dẫn đường để Lục Thiếu Du với một lão già khoảng năm mươi tuổi, sau đó lui xuống.

    - Vị thiếu gia này, cần mua dược liệu phải không?

    Vũ chấp sự là một lão giả mặc trường bào, trong mắt lóe ra vài phần khôn khéo, chăm chú nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

    - Lấy như trên đơn, đưa cho ta hai phần như nhau.

    Lục Thiếu Du nói, vốn là muốn mua một phần, nhưng là bây giờ có năm mươi kim tệ, thừa để mua hai phần, trong lòng Lục Thiếu Du cũng có một số những thứ ý tưởng khác.

    - Được, xin thiếu gia chờ chút, ta đi đưa cho dược sĩ.

    Vũ chấp sự nói, chăm chú nhìn Lục Thiếu Du cũng có chút ít ngạc nhiên, mua chế đan dược liệu, có lẽ thiếu niên này là Linh giả, không khỏi làm hắn càng thêm khách khí.

    - Được.

    Lục Thiếu Du đáp nhẹ một tiếng, sau đó tựa vào quầy hàng, chú ý nhìn vào tấm cửa hiệu.

    - Công tử, ngươi mua luyện chế đan dược liệu để làm gì, ngươi lấy ở đâu ra kim tệ, nghe nói những dược liệu này cũng rất đắt tiền.

    Lục Tiểu Bạch nhỏ giọng căng thẳng nhìn Lục Thiếu Du nói.

    - Ngươi lo cái gì, ta có bắt ngươi phải trả kim tệ đâu.

    Lục Thiếu Du nói, ánh mắt chăm chú nhìn hơi chếch về phía cửa, một hình dáng quen thuộc xuất hiện, không phải là ai khác, chính là Độc Cô Băng Lan tiểu thư đi cùng nha hoàn Thúy Ngọc.

    - Xin chào tiểu thư.

    Hai thiếu nữ chậm rãi đi vào Thiên Bảo môn, tất cả nhân viên đều xếp hàng tôn kính hành lễ, sau đó hai thiếu nữ đưa ánh mắt hướng về phía Lục Thiếu Du.

    Gặp lại Độc Cô tiểu thư, trong lòng Lục Thiếu Du cũng là nhìn thoáng qua Độc Cô tiểu thư, dung mạo cũng không tệ, vẻ mặt cũng có nét thông minh, Lục Thiếu Du khẽ gật đầu chào hỏi sau đó dời ánh mắt nhìn nơi khác, nhưng thực ra hắn lại đang chăm chú nhìn nha hoàn Thúy Ngọc.

    Hai nữ thần sắc tựa như cũng có chút ngoài ý muốn, sau đó hai thiếu nữ cúi đầu nhẹ rồi nói.

    - Lục thiếu gia, không nghĩ ngươi cũng tới Thiên Bảo môn.

    Một lát sau, Độc Cô Băng Lan tiến tới gần Lục Thiếu Du, một luồng khí nhẹ nhàng như u hương truyền đến, người của Thiên Bảo môn nhìn Lục Thiếu Du cùng Độc Cô tiểu thư cũng có vẻ quen biết, cũng có chút ngạc nhiên.

    Lúc này ở sau lưng Lục Thiếu Du là Lục Tiểu Bạch, nhìn thấy Độc Cô tiểu thư đi vào, đột nhiên toàn thân run rẩy. Nghe lời nói của Độc Cô tiểu thư, hắn thấy tiểu thư cũng quen biết với Lục Thiếu Du, tại sao lại thế, nhưng hắn không biết có chuyện gì xảy ra, thầm nghĩ trong lòng, khó trách hôm qua gọi công tử đi xem Độc Cô tiểu thư, công tử không có hứng thú xem đây, hóa ra sớm đã quen biets nhau rồi.

    - Gặp Độc Cô tiểu thư thật là trùng hợp, ta cũng đang mua một ít luyện chế đan dược liệu, không nghĩ tới còn có thể gặp Độc Cô tiểu thư, thật là vinh hạnh.

    Lục Thiếu Du nói.

    - Thật kì quái, vì sao Lục thiếu gia không đến tiệm buôn của nhà mình để mua dược liệu.

    Độc Cô tiểu thư hơi chút mỉm cười, nhẹ nhàng nói với nụ cười nhưng càng thêm tăng thêm vài phần mỹ mạo.

    - Chẳng lẽ ta muốn mua dược liệu, Độc Cô tiểu thư cũng không bán cho sao. Ha ha ha.

    Lục Thiếu Du hơi chút mỉm cười.

    - Tất nhiên là không phải vậy, rất hoan nghênh thiếu gia đến a!

    Độc Cô tiểu thư cười làm lành một tiếng, lần nữa nói:

    - Lục thiếu gia mua luyện chế đan dược dược liệu, chẳng lẽ Lục thiếu gia là Linh giả ?

    - Cái này ...

    - Vị thiếu gia này, dược liệu của ngài cần có rồi đây.

    Đúng lúc này, Vũ chấp sự mang theo hai bao nhỏ đựng vật giao cho Lục Thiếu Du.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 33 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 20: Gặp lại Độc Cô Băng Lan. (2)

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 20: Gặp lại Độc Cô Băng Lan. (2)

    - Xin chào tiểu thư.

    Vũ chấp sự gặp Độc Cô Băng Lan, lập tức hành lễ nói.

    - Thanh toán.

    Lục Thiếu Du nhận dược liệu rồi giao cho Lục Tiểu Bạch.

    - Thiếu gia, tổng cộng là 38 kim tệ.

    Vũ chấp sự nói.

    - Vũ chấp sự, chỉ lấy của Lục thiếu gia 80%, về sau Lục thiếu gia chính là khách quý ở đây, ngươi nên tiếp đãi cẩn thận.

    Độc Cô Băng Lan nhẹ nói.

    - Dạ, thưa tiểu thư.

    Vũ chấp sự tôn kính đáp, sau đó hướng Lục Thiếu Du nói:

    - Hóa ra Lục thiếu gia và tiểu thư là bằng hữu, vậy 30 kim tệ được rồi.

    - Đa tạ Độc Cô tiểu thư.

    Lục Thiếu Du nhìn hướng Độc Cô Băng Lan gật đầu cười, sau đó móc trong túi ra 30 kim tệ giao cho Vũ chấp sự, tiết kiệm được tám kim tệ, đỡ tốn tiền của mình, Lục Thiếu Du tất nhiên là sẽ không khách khí.

    - Lục thiếu gia, đây là lệnh bài khách quý của Thiên Bảo môn, hãy cầm lấy, lần sau mà ngài cần mua dược liệu gì chỉ cần đưa lệnh bài này ra thì nhất định sẽ ưu đãi cho ngài, hơn nữa nếu thiếu gia có dược liệu gì muốn bán thì Thiên Bảo môn sẽ lấy với giá cao nhất.

    Độc Cô Băng Lan tiểu thư từ trong tay lấy ra một cái ngọc bài, mặt trên có ghi ba chữ Thiên Bảo môn, đưa cho Lục Thiếu Du.

    - Xin đa tạ lần nữa.

    Lục Thiếu Du không khách khí, nhận lấy lệnh bài, đây cũng không phải là tính cách của mình. Về phần Độc Cô Băng Lan, tại sao lại đối với mình như vậy, mặc dù Lục Thiếu Du trong lòng có một chút hoài nghi, nhưng cũng không có để ý tới.

    Có câu châm ngôn rất hay, cái gọi là vô sự ân cần, không phải loại gian sảo, thì cũng là đạo chích. Bây giờ trên thân mình không có cái gì là đáng giá để Độc Cô tiểu thư ăn trộm, vấn đề này, đối với Lục Thiếu Du cũng không quan trọng, trong lòng nghĩ vậy, hắn liền nở một nụ cười tà.

    - Cáo từ trước.

    Sau đó Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, đi ra ngoài, đi qua nha hoàn Thúy Ngọc, cũng khẽ gật đầu thi lễ, sau đó liền rời đi.

    - Công tử, ngươi lấy ở đâu ra kim tệ thế, làm sao người lại quen biết với Độc Cô tiểu thư nữa?

    Đi ra khỏi Thiên Bảo môn, Lục Tiểu Bạch hướng Lục Thiếu Du truy hỏi.

    - Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì, mau trở về thôi, đừng nói cho bất kì kẻ nào rằng ta mua dược tài.

    Lục Thiếu Du nói.

    - Tiểu thư, người kia là ai, tựa như là không có chỗ gì đặc biệt, có phải là đã quá coi trọng không.

    Khi Lục Thiếu Du đi rồi, trong đôi mắt Vũ chấp sự lộ ra vài tia sáng lấp lánh hướng tới Độc Cô Băng Lan nói.

    - Người này không đơn giản, ngươi phái người đi điều tra kỹ càng lai lịch người này một chút.

    Độc Cô Băng Lan nói xong liền cùng nha hoàn Thúy Ngọc rời khỏi Thiên Bảo môn.

    Đi qua vài con đường, Lục Thiếu Du cùng Lục Tiểu Bạch đi thẳng về nhà, lặng lẽ theo cửa sau Lục gia mà vào, ra ngoài cho tới trưa, cũng không người nào biết, dù sao, một nô bộc cấp thấp cùng một củi mục thiếu gia, cũng không ai muốn để ý tới hai người này.

    - Tiểu tử này, đúng là có chút bổn sự.

    Ở cửa sau, cách Lục Thiếu Du một khoảng, lão bộc nhìn hai bao vật trong tay Lục Tiểu Bạch, thần sắc nhẹ nói thầm.

    Buổi chiều, Lục Thiếu Du cùng Lục Tiểu Bạch cùng có mặt ở Lục gia, sau đó ngay lập tức trở về, mùa đông lạnh như này cũng không có nhiều việc để làm.

    Màn đêm buông xuống, Lục Thiếu Du cũng đã sớm chuẩn bị, ngay lập tức đến mật thất của phòng chứa củi Nam thúc cũng đã sớm đến mật thất.

    - Nam thúc, dược liệu ngươi muốn, con đã mua đủ rồi.

    Nhìn thấy Nam thúc, Lục Thiếu Du đắc ý cười.

    - Ngươi mua hai phần để làm gì?

    Mở ra dược liệu, lão bộc Nam thúc hướng Lục Thiếu Du hỏi.

    - Con sợ lần đầu luyện chế thất bại, nên mua hơn một phần, nếu thành công, cũng còn một phần dược liệu nữa để luyện chế thêm một khoả đan dược.

    Lục Thiếu Du nói, đan dược này hẳn đắt tiền hơn so với dược liệu nhiều lần, đến lúc đó mình đem đi bán, cũng có thể lợi nhuận một chút.

    - Có ta ở đây, nếu ngươi luyện chế đan dược nhất phẩm thất bại như lời ngươi nói, vậy thì ngươi cũng thuộc loại bỏ đi rồi.

    Người lão bộc Nam thúc chăm chú nhìn Lục Thiếu Du nói:

    - Ngươi cũng luyện tập Khai Sơn chưởng được mấy ngày, thi triển một chút, để ta xem thế nào.

    - Vâng

    Lục Thiếu Du ngưng nụ cười, Khai Sơn chưởng mình cũng tu luyện mấy ngày, tự nhận là coi như có một chút thành tựu, hắn liền phân phối công lực, vận chuyển khẩu quyết, hai tay biến hóa một đường có chút huyền ảo của thủ ấn, lập tức song chưởng, một đạo khí mơ hồ xuất hiện cuộn sóng, lay động.

    - Xuy...

    Một tiếng động nhẹ vang lên, Lục Thiếu Du tung một chưởng bổ vào tường đá trong mật thất, đột nhiên tường đá run lên, một mảng bụi bặm rơi xuống.

    Lục Thiếu Du thấy chính mình còn có chút ít ngạc nhiên, không nghĩ tới chưởng của mình đánh ra lại có uy lực lớn đến vậy, nếu chưởng này đánh vào một con trâu, phỏng chừng mình có thể đánh bay nó ra ngoài.

    - Coi như miễn cưỡng đạt yêu cầu nhưng vẫn chưa đạt đến lực lượng mà Khai Sơn Chưởng có. Nhớ kỹ, Khải Sơn Chưởng có thể phá núi, càng đánh lực càng lớn, chân cùng hông phối hợp, vận dụng chân khí trong Đan Điền toàn lực đánh ra, như vậy mới có thể đạt được uy lực lớn nhất.

    Nam thúc nói.

    - Vâng, Nam thúc.

    Lục Thiếu Du gật đầu.

    - Tốt rồi, bây giờ dạy ngươi luyện đan dược.

    Nam thúc nói xong, ống tay áo nhẹ nhàng hất lên, đột nhiên một đại đỉnh ba chân cao gần một thước bay ra.

    Phía trên đại đỉnh này tràn ngập màu xanh hồng, mang theo khí tức linh dược nồng đậm, xung quanh khắc vô số đồ án, đặc biệt nhất chính là đồ án một đầu hỏa long đang uốn mình xoay quanh đỉnh.

    Trên miệng Hỏa Long có một lỗ hổng lớn chừng miệng bát, trên đại đỉnh còn có một cái nắp hình tròn. Đại đỉnh mang theo khí tức rất cổ xưa.

    - Đây gọi là Hỏa Long Đỉnh, từ nay về sau tặng cho ngươi, hãy nhớ không thể để người ngoài nhìn thấy nó, bằng không Linh Tướng, Linh Soái cũng không tha cho ngươi. Hỏa Long Đỉnh này có chút ảo diệu, đối với một người mới học luyện chế đan dược như ngươi sẽ giúp ích rất nhiều.

    Nam thúc nói.

    - Đa tạ Nam thúc.

    Lục Thiếu Du mừng rỡ không thôi, bất kể thứ gì Nam thúc bỏ ra đều là bảo bối. Thậm chí Lục Thiếu Du còn có một ý nghĩ, mình cố thu thập thật nhiều bảo bối trên người Nam thúc, sau này hẳn sẽ rất có ích, cho dù cầm đi bán cũng có thể kiếm được bội tiền.

    Tất nhiên suy nghĩ này Lục Thiếu Du không thể để Nam thúc biết, bằng không Nam thúc sẽ lột da hắn.

    - Nam thúc, người có cho ta thì ta cũng không mang theo được a, vừa rồi người lấy nó ra như thế nào vậy?

    Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói với Nam thúc. Hắn có chút nóng lòng đi đến bên cạnh Hỏa Long Đỉnh, xoay người ôm thử một cái, đỉnh này nặng ít nhất 200 cân a.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 31 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)