HOT  FULL  FREE Linh Vũ Thiên Hạ - Vũ Phong

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 11: Tuyển chọn vũ kỹ.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 11: Tuyển chọn vũ kỹ.

    - Điểm lợi còn lại thì sao?

    Lục Thiếu Du hỏi.

    - Điểm lợi này...

    Nam thúc trầm ngâm một chút sau đó mới nói:

    - Một người có Âm Dương thân thể khi tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết có thể trở thành Vũ giả toàn hệ.

    - Vũ giả toàn hệ?

    Lục Thiếu Du nghi hoặc.

    - Việc này về sau sẽ từ từ nói, trong thời gian ngắn ngươi cũng không cách nào sử dụng nhiều như vậy. Tuy Vũ giả toàn hệ không mạnh mẽ bằng Linh Vũ song tu nhưng tuyệt đối không kém quá xa, sau này ngươi sẽ biết rõ được lợi ích từ nó. Tiểu tử, vận khí của ngươi tốt đến mức cả ta cũng muốn ghen tỵ a.

    Nam thúc nói.

    - Nam thúc, vậy chỗ hại còn lại thì sao?

    Vừa rồi Nam thúc có nói Âm Dương Linh Vũ quyết có hai điểm yếu hại, một là tốc độ tu luyện vô cùng chậm, còn điểm yếu hại thứ hai, Lục Thiếu Du đã chuẩn bị xong tinh thần tiếp nhận.

    - Còn một điểm yếu hại chính là, khi muốn đột phá thì cả Linh Vũ phải cùng đột phá mới được. Âm Dương Linh Vũ quyết, Linh Vũ hỗ trợ nhau mới có thể đột phá, bằng không ngươi đừng mơ đột phá được.

    Nam thúc nói.

    - Hà khắc như vậy sao?

    Lục Thiếu Du buồn bực:

    - Vậy con phải tu luyện thế nào đây?

    - Muốn tăng thực lực, dựa vào tình huống trước mắt của ngươi cũng chỉ có thể kiếm yêu đan và linh đan để thôn phệ.

    Nam thúc tủm tỉm cười nhìn Lục Thiếu Du.

    - Nan thúc, thúc nói giỡn sao? Yêu đan, Linh đan phải Yêu thú cùng Linh thú tứ giai mới có, mấy thứ này cho dù toàn bộ Lục gia chỉ sợ không mua nổi mấy viên. Thúc bảo con làm sao tìm được mà thôn phệ đây?

    Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Nam thúc. Yêu đan, Linh đan? Đùa sao? Bây giờ thân phận của mình là một thiếu gia vô dụng, hữu danh vô thực, làm gì có tiền mà đi mua Yêu đan cùng Linh đan về để thôn phệ?

    - Tự ngươi nghĩ cách đi, ngươi cũng không phải đồ đệ của ta, chẳng lẽ ta còn phải giúp ngươi nghĩ cách sao?

    Nam thúc trừng mắt nhìn lại Lục Thiếu Du.

    - Nam thúc, hay thúc cho con mượn kim tệ trước đi?

    Do dự một chút, Lục Thiếu Du cười xấu xa nói với Nam thúc. Nam thúc tuyệt không phải người bình thường, trên người hẳn là có thứ giá trị.

    - Ngươi cảm thấy một lão già như ta có thể cho ngươi mượn kim tệ sao?

    Nam thúc nói, thần sắc kiên quyết nhìn Lục Thiếu Du. Muốn kim tệ sao? Tuyệt đối không có.

    - Nam thúc, con cũng đã dập đầu trước thúc rồi, chẳng lẽ thúc thật sự bỏ mặc con sao?

    Lục Thiếu Du tiếp tục nài nỉ, bây giờ mình chỉ còn cách bám riết lấy Nam thúc thôi.

    - Ngươi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

    Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du sau đó nói:

    - Ta không thể giúp ngươi nhưng có thể nghĩ biện pháp cho ngươi.

    - Có biện là tốt rồi.

    Lục Thiếu Du lập tức cười cười, chỉ cần có biện pháp đã là tốt rồi. Hắn vất vả lắm mới có thể trở thành Linh Vũ song tu, tiền đồ sau này tất vô hạn, nếu thực lực tiến bộ như rùa thì tiền đồ gì cũng không đáng nói.

    - Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi không chỉ là Vũ giả mà còn là một Linh giả. Ở thế giới này Linh giả có rất nhiều cách để kiếm kim tệ, ví như luyện đan, bồi dưỡng linh dược, còn nữa, nếu một Linh giả luyện ra binh khí thì giá bán cũng cao hơn rất nhiều so với bình thường.

    Nam thúc cười nói.

    - Con là Linh giả, nhưng... không biết những thứ này.

    Lục Thiếu Du buồn bực nói. Tuy bây giờ hắn là Linh giả nhưng chỉ nửa vời, những thứ như luyện đan, luyện khí, bồi dưỡng linh dược hắn đều không biết.

    - Tiểu tử, ngươi không biết nhưng ta đâu có nói ta không biết.

    Nam thúc tức giận trợn mắt nói.

    - Nam thúc, ý thúc là thúc sẽ thay con luyện đan dược cùng binh khí để đi bán?

    Lục Thiếu Du lập tức vui mừng nói, lời nói còn chưa dứt đã bị gõ một cái vào đầu. Hắn ôm đầu, ánh mắt mang theo một tia oan ức nhìn Nam thúc:

    - Sao thúc lại đánh con?

    - Ngươi nghĩ hay lắm, một lão già khọm như ta mà phải thay ngươi luyện đan dược và binh khí sao?

    Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói:

    - Ta có thể dạy ngươi, nhớ năm đó, bao nhiêu Linh Vương, Linh Tôn cầu xin khóc lóc với ta, ta còn mặc kệ, bây giờ tiện nghi cho ngươi rồi.

    - Cũng được.

    Khóe miệng Lục Thiếu Du dương lên lộ ra nụ cười nhẹ mang theo vài phần tà khí.

    - Còn có, tuy ngươi đã trở thành Vũ giả nhưng không có bất kỳ Vũ kỹ nào, như vậy nhiều nhất cũng chỉ trở thành một đầu trâu điên mà thôi. Nói xem, ngươi muốn học Vũ kỹ như thế nào?

    Nam thúc nhìn Lục Thiếu Du nói.

    - Nam thúc, không phải người nói Vũ kỹ chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng Tinh Thần, sáu loại đó sao, thúc có Thiên cấp vũ kỹ hay không?

    Lục Thiếu Du thầm nghĩ, vũ kỹ tất nhiên là dùng loại có đẳng cấp càng cao càng tốt.

    - Thiên cấp vũ kỹ đến ta còn muốn có đây, ngươi cho rằng Thiên cấp vũ kỹ là củ cải trắng mọc đầy đường sao?

    Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, suýt nữa thì tức hộc máu.

    Lục Thiếu Du trợn mắt, lại nói:

    - Vậy Địa cấp đi, Địa cấp cũng có thể thông qua rồi.

    - Địa cấp? Dùng thực lực bây giờ của ngươi có thể học được sao?

    Nam thúc lại lắc đầu.

    - Được rồi, vậy Huyền cấp, nếu còn không có nữa thì Nam thúc cũng không cần lấy ra nữa.

    Lục Thiếu Du nói.

    - Ngươi đúng là tên tham lam, như vậy đi, ở đây có một quyển vũ kỹ rất thâm ảo, ngươi có muốn học hay không?

    Nam thúc cười nói.

    - Thâm ảo? Đây nhất định là đồ tốt, con muốn học.

    Lục Thiếu Du cười nói:

    - Nam thúc, vũ kỹ này cấp bậc gì?

    - Không có cấp bậc.

    Nam thúc nói.

    - Không có cấp bậc là cấp bậc gì?

    Một lần nữa Lục Thiếu Du như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, Nam thúc thật biết đùa người a.

    - Ta cũng không biết nó có cấp bậc gì, ngay cả ta cũng không hiểu được nó, hy vọng ngươi có thể lý giải a. Mặt khác, dựa theo thực lực hiện tại của ngươi, ta cho ngươi hai bộ vũ kỹ, một bộ là vũ kỹ thiên về tấn công, một bộ là vũ kỹ phòng ngự. Bộ vũ kỹ công kích có cấp bậc không cao, chỉ là vũ kỹ Tinh cấp mà thôi nhưng lại rất thích hợp với ngươi, cấp bậc cao hơn ngươi cũng không có cách nào luyện được. Về phần vũ kỹ phòng ngự, chính vào vũ kỹ mà lúc trước có người muốn nhờ ta làm việc nên đưa ra làm thù lao, bên trong cũng có chút huyền ảo, vừa khéo cho tiểu tử ngươi, đúng là vận khí tốt, có một đầu Linh Hoàng thú trên người.

    Nam thúc nói.

    - Nam thúc, người đang nói con rắn nhỏ kia, nó là Linh Hoàng thú gì?

    Lục Thiếu Du không khỏi nghi ngờ.

    - Con rắn nhỏ? Ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng. Nó chính là một con rắn nhỏ mà ngay cả Vũ Tôn cùng Linh Tôn nếu biết được lại lịch của nó cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi. Nhưng cũng may, ở Lục gia này, người có thể nhận ra Linh Hoàng thú không có mấy người.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 35 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 12: Vũ kỹ phòng ngự.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 12: Vũ kỹ phòng ngự.

    Nam thúc nói, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý. Ông ở Lục gia đã mấy chục năm rồi, vẫn luôn mai danh ẩn tích, bây giờ lại cùng một tiểu tử bàn về năng lực và tu vi, thật là có tư vị khác lạ.

    - Lợi hại như vậy sao?

    Lục Thiếu Du kinh ngạc, một con rắn nhỏ dài mười tấc cũng có địa vị lớn như vậy? Hắn quả thật không ngờ đến.

    - Tĩnh tâm, đừng nhúc nhích.

    Đúng lúc này Nam thúc chợt nói, một tầng ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trên tay ông, cuối cùng hai ngón tay ông khép lại điểm vào mi tâm của Lục Thiếu Du.

    Lục Thiếu Du lập tức cảm giác được, trong đầu mình dường như có cái gì đó bị rút ra, ngay sau đó một đạo khí thể phát ra hào quang rơi xuống tay Nam thúc, đồng thời, trên mi tâm có một giọt máu rơi xuống tay Nam thúc.

    - Lên.

    Lục Thiếu Du chỉ thấy miệng Nam thúc lẩm bẩm, hai tay biến hóa ra những thủ ấn kỳ dị, ngay sau đó con rắn nhỏ vẫn ở trên tay phải hắn liền xuất hiện trên tay Nam thúc.

    - Xì xì...

    Hai mắt của Tiểu Kim Xà xuất hiện ác ý, cái lưỡi nhỏ không ngừng co duỗi như muốn nhao đến người Nam thúc, quanh thân con rắn đúng là kỳ dị bao phủ bởi một màu vảy màu vàng nhạt lấp lánh.

    - Thật đúng là hung dữ.

    Lão bộc Nam thúc cười nhạt một tiếng, trong tay ánh sánh lóe lên, mi tâm của tiểu xà dương như có một giọt máu đỏ xuất hiện ở trong tay lão bộc Nam thúc.

    Lục Thiếu Du ngạc nhiên thấy trong tay lão bộc Nam Thúc đột nhiên biến hóa, đồng thời cả trong phòng xuất hiện một loại ánh sáng huyền ảo.

    - Xì xì...

    Lục Thiếu Du thấy, mi tâm mình xuất hiện một đường ánh sánh cùng máu Tiểu Kim Xà nhập lại với nhau, sau đó lại là hóa thành hai đường ánh sáng, một đường từ mi tâm của Nam thúc, đường kia là từ Tiểu Kim Xà.

    - Ồ...

    Lục Thiếu Du đột nhiên cảm thấy một cảm giác kì lạ, mình và Tiểu Kim Xà hình như là có một loại liên kết vô hình, giống như là anh em song sinh, như là chung một dòng máu, trong lúc này cảm giác đó huyền diệu khó giải thích, cũng khó mà hình dung.

    - Nam thúc, đó là gì vậy, thật huyền ảo .

    Lục Thiếu Du ngạc nhiên hỏi.

    - Cái này còn kì diệu hơn nữa, về sau ngươi cố học hỏi thêm một chút.

    Nam thúc hơi chút mỉm cười, đắc ý mà nói:

    - Được rồi, ngươi cùng nó đã cùng nhau thệ ước, đây là một loại Bình Đẳng Khế Ước giữa Linh sư cùng linh thú, ngươi cùng nó cũng chỉ có thể kết thành Bình Đẳng Khế Ước, nếu không, nếu là có một ngày, tộc linh thú phát hiện ngươi nô dịch thành viên của chúng, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sẽ chết vô cùng khó xem .

    Nói xong, lão bộc Nam thúc tiếp tục lấy thêm của Tiểu Kim Xà một giọt máu, sau đó cầm Tiểu Kim Xà trong tay đưa cho Lục Thiếu Du. Tiểu Kim Xà bây giờ đúng là dịu dàng ngoan ngoãn rất nhiều.

    - Chiếu cố tốt nó, về sau nó có thể giúp ngươi không ít, ngươi nuôi nó bằng thịt sống, nếu là có khả năng, tốt nhất là ăn thịt yêu thú hoặc là linh thú, thế mới có thể lớn nhanh.

    Người lão bộc Nam thúc nói.

    - Thịt yêu thú và linh thú...

    Lục Thiếu Du thầm than, đây đúng là một cách đốt tiền mà.

    - Đây là Vũ kỹ phòng ngự, gọi là Thanh Linh khải giáp, ta dùng máu của Linh hoàng thú để làm dẫn cho ngươi, tác dụng Thanh Linh khải giáp thì về sau ngươi sẽ biết.

    Lão bộc Nam thúc hướng tới Lục Thiếu Du nói, sau đó trong tay có một khối ngọc giản, Nam thúc cầm trong tay một ít máu Linh hoàng thú đánh vào bên trong, giao cho Lục Thiếu Du.

    - Còn có vũ kỹ Tinh Cấp, gọi là Khai Sơn chưởng, uy lực xem như không tệ. Trước khi ngươi tu luyện, dùng phòng thân cũng tốt, còn có Vũ kỹ này, ta cũng không biết đẳng cấp gì, dù sao ngươi vận khí không tệ, hy vọng ngươi có thể lĩnh ngộ ra.

    Người lão bộc Nam thúc tiếp tục giao cho Lục Thiếu Du hai cái ngọc giản.

    - Nam thúc, vậy khi nào con có thể luyện chế đan dược cùng binh khí?

    Lục Thiếu Du tiếp nhận ngọc giản hỏi, tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết, đây đúng là công pháp đốt tiền mà, mình là một thiếu gia mệnh khổ, cũng không có bất kỳ nguồn kinh tế nào.

    - Ngươi thật đúng là tham lam. Trời đã sáng rồi, để buổi tiếp theo đi, nhớ kỹ, không được công khai thân phận Linh giả, Vũ giả của ngươi, Lục gia hẳn cũng không có người có thể nhìn ra sự biến hóa của ngươi. Hai khỏa Linh đan trong cơ thể ngươi hẳn vẫn chưa hoàn toàn được luyện hóa, cũng đủ ngươi tu luyện tới cảnh giới cửu trọng Linh đồ, về phần có thể đột phá đến cấp Linh sĩ hay không, thì tùy vào vận khí. Còn vũ đạo chân khí của ngươi phải hấp thụ hoàn toàn yêu đan, nếu không, linh khí ngươi của sẽ mạnh mẽ hơn, chân khí sẽ theo không kịp, cũng khó có thể đột phá.

    Người lão bộc Nam thúc mỉm cười nói.

    - Haizz...

    Lục Thiếu Du thở dài, xem ra, về sau mình phải kiếm tiền nhiều mới được , nếu không, mình khó có thể tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết.

    Theo bóng đêm, Lục Thiếu Du quay lại cửa đình viện, lúc này trời cũng sắp sáng, quay lại gian phòng, Lục Thiếu Du hơi chút mỉm cười, bất kể như thế nào, bây giờ mình cũng là vũ giả, đồng thời còn vô cùng gần với Linh giả, mặc dù Âm Dương Linh Vũ quyết là công pháp đốt tiền.

    - Tiểu tử may mắn, Linh Vũ song tu, còn có Linh Hoàng thú, con đường về sau, phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi.

    Trong bóng đêm, người lão bộc Nam thúc thì thầm nói.

    - Thiếu Du, ngươi mấy ngày nay có gì mà cao hứng vậy.

    Sáng sớm, Lục Thiếu Du đã đến trong đình viện, mẫu thân của Lục Thiếu Du La Lan Thị hỏi, mấy ngày này, nhìn thấy Lục Thiếu Du mặt mày hồng hào, tâm tình tựa như là cũng vô cùng tốt, bà rất lâu không có nhìn thấy con mình như vậy.

    - Mẫu thân, về sau con nhất định sẽ chăm lo cho mẫu thân .

    Lục Thiếu Du nói, sáng sớm nhìn mẫu thân đi đến phòng giặt quần áo làm việc, trong lòng chua xót không nói lên lời.

    Nam thúc cũng đã nói, mình không được công khai thân phận, bây giờ mình như Vũ giả, trong khi đó Đại phu nhân lại hoàn toàn không muốn mình trở thành Vũ giả nên đã bày ra hàng loạt thủ đoạn khiến mình suýt mất mạng. Cho nên, mình phải có năng lực tự bảo vệ mình, sau đó mới có thể công khai, nếu không thì mất mạng như chơi. Mà bây giờ, mình phải cố gắng tu luyện, cố gắng kiếm tiền.

    - Con có tâm như thế là đủ rồi, con có thể bình an , là mẫu thân mãn nguyện rồi.

    La Lan Thị nói xong, đi phòng giặt quần áo.

    - Kiếm tiền, tu luyện, tiền bạc...

    Lục Thiếu Du ngước lên trời lẩm bẩm nói.

    - Công tử, người dậy sớm vậy?

    Lục Tiểu Bạch vừa vào trong đình viện nói.

    - Hôm nay có việc gì làm không?

    Lục Thiếu Du hỏi.

    - Hôm nay chắc không có việc gì làm, nghe nói hôm nay có khách quý đến, những quản gia kia đã phải dậy sớm thu xếp phòng .

    Lục Tiểu Bạch nói.

    - Khách nào mà quan trọng như vậy.

    Lục Thiếu Du thuận miệng hỏi.

    - Nghe nói là khách nhân từ Độc Cô gia tới, lão gia phải tự mình đi nghênh đón đây.

    Lục Tiểu Bạch nói.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 33 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 13: Thanh Linh khải giáp biến hóa.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 13: Thanh Linh khải giáp biến hóa.

    - Độc Cô gia...

    Trong đầu Lục Thiếu Du đột nhiên biết lai lịch Độc Cô gia. Hình như Độc Cô gia rất có địa vị tại ở Trấn Thanh Vân, còn lớn hơn cả Lục gia nhiều lần.

    - Ta nghe người ở tiền viện nói Độc Cô gia có cho Độc Cô tiểu thư đến đây, Độc Cô tiểu thư vô cùng quyến rũ, ngươi còn không mau mau đến xem.

    Lục Tiểu Bạch vụng trộm nói.

    - Bận tâm làm gì, nếu là hôm nay không có chuyện gì làm, ta đây đi ngủ .

    Lục Thiếu Du nói, Độc Cô tiểu thư cái gì, cũng chẳng có quan hệ, càng tiện, hôm nay mình có thể tu luyện một chút vũ kỹ.

    - Vậy được rồi, ta sẽ đi xem, khi trở về ta sẽ nói cho ngươi biết.

    Lục Tiểu Bạch nói, sau đó đã rời khỏi đình viện.

    Quay lại gian phòng, đình viện bình thường cũng không có ai đến, Lục Thiếu Du chuẩn bị tu luyện Vũ kỹ, không có Vũ kỹ, không phải là Vũ giả, vì cũng chỉ biết dùng sức như một con trâu điên mà thôi.

    Lục Thiếu Du lấy ra một ngọc giản, chính là vũ kỹ Tinh Cấp Khai Sơn chưởng, trong tay kết thủ ấn, sau đó rót một luồng khí nhẹ nhàng vào trong đó, phía trên ngọc giản xuất hiện một đường ánh sánh chui vào mi tâm của Lục Thiếu Du. Sau đó hóa thành một số hình ảnh trong đầu Lục Thiếu Du.

    Lục Thiếu Du chìm trong tu luyện, trong đầu nhớ kỹ Khai Sơn chưởng pháp quyết, hai tay xoay tròn trước người, trong tay xuất hiện luông khí vô hình như ẩn như hiện, dường như Lục Thiếu Du chưa khống chế thành thục nên mới lúc có lúc không.

    - Không ổn, Vũ kỹ thật là khó học.

    Lục Thiếu Du ở trong phòng luyện tập, qua hai canh giờ mà vẫn chưa thành công.

    Khai Sơn chưởng, vũ kỹ Tinh Cấp, mặc dù không phải là vũ kỹ cao cấp như Địa cấp, Huyền Cấp, nhưng đối với người mới tiếp xúc với vũ kỹ như Lục Thiếu Du thì cũng có chút thâm ảo.

    Lục Thiếu Du ở trong phòng không ngừng tập luyện, quanh thân có một khối khí nhẹ nhang bao phủ, trong tay thỉnh thoảng lại phát ra chưởng lực nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy.

    - Được rồi, từ từ sẽ luyện được, quá nôn nóng sẽ không tốt.

    Lục Thiếu Du thì thầm:

    - Hay là luyện vũ kỹ phòng ngự kia trước?

    Ngay sau đó trên tay Lục Thiếu Du xuất hiện thêm một ngọc giản nữa, đây chính là vũ kỹ Thanh Linh khải giáp, một vũ kỹ phòng ngự, cấp bậc của nó Nam thúc không nói cho hắn biết.

    Trong tay kết một thủ ấn, một dòng khí nhỏ nhàn nhạt rót vào trong ngọc giản, ngay lập tức phía trên ngọc giản cũng xuất hiện một đạo quang mang rót vào trong mi tâm của Lục Thiếu Du.

    Một đoạn tin tức xuất hiện trong đầu Lục Thiếu Du, dựa theo pháp quyết này Lục Thiếu Du bắt đầu thúc dục mở ra vũ kỹ phòng ngự. Ngay sau đó, Lục Thiếu Du cảm giác được chân khí trong Đan Điền của mình nhanh chóng bị vơi đi một nửa, đúng lúc này, quanh thân hắn đột nhiên được bao bọc bởi một lớp vảy rắn, giống như một chiếc áo giáp thần kỳ. Phía trên áo giáp có một tầng ánh sáng vàng nhạt, giống y hệt màu sắc trên người Linh Hoàng thú.

    Chăm chú nhìn những biến hóa này, Lục Thiếu Du thầm đoán việc này hẳn là có liên quan đến Linh Hoàng thú. Chỉ là, áo giáp này tuy thần kỳ nhưng tiêu hao chân khí không nhỏ, hơn nữa áo giáp ngưng tụ được trên cơ thể trông vô cùng mỏng manh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu biến đi.

    - Còn có tác dụng kỳ ảo như vậy? Thật không tưởng.

    Từ những tin tức nhận được trong đầu, Lục Thiếu Du biết được vũ kỹ phòng ngự Thanh Linh giáp này quả thật có chút biến thái.

    Thanh Linh giáp này có hai tầng, tầng thứ nhất là hình thành áo giáp quanh thân người sử dụng như thế này, tầng thứ hai chính là có thể ngưng tụ ra một áo giáp hình thú bên ngoài cơ thể.

    Mà tầng thứ hai này chính cấp hình thú, có thể ngưng tụ ra toàn bộ hình thú để phòng ngự, lực phòng ngự này tuyệt đối kinh người.

    Điều khiến Lục Thiếu Du kinh ngạc đầu tiên chính là, chỉ cần có tinh huyết của Linh thú thì Thanh Linh giáp có thể biến hóa thành hình dáng của Linh thú đó. Khuyết điểm duy nhất của vũ kỹ này chính là sẽ phải tiêu hao một lượng lớn chân khí.

    Lực phòng ngự của Linh thú so với Võ giả lớn hơn rất nhiều, Thanh Linh khải giáp có thể ngưng tụ ra hình thú phòng ngự thì lực phòng ngự tất nhiên sẽ tăng lên không ít.

    - Vũ kỹ phòng ngự này quả thật kỳ diệu. Rốt cuộc Nam thúc là ai, đồ vật ông ta lấy ra đều không phải vật thường a.

    Lục Thiếu Du kinh ngạc nói, tuy cả Âm Dương Linh Vũ quyết cùng Thanh Linh khải giáp đều có điểm yếu nhưng không thể nghi ngờ cả hai đều là bảo vật.

    Thúc dục Thanh Linh khải giáp tầng một trên cơ thể mình, Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được chân khí trong Đan Điền đang biến mất với tốc độ vô cùng nhanh chóng, hắn vội vàng thu Thanh Linh giáp lại. Còn về tầng thứ hai, hắn thật sự không dám nghĩ đến, với thực lực nhỏ yếu bây giờ của hắn có muốn cũng không thể nào sử dụng được..

    - Vũ kỹ tấn công, phòng ngự đều đã có.

    Lục Thiếu Du mỉm cười, vận mệnh thật đúng là kỳ quái a, đột nhiên xuyên không đến thế giới này, mơ hồ muốn trở thành Vũ giả, vậy mà bây giờ thành Linh Vũ song tu.

    - Ra ngoài một chút, đêm nay còn phải theo Nam thúc học luyện đan và luyện khí rồi

    Lục Thiếu Du khẽ nói.

    Mấy ngày nay Lục Thiếu Du đã đi dạo gần hết Hậu Viện, trong lúc bất tri bất giác hắn lại hướng đến hoa viên nơi ngăn cách Tiền viện và Hậu viện. Do dự một chút hắn quyết định đi vào hoa viên xem một chút.

    Hoa viên này, theo trí nhớ của Lục Thiếu Du thì không phải ai cũng có thể tiến vào. Ở Lục gia, chỉ có người hầu cao cấp mới có thể đi vào, nhưng hắn dù sao cũng có cái danh thiếu gia, hẳn là cũng có thể tiến vào rồi.

    Sau khi do dự, Lục Thiếu Du đi vào trong hoa viên. Tuy bây giờ là mùa đông nhưng trên hai bên đường đá trong hoa viên có trồng một số thực vật phòng lạnh, cành lá xum xuê tươi tốt, càng khiến người ta than thở chính là có những loại cây nở hoa giữa mùa đông giá buốt. Trong lòng Lục Thiếu Du cảm khái không thôi, Lục gia quả nhiên là có tiền có của, chỉ một cái hoa viên thôi cũng đầu tư không ít tài lực a.

    Chậm rãi đi dạo trong hoa viên, hôm nay hoa viên yên tĩnh lạ thường, giống như tất cả người hầu đều biến mất. Lục Thiếu Du suy đoán, xem ra họ đều đi gặp vị tiểu thư kia của Độc Cô gia rồi.

    Đang ngẫm nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng cười nói từ xa vọng tới, dường như có không ít người đang tiến đến đây.

    - Người Lục gia, không gặp thì tốt hơn..

    Lục Thiếu Du rất nhanh suy đoán, những người đang đến đây rất có khả năng là người ở Tiền viện Lục gia. Trong trí nhớ của hắn, trong Tiền viện Lục gia có vài người luôn thích làm khó dễ Lục Thiếu Du trước kia.

    Lúc này Lục Thiếu Du cũng không muốn gặp họ, hắn quan sát xung quanh, vừa hay bên người hắn có một cây đại thụ cao chừng bốn, năm thước, cành lá rậm rạp, hẳn là có thể ẩn nấp.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 35 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 14: Lặng nghe phồn hoa khúc, không làm chủ phồn hoa. (1)

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 14: Lặng nghe phồn hoa khúc, không làm chủ phồn hoa. (1)

    Lục Thiếu Du lập tức điều động chân khí, nhanh chóng trèo lên cây, lợi dụng lá cây che đi thân thể của mình. Xuyên qua khe hở lá cây, Lục Thiếu Du nhìn thấy từ của lớn có hơn chục người đang chậm rãi tiến vào hoa viên.

    Chăm chú quan sát, Lục Thiếu Du nhíu mày trong hơn chục người phía trước có bảy thiếu niên tầm mười năm, mười sáu tuổi là Lục Thiếu Du có thể nhận ra. Người mặc cẩm phục hoa đào chính là đệ đệ cùng cha khác mẫu thân với Lục Thiếu Du trước kia, nhỏ hơn hắn một tuổi, tên là Lục Thiếu Hổ, bình thường luôn không để Lục Thiếu Du vào trong mắt.

    Người bên cạnh mặc cẩm phục màu xanh, mày rậm mắt sáng, khoảng chừng hai mươi tuổi kia chính nhi tử của Nhị cô, tên là Chu Hải Minh, người nhà của Nhị cô này quanh năm đều ở Lục gia.

    Những thiếu niên khác Lục Thiếu Du cũng biết, đó là đệ tử của mấy chi thứ trong tộc. Lục gia là thế gia võ đạo, những thiếu niên qua tám tuổi sẽ được lựa chọn đem đến Lục gia dạy dỗ, những người được lựa chọn đều là những đệ tử có tư chất không tệ, chỉ là bản thân Lục Thiếu Du từ nhỏ đã không có cơ hội này.

    Còn về những thiếu nữ trong đám người, Lục Thiếu Du chăm chú quan sát cũng nhận ra vài người. Người bên trái, một thiếu nữ khoảng mười chín tuổi, mái tóc đen dài óng ả xõa ở sau lưng, váy dài màu đỏ ôm sát lấy dáng người mỹ lệ, trên cổ tay trắng nõn mang theo vòng tay tinh xảo. Trang phục đơn giản nhưng lại vô tình lộ ra khí chất cao quý, khiến người ta nhìn vào có cảm giác dễ chịu, thoải mái.

    Thiếu nữ này Lục Thiếu Du có quen biết, nàng là dưỡng nữ của Đại Bá, tên là Lục Vô Song, rất được Đại Bá yêu thương, bình thường ở trong Tiền viện cũng chỉ có Lục Vô Song đối xử tốt với Lục Thiếu Du nhất, thỉnh thoảng lại mang một chút thức ăn đến cho hắn.

    Bên cạnh còn có một thiếu nữ khác, nàng tầm mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc vàng xõa trên bờ vai, trên đầu búi thành một búi tóc nho nhỏ. Nhan sắc mỹ lệ lại lộ ra sự cao quý, trên tóc cài trâm ngọc màu vàng, xem ra cũng là người phú quý, trong đôi đồng tử màu vàng nhạt lộ ra một kia kiêu ngạo. Đây đúng là con gái nuôi của Lục lão gia chủ, tuy không phải người Lục gia nhưng cũng lấy họ là Lục, tên gọi Lục Mị. Lục Mị này bình thường cũng không coi Lục Thiếu Du ra gì.

    Còn những thiếu nữ còn lại, Lục Thiếu Du cũng nhận ra vài người, họ đều là tộc nhân trong chi thứ của Lục gia.

    Những người Lục gia xuất hiện ở đây, trừ Lục Vô Song khiến Lục Thiếu Du cảm thấy thiện cảm một chút thì những người khác hắn cũng không thèm để ý. Ánh mắt Lục Thiếu Du tiến vào vị trí trung tâm, nơi mà người Lục gia túm tụm xung quanh, có một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, cao quý.

    Thiếu nữ này toàn thân đều lộ ra quý khí, y phục trên người cũng vô cùng xa hoa làm tăng thêm sự mỹ lệ, khiến cho những thiếu niên Lục gia chỉ nhìn thôi mà nước miếng cũng muốn chảy ra.

    Bây giờ Lục Thiếu Du đưa ánh mắt nhìn chăm chú người thiếu nữ đang ăn mặc như một nha hoàn. Thiếu nữ này tầm mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt đang dần ửng hồng lên, giống như là hoa đào đang nở, lông mi thon dài hạ xuống, chớp động lên một đôi mắt màu lam thuần khiết. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, cái mũi nhỏ xinh xắn, mái tóc dài màu đen được búi lên ở sau gáy. Nàng hiện tại đang diện một chiếc váy dài đơn giản với một đoạn vải dài quấn quanh thân.

    Lục Thiếu Du nhìn người này, mặt có chút tiếc nuối, thiếu nữ cũng phải ít nhất là một người đẹp khuynh nước khuynh thành, ở trên mặt người thiếu nữ bắt đầu xuất hiện những vết đỏ ngượng ngùng, thật là xinh đẹp làm sao.

    Lục Thiếu Du vẫn không thể ngừng tiếp tục chăm chú nhìn cô gái cũng bởi vì cô gái này thực sự không có gì giống với những nha hoàn cả. Với lại ánh mắt của thiếu nữ này cũng chẳng hề giống, nói tóm lại, Lục Thiếu Du cảm thấy thiếu nữ này tuyệt đối không thực sự là một nha hoàn.

    - Độc Cô tiểu thư, tiểu thư thấy hoa viên nhà chúng ta có đẹp không?

    Lục Thiếu Hổ mỉm cười, hướng về phía người thiếu nữ nói.

    - Rất là đẹp! Ồ, đây có phải cây Hàn liễu, chỉ có ở cực bắc bình nguyên, ở nơi này của chúng ra rất hiếm thấy ah.

    Người được gọi là Độc Cô tiểu thư nhẹ nhàng cười, chăm chú nhìn cây liễu phía trước và nói.

    - Độc Cô tiểu thư thật tinh mắt.

    Lục Thiếu Hổ, Lục Thiếu Du còn có Chu Hải Minh, đột nhiên nói.

    - Nghe nói Độc Cô tiểu thư tài văn chương phi phàm, bây giờ thời tiết đã vào mùa đông lâu rồi, ta xin bêu xấu, thỉnh Độc Cô tiểu thư chỉ giáo.

    Chu Hải Minh mượn cơ hội nói, tựa như muốn thể hiện trước mặt giai nhân một chút.

    - Chỉ giáo không dám nhận, vậy thì mời Chu thiếu gia.

    Độc Cô tiểu thư cười nói.

    - Vậy thì bêu xấu rồi.

    Chu Hải Minh sửa sang lại cái tay áo, sau đó hít một hơi sâu, chăm chú nhìn hậu hoa viên, lập tức nói:

    .Viên thành cảnh bị đặc tinh kỳ,

    Đông lai xuân ý sướng khoáng di,

    Lục thụ hồng hoa hữu thử ngoại,

    Lâu thai cao khởi hữu khách lai.

    Ngâm xong, Chu Hải Minh đắc ý cười, tựa như là việc hắn vừa mới làm khiến không ngừng hài lòng.

    - Híc híc...

    Lục Thiếu Du đang trốn ở trên cây thiếu chút nữa là đã cười lớn tiếng, thầm nghĩ trong lòng, đầu năm nay, dạng người gì cũng có.

    Bây giờ, một nhóm thanh niên nư tú đang ở trong hoa viên, Lục Vô Song đi đến với vẻ mặt như đang cố gắng nín cười.

    - Không tệ không tệ, không ngờ Chu công tử đúng là tài thế hơn người.

    Độc Cô tiểu thư là hơi chút mỉm cười, giống như là tán thưởng Chu Hải Minh, làm cho Chu Hải chợt đắc ý hẳn lên, bước đi cảm giác rất có thần khí.

    Sau đó mọi người tiếp tục đi lên phía trước, từ từ đi đến chỗ cách không xa Lục Thiếu Du, tất cả mọi người tiếp tục nói chuyện, thỉnh thoảng cười đùa một tiếng.

    Lục Thiếu Du để ý người ăn mặc như nha hoàn, thấy có chút tâm sự giống nhau, vẫn là ăn nói có ý tứ, trong đôi mắt, cũng là lộ ra chút nét u sầu.

    Thâm đông kỷ độ,

    Dung hoa tạ hậu,

    Phong hoa lưu sa,

    Thương lão niên hoa,

    Phồn hoa loạn thế,

    Tĩnh thủy lưu thâm,

    Thương sanh đạp ca

    Tam sinh viên khuyết.

    Bây giờ, người thiếu nũ kia nhẹ nhàng đi tới, chăm chú nhìn sắc cảnh mùa đông, tựa như co chút cảm xúc, nhẹ giọng ngâm tụng. Âm điệu giống như cỏ chi và cỏ lan, làm cho người ta như gặp gió xuân, những người đang cười đùa, bây giờ cũng đều là đưa ánh mắt chăm chú nhìn lên người nha hoàn ấy.

    Sau đó nha hoàn kia tiếp tục nhẹ giọng và nói:

    Hàn mặc lưu ly na nhất thế,

    Kích dương cương tràng hỏa lang yên,

    Bất nguyện thị na nhất thế cẩm sắt nữ tử,

    Loạn thế khuynh tháp,

    Lưu niên phiêu phi.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 34 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,685
    Linh Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Vũ Phong
    Chương 15: Lặng nghe phồn hoa khúc, không làm chủ phồn hoa. (2)

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Đả tự by Bựa Thập Ngũ BLH



    Chương 15: Lặng nghe phồn hoa khúc, không làm chủ phồn hoa. (2)

    Nghe nha hoàn này ngâm khẻ, Lục Thiếu Du thấy ngôn hành cử chỉ của nha hoàn này khiến hắn hận mình đường đường là thân nam nhi xông pha nơi chiến trương lại không thể bằng một nữ nhi. Đối với việc nhìn tài hoa của nha hoàn, Lục Thiếu Du không thể ngừng lau mắt mà nhìn, nếu về sau mình có cơ hội, nhất định mình sẽ gạn đục khơi trong chiến trường Hỏa lang yên, không tiếc công thành Vạn Cốt khô, đây mới hẳn là một người nam nhân.

    Nha hoàn kia tiếp tục ngâm:

    Độ khẩu cú điểm,

    Hoang lương cương tràng,

    Vũ tiến phân phi,

    Cẩm trù la đoạn,

    Khuynh tình thiên hạ,

    Ngọc lộ quỳnh chi,

    Điệp luyến thiên nhai,

    Ninh thính phồn hoa khúc,

    Bất tố phồn hoa chủ,

    Tĩnh hảo dung nhan tại lăng hoa kính như mộng huyễn phao ảnh bàn chuyển thuấn tức diệt.

    Tam thiên thanh ti nhược lũ,

    Vi thùy điểm mộng thành si!

    Vạn trượng phồn hoa hồng trần,

    Thùy vi hồng nhan trục lộc quần hùng?

    Lần nữa nghe nha hoàn này ngâm thơ, khát vọng của một nam nhân lại như bùng cháy hơn nữa.

    Nha hoàn kia lại tiếp tục ngâm:

    Nhất khúc không hầu,

    Triền nhiễu thế gian ai oán,

    Nhất bả tỳ bà,

    Nhân uân vạn thế tình hoài,

    Tà lãm tàn tiêu,

    Si luyến thanh minh vũ,

    Phồn hoa tẫn thất,

    Thùy năng hứa ngã nhất khúc thiên hoang địa lão?

    Hiện tại, lông mày của nha hoàn này nhẹ nhàng nhíu lên một cái, nói về người có thể làm lưu luyến người con gái, tựa như là không thể kết nối tới cảm xúc.

    Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng ở phía trước phát ra:

    Không linh liễu vũ dạ,

    Hàn triệt nhất thế luân hồi.

    Tâm linh cầm huyền bát loạn tam thiên hồng trần cổn cổn.

    Ký ức chước thương vãng tích tàn thương,

    Thân phụ bán sinh ai oán,

    Tấu hưởng bán sinh lan san.

    Một ít thế, tư thế hào hùng, khí nuốt ngàn dặm, khói tín hiệu bốn phương báo hiệu, chư hầu cắt cứ thiên hạ, quân thay ai tranh giành thiên hạ. Lịch binh mạt ngựa, sanh kỳ quay cuồng, cát bay đá chạy, kim linh minh động trời xanh, chém giết chấn động thiên hạ, toàn thành khói lửa, huyết lệ rơi xuống, tàn tật cưỡi ngựa mặc giáp nứt, chân trời xa xăm, chỉ trông mong chuyển thế, cho ngươi đến tháng hai. Ta chỉ có thể xử dụng một giọt nước mắt thời gian cho ngươi múa can qua, bởi vì ta muốn dùng cả đời thì giờ cho ngươi đi tranh giành thiên hạ.

    Một ít thế ngoại, đào nguyên ba nghìn, hoa rụng rực rỡ chân trời xa xăm. Gấm sắt không bờ, dung nhan khuynh quốc khuynh thành khúc ý phong hoa tuyệt đại. Ta chỉ có thể xử dụng thời gian nửa nén hương cho ngươi khảy đàn nửa khúc, bởi vì ta muốn dùng cả đời cảnh xuân tươi đẹp cùng ngươi đạp biến chân trời xa xăm.

    Một ít thế, trắng như tuyết tuyết trắng, Huyễn thuật thanh thuần, Anh Hoa bốn mùa lộn xộn dương, hoa tế duy mỹ vũ mạch cát chảy, tàn tật thương mấy đời, vuốt khẽ hoa nhan tay di dư hương, ta chỉ có thể xử dụng sao băng nhấp nháy thời gian cùng ngươi chung say trước hoa dưới ánh trăng, bởi vì ta muốn dùng năm xưa cho ngươi hóa phong tuyết.

    Một ít thế, nửa chén nhỏ thanh đèn, cổ phật làm bạn, nguyệt tịch thành giác, Phong bình lầu các, thì giờ một quyển nhẹ ca một khúc, thuốc hút Ấm sơ trang, ba búi tóc đen nhược sợi, vì khanh nét thành si. Tích lũy cả đời mê, có phó thác cho người đó?

    Bao nhiêu anh hùng đẫm máu thí giết, bao nhiêu trung hồn giết cốt vùi chết tha hương, nhất tướng công thành vạn cốt khô, bao nhiêu tóc trắng đã tiễn đưa tóc đen. Chỉ nói là vừa vào giang hồ thúc thế hệ của ta, đổ nát thê lương, binh tập viết chữ hạ, toàn thành khói cát, chua xót ai chờ cuồng dại! Không sợ hãi hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt dây ý không có người lắng nghe...”

    Lục Thiếu Du kìm lòng không được, nghĩ đến kiếp trước mình phí phạm nửa thời gian của cuộc đời mà không hề có thành tựu gì. Mình đến nơi này từ thế giới khác, không muốn trở thành vô dụng một lần nữa. Trong bất tri bất giác, người nha hoàn này vô cùng bất ngờ, há hốc mồm ra.

    - Các hạ, thật có tài hoa, là người khát vọng, có thể xuống đây cho tiểu nữ tử gặp mặt được không?

    Nghe thế, đám nam nữ phía dưới, cũng rất đỗi ngạc nhiên. Ngôn từ của Lục Thiếu Du hay hơn người nha hoàn rất nhiều, và cũng thể thể hiện ra sự ngông nghênh nhu tình, vừa vào giang hồ đã để tiếng, đổ nát thê lương, bút vừa hạ xuống, toàn thành khói cát, chua xót ai chờ cuồng dại! Không sợ hãi hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt dây ý không có người lắng nghe... Đây quả thực là thiên cổ tuyệt cú .

    Lúc này tất cả mọi người đều chú ý tới cây đại thụ, không biết ai đang ở trên cây? Trong nhóm thiếu nữ, Lục Vô Song mang theo thần sắc kinh ngạc nhìn về phía cây đại thụ, theo nàng biết trong số những người trẻ tuổi của Lục gia cũng không có người tài giỏi như vậy.

    - Thật không phải, kìm lòng không được đã cắt đứt nhã hứng của tiểu thư, tại hạ xin chuộc tội.

    Ở trên cây, Lục Thiếu Du không khỏi cười khổ, không nghĩ tới trong một giây lơ đãng đã làm lộ hành tung, khiến bản thân rơi vào đường cùng. Lục Thiếu Du đành vịn vào thân cây, run rẩy leo xuống dưới, nhìn qua có vẻ vô cùng khó khăn.

    Lục Thiếu Du cũng rất muốn tiêu sái nhảy xuống nhưng bây giờ vẫn chưa thể để lộ thân phận Vũ giả, nên chỉ có thể giả vờ như vô cùng chật vật leo xuống. Những thiếu nam, thiếu nữ ở đây đều là người luyện võ, theo như hiểu biết của Lục Thiếu Du thì họ đều là những người có thiên phú tốt trong Lục gia. Tuy chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi nhưng trải qua sự bồi dưỡng từ nhỏ của Lục gia, hơn phân nửa trong số họ đều đã trở thành Võ sĩ. Đặc biệt là Lục Vô Song, tuy không phải là huyết mạch của Lục gia nhưng từ nhỏ đã được Đại Bá yêu thương, có thiên phú vô cùng tốt, năm nay mới mười chín tuổi nhưng đã đạt tới cảnh giới Võ sư, chính là thiên tài trẻ tuổi nổi danh của Lục gia.

    Trước mắt những người luyện võ, Lục Thiếu Du biết, mình yên lặng che giấu thì không sao nhưng chỉ cần sử dụng chân khí thì chỉ sợ sẽ bị phát hiện ra thân phận Võ giả ngay, đến lúc đó đối với hắn chỉ có hại chứ không có lợi.

    - Lục Thiếu Du, là ngươi à? Sao ngươi lại chạy đến đây, đây là nơi ngươi có thể đến sao?

    Nhìn thấy người xuất hiện là Lục Thiếu Du sắc mặt Lục Thiếu Hổ lập tức trầm xuống, trong ánh mắt lộ ra sự khinh thường cùng tức giận, vừa rồi Lục Thiếu Du đã cướp đi không ít danh tiếng của hắn.

    - Thiếu Du, tại sao đệ lại ở chỗ này?

    Vừa nhìn thấy Lục Thiếu Du, Lục Vô Song cũng vô cùng kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thu lại thần sắc kinh ngạc, tiến tới bên người Lục Thiếu Du.

    - Vô Song tỷ, đệ thấy trên cây có chim nên trèo lên xem, không ngờ tới mọi người cũng đến đây.

    Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói, trong số những người ở đây hắn cũng chỉ để ý lời nói của Lục Vô Song.
     
    quangvd, MauAn, thailam0809 and 28 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)