Dị Giới Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. baongoc1610175

    baongoc1610175 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    164
    Được thích:
    451
    Linh La Giới
    Tác giả: Dạ Thủy Hàn

    Chương 1: Hạ gia


    Dịch: GrUa
    Nguồn: Kiếm Giới

    Giới Thiệu


    Khiêu chiến thánh đường Đường chủ, thánh đường Đường chủ nắm trong tay một quận thành!

    Khiêu chiến thánh điện điện chủ, Thánh Điện điện chủ nắm trong tay một chủ thành!

    Khiêu chiến thánh địa thánh hoàng, Thánh Địa thánh hoàng nắm trong tay Long đại lục!

    Mục tiêu chính: nắm trong tay cả đại lục! Trở thành Thánh Hoàng mà hàng tỉ người ngưỡng mộ!

    Một cái Linh la giới,với ý chí cứng cỏi của Hạ Ngôn cuối cùng trở thành cường giả đỉnh cao, không ai có thể ngăn cản Hạ Ngôn đi tới! ! ! !

    Mời các bác thưởng thức :rapi25:...thanks nhiều cho em nha :oe19: :rapi57:


    Chương 1


    Màn đêm vừa mới buông xuống, ngày mùa hè gió đêm mang theo nóng bỏng hơi thở phất phơ qua những cánh đồng hoa, từng đợt hương khí say lòng người ở trong không khí lan tràn ra. Ở Ngọc Thủy thành,trong hậu viện khổng lồ của Hạ gia,một sân nhỏ không ngừng truyền ra một tiếng tiếng vang‘ ba ’‘ ba ’‘ ba ’ .

    Thanh âm khi thì dồn dập, khi thì thong thả. Trong viện, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đứng ở một cây cọc gỗ dùng sức đánh cọc gỗ. Trên trán không ngừng chảy xuống mồ hôi,hắn đã duy trì động tác như vậy thời gian rất lâu. Cọc gỗ vẫn kiên cố đang không ngừng trung thành phát ra biên độ rung động nhỏ bé, cũng không vì những cú đánh mà gãy.

    Ánh mắt thiếu niên trong lúc đó mang theo một cỗ quật cường thần sắc, ánh mắt hai mắt bên trong trong suốt , rồi lại lộ ra vẽ kiên nghị bất khuất.Trên khuôn mặt tuấn mỹ, trắng nõn làn da mang theo một tia bệnh trạng, có lẽ là bởi vì thời gian dài kịch liệt vận động,thiếu niên khó khăn thở gấp có chút dồn dập. Trên người trường bào màu xanh đầy nếp uốn,đã bị mồ hôi ướt đẫm dán trên lưng.

    Thời gian trôi qua, thiếu niên dường như không có cảm giác, dần dần, ánh trăng đã muốn hiện trên ngọn cây. Mỗi một lần tứ chi đánh vào cọc gỗ, thiếu niên đều rất nhỏ một chút nhíu mày, song chưởng bởi vì mạnh mẽ đánh lên cái cọc cứng rắn, đã đỏ thẫm màu máu.
    ‘ ba ’‘ ba ’...

    Thiếu niên giống như máy móc không biết mệt mỏi , lần lượt đem chính mình tứ chi đánh lên cái cọc chắc chắn.

    Đột nhiên, lổ tai thiếu niên bỗng nhúc nhích, hắn nghe được giống như có tiếng bước chân ở ngoài viện cửa vang lên. Thiếu niên ngừng lại động tác,cẩn thận nghe , quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang ở hướng nơi này dần dần tới gần.

    Bỗng nhiên, một đạo nhân ảnh xuất hiện ở nội viên. Thiếu niên chứng kiến người này, trên mặt nhất thời lộ ra một tia vui sướng không dễ dàng phát giác. Bình thường, thiếu niên ở tiểu viên có thể nói la vứt đi cũng không có tộc nhân đến, đương nhiên trừ bỏ lúc này xuất hiện người ở trước mặt thiếu niên.

    Xuất hiện ở viện môn , là một gã hơn 40 tuổi trung niên, trên người mặc áo lông màu đen, chứng kiến thiếu niên,người trung niên trên mặt cũng lộ ra thản nhiên ý cười.

    "Hạ Ngôn, đã trễ thế này, vẫn còn luyện tập?" Người trung niên thanh âm ôn hòa.

    Người thiếu niên một mực đánh cái cọc gỗ, tên là Hạ Ngôn. Mà người trung niên còn lại là một trong Hạ gia chín vị trưởng lão, tên là Hạ Trường Hà, cũng là Hạ Ngôn tam gia gia, Hạ Ngôn phụ thân Tam thúc. Sau Hạ Ngôn phụ thân mất, Hạ Ngôn ở cùng mẫu thân,một người bảo hộ Hạ Ngôn dần dần to lớn, chính là thời điểm Hạ Ngôn tám tuổi, mẫu thân cũng bỏ lại Hạ Ngôn vĩnh biệt cõi đời, từ nay về sau trên thế giới này, còn chỉ có vị này tam gia gia là đối với Hạ Ngôn tốt nhất.

    Nếu không phải có tam gia gia, Hạ Ngôn có thể sớm đã bị đuổi đi ra khỏi Hạ gia, lưu lạc đầu đường! Cho dù bây giờ còn có thể ở lại Hạ gia, Hạ Ngôn cũng chỉ có thể ở tại cái tiểu viện vứt đi, bất quá Hạ Ngôn cũng không có bởi vậy mà buồn bực không vui,thất bại hoàn toàn. Cũng chỉ bởi vì như thế, Hạ Ngôn tam gia gia mới có thể đối với Hạ Ngôn chăm sóc hết mực.

    Chứng kiến tam gia gia, tâm tình Hạ Ngôn vốn rối rắm tựa hồ tốt một ít, ba bước chạy đến trước mặt tam gia gia,ngữ khí kiên định : " tam gia gia, ta nhất định phải đem kinh mạch đều đả thông, trở thành võ giả chân chính giống phụ thân!"

    Nghe được Hạ Ngôn nói như vậy, Hạ Trường Hà thầm than một tiếng, nụ cười trên mặt lại càng sâu. Hạ Ngôn trời sinh thể chất kém cỏi, ở con đường võ đạo, cơ hồ có thể nhận định là không có thành tựu lớn. Nhưng Hạ Ngôn không khuất phục, vẫn kiên trì khắc khổ tu luyện.

    Mười năm thời gian khắc khổ, Hạ Ngôn trừ thân thể thoáng cường tráng một ít, phương diện khác cơ hồ không có tiến bộ. Như Hạ Ngôn toàn thân một trăm lẻ tám võ đạo kinh mạch đến bây giờ vẫn chưa có đả thông cái nào. Loại này hiện tượng ở người ta, ít có thể xuất hiện, nhưng lại cố tình xuất hiện trên người Hạ Ngôn.

    Hạ Trường Hà trầm ngâm một chút, chợt ánh mắt nhìn thẳng Hạ Ngôn, trên mặt lộ ra một cái tươi cười nói: " Hạ Ngôn, ngày mai Trưởng lão hội, Đại trưởng lão vừa rồi đã đáp ứng giúp ta, nếu có Đại trưởng lão trợ giúp, thì có thể đem bài vị mẫu thân ngươi để vào trong nhà thờ Hạ gia tổ tông(dòng họ)."

    Hạ Ngôn nghe thế, nhất thời hưng phấn mà nhảy dựng lên, ôm Hạ Trường Hà kinh hỉ nói : " tam gia gia, đại gia gia thật sự đáp ứng người sao? Ha ha, bài vị mẫu thân, thật sự có thể vào nhà thờ dòng họ sao?"

    Hạ Ngôn ánh mắt tỏa sáng, trong lòng hưng phấn, căn bản không thể dùng ngôn từ nào để diễn tả. Hạ Ngôn lúc này, hận không thể đem tin tức này nói cho các thành viên Hạ gia.

    Hạ Ngôn mẫu thân qua đời đã sáu năm, nhưng bài vị vẫn không thể vào nhà thờ Hạ gia. Điều này cơ hồ trở thành cây đinh trong lòng Hạ Ngôn!

    Hạ Ngôn xuất thế sau còn không đến một tuổi, thi thể phụ thân trong rừng rậm Tội Ác đươc mang trở về, mà từ đó về sau, mẫu thân thường thường bị người khác chỉ vào mặt mắng những lời ác độc. Mọi người, tất cả mọi người tưởng bởi vì mẫu thân, phụ thân mới có thể chết ở rừng rậm tội ác chết. Mà mẫu thân,cũng không đi phản kích những người mắng bà,bà chịu đựng. Bất quá, chỉ có trước mặt một mình Hạ Ngôn,khuôn mặt băng lãnh sương lạnh mới có thể lộ ra nét tươi cười.

    Mà tạo thành nguyên nhân,kết quả vậy, là bởi vì mẫu thân Hạ Ngôn cũng không phải người Long đại lục, nàng là người Ám Dạ đại lục. Mười năm trước, phụ thân Hạ Ngôn có một lần tiến vào Tội Ác rừng rậm, bất ngờ vậy mà lại đem Hạ Ngôn mẫu thân trong Tội Ác rừng rậm trở về. Phải biết rằng,người Long đại lục cùng người Ám Dạ đại lục là địch nhân vĩnh viễn, Hạ Ngôn phụ thân trong Tội Ác rừng rậm mang về một nữ nhân Ám Dạ đại lục,có thể nghĩ thái độ người trong gia tộc như thế nào rồi.Mà phụ thân Hạ Ngôn không cần cách nhìn của những người khác,cơ hồ bị mọi người phản đối, phụ thân dứt khoát cùng mẫu thân thành thân, lúc sau sanh ra Hạ Ngôn.

    Hạ Ngôn xuất thế lúc sau, nhũng lời đồn đãi mới dần dần tiêu trừ, chính là Hạ Ngôn xuất thế gần một năm, phụ thân ngay tại một lần đi Tội Ác rừng rậm,rốt cuộc không thể còn sống trở về.

    Từ đó về sau, Hạ Ngôn cùng mẫu thân không còn có ngày nào bình an, tất cả mọi người không hề đối xử mẫu tử hai người tốt. Cũng có người, thậm chí muốn giết chết mẫu tử Hạ Ngôn . Nhưng ở gia tộc tam gia gia Hạ Trường Hà vẫn cực lực bảo hộ mẫu tử Hạ Ngôn, lúc này mới cho mẫu tử Hạ Ngôn ở lại Hạ gia. Bất quá, mẫu tử ở Hạ gia, ngay cả người hầu bình thường cũng không bằng.

    Hạ Ngôn mẫu thân sau khi chết, bài vị cũng không cho phép tiến vào Hạ gia nhà thờ.

    "Hạ Ngôn, ngươi sau khi lớn lên, nhất định phải trở thành một người giống phụ thân ngươi,một đỉnh thiên lập địa nam tử hán..."

    "Hạ Ngôn, mẹ cả đời này có hai cái tâm nguyện.Tâm nguyện thứ nhất chính là ngươi có thể hảo hảo sống sót, tâm nguyện thứ hai... tâm nguyện thứ hai đó là ngươi có thể ở cùng phụ thân ngươi một chỗ..."

    Hạ Ngôn mẫu thân trước khi chết, ở bên người Hạ Ngôn mẫu thân, nghe mẫu thân một chữ một chữ nói ra những lời này, nước mắt căn bản không thể khống chế.

    Mỗi lần hồi tưởng lại những lời mẫu thân trước khi chết,Hạ Ngôn sẽ nhịn không được rất nắm tay, sóng lòng phập phồng. Bài vị phụ thân ở trong nhà thờ họ, mà bài vị mẫu thân lại không cho phép. Hạ Ngôn vẫn đều muốn đem mẹ nó bài vị bỏ vào nhà thờ tổ tông, cùng phụ thân một chỗ.

    "Ha ha, Hạ Ngôn, tuy rằng Đại trưởng lão đáp ứng ở Trưởng lão hội hỗ trợ, bất quá sự tình còn không chắc chắn. Chờ lúc sau Thiên trưởng lão hội, mới có thể quyết định." Hạ Trường Hà chứng kiến Hạ Ngôn hoan hô bộ dáng nhảy nhót, trong lòng lại cảm thán đứng lên. Sáu năm thời gian, hắn một mực cố gắng cố gắng thuyết phục tộc trưởng cùng Trưởng lão hội đem Hạ Ngôn bài vị mẫu thân để vào nhà thờ Hạ gia.Cho tới hôm nay, Đại trưởng lão Hạ Lai mới đồng ý lợi ích lớn đáp ứng trợ giúp Hạ Trường Hà ở Trưởng lão hội nói chuyện.

    Đại trưởng lão Hạ Lai ở Hạ gia vai vế rất cao, so với Hạ Trường Hà cao hơn, cho dù là tộc trưởng, cũng trịnh trọng lo lắng ý kiến của Hạ Lai. Cho nên nếu có Hạ Lai ở Trưởng lão hội hỗ trợ nói chuyện, chuyện tình liền dễ dàng hơn nhiều.

    Nhìn thấy Hạ Ngôn lúc này, Hạ Trường Hà nhớ lại phụ thân Hạ Ngôn. phụ thân Hạ Ngôn Hạ Đông Thăng là đệ tử Hạ gia trẻ tuổi xuất sắc nhất, Hạ Đông Thăng mới mười tám tuổi đã đem toàn thân một trăm lẻ tám kinh mạch võ đạo chủ yếu hoàn toàn đả thông, võ đạo tu vi vừa mới tu luyện tới cảnh giới tẩy tủy. Nếu không có chuyện bất ngờ hơn mười năm trước, chỉ sợ giờ có thể bước vào cảnh giới Tiên thiên trở thành Linh sư .

    Đáng tiếc...
    Lúc trước Hạ Đông Thăng, cũng là người được chọn đảm nhiệm chức vị tộc trưởng Nếu Hạ Đông Thăng không chết, địa vị Hạ Ngôn cũng sẽ biến hóa long trời lỡ đất.

    Ai, nhân sinh, vốn tràn ngập rất nhiều biến cố!

    "Tam gia gia, ta nhất định cố gắng tu luyện, sẽ không làm cho người thất vọng !" Hạ Ngôn kích động, rất nhanh tỉnh táo lại, kiên định nói với Hạ Trường Hà.

    Hạ Trường Hà lắc đầu nói: " Hạ Ngôn, có lẽ ngươi có thể theo văn đạo, theo văn đạo cũng giống nhau có thể vương cao nha? Ngươi xem ta,đường võ đạo, kỳ thật mới gần giai đoạn đoán thể."

    Đây không phải lần đầu tiên Hạ Trường Hà khuyên bảo Hạ Ngôn buông tha tu luyện võ đạo, bất quá Hạ Ngôn không nghe lời khuyên bảo của hắn. Trong chín vị trưởng lão Hạ gia, có ba người đi không theo con đường võ đạo, Hạ Trường Hà là một trong ba người đó.

    Biết tam gia gia là vì mình, cho nên Hạ Ngôn cũng không bởi vì Hạ Trường Hà nói như vậy mà sinh khí.

    Lúc này, Hạ Ngôn trầm mặc một hồi lâu, kỳ thật hắn cũng biết,lời đề nghị của tam gia gia, với hắn mà nói có lẽ là đúng.

    "Tam gia gia, mẹ hy vọng cháu tu luyện võ đạo,như phụ thân trở thành cường giả!"

    Lời Hạ Ngôn nói ra, Hạ Trường Hà không nói cái gì nữa . Hắn biết, Hạ Ngôn có lẽ cả đời cũng không thay đổi cỗ ý chí này.

    Vỗ trên vai Hạ Ngôn, Hạ Trường Hà ánh mắt hiền lành nhìn Hạ Ngôn nói: " tu luyện tốt đi, ta tin tưởng ngươi một ngày nào đó sẽ thành công, Hạ Ngôn!"
    Hạ Ngôn điểm điểm đầu, trong ánh mắt, cũng lộ ra một nét tự tin. Hai tròng mắt màu đen, giống trong trời đêm lóe ra, sáng ngời hữu thần. Ở trong lòng Hạ Ngôn, vẫn có một thanh âm kêu gọi, nói hắn vĩnh viễn sẽ không buông bỏ. Mỗi khi đêm dài yên tĩnh nhớ tới mẫu thân, toàn thân Hạ Ngôn liền tràn ngập lực lượng.

    Buổi sáng ngày thứ hai, Hạ Ngôn ăn qua hai cái bánh nướng,ngồi ở trong phòng cũ nát luyện tập viết chữ. Tuy rằng một lòng tu luyện võ đạo, nhưng Hạ Ngôn cho tới bây giờ vẫn đọc sách viết chữ.

    Lúc Hạ Ngôn viết đến chữ thứ tám mươi bảy trên giấy Tuyên Thành, trong viện truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn,Hạ Ngôn không khỏi ngẩng đầu nhìn lại theo hướng cửa phòng, thấy là nha hoàn của tộc trưởng, tên là Tiểu Thúy.


    Ủng hộ BLH chỉ với 1 click
     
    Last edited by a moderator: 27/9/11
  2. baongoc1610175

    baongoc1610175 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    164
    Được thích:
    451
    Linh La Giới
    Tác giả: Dạ Thủy Hàn

    Chương 2: Tranh


    Dịch: GrUa
    Nguồn: Kiếm Giới





    Tiểu thúy vào viện tử, nhìn xung quanh, thấy Hạ Ngôn ở trong phòng, lông mi nhíu lại đi đến. Tiểu thúy mặc một cái váy toàn thân màu tím vải bông, một đôi chân trắng nõn được bao lấy bởi một đôi giày vải mềm hồng nhạt , mười bảy mười tám tuổi có vài phần tư sắc. Trước mặt Hạ Ngôn,bày ra bộ dạng ngạo mạn, nhiều ít có điểm khinh người.(GD:giống mục hạ vô nhân đóa)

    "Hạ Ngôn, tộc trưởng kêu ngươi lập tức đến phòng hội nghị!" Tiểu thúy vào phòng Hạ Ngôn, Hạ Ngôn vẫn không phản ứng , như cũ cầm bút lông chậm rãi viết chữ. Tiểu Thúy liếc mắt Hạ Ngôn một cái, gọi thẳng tên Hạ Ngôn, ngôn ngữ không có...chút nào tôn kính, hiển nhiên nàng cũng không cho rằng Hạ Ngôn là ông chủ.

    Hạ Ngôn đối với việc này cũng không cần, hắn tại Hạ gia,đã bị quên đi,cuộc sống mười bốn năm ko chút sáng sủa, lại để ý đến thái độ ngạo mạn của một hạ nhân?

    "Uhm, ta đã biết." Hạ Ngôn thuận miệng lên tiếng, nhưng trong lòng lại đoán, vì sao tộc trưởng kêu hắn đi đến phòng nghị sự? Phòng nghị sự là địa phương quan trọng như vậy, cho dù là hậu bối đệ tử được sủng ái, cũng không có thể tùy tiện mà vào .

    Hạ Ngôn đang nhíu mày suy tư thì tiểu thúy lại đưa tay nặng nề mà vỗ bàn, đem Hạ Ngôn đang trầm tư xuất thần có chút hoảng sợ.

    Tiểu thúy khẽ hừ một tiếng, giọng mỉa mai nói: " Hạ Ngôn, tộc trưởng gọi ngươi đi đến phòng nghị sự, ngươi sao không lập tức đi? Chẳng lẽ, còn bắt tộc trưởng chờ ngươi sao?"

    Lời nói tiểu thúy lúc này, lại giống như ông chủ đang giáo huấn hạ nhân. Hạ Ngôn thân là Hạ gia trực hệ, cho dù không thể đối xử tốt,cũng không phải là một cái hạ nhân có thể vênh mặt,hất hàm sai khiến? Thấy tiểu thúy như vậy cẩu mục,Hạ Ngôn lạnh lùng liếc mắt tiểu thúy một cái.

    Tiểu thúy bị Hạ Ngôn nhìn như vậy, nhất thời có chút chột dạ, ngón tay run lên một cái.Nhận thấy được mình có chút yếu nhược, lập tức dùng một vẻ mặt khinh thường nói thầm: " hừ, một hạ nhân cũng không bằng ,lại còn tưởng mình là ông chủ ? Xem bộ dáng bệnh tật tiều tụy, cùng nữ nhân chán ghét kia giống nhau."

    Tiểu thúy trong miệng chán ghét nữ nhân,dĩ nhiên chính là mẫu thân Hạ Ngôn. Nàng ở Hạ gia đã bảy tám năm , tất nhiên là biết mẫu thân Hạ Ngôn.

    Hạ Ngôn nhất thời khuôn mặt xám lại, trong mắt hiện lên một đạo lệ quang, đè nặng giận dữ nói: " hắc hắc, cho dù thân thể ta gầy yếu,nhưng nếu là giết ngươi, cũng không có gì khó. Tiểu thúy, ngươi có biết cho dù ta giết ngươi, kỳ thật cũng không có gì .

    Giống chúng ta Hạ gia đại gia tộc, chết mấy hạ nhân, cũng sẽ không có người nào đi truy xét !"

    Nhìn thấy Hạ Ngôn cười lạnh lộ ra răng nanh trắng bóc, tiểu thúy hoảng hốt một hồi, vội lui lại sau mấy bước, ánh mắt bối rối nhìn Hạ Ngôn, trước ngực kịch liệt phập phồng. Nàng thật sự bị Hạ Ngôn dọa. Giống như thật sự sợ Hạ Ngôn ở trong này giết mình, nàng lui lại mấy bước,nhưng vẫn cảm thấy không được an toàn, liền nhấc chân ra phòng, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.

    Vừa rồi biểu tình của Hạ Ngôn,thật rất dọa người !
    Đứng ở ngoài cửa,tiểu thúy khóe miệng mấp máy vài cái, tựa hồ muốn nói vài lời châm chọc, ánh mắt nhìn thấy Hạ Ngôn,lóe lên một cái, cuối cùng rốt cục vẫn nuốt lời nói tính nói ra, xoay người rảo bước rất nhanh ra Hạ Ngôn viện tử.

    Chờ tiểu thúy đi rồi, Hạ Ngôn cũng dọn mau bộ sách trên bàn, trên người chỉnh áo dài đầy nếp uốn một chút, ra viện tử hướng về Hạ gia nghị sự đường chạy đi.
    "Tộc trưởng để cho ta đến nghị sự đường, chẳng lẽ là bởi vì chuyện bài vị mẫu thân sao?" trên mặt Hạ Ngôn hiện ra một tia kích động, vừa đi vừa nghĩ.

    Hạ gia phủ trạch rất lớn, từ hậu viện khổng lồ đi đến tiền viện, Hạ Ngôn ước chừng đã đi mất thời gian nửa chén trà nhỏ. Tới bên ngoài nghị sự đường, Hạ Ngôn thấy hai thúc thúc cao thủ trang trọng canh giữ trước cửa nghị sự đường, liền ổn định tâm thần, nhấc chân lập tức đi tới.

    "Hai vị thúc thúc, tộc trưởng để cho cháu tiến nghị sự đường!" Hạ Ngôn tới gần cung kính lễ phép nói.

    Hai gã trưởng bối thúc thúc thủ vệ liếc mắt Hạ Ngôn một cái,sắc mặt không chút thay đổi nói: " tộc trưởng cùng các vị trưởng lão ở bên trong nghị sự, ngươi đi vào đừng nói lung tung, chọc giận tộc trưởng, cẩn thận đánh mất tính mạng của mình!"

    Hạ Ngôn vội vàng nói: " hai vị thúc thúc yên tâm,cháu sẽ không nói lung tung !"
    "Két…..!" Đại môn màu đỏ phòng nghị sự được mở ra, Hạ Ngôn có chút sợ hãi cất bước đi vào, lần này là lần đầu tiên hắn tới nghị sự đường. Nghị sự đường phi thường to, trong phòng cũng không quá nhiều bài trí, lại làm cho người ta một cảm giác rất nặng áp bách. Ở chỗ trung ương, hiện ra một cái bàn thật lớn, ngồi ngay ngắn trên chỗ cao nhất đầy quyền lực là tộc trưởng Hạ Phi Long cùng chín vị trưởng lão.

    Tam gia gia Hạ Trường Hà,ngồi ở trong đó, lúc này trên mặt không có biểu tình nào.
    Mà tộc trưởng cùng Đại trưởng lão, còn vài vị trưởng lão khác,liếc mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, trong ánh mắt tựa hồ có chút âm trầm. Hạ Ngôn thấy vậy, trong lòng lộp bộp một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ tộc trưởng vẫn là không cho bài vị mẫu thân vào nhà thờ, cùng bài vị phụ thân ở một chỗ sao?

    "Hạ Ngôn,bài vị mẫu thân ngươi, không thể được để vào Hạ gia nhà thờ . Mẫu thân ngươi, không phải người long đại lục chúng ta, cũng không có tư cách trở thành người của Hạ gia ." Tộc trưởng thanh âm uy nghiêm nói thẳng, bị tộc trưởng ánh mắt đảo qua, Hạ Ngôn chỉ cảm thấy thật lớn áp bách mà đến, nhưng hắn lại có cảm giác vô lực phản kháng, thậm chí muốn quỳ xuống lạy.

    Thân hình gầy yếu ở dưới uy áp hơi hơi run lên một cái, Hạ Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn răng,dùng một ánh mắt không hề sợ hãi nhìn mười người tối quyền ở Hạ gia.

    "Mẫu thân là thê tử của phụ thân, vì sao không thể vào nhà thờ họ? Tam trưởng lão cũng nói qua, mẫu thân nếu gả cho phụ thân, chính là người của Hạ gia! Đại trưởng lão, tam gia gia đã nói với ta, người cũng hiểu được bài vị mẫu thân vào nhà thờ họ là đúng hay không?" Hạ Ngôn đem ánh mắt nhìn về hướng hai người tam gia gia Hạ Trường Hà cùng Đại trưởng lão Hạ Lai.

    "Lớn mật!" Đại trưởng lão ‘ bá ’ một chút thay đổi sắc mặt, trừng mắt nổi giận đùng đùng hung hăng vỗ cái bàn chỉ vào mặt Hạ Ngôn trách mắng nói.

    "Hạ Ngôn, không có gây loạn." Tam trưởng lão Hạ Trường Hà, cũng nhíu mày nhìn Hạ Ngôn, trên mặt có một tia bất đắc dĩ. Hắn cũng cố hết sức,nhưng lại bất lực.

    "Tam gia gia, mẹ của ta mẹ không phải là người xấu!" Hạ Ngôn thấy Hạ Trường Hà như thế, trong lòng lạnh lùng, " tam gia gia, người thật là hiểu biết con mẹ nó, người có biết , mẹ thật sự không phải là người xấu. Mẹ trước khi chết nói với ta, nàng cuối cùng tâm nguyện chính là hy vọng mình sau khi chết có thể vĩnh viễn cùng phụ thân một chỗ. Mẫu thân ở Hạ gia sống chín năm, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm thương tổn người khác!"

    "Tộc trưởng! Van cầu ngươi, van cầu ngươi cho bài vị mẫu thân tiến tổ tông nhà thờ họ đi!" hai mắt Hạ Ngôn một mảnh tơ máu, thanh âm khàn khàn, tràn đầy chân thành cùng hy vọng, vì chuyện bài vị mẫu thân có thể tiến vào tổ tông nhà thờ họ, Hạ Ngôn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.

    Hạ Ngôn, đã đợi suốt sáu năm thời gian, sáu năm này, nguyện vọng lớn nhất của Hạ Ngôn đó là có thể thực hiện nguyện vọng của mẹ trước khi lâm chung. Nhưng ở Hạ gia, lời nói của hắn không có chút quyền lực nào,một người hầu cũng dám trừng mắt mặt lạnh là có thể hiểu được.

    Tộc trưởng Hạ Phi Long ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, thầm nghĩ, thiếu niên này có một cỗ ý chí bất khuất, đáng tiếc là nhi tử của yêu nữ kia . Yêu nữ kia là người ám dạ đại lục, hơn nữa trong chín vị trưởng lão,chỉ có Tam trưởng lão đồng ý đem bài vị yêu nữ kia để vào tổ tông nhà thờ.

     
    Last edited by a moderator: 7/9/11
  3. baongoc1610175

    baongoc1610175 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    164
    Được thích:
    451
    Linh La Giới
    Tác giả: Dạ Thủy Hàn

    Chương 3: Ngọc Thủy thành


    Dịch: GrUa
    Nguồn: Kiếm Giới





    Ánh mắt Hạ Phi Long ở trên Đại trưởng lão Hạ Lai trên mặt đảo qua, Đại trưởng lão tựa hồ đối với đứa bé Hạ Ngôn này thù hằn khác thường, trưởng lão ở Hạ gia địa vị rất cao, cho dù chính hắn tộc trưởng, cũng bị kềm chế rất nhiều ở nhìêu mặt. Đại trưởng lão cực lực phản đối bài vị yêu nữ vào tiến nhà thờ, hắn cũng không có cách nào khác.

    "Hạ Ngôn, ngươi không cần nhiều lời, đối với chuyện này, ta cùng các vị trưởng lão đều không thể cho phép. Hừ, nếu là chúng ta cho bài vị mẫu thân ngươi vào nhà thờ gia tộc, cả gia tộc cũng không thể đáp ứng." Hạ Phi Long trầm giọng nói, cũng không có thương hại hài tử Hạ Ngôn đáng thương này.

    Hạ Trường Hà sắc mặt cũng xanh mét, hắn phẫn nộ nhìn thoáng qua Hạ Lai, sau đó nói: " chuyện này, ta cảm thấy là cho tộc nhân biểu quyết một chút. Nếu là đa số người đồng ý..."

    Hạ Trường Hà còn chưa có nói xong, Hạ Lai liền căm tức Hạ Ngôn rít gào nói : " chuyện này ta kiên quyết phản đối,yêu nữ kia là người Ám Dạ đại lục , cùng chúng ta Long đại lục là kẻ thù một mất một còn, hừ,cô ta vĩnh viễn cũng đừng mong muốn trở thành người Hạ gia chúng ta! Hắc hắc, bất quá, nếu muốn bài vị yêu nữ kia tiến vào nhà thờ gia tộc, cũng không phải không có cách nào!"

    "Biện pháp gì?" Hạ Ngôn sắc mặt trắng bệch, đã muốn rơi xuống vực sâu, nghe thế lập tức nhảy lên, biểu tình kinh hỉ nhìn Hạ Lai.

    Hạ Lai tà Hạ Ngôn liếc mắt một cái, cười hắc hắc, âm trầm nói: " trừ phi, ngươi có thể làm Ngọc Thủy Thành thánh đường Đường chủ! Như đúng như này, vậy không có gì không thể làm được . Chúng ta Hạ gia, cũng muốn nghe theo thánh đường Đường chủ hiệu lệnh!"

    "Xích ~" mặt khác vài vị trưởng lão, đều phát ra thanh âm kinh nghi, trừng mắt to, lúc sau lại đồng thời lắc đầu thầm than…

    Thánh đường Đường chủ?Chính là Linh sư mới có thể đảm nhiệm . Hơn nữa, cho dù là Linh sư, cũng phải là Linh sư cực mạnh mới có thể khiêu chiến thành công trở thành thánh đường Đường chủ.

    Thánh đường, là cơ cấu quyền lực cao nhất quận thành,trong thánh đường có một Đường chủ, mười hai danh nghi trượng (1). Hạ gia tộc trưởng Hạ Phi Long, chính là một trong mười hai nghi trượng Ngọc Thủy thành thánh đường.

    Ngọc thủy thành thánh đường mười hai danh nghi trượng, có ba người là Ngọc Thủy Thành tam đại gia tộc tộc trưởng, ba người là Ngọc Thủy Thành đức cao vọng trọng trưởng giả, còn có sáu người trúng tuyển là quản hạt hơn mười thành trấn là những tu luyện giả ưu tú nhất.

    Đương nhiên , Ngọc Thủy thành tam đại gia tộc đảm nhiệm vị trí nghi trượng ,ngoại trừ Đường chủ quyền lực lớn nhất thì tiếp theo là ba người. Hạ gia, chiếm vị trí thứ nhất trong tam đại gia tộc.

    "Thánh đường Đường chủ?" Hạ Ngôn nghe thế, có chút thất thần lập lại một lần. Thánh đường Đường chủ, đó là tồn tại xa không thể với tới. Ngay tộc trưởng Hạ Phi Long, cũng sợ không dám có ý niệm trở thành thánh đường Đường trong đầu.

    "Hắc hắc, Hạ Ngôn, ngươi có thể làm được điều đó, ta sẽ cùng đồng ý đem bài vị yêu nữ kia để vào trong nhà thờ gia tộc!" Nhìn thấy Hạ Ngôn sắc mặt trở nên trắng bệch, Hạ Lai tựa hồ được thỏa mãn rất nhìu, ở trước mặt tộc trưởng cùng các trưởng lão bật cười.

    Kỳ thật, thái độ hắn đối một cái nhi đồng như vậy, tộc trưởng cùng vài vị trưởng lão cũng từ chối cho ý kiến. Nhưng, cho dù là Hạ Phi Long, cũng sẽ không bởi vậy mà chỉ trích Đại trưởng lão Hạ Lai có cái gì không ổn.

    Ngắn ngủi trầm mặc, Hạ Ngôn ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng kiên định đứng lên, sắc bén ánh mắt gắt gao trừng mắt Hạ Lai,từng chữ một cắn răng nói: " hảo,ngươi chờ! Ta Hạ Ngôn, sẽ không cho ngươi chờ lâu đâu! Thánh đường Đường chủ, ta sẽ trở thành !"

    Trong nháy mắt, Hạ Ngôn lưng rất thẳng tắp.

    Từng chữ một chữ vô cùng trầm trọng nói xong, Hạ Ngôn liền xoay người ra nghị sự đường. Hắn không có lập tức trở lại Hạ gia hậu viện,chỗ cũ nát tiểu viện, mà là hướng về Hạ gia luyện tập võ nghệ đường chạy đi.

    "Ta muốn đi vào Tử Diệp học viện tu luyện!"

    "Ta nhất định phải vào Tử Diệp học viện tu luyện!"

    "Chỉ có trở thành cường giả, mới có thể khiêu chiến thánh đường Đường chủ, mới có thể trở thành thánh đường Đường chủ!" Hạ Ngôn đi rất nhanh, mỗi một bước lại đều vô cùng trầm trọng.

    Lúc này Hạ Ngôn, trong lòng chỉ có này một mục tiêu!

    Hạ gia luyện tập võ nghệ đường, Hạ Ngôn trước kia cho tới bây giờ đều không có tới, bởi vì, nơi này không chào đón hắn. Bất quá hiện tại, hắn nhất định phải thử xem, chỉ có thông qua Hạ gia tiến cử, mới có thể tiến vào Tử Diệp học viện, được cơ hội học tập rất tốt cùng tu luyện.

    Hạ Ngôn sắc mặt một mảnh xanh mét, giống như trời đông giá rét cùng khối băng giống nhau, ngay cả một chút ít biểu tình đều không có.

    Hạ Ngôn nghị sự đường,Tam trưởng lão Hạ Trường Hà trong lòng thầm than một tiếng, đứa bé này, thật sự là mệnh khổ. Nếu hắn có thể ở con đường võ đạo giống phụ thân có thành tựu như vậy, ở Hạ gia địa vị,cũng không như thấp như thế . Đáng tiếc... Đáng tiếc a...

    Hạ Trường Hà lắc đầu!

    Hạ Lai chứng kiến Hạ Ngôn hơi có vẻ phong phanh thân thể xoay người rời nghị sự đường, trong mắt hàn quang chợt lóe, cười lạnh nói: " chẳng qua là một tên phế vật, vậy mà cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, hừ, yêu nữ ấy,tâm địa bất chính. Ta xem,phải đuổi hắn ra khỏi Hạ gia!"

    Nghe được những lời này của hắn, vài vị trưởng lão, tộc trưởng đều không nói gì. Hạ Lai da mặt chuyển vài cái, nhìn nhìn vài vị trưởng lão liếc mắt một cái, cũng không hề tiếp tục đề tài này, hắn biết, nếu là hắn thật sự muốn đuổi đi Hạ Ngôn trong lời nói, không nói trước mặt phản ứng của các trưởng lão khác, Tam trưởng lão Hạ Trường Hà tuyệt đối kiên quyết phản đối.

    Đứng ở luyện tập võ nghệ đường trước cửa, nhìn ở đại môn mấy chữ to ‘ luyện tập võ nghệ đường ’, Hạ Ngôn ưỡn ngực, gắt gao nhéo nhéo lòng bàn tay, trong ánh mắt lộ ra một tia kiên nghị.

    Đúng lúc này, đột nhiên trong luyện tập võ nghệ đường đi ra một người. luyện tập võ nghệ đường, chỉ có thành viên gia tộc ưu tú thành viên mới có thể đi vào luyện tập võ nghệ đường tu luyện. Ở luyện tập võ nghệ nội đường, có gia tộc trưởng bối tự mình chỉ điểm hậu bối đệ tử tu luyện. Hơn nữa, trưởng bối cũng sẽ dạy một ít vũ kỹ, đương nhiên, đều là một ít bất nhập lưu vũ kỹ (bo : vũ kỹ cùi đó).

    Ở long đại lục thượng, vũ kỹ chia làm nhập lưu cùng bất nhập lưu hai cấp bậc, nhập lưu vũ kỹ, dựa theo trình độ cường đại của vũ kỹ lại chia làm thần cấp, thiên cấp, nhân cấp ba cấp bậc. Cho dù là nhập lưu vũ kỹ thấp nhất,nhân cấp vũ kỹ, cũng rất khó đạt được.

    Cho dù Hạ gia gia tộc như vậy, nhân cấp vũ kỹ cũng sẽ không nhiều, lại càng không cần phải nói thiên cấp cùng thần cấp loại này bí tịch .

    Ở đại đa số vũ kỹ , đều có nhập môn tâm pháp, tác dụng của tâm pháp này, chủ yếu là dùng để trợ giúp đả thông kinh mạch tu luyện giả.

    Hạ Ngôn chứng kiến bóng người chợt lóe,trong luyện tập võ nghệ đường đi ra một người, dáng người yểu điệu, mặc màu đen phục sức, nguyên lai là con gái tộc trưởng Hạ Tử Hân, Hạ Ngôn còn nhớ rõ trước khi mẫu thân qua đời, Hạ Tử Hân thường thường tìm hắn cùng nhau chơi đùa. Bất quá, từ khi mẫu thân qua đời,Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân dần dần trưởng thành, Hạ Tử Hân tìm hắn số lần cũng dần dần ít đi.Khi Hạ Ngôn mười tuổi, liền rất ít thấy Hạ Tử Hân.

    Hạ Ngôn biết, Hạ Tử Hân giờ đã không thân với mình, trong lòng hắn cũng không có ý tứ gì với Hạ Tử Hân,nhưng đôi khi nhớ đến thường thường tự giễu cười. Hạ Ngôn chứng kiến Hạ Tử Hân xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, hơi hơi sửng sốt chút, cũng không có chủ động ý tứ chào hỏi, trong lòng tràn đầy chua sót.

    Hạ tử hân cũng thấy được Hạ Ngôn, môi nhẹ nhàng mấp máy vài cái, trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng thần sắc, cuối cùng nhưng không có phát ra âm thanh. Hạ Ngôn giống như nghe được một tiếng rất nhỏ thở dài, tiếp theo liền chứng kiến Hạ Tử Hân bên cạnh hắn đi tới, một làn gió thơm dần tiêu tán .

     
    Last edited by a moderator: 7/9/11
  4. baongoc1610175

    baongoc1610175 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    164
    Được thích:
    451
    Linh La Giới
    Tác giả: Dạ Thủy Hàn

    Chương 4: Luyện tập võ nghệ đường


    Dịch: GrUa
    Nguồn: Kiếm Giới





    Một nỗi thất vọng ở trái tim Hạ Ngôn chậm rãi dâng lên . Hạ Tử Hân, quả nhiên đã không còn là Hạ Tử Hân trước kia nữa.

    "Ca ca, ngươì dạy muội đi thụ được không?" Hạ Ngôn trong đầu hồi tưởng chuỵên trước kia, Hạ Tử Hân túm y phục của hắn,trên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ khẩn cầu, trong lòng buồn bả thở dài một tiếng.

    "Hạ Tử Hân ơi Hạ Tử Hân, ngươi thật sự coi khinh ta như thế sao? Ngươi cũng cùng bọn họ giống nhau, nghĩ đến, ta vĩnh viễn đều là một tên phế vật? Tất cả mọi người không nghĩ sẽ nhìn một tên phế vật? Một tên phế vật mà tất cả mọi người đều khinh thường? Ha ha, sẽ không , ta Hạ Ngôn sẽ trở thành thánh đường Đường chủ, nắm trong tay cả Ngọc Thủy thành!"

    Ngẩng đầu lên, sắc mặt thoáng một nét thoáng ngạo nghễ ,lưng duỗi thẳng tắp. Tiếp theo, Hạ Ngôn sải bước đi vào Hạ gia luyện tập võ nghệ đường.

    Luyện tập võ nghệ đường, rất lớn, so với nghị sự đường còn lớn hơn gấp đôi. Hạ Ngôn đi vào, chứng kiến trong luyện tập võ nghệ đường, hơn mười đệ tử ưu tú,cầm một ít vũ khí diễn luyện .

    Rất nhanh, mọi người cũng thấy được sự xuất hiện của Hạ Ngôn. Ánh mắt mọi người, lập tức đều tập trung trên người Hạ Ngôn. Bởi vì, bọn hắn chưa từng thấy Hạ Ngôn ở địa phương này. Ở trong tiềm thức bọn hắn, Hạ Ngôn căn bản là không nên xuất hiện ở địa phương này.

    Hạ Cổ Thu, cũng thấy được Hạ Ngôn! Hạ Cổ Thu, là con của Đại trưởng lão Hạ Lai. Hạ Cổ Thu bị tàn phế một cánh tay, hắn chỉ có cánh tay phải là có thể sử dụng! Hạ Ngôn nghe tam gia gia Hạ Trường Hà nói qua, Hạ Cổ Thu cùng phụ thân Hạ Ngôn trước kia là Hạ gia hai đệ tử xuất sắc nhất, bởi vì hai người tuổi xấp xỉ, vai vế cũng giống nhau, khó tránh sinh ra tâm tình tranh cường háo thắng. Sau lại có một lần,trong lúc hai người tỷ thí , Hạ Cổ Thu lại nổi điên muốn giết chết phụ thân Hạ Ngôn Hạ Đông Thăng, bất quá kết quả là Hạ Cổ Thu bị phế cánh tay trái.

    Từ nay về sau, phụ tử Hạ Cổ Thu liền cùng phụ thân Hạ Ngôn có bức tường lớn ngăn cách, thậm chí gần như là cừu nhân.

    "Ngươi tới làm cái gì?" Hạ Cổ Thu nhìn thấy Hạ Ngôn, lập tức không nể mặt,mặt một mảnh xanh mét quát.

    Hạ Ngôn nhìn thoáng qua Hạ Cổ Thu, nói: " ta đến luyện tập võ nghệ đường học tập vũ kỹ!"

    Hoàn toàn yên tĩnh!

    Ước chừng qua mấy hơi thở , " ha ha ha ha..."

    Hạ Cổ Thu dẫn đầu cười ha hả, mà mặt khác cùng đệ tử cùng thế hệ Hạ Ngôn, cũng theo cười lên ha hả. Vẻ mặt bọn hắn, đó là trào phúng lớn nhất đối Hạ Ngôn.

    Hạ Ngôn thân thể kịch liệt chấn động đứng lên, bất quá rất nhanh, hắn liền áp chế lửa giận trong lòng. Hắn biết, hắn càng phẫn nộ, người khác lại càng là vui vẻ. Hắn muốn giả bộ ra không thèm để ý chút nào , để những người này tới muốn xem cái kết quả gì.

    Quả nhiên, thấy Hạ Ngôn bộ dáng thờ ơ, Hạ Cổ Thu đám người, đều ngừng tiếng cười.
    "Hạ Ngôn, ngươi có biết hay không, ngươi không có tư cách tiến vào luyện tập võ nghệ đường ?" Hạ Cổ Thu ánh mắt, khinh miệt liếc mắt Hạ Ngôn một cái, lạnh lẽo nói.

    Hạ Ngôn nói : " ta sẽ cố gắng tu luyện."

    "Hạ Ngôn, một trăm lẻ tám kinh mạch của ngươi, đã đả thông được bao nhiêu?" Hạ Cổ Thu không nói gì, một người tuổi trẻ Hạ gia đệ tử lại mang theo châm chọc biểu tình nhìn Hạ Ngôn nói. Người này, là một trong những đệ tử Hạ gia được công nhận là mạnh nhất, têu Hạ Lưu.(DG:cái tên chuối kinh =) )

    Hạ gia tất cả mọi người biết, Hạ Ngôn tu luyện mười năm, ngay cả một cái kinh mạch cũng không có đả thông! Hạ Lưu hỏi như vậy,làm cho Hạ Ngôn khó mà chịu nổi.

    Cho dù là người kém cỏi,tu luyện mười năm, cũng không có khả năng một cái kinh mạch cũng không thể đả thông. Cho nên, Hạ Ngôn kỳ thật cũng được Hạ gia công nhận là phế vật.

    "Ngay cả một kinh mạch cũng không thể đả thông, vậy mà lại còn muốn muốn đi vào luyện tập võ nghệ đường tu luyện? Ha ha ha..." Hạ Lưu thấy Hạ Ngôn trầm mặc không nói lời nào, liền lại nói tiếp.

    Hạ Ngôn mặt không chút thay đổi, vẫn không bởi vậy mà phát hoả phẫn nộ.Trước khi đến, Hạ Ngôn cũng đã chuẩn bị bị những người này giễu cợt trào phúng. Chỉ cần có thể tiến vào luyện tập võ nghệ đường tu luyện, hắn không thèm để ý bị trào phúng mỗi ngày. Chỉ cần có đủ thực lực, những người này sớm hay muộn hội ai nấy đều sẽ câm miệng.

    "Có lẽ ta sẽ đả thông một trăm lẻ tám kinh mạch trước các ngươi!" Hạ Ngôn thanh âm không lớn, lại làm cho tiếng cười to của mọi người một tiếng dừng lại. Mọi người, đều kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn!

    Này Hạ Ngôn, quả nhiên là đầu óc có vấn đề a? Nói như vậy, cũng dám nói ra?

    "Ngươi đã nói mạnh miệng như vậy, ít nhất cũng phải đả thông một cái kinh mạch chứ? Hạ Ngôn, ngươi đừng nói thêm nữa , tiến vào luyện tập võ nghệ đường, cần sự đồng ý của tộc trưởng. Ta nghĩ, lấy năng lực của ngươi, tộc trưởng cũng sẽ không đáp ứng , ngươi hãy nhanh rời đi , đừng làm chúng ta chậm trễ học tập cùng diễn luyện." Hạ Cổ Thu ánh mắt lạnh lùng quét Hạ Ngôn liếc mắt một cái, không kiên nhẫn tùy ý phất phất tay, vẻ mặt kia thật giống như là ở trên đường cái gặp một người tên là ăn mày.

    "Mau cút đi! Phế vật!" Hạ Lưu khinh miệt nói, đem trường kiếm trong tay rút ra, " Ngươi có biết ta đả thông nhiều ít kinh mạch ra sao? Ha ha, nói cho ngươi, ta đã đả thông tám mươi bảy võ đạo kinh mạch. Phế vật, ngươi cho là ngươi ngay cả một cái kinh mạch cũng chưa đả thông, có thể học tập vũ kỹ sao? Nằm mơ đi, vũ kỹ là cần nội lực để phát huy ra uy lực ."

    Hạ Lưu nói xong,trường kiếm trong tay liền phất ra mấy đóa kiếm hoa sắt bén, làm như muốn dọa Hạ Ngôn.

    -"Hạ Ngôn!"

    Đột nhiên, một thanh âm uy nghiêm sau lưng truyền đến, Hạ Ngôn nghe được thanh âm, biết là tam gia gia Hạ Trường Hà đến đây. Xoay người nhìn thấy, quả nhiên là Hạ Trường Hà.

    Nhìn thấy Tam trưởng lão, Hạ Lưu vội thu hồi trường kiếm, lộ ra thần thái cung kính. Hắn có tự đại, cũng không dám vô lễ đối với trưởng lão.

    Hạ Trường Hà nhìn luyện tập võ nghệ đường liếc mắt mọi người một cái, nói với Hạ Ngôn đi theo sau : " Hạ Ngôn, ngươi đi theo ta!"

    Hạ Ngôn mặt nhăn mày nhíu, thầm nghĩ, tam gia gia như có chuyện nói với ta? Ngày hôm qua tam gia gia nói Đại trưởng lão hôm nay sẽ ở Trưởng lão hội giúp mình nói,hiển nhiên Đại trưởng lão không chỉ không có giúp đỡ mình, còn có lời nói phản đối.

    Chờ Hạ Trường Hà mang Hạ Ngôn rời đi, luyện tập võ nghệ đường,chúng đệ tử Hạ gia mới lại lộ ra ánh mắt xem thường.

    "Hừ, tu luyện mười năm,phế vật ngay cả một cái kinh mạch cũng không đả thông. Cho dù tu luyện một trăm năm, cũng không có cái gì tiến bộ." Hạ Lưu khinh miệt nói.

    "Hắc hắc, phế vật nếu có thể đả thông kinh mạch, ta trước mặt hắn vái ba lạy.Về sau nếu gặp hắn, ta cúi đầu đi đường vòng!" Một đệ tử trẻ tuổi nói, nhìn mấy người bên cạnh giọng mỉa mai cười nói.

    Ở Hạ gia, tựa hồ tất cả mọi người khinh thường Hạ Ngôn! Mà Hạ Ngôn, lại bị tất cả mọi người biết. Bởi vì, phụ thân Hạ Ngôn Hạ Đông Thăng từng là đệ tử ưu tú nhất Hạ gia, mà mẫu thân Hạ Ngôn, lại là yêu nữ Ám Dạ đại lục!Hai cái nhân tố này của Hạ Ngôn đều khiến người trong Hạ gia có ấn tượng sâu.

    Theo sau Hạ Trường Hà, Hạ Ngôn rời luyện tập võ nghệ đường, hướng về hậu viện Hạ gia đi.

    Ước chừng một chén trà nhỏ thời gian, Hạ Ngôn cùng Hạ Trường Hà, mới trở lại chỗ ở sơ sài của Hạ Ngôn.

    Hạ Trường Hà thở dài thật sâu một tiếng, lúc sau mới nhìn Hạ Ngôn, ánh mắt chớp động vài cái.

    "Hạ Ngôn, chuyện bài vị mẫu thân ngươi,về sau cũng đừng nhắc lại . Hạ Ngôn, chỉ cần sống tốt, mẫu thân của ngươi, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng ." Hạ Trường Hà vẻ mặt có chút mất mát nói, cũng chỉ có ở trước mặt Hạ Ngôn, hắn mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.

    Hạ Ngôn biết Hạ Trường Hà vì chuyện này đã cố gắng hết sức.

    "Đúng rồi,ta có cái nhẫn tặng cho ngươi!" Hạ Trường Hà đột nhiên chuyển hơi thở , một tay hướng trong vạt áo tìm tòi, lấy ra một cái nhẫn màu đen, thuận tay liền đưa tới trước mặt Hạ Ngôn, mặt ngoài nhẫn tối đen như mực, nhìn không ra là chất liệu gì.

    Hạ Trường Hà đưa nhẫn ra, vẻ mặt lại ngưng trọng dị thường, Hạ Ngôn thầm nghĩ, cái nhẫn, chẳng lẽ là vật gì trân quý?

    "Hạ Ngôn, ngươi có biết chúng ta Hạ gia ở Long đại lục đã tồn tại đã bao nhiêu năm?" Hạ Trường Hà đột nhiên nhìn vườn hoa tiêu điều bên ngoài hỏi.

    Hạ Ngôn đối với lịch sử Hạ gia, đương nhiên rõ ràng, lập tức nói : " Hạ gia chúng ta đã tồn tại hơn bốn trăm năm !"

    Hạ gia một ít bộ sách, đều có tư liệu về lịch sử Hạ gia, Hạ Ngôn đọc nhiều văn thư, đương nhiên biết.

    Bất quá, làm Hạ Ngôn bất ngờ là, Hạ Trường Hà lại lắc đầu cười khổ nhìn Hạ Ngôn.
    "Kỳ thật, Hạ gia chúng ta tồn tại ở Long đại lục đã hơn bốn nghìn năm!" Hạ Trường Hà hít một hơi thật sâu.

    "A?" Hạ Ngôn nhịn không được kinh hô một tiếng.

    Cho dù hắn tính cách hắn trầm ổn, lúc này cũng nhịn không được kinh hô.

     
    Last edited by a moderator: 7/9/11
  5. baongoc1610175

    baongoc1610175 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    164
    Được thích:
    451
    Linh La Giới
    Tác giả: Dạ Thủy Hàn

    Chương 5: Linh La Giới


    Dịch: GrUa
    Nguồn: Kiếm Giới





    Hơn bốn nghìn năm?Hạ Ngôn nghĩ đến bốn trăm năm lịch sử, cũng đã lâu lắm rồi. Nhưng hiện tại, tam gia gia lại nói cho hắn Hạ gia ước chừng đã tồn tại hơn bốn nghìn năm ,điều này sao không thể làm hắn không kinh ngạc?

    "Không cần giật mình! Kỳ thật, Hạ gia chúng ta lúc ban đầu,lão tổ tông là một vị thánh hoàng! Từ khi vị tổ tông không còn trên thế gian, Hạ gia chúng ta cũng từ từ suy sụp . Hiện tại Hạ gia,không bằng trước được như trước kia,cường đại vô cùng!" Hạ Trường Hà thở dài một tiếng, buồn bả nói.

    Hạ Ngôn,thật sự khiếp sợ! Mấy tin tức này, hắn cho tới bây giờ cũng không biết. Hạ gia tổ tông sớm nhất, dĩ nhiên là một vị thánh hoàng? Đối với thánh hoàng, Hạ Ngôn biết đến. Người mạnh nhất Long đại lục, đó là Thánh Hoàng! Thánh hoàng chưởng quản thánh địa, thánh địa quản hạt thánh điện, thánh điện chưởng quản thánh đường!

    Mà Ngọc Thủy thành như vậy,quyền lực cao nhất, đó là thánh đường! Mà cả long đại lục, ước chừng có hơn một ngàn thánh đường.Vậy có thể thấy được, thánh hoàng quyền lợi rốt cuộc có bao nhiêu, có thể nói, thánh hoàng nắm trong tay cả Long đại lục!

    "Cái giới chỉ này, đó là do vị tổ tông kia lưu lại , cái giới chỉ này tên là Linh la giới. Kỳ thật,mai Linh la giới này ở gia tộc là truyền cho tộc trưởng đương nhiệm. Bất quá,tộc trưởng kế thừa lại đem nhẫn truyền cho ta." Hạ Trường Hà thoáng cười khổ mà nói nói.

    Kế thừa tộc trưởng Hạ gia,chính là phụ thân Hạ Trường Hà. Hắn đem chiếc nhẫn kia truyền cho Hạ Trường Hà, tự nhiên là có tư tâm .

    Hạ Ngôn sau khi khiếp sợ,tay tiếp nhận cái nhẫn đen thui trong tay Hạ Trường Hà, mang trên tay của mình,cẩn thận vuốt ve. Trên giới chỉ, có rất nhiều hoa văn thật nhỏ lộ ra,cũng không có vì thời gian trôi qua mà bị mờ nhạt,cái nhẫn chất liệu rất chắc chắn, tuy truyền lưu bốn ngàn năm nhưng những đường hoa văn lộ ra vẫn rất rõ ràng.

    "Hạ Ngôn, ngàn vạn lần không được làm mai Linh la giới này thất lạc." Hạ Trường Hà biểu tình ngưng trọng, chợt nói: " kỳ thật chúng ta Hạ gia vẫn có một truyền thuyết về cái giới chỉ này,mai Linh La giới cũng không phải là nhẫn bình thường. Nếu là có thể mở ra cái nhẫn này,có thể đạt được lực lượng trong giới chỉ, trở thành tuyệt thế cường giả. Ai, đáng tiếc... Bốn ngàn năm qua, Hạ gia chúng ta đã trải qua hơn trăm tộc trưởng, lại không có ai có thể mở ra cái giới chỉ này. Hiện tại,tộc nhân của chúng ta cũng đều dần dần quên truyền thuyết này.
    Bất quá, Hạ Ngôn, mặc kệ thế nào, ta đều hy vọng cái giới chỉ này có thể mang đến cho ngươi vận khí!" Hạ Trường Hà cuối cùng vỗ vỗ Hạ Ngôn bả vai, Hạ Ngôn cảm nhận được trên vai sức nặng, trong đôi mắt quang mang chợt lóe.

    "Tam gia gia, ta muốn sang năm tham gia tuyển chọn gia tộc đệ tử ưu tú!

    Ta nghĩ đi học tập Tử Diệp học viện, chỉ có Tử Diệp học viện, ta mới có thể sớm khiêu chiến thánh đường Đường chủ!" Hạ Ngôn kiên định nói.

    "Tử diệp học viện? Thánh đường Đường chủ?" Hạ Trường Hà hơi hơi ngạc nhiên, cười khổ nói: " Hạ Ngôn, ngươi hiện tại kinh mạch một cái cũng chưa thông,cuộc chọn lựa sang năm, ngươi thấy được hã."

    "Quên đi, Hạ Ngôn, cố lên, ta hy vọng ngươi có thể thông qua tuyển chọn!" Hạ Trường Hà đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười hiền lành nhìn Hạ Ngôn nói. Hiển nhiên, Hạ Trường Hà có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn không quá tin tưởng Hạ Ngôn có thể làm được.

    Hạ Ngôn trịnh trọng điểm điểm đầu, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, hắn đều phải cố gắng đi tới mục tiêu. đệ tử gia tộc mười lăm tuổi,đạt thành tựu cao nhất Hạ Lưu và vài người, đã đả thông tám mươi bảy trong một trăm lẻ tám kinh mạch!

    Nhìn thấy bóng lưng Hạ Trường Hà rời đi, Hạ Ngôn mới dần đem tin tức vừa nghe được chậm rãi tiêu hoá. Từ sáng cho đến trưa,trưa cho đến tối,tối đến sáng sớm, Hạ Ngôn tỉ mỉ đưa tay nhìn cái nhẫn hơn trăm lần,một ngàn lần, thậm chí quên đói khát, cũng không có nhìn ra cái nhẫn tối đen có cái gì dị thường.

    Mặt trời đi lên, những tia nắng xuyên thấu qua cao lá cây hoa tử đồng chiếu vào trong viện, Hạ Ngôn ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây hoa tử đồng, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt thoáng hiện một nét mơ hồ ửng đỏ, cố gắng vận chuyển tâm pháp, muốn khống chế nội lực như tơ nhện đả thông thân kinh mạch trong cơ thể.

    Lần lượt cố gắng, lần lượt thất bại,mặt trời chậm rãi đến đỉnh, Hạ Ngôn đã không biết thí nghiệm bao nhiêu lần, cũng không có một lần thành công, kinh mạch thứ nhất, vẫn đang không có dấu hiệu bị đả thông. Bất quá, trên khuôn mặt tuấn lãng cũng không có vẻ gì nhụt chí, thời gian mười năm, hắn vẫn không buông tha tu luyện.

    Đột nhiên, lúc này,ngoại viện truyền đến tiếng bước chân nhỏ. Nghe thanh âm này, Hạ Ngôn biết là tiếng bước chân nữ tử.

    "Chẳng lẽ lại là tiểu Thúy?" Hạ Ngôn mặt nhăn nhíu mày, biết có người muốn đi tiến viện tử, đành phải mở to mắt,trên mặt đất đứng lên. Trong lòng có một tia phẫn uất, ánh mắt mang theo một tia bất mãn nhìn về phía viện môn, hắn đối với nha đầu tiểu thúy rất là không thích.

    Bóng người chợt lóe, một người nữ tử cao gầy xuất hiện ở trong tầm nhìn của Hạ Ngôn, tiến vào viện tử sơ sài của Hạ Ngôn,nữ tử không phải tộc nha đầu tiểu Thúy.

    "Ngươi là Hạ Ngôn thiếu gia sao?" Nữ tử thấy một thân hình mộc mạc trong viện,mắt mở to một chút, hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Ngôn, rồi sau đó mới mở cái miệng nhỏ mang theo một câu hỏi.

    Hạ Ngôn gật gật đầu, hắn cũng không biết nữ tử này, bất quá xem quần áo của nàng, hẳn cũng là nha hoàn Hạ gia.

    "Hạ Ngôn thiếu gia, ta gọi là tiểu Ngọc, tiểu thư nhà ta là Hạ Tử Hân! Tiểu thư phân phó ta đưa tới cho ngươi một quyển sách!" Tiểu ngọc khi nói chuyện, ánh mắt nhìn nhìn phải nhìn trái, không có thấy người nào khác, lúc này mới thật cẩn thận lấy một quyển sách cổ màu xanh trong vạt áo hồng nhạt trước ngực lấy ra, xem bộ dáng của nàng, nhất định là Hạ Tử Hân dặn dò nàng cẩn thận đừng cho người khác thấy.Cuốn sách màu lam,bìa ngoài có mấy chữ viết cái màu vàng,là 《 lạc hoa phá ngọc kiếm 》.

    Hạ Ngôn ánh mắt nhìn thẳng tiểu Ngọc,thân thể cũng không có cử động.
    Tiểu ngọc hai má phấn hồng, trong lòng thầm nghĩ, " ta tuy đến Hạ gia không lâu, nhưng đi theo bên người tiểu thư, cũng biết địa vị người thiếu gia này ở Hạ gia. Tiểu thư có lòng tốt gọi ta đưa bí tịch cho ngươi tu luyện, ngươi lại bày ra sắc mặt như vậy cho ta xem."

    Tiểu ngọc trong lòng tuy rằng nghỉ vậy, bất quá cũng đành phải nói tiếp: " tiểu thư để cho ta đưa quyển sách này, để Hạ Ngôn thiếu gia cẩn thận quan sát, nàng hy vọng quyển sách này có thể trợ giúp thiếu gia ít nhiều."

    Hạ Ngôn nhìn bản bí tịch này,biết là bí tịch mà Hạ Tử Hân tu luyện, bản bí tịch này tuy rằng không tính nhập lưu, nhưng là thượng phẩm trong hàng bất nhập lưu bí tịch. Bình thường Hạ gia đệ tử, cũng không có cơ hội được tu luyện bản bí tịch này.

    Nghe được trong giọng nói tiểu Ngọc có một tia không kiên nhẫn, Hạ Ngôn trên mặt cũng không có gì biến hóa. Bí tịch Hạ Ngôn tu luyện, là do Hạ Trường Hà âm thầm lấy, tuy rằng cũng cũng không có nhập lưu, nhưng so cùng 《 lạc hoa phá ngọc kiếm 》 cũng không kém nhiều. Cho nên, Hạ Ngôn căn bản là không cần phải ... nhận lấy bản bí tịch này.

    Hạ Ngôn hờ hững nói: " thay ta cám ơn tiểu thư nhà ngươi, bất quá bản bí tịch này, ta không cần , mời ngươi lấy trở về đi!"

    Nói xong, Hạ Ngôn thoáng khoát tay chặn lại, làm ra tư thế tiễn khách.
    Tiểu ngọc hiển nhiên không nghĩ tới thái độ Hạ Ngôn là như vậy, nhưng lại không lấy lại bí tịch, hơi ngây người , khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhạt lộ ra sắc mặt giận dữ.

    Ước chừng qua hai ba hơi thở, tiểu ngọc mới hung hăng dẫm chân một cái, trong miệng bất mãn lầu bầu một tiếng, xoay người bước nhanh rời đi. Nếu là trước mặt người khác, tiểu ngọc cũng không dám đem thái độ bất mãn biểu hiện ra ngoài .

    Hạ Ngôn chua sót lắc lắc đầu cười, thì thào: " đa tạ ý tốt của ngươi , ngươi cho nha hoàn mang bí tịch tới, là nhận định ta chỉ là một phế vật thôi à? Đi cùng ta một chỗ,ngươi cảm thấy khó chịu? Nếu như vậy, ngươi cần gì phải sai người mang tới bản bí tịch này? Chẳng lẽ là trong lòng bất an sao?"

    Một người ở trong viện tử lẳng lặng đứng thẳng một hồi, Hạ Ngôn liền trở lại căn phòng của mình,thuần thục đem vài món bộ quần áo kiểu dáng giống nhau vào trong một miếng vải hoa gói lại, xoay người ra khỏi viện tử,thuận tay đóng cánh cửa gỗ cũ nát.

    "Hắn ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái sao?" Hạ gia hậu viện, bên trong một cái tinh xảo tiểu viện, một nữ tử hai mắt căng thẳng, chợt mang theo vẻ u oán hỏi.

    Cung kính đứng thẳng trước người nàng, đúng là nha hoàn tiểu Ngọc vừa mới từ chỗ ở Hạ Ngôn trở về, tay tiểu Ngọc đang cầm cuốn bí tịch 《 lạc hoa phá ngọc kiếm 》.

    " Tiểu thư, hắn nhìn quyển sách này lúc đó không có cười đâu, giống như khinh thường tiểu thư tặng cuốn sách này! Bất quá,vị Hạ Ngôn thiếu gia thật sự là đẹp, ta xem trong các thiếu gia Hạ gia,chỉ có thiếu gia Hạ Ngôn là dễ nhìn nhất(DG:nói về ngoại hình nha)." Tiểu ngọc bĩu môi nói, nhớ tới vẻ tươi cười của Hạ Ngôn ngay lúc đó, liền trong lòng tức giận. Bất quá nghĩ đến tướng mạo phiêu dật của Hạ Ngôn, lại nhịn không được nói.

    "Quên đi, nếu hắn không cần, coi như ta không làm người tốt, kệ hắn thôi!" Hạ Tử Hân xiêm áo trắng,khẽ động cánh tay trắng nõn như bôi mỡ, khe khẽ thở dài nói.

    Nàng nghĩ, Hạ Ngôn đúng là không biết tự lượng sức mình, đều lúc này, vậy mà còn sĩ diện. Nàng sâu kín thở dài nói : " quên đi, về sau , ngươi đến bộ dáng gì , đều là chuyện của ngươi. Bất quá, tình huynh muội của ta và ngươi, ta sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong tâm."

     
    Last edited by a moderator: 7/9/11
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)