[Lịch Sử - Quân Sự] Thuận Minh - Đặc Biệt Bạch (New: C434)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Đổng Lam Phương, 15/12/11.

  1. Thuận Minh
    Tác giả: Đặc Biệt Bạch

    Chương 443: Con Đường Đày Đọa (1)

    Nhóm dịch: Huntercd
    Nguồn: Vipvandan
    Đả Tự: nomore8x --- 4vn.eu




    Mấy con đường từ phủ Hà Giang tới phủ Thuận Thiên, lại từ phủ Thuận Thiên tới phủ Vĩnh Bình đều đã đô nát bất kham, phái biết rằng đây chính là địa phương yếu hại của kinh kỵ Bắc Trực Đăi. sự tốt xấu của quan đạo. trực tiếp quan hệ tới tốc độ phận phối của đại quân, thế nhưng vẫn không có ai tới quản lý.
    Những năm này, có thể chiếu cổ được cho mình đã là vạn hạnh rồi, ai còn để ý tới con đường trọng yếu của kinh kỳ, ngẫu nhiên có người hỏi tới, các quan to của Kế trấn và phủ Vĩnh Binh đều nói năng hùng hôn đầy Lý lẽ rằng.
    Thát Lỗ mấy năm nay nhập khấu đều từ cửa ải trường thành ở mặt bắc phủ Vĩnh Bình, nếu tu sửa quan độ của chúng ta. thế há chằng phải là giúp cho quân địch đường xá thông suốt ư? Vừa nói kiểu chụp mũ như vậy. không còn ai dám phản bác chất vấn gi nữa.
    Có điều nói đi nói lại, cho dù là vào những năm yến bình, những quan đạo này cũng chỉ có thể sử dụng trong những ngày thời tiết khô ráo, chỉ cần vừa đô mưa là lầy lội khó đi. bất kể là kỵ binh Thát Lỗ hay là quan binh Kế trấn đều sớm đã tìm được biện pháp, dẫu sao thì từ Loan châu về phía tây chỗ nào cũng là đất phậng, quan đạo không đi được thì đi qua điền địa cũng chả sao. hơn phiền phức một chút mà thôi.
    Nhưng bộ binh kỵ binh đi qua ruộng đồng còn được, xe lớn chớ đồ quân nhu không thể đi qua ruộng đồng được, nếu đi qua những chỗ không phải là quan đạo, đất của điền địa xốp mềm, bánh xe gỗ lún xuống, muốn móc ra rất khó khăn, không chừng còn liên lụy tới trâu ngựa kéo xe, vật tư và súc vận đều chịu hao tốn.
    Xui xẻo thế nào mà đúng lúc đoàn phó thủ bị Trương Khôn tới phía đồng trấn Lô Đãi phủ Thuận Thiên thì trời lại đổ mưa hai ngày, mưa xuân mặc dù không lớn, nhưng mặt đường lại biến thành lây lội, tính toán thôi gian, đầu tháng tám rời phủ Hà Giang , yêu cầu là trước thâng chín phải tiến vào phủ Vĩnh Binh.
    Nhưng hiện tại xe lớn chớ quân nhu, một ngày ớ trên quan đạo cũng không đi được bao nhiều dặm đường, trước mắt năm trăm người này không p hải là dựa vào xe lớn mà có thể nhẹ nhõm hơn một chút, mà là bởi vì xe lớn chớ đầy vật tư nên thường ngập trong bùn đất, năm trăm người này so với trâu ngựa còn mệt hơn, hết nhấc xe rồi lại đẩy xe.
    Bởi vì tốc độ hành quân khá chậm, thường thường không thể đi tới dịch trạm hoặc là điểm cư dân trên đường trước khi bóng tối phủ xuống, chỉ có thể đóng trại nghỉ ngơi ở nơi hoang dã.

    Phía Lô Đãi ớ gần Bột Hải, gió biển ướt át đầy hơi muối vốn đã ăn mòn mặt đường dùng để làm nền, hiện tại trời còn đô mưa. chẳng khác nào đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
    So với đội xe chớ truy trọng vật tư mà nói thì tình trạng của khinh kỵ tốt hơn nhiều, nếu xử lý yó ngựa một chút, giẫm vào trong bùn đất không phái là nan dễ gì. hơn nữa ngựa chuyền hướng cũng khá dễ dàng, nói một cách khác là có thể lựa chọn những khoảng đất dễ đi hơn.
    Chỉ là những khinh kỵ này không phải là khinh kỵ Sơn Đông , từ sau khi đội ngũ do Trương Khôn suất lĩnh này đi qua trấn Bắc Đường, nửa đường hành quân có một số người cưởi ngựa thám thính ờ xa xa. lúc ban đầu có chút cẩn thận dè dặt. dùng từ co đầu rụt cô để hình dung thì thì càng chính xác hơn.
    Nếu hiện tại đội xe của Giao châu doanh chú Y tới bọn chúng, chúng sẽ lập tức nhanh chóng đánh ngựa rời đi, biến mất trong tâm nhìn, nhưng men theo quan đạo càng đi gần tới phía phủ Vĩnh Bình, những kỵ binh tuần tra này càng lúc càng nghênh ngang, cũng không sợ để lộ hành tung, thường tới gần để quan sát.
    Mặc dù nghênh ngang, nhưng hành động lại rất có quý tắc. ví dụ như nói cự ly thủy chung bảo trì ờ ngoài xạ trình của pháo sáu cân. ngẫu nhiên chạy vào thì cũng giống như con thói bị kinh hãi lập tức vội vàng lao ra, trong cự ly này. muốn nhìn rõ thân phận của đối phương thì có chút khó khăn.
    Kết quả trong lúc hành quân, Trương Khôn và năm trăm binh sĩ mà hắn xuất lĩnh trừ vận chuyền, nâng đẩy xe lớn bị ngập trong bùn ra. còn phái chia ra một bộ phận người phòng thủ cảnh giới.
    Vào ngày thứ ba gặp kỵ binh, đoàn phó thủ bị Trương Khôn của quân Hà Bắc cuối cùng cũng dùng thiên lý kính nhìn cách ăn mặc của những kỵ binh này - là kỵ binh cưởi ngựa Mông cổ. mặc áo da Mông cổ, xem ra những người này chính là "mã phỉ Mông cổ" trong lời đồn rồi.
    Trong đội tiền trạm này từ Trương Khôn là trảo đầu ra thì còn có bốn bả đầu, bốn bả đầu này trước khi tới đều được Trương Giang âm thầm dặn dò, nói là Trương Khôn đầu rất dễ nóng, ngàn vạn lần chớ có vì xung động nhất thôi mà bị địch nhân lừa vào trông, dẫu sao thì nhiệm vụ chủ yếu của nhánh đội ngũ này là bố trí trạm ờ phủ Vĩnh Bình, chứ không phải là tiêu diệt những "phi đồ" ở dọc đường, Trương Khôn trong quân cũng là nhân vật có chút danh tiếng.
    Lúc Trương tú tài đánh trận thì biến thành Trương phong tử (Trương điên), mọi nguời đều biết ít nhiều, nhìn những kỵ binh tuân tiễu tới lui ớ bên ngoài, những quân quan này đều lo lắng vị Trương Khôn này sẽ liều mạng xông ra. tìm những tên phi đồ đó mà tử chiến, có điều Trương Khôn mặc dù điên nhưng tuyệt đối không ngu.
    Trên đoạn đường từ Bắc Đường qua Lô Đãi. Trương Khôn cũng có biểu hiện ổn trọng hơn bất kỳ ai, mặc dù đường xá khó đi. quan đạo cũng rất nhỏ hẹp. nhưng Trương Khôn vẫn ra lệnh cho xe lớn chia thành hai hàng tiến lên, đây là một trong những cống hiến thực nhiệm của đại đội phó thống lĩnh Âu Mạn Gia Lý Tư cho Giao châu doanh.
    Cho dù chiến Tranh. Huss - khởi nghĩa nông dân Tiệp Khắc do Nguyên nhân Đầu giáokhơi dậy đã qua trăm năm rồi, có điều chiến thuật trận xe này dùng ở Đại Minh vẫn có hiệu quả. chiến thuật này không được diễn luyện, mà chỉ là một loại kiến nghịcung cấp cho quan chỉ huy các cấp, đặc biệt là quan chỉ huy của bộ đội truy trọng.
    Đội ngũ xe lớn xếp thành hai hàng tiến lên, lúc gặp tập kích có thể nổi đuổi với nhau, biến thành một trận thế hoàn chỉnh, phòng ngự hữu hiệu đợt xung p hơng của địch nhân
    Cũng không biết là địch nhân nhìn ra sự đặc biệt của loại trận hình này hay là cẩn thận dè đặt. trên đường từ trấn Lô Đãi tiến vào phủ Vĩnh Bình, bọn chúng thủy trung không phát động công kích.
    Hành động vây mà không công của những tên "mã phỉ Mông cổ" này vẫn chưa tính là điều khiến người ta đau đầu nhất, quan trọng là sau khi rod khỏi trấn Lô Đãi, trời vẫn liên tục đô mưa nhỏ. khiến cho đường các lúc càng khó đi. điều này khiến Trương Khôn và binh sĩ dưới tay càng uể oải hơn, Trương Khôn và bốn bả đầu từ lúc đầu đã cùng đẩy xe ngập vào bùn đất cùng với binh sĩ nên cũng mệt mỏi như họ.
    Mặc dù mệt mỏi như vậy. nhưng mỗi ngày khi trời tối. Trương Khôn và binh sĩ dưới tay bất chấp mệt nòi. vẫn xây dựng doanh đại và công sự theo đúng quý cù, hơn nữa bố trí đội ngũ binh sĩ gác đểm, xây dựng doanh địa trong lúc hành quân là một trong những quy củ nghiêm ngặt nhất của Giao châu doanh.
    Nếu một nhánh bộ đội trên đường hành quân không tự mình dựng doanh đóng trại mà tới ở nhà dân. hình phạt phải nhận chỉ nhẹ hơn một chút so với lâm trận bỏ trốn mà thôi.
    Dưới thời tiết sáng sủa đóng doanh thì còn được, nhưng duới loại hoàn cảnh khí hậu này. chỉ có một lựa chọn đóng doanh này, có lẽ bởi vì doanh trại này đóng rất hoàn my, các kỵ binh lòng vòng quan sát ở bên ngoài một mực không có hành động gì lớn. Chỉ có buổi tối hôm trước khi tiến vào phủ Vĩnh Bình, bâu trời không có một tia sáng, trừ lửa trải để hơng khô và làm ấm ra. xung quanh doanh địa là một mảng tối mịt, chỉ có tiếng kêu của ếch và côn trùng, phạm vì mà các binh sĩ phụ trách trực đểm có thể nhìn cũng chỉ là phạm vì chiếu sáng của lửa trại bên trong doanh địa. không được xa lắm.
    Sụ mệt mỏi vào ban ngày khiến bọn họ cũng lờ đờ buồn ngủ. nhưng chức trách còn đó nên không thể qua loa được, những kỵ binh ban ngày tuần tiễu ờ bên ngoài kháng định không phải là tới để bảo vệ đội xe. Mỗi một người đều ngóng trông tới lượt minh nghi ngoi sau một tiếng canh gác. không thể nhìn được gì từ sắc trời, có điều ước đoán thời gian thì sắp tới đểm khuya rồi.
    Đột nhiên, tiếng ếch và tiếng côn trắng ớ xung quanh đột nhiên yên tĩnh, hơn nữa biến thành có chút tán loạn, những binh sĩ trực đểm của Giao châu doanh đã phát giác ra, nhưng sau khi chuyên tới phương hướng đó thì lại không nhìn thấy gì. Hơn nữa tiếng động lại khồi phục như bình thường , với tầm nhìn và thời tiết kiểu này, những điều dị thường một cách ngẫu nhiên càng khiến người ta kinh hôn táng đảm.
    Bả đầu phụ trách trực đểm nhìn chằm chằm về phía xuất hiện dị thường đến cả nửa ngày, nhưng dưới tình huống này, ai biết được biến cố của tiếng động có phải là minh nghe lẩm hay không.
    Thà rằng nghe nhẩm chứ đừng bỏ qua, đây là kinh, nghiệm của những kỵ binh xuất thân từ mã phỉ trong Giao châu doanh đầu kết ra, cũng được liệt vào một trong những kinh nghiệm đóng doanh vào ban đểm. trang bị súng ống của năm trăm binh lính thuộc đội tiền trạm này ti lệ cũng là nám thành, những vệ binh gác đém này gần như có một nửa đều cầm súng.
    Thuốc súng, đạn chì đều đã được nạp vào nòng súng, trước mặt dùng giấy bọc đạn lấp kín, thời tiết này mặc dù âm ướt nhưng không ảnh hưởng tới việc phát xạ của hỏa súng, hơn chục binh sĩ tự cầm hỏa súng chạy tới phía có điều dị thường, chuẩn bị dùng hỏa súng bắn ngang hai đợt.
    Nhưng lúc này bả đầu trực đểm lại có chút tức giận, thấp giọng mắng: "Đều óc hồ đồ rồi à. xem xem lửa trại chiếu tới đầu, rồi tính toán thử xem hỏa súng trong tay các ngươi rốt cuộc có thể bắn tới chỗ nào, kéo một khẩu pháo ra, chuẩn bị bắn ngang.”
    Các binh sĩ dạ một tiếng, gọi mấy pháo binh đang ngủ ở trong doanh trại quanh xe lớn dậy, đừng tướng bên này chỉ có năm trăm, binh sĩ, hơn bốn mươi cỗ xe lớn, nhưng lại có chục khẩu pháo lớn nhỏ i, đương nhiên những hỏa pháo này đều là Phật Lang cơ một cân và pháo hai cân được thiết kế đặc biệt cho nhánh bộ đội nhỏ kiểu này, tương đối dễ kéo. nhưng các pháo binh lại vừa phải chiếu ứng hỏa pháo, vừa phái đẩy xe lớn như những binh sĩ bình thường , cho nên mệt mỏi hơn mấy phần.
    Đối với bọn họ mà nói. buổi tối khó lắm mới được ngủ để lại sức, nhưng lại bị chiến hữu của mình gọi dậy. thực sự là rất không tình nguyện, hỏa pháo hai cân cũng được gắn bánh xe sắt, lúc tối đóng doanh đều đặt ở sườn trong vòng tròn xe lớn. ba người dựng giá pháo, mấy bộ binh ờ phía sau vội vàng đây về phía xất hiện hiện tượng dị thường.
    Ba khẩu pháo hai cân đặt ờ khe hở giữa các cỗ xe lớn, mấy pháo binh mặt mày phờ phạc nhồi đạn dược, nghiến rằng mắng: "Không biết là bọn chết giẫm từ đầu tới, khiến lão tử ngay cả muốn ngủ một giấc thật ngon cũng không được, bắn chết mẹ mày nè!"
    Mặc dù là tận hết khả năng né tránh mắt đất. nhưng đội xe trừ hỏa dược ra, tất cả đều rất ẩm ướt, từ Trương Khôn tới binh sĩ bình thường ở bên dưới, ai ai cũng đều chằng được ngủ yên. ba khẩu pháo này vang lên càng làm cho tuyệt đại bộ phận người giật minh tình giấc, các binh sĩ của đội tiền trạm vốn đã rất mệt mỏi liền chửi khẽ mầy câu. sau đó thì lật người ngủ tiếp.


    . vậy thì sẽ có mệnh lệnh tương ứng được đưa ra. còn hiện tại, rõ rằng là không cần phải bận tâm

     
  2. Thuận Minh
    Tác giả: Đặc Biệt Bạch

    Chương 443: Con Đường Đày Đọa (2)

    Nhóm dịch: Huntercd
    Nguồn: Vipvandan
    Đả Tự: nomore8x --- 4vn.eu




    Đại pháo gào rít bay ra. trong khoảng tối vốn đã khồi phục lại nhưbình thường xuất hiện sự xao động rõ rằng và và tiếng người ngựa gào thét, sau đó là mấy tiếng hô thảm.
    Bả đầu trực đểm đã đặt còi đồng lên miệng, bởi vì xung quanh nơi đóng doanh, có thể nghe thấy tiếng rất nhiều nhân mã rút lui. xem ra ba phát pháo của mình đã bắn đúng chổ rồi.
    Binh sĩ trực đểm của mỗi một đội gác đểm này đều dễ cao cảnh giác, có địch nhân hung ác đang rinh rập thì mọi người đã sớm biết rồi. nhưng những địch nhân này không ngờ còn dám ờ ngoài phủ Vĩnh Bình, nửa đém đánh lên, hơn nữa hành động một cách bí mật như vậy. thực sự là bị đám "mã phỉ Mông cổ" ờ bên ngoài nắm được sơ hờ mà xông vào, thật đúng là phiên phúc không lớn cũng không nhở.
    Mặc dù biết rằng có lẽ đã bắn thương hoặc là bắn chết được địch nhân, nhưng các binh sĩ của đội tiền trạm cũng không dám tùy tiền ra ngoài kiêm tra. nguy hiểm ớ trong bóng tối rất nhiều, không mạo hiểm là tốtnhất.
    Sáng sớm ngày hôm sau. Trương Khôn phái một đội binh sĩ tới phía tối qua nã pháo để kiêm tra. kết quả ngoại trừ xác một con ngựa ra thì không nhìn thấy gi khác.
    ờ nơi hoang dã như thế này. nếu có mùi máu. rất dễ dụ tới động vật nhỏ. hơn nữa những nguời tối qua rất cẩn thận quét dọn môt lượt dấu yét, quả thật là không phát hiện ra được gì nữa. Yên ngựa và bàn đạp trên thi thể ngựa cũng bị người ta lấy đi, ngựa khá là gày nhỏ. xem ra quả thật là ngựa Mông cổ trên thảo Nguyên, mặc dù Kế trấn và Liêu trấn cách thảo Nguyên rất gần, nhưng ngựa được sử dụng đều cao to hơn một chút.
    Đối với nguời giỏi xem ngựa mà nói, phần biệt ngựa Mông cổ và ngựa Liêu gần như chỉ cần liếc một cái là nhìn ra. Ngựa được dùng đúng là ngựa Mông cổ, nhưng không biết có thật là mã phỉ Mông cổ hay không.
    "Mẹ nó. mã phỉ Mông cổ nếu thực sự có bản sự này. Kế trấn sớm đã bị Thát tử chiếm rồi."
    Nghe thấy thuộc hạ bẩm báo. Trương Khôn hậm hực đưa ra phận đoán, sau khi pháo kích vào buổi tối, ngay hôm sau lúc đội xe khởi trình, không nhìn thấy kỵ sĩ tuần tra ở đẳng xa nữa, còn cho rằng là bị loạt pháo tối qua dọa cho sợ rồi. ai ngờ tới buổi trưa thì chúng lại đi theo.
    Thời tiết rất u ám, mắt thấy lại sắp đổ mưa, mặt đường thì vẫn lầy lội khó đi, các binh sĩ của đội tiền trạm vẫn mệt mỏi vô cùng, tới buổi tối, dưới sụ phận phó của Trương Khôn, mấy khẩu pháo nhỏ đều được nạp đủ đạn dược trước khi ngủ. chuẩn bị tùy thời khai hỏa, sau đó mới an bài binh sĩ trực đểm và đi ngủ.
    Tối nay, hành động gây rối ở bên ngoài rất nhiều, hơn nữa rõ rằng là có mục đích quấy nhiễu, chứ không phải là đánh lên lấy công kích làm chủ.
    "Mã phỉ Mông cổ" cách đội xe rất xa, cẩn thận dè dặt tránh ra ngoài xạ trình của hỏa pháo giống như buổi sáng, cũng không biết những nguời này nghĩ gì. ra sức gõ chỉêng gõ kẻng để làm ôn, liên tục giày yò người khác, chính là muốn đội tiền trạm Sơn Đông không được ngủ ngon.
    Binh sĩ Giao châu doanh ban ngày đã mệt mỏi vô cùng, buổi tối lại lại bị tiếng ồn ớ xung quanh quấy nhiễu, nghỉ ngơi không được tốt. mệt mỏi càng thêm chất chồng.
    Hơn nữa kiểu quấy rối vào buổi tối này nếu đội tiền trạm không bắn súng khai pháo phản kích, bọn mã phỉ này sẽ cẩn thận dè dặt tiếp cận. lần này không chỉ ờ một phía giống như là tối hôm trước, mà là sau khi gây tiếng động lập tức chuyên tới một phương hướng khác.
    Hỏa súng hỏa binh của đội tiền trạm buổi tối cũng khai hỏa mài rác, nhưng lần này không có hiệu quả gì.
    Cơ hồ đã hình thành quý luật rồi, sáng ngày hôm sau bọn mã phỉ lại không xuất hiện như lúc trước, xem ra những tên "mã phi" này không ngừng cải tiến chiến thuật.
    Trương Khôn hiểu rõ trong lòng, biện phập mà đối phương chuẩn bị chính là muốn dùng thời tiết mua phùn để tạo thành đường đi lầy lội. lại thêm quấy nhiều vào ban đểm, khiến đội tiền trạm của Giao châu doanh mệt mỏi không thể chịu nổi. sẽ lựa chọn rút lui hoặc là sụp đổ trong cuộc tập kích của bọn chúng.
    Có điều quan đạo ngày hôm nay lại dễ đi hơn lúc trước nhiều, bởi vì mấy ngày nay đều chỉ có mưa nhở. ven đường trên thực tế đang trong quá trình không ngừng khô.
    Nhưng đi đường ngày hôm nay so với bình thường thì chậm hơn nhiều, các binh, sĩ ngáp liên tục, quả thật là mệt muốn chết, hơn nữa nhân dố hôm nay đẩy và nâng xe ngựa bị ngập trong bùn cũng ít hơn rất nhiều, bới vì còn phải chia nhân thủ ra cầm súng cảnh giới, mã phỉ Mông Cổ hôm nay so với bình thường lớn gan hơn một chút, có lẽ biết rằng con người khi mệt mỏi thường có phản ứng rất chậm, có một số tên mã phỉ lớn gan còn gào thét chạy tới rìa xạ trình của hỏa súng, đợi khi binh sĩ của Giao châu doanh có phận ứng thì bọn chúng lại quay đầu ngựa bỏ chạy.
    Truợc mắt quân Hà Bắc ờ phủ Hà Giangg không có quả nhiều du lực để chỉ viện, án chiếu theo tình trạng mệt mỏi của các binh sĩ, khả năng quay về bị những "mã phỉ Mông cổ" này chặn giết là rất lớn, Trương Khôn dẫn đầu đội tiền trạm cuối cùng cũng cảm thấy khó xử, dưới dạng tình huống này. tiến lên hay là rút lui đều có khả năng toàn quân bị tiêu diệt.
    Hôm nay là ngày mười hai tháng tám, từ sáng sớm tới buổi chỉều, sắc mặt của đoàn phỏi thủ bị Trương Khôn cũng âm Trầnm Y như sắc trời, khi trời sắp tối, Trương Khôn lớn tiếng cười to ờ trong doanh trại, nôi gió rồi. trời sáng rồi.
    Trăng ngày muời hai tháng tám đã không nhỏ, trời đất trong sáng, ánh trắng có thể chiếu sáng rất nhiều thứ, việc đóng trại vào tối hôm nay nhẹ nhàng hơn bình thường nhiều.

    Dưới ánh trắng, mã phỉ Mông cổ nhân lợi dụng bóng đểm để tiếp cận không có chỗ nào để giấu mình, cho dù là ngoài phạm vì chiếu sáng của lửa trại, hành tung loáng thoáng của bọn mã phỉ cũng rất dễ bị phát hiện.
    Thời tiết của Bắc Trực Đãi vào ngày thu hay thay đối. sau khi khói trình từ phủ Hà Giangg gặp mưa phùn không dứt, vào ngày mười hai tháng tám cuối cùng cũng trời quang mây tạnh rồi. hơn nữa bắt đầu nổi gió.
    Buổi tối trời đẹp sáng trong, khiến địch nhân căn bản không thể đánh lên. mà ánh sáng mặt trời và gió đểm lại có thể khiến cho mặt đất ẩm ướt lầy lội khô rất nhanh, người tính không bằng trời tính, chính là nói tới trường hợp này.
    Tối ngày hôm nay. bọn mã phỉ mạo hiểm tiếp cận bị hỏa pháo bắn trúng hai lần, sau đó thì không dám quấy rồi một lần nữa, sáng sớm ngày hôm sau, chỗ bị pháo bắn lộ ra thi thể của bốn con ngựa, thi thể của kỵ sĩ thì đều bị lên lút mang đi rồi.
    Sau một đểm được gió hơng kho. mặt đường đễ đi hơn trước nhiều, các binh sĩ của đội tiền trạm được nghỉ ngơi một đểm nên tình thân cũng tốt hơn mấy ngày trước.
    Bọn mã phỉ tuần tiễu ờ xung quanh lần này xuất hiện rất muộn, có lẽ là bới vì tôn thất của tối qua. hoặc là bới vì dưới điều kiện thời tiết này, đội xe tới từ Sơn Đông này kháng định sẽ càng đi càng dễ dàng.
    Tới mười bốn tháng tám. liên tục mấy ngày thời tiết rất tốt, xe lớn đã có thể tiến lên trước thuận lợi hơn, các binh sĩ trên cơ bản cũng không cần phải lo lắng xe bị ngập vào bùn đất nữa.
    Có lẽ là ngay cả những mã phỉ Mông cổ này cũng phải đón tết Tăng Thu, tối ngày muơi bốn tháng tám bọn chúng không xuất hiện, mười lắm tháng tám, mười sáu tháng tám hai ngày cũng đều không xuất hiện.
    Đội tiền trạm đã tiến vào Vĩnh Bình trung truân vệ, trên quan đạo này. thành trì lớn đầu tiền mà họ đến là Vĩnh Bình trung truân vệ, đội tiền trạm cầm công văn, văn thư của Lý Mạnh và trênều đình đi tới vệ sờ này. án chiếu theo quy củ thì có thể tiếp quân tất cà việc phòng thủ của nơi đây.
    Vĩnh Bình trung truân vệ này đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn tiếp nhận mệnh lệnh, cũng sẽ giờ rất nhiều trò. nhưng sau khi tiến vào vệ sờ, hành động ờ đây so với hành động ở bên ngoài là hoàn toàn khác nhau.
    Sau khi vào thành, nếu như có hành động bất lọi gì đối với đội tiền trạm này. đó chính là gây hấn và đối kháng một cách Trần trụi, hơn nữa nhân vật trên dưới của Kế trấn và phủ Vĩnh Binh cũng biết rằng, Sơn Đông tại Kế trấn kháng định đã an bài thám tử, tin tức này không thể bảo mật được, tới lúc đó sẽ cho Lý Mạnh một lý do để dẫn đại binh tới tấn công.
    Nếu như động thủ trên quan đạo ờ ngoài thành, có chuyện gì thì đều có thể đẩy lên nguời cái bọn gọi là mã phỉ Mông cổ. có lẽ cách này cũng không thể kéo dài quá lâu. có điều kéo dài được lúc nào hay lúc đấy, dẫu sao thì mã phỉ Mông cổ không thể tiêu diệt trênệt để. loại chuyện này vẫn có thể tiếp tục làm thêm mấy lần.
    Lộ trình của đội tiền trạm càng đi càng nhẹ nhàng, các binh sĩ ban ngày thậm chí có thể thay nhau nghỉ ngơi trên xe. hướng thụ ánh nắng của ngày thu. bọn mã phỉ Mông cổ một mực đi theo không rời ớ cảnh nội phủ Thuận Thiên mấy ngày nay hoàn toàn biến mất không thấy đầu, dạng động hướng này thậm chí khiến Trương Khôn cảm thấy bọn chúng quả thật là mã phỉ Mông Cổ rồi.
    Tới địa pương khác mới biết chỗ tốt của Sơn Đông , trên con đường này. nơi đi qua cũng tính là con đường giao thông quan trọng, nhưng lại không nhìn thấy trung kế và dịch trạm gi cả, cũng may mà trên xe lớn chớ quân nhu và vật tư. hơn nữa ờ hai trấn Bắc Đường và Lô Đãi cũng mua thêm không ít, cho nên mới chống đỡ được tới hiện tại.
    Án chiếu theo người bên dưới bầm báo, nói là vật tư còn có thể chồng đó được hai ba ngày nữa, Trương Khôn cũng không quan tâm, dẫu sao thì còn có một ngày lộ trình nữa là có thể tới Vĩnh Bình trung truân vệ rồi. tới lúc đó bổ sung thêm là được.
    Phủ Vĩnh Bình là con đường phải đi qua khi binh mã Đại Minh xuất quan, đại binh đi qua, bách tính dọc đường tất nhiên phải kêu khô không thôi, lại thêm gần đây đại quân Mãn Thanh mấy lần nhập quan đều tiến vào từ cửa ải phủ Vĩnh Bình, phủ Vĩnh Bình trừ thành lớn ra. thôn xóm và điểm tụ cư ở mài rác ở dã ngoại đều chịu tai ương.
    Kết quả là hành tẩu trên quan đạo, hoàn cảnh dọc đường giống như là trên đại thảo Nguyên vậy. căn bán không nhìn thây bóng người, thình thoảng còn có sói chạy qua.
    Hơn nữa tên là quan đạo, nhưng từ sau khi đi qua Lô Đãi. Trương Khôn phát hiện mình không có bạn đồng hành, cũng không có khách thương từ phía trước đi tới.
    Thật sự là khác hẳn với Sơn Đông , tên đường thủy đường bộ ớ Sơn Đông , muốn gặp dạng tình huống này. gần như chỉ có thể vào năm mới mới có khả năng, Trương Khôn thâm nghĩ, rốt cuộc địa phương ngoài Sơn Đông đã gặp phải tai họa gì mới có thể có dạng cảnh tượng suy tàn như thế này.
    Nhưng ngày muời bảy tháng tám, vừa chỉnh lý doanh địa xong, lúc đang nổi lửa làm cơm trong doanh, Trương Khôn không có thời gian để cảm khái nữa rồi, ờ phía đồng quan đạo có khói lửa bốc lên, nước trong nôi trên hổ lửa cũng có gợn sóng, một cỗ kỵ binh lơn đang xông tới...
    "Kìm nén nhiều ngày như vậy rồi nhưng vẫn không nhịn được mà phải động thủ!"
    Trương Khôn uống nốt bát canh thịt, đứng dậy cười lạnh nói. bất kể là từ phưong diện nào mà nói. trước khi tiến vào Vĩnh Bình trung truân vệ, bọn "mã phỉ Mông cổ" giống như là ruỗi nhặng, cuối cùng cũng muốn động thủ thật sự một lần, nếu đợi đội tiền trạm tới giải quyết việc chung, vậy thì tất cả đều không dễ làm rồi.

     
  3. Thuận Minh
    Tác giả: Đặc Biệt Bạch

    Chương 444: Xe Lớn Và Mã Phỉ (1)


    Nhóm dịch: Huntercd
    Nguồn: Vipvandan
    Đả Tự: nomore8x --- 4vn.eu




    Sáng sớm, người ta vẫn còn đang mơ mảng, mặc dù là ban ngày, nhưng lại là thôi khắc thả lỏng nhất trong ngày, và khả năng thừa lúc loạn để đột kích thành công là lớn nhất.

    "Để bọn súc sinh đó vào, dựng tấm chắn bên ngoài lên. bịt lỗ hổng trước sau lại. dựng cái giá pháo gi đó lên. tình dậy hết đi, cho bọn hỗn trướng ở bên ngoài một bài học, đám ruỗi nhặng này. khiến chúng ta những ngày này không được ngủ ngon, lần này phái cho chúng chết!"

    Trương Khôn đứng ờ trung tâm doanh trại lớn tiếng gào thét, mỗi một thành viên của đội tiền trạm đều nhanh chóng hành động, phía trước doanh trại vẫn án chiếu theo bố trí lúc dựng doanh, bốn mươi chiếc xe lớn đầu đuổi nối nhau, vây quanh khoảng đất trống này. còn súc vật kéo xe thì bị vây bên trong doanh trại.
    Các binh sĩ của đội tiền trạm vừa lẩm bẩm chửi vừa bỏ lên xe lớn, ở chỗ tấm chắn hướng ra phía ngoài của xe lớn, lại dựng tấm gồ dày cao bằng nửa thân người. Mười khẩu hỏa pháo có đường kính nhỏ thì phận biệt bố trí ở những chỗ khuyết quan kiện, đây quả thực là thôi khắc thả lởng nhất trong ngày.

    Nhưng doanh địa được xe lớn dựng vòng quanh, binh sĩ đội tiền trạm của Giao châu doanh có thể dùng tốc độ nhanh nhất để dựng phòng ngự hoàn mỹ.

    Trình bày và phần tích liên quan tới chiến tranh Hass ở Cháu Áu của Áu Mãn Gia Lý Tư sau khi được Tôn Truyền Đinh biết, lại có một loại giải thích khác, Thích Kế Quang năm đó cũng từng làm hệ thống tương tự, cái gọi là xe giá lệch chính là cách thức đồng dạng, chớ lương thảo, trang bị, vào khi gặp kỵ binh vây công thì dùng những chiếc xe này nối nhau thành trận, dùng để phòng ngự. nói một cách tương đối. xe lớn dùng súc vật kéo có quy mô càng lớn thì hiệu quả càng cao.

    Nếu kỵ binh công kích, trên thực tế cơ hội tốt nhất là khi xe lớn đang hành tiến, nếu duới tình huống đội xe không thể kết thành phòng ngự vòng tròn mà xông vào. xe lớn sẽ trở thành mục tiểu di động.

    Nhưng mã phỉ Mông cổ lần này sau khi xông tới, phải đối diện với trận xe đã súc thành hình vỏ rùa. yán gỗ dựng ở bên ngoài đã che mất thị tuyến của các kỵ binh, căn bản không nhìn rõ bên trong rốt cuộc là gì.
    "Những tên mã phỉ Mông cổ này không ngờ thật sự mặc áo da của Thát tử. giống Y như thật vậy!"

    Trong khe hở của yán gỗ, Trương Khôn nhìn thấy tình cảnh ờ bên ngoài, khinh thường nói. Đã không nhìn thấy có người phòng ngự ở bên ngoài, đầu mục của những kỵ binh này xuống ngựa thông qua khoảng trống giữa mặt đất và xe để nhìn tình hình bên trong, đại khái có thể nhìn thấy binh sĩ cầm trường mâu đang nghiêm trận chờ đợi.

    Có điều ở vị trí đó của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy cáng mâu và chân nguời mà thôi, trận xe này giống như là không có sơ hở gì, chỉ cần có thể phá vỏ một cổ xe trong đó, trận xe này e rằng sẽ lập tức sụp đổ.
    "Chọn hai trăm người tiến lên trước, phá vỏ xe lớn ở đối diện chúng ta !”

    Một đầu mục ớ hàng sau đám mã phỉ lạnh lùng hạ lệnh, trong đội hình vốn đã tán loạn của mã phỉ đột nhiên hỗn loạn, không lâu sau. có hơn hai trăm kỵ binh mặc Y phục tả tơi hơn những người khác do dự đứng ra hói hàng rồi xếp đội ở phía trước, hơi chỉnh lại đội hình một chút rồi có người đang quát gì đó ờ đẳng sau.
    Hơn hai trăm kỵ binh này gầm lên một tiếng, đánh ngựa xông vào trận xe ở đối diện, mặc dù ăn mặc rách rưới, nhưng kỵ thuật của những người này lại rất tình thực.

    Các kỵ binh, xông tới đều liều mạng cúi rap người, nấp duới tấp chắn của ngựa, xem ra bọn chúng cũng biết trận xe của đối phương không chỉ co cụmphòngthủ.

    Nhưng dạng phòng ngự này. phòngbị súng điều hoặc là khoái thương thì còn được, duới súng nòng xoắn của Giao châu doanh, tác dụng không lớn. Thật sự giống như chúng đã dự liệu, sau khi lao vào trong xạ trình, binh sĩ của đội tiền trạm nấp sau tấm chắn đứng thắng lên, giơ súng khai hỏa.

    Sau tiếng súng dày đặc, môt nửa bộ phận xông ớ phía trước của hơn hai trăm kỵ binh này lua thưa đi nhiều, rất nhiều người hét lên rồi ngã xuống đất. Sau đó là hàng thứ hai xạ kích, lại là một loạt tiếng hét, may mà trận hình của những kỵ binh ăn mặc rách rưới này cũng rất rời rạc.

    Sau hai loạt xạ kích, không thể bắn ngă toàn bộ kỵ binh, mà kỵ binh ở phía sau thì đang nhanh chóng áp sát, ở chính diện phía chúng trùng kích có khoảng chục chiếc xe lớn, trừ hỏa súng binh trên xe ra. trong khoảng cách giữa xe và xe còn có mấy khẩu pháo nhỏ. với kiểu chiến đấu phòng ngự này, đạn nạp trong pháo nhỏ đều là đạn ghém.

    Đợi sau khi đạn ghém bắn ra, lại có hơn ba mươi kỵ binh bị đạn ghém bắn cho ngã ngựa, có điều uy lực của dạng pháo nhỏ này khó tránh khỏi không đủ.

    Rất nhiều mã phỉ đều bị mạt sắt bắn ra khắp nơi khiển cho ngựa kinh hãi, ngựa bị kinh sợ ngã lăn ra đất, những tên mã phỉ này xem ra thật sự không phải là quan binh Đại Minh, từ trên ngựa ngã xuống, chỉ cần là người có thể bỏ dậy đều cầm đao kiếm liều mạng xông về phía trước

    Loại xe lớn chớ hàng hóa này. trên xe chất không ít đồ. trong lúc vội yã không thể dở xuống, có thể xếp ra hai hàng hóa súng binh để thay nhau bắn đã là rất khó rồi, hỏa súng binh xạ kích xong hai lượt, đợi khi những kẻ đó xông tới, biết lấy gì mà chống đỡ.

    Hơn nữa nhân số của mã phỉ quả thật là không ít. đã có mấy đội nhân mã tới các phương hướng còn lại để hãm chân, khiến lực lượng của đội tiền trạm không thể tập trung ở phương hướng chủ công.

    Hỏa súng binh hàng thứ nhất sau khi hoàn tất xạ kích ném hỏa khí trong tay đi, cầm trường mâu đặt ớ sau lên, dùng yán gỗ dày làm lá chắn, dựng trường mâu ớ bên trên, đâm chéo xuống dưới, vốn là đã thấy những tên "mã phỉ Mông cổ" muốn tung mình lên ngựa trong tay hoặc là cầm trường mâu hoặc là đoản phủ (búa ngắn).

    Nhưng độ dài của trường mâu của Sơn Đông rất dài, lại từ trên cao đâm xuống, mã phỉ ở bên dưới muốn ngửa lên tấn công tất nhiên là thua thiệt, xe ngựa bới vì Nguyên nhân của bánh gỗ. tất nhiên còn cách mặt đất một đoạn cự ly, khoảng trổng này không có người nào ngăn trở, cũng có một số kẻ đầu óc nhanh nhạy có chủ ý nhắm vào điểm này.

    Nhưng công phu lách cửa này vừa sử dụng, cúi lưng chuẩn bị chui, trong trận xe tất nhiên không thể bở qua sờ hờ này mà không quân, cũng có người ngôi xuống xuống khai hỏa ra ngoài, trên dưới đều loạn thành một mở.

    Nếu hàng hóa trên xe ngựa đều có thể dở xuổng, vậy thì ờ trên xe ít nhất có thể xếp ba hàng hóa súng binh, dựa vào những binh mã đều là tình tuyển của đội tiền trạm, gần như có thể bắn ra ba lượt tới năm lượt không gián đoạn, nhưng địch nhân tới quá đột ngột, mặc dù có thể duy trì một trận hình hoàn chỉnh để đối phó. nhưng đại bộ phận chỉ tiết chưa chắc có thể làm hoàn mỹ được.

    Có điều binh mã Giao châu doanh không giống như binh mã khác của Đại Minh, bọn họ đối với đánh giáp lá cà không luống cuống một chút nào, chỉ có điều trắng diện trước mắt, người ngoài rìa còn đó. binh sĩ Giao châu doanh đứng trên xe vung vũ khí trong hành động khó tránh khói có chút co quắp chật chội.

    Đánh tới nước này, binh sĩ đội tiền trạm chém giết ở tiền tuyến cũng có chút kinh ngạc, thì ra những mã phỉ ờ phía trước thật sự là Thát tử. bất kể là tiếng hét hay là tiếng liên lạc với nhau đều là ngôn ngữ của bộ lạc Mông cổ trên thảo Nguyên, trong đội tiền trạm có đủ loại người, tất nhiên có người hiểu ít nhiều.

    Nhưng sau hai lượt xạ kích, có một nửa binh sĩ cầm truờng mâu lên đâm giết, binh sĩ hàng còn lại thi nạp đạn trong khoảng trống chật hẹp, giơ súng lên bắn. Đương nhiên, tốc độ này chậm hơn rất nhiều, hỏa súng xạ kích lác đác cùng lắm cũng chỉ có tác dụng bồ sung chổ trổng.

    Cũng là những mã phỉ Mông cổ xông tới bắt đầu có người kéo dãn cự ly rồi cầm cung khám sừng trong tay bắn tên, bới vì hỏa súng cũng không thể bảo chứng hỏa lực và mật độ, đoản cung này không ngờ cũng có thể tạo thành sát thương, hai binh sĩ né tránh không kịp bị bắn trúng vai, chỉ có thể tránh sang bên kia của xe ngựa để liệu thương,

    Phía trước hình thành thế giẳng co tạm thôi, đại đội mã phỉ một mực ờ phía sau lập tức bắt đầu hành động, tốc độ tiến tới không nhanh, nhưng nhanh chóngbiến thành một mặt quạt lớn, có thể nhìn ra mấy trăm người phần thành mấy đội. vừa hay nhắm thâng tới mấy lỗ hồng xuất hiện ớ phía trước. Nếu bất kỳ lỗ hổng nào bị phá vỏ, vậy thi những kỵ binh này sẽ thuận thế mà xông vào.

    Địch nhân ờ bên ngoài thực sự là quá tản mát, đội tiền trạm bới vì quan hệ không gian, binh lực có thể bảo chứng ớ một phương hướng quá ít, cục diện dẩn dẩn biến thành phiền phức.

    ở phương hướng này lại điều thêm hai khẩu hỏa pháo, kết quả còn có hai pháo thủ bị nguời ta dùng cung tên bắn tráng, nhưng vẫn bắn ra một đợt pháo, bắn cho địch nhân càng lúc càng nhiều phải lui lại một khoảng cự ly.

    Nhưng cục diện hiện tại, nhìn thế nào cũng có thể nhìn ra. tiếp theo kháng định là không có lợi cho trận xe. loại doanh địa trận xe này, trên hai phương hướng trước sau đều mờ ra một cửa. cửa này trên thực tế chính là tường ngang ngực có thể hoạt động, nhìn thì không khó công nhưxe lớn. bới vì cộng lại mới chỉ cao tới nửa người, nhưng lực lượng bố trí phòng thủ ở chỗ này lại rất đầy đủ, mã phỉ Mông cổ cho dù là muốn xung phong cũng phải né tránh nơi này.

    Phàm là nguời chú ý tới trận mẫu của binh mã Sơn Đông , đều sẽ phát hiện ra vẩn để này, đó chính là binh mã Sơn Đông mặc dù tình cường, nhưng phản ứng trong rất nhiều cuộc chiến đấu đều có chút cứng nhắc và máy móc, biến hỏa trong chiến đấu có thể nói là hoàn toàn dựa vào sự điều động linh hoạt của quân chỉ huy, nếu như ứng phó không kịp thôi, thường thường đều sẽ xuất hiện thất bại, trước mắt binh mã Sơn Đông mặc dù rất ít khi xuất hiện thất bại, nhưng lại bới vì điều này tạo thành tôn thất không cần thiết.

    Quan chỉ huy và tướng lĩnh có kinh, nghiệm sau khi quan sát xong, thường thường đều có dạng kết luận này, nếu có thể nắm bắt được điểm phản ứng cứng nhắc này. hơn nữa kịp thôi rót vào đủ lực lượng, vậy thì có thể biến tôn thất của binh mã Sơn Đông thành lớn hơn, hơn nữa còn giành được thâng lợi.

    Có thể quan sát được đạo lý này không cần thiết phải là tuyệt đại danh tướng gì, chỉ cần là người có kinh nghiệm dẫn binh là được rồi, nhìn cục diện hiện tại, giống như là tới điểm này rồi chỉ cần rót thêm lực lượng, nắm được mấy chỗ mà Giao châu doanh chân tay luống cuống mà đánh thì không chừng có thể thâng được.
    Nhân sổ mã phỉ cũng không quá nhiều, nhìn thấy dạng cục diện này. đầu mục mã phỉ bắt đầu tụ những binh sĩ đang khiên chế trận xe ở những phương hướng khác lại. chuẩn bị gia tăng lực lượng lớn hơn ở phía trước, ồ ạt kích phá.

    Hiện giờ ở chính diện, hỏa súng không ngờ lại hình thành thế giẳng co với cung nò, thình thoảng có binh sĩ gào lên rồi ngã xuống, có điều "mã phi" ở phía sau dám lao lên liều mạng lại cực ít, không ngờ cũng có người cầm súng điều, khoái thương bắn loạn vào phía sau tấm chắn của xe lớn.


     
  4. Thuận Minh
    Tác giả: Đặc Biệt Bạch

    Chương 444: Xe Lớn Và Mã Phỉ (1)


    Nhóm dịch: Huntercd
    Nguồn: Vipvandan
    Đả Tự: nomore8x --- 4vn.eu




    Đúng vào lúc này thì nghe thấy phía chính diện bỗng ầm ỷ. ớ chổ cửa trước được bố trí tại chính diện trận xe, hai khẩu Phật Lang cơ một cân khai hỏa ra phía ngoài, mạt sắt bay loạn xạ, có điều ban đầu là vị trí khoảng hai mươi bước hơi yến tĩnh, tiếp theo nghe thấy bên trong có tiếng hỏi hét. tường chắn ngang ngực làm bằng gỗ bị người ta đẩy ra.

    Một phương trận nho nhỏ hỏi hét từ cửa trước đi ra, còn có hai mươi hỏa súng binh đi theo phương trận nhỏ này. nhìn thấy phương đội nhỏ này. đội ngũ mà phi ai ai cũng mắng thâm trong lòng, thâm nghĩ một đội ngũ nho nhỏ này rốt cuộc là yêu ma quý quái từ đầu đến. không ngờ lại được trang bị tốt như vậy.

    Phải nói có hỏa pháo thì cũng thôi đi, Giao châu doanh hỏa khí đầy rẫy, đây là chuyện mà ai cũng biết, nhưng hơn trăm binh sĩ này ít nhất có một nửa mặc giáp, giáp này xem ra không phải là giáp sắt vòng quanh cánh tay hay là giáp vây, giáp bổng của Đại Minh, mà nhìn giống như là thùng sắt do mấy miếng sắt lá ghép lại. trông cực kỳ chắc chắn, trên đầu binh sĩ đều đội mũ, mũ đó xem ra cũng là sắt. dạng phòng ngự này thì còn đánh cái gi nữa.

    Phận mặt của những binh sĩ Sơn Đông đều được bóng của mũ sắt che khuất, trong tay cầm trường mâu. bước chân bình ổn đi ra.

    Hai mươi hỏa súng binh đó bước ra khỏi cửa trước, lập tức bắn đồng loạt vào cánh trái đang gặp thế công mạnh nhất, xạ kích trong cự ly gần như thế này lập tức bắn ngã hơn chục người, tiếp theo là tiểu phương đối khiến người ta há miệng trợn mắt đó ổn định chuyền hướng, ép về phía cánh trái ờ trước mặt.

    Hỏa súng binh thì ờ giữa xe lớn và phương đội trường mâu. tận hết khả năng duy trì cho mình không rời khỏi sự bảo vệ này. đừng xem thường chỉ là tiểu phương đội hơn trăm người, phía chính diện của nó ít nhất có ba mươi bốn mươi thanh trường mâu ghép lại. những mã phỉ Mông Cổ xông tới trước mặt, trên người cũng chỉ mặc áo da rách nát. căn bản không thể đó được.

    Cung tên phát xạ thì đơn giản hơn hỏa súng nhiều, hỏa súng của nhánh đội ngũ nhở đi ra vẫn chưa bắt đầu nạp đạn, đã có mã phỉ phận ứng. bắt đầu kéo cung bắn tên. Vào thôi khắc gấp gáp như thế này. ai còn có thời gian mà ngắm thằng vào mặt mà bắn nữa, nếu có thể ngắm chuẩn mà bán, vậy thì là thân tiền mất rồi.
    Muốn bắn tên, tất nhiên đều lựa chọn phận bụng tương đối nắm chắc, mục tiểu khá lớn. Bắn trúng cho dù là không chết nguời thì kháng định cũng sẽ khiến người ta mất đi sức chiến đấu.

    Vụt vụt bốn năm mũi tên đã bắn tới, nhưng đáp lại cũng chỉ là mấy tiếng kếng kếng, dạng cung tên này không thể tạo thành thương hại gì cho giáp miếng được búa hơi rèn ra, vào lúc muốn tiếp tục kéo cung thì đối phương đã giết tới trước mặt rồi, ờ phía trước mười cổ xe lớn thì có thể có được địa phương bao lớn.

    Mấy bước đã tới trước, kẻ có thể chạy thì được tính là vận khí tốt, kẻ vận khí không tốt thì trực tiếp bị đâm cho lỗ chổ, thế nhưng rất nhiều kẻ xông lên trước đều là cưởi trên ngựa, nếu là song phương ở giữa bình địa. đánh ngựa chạy, chẳng ai làm gì được, nhưng hiện tại còn có vách chắn của xe lớn. lại đang hỗn loạn, hành động của rất nhiều người thành ra còn không nhanh bằng bộ tốt

    Đợi không gian lớn một chút thì nguời cũng bị giết không ít rồi, những nguời ở bên ngoài đều tản đi ngay lập tức, những "mã phỉ Mông cổ" ở cánh phải cũng muốn động thủ công đánh hậu đội của tiểu đội này, nhưng bên cạnh của bọn chúng cũng là trận tuyến xe lớn, binh sĩ đội tiền trạm của Sơn Đông ở bên trên cũng công kích không ngừng, cho nên không dứt ra được.

    Chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu độ nhân mã này quay lại, sau khi hơi chỉnh đội một chút, lại giết tới...

    "Toàn đội chuẩn bị, trước sau trái phải xếp thằng hàng, chạy chậm lên trước, mục tiểu, giết địch!"

    Trương Khôn đứng ở ngoài cùng bên trái đội thứ nhất, tay cầm truờng mâu lớn tiếng phát ra mệnh lệnh, trường mâu của gã đang nhỏ máu, vừa rồi xông ra. gã cũng đám được hai tên.

    Trương Khôn lớn tiếng tuyên bố mệnh lệnh, nhưng truờng mâu trong tay vẫn dựng đứng, mỗi một người của phương đội vẫn đang hơi điều chỉnh cự lỵ, cũng hơi khồi phục lại sau sự mệt mỏi khi mới rồi xông lên chém giết, trường mâu của quan chỉ huy chưa đặt ngang, đó chính là không phát động xung phong.

    Hỏa súng binh được phương đội này che chở nhanh chóng hoàn thành việc nạp đạn. vội vàng hét lên về p hía Trương Khôn: "Đại nhân, có thể tiến hành xạ kích rồi."

    Thân là đoàn phó thủ bị nên cũng có chỗ khác biệt với binh sĩ bình thường , đó chính là trên mũ còn có tấm sắt che mặt. Trương Khôn thân là một quân tướng, gã cũng không nguyện ý che cái mặt nạ sắt này, hiểm vì cái thứ này khiến người ta ngộp thớ. thấy đám "mã phỉ Mông cổ" ở phía tước đã hốt hoảng, gă đặt ngang trường mâu trong tay. hắng hái hô to một câu: "Các huynhđệ. lên!"

    Đội hình của tiểu phương đội này khá đễ bảo trên cũng không có đánh trống phối với nhịp chân, các binh sĩ đồng thanh quát khẽ, trên thực tế loại thanh âm giống như là hiệu lệnh lúc chiến đấu này đã tăn thêm một cỗ khí thế lẫm nhiên cho phương trận nhỏ này. các binh sĩ của đội tiền trạm Sơn Đông sải bước chỉnh tề, khôi giáp và binh khí lấp lánh sáng.

    Mặc dù chỉ có hơn trăm người, nhưng khí thế này lại giống như là hàng ngàn hàng vạn người. Bọn mã phỉ đang kêu gào âm ĩ, liều mạng xung phong nhìn thấy dạng đội hình và trận tuyến này, đã có chút khiếp đảm rồi.

    Kết quả vừa rồi của đồng bạn chúng cũng thấy rõ, mắt thấy đối phưong tiến lên trước, cung tên, khoái thương và súng điều đều tấn công về phía này.

    Cái mà tiểu đội binh sĩ này phải làm, đơn giản chỉ là cúi đầu xuống, ở Châu Âu. để đối phó với lại giáp miếng này, uy lực của hỏa súng cũng phải tăng cường không ngừng, trên đại lục Đồng Á, cũng chỉ có súng nòng xoắn hạng nặng của Giao châu doanh mới có thể bắn xuyên giáp miếng trên người những bộ binh này.

    Còn binh khí tầm xa loạn thất bắt thao, chằng qua là chỉ gây ra tiếng leng kếng mà thôi, thấy xạ kích vô hiệu, những mã phỉ này đă hoảng hổt rồi, phía đó còn có hơn hai mươi cây súng nòng xoắn uy lực mạnh, sau khi nấp sau người những bộ binh để né tránh binh khí tầm xa loạn thất bắt thao, những hỏa súng binh liên chạy chậm ra ngoài.

    Vừa xếp đội qua loa đã khai hỏa một lượt, lúc giá hỏa súng ờ bên này được dựng lên, "bọn mã phi" ờ phía bên kia đều chạy ra xa khỏi trận lớn.

    Bị dày yò gần hơn chục ngày. sao lại chỉ đánh như vậy. Trương Khôn dẫn phương đội nhỏ không khỏi có chút tức giận, dày yò lão tử nhiều ngày như vậy rồi. nói chạy là chạy. lấy đầu ra chuyện dễ dàng thế.

    Từ sau khi qua trấn Lô Đãi của phủ Thuận Thiên, bọn mã phỉ giống như là ruỗi nhặng này liên tục quấy rối cả ngày lẫn đểm, lại còn vào lúc trời đổ mưa. thực sự là khiến tâm tình của người ta bực bội vô kê, hiện tại đánh cũng tốt. hơn hai trăm người ớ phía trước khó lắm có mới có được chút khí thế liều mạng, nhưng đại đội nhân mã ớ phía sau thực sự là quá vô dụng.

    Kỵ binh vốn phần thành mấy cỗ, chuẩn bị tùy thời tiến vào lỗ hồng được mờ ra. nhưng vừa bị làm xáo trộn nhưvậy, những kỵ binh này không ngờ đều co rụt trở về.

    Bởi vì có sự khích lệ của phương đội ớ bên ngoài này. phản kích từ trong đội xe ra ngoài cũng tăng nhanh tân suất, những mã phỉ ở xung quanh cũng có chút không chống đỡ nôi. thấy đồng bạn ở phía trước đã bị bức lui, những người này cũng không lôi thôi nữa. lập tức chạy theo.

    Rút lui thật đúng là rất nhanh chóng, mã phỉ lúc truớc khí thế hùng dũng không hẹn mà cùng rút lui về phía sau. nhưng đợt rút lui này. sau khi chạy tới cự ly mà chúng cho rằng đã an toàn, lại chậm rãi đánh ngựa, giống như là không có gì gấp vậy.

    Đây cũng là kế sách cũ của binh mã Mông cổ. năm đó binh mã Mông cổ sau khi vừa gặp thất bại, đầu tiền cũng rút lui. nhưng luôn tạo cho địch nhân cảm giác sai lầm rằng có thể đuổi theo.

    Nếu tăng nhanh tốc độ truy kích, thường thường rất đễ khiến trận hình đang duy trì nghiêm chỉnh biến thành tản mát. tới lúc đó kỵ binh có tốc độ và sức cơ động có thể thừa cơ quay đầu giết lại. chuyền bại thành thâng, mắt thấy những mã phỉ này không ngờ cũng có lộ số tương tự, thủ lĩnh đội tiền trạm, đoàn phó thủ bị

    Trương Khôn lại bị trắng diện này khiến cho nôi giận, thâm nghĩ bọn vương bắt đán các ngươi nói đánh là đánh, nói chạy là chạy, thật sự không coi binh mã Sơn Đông ra gì ư. Trương Khôn trực tiếp xuất lĩnh binh sĩ phương đội chuyên hướng, nhắm về phía bọn mã phỉ đã rút lui.

    Trương Khôn thấy mã phỉ ờ trước mặt còn cách hơn trăm bước, hắn hơi điều chỉnh lại hô hấp, giơ tay kéo giáp mặt xuống: "Đuổi theo, giết được tên nào hay tên nấy!"

    Lần này đi theo có bốn bả đầu, hơn trăm người này gần như chính là bộ đội trực thuộc của gã, Trương tú tài là hạng liều mạng, người ờ bên dưới cũng không phải là hạng nhân vật tưần thủ quy củ gì cho cam, cái này gọi là tướng quân thế nào thì dẫn theo binh lính thế nấy, lời này một chút cũng không sai.

    Những binh sĩ của đội tiền trạm ờ bên trong trận xe vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy đoàn phó thủ bị Trường Khôn lao lên trước, lại đặt ngang trường mâu. một đám binh sĩ Sơn Đông như lang như hổ lao theo, mấy bả đầu chủ trì phòng ngự trong lòng kêu khổ. Trương tú tài này lại phát cuông rồi.

    Trên thực tế trọng lượng của giáp miếng so với giáp bổng của Mãn Thanh không tính là quá nặng, nhưng cự ly xa như vậy. còn phải đuổi theo kỵ binh, khó tránh khói có chút phiền phức, tới lúc đó vạn nhất mệt mỏi, bị kỵ binh mã phỉ có tính cơ động của đối phương quay lại giết, chuyện sẽ thành rất phiền phức.

    Tên đầu mục dẫn mã phỉ nhìn thấy bộ binh mặc giáp tay cầm truờng mâu của đối phương không ngờ lại nghênh ngang đuổi theo, thật sự là mừng thâm trong lòng, tiến công lần này vốn đã không có hi vọng gì. ai ngờ đối phương không ngờ lại hồ đồ đuổi theo, vận khi của mình đúng là không tồi.

    Thế nhân đều nói bộ đội của Giao châu doanh tình cường, huấn luyện đầy đủ. nhưng bất kể là có thể lực như thế nào. mặc giáp mà chạy như vậy cũng không thể nào chịu nổi.

    Mới hơn năm mươi bước, hỏa súng binh ờ phía sau đã có chút không theo kịp. lại chạy thêm hơn chục bước, trận hình phương đội vừa rồi còn hoàn chỉnh cũng tán loạn không ít. Một tướng lĩnh ngu ngốc, các đầu mục mã phiđẻu nghĩ vậy, cho dù là ngươi mặc khôi giáp thượng hạng, lại có huấn luyện, bộ binh mài rác mất đi sự che chở của trận hình còn có thể có được sức uy hiếp gì nữa.

    Thấy đội hình tản mạn như vậy, đối với những mã phỉ này mà nói. giống như là một miệng thịt đầm đìa máu đặt ớ bên miệng hổ, không cắn thi đó là trái với bản năng, làm thịt tiểu đội này thì có thể tiếp tục vây công trận xe. không chừng còn giành được phần thâng, bọn mã phỉ đang nhởn nhơ chạy nhao nhao quay đầu ngựa lại. chuẩn bị động thủ.

    Ước chừng còn hơn bốn mươi bước, càng lúc càng nhiều mã phỉ quay lại. mà những quan binh Sơn Đông trong trận đều thở hôn hền, một bả đầu phụ trách phương hướng phòng ngự muốn dẫn binh xông ra ngoài.
    Trong phưong đội đang chạy do Trương Khôn xuất lĩnh, càng lúc càng rời rạc, nghe thấy một tiếng huyt sáo. mã phỉ chuẩn bị đã lâu nhao nhao giục ngựa vây lên.

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)