FULL  HOT  Tiên Hiệp  Đô Thị Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường - Full - Tâm Tại Lưu Lãng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. alibatu

    alibatu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    16/10/19
    Bài viết:
    74,968
    Được thích:
    13,738
    [​IMG]
    Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường

    Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

    Chương 1 : Tôi muốn từ hôn với cô.

    Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
    Nguồn: 4vn.eu


    Giới thiệu:

    Cưới được một người vợ là hoa hậu giảng đường là một ước mơ của vô số người, Đường Kim lại có một vị hôn thê là hoa hậu giảng đường nhưng mà hắn lại tìm trăm phương ngàn kế để từ hôn với nàng.....


    - Tần Thủy Dao, tôi muốn từ hôn với cô.
    Giọng nói to vang lên giống như là đang đọc tuyên ngôn vĩ đại vậy. Vang vọng khắp cả sân trường Ninh Sơn Nhị Trung.

    Trong lễ đường của Ninh Sơn Nhị Trung, tất cả mọi người kể cả học sinh và giáo viên đều có cảm giác choáng váng, lại có người tới từ hôn với Tần Thủy Dao sao?

    Cho dù năm nay là đã là năm 2012, năm tận thế rồi thì cũng không nên xuất hiện loại tình huống không hợp Logic như thế này a.

    Tần Thủy Dao là ai?

    Trong Ninh Sơn Nhị Trung, mặc dù là một người lao công quét rác hay là một đứa con nít lên 3 cũng biết được vị tỷ tỷ xinh đẹp Tần Thủy Dao này. Mà trong thành phố Ninh Sơn này thì Tần Thủy Dao lại giống như một minh tinh. Con gái của thị trưởng thành phố Ninh Sơn này cũng có một người con gái tên là Tần Thủy Dao a.

    3 năm trước đây, khi trường trung học cơ sở Ninh Sơn Nhị Trung được thành lập thì Tần Thủy Dao chính là một trong những nhóm học sinh đầu tiên học ở đây. Lúc đó Tần Thủy Dao chỉ mới 13 tuổi nhưng cũng được mọi người công nhân là hoa hậu giảng đường, 3 năm sau này, Tần Thủy Dao càng ngày càng trổ mã, càng ngày càng xinh đẹp, luôn luôn chiếm lấy ngai vàng đệ nhất hoa hậu giảng đường của trường trung học Ninh Sơn Nhị Trung này.
    ( Ở Ninh Sơn Nhị Trung này vừa là dạy cấp 2, vừa là cấp 3 luôn)

    Tần Thủy Dao xinh đẹp là điều không thể nghi ngờ, nhưng nàng không hề chỉ có xinh đẹp.

    Thành tích trong 3 năm của nàng lien tục đứng nhất. Nàng biết khiêu vũ, biết ca hát, biết vẽ tranh, biết đàn dường cầm, hơn nữa nàng còn là thành viên chủ lực của đội bóng chuyền nữ của trường. Nhắc đến Tần Thủy Dao thì toàn bộ giáo viên trong trường đều dùng những lời tốt đẹp nhất để ca ngợi nàng.

    Có thể nói đối với nam sinh thì Tần Thủy Dao vô cùng hấp dẫn, không chỉ như vậy, nàng còn có một gia thế vô cùng tốt. Nàng có một người mẹ, mà tài sản của mẹ của nàng cũng lên tới tỷ đồng.

    Thành phố Ninh Sơn lưu truyền một câu, nếu sinh nữ thì nên sinh giống Tần Thủy Dao, cưới vợ thì nên cưới Tần Khinh Vũ, mà Tần Khinh Vũ chính là mẹ của Tần Thủy Dao.

    Bất luận là nói về dung mạo, gia thế hay các phương diện khác thì có thể nói Tần Thủy Dao vô cùng hoàn mỹ. Mà một cô gái hoàn mỹ như vậy, lại bị người khác nói từ hôn sao?

    Vớ vẩn, thật sự là vớ vẩn. Đây chính là suy nghĩ của hơn một ngàn giáo viên và học sinh trong trường này. Mà sau khi mọi người kịp phản ứng lại thì mọi người liền nhìn về phía đài chủ tịch. Bọn họ muốn biết rốt cuộc là tên ngốc nào bị chạm dây thành kinh mới đến từ hôn với Tần Thủy Dao.

    Hơn một ngàn ánh mắt nhìn vào một chỗ, nhìn vào tên thiếu niên xuất hiện ở bên trên đài chủ tịch.

    Hắn mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, chiếc quần cao bồi màu đen, chân đi đôi giày thể thao màu trắng. Thân hình cao khoảng 1m7, dáng người hơi phong phanh nhưng mà nếu nhìn kỹ vào thì cũng thấy bộ dạng của hắn cũng dể nhìn, hơn nữa ngũ quan phối hợp làm cho người khác có một loại cảm giác thoải mái. Giờ phút này, trên mặt của hắn nở ra nụ cười thản nhiên, nụ cười này cũng có thể làm cho người ta không tự giác mà sinh ra lòng hảo cảm. Đây thật sự là một thiếu niên có lực hấp dẫn.

    Đáng tiếc, lời nói của hắn đã bán đứng diện mạo và khí chất của hắn. Một câu mới vừa rồi của hắn thốt ra đã khiến cho mọi người có cảm giác muốn cho thằng nhóc này ăn đòn.

    - Cậu mới nói cái gì đó hả?
    Lúc này đây, Tần Thủy Dao bước ra, mắt đẹp như phún lửa, nụ cười hằng ngày trên mặt của nàng đã biến mất mà thay vào đó là vẻ khó tin. Nàng có chút hoài nghi là bản thân mình đã nghe lầm.

    - Tôi nói, tôi muốn từ hôn với cô.
    Thiếu niên nhìn thấy Tần Thủy Dao đi ra thì nói:
    - Nói đơn giản là tôi không nhớ cô, nói lịch sự một chút thì tôi muốn bỏ cô, còn nói thô tục một chút thì…

    - Cậu câm miệng lại cho tôi.
    Tần Thủy Dao tức giận đến mặt xinh đẹp đỏ lên, thiếu chút nữa là bạo phát ngay tại chỗ.
    - Cậu, tên hỗn đản nhà cậu có phải gọi là Đường Kim không?

    - Đúng vậy, tôi chính là Đường Kim. Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
    Thiếu niên duỗi lưng một cái rồi nói tiếp:
    - Tôi đã trở thành vị hôn phu của cô trong suốt 15 năm qua, hiện giờ tôi cũng có chút ngán rồi cho nên tôi muốn cùng cô từ hôn. Cô nói đi, cô có muốn hay không?

    - Không muốn.
    Khuôn mặt của Tần Thủy Dao đỏ bừng, căm giận nhìn vào Đường Kim:
    - Có muốn thì cũng là…

    Tần Thủy Dao bị chọc tức, tên hỗn đản này lại đến nói từ hôn? Nếu muốn từ hôn thì cũng phải là do chính miệng nàng nói, khi nào thì mới đến phiên của tên tiểu tử này nói đây?

    Lời của nàng vừa chưa nói xong thì Đường Kim liền cắt ngang lời nói của nàng:
    - Cô đã không muốn từ hôn a? Vậy thì được rồi, tôi đi trước đây.

    Đường Kim nói đi là đi, xoay người liền trực tiếp nhảy xuống đài chủ tịch.

    - Đứng lại.
    Một tiếng gầm lên phát ra từ phía sau lưng Đường Kim, người phát ra tiếng gầm này chính là chủ nhiệm của lớp 10/3, Hoàng Đắc Thắng.

    Đường Kim quay đầu lại, nhìn vào Hoàng Đắc Thắng, mở miệng nói:
    - Thưa thầy, chào thầy.

    - Cậu là học sinh lớp nào?
    Giọng nói của Hoàng Đắc Thắng dịu xuống, hoàn hảo là tên tiểu tử này còn biết tôn trọng một người giáo viên như hắn.

    - Thưa thầy, hẹn gặp lại.
    Đường Kim lại cười hì hì nói một câu, sau đó liền xoay người, tiếp tục rời đi về phía trước.

    “ Ha.. Ha…Ha”
    Thấy được cảnh tượng như thế thì có mấy chục người không nhịn được mà cười âm lên, tên tiểu tử này thật ác nha, đây không phải là muốn đùa giỡn, chơi Hoàng chủ nhiệm một vố sao?

    Đường Kim rất nhanh đi đến bên cạnh một tên mập mạp, hắn xòe tay ra:
    - Lấy ra, một trăm đồng.

    Tên mập này có chút không tình nguyện, bất quá hắn vẫn lấy một trăm đồng từ trong túi ra rồi đưa cho Đường Kim.

    Đường Kim lấy tiền, nhét vào trong túi, sau đó không chút hoang mang mà đi về phía cổng trường. Rất nhanh, hắn đã biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.

    Trên đài chủ tịch, sắc mặt của Hoàng chủ nhiệm liền xanh mét:
    - Lẽ nào lại như vậy, thật sự lại có một người học sinh như thế sao? Đây là học sinh học ở lớp nào đây?

    - Hoàng chủ nhiệm, cậu ta chính là học trong lớp chiêu sinh đặc biệt của em.
    Một giáo viên nữ xinh xắn, dễ thương liền bước lên hướng Hoàng Đắc Thắng nói.

    Hoàng Đắc Thắng áp chế cơn giận trong lòng, tức tối nói:
    - Lớp đặc biệt sao? Ai dám trêu chọc vào hắn đây?

    - Tôi sẽ….
    Lúc này đây, người mở miệng chính là hiệu trưởng của trường.

    Hoàng Đắc Thắng nhất thời liền bị thảm bại hoàn toàn rồi.

    Dưới sân trường.

    - Trương Tiểu Bàn, tại sao cậu lại đưa tiền cho Đường Kim vậy hả?
    Có một nữ sinh cảm thấy kỳ quái liền đi về phía tên Bàn tử kia hỏi.

    - Tớ cùng hắn cá cược, tớ thua.
    Bàn tử có chút buồn bực.

    - Cậu cùng hắn cá cược cái gì?
    Nữ sinh kia tiếp tục hỏi.

    - Hắn nói hắn là vị hôn phu của Tần Thủy Dao, tớ nói tớ không tin, tớ liền cùng hắn cá cược. Tớ nào biết đâu Tần Thủy Dao kia chính là vị hôn thê của hắn a.
    Bàn tử thật buồn bực, nếu để hắn biết được Tần Thủy Dao chính là hôn thê của tên nhãi nhép Đường Kim kia thì hắn còn làm gì muốn cá cược để mất một trăm đồng nữa?

    - Tên khốn kia dám lấy tớ ra làm vật để cá cược sao?
    Một giọng nói tức giận bỗng nhiên vang lên bên cạnh tên Bàn tử này.

    Bàn tử quay đầu lại nhìn thì không khỏi ngẩn ra. Không biết khi nào Tần Thủy Dao đã đến đây, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, hai mắt giống như là muốn phun ra lửa.

    Bàn tử nhất thời có chút không dám trả lời, Tần Thủy Dao lại nói chuyện:
    - Nói cho tên Đường Kim khốn kiếp kia biết, tớ sẽ không để yên chuyện này đâu.

    Nói xong câu đó, Tần Thủy Dao liền chạy ra.

    Nhìn thấy bóng lưng Tần Thủy Dao thì Bàn tử thầm nói một câu:
    - 2 vị là người một nhà, đương nhiên là không để yên rồi.

    ************

    5’ sau, lễ khai giảng lớn chấm dứt.

    Các học sinh lớp 10 liền sôi nổi rời khỏi lễ đường, mà tin tức Tần Thủy Dao bị người khác từ hôn sớm đã mọc cánh bay khắp cả trường, toàn bộ mọi người đều biết tin này. Trong một vài giờ ngắn ngủi thì Đường Kim liền trở thành một nhân vật phong vân của trường Ninh Sơn Nhị Trung rồi.

    Mà giờ phút này, Đường Kim đang mới đi ra khỏi cửa chính của Ninh Sơn Nhị Trung.

    - Từ hôn vẫn chưa thành công, ta vẫn cần cố gắng a.
    Đường Kim lầm bầm lầu bầu:
    - Rốt cuộc cũng kiếm được một trăm đồng, có thể đi ăn một bữa cơm no nê rồi.

    Dường như Đường Kim đã thấy được một chén thịt kho tàu thật to, đột nhiên giờ phút này từ đằng sau lại truyền đến một tiếng quát, làm cắt đứt ảo tưởng của hắn:
    - Đường Kim, đứng lại đó cho lão tử.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/4/20
    Thiên thủ tu la thích bài này.
  2. tinhlinh2

    tinhlinh2 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    11/8/12
    Bài viết:
    9,504
    Được thích:
    11,944
    Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
    Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng

    Chương 2: Lấy soái phục người.

    Nhóm Dịch : Quân Đoàn Hôi Lông
    Nguồn: 4vn.eu





    - Cắt ngang suy nghĩ của lão tử về vụ thịt kho tàu này, *(^&*&^*&, thật là con mja nó vô đạo đức thật.
    Đường Kim than thở một câu, sau đó xoay người thì thấy có một đám người đang đi về phía hắn.

    Sáu nam sinh xếp thành một hàng, nghênh ngang tiêu sái. Cả sáu tên này đều mang đồng phục lớp 10, tay phải thì cầm theo cặp sách đều là hàng Nike, dưới chân thì đi giày thể thao màu đen cũng là hàng Nike.

    Sáu nam sinh này có vóc người cao lớn nhìn qua thì chiều cao khoảng 1m75, mà tên cao nhất thì có chiều cao khoảng 1m85. Đầu năm nay dinh dưỡng của mấy đứa con nít ranh có chút thừa mà, 16 – 17 tuổi mà cũng có bộ dạng không khác gì người lớn.

    Vốn Đường Kim cũng không phải là người có vóc dáng thấp bé gì, hắn cũng mới 16 tuổi nhưng mà cũng cao 1m7 rồi, có thể so sánh với mấy người bình thường. Nhưng mà so với mấy tên gia hỏa trước mặt này thì trông hắn có chút đáng thương.

    Sáu nam sinh này rất nhanh đã đi đến trước mặt của Đường Kim, tên cao nhất liền dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn vào Đường Kim, mở miệng hỏi:
    - Biết chúng ta tìm cậu để làm cái gì không?

    - Biết.
    Đường Kim gật gật đầu, nhìn chăm chú vào đám nam sinh này, nói:
    - Các cậu muốn mời tôi đi ăn cơm.

    - Chú mày nằm mơ giữa ban ngày à?

    - Kháo, ăn cơm, cho mày ăn kít thì đúng hơn.

    - Này… đập chết mja hắn đi, nói nhiều làm gì.



    Trong lúc nhất thời, vài tên nam sinh liền đồng loạt chú một cậu, ta một câu, dường như bọn hắn muốn dùng nước miếng để nhấn chìm Đường Kim.

    - Mọi người ngừng lại.
    Tên nam sinh cao nhất liền giơ tay lên, mấy tên khác thấy như vậy thì liền im miệng lại. Có thể thấy trong đám người này thì tên nam sinh cao nhất này chính là người cầm đầu.

    Tên nam sinh cao nhất này tỏ ra vẻ kiêu ngạo nhìn thẳng vào Đường Kim, gằn từng chữ:
    - Tiểu tử, biết chúng tao là ai không?

    - Biết.
    Đường Kim lại gật gật đầu, vẫn lộ ra bộ dạng chân thật, nói:
    - Các cậu chính là người mời tôi đi ăn cơm.

    - Các anh em, nói cho tên tiểu tử này biết chúng ta là ai?
    Tên nam sinh cao to kia vươn tay ra, mở miệng hỏi to sau đó liền phun ra 2 chữ:
    - Vương Phi.

    Mà năm tên nam sinh còn lại liền sôi nổi nói theo.

    - Trương Tiểu Báo.

    - Trương Lực.

    - Lý Bố Y.

    - Hà Quân.

    - Mạnh Tác Lâm.

    Sau đó, sáu người liền trăm miệng một lời, hô to lên:
    - Chúng ta chính là không bạo lực thì không hợp tác với nhau.

    Vương Phi lại vươn một ngon tay ra rồi nói:
    - Khẩu hiệu của chúng ta chính là…

    Sáu người lại cũng nhau hô lớn:
    - Không có bạo lực, sẽ không có hợp tác!

    Hô xong những lời này thì bọn hắn liền tỏ ra dương dương tự đắc mà Đường Kim thì lại há to mồm, trợn mắt to ra, sau một lúc cũng không biết nói cái gì đây.

    Thanh thế của sáu tên này vô cùng lớn, hiện tại lại là lúc tan học, Ninh Sơn Nhị Trung có không ít học sinh ngoại trú. Thấy một màn như vậy thì liền hấp dẫn ánh mắt của gần một trăm tên học sinh, bọn hắn liền vây xem.

    - Vương Phi, bọn hắn lại đang khi dễ người khác a.

    - Con mẹ nó, mấy tên này càng ngày càng hung hăng càn quấy, bảo vệ đâu cả rồi?

    - Ngay cả hiệu trưởng mà bọn hắn còn không sợ, nói bảo vệ thì được tích sự gì đây.

    - Tiểu tử đó từ nơi khác đến đây sao? Lần này thì thật là xui xẻo cho hắn rồi.

    - Ta kháo, đây không phải là Đường Kim sao?

    - Đường Kim? Là tên gia hỏa mới vừa rồi đứng lên nói từ hôn với Tần Thủy Dao sao?

    - Có thể không phải là tên này đó.

    - Ta kháo, mấy tên gia hỏa Vương Phi này cuối cùng cũng làm ra chuyện hợp với lòng người, nào, xông lên đánh gãy răng tên gia hỏa Đường Kim này đi.

    - Đúng vậy, tên gia hỏa Đường Kim kia thật sự là cần ăn đòn, ngay cả cơ hội nói chuyện với Tần Thủy Dao thì lão tử cũng không có thế mà tên gia hỏa này lại còn muốn nói từ hôn với Tần Thủy Dao, thật sự là không có thiên lý rồi.

    - Ha ha…. Tên gia hỏa Đường Kim kia sợ ngây người rồi.

    Một số học sinh vây xem liền sôi nổi nghị luận, đám người Vương Phi nghe vậy thì cũng hưng phấn. Thấy Đường Kim lộ ra bộ dạng bị hù sợ thì Vương Phi lại càng them đắc ý:
    - Tiểu tử, hiện tại mày cảm thấy sợ rồi sao? Quỳ xuống lạy giải thích với bọn tao sau đó cách xa Tần Thủy Dao một chút thì chúng ta sẽ bỏ qua cho mày.

    - Haiz.. thất học không đáng sợ, đáng sợ nhất là mấy tên thất học lại giả vờ có văn hóa.
    Rốt cuộc Đường Kim cũng nói chuyện, hắn lắc lắc đầu. Nhìn vào đám người Vương Phi rồi nói:
    - Tôi nói, các cậu đang diễn xiếc khỉ ở nơi này sao?

    Lời vừa nói ra thì đám người Vương Phi đang dương dương tự đắc trong nháy mắt giống như là bị tạt nguyên một chậu nước lạnh vào mặt, vẻ đắc ý của bọn hắn liền biến mất.

    Vương Phi lại càng giống như bị người khác tát vào mặt một cái vậy, sắc mặt của hắn lúc trắng lúc đỏ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn vào Đường Kim, nói:
    - Đường Kim, mày có dũng khí đó, có dũng khĩ thì cũng lão tử 1 vs 1 nào.

    Nghe được mấy chữ 1 vs 1 thì đám học sinh đứng xem ở xung quanh liền hưng phấn không thôi. Nơi này sắp sửa trình diễn một màn hay rồi đây.

    - 1 vs 1 à?
    Đường Kim lắc lắc đầu rồi mở miệng:
    - Tôi là người không thích bạo lực chút nào.

    - Không dám 1 vs 1 thì liền quỳ xuống lạy đi.
    Vương Phi hừ lạnh một tiếng.

    - Lạm dụng bạo lực là một việc làm sai trái rồi.
    Đường Kim tỏ ra bộ dạng rất chăm chú, nói tiếp:
    - Tôi là người ưa thích lấy soái phục người.

    - Cái gì? Cái gì mà lấy đức thu phục người? Tao coi rằng đầu óc của mày có vấn đề rồi đó?
    Vương Phi giống như là nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, vẻ mặt khinh thường nhìn vào Đường Kim.

    - Cái lỗ tai của cậu có vấn đề à? Không phải lấy đức thu phục người mà tôi nói là lấy soái thu phục người a.
    Đường Kim lộ ra bộ dạng nghiêm túc, lấy tay chỉ vào bản thân mình rồi nói lớn:
    - Cậu nhìn xem, xem thử bản thân tôi đây không phải là rất đẹp trai sao? Cậu xem tôi đẹp trai như vậy thì bản thân cậu sẽ cảm thấy mình tự ti không? Nếu bản thân cậu cảm thấy tự ti như lời nói của tôi thì có phải cậu sẽ vui lòng phục tùng tôi, quỳ xuống đất lạy tôi không? Điều tôi muốn nói chính là điều này, đây chính là lấy soái thu phục người.

    Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, một đám người đều lộ ra bộ dạng trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng mỗi người liền hiện ra một suy nghĩ : “ Tên này quả thật là thượng hạng a, lấy đức thu phục người thì bọn hắn đều đã nghe qua, còn cái gì mà lấy soái thu phục người thì đây chính là lần đầu tiên bọn hắn nghe được”.

    Vương Phi cũng là một trận ngẩn ra, qua một lúc sau thì hắn mới lấy lại tinh thần, quát lớn một tiếng:
    - Cái đệt con mja nhà mày, mày nói cái này là soái sao? Tao cũng soái đây này.

    Mọi người đều cảm thấy những lời Vương Phi nói là thật cho nên bọn hắn liền trở nên phấn khích. Quả thật Vương Phi trông rất soái, người này có vẻ mặt giống với những minh tinh, thần tượng Hàn Quắc hơn nữa còn có dáng người giống như vận động viên bong rổ. Nếu nói về độ soái thì cả trường Ninh Sơn Nhị Trung này thì cũng không có mấy người có thể so sánh với Vương Phu được. Lúc này Đường Kim lại nói với Vương Phi rằng bản thân hắn rất soái, haiz, đây quả thật là tìm lầm đối tượng rồi.

    - Haiz, cậu cảm thấy rằng bản thân của cậu soái hơn cả tôi phải không?
    Đường Kim nhìn vào Vương Phi rồi nói.

    - Lão tử đương nhiên là soái hơn mày rồi.
    Vương Phi giận dữ hét lên.

    - Đúng a, đương nhiên là anh Phi soái hơn mày rồi.

    - Anh Phi là người đẹp trai nhất.

    - Vương Phi, anh là người đẹp trai nhất, em yêu anh.



    Vài đứa học sinh ở bên cạnh liền phụ họa, còn có mấy thiếu nữ bại não thì liền bày tỏ tình cảm của mình đối với Vương Phi.

    - Thế nào, biết lão tử soái hơn mày chưa?
    Nghe được giọng nói của mọi người thì Vương Phi có chút đắc ý, lúc này hắn đang dương dương tự đắc thì đột nhiên trong tầm mắt của hắn liền xuất hiện một nắm tay.

    Nắm tay này dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía hắn, lúc này hắn muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi. 1s sau hăn liền cảm thấy trước mặt của mình toàn là ông sao, mũi của hắn lại càng cảm thấy ê ẩm và đau nhức, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà hét lên một tiếng thảm thiết. Máu mũi của hắn liền tuôn ra như suối.

    - Hiện tại cậu còn có cảm giác rằng bản thân cậu đẹp trai hơn cả tôi không?
    Đường Kim nhìn vào khuôn mặt đầy máu tươi của Vương Phi, không nhanh không chậm hỏi.

    Bốn phía lại yên tĩnh không tiếng động. Bởi vì cái gọi là người ngoài cuộc thì tỉnh táo còn kẻ trong cuộc thì u mê, bọn hắn đều thấy được một quyền của Đường Kim đánh về phía Vương Phi. Điều này quả thật là làm cho bọn hắn có cảm giác quá nhanh, quá đột ngột. Đường Kim ra tay đã nằm ngoài dự liệu của mọi người, mọi người đều nghĩ rằng Vương Phi sẽ động thủ với Đường Kim như thế nào chứ không nghĩ rằng lúc này đây Đường Kim lại rat ay, động thủ với Vương Phi.

    Vương Phi cũng sửng sốt vài giây, hắn dùng tay sờ sờ cái mũi, sau đó nhìn nhìn bàn tay, liền thấy một tay toàn là máu tươi. Dưới sự kích thích của máu tươi thì đột nhiên Vương Phi giống như là người điên, hắn gầm lên một cách giận dữ:
    - Kháo, con mja mày, mày dám đánh lão tử sao? Lão tử làm thịt mày.

    Sỉ nhục, đây tuyệt đối là một điều sỉ nhục đối với Vương Phi.

    Từ nhỏ đến lớn, Vương Phi chưa từng bao giờ gặp qua loại sỉ nhục như thế này. Từ nhỏ đến lớn thì đây cũng là lần đầu tiên hắn bị người ta đánh chảy máu mũi, loại tương phản lớn này làm cho hắn tức giận như điên cuồng. Hắn mắng một tiếng rồi nắm chặt đấm tay, nhắm về phía Đường Kim, một quyền hung hăng đánh ra.

     
    Thiên thủ tu la thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)