Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mạc - FULL 441C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 359: Darling.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Mọi người cười ầm lên, ai cũng bừng tỉnh đại ngộ, dáng vẻ như bị mắc lừa, nâng chén rượu lên hàn huyên rồi tản ra bốn phía, không ai còn hứng thú gì với Mã Đặc Lợi.

    Hiển nhiên bọn họ cho rằng mình đã gặp phải một tên lừa đảo, hơn nữa lại còn là một kế lừa đảo rất kém cỏi. Anh ta thậm chí còn không biết trước tiên nên dùng một cái cớ ảo tưởng tốt đẹp, ví dụ như anh có thể lấy mồi dụ là tự mình trải nghiệm văn minh Ai Cập cổ đại rồi thu hút vốn đầu tư. Một người không cao minh như vậy thì có phát minh gì cao thâm chứ?

    Trong giây lát cả đại sảnh ồn ào tiếng người và tiếng đàn hát tràn ngập, để lại Mã Đặc Lợi với vẻ mặt uể oải, cô độc.

    – Anh tin lý luận của anh ta sao?
    Tô Yên Nhiên nghe vũ khúc nhẹ nhàng nhưng không có cảm giác chán ghét.

    – Mình anh ta tin tưởng là được rồi.
    Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
    – Anh ta nên biết rằng có một số việc thì cần bản thân mình làm chủ.

    – Đương nhiên anh ta sẽ tin tưởng chính bản thân mình.
    Tô Yên Nhiên mỉm cười:
    – Lẽ nào anh vẫn còn giả bộ hồ đồ, hiện giờ anh ta chỉ đi khuyên người khác đầu tư cho anh ta thôi.

    – Vậy rõ ràng là anh ta đã thất bại rồi.
    Lâm Dật Phi nhìn những trai thanh gái lịch đang khiêu vũ trong đại sảnh:
    – Anh ta nói cái gì mà giải cứu bệnh tình, cứu vớt trái đất với những người này thì đúng là đơm đó ngọn tre, mò trăng đáy nước vì những thứ mà bọn họ quan tâm không phải là cái này. Anh ta nên nói với những người này rằng dự án này của tôi có tiền đồ rất lớn, mọi người hãy đầu tư đi. Mọi người thử nghĩ mà xem, chỉ cần chúng ta nghiên cứu chế tạo thành công cỗ máy này, nếu như bạn có thể quay về quá khứ, đừng nói là một năm, cho dù là một ngày thì bạn cũng có thể mua tấm vé số trúng giải của ngày hôm đó rồi thu được mấy trăm nghìn. Có thể nói rằng việc đầu tư này là một vốn bốn lời, được hưởng rất nhiều lợi.

    Tô Yên Nhiên mỉm cười, lúc đầu là ánh mắt, sau đó lan đến cả khóe miệng, đó là ý cười phát ra từ trong nội tâm. Nếu như nụ cười này của cô mà bị Giang công tử nhìn thấy chắc hẳn là anh ta sẽ quỳ xuống rồi giơ lên một chiếc nhẫn kim cương mấy ca ra, vẻ ngưỡng mộ trong ánh mắt rạng ngời, rồi sau đó là dùng những câu nói thâm tình để thể hiện sự yêu thương của mình.

    Tuy những câu như ái mộ anh ta nói không dưới mười lần nhưng chưa lần nào là ngoại lệ. Anh ta tự cho rằng mình là người rất thâm tình, cũng rất chuyên tình nhưng đáng tiếc là hiện giờ anh ta chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn và muốn nôn.

    Anh ta miễn cưỡng lái chiếc xe thể thao, trên xe chở bốn tên thủ hạ đang nằm ngang nằm dọc, rên hừ hừ. Hai mắt anh ta bừng bừng lửa giận nhưng lại không dám nôn ra.

    Quả thực Phương Vũ Dương cảm thấy rất sợ, anh ta sợ mình vừa mở miệng sẽ phun cả tim gan phổi phèo ra ngoài. Anh ta rất sợ chết, anh ta vẫn còn quá nhiều thứ trên đời chưa được hưởng thụ.

    Xe chạy đến một ngôi biệt thự thì dừng lại, nơi này có một hoa viên như trong thành phố nào nhiệt, giá theo m2 ở trong thành phố có thể mua được một căn phòng ở rất nhiều nơi. Cánh cửa sắt màu đen vô thanh vô tức mở ra, Phương Vũ Dương mở cửa, bước xuống xe rồi trực tiếp chạy đến đại sảnh, giơ tay vừa nhấn một cái vào cái bàn ở góc thì mặt bàn mở ra, lộ ra một cái điện thoại. Anh ta nhấn một cái rồi nhấc điện thoại lên, hít sâu một hơi, ổn định lại lồng ngực đang khó chịu để giọng nói của mình không chói tai sắc nhọn nữa rồi mới nói:
    – Sư phụ, con là Vũ Dương, con đã gặp phải một cao thủ thật sự.

    – Nhưng chí hướng của anh ta rất cao thượng, tôi cảm thấy việc anh ta cứu bố mình mà có ý nghĩ này khiến tôi rất khâm phục. Các nhà khoa học có chí hướng cao thượng thông thường đều không thèm nói đến tiền, cũng giống như tôi vậy.
    Tô Yên Nhiên thở dài nói:
    – Tuy tôi cũng biết rằng tiền không thể thiếu được nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng thấy tiền quan trọng như thế nào. Hiện giờ anh ta thiếu tiền đầu tư mà tại sao không có người nào hảo tâm giúp anh ta thực hiện giấc mơ này nhỉ?

    Khi Tô Yên Nhiên nói đến đây thì đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, hiển nhiên trong mắt của cô thì Lâm Dật Phi chính là người hảo tâm đó nhưng có nhiều lúc bạn bè chính là như vậy, chỉ cần đến điểm dừng là thôi. Nếu như Lâm Dật Phi cảm thấy khó xử thì có thể giả bộ không hiểu.

    – Nếu như cỗ máy thời gian có thể thực hiện được thì cô sẽ trở về sao? Trở về tám trăm năm trước?
    Lâm Dật Phi thấp giọng nói.

    Một tia mờ mịt hiện lên trong mắt Tô Yên Nhiên, một lúc lâu sau cô mới nói một câu kì lạ:
    – Nếu như khi anh tự sát, nhảy lầu một lần nhưng may mắn còn sống thì anh còn nhảy lần thứ hai không?

    Dường như câu trả lời của cô và câu hỏi của Lâm Dật Phi không có bất kỳ mối quan hệ nào, chắc chắn người bên cạnh không hiểu gì cả nhưng Lâm Dật Phi lại hiểu được, một lúc lâu sau hắn mới nói:
    – Cô có thể nghĩ như vậy, tôi thấy rất mừng.

    – Còn anh thì sao? Nếu có loại máy này thì anh có trở lại tám trăm năm trước không?
    Tô Yên Nhiên nhìn thoáng qua bốn phía, vì để tránh cho người khác nghe thấy mà cô gần như dán lên người Lâm Dật Phi. Điều này khiến cho mẹ Tô nhìn thấy mà mặt mày xanh mét nhưng cũng chỉ có thể giả bộ có mắt không tròng. Bà không muốn cãi nhau, không muốn mọi người biết chuyện này, may là hai người họ đứng ở một góc không thu hút ánh mắt người khác, để phụ trợ thêm cho không khí mà ngọn đèn rực rỡ đã trở nên mông lung đi nhiều.

    – Sức mạnh của một người rất nhỏ bé.
    Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
    – Lúc đầu tôi gặp rất ít địch thủ nhưng còn có thể thế nào nữa? Cả người tôi là sắt, có thể đập mấy cây đinh, tôi cũng hiểu rất rõ thực lực của mình, tôi không phải là thiên tài, cũng không phải là chân mệnh thiên tử. Bởi vì tôi chỉ là một người rất bình thường, nếu như tôi đem theo mục đích thay đổi gì đó trở về thì chắc chắn là tôi không thay đổi được gì cả.

    – Nếu như anh ôm theo mục đích là trở về để gặp một người thì sao?
    Tô Yên Nhiên nhẹ thở dài một hơi, hương tựa u lan.

    – Tôi…tôi…
    Rốt cuộc Lâm Dật Phi cũng do dự, đột nhiên nói một câu rất kỳ lạ:
    – Yên Nhiên, tôi nói một câu hơi đường đột, nếu như một người biết ngày mai mình sẽ chết, cô nói xem hôm nay anh ta sẽ làm cái gì?

    Tô Yên Nhiên suy nghĩ nghiêm túc một chút:
    – Có khả năng anh ta sẽ tìm cách trốn tránh.

    – Nếu như anh ta biết rằng không thể trốn tránh được thì sao?
    Lâm Dật Phi lại hỏi.

    – Vậy thì có phải là hơi tàn nhẫn đối với anh ta không?
    Tô Yên Nhiên hơi hiểu ra:
    – Cho dù là bác sỹ, đối với một bệnh nhân mắc bệnh nan y thì ông ta cũng chỉ thông báo cho người nhà. Nếu như bệnh nhân đã biết thì chắc chắn là anh ta không muốn làm bất cứ chuyện gì, nếu anh ta lạc quan một chút còn đỡ nhưng hầu hết mọi người đều ngồi chờ chết, oán trời trách đất, đến một ngày vui vẻ cuối cùng cũng không có.

    – Đúng vậy, hóa ra cô còn biết điều đó.
    Lâm Dật Phi nhẹ thở dài một tiếng:
    – Vậy giả dụ như nếu tôi trở về, biết được tất cả những điều này nhưng không thể thay đổi được. Tôi là bệnh nhân kia, còn vị bác sỹ kia thì sao?

    Đột nhiên Tô Yên Nhiên có sự kích động muốn khóc, cô nhớ lại mình, năm đó cô bé Uyển Nhi trong giấc mơ chẳng phải cũng kiệt lực muốn phản kháng, cô bé muốn chống lại vận mệnh, cô bé đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng thì sao? Sức mạnh của cô bé làm sao có thể chống lại được một quan niệm nặng như núi của trăm ngàn năm đây?

    Còn mình thì sao? Nếu như trở về thì có thể thay đổi được kết cục đã được định sẵn đó không?

    – Lẽ nào tôi lại khuyên Nhạc nguyên soái giết thuộc hạ rồi giết quân chủ (vua) mà ông ấy ủng hộ, hoặc tôi có thể bảo Ngân Bình không chống Kim nữa mà cùng tôi dắt tay hưởng thú điền viên sao?
    Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
    – Hay là tôi lấy thanh kiếm sắt trong tay tôi đi giết Tần Cối nhưng tôi lại biết được lịch sử, biết rằng cho dù Tần Cối có chết sớm thì Hàn Đà Trụ cũng lên thay, giết đi Hàn Đà Trụ thì lại có thêm bọn Sử Di Viễn, Đinh Đại Toàn. Cho dù tôi có giết hết bọn chúng thì làm sao có thể diệt sạch được sự ích kỷ, tham lam, dục vọng quyền lực và sự ngu ngốc của chúng chứ? Rõ ràng tôi biết được kết quả của mọi chuyện mà còn có thể tàn nhẫn phá đi ước mơ trong lòng họ, để bọn họ phấn đấu vì một kết quả không thể thực hiện được sao?

    Tô Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi, đột nhiên cảm thấy hắn có chút khác khác so với Tiêu đại hiệp năm đó. Tiêu đại hiệp năm đó phóng khoáng bất kham, chưa bao giờ phải lo trước lo sau, ít nhất thì chuyện gì mà anh ta đã chuẩn bị thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thành công.

    – Tôi đã thay đổi rất nhiều.
    Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
    – Người khác không nói nhưng thực ra trong lòng tôi biết rõ, ví dụ cho dù Thành Cát Tư Hãn một đời kiêu ngạo nhưng khi ông ta chết thì cũng chỉ nằm ở một chỗ có phạm vi mấy thước, ông ta giết người quá nhiều nên sợ người ta đào mồ. Một người lãnh đạo đại quân cưỡi ngựa càn quét bình nguyên, lập được bao chiến tích hiển hách muôn đời trong chớp mắt cũng bị cỏ xanh bao trùm. Nếu như ông ta biết được Nhạc nguyên soái chôn ở đâu cũng có người tưởng nhớ, còn Thành Cát Tư Hãn ông lưu lại thanh danh cho đời sau nhưng lại không dám lưu lại một ngôi mộ, nếu ông ta biết được sự khác nhau này thì sẽ có suy nghĩ gì nhỉ?​
     
    haihoq, Kenshin8995 and zHiePz like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 360: Người đẹp tóc vàng.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    – Anh luôn nghĩ ngợi quá nhiều.
    Tô Yên Nhiên dịu dàng nói:
    – Dật Phi, thực ra anh làm như hiện nay là rất tốt rồi. Năm đó anh giết người là để cứu người, hiện giờ nói thế nào thì cũng tốt hơn so với một số bác sỹ, mang cái danh cứu người nhưng lại giết người.

    Khi Tô Yên Nhiên nói đến đây thì nghịch ngợm mỉm cười:
    – Nếu như tôi có thể trở về thì chỉ cần trở về vài ngày là đủ rồi, như anh nói đấy, mua xổ số phát tài đã rồi nói sau.

    Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu.

    – Xem ra nhà khoa học nghèo này không có thu hoạch gì rồi.
    Tô Yên Nhiên vừa chuyển đề tài đã chuyển sang cái người tên Mã Đặc Lợi kia:
    – Tuy tôi rất muốn giúp anh ta nhưng cũng lực bất tòng tâm, hiển nhiên quỹ từ thiện của anh cũng không cân nhắc đến những cứu trợ như thế này đâu.

    – Anh ta rất nghèo sao?
    Khóe miệng Lâm Dật Phi mỉm cười:
    – Cô thấy lý luận của anh ta thế nào?

    – Rất cao thâm, ít nhất thì tôi cũng không hiểu lắm.
    Tô Yên Nhiên nhìn vẻ mặt của Lâm Dật Phi thì cảm thấy hơi kì lạ:
    – Sao anh hỏi vậy? Lẽ nào gần đây anh cũng dùng tiền của quỹ từ thiện để nghiên cứu cỗ máy thời gian sao?

    Lâm Dật Phi nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Tô Yên Nhiên cũng không nhịn được mà cười nói:
    – Những lời này không thể nói lung tung, nếu không lúc đó Cục chống tham nhũng đến bắt tôi thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.

    – Thế anh hỏi lý luận của anh ta để làm gì?
    Tô Yên Nhiên tò mò hỏi:
    – Lẽ nào anh định nghiên cứu tính khả thi sao?

    – Gần đây tôi ít nhiều cũng nghiên cứu một chút về phương diện này, tư liệu do A Thủy cung cấp cho.
    Lâm Dật Phi dường như suy nghĩ thoáng qua một chút:
    – Trùng hợp là có một nhà khoa học tên là Altman nhưng không phải là siêu nhân, chỉ là trùng tên thôi. Lý luận ông ta đưa ra cũng na ná như Mã Đặc Lợi, tôi vừa may cũng có vinh dự được đọc qua một chút.

    – Vậy thì sao?
    Tô Yên Nhiên khó hiểu hỏi:
    – Không phải nói khoa học gì đó thì không có biên giới sao? Mặc dù anh ta là người Mỹ nhưng lý luận giống với người Anh cũng có gì to tát đâu?
    Tô Yên Nhiên hài hước nói:
    – Lẽ nào anh muốn nói anh ta là kẻ đạo văn của người khác, là một tên lừa đảo sao?

    Lâm Dật Phi cười:
    – Cái người bên cạnh Mã Đặc Lợi kia, cái người tóc vàng ấy, người đó có quan hệ gì với anh ta vậy?

    – Chắc là trợ lý.
    Tô Yên Nhiên chần chừ một chút:
    – Lại giống một người bạn, tôi cũng không rõ lắm, có cần tôi đi hỏi cho không? Dật Phi, anh đừng nói nữa, anh nói vậy tôi lại cảm thấy họ đúng là có chút giống lừa đảo. Anh nhìn bọn họ kìa, lén lén lút lút nhìn về bên này, hình như là để ý đến chúng ta thì phải. Anh phải cẩn thận đấy, ngàn vạn đừng có nóng đầu rồi sập bẫy của bọn họ.

    Lâm Dật Phi cười cười:
    – Thực ra cho dù bọn họ có là nhà khoa học thật thì cũng có nhà khoa học biết quyền thuật. Cô đừng nhìn cái người Mã Đặc Lợi kia to béo khỏe mạnh, tôi đảm bảo mấy người thanh niên cũng không đánh lại được anh ta, còn tên ngoại quốc tóc vàng kia, thoạt nhìn anh ta không biết gì ngoài tán gái nhưng khi anh ta tán gái thì tròng mắt còn đảo loạn lên, thoạt nhìn kinh nghiệm giao tiếp còn không bằng tôi chào hỏi người khác.

    Tô Yên Nhiên nghe mà kinh hãi, vẫn chưa kịp nói gì thì đột nhiên một cô gái kéo lấy Lâm Dật Phi, kinh ngạc vui mừng kêu lên:
    – Darling, anh còn nhớ em không?

    Cô gái kia có mái tóc vàng, trang điểm ăn mặc rất diêm dúa, trong nhất thời tập trung hết tất cả ánh sáng lên người cô ta.

    Cổ nhân có câu thơ để tả người con gái xinh đẹp là “người đi cày quên cày, người đi cuốc quên cuốc, sau khi trở về đều oán hận tức giận vì đã quay đầu nhìn La Thoa(*)”, có thể thấy được La Thoa thời đó có tần suất người quay lại ngắm cực cao.
    (*) La Thoa: tên một người con gái xinh đẹp trong thơ ca Trung Quốc.

    Cô gái ngoại quốc túm lấy Lâm Dật Phi cũng có số người quay đầu lại nhìn không ít nhưng điều này không thể chứng minh sự xinh đẹp của cô, một con khủng long xuất hiện trên đường cũngcó thể khiến người ta không kìm được mà nhìn mấy cái nữa là.

    Mái tóc vàng gợn sóng, uốn vô số lọn, kiểu tóc này có thể rất lưu hành trong những năm 80, bây giờ lại có chút cảm giác quay ngược thời gian. Trên mặt cô ta có đủ màu, mắt bên lam bên lục, môi màu đỏ, phấn lót trên mặt là màu trắng, nhìn giống như vôi được quét loạn xạ ở tòa nhà kém chất lượng bên cạnh, tiện tay đụng một chút là có thể làm bong ra từng mảng màu trắng.

    Tô Yên Nhiên giật mình, không biết Lâm Dật Phi lại còn có loại bạn như thế này, hơn nữa người ta mới mở miệng đã gọi là “darling”.

    Lâm Dật Phi bị cô gái ngoại quốc kia cầm tay, lúc ban đầu còn có chút kinh ngạc nhưng thần sắc trong giây lát lại trở lại như thường, nháy mắt với Tô Yên Nhiên, không đợi cô có phản ứng gì đã nói:
    – Yên Nhiên, tôi và người bạn ngoại quốc này có chút chuyện nên ra ngoài một chút, hôm khác gặp lại nhé.

    – Cũng được, mai tôi đến thăm A Thủy.
    Tuy Tô Yên Nhiên không biết tại sao Lâm Dật Phi lại có dáng vẻ quen thuộc với người đẹp tóc vàng này nhưng cô biết hắn không phải là người bắn tên không đích.

    Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Dật Phi và người đẹp tóc vàng vừa bước ra ngoài đại sảnh thì mẹ Tô đã xúm đến, nhìn thần sắc con gái nhìn theo bóng dáng hai người, không nhịn được tận tình khuyên bảo:
    – Yên Nhiên, người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, con luôn cho rằng người như Vũ Dương mới lăng nhăng, từ trước đến nay cũng không ngờ rằng một người thành thật như thế này cũng có thói quen bắt cá mấy tay đúng không?

    – Mẹ, anh ấy chỉ là bạn của con thôi, anh ấy có bạn gái rồi, mẹ đừng nghĩ nhiều, con hơi mệt, con lên lầu nghỉ ngơi đây.
    Tô Yên Nhiên nhẹ nhàng nói xong câu đó đã xoay người bước lên lầu.

    – Cái con bé này, aizzz.
    Mẹ Tô thở dài một tiếng nhưng cũng không có cách nào khác:
    – Lúc nào mới để mình không phải lo lắng đây? Từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, nói cái gì mà giấc mơ, hiện giờ cuối cùng không nói nữa nhưng lại rơi vào một giấc mơ khác. Đến lúc nào thì con mới làm cho người làm mẹ này hết lo lắng đây?

    Lâm Dật Phi và cô gái tóc vàng kia ra khỏi Phương gia rồi đến một con ngõ nhỏ yên tĩnh, lúc này thì hai người mới buông tay ra:
    – Giai Giai, lâu rồi không gặp, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?

    Cô gái tóc vàng kia cười khanh khách, nhìn như vậy mới ít nhiều có chút đáng yêu:
    – Huấn luyện viên Lâm, đúng là không gì có thể qua được mắt anh cả.

    – Aizzz.
    Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
    – Các cô làm vậy hiển nhiên là không muốn tôi phá hỏng kế hoạch của các cô nhưng bộ áo liền quần này của cô đúng là có chút khôn quá hóa dại.

    – Gần đây có ai nghe trộm không đấy?
    Trong khi nói chuyện thì cô gái tóc vàng cũng gỡ bộ tóc giả xuống, lộ ra mái tóc ngắn già dặn, đôi mắt nhìn Lâm Dật Phi sáng như ánh trăng. Ánh mắt thâm thúy trong đêm tối có chút u sầu nhưng lại không khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

    – Cô là đặc công, đáng lẽ phải biết rõ hơn tôi chứ, nếu không huấn luyện viên như tôi chẳng phải quá thất vọng rồi sao?
    Lâm Dật Phi nhìn mái tóc vàng trước mắt biến thành màu đen nhưng cũng không có chút kinh ngạc nào.

    – Vốn tôi cũng rất tự tin.
    Đàm Giai Giai mỉm cười:
    – Nhưng lại bị anh liếc mắt một cái đã nhận ra chân tướng nên cảm thấy khả năng hóa trang của mình thật kém cỏi.

    – Vịnh Xuân Quyền của cô phát kình đều chú trọng thốn kình, ở gần vận kình lại nhu hợp mà đến với pháp môn của Nhạc Gia Quyền.
    Lâm Dật Phi có chút vui vẻ nói:
    – Cho nên bất kể thân hình, bước chân hay động tác của tay đều có chút bất đồng với người bình thường. Vốn dĩ tôi còn nghi ngờ sao lại có một cao thủ võ công như vậy tiếp cận tôi nhưng sau đó thấy đôi tay của cô thì tôi mới nhớ ra cô.

    Đàm Giai Giai giơ hai bàn tay lên rồi nhìn trái nhìn phải:
    – Đôi tay tôi có gì khác lạ chứ? Sao lại có thể tiết lộ được thân phận của tôi?

    – Mười ngón tay của cô thon dài, vận kình trong nhu có cương, điển hình là công phu trên tay rất cao nhưng đôi tay của cô lại quá trau chuốt, nhẫn cũng không đeo. Cô thử nghĩ mà xem, một người trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa thì chắc hẳn đến đầu ngón chân cũng không tha, làm sao có thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân chứ? Cải trang cũng là một học thức, đôi tay này của cô đối với toàn thân mà nói đúng là một sơ hở rất lớn.
    Lâm Dật Phi cười nói:
    – Sau này cô phải để ý cái này đấy.

    Đàm Giai Giai cười khổ nói:
    – Thực ra cũng là tôi bất đắc dĩ, việc trang điểm ăn mặc như thế này cũng không phải là ý của tôi. Lần này tôi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nhưng nhất định phải chấp hành mệnh lệnh của cấp trên. Tôi hỏi Hạo Phong người phụ nữ thế nào thì người ta sẽ không nhìn kĩ, đáp án cậu ấy nói là người tương đối xấu xí, người khác sẽ cảm thấy nhìn thêm một cái cũng thấy tàn nhẫn nên Tôn Hồng Mai đề nghị là trang điểm ăn mặc như thế này.

    – Thế cô làm mắt thế nào vậy?
    Lâm Dật Phi có chút tò mò nhìn ánh mắt của Đàm Giai Giai.

    – Đây là một loại kính sát tròng.
    Đàm Giai Giai đưa tay vừa vén một cái đã lấy ra một thấu kính mỏng như cánh ve sầu:
    – Nghe nói cái này không rẻ đâu, có thể thay đổi màu mắt.​
     
    haihoq, Kenshin8995 and zHiePz like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 361: Đường thẳng song song (1)

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    – Hóa ra là vậy.
    Lâm Dật Phi cảm thấy hơi buồn cười:
    – Hạo Phong đâu rồi? Sao mấy người lại chạy đến Bắc Kinh vậy?
    Lâm Dật Phi có chút kỳ quái, theo lý thuyết thì những đặc công như Đàm Giai Giai đều là người cấp tỉnh, nếu không có nhiệm vụ gì đặc biệt thì sẽ không đến hoạt động ở thủ đô.

    – Cậu ấy vẫn còn trong đại sảnh để bảo vệ hai người ngoại quốc đó.
    Đàm Giai Giai mỉm cười nói:
    – Chúng tôi được sự chỉ điểm của anh, cuối cùng cũng không làm hổ danh sư môn, mấy tháng gần đây đã phá được mấy vụ án lớn, cũng có chút danh tiếng. Chúng tôi biết đại khái từ trên thì lần này có một vụ án.
    Tuy cô biết có Lâm Dật Phi rồi, nếu như có người nào theo dõi thì chắc chắn không thoát khỏi con mắt của hắn nhưng vẫn thận trọng nhìn xung quanh một cái rồi mới nói:
    – Đến cả FBI của Mỹ cũng ra quân thiết lập mồi câu, chúng tôi đến đây là để làm vẻ vang đất nước.

    Tuy nói thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng Đàm Giai Giai thoạt nhìn vẫn hơi căng thẳng:
    – Nhiệm vụ lần này không được thất bại, tôi sợ anh chặn ngang nên tìm anh nói trước một tiếng.

    – Những thứ này đều là cơ mật, cô nói với tôi thì không phải là trái với kỷ luật sao?
    Lâm Dật Phi cười khổ nói:
    – Thực ra cô chỉ cần không cho tôi ra tay thì tôi cũng không đánh rắn động cỏ đâu.

    – Anh thì khác.
    Trong mắt Đàm Giai Giai tràn đầy ý cười, một mắt màu lam, một mắt đen như mực nhưng không khiến người ta cảm thấy quái dị mà lại khiến người ta cảm giác được sự thiện ý và chân thành:
    – Cảnh quan Chương nói ra ngoài thì phải linh hoạt, tôi đây là linh hoạt.

    Lâm Dật Phi lắc đầu, chỉ chậm rãi nói:
    – Cô và Hạo Phong đều phải cẩn thận, vụ án lần này không đơn giản như vậy đâu.

    – Anh biết vụ án nào sao?
    Lần này đến lượt Đàm Giai Giai thấy tò mò.

    – Đạ khái thì cũng biết một ít, các nhà khoa học không ngừng mất tích trong hai năm nay, cái người Mã Đặc Lợi của các cô là do FBI gì đó phái tới đúng không?

    – Tôi vừa đoán anh đã có thể nhìn ra rồi, chỉ hy vọng bọn cướp này không thông minh như vậy.
    Đàm Giai Giai thở dài một tiếng:
    – Thủ đoạn những người đó làm rất sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì. Rất nhiều nhà khoa học đều biến mất một cách thần không biết quỷ không hay, hơn nữa những người này đều nghiên cứu về những lý luận thời gian vô cùng tiên tiến. Tôi hơi nghi ngờ liệu có phải là có một bàn tay đứng ở phía sau, chuẩn bị làm cỗ máy thời gian cái gì đó thật không nữa.

    – Cô cũng nghi ngờ rồi sao?
    Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
    – Người làm chuyện này không phải là do bị điên mà là có mục đích gì đó.

    – Anh nói bọn chúng tung hỏa mù sao?
    Đàm Giai Giai sáng mắt lên nhưng chốc lát lại lắc đầu:
    – Không giống đâu, những người bị chuyện này kinh động cũng khá ít, cũng còn lâu mới bằng được nguy cơ hạt nhân đe dọa con người. Hơn nữa những người này đều chỉ dừng lại trên lý luận mà thôi, nếu như có việc xuyên thời gian kia thật thì chẳng phải là thế giới này sẽ loạn sao?

    – Vậy thì người đứng đằng sau vở kịch này điên thật rồi.
    Lâm Dật Phi cười khổ nhưng lại dường như có chút suy nghĩ:
    – Thứ nhất, những người muốn thực hiện lý luận này đều cần có một số vốn tương đối lớn, thứ hai là dường như trợ lý của họ cũng rất có khả năng, cho dù các cô cũng không biết làm thế nào với anh ta, đúng rồi, chuyện mấy nhà khoa học bị mất tích này chỉ là chuyện của hai năm nay thôi sao?

    – Bước đầu thoạt nhìn là như vậy.
    Đàm Giai Giai do dự một chút:
    – Nhưng chúng tôi đã nghiên cứu một chút những vụ án mất tích của các nhà khoa học trước kia cũng có mấy phát hiện. Thời gian họ mất tích cách nhau khá lâu, những lý luận bọn họ đề cập đến cũng na ná nhau nhưng chỉ là một mô hình rất mơ hồ, cũng dẫn từ thuyết tương đối ra nhưng do thời gian lâu dài, hơn nữa bọn họ cũng không nổi tiếng lắm nên khi nước Mỹ bắt đầu điều tra mặt này thì cũng không liên hệ đến điều này.

    – Khoảng cách thời gian?
    Lâm Dật Phi nhíu mày:
    – Dài bao lâu?

    – Khoảng hai mươi năm trước.
    Đàm Giai Giai thở dài một tiếng:
    – Do lý luận thời không gần đây mới được con người hay nhắc đến nên mười mấy năm về trước, có nhiều lúc đây vẫn chỉ là đề tài của điện ảnh viễn tưởng.

    Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
    – Tôi e là năm mươi năm trước cũng có người đề cập đến, chỉ có điều khi đó ông ta chỉ đưa ra thôi, nếu như không thể thực hiện thì kết quả còn thảm hơn bây giờ.

    – Huấn luyện viên Lâm, anh nói gì vậy?
    Đàm Giai Giai có chút khó hiểu.

    – Không có gì.
    Lâm Dật Phi cau mày lại, suy nghĩ rất lâu mới nói:
    – Giai Giai, hiện giờ tôi có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ sợ chuyện bắt trộm này không thể giúp được các cô.

    – Đương nhiên là không cần anh rồi.
    Đàm Giai Giai cúi đầu xuống, đeo lại mảnh kính sát tròng màu lam:
    – Tôi kéo anh ra đây là sợ anh sẽ nhúng tay vào.

    Không biết mảnh kính sát tròng kẹp vào mắt hay sao mà cô cúi đầu rất lâu, ngẩng đầu lên còn chớp chớp mắt, lúc này mới cười nói:
    – Đeo cái này tuy cool nhưng rất khó chịu, mắt cứ khô không khốc, lúc nào cũng có cảm giác muốn khóc.

    – Dựa vào võ công của cô và Hạo Phong, dưới tình hình bình thường chỉ cần cẩn thận một chút thì chắc là không sao đâu.
    Lâm Dật Phi trầm tư gì đó, dường như không chú ý đến động tác nhỏ của cô, trên mặt có vẻ ưu tư:
    – Đúng rồi, sau đó tôi có dạy các cô cầm nã thủ, mọi người có luyện tập không vậy?

    – Đương nhiên là có rồi.
    Đàm Giai Giai có chút kinh ngạc về sự thận trọng của Lâm Dật Phi:
    – Huấn luyện viên Lâm, những gì anh dạy chúng tôi, bất luận là cách làm người hay là võ công thì chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng. Mấy chiêu cầm nã thủ của anh rất được việc, tôi và Hạo Phong đều rất thích nhưng khi sử dụng tôi đều có chút kém cậu ấy.

    – Khi cô bắt thì đương nhiên lực cổ tay không bằng Hạo Phong nhưng trong cầm nã thủ thì cũng không thể xem thường sự nhanh, chuẩn, độc. Cơ hội nhiều khi đều lướt qua tức thời, Hạo Phong không có nhiều băn khoăn như cô nên đương nhiên khi dùng cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
    Lâm Dật Phi do dự một lúc lâu, lúc này mới nghiêm túc nói:
    – Giai Giai, trong lòng tôi có một điều hoài nghi nhưng hiện giờ lại không thể kiểm nghiệm với cô được. Tôi biết cô đánh Vịnh Xuân Quyền rất tốt, điều tôi muốn nói là nếu như đối thủ là một ông lão hoặc một bà lão thì cô…cô tốt nhất là dùng Nhạc Gia Quyền và cầm nã thủ mà tôi dạy đi.

    – Lý Kim Tú, 86 tuổi, từng đảm nhiệm đội trưởng đội dân quân, biết võ, hiện sống ở Canada.

    – Văn Thanh, 82 tuổi, Thái Thượng Lão Quân của tập đoàn Văn thị Đông Nam Á, hiện sống ở Australia.



    A Thủy thuần thục thao tác máy tính, không ngừng điều tra từng tư liệu một, trên màn hình còn có mấy tư liệu hình ảnh, ảnh màu cũng có, ảnh đen trắng cũng có, có ảnh thời trẻ, cũng có ảnh chụp hiện nay, tuổi già sức yếu đối lập với tuổi trẻ hoa niên khiến người ta không khỏi có cảm giác hận không thể giữ lại được tuổi xuân, oán hận sự thê lương của gió xuân bạc bẽo.

    – Khoan đã, nghỉ ngơi một chút đi.
    Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng khuyên một câu, lúc đứng dậy thì duỗi cái lưng, nhìn thoáng qua Bách Lý Băng ở bên cạnh, thấy vẻ lờ đờ buồn ngủ nhưng lại cố kiên trì của cô mà có chút đau lòng:
    – A Thủy, cậu mới khỏi bệnh được mấy ngày lại giúp tôi làm lụng vất vả, thật là ngại quá. Băng Nhi, em cũng một ngày một đêm không ngủ rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

    – Em vẫn chưa buồn ngủ.
    Bách Lý Băng ngáp một cái thật to, day day đôi mắt đỏ ửng:
    – Nói không chừng cứ tìm thế này có thể tìm được tung tích của cái người tên Quân Ức kia. Hình như dạo này anh không liên hệ với Triệu Mộng Điềm rồi, đây cũng được coi là một chuyện lớn hả?

    A Thủy ngồi im ở đó như một cái đầu gỗ:
    – Nếu cậu không vội thì chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

    Cậu ta biết tâm tư của Lâm Dật Phi, nếu để cho hắn tìm, dựa vào thể chất của hắn thì cho dù là ba ngày ba đêm hắn cũng không thấy mệt mỏi nhưng hiển nhiên hắn vẫn quan tâm đến cảm giác của bạn bè.

    – Không vội.
    Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
    – Mấy vụ án từ mấy chục năm trước, chúng ta cứ tìm như vậy thì cũng có cảm giác như mò kim đáy bể.

    – Dật Phi, bố em không biết gì tất cả mọi chuyện.
    Trong mắt Bách Lý Băng có chút áy náy:
    – Theo như bố em nói thì hiện giờ em chỉ biết lúc ông nội em còn sống, chắc là phạm vào tội lớn gì đó, một mình rời khỏi quân đội với Quân Ức, khi trở về thì lại luôn không thể đưa ra một lời giải thích. Tuy rằng lúc đầu Phương Chấn Đình cũng cố gắng biện giải cho ông, dùng tính mạng để đảm bảo nhưng sau đó lại phản bội. Ông em không chạy thoát, bố em nói sức khỏe của ông nội khi đó đã rất yếu, thảo dược để sắc thuốc cho ông cả ngày trong nhà cũng có mấy cân nhưng sau đó mới biết được tất cả thảo dược đều bị ông đổ hết. Nếu như không phải vì bố thì ông đã chết từ lâu rồi, ông nói bà nội em đã qua đời từ rất lâu trước đó, ông không muốn bố em trở thành trẻ mồ côi nên nhất định phải sống tiếp.

    – Phương Chấn Đình?
    A Thủy có chút khó hiểu.

    – Chính là ông nội của Phương Vũ Đồng.
    Bách Lý Băng giải thích.​
     
    haihoq, Kenshin8995 and zHiePz like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 361: Đường thẳng song song (2)

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Trên cơ bản thì Bách Lý Băng đã kể lại tất cả mọi chuyện cho hắn nhưng đương nhiên là kể với tư cách là một người ngoài cuộc, còn về thân phận của Lâm Dật Phi, A Thủy biết cũng được, không biết cũng không sao. Bách Lý Băng cảm thấy đây là bí mật giữa cô và Lâm Dật Phi, không hợp để người thứ ba biết.

    Vậy nên khi bọn họ tìm được A Thủy giúp, khi Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi đến tham gia bữa tiệc đã kể sơ qua một lần chuyện của Quân Ức nhưng lại thay đổi mục đích bề ngoài. Bách Lý Băng nói chỉ cảm thấy tội nghiệp cho ông cụ Phương, đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi không quên mối nhân tình cũ nên hiện giờ bọn họ chuẩn bị giúp ông cụ tìm ra được người tên Quân Ức kia, bất luận thế nào thì đây cũng là một chuyện có ý nghĩa.

    A Thủy nghe xong, trầm mặc một lúc, chỉ nói một tiếng “được”, vốn định tối đó thì xuất viện nhưng Bách Lý Băng nhất định không chịu. Ngày hôm sau thì Tô Yên Nhiên lại đến như thường lệ nhưng không biết hai người bị làm sao, giống như xe lửa với đường ray, chạy hàng trăm dặm cũng rất ít khi giao nhau, thỉnh thoảng gặp nhau nhưng chớp mắt lại cách nhau hàng trăm dặm. Hai người trong khách khí còn có sự xa cách, trong sự chân thành của tình bạn lại có chút không được tự nhiên.

    Sau khi Tô Yên Nhiên rời khỏi thì A Thủy im lặng rất lâu mà không nói gì, khi Bách Lý Băng tưởng rằng A Thủy đã hoàn toàn giác ngộ, chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng thì đột nhiên A Thủy nó một câu đầy triết lý. Cậu nói:
    – Có lúc bạn bè với nhau tựa như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ giao nhau nhưng nếu như thiếu đi một đường thì lại không còn là đường thẳng song song nữa. Lý Băng, cô nói xem có đúng không?

    Bách Lý Băng nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:
    – Không sai, nếu không có đường còn lại thì chỉ là một đường thẳng thôi.

    – Phương Chấn Đình là một cái tên rất hay.
    A Thủy nhìn màn hình máy tính, cũng cảm thấy hơi hoa mắt:
    – Chỉ có điều ông ấy có cái tên đầy khí phách như vậy, tại sao không thể từ bỏ lòng kiên ngạo mà nói một tiếng ái mộ trong lòng với Quân Ức chứ?

    Bách Lý Băng nhìn A Thủy một cái:
    – Cái này chắc anh có trải nghiệm rồi.

    – Tôi á?
    A Thủy hơi sửng sốt, tỉnh ngộ lại, cười khổ lắc đầu.

    Người trong cuộc u mê là chính xác, khi cậu ta chất vấn Phương Chấn Đình cũng không ngờ rằng thực ra có rất nhiều người đều như vậy, bao gồm cả bản thân cậu ta.

    Một câu “anh yêu em” thoạt nhìn chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản, có người có thể nói mấy trăm lần với mấy trăm người trong cuộc đời nhưng có người lại không nổi một lần.

    – Dật Phi, tôi cảm thấy chúng ta đi sai hướng rồi.
    A Thủy sửa sang lại cảm xúc một chút rồi quay đầu nhìn Lâm Dật Phi:
    – Thứ nhất, chắc cậu chưa từng gặp Quân Ức đúng không?
    Thấy Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu, A Thủy lại ném ra điểm nghi ngờ thứ hai:
    – Thứ hai, cậu có thể chắc chắn Quân Ức còn sống không? Còn một điều nữa là những tư liệu chúng ta đang tìm hiện giờ đều là những người thành công, sống ở nước ngoài, có khả năng người này luôn sống lặng lẽ như năm đó không?

    Lâm Dật Phi đưa qua một ly nước ấm:
    – Hiện tôi chỉ nói là có khả năng mà.

    – Thực ra cậu hoàn toàn là bỏ gần tìm xa.
    A Thủy nói ra ý kiến của bản thân mình:
    – Cách trực tiếp nhất có lẽ là cậu đến tìm Phương Chấn Đình, tìm hiểu rõ chân tướng lúc đó, nếu như ông ta yêu Quân Ức thật thì tôi không tin là trong những năm nay ông ấy không đi tìm hay nghe ngóng gì đó sao? Cho dù không nghe ngóng gì thì ông ấy ít nhiều gì cũng rõ ràng hơn về nguyên nhân cái chết của ông nội Bách Lý Băng. Bách Lý Thủ Nghiệp chắc chắn không phải không bệnh tật mà chết được, huyền cơ trong chuyện này nếu như bác Bách Lý cũng không biết thì người còn lại biết cũng chỉ có Phương Chấn Đình thôi.

    Khi Bách Lý Băng nghe đến đó thì không kìm được trong lòng động một cái, đứng dậy nói:
    – Chúng ta ra ngoài mua đồ ăn đi, Dật Phi, A Thủy đi cùng luôn đi.

    Lâm Dật Phi đứng dậy, thấy A Thủy vẫn không động đậy gì, không kìm được cười nói:
    – Ra ngoài đi lại một lát đi, cho dù là thịt muối thì cũng phải gạt mấy cái nếu không cũng mốc lên đấy.

    – Mốc lên cũng được, có thể làm món thịt kho rau mai rồi.
    A Thủy cươi cười:
    – Hai cái bánh bao, một cốc sữa đậu nành, cảm ơn nhé.

    – OK.
    Bách Lý Băng không khuyên mà kéo Lâm Dật Phi ra cửa phòng, quay đầu lại nhìn một cái, đến khi xác định A Thủy không thể nghe thấy thì mới hỏi:
    – Dật Phi, em thấy chúng ta đã để sót hai người quan trọng trong chuyện này.

    – Ai vậy?
    Lông mày Lâm Dật Phi vừa động:
    – Một trong hai người là Nhan Phi Hoa.

    – Đúng vậy, hóa ra em đã nghĩ đến cô ta rồi.
    Bách Lý Băng và hắn nắm tay nhau bước xuống lầu, trong lòng như có nhạc mừng:
    – Cái này gọi là tâm đầu ý hợp nhỉ?

    Nhìn khuôn mặt Bách Lý Băng hơi tiều tụy, Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
    – Thời gian này em vất vả rồi.

    – Nhưng em lại không cảm thấy thế.
    Bách Lý Băng mỉm cười, trong mắt tràn đầy tình ý:
    – Thế sự giống như người uống nước, nóng lạnh chỉ có người uống biết, giống như những tín đồ đi hành hương, đi bộ ngàn dặm đường, thậm chí là quỳ lạy ba lần. Rất nhiều người thấy bọn họ vất vả nhưng thực ra bọn họ lại thấy hạnh phúc vì trong lòng họ có mục đích, hơn nữa còn phấn đấu vì mục đích này. Hiện giờ em cảm thấy tuy bản thân mình là người hành hương nhưng lại không cảm thấy vất vả chút nào.

    Hai người chầm chậm bước trong gió lạnh, để gió lạnh tùy ý thổi vào mặt, tuyết trắng tung bay nhưng cũng không nhanh bằng người đi bộ, bước chân như bay trên đường.

    Năm nay không biết tại sao mà tuyết rơi rất lớn.

    Đột nhiên Bách Lý Băng mỉm cười, chỉ vào người đi trên đường:
    – Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của bọn họ em lại nghĩ đến một câu chuyện cười.
    Cô nhìn Lâm Dật Phi một cái, biết khi bạn bè kể chuyện hắn đều có dáng vẻ lắng nghe, trong lòng không khỏi có chút ấm áp:
    – Có một ngày, dưới núi mưa một trận lớn, một người chậm rãi bước trên đường núi, nhìn những người vội vàng chạy đi trú mưa đằng trước, chỉ cười nói “những người này thật là ngốc, sao phải chạy chứ? Đằng trước cũng đang mưa to mà”.

    Lâm Dật Phi mỉm cười, nắm chặt bàn tay mềm mại của Bách Lý Băng:
    – Người khác cười tôi ngu si, tôi cười người khác nhìn không thấu. Nếu như ai cũng nghĩ như anh ta, những thứ nhìn thấy được không chỉ là mưa to, đương nhiên còn có bụi gai, cũng có cảnh đẹp trong mưa, đúng rồi, Băng Nhi, em nói người thứ hai chúng ta bỏ sót là ai vậy? Nhan Phi Hoa đúng là có khả năng biết cái người tên Quân Ức này. Anh nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cô ta lại muốn tìm khối ngọc Loan Phượng Thanh Ming. Hơn nữa, cô ta đến đây trước anh ba năm, có thế lực khổng lồ, những gì cô ta biết chắc chắn là nhiều hơn anh rất nhiều.

    – Vậy sao anh không đi tìm cô ta?
    Bách Lý Băng thấp giọng nói:
    – Anh…có phải anh cũng hơi cảm thấy đối phó với cô ta thì không nắm chắc phần thắng?

    Lâm Dật Phi nhìn xa xa, một lúc lâu sau mới nói:
    – Người thứ hai chúng ta để sót là ai vậy?

    – Thực ra trước kia là một người nhưng hiện giờ có thể nói là hai người.
    Bách Lý Băng không hề truy hỏi mà nói ra điều cô vừa nghĩ ra:
    – Dương Hoành Vĩ và Dương Hoành Nghiệp.

    – Hai anh em bọn họ sao?
    Lâm Dật Phi cũng không xa lạ gì với hai cái tên này, trên thực tế, thứ khiến hắn bắt đầu tìm kiếm đáp án chính là bức tranh Dương Hoành Vĩ bán đó.
    – Em hỏi thăm được đái khái hai người bọn ho do phân nhà nên mới chia đôi bức tranh ra nhưng dường như bọn họ cũng không biết lai lịch của bức họa này, thậm chí Dương Hoành Nghiệp còn không biết hai bức tranh còn lại vẽ cái gì nữa. Bọn họ thân là con cái chỉ quan tâm đến giá trị của mấy bức tranh chứ không phải là ý nghĩa trong đó.

    – Nhưng nhà bọn họ ít nhất có ba người con, mỗi người một bức. Điều này cho thấy nhân khẩu nhà họ rất vượng, chung quy có một người có thể biết được một số chuyện liên quan. Hơn nữa anh cảm thấy tại sao lúc đó Quân Ức lại chỉ cầm một bức tranh trong ba bức, sau đó khẳng định là lại gửi cho Dương gia, hiển nhiên trong chuyện này cũng có chỗ khiến người ta phải suy nghĩ.

    – Quân Ức, Phương Chấn Đình, Phương Vũ Dương, Dương Hoành Vĩ, Dương Hoành Nghiệp?
    Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
    – Hiển nhiên người giữ mối liên kết giữa những người này chính là cái người tên Quân Ức đó. Dựa vào thủ đoạn của bà ấy, không có lý do gì mà lại im hơi lặng tiếng, chỉ có điều không biết tại sao mà anh nhờ người tra giúp những ghi chép về những nhân vật kiệt xuất thời đó của Thượng Hải nhưng lại không tra ra được người này.

    – Anh tra về những nhân vật kiệt xuất thì đương nhiên là không tra được rồi.
    Bách Lý Băng cười nói:
    – Bà ấy có thể giả nam, có lẽ bản thân bà chính là một người phụ nữ nổi tiếng.

    – Băng Nhi, nếu thế thì em giúp anh một việc là trở lại Giang Nguyên rồi đến Dương gia hỏi một chút chuyện về việc này.
    Lâm Dật Phi cười nói:
    – Dù sao cũng sắp vào năm học mới rồi, A Thủy và Yên Nhiên cũng phải trở về, học sinh xấu như anh sẽ lưu lại thủ đô mấy ngày nữa.

    – Được.
    Bách Lý Băng trầm mặc một chút rồi gật gật đầu:
    – Anh phải cẩn thận đấy, anh tha cho Phương Vũ Dương thì phải đề phòng cậu ta trả thù.

    – Anh chờ cậu ta đến trả thù.
    Lâm Dật Phi nghĩ một chút:
    – Mọi người cũng cẩn thận nhé.​
     
    haihoq, zHiePz and Kenshin8995 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 362: Song diện.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Bách Lý Băng kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn hai má của Lâm Dật Phi một cái rồi mới lên tiếng:
    – Em sẽ cẩn thận, chỉ có điều việc của anh hiển nhiên là nhiều hơn em rất nhiều, đây chẳng lẽ là cái gì mà người thân trong giang hồ, thân bất do kỷ mà anh nói sao? Hiện em chỉ muốn mau chóng tra ra manh mối của chuyện này thôi. Dật Phi, chỉ có như vậy thì có lẽ chuyện gì mà rửa tay chậu vàng mới có thể xuất hiện được. Không nói nhiều nữa, Dật Phi, hôm nay em sẽ trở về.

    Lâm Dật Phi cười cười, gật đầu nói:
    – Được!

    Sau khi tiễn Bách Lý Băng lên máy bay, Lâm Dật Phi dựng cổ áo lên, che hơn nửa khuôn mặt, đút hai tay vào trong túi áo gió, đi về phía trước một cách vô định.

    Hắn cảm thấy suy nghĩ của bản thân cũng giống như bông tuyết kia, bay múa phất phơ nhưng cuối cùng vẫn phải rơi xuống đất, quá nhiều manh mối và đường nét dần dần rõ ràng, hắn thậm chí có chút hiểu được tại sao Hoàn Nhan Phi muốn tìm hắn, sao cô lại nói hắn sẽ hối hận.

    Hắn biết bản thân mình sẽ không hối hận nhưng nhiều khi hắn lại có chút hoài nghi phán đoán của bản thân, dù sao thì tất cả mọi chuyện đã vượt qua tưởng tượng của hắn.

    Thù hận và tình yêu khác nhau, thù hận và tình yêu có quá nhiều điểm giống nhau nhưng chúng đều không phải là ngoại lệ, đều có thể khiến suy nghĩ của một người đâm chồi, thậm chí là mọc rễ, mấy chục năm qua đi chỉ có lớn lên một cách mãnh liệt mà không hề suy yếu đi.

    Đi đến một ngã rẽ của con đường, Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, xa xa tuyết đang rơi dày, gió đang thổi mạnh, xuyên qua những bông tuyết điểm xuyết loang lổ, người bình thường đều không thể nhìn quá xa.

    Thời tiết vào ngày đại tuyết (ngày rơi nhiều tuyết) đương nhiên sẽ khiến không ít người oán giận, trong tiếng xe cộ và tiếng người, ánh mắt của Lâm Dật Phi đã chú ý đến một người.

    Dưới cái áo khoác quân đội vừa dày vừa nặng, người kia chỉ để lộ ra khuôn mặt, bước chân rất mau lẹ, nháy mắt đã biến mất ở góc phố. Trong lòng Lâm Dật Phi vừa động, mặc dù chỉ là vội vàng thoáng qua nhưng hắn đã nhìn thấy vết sẹo do dao trên mặt người đó kéo dài từ giữa lông mày đến khóe miệng.

    Lâm Dật Phi chỉ nghĩ một chút rồi cũng không do dự mà bước về phía góc tường. Hắn thoạt nhìn đi có vẻ thản nhiên nhưng cũng di động cực kì mau lẹ, có một người vốn ở không xa đằng sau hắn, dáng vẻ như muốn hỏi đường nhưng chỉ chớp mắt thì mục tiêu để hỏi đã biến mất tăm mất tích. Người đó không nhịn được xoa xoa mắt, than thở một câu “đúng là gặp ma rồi”.

    Người đi phía trước thỉnh thoảng lại quay đầu lại, hiển nhiên là có chút thận trọng, đến khi xác định sau lưng không có ai thì mới bước vào cửa một ngôi nhà có dáng vẻ là tứ hợp viện, đẩy cửa bước vào, đến một căn phòng bên trái.

    – Mẹ!
    Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kêu của một cô bé, người kia nhấc cái mũ bị tuyết nhuộm thành màu trắng, lộ ra mái tóc dài. Cô ta lấy mảnh vải phủi lớp tuyết trên người, khuôn mặt có chút dữ tợn cũng tràn ngập ấm áp.

    Cả người cô bé từ trên xuống dưới cũng được bao bọc cực kì kín, dáng vẻ bảy tám tuổi, vui mừng chạy về phía người phụ nữ. Trong phòng không có hệ thống sưởi, cũng không nhóm lửa, mặt cô bé hơi đỏ lên nhưng khoảnh khắc nhìn thấy mẹ thì lại có niềm vui nói không ra lời.

    Mẹ dù có xấu nhưng trong mắt cô bé vẫn luôn rất dịu dàng.

    – Ngọc Nhi!
    Người mẹ cúi xuống ôm lấy cô bé, trên mặt nở nụ cười:
    – Con ở nhà có ngoan không?

    – Con ngoan lắm.
    Ngọc Nhi hồn nhiên cười nói:
    – Mẹ, con nghe lời mẹ, không đi đâu cả.

    Trong nụ cười của người mẹ có chút mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống.

    Ngọc Nhi nhìn mẹ mình, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.

    – Sao thế Ngọc Nhi?
    Người mẹ có chút kì quái.

    – Mẹ, con hơi đói, con muốn ăn bánh mì.
    Ngọc Nhi nhìn dáng vẻ của mẹ, có chút sợ sệt.

    Người mẹ lấy từ trong người ra một phần cơm hộp còn ấm, chậm rãi đưa đến trước mặt cô bé:
    – Ngọc Nhi, mẹ mua cho con một phần cơm hộp này, con ăn đi!

    Ngọc Nhi vui vẻ nhận lấy rồi mở hộp cơm, phát hiện bên trong ngoài cơm ra còn có rau xanh, còn có hai miếng thịt vịt thì không khỏi nuốt nước miếng một cái. Cô bé nắm chặt hộp cơm trong tay nhưng vẫn nhìn mẹ mình một cái:
    – Mẹ, chắc mẹ cũng chưa ăn ạ?

    – Mẹ ăn no rồi, hộp cơm này là của con.
    Người mẹ vỗ vỗ bụng, mỉm cười một cái.

    Ngọc Nhi không khách khí nữa, cầm đũa lên rồi và cơm, vừa ăn cơm vừa dậm chân, tiếng nhai hai miếng thịt vịt vang lên “côm cốp”, dường như đến xương cũng bị nuốt vào.

    – Ngọc Nhi, con lạnh lắm à?
    Ánh mắt có chút hung ác lại có chút trống rỗng chỉ nhìn vào con gái mới có một tia dịu dàng hiếm có, tay phải vô lực buông xuống, tay trái chỉ đặt trong lòng, dường như đang nắm gì đó.

    – Vâng, hơi lạnh.
    Ngọc Nhi lại dậm chân:
    – Nhưng mà, mẹ, không sao đâu, vận động một chút là lại ấm lên thôi.

    Nếu không trải nghiệm qua sự giá rét của mùa đông như thế này thì khó mà biết được cái kiểu lạnh ở trong xương cốt này, đến tay chân cũng tê cóng lại, dường như máu trong người cũng đông cả lại. Hiển nhiên Ngọc Nhi không muốn để mẹ phải lo lắng, mỗi lần đi ngủ luôn phải bao người trong cái chăn bông mỏng manh trên chiếc giường gạch kia nhưng làm thế nào cũng không thể xua đi được cái lạnh lẽo âm u vô tình của trời đất.

    – Mẹ đi nhóm lửa.
    Cuối cùng người mẹ cũng buông lỏng bàn tay kia rồi đứng lên. Từ hôm qua trong phòng đã hết than tổ ong rồi, chỉ còn lại mấy mẩu gỗ thừa là có thể đốt được nhưng cũng chỉ có tác dụng dẫn lửa chứ cũng không duy trì được lâu.

    – Thật ạ?
    Ngọc Nhi nhảy cẫng lên:
    – Vậy thì tốt quá, con không cần phải vận động nữa, cũng không còn nhanh đói nữa.

    Mũi người mẹ có chút cay cay, một đứa bé mới bảy tám tuổi mà dường như còn hiểu chuyện hơn nhiều người trưởng thành. Người mẹ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lộ ra một khe hở nhỏ, không muốn cho sự âm u lạnh lẽo tràn vào phòng:
    – Ngọc Nhi, còn đợi mẹ nhé.
    Người mẹ ra khỏi phòng, lật tay đóng cửa phòng lại, muốn gõ cửa phòng bên cạnh nhưng lại có chút do dự.

    Cô ta đưa tay ra mới phát hiện trên cổ tay có một vết sẹo dài, quanh co khúc khuỷu như một con giun đang ngọ nguậy.

    Cô quay đầu lại nhìn căn phòng của mình một cái, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng đối diện:
    – Anh Trương có nhà không vậy?

    – Anh Trương, chị Trương…
    Một người phụ nữ đột nhiên đẩy cửa phòng ra, trên mặt có chút bất thiện nhìn người mẹ kia:
    – Hồ Hoa, gần sang năm mới rồi, cô tìm anh Trương làm gì?

    Người phụ nữ tên là Hồ Hoa cố nặn ra nụ cười:
    – Trong nhà em hết than rồi, Ngọc Nhi bị lạnh quá, chị, chị cho em vay ít than đi.

    – Cho cô vay, cho cô vay thì tôi đốt bằng gì?
    Ngữ khí của chị Trương có chút cay nghiệt:
    – Hồ Hoa, tôi nói cho cô biết…

    Cô còn chưa dứt lời thì một người đàn ông từ phía sau lộ đầu ra:
    – Nói gì đấy? Hồ Hoa? Em đừng nghe chị dâu em nói đùa, cô ấy luôn như vậy đáy, khẩu xà tâm Phật. Trong nhà lại hết than rồi à? Anh giúp em đem một ít qua đó.

    – Chỉ biết đưa, đưa, sao không đưa anh qua đó luôn đi?
    Chị Trương cười lạnh nói.

    – Cô nói gì đấy?
    Người đàn ông mặt đỏ tai hồng:
    – Tôi không làm chủ cái nhà này được nữa phải không? Tôi muốn đem qua đó, tôi xem cô dám…

    – Không cần nữa đâu ạ, anh Trương, em muốn nói là năm mới đến rồi…
    Trong mắt cô có chút bất đắc dĩ:
    – Làm phiền anh chị rồi.

    Người đàn ông không nghe theo, cố chấp đưa ít than ra cho cô dưới ánh mắt lạnh như băng của vợ. Mặc dù người mẹ có chút không muốn nhận nhưng nghĩ đến con gái thì lại cúi đầu nhận.

    Tư thế nhận của cô có chút quái dị, chỉ dùng tay trái cố sức bám trụ rồi lại dùng tay phải ôm trong lòng.

    Người đàn ông thấy thế thì thấp giọng hỏi:
    – Tay em không thể làm quá sức, hay để anh đem qua đó cho.

    – Không cần đâu, em cảm ơn anh chị.
    Cô lắc lắc đầu, trong ánh mắt oán độc cũng để lộ ra một chút cảm kích. Không đợi cô đi xa, chị Trương đã kéo người đàn ông vào trong nhà, đập phá ầm ĩ lên. Người mẹ quay đầu nhìn một cái, ánh mắt lộ ra một tia oán độc, nắm chặt tay.

    Cô chỉ nhìn đống than trong lòng một cái, thở dài một tiếng rồi bước về phòng mình.

    – Hồ Hoa Anh, lâu rồi không gặp.
    Một giọng nói truyền đến từ phía sau, trong tuyết rơi có chút lạnh lẽo.

    Người phụ nữ đột nhiên xoay người, nhún vui quay lại như một con báo, mới nhìn một cái trong mắt đã lộ ra vẻ kinh hãi, nhẹ buông tay, đống than tổ ong rơi xuống, vỡ thành từng khối.

    – Là cậu?
    Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nhìn người kia, dường như chỉ hận không thể cắn hắn một cái nhưng đôi tay run rẩy đã cho thấy nội tâm sợ hãi của cô ta.

    Người trước mắt này không phải là người, cô ta đã tận mắt chứng kiến hắn nhảy từ tầng năm xuống. Người khác sẽ tan xương nát thịt nhưng hắn lại còn cứu được thêm một người xuống. Sau này cô mới biết được hắn tên là Lâm Dật Phi, chỉ là một sinh viên.

    Nhưng cô ta không dám tìm hắn báo thù, khoảnh khắc nhìn hắn nhảy từ tầng năm xuống thì Hồ Hoa Anh đã biết hắn là người mà mình không thể động đến được nên cô ta chỉ có thể chôn sự thù hận này trong lòng.

    Tuy rằng ngay từ đầu là bọn họ chủ động đến tìm Lâm Dật Phi, tay phải của cô ta vốn còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, lúc trước người đàn ông của cô ta sau khi bị cô ta đầu độc chết đã bị cô ta bóp chết. Nhưng do mảnh thủy tinh hôm đó đâm vào cổ tay mà cắt đứt gân mạch, hiện giờ cái tay này của cô đến cầm bút cũng thấy khó khăn.

    – Đúng vậy, là tôi.
    Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
    – Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.

    – Tôi không hiểu tại sao lúc đó cậu lại không bị bom nổ chết đi?
    Hồ Hoa Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

    Lâm Dật Phi cười, vẫn không nói gì. Căn phòng sau lưng Hồ Hoa Anh vang lên một tiếng “hắt xì”, Ngọc Nhi ló đầu ra:
    – Mẹ, sao thế?​
     
    binhdn, haihoq, zHiePz and 1 other person like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)