Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mạc - FULL 441C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 355: Kim trong bông.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Trong đại sảnh đang dõi mắt nhìn phong thái của Tô Yên Nhiên, tất cả đều thầm than nhẹ, nói một câu thực lòng cô không quyễn rũ, không phải dạng tuyệt sắc giai nhân, nhưng lại có phong thái mà người khác khó có thể sánh được. Dáng điệu thướt tha, thướt tha khiến người khác nảy sinh một cảm giác như tuyết màu xuân.

    Phương Vũ Dương đương nhiên không cho rằng mình là nhà quê, y giống như một đống lửa nhiệt tình nghênh đón, bắt chước các kỵ sĩ thời trung cổ phương Tây quỳ gối xuống, dâng bó hoa hồng trong tay cao lên như thể hai tầng lầu:
    – Yên Nhiên, sinh nhật vui vẻ!

    Nữ nhân đều là động vật mềm lòng, Phương Vũ Dương đều cho rằng như vậy. Mấy lần trước tới đều thấy cô thờ ơ, lãnh đạm, lần này Phương Vũ Dương quyết định mở màn lãng mạn, một bước cao tay chiếm được niềm vui của người đẹp.

    Chiêu này ắt phải chết, Phương công tử như y bao nhiêu năm nay chỉ dùng qua tám lần, mà kết quả đều không ngoại lệ mà ôm mỹ nhân về tay!

    Lần này, y tin tưởng cũng sẽ không ngoại lệ!

    Tô Yên Nhiên cô cho dù có kiêu ngạo, có chán ghét ý thì nói thế nào cũng nên cho y một cái ôm tượng trưng chứ?

    Trái lại, Tô Yên Nhiên lại hoảng hốt nói:
    – Phương công tử sao? Anh đến sớm vậy.
    Sau đó thuận tay nhận lấy bó hoa tươi rồi đưa cho người hầu gái đằng sau:
    – Vương ma ma nhận lấy đi.

    Phương Vũ Dương nhìn thái độ lãnh đạm của cô thì buồn bực muốn phát điên, khiến y cảm thấy Tô Yên Nhiên không hề cho đó là lãng mạn, kỳ thực chỉ muốn đem bó hoa hồng ném vào trong thùng rác, có điều giờ đang ở vị trí cách qua xa thùng rác mà thôi.

    – Dật Phi, tại sao anh lại đến đây?
    Ánh mắt Tô Yên Nhiên chuyển sang Lâm Dật Phi, ngạc nhiên vui mừng, vứt bỏ sự nhiệt tình của Phương công tử mà bước nhanh tới. Giây phút này, coi như là hoa tươi nở rộ thật sự, thì ban nãy cũng coi như là mỉm cười, cũng là một loại cảm giác ứng phó.

    – Sinh nhật cô, tôi lại tới kinh thành, vậy đương nhiên phải qua ăn mừng một bữa chứ.
    Lâm Dật Phi cũng mỉm cười, không thèm nhìn ánh mắt oán độc của Phương công tử:
    – A Thủy hôm nay không tới được, thật đáng tiếc, không được nhìn vẻ xinh đẹp của cô hôm nay.

    – Trước đây tôi không xinh đẹp sao?
    Tô Yên Nhiên chớp chớp mắt, cảm nhận được Phương Vũ Dương huênh hoang khoác lác, không còn cách nào khác, chỉ hi vọng Lâm Dật Phi có thể hiểu được ý tứ của mình.

    – Trước đây tôi chỉ chú trọng đến trí tuệ của cô.
    Lâm Dật Phi chậm rãi nói, phảng phất tâm hồn thi sĩ của chủ nghĩa lãng mạn:
    – Hôm nay mới thực sự phát hiện ra vẻ xinh đẹp của cô, khuôn mặt đẹp chỉ là nhất thời, trí tuệ mới là vĩnh cửu.

    Mặc dù bên kia không ầm ầm đổ ngã, nhưng có không ít kẻ muốn đem số thức ăn vừa ăn nôn hết ra ngoài, tên tiểu tử này rất có tài tán dương phụ nữ, không thể coi thường.

    Tô Yên Nhiên cười dưới lớp phấn tramg điểm lộng lẫy, một nửa là làm bộ, một nửa là sự vui vẻ thực sự:
    – Dật Phi, trước đây tại sao lại không phát hiện ra anh rất có tài ăn nói, Băng Nhi cũng là vì vậy mà bị anh nắm trong tay.

    Phương công tử gần như là tức giận sôi máu, Lâm Dật Phi lại thêm dầu vào lửa nói:
    – Trước đây là bởi vì cô chỉ phát hiện ra vẻ đẹp dzoai của tôi, vì thế mới không nhìn thấy trí tuệ của tôi.

    Tô Yên Nhiên lại cười lên một trận, chỉ có điều nụ cười này đều là vì Lâm Dật Phi, Phương công tử chỉ có thể nhìn phía sau thôi.

    – Dật Phi? Thật sao?
    Tô mẫu thực sự là không thể bỏ qua, cảm thấy như nhìn thấy da mặt dày, nhưng chưa từng nhìn thấy loại dày như vậy:
    – Hôm nay Yên Nhiên là nhân vật chính…

    Lâm Dật Phi hiển nhiên là hiểu được ý tứ của bà, cũng không muốn khiến mẹ con cô lung túng không biết làm sao:
    – Vậy mọi người tiếp tục đi. Phương công tử, có thời gian rảnh không, không bằng chúng ta bàn luận chút về kinh tế châu Á sẽ phát triển ra sao trong tương lai được chứ?

    Phương công tử thầm muốn chém nát tim gan của hắn, thấy Tô mẫu đã kéo Tô Yên Nhiên đi tới trung tâm của đại sảnh, thông thường đều là cha mẹ bày tỏ mọi điều, cảm ơn người này, cảm tạ người kia và vân vân, Tô phụ Tô mẫu cũng không ngoại lệ. So với Tô mẫu thì Tô phụ binh tĩnh hơn rất nhiều, khiến người khác nhìn không ra mức độ nông sâu thế nào. Khi con gái ông xuất hiện, lúc này ông mới đi tới đại sảnh cùng hàn huyên với một số người bạn, liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái rồi mới nói.

    Lâm Dật Phi không lắng nghe kỹ, chỉ mỉm cười nhìn Phương công tử, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tên này khá thông minh, mình cố ý chọc tức y mà không ngờ lại có thể nhanh chóng thu hồi lại sự tức giận. Phương Vũ Dương, họ Phương, lẽ nào là anh trai của Phương Vũ Đồng, nghĩ tới ông cụ Phương nói về tên công tử kia, bộ dạng phẫn nộ, trong lòng lại thở dài một tiếng.

    Bất kể thế nào, nể mặt mũi của ông Phương, thì loại người này chỉ cần giáo huấn một trận là được rồi.

    Đương nhiên, điều này cần xem xét biểu hiện của tên Phương công tử này, nếu mà cắn bậy như con chó điên thì sự việc sẽ không chỉ đơn giản là giáo huấn một trận thôi.

    Phương công tử nhìn thấy điệu cười của Lâm Dật Phi liền cảm thấy vô cùng chán ghét, y hận không thể lấy một cây kim ra mà khâu lại điệu cười đáng ghét kia. Y cảm thấy đây là một loại khiêu chiến với y, nếu không phải vì trước mặt mọi người, lại cần phải để lại ấn tượng tốt đối với nhà họ Tô thì y đã ra tay từ lâu rồi.

    – Lâm Dật Phi?
    Phương công tử tiến lên một bước, đưa tay ra nói:
    – Tôi là Phương Vũ Dương, lần đầu gặp mặt, anh là bạn của Yên Nhiên, tôi cũng vậy, nói như vậy thì mọi người đều là bạn bè.

    Lâm Dật Phi đưa tay ra cười nói:
    – Thật sao, đối với điều này…Phương công tử, tôi thật không dám gật bừa, kẻ địch của địch, anh cảm thấy nhất định là bạn bè của anh sao?

    – Thật sao?
    Sắc mặt Phương công tử hơi biến sắc, khi nắm chặt tay Lâm Dật Phi đã thầm vận chút sức lực, ý định muốn hắn hô đau một tiếng, khiến hắn phải khó chịu!

    Chỉ có điều khi dùng lực đột nhiên lại có một kỳ lạ, y vốn cho rằng có thể gặp phải sự phản kháng, tuy không thể vặn gãy khớp tay của Lâm Dật Phi thì ít nhất cũng khiến hắn chịu khổ sở, nhưng không ngờ toàn bộ sức lực nắm vào lại dường như là nắm phải một con cá trắm đen trơn tuột, toàn bộ sức lực cũng vì vậy mà trở nên vô dụng!

    Phương công tử có chút không cam lòng, nắm lấy tay của Lâm Dật Phi không chịu buông, tiếp tục dùng sức nắm chặt lấy thì lần này không ngờ lại như nắm phải kẹo bông gòn, ẩn trong đó tính khống chế mềm nhũn!

    Y vẫn cố dùng lực, nhưng Lâm Dật Phi đã rút tay ra, nhìn bốn phía xung quanh rồi thở dài nói:
    – Phương công tử, tôi không thích đàn ông, xin anh hãy tự trọng!

    Mọi người xung quanh thấy bọn họ bốn mắt nhìn nhau, thời gian nắm tay hiển nhiên cũng không phải là sự lễ phép thông thường, và cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Phương công tử suýt chút nữa đã muốn ngất đi, có điều lúc này thật là không đúng lúc để tiếp tục tóm lấy tay Lâm Dật Phi, bằng không chỉ sợ tin nóng ngày mai lại không biến thành đại công tử nhà họ Phương có sở thích Long Dương gì đó:
    – Lâm Dật Phi, anh không cần đắc ý.

    – Tôi đắc ý cái gì?
    Lâm Dật Phi chau mày nói:
    – Bạn của tôi bị đánh, tôi còn muốn nhờ Phương công tử tìm giúp rốt cuộc là ai đã gây tội ác.

    – Nếu ngươi không muốn giống như bạn của ngươi…
    Phương công tử bật cười, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Dật Phi nói:
    – Vậy thì hiện giờ ngươi ngoan ngoãn trở về nhà, đắp chăn ngủ một giấc, nếu không thuê nổi xe thì tôi có thể cử lái xe của tôi đưa cậu về.

    – Nếu tôi không quay về thì sao?
    Khóe miệng Lâm Dật Phi nhếch lên cười, nhìn bàn tay của mình, trong giang hồ có một loại nội công có thể vô hình đả thương người khác, tên Phương công tử này có bản lĩnh hơn người thì còn chưa biết được.

    – Hôm nay trời lạnh đường trơn, đối với sự an toàn của ngươi tôi không thể bảo đảm được.
    Phương công tử nhìn thấy cuộc trò chuyện của Tô phụ đã kết thúc, ánh mắt nhìn tới nơi này, ngoài miệng thì tàn bạo hung ác, nhưng vẫn cố ý vỗ tay.

    Đột nhiên hai mắt sáng lên, Tô Yên Nhiên đang nhẹ nhàng đi tới, trong lòng Phương công tử nóng bừng lên, nhưng trong giây lát lại giống như rơi vào động băng, bởi vì Tô Yên Nhiên đang nhìn Lâm Dật Phi, mỉm cười nói một câu:
    – Dật Phi, không biết tôi có được vinh hạnh này mời anh nhảy điệu này đầu tiên hay không?

    Trong đại sảnh vui vẻ ấm áp, bên ngoài trời đông giá rét.

    Từng bông tuyết nhẹ nhàng, bồng bềnh rơi xuống, được đèn xe, đèn phòng chiếu vào tỏa ra một màu trắng nõn tinh khiết không nói ra thành lời.

    Thi thoảng một cơn gió lạnh thổi qua cuốn đi lớp tuyết đọng trên mặt đất, bay lên không trung rồi lại khuếch tán ngay trong không khí, khiến không khí lại thêm lạnh hơn.

    Mùa đông này, kinh thành có chút giá lạnh!

    Lúc Phương Vũ Dương đi ra hít một chút hơi lạnh, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt đi từ yết hầu xuyên tới phổi, nhưng vẫn chưa thể dập tắt lửa giận trong lòng!

    Khi đi tới bên cạnh chiếc xe lớn của mình, Phương Vũ Dương nổi giận, đá bôm bốp vào cửa xe “ bụp” một tiếng rất to, bốn người giống như con thỏ trúng phải tên bắn nhảy ra:
    – Lão đại.

    Phương Vũ Dương lạnh lùng cười nói:
    – Các người còn thoải mái ngồi trong xe đánh bài à.​
     
    haihoq, zHiePz and Kenshin8995 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 356: Câu cá.

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, không biết đám mây nào trút gạch xuống, rơi trúng đầu tên lão đại không bình thường này:
    – Chúng em ở bên ngoài hơi nhàm chán, nhưng chỉ là đợi lão đại chứ không có rời đi.
    Một người cẩn thận nói:
    – Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy.

    – Các người một giang nguyên đi vào nhìn bộ dạng của Lâm Dật Phi.
    Giọng điệu Phương Vũ Dương nổi khùng lên nói:
    – Đêm nay không đánh cho hắn tàn phế thì bốn người các ngươi không cần quay về nữa.

    – Lão đại, có phải đánh cho hắn giống như Thủy Trung Vũ không?
    Bốn người lập tức xoay xoay tay, làm ra tư thế như muốn cắn người, chỉ có điều vận công một hồi lâu nhưng lại không có ai di chuyển. Phương Vũ Dương không kiên nhẫn nổi nói:
    – Các người có phải đang chuẩn bị đánh bốn ván nữa rồi mới đi không?

    Đột nhiên phát hiện ánh mắt của bốn người có chút dị thường, trợn mắt há mồm nhìn phía sau lưng mình, giống như gặp phải quỷ vậy, một luồng gió lạnh dường như xuyên qua áo, gió lạnh từng hồi.

    – Không cần đi vào trong nhìn tôi.
    Trong mắt tên Phương công tử kia là Lâm Dật Phi như âm hồn không tiêu tan đột nhiên xuất hiện đằng sau mình. Phương Vũ Dương bỗng thấy trong lòng lạnh toát, liền cảm thấy tên Lâm Dật Phi này không tầm thường.

    Chậm rãi xoay người lại, Phương Vũ Dương giương mày lên, khóe miệng cười khẩy, nói toạc móng heo:
    – Không đi vào nhìn vậy lỡ đánh nhầm người thì phải làm sao?

    – Tôi chính là vì sợ ngươi đánh lộn người, vì thế mới đặc biệt đi ra để các người nhìn rõ.
    Lâm Dật Phi cười vui vẻ nói:
    – Chỉ có điều muốn đánh tôi tàn phế thì mấy người này chắc không đủ rồi.

    Trong lời nói của hắn hàm chứa thâm ý, có điều Phương Vũ Dương đã bị lửa giận xông lên đầu, hoàn toàn không nghe ra:
    – Với cái đức hạnhỏi này của ngươi thì ta chỉ sợ một đấm ngươi đã không chịu nổi rồi.

    Lời y nói vừa kết thúc thì một bàn tay đã xông tới!

    Làm đàn em quả thực không dễ dàng, điểm mấu chốt là phải hiểu ý của chủ nhân, nếu lửa giận của chủ nhân đã bốc chày rừng rực, bạn còn hỏi lão đại có nên rat ay, vậy không phải đồng nghĩa với một cái tát sao, chính là chuẩn bị bị sa thải, cái gì mà chó khiến người khác ưa thích, không thể nghi ngờ chính là kẻ đi cắn người mà chủ nhân chán ghét mới khiến chủ nhân cảm thấy bạn thông minh lanh lợi.

    Tên thủ hạ thông minh lanh lợi này ra tay tương đối tàn nhẫn, rút đao trong sự im hơi lặng tiếng, âm thầm nắm lấy cổ tay dưới vặn ngược lại, vì thế y dánh một quyền ra chính là lúc Lâm Dật Phi chuẩn bị dùng tay đỡ đòn thì thuận thế chém hắn một nhát!

    Chiêu này gọi là Minh Tu Sạn Đạo, âm thầm đả thương!

    Nhưng mà cái gì y cũng đã suy xét tới, chính là không biết Lâm Dật Phi sẽ giở trò gì mà chưa từng gặp. Lúc trước, khi chưởng môn Đường môn Đường Trúc Chi đánh ra ba mươi ba ám khí, có một chưởng xuyên qua lòng đất, khi bắn ngược trở lại nhưng đều vị Tiêu Biệt Ly nắm rõ ràng.

    Nhãn lực và nội lực cộng hưởng tương quan, nội công càng mạnh thì cảm giác càng nhạy bén. Nội công hiện giờ của Lâm Dật Phi, so với lúc bị người mặt sắt ngầm đoán xưa kia đã sớm chênh lệch một trời một vực rồi, nhưng mà hắn không muốn một chiêu đã chém đến Hoa Sơn hay gì đó, một quyền đánh chết con chó điên này, hắn cảm thấy tên Phương công tử này chắc chắn vẫn còn rất nhiều tác dụng!

    Vì vậy hắn chỉ đá một cước, nắm bắt thời cơ thích hợp tới, khi quyền cước của tên thủ hạ kia cách ngực hắn chưa đầy nửa thước thì đã bị một cước của hắn đá trúng đầu gối!

    “ Rắc rắc” một tiếng vang lên, cùng với đó là tiếng kêu gào thảm thiết của tên kia, truyền đi rất xa, bay lượn chao đảo trên không trung khoảng hơn ba mét, hai đầu gối quỳ mạnh xuống đất lại “bịch” một tiếng, khuôn mặt tên kia méo xẹo như trái hồng chín nát, tiếng kêu chưa kịp phát ra đã bất tỉnh rồi.

    Một tiếng kêu thảm thiết, thê lương kêu sau đó, tiếp sau đó là sự tĩnh lặng khiến người ta sởn tóc gáy!

    Lâm Dật Phi thở dài một tiếng nói:
    – Tôi đã nói rồi, người hữu dụng vẫn hơi ít, Phương công tử, ngươi nói có đúng hay không?

    Cuối cùng Phương công tử đã thay đổi sắc mặt, tất cả mọi lời nói ác độc đều bị đông kết lại trong cái giá lạnh của đêm đông, giống như tiếng kêu thảm thiết kia, tuy rằng rất thê lương, nhưng lại như bị biến mất vào không khí trong khoảng khắc.

    – Ngươi muốn làm gì?
    Thật lâu sau, cuối cùng Phương Vũ Dương đã ói ra lời, có điều mất đi chút huênh hoang, phần nhiều là đờ đẫn.

    – Rất đơn giản, ăn miếng trả miếng.
    Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
    – Con người tôi là như vậy, tội mà bản thân đã làm thì tự mình dùng máu rửa sạch, nếu dùng máu mà vẫn không thể rửa sạch được, vậy thì chỉ có thể dùng mạng sống!

    – Ngươi đừng có ngông nghênh quá.
    Phương Vũ Dương bên trong lớp da lại cảm thấy luồng khí lạnh kia xuyên vào tận trong xương tủy, dù che kín quần áo thế nào cũng không thể xua đuổi đi!

    – Giết bọn ta, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát tội sao. Nơi này là kinh thành, là nơi của luật ***
    Khi Phương Vũ Dương nói tới đây đến bản thân còn cảm thấy có chút nực cười, luật pháp là cái gì? Luật pháp trong con mắt bọn họ hình như cũng chỉ là một loại mì nắm, muốn vê thế nào thì vê, muốn nặn thành thế nào thì nặn, dường như đã rất lâu rồi y chưa nói qua hai chứ này.

    Quả nhiên, Lâm Dật Phi bật cười lầm bẩm nói:
    – Luật pháp? Nói rất hay! Kỳ thực tôi không muốn thế nào cả, đã đánh A Thủy, bẻ gãy cổ tay, nếm chút đau khổ là được rồi!

    – Ngươi cho rằng ngươi là ai?
    Một tên thủ hạ lên tiếng kêu trách mắng, tràn đầy vẻ tuyệt vọng, vừa ban nãy y còn cảm thấy chỗ này chưa đủ hẻo lánh, nếu đánh tên tiểu tử này, nếu có người qua đường sẽ không tránh khỏi chút khó chịu. Nhưng mà hiện giờ đột nhiên biết hắn có chỗ nào thiểu năng trí tuệ mà lại dừng xe ở đây, chim không thải phân, tại sao lại có người tới chứ?

    Y vừa buông lời nói độc ác thì đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, trong giây lát hai bên tai lại to tiếng, sau đó lại bay lên vèo một cái, rồi tiếp đó lại không còn chút tri giác nào, cho dù “ bịch” một tiếng rơi sập xuống đất cũng không khiến y bừng tỉnh ác mộng.

    Lâm Dật Phi nhìn đến chỗ tên kia bị ngã xuống, giữa lớp tuyết dày nửa thước đã bị khoét một hố lớn.
    – Phương công tử, hóa ra ngươi vẫn chưa nói cho thủ hạ của ngươi biết tôi tên là gì, một vị đại ca như ngươi thật không đủ tư cách.
    Hắn quay đầu nhìn đến hai tên thủ hạ còn lại, mỉm cười nói:
    – Hiện giờ các ngươi đã biết ta là ai chưa?

    Hai người kia liên tục gật gật, cảm thấy Lâm Dật Phi này mới giống một lão đại, hai hàm răng trên dưới của hai tên này va vào nhau kêu “ cập, cập”, cảm tưởng như đã nuốt hàng tấn khối băng trong mấy ngày đông giá rét này:
    – Biết…biết…rồi…rồi…

    Ánh mắt Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn nói:
    – Vậy ta là ai?

    Hai người kia sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào:
    – Ngươi là?

    Lâm Dật Phi rút một quả đấm ra, khi co lại đã vặn nghẹo cổ tay của hai người kia, hắn nói:
    – Tôi là Lâm Dật Phi, các người nên nhớ cho kỹ, lần sau dù thế nào cũng đừng tìm nhầm người, tôi ghét nhất người có trí nhớ không tốt.

    Thời tiết lạnh dưới hai mươi độ, nhưng hai người kia mồ hôi lại đầm đìa rơi xuống, có điều hai tên này đến một tiếng kêu rên cũng không phát ra, cắn chặt lấy hàm răng. Sự sợ hãi hiện tại đã khiến bọn chúng khắc phục được sự đau khổ, bọn chúng chỉ em rằng nếu kêu lên bây giờ thì Lâm Dật Phi sẽ không do dự gì mà bẻ gãy hết răng của bọn họ xuống.

    Hắn không phải là Lâm Dật Phi, tuyệt đối không phải là Lâm Dật Phi!

    Trong mắt bọn họ, hắn chắc chắn là một con ác quỷ chui ra từ Địa ngục, không có việc gì phiêu đãng nhân gian!

    Chiêu này của Lâm Dật Phi rất hiệu nghiệm, đến cả sự ác độc như vậy của Phương Vũ Dương cũng bị dọa đến mức mất đi cả tư duy!

    Nếu Tiêu Nguyệt Dung mà nhìn thấy hành động ra tay của hắn sẽ hiểu rõ hắn nói bản thân không đủ hận là có ý gì!

    – Phương Vũ Dương, ta biết ngươi rất có năng lực.
    Lâm Dật Phi dừng lại nơi trong mắt của y, khóe miệng nhếch lên cười, hắn biết lúc này không cần nói chuyện to tiếng thì Phương Vũ Dương cũng sẽ ghi nhớ rõ ràng. Có một số người rất nực cười, cho rằng giọng nói càng to thì càng có lực uy hiếp, nhưng không hề biết rằng đó chính là một suy nghĩ vô cùng buồn cười. Một lão đại thực sự có sức uy hiếp thì nhiều khi không cần nói bất cứ lời nào hết.

    – Tuy nhiên, ta nghĩ ngươi cũng hiểu, chuyện của giang hồ, ngươi nên dùng thủ đoạn giang hồ để giải quyết.
    Lâm Dật Phi từ từ nói:
    – Việc này, hiện là ân oán giữ ta và ngươi, ngươi hiểu chứ?

    – Ngươi muốn thế nào?
    Phương Vũ Dương khôi phục lại bình tĩnh, hạ giọng nói:
    – Lâm Dật Phi, hôm nay ngươi không giết ta, nhất định ngươi sẽ hối hận, tuy nhiên ngươi cũng yên tâm, ta sẽ chỉ tìm ngươi!
    Y phát hiện ra sự tức giận của mình, dường như là một dấu hiệu của việc che dấu sự hèn yếu. Khi y đưa ra hứa hẹn, dường như là một loại điều kiện cầu xin người khác tha mạng, có điều y không hề phát hiện trên mặt mình, dưới mí mắt mình nổi lên một tàn đỏ, rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng không chạy thoát khỏi ánh mắt của Lâm Dật Phi.

    – Kỳ thực công phu của ngươi rất tốt, ngươi không động thủ, chỉ vì ngươi muốn tỏ ra yếu kém.
    Lâm Dật Phi lạnh nhạt cười nói:
    – Nhưng trong mắt của ta, dù ngươi có giấu dốt thế nào thì cũng chỉ là một con kiến, ta muốn nghiền chết ngươi thì cũng chẳng có chút thú vị gì.​
     
    haihoq, zHiePz and Kenshin8995 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 357: Con ghẻ kí sinh!

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    Sắc mặt Phương Vũ Dương tái mét, rồi lại có chút kinh ngạc, y biết võ công, làm sao Lâm Dật Phi biết được?

    – Đi tìm sư phụ của ngươi báo thù.
    Ánh mắt Lâm Dật Phi chớp động, mơ hồ chút kỳ dị nói:
    – Tôi đợi cô ta!

    – Làm sao ngươi biết được?
    Đột nhiên Phương Vũ Dương lớn tiếng hét lên, chớp nhoáng kêu “ộc” một tiếng, máu tươi từ mồm phun ra!

    Ánh mắt Lâm Dật Phi khẽ động, ngắm nhìn dòng máu tươi trên tuyết, màu đỏ sẫm rải rác như hoa mai.

    – Tên ngụy quân tử ngươi dám đánh lén ta?
    Trong mắt Phương Vũ Dương hiện lên tia tức giận, nghĩ tới cái bắt tay vừa rồi, bản thân hiện giờ cảm thấy ngực tức tối, chỉ là thở gấp một hơi mà không ngờ lại phun ra máu!

    – Không phải ta.
    Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên một tia thương hại:
    – Phương Vũ Dương, đi hỏi sư phụ ngươi đi, cô ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi đáp án!
    Trong dạ hội, trang phục đẹp đẽ, đèn đuốc sáng trưng.

    Có điều, châu báu có chói mắt đi nữa, ngọn đèn có rực rỡ đi nữa cũng không lấn át được phong thái rực rỡ của Tô Yên Nhiên.

    Một khúc đàn cổ lạc kết thúc, mọi người đều như mê như say, bưng chén rượu mà quên không uống rượu, khiêu vũ cũng ngừng khiêu vũ lại, không ít người trong lòng đều thầm nghĩ, xem ra cổ nhân nói đến việc nhiễu lương tam nhật, dư âm không dứt cũng không có thật.

    Đôi mắt tuyệt diệu của Tô Yên Nhiên ngắm nhìn đàn cổ, vô cùng chăm chú, chỉ có điều lơ đáng nhìn ra phía cửa, sau khi Lâm Dật Phi cùng cô khiêu vũ một điệu liền hạ giọng nói có chút việc ra ngoài một chút.

    Kỳ thực hắn không biết khiêu vũ, có điều đã xem qua một vài lần, cũng hiểu biết một chút. Bước nhảy trong khiêu vũ không thể nghi ngờ là nó đơn giản hơn rất nhiều so với Tứ Tượng nhị thập bát trong Tứ tượng quy nhất. Bước nhảy của Lâm Dật Phi vừa phóng khoáng lại vừa tự nhiên, vừa tráng kiện lại có chút mềm dẻo, khúc nhạc vừa bắt đầu, không ngờ có rất nhiều người lại cho rằng hắn tốt nghiệp học viện vũ đạo.

    Khiêu vũ cố nhiên là thay bước nhảy, nhưng phần lớn lại là loại khí chất kia. Hắn khi vừa kéo lấy ngọc thủ của Tô Yên Nhiên, bước chân đã di chuyển, mọi người đã bỏ quên cách ăn mặc của hắn, bỏ qua sự tầm thường của hắn.

    Dưới ánh đèn mộng ảo chiếu rọi, tất cả quầng sáng, vầng sáng đều vây quanh lấy hai người, mọi người đều cảm thấy đây rõ ràng là phiên bản bạch mã hoàng tử và cô nàng lọ lem, cũng chính là câu chuyện tình giữa công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử lọ lem!

    Thấy Phương công tử đã rời đi, Tô Yên Nhiên đối với chuyện sắp xảy ra ít nhiều cũng hiểu đôi chút. Thường ngày, cô tuy trầm tĩnh, nhưng không hề ngốc chút nào, có điều cô ít nhiều cũng vẫn lo lắng cho Lâm Dật Phi, cũng cảm thấy Phương Vũ Dương không có sai lầm gì to tát, chỉ hy vọng Lâm Dật Phi sẽ không gây ra phiền phức gì không cần thiết.

    Đối với sự niềm nở của Phương Vũ Dương, cô không cảm động, cũng không có gì chán ghét, loại người này quả thực rất nhiều, nếu bạn đều chán ghét thì chẳng qua là tự kiếm phiền não cho mình, vì thế cô luôn duy trì một khoảng cách lễ phép, không cự tuyệt một cách công khai, cô rất hy vọng tên Phương Vũ Dương này thông minh một chút, có thể biết khó mà rút lui.

    Có điều khiến cô không ngờ tới chính là y dù khó khăn vẫn theo đuổi, không có khó khăn, tạo ra khó khăn vẫn theo đuổi. Chín mươi chính đóa hồng, nghe thì rất lãng mạn, nhưng Tô Yên Nhiên lại không hề cảm thấy thế chút nào. Được cùng với người mình yêu thích, thì cho dù nhìn thấy một ngọn cỏ , một giọt sương thì cũng cảm thấy được sức sống bừng bừng trong đó, cảm giác nhịp đập của con tim, nếu không hợp ý một ai đó, thì cho dù đem cả một vườn hoa hồng tới trước mặt thì cũng chẳng thế nào?

    Tình yêu không phải làm ra vẻ gì đó, là sự xuất phát rất tự nhiên, Tô Yên Nhiên vô cùng tin tưởng điều này.

    Khi nhìn thấy Lâm Dật Phi đi vào cửa, cuối cùng Tô Yên Nhiên cũng yên tâm, gẩy một dây cung kêu “ ting” một tiếng, âm thành dường như cao vút lên, lượn mấy vòng, tựa như một cục đã rơi xuống mặt hộ phẳng lặng, gợn sóng dần dần lan ra.

    Lại một hồi lâu sau, tiếng vỗ tay như nước thủy triều dâng lên, mọi người chỉ có thể dùng tiếng vỗ tay để biểu đạt sự yêu thích của lòng mình, dường như ngôn ngữ của thế tục đã không thể hình dung ra sự tuyệt vời tiếng đàn.

    Vốn dĩ có mấy người định lên tiếng, khúc đàn này chỉ ứng với trên trời, nhân gian có thể nghe thấy mấy lần, nhưng nghĩ lại cảm thấy hơi hô tục, nhiều lúc, nhiều ngôn ngữ, bạn nói lần đầu tiên có tác dụng tuyên truyền giác ngộ, nhưng phản tác dụng thì nó lại khiến người ta cảm thấy có thâm ý không hợp vị.

    Tô Yên Nhiên đứng dậy, khom người cảm ơn, từ chối lui xuống vì hơi mệt, bất chấp ánh mắt chứa ám hiệu của mẹ, đi tới bên cạnh Lâm Dật Phi.

    Cô không phải là biểu thị sự thiện cảm với Lâm Dật Phi, chỉ là cảm thấy nếu đứng bên cạnh Lâm Dật Phi nói chuyện, so với sự thổi phồng xã giao nhàm chán thì thú vị hơn rất nhiều.

    Có người bẩm sinh đã là nhà ngoại giao, nhưng mà muốn tập hợp tất cả ánh mắt của mọi người về mình thì Tô Yên Nhiên không thế, kỳ thực cô chỉ hy vọng trong dạ tiệc sinh nhật có vài người bạn chơi thân nói chuyện là được rồi. Nhưng mà mẹ lại không đồng ý, Tô mẫu hiển nhiên là coi dạ tiệc tối nay là một vụ giao dịch, hoặc là có mục đích kinh doanh nào đó, bà đương nhiên là không thích tên tiểu tử nghèo khó Lâm Dật Phi này, có điều khiến bà thấy kỳ lạ là lẽ nào Phương công tử đã tức giận, tại sao lại không thấy bóng dáng đâu?

    – A Thủy đã đỡ hơn chưa?
    Tô Yên Nhiên khẽ hỏi, nâng ly rượu lên, lễ phép chào hỏi khách khứa.

    Lâm Dật Phi khẽ trả lời:
    – Phương công tử còn thảm hơn cậu ấy.

    – Là anh đánh sao?
    Có thể nói Tô Yên Nhiên hiểu rất rõ võ công của Lâm Dật Phi:
    – Hắn đánh A Thủy sao?

    – Hóa ra là cô đã biết.
    Lâm Dật Phi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại rơi vào hai người ngoại quốc.

    Một người thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, đầu giống như trái bóng, trên hẹp dưới rộng, nhìn giống như một con ghẻ ký sinh, hai mắt rất to, có màu xanh da trời nhạt, ông ta đang nói chuyện gì đó với Tô phụ, vẻ mặt Tô phụ có vẻ kinh ngạc. Người kia tóc vàng, ăn mặc chỉnh tể, thoạt nhìn cao to lực lưỡng, đang trò chuyện vui vẻ cùng một cô gái, lộ rõ vẻ hài hước của mình.

    – A Thủy không còn là trẻ con, đi đường là sao lại té ngã được, hơn nữa lại còn có một danh thủ quốc gia như anh, bị thương bình thường đã cái gì. Anh ấy không thể tới, chắc là mặt mũi hốc hác, ngại không dám tới?
    Tô Yên Nhiên suy đoán như vậy, nhưng cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Lâm Dật Phi.
    – Dật Phi, anh quen biết hai người ngoại quốc kia sao?

    – Không quen, chỉ có điều….
    Lâm Dật Phi chuyển chủ đề nói:
    – Cô nói không sai, ban nãy khi tôi đi ra ngoài, nghe mấy tên thuộc hạ của Phương Vũ Dương nói đích các là bọn chúng đánh A Thủy, tôi chỉ là giáo huấn chúng một chút thôi.

    – Vậy Phương Vũ Dương đâu?
    Tô Yên Nhiên gấp giọng hỏi, thấy Lâm Dật Phi liếc nhìn mình, Tô Yên Nhiên lập tức giải thích nói:
    – Không phải là tôi quan tâm hắn, tôi chỉ sợ anh đánh hắn, anh sẽ có không ít phiền phức, bởi vì nhà hắn có cơ không nhỏ, cho dù là mẹ tôi cũng muốn nịnh bợ nhà hắn ấy.

    – Tôi không đánh hắn.
    Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
    – Nhưng hiện giờ chắc chắn hắn cũng không tốt đẹp gì.

    Tô Yên Nhiên thắc mắc hỏi:
    – Tại sao?

    – Không ngờ hắn lại luyện một loại nội công hiếm thấy.
    Lâm Dật Phi giảm thấp âm thanh xuống nói:
    – Loại nội công ấy kỳ thực chỉ hợp cho phụ nữ tu luyện, hậu quả mà hắn tu luyện quả thực rất nghiêm trọng, vốn dĩ vẫn chưa tới thời điểm bùng nổ, nhưng khi hắn bắt lấy tay tôi, khi có ý đồ đánh thương tôi, có điều tôi chỉ kích thích hắn phát ra một chút thôi.

    Tô Yên Nhiên nghẹn ngào hỏi:
    – Vậy hắn thế nào rồi, sẽ chết không?

    – Chết thì không chết được.
    Lâm Dật Phi thở dài nói:
    – Nếu hắn tủy tiện luyện công tiếp thì tôi e là hắn sống nhưng còn khó chịu hơn chết.

    Tô Yên Nhiên kinh hãi, một hồi lâu sau mới nói:
    – Hắn không đáng tội chết.

    – Kẻ hại hắn không phải là tôi.
    Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
    – Người hại hắn chính là người đã dạy hắn luyện nội công, có hai lý do, một là người dạy hắn là nữ nhân, không nắm rõ điểm đặc thù của loại tâm pháp này, thứ hai chính là người dạy hắn nội công chính là muốn hại hắn.

    Tô Yên Nhiên thở dài nói:
    – Dật Phi, anh vẫn không hề thay đổi sự thận trọng như trước đây, có điều sự việc luôn cần phải đâm đá nhau như vậy sao?

    Lâm Dật Phi mỉm cười, giọng mỉa mai nói:
    – Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Đây chính là giang hồ, giang hồ không phải do bạn làm chủ, tôi có thể làm được, chẳng qua là tránh bản thân bị lừa gạt và tổn thương mà thôi.

    Tô Yên Nhiên lắc đầu, mỉm cười nói:
    – Dù sao tôi cũng không thể giúp gì được anh, anh chỉ có thể tự mình chú ý.

    – Ai nói cô không thể giúp đỡ gì.
    Ánh mắt Lâm Dật Phi nhìn tới hai người ngoại quốc kia:
    – Bọn họ huyên thuyên cái gì vậy, tại sao tôi không nghe hiểu chút nào hết vậy?

    – Bọn họ là người Mỹ, nói tiếng Anh.
    Tô Yên Nhiên liếc mắt đánh giá hắn nói:
    – Hóa ra anh vẫn luôn nghe trộm bọn họ nói chuyện, cách xa như vậy thì tôi không thể nghe được.

    Lâm Dật Phi cười cười nói:
    – Gia đình cô kết giao với người nước ngoài?​
     
    haihoq, zHiePz and Kenshin8995 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 358: Cỗ máy thời gian (1)

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    – Cũng không tính là kết giao qua lại gì đó, chỉ là bạn làm ăn mà thôi.
    Tô Yên Nhiên lắc lắc đầu:
    – Tôi không thíchỏi mọi người ngày ngày ngoài việc bàn chuyện kinh doanh thì nói chuyện tiền bạc gì đó, bọn họ hình như quen biết khi cha tôi đi nước ngoài, chắc là tìm cha tôi bàn chút chuyện làm ăn. Sao vậy, ông chủ Lâm Dật Phi, từ sau khi mở xưởng chế biến thuốc, đột nhiên lại có hứng thú với thương trường làm ăn rồi sao?

    Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
    – Tôi dám đánh cược là bọn họ không bàn chuyện làm ăn.

    Lâm Dật Phi thắc mắc hỏi:
    – Tại sao?

    – Nói chuyện làm ăn đều là hòa khí sinh tài, chứ không cần mặt đỏ tía tai…
    Lâm Dật Phi phán đoán nói:
    – Hắn cầu xin cha cô một việc, nhưng cha cô không chịu.

    Hắn vừa nói dứt lời, Tô Yên Nhiên liền nhìn thấy cha cô liên tục lắc đầu, không khỏi buồn cười nói:
    – Anh quan tâm bọn họ làm gì.

    Trong mắt Lâm Dật Phi hiện lên một tia sáng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng không nhịn nổi đành lẩm bẩm nói:
    – Rốt cuộc là hắn cầu xin cha cô chuyện gì?

    – Tôi đi hỏi một chút.
    Tô Yên Nhiên nghe huyền cầm hiểu nhã ý, nghe ra ngụ ý của Lâm Dật Phi liền đi tới bên đó, Lâm Dật Phi cũng không ngăn cản. Tên ngoại quốc ký sinh kia nhìn thấy Tô Yên Nhiên, mắt đột nhiên sáng lên, ngơ ngác như nhìn thấy cao tăng đi từ trong chùa miếu ra. Với trình độ Anh ngữ tầm thường của Lâm Dật Phi cũng có thể nghe ra y đang khen ngợi vẻ đẹp xuất chúng của Tô Yên Nhiên.

    Người nước ngoài và người Trung Quốc không giống nhau, cái gì mà sweet heart, honey, darling, cái gì mở miệng là bạn thật xinh đẹp, viết thư cũng như vậy, nếu là người Trung Quốc nói như vậy, nếu không phải bạn đang theo đuổi con gái nhà người ta, thì bạn đang đùa giỡn, bỡn cợt. Lâm Dật Phi tới đã lâu như vậy cũng không lấy gì làm lạ.

    Không ngờ Tô Yên Nhiên cũng dùng Anh ngữ đáp lại, nho nhã lễ độ, hai người nói chuyện một lúc, Tô Yên Nhiên gật gật đầu, người kia mừng rỡ, ôm Tô Yên Nhiên một cái, có điều không có hành động gì quá mức. Tên ký sinh kia lại đi tới bên cạnh tên tóc vàng, vỗ tay xưng danh, có điều Lâm Dật Phi nhìn thấy vẻ mặt của tên tóc vàng kia rất lãnh đạm, bộ dạng không lấy gì làm vui mừng.

    Tô Yên Nhiên và cha đàm luận vài câu, lời nói mang tính khẩn cầu, thanh âm tuy nhỏ, khoảng cách dù xa nhưng Lâm Dật Phi vẫn nghe thấy rất rõ:
    – Cha, hắn cũng là một nhà khoa học, có chút kỳ lạ cũng không lấy gì làm lạ, cha cho hắn một cơ hội đi.

    Bố Tô hiển nhiên rất chiều chuộng con gái, vẻ mặt vốn cau có bỗng mỉm cười:
    – Nhưng mà hôm nay là sinh nhật của con gái ta, để hắn nói cái phát minh khoa học gì đó thật chẳng ra gì.

    – Không có vấn đề gì.
    Tô Yên Nhiên làm nũng nói:
    – Cha, chỉ một lần này thôi!

    Bố Tô cũng hết cách đành gật đầu nói:
    – Được, vậy theo ý con.
    Bố Tô đáp ứng yêu cầu của cô con gái hoàn toàn là do cưng chiều cô chứ thực ra cũng không có hứng thú với cái người tên là Mã Đặc Lợi. Ông luôn cổ động bản thân mình đầu tư nhưng hiện giờ xem ra tất cả những điều này là hành động ném tiền vào trong nước.

    Nhưng ông không thể để cho con gái buồn được vì hôm nay là sinh nhật của cô, thực ra cho dù hôm nay không phải là sinh nhật của cô thì bố Tô cũng luôn là một người yêu con gái trong nhà.

    Nói thế không có nghĩa là mẹ Tô không thích con gái mà do bà có kiểu con buôn mà rất nhiều người đều có. Bà luôn cảm thấy rằng con gái xinh đẹp thế này là do mình sinh ra, việc dưỡng lão của bà, tất cả việc trà, cơm, nước, tất cả hào quang rõ ràng là đều ở trên người con gái. Yên Nhiên và Tô Tình không giống nhau, Tô Tình hiếu động nhưng Yên Nhiên lại không như vậy nên tất cả hy vọng của bà đều đặt trên người con rể. Nếu dựa theo tiêu chuẩn này thì chắc chắn là Lâm Dật Phi không đủ tiêu chuẩn.

    – Đầu tiên rất cảm ơn mọi người đã đến đây dự sinh nhật của tôi.
    Vẻ mặt Tô Yên Nhiên tươi cười, có vẻ chân thành mà ai cũng có thể nhìn ra được:
    – Nhưng tôi ngoài đánh đàn ra cũng không hiểu gì về những cái khác.
    Tô Yên Nhiên lại nói:
    – Cái gì nhiều quá cũng khiến người ta không thích nên tôi quyết định là tạm thời giấu dốt, thời gian còn lại sẽ nhường cho một nhà vật lý nổi tiếng người Mỹ, anh Mã Đặc Lợi để mọi người nghe một chút những lý luận mới của anh.

    Tô Yên Nhiên chỉ chỉ một cái, tất cả mọi ánh mắt và ánh đèn đều tập trung vào con người ký sinh ấy.

    Tô Yên Nhiên bất động thanh sắc bước xuống, Mã Đặc Lợi sờ sờ cái đầu trọc lóc như đít khỉ, vội vã đứng vào chỗ Tô Yên Nhiên đứng khi nãy:
    – Xin chào tất cả mọi người!

    Điều đáng ngạc nhiên nhất là anh ta có thể nói một cách lưu loát tiếng Bắc Kinh, điều này ít nhiều cũng khiến mọi người cảm thấy gần gũi hơn với anh ta:
    – Tôi là nhà vật lý người Mỹ Mã Đặc Lợi, hôm nay rất cảm ơn cô Tô đã cho tôi cơ hội được diễn thuyết trước mặt mọi người. Đương nhiên tôi cũng phải cảm ơn ông Tô, ông là người mà tôi vô cùng kính trọng.

    Điều này cũng giống đạo lý đánh chó thì phải nhìn chủ, nếu như anh đến không phải để gây chuyện thị phi thì đừng tiếc nói mấy lời cảm ơn.

    Mọi người cười ầm lên, một người cười nói:
    – Chúng tôi còn phải cảm ơn anh Mã Đặc Lợi đã cho chúng tôi cơ hội được nghe khoa học giả tưởng uyên thâm một lần ấy chứ.

    Vẻ mặt của Mã Đặc Lợi tỏa sáng, giống như một người thất bại bỗng dưng được thăng chức, con đường làm quan một bước lên mây:
    – Chắc tất cả mọi người đều cho rằng những gì tôi nói là mấy thứ hạt nhân nguyên tử, điện tử khiến người ta đau đầu gì đó, nhưng đầu tiên tôi xin nói một chút về bố tôi.

    Những người nghe bên cạnh có chút ồ lên, xì xào bàn tán, trong lòng ai cũng thầm nghĩ mọi người nể mặt anh thì anh nên mau chóng mà nắm bắt cơ hội thể hiện học vấn của bản thân đi. Anh lôi bố anh ra đây là để chúng tôi phải cảm ơn ông ta đã sinh ra anh và nuôi anh à?

    Hiển nhiên Mã Đặc Lợi đã quen với biểu hiện như thế này của mọi người, cũng chịu khá nhiều sự chế giễu nên anh ta nói ngắn gọn:
    – Bố tôi đã qua đời từ mười năm trước rồi.

    – Oh!
    Tất cả mọi người đều thở dài để biểu thị sự đồng cảm của mình, còn có chút bất đắc dĩ.

    – Ông chết do một loại bệnh, mười năm trước căn bệnh đó vẫn là một bệnh nan y.
    Mã Đặc Lợi thở dài một tiếng:
    – Nhưng sau khi bố tôi mất được một năm, đột nhiên có người tuyên bố là đã có thuốc trị được bệnh đó. Điều này đối với tôi không thể nghi ngờ chính là càng thêm nuối tiếc và đau khổ.

    Mọi người bắt đầu cảm thấy hứng thú, thực ra rất nhiều người đã từng trải qua tình cảnh mà cậu ta nói đến. Một người to béo lớn tiếng nói:
    – Điều này thật là đáng tiếc nhưng cũng không có cách nào khác. Tôi nghe nói hiện giờ giới khoa học đang nghiên cứu một kỹ thuật ướp lạnh, có thể ướp lạnh cơ thể những người mắc bệnh nan y không chữa được, không phá hoại các tổ chức và tế bào của cơ thể. Loại ướp lạnh này có thể để đông được trong mấy chục năm, như vậy thì nếu như khoa học kỹ thuật hoặc là y học phát minh rồi thì còn có hy vọng được cứu sống.​
     
    haihoq, zHiePz and Kenshin8995 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lãng Tử Tại Đô Thị
    Tác giả: Tiểu Mạc
    Chương 358: Cỗ máy thời gian (2)

    Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
    Chia sẻ bởi Banlong.us
    Nguồn: Metruyen



    – Không sai, quả thực đây là một cách.
    Mã Đặc Lợi thở dài một tiếng:
    – Lúc đầu tôi không ngờ rằng, nên nói là nhân loại không ngờ rằng, hoặc nói một cách chính xác thì không nắm chắc 100% những áp dụng khoa học kỹ thuật. Nhưng đây chỉ là một sự tưởng tượng tốt đẹp thôi, hơn nữa mọi người thử nghĩ xem, nếu như mấy chục năm sau, cho dù chúng ta được chữa trị rồi sống lại nhưng con cháu của chúng ta còn lớn tuổi hơn cả mình thì mọi người sẽ có cảm giác gì?

    Tất cả mọi người đều trầm mặc, tuy những gì Mã Đặc Lợi nói rất tàn nhẫn nhưng cũng là thực tế. Con người ai cũng sống trong vòng tròn cuộc sống của chính mình, nếu rời khỏi vòng tròn đó thì những gì mất đi quả thực là quá nhiều.

    – Nhưng tôi vẫn còn một cách khác để những chuyện đáng tiếc như thế này không còn xảy ra nữa.
    Đột nhiên Mã Đặc Lợi cao giọng kêu lên đầy vẻ hưng phấn như được tiêm mooc phin.

    – Mau nói đi!
    Mọi người mồm năm miệng mười, hứng thú tăng vọt.

    – Đó chính là cỗ máy thời gian.
    Một câu nói của Mã Đặc Lợi không làm cho đám đông chấn động nhưng Lâm Dật Phi lại ngẩn ra.

    – Cỗ máy thời gian á?
    Trong đám người đã có người châm biếm, giọng nói tràn đầy sự châm chọc và không hài hòa:
    – Tôi nghĩ gần đây có phải anh Mã Đặc Lợi xem quá nhiều phim đến tương lai gì đó hay là anh có hứng thú với cỗ máy thời gian trong tác phẩm của nhà viết tiểu thuyết viễn tưởng nổi tiếng người Anh Wells?

    Khoa học viễn tưởng đã phổ biến trong rất nhiều năm, tuy mọi người nghe nhiều về cỗ máy thời gian cũng cảm thấy quen tai nhưng vẫn rất xa vời. Người này nói châm chọc như vậy cũng không có gì là kỳ lạ nhưng Mã Đặc Lợi cũng không mất tinh thần, nên nói là những ý kiến ngu muội trong mắt anh ta cũng không thể đánh mất nhiệt tình của anh.

    – Cỗ máy thời gian của tôi hoàn toàn khác với của bọn họ.
    Mã Đặc Lợi lớn tiếng nói nhưng thực ra lại như một biểu hiện của sự chột dạ. Hiển nhiên anh ta không biết rằng nói to chưa chắc đã cho thấy cái lý của anh ta. Trán anh ta tỏa sáng, ngọn đèn chiếu xuống, trong ánh mắt màu xanh nhạt phát ra màu xanh thẳm có thể nhấn chìm người ta trong đại dương.

    – Nói thẳng ra thì cỗ máy thời gian của tôi chính là một loại vòng xoáy ánh sáng.

    – Vòng xoáy ánh sáng?
    Mọi người có chút kinh ngạc, dường như nghe được một giả định mới mẻ, ít nhiều cũng có chút hứng thú:
    – Đó là cái gì vậy?

    Mã Đặc Lợi hiển nhiên biết rằng lúc này mọi người đã cắn câu, lúc này anh mới có thể tranh thủ lợi thế của mình:
    – Vốn dĩ tôi nghiên cứu về vật lý hạt nhân nhưng từ lúc bố tôi qua đời thì tôi bắt đầu dành tinh lực cả đời nghiên cứu về những lý luận có liên quan đến thời gian.

    Nhìn mọi người nắm chặt chén rượu trong tay, dáng vẻ như muốn ném qua, cuối cùng Mã Đặc Lợi cũng hiểu được đạo lý sự việc phát triển đến mức cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, vội vàng đi vào chủ đề chính:
    – Cỗ máy thời gian của tôi lấy cơ sở là thuyết tương đối nghĩa rộng của Einstein, mọi người không hiểu về thuyết tương đối nghĩa rộng đúng không?

    – Không hiểu thì mới cần nhà khoa học như anh giải thích chứ.
    Trong đám người truyền đến giọng nói châm chọc, điều này ít nhiều khiến Mã Đặc Lợi cảm thấy tình hình phát triển chưa chắc đã tốt đẹp như anh ta tưởng.

    Dụng ý của anh ta khi đến đây rất đơn giản, đó là vứt bỏ sự kiêu ngạo của nhà khoa học để thu được một chút kinh phí nghiên cứu.

    Nhà khoa học mà không có tiền thì cũng như một người làm tên lửa nhưng gặp người bán trứng luộc nước trà cũng cảm phải ăn nói khép nép. Cảm giác hiện giờ của anh ta chính là như vậy, hiển nhiên là anh ta vẫn chưa đủ nổi tiếng nên chỉ có thể để cho một người vĩ đại, cao thượng như Einstein vất vả thêm chút nữa, giúp anh ta thuyết phục mọi người:
    – Trong thuyết tương đối nghĩa rộng có chỉ rõ rằng lực hấp dẫn là đồ thị của thời gian và không gian, vậy nên lực hấp dẫn lớn có thể làm ánh sáng bị bẻ cong đồng thời khiến cho thời gian trôi chậm lại.

    Mọi người vừa nghe đến Einstein thì ít nhiều có chút trầm mặc, ai cũng cho rằng ông là người ngoài hành tinh, nếu không thì tại sao ông lại nghĩ ra nhiều lý luận không thể tưởng tượng được như vậy chứ. Ông chỉ ngồi một chỗ rồi suy nghĩ là có thể nghĩ ra những lý luận kinh hãi thế tục, ông đi trước tư duy của nhân loại không chỉ một trăm năm mà lý luận của ông còn được hậu nhân không ngừng đem ra nghiệm chứng.

    – Lý luận của tôi đã rất hoàn thiện rồi.
    Khi Mã Đặc Lợi nói đến đây thì trong giọng nói tràn đầy sự kích động:
    – Công cụ xuyên qua của tôi thoạt nhìn sẽ giống như một vòng xoáy ánh sáng có hình trụ, đường kính khoảng mười mấy thước Anh, trên thực tế thì đó là một lực hấp dẫn lớn do một chùm sáng tia laser tạo thành mà sức mạnh trong trung tâm của lực hấp dẫn đủ để làm cong thời không, nếu như tiếp cận lực hấp dẫn thì đồng hồ báo thức và đồng hồ sinh vật đều sẽ bị thay đổi. Nếu như một người bước vào đường hầm thời gian này thì có khả năng sẽ xuất hiện tại một thời điểm nào đó trong quá khứ.

    Anh ta nói khá thận trọng, dùng từ cũng khá mơ hồ, chỉ nói lý luận của mình rất hoàn thiện, trên thực tế có quá nhiều cái gọi là hoàn thiện nhưng vẫn luôn không có đủ kinh phí khiến lý luận bị mắc cạn. Mấy chục năm trước, thậm chí có mấy người cuồng chiến tranh muốn đến dựa gần nơi có dung nham, chôn một số lượng kha khá vũ khí hạt nhân, tiến tới khai thông một bờ biển rồi bao phủ cả trái đất.

    – Xin hỏi anh Mã Đặc Lợi, cái công cụ xuyên thời gian anh nói có thể đưa tôi trở về mấy trăm năm trước sao? Thậm chí là mấy ngàn năm về trước, ví dụ như là có thể để tôi thấy được Trường Thành của Trung Quốc được xây dựng bằng tay như thế nào không?

    Một âm thanh thoáng chút trầm thấp vang lên từ xa xa, mọi người nhìn theo tiếng nói thì thấy Lâm Dật Phi đứng đó, bên cạnh còn có nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay – Tô Yên Nhiên. Cử chỉ thân thiết của hai người khiến rất nhiều anh chàng kim cương (ý chỉ giàu có) có mặt tại đây cảm thấy hơi buồn bực.

    – Cái này à?
    Sắc mặt của Mã Đặc Lợi hơi đỏ nhưng lại có chút hưng phấn. Anh ta luôn muốn có một khoản tiền vốn để thực hiện giấc mơ của mình, nay được người khác hỏi thì rõ ràng là một sự bắt đầu tốt đẹp, nhưng điều thiếu hoàn mỹ là người hỏi anh ta thoạt nhìn còn nghèo hơn cả bản thân anh ta.

    – Thứ nhất, tôi cảm thấy một nhà khoa học thì nên có thái độ cầu thị, điều tôi muốn thanh minh một chút chính là cỗ máy thời gian này của tôi không giống với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết viễn tưởng, có thể tự do đi tới đi lui, đến bất cứ điểm thời gian nào mà bản thân mình muốn. Lý luận này của tôi chỉ có thể khiến cho một số người trở về điểm mà cỗ máy khởi động, ví dụ nói hôm nay chúng ta chế tạo được một cỗ máy tốt, chính thức đưa vào khởi động, ngày này của năm sau anh bước vào cỗ máy này, tôi cùng lắm chỉ có thể đưa anh trở về ngày hôm nay của lịch sử chứ không thể về lâu hơn nữa.​
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)