Tiên Hiệp Lạn Kha Kì Duyên - Chân Phí Sự

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 21: Thanh linh chi khí ở trên tay

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Cún Con
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Dù một người tập võ như Lục Thừa Phong, nhưng giờ y cũng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Y bèn quay đầu và nhìn về tên thương nhân kia một cách lạnh lẽo, tên này làm sao không biết việc này.

    “Ách, cái này, ta quên mất…Ta…”

    "Hừ!"

    Chủ bộ nhìn gã một cái rồi mở miệng nói:

    “Thật ra nha môn chúng ta đã đặc biệt điều tra nơi này, nhưng cũng không thu hoạch được gì, thậm chí còn mời cao tăng, đạo nhân đến đây làm phép. Về phần căn nhà này đến cuối cùng như thế nào thì ta cũng đã nói hết. Ta! Một Chủ bộ nho nhỏ, dù sao cũng phải cố gắng nhắc nhở ngươi!”

    Nói xong những câu này, Chủ bộ vuốt râu nhìn Lục Thừa Phong.

    “Lục thiếu hiệp còn muốn mua trạch viện này không?”

    Lục Thừa Phong thoáng do dự. Nếu như căn nhà này hư hư thực thực đại hung, tự nhiên không thể mua. Trong ghi chép của quan phủ đều đã viết mấy cái này, chẳng may là sự thật, mua rồi không phải liền hại tiên sinh sao?

    “Ai, nếu nhà có ma, ta đây…”

    Đợi đã...!

    Lục Thừa Phong nói được một nửa thì sửng sốt một chút. Bỗng y sực nhớ ra mình đang mua trạch viện giúp ai.

    Đây là Kế tiên sinh, một vị cao nhân khiến cho cọp tinh trên núi Ngưu Khuê phải dùng lễ đệ tử quỳ lạy! Ngưu nhân! Mãnh nhân a!

    Sau đó y nhớ lại câu nói của Kế tiên sinh trước khi quyết định mua trạch viện: “Trạch viện tiện nghi như vậy lại lịch sự tao nhã, vì sao lại không mua? Bất quá có chút bụi bặm, dọn dẹp thoáng cái liền tốt rồi!’

    Có một chút bụi bặm? Dọn dẹp một chút?

    Nếu nhà này có ma thật, Kế tiên sinh không nhận ra ư? Nếu tin đồn thất thiệt thì càng không thành vấn đề!

    “Chủ bộ đại nhân, tại hạ vẫn muốn mua căn nhà này. Chẳng qua đây cũng không phải nơi ở của Lục mỗ, mà của một vị sư trưởng của tại hạ.”

    Chủ bộ có chút giật mình nhìn hắn, một gã nha dịch khác trong phòng cũng không giấu được khiếp sợ. Duy nhất chỉ có gã thương nhân đang mừng thầm trong lòng.

    “Lục thiếu hiệp, ngươi nên suy nghĩ kỹ, nếu mua cho sư trưởng thì càng nên cân nhắc kỹ càng hơn!! Ngươi…vẫn muốn mua?

    "Chủ bộ đại nhân xin yên tâm, Lục mỗ minh bạch!”

    Chủ bộ lắc đầu, cũng không khuyên can nhiều mà gã cũng đã làm hết trách nhiệm, dù cho nhà có ma thì thực tế cũng không chứng minh được.

    Gã chỉ vào giá bút, bút lông và nghiên mực bên cạnh.

    “Được rồi, xin Lục thiếu hiệp thay vị sư trưởng kia của ngươi ký tên lên sổ ghi chép, sau đó giao nộp ba mươi sáu lượng bạc ròng!”

    Lục Thừa Phong không nói gì thêm, lấy bút lông ra, chấm một chút mực. Sau đó, y ký hai chữ lên sổ ghi chép rồi trả lại bút. Y cũng đưa ra ba tờ ngân phiếu mười lượng, một tờ ngân phiếu năm lượng và một lượng bạc.

    Chủ bộ nhận tiền, cẩn thận nhìn qua mấy tờ ngân phiếu rồi ước lượng nén bạc một chút, liền bỏ tiền vào ngăn kéo. Sau đó gã nhìn tới sổ ghi chép, trên đó viết hai chữ “Kế Duyên” ngay ngắn, lại ngẫm nghĩ hình như chín người giết cọp cũng không có nhân vật nào như vậy.

    “Được. Lục thiếu hiệp đợi một chút. Ta đi lấy khế ước mua bán nhà đất.”

    Chủ bộ đứng dậy, dựa vào ký hiệu tìm kiếm sau mấy giá sách lớn. Một lúc sau, gã lấy ra một xấp giấy tờ, từ trong đó tìm ra khế ước của trạch viện kia. Gã xoay người đưa cho Lục Thừa Phong.

    “Đây, xin cầm lấy!”

    “Đa tạ chủ bộ đại nhân!”

    Sau khi Lục Thừa Phong nói cám ơn, y lấy khế ước ra nhìn thoáng một chút. Ở phía trên, quan ấn văn thư phê bình chú giải và quy tắc đều chi tiết đầy đủ.

    “Cho ngươi, đây là tiền thù lao của ngươi! Một lượng 18 thù.”

    Chủ bộ đẩy bạc và một đống nhỏ tiền đồng tới góc bàn, chỗ đó còn có một cái cân nhỏ.

    “A! Vâng! Vâng!”

    Gã thương nhân giấu không nổi nụ cười, vội vàng tiếp nhận thù lao trên tay Chủ bộ, cũng không cân lại mà bỏ vào túi của mình.

    Nếu việc mua bán thành công thì tiền thù lao sẽ do người bán chi. Căn nhà càng đắt thì cho càng nhiều, mức cao nhất có thể đạt tới mười lượng. Nếu không mua bán được, vậy thì thương nhân như hắn cũng chỉ có thể cầm chút ít tiền người mua trả công cho việc dẫn đường vất vả mà thôi.

    Sau đó, Lục Thừa Phong cùng gã thương nhân rời khỏi thư phòng của Chủ bộ. Tên thương nhân vừa ra khỏi cửa thì chạy như bay, gã sợ Lục Thừa Phong tìm gã tính sổ.

    “Hừ, đồ chợ búa vô lại!”

    Nhìn bóng lưng đang chạy thục mạng kia, Lục Thừa Phong hừ lạnh một tiếng.

    Vừa rồi quả thực y muốn đạp tên này một cước. Kết quả người này chuồn còn nhanh hơn cá chạch, khiến một người tập võ như y bỏ lỡ cơ hội tốt, bây giờ mà đuổi theo thì mất danh phận quá.



    Nhà trọ Vân Lai tốt nhất ở huyện Ninh An, vừa gần miếu Thành Hoàng vừa gần phố xá, ban ngày náo nhiệt mà buổi tối lại vô cùng an tĩnh. Chín vị thiếu hiệp cùng với với Kế Duyên mỗi người ở một phòng.

    Hiện tại Kế Duyên ngồi ngẩn người ở trong phòng, mở cửa sổ lắng nghe sự hối hả náo nhiệt ở bên ngoài.

    Đến thế giới này đã được vài ngày, kỳ thật Kế Duyên vẫn còn rất cô đơn.

    Tuy đám người Lục Thừa Phong, Yên Phi cũng không tệ lắm nhưng hắn cũng không muốn lúc nào cũng đi theo bọn họ. Kế Duyên lặng lẽ đi hỏi một vài đại phu trong nội thành. Đối với vấn đề thị lực của hắn thì bọn họ đều thúc thủ vô sách, còn việc hắn mong mỏi duyên tiên lúc trước thì càng không có manh mối nào.

    Trái lại phương diện võ thuật có thể tính toán một chút, dù sao đám người Lục Thừa Phong thực sự biết võ công. Loại võ công này không như mấy bộ phim cổ trang giả tạo trên Ti vi ở kiếp trước, mà những chiêu thức lăng lệ ác liệt này còn có thể vượt nóc băng tường nữa.

    Bất quá một người ngoài bị mù, trong ấn tượng của mấy người này còn là một thế ngoại cao nhân, mở miệng hỏi bí tịch? Cầu xin người chỉ dạy?

    Hình như có chút không thích hợp.

    Kế Duyên lại ngồi ngẩn người lần nữa. Hắn nhớ lại ván cờ Lạn Kha lúc trước, vì sao hắn lại chạm vào, nếu như lúc đó hắn không đi tới, không tiện tay đặt quân cờ xuống vị trí Thiên Nguyên kia, có hay không liền…

    "Xì xì..."

    Hắn nghe thấy thanh âm nhỏ đến mức khó có thể nghe được trong cơ thể. Cánh tay run lên tựa như bị điện giật, giống như bất cẩn khuỷu tay bị đụng một cái, trực tiếp tê dại đến đầu ngón tay, bất quá chỉ có ngón trỏ và ngón giữa.

    Một hư ảnh quân cờ theo dòng điện bỗng lượn lờ quạnh đầu ngón tay.

    “Khốn nạn!!”

    Kế Duyên mạnh miệng chửi tục, tâm tình lập tức trở nên kích động. Lúc Lục Sơn Quân rời đi, hiện tượng thần bí này xảy ra trên người hắn, có thể nói ký ức như vẫn mới ngày hôm qua.

    Khi vừa xuống núi được mấy ngày, không biết hắn đã thử bao nhiêu lần, thậm chí còn bắt chước tư thế Người Nhện nhả tơ cũng không thấy có hiệu quả gì, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện.

    Nhưng vấn đề chỗ, Nó có thể làm gì? Đả thông hai mạch Nhâm Đốc hả?

    Đáng tiếc Kế Duyên không thấy có phép thần kỳ nào xảy ra. Hắn không cảm thấy thân thể có thay đổi gì, cũng không thể đả thông kinh mạch nào đó.

    Trong phòng dần dần có gió nhẹ nổi lên, không khí ngoài cửa sổ cũng như có như không bị dẫn vào.

    Kế Duyên cũng không quan tâm đến cơn đau khi mở hai mắt nữa. Hắn phát hiện ra xung quanh hư ảnh quân cờ trên đầu ngón tay phải kia có từng đạo thanh linh chi khí mơ hồ xuất hiện.

    Cảm giác được cơn gió trong phòng có chút mạnh hơn, Kế Duyên dường như nghĩ tới điều gì đó. Hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, chợt thấy có từng tia thanh linh chi khí bay tới.

    Ánh mắt hắn quay lại nhìn đầu ngón tay, thanh linh chi khí lượn quanh quân cờ hư ảo, hình thành một trận vòng xoáy rất nhỏ. Gió trong phòng dường như cũng trở nên lớn hơn một chút, khiến cho mảnh vải trướng cùng các loại vật dụng nghiêng ngả theo.

    Lúc này, toàn bộ sự chú ý và tinh thần của Kế Duyên đều tập trung dẫn động sự biến đổi này.

    Vào thời khắc tâm linh tương thông, trong đầu ý niệm khẽ động, những tia thanh khí này đều đồng loạt chui vào trong quân cờ.

    “Đông, đông, đông…”

    “Kế tiên sinh! Là ta, Lục Thừa Phong. Ta từ huyện nha trở về!”

    Bị tiếng đập cửa làm giật mình, ý niệm trong đầu Kế Duyên biến mất. Một lần nữa, quân cờ trong tay không thấy đâu nữa.

    Kế Duyên còn có chút sững sờ nhìn ngón tay của mình, còn đắm chìm vào cảm giác thần kỳ lúc nãy, cũng không thấy giận dữ hay phiền muộn vì bị quấy rầy. Cảm giác này có thể xuất hiện một lần tự nhiên có thể xuất hiện lần thứ hai.

    "Kế tiên sinh, ngài có ở trong không?"

    Lục Thừa Phong đứng ở cửa hỏi một câu, Kế Duyên mới phản ứng, quay đầu nói một tiếng.

    "Vào đi!"

    Ngoài cửa Lục Thừa Phong lúc này mới đẩy cửa phòng ra nhưng còn chưa đi vào, y liền ngây ngẩn cả người.

    Đó là cảm giác bị một luồng khí đặc biệt quét qua cơ thể. Trên người nhất thời cảm thấy tê dại như bị điện giật.

    Luồng gió trong phòng còn chưa hoàn toàn tán đi, cánh tay phải Kế Duyên chống lên mặt bàn, trên tay hiện lên một kiếm chỉ tản mạn. Mảnh vải trướng trong phòng lay động chập chùng. Cơn gió tựa như vờn quanh Lục Thừa Phong, sau khi cửa mở thì nhanh chóng giảm đi, trong phòng gió êm sóng lặng.

    Đồng thời trong quá trình này, Lục Thừa Phong phát hiện ra nội tâm của mình cũng dần dần yên tĩnh, hít thở nhẹ nhàng, cảm thấy thân thể cũng khoan khoái dễ chịu hơn. Y cứ đứng ở cửa nửa ngày không động đậy như vậy.

    Kế Duyên còn đang lưu luyến cảm giác vừa rồi. Sau khi quân cờ nhập vào thân thể, hắn cảm thấy tứ chi đều sảng khoái, giống như người đang mệt nhọc được cạo gió xoa bóp vậy. Sau một hồi, hắn cũng phát hiện ra Lục Thừa Phong đang ngơ ngác, còn chưa bước vào.

    "Lục thiếu hiệp, ngươi sững sờ ở cửa làm gì vậy?"

    “Ách, tiên sinh, hiện tại ta có thể thuận tiện tiến vào sao?”

    “Có gì mà không tiện chứ?”

    Kế Duyên tin rằng vào lúc gõ cửa thì một ít biến hóa của quân cờ đều đã tản đi. Vì vậy nhiều nhất thì Lục Thừa Phong cũng chỉ thấy cơn gió thổi qua mà thôi, cũng không có gì lớn lao, dù sao hắn cũng đang mở cửa sổ.

    “A, Kế tiên sinh, là thế này, trạch viện kia ta đã mua giúp ngài. Đây là khế ước mua bán và chìa khóa.”

    Lục Thừa Phong đi vào phòng, lấy xấp giấy văn kiện, khế ước và chìa khóa ra.

    Nhưng Kế Duyên lại không có tập trung, một bên hắn cẩn thận lĩnh hội cảm giác vừa rồi trên thân thể. Một bên thì hắn nhìn khế ước nhà đất, chữ viết chằng chịt của các điều khoản, dấu ấn màu đỏ của quan phủ, cùng với tên Kế Duyên trên giấy tờ.

    Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời hắn mua cho mình một căn nhà.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 22: Trời xui đất khiến

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Cún Con
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Nhưng với mấy tờ giấy khế ước này, Kế Duyên cũng chỉ liếc qua mà thôi. Thị lực của hắn như vậy thì làm sao thấy rõ phía trên viết cái gì, nên lúc này Kế Duyên chỉ có thể tin tưởng vào Lục Thừa Phong.

    Bỗng Kế Duyên bị cảm giác tê ngứa lan tràn khắp cơ thể, hắn bèn vội vàng chú ý tiếp đến những biến hóa này.

    Lạ thay khi hắn muốn trải nghiệm tinh tế hơn cảm giác này thì nó càng khó nắm bắt hơn. Ngược lại nếu hắn thả lỏng tinh thần vứt bỏ tạp niệm thì sẽ thần kỳ cảm nhận được.

    Trong khoảng khắc cơ thể của hắn giống như mở rộng bành trướng, cao vọt lên vô hạn. Toàn bộ kinh mạch trong cơ thể như hóa thành sông rộng biển lớn. Xương cốt, máu huyết cùng với khí tức xung quanh thân thể hòa quyện vào nhau như nước chảy mây trôi. .

    Tâm tình Kế Duyên thuận theo đó cũng bài trừ tạp niệm, càng lúc càng tĩnh lặng như nước, cái cảm giác nhìn thiên địa kia cũng càng thêm tự nhiên. Tinh thần bay bổng, ý thức như hóa thành một cơn gió linh hoạt, không trọng lượng mang theo cảm giác vẫy vùng với đất trời, có sông núi trập trùng, có hồ sâu nước ngầm, có mưa gió mờ mịt, có trời trong sương mù, nơi đây ngàn vạn cảnh tượng khác lạ, đủ loại đan xen biến ảo khó lường.

    Trong phảng phất nơi núi sông mờ ảo dưới làn sương mù này có một điểm sáng rực lên. Mặc dù nhìn không rõ nhưng Kế Duyên cảm nhận được sự tồn tại hư ảo của một quân cờ, nó bị vây giữa sự chia cắt của mảnh thiên địa này.

    "Kế tiên sinh? Ách! Căn nhà kia! Quan ghi chép có nói, tòa nhà này có thể có ma. Ngài đã sớm nhìn ra rồi hả?"

    Lục Thừa Phong nhịn không được, rất muốn Kế Duyên xác nhận một chút.

    Nhưng hiện tại tâm Kế Duyên không tạp niệm, toàn thân hắn đang đắm chìm vào cảm giác hiếm gặp này, giọng nói của Lục Thừa Phong truyền đến trong lòng hắn lại hóa thành đợt sấm sét đánh xuống từng đợt "Ầm ầm. . ." , lôi đình phích lịch theo từng tiếng sấm trập trùng.

    Loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cũng khiến Kế Duyên cực kỳ phấn chấn. Giờ phút này, lần đầu tiên hắn chân chính cảm thấy mình hoàn toàn có thể sống một đời đặc sắc, trên mặt không khỏi nở nụ cười. Thanh linh chi khí kia rất có thể là linh khí trong truyền thuyết.

    Lục Thừa Phong cũng cười, Kế tiên sinh chính là Kế tiên sinh, đâu thể nào không nhìn ra. Người khác mua tòa nhà này hẳn chán sống, với Kế tiên sinh, chỗ này mới thực sự quá tiện nghi.

    "Kế tiên sinh dự định khi nào dọn dẹp mấy thứ bẩn thỉu kia, có cần chúng ta hỗ trợ gì hay không?"

    Lục Thừa Phong mong đợi hỏi, mở mang kiến thức một vài thủ đoạn huyền diệu của cao nhân còn khó hơn nhiều so với cao minh võ giả võ công.

    Nhưng lần này hắn nhìn thấy Kế Duyên chỉ cười không đáp, chờ mãi cũng chỉ thấy Kế tiên sinh đang nhắm hờ hai mắt, ngồi thong thả vui sướng.

    Lục Thừa Phong có chút xấu hổ, nghĩ rằng tiên sinh không nói có nghĩa là từ chối, hơn nữa vừa rồi chính mình hình như quấy rầy việc thanh tu của Kế tiên sinh.

    "Vậy! Kế tiên sinh có việc cứ phân phó, hai ngày này chúng ta sẽ ở tại huyện Ninh An, chờ thương thế của Yên Phi và Lạc sư muội ổn định lại một chút, mới rời đi. . ."

    Kế Duyên vẫn không có phản ứng gì, Lục Thừa Phong càng không dám chờ đợi. Hình như y đang làm phiền tiên sinh, không khéo còn gây nên phản cảm.

    "Mời tiên sinh nghỉ ngơi, Thừa Phong xin cáo lui!"

    Lục Thừa Phong nhẹ nhàng đặt một cái ống đựng bút xuống bàn, sau đó y vội vàng bước nhẹ rời đi, đồng thời khẽ đóng cửa phòng lại.

    Qua một canh giờ, Kế Duyên mới rời khỏi trạng thái này. Không phải hắn không muốn tiếp tục cảm nhận, mà cảm giác kia càng ngày càng yếu, hắn cũng chống đỡ không được nữa rồi.

    Hắn dần hoàn hồn rồi nhìn quanh phòng, mấy tờ giấy khế ước còn ở trên bàn, Lục Thừa Phong thì không biết đã rời đi lúc nào. Không có cách nào khác, tình trạng mới nãy đã thoáng vượt quá dự đoán của Kế Duyên, không nghĩ rằng chính mình lập tức trở nên vong ngã hoàn toàn.

    Đương nhiên hắn cũng phát hiện ống bút trên bàn, không khỏi thầm tán thưởng một câu Lục Thừa Phong rất có lòng thành.

    Lúc này đây Kế Duyên ngược lại có thể nhìn kỹ những khế ước nhà đất này, cảm giác mua nhà rất hưng phấn đấy. Hắn cẩn thận cầm tờ khế ước lên.

    Khoan hãy nói, dù thị lực của Kế Duyên không tốt, nhưng khi hắn dán con mắt vào trang giấy vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy chữ viết tinh tế trên tờ khế ước này, từng quy tắc chi tiết sắp xếp hoàn chỉnh, cùng với dấu quan ấn màu đỏ rất lớn.

    Đương nhiên, con dấu màu đỏ ở trong mắt Kế Duyên là một đống hoa văn màu đỏ.

    Hơn nữa, hắn nghe Lục Thừa Phong nói quan phủ còn lập hồ sơ, khiến cho Kế Duyên cảm thấy tờ khế ước này so với những khế ước tương tự càng chặt chẽ cẩn thận hơn.

    Nhưng bởi vì chỉ một tờ giấy mà thôi nên Kế Duyên muốn sờ nội dung viết trên trang giấy là cái gì cũng rất khó khăn, điều này làm hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề tương đối nghiêm trọng.

    Hiện tại hắn không có cách nào thông qua việc mua sắm sách vở để hiểu rõ bối cảnh thời đại của bản thân, phong cảnh và văn hóa các nơi.

    Kế Duyên thật sự rất hoài nghi, bản thân đang ở Trung Quốc thời cổ đại hay đang ở một thời không khác tương tự, hai ngày nay còn chưa kịp tìm chứng cứ.

    Từ phỏng đoán chủ quan của Kế Duyên, hơn nữa hắn đã từng tiếp xúc qua Cọp tinh và Ma cọp, được chứng kiến võ công chân chính của đám người Yên Phi. Hắn lại càng nghiêng về hướng bản thân đang ở một thời không khác hơn.

    Có lẽ sau khi đám Lục Thừa Phong rời khỏi huyện Ninh An, hắn nên thỉnh giáo một người thông tuệ kinh sử đôi chút.

    Kế Duyên từ trước tới nay đều tương đối lạc quan, tử cục của cuộc đời cũng trải qua rồi, những chuyện khác sẽ có biện pháp, không cần phải gấp gáp giải quyết cùng một lúc.

    Sau đó Kế Duyên nhìn văn phòng tứ bảo trên bàn của khách điếm, tâm tình của hắn cũng đang không tệ, tâm huyết dâng trào khiến hắn đột nhiên muốn làm thử "Tên mù viết chữ" xem sao.

    Chỉ là sau khi Kế Duyên mài mực xong, rồi cầm chiếc bút lông, cảm xúc tỏ ra dị thường kỳ diệu, giống như có ký ức của bộ thân thể này, trên tờ giấy trắng đặt bút như nước chảy mây trôi, lối chữ lệ, kiểu chữ Triện, chữ Khải, phồn giản, đan xen hạ bút thành văn không câu nệ chút nào!

    "Con mẹ nó, thật trâu bò quá rồi! ! !"

    Kế Duyên nhịn không được hưng phấn hô nhỏ một tiếng. Còn chữ viết có đẹp hay không? Có cảm giác này chắc hẳn cũng không tệ chút nào!

    Xem ra ban đầu tên ăn mày nghèo túng kia cũng có một câu chuyện xưa.

    Lần luyện chữ này thời gian trôi qua rất nhanh chóng, hắn lại tiêu hao thể lực nhiều nên có hơi đói bụng.

    Kế Duyên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã sắp tới giờ cơm rồi.

    Kế đó hắn bèn đứng lên vận động cơ thể một chút, cất kỹ khế ước nhà đất trên bàn, chuẩn bị đi xem mấy vị thiếu hiệp bị thương thế nào rồi. Hắn cũng sẽ nhân tiện nhắc bọn hắn nên ăn cơm, cũng không phải vì ăn chực, mà nhắc nhở này đầy thiện ý!

    Mọi người cùng trọ chung một chỗ, khoảng cách cũng gần. Từ gian phòng đi ra tới, dọc theo hành lang lầu ba của phòng trọ này đi mấy bước đã đến gian phòng của mấy vị võ giả trẻ tuổi đang ở chung.

    Dù sao bản thân cũng có tập võ, thân thể của bọn họ cơ bản đều không tồi, lại được cứu chữa kịp thời nữa. Mấy ngày kế tiếp hẳn bọn họ có thể ổn định thương thế, thậm chí còn có thể tự mình đi lại cũng không cần ai chăm sóc.

    Kế Duyên tìm đi tìm lại thì phát hiện trong phòng không có ai, cả dãy phòng bao gồm cả của Lục Thừa Phong ở bên trong cũng không có tiếng hô hấp.

    May mà lắng nghe một chút, hắn lập tức có thể phân biệt được những thanh âm đặc biệt từ tiếng vang của hoàn cảnh ồn ào, nghe giống như có hoạt động quyền cước phía sau khách điếm.



    Phía sau nhà trọ Vân Lai này có một mảnh đất trống lớn, nối hai tòa nhà nhỏ thuộc cùng sản nghiệp với nhau, chuồng ngựa, phòng chứa cỏ, kho củi cũng ở sát bên này.

    Khoảnh sân bãi này có thể tạm dùng rồi sau này mở rộng ra. Đây là nơi mà hàng ngày khách điếm phơi ga giường chăn đệm hoặc gác một ít món ăn ướp gia vị.

    Lúc này mấy người bị thương đang ngồi nghỉ ngơi, đám người khỏe mạnh Lục Thừa Phong đang đối luyện, rất nhiều khách nhân cùng với mấy gã sai vặt thì đang đứng phía sau cửa khách điếm quan sát.

    Một địa phương nhỏ vắng vẻ như huyện Ninh An, người trong võ lâm không nhiều, lại không có người có võ học cao cường, mọi người nhìn những hiệp sĩ giang hồ đánh qua đánh lại thì cảm thấy rất hăng hái.

    Trong tiếng động của quyền cước, mấy nhành liễu rũ ở chung quanh cũng lắc lư theo gió.

    Lúc Kế Duyên đi tới cửa sau của khách điếm, nơi này đã bị mấy gã sai vặt chắn đầy, ngay cả mấy người đầu bếp cùng với ông bà chủ khách điếm và hai nữ giúp việc cũng tụ tập lại quan sát.

    Lục Thừa Phong đang đánh bất phân thắng bại với một thanh niên khác tên gọi Vương Khắc. Cả hai đều không dùng binh khí, chỉ đơn thuần luận bàn quyền cước.

    Vương Khắc thường dùng kiếm, nhưng càng am hiểu chưởng pháp hơn, Lục Thừa Phong thì am hiểu quyền pháp cùng trảo pháp.

    “Ba ba… Bịch ~”

    Giây phút này, hai bên cùng lúc đưa tay lên chống đỡ hai quyền, đồng thời chen chân đá về phía đối phương. Sau khi cả hai tung cước mạnh mẽ chạm vào nhau, Lục Thừa Phong nghiêng người xoay tròn trượt về hướng sau lưng, Vương Khắc giống như hồ điệp hướng về phía sau cây liễu, bay lên dẫm vào giữa một cành cây. Thân thể gã vặn vẹo đạp chân một cái, đột nhiên mượn lực tung chưởng đánh về phía Lục Thừa Phong.

    Lục Thừa Phong vừa mới đứng vững thân thể lập tức cảm nhận được âm thanh xé gió phía đối diện đánh tới. Y không cần suy nghĩ, trực tiếp nằm xuống. Sau đó y lại thuận thế lấy tay chống đất, chân trái đá về hướng quyền chưởng của Vương Khắc đang tới, chân phải tụ lực mạnh hơn theo sát phía sau.

    “Bịch ~ bịch”

    Vương Khắc tự giác biến chiêu rất nhanh, nhưng tốc độ của song cước rất nhanh lại vô cùng mạnh mẽ. Song chưởng va chạm song cước thì lòng bàn tay Vương Khắc run lên, toàn bộ thân thể lập tức bị đẩy lên trên không trung.

    “Cẩn thận!”

    Lục Thừa Phong hét lớn một tiếng nhắc nhở, một bên thay đổi tư thế, hai tay nổi gân xanh chống đất.

    “Uống!”

    Chân trái Lục Thừa Phong hơi cong, đùi phải đứng thẳng, thân thể run run ở giữa giống như lò xo đang bắn ra, nương theo gió tung cước về phía Vương Khắc đang ở trên cao.

    “Bịch~”

    Một cước đá văng đi song chưởng phòng thủ của Vương Khắc, gần chạm vào ngực của đối phương, nhưng cường độ rõ ràng đã thu về phân nửa.

    Một cước này đã phân thắng bại, hai bên mỗi người dựa vào thân pháp nhẹ nhàng rơi xuống.

    Trước mặt Kế Duyên, những tiểu nhị của khách điếm vỗ tay không ngớt, khuôn mặt lộ rõ hưng phấn.

    “Đánh thật hay!” “ Hay hơn nhiều so với hí kịch trước miếu!”

    “Lợi hại, Lục thiếu hiệp thật lợi hại!”

    “Đánh tiếp, đánh tiếp nữa đi!”



    Kế Duyên cũng vỗ tay theo, dù hắn nhìn không rõ, nhưng thông qua nhìn thấy hình dáng và những âm thanh tiết tấu rất nhịp nhàng kia, thì trận đấu này nhất định rất đặc sắc.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 23: Cũng phải làm một bộ tương tự

    Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
    Biên: Cún Con
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đây cũng chỉ là luận bàn một chút thì ngừng, võ công mười thành thi triển tối đa cũng tám thành mà thôi. Nếu không, lực đạo Kế Duyên nghe được khẳng định sẽ mạnh hơn không ít.

    Nói vậy thôi, nhưng khi quyền cước triển khai, không khí xung quanh cũng bị chấn động kéo theo những âm thanh trầm đục, thể hiện rõ đây tuyệt không phải diễn trò khua tay múa chân, dệt gấm thêu hoa.

    Đám tiểu nhị và khách trọ đứng cạnh quan sát đều vui vẻ. Có điều nếu đổi thành bất kỳ kẻ nào lên thi đấu, nhẹ thì sưng mặt nằm giường nửa tháng, rủi mà bị thương chỗ hiểm yếu thì xác định nằm liệt giường luôn.

    Mấy cái này cũng gợi lên trong đầu Kế Duyên chút suy nghĩ, dù sao mình bây giờ sức trói gà còn không chặt mà mấy món võ công kia coi bộ cũng rất lợi hại á.

    Hiện tại mọi người đều đang rất cao hứng, hơn nữa khán giả bên ngoài ồn ào, ngay khi Lục Thừa Phong và Vương Khắc điều tức một chút, lập tức lại có hai người chuẩn bị ra sân luận bàn.

    Với mấy người bị thương trước đó, đương nhiên không thể luận bàn rồi, nhưng bọn họ vẫn đứng bên cạnh xem coi như giải trí. Trong số chín người chỉ có Đỗ Hành, kẻ bị phế mất tay phải thì biểu cảm có phần sa sút, gã chỉ ngồi đó nhìn đồng bạn luận bàn mà không nói lời nào.

    Kế Duyên bây giờ chẳng những thính lực hơn người mà khả năng phân biệt tiếng động cũng rất cao. Hắn nghe được tiếng của tám người, duy chỉ có Đỗ Hành thì nửa lời cũng chưa nói, nghĩ ra thực sự bị đả kích quá lớn.

    “Cố lên chàng trai trẻ, đáng tiếc ta không giúp được ngươi!”

    Ngoài tiểu nhị và khách trọ ồn ào bàn tán, những kẻ bên ngoài đa phần cũng hào hứng bừng bừng mà Kế Duyên cũng không muốn gây chú ý. Hắn chỉ đứng lẫn sau đám người như một khán giả, dù sao bọn họ cũng chẳng thể cứ đánh mãi không thôi.

    Năm người ra sân thi đấu cũng không có ai bị thương, bị thương lại đứng gần đó xem. Cuối cùng đánh xong vài trận, mấy vị hiệp sĩ này liền cùng nhau ngồi dưới gốc cây liễu rủ, cùng thảo luận những chiêu thức kia biến chiêu thế nào thì hợp lý hơn, chỗ nào còn chưa được.

    Đứng sau cửa nghe ngóng hồi lâu, thấy không có gì thú vị, Kế Duyên hơi mất kiên nhẫn. Có điều mặt hắn chưa dày đến nỗi gọi bọn họ đi ăn cơm, dù sao vẫn phải giữ phong phạm cao nhân một chút.

    “Được rồi, mấy ngày nay đều do bọn họ tới mời mình đi ăn cơm, về phòng đợi thôi!”

    Nghĩ thế, Kế Duyên không nán lại lâu mà chuẩn bị quay về phòng tiếp tục thể nghiệm hiệu quả tu luyện nhờ quân cờ không biết tên kia.

    Đúng vậy, dù hắn chưa thể biết việc này về sau sẽ ra sao, cũng tạm thời không biết nó có hữu dụng không? Nhưng hiện tại Kế Duyên đành phải tự an ủi, coi trạng thái lúc bấy giờ như một dạng tu luyện.

    . . .

    Sau khi về phòng, Kế Duyên nhớ lại cảm giác vừa rồi, nhằm triệu hoán quân cờ đi ra. Nhưng không biết có phải cố quá hay còn thiếu điểm mấu chốt gì đó mà cho dù tụ ra được những sợi thanh linh chi khí mờ ảo nhưng không cách nào tiến vào trạng thái như hòa mình cùng trời đất kia.

    Gió mát trong phòng dần trở lại bình thường, tóc mai Kế Duyên không còn đung đưa nữa.

    Khi quân cờ biến mất khỏi đầu ngón tay, lại có một luồng thanh linh chi khí hóa thành một cảm giác mát dịu xuôi theo đầu ngón tay chảy vào cơ thể rồi biến mất không thấy tung tích.

    Kế Duyên cau mày sờ cằm.

    “Có lẽ nào! Chẳng lẽ lại có yêu cầu thời gian? Nói thế thì việc mới rồi xảy ra vào lúc nào? Không có đồng hồ, không có điện thoại thật bất tiện!

    Hay là sau này gặp người chân tu liền hỏi cho rõ một chút? Nếu có thể như trong tiểu thuyết, bái nhập tiên môn, gặp được một sư phụ lợi hại lại hay bao che khuyết điểm thì thật tốt!”

    Đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên nội tâm Kế Duyên khẽ động. Tai hắn nghe chín tiếng bước chân khác nhau đang đi tới kèm theo những tiếng rì rầm khi nói chuyện.

    “Thừa Phong, ngươi tính xem tiên sinh giờ đã tu luyện xong chưa?”

    “Lâu vậy chắc cũng xong rồi…”

    “Bất luận thế nào chúng ta cũng không thể không tới chào một tiếng đó!”

    "Ừ!"

    Những tiếng thì thầm này khiến Kế Duyên hơi nghi hoặc, không biết bọn họ định nói tới cái gì?

    Không bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

    “Cốc cốc cốc!”

    “Kế tiên sinh, ngài có đang bận gì không?”

    Kế Duyên đưa hai tay lên xoa xoa mặt để bản thân thanh tỉnh một chút mới lên tiếp đáp.

    "Vào đi!"

    Cửa gỗ phòng khách điếm kêu lên một tiếng “Két…” đặc trưng, kế đó chín người Lục Thừa Phong, Yên Phi lục tục bước vào.

    “Kế tiên sinh, chúng ta tới để chào từ biệt ngài!”

    Yên Phi không vòng vo nói thẳng.

    “Sao thế? Các ngươi đều muốn đi?”

    Dù đã mơ hồ có suy đoán, Kế Duyên vẫn có chút cảm giác khó nói thành lời. Mấy người này miễn cưỡng cũng xem như đám người đếm trên đầu ngón tay mà hắn quen, bụp cái đi hết, thực sự có chút cảm giác cô liêu.

    “Ừm! Huyện An Ninh dù sao cũng là địa phương nhỏ, mấy người chúng ta quay về sư môn của mình mới có thể điều trị tốt được. Mới đầu chúng ta vốn định ở lâu một chút nhưng vừa nãy Tam trang chủ Lạc Hà sơn trang của Trạch Thắng phủ thành tới tìm Lạc sư muội, chúng ta cũng phải đi theo…”

    Nghe Kế Duyên hỏi, Lục Thừa Phong thực lòng cũng rất muốn ở lại, muốn tận mắt mở mang kiến thức một chút xem Kế tiên sinh làm sao xử lý tòa nhà ma kia, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng trả lời như vậy, dù sao Tam trang chủ vẫn còn đang ngồi chờ ở lầu một khách sạn kìa.

    Lạc Ngưng Sương hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thừa Phong rồi tạo ra bộ dáng nhi nữ khó thấy ở nàng, áy náy nói với Kế Duyên: “Kế tiên sinh, vốn không có gì nhưng Tam bá bá phát hiện chúng ta có mấy người bị thương nên nghiêm lệnh bắt chúng ta trở về…”

    Lúc nói, Lạc Ngưng Sương như nghĩ ra điều gì, liền nói tiếp: “Hay là tiên sinh đi về cùng chúng ta!”

    Những người khác nghe câu này cùng sáng mắt lên, cả chín người bọn họ nhiều ít đều nuôi ý tưởng thăm dò xem Kế tiên sinh có truyền thụ kỳ thuật huyền diệu nào không, giờ cũng chưa hết nuôi hy vọng này. Nhất là lúc trước ở sân sau nghe Lục Thừa Phong kể Kế tiên sinh có thể dẫn động gió thổi vờn quanh rất thần kỳ.

    Có điều đi cùng mấy người này là chuyện trước giờ Kế Duyên chưa hề nghĩ tới, nếu về cùng, những mánh lới lừa gạt kia sớm muộn gì cũng bị lộ. Điều này cũng không phải do Kế Duyên không dám đối mặt, mà có đôi khi chuyện không chỉ đơn thuần là mất mặt thôi.

    Kế Duyên tuy nhờ quân cờ kia mà tối thiểu cũng có chút thực lực, nhưng đó là chuyện của tương lai chứ không phải hiện tại.

    “Không được! Ta vẫn thích nơi thanh tĩnh hơn. Chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại!”

    Nghe hắn nói thế, mấy người ít nhiều đều có chút thất vọng, nhưng kỳ nhân như Kế tiên sinh đây chắc hẳn trước giờ đều tùy tâm sở dục, không phải người mà bọn họ có thể dễ dàng đoán biết được.

    Còn Kế Duyên? Sóng não của hắn đã chạy tới tận phương nào rồi?

    “Ầy! Đáng tiếc! Xem ra tạm thời không có cơ hội học chút võ công của bọn hắn rồi!”

    . . .

    Sau khi từ biệt Kế Duyên, chín người tới đại sảnh nhà trọ, nơi đây có một nam tử trung niên râu dài đang uống trà. Y mặc trường bào tay rộng, tóc dài không mang mũ cũng không vấn lên, trông giống nho sinh tú tài hơn người tập võ.

    Thấy mấy người tới, nam tử đặt chén trà xuống hỏi: “Đã tạm biệt xong?”

    “Vâng, Tam bá bá, chúng con…”

    “Vậy đi thôi! Ta thuê ba xe ngựa, đang chờ ở bên ngoài nhà trọ.”

    Dứt lời, nam tử đứng lên phất tay áo để lại năm đồng tiền trà nước rồi dẫn đầu bước ra ngoài. Lạc Ngưng Sương mím chặt môi, mặt bất đắc dĩ chạy theo, tám kẻ kia cũng nhắm mắt theo đuôi, tựa như cả đám đều rất sợ vị Tam trang chủ này.

    Chỉ là khi bước ra khỏi nhà trọ, Tam trang chủ như cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn lên lầu ba. Nơi đó, một nam tử trẻ tuổi mang đôi mắt khép hờ đang mỉm cười, gật gật đầu với y.

    Tam trang chủ cũng gật đầu đáp lễ, tiếp đó sải bước rời nhà trọ. Chín người theo sau cũng vô thức nhìn về phía lầu ba thì thấy Kế Duyên đang gật đầu nhìn họ.

    Bọn họ tuân thủ ước định với Kế Duyên, không kể chuyện không nên kể với người ngoài. Vì vậy vị Tam trang chủ kia cũng chỉ nghĩ Kế Duyên là một kẻ nghèo đói trên núi, thuận tiện giúp đỡ bọn họ một chút trong mấy ngày này.

    Bên ngoài nhà trọ , ba cỗ xe ngựa xếp thành một hàng. Tam trang chủ lên cỗ xe đầu đoàn, chín người chia nhau lên hai cỗ xe phía đằng sau.

    Theo tiếng roi giục ngựa của xa phu vang lên, đoàn xe dần dần chạy ra phía ngoài thành huyện Ninh An.

    ‘Người trẻ tuổi! Cái vũng nước giang hồ này sâu lắm đấy! Một chuyến vào rừng sâu trừ cọp mà phải trả cái giá đắt như vậy! Ài! Đáng tiếc tên tiểu tử Đỗ gia này…’

    Tam trang chủ Lạc Phong trong xe ngựa ngồi hơi tựa mình, lắc lắc đầu ngẫm nghĩ.

    Lúc này Kế Duyên lại vẫn như cũ, thất thần nhìn qua hướng cửa nhà trọ. Ánh mắt rõ ràng mơ hồ lại tựa như bằng cách khó hiểu nào đó nhìn ra một loại “Khí Chất” nào đó, khiến hình tượng Lạc Phong trong mắt Kế Duyên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

    Thường thường lúc tập trung xem xét một thứ gì đó đặc biệt, thị lực tệ hại của Kế Duyên sẽ phát huy hiệu quả khiến người ta kinh hỉ, thế nhưng Kế Duyên không hiểu nổi vị Tam trang chủ kia cùng lắm cũng chỉ có võ công cao mà thôi, tuyệt không phải yêu ma quỷ quái gì đó.

    Nhớ lại tình cảnh quan sát ma cọp Vương Đông ngày đó khiến Kế Duyên không khỏi suy đoán mắt hắn lẽ nào là Âm Dương Nhãn hoặc thứ gì đẳng cấp còn cao hơn?

    Đương nhiên, ý nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng bị một ý niệm khác thay thế.

    Móa! Lão Tam trang chủ kia, cả quần áo lẫn dáng vẻ bề ngoài đều phong độ quá! Thật soái! Ta cũng phải làm một bộ tương tự mới được!
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 24: Nhà mới Cư An Tiểu Các

    Dịch: Độ Tình Kiếp và Cún Con
    Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Tiền ăn ở hàng ngày của phòng bình thường trong nhà trọ này cũng mất năm mươi văn mà căn phòng Kế Duyên đang ở phải trả tới một trăm văn, trước giờ đều do bọn Lục Thừa Phong thanh toán.

    Nhưng bây giờ bọn họ đã rời đi nên Kế Duyên cũng không thể ở lại lâu nữa rồi.

    Nói đùa gì vậy! Kế Duyên lúc này đã có nhà ở tại huyện An Ninh này. Hắn phí tiền ở chỗ này làm gì?

    "Ba!"

    Kế Duyên vỗ tay nhẹ một cái, bỗng nhớ ra trạch viện được Lục Thừa Phong thanh toán hộ mà mình vẫn chưa đưa tiền cho y!

    "Như vậy ta lại tiết kiệm được 36 lượng!"

    Tục ngữ nói nghèo học văn giàu học võ, thật có đạo lý! Khoản tiền lớn như vầy, Lục Thừa Phong cũng không thèm đòi, chẳng biết tiền trong nhà y đã chất thành đống chưa nhỉ?

    Thật tốt quá! Kế Duyên cũng không có ý định đuổi theo xe ngựa trả tiền. Nếu sau này gặp lại, trong tay mình dư dả thì trả lại cũng được. Còn không… Ách! Coi như lễ vật Lục thiếu hiệp báo đáp ân cứu mạng hơi nhiều một chút.

    Đã qua buổi trưa, dựa theo cách tính của nhà trọ này, tiền thuê phòng ngày hôm nay chắc chắn phải chịu, nên Kế Duyên yên tâm ở lại đây một đêm nữa.

    Không có người mời ăn cơm, liền gọi một bát mì Dương Xuân lót dạ đi.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Kế Duyên đến quầy trả phòng, quả nhiên vẫn không tốn một lượng bạc nào.

    Không thể không nói mấy hiệp sĩ trẻ tuổi này tương đối tốt bụng, bất quá nếu như biết Kế Duyên không phải là một kẻ kỳ nhân nào đó, liệu còn có nhiệt tình hay không? Đại khái là sẽ không rồi.

    ...

    Mặc dù rất nhiều người ở huyện Ninh An này đều biết mãnh cọp ăn thịt người trên núi Ngưu Khuê đã đền tội, việc này đã được ghi lại ở chỗ huyện nha, cũng được quan phủ cho dán cáo thị. Nhưng việc chín vị hiệp sĩ này ở nhà trọ Vân Lai này thì huyện nha cũng không công khai.

    Nhờ vậy cũng nhìn ra được Huyện lệnh xử lý lão luyện, nếu như người người biết rõ anh hùng đả hổ ở khách sạn Vân Lai, lúc đó chẳng phải rất nhiều người sẽ kéo đến xem mặt mũi mấy vị anh hùng này như thế nào hả? Còn an tâm dưỡng thương kiểu gì được nữa?

    Nên mấy ngày qua, huyện Ninh An vô cùng náo nhiệt nhưng mấy người Kế Duyên vẫn có thể yên ổn nghỉ ngơi, tất nhiên cũng chẳng có ai quen biết Kế Duyên cả.

    Thực tế dù trên bảng cáo thị của quan phủ có ghi rõ tên của chín vị hiệp sĩ, cũng chỉ có vài người may ra nhớ rõ. Phần lớn người dân cũng chỉ tham gia náo nhiệt, đi ngắm nghía qua cái da cọp kia một chút.

    Rời nhà trọ, tất nhiên Kế Duyên đi thẳng đến chợ để mua ít chăn mền và đồ dùng trong nhà. Dù sao trong phòng có giường sẵn chỉ cần thuê người dọn dẹp một chút, liền có thể ở lại. Nếu thời gian hạn hẹp, hắn mua cái chăn rồi quét dọn giường chiếu một chút thì cũng không tốn tiền như đi ở trọ.

    Huyện Ninh An vẫn náo nhiệt như cũ, lễ hội diễn ra mấy ngày liên tục, da cọp vẫn treo thị chúng bên ngoài huyện nha. Kế Duyên hé đôi mắt tựa như một người bình thường đi lại trên đường, người xung quang cũng không ai nghĩ Kế Duyên bị mù cả.

    Kế Duyên nghe được đủ loại âm thanh từ tiếng rao hàng cho đến những tiếng thì thầm to nhỏ. Kế mỗ thề với trời đất, hắn cũng không muốn nghe trộm bí mật của người khác, mà do hắn bị ép phải nghe á!

    Mọi người phân biệt các loại cửa hàng đều dựa vào đôi mắt, mà hắn cũng chỉ có thể trông cậy vào đôi tai này mà thôi. Dựa vào tiếng động, cuối cùng Kế Duyên cũng đến được cửa hàng bán chăn ga gối đệm.

    Có ý tứ, bên cạnh cửa hàng này có một cửa hàng vải bông, trong cửa hàng đó còn vọng ra tiếng gảy bông “Bang, bang.”

    Trong đầu Kế Duyên liền vang lên một khúc nhạc gảy bông vải, đồng thời cũng không lờ đi được, khiến hắn trước đó suýt chút nữa hát lên.

    "Chủ quán! Nơi này có bán đệm, chăn và gối đầu không? "

    Kế Duyên vừa hỏi vừa dùng tay vuốt ve mấy cái thảm, vừa dùng xúc giác để đánh giá tốt xấu.

    "Có!!! Khách quan muốn mua một bộ có sẵn hoặc đặt riêng một bộ, cửa hàng bông vải bên cạnh mất không đến nửa ngày thì có thể tách xong. Sau đó chúng ta có thể may chăn mền cho ngài".

    Chủ cửa hàng giống như một cặp vợ chồng thấy Kỳ Duyên hỏi giá, phu nhân liền đi ra.

    "Không cần! Có sẵn rồi! Chính là cái trên tay của ta đây!"

    "Vâng! Vâng! Vâng! Cái mà ngài đang chạm vào kia…! Ách, đáng giá 150 văn, ngài xem chất liệu vải tổng hợp kia đều do phường dệt vải Tú Nhi ở trong huyện gia công, nằm ngủ rất thoải mái"

    Một trăm năm mươi văn? Có quỷ mới tin! Mới vừa rồi ngươi thì thầm với phu quân là chỉ cần một trăm hai mươi văn đã có lãi rồi, ngươi dám lừa ta ba mươi văn?

    Kế Duyên khẽ nhướng mày.

    "Còn cái mới làm kia thì sao?"

    "Mới làm thì hơi đắt một chút, tăng thêm tiền công của thợ tách bông vải, khoảng 180 văn."

    Khả năng lại đắt hơn giá gốc rồi.

    "Như vậy đi bà chủ, ta muốn mua ba bộ đệm chăn, hai cái gối và hai tấm thảm. Tổng cộng 450 văn được không?"

    Nghe được vị khách có vẻ hơi gầy gò này báo giá, nàng hơi sửng sốt một chút, giá này vừa đúng giá niêm yết.

    "Thế nào? Nếu bán thì đưa đến dinh thự giùm ta, tăng thêm 20 văn tiền công. Ngay tại thành Nam, cũng không quá xa."

    Cho rằng gặp phải người trong nghề, bà chủ cũng không do dự nhiều thì đồng ý. Kế Duyên cũng đưa trước chút tiền đặt cọc, rồi dặn dò chủ quán qua khoảng hai canh giờ nữa hẵng đưa hàng tới cửa.

    Chờ Kế Duyên đi xa, bà chủ mới cầm mẩu giấy ghi chép do Kế Duyên để lại rồi trở vào trong tiệm.

    "Phu quân! Ngươi nói có lạ không, người này chẳng những ra giá chuẩn như vậy, chọn nệm giường cũng không tệ. Nhưng khi nói chuyện thì cứ nhắm mắt lại. A, đây là thứ hắn đưa cho ta, ngươi đọc xem hắn viết cái gì."

    Phu nhân không biết chữ nên nàng bèn đưa tin nhắn này cho trượng phu.

    "Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, tốt xấu cũng xem như đơn hàng đầu tiên khai trương sinh ý sáng nay."

    Ông chủ nhận lấy ghi chép trong tay phu nhân. Nhìn qua mặt giấy, chữ viết tinh tế nét chữ cứng cáp. Dù với trình độ học vấn nông cạn của y, liền cũng cảm thấy nét chữ rất đẹp rất tinh tế.

    "Á... Cư An Tiểu Các phía đông phường Thiên Ngư..."

    "Ai da... Không phải là Cư An Tiểu Các kia chứ?"

    Phu nhân có chút lo lắng hỏi.

    "Còn có mấy cái Cư An Tiểu Các, phường Thiên Ngưu! Nơi này có thể bán đi sao?"

    Vẻ mặt ông chủ cũng chẳng khá hơn là bao.

    ...

    Kế Duyên đi tới đi lui quẹo trái quẹo phải, lần lượt mua đủ loại dụng cụ trong nhà, trừ chăn mềm gối ga. Còn lại khăn chậu rửa mặt và một chút đồ dùng trong nhà, như chậu rửa mặt, giá đỡ, tủ quần áo, còn có chổi đồ lau nhà những vật này. Thậm chí Kế Duyên còn đến cửa hàng đá, đặt mua một một cái bàn đá và bốn cái băng ghế đá, dự định để ở dưới tán cây táo trong trạch viện.

    Đương nhiên hắn chưa quên việc thuê mấy người quét dọn phòng ốc.

    Còn nữa Kế Duyên cũng chưa quên tưởng niệm trước đó, đặc biệt tìm một cửa hàng áo vải thật tốt, mua mấy bộ y phục, cơ bản là dựa vào bộ dáng nho nhã giống với vị Tam gia chủ kia.

    Chỉ là Kế Duyên lại ship thêm cho bản thân một cái búi tóc ngắn, cắm lên một cái ngọc trâm trị giá hai trăm văn. Ngoài ra tóc mai thì cắt ngang trán, tóc hai bên và đuôi tóc cũng không tính quá ngắn lại hất lên. Cái kiểu tạo hình này theo lẽ thường đơn giản chính là dở dở ương ương nhưng lại lạ thường hài hòa thoát tục.

    Tục ngữ nói: Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

    Dù cho Kế Duyên không có được lạc phong tuấn tú lắm nhưng một kẻ ăn xin khố rách áo ôm như hắn so ra cũng chẳng kém người nào. Không chỉ phong độ nhẹ nhàng mà còn lộ ra mười phần công chính khí thế xuất trần.

    Theo như Kế Duyên lý giải tạo hình của mình là chuẩn soái ca cổ trang, hoa gặp hoa nở người gặp người cười, nhất tiếu bách mị sinh đại phấn vô nhan sắc á.

    Sau khi chuẩn bị không sai biệt lắm, Kế Duyên bèn quay về trạch viện, chuẩn bị nghênh đón ”trùng tu đội” tới cửa.

    Kế Duyên chỉ đi qua một lần đã nhớ rõ đường trong đầu nên không cần thuê người dẫn đường nữa. Hắn cũng rất hài lòng với danh tự Cư An Tiểu Các này, cũng không có ý định đổi lại.

    Sau đó Kế Duyên mở đồng khóa rồi đẩy cửa lớn ra. Cây táo lớn trong trạch viện vẫn đung đưa theo gió, nhưng lần này chỉ có một người, cũng không có gã thương nhân ở bên cạnh đi tới đi lui và nói chuyện luyên thuyên ảnh hưởng. Ở trong trạch viện này Kế Duyên luôn cảm thấy có loại cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.

    "Kế tiên sinh có ở đây không?"

    Cửa ra vào truyền đến tiếng gọi, nghe bước chân thì không chỉ có một người.

    Kế Duyên vốn định thời gian sau giờ mùi mới tới. Không nghĩ tới mới đến buổi trưa, một đám thương gia liền đã khiêng hàng hóa nhà mình tới cửa. Cũng may hắn đã về sớm một lúc, nếu không bọn họ phải chờ ở đây rồi.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Lạn Kha Kì Duyên
    Tác giả: Chân Phí Sự
    Chương 25: Mẹ nó, Ta xui xẻo vậy!

    Dịch: Độ Tình Kiếp và Cún Con
    Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Bàn đá và băng ghế đá do hai chiếc xe bò kéo tới, được tổng cộng bốn người thợ điêu khắc mang đến cửa lớn. Dựa theo chỉ dẫn của Kế Duyên đặt ở chỗ phù hợp phía dưới cây táo.

    Bàn ghế và tiền công tốn của Kế Duyên hết một lượng bạc, có thể nói đây là thứ đắt nhất trong lần mua sắm này. Bốn người thợ điêu khắc đặt đồ vật xong rồi thu tiền, không nói câu nào liền rời khỏi Cư An Tiểu Các. Kế Duyên muốn khách sáo một chút, mời họ uống chén nước cũng không kịp.

    Hiện tại Kế Duyên đã có chỗ nghỉ ngơi rồi. Ngồi trên băng ghế đá trong viện, quan sát những kẻ bận rộn kế bên nhà chính, thỉnh thoảng đi qua chỉ dẫn một chút cái gì nên để chỗ nào.

    ‘Mấy vị tiểu thương chợ búa thời đại này thật ra vẫn có phẩm đức nghề nghiệp nha, tay chân đều nhanh nhẹn như thế!'

    Hơn nữa nghe ngóng mấy người nam nữ quét dọn vệ sinh một hồi, tưởng chừng như họ sẽ ra sức không quá nhiều. Ban đầu nói rằng nửa ngày sẽ dọn sạch, nhưng hiện tại Kế Duyên đoán chừng với cách làm việc đầm đìa mồ hôi của bọn họ thì tối đa một canh giờ công việc sẽ kết thúc!

    Thú vị chỗ có vài cửa hàng đến đưa đồ lại không vào cửa, ví dụ như nhà bán chăn đệm kia. Có vài nhân viên cửa hàng chuyển đồ xong, sau khi nhận tiền lập tức rời đi. Không nói nhiều thậm chí không nhìn loạn, hình như bọn họ đều có việc gì gấp gáp lắm.

    Cũng may đám người được mời đến để quét dọn kia còn khá bình thường. Quét dọn vô cùng hăng hái, làm việc cực kỳ nghiêm túc. Cho dù có người muốn nói chuyện phiếm, cũng bị người quản sự ngăn lại. Không biết trạng thái làm việc có phải lúc nào cũng nghiêm ngặt như vậy à.

    Cổ nhân đúng là siêng năng, cần cù!

    Kế Duyên cảm thán trong lòng một câu rồi tiếp tục chống cằm, ngẩn người ra.

    Công việc dọn dẹp chính là quá trình khử bụi, dọn sạch bụi bẩn trong từng gian phòng một lần. Sau đó dùng khăn ướt và đồ lau nhà lau qua, còn có người dán lại giấy ở trên cửa sổ.

    Kế Duyên hiếu kỳ nên lấy tay nhấn thử một chút, phát hiện loại giấy dán cửa sổ này vô cùng kiên cố, giống như giấy dầu làm ô vậy. Cơ bản cũng không giống những gì được chiếu trên TV, dính chút nước miếng vào liền có thể đâm thủng. Cho dù gặp phải gió táp mưa sa cũng tuyệt đối không thành vấn đề.

    ...

    Không biết trôi qua bao lâu, mấy người khác đang bận tíu tít trong phòng, còn Kế Duyên thì đang ngáp ngắn ngáp dài bỗng rùng mình, đầu vô thức chuyển hướng về chiếc giếng đằng kia, cau mày nhìn rất lâu.

    Bởi vì việc dọn dẹp cần dùng nước, tấm che bên trên miệng giếng đã được gỡ ra. Vừa rồi hắn cảm thấy một chút lạnh lẽo từ hướng này truyền đến. Bây giờ nhìn lại thì thấy toàn bộ mặt giếng đen thui, không biết có phải do bị bóng cây che lấp hay không.

    Hai mắt Kế Duyên hơi mở to, dường như bóng râm dưới mặt giếng không được tự nhiên cho lắm, nhìn vào liền lộ ra cảm giác u ám.

    Không biết do đâu, trong đầu tự nhiên nhớ lại những bộ phim kinh dị đã xem ở kiếp khiến hắn nổi hết da gà.

    ‘Đúng là tự mình dọa mình á!!'

    Xoa xoa hai bàn tay, Kế Duyên tự buộc mình đừng nghĩ ngợi lung tung vớ vẩn.

    "Kế tiên sinh? Kế tiên sinh?"

    Lúc này từ hư không truyền đến một tiếng gọi đinh tai nhức óc, trực tiếp dọa cho Kế Duyên nhảy dựng.

    Kế Duyên thân thể run lên giật mình tỉnh lại, liền phát hiện hóa ra mình mới vừa ngủ gật trên bàn đá.

    Quay đầu nhìn lại, những người được thuê đến dọn dẹp dinh thự đều xách theo công cụ đi vào trong viện, tổng cộng có tám người đang đứng cạnh mình.

    "Kế tiên sinh, chúng ta đã quét dọn xong, ngài xem?"

    "Quét dọn xong rồi? Nhanh như vậy?"

    "Ha ha ha, đúng vậy, ngài xem qua chút đi. Không hài lòng thì chúng ta còn có thể dọn dẹp tiếp."

    Nếu đã nói như vậy, Kế Duyên cũng từ trên băng ghế đá đứng lên.

    "Được! Ta đi xem một chút!"

    Dạo một vòng trong mấy căn phòng, thỉnh thoảng lấy tay quệt một vệt trên khe hở ở bệ cửa sổ. Lại dò xét phía dưới giường cùng các ngõ ngách, trên cơ bản thì đã quét dọn rất sạch sẽ.

    Hôm nay khi hắn đi thuê người, thì rất nhiều người nghe nói phải đến góc nhỏ phường Thiên Ngưu cũng đều từ chối đường xa nên không đến. Đội ngũ này do Kế Duyên tăng giá lên gấp đôi mới đồng ý, bây giờ xem ra rất đáng giá.

    Đi vào trong viện, đám người kia vẫn đứng chờ chỗ đó.

    "Rất tốt, mấy vị vất vả rồi"

    Kế Duyên lấy túi tiền ra rồi đổ lên bàn một đống đồng tiền Đương Ngũ. Đếm đủ bốn mươi văn tiền ngay trước mặt bọn họ, sau đó lấy thêm hai đồng Đương Ngũ để lên bàn.

    "Đây là tiền công, thêm 10 văn mời mọi người uống trà!"

    "Tạ ơn Kế tiên sinh!" "Tạ ơn Kế tiên sinh!"

    "Vậy chúng ta liền cáo từ!”

    Lúc mọi người đang nói lời cảm tạ, hán tử dẫn đầu ở bên cạnh vội vàng lên tiếng từ biệt.

    "Được rồi, đi thong thả không tiễn!"

    Kế Duyên bày ra một bộ dáng tao nhã lịch sự, mỉm cười gật đầu. Dù sao hôm nay diện trang phục mới vẫn còn chưa có dịp tạo dáng, kiểu gì cũng phải tranh thủ luyện tập một chút.

    Bất quá phản ứng của mấy người giúp việc này trước sau như một, đều rất nhiệt tình. Nhìn không ra vì nể mặt số tiền của Kế Duyên hay vì phong độ nhân sĩ của hắn.

    Đến khi tiếng bước chân của đám người kia cũng khá xa, Kế Duyên mới thấp thoáng nghe được một ít tiếng thảo luận vụn vặt.

    "Căn nhà này cũng không tồi nha! !"

    "Ôi, Kế tiên sinh kia là người tốt, nhìn qua là biết có học vấn!"

    "Tên của tòa nhà này có cảm giác hơi quen tai. . ."

    Người dẫn đầu nghe nói như thế thì chỉ thúc giục.

    "Đừng nói nữa, đi nhanh lên, đi nhanh lên!"

    "Vị tiên sinh kia nhìn hình dáng không đoán được đã bao nhiêu tuổi, nhưng diện mạo thật đẹp mắt nha!"

    "Còn nói, đi nhanh lên, đẹp mắt thì có thể làm được gì?"

    ...

    Có thể nghe được mấy câu sau cùng Kế Duyên cũng đã hài lòng rồi. Chỉ là họ nói nhìn không ra đã bao nhiêu tuổi là có ý gì, chả lẽ nhìn mình già lắm sao? Đẹp mắt thì làm được gì? So với không dễ nhìn thì tốt hơn nhiều chứ sao!

    Lúc này mặt trời đã ngã về tây, sắp đến hoàng hôn.

    Bố trí trong mấy căn phòng này tuy còn khá đơn sơ, nhưng dù sao cũng coi như đầy đủ. Kế Duyên ngồi ở trong sân lại có chút thất thần.

    Đáng tiếc không có Internet, không có điện thoại. Cũng không có mấy vị thiếu hiệp chất phác kia thỉnh thoảng lại phía trước một tiếng 'Kế tiên sinh', phía sau một tiếng 'Kế tiên sinh'.

    "Ôi, có chút cô độc... A..."

    Kế Duyên đang than thở bỗng nhiên thần kinh căng thẳng quay đầu nhìn về phía giếng nước. Rồi đứng dậy đi về phía bên đó, cầm cái nắp gỗ lên "Bịch" một tiếng, miệng giếng được che lại lần nữa.

    "Phù... Thoải mái hơn rồi. Mẹ nó, kiếp trước nên ít xem phim kinh dị một chút, tự mình dọa mình!"

    ...

    Nửa đêm, âm thanh của phu canh (*) trong ban đêm yên tĩnh truyền đi rất xa, cũng truyền đến tai Kế Duyên.

    "Đông... Thùng thùng..."

    "Bình an vô sự ~~~~ "

    "Đông... Thùng thùng..."

    "Bình an vô sự ~~~~ "

    . . .

    Không biết vì cái gì, đêm nay Kế Duyên lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Đếm cừu và các chiêu khác cũng đã thử đều không có hiệu quả.

    Phu canh vừa gõ mõ, Kế Duyên nhắm mắt lại mới biết được thế mà đã thức đến canh ba. Mõ gõ ba cái nghĩa là gì thì hắn vẫn hiểu được.

    Tuy rằng trên thực tế mới khoảng 11 giờ tối. Nhưng bây giờ ngoài trời tối đen như mực, lại không có hoạt động giải trí gì, đúng ra thì ở nơi này phải ngủ sớm dậy sớm.

    'Chẳng lẽ ta lại là loại người phải quen giường mới ngủ được? Hoặc vì có nhà ở nên quá hưng phấn?'

    Đang lúc nghĩ vậy, Kế Duyên bỗng cảm thấy nhiệt độ không khí đột ngột lạnh đi không ít.

    "Xoẹt xoẹt két... Cạch... Két... Két..."

    Một loạt âm thanh xoẹt xoẹt của tấm ván gỗ cũ từ ngoài sân vang lên, rất nhỏ. Nhưng tuyệt đối không chạy khỏi lỗ tai Kế Duyên được.

    Thân thể Kế Duyên cứng ngắc, giữ yên lặng tuyệt đối để lắng nghe, chỉ hy vọng vừa rồi nghe nhầm.

    "Xoẹt xoẹt két..."

    Hòn đá đè phía trên tấm ván gỗ ở miệng giếng bị xê dịch đi từng chút một, tấm ván gỗ không chịu nổi gánh nặng nên phát ra những tiếng vang động.

    Kế Duyên nằm trên giường lập tức mở mắt, đủ loại liên tưởng vào ban ngày toàn bộ hiện lên trong đầu.

    Từng đợt hàn ý từ lưng vọt thẳng lên đỉnh đầu. Mồ hôi cũng như có ma thuật vậy đột nhiên xuất hiện dày đặc trên trán.

    "Xoẹt xoẹt kít. . ."

    "Bịch. . ."

    Đó là âm thanh hòn đá đè phía trên tấm ván gỗ rơi xuống đất, trái tim Kế Duyên cũng theo tảng đá rơi xuống đất mà nhảy mạnh một nhịp.

    Tấm gỗ bị đẩy qua một bên, lít nha lít nhít tóc từ miệng giếng tràn ra ngoài...

    "Ực ực. . ."

    Hàn ý càng ngày càng nặng, Kế Duyên nuốt một ngụm nước bọt, kéo chăn mền trên giường với động tác cực kỳ chậm chạp, lặng lẽ trùm đầu của mình lại.

    'Nó... Mẹ... Ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ!!! Tên thương nhân chết tiệt!!'

    (*) Phu canh: Người tuần đêm và báo canh.
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)