FULL  Huyền Huyễn  Dị Giới Lâm Vũ Thiên Hạ - Mộng Nhập Thần Cơ

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 1: Thiếu Niên Trần Vũ!

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Giới thiệu:


    Võ Mạch Đại Lục, đây là nơi mà thế giới võ giả tung hoành, toàn bộ đại lục vô cùng rộng lớn, không ai biết Võ Mạch Đại Lục lớn đến mức nào, họ chỉ biết nơi này có Nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc tàn bạo độc ác.

    Trần Vũ năm mười hai tuổi, luyện thể thành công, mở được Hoàng cấp trung phẩm võ mạch, nhưng trong một lần đi lịch lãm cùng gia tộc, hắn đỡ một chưởng cho người khác, làm kinh mạch tổn thương.

    Về sau may mắn gặp được đại cơ duyên, nên bước sang một trang mới.

    - Được! Vậy ta sẽ tu Tiên! Về sau Xem các ngươi làm sao chống lại ta!
    Giới Thiệu cấp cấp Tu Luyện
    Võ giả/Thần giới:
    Tụ Khí => Ngưng Khí => Bạo Khí => Binh Khí => Hóa Khí => Khí Tông => Tiên Thiên => Vương Cấp => Hoàng Cấp => Tông Cấp => Tôn Cấp => Bán Thánh => Thánh Cấp => Đế Cấp => Phi thăng thần giới
    Tiên Giới: ...






    Võ Mạch Đại Lục, đây là nơi võ giả tung hoành, toàn bộ đại lục vô cùng rộng lớn, không ai biết Võ Mạch Đại Lục lớn đến mức nào, họ chỉ biết nơi này có Nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc tàn bạo độc ác.

    Bây giờ là giữa mùa thu, lá cây cũng vàng yếu, khắp nơi có là theo gió mà rơi, khí trời mát mẻ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

    Lúc này tại một hoang đất, xuất hiện một thiếu niên tuổi tác tầm mười sáu, bộ dáng cũng coi như tuấn tú, nhưng thân thể đầy vết thương đang nằm bất tỉnh tại đó.

    Một hồi lâu sau, thiếu niên khẽ động đậy, hai mắt mở choàng, nhìn sang xung quanh, tay ôm đầu, giọng yếu ớt, lẩm bẩm:

    - Ta...ta còn chưa đoàn tựu với tổ tiên sao?

    Lắc lư cái đầu vài cái, vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Trần Vũ cảm thấy gió từ bốn phía xung quanh thổi qua, tạt vào người làm hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.

    Không gian xung quanh là một mảnh thiên địa quen thuộc, nơi đây không phải là nơi mà hắn vừa mới bị đánh tơi bời hoa lá sao!

    Hắn nhớ lúc trước mình vì chống đối có vài tiếng với Trần Lâm, con trai của nhị trưởng lão Trần Hạo, liền bị y đánh đến xém chết, cũng may mạng hắn còn dài, khi thấy hắn xỉu nên Trần Lâm không dám ra tay nữa.

    Trần Vũ định lật người đứng lên, nhưng không được, cơn đau khiến hắn phải nhăn mặt một cái.

    - Ta cứ tưởng đâu lần này xong đời rồi chứ, mạng ta dai thật...

    Nén cơn đau, cánh tay Trần Vũ run run mò vào trong áo, cố gắn lấy ra một chiếc lọ màu lam, đây là Hồi Huyết Dịch dùng để chữa thương, nhưng hôm nay mới hữu dụng.

    Dùng thêm cánh tay còn lại cố gắn mở nắp bình ra, lập tức một mùi nồng nặc dược lực truyền sộc vào mũi, Trần Vũ cố gắn uống hết bình linh dịch sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

    - Thật không ngờ tên Trần Lâm đó lại ra tay mạnh như vậy!

    Trần Vũ hơi thở yếu ớt, ngước mắt nhìn lên tán cây xa xăm, lẩm bẩm.

    Nửa canh giờ sau, dược lực ngay lập tức phát huy tác dụng, từ từ làm giảm đau nơi các vết thương, vết thương dần dần hồi phục lại, nhưng tương đối chậm.

    Nửa ngày sau...

    Khi ánh mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, thân thể đầy vết thương của Trần Vũ đang nằm gần một gốc cây, hiện tại hắn đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy.

    - Người ta thường nói, đại nạn không chết ắc có phúc! Nhưng phúc không thấy đâu chỉ thấy mình bị thê thảm như thế này, ai, ta đúng là số khổ mà...

    Trần Vũ lấy lại chút tinh thần, thở dài lẩm bẩm một mình.

    Nhớ năm xưa, hắn vừa mới mười hai tuổi đã luyện thể thành công, liền bắt đầu mở ra võ mạch của mình, tuy nhiên đó chỉ là Hoàng Cấp trung phẩm võ mạch, nhưng cha mẹ hắn lại rất vui.

    Trong cổ điển có ghi, phàm là người muốn làm võ giả thì phải mở ra võ mạch của mình. Võ mạch trong thân thể là một đầu ẩn chứa linh tính luân mạch, là cầu nối câu thông thiên địa linh khí. Mặt khác võ mạch có thể kế thừa huyết mạch từ cha mẹ của mình.

    Không thể mở ra võ mạch, liền không cách nào hấp thu thiên địa linh khí, không cách nào chân chính trở thành võ giả. Võ mạch càng cao cấp thì càng khó mở ra, nhưng nếu thuận lợi mở ra thì sẽ giúp cho người đó có tốc độ tu luyện nhanh hơn người thường nhiều lần, không những vậy còn có ngộ tính cực cao!

    Võ mạch từ cao tới thấp chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng bốn cái cấp bậc, mỗi cái cấp bậc có chia ra hạ, trung, thượng phẩm.

    Trần Vũ mở được võ mạch của mình thì một năm sau, lúc hắn mười ba tuổi liền đạt đến cảnh giới Tụ Khí Cảnh tầng bốn, trong gia tộc cũng xem như nổi trội.

    Nhưng trong một lần đi lịch lãm săn bắt yêu thú cấp thấp do gia tộc mở ra, hắn bất ngờ thấy một hắc y nhân xuất hiện, đánh một chưởng về phía Ngô Nhã Phi, lúc đó hắn thấy hôn thê của mình bị đánh lén, liền lấy thân mình đỡ cho nàng một chưởng.

    Tuy một chưởng của hắc y nhân tuy đánh không chết hắn nhưng lại làm cho kinh mạch hắn tán loạn, gãy vỡ nhiều khúc, từ đó vô duyên với võ giả, không cách nào tu luyện được.

    Biết được chuyện đó, cha hắn nổi trận lôi đình, tìm tên hắc y nhân kia tính sổ, nhưng mọi manh mối đều không có, sau đó cha hắn mời y sư khắp thành đến điều trị cho hắn, nhưng ai nấy điều lắc đầu bó tay.

    Nhân lúc đó hắn tình cờ nghe được y sư nói với cha hắn:

    - Kinh mạch đứt gãy đáng lẽ phải chết, thiếu gia sống được đã là phúc, còn chuyện kinh mạch hư tổn, thiếu gia về sau e là cả đời chỉ có thể làm người thường, chỉ có thể nói đời này vô duyên với võ giả!

    - Chẳng lẽ không còn các khác để chữa trị sao?

    Trần Chính Thiên trầm giọng hỏi.

    - Không phải là không có cách, mà rất khó ah! Phải mời vị Luyện Đan Sư cao cấp may ra có thể luyện ra một loại đan dược nào đó, nhưng cho dù là Thành Chủ cũng không có khả năng mời!

    - ...

    Trần Chính Thiên nghe vậy liền im lặng không nói, mời vị Luyện Đan Sư cao cấp ư! Đến nhất phẩm Luyện Đan Sư còn không mời được lấy đâu ra Luyện Đan Sư cao cấp.

    Lúc đó hắn nghe được câu đó, như sấm bên tai, thân không khỏi run rẩy, nhưng cũng từ lúc đó Ngô gia luôn tránh né Trần gia, cũng không có hỏi han về chuyện kinh mạch của hắn, làm mọi người rất thất vọng.

    Cha hắn vì không muốn con mình cả đời trở thành thường nhân, sau đó từ biệt cả nhà, bắt đầu đi tìm đan phương cùng thu thập linh dược để trị kinh mạch cho hắn, từ đó về sau tin tức hoàn toàn mất hết.

    Nhưng hai năm sau gia gia hắn nói có cách trị, phải dùng Huyết Liên Đan, nhưng đó là đan dược cao cấp, nên gia tộc không có cách nào tìm được.

    Tuy hắn đã là thường nhân nhưng...gia gia, mẫu thân, cha hắn chưa từng người nào đối xử tệ với hắn, nhưng chung quy vẫn có một số thành phần cố tình, ví như Trần Lâm mới vừa đánh hắn một trận chẳng hạn.



     
    buinhi99 and inthenight like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 2: Nam Lĩnh Thành

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Tuy hắn đã là thường nhân nhưng...gia gia, mẫu thân, cha hắn chưa từng người nào đối xử tệ với hắn, nhưng chung quy vẫn có một số thành phần cố tình, ví như Trần Lâm mới vừa đánh hắn một trận chẳng hạn.

    Về sau hắn bị rất nhiều người xem thường, vì thực lực không bằng một ai. Thế giới này nắm đấm ai lớn thì đó là vương đạo, nên hắn cũng không nói năng gì, thường ngày ẩn nhẫn, tránh gây phiền phức cho gia gia.

    - Nếu như ta có thực lực thì đã không như vậy, chỉ cần có thực lực, ta sẽ nắm lấy vận mệnh chính mình!

    Trần Vũ nắm chặt nắm đấm, cũng tại đại nạn lần này mà hắn rút ra được một kinh nghiệm xương máu đó là chỉ có thực lực mới không ai dám ức hiếp mình.

    - Trước hết ta nên nhanh chóng trở về gia tộc, ở đây hoang vu vắng lặng rất nguy hiểm!

    Kiểm tra lại thân thể, tuy quần áo có phần ngổn ngang, đầu tóc rối bời, nhưng hắn không quan tâm, dùng hết sức đứng dậy, Trần Vũ từ từ bước từng bước trở về gia tộc.

    Từng bước chân nặng nhọc bước trên đường, đi mệt thì hắn ngồi nghỉ ngơi, khỏe lại đi tiếp, hai canh giờ sau hắn cũng đến được cửa lớn Nam Lĩnh Thành, về tới đường lớn ồn ào huyên náo.

    Ở trong này, các loại tiếng mua bán ầm ĩ trên chợ truyền vào trong tai Trần Vũ, nơi đây là một thế giới cường giả vi tôn, nếu ngươi không có thực lực thì ngươi chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi.

    Trong Nam Lĩnh Thành mọi người sinh sống, đa số họ sống dưới sự che chở của thành chủ, nghe nói thành chủ có thực lực Binh Khí Cảnh, được xem là mạnh nhất trong Nam Lĩnh Thành này!

    Nơi này có rất nhiều ngườ̀i lựa chọn ở lại, bọn họ phụ thuộc vào Nam Lĩnh thành chủ để sinh sống.

    - Bánh bao Trương lão tam, vừa lớn vừa thơm, ba đồng tệ ba cái!

    - Bánh rán Trần Khê vừa ra lò, thơm ngon giòn ngọt, mua ba tặng một! Tính tiền bốn cái đây, mại dô mại dô.

    - Rượu gạo Vương lão cát, tên hiệu trăm năm, vị thuần ngon miệng.

    Trần Vũ chăm chú nhìn chợ Nam Lĩnh Thành náo nhiệt phi phàm, trong lòng là một mảnh yên lặng.

    - Nhìn xem hắn không phải thiếu gia của Trần gia sao, tại sao lại ra cái bộ dạng thê thảm như thế này?

    - Ta cũng không biết, chắc có lẽ chọc phải người nào đó nên bị người ta đánh cho một trận cũng nên!

    - Hừ! Một đám thiếu gia chỉ biết ăn chơi.

    - Thôi đi, hơi đâu mà quan tâm đến hắn, mất công tay gió vạ lây nữa.

    Dọc đường đi, rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn, có người chỉ trỏ, có người khinh miệt nhưng chung thủy Trần Vũ không quan tâm những lời bàn tán của những người xung quanh này mà cứ tiếp tục cuốc chân trở về Trần gia.

    - Ồ! Đây không phải Vũ thiếu gia sao, tại sao lại thê thảm như thế này.

    - Chắc lại bị ai đó tẩn cho một trận cũng không chừng!

    - Trông thiếu gia, hắn thật thê thảm...

    Vừa bước đến cửa Trần gia, thì hai tên thị vệ canh cửa liền nói nhỏ với nhau, Trần Vũ cười lạnh một cái làm ngơ như không nghe bước vào trong.

    Đi vào một hẻm nhỏ liền thấy một tiểu viện nhỏ hiện ra, xung quanh chỉ có vài ba phòng khá đơn sơ, bước vào căn phòng phía trước, bên trong cũng không có gì là xa hoa.

    Chỉ có một chiếc giường gỗ một tủ quần áo một chiếc bàn cùng bốn chiếc ghế, ngoài ra trên tường còn treo một thanh trường kiếm đã cũ, thanh kiếm đó là vật mà cha hắn để lại.

    - Nếu một ngày nào đó ta có thể tu luyện lại, ta sẽ cho các ngươi thấy dám kinh nhục ta kết cục như thế nào!

    Trần Vũ cười lạnh, sau đó tiến lên chiếc giường của mình ngồi khoanh chân lại, hắn cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể đã bị hư hỏng đến tám phần mười, khả năng cao là hắn không còn khả năng tu luyện được nữa.

    - Tiểu Vũ con đã trở về rồi à, con đi đâu từ sáng đến giờ làm ta và gia gia con lo lắng!

    Đang ngồi kiểm tra lại thân thể thì có tiếng nói khá ôn hòa của nữ nhân vang lên, người này không ai khác đó chính là mẫu thân của hắn Hàn Nguyệt.

    Két!

    Tiếng mở cửa vang lên, bước vào căn phòng là một người phụ nữ nhìn sơ qua tầm ba mươi tuổi, người vô cùng trẻ, mặt trên người một chiếc áo màu trắng mỉm cười nhìn hắn.

    Nhưng khi nhìn thấy hình dạng hiện giờ của con trai mình, nàng đứng như trời trồng, lấy tay che miệng thốt không nên lời, một lát sau mới bình tỉnh lại phần nào, người rung rung đi lại hỏi con trai mình.

    - Tiểu...Tiểu Vũ đây là có chuyện gì xảy ra?

    Trần Vũ chưa kịp trả lời Hàn Nguyệt đã đi lại gần ôm lấy con mình, một dòng nước nóng hổi từ trong mí mắt tràn ra, nàng không kìm lòng được mà khóc, nàng chưa bao giờ thấy con mình thê thảm như thế này.

    - Mẫu thân ta...ta không sao, chỉ bị thương nhẹ mà thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏe hẳn.

    Trần Vũ chần chừ một lúc sau đó mới ôm lấy mẫu thân của mình.

    Nghe con trai mình nói như vậy, nàng không kìm lòng được mà ôm chặt con mình hơn, nhưng sau đó ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh.
     
    buinhi99 and inthenight like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 3: Mẫu Thân Hàn Nguyệt

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Nghe con trai mình nói như vậy, nàng không kìm lòng được mà ôm chặt con mình hơn, nhưng sau đó ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh.

    - Là ai dám đánh con, nói cho mẫu thân biết, mẫu thân đi tìm hắn tính sổ.

    Làm sao mà Hàn Nguyệt không giận cho được, lại dám đánh con nàng như thế, người làm mẹ như nàng sao không đau lòng cho được.

    Trần Vũ chỉ lắc đầu một cái, giọng điệu tùy ý vang lên:

    - Không cần đâu mẫu thân, chuyện của con hãy để con tự mình giải quyết, không cần người phải giúp con đâu.

    Nghe con trai mình nói như vậy nàng buông Trần Vũ ra hai mắt nhìn sâu vào mắt con trai mình.

    Làm nàng ngạc nhiên là con mình không chút lo lắng hay căm phẫn mà thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khi đó nàng biết con mình đã thật sự trưởng thành rồi.

    Hàn Nguyệt mỉm cười nhẹ gật đầu lấy tay vuốt lên mái tóc của con trai mình mà trong lòng đau dứt không thôi.

    - Ưm, không sao là tốt, vậy để mẫu thân đi nấu vài món ngon cho con ăn.

    Hàn Nguyệt cười nhân hậu nhìn sang đứa con của mình sau đó đi vào nhà biếp còn Trần Vũ vẫn ngồi ngây tại đó ngẫm nghĩ lại mọi thứ.

    Nghĩ đến sự không cam lòng cùng bi phẫn ở chỗ sâu trong trí nhớ của mình, nghĩ đến cuộc sống của mình mấy năm qua, nghĩ đến cha mình làm hắn càng đau lòng.

    - Chỉ vì một tên phế vật như ta mà mẫu thân cùng gia gia ta phải lo lắng, chỉ vì một tên phế vật như ta mà cha ta...

    Càng nghĩ hắn càng hận chính mình, vì sao mọi chuyện tồi tệ lại đổ lên trên đầu hắn mà không phải là người khác!

    Ở Võ Mạch Đại Lục này võ giả vi tôn, nếu không có thực lực sẽ bị người khác khinh thường, cũng vì nguyên nhân này mà hắn thường bị những người trong gia tộc khinh bạc, còn mẫu thân của hắn cũng bị người khác khinh ghẻ do có đứa con phế vật.

    Trần Vũ từ trên giường bước xuống, không kìm nổi cất tiếng cười to như điên.

    - Từ hôm nay trở đi, ai dám trêu chọc ta, liền đánh gảy chân chó các ngươi! Ai còn dám sỉ nhục cha mẹ ta, liền đánh vỡ miệng chó các ngươi! Nhưng đợi khi ta mạnh lên đã…

    Hàn mẫu đang nấu nướng, đột nhiên nghe tiếng cười điên cuồng của con trai, vội vàng bỏ xuống chuyện đang làm.

    Hàn Nguyệt ở bên ngoài nhìn vào thấy Trần Vũ chân trần đứng trên mặt đất ngây ngô cười, không kìm nổi trong lòng dâng lên một nỗi bi thương thật lớn:

    - Chẳng lẽ ta mạng đã khổ như vậy, con ta nó...lại bị điên rồi sao?

    - Tiểu Vũ! Nói với mẫu thân, con làm sao vậy?

    Hàn Nguyệt dịu dàng hỏi, không dám khuấy động đến Trần Vũ chút nào, sợ thần kinh đứa con nàng mẫn cảm yếu ớt sẽ hỏng mất.

    Trần Vũ chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, để mặc cho Hàn Nguyệt ôm, có chút mờ mịt luống cuống không biết làm sao, thầm nghĩ:

    - Làm sao vậy? Chuyện tốt đẹp thế này, ta mới vừa quyết tâm được một chuyện, vì sao lại khóc ầm ĩ vậy chứ?

    Có điều Trần Vũ nghĩ trong lòng, nhưng lại không dám nói lên. Cho nên, khóc rống một hồi giải phóng hết ra ngoài, đối với thân thể mới có lợi.

    Trần Vũ yên lặng để cho mẫu thân của mình khóc một hồi, mới lên tiếng nói:

    - Người cũng đừng buồn nữa, con hiện tại không phải đang tốt sao? Còn chuyện kinh mạch bị hư hại, không sao cả chuyện đó có thể từ từ giải quyết sau.

    Trần Vũ ánh mắt cùng giọng nói kiên định làm Hàn Nguyệt cũng có phần giật mình.

    Khóc hồi lâu Hàn Nguyệt buông đứa con mình ra dùng đôi mắt cực đẹp nhìn vào trong mắt Trần Vũ, chậm rãi nói:

    - Tiểu Vũ, biểu hiện của con ngày hôm nay, thật là ngoài dự đoán của mẫu thân!

    Hàn Nguyệt nói, nhìn Trần Vũ hàm ý sâu xa.

    Hàn Nguyệt dường như cũng không hoài nghi con mình bị điên, nói tiếp:

    - Một hồi biến cố, làm cho con trở nên thành thục. Mẫu thân rất vui mừng! Con biết, vì sao mẫu thân đặt tên cho con là Trần Vũ hay không?

    Trần Vũ lắc đầu, trong trí nhớ, người mẫu thân Hàn Nguyệt cũng chưa bao giờ nói với mình những thứ này.

    - Mẫu thân hy vọng rằng, tương lai sẽ có một ngày, con có thể trở thành người đàn ông đội trời đạp đất! Muốn cho tất cả người khinh thường con, đều phải biết, con, là con trai Hàn Nguyệt ta!

    Lúc Hàn Nguyệt nói đến đây, trong đôi mắt hiện lên một chút nước mắt.

    - Mẫu thân...

    Giọng Trần Vũ, ít nhiều có chút nghẹn ngào, trong lời Hàn Nguyệt, lộ ra vô tận yêu dấu với mình, loại yêu thương này, giống như một đoàn ánh sáng mặt trời ấm áp, bao bọc lấy hắn.

    Hàn Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt Trần Vũ một chút, sau đó nói:

    - Được rồi, mẫu thân biết con hiểu chuyện, biết lo lắng cho mẫu thân! Ta thật cao hứng!

    Trên đời này, còn có gì để một người mẫu thân hài lòng hơn việc con trai mình càng hiểu chuyện chứ?

    Hàn Nguyệt nghĩ con mình trả giá nhiều năm qua, ở thời khắc này đã có được hồi báo tốt nhất, nàng không nhịn được ôm Trần Vũ vào trong lòng, vừa rơi lệ, vừa nhẹ nhàng nói:

    - Mẫu thân tin tưởng con, trong lòng của ta, con là ưu tú nhất trên đời này!
     
    buinhi99 and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 4: Luyện Võ Đường

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    - Mẫu thân tin tưởng con, trong lòng của ta, con là ưu tú nhất trên đời này!

    Sau khi ăn xong thì trời cũng đã tối Trần Vũ liền đi tắm làm cho tinh thần của hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, lấy một chiếc áo màu xám mặt lên người sau đó lại giường của mình ngồi xuống.

    Hiện tại trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, ánh đèn mờ mờ chiếu qua mọi ngóc ngách trong căn phòng, in bóng của hắn kéo dài trên tường, ngồi im lặng hồi lâu Trần Vũ thở dài ra một cái.

    * * *

    Trong một căn phòng nhỏ có hai người đang ngồi nói chuyện, một người là trung niên đã hơn năm mươi, khí tức trên người vô cùng trầm ổn cao thâm khó lường, còn người kia là một thiếu niên tầm hai mươi đang nhấp nháy chén trà.

    Người thiếu niên kia còn ai khác ngoài Trần Lâm, người mở được Huyền Cấp trung phẩm võ mạch, được xưng là thiên tài trong gia tộc, còn người trung niên kia là Trần Hạo, là nhị trưởng lão trong gia tộc.

    - Con nói sao, con lại đánh tên phế vật kia một trận xém lấy mạng hắn ah!

    Người trung niên khuôn mặt trầm tư khi nghe đứa con Trần Lâm của mình kể lại sự việc đánh Trần Vũ tơi bời hoa lá thì chân mày hơi chau lại.

    - Đúng vậy, con đánh hắn một trận ở ngoài thành, không người nào thấy được, cha không cần lo lắng.

    Trần Lâm gật đầu chắc nịch, Trần Vũ trong gia tộc làm hắn rất chướng mắt nên hắn muốn đánh một trận hả giận, nên trước khi hắn đánh Trần Vũ, cũng đã ngó nhìn khắp nơi, xác nhận rằng không có người thấy mới hành hung.

    - Cũng không sao, bọn họ cũng chẳng làm gì được chúng ta, nhiều lắm là ngươi đi ra xin lỗi là được! Hắn chỉ là đồ bỏ đi, không có khả năng cản trở kế hoạch của chúng ta.

    Trần Hạo phất tay, lão ta không xem trọng một tên phế vật như Trần Vũ có thể phá hỏng đại sự của mình.

    - Ngày mai con cứ diễn ra bình thường là được, không cần phải e dè những người khác!

    Trần Hạo ung dung nhất một chén trà lên thưởng thức, không một chút lo sợ tộc trưởng sẽ biết chuyện này.

    * * *

    Tiểu Viện Trần Vũ!

    Ngay lúc này Trần Vũ đung ngồi nhắm mắt trên giường bỗng mở to hai mắt ra.

    - Đêm dài dằng dặc, không bằng cố gắn tu luyện đi!

    Trần Vũ định thần lại, bắt đầu dùng công pháp “Dẫn Khí Quyết” của gia tộc bắt đầu câu dẫn thiên địa linh khí.

    Một khắc trôi qua.

    Bốn khắc trôi qua.

    Một canh giờ trôi qua.

    Qua hồi lâu, người Trần Vũ ước đẫm mồ hôi, trên trán hắn đã tích tụ giọt mồ hôi to như hạt đậu không biết từ bao giờ.

    Bắt đầu có nhiều cảm giác đau đớn không ngừng từ kinh mạch truyền ra, làm hắn không cách nào tập trung câu dẫn thiên địa linh khí được nữa, tình cảnh này không phải mới diễn ra ngày một ngày hai, mà đã diễn ra rất nhiều năm.

    - Ta không tin cả đời này ta không thể tu luyện, ta không muốn làm một phế nhân.

    - Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao lại đối xử với ta như vậy!

    Trần Vũ hai mắt đỏ ngầu, gầm lên giận dữ như muốn tỏa ra bao uất ức bấy lâu nay hắn đã chịu đựng.

    Hắn không ngừng đấm từng đấm mạnh lên giường đến khi nắm đấm tràn đầy máu tươi, chấp niệm không muốn buông bỏ Trần Vũ lại tiếp tục.

    Qua nửa canh giờ, chăn nệm dưới chân hắn đã ướt nhẹp mồ hôi. Quần áo dính chặt vào trên người, mà tu luyện vẫn không chút khởi sắc.

    - Tuyệt đối không thể buông tha!

    - Buông tha, tức cả đời ta chỉ có thể là một người thường!

    - Ta còn muốn trùng tu kinh mạch, trở thành võ giả, lấy lại vinh quang của ta!

    Suốt hai canh giờ, Trần Vũ ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, bờ môi của hắn có chút khô nứt, đã có dấu hiệu của mất nước.

    Do mất sức quá nhiều, Trần Vũ liền ngã người sang một bên trên giường ngủ lúc nào không hay.

    Đến sáng sớm hắn liền bật dậy, nhìn lại thân thể mình, tuy vết thương ngoài da đã khỏi nhiều, nhưng tu vi cùng kinh mạch vẫn không có chút chuyển biến nào, dù một chút cũng không!

    - Sáng rồi, ta cũng nên tiến đến Luyện Võ Đường tập luyện một chút!

    * * *

    Nam Lĩnh Thành – Luyện Võ Đường!

    Luyện Võ Đường là một nơi được các gia tộc hợp tác tạo ra, có thể để cho tất cả mọi người của các gia tộc đến luyện tập, trao đổi cùng nhau, cũng có thể công khai tỷ thí, nhưng bắt buộc không được giết người, bằng không đó là phiền toái lớn.

    Đến đây cũng có thể có nhiều cảm nhận về vũ kỹ của người khác, rất tốt cho mọi người, nên sáng thường có rất nhiều người lại đây tập luyện cùng quan sát! Tuy nhiên có một số người đến đây với mục đích khác.

    Một bên Trần Vũ không ngừng tu luyện, tuy biết thân mình tu luyện không có tiến triển, nhưng hắn không buông bỏ, vẫn kiên trì suốt bốn năm, ngày nào cũng vậy, mặt trời còn chưa rõ dạng là hắn đã đến Luyện Võ Đường tập luyện.

    - Phá Toái Quyền!

    Phịch!

    Quyền vừa đánh ra làm một tràn không khí ba động nhè nhẹ khuếch tán ra xung quanh, lúc này Trương Thiếu La là con trai của Trương Nộ Lãng một trong tứ đại gia tộc thấy Trần Vũ đang tập quyền, liền lên tiếng khinh miệt, nói:

    - Ha ha, tên phế vật như ngươi thì tập cái gì? không biết nhục sao, suốt bốn năm mà cũng không tăng lên được một tiểu cảnh giới, đúng là phế vật trong phế vật mà!

    - Có lẽ về sau ta phải gọi ngươi bằng tên khác, tỷ như siêu phế vật, ha ha ha!

    Lúc này mọi người đang tập luyện trong Luyện Võ Đường chú ý tới Trần Vũ, bàn tán xôn xao về hắn, có nhiều ánh mắt khinh thường, cũng có nhiều ánh mắt thương hại.
     
    buinhi99 and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Vũ Thiên Hạ
    Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
    Chương 5: Hôn Thê Ngô Nhã Phi

    Dịch: Truyện YY
    Nguồn: Truyện YY

    Lúc này mọi người đang tập luyện trong Luyện Võ Đường chú ý tới Trần Vũ, bàn tán xôn xao về hắn, có nhiều ánh mắt khinh thường, cũng có nhiều ánh mắt thương hại.

    Trong đó đương nhiên là có người của Trần gia, nhưng bọn họ thấy vậy cũng không dám đến giúp vì dín vào Trương Thiếu La thì mọi chuyện rất phiền toái.

    - Ta năm nay đã mười ba tuổi, đã đạt được Tụ Khí Cảnh tầng năm rồi, so với hắn, ta còn mạnh hơn nhiều, hắc hắc...

    - Tên phế vật này thật xui xẻo, lại gặp phải Trương Thiếu La, đó là người được đánh giá là có năng lực nhất trong thế hệ trẻ, được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp!

    - Đúng vậy, chỉ mới mười tám tuổi liền đạt đến Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, mà còn nắm trong tay Huyền Cấp võ mạch, phóng mắt nhìn trong Nam Lĩnh Thành xem, thế hệ trẻ có ai có thể so sánh được với Trương Thiếu La thiên tài chứ?

    Mặc cho mọi người bàn tán khắp xung quanh Luyện Võ Đường, nhưng trong hai tròng mắt thiếu niên kia vẫn kiêng định, không nghe mọi người bàn tán bên ngoài, một lòng tu luyện.

    Trương Thiếu La thấy một tên phế vật như vậy, lại dám không quan tâm đến lời nói của hắn như vậy, coi hắn như chó sủa bậy, làm hắn giận tím mặt nói:

    - Hừ! Người dám không quan tâm lời ta nói, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi như thế nào!

    Vừa nói xong, Thiếu La đi đến trước Trần Vũ, tay vung quyền Lưu Thủy Hành Vân.

    Trương Thiếu La đánh ra thức thứ nhất của Bài Vân Chưởng, hướng Trần Vũ đánh tới, quyền như mãnh hổ nhanh chóng đánh đến trước mặt Trần Vũ.

    Vừa thấy Trương Thiếu La đang xuất quyền đánh tới mình Trần Vũ nhanh chóng ra tay thủ quyền, ngạnh kháng lại một quyền của Trương Thiếu La.

    - Phá Toái Quyền!

    Oành!

    Một tiếng va chạm vang lên, cỗ sóng xung kích khuếch tán sang bốn phương, nhất thời xung quanh xuất hiện một lớp cát bụi mịt mù, bỗng có một thân ảnh trong đám bụi mù bay ra nằm trên mặt đất, trên miệng có vết máu, quần áo thì rách nát.

    - Ha ha, phế vật như ngươi mà cũng muốn đối quyền với Trương Thiếu La ư? Không biết tự lượng sức mình!

    Mọi người đứng nhìn xung quanh thấy vậy liền cười nhạo Trần Vũ, xem hắn là một tên không có tiền đồ. Còn người của Trần gia thì không nói lời nào, chỉ đứng lùi về phía sau.

    Trần Vũ mặt kệ ánh mắt của mọi người, cười lạnh một cái, lẳng lặng gượng dậy.

    Mọi người dồn dập đứng xem chuyện vui, vừa bàn tán:

    - Nghe nói lần trước hắn phá chuyện tốt gì đó của Trương Thiếu La nên lần này mới thảm như vậy!

    Người hầu của Trương Thiếu La thấy vậy liền dõng dạc cười lớn, nói:

    - Thấy chưa hắn làm sao sánh bằng thiếu gia của chúng ta, bốn năm trước hắn ăn may thắng thiếu gia trên võ đài thôi! Còn hiện tại thiếu gia nhà ta đã là Ngưng Khí Cảnh tầng bốn, vậy mà cũng dám đánh quyền, đúng là không biết tự lượng sức, hắc hắc...

    - Đáng đời…

    - Nếu ta là hắn, ta đã đập đầu chết đi cho xong, sống chi cho nhục!

    Mọi người thấy tên người hầu của Trương Thiếu La cười nhạo, bọn hắn cũng theo sau vuốt đuôi ngựa, không một chút tình thương dành cho Trần Vũ.

    Lúc này, có một thiếu nữ người mặt bộ đồ đỏ đi đến, tướng mạo nàng đẹp kiều diễm, nàng chính là Ngô Nhã Phi, con gái của Ngô gia Ngô Thương, cũng chính là vị hôn thê của Trần Vũ được hắn đỡ một chưởng lúc trước.

    - Ồ! Ai kìa, không phải tiểu thư của Ngô gia sao, nàng ta thật đẹp, ước gì ta lấy được nàng ta có chết cũng không tiếc!

    - Ha ha, dựa vào ngươi sao, nghe nói thiếu gia họ Trương kia đang theo đuổi Nhã Phi đấy, ngươi có giỏi thì giành đi!

    - Ta nghe nói tên phế vật đó đã đính hôn với Nhã Phi đấy.

    - Hừ, một tên phế vật như vậy đính hôn cùng nàng chính là ô nhục cho Ngô gia, chính là hoa nhài cắm bãi c**, ta cảm thấy mất mặt thay hắn!

    Rất nhiều người đang bàn tán xôn xao khi Ngô Nhã Phi xuất hiện, nàng như tâm điểm sự chú ý của mọi người.

    - Trương huynh, chúng ta đi vào Vạn Tử Uyên uống trà đi, đừng để ý tới tên phế vật này!

    Ngô Nhã Phi, không thèm để ý tới Trần Vũ đang bị thương, nàng kinh bỉ đi lướt ngang Trần Vũ như hai người xa lạ.

    Bốn năm trước nàng còn để ý đến Trần Vũ, nàng cho rằng chỉ có thiên tài mới xứng với nàng, nên mới đính hôn cùng hắn. Nhưng khi hắn đỡ cho nàng một chưởng, trở thành phế vật.

    Nàng thậm chí không nhớ tình xưa mà còn kinh thường, lúc ấy nàng thấy Trương Thiếu La gia thế lớn, thực lực mạnh, mới đích xác là thiên tài chân chính mà nàng mong muốn nên nàng liền quay lưng với Trần Vũ.

    Đối với nàng hiện tại, một tên phế vật như vậy làm sao xứng với tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng chứ!

    Nhẫn nhịn hắn có giới hạn, nhưng hiện tại nàng đã vượt qua mức giới hạn đó!

    Trần Vũ bây giờ lòng đã triệt để nguội lạnh, đối với hắn bây giờ nàng có chết trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không cứu, bị hôn thê của mình nhục nhã chính mình, hắn làm sao còn chứa chấp được nàng.

    - Được, chúng ta đi, đừng để ý tới tên phế vật này, ha ha.

    Trương Thiếu La tay ôm eo Ngô Nhã Phi, dẫn nàng rời đi khỏi Luyện Võ Đường đang ồn ào bàn tán này!

    Nghe nhiều tiếng khinh miệt của nhiều người, Trần Vũ cố nghiến răng chịu đau, ngước đầu nhìn sang những người xung qanh một vòng, thây hết những đàm tiếu của mọi người vào lòng, thản nhiên thở dài, nhếch miệng cười nhạt một tiếng, lặng lẽ ôm vết thương trên người, chật vật đi về nhà.

    * * *

    Nam Lĩnh Thành – Trần Gia!

    Trần gia là một trong tứ đại gia tộc trong Nam Lĩnh Thành, đứng thứ tư trong tứ đại gia tộc, là gia tộc đứng chót, nên tiếng nói trong tứ đại gia tộc ở Nam Lĩnh Thành là thấp nhất.

    Vừa đến cửa liền thấy Trần Vũ đang đi vào, người đầy thê thảm, Trần Hải em Trần Lâm, con trai của nhị trưởng lão Trần Hạo, nhếch miệng khinh bỉ đi ra.
     
    buinhi99 and inthenight like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)