Huyền Huyễn Lâm Uyên Hành - Trạch Trư

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 26: Thiên Đạo viện nghiên cứu rồng

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Một người và bốn con hồ ly ôm dây thừng, được dây thừng đưa lên bầu trời. Một lát sau, bọn họ đáp xuống vách núi. Chỉ thấy vách núi bên này dốc đứng như lưỡi dao, bên kia lại là triền núi thoai thoải, suối nước róc rách chảy từ trên sườn núi xuống.

    Dòng suối nhỏ này tụ hội với suối nước chảy từ ngọn núi khác ở dưới chân núi, biến thành một con sông chảy vào khe núi từ tây sang đông.

    Tô Vân chưa từng đi tới nơi đây, nên hắn không dám động đậy chút nào, liên tục hỏi: "Các người nhìn thấy gì? Nhìn thấy gì rồi? Thấy bọn chuyện phun ăn cắp rồi à?"

    Hắn chưa từng tới nơi này, đối với một người mù mà nói, trong đầu bọn họ đều có một tấm bản đồ, trên bản đồ đó chỉ có nơi mình sống là sáng, còn những chỗ khác đều là một mảng tối tăm hỗn độn.

    Địa thế của Táng Long lăng hiểm trở, khó có thể trèo lên, mà đây là lần đầu tiên Tô Vân đến nơi này, hiện giờ rõ ràng là giữa trưa của mùa thu, sắc trời hãy còn sớm, nhưng trong đầu hắn thì xung quanh lại tối om, ngập tràn những thứ chưa biết.

    Hắn cố gắng mở to mắt, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.

    Hắn chỉ có thể cảm nhận dường như có một con thú hồng hoang khổng lồ nằm rình trong bóng tối đầy những chưa biết này, dữ tợn và khủng bố.

    Trong lòng hắn sợ hãi, lại hỏi mấy câu liên tục, nhưng xung quanh không có ai trả lời hắn.

    Tô Vân lại hỏi thêm vài lần nữa. Một lát sau, Hoa Hồ mới là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lẩm bẩm: "Tiểu Vân, bọn ta nhìn thấy một con rồng... Nơi đây thật sự có rồng! Chúng nó copy truyện thật kìa!"

    Nghe được giọng nói của hắn ta, Tô Vân mới thấy yên lòng trở lại.

    Hoa Hồ cẩn thận miêu tả địa lý của Táng Long lăng, giúp Tô Vân nhanh chóng xây dựng địa lý của Táng Long lăng trong đầu. Những yêu hồ còn lại ở bên cạnh thì im lặng nghe, không nói xen vào. Nếu Hoa Hồ bỏ quên chỗ nào, Hồ Bất Bình sẽ không kìm được mà bổ sung một hai câu.

    Đây là thói quen hình thành đã nhiều năm.

    Từ khi Hoa Hồ trở thành bạn học của Tô Vân, phần lớn địa lý xung quanh trấn Thiên Môn đều do Hoa Hồ miêu tả cho Tô Vân nghe, sau đó dẫn hắn đi một lần, như vậy Tô Vân mới có thể biết rõ địa hình xung quanh, không đến mức lạc đường.

    Mối quan hệ của bọn họ là tốt nhất.

    Một hồ ly nói, một người lắng nghe. Tô Vân nhanh chóng hiểu rõ sơ qua địa hình của Táng Long lăng, đã vẽ nên đường nét khái quát của nó trong đầu.

    Táng Long lăng quả thực có rồng, ban nãy hắn cảm ứng được có con thú hồng hoang nằm bò trong bóng đêm, quả thực không phải là cảm ứng nhầm.

    Táng Long lăng này y hệt như tên của nó, có một con rồng được chôn cất ở đây, nhưng Táng Long lăng lại hữu danh vô thực, bởi nơi đây không có lăng mộ của rồng.

    Táng Long lăng chính là một dốc dất rất dài, cao chừng hai ba trượng, dài chừng trăm thước, bên trên mọc đầy cây cỏ bụi gai.

    Năm đó con rồng kia rớt xuống khỏi bầu trời, bò từ Đọa Long cốc tới nơi đây, bị thương nặng mà không được chữa trị nên chết. Cư dân quanh đây hẳn là đã vùi lấp nó qua loa, chứ không xây dựng lăng mộ cho nó.

    Trải qua sự phong hóa không biết bao lâu, hài cốt của rồng lộ ra từ trong dốc đất, phơi bày ra ngoài.

    Nhất là đầu rồng, gần như hoàn toàn lộ hết ra ngoài, trông cực kỳ khổng lồ. Thậm chí trong hốc mắt còn mọc lên cây cối mà hai người mới có thể ôm được thân của nó.

    Tuy cây cối trong Táng Long lăng mọc thành rừng rậm rạp, nhưng điều kỳ quái là nơi đây lại không có chim muông, thậm chí còn chẳng thấy con sâu nào.

    Đi ở chỗ này khiến người ta cảm thấy tóc gáy dựng lên, hệt như có con mãnh thú thời hồng hoang hung ác cùng cực có thể lao ra xé bụng xé ngực mình bất cứ lúc nào.

    "Bên cạnh Táng Long lăng có nhà."

    Hoa Hồ tiếp tục miêu tả cảnh vật của Táng Long lăng, nói: "Nhà này làm từ gỗ và đá, có hai tòa bảy gian. Ba gian nhà nằm ở sườn đông của Táng Long lăng, bốn gian khác nằm ở phía tây. Hẳn là đã bị bỏ hoang từ lâu, trông khá rách nát, gỗ cũng bị ăn mòn sắp hết rồi. Trên núi còn có mấy bia đá, bốn phía xung quanh núi đều có bia hết, một số tấm bia đã đổ xuống."

    "Cảm ơn Hoa nhị ca. Hãy qua Bạchh Ngọc Sáchh đọc và ủng hộ dịch giả tăng tốc độ ra chương nhé!"

    Tô Vân tạo dựng hình dạng của bảy gian nhà này trong đầu, rồi nghiêng đầu nói: "Nơi này ít người lui tới, vì sao lại có nhà?"

    Hoa Hồ cũng có chút không hiểu: "Đừng nói là ít người lui tới, ngay cả dấu vết của muông thú cũng chẳng có. Con rồng này chỉ còn lại bộ xương, khí thế thì vẫn cực kỳ hung ác, tại sao lại có người lựa chọn ở lại nơi này?"

    Tô Vân lòng thoáng động, con rồng đã chết này không có khả năng được chôn cất bên thôn trang của người khác, như vậy thì chỉ có thể là nhà được xây sau đó. Mà xây nhà ở gần Táng Long lăng, ngoại trừ khả năng canh gác lăng ra thì chỉ có một khả năng.

    "Có kẻ muốn trộm xác rồng. Nhưng xác rồng lớn quá, bọn họ không thể đào ra xác nó trong chốc lát được, nên đã xây nhà ở đây."

    Tô Vân suy tư, nói: "Người này không quen không biết con rồng, đương nhiên không có khả năng canh gác lăng cho nó, cho nên bọn họ chỉ có thể đến là để trộm xác."

    Hồ Bất Bình mau mồm mau miệng nói: "Rõ ràng hài cốt rồng ở đây, vì sao bọn họ không đánh cắp nó?"

    "Có lẽ là vì to quá, bọn họ không vận chuyển đi được. Cũng có khả năng là vì lúc bọn họ đang đào bới xác rồng thì đột tử."

    Hoa Hồ suy tư: "Dù sao Địa công nói rồi, có linh hồn rồng bay ra cứu Cả Thôn Ăn Cơm. Con rồng kia chết rồi, quá nửa là tính linh của nó bảo vệ xác của chính nó."

    Tô Vân gật đầu, suy đoán này của Hoa Hồ rất có lý.

    Bọn họ cẩn thận đi xuống khỏi sườn dốc tới Táng Long lăng. Tô Vân cẩn thận đi theo Hoa Hồ, cố gắng khiến bước chân vững vàng, nói: "Chúng ta đừng thử đào xương rồng, cũng không thể mang đi bất cứ thứ gì. Chúng ta chỉ tới mấy gian nhà kia xem qua một chút. Ta nghe Thủy Kính tiên sinh nói, có một số tính linh của cường giả sẽ hóa thành quỷ thần, vô cùng hung ác. Nhưng mà quỷ đều sợ ánh sáng mặt trời, nên chúng sẽ không xuất hiện vào ban ngày. Bởi vậy trước khi mặt trời khuất sau dãy núi, chúng ta bắt buộc phải rời đi!"

    Bốn con hồ yêu liếc nhau, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm vội vàng bịt miệng Hồ Bất Bình lại. Hồ Bất Bình ô ô vài tiếng, thầm nghĩ: "Quỷ thần ở trấn Thiên Môn còn hung ác hơn cả rồng, bọn họ xuất hiện cả vào ban ngày!"

    Một người và bốn con hồ ly đi vào Táng Long lăng, tới tòa nhà thứ nhất.

    Tòa nhà này có bốn gian phòng, dưới đất rải đầy hài cốt với các trang sức vật phẩm còn sót lại khi y phục mục rữa thành tro.

    Tô Vân ngồi xổm xuống sờ soạng một lượt, trầm ngâm nói: "Dựa theo trạng thái ngã của hài cốt mà xem thì hẳn là bọn họ đột nhiên gặp phải biến cố bất ngờ, vội vàng bỏ chạy ra khỏi phòng. Nhưng thứ truy giết bọn họ lại thật sự quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp trốn ra khỏi phòng thì đều đã chết hết."

    Hoa Hồ cũng có phát hiện khác: "Trên lưng bọn họ, xương sườn và sương sống đều bị cắt đứt, mặt cắt theo chiều nghiêng, hẳn là sử dụng một vũ khí cực kỳ sắc, cắt từ lưng bọn họ xuống. Tổng cộng có ba thanh vũ khí như vậy, đồng thời cắt xuống, miệng vết thương gần như song song. Người này bị cắt thành bốn đoạn..."

    Tô Vân sờ soạng một lượt, nói: "Không có vũ khí như thế, là miệng vết thương do móng vuốt cào qua."

    Hoa Hồ cười nói: "Tiểu vân, một con quái vật có móng vuốt dài và sắc bén như vậy làm sao có thể xuất hiện trong phòng cùng với người ta chứ? Gian nhà này tuy lớn, nhưng hoàn toàn không chứa nổi con quái vật to lớn như thế! Trừ phi..."

    "Trừ phi nó không có thực thể." Tô Vân nói: "Tính linh không có thực thể. Nếu là vuốt rồng mà nói, như vậy thì có khả năng rồi."

    Hoa Hồ cau mày: "Chúng ta vào trong xem sao!"

    Điều khiến bọn họ khó hiểu là trong gian phòng này khắp nơi đầy những án thư*, trên đó bày đầy giấy và bút mực. Đây không giống phòng của đám trộm mộ, mà giống như phòng của một vị đại nho đọc đủ thứ thi thư!

    *Án thư: Bàn để bày sách.

    Điều khiến người ta nuối tiếc là đầu bút ở nơi này đã thối rữa, trang giấy cũng đã nát vụn ra từ lâu rồi.

    "Bọn họ đến đây không phải là để trộm xác rồng!"

    Tô Vân đột nhiên lên tiếng: "Bọn họ là sĩ tử tới truy nguyên!"

    Hoa Hồ hơi ngẩn ra, rồi cũng chợt hiểu: "Đúng vậy! Khi Thủy Kính tiên sinh dạy chúng ta Ngạc Long Ngâm, ông có dẫn chúng ta tới đầm Ngạc Long quan sát ngạc long, quan sát hình thái, tập tính và hành động của chúng, rồi sử dụng công pháp Hồng Lô Thiện Biến thôi động nguyên khí và máu của bản thân bắt chước ngạc long, dùng ý thức của bản thân quan tưởng ngạc long! Thủy Kính tiên sinh nói, đây được gọi là truy nghiên. Thông qua quan sát thử nghiệm, nghiên cứu bản chất sự vật, nguyên lý của sự vật để từ đó đạt được tri thức."

    Ba tiểu hồ ly khác cũng từng được nghe Thủy Kính tiên sinh giảng bài, tức thì nhớ lại.

    Thanh Khâu Nguyệt vội vàng nói: "Thủy Kính tiên sinh nói rằng quan học có tài lực, đến khi học tập một loại công pháp nào đó thì thường sẽ tổ chức sĩ tử tìm kiếm thần thú mà bọn họ cần quan tưởng, quan sát nghiên cứu và học tập. Chẳng lẽ có sĩ tử đến đây quan sát con rồng này?"

    Ly Tiểu Phàm nhìn hài cốt rơi đầy dưới đất, cau mày nói: "Bọn họ đến từ thành Sóc Phương chẳng? Tại sao lại chết ở chỗ này?"

    Tô Vân đụng tới một khối ngọc bài từ trong lớp quần áo đã mục rữa của một bộ hài cốt, trên đó có khắc chữ. Hắn sờ qua, nói: "Bọn họ đến từ một quan học tên là Thiên Đạo viện."

    Đám hồ yêu sáp lại, chỉ thấy là tuy trên ngọc bài có dính bùn đất, nhưng lại trắng noãn hoàn hảo, không bị xâm nhiễm, hiển nhiên là được tạo ra từ loại mỹ ngọc có giá trị xa xỉ.

    Trên ngọc bài này có khắc ba chữ "Thiên Đạo viện", bốn phía có hình ảnh mây và sấm sét, mặt dưới thì khắc một cuốn sách được giở ra, rất tinh xảo.

    "Thành Sóc Phương có quan học tên là Thiên Đạo viện sao? Tên này thật hay!"

    Hoa Hồ nói: "Tính chất của ngọc bài không tệ, có lẽ có thể bán được vài đồng ngũ thù, tìm thêm mấy khối nữa đi! Sau này chúng ta vào thành, chắc chắn cần dùng tới tiền!"

    Đám hồ yêu tìm kiếm xung quanh, lại tìm thêm được mấy khối ngọc bài nữa, đều là của Thiên Đạo viện, nhưng đều bị tổn hại, chỉ riêng khối ngọc bài mà Tô Vân tìm được là còn hoàn chỉnh.

    Bọn họ không tìm được gì khác, vì vậy bèn rời khỏi nơi đây, đi tới tòa nhà thứ hai.

    Tòa nhà này nằm ở một phía khác của đuôi rồng. Hai tòa nhà, một tòa nằm ở đầu, một tòa khác nằm ở đuôi rồng, hẳn là phụ trách quan sát các vị trí khác biệt của con rồng này.

    Mà cách đuôi rồng mấy trăm bước là một khe núi hõm xuống, Hoa Hồ thò đầu ra nhìn xuống, chỉ thấy hai bên vách khe núi có vết trảo cực lớn!

    Mỗi một vết trảo đều cào sâu vào trong vách đá, dài tới mấy trượng, tảng đá hệt như bị thanh đao sắc bén chém qua, trông rất đáng sợ.

    Bọn họ đã đoán đúng, con rồng rơi trừ trên trời xuống Đọa Long cốc, rồi sử dụng chút sức lực cuối cùng giãy dụa bò lên đến đây, rồi tắt thở.

    "Là cái gì đã khiến thần long như thế này bị thương rồi chết ở nơi đây?" Hoa Hồ lẩm bẩm.

    Bọn họ đi tới bên ngoài tòa nhà thứ hai, đang định bước vào thì chợt nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ màu đen khập khiễng đi tới. Bốn con hồ ly cùng kêu ầm lên, con nào con nấy bày ra tư thế phòng vệ.

    "Xà tiền bối."

    Tô Vân trong lòng thoáng động, khom người nói: "Tiền bối mời bọn ta tối qua tới xem lễ, các vãn bối quan sát hồi lâu, thu hoạch khá phong phú. Đa tạ tiền bối đã chiếu cố."

    Hoa Hồ khiếp sợ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Vân, đệ nói hắn là Cả Thôn Ăn Cơm? Sao hắn lại biến hình rồi?"
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 27: Dị vật giáng xuống

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Người đàn ông áo đen kia liếc mắt nhìn Hoa Hồ một cái, Hoa Hồ lập tức nhìn ra con ngươi trong mắt y lúc bình thường thì là con ngươi hình tròn bình thường, nhưng khi con ngươi hơi co lại là sẽ biến thành sọc dọc, hiển nhiên không phải con người!

    Hoa Hồ lại đưa mắt nhìn xuống chân của y, chỉ thấy nam tử áo đen này bị thọt một chân.

    Đại hắc xà lột xác thành giao long, vì bị cản trở nên phần da rắn ở đuôi vẫn chưa được lột bỏ hết, lúc chiến đấu lại bị người ta làm bị thương, bởi vậy khi nó biến thành người đã bị thọt chân trái.

    Tô Vân mắt mù nên không nhìn thấy người tới là ai, nhưng hắn giỏi về cảm ứng khí huyết bốn phía, hắn "nhìn ra" kẻ đi tới không phải người, mà là một con giao long, bởi vậy hắn mới nhận ra đây là con hắc giao long đã độ kiếp tối hôm qua.

    Người đàn ông áo đen dừng bước, đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Tô Vân với con ngươi dựng thẳng: "Ngươi nhận ra ta? Làm sao ngươi nhận ra được?"

    Bốn con hồ yêu lo sợ bất an. Nếu Cả Thôn Ăn Cơm tiến hóa làm giao mà còn muốn giết người, chỉ sợ bất cứ ai trong bọn họ cũng đừng mong sống sót thoát khỏi nơi đây!

    Tô Vân không hề e sợ, trả lời: "Ta nhận ra bản thể của tiền bối từ hình thái khí huyết của tiền bối."

    "Hình thái khí huyết?"

    Người đàn ông áo đen nhíu mày, khẽ nói: "Từ hình thái khí huyết nhận ra được bản thể của ta, thế là thế nào?"

    Lúc này, Tô Vân và bốn con tiểu hồ ly đều nghe được tiếng sàn sạt, dường như có một người ở một chỗ tối gần đó đang nói, nhưng bọn họ đưa mắt nhìn mọi nơi thì chẳng thấy bóng dáng bất cứ ai cả!

    Người đàn ông áo đen lại gật đầu liên tục, một lát sau mới nói: "Ta đã hiểu rồi. "

    Trên mặt Tô Vân hiện rõ vẻ kinh ngạc, hình thái khí huyết của người đàn ông áo đen này ấy thế mà lại đang dần biến đổi, nhanh chóng chuyển từ hình thái giao long sang hình thái con người!

    Người đàn ông áo đen nói: "Ta hóa thành giao long, vậy sau này tên của ta là Tiêu Thúc Ngạo đi. Các ngươi từng giúp đỡ ta, ta sẽ không ăn các ngươi. Trong phòng này không có thứ gì tốt, các ngươi hãy mau rời đi."

    Tô Vân nói: "Giao thúc định đi đâu?"

    Người đàn ông áo đen Tiêu Thúc Ngạo nghiêng đầu lắng nghe, giọng nói sàn sạt lại truyền tới, chính là ngay bên người Tiêu Thúc Ngạo!

    Bốn con hồ yêu rợn tóc gáy, bởi bên cạnh Tiêu Thúc Ngạo không hề có thứ gì!

    Tô Vân cảm ứng khí huyết, cũng không cảm ứng được bất cứ khí huyết của người nào bên cạnh y.

    Tiếng sàn sạt kia dừng lại, Tiêu Thúc Ngạo nói: "Ta định tới thành Sóc Phương. Mai sau nếu ngươi tới thành Sóc Phương, có khi chúng ta sẽ gặp lại ở nơi đó. Chỗ này cực kỳ nguy hiểm, trước khi mặt trời xuống núi các ngươi bắt buộc phải rời đi, nếu không sẽ không đi được nữa, mai sau cũng chẳng cần thiết phải gặp lại."

    Tô Vân khom người cảm ơn: "Đa tạ Giao thúc đã chỉ bảo."

    Tiêu Thúc Ngạo cất bước rời đi, đám hồ yêu dõi mắt nhìn y đi xa. Chỉ thấy Tiêu Thúc Ngạo khập khiễng đi hơn mười trượng, tới trước một tấm bia đá, rồi lại nghiêng đầu lẩm bẩm.

    Tiếng sàn sạt kia lại vang lên, dường như có người ghé vào tai y thì thầm gì đó, nhưng lại chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì!

    "Có thứ bẩn thỉu đi theo Cả Thôn Ăn Cơm!" Đám hồ ly liếc nhìn nhau.

    Cảnh tượng này quả thật rất kỳ dị, rõ ràng bên người Tiêu Thúc Ngạo không có ai, nhưng y vẫn thường xuyên nói chuyện với "người bên cạnh".

    Tiêu Thúc Ngạo rút tấm bia đá kia lên, quẳng xuống đất, rồi lại khập khiễng đi xa.

    "Quá nửa là có một tính linh đi theo hắn." Tô Vân suy đoán: "Chẳng lẽ chính là long linh đã cứu hắn?"

    Hoa Hồ suy tư: "Long linh cứu hắn tối hôm qua chính là đến từ chỗ này, nếu long linh đi theo hắn rồi, như vậy vì sao Tiêu Thúc Ngạo còn nói là ở lại nơi đây sau khi trời tối là sẽ gặp nguy hiểm?"

    Tô Vân cũng nghĩ mãi không thông, nói: "Chúng ta cứ xem xét qua trước đã, cho dù thế nào cũng phải rời khỏi nơi đây trước khi trời tối!"

    Hoa Hồ đi vào phòng trước, lại thấy nơi đây không có hài cốt. Tiêu Thúc Ngạo hẳn là một con giao long thích ở sạch, tối hôm qua y bị thương nặng, nhưng đến nơi đây rồi vẫn dọn dẹp cho sạch sẽ, không hề có chút bụi bặm nào.

    Bọn họ có chút thất vọng, nơi đây sạch sẽ như thế, chắc chắn là không có bảo vật gì rồi, e rằng đến cả thứ đáng giá cũng đã bị Tiêu Thúc Ngạo mang đi.

    Thanh Khâu Nguyệt nhảy lên trên giá sách, ngồi trên đó vẫy vẫy đuôi, vui vẻ nói: "Trên giá sách còn có một cuốn sách!"

    Hoa Hồ cũng nhảy lên, đặt nằm cuốn sách trên giá xuống, đọc từng chữ một: "... Năm Nguyên Phong thứ sáu, có thanh long rơi xuống Thiên Thị viên ở Sóc Phương, đế sai Thiên Đạo viện tới nghiên cứu..."

    Tô Vân đột nhiên nói: "Năm Nguyên Phong thứ sáu? Là thời kỳ Vũ đế còn sớm hơn cả Nguyên đế và Bình đế! Như vậy sự kiện rồng rơi hẳn là xảy ra vào một trăm năm mươi năm trước!"

    Dã Hồ tiên sinh từng nói qua về niên hiệu của các vị đại đế nước Nguyên Sóc, chỉ là đám người Hoa Hồ không quan tâm đến điều này cho lắm nên chẳng có ấn tượng gì, Tô Vân thì có thói quen mỗi lần tan học đều phải ôn lại bài, cho nên hắn nhớ rất rõ.

    Hoa Hồ tiếp tục đọc: "Năm Thái Sơ thứ nhất, mở quan tài rồng, mổ xác rồng, nghiên cứu các loại như cơ, vân, gân, mạch, máu, dịch, tim, vảy, râu, bờm, vuốt, xương, khí, sáu quyển mười sáu chương... Tiểu Phàm, tìm kiếm xung quanh xem những tài liệu này còn không!"

    Mấy tiểu hồ ly lại tìm kiếm xung quanh, nhưng không thu hoạch được gì.

    "Quá nửa là bị Cả Thôn Ăn Cơm mang đi rồi." Ly Tiểu Phàm nuối tiếc nói: "Hoặc là đã mục nát như các cuốn sách khác rồi."

    Hoa Hồ cũng tiếc không thôi, lại tiếp tục đọc: "... Mười bốn tháng giêng, tuyết rơi, xác rồng đóng băng, bèn thăm dò Đọa Long cốc. Có dị vật rơi xuống cùng rồng..."

    Hắn ta đọc đến đây thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy mờ mịt: "Dị vật?"

    Tô Vân có cảm giác sởn tóc gáy, vội vã nói: "Ban nãy Cả Thôn Ăn Cơm nói bắt buộc phải rời đi trước khi trời tối, nếu không ắt sẽ chết! Con rồng này rơi từ trên cao xuống, bị thương nặng không được chữa trị, chẳng lẽ dị vật này chính là tà vật đã giết thần long? Dị vật này chắc chắn là sẽ xuất hiện khi trời tối! Hoa nhị ca, huynh cầm sách, chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây!"

    Hoa Hồ ôm sách nhảy xuống khỏi giá sách, Tô Vân và ba tiểu hồ ly theo hắn ra khỏi phòng.

    Bên ngoài, trời đã mờ tối.

    Mặt trời còn chưa khuất sau rặng núi, nhưng nơi đây là khe núi, địa thế thấp hơn hẳn so với xung quanh, ánh chiều tà không chiếu được vào trong đây. Cũng chính là nói Táng Long lăng và Đọa Long cốc tối sớm hơn các nơi khác, sớm hơn hẳn dự tính của bọn họ.

    Tô Vân và bốn hồ ly rùng mình mấy cái liên tục, nhiệt độ trong khe núi này dường như giảm xuống rất nhiều. Tiết trời tháng chín, thế mà lúc thở ra còn có thể thấy được những làn khói trắng phả ra từ trong mũi.

    "Lạnh quá!" Hồ Bất Bình run lẩy bẩy.

    Không ai nói được lời nào, cả lũ nhanh chóng quay về theo đường cũ. Chờ khi đi tới chỗ đầu con rồng, Táng Long lăng đột nhiên rung chuyển dữ dội, sau đó sắc trời đen sầm xuống với tốc độ khác thường, hệt như có người che mắt bọn họ lại.

    Hồ ly có thể nhìn trong bóng đêm, nhưng bóng tối ở nơi đây lại cực kỳ cổ quái, nên đến cả bốn con hồ yêu cũng không nhìn thấy con đường phía trước.

    "Mọi người đừng cử động, đừng kinh hoảng!"

    Tô Vân hạ nhỏ giọng xuống: "Đây là khí huyết đè ép. Mắt của chúng ta bị khí huyết ngoại lại đè ép, con ngươi bị khóa chết nên không nhìn thấy xung quanh. Đi theo ta, ta nhớ được đường về."

    Trái tim bọn họ đập dồn dập, trong tai nghe thấy tiếng gió vù vù, đó là tiếng vang phát ra khi máu chảy qua viền tai đè ép màng nhĩ.

    Khí huyết đột nhiên đến ở Táng Long lăng này nén ép xuống, làm cho các chức năng trong cơ thể bọn họ trở nên dị thường bất ổn, không chỉ cảm giác của cơ thể xảy ra vấn đề, ngay cả việc thôi động công pháp Hồng Lô Thiện Biến cũng trở nên cực kỳ vất vả!

    Hoa Hồ nắm lấy vạt áo của Tô Vân, tiểu hồ ly phía sau thì nắm đuôi hắn, theo Tô Vân đi ra ngoài.

    Tuy đôi mắt Tô Vân không nhìn thấy gì, nhưng bất cứ nơi nào mà hắn chỉ cần đi qua một lần là có thể ghi nhớ rất rõ. Đừng nói là nơi như Táng Long lăng, cho dù là mê cung của chợ quỷ Thiên Môn, hắn chỉ cần đi một lần là có thể dễ dàng thoát ra.

    Trong đầu của hắn, chuông vàng không ngừng xoay tròn, làm cho hắn có thể cảm giác được vị trí của mình một cách chính xác, hắn nên đi như thế nào, rẽ vào lúc nào, khi nào thì lên núi, khi nào thì tránh chướng ngại vật, mọi việc đều chính xác đến mức khiến người ta khó có thể tin được!

    Ngay khi bọn họ lên dốc không được bao lâu, Tô Vân đột nhiên dừng chân lại.

    Hoa Hồ vội vàng dừng lại, đám tiểu hồ ly phía sau lập tức đâm sầm vào mông của hắn.

    "Tiểu Vân, sao thế?" Hoa Hồ khẽ hỏi.

    "Tấm bia đá đổ chặn đường của ta."

    Giọng của Tô Vân truyền tới: "Ta đang tính toán đường đi. Kỳ quái, tấm bia đá này không nên xuất hiện ở chỗ này..."

    Lúc bọn họ đến thì thấy trên sườn núi xung quanh có không ít bia đá, phần lớn đều được chôn dưới đất, có rất ít cái đổ xuống. Mà tấm bia đá này không đổ, hơn nữa vị trí của nó còn không đúng.

    "Tiểu Vân ca mau lên..." Hồ Bất Bình run rẩy nói với giọng như sắp khóc: "Ta cảm thấy có người sờ gáy ta..."

    Ly Tiểu Phàm đã khóc thành tiếng: "Ta cũng cảm thấy thế. Ta sợ quá, nhưng mà thoải mái ghê..."

    "Là ta sờ đó." Thanh Khâu Nguyệt có chút ngượng ngùng: "Lúc sợ hãi, ta sờ đầu các huynh là sẽ an tâm ngày."

    Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm, Hoa Hồ cũng thở phào một hơi, cười nói: "Tiểu Nguyệt, muội nghịch quá rồi, làm ta sợ theo. Ta còn tưởng ai đang sờ đầu ta chứ."

    Thanh Khâu Nguyệt buồn bực nói: "Nhị ca, muội có sờ đầu huynh đâu. Muội thấp thế này, với không tới."

    "Không phải muội..."

    Hoa Hồ gượng cười hai tiếng, run rẩy nói: "Tiểu Vân, tìm được phương hướng chưa? Chúng ta có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây được không?"
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 28: Đi bên vực thẳm

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Chuông vàng trong đầu Tô Vân vẫn đang xoay tròn như lúc bình thường, mà bản đồ địa hình trong đầu hắn cũng đang không ngừng biến hóa phương hướng. Đột nhiên tinh thần hắn thoáng động, hắn trầm giọng nói: "Tìm được rồi! Chúng ta tiếp tục đi!"

    Đúng lúc này, bên tai hắn là tiếng ù ù, cảm giác đau đớn như kim châm đâm vào đầu óc hắn.

    Tiếng ù ù chỉ vang lên chốc lát rồi mới biến mất, mà cơn đau đớn ngắn ngủi đã khiến toàn thân Tô Vân đầy mồ hôi lạnh, làm ướt đẫm quần áo.

    Hắn há miệng thở dốc, nhưng lại không nghe thấy âm thanh của mình!

    Bốn phía là sự tĩnh lặng tuyệt đối, hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh nào!

    "Khí tức hùng mạnh truyền tới từ trong Táng Long lăng đè ép khí huyết của chúng ta, đầu tiên là tước đoạt thị giác của chúng ta, hiện giờ lại cướp đi thính giác của chúng ta!"

    Tô Vân lấy lại bình tĩnh: "Kế tiếp e rằng sẽ cướp mất xúc giác, vị giác, khứu giác và tri giác của chúng ta. Nếu cả sáu giác quan đều bị tước đoạt..."

    Hắn cắn dập môi, trong khoang miệng mang theo mùi máu tinh và vị ngọt, cơn đau nói cho hắn biết vị giác, xúc giác, khứu giác và tri giác của hắn vẫn còn.

    "Đám người Hoa nhị ca cảm giác được có người vuốt ve gáy bọn họ, đó là khí huyết đè ép lên xúc giác tạo ra ảo giác, thực sự không hề có quỷ quái sờ chúng ta trong bóng tối!"

    Tô Vân lấy Thần Tiên Tác ra, nhanh chóng trói Hoa Hồ lại, thầm nghĩ: "Chuông vàng của ta tuyệt đối không nhầm, hiện giờ mặt trời còn chưa uống núi! Chúng ta còn thời gian để đi ra ngoài!"

    Hoa Hồ giãy dụa, Tô Vân vội vã ra dấu một hồi, Hoa Hồ mới ngừng lại.

    Tô Vân lại trói Thanh Khâu Nguyệt lại. Thanh Khâu Nguyệt không giãy dụa, bởi xúc giác của cô bé đã biến mất, không hề cảm giác được mình đã bị trói. Không còn xúc giác, không có thính giác và thị giác, cô bé chính là con cá trên thớt mặc người ta chặt chém.

    "Sở dĩ chúng ta xuất hiện ảo giác bị sờ vuốt, đó là vì khí tức trào ra từ Táng Long lăng đè ép lên thần kinh của chúng ta, bắt đầu chặn xúc giác lại."

    Tô Vân cũng cảm thấy có thứ gì đó đang vuốt ve chính hắn. Xúc giác của hắn dường như càng lúc càng trở nên nhạy bén, nhưng đây chỉ là ảo giác, hắn đang dần dần đánh mất xúc giác.

    Trán hắn càng lúc càng toát ra nhiều mồ hôi lạnh, sờ soạng xung quanh, sờ tới một thứ, gắng lắm mới nhận ra đó là Ly Tiểu Phàm.

    Hắn trói Ly Tiểu Phàm lại, lúc này, xúc giác của hắn cũng đã biến mất.

    "Hồ Bất Bình!"

    Tô Vân há mồm kêu to, nhưng chẳng nghe được bất cứ âm thanh gì. Hắn sờ soạng khắp nơi, cũng chẳng cảm nhận được bất cứ vật gì.

    "Khí huyết! Đúng rồi, ta còn có thể cảm nhận được khí huyết của Bất Bình!"

    Tô Vân liều mạng thôi động Hồng Lô Thiện Biến, dốc sức phồng khí huyết của mình, cẩn thận cảm ứng bốn phía. Rốt cuộc, trong bóng đêm, những bóng dáng xuất hiện trong "tầm nhìn" cảm ứng của hắn.

    Tô Vân tìm được Hồ Bất Bình, giơ tay chộp tới, nhưng lại không cảm giác là mình đã bắt được Hồ Bất Bình hay chưa.

    Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và cảm ứng khí huyết mà trói Hồ Bất Bình lại.

    Làm xong xuôi mọi thứ, hắn lại trói bốn con hồ yêu vào sau lưng mình, rồi mới tiếp tục bước đi.

    "Ta đã không còn cảm giác được chân mình, cũng không cảm giác được tay, mùi máu tươi trong miệng càng lúc càng nhạt đi."

    Tô Vân liếm vết thương trên môi, hắn đã không tìm thấy vị trí phần môi bị mình cắn rách.

    Bị khí huyết đè ép, hắn đã hoàn toàn đánh mất vị giác và khứu giác.

    Mất đi năm giác quan, hắn cảm thấy mình hệt như một xác chết đang đi trong nơi thuần những sự vô tri.

    Hắn thậm chí không rõ mình đang lên hay là xuống dốc, cũng không rõ mình đang đi bên cạnh vách núi chưa, hay là mình đã đi vào trong khoang miệng của yêu ma quỷ quái!

    "Ta phải ra khỏi Táng Long lăng trước khi đánh mất tri giác, chứ nếu mất tri giác rồi, như vậy coi như xong đời."

    Tô Vân đã không cảm nhận được cơ thể mình, tri giác đang dần dần mất đi. Trong sự xoay tròn của chuông vàng, hắn chỉ có thể di chuyển máy móc, không ngừng bước đi dựa theo tấm bản đồ trong đầu mình, quay trở lại vách núi.

    Đây là bóng tối vô biên cương, chỉ có chuông vàng và tấm bản đồ trong đầu hắn là vẫn còn sáng, chỉ có cảm ứng khí tức của hắn với đám hồ yêu nói cho hắn biết bọn họ còn sống.

    Tô Vân tiếp tục bước đi, qua không biết bao lâu sau, khí huyết của đám người Hoa Hồ biến mất khỏi đầu hắn.

    Tri giác của hắn càng ngày càng nhỏ yếu.

    Tô Vân tiếp tục bước đi: "Còn thời gian, trời vẫn chưa tối, mặc kệ dị vật kia là cái gì, trời hãy còn sáng, nó sẽ không thể đi ra!"

    Hắn dựa vào ý chí và ý thức cuối cùng nói cho cơ thể mình rằng hẳn là cứ tiếp tục bước đi. Tuy hắn không còn cảm nhận được bước chân của mình, nhưng tin tưởng vào thân thể của mình sẽ tiếp tục bước đi dưới sự khống chế của ý thức và ý chí.

    Qua thật lâu sau, Tô Vân dừng lại. Chuông vàng và bản đồ trong đầu nói cho hắn biết phía trước chính là vực thẳm!

    Hắn đã ra khỏi Táng Long lăng!

    "Vì sao?"

    Tô Vân rơi vào sự khủng hoảng, nội tâm bị sợ cơn sợ hãi tột độ đánh sụp. Hắn lại hệt như biến thành đứa trẻ phát hiện mình bị giam trong "căn nhà" nho nhỏ kia: "Ta đã ra khỏi Táng Long lăng, vì sao vẫn đánh mất năm giác quan? Chẳng lẽ kỳ thật ta chưa hề di chuyển chút nào? Chẳng lẽ ta vẫn còn ở trong Táng Long lăng?"

    Hắn gần như suy sụp, ý chí ý thức chèo chống cho hắn đang dần tan rã.

    Nhưng đúng lúc này, khí huyết của đám người Hoa Hồ xuất hiện trong "tầm mắt" của hắn.

    Tô Vân hơi ngẩn ra, tiếp đó hắn cảm nhận được mùi máu tươi trong miệng, đau đớn truyền tới từ môi, cơ thể đang dần phục hồi cảm giác, tai cũng không còn là sự im lặng tuyệt đối, hắn mang máng nghe thấy tiếng kèn đám tang ở Ngưu gia trang, đang thổi bài Bách Điểu Triêu Phượng.

    Hắn cảm nhận được sức nặng sau lưng, cảm nhận được đôi chân của mình.

    Nỗi hoảng sợ trong lòng hắn dần biết thành dòng nước mắt, trào ra từ trong khóe mắt, làm ướt hai gò má.

    Hắn run rẩy thò chân trái ra thử phía trước, nơi đó trống không.

    Đây chính là vách núi cao, hoàn toàn giống hệt bản đồ trong đầu hắn, không sai lệch chút nào!

    Tô Vân đứng bên vách núi, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, mà hắn lại cười ha ha.

    Đám người Hoa Hồ trên lưng hắn bị tiếng cười của hắn đánh thức, bọn họ lấy lại được sáu giác quan, thế mới nhìn thấy Tô Vân buộc bọn họ lại, cõng bọn họ đứng bên vách núi, bên dưới là vực thẳm. Nếu tiến thêm một bước nữa, bọn họ sẽ bị ngã xuống, tan xương nát thịt!

    Bốn con hồ yêu không dám động đậy chút nào.

    Đột nhiên Tô Vân giơ chân bước đi dọc theo vách núi. Đám người Hoa Hồ hoảng sợ vạn phần, Hồ Bất Bình thì thét lên, cơ mà lần này không còn ai chặn miệng hắn nữa.

    Nhưng bước chân của Tô Vân vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, từ đầu tới cuối khoảng cách của hắn với vực thẳm chỉ là một bước chân.

    Bước bên bờ vực thẳm như đi trên đất bằng.

    Thấm thoắt, tâm tính của hắn dần trầm tĩnh lại một phần.

    Hắn đi hai vòng rồi mới dừng bước lại, buông bốn con hồ ly xuống, lại cởi Thần Tiên Tác ra.

    Chút ánh nắng cuối cùng của chiều tà hắt xuống, vẩy lên mặt thiếu niên. Ánh nắng ấm áp đã xua tan cái lạnh giá của Táng Long lăng.

    Trời tối xuống, mặt trời khuất sau rặng núi.

    Buổi tối đã đến.

    Bên trong Táng Long lăng truyền tới tiếng rồng ngâm trầm bổng, réo rắt, ngân vang. Trong âm thanh ấy dường như cất giấu sự cô độc dài đằng đẵng của năm tháng, làm cho người ta chợt cảm thấy đau buồn.

    Tiếng rồng ngâm vang lên khiến người ta tựa như nhìn thấy một con chân long đang bay tới bay lui tuần tra trên bầu trời, vượt qua hành trình dài vô tận, từ một tinh cầu này tới một tinh cầu khác, tìm kiếm người bạn đời của mình.

    Tô Vân đang định tung Thần Tiên Tác rời khỏi nơi đây, nghe được tiếng rồng ngâm này thì không khỏi ngẩn ra: "Âm thanh này... Nhị ca, thứ trong sơn cốc là long linh sao?"

    Hoa Hồ đứng dậy, đưa mắt nhìn xuống khe núi. Trời xâm xẩm tối, chỉ thấy thần long màu xanh tỏa ra thứ ánh sáng xanh âm u bay giữa không trung, thong thả bay lượn xung quanh huyệt mộ của mình, xuyên qua giữa rừng cây.

    Long linh kia vừa bay vừa ngâm, dường như đang kể lể nỗi cơ đơn khi vượt qua bầu trời mênh mông.

    "Là con rồng quỷ kia."

    Hoa Hồ cắn răng nói: "Ban nãy hẳn là vật này đã ép cho chúng ta đánh mất sáu giác quan, suýt thì chết trong Táng Long lăng."

    "Vậy thì kỳ quái." Tô Vân nhíu mày, sắc mặt đầy vẻ khó hiểu, lẩm bẩm: "Nếu long linh còn ở trong khe núi, như vậy người Cả Thôn Ăn Cơm Tiêu Thúc Ngạo mang đi là ai?"

    Hoa Hồ chợt nhận ra, hắn ta trợn to mắt, há hốc mồm.

    Ba tiểu hồ ly khác cũng đứng lên, nhìn thấy vẻ kinh hãi hiện rõ trong đôi mắt của đối phương.

    Đúng vậy, kẻ mà Tiêu Thúc Ngạo mang đi là ai?

    Long linh của thần long hãy còn ở trong khe núi, quanh quẩn bên hài cốt của mình, như vậy âm thanh sàn sạt bên người Tiêu Thúc Ngạo chắc chắn không phải của tính linh của rồng rồi.

    Trong khe núi này, ngoài tính linh của rồng ra thì chỉ còn một thứ khác.

    "Chính là dị vật đã rơi xuống cùng thần long!" Hồ Bất Bình thốt lên: "Cả Thôn Ăn Cơm cho rằng hắn mang long linh đi, nhưng lại không biết thứ mà hắn mang đi là dị vật!"
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 29: Vụ án Táng Long lăng

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Sắc mặt Tô Vân đầy nặng nề, quả thật Tiêu Thúc Ngạo được linh hồn thần long cứu, nhưng thứ mà y mang ra khỏi Táng Long lăng chưa chắc đã là long linh.

    Rất có khả năng dị vật kia đã giả mạo thân phận của long linh lừa gạt Tiêu Thúc Ngạo, làm cho Tiêu Thúc Ngạo mang nó rời khỏi nơi đây.

    "Cả Thôn Ăn Cơm đi tới thành Sóc Phương, nói rằng có khả năng gặp lại ở nơi đó. Thành Sóc Phương là thành thị lớn, người ở khắp mọi nơi, nếu dị vật này là điều ác..." Tô Vân trầm tĩnh lại: "Như vậy hắn chắc chắn phải chết."

    Ở trong lòng hắn, thành Sóc Phương thậm chí còn có nhân vật như Thủy Kính tiên sinh, chắc chắn là rất mạnh, là nơi cường giả xuất hiện lớp lớp.

    Bọn họ nghỉ ngơi một lát, Tô Vân quăng Thần Tiên Tác, rồi cùng bốn con hồ yêu trượt theo dây thừng xuống dưới vách núi.

    Trong bóng đêm, ánh trăng sáng tỏ, Tô Vân và bốn con hồ yêu đi xuyên qua núi rừng, lúc đi ngang qua Ngưu gia trang thì thấy bên trong đã bắt đầu ma chay, bày tiệc rượu.

    Tô Vân chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào, tưởng là khách khứa các nơi vội về chịu tang, chứ không biết là bầy yêu đang múa loạn trên bàn tiệc.

    Có một số yêu ăn uống no nê, từ biệt chủ nhà rồi bá vai bá cổ đi về, mùi rượu nồng nặc, lại hát hò, cãi cọ ngay trên đường, thạt là náo nhiệt.

    Đám người Tô Vân đi đường coi như cũng không đơn độc. Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm còn nhân trời tối trộm ít rau trong Ngưu gia trang.

    Nhưng khi đám yêu quái đồng hành với bọn họ nhìn thấy bọn họ đi vào trấn Thiên Môn, cả lũ vốn say rượu này đều không khỏi cơ trí, hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn say, vái lạy hai cái với Tiêu Thúc Ngạo, hoặc là mắng hai câu, rồi vội vàng bỏ đi.

    Ở trong mắt đám yêu quái trong khu Thiên Thị viên không người này, trấn Thiên Môn là một nơi đầy ngập tà ác.

    Trấn Thiên Môn đèn đuốc lác đác, hiển nhiên có không ít người đã đi ngủ, chỉ có đám người Tô Vân đi trên đường phố làm kinh động lũ chó khiến chúng sủa nhặng lên.

    Bọn họ lặng lẽ trở về nhà, đốt đèn. Tô Vân và ba tiểu hồ ly chuẩn bị bữa tối, Hoa Hồ thì ngồi bên ngọn đèn ôm sách đọc.

    "Trong sách này có nói, bọn họ nhìn thấy dấu vết trận chiến đấu để lại, phỏng đoán dị vật rơi xuống cùng con rồng kia hẳn là kẻ địch của rồng. Đây là trận chiến mà hai bên đều thiệt hại. Dị vật chết trong trận chiến. Vì vậy, bọn họ thử triệu hồi tính linh của rồng, hỏi long linh xem đã xảy ra chuyện gì."

    Hoa Hồ vừa lật sách vừa đọc nội dung cho đám người Tô Vân nghe.

    "Sau khi bọn họ triệu hồi được tính linh của rồng. Một sĩ tử tên là Oánh có cảm giác hơn hẳn bình thường với linh đã nhận ra dị trạng. Nàng nói rằng bọn họ triệu hồi tính linh của rồng, đồng thời cũng có khả năng gọi cả tính linh của thứ khác về đây."

    Đây là một câu chuyện làm chấn động lòng người.

    Sau khi đám sĩ tử Thiên Đạo viện triệu hồi tính linh của rồng, chuyện kỳ dị bắt đầu xảy ra.

    Oánh nói cho mọi người rằng tính linh kia ngập đầy tà ác, có khả năng thứ đồng quy vu tận với rồng là một nhân ma. Lúc đồng quy vu tận với nhân ma, có khả năng rồng đã trục xuất tính linh của chính nó và nhân ma sang thế giới khác, nhưng hiện giờ đã bị bọn họ gọi về đây.

    Nhưng không mấy ai tin tưởng lời của Oánh.

    Khi đó tuyết rơi nhiều, khí trời Sóc Phương thay đổi có chút kỳ dị, thường thì tuyết sẽ không rơi dày như vậy. Lớp tuyết rất dày che phủ núi rừng, sâu tới mấy thước, có những chỗ trên núi dày không thấy đáy, đoạn tuyệt liên hệ của bọn họ với bên ngoài.

    Sáng sớm hôm sau, đám sĩ tử Thiên Đạo viện phát hiện thi thể của Oánh.

    Sĩ tử lĩnh đội rất căng thẳng, lập tức triệu tập tất cả mọi người, ra tay bố trí Linh Tù Khốn Thiên Lung, nhốt long linh và linh của nhân ma ở trong Táng Long lăng, làm bọn họ không thể rời khỏi nơi đây.

    Nếu để linh của nhân ma thoát ra ngoài, sẽ tạo ra sự thảm sát cực lớn, sinh linh đồ thán, không biết bao nhiêu người sẽ bị nhân ma ăn mất!

    Bên bếp lò, ngọn đèn lay lắt lúc sáng lúc tối, Tô Vân và ba tiểu hồ ly hồi hộp nghe Hoa Hồ kể câu chuyện xảy ra vào ngày tuyết rơi nặng hạt một trăm năm mươi năm trước. Ba tiểu hồ ly ôm đuôi mình, run lẩy bẩy.

    " Linh Tù Khốn Thiên Lung?"

    Tô Vân đột nhiên cất tiếng hỏi, làm cho ba tiểu hồ ly sợ tới mức nhảy dựng lên, ôm nhau núp trong góc tường, vô cùng hoảng sợ.

    Hoa Hồ lật sách, nói: "Kết hợp phần trước và phần sau thì hẳn là những tấm bia đá mà chúng ta nhìn thấy khi vào sơn cốc. Sau khi bố trí Linh Tù Khốn Thiên Lung xong, sĩ tử lĩnh đội đã triệu tập đám sĩ tử lại, mọi người tổng kết đặc tính của nhân ma mà mình biết."

    Hắn ta tiếp tục đọc.

    Tính linh của nhân ma giỏi về bám vào người, có thể bám lên người của người khác, bắt chước người khác.

    Thực lực của tính linh nhân ma không mạnh, nhưng sau khi bị tính linh của nhân ma bám lên người thì sẽ trở nên rất mạnh. Nhất định là hắn sẽ lựa chọn kẻ có tính tình yếu đuối để bám lấy, khống chế rồi cuối cùng nuốt luôn người đó.

    Chỉ cần tâm linh xuất hiện chút sơ hở là có khả năng bị tính linh của nhân ma tranh thủ nhập vào, khống chế cơ thể!

    Điều càng đáng sợ hơn là sau khi nhân ma đoạt xá, cơ thể sẽ giỏi biến hóa, có thể biến thành dáng vẻ của bất cứ kẻ nào!

    Không chỉ như vậy, nhân ma thậm chí còn có thể biến cơ thể mình thành hình thái của vũ khí!

    Hắn càng ăn nhiều người thì thực lực lại càng mạnh!

    Trong sơn cốc bị tuyết lớn chặn lại này, từng trận quyết đấu về nhân tính và trí tuệ bắt đầu xảy ra.

    Đám sĩ tử vốn có tình bạn học vô cùng sâu sắc này dần dần bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, rồi dần phân hóa thành hai nhóm, một nhóm thì ở tại đầu rồng, nhóm kia ở chỗ đuôi rồng.

    Màu trắng tinh của tuyết càng khiến con người ta tuyệt vọng, khi màu tuyết trắng bị lây nhiễm bởi màu đỏ tươi của máu, thì loại tuyệt vọng này lập tức biến thành sự bóp méo về nhân tính.

    Lại có người chết. Người ta phát hiện xác ở chỗ bụng rồng. Cả hai bên đều nghi ngờ đây là do đối phương gây ra, nhân ma ở ngay trong nhóm kia.

    Sau đó lại có người thứ ba chết, rồi người thứ tư chết.

    Bóng ma chết chóc bao trùm toàn bộ khe núi, cuối cùng đã khiến người ta hoàn toàn suy sụp. Hai phe ở đầu và đuôi rồng gần như cùng lúc nghĩ đến một biện pháp, đó là tiêu diệt đối phương!

    Bởi vì không xác định nhân ma không ẩn núp bên phe mình thì bất kể nhân ma là ai trong phe bên kia, chỉ cần tiêu diệt hết bên đó là có thể tiêu diệt được nhân ma!

    Cả hai bên đều có ý nghĩ đó thì một trận chiến quyết tử là không thể tránh được.

    Cuối cùng, phe sĩ tử ở đầu rồng đã giành được thắng lợi. Sĩ tử lĩnh đội cũng nằm trong số đó.

    Bọn họ trở lại mấy gian phòng ở đầu rồng, chờ tuyết tan là sẽ rời khỏi nơi đây.

    Bọn họ đốt lửa, ngồi bên đống lửa trong bầu không khí vô cùng nặng nề, nói về việc sau khi rời khỏi nơi đây bọn họ sẽ kể chuyện đã xảy ra với bên ngoài như thế nào, cũng nói tới sau này phải chăm sóc cha mẹ của những sĩ tử đã chết ra sao.

    Hoa Hồ giở sách, nói: "Sau đó bọn họ về phòng đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ phát hiện có một tấm bia đá của Linh Tù Khốn Thiên Lung bị phá hỏng."

    Tô Vân đột nhiên rùng mình: "Nhân ma chưa chết, còn ẩn núp trong bọn họ!"

    Sắc mặt Hoa Hồ đầy vẻ cổ quái, hắn giở hai trang cuối cùng đọc đi đọc lại mấy lần, dường như không hiểu nổi. Một lát sau, hắn sắp xếp xong nội dung của hai trang cuối đó, rồi mới tiếp tục đọc tiếp.

    Đám sĩ tử trở lại mấy gian phòng ở chỗ đầu rồng, ai nấy đều chất chứa đầy sự ngờ vực trong đầu, vô cùng đề phòng những người khác.

    Lúc này, sĩ tử lĩnh đội đã tìm đến vị sĩ tử đã viết cuốn sách này, nói với hắn rằng "chúng ta không thể tìm được nhân ma trong chúng ta, như vậy chỉ còn một biện pháp, đó chính là giết sạch mọi người".

    Hắn nói, nhân ma không thể dựa vào sức mạnh bản thân để phá hoại Linh Tù Khốn Thiên Lung, chỉ có thể đầu độc người khác, mượn tay họ phá hỏng Linh Tù Khốn Thiên Lung. Bất cứ kẻ nào, miễn là còn sống, đều có thể trở thành đối tượng bị nhân ma lợi dụng.

    Nếu nhân ma mà chạy thoát ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến thiên hạ đại loạn, không biết bao nhiêu sinh linh sẽ rơi vào cảnh lầm than.

    Bọn họ chỉ có thể hy sinh chính mình, chết ở nơi đây, như vậy mới có thể đảm bảo nhân ma sẽ không chạy đi được.

    "Như vậy, ta nên làm thế nào để xác định ngươi không phải nhân ma?" Vị sĩ tử viết sách kia hỏi.

    Sĩ tử lĩnh đội đáp: "Hàn Quân, sau khi giết những người khác rồi, chỉ còn lại ta và ngươi. Nếu ta là nhân ma, ta sẽ bặt buộc phải dụ dỗ ngươi đi phá hỏng Linh Tù Khốn Thiên Lung. Ngươi chỉ cần tự sát là có thể nhốt ta tới chết ở chỗ này. Nếu ngươi là nhân ma, ta tự sát, thì ngươi cũng sẽ bị nhốt ở đây!"

    Sĩ tử viết sách đồng ý.

    Trận giết chóc bắt đầu.

    Người ra tay trước là sĩ tử lĩnh đội.

    Cánh tay hắn biến thành một binh khí thật lớn, cắt nát tứ chi của bạn học. Sĩ tử viết sách hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, nhìn sĩ tử lĩnh đội như bị tà thần chiếm lĩnh mà chém giết các sĩ tử khác, hắn sợ, nên hắn bỏ chạy.

    "Lĩnh đội mới là nhân ma!" Hắn viết trong sách.

    Hắn để lại dấu chân trên tuyết, nên cuối cùng sĩ tử lĩnh đội vẫn tìm được hắn.

    Trong căn phòng ở đuôi rồng, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tay chân của sĩ tử lĩnh đội đã biến thành hình binh khí thật lớn, dùng một tư thế vô cùng kỳ dị bò bằng cả tay cả chân trong lớp tuyết dày.

    "Học đệ, giờ chỉ còn lại ta và ngươi!" Tiếng của sĩ tử lĩnh đội truyền tới từ bên ngoài: "Ta còn chưa tìm được nhân ma!"

    Hắn nhanh chóng múa bút trong phòng ghi chép lại hình thái của sĩ tử lĩnh đội, đối với người sau mà nói thì đây là một cuốn bút ký vô cùng tốt để nghiên cứu nhân ma.

    "Học huynh, ngươi không phải nhân ma sao?" Hắn vừa viết vừa gào lên với bên ngoài cửa sổ.

    "Ta cũng không phải nhân ma, ta đang mượn linh hồn rồng cường hóa thân thể, khiến thân thể hóa rồng, gia tăng thực lực." Sĩ tử lĩnh đội ngoài cửa sổ đi tới bên này, giải thích cho hắn nghe.

    Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thấy thấy tứ chi của sĩ tử lĩnh đội hóa thành móng vuốt rồng, thế mới biết mình đã đổ oan cho vị học huynh này.

    "Nếu học huynh không phải nhân ma, như vậy ai mới là nhân ma?"

    Sắc mặt của Hoa Hồ càng trở nên cổ quái khi đọc tới đoạn cuối cùng: "Ý thức của ta dần mơ hồ, bóng tối xâm nhập vào trong đầu óc ta. Trong cơn hoảng hốt ta dường như thấy cánh tay trái của mình chậm rãi hóa thành binh khí thật lớn... Hửm, hết rồi."

    Hoa Hồ gập sách lại.

    Tô Vân và ba tiểu hồ ly đang say sưa lắng nghe, nghe Hoa Hồ nói vậy thì không khỏi nóng nảy: "Hết rồi là thế nào? Chuyện này đúng là không đầu không đuôi!"

    Hồ Bất Bình vò đầu bứt tai kêu lên: "Phần sau đâu? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Hắn mới là nhân ma đúng không? Trận chiến giữa hắn và học huynh lĩnh đội, ai thắng?"

    Hoa Hồ bất đắc dĩ nói: "Trong sách này chỉ ghi đến đây, không nói sau đó đã xảy ra chuyện gì. Vả lại đây không phải chuyện ta viết, mà là một câu chuyện thực sự xảy ra vào ngày tuyết rơi nặng hạt một trăm năm mươi năm trước."

    Đám tiểu hồ ly bất mãn, cứ bắt ép hắn phải đưa ra kết thúc chính xác cho câu chuyện này.

    Hoa Hồ bất đắc sĩ nói: "Hắn đã đồng quy vu tận với học huynh lĩnh đội..."

    "Kết cục này tệ quá!"

    Thanh Khâu Nguyệt nhanh nhảu nói: "Nhân ma thắng, giết chết học huynh lĩnh đội. Nhưng hắn không thể ra khỏi Linh Tù Khốn Thiên Lung, cuối cùng hắn chết già trong Táng Lăng long, mãi cho tới khi Cả Thôn Ăn Cơm đến! Kết thúc thế này mới hay!"

    Ly Tiểu Phàm vội vàng nói: "Nhân ma chết trong tay của học huynh lĩnh đội, nhưng đến phút cuối học huynh lĩnh đội cũng không dám khẳng định mình có bị nhân ma bám lên người không, cho nên lựa chọn cô độc chết già trong Táng Long lăng. Ta cảm thấy phải kết thúc như thế này mới hay!"

    Hồ Bất Bình giơ móng vuốt lên: "Có lẽ học huynh lĩnh đội giết nhân ma xong, rời khỏi Táng Long lăng! Đây mới là kết thúc viên mãn!"

    Đám tiểu hồ ly cãi cọ, mỗi người đều có kết thúc riêng của mình.

    Hoa Hồ đặt cuốn sách sang một bên, chỉ thấy Tô Vân như đang suy nghĩ chứ không tham gia cuộc thảo luận, không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Vân, đệ đang nghĩ gì vậy?"

    Tô Vân suy nghĩ tới xuất thần, đột nhiên nói: "Ta đang nghĩ, tối hôm đó có thật là long linh cứu Cả Thôn Ăn Cơm không?"
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Lâm Uyên Hành
    Tác giả: Trạch Trư
    Chương 30: Kết thúc chân chính của trận chiến bạo tuyết

    Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hoa Hồ giật mình, các tiểu hồ ly khác còn đang cãi cọ ầm ĩ, hoàn toàn không quan tâm tối hôm đó ai đã cứu Cả Thôn Ăn Cơm.

    "Có lẽ kẻ đã cứu Cả Thôn Ăn Cơm căn bản không phải là long linh."

    Tô Vân tiếp tục nói: "Có lẽ tối hôm đó không chỉ có cư dân các thôn phụ cận, không chỉ có người Đồng gia tới từ trong thành, không chỉ có chúng ta, có lẽ còn có những người khác cũng ẩn núp quanh đó."

    Hắn bưng đồ ăn lên, ngồi xuống: "Tối hôm đó ta cảm giác được có bốn luồng khí huyết, nhưng phía đối diện chỉ có ba luồng, còn một cái khác thì ẩn núp rồi. Có lẽ mục đích của kẻ này là mượn tay của Cả Thôn Ăn Cơm để thả nhân ma ra." (Đọc lại chương 19)

    Hoa Hồ cũng ngồi xuống, nghi ngờ nói: "Thả nhân ma ra? Nhân ma đáng sợ cỡ nào? Thả nhân ma ra chẳng phải khiến sinh linh lầm than, thiên hạ đại loạn sao?"

    Tô Vân gọi đám tiểu hồ ly còn đang cãi nhau lại, bảo bọn họ ngồi xuống ăn cơm, nói: "Có lẽ mục đích của người nọ chính là muốn thiên hạ đại loạn. Loạn thế xuất anh hùng, có một số kẻ đang muốn làm anh hùng đây mà."

    Hắn thò đũa gắp miếng đậu cô ve, cười nói: "Nhưng những người này vẫn để lại dấu vết. Lúc hắn ra tay cứu Cả Thôn Ăn Cơm khỏi tay người của Đồng gia, tính linh thần thông mà hắn sử dụng chính là thần thông của chân long. Thần thông tinh diệu như vậy, thậm chí còn khiến Địa công nhận nhầm, cho rằng là long linh bay ra từ trong Táng Long lăng."

    Hoa Hồ chợt hiểu ra, cười nói: "Trong thiên hạ này, có được tính linh thần thông chân long tinh diệu như vậy ắt hẳn không nhiều. Kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn sớm muộn gì sẽ bị thần thông này của hắn làm cho lộ danh tính thôi."

    Tô Vân cho đậu vào trong miệng, bới một phần cơm, rồi đột nhiên ngồi ngơ ngác ngay tại đó, quên cả nhai thức ăn trong miệng.

    Trên mâm cơm, ba tiểu hồ ly vừa xới cơm vừa tranh luận xem kết cục của nhân ma và học huynh lĩnh đội như thế nào, rất là náo nhiệt. Hoa Hồ thì không ngừng giục bọn họ ăn cơm, bận tới bận lui.

    Đột nhiên Tô Vân đặt rầm bát đĩa xuống, phun cả cơm và đậu trong miệng ra, thất thanh la lên: "Ta biết kết cục trận chiến bạo tuyết trong Táng Long lăng rồi!"

    Ba tiểu hồ ly giật mình, đồng loạt quay sang nhìn hắn. Hoa Hồ cũng bị hắn làm cho sợ hết hồn.

    Tô Vân nhanh chóng nhai nuốt chỗ cơm và đậu còn sót lại trong miệng, kích động đứng lên, cười ha ha nói: "Tính linh thần thông của chân long! Nhị ca, là tính linh thần thông của chân long! Tờ đầu tiên của cuốn sách kia nói là năm thứ sáu Nguyên Phong, có rồng rơi vào Thiên Thị viên, Vũ đế lệnh sĩ tử Thiên Đạo viện tới nghiên cứu. Sĩ tử Thiên Đạo viện mổ xẻ xác thần long, nghiên cứu nó, soạn ra mười sáu cuốn công pháp và thần thông chân long."

    Hắn đi tới đi lui, vỗ tay, lấy nắm tay đấm vào lòng bàn tay, nói nhanh: "Vũ đế lệnh sĩ tử Thiên Đạo viện nghiên cứu rồng, chứng minh nước Nguyên Sóc không có công pháp và thần thông thuộc loại chân long đỉnh cấp. Nếu như có thì hẳn là cấp độ cũng không cao, nếu không thì đại đế nước Nguyên Sóc đã không tự mình ra lệnh. Đại đế tự ra lệnh chứng tỏ rất coi trọng điều này."

    "Mà tối hôm đó thần thông chân long khiến Địa công nhận sai, tưởng nhầm là linh hồn chân long trong Táng Long lăng ra tay cứu Cả Thôn Ăn Cơm, chứng minh thần thông chân long của người đã ra tay kia gần như có thể lấy giả thay thật!"

    "Loại thần thông này, chỉ có thể tới từ mười sáu cuốn chân long mà sĩ tử Thiên Đạo viện nghiên cứu rồng rồi viết ra!"

    Tô Vân càng đi càng nhanh, ý nghĩ càng lúc càng rõ ràng: "Chúng ta đã tới Táng Long lăng xem rồi, bản thảo của đám sĩ tử Thiên Đạo viện đã bị phá hủy toàn bộ, mười sáu cuốn công pháp thần thông chân long này, ngoài đám sĩ tử Thiên Đạo viện lúc đó, người ngoài tuyệt đối không có khả năng học được. Bởi vậy kẻ cứu Cả Thôn Ăn Cơm đêm đó hoặc là sĩ tử Thiên Đạo viện ngày trước, hoặc là truyền nhân của hắn!"

    "Mà tên sĩ tử Thiên Đạo viện này, chỉ có một khả năng!" Tô Vân chợt dừng bước, trầm giọng nói: "Học huynh lĩnh đội!"

    "Trận chiến bạo tuyết ở Táng Long lăng, trận chiến đấu của học huynh lĩnh đội và nhân ma, cuối cùng thì học huynh lĩnh đội thắng, giết chết người ghi chép đã bị nhân ma phụ thân! Chỉ còn mình hắn sống sót ra khỏi Táng Long lăng!"

    Hoa Hồ và ba tiểu hồ ly nghe mà nghẹn họng trố mắt ra nhìn hắn, không nói được lời nào.

    Tô Vân kéo ghế rồi ngồi xuống, cầm đũa bưng bát lên, thản nhiên nói: "Hắn phong ấn nhân ma và long linh ở Táng Long lăng, mà hắn lại không thể giải thích chuyện sĩ tử Thiên Đạo viện đã chết cho Vũ đế, cũng không muốn truyền dạy mười sáu cuốn chân long này ra ngoài, vì vậy hắn đã mai danh ẩn tích, thay đổi hình dạng. Mãi cho tới một ngày, hắn cảm thấy bản lĩnh của hắn đã đủ, có thể thực hiện được dã tâm của mình, vì vậy hắn mượn tay Cả Thôn Ăn Cơm thả nhân ma ra."

    Bốn con hồ yêu trên bàn cơm đều đồng loạt rùng mình một cái. Hoa Hồ có chút khiếp vía, cười nói: "Tiểu Vân, đệ kể nghe đáng sợ quá. Nhưng đệ đã quên một điểm, trận chiến bạo tuyết đã xảy ra vào một trăm năm mươi năm trước, vào lúc đó học huynh dẫn đội hẳn là đã hơn hai mươi tuổi rồi. Nếu hắn sống đến bây giờ, chẳng phải là đã một trăm bảy mươi tuổi?"

    Hắn ta cười ha ha, nói: "Yêu quái còn khó mà sống lâu như thế, huống chi là người? Cho dù hắn còn sống, cũng đã già khú đế, giờ chỉ cố mà thở chứ làm sao có thể làm hại thiên hạ được?"

    Tô Vân ngẫm nghĩ, cái này cũng đúng.

    Thanh Khâu Nguyệt thì có chút không phục, tranh luận: "Tiểu Vân ca, rõ ràng học huynh dẫn đội là người tốt! Huynh nghĩ xấu cho hắn quá rồi!"

    "Đúng! Tiểu Nguyệt nói rất đúng!"

    Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm đều tỏ vẻ đồng ý: "Học huynh dẫn đội anh minh thần võ, một mình chiến thắng nhân ma, làm gì có chuyện xấu xa không chịu nổi như huynh nói."

    Tô Vân gắp rau, cười nói: "Ta cũng chỉ là nghe các ngươi thảo luận nhiệt tình quá, nên suy đoán một kết cục thôi. Mau ăn cơm đi! Mai còn phải dậy sớm tu luyện!"

    Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa mọc lên, bọn họ đã dậy rửa mặt, đi tới vách núi bên cạnh trấn Thiên Môn, mặt quay về mặt biển bắt đầu hô hấp thổ nạp, chờ mặt trời mọc lên.

    Mấy tiểu hồ ly còn tranh cãi kết cục trận chiến bạo tuyết trong Táng Long lăng, Tô Vân thì chậm rãi thôi động Hồng Lô Thiện Biến, thi triển Giao Long Ngâm.

    Mỗi lần hắn thi triển một thức tán thủ, tùy theo nguyên khí và máu vận chuyển trong cơ thể, bên trong cơ thể sẽ phát ra bốn loại lôi âm. Tiếp đó bốn loại lôi âm hòa lại làm một, hóa thành lôi âm giao long.

    Lôi âm đùng đùng bốc lên từ trong lò lửa trong cơ thể hắn, từ tim phổi cuồn cuộn chảy tới tứ chi, rót vào lòng bàn chân và lòng bàn tay.

    Lôi âm chấn động tới tim gan lá lách phổi thận, đại tràng, ruột non, dạ dày, mật, bàng quang, thúc đẩy dạ dày co bóp, làm lớn mạnh tim phổi, tăng cường chức năng cơ thể.

    Tùy theo từng thức tán thủ được thi triển, khí huyết của hắn được vận chuyển càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dữ dội. Dần dần, theo từng chiêu từng thức của hắn, khí huyết của hắn hiện ra ngoài làn da, hóa thành hình xăm rồng.

    Hình xăm rồng biến hóa theo sự biến đổi chiêu thức của hắn. Chiêu thức khác đi, hình xăm rồng cũng khác. Chỉ cần là bàn tay thì sẽ hóa thành hình xăm móng vuốt, khi thì hóa thành hình xăm đầu rồng, thậm chí là đuôi rồng.

    Thi triển ba mươi sáu tán thủ Giao Long Ngâm một lượt, trên người hắn toát đầy mồ hôi, tạp chất trong cơ thể và những thứ bẩn thỉ trong máu theo mồ hôi bài tiết ra ngoài qua lỗ chân lông.

    Đến một chiêu cuối cùng, khí huyết của Tô Vân thậm chí còn trào ra ngoài cơ thể, hiện ra hình thái vuốt rồng dữ tợn và sắc bén ở ngoài bàn tay.

    Khi khí huyết của hắn dịu xuống, loại dị tượng hiển hóa này mới từ từ biến mất.

    Hoa Hồ thấy thế, rất hâm mộ, lại quát lệnh cho ba tiểu hồ ly tập tức tu luyện, không được cãi nhau nữa.

    Ba tiểu hồ ly cũng cuống quít tu luyện.

    Tô Vân tĩnh lặng xuống, tự cảm thấy tố chất cơ thể tăng lên rất nhiều, khí huyết trong cơ thể cũng tăng lên không ít, lòng đầy bình tĩnh.

    Hắn "quan sát" Tiêu Thúc Ngạo tiến hóa từ rắn lên hắc giao nên có chút lĩnh ngộ, làm cho khí huyết của mình lột xác từ ngạc long thành giao long. Từ sau khi biến thành giao long, tố chất cơ thể hắn đã tăng nhanh hơn trước rất nhiều.

    Hai ngày nay, hắn có thể cảm nhận được tốt chất cơ thể tăng lên một cách rõ ràng!

    Đám người Hoa Hồ, Thanh Khâu Nguyệt quan sát Tiêu Thúc Ngạo lột xác nên cũng tiến bộ thần tốc, khi thi triển Ngạc Long Ngâm thì trông bọn họ hệt như bốn con giao long nhỏ, đầy hung mãnh.

    Mặt trời mọc lên từ dưới mặt biển, ánh sáng ấm áp chiếu rọi khuôn mặt Tô Vân. Hắn hướng tới mặt trời mà hô hấp thổ nạp, hấp thu tinh hoa mặt trời, nguyên khí trong lò lửa trong người trở nên nóng bỏng, nguyên khí lại chảy tới các nơi trên cơ thể, tăng cường chức năng cơ thể.

    "Chờ khi cơ thể ta mạnh lên, có thể cất chứa đủ khí huyết thì khí huyết của ta hẳn là có thể đẩy mở dấu ấn tiên kiếm trong mắt rồi."

    Hắn nở nụ cười, ngày đó đang càng lúc càng gần.

    Lại mấy ngày nữa là đến chợ phiên.

    Hai ngày nay Tô Vân và bốn tiểu hồ ly tranh thủ ngày mười lăm mười sáu tháng chín khi thủy triều Bắc Hải dâng cao, xuống biển thả lồng bắt chút hải sản, chuẩn bị đến chợ đổi ít quần áo và vật dụng hàng ngày.

    Chợ phiên không ở trấn Thiên Môn.

    Mặc dù trấn Thiên Môn là thành trấn lớn nhất trong khu vực có phạm vi hơn chục dặm này, nhưng cư dân xung quanh hiển nhiên là có "thành kiến" nặng nề với Tiêu Thúc Ngạo. Nếu chợ phiên mà được đặt ở Tiêu Thúc Ngạo, chắc chắn sẽ không có "thôn dân" nào dám tới.

    Mỗi lần Tô Vân đi chợ phiên đều rất phiền toái, phải gùi đám hải sản đi sáu bảy dặm đường núi, vòng qua thôn Mao gia, đi qua cầu cân thì mới có thể vào trấn Hoang Tập.

    Thôn dân của thôn Mao gia chính là đám miêu yêu thổi kèn hát trong đám tang của Ngưu gia trang, những yêu quái này nóng giận thất thường, bởi vậy Tô Vân luôn cố gắng né tránh bọn chúng.

    Cầu cân thì nằm nối liền hai vách núi, bên dưới là vực thẳm sâu trăm trượng, ở giữa có một đỉnh núi đá cô độc lẻ loi, đỉnh núi đó cao hơn vách núi hai bên. Có một cây cầu đá vừa đúng đặt lên trên đỉnh núi đá kia, không dài không ngắn, vừa đủ vắt lên vách núi hai bên.

    Chỉ là đỉnh đá này qua cao, nếu một đầu của cây cầu mà đặt lên vách núi, thì đầu kia sẽ vểnh lên.

    Bởi vậy lúc qua cầu, cần có rất nhiều người đi tới một đầu cầu. Khi đủ người là sẽ đi tới phía đối diện, đè đầu cầu ở bên đó xuống thì mới có thể đi sang vách núi bên kia.

    Mỗi lần Tô Vân qua cầu, hắn đều phải đứng bên cầu chờ rất lâu mới gom đủ người. Đương nhiên trong lòng hắn những kẻ cùng hắn qua cầu cân đều là người, chứ không biết xung quanh hắn đều là một đám yêu quái có lớn có nhỏ, chỉ có mình hắn là con người.

    Người đứng trong bầy yêu, trông vô cùng nổi bật.

    Tuy đường tới trấn Hoang Tập rất khó đi, nhưng Tô Vân rất thích chạy tới tham gia chợ phiên.

    Trên chợ phiên này ngoài việc mua được nhu yếu phẩm phục vụ sinh hoạt như dầu muối tương dấm, còn có thể nghe được những lời đồn của bên ngoài kia.

    Xung quanh chợ phiên có rất nhiều thôn dân có người nhà rời khỏi Thiên Thị viên vào trong thành mưu sinh, thi thoảng bọn họ sẽ đem tin tức của bên ngoài trở về, nói tới cuộc sống khiến người ta phải hâm mộ trong thành.

    Lời đồn về thành thị khiến Tô Vân cảm thấy thành thị là một nơi quái lạ, càng đặc sắc và càng hiểm ác hơn hẳn vùng quê nhiều.

    "Vào trong thành cũng không dễ kiếm sống đâu!"

    Khi Tô Vân dùng hải sản đổi quần áo, cô nương Tằm bán quần áo nói cho hắn biết: "Không có bản lĩnh là không thể sống nổi trong thành! Nơi đó cũng không hề có tình người như nơi làng quê chúng ta!"

    Đám yêu quái xung quanh đều gật đầu, cùng chung cảm tưởng: "Người trong thành không có tình người!"

    "Nếu Tiểu Vân muốn vào thành, có thể chờ tới cuối năm."

    Thím Hầu bán nước tương cho hắn nói: "Mấy thằng nhóc con nhà ta vào thành làm thuê, cuối năm sẽ về ăn Tết, ngươi có thể hỏi bọn nó."

    "Còn phải biến thành hình người, mặt người dạ thú thì mới vào thành được..." Bên cạnh có người nói nhỏ.

    "Hắn đâu có cần đâu!"

    "Điều này cũng đúng."

    P/s: Đêm 30 post tới chương 30.

    Chúc các đạo hữu ăn tết vui vẻ.

    Cầu lì xì ^^
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)