FULL  Huyền Huyễn La Phù - Vô Tội

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 715: Tam Sinh Thạch. Bồ đề ngàn năm

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Hani

    Phật là gì?

    Mang lòng từ bi, bảo vệ chúng sinh chính là Phật.

    Đại thượng sư của Sắc Lặc tông tan thành mây khói nhưng pháp lực vô thượng của lão cũng giúp cho quầng sáng của Lạc Bắc bảo vệ vùng đất thần châu.

    Vào lúc này, hóa thân của Hoàng Vô Thần bị đánh chết hết, hai mươi bốn cái xương sườn cũng bị Lạc Bắc đánh nát khiến cho y gần như một ngọn đèn dầu sắp cạn.

    Nhưng Hoàng Vô Thần không hề trốn bởi vì y biết bây giờ mình có trốn cũng không thoát.

    Trong đôi mắt của y vẫn có vô số những tia sáng lóe lên tiếp tục tính toán xem có cơ hội chuyện bại thành thắng hay không.

    Oành!

    Chín vòng đảo của Côn Luân đột nhiên nổ tung rồi lao ra vô số những tia sáng màu vàng, xuyên qua vòm trời màu trắng mà lao ra khỏi bảy vùng đất của Thần châu. Trời đất thay đổi, vô số yêu thú rơi xuống cánh đồng vô tận ở bên ngoài.

    Trong mỗi một tia sáng màu vàng kia đều có một bóng người.

    - Lạc Bắc!

    Hoàng Vô Thần đứng yên trong hư không nhìn Lạc Bắc:

    - Những người này đều là người của giới Niết Bàn, núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa, Thục Sơn, Nga Mi. Hiện tại bên ngoài bảy vùng đất này đã trở về thời hồng hoang, vô số yêu thú hoành hành. Chỉ có ta mới biết được những người này bị ta đưa tới đâu. Lạc Bắc! Ngươi mà giết ta, tất cả những người đó sẽ được chôn cùng với ta.

    - Ngươi cũng muốn đổi mạng của những người đó lấy mạng của mình?

    Lạc Bắc liếc mắt nhìn Hoàng Vô Thần một cái rồi ngừng lại.

    Thấy Lạc Bắc cũng do dự như vậy, Hoàng Vô Thần nở nụ cười dữ tợn. Bởi vì y biết Lạc Bắc không bao giờ coi thường tính mạng của những người đó. Nhưng nụ cười dữ tợn của y còn chưa dứt đã thay bằng sự sững sờ.

    Bởi vì trong nháy mắt khi Lạc Bắc dừng lại, 13000 đạo kiếm quang tinh tế đã xuyên qua vô số cổ phù do Hoàng thiên thần tháp tản ra mà chui vào khiến cho Hoàng Vô Thần như có vạn tia sáng bám lấy.

    Vạn kiếm xuyên thân.

    Trên người Hoàng Vô Thần xuất hiện 13000 cái lỗ thủng. Mỗi một cái khiếu huyệt trên người y đều bị Lạc Bắc đâm thủng.

    Nụ cười vẫn còn đọng trên khuôn mặt của Hoàng Vô Thần. Một dòng chân nguyên từ trong các khiếu huyệt của y chảy ra ngoài.

    "A!"

    - Lạc Bắc! Ngươi bất chấp sự sống chết của chúng?

    Hoàng Vô Thần hét lên điên cuồng. Từ trong 13000 khiếu huyệt của y xuất hiện một cái bóng màu vàng dường như định trấn áp toàn bộ chân nguyên đang chảy ra. Nhưng cái bóng màu vàng đó vừa mới xuất hiện lập tức vỡ vụn, không thể trấn áp nổi.

    - Từ trước tới giờ ta không có thói quen bàn điều kiện với người khác.

    Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Hoàng Vô Thần đang như một con nhím phun ra đầy những tia sáng màu vàng.

    Những lời đó được hắn nói ra một cách tự nhiên. Trong tim của Lạc Bắc dường như xuất hiện một bóng người mặc trang phục màu trắng, cái bóng đó khiến co y cảm thấy vô cùng thân quen đồng thời lại càng thêm căm hận Hoàng Vô Thần.

    Giới Niết Bàn, núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa.... Những cái tên đó khiến cho y cảm thấy vô cùng quen thuộc và có cả những người liên quan tới mình.

    - Vừa rồi khi trời đất vỡ nát biến thành bảy khu vực kia, vô số sinh linh chết đi ngươi có để ý tới họ không? Ngươi có quyền gì mà quyết định sự sống chết của họ?

    Một tia sáng từ trong tay Lạc Bắc bay ra rồi trong nháy mắt hóa thành một cái ấn màu vàng rồi từ trên không trung ép xuống đầu Hoàng Vô Thần.

    "Rầm rầm rầm!"

    Tầng tầng lớp lớp không gian bị nghiền nát kèm theo uy áp khủng bố ập tới khiến cho Hoàng Vô Thần không thể nhúc nhích.

    - Lạc Bắc! Ngươi có giết ta cũng vô ích. Tất cả trí nhớ của ngươi, những người quan trọng với ngươi, sư huynh Lạn Hàng của ngươi, sư muội Thái Thúc của ngươi, đạo lữ Nạp Lan Nhược Tuyết đều không bao giờ tìm lại.

    Hoàng Vô Thần như nhìn thấy tận thế giáng xuống liền nở nụ cười điên cuồng.

    Lạc Bắc không nói gì chỉ bước một bước liền tới trước mặt Hoàng Vô Thần.

    Đột nhiên, tiếng cười của Hoàng Vô Thần tắt hẳn. Y đột nhiên nghĩ tới một chuyện... Một chuyện khiến cho bản thân y rùng mình.

    "A!"

    Sắc mặt của Hoàng Vô Thần trở nên dữ tợn đồng thời toàn thân tản ra hơi thở hủy diệt. Da thịt của y xuất hiện vô số vết nứt và từ bên trong tản ra một thứ ánh sáng ma quái. Trong nháy mắt, Hoàng Vô Thần như nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng sợ mà cố gắng để cho thân thể và nguyên thần nổ tung.

    Nhưng ánh mắt của y lập tức trở nên vô cùng sợ hãi. Bởi vì khi toàn bộ chân nguyên và khí huyết của y tản ra đồng thời trong thân thể chấn động nhưng lại không thể phun ra ngoài do 13000 khiếu huyệt đã bị phong ấn.

    Hoàng Vô Thần giống như một quả bóng cao su được bơm căng mà không thể tự mình nổ tung.

    Phụp!

    Tay phải của Lạc Bắc nhẹ nhàng đi thẳng vào trong những cái phù màu cổ đồng đang rơi xuống do mất sự khống chế mà chộp lấy Hoàng Vô Thần.

    Oành!

    Một làn chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh khủng bố từ trên đầu chui vào trong thân thể của Hoàng Vô Thần khiến cho tất cả kinh mạch của y tan thành tro bụi.

    Tuy nhiên thân thể của Hoàng Vô Thần có đầy linh tính nên sức sống vẫn chưa chết.

    Y biết thành một cái xác còn ý thức nhưng không thể thực hiện một động tác hay thốt lên tiếng.

    Lạc Bắc xách Hoàng Vô Thần như xách một cái xác đứng trong không trung. Trong tích tắc, ánh mắt của hắn có vô số tia sáng lóe lên dường như đang suy nghĩ xem mình có pháp thuật nào moi được trí nhớ từ đầu của Hoàng Vô Thần hay không.

    Nhưng tia sáng trong mắt hắn nhanh chóng biến mất. Bởi vì ngoại trừ Hoàng Vô Thần ra, thế gian này không còn một ai biết được bí thuật như vậy. Cho dù trong La Phù của Lạc Bắc có cả vạn pháp, sau đó lại có được mọt chút dấu vết công pháp của Huyền Vô Thượng nhưng cũng không có bí thuật nghịch thiên như vậy.

    Tuy nhiên nét mặt của Lạc Bắc không hề có chút thất vọng.

    Hắn cứ đứng trong không trung như vậy mà suy nghĩ. Lạc Bắc nghĩ xem trong vô thức tại sao mình lại phải bắt được Hoàng Vô Thần mà không nương theo sự căm hận để giết chết y?

    Một tia sáng màu bạc từ người hắn bay ra rồi hóa thành Tạo Hóa vạn thọ đỉnh. Sau đó toàn bộ trận pháp bên trong Tạo Hóa vạn thọ đỉnh nghịch chuyển rồi Lạc Bắc và Hoàng Vô Thần biến mất.

    Tạo Hóa Vạn thọ đỉnh đứng giữa hư không.

    Thời gian lúc này như dừng lại. Đột nhiên.... Ầm! Nắp của Tạo Hóa Vạn thọ đỉnh mở ra, Lạc Bắc lại đưa Hoàng Vô Thần xuất hiện giữa hư không.

    Trong tay Lạc Bắc xuất hiện hai viên tinh thạch.

    Một viên tinh thạch nhìn như giọt nước mắt to bằng trái long nhãn tản ra ánh sáng màu xanh. Còn một viên thì to bằng hạt dưa có màu vàng sẫm.

    Tam Sinh Thạch và hạt bồ đề ngàn năm.​
     
    Kieuphong827 and thesun0825 like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 716: Bổ thiên đồ

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Hani

    Nhìn Tam Sinh thạch và hạt bồ đề ngàn năm, Lạc Bắc hơi cử động hai tay. Một làn khí đen dậm đặc ngưng tụ thành một hình người nhỏ bé ở trước mặt hắn. Lạc Bắc giơ tay chỉ một cái, hình người nhỏ bé đó xoay một vòng rồi hóa thành một tia sáng màu đen chui vào thất khiếu của Hoàng Vô Thần.

    Những tia sáng đen vừa mới chui vào trên da thịt của Hoàng Vô Thần lập tức xuất hiện những lá bùa nhỏ như hạt đậu. Tuy nhiên thân thể của y chợt rung mạnh rồi những lá bùa màu vàng đó bị đánh tan nát.

    Sắc mặt của Lạc Bắc vẫn hết sức bình thản. Một tia khí đen từ tay hắn bay ra thấm vào trong thân thể của Hoàng Vô Thần khiến cho y như hơi phồng lên. Khi những lá bùa màu vàng kia từ từ ta biến. Một làn hơi lạnh bắt đầu từ người Hoàng Vô Thần tản ra xung quanh.

    Như ngựa quen đường cũ, Tam Sinh thạch tản ra ánh sáng màu xanh biếc từ trong tay Lạc Bắc bay ra rồi lơ lửng trên đỉnh đầu Hoàng Vô Thần. Sau đó theo ba tia sáng màu đen từ tay Lạc Bắc chui vào, Tam Sinh Thạch như biến thành một cái lốc xoáy và số khí đen vừa rồi được hắn đưa vào trong cơ thể của y cũng chui ra khỏi đỉnh đầu mà vào trong Tam Sinh Thạch.

    Từ trong Tam Sinh Thạch chợt hiện lên một số hình ảnh, cơ bản đều là hình ảnh của Hoàng Vô Thần.

    Tất cả những cái đó chính là trí nhớ của y.

    Lúc này pháp quyết mà Lạc Bắc sử dụng chính là pháp thuật luyện chế Thi thần tướng linh. Lúc trước Lạc Bắc sử dụng thứ pháp thuật biến Khuất Đạo Tử thành Thi thần tướng linh của mình.

    Mà theo cái pháp thuật này thì tam Sinh Thạch được sử dụng để hút toàn bộ trí nhớ, tâm niệm của một người vào đó rồi thi triển pháp thuật loại bỏ. Có như thế mới luyện chế đối phương thành Thi thần tướng linh như là một cái pháp bảo của mình.

    Tuy nhiên bây giờ nhìn vô số những hình ảnh di chuyển bên trong Tam sinh thạch, Lạc Bắc lại không hề thi triển pháp thuật để xóa bỏ chúng. Hắn vung tay lên khiến cho Tam Sinh thạch hóa thành một tia sáng chui vào trong thức hải của mình.

    Oành!

    Toàn bộ ký ức, tâm niệm của Hoàng Vô Thần chẳng khác nào một cơn sóng thần ập vào trong đầu Lạc Bắc.

    "Giết! Giết! Giết!"

    - Lạc Bắc! Vốn ta định sáng tạo một thời đại thịnh vượng nhất từ xưa tới nay nhưng lại bị ngươi phá hủy. Ta phải băm thây ngươi ra làm vạn mảnh.

    Trong nháy mắt, trong đầu của Lạc Bắc xuất hiện vô số Hoàng Vô Thần đang điên cuồng gào thét như liều mạng nuốt chửng hắn.

    Đây hoàn toàn là việc giao thủ về mặt tinh thần. Lạc Bắc làm vậy có thể nói là rất nguy hiểm. Bởi vì việc giao chiến thế này chỉ dựa vào ý chí và tâm niệm của hai bên không liên quan tới tu vi. Nếu như tâm chí Lạc Bắc không đủ vững vàng, ý thức bị Hoàng Vô Thần nuốt sạch mà bản thân không cướp được ý thức của y để cho y chiếm lấy thân thể.

    Tâm niệm của Hoàng Vô Thần vô cùng hùng mạnh. Hơn nữa vào lúc này, bị Lạc Bắc đánh bại khiến cho oán niệm của y đạt tới một mức không thể tưởng tượng. Mỗi một cái tâm niệm của y đều mạnh hơn thiên ma vô số lần.

    - Hoàng Vô Thần! Tới lúc này mà ngươi vẫn còn vùng vẫy?

    Nhưng Lạc Bắc lại hết sức bình thản. Mỗi một cái tâm niệm của hắn như biến thành một đạo kiếm nguyên đánh nát tâm niệm của Hoàng Vô Thần.

    - Mặc dù ngươi giết được ta luyện thành Thi thần tướng linh thì làm được gì? Bây giờ toàn bộ linh mạch trong đất trời đất bị hủy hoại. Vô số yêu thú từ nơi khác rơi xuống. Cái vòm trời này của ngươi cũng chẳng giữ được lâu nữa. Trừ khi ngươi phong ấn tất cả mọi người nếu không thì họ cũng bị giết.

    Hoàng Vô Thần cảm nhận được thời điểm tận thế đã tới nên chút ý niệm còn lại thốt ra những âm thanh độc địa trong đầu Lạc Bắc.

    Theo âm thanh của y vang lên, toàn bộ tâm niệm bị Lạc Bắc xóa bỏ. Tất cả trí nhớ của y tràn vào trong óc của Lạc Bắc.

    Tam Sinh thạch lại từ trong mi tâm của Lạc Bắc bay ra chui vào trong cái xác của Hoàng Vô Thần.

    Cùng lúc đó, từ ngón tay của Lạc Bắc, hạt bồ đề ngàn năm bay ra chui vào mi tâm cái xác của Hoàng Vô Thần sau đó hóa thành một lá bùa.

    Ầm! Xác chết của Hoàng Vô Thần xuất hiện một thứ phù ánh sáng huyền ảo rồi nó tan vỡ. Trong nháy mắt thứ phù đó vỡ tan, xác chết của Hoàng Vô Thần liền mở mắt.

    Hoàng Vô Thần như một vị vua đã bị Lạc Bắc biến thành một cái Thi thần tướng linh.

    - Đi!

    Gần như Lạc Bắc chỉ hơi chớp mắt, Hoàng Vô Thần lập tức phi độn tới khu vực hoang dã bên ngoài vòm trời.

    Hai điểm sáng màu hồng lần lượt xuất hiện bên cạnh Lạc Bắc rồi vỡ tan.

    Lâm Tiểu Uyển, Thái Thúc, Đông Bất Cố, Vũ Sư Thanh, Huyền Vô Kỳ, tiểu Trà, Đồng Mục La Sát.... Tất cả những người bị hắn phong ấn trong trận chiến ở Côn Luân lập tức xuất hiện.

    Ngày đó Hoàng Vô Thần sử dụng pháp thuật xóa bỏ trí nhớ của hắn đồng thời lưu lại dấu vết trong cơ thể che kín sự tồn tại của những người này khiến cho Lạc Bắc không thể cảm nhận được phong ấn của họ. Nhưng hiện tại Lạc Bắc căn cứ vào trí nhớ của Hoàng Vô Thần mà lấy được những điều mình cần biết.

    - Sư tôn.

    - Lạc Bắc!

    Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

    - Ta đã giết chết Hoàng Vô Thần rồi luyện thành thi thần tướng linh. Nhưng trước khi chết y sử dụng pháp thuật định hủy diệt cả thế giới khiến cho cảnh tượng mới biến thành thế này.

    Lạc Bắc nhìn những gương mặt quen thuộc rồi giải thích.

    - Thiên kiếp thứ sáu. Lạc Bắc! Không thể ngờ được tu vi của ngươi lại kinh người tới mức như vậy. Ngay cả Hoàng Vô Thần cũng bị ngươi giết. Tuy nhiên cái vòm trời này có lẽ không chịu được lâu nữa.

    Linh Thích Thiên và Hàn Huyết y nghe thấy Lạc Bắc nói vậy lại nhìn cảnh tượng trước mắt mà giật mình:

    - Bây giờ vẫn còn có nhiều cái khe nứt nối liền với tinh vực khác nên vô số yêu thú vẫn bay đên. Hơn nữa linh mạch trong trời đất bị phá hủy, người tu đạo không thể giữ được. Một khi vòm trời này bị hủy, trời đất của chúng ta có lẽ còn khó khăn hơn cả Thiên Lan hư không, tất cả sinh linh sẽ chết hết. Hoàng Vô Thần quá độc ác.

    - Hoàng Vô Thần tính toán như vậy. Mặc dù linh mạch trong đất trời bị hủy hết nhưng y không ngờ trong số pháp thuật mà Huyền Vô Thượng truyền cho ta cũng có cách tế luyện yêu đan, lợi dụng yêu đan để bổ sung chân nguyên của Thiên Lan hư không.

    Từng đạo quang phù từ trong tay Lạc Bắc bay ra chui vào trong mi tâm của mỗi người.

    - Ta biến Hoàng Vô Thần thành Thi Thần tướng linh rồi phái đi đánh chết một số yêu thú có tính uy hiếp nhất. Ta sẽ nghĩ cách bịt những cái khe kia lại đồng thời giữ lấy vòm trời này. Các ngươi chuyển cách thức tế luyện yêu đan bổ sung chân nguyên của Thiên Lan hư không cho mọi người đồng thời giúp ta trấn thủ vòm trời, đánh chết đám yêu thú nào có ý định xâm nhập vào đây.

    - Lâm Tiểu Uyển!

    Một tia sáng chui vào trong mi tâm của Lâm Tiểu Uyển. Trong tia sáng đó có một bộ pháp quyết nhìn như đồng dạng với Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh và Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly quyết nhưng lại có gì đó hơi khác.

    - Từ giờ trở đi ngươi là truyền nhân đời sau của La Phù ta. La Phù chúng ta chú trọng vào đời tu hành. Ngươi hãy đi tới các nơi hoang dã bên ngoài khung trời này cứu giúp những người tu đạo và người bình thường ở đó.

    - Vâng thưa sư tôn.

    Lâm Tiểu Uyển nhìn một cái thật sâu vào mắt Lạc Bắc rồi không nói gì nữa mà hóa thành một tia sáng màu trắng bay đi.

    - Sư tôn? Nàng ấy hình như là tu sĩ Thiên Lan. Không ngờ Lạc Bắc đã thu đồ đệ. Đời sau của La Phù đã có truyền nhân?

    Nghe thấy Lạc Bắc và Lâm Tiểu Uyển nói chuyện, mọi người đều lắp bắp.

    - Thái Thúc, tiểu Trà, Đông Bất Cố... Chờ ta phong ấn những cái khe này lại sẽ đi tìm các ngươi.

    Ánh mắt Lạc Bắc lướt qua những gương mặt quen thuộc.

    - Ta quên rất nhiều chuyện với mọi người nên cần nhờ mọi người nói cho ta biết.

    - Lạn Hàng! Chờ đệ trở lại sẽ cải tạo thân thể cho huynh.​
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 717-1: Như một giấc mơ

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Hani

    Trong đêm đen, trên một ngọn núi dài tưởng như vô tận có rất nhiều ánh lửa.

    Dạ Tây Phổ Lặc nằm trong một khu vực đại lục được vòm trời bao phủ nên nơi hoang vu trước đây của Thập vạn đại sơn cũng đã biến thành một cái trại với quy mô lớn hơn nữa.

    Trải qua năm tháng, ngọn núi cao đối diện với Dạ Tây Phổ Lặc đã biến thành bình địa. Vô số những ngôi nhà sàn cùng với trận pháp thiên ngân đã biến mất mà thay vào đó là những căn nhà trúc.

    Những cơn gió đêm hiu quạnh đập vào ngôi lầu trúc phát ra những tiếng động liên miên.

    Trong một gian lầu trúc nhìn không khác gì nhà trọ, thật sự náo nhiệt. Trong đó có đốt hơn hai mươi cái chậu than với cả sáu mươi người đang ngồi quây quần. Hơn sáu mươi người đó ăn mặc trang phục khác nhau nhưng bọn họ đều đang lắng nghe một lão nhân già yếu kể chuyện.

    Lão nhân đó chừng hơn sáu mươi tuổi mặc một bộ trang phục màu đen đã bạc.

    Lão cầm cây gậy gõ hai cái lên mặt một cái trống rồi vừa hát vừa nói:

    - Trời đất tan vỡ chia ra làm bảy chau. Thần thông kinh thiên tạo ra vòm trời. Linh mạch bị phát hủy hết rơi tuyệt cảnh, dậy tu chân từ yêu đan.

    Lão nhân là một vị tiên sinh kể chuyện. Chỉ nghe lão hát bốn câu xong lại nói:

    - Bốn câu này kể về một ngàn năm trước có một ma thần cực kỳ hung ác muốn bắt mọi người làm nô lệ. Sau đó ma thần đại chiến với vị đại sĩ áo trắng rồi bị thua. Khi đó ma thần định hủy diệt toàn bộ trời đất nhưng đại sĩ áo trắng sử dụng thần thông tạo ra vùng trời bảo vệ sinh linh trong thiên hạ rồi lại truyền phương pháp tu chân để cho con người được sống lâu đồng thời chống lại yêu thú.

    - Đại sĩ áo trắng? Chính là vị đại sĩ áo trắng mà mọi người thường bái lạy ở trong miếu hay sao?

    Một cô bé mặc trang phục người Miêu ngồi gần chậu than ở cạnh cửa căn lầu trúc mở to đôi mắt tròn xoe mà lắng nghe. Khi nghe tới đó, cô bé không nhịn được lên tiếng hỏi.

    - Đúng vậy!

    Vị tiên sinh kể chuyện gật đầu:

    - Hôm nay ta nói tới vị đại sĩ áo trắng đó chính là người mà mọi người hay bái ở trong miếu, người thường xuyên xuất hiện trong nhân thế.

    - Lão tiên sinh. Mấy vị tiên nữ và tiên nhân bên cạnh vị đại sĩ áo trắng là ai?

    Cô bé người Miêu dường như hết sức tò mò lại hỏi tiếp.

    - Mấy người ở bên cạnh đại sĩ áo tắng là Lôi mẫu bồ tát, Cứu nạn bồ tát, dược mẫu bồ tát, Thiên nhãn bồ tát, Linh cốc bồ tát, Phục ma tôn giả, Đồng Mục tôn giả, TU la tôn giả.

    Vị tiên sinh kể chuyện gõ hai tiếng trống rồi nói tiếp:

    - Tương truyền vị đại sĩ áo trắng tên là Lạc Bắc. Lôi mẫu bồ tát là sư muội trong trần thế của ngài tên là Thái Thúc. Người ghét ác như kẻ thù. Cứu nạn bồ tát là đệ tử của ngài tên là Lâm Tiểu Uyển chuyên đi lại những nơi hoang dã bên ngoài bảy châu để cứu khổ cứu nạn. Dược mẫu bồ tát là vị bằng hữu tốt nhất của ngài trong trần thế tên là Dạ Đông Nhan. Bồ tát sử dụng các loại thần dược để cứu sống mọi người. Thiên Nhãn bồ tát là một người bạn từ thời còn bé của Đại sĩ áo trắng, người có một cây cung thần. Nếu có kẻ đại ác, thần tiễn sẽ xuất hiện tiêu diệt. Linh cốc bồ tát là một hoa linh đi theo người, chuyên truyền linh cốc và cách thức nuôi trồng. Phục Ma tôn giả và Đồng Mục tôn giả đều là sư huynh của ngài khi ở trần thế. Còn Tu La tôn giả là một người tu ma đi theo ngài khi ở trần thế.

    - Lão tiên sinh! Tại sao Đồng Mục tôn giả lại có ngoại hình kỳ lạ như vậy nhìn như người bằng sát. Còn có Linh cốc bồ tát tại sao bên cạnh lại có một con rồng vàng?

    - Đó là vì theo như truyền thuyết thì Đồng Mục tôn giả từng cứu đại sĩ áo trắng mà vất cả thân thể, chui vào trong một pho tượng bằng sát. Còn con rồng vào bên cạnh Linh cốc bồ tát là một Ô cầu từ nhỏ đã đi theo Đại sĩ áo trắng.

    Tiên sinh kể chuyện nói tiếp:

    - Sau này đại sĩ áo trắng sử dụng pháp thuật giúp Đồng mục tôn giả cải tạo thân thể. Nhưng vì một thời gian dài khi Đồng Mục tôn giả giết yêu mà luôn xuất hiện với pho tượng sắt vì vậy mà đời sau khi đắp tượng mới để cho ngài có hình dạng như vậy. Mà bây giờ đại sĩ áo trắng cũng với các vị bồ tát tôn giả dẫm lên vô số yêu thú hung ác. Mỗi một con yêu thú đó đều có chuyện xưa kể lại quá trình được họ hàng phục. Hơn nữa đại sĩ áo trắng còn có rất nhiều hóa thân. Ngài thường xuyên hóa thành người thương đi lại trong nhân gia. Về chuyện của ngài có kể mấy ngày mấy đêm cũng không hết.

    - Lão tiên sinh kể thêm một vài chuyện về đại sĩ áo tắng đi. - Cô bé người Miêu mở to mắt nhìn lão nhân:

    - Mẹ của con nói cho con rất nhiều chuyện về đại sĩ áo trắng.

    - Được.

    Lão nhân kể chuyện cười cười:

    - Thật ra nếu kể về chuyện xưa của đại sĩ áo trắng thì ngay tại nơi chúng ta đây cũng có truyền thuyết sâu xa với ngài. Tương truyền năm đó đại sĩ áo trắng là bạn cũ với Tát Mãn của tộc Ma tây tại nơi này. Hơn nữa vị Dược mẫu bồ tát trước kia cũng tu hành trong ngọn núi gần đây.

    - Truyền thuyết thì dù sao cũng là truyền thuyết chứ không phải là thật.

    Khi lão nhân kể tới đây, gần như tất cả mọi người bao gồm cả cô bé người Miêu đang tập trung nghe. Tuy nhiên một đạo sĩ mặc áo bào màu lam đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở miệng nói vậy.

    Vị đạo sĩ áo lam đó ước chừng ba mươi mấy tuổi có một bộ râu dài. Sắc mặt của y hồng hào, mái tóc trên đầu được búi lại, phía sau đeo một cái bao vải không biết bên trong đựng cái gì.

    - Đạo huynh! Truyền thuyết có liên quan tới đại sĩ áo trắng được rất nhiều người truyền lại cho tới này, gần như tất cả đều là thật, không phải ta nói bừa.

    Nghe đạo sĩ áo lam nói vậy, lão nhân kể chuyện lập tức phản đối.

    - Đúng vậy. Mẹ của con cũng nói rằng chuyện về đại sĩ áo trắng đều là sự thật. - Cô bé người Miêu cũng lên tiếng.

    - Con người có khả năng bao phủ toàn bộ vòm trời bảy châu? Nói với ngươi hiện nay tu sĩ chúng ta có nhiều đạo pháp như vậy chẳng lẽ là do vị đại sĩ áo trắng kia truyền lại?

    Đạo sĩ áo lam vẫn nhắm mắt cười lạnh:

    - Trong mấy dãy núi gần đây có yêu thú lợi hại thường xuất hiện. Nếu như ngươi nói thì vị đại sị áo trắng đó có thần thông như vậy, nơi này lại có quan hệ sâu xa với ngài tại sao không tiêu diệt đám yêu thú đó đi? Nơi này có hậu duệ của tộc Ma Tây tại sao không loan mấy cái tin đó ra ngoài để cầu xin tu sĩ giúp đỡ?

    - Tu sĩ? Hóa ra người này là tu sĩ thần thông quảng đại?

    Mới nghe thấy câu nói của đạo sĩ áo lam, tất cả mọi người trong ngôi lầu đều nhìn về phía y.

    - Đại sĩ áo trắng hay bồ tát và tôn giả đó chắc là do bây giờ yêu thú hoành hành, mọi người đều hy vọng có sự tồn tại của người đó đúng không? Ta không biết tông môn khác thế nào nhưng đạo thuật của chúng ta là do tổ sư sáng tạo ra cách đây hai ngàn năm không liên quan tới đại sĩ áo trắng. - Đạo sĩ áo lam vẫn tiếp tục nói thật lạnh lùng:

    - Người khó khăn trong thiên hạ nhiều như vậy đều tới trong miếu bái lạy đại sĩ áo trắng và bồ tát tôn giả nhưng có bao nhiêu người được họ giúp đỡ? Nếu như vậy chẳng bằng đi tới một số môn phái có khi còn được sự giúp đỡ.

    Bởi vì những người trong lầu cũng biết thần thông của tu sĩ bây giờ nghe thấy đạo sĩ áo lam nói vậy khiến cho ngay cả lão nhân kể chuyện cũng không cãi lại. Nhất thời trong cả ngôi lầu chỉ nghe thấy tiếng mưa tiếng gió. Nhưng đúng lúc này, âm thanh của cô bé người Miêu lại vang lên:

    - Đạo sư! Ngài nói không đúng. Mẹ con nói, chúng ta bái đạo sĩ áo trắng cũng không phải để ngài hiện thân giúp chúng ta mà là để tạ ơn những gì ngài làm. Chỉ cần chúng ta tôn kính ngài thì khi chúng ta thật sự gặp nguy, ngài sẽ xuất hiện cứu giúp. Mẹ con còn nói, chúng ta làm vậy là để cho mọi người hiểu được đạo lý của đại sĩ áo trắng. Nếu muốn người ta tôn kính mình thì chúng ta phải tôn kính người ta trước.

    Mặc dù tuổi của cô bé người Miêu còn rất nhỏ nhưng mấy câu nói đó rất có lý khiến cho đạo sĩ áo lam cũng hơi sững người. Nhưng y lập tức cười lạnh:

    - Trẻ con thì biết cái gì. Ngươi nói đúng không hề sai nhưng đối với yêu thú không có tính người thì vẫn cần phải có pháp thuật để giết. Chỉ biết sùng bái thì có ích gì?

    Thiếu nữ người Miêu chép miệng định nói gì đó nhưng đột nhiên tiếng gió bên ngoài chợt nổi lên to hơn khiến cho cả ngôi lầu lung lay.

    - A?

    Trong ngôi lầu trúc, mọi người chỉ thấy đạo sĩ áo lam hơi biến sắc. Y lập tức tiến tới cửa sổ mở nó ra. Một cái ngọc ấn màu tím chợt xuất hiện phát ra ánh sáng dẩy cuồng phong và những hạt mưa đang ập vào cửa.​
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 717-2: Như một giấc mơ (1)

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Hani

    - Cái gì kia?

    Rất nhiều người trong ngôi lầu trúc kêu lên thất thanh rồi đứng dậy đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy trong một ngọn núi tối đen có một cột sáng màu hồng phóng lên cao tạo thành hình dạng của một con quái xà hai đầu. Những cơn gió dữ hình như là từ ngọn núi đó thổi tới.

    - Yêu khí hóa hình.

    Lúc này sắc mặt của đạo sĩ áo lam cũng trắng bệch toàn thân run rẩy. Y vội vàng thu lại ngọc ấn màu tím rồi hét:

    - Nhanh chóng dập tắt tất cả lửa. Nếu không thu hút con yêu thú này tới đây chúng ta sẽ chết hết.

    Yêu khí hóa hình chứng tỏ có yêu thú cấp cao xuất hiện. Với tu vi của đạo sĩ áo lam còn chưa đối đầu nổi với yêu thú cấp bốn thì càng không dám nói tới loại yêu thú này.

    Người trong lầu biết tới tu sĩ có thần thông quảng đại cho nên nhìn thấy đạo sĩ áo lam hoảng sợ như vậy, tất cả đều không kịp phản ứng.

    - Phi kiếm tiên nhân.

    Một tiếng động vang lên. Rồi một tia sáng sau lưng đạo sĩ áo lam bay lên. Rất nhiều người còn chưa kịp hiểu thì chậu than trước mặt đã bị dập tắt. Tia sáng lạnh lẽo khiến cho tất cả mọi người trong lầu cảm thấy ớn lạnh. Bọn họ thấy nếu tia sáng đó mà chém vào mình thì chắc chắn bản thân sẽ bị cắt nát. Nhưng sắc mặt của đạo sĩ áo lam còn trắng hơn họ.

    - Tiểu cô nương! Ngươi định làm gì.

    Theo mấy cái bóng chạy ra khỏi lầu trúc rồi có những tiếng kêu vang lên. Tất cả ánh lửa trong sơn trại lập tức mất hết. Nhưng đúng lúc này, cô bé người Miêu lại đốt một cây đuốc đi ra ngoài.

    - Mẹ của con còn chưa về. Mắt mẹ không tốt, bây giờ bên ngoài mưa to quá, nếu không có lửa thì mẹ không về được. Con muốn ra ngoài tìm mẹ. - Cô bé nói một cách lo lắng.

    - Ngươi muốn hại chết mọi người hay sao?

    Đạo sĩ áo lam quát nhỏ rồi đưa tay chỉ một cái chém nát ngọn đuốc trong tay cô bé.

    - Mẹ ơi! Mẹ oi!

    Cô bé cuống quá vội cất tiếng gọi.

    - Câm mồm lại. Ngươi còn như vậy sẽ làm yêu thú tới đây.

    Đại sĩ áo lam giơ tay chộp một cái đóng cửa lầu lại. Một người ngồi bên cạnh cũng lo sợ vội tát cô bé:

    - Không được kêu. Nhanh chóng im miệng cho ta.

    - Các ngươi...

    Trên mặt cô bé xuất hiện mấy dấu dỏ, nước mắt chảy giàn dụa.

    Nhưng đúng vào lúc này một tiếng thú rống kinh tâm động phách từ xa vọng tới khiến cho tất cả mọi người nín thở.

    Nhưng cũng vào lúc này cánh cửa ngôi lầu lại bị người đẩy ra rồi hai người mặc trường bào bằng vải bố xuất hiện.

    Vào lúc này mưa gió bên ngoài rất to lại thêm lửa trong sơn trại tắt hết cho nên mọi người không nhìn rõ gương mặt của cả hai chỉ thấy đó là một nam một nữ. Cả hai đều rất trẻ.

    - Con có phải tên là Cổ Lạp không?

    Tất cả mọi người đang kinh ngạc khi thấy hai vị khách không mời xuất hiện thì thấy cả hai đi tới bên cạnh cô bé. Người thanh niên trẻ tuổi đưa tay xoa đầu nó mà hỏi.

    Âm thanh của người thanh niên hết sức thản nhiên nhưng mang tới cho người ta một thứ cảm giác yên ổn.

    - Làm sao ngài biết? - Cô bé kinh ngạc ngẩng đầu lên.

    - Yên tâm. Mẹ con đã về.

    Người thanh niên trẻ tuổi mỉm cười:

    - Ta nghe con nói vậy nên tới đưa cho con một thứ.

    - Mẹ con đã về? Mẹ con đâu? Ngài nghe con nói gì?

    Cô bé hết sức kinh ngạc còn người trong lầu thì thấy cả hai đều hết sức thần bí. Nhưng cô bé còn chưa kịp hỏi tiếp thì chỉ thấy người thanh niên trẻ tuổi khẽ vẫy tay về phía một đóa hoa dại màu trắng ở bên ngoài cửa sổ. Chỉ thấy từ trên đóa hoa đó chợt có một điểm sáng bay lên. Điểm sáng đó bay múa rồi hóa thành một tiên nữ nhỏ bé mặc áo trắng. Một tia sáng lóe lên, tiên nữ lập tức biến mất tại trán của cô bé. Đồng thời lúc này trên trán của cô bé cũng có hình một bông hoa màu vàng. Một thứ linh khí dìu dịu từ người cô bé lập tức tản ra xung quanh.

    - Linh thuật chân tiên.

    Đạo sĩ áo lam đang định lên tiếng nhưng nhìn thấy cảnh đó liền biến sắc như không tin nổi vào mắt mình. Y há to miệng, hai chân gần như nhũn ra mà ngồi xuống đất.

    Linh thuật chân tiên.

    Đây là thứ pháp thuật mà chỉ có chân tiên vượt qua vô số thiên kiếp trong truyền thuyết mới sử dụng được.

    Từ linh khí của một cây hoa ngưng tụ thành một cái chân linh. Từ nay về sau trong cơ thể của cô bé đó có chân linh liền như hiểu rõ về các loại hoa cỏ. Mỗi một loại hoa cỏ đó đều hút linh khí của đất trời trong số đó sẽ có một chút chui vào cơ thể của cô bé. Cô bé chẳng khác nào tu sĩ Nguyên Anh, được nhiều linh khí thấm vào người như vậy sau này chắc chắn sẽ có một sự liên hệ kỳ diệu với đất trời, hiểu được rất nhiều điều mà nắm giữ vô số thần thông.

    - Người này là ai?

    - Ầm!

    Ngay lúc đạo sĩ áo lam đang choáng váng thì một tia chớp khổng lồ giáng xuống làm cho cuồng phong trên mặt hồ thổi mạnh. Tất cả ngôi lầu trúc rung chuyển. Còn tiếng thú rống kia cũng chỉ vang lên một tiếng rồi biến mất.

    - Đi thôi.

    Lúc này, mọi người lại nghe thấy người con gái kia nói một câu. Người thanh niên trẻ tuổi liền gật đầu, xoa đầu cô bé một cái rồi trong ánh mắt của mọi người cả hai đột nhiên bay lên không trung.

    Ầm ầm.

    Đúng lúc này lại có một tia chớp giáng xuống. Trong ánh chớp mọi người chỉ thấy mưa gió không thể tới gần cả hai người trong phạm vi mấy trăm trượng.

    Dưới tấm áo bằng vải bố bóng lưng của người thanh niên hết sức kiên nghị còn thiếu nữ lại vô cùng xinh đẹp.

    - A!

    Điều khiến cho lão nhân kể chuyện thốt lên một tiếng hét kinh hãi đó là phía sau bóng dáng của người con gái đó có chín quầng sáng diều dịu tỏa ra không trung như chín cái đuôi hồ ly.

    Một tia sáng lóe lên người thanh niên trẻ tuổi và thiếu nữ biến mất giữa hư không.

    Trong nháy mắt tất cả những cơn gió cùng với tiếng thú rống hoàn toàn biến mất chỉ còn những hạt mưa giữa không trung. Tất cả chẳng khác nào một giấc chiêm bao.​
     
    thesun0825 and zeussekki like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    La Phù
    Tác giả: Vô Tội
    Chương 718: Lời cuối truyện

    Nhóm dịch: Hany
    Nguồn: Mê truyện

    Dịch giả: Hani

    Xuân qua... Cuối xuân....

    Tại Đông hải, một người thanh niên mặc trang phục bằng vải thô đứng thản nhiên trên một tảng đá lớn bên bờ biển. Bên cạnh hắn có một cô bé đáng yêu chừng chín tuổi nhìn rất ngoan ngoãn đang nắm tay hắn mà hỏi:

    - Phụ thân! Hôm nay sao người lại dẫn con ra đây?

    Người thanh niên cười cười nhưng không nói gì.

    Xuân về, trăm hoa đua nở. Dưới ánh sáng mặt trời, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một con thuyền nhỏ.

    Một thiếu nữ có gương mặt trong sáng đứng trên đầu thuyền thi lễ với người thanh niên một cái rồi cười cười vẫy tay với cô bé con.

    - Dì Uyển! Dì Uyển đã về.

    Cô bé vừa thấy thiếu nữ đứng trên đầu thuyền thì nhảy nhót hoan hô:

    - Phụ thân! Người biết hôm nay dì Uyển về nên dẫn còn tới đây chờ đúng không?

    Người thanh niên nắm bàn tay nhỏ của cô bé rồi gật đầu.

    - Vậy còn vị công công kia đâu?

    Cô bé vui vẻ nhìn người thanh niên:

    - Phụ thân! Người nói vị công công kia dẫn người tới nơi này. Đấy là lần đầu tiên người nhìn thấy biển rộng. Tại sao bây giờ dì Uyển đã về mà công công không về?

    Người thanh niên lắc đầu:

    - Không biết.

    - Tại sao phụ thân biết được khi nào dì Uyển về mà lại không biết khi nào công công về?

    - Bởi vì phụ thân không tìm thấy công công. - Người thanh niên ngắm nhìn con gái:

    - Ngài cũng giống với mẫu thân của con đều tới một nơi rất xa. Sau đó phụ thân tìm được mẫu thân của con về nhưng lại không tìm được công công. Sau đó phụ thân nghĩ kỹ thì có lẽ người có chuyện của mình. Có khả năng là người tìm thấy người mà mình muốn tìm. Khi nào người muốn về sẽ tới gặp chúng ta.

    - À.

    Cô bé có cái hiểu có cái không hiểu những vẫn gật đầu:

    - Dì Uyển. Dì Uyển.

    Nhìn thấy con thuyền càng lúc càng tới gần, cô bé hưng phấn gọi to rồi kéo tay người thanh niên:

    - Phụ thân! Tại sao một năm dì Uyển mới về một, hai lần. Sao dì không ở với chúng ta?

    - Dì Uyển có chuyện của mình.

    Người thanh niên cười cười nhìn thiếu nữ đứng trên đầu thuyền với ánh mắt hiền hòa.

    Trong tiếng hoan hô của cô bé, con thuyền đã tới bờ biển.

    - Dì Uyển! Lần này dì có mang quà cho con chơi không?


    Cô bé nhào vào lòng thiếu nữ.

    - Hư! Vừa mới gặp là đã đòi quà.

    Người thanh niên mỉm cười rồi trách.

    - Một năm không gặp mà đã cao thế này rồi.

    Thiếu nữ có gương mặt trong sáng mỉm cười vỗ đầu cô bé rồi khẽ động tay. Ngay lập tức từ trong ống tay áo rộng thùng thình của nàng thò ra cái đầu của một con chó nhỏ.

    - A! Chó con. Con thích nhất là chó con. Phụ thân. Cuối cùng thì con cũng có một con chó con.

    Cô bé nhìn thấy vui quá mà hét lên. Sau đó nó đón con chó từ tay thiếu nữ rồi ôm chặt không chịu thả.

    - Đi thôi! Lâu rồi họ không gặp con.

    Người thanh niên cười rồi gật đầu với thiếu nữ.

    - Đúng rồi! Dì Uyển. Lần sau về dì phải mang hai món quà vì con sắp có đệ đệ.

    - Đệ đệ?

    Thiếu nữ sửng sốt một chút rồi nhìn người thanh niên:

    - Sư tôn! Người và sư mẫu lại....

    Người thanh niên mỉm cười lắc đầu:

    - Huyền Vô Kỳ và Bạch Lạc.

    - Cuối cùng thì họ cũng....

    Thiếu nữ nở nụ cười.

    - Tình cảm của con người là một thứ huyền diệu nhất trong trời đất chỉ có trải qua mới có thể hiểu được nhân quả rõ hơn.

    Người thanh niên nhìn gương mặt trong sáng của thiếu nữ:

    - Đó cũng là lý do tại sao con phải vào đời. Nếu thích hợp con cũng có thể tự mình cảm nhận, có lợi cho việc tu hành.

    - Nếu thích hợp con sẽ nghe sư tôn chỉ bảo.

    Gương mặt trong sáng của thiếu nữ hơi ửng hồng.

    - Đi thôi.

    Người thanh niên cũng không nói gì thêm nắm tay dứa bé đi về phía một cái làng chài.

    - Vũ bá bá.

    Chẳng bao lâu, cô bé lại vui vẻ hét lên.

    Bên ngoài làng chài có một con đường. Một người thanh niên áo hồng đứng trước một cái xe ngựa đang mỉm cười nhìn người thanh niên và cô bé đi tới bằng ánh mắt ấm áp.

    Trong cái thôn nhỏ giăng đèn kết hoa. Trước một căn nhà bình thường có dựng một cái bàn lớn, bày đủ mọi loại bàn tiệc. Gần như toàn bộ ngư dân đều tới đây giúp đỡ mở tiệc.

    - A Lạc! Chúng ta có khách.

    Mới tới đầu thôn đã có rất nhiều người dân nhiệt tĩnh dắt ngựa kéo xe cho người thanh niên áo hồng.

    - Vũ Sư Thanh! Cuối cùng thì ngươi cũng đến.

    Một tiếng cười ôn hòa vang lên rồi Đông Bất Cố ăn mặc như ngư dân, hai tay ướt sững như vừa mới rửa chén bát xong.

    Thái Thúc, Lạn Hàng, Dạ Đông nhan, tiểu Trà, Nạp Lan Nhược Tuyết, Tô Hâm Duyệt... Và còn có Huyền Vô Kỳ cùng với Bạch Lạc đi ra.

    Chẳng ai ngờ được những nhân vật trong truyền thuyết đó lại cùng nhau sinh hoạt trong một cái thôn làng giống như người thường thế này.

    Tới đêm khuya, tiệc rượu náo nhiệt cũng kết thúc. Đám ngư dân chân chất nghĩ thầm a Lạc có thật nhiều bằng hữu. Con của a Huyền được một tuổi lại có nhiều người từ xa tới như vậy. Bọn họ không hề biết rằng giữa những người như Lạc Bắc và Vũ Sư Thanh từng có rất nhiều chuyện.

    - Bán Diện lão đầu đi rồi. Lão bảo ta cảm ơn ngươi.

    - Cảm ơn ta cái gì?

    Ánh mắt Lạc Bắc như xuyên qua màn đêm thấy được gương mặt mặc dù dữ tợn nhưng ánh mắt lại đầy trí tuệ của lão nhân:

    - Chắc là lão hiểu được nếu như những người bên cạnh chẳng còn thì có sống vạn năm đối với chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa nếu không có họ, chúng ta cũng chẳng có ngày hôm nay.

    - Lão bảo ta cảm ơn ngươi không phải vì ngươi bỏ một vạn năm tuổi thọ giúp bọn họ cải tạo thân thể và thần hồn. - Vũ Sư Thanh lắc đầu:

    - Lão bảo ta cảm ơn ngươi là vì người giúp lão có thể bình tĩnh vượt qua tuổi thọ của mình. Cảm ơn ngươi giúp lão sống được theo ý của mình.

    - Ngươi thì sao?

    Lạc Bắc xoay người liếc mắt nhìn Vũ Sư Thanh.

    - Không cần phải giúp ta cái gì. - Vũ Sư Thanh cười:

    - Bây giờ chỉ cần để người ta biết có những người như các ngươi tồn tại, giới tu đạo sẽ trở nên yên tĩnh không còn những nhân vật đầy dã tâm như Hoàng Vô Thần. Trong mấy vạn năm qua ta đã trải qua vô số chuyện... Có đôi khi nhớ quá kỹ một chuyện cũng không phải tốt. Như vậy còn chằng bằng Diệp Khuynh Thành bỏ cả vạn năm đi tìm ký ức của mình. Ta còn thọ ngàn năm nữa cũng đủ rồi. Chúng ta trải qua mọi chuyện còn chưa đủ hay sao?

    Lạc Bắc cũng cười.

    Nạp Lan Nhược Tuyết và Lạc Bắc dắt tay đứng nhìn Lâm Tiểu Uyển rời đi.

    Vũ Sư Thanh đi rồi... Người của Từ Hàng Tĩnh Trai cũng đi... Lâm Tiểu Uyển cũng đi.

    Hiện tại trên thế gian còn có rất nhiều yêu thú. Với khả năng của Lạc Bắc có thê giết hết được tất cả. Nhưng Lạc Bắc lại thấy có sự tồn tại của yêu thú giới tu đạo trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

    Nếu không có sự uy hiếp của yêu thú, một vài người không phải đấu với chúng sẽ đi đấu với con người.

    Lạc Bắc không phải là Hoàng Vô Thần cũng chẳng phải Huống Vô Tâm. Không có đối thủ hắn chẳng hề thấy buồn chán.

    Bởi vì mỗi ngày trên cuộc sống này có rất nhiều chuyện đáng để cho hắn chú ý và lắng nghe.

    Đã bao lâu ngươi không nằm trên cỏ hít lấy mùi thơm của nó? Đã bao lâu ngươi không nằm trên ghế trúc? Đã bao lâu ngươi không ngắm muôn hoa đua nở?

    Lạc Bắc mất ba vạn năm vượt qua thiên kiếp thứ chín. Trên đời này không có tiên nhân bất diệt. Sau mấy vạn năm có lẽ Lạc Bắc và những người bên cạnh cũng sẽ chết.

    Nhưng trên đời này có nhiều chuyện khiến cho người ta yên tâm và vui vẻ còn chưa đủ?

    Với tu vi của Lạc Bắc nếu ngao du khắp tinh không, đau khổ tìm đạo có lẽ còn có nhiều tuổi thọ hơn nữa. Nhưng nếu bỏ ra vài ngàn năm tu luyện chỉ để lấy mấy ngàn năm tuổi thọ thì để làm gì?

    Như thế chẳng bằng cùng với người mình yêu ở cùng một chỗ tự do tự tại ngắm biển rộng và trăm hoa đua nở...HẾT
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)