LS Q.Sự Kiêu Phong - Bom Full - Hải Phong Nhi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Q5 - Xuân hạ thu đông, giang sơn bắc vọng
    Chương 213: Đại Ngu đế quốc

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us










    Đại Minh cung, bên trong Hàm Nguyên điện tồi tàn nổi bật lên hình ảnh Chu hoàng đế ngồi cao trên long ỷ, tiếp nhận văn võ huân quý triều bái, sau đó tuyên chiếu Đại Chu đổi tên thành Đại Ngu đế quốc, lấy niên hiệu Thái Bình Hưng Quốc, định đô tại thành Trường An, chiếu dụ Ngu Vương Lục Thiên Phong giám quốc.

    Ngày kế, Hoàng đế Đại Ngu ứng theo thỉnh cầu của Ngu Vương Lục Thiên Phong, định Khai Phong Phủ làm Thượng đô, Trì Châu làm Trung đô, Thái Nguyên làm Hạ đô, Ngô huyện Tô Châu làm Đông đô, Trường Nhạc Phủ Phúc Châu làm Nam đô, U Châu làm Bắc đô, Trương Dịch Cam Châu làm Tây đô.

    Dưới Kinh đô phụ là bốn cấp hành chính phủ, châu, huyện, hương. Các chức hương quan bao gồm: Kỳ lão là quan giai chính cửu phẩm, Phó quan là quan giai tòng cửu phẩm, võ là Tuần kiểm, văn là Đình trưởng, đều do triều đình tán thành hoặc bổ nhiệm.

    Cấp “phủ” chia làm Vương phủ và Quốc phủ, Vương phủ lệ thuộc trực tiếp Nội đình kinh thành quản hạt, Quốc phủ chịu sự quản hạt của Kinh đô phụ và Chính sự đường thuộc ngoại triều kinh thành, thu hoạch của Vương phủ đều làm hoàng cống, thu hoạch của Quốc phủ đều là quốc phú.

    Tại mỗi Kinh đô phụ đều bố trí thiết lập Nội đình và Ngoại đường, Ngoại đường quản lý việc trị chính của Lục bộ Kinh đô phụ, Nội đình chủ quản giám sát và chưởng phán quân sự bình thường. Chủ quan của Ngoại đường Kinh đô phụ xưng là Sử tướng, do đại thần có tư cách Tể chấp thuộc Chính sự đường luân phiên đảm nhiệm, chủ quản Nội đình Kinh đô phụ do Nội đình Kinh thành bổ nhiệm, xưng là Phủ tể, chủ quan của địa phương Vương phủ xưng là Phủ tướng, chủ quan của địa phương Quốc phủ xưng là Phủ doãn.

    Lục Thất sơ lược tham chiếu hệ thống quản lý mười lăm đạo hành chính. Thiết lập hành chính cấp phủ thuộc quyền quản hạt của Kinh đô phụ và Kinh thành, Khai Phong Phủ xưng là Thượng đô, chủ yếu cai quản Hà Nam đạo và Hoài Nam đạo thời kỳ Đường triều. Lục Thất không có bố trí lập Nội đình tại Khai Phong Phủ, chỉ là xác định những phủ châu thuộc triều đình Khai Phong Phủ trị chính, đồng thời làm sáng tỏ cho Chu hoàng đế và đại thần, ngày sau Khai Phong Phủ sẽ là đất phong của hoàng tộc họ Chu, vừa là Thượng đô, cũng là đất Vương phủ.

    Tuy nhiên Lục Thất cũng định rõ quyền hạn của phong vương, phong vương có thể có năm trăm Dực vệ, năm ngàn Hộ quân, nhưng Hộ quân của phong vương cũng thuộc Nội đình quản lý, bổ nhiệm miễn nhiệm và cấp dưỡng tướng sĩ Hộ quân đều do Nội đình phụ trách, Hộ quân chỉ phụng quân lệnh của Nội đình, trong phạm vi chức trách bảo hộ phong vương, nhưng còn Dực vệ là do phong vương tự chiêu mộ và cấp dưỡng.

    Năm ngày sau khi tuyên cáo thành lập Đại Ngu đế quốc, Hoàng đế Đại Ngu khởi giá rời khỏi thành Trường An, như trước do năm vạn Cấm quân hộ giá quay trở về Khai Phong Phủ. Sau khi Hoàng đế trở lại Khai Phong Phủ, việc trước tiên làm là truyền chỉ phong Hàn Thông làm Thành quốc công, nhậm chức Điện tiền Đô ngu hầu, suất lĩnh tám ngàn tướng sĩ trấn thủ Hoàng cung và cửa nội thành, sau đó truyền dụ tướng soái thống lĩnh quân lực Khai Phong Phủ dâng thư lên Giám quốc báo cáo công tác, quy về Giám quốc điều lệnh.

    Sau khi Lục Thất nhận được tấu thư từ Khai Phong Phủ và chỉ dụ của Hoàng đế, thừa nhận Hàn Thông làm Thành quốc công. Quốc công và Quận vương được phép có ba trăm Dực vệ, ba ngàn Hộ quân, cộng thêm năm ngàn Vương hộ quân trấn thủ Hoàng cung Khai Phong Phủ. Lục Thất đồng ý cho Hàn Thông trấn thủ nội thành Khai Phong Phủ, nhưng còn quân lực ngoại thành hắn đều chuyển đi, từ Quan Nội điều ba vạn quân đến trấn thủ Khai Phong Phủ, trên phương diện khống chế quân quyền, Lục Thất không có khả năng nhượng bộ quá nhiều.

    Hoàng đế chủ động giao ra quân quyền Khai Phong Phủ, đây chẳng qua là một bộ phận trong quốc sự của Lục Thất. Thời kỳ quá độ, hắn chỉ có thể cho phép triều đình Chu quốc tồn tại, Tiết Cư Chính trên thực tế chính là Sử tướng của Thượng đô Đại Ngu, nhưng vẫn còn sự tồn tại của Hoàng đế tại Khai Phong Phủ, Lục Thất không tất phải công khai sửa lại chức vụ quan trị chính của Khai Phong Phủ.

    Hoàng đế rời khỏi thành Trường An không lâu, còn chưa trở lại Khai Phong Phủ, chính lệnh của Lục Thất đã truyền đến tất cả cương vực thuộc Đại Ngu đế quốc, trước tiên tuyên cáo về thể chế và tân chính trên toàn quốc, để cho quan dân Đại Ngu đế quốc có chút khái niệm.

    Thể chế triều đình của Lục Thất trên cơ bản tương đồng với của Chu quốc, bao gồm Chính sự đường và Xu mật viện, chẳng qua cộng thêm một Nội đình. Nội đình bố trí Trung phủ sử và Cửu khanh cùng quản lý quân chính của địa phương Vương phủ, kiêm giám sát địa phương và chưởng phán quân sự bình thường, đứng đầu Nội đình là Trung phủ sử, những khanh tướng khác đều do khanh thuộc Cửu tự đảm nhiệm, ví như Thái Thường khanh, Vệ Úy khanh chính là khanh tướng Nội đình.

    Bố trí và thiết lập của Nội đình trên thực tế chính là hình thành một thế lực độc chiếm thiên hạ, ở mỗi địa phương Vương phủ có năm ngàn Hộ quân, quan tướng và quan viên trị chính đều do Nội đình bổ nhiệm. Phủ tướng địa phương Vương phủ có thể là nữ nhân, hoạn quan và quan văn, thuế phú của địa phương Vương phủ trở thành Hoàng cống. Cách làm của Lục Thất là làm cho quyền hành của Cửu tự khanh đại tăng, dụng ý chính là khiến cho thế lực địa phương bị phân cách, cũng giới hạn tài lực thu hoạch được của Hoàng tộc trong một phạm vi, để tránh xảy ra việc lũng đoạn muối và thiết hoặc là kinh doanh những thứ có món lợi lớn.

    Đương nhiên tác dụng lớn nhất của Nội đình vẫn là vì trực tiếp nắm trong tay một phận quân quyền, cùng với giám sát địa phương, nhưng tuyệt không thay thế chức quyền của Ngự Sử đài, nên nói Ngự Sử đài là tai mắt trái của Hoàng đế, còn Nội đình là tai mắt phải của Hoàng đế.

    Đồng thời với tuyên bố thể chế trị quốc, còn có thông cáo mở khoa thi chọn người tài. Lục Thất định chế điều kiện mở khoa thi chọn tài, ngoài mở khoa cử cho văn võ khảo sinh, triều đình còn thành lập cống viện Thiên Công, phàm là người giỏi tay nghề, rành về nông sự thủy lợi, tinh thông âm luật đều được tham dự khoa thi Thiên Công, tỷ như nung gốm sứ, nếu có thể chế tạo ra cực phẩm, là có thể mang tác phẩm đến tham dự khoa thi Thiên Công, trúng cử sẽ đạt được tư cách cống sinh Thiên Công.

    Đối với khoa cử văn và khoa cử võ, Lục Thất cũng đưa ra điều kiện bất đồng so với trước đây, người tham dự thi văn, thi từ ca phú tính một môn, kiến thức về nuôi tằm chăn cá là yêu cầu phải thi, kể cả quản lý sổ sách, sau đó mới có thể khảo văn chương, nếu những đề mục trước đó không qua được, văn chương có lai láng thế nào cũng không cần viết.

    Còn khoa cử võ, Lục Thất quy định nhất định phải là người dưới ba mươi tuổi, có kinh nghiệm phục vụ trong quân hai năm trở lên mới có thể tham dự võ cử. Khoa cử võ hàng năm tuyển chọn ngàn người, lấy năm người đứng đầu làm Điện nguyên, đệ nhất danh “Võ Trạng nguyên”, văn thao võ lược phải là tốt nhất, ban thưởng ngự kiếm và quan giai Tướng quân, đệ nhị danh “Bảng nhãn”, phải có quân võ đệ nhất, ban thưởng dạ quang bôi và mỹ tửu, đệ tam danh “Thám hoa”, phải có tài bắn cung tốt nhất, ban thưởng bảo cung và một nàng mỹ nhân, Bảng nhãn và Thám hoa cùng được ban quan giai Giáo Úy ngũ phẩm.

    Đệ tứ danh “Điện úy” và đệ ngũ danh “Điện sĩ” phải có thành tích tổng hợp so với những người khác, cùng ban cho bảo châu và một nàng mỹ nhân, quan giai Giáo Úy thất phẩm. Ngoài Võ trạng nguyên được thưởng ngự kiếm, chín trăm chín chín người trúng tuyển khác đều được ban thưởng một thanh Thiên Ngưu đao, đạt được “võ bị quan thân”. Tất cả ban thưởng và chi phí đều do Nội đình phụ trách, ba khoa cử lớn sẽ do Nội đình và Lễ bộ, Công bộ, Binh bộ cộng tác tổ chức và giám sát.

    Khoa cử văn tuyển chọn bốn trăm tiến sĩ, số lượng cống sĩ trúng tuyển công khoa tạm thời không giới hạn danh ngạch, ban thưởng tạm thời chưa định. Những người tài năng có ý muốn tham dự cả ba loại khoa cử có thể đến Vương phủ hoặc Kinh đô phụ gần nhất tham gia sơ tuyển. Tú tài và cử nhân của Đại Chu và Tấn quốc trước đây đều được Đại Ngu đế quốc thừa nhận, nhưng nếu muốn mưu cầu tư cách quan viên cần phải khảo hạch một lần.

    Sau khi công bố thể chế và thông cáo tuyển tài, Lục Thất lại ban bố chế độ thuế phú cơ bản, tuyên bố thực thi hai loại chế độ thuế được thực hiện vào thời kỳ Đường triều, tức là ngoài thuế hộ và thuế đất thì không còn thuế phú nào khác, căn cứ vào đánh giá giá trị của hộ tịch và ruộng đồng tiến hành thu thuế. Đặc điểm của hai chế độ thuế đó là phú hộ sẽ nộp thêm thuế phú, bần hộ sẽ giao thuế phú ít hơn, như vậy có thể giúp cho dân lưu lạc và dân nghèo mau chóng được an cư, thuế thương nghiệp không thuộc về thuế phú cơ bản.

    Hai chế độ thuế này là thuế pháp Tấn quốc đã thực thi từ sớm, khuyết điểm của hai chế độ thuế là quá trình đánh giá ruộng tốt rất dễ dàng bị báo man, nhưng dưới áp lực mạnh của trọng tội, địa chủ và quan lại trên địa phương rất ít ai nguyện vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn, quan lại sẽ bị thuyên chuyển công tác, còn địa chủ sau khi đút lót cũng không thể bảo đảm ruộng đất nhà mình vẫn luôn trộm được lợi ích, mà lợi ích trộm được còn chưa đủ để cấp quan. Quan viên Tấn quốc có phúc lợi rất cao, cho nên ít có người nguyện vì đánh giá thấp ruộng đồng của địa chủ mà gặp phải tai họa về sau, cho dù có muốn vơ vét lợi ích, cũng chỉ tranh thủ chỗ tốt trong các vụ án kiện.

    Sau khi Chu hoàng đế đi rồi, Lục Thất vẫn luôn ở tại phủ Ngu Vương xử lý công việc, một là ở ngoài sáng không thể có vẻ quá thiếu kiên nhẫn, hai là ba đại hoàng cung thành Trường An đều rất rách nát, người bên mình của hắn cũng không nhiều, nếu nhập cư Đại Minh cung, sẽ rất lạnh lẽo buồn tẻ.

    Tuy nhiên rất nhanh Lục Thất liền nếm được phiền phức trong việc trị chính, công văn từ các nơi tập trung lại khiến hắn bận rộn đến ngập đầu, chủ yếu là khi Chu hoàng đế trở về, Kỷ Vương và triều thần cũng đều theo trở về, hắn lại không tiện lên tiếng giữ lại vài người, mà triều thần Tấn quốc nhất thời không phân tới được, hắn lại không thể tùy tiện tìm người phụ giúp, Tiêu Tri Lễ cũng đang bận rộn ở Hà Châu.

    Cũng may có Tân Vận Nhi các nàng trợ giúp phân loại, khiến tốc độ xử trí của Lục Thất nhanh hơn rất nhiều, bận rộn bảy tám ngày, công văn từ địa phương tới rõ ràng ít đi, Lục Thất mới thở ra một hơi, cũng muốn đi Hán Trung thăm Tiểu Phức, hiện giờ trời đang đổ tuyết, mà Tiểu Phức đang mang thai, cho nên vẫn chưa có tới thành Trường An.

    Chẳng qua việc đi Hán Trung cũng chỉ là một ý tưởng, Lục Thất căn bản không thể rời khỏi thành Trường An, chỉ có thể ngóng trông thân nhân và thuộc thần tín nhiệm lại đây, tốt nhất là Tân Cầm Nhi có thể đến thành Trường An, có điều việc trị chính của Giang Nam cũng không thể gặp sơ sẩy.

    Ngày này, Trương Kịp và Ngũ Hải đồng thời tới phủ Ngu Vương, Lục Thất thấy có trợ thủ tới đương nhiên vui mừng. Trương Kịp nói cho Lục Thất biết có rất nhiều quan viên Khai Phong Phủ phụng dụ lệnh của Hoàng đế đã sắp đến thành Trường An rồi, Kỷ Vương thì vẫn ở lại Khai Phong Phủ, nghe nói không chịu rời khỏi Hoàng đế.

    Lục Thất nghe xong hơi sầu não, hắn vì không muốn khiến cho Hoàng đế có cảm giác mất mát, cho nên mới không lên tiếng giữ lại triều thần, mà những triều thần này đương nhiên không thể làm tiểu nhân bợ đỡ, cho nên dù là ngoài sáng hay ngấm ngầm cũng không có ai biểu lộ thái độ quy về.

    Sau khi hơn một trăm triều thần tới thành Trường An, Lục Thất không thể không dọn đi Đại Minh cung chủ trì chính sự. Chính Sự đường và Xu Mật viện đều tự vận hành, thành Trường An chính thức trở thành trung tâm quyền lực cao nhất của Đại Ngu đế quốc.






     
    Dinhhuuphuc and lethanhtrung2000 like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Q5 - Xuân hạ thu đông, giang sơn bắc vọng
    Chương 214: Độc chiếm thiên hạ

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us









    Hơn một trăm triều thần tiền Chu tiến vào thành Trường An, mười ngày sau, mấy chục triều thần Tấn quốc cũng đã tới thành Trường An, hơn nữa là do Vương Trọng Lương cầm đầu. Lục Thất đã có chuẩn bị an trí chức vị, vì tránh sinh hiềm khích, Lục Thất lệnh cho Tể chấp từ Tấn quốc đến chủ quản sự vụ phương Nam, Tể chấp tiền Chu chủ quản sự vụ phương Bắc, nhưng chỉ là chủ quản, nhất định phải thông qua thảo luận chính sự thì mới có hiệu lực giao cho Lục bộ chấp hành. Tể chấp của Chính Sự đường có mười ba vị, Triệu Phổ đã trở thành Hữu tướng, Vương Trọng Lương làm Tả tướng, một chủ Bắc, một chủ Nam.

    Xu Mật sứ của Xu Mật viện là Tào Bân, Phó Xu Mật sứ là Ngũ Hải, Phan Mỹ đã bị Lục Thất phái đi phương Nam, tiến công Nam Việt và Đại Lý, Nam Việt vốn đã bị công chiếm một nửa, nhưng bởi vì Triệu Khuông Dẫn, Tấn quốc đã phải tạm đình trệ tiến công Nam Việt thật lâu. Lục Thất lệnh cho Phan Mỹ suất quân đi Ba Thục, từ Ba Thục tiến công về phía nam, phía nam Ba Thục chính là Đại Lý (Vân Nam), về phía tây Đại Lý có Ngô quốc, Phan Mỹ suất quân đi, có thể cùng quân lực của Từ Minh hình thành hai đường nắm tay.

    Khiến Lục Thất vui sướng nhất chính là Quý Ngũ thúc cũng đã tới thành Trường An, Quý Ngũ thúc là Vệ Úy tự khanh, mà Lục Đông Sinh tại Thái Nguyên cũng nhận lệnh đến thành Trường An, nhậm chức Tông Chính tự khanh, Ti Nông tự khanh của tiền Chu là Phan Hữu cũng đã đến thành Trường An, Lục Thất bất kể hiềm khích lúc trước tiếp nhận, Phan Hữu đã từng là Ti Nông tự khanh của Đường quốc, từng kịch liệt buộc tội Lục Thất sử dụng quan áp ngân khế ở Thường Châu.

    Hồng Lư tự khanh và Thái Phó tự khanh của tiền Chu cũng được Lục Thất tiếp nhận, Vi Hạo cũng được Lục Thất điều đến nhậm chức Đại Lý tự khanh, Mạnh Thạch cũng được Lục Thất điều đến thành Trường An, nhậm chức Thái Phủ tự khanh, Thái Thường tự khanh và Quang Lộc tự khanh thì giao cho Hậu cung nhậm chức, Trung phủ sử làm tổng quản Nội đình.

    Bản chức của Cửu tự khanh là Thái Phủ (Hộ bộ — tài chính), Ti Nông (Hộ bộ — lương thực), Tông Chính (Lễ bộ — Hoàng tộc), Thái Thường (Lễ bộ — lễ tế), Quang Lộc (Lễ bộ — hàng hóa), Hồng Lư (Lễ bộ — ngoại giao), Vệ Úy (Binh bộ — dự trữ quân khí), Thái Phó (Binh bộ — quản lý ngựa), Đại Lý (Hình bộ — tư pháp).

    Sự tồn tại của nha môn Cửu tự có tác dụng phân quyền Lục bộ, nhưng Lục Thất thiết lập Nội đình hình thành một thế lực độc lập tản đi khắp thiên hạ, cũng giao cho Cửu khanh quyền lực chấp chưởng quân chính của địa phương Vương phủ, càng để cho Nội đình tham dự trực tiếp tuyển chọn nhân tài trong khoa cử, mục đích là đào tạo ra “môn sinh của Thiên tử”, cho phép nhân tài ưu tú trở thành thế lực và đệ tử Hoàng gia.

    Tỷ như khoa cử võ mà Lục Thất chế định, có thể khai thác nhân tài từ trong số quân lính tầng thấp, mặc dù chỉ trúng tuyển một ngàn người, nhưng số nhân tài quân võ tham dự tuyển chọn sơ kỳ sẽ đạt đến mười vạn, những nhân tài quân võ tham gia sơ tuyển này chỉ cần đạt tiêu chuẩn quân võ quy định đều sẽ được ghi chép vào vào văn án của Nội đình, Nội đình sẽ căn cứ theo nhu cầu mà ưu tiên thu nạp vào Hộ quân Vương phủ, đó mới là tác dụng chân chính của khoa cử võ.

    Nếu chỉ do Binh bộ và Xu Mật viện chủ trì khoa cử võ, như vậy đa số võ cử tuyển chọn chính là dựa vào quan hệ mới có thể tham dự, bình dân và con trai nhà võ quan bình thường dưới sự ngăn trở gạt bỏ tầng tầng sẽ rất khó tiến vào võ cử tham gia tuyển chọn.

    Có bảy vị Tự khanh, thì có cơ sở Nội đình xử trí sự vụ, Lục Thất cho bảy vị Tự khanh thử nghiệm xử trí sự vụ của Nội đình, chủ yếu là trước tiên triển khai việc tổ chức khoa cử, hình thành Nội đình can thiệp vào sự vụ của Vương phủ các nơi.

    Vương phủ phương Nam đã thiết lập Nội đình quản hạt, Vương phủ ở phương Bắc, Lục Thất đã chỉ định Lạc Dương phủ, Thạch Quốc phủ, Quắc Quốc phủ, Thiên Cẩm phủ (Thành đô), Hưng Nguyên phủ (Hán Trung), Giang Lăng phủ, Nam Dương phủ, Thọ Sơn phủ (Thọ Châu), Dương Châu phủ, Đại Danh phủ, Bồng Lai phủ (Đăng Châu), Hà Gian phủ, U Châu phủ, Vân Trung phủ (Vân Châu), Hội Ninh phủ (Hội Châu), Đôn Hoàng phủ, Y Ngô phủ.

    Những nơi thiết lập Vương phủ trực thuộc Nội đình trung ương, trở thành nguồn chi phí và chi tiêu của Hoàng gia, ban thưởng, xây dựng, các loại chi ra của Hoàng gia đều lấy từ địa phương Vương phủ, phân chia tài lực với quốc khố, tạo thành một dạng thống trị quốc gia trong quốc gia.

    Trưởng quan của những địa phương Vương phủ hôm nay được chỉ định, từ Thứ sử đổi tên thành Phủ tướng, trực tiếp hướng về thành Trường An phụ trách. Hiện giờ có bảy vị Khanh tướng, Lục Thất đã chuyển giao sự vụ của địa phương Vương phủ cho Nội đình, nhưng không cấp cho quyền lực bổ nhiệm miễn nhiệm quan lại và điều động quân lực, chỉ là phê duyệt các báo cáo công tác và công văn xin chỉ thị bình thường, chỉnh lý lại các loại tin tức được trình báo từ địa phương Vương phủ.

    Có Chính Sự đường, Xu Mật viện và Nội đình tiếp quản sự vụ quân chính hằng ngày, Lục Thất đã được giải thoát khỏi sự phiền phức của những sự vụ rắc rối, hắn bứt ra đi tuần tra phòng ngự thành Trường An, thăm hỏi người dân một chút, lại đi tuần sát trú quân ở Phượng Tường một phen, cuối cùng đi Hưng Nguyên phủ ở Hán Trung gặp Tiểu Phức.

    Tháng mười hai, trời lại đổ đại tuyết, đây là trận tuyết thứ tư của năm nay, dù đang hứng lấy gió tuyết gào thét, nhưng trong lòng của Lục Thất rất ấm áp vui sướng, tuyết rơi hợp thời hứa hẹn một năm bội thu, sang năm việc đồng áng ở Tây bộ hẳn sẽ thu hoạch rất tốt, năm nay vì cứu nạn thiên tai cho Hà Nam và Hà Bắc, cùng với trị thủy Hoàng Hà đã hao phí quá nhiều lương thực, còn có trợ giúp chiến sự và quy trị phương Bắc cũng đã tiêu hao quá nhiều dê cừu Hà Tây, chỉ có cho tướng sĩ và bình dân cương vực phương Bắc được no bụng, mới thu được sự quy thuận chân chính.

    Trước khi Lục Thất đến Hưng Nguyên phủ ở Hán Trung đã sai người đi báo tin, Phủ tướng và tướng soái của trú quân trấn thủ Hưng Nguyên phủ ra nghênh đón, Lục Thất tính tình kiên trì chịu đựng gặp mặt các quan viên một hồi, vẫn là quan tướng cận vệ hiểu được tâm tư của Chủ thượng, âm thầm cho biết Chủ thượng mệt mỏi rồi, Phủ tướng và nhóm tướng soái mới biết điều chủ động cáo từ.

    Lục Thất về tới “gia trạch” của hắn, vừa tiến tiền sảnh liền gặp được Tư Ngọc và Tư Trúc, hai tỷ muội rõ ràng đang chờ hắn, gương mặt xinh đẹp vui mừng, một trái một phải ôm lấy cánh tay của Lục Thất, tiện đà phủi nhẹ tuyết trên người Lục Thất, cởi xuống áo khoác và áo lông, giúp Lục Thất thay áo bào thoải mái, lại sửa sang tóc cho Lục Thất, Lục Thất mỉm cười tiếp nhận sự săn sóc, hưởng thụ cảm giác ấm áp.

    Cuối cùng đi hậu trạch, Lục Thất tiến vào phòng ngoài nơi ở của Tiểu Phức, lập tức hơi ấm phả vào mặt, đồng thời nhìn thấy Tiêu Hương Lan. Lục Thất đi lên ôm Hương Lan vào ngực, cúi đầu hôn lên mái tóc, nhưng chỉ ôm trong chốc lát, Hương Lan liền chủ động rời khỏi, bàn tay ngọc kéo hắn đi vào buồng trong.

    Tiến vào buồng trong, Lục Thất thấy Tiểu Phức đứng ở trước giường, tay phải vỗ về cái bụng nhô lên, cánh tay trái thì được Ngọc Lan dìu, khuôn mặt xinh đẹp sung sướng khẽ cười, đôi mắt đẹp dịu dàng chăm chú nhìn Lục Thất.

    Lục Thất vội đi qua, giơ tay đỡ lấy Tiểu Phức, dịu dàng nói:
    - Tại sao không nằm trên giường?

    - Cũng không thể cứ nằm hoài.
    Tiểu Phức khẽ nói, được Lục Thất đỡ đến ngồi bên giường.

    Tư Trúc tiến vào đem ghế lại đây, để Lục Thất và Tiểu Phức ngồi đối diện nhau, Lục Thất ôn hòa nói:
    - Hương Lan, các nàng ra ngoài chốc lát đi, ta cùng với Tiểu Phức thảo luận chút quốc sự.

    Hương Lan khẽ dạ, cùng những người khác đi ra ngoài, Tiểu Phức cười nhẹ nói:
    - Có quốc sự gì mà phải đuổi các nàng ấy ra ngoài vậy?

    - Chuyện ta nói để các nàng ấy nghe không tốt.
    Lục Thất mỉm cười trả lời.

    - Chàng nói đi.
    Tiểu Phức dịu dàng nói.

    Lục Thất thuật lại về chuyện mời Từ Huyễn nhận con gái, cuối cùng nói:
    - Tiểu Phức, trước đó không có thương lượng cùng nàng, ta thật xin lỗi.

    Tiểu Phức khẽ cười lắc đầu, nói:
    - Thê biết việc Thất lang làm kỳ thực đều là vì muốn tốt cho thê, nếu để Ung Vương làm Quốc trượng, ngày sau sẽ là mối họa mang đến cho thê nỗi phiền não vô tận, Ung Vương nếu vẫn chưa chết sẽ còn mang dã tâm muốn tích thế tạo phản, cuối cùng thê chỉ có thể thối vị nhường chức, Quốc mẫu là tấm gương của thiên hạ, cho dù Thất lang có muốn bảo hộ thê cũng không thể.

    Lục Thất mỉm cười gật đầu, lại nói về việc của Nội đình, sau cùng nói:
    - Tiểu Phức, ngày sau nàng và Tiểu Điệp, Vận Nhi và Cầm Nhi sẽ phụ trách cai quản địa phương Vương phủ, trước mắt ta không thể cho Khanh tướng Nội đình quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên tại địa phương Vương phủ.

    Tiểu Phức lo lắng nói:
    - Thất lang, Hậu cung tham gia chính sự sẽ dẫn đến rất nhiều hậu hoạn, thê vốn muốn bảo chàng gác Nội đình sang một bên đấy.

    - Hậu cung tham dự chính sự đúng là có hậu hoạn, nhưng mối họa của quyền thần và tướng soái vùng biên cương càng lớn hơn, ta không muốn học Lý quốc chủ phái văn nhân đi giám quân hoặc lĩnh quân, khiến cho chiến lực của quân đội yếu nhược, cũng không thể như Chu hoàng đế dùng thủ đoạn giữ cân bằng kiềm chế quân thần, cách làm của ta chính là thành lập một thế lực độc chiếm thiên hạ, về sau chủ quản các địa phương Vương phủ phải từng bước đổi thành hoạn quan hoặc nữ quan đi quản lý, không được phép can thiệp vào việc ngoại triều, còn Nội đình cũng không thể can thiệp sự vụ ngoại triều.
    Lục Thất bình thản giải thích.

    Tiểu Phức thoáng suy nghĩ, nói:
    - Ý của Thất lang là mở rộng thế lực của Hoàng cung đến các nơi trên thiên hạ, dùng hoạn quan và nữ quan hình thành một thế lực địa phương trực thuộc Hoàng gia, rồi lại hạn chế hoạn quan chấp chưởng trọng quyền, mặt khác cũng hạn chế sức ảnh hưởng của trọng thần ngoại triều đến thế lực toàn quốc.

    Lục Thất gật đầu, nói:
    - Chu hoàng đế chính là tấm gương sáng cho ta, năm đó Chu hoàng đế và nhóm quân thần cùng chung hoạn nạn củng cố giang sơn Chu quốc, nhưng sau vì bất hòa mà nghi kỵ lẫn nhau, cho nên ta phải nhanh chóng thành lập một nắm tay độc chiếm thiên hạ, chủ cường thần yếu, mới có khả năng bình an vô sự, bằng không qua năm sáu năm, nhóm quân thần đều đã thế lớn rễ sâu, Hoàng đế cao cao tại thượng, nhưng lại cách xa quân lực, hơn nữa quốc gia bề thế thế này, rất dễ dàng hình thành thế lực thổ hoàng đế ở địa phương, ta phân tán bố trí đến các địa phương Vương phủ, nhiều ít có thể tượng trưng cho Hoàng uy chấn nhiếp một phương.

    Tiểu Phức khẽ dạ, Lục Thất nhìn Tiểu Phức, mỉm cười nói:
    - Cách làm của ta chưa chắc là chính xác, nhưng mục đích của ta chính là tránh đi theo vết xe đổ của Lý quốc chủ và Chu hoàng đế.






     
    lethanhtrung2000 thích bài này.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Q5 - Xuân hạ thu đông, giang sơn bắc vọng
    Chương 215: Trở về Khai Phong

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us








    Lục Thất đi Hưng Nguyên phủ một chuyến liền ở lại mười ngày, mười ngày sau bị Tiểu Phức “đuổi” khỏi Hưng Nguyên phủ, Lục Thất đành rời đi trong lưu luyến. Vội vàng quay trở về thành Trường An, mắt thấy đã sắp đầu năm mới, hắn có rất nhiều việc phải chuẩn bị, năm nay hắn cần đi Khai Phong phủ chúc tết Hoàng đế.

    Ở thành Trường An phê chuẩn mớ tấu chương tích lũy, bởi vì có Chính Sự đường, Xu Mật viện và Nội đình xem xét thảo luận qua trước, mỗi một phần tấu chương đều có kèm theo đề nghị xử trí, cho nên Lục Thất suy nghĩ một chút là được, sau đó định ra chuẩn tấu hay bàn lại, nếu chuẩn thì ngự bút một chữ, ấn lên ngọc tỉ, đưa đi Lục bộ chấp hành.

    Xử trí tấu chương xong, Lục Thất lại triệu tập đại thần tiền Chu thương nghị chuyện đi Khai Phong phủ chúc tết, định ra tám mươi bốn vị đại thần đi Khai Phong phủ, những người khác thì đóng giữ ở thành Trường An, hơn phân nửa số người đóng giữ đều là lớn tuổi hoặc thân thể không khỏe, tiến đến Khai Phong phủ trong khí trời giá rét thế này, rất nhiều vị đại thần không chịu nổi sự giày vò.

    Quan viên đã định ra rồi, ngày kế Lục Thất liền khởi hành đi Thái Nguyên phủ, hắn để cho các đại thần có thể lượng sức mà đi, trước cuối năm đến Khai Phong phủ là được, Lục Thất đến Thái Nguyên phủ cũng là vì đón Tiểu Điệp, Hương Hà và Vũ Vi, những thân nhân khác của Hoàng đế đều đã trở về Khai Phong phủ.

    Lục Thất mang theo hai ngàn kỵ binh đã tới thành Tấn Dương, Thái Nguyên phủ ngày hôm nay đã trở thành Hạ đô của Đại Ngu đế quốc, tuy rằng tên là Hạ đô, nhưng giống như những kinh đô phụ khác, đều không có phân chia cao thấp. Khai Phong phủ làm Thượng đô là để tỏ lòng tôn kính Hoàng đế, Trì Châu làm Trung đô một là vì đó là nơi chôn thi cốt của phụ thân Lục Thất, hai là bởi đó là nơi Lục Thất trưởng thành, ba là vị trí địa lý đối với Đại Giang Nam Bắc mà nói cũng coi như ở giữa, vừa lúc có thể quản hạt, đông tới Nhuận Châu, tây tới Hồng Châu, nam tới Mục Châu, bắc là địa vực Hoài Nam cách sông.

    Đương nhiên, địa vực Hoài Nam hiện giờ thuộc Khai Phong phủ trị chính, ngày sau cũng không chắc sẽ quy về Trung đô, kỳ thực vị trí địa lý và thành trì của Nam Xương phủ rất thích hợp làm kinh đô thứ hai, tuy nhiên, một là Lục Thất không thích, hai vì đó không phải là vùng đất hưng long, có điều tại Trì Châu lập kinh đô phụ, muốn xây dựng một tòa đô thành cũng đòi hỏi thời gian và tài lực.

    Tiến vào thành Tấn Dương, Lục Thất đi phủ nha gặp được Tiểu Điệp, Chiết Hương Nguyệt, Vũ Vi, và Hương Hà, đôi bên gặp nhau vô cùng vui sướng. Vũ Vi và Hương Hà nghe Lục Thất nói sẽ mang các nàng trở về Khai Phong phủ, cảm động đến đôi mắt đẹp ngấn lệ, mấy ngày nay ở thành Tấn Dương, Hương Hà không có phản ứng khủng hoảng gì, thoải mái chung sống với Tiểu Điệp, Chiết Hương Nguyệt, Vũ Vi cũng biết Đại Chu đã không còn, cho nên khi đối mặt với Tiểu Điệp, thái độ hết sức cẩn thận dè dặt, hoang mang ưu sầu trong thầm kín.

    Lục Thất ở thành Tấn Dương hai ngày, ban ngày đi tuần quân lực trú đóng, tiếp kiến quan viên địa phương, lại đi vòng quanh thành Tấn Dương một phen, gây chấn động cho người dân địa phương, tin tức “Hoàng đế” giá lâm thành Tấn Dương, trên dưới quan dân tự nhiên là có chút quan tâm.

    Buổi tối thì cùng nhóm phu nhân tình chàng ý thiếp, vui vẻ nói cười, còn đánh đàn thổi tiêu tự tiêu khiển, không khí ấm áp hòa thuận, Vũ Vi rõ ràng an tâm hơn rất nhiều, hai ngày sau khởi hành về hướng Khai Phong phủ.

    Trên đường đi, Lục Thất nhận được thám báo của Khai Phong phủ, nói Hoàng đế bệ hạ khi biết Ngu Vương dẫn quần thần tới Khai Phong phủ chúc tết, liền hạ lệnh một vạn tướng sĩ ngoại thành tiếp quản trấn thủ nội thành và hoàng cung, Thành quốc công Hàn Thông suất lĩnh tám ngàn tướng sĩ đi trấn thủ sườn đông ngoại thành, Lục Thất nghe xong rất vui mừng, nếu Hoàng đề không đổi quân lực, hắn tới Khai Phong phủ, cũng sẽ chỉ trú lưu ở ngoại thành.

    Sau khi đến Khai Phong phủ, Vũ Vi và Hương Hà tiến vào hoàng cung trong thành thỉnh an, Lục Thất và Tiểu Điệp, Chiết Hương Nguyện thì đi đến gia trạch ban đầu, tòa nhà này đã từng là phủ Quận công, hiện giờ là phủ Ngu Vương.

    Phủ Ngu Vương không lớn, nhưng xung quanh cư trạch đã trở thành quân doanh, trú cư năm ngàn tướng sĩ, vẫn là có xin lệnh của Hoàng đế đấy.

    Lục Thất sai người đi phủ Vệ quốc công ân cần thăm hỏi một chút, Vệ quốc công bây giờ đã chân chính trở thành hư quan, tất cả quan chức đều bị bãi miễn, Cấm quân nguyên bản của Khai Phong phủ đều đã bị điều đi rồi, phòng ngự hoàng cung và nội thành có Thành quốc công Hàn Thông khống chế, ba vạn trú quân ngoài thành cũng không để cho Vệ quốc công đi thống soái, Lục Thất sai người đến thăm hỏi, chính là nói cho Vệ quốc công biết, qua năm hắn sẽ đến nhà thăm viếng.

    Ngày thứ hai sau khi đến phủ Ngu Vương, con cháu còn nhỏ tuổi của Hoàng đế dưới sự dẫn dắt của Kỷ Vương tới gặp Ngu Vương phi Tiểu Điệp. Kỷ Vương vừa gặp Lục Thất, tránh không được nâng cốc chuyện trò, Lục Thất bảo Kỷ Vương năm sau trở về thành Trường An, nhập Chính Sự đường nghị chính, Kỷ Vương nói muốn bầu bạn với Hoàng đế một thời gian nữa, hai người tụ một chỗ liền bàn về Nội đình và chính lệnh khoa cử của Lục Thất, Lục Thất giải thích một phen.

    Buổi sáng ngày kế, Hoàng đế chợt lệnh người đi gọi Lục Thất tiến kiến, Lục Thất mang theo năm trăm cận vệ tiến cung, một đường đến hoàng cung không hề gặp trở ngại, trấn thủ hoàng cung đều là quân lực của Tấn quốc, lĩnh quân đều là huynh đệ binh dũng quân của Lục Thất, nhập cung liền được Vương Kế Ân đón chào.

    Vừa thấy Vương Kế Ân, Lục Thất mỉm cười gật đầu, Vương Kế Ân cung kính hành lễ, sau đó dẫn Lục Thất đến Noãn đình gặp Hoàng đế, trên đường Lục Thất hỏi:
    - Kế Ân, nghe nói vì lập được công lao, ngươi được Bệ hạ ban cho chức Phòng ngự sứ Đăng Châu.

    - Vâng ạ, đó là Bệ hạ đối với nô tài ân điển.
    Vương Kế Ân cung kính trả lời.

    - Đăng Châu là nơi ta chỉ định làm đất Vương phủ, về sau ngươi có thể nhậm chức Phủ tướng Đăng Châu.
    Lục Thất nói.

    - Nô tài tạ Điện hạ ân điển, tuy nhiên nô tài muốn tiếp tục hầu hạ Bệ hạ.
    Vương Kế Ân hồi đáp.

    Lục Thất gật đầu, nói:
    - Ngươi trước hầu hạ Bệ hạ cũng tốt, ngươi nhậm chức Phủ tướng là chuyện nhất định rồi.

    Vương Kế Ân cung kính đáp ứng, Lục Thất cũng hiểu được, trước mắt Vương Kế Ân căn bản không thể rời khỏi Khai Phong phủ, nếu thật sự muốn đi Đăng Châu nhậm chức, tất nhiên sẽ chọc giận Hoàng đế, trước mắt Vương Kế Ân chỉ có thể ở tại hoàng cung Khai Phong phủ, nhưng Lục Thất không nên bỏ qua sự đầu phục của Vương Kế Ân.

    - Thân thể Bệ hạ thế nào?
    Lục Thất hỏi.

    - Thân thể Bệ hạ tàm tạm, sau chuyến đi từ thành Trường An về đến Khai Phong phủ, đã phải nằm giường dưỡng bệnh hết nửa tháng, thân thể Bệ hạ không chịu được mệt nhọc.
    Vương Kế Ân trả lời.

    Lục Thất gật đầu, lại nói này nọ một chút, thẳng đến Noãn đình, Vương Kế Ân đi vào bẩm báo, sau đó đi ra gọi Lục Thất vào, Lục Thất tiến vào Noãn đình, thấy chỉ có một mình Hoàng đế, Vương Kế Ân ở lại bên ngoài.

    - Thiên Phong, ngồi đi.
    Sau khi Lục Thất hành lễ bái kiến, Hoàng đế ôn hòa nói, Lục Thất ngồi ở bên trái trước mặt Hoàng đế.

    - Ở Trường An, hẳn là bề bộn nhiều việc lắm.
    Hoàng đế mỉm cười hỏi.

    - Lúc bắt đầu đúng là rất bề bộn, nhờ Bệ hạ lệnh nhóm đại thần đến, thần mới được giải thoát đấy ạ.
    Lục Thất mỉm cười trả lời.

    Hoàng đế gật đầu, nói:
    - Phương pháp trị chính của khanh, trẫm đã nghe nói qua, đêm qua Hi Cẩn nói với trẫm, trẫm cảm thấy khanh thiết lập Nội đình, có khả năng sẽ dẫn tới cung loạn. Bố trí Nội đình đúng là có thể giữ cân bằng ngoại triều, nhưng bởi vì thân cận với Hoàng đế lại còn nắm giữ quyền cao, cho nên cũng dễ dàng phát sinh hậu quả xấu là “khống chế vua”, tỷ như Hoàng hậu đời Hán, Võ Tắc Thiên, mặt khác ngươi phân phong Vương địa, có lẽ sẽ tạo thành tình trạng đuôi to khó vẫy, chư Vương phiến loạn.

    - Bệ hạ, thần bố trí Nội đình, nguyên nhân lớn nhất là muốn mau chóng lập nên Hoàng quyền mạnh mẽ, cứng rắn, hệ thống của Nội đình sẽ tựa như mạng nhện bao trùm khắp thiên hạ, có thể cho thần bất cứ lúc nào đều biết được biến hóa của quan thế tại địa phương. Mặt khác thiết lập địa phương Vương phủ, một là có thể cố định tài nguyên trong phạm vi phủ, hai là có thể đạt được quân lực trực tiếp lệ thuộc Hoàng đế, tránh cho việc Hoàng đế bị quân thần cách ly lực ảnh hưởng lên quân đội, quân lực thuộc Nội đình, sẽ không để cho quân thần công cao thống soái, mà là quân thần có công huân thiện chiến. Thần cũng sẽ không phái Giám quân đi kiềm chế, ý tưởng của thần là không muốn làm suy yếu chiến lực của biên quân, mà không muốn suy yếu biên quân, vậy chỉ có thể khiến cho Trung Ương cũng có được quân lực cường thế.
    Lục Thất giải thích.

    - Cách nói của khanh trẫm hiểu được, khanh là muốn trong ngoài đều cường, cường nội là dùng hoạn quan chưởng quân, cường ngoại lại không nghĩ khiến cho nội bộ biên quân xích mích, để tướng soái có thể buông tay buông chân dụng binh. Tuy nhiên trẫm đã nói, mối họa lớn nhất của việc khanh lập Nội đình là dễ dàng phát sinh hậu quả “khống chế vua”, hoạn quan chưởng quân cũng chưa chắc nguyện trung thành với Hoàng đế, ngược lại sẽ đưa đến kết cục hành thích vua, cũng chính là cái gọi “mối họa hậu cung tham chính”.
    Hoàng đế nhắc nhở.

    Lục Thất nói:
    - Bệ hạ, trước mắt mà nói, lập Nội đình lợi lớn hơn hại, có Nội đình tích thế, thần cũng không cần quá mức lo lắng về việc quyền hành và uy vọng của trọng thần ngày càng cao, không cần bồi dưỡng quân thần hình thành thế kiềm chế, chỉ cần an bài ổn thỏa quyền hành của Nội đình, không cho hoạn quan cầm quyền quá lâu, hơn nữa muốn thu thập hoạn quan có lẽ sẽ không có quá nhiều nỗi băn khoăn, nói giết liền giết, còn muốn thu thập Tể tướng và quân thần, sẽ dính dấp rất nhiều.

    Hoàng đế im lặng, một lát sau khẽ thở dài:
    - Thống trị tiểu gia so với thống trị đại quốc dễ dàng, nếu bỏ qua nguy cơ cung loạn, xác thực đó là thủ đoạn thống trị vô cùng cao minh. Bố trí của Nội đình trực tiếp phân cách ngoại triều với quyền binh bộ phận địa phương, đồng thời trở thành ánh mắt giám sát và uy hiếp địa phương.

    Lục Thất nói:
    - Bệ hạ, chuyện cung đình phát sinh chính biến ở các triều đại trước đây, đa số là bởi Hoàng tộc hoặc trọng thần cấu kết với Kinh quân phản loạn, mà hoạn quan có khả năng gây hại, đa số là xảy ra vào thời loạn thế, nhất là Ngư Triều Ân vào giai đoạn đầu Đường mạt.

    Hoàng đế gật đầu, nói:
    - Nếu Hoàng quyền bất ổn, quả thật sẽ đưa tới cảnh loạn trong giặc khanh, cách làm của khanh trước mắt quả là lợi lớn hơn hại, khanh có thể lưu lại giáo huấn cho con cháu, không thể “độc sủng chuyên tín”.

    - Vâng, thần thụ giáo.
    Lục Thất ôn hòa đáp lại.



     
    lethanhtrung2000 thích bài này.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Q5 - Xuân hạ thu đông, giang sơn bắc vọng
    Chương 216: Đế thuật

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us












    Hoàng đế cầm lấy chén trà thưởng thức một ngụm, mỉm cười nói:
    - Phương thức tổ chức khoa cử của khanh cũng khá cao minh, và rất thú vị, sẽ hạn chế quý tộc lấy được quá nhiều thế lực, từ đời Hán đến nay đạo Nho độc tôn, Ngụy Tấn sau Tam quốc lại thực hành chế độ cửu phẩm trung chính (1), mà cách làm của khanh hẳn là nghĩ cho “trăm nhà tranh tiếng (2)”.
    (1) là chế độ tuyển chọn quan lại nhằm giữ đặc quyền của các thế tộc, chia những người tài giỏi ra làm chín bậc, chủ yếu dựa vào gia thế.
    (2) thời Chiến quốc, các học phái đua nhau nổi lên, học phái nào cũng bày tỏ chính kiến, tranh biện lẫn nhau, sử gọi là “bách gia tranh minh”.

    - Không hẳn là vì trăm nhà tranh tiếng, thần chỉ là tôn sùng “Thiên Công Khai Vật (3)”, phàm là người có tay nghề giỏi, thần sẽ ban cho quan thân, thần phản cảm nhất là người đọc sách lại không có chút hiểu biết về ngũ cốc, không thông trăm sự, một đám cổ hủ không thể vì dân sinh xuất lực. Còn phương hướng tổ chức võ cử của thần, chính là muốn khai thác nhân tài từ trong quân đội tầng thấp nhất nhập vào thế lực Hoàng gia, phàm là binh lính có thể thông qua sơ tuyển, đa số về sau đều sẽ có cơ hội trở thành Vương sư (4).
    (3) là bộ sách tổng hợp về kỹ thuật sản xuất nông nghiệp và thủ công nghiệp của Trung Quốc cổ đại mang tính chất khoa học kỹ thuật, được nước ngoài tôn sùng là “Bách khoa toàn thư về công nghệ của Trung Quốc thế kỷ 17”.
    (4) quân đội của Thiên tử.

    Hoàng đế gật đầu, nói:
    - Khanh dùng những thế lực “tân quý” liên tiếp xuất hiện, làm suy yếu thế lực “lão quý tộc”, xác thực là thượng sách củng cố Hoàng quyền, so với cách trẫm phân chia cấp bậc Cấm quân tốt hơn nhiều. Trẫm từ trong tướng sĩ Cấm quân tuyển chọn ra thành lập Thượng quân, nhưng kết quả vẫn tránh không được bị quân thần cầm giữ, mà cách làm của khanh, là tập kết tinh anh quân võ quy về các địa phương Vương phủ, dùng tài lực của Hoàng gia nội phủ cấp dưỡng, trở thành tư quân chân chính của Đế vương gia.

    - Cách làm của thần đúng là có ý tư quân, nhưng sẽ không để cho Vương phủ quân có vẻ tôn quý hơn so với quân lực ngoại triều, thần bố trí Nội đình chính là nhằm hình thành hai bộ máy triều đình chấn nhiếp và phân quyền lẫn nhau, giống như châu trị tiếp giáp, mỗi bên trông chừng lẫn nhau, nhưng chủ quan đều phải chịu trách nhiệm trước Hoàng đế.
    Lục Thất hồi đáp.

    Hoàng đế gật đầu, nói:
    - Thiên Phong, đất Vương phủ của khanh là bao gồm cả Vương dị họ hay sao?

    - Vốn không bao gồm, nhưng Triệu Phổ đại nhân cùng hơn mười vị đại thần mãnh liệt thỉnh cầu không thể cho phép phong vương nắm giữ quá nhiều tư quân, thỉnh cầu thực hành chế độ huân bổng, thần đã thuận thế tiếp thu rồi.
    Lục Thất mỉm cười trả lời.

    Hoàng đế gật đầu nói:
    - Khanh cần phải đoạt được hơn phân nửa lực lượng quân chính của vương thần, dựa theo địa vị ban cho huân bổng và Dực vệ, bằng không sẽ tạo thành bất lợi rất lớn cho sự thống trị về sau của con cháu khanh.

    Lục Thất gật đầu, Hoàng đế lại nói:
    - Trẫm biết Triệu Phổ rất oán trẫm, năm đó y can gián nói rằng quốc gia cần phải đi vào nội trị toàn diện, đối với quân đội thì phái quan văn đi giám quân hoặc lĩnh quân, nhưng trẫm nào chịu bị vây trong hoàn cảnh chịu đòn, cố ý chinh bắc Yến quốc, kết quả chẳng những tay không trở về, còn bị trọng thương suýt chết, nhưng trẫm không hối hận.

    Lục Thất gật đầu, nói:
    - Không dối gạt Bệ hạ, thần cũng từng nghĩ tới, nếu lựa chọn đạo trị quốc, thì nên theo khuynh hướng của Lý quốc chủ, hay là nghiêng về của Bệ hạ, lực chọn của thần là, không thể khiến cho hậu nhân chỉ biết cầu an.

    Hoàng đế nhìn Lục Thất, ôn hòa nói:
    - Cho nên khanh thiết lập Nội đình, thành lập hai bộ máy thống trị triều đình, một bộ dùng để củng cố Hoàng quyền, một bộ dùng cho trị quốc cường quân.

    Lục Thất suy nghĩ một chút gật đầu, Hoàng đế mỉm cười, nói:
    - Kỳ thực phương pháp lập Nội đình, cùng một loại với sách lược thống trị Hà Tây của khanh, điểm bất đồng chính là, ở Hà Tây là khanh mượn Phật tạo thế, mà tác dụng của Nội đình là tạo thần lập thế, khanh là đang tạo ra uy quyền thiên tử của chính mình.

    Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi lại cười yếu ớt nói:
    - Thần không có nghĩ nhiều như vậy.

    Hoàng đế nói:
    - Cách làm của khanh sẽ đem đến sự bất mãn mãnh liệt của quý tộc và sĩ phu, bởi vì khanh đã phá vỡ địa vị kiêu ngạo của sĩ phu và văn nhân, tuy nhiên bây giờ khanh có được cường quyền và quân uy đối với thế lực tân quý, mà nhóm quý tộc sĩ phu nay đã như vụn cát, nhất thời không thể hình thành giai tầng đối kháng với khanh, nhưng nếu chờ cho thế lực tân quý có thể cắm rễ sâu trở thành lão quý, cách làm của khanh sẽ gặp phải lực cản rất lớn đấy.

    Lục Thất gật đầu, nói:
    - Một khi tân quý và lão quý hợp dòng, Hoàng quyền sẽ trở nên yếu thế, khi đó chạm đến lợi ích của quý tộc, sẽ dẫn phát sự phản ngược kịch liệt.

    Hoàng đế gật đầu, nói:
    - Trẫm chính là vết xe đổ của khanh, lão hổ nuôi lớn rồi, cũng không dám động vào, chư Vương huynh đệ cùng thuộc hạ của khanh này, ngày sau ngược lại sẽ trở thành cái họa tâm phúc của khanh, trên mặt tình cảm, đắn đo băn khoăn, sẽ khiến khanh sợ đầu sợ đuôi.

    Lục Thất gật đầu không nói gì, Hoàng đế hớp trà thưởng thức, ôn hòa nói:
    - Thiên Phong, khanh muốn cho Hi Cẩn vào Chính Sự đường sao?

    Lục Thất gật đầu, nói:
    - Hi Cẩn rất có tài năng, thái độ làm người rất đáng tin tưởng, cho nên thần không muốn khiến Hi Cẩn làm một nhàn vương phú quý, về sau có thể nhập Chính Sự đường, chờ thêm vài năm tuổi lớn hơn chút lại đi Giang Nam làm Sử tướng của Trung đô, nếu Bệ hạ không phản đối, trước mắt có thể để Hi Cẩn làm Phủ doãn Khai Phong phủ.

    Hoàng đế gật đầu, nói:
    - Có thể.

    Lục Thất lại nói:
    - Còn có một việc thần không tiện làm, thần muốn xử trí một người.

    Hoàng đế nhìn Lục Thất, nói:
    - Triệu Khuông Dẫn?

    Lục Thất lắc đầu, nói:
    - Là Triệu Khuông Nghĩa, thần không định giết Triệu Khuông Dẫn.

    Hoàng đế gật đầu, nói:
    - Trẫm cũng muốn giết Triệu Khuông Nghĩa, lần trước là độc đan, sau lại độc thiện, tám phần đều là Triệu Khuông Nghĩa chỉ điểm, loại người âm độc tính kế thế này không thể giữ lại.

    *****

    Giữa trưa, Lục Thất ở lại hoàng cung cùng Hoàng đế, Hoàng hậu, mẹ con Kỷ Vương, mẹ con Vũ Vi, mẹ con Hương Hà, cùng nhau dùng gia yến, sau đó dưới sự đưa tiễn của Kỷ Vương rời khỏi hoàng cung.

    Ngày kế sau khi trở lại phủ Ngu Vương, Lục Thất lại đi bái phỏng Ngô Vương, cũng chính là Thái tử Đường quốc trước kia, Ngô Vương trông thấy Lục Thất, rõ ràng kinh hỉ còn có chút hoảng loạn, lúng túng không biết nên xưng hô thế nào, vẫn là Lục Thất chủ động nói, ngày sau gọi nhau huynh đệ.

    Ở phủ Ngô Vương chuyện phiếm, Ngô Vương nói với Lục Thất, ngoại công ở Giang Âm đưa tin đến cho y, nói Nhược Lan còn sống, vẫn luôn chờ đợi cùng y thành thân, y muốn đi Giang Âm thành thân, sau đó lại trở về Khai Phong phủ, Lục Thất đáp ứng cho Ngô Vương đi Giang Âm thành thân, sau đó có thể ở lại Giang Âm sinh sống.

    Lục Thất lại nói rõ từng đáp ứng Vu tướng quân sẽ phong y làm Đường Hoàng, tuy nhiên trước mắt không thể sắc phong, hơn nữa dù có sắc phong làm Đường Hoàng, cũng chỉ nhận được huân bổng của Vương tước và Dực vệ, thu được hai thành thuế phú của Giang Ninh, cùng với hoàng cung ở Giang Ninh.

    Ngô Vương trái lại không muốn thụ phong làm Đường Hoàng, nói rằng được phong làm Đường Hoàng sẽ khiến y không có được cuộc sống an bình. Lục Thất chỉ cười không nói tiếp, điệu bộ tứ phong Đường Hoàng hắn nhất định phải làm, Ngô Vương dù có cự tuyệt, cũng là sau khi thụ phong rồi lại dâng thư thỉnh cầu thu hồi. Nếu Ngô Vương không thỉnh cầu thu hồi, vậy đừng nghĩ sẽ nhận được hai thành thuế phú Giang Ninh, nếu không có thu nhập tài lực lớn, chỉ sợ duy trì hoàng cung Giang Ninh cũng khó khăn. Hiện giờ Lục Thất đã có được quốc vực rộng lớn, không ngại tổn hao chút tài lực để tạo hình tượng quân vương nhân ái, tục xưng “lấy đức phục người”.

    Rời khỏi phủ Ngô Vương, hôm sau Lục Thất lại đi bái phỏng phủ Vệ quốc công, có quan hệ của Thạch Trung Phi, hắn thăm hỏi Vệ quốc công cũng không có vẻ đường đột, mà Vệ quốc công ở trong tầng lớp huân quý Khai Phong phủ có uy vọng rất cao, Vệ quốc công và Ngu Vương công khai thân cận, có tác dụng chong chóng đo chiều gió, cách làm của Lục Thất chính là muốn tỏ thái độ hữu nghị với phần đông, tận lực giảm bớt yếu tố chênh vênh tiềm ẩn.

    Thạch Thủ Tín biết Lục Thất đến, liền tự mình ra cửa nghênh đón, sau khi cung kính hành lễ, cùng Lục Thất về đến khách phòng, không ngờ trong phòng còn có một người trẻ tuổi mà Lục Thất nhận biết, là Triệu Đức Phương.

    Triệu Đức Phương vừa thấy Lục Thất tiến vào, vội cung kính hành đại lễ nói:
    - Tội thần cung nghênh Ngu vương điện hạ.

    - Đức Phương, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, ta đã miễn xá quan viên tạo phản lập Tống vô tội.
    Tuy rằng Lục Thất bất ngờ, nhưng vẫn ôn hòa sửa lời, hắn và Triệu Đức Phương đã từng có một cuộc gặp mặt vui vẻ.

    - Thần tạ Điện hạ không truy tội.
    Triệu Đức Phương cung kính đáp lại.

    - Mời Điện hạ thượng tọa.
    Thạch Thủ Tín nói, Lục Thất gật đầu đi lên ghế chủ vị ngồi.

    Sau khi ngồi xuống, Thạch Thủ Tín và Triệu Đức Phương ngồi xuống hai ghế khách vị liền nhau, Lục Thất mỉm cười nói:
    - Ta tới chúc tết Vệ quốc công, không ngờ lại gặp được Đức Phương, lúc trước Trung Phi thành thân, ta và Đức Phương ở cùng rất hòa hợp.

    Thạch Thủ Tín gật đầu, nói:
    - Không dối gạt Điện hạ, Đức Phương đến chỗ của thần là vì có chuyện muốn cầu, xin thần đi thăm hỏi một chút về chuyện của phụ thân y, hiện giờ đã là cuối năm, y lại không thể tận hiếu.

    - Ý của Quốc công ta hiểu được, Đức Phương nếu muốn tận hiếu, chỉ có thể chờ sang năm đi Giang Nam vấn an Triệu quận vương, ta sẽ không làm hại Triệu quận vương, nhưng trong vòng một năm không thể thả về, chính là giải trừ giam lỏng, cũng chưa hẳn có thể rời khỏi chức vị ở Giang Nam, tám phần sẽ phải ở lại Giang Nam làm Thứ sử thêm vài năm.
    Lục Thất đưa ra hứa hẹn.

    Triệu Đức Phương vội đứng dậy quỳ rạp, cung kính nói:
    - Thần tạ ơn Chủ thượng khoan thứ cho gia phụ.

    - Đứng lên đi.
    Lục Thất ôn hòa nói, Triệu Đức Phương tạ ơn xong đứng dậy, ngồi trở lại chỗ ngồi.

    Lục Thất chần chừ một chút, nhìn Triệu Đức Phương, nói:
    - Đức Phương, ta có thể bảo hộ cho phụ thân của ngươi được vô sự, tuy nhiên hôm trước ta cùng Bệ hạ nói chuyện, thúc phụ của ngươi Triệu Khuông Nghĩa chỉ sợ không xong rồi, bởi vì Triệu Khuông Nghĩa đã từng sai khiến người đầu độc Bệ hạ.

    Triệu Đức Phương cả kinh, vội đứng dậy quỳ xuống lần nữa, không ngờ Thạch Thủ Tín ngồi ở bên trái lại giơ tay cản y lại, nhìn Triệu Đức Phương nói:
    - Lời của Điện hạ ngươi cũng đã nghe, không nên yêu cầu quá xa vời.

    Triệu Đức Phương nghe vậy gật đầu im lặng, Thạch Thủ Tín quay đầu cùng Lục Thất nói một chút việc nhà và bàn luận một ít quốc sự, một thời sau, Lục Thất rời khỏi phủ Vệ quốc công. Lục Thất đi rồi, Vệ quốc công dặn dò Triệu Đức Phương vài câu, Triệu Đức Phương thụ giáo rời đi, cũng giữ bí mật về chuyện của Triệu Khuông Nghĩa.




     
    lethanhtrung2000 thích bài này.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Q5 - Xuân hạ thu đông, giang sơn bắc vọng
    Chương 217: Thân nhân

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us









    Lễ mừng năm mới, khắp nơi trong Khai Phong phủ náo nhiệt vui mừng, giống như năm rồi, quân thần tụ hội dùng yến ở hoàng cung Khai Phong phủ, số người đến dự yến hội so với năm ngoài chỉ có nhiều hơn, bất đồng chính là quốc hiệu chúc tụng đã thay đổi, Thái tử của năm trước nay trở thành Trịnh Vương, Lục Thiên Phong của năm trước nay trở thành Ngu Vương, thay thế Thái tử Đại Chu mặc vào Vương bào cùng một dạng với phục sức của Thái tử.

    Bầu không khí trong buổi yến hội rất tự nhiên, Ngu Vương Lục Thiên Phong và Kỷ Vương cùng nhau thay mặt Bệ hạ mời rượu quần thần, Ngu Vương phi Lâm Tiểu Điệp cũng diện trang phục lộng lẫy, cùng ba vị phu nhân của Ngu Vương chúc tết trưởng bối, tặng lễ vật cho tiểu bối, toàn bộ là cảnh tượng hòa thuận.

    Sang năm mới, Lục Thất cùng ái lữ và quần thần lục tục quay lại thành Trường An, trước khi rời đi, đã tuyên cáo dụ lệnh của Ngu Vương, ban năm thành thuế phú của Thượng đô Khai Phong phủ thuộc sở hữu Trịnh Vương, do Trịnh Vương tự gánh vác chi phí của gia tộc, tế tự vĩnh viễn y theo đế chế.

    Còn có một đạo dụ lệnh khác, đó là Tiết Cư Chính chính thức nhậm chức Sử tướng Thượng đô, Kỷ Vương đảm nhiệm Phủ doãn Khai Phong, những quan viên khác và chức năng của nha môn Khai Phong phủ hết thảy đều chuyển về quan chế của kinh đô phụ, Vương Kế Ân nhậm chức Phủ tể, Hàn Thông làm Đô ngu hầu của năm ngàn quân thuộc Nội đình, ba ngàn Hộ quân thuộc sở hữu Quốc công của Hàn Thông cũng là thuộc về Nội đình.

    Do đó, Khai Phong phủ tuy rằng vẫn còn quyền lực tương ứng ban đầu, quy về Đại Ngu hoàng đế quản lý, nhưng chức năng trên danh nghĩa đã trở thành kinh đô phụ, mặt khác Hộ quân của các Vương gia, Quận vương dị họ, Quốc công, Hầu gia... đều thuộc Vệ Úy tự của Nội đình điều trú và cấp dưỡng, tất cả huân quý dù mới dù cũ đều chỉ được cấp một số lượng Dực vệ nhất định, và quân lực thuộc Nội đình nhận lệnh đóng giữ bảo vệ.

    Lục Thất về đến thành Trường An, tiếp tục vì công cuộc ổn định quy trị Đại Ngu đế quốc mà bận rộn, có rất nhiều chế độ không hoàn thiện cần hắn kịp thời bổ khuyết, hơn nữa việc thiết lập Nội đình cũng đưa tới vấn đề không thích ứng trên rất nhiều địa phương, tấu thư xin chỉ thị và công văn bẩm báo từ quốc vực phương Bắc cuồn cuộn đổ tới, cũng may Nội đình Lục Thất thiết lập được Triệu Phổ đứng đầu Tể chấp phương Bắc ủng hộ, trợ giúp Lục Thất tổ chức cơ cấu Nội đình, không hề có ý chống đối mà thờ ơ lạnh nhạt.

    Đảo mắt đã xuân về hoa nở, Lục Thất căn cứ theo tình huống thực tế, trì hoãn mở khoa cử văn võ công ba tháng, cho thí sinh tham dự sơ tuyển có đủ thời gian chuẩn bị, vì yêu cầu của Lục Thất, khiến rất nhiều thí sinh dự thi khoa cử văn dâng thư thỉnh cầu cho thêm thời gian học tập, cũng có người dâng thư bài bác cách làm của Lục Thất. Lục Thất rất trực tiếp đáp lại, nếu không thể có lợi cho dân sinh, ngô vì sao phải mở khoa chọn quan, cứ trực tiếp để người ta tiến cử là được.

    Lục Thất không thể bứt ra trở về Phúc Châu gặp thân nhân, cho nên trên đường trở về thành Trường An đã phái người đi đưa thư tín thăm hỏi sức khỏe đến thân nhân, viết cho mẫu thân một lá thư bày tỏ nỗi hổ thẹn xin được dập đầu tạ lỗi, hỏi mẫu thân xuân đến có thể đến Trường An hay không. Lục mẫu hồi âm bảo hắn an tâm, nói không muốn đi Trường An, chờ đến đầu xuân sẽ trở về huyện Thạch Đại, dặn dò Lục Thất lấy quốc sự làm trọng, chớ nên phân tâm hỏng việc, chờ mọi việc thật sự ổn định rồi có thể đi Trì Châu đoàn tụ.

    Ngày này, thân nhân của Lục Thất bỗng nhiên đến thành Trường An, mang đến cho Lục Thất một niềm vui bất ngờ, mẫu thân không có đến, nhưng muội muội Tiểu Nghiên, năm ái lữ và con cái của hắn đã tới, mấy đứa bé đáng yêu hô phụ thân, Lục Thất vui mừng ôm lấy từng người một. Năm nàng ái lữ đến là Trần Tương Nhi, Trần Tuyết Nhi, Trần Trúc Nhi, Tiểu Mai và Tống Ngọc Nhi, còn năm nàng Tân Vận Nhi và nhóm Tiểu Điệp cũng đã trở về Giang Nam cùng các con đoàn tụ và đi bái kiến Lục mẫu, Chiết Hương Nguyệt đã trở về Phủ Châu.

    Vui mừng chỉ chốc lát, Lục Thất bảo nhóm ái lữ và con cái đi bái kiến Tiểu Phức, chỉ để lại muội muội Tiểu Nghiên, Tiểu Phức đã sinh hạ con trai, sau khi đến Đại Minh cung thành Trường An, thì vẫn luôn ở tại Vạn Xuân điện, những cư điện khác thì đang trong quá trình tu sửa đơn giản, Lục Thất không có khả năng tu sửa Đại Minh cung trên quy mô lớn.

    Thấy các con quay đầu lại liền vẫy vẫy tay mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, Lục Thất mới chuyển mắt sang muội muội Tiểu Nghiên, mỉm cười nhìn tiểu muội duyên dáng yêu kiều.

    Thật lâu không gặp, muội muội Tiểu Nghiên đã trở thành một vị mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ, gương mặt trái xoan, lông mi cong vút, cái miệng nhỏ nhắn, mắt đẹp mũi cao, làn da mịn màng trắng tuyết, khí chất thanh lịch yểu điệu, xinh đẹp động lòng người.

    Tiểu Nghiên bị huynh trưởng nhìn xem đến hai má ửng hồng, hơi xấu hổ khẽ nói:
    - Thất ca.

    Lục Thất vui sướng mỉm cười, giơ tay đỡ muội muội đến ghế dựa ngồi, cười nói:
    - Thất ca nghe Tiểu Phức nói, muội vẫn luôn ở tại Tô Châu.

    Tiểu Nghiên gật đầu, dịu dàng nói:
    - Muội thích ở cùng Tiểu Vân tẩu tẩu, đồng thời có thể ngẫu nhiên gặp mặt Tứ tiểu thư, cũng đã đi qua Phúc Châu thỉnh an mẫu thân, là Tiểu Phức tẩu tẩu biết muội không thích ở Phúc Châu, nên nói với mẫu thân để muội trở về Tô Châu.

    Lục Thất gật đầu, cười yếu ớt nói:
    - Thất ca biết Thiên Nguyệt tỷ tỷ đã xuất giá, còn muội có người ưa thích hay chưa?

    Hai má Tiểu Nghiên như phủ son, nhỏ giọng nói:
    - Không có.

    - Thật không có sao? Không cần phải gạt Thất ca.
    Lục Thất mỉm cười nói.

    Hắn nghe Tiểu Phức nói, tại Tấn quốc từng có hơn hai mươi nhà xin cầu thân Tiểu Nghiên, nhưng mẫu thân vẫn không đồng ý, mà sở dĩ Tiểu Nghiên không muốn ở lại Phúc Châu, nguyên nhân là có quá nhiều người nịnh bợ Tiểu Nghiên, nhất là chúng nữ nhân của Lục Thất, thân là tẩu tẩu, nhưng lại đối đãi với Tiểu Nghiên tôn kính, khiến cho Tiểu Nghiên vô cùng không được tự nhiên.

    - Thất ca, thật không có mà.
    Tiểu Nghiên khẽ nói.

    Lục Thất gật đầu, hắn biết sở dĩ tới nay Tiểu Nghiên vẫn chưa định hôn thành thân, là vì mẫu thân cố ý để cho hắn làm chủ, mẫu thân xuất thân nhà quan, đương nhiên coi trọng quan hệ thông gia, mà tuổi của Thiên Nguyệt tỷ tỷ thì không thích hợp kéo dài không xuất giá.

    - Tiểu Nghiên, Thất ca đã từng nói, chỉ nguyện muội gả cho người muội yêu thích, nếu muội gặp được người vừa ý, có thể âm thầm cho Thất ca biết, Thất ca sẽ làm chủ cho muội.
    Lục Thất ôn hòa nói.

    Tiểu Nghiên gật đầu khẽ dạ, lại dịu dàng nói:
    - Thất ca, muội đi vấn an Tiểu Phức tẩu tẩu.

    Lục Thất gật đầu, mỉm cười nói:
    - Đi đi.

    Muội muội đi rồi, Lục Thất đứng dậy ra khỏi Tử Thần điện, đứng ở hậu cung quan sát cảnh tượng hoang phế trước mắt, cùng với nhóm công tượng bận rộn ở xa xa, trong lòng mơ hồ suy tư. Tiểu muội tuổi không nhỏ, lại kéo thêm hai năm sẽ khó lựa chọn lang quân như ý, bởi vì anh hào tuấn kiệt trên hai mươi còn chưa lập gia đình không nhiều, nhưng sau khi suy nghĩ đó qua đi Lục Thất liền cười khổ, những đối tượng trong đầu hắn phần lớn là quân tướng và đại thần, xem ra phải ở khoa cử nhìn xem có người nào thích hợp không.

    Năm ngày sau, Thạch Trung Phi và Thập Tứ tiểu thư đã tới thành Trường An, Thạch Trung Phi một là trở về báo cáo công tác, hai là đưa con cái trở về Khai Phong phủ thăm người thân, ba là phụng mệnh của Lục Thất, mang về hơn ba ngàn thí sinh đã thông qua võ cử vòng sơ khảo, đều là từ Hà Tây và Bắc Đình rút tuyển, nhưng không hẳn là người Hà Tây và Bắc Đình, có một nửa là binh lính Giang Nam. Lục Thất căn cứ vào tình hình thực tế, hủy bỏ hạn chế hai năm kinh nghiệm trong quân đối với binh lính xuất thân Hà Tây, Bắc Đình và Yến địa.

    Lục Thất và Thạch Trung Phi nâng cốc vui vẻ trò chuyện, tán gẫu về chuyện tình ở Bắc Đình, cũng quan tâm đến tình hình của Hắc Hãn Hồi Hột. Thạch Trung Phi đề nghị tiến chiếm An Tây tứ trấn, Lục Thất nói chờ năm sau đã, trước mắt hắn cần củng cố phương Bắc và quốc nội, nếu năm nay chiến sự Liêu quốc thu được đại thắng, vậy sang năm có thể tiến đánh An Tây tứ trấn.

    Khi Thạch Trung Phi rời khỏi Trường An, Lục Thất nhờ y thuận tiện hộ tống ba vị quý nhân và con cái, còn có Tiểu Nghiên đi Khai Phong phủ. Lục Thất bảo thân nhân trở về Thọ huyện, thay mặt hắn đi tế bái tổ mộ, biểu hiện lòng kính tổ, đã hai năm rồi hắn không có về quê tế tổ, dễ nói không dễ nghe, mà đại bộ phận thân tộc ở Thái Nguyên đều đã trở về Thọ huyện.

    Ngoài ra thọ thần của Thái hậu lại sắp tới rồi, Tiểu Phức không đi được, Tiểu Điệp có lẽ có thể từ Giang Nam đến Khai Phong phủ, còn Tiểu Nghiên là muội muội ruột của hắn, cũng nên đi mừng thọ Thái hậu, có thể hiển lộ kính ý của hắn. Lục Thất thì phải ở lại thành Trường An sắp xếp chủ trì võ cử, mà khoa cử văn và khoa cử công cũng đã định cử hành tại Khai Phong phủ.

    Thạch Trung Phi lĩnh mệnh hộ tống, một đường thuận lợi đến Khai Phong phủ, trên đường đi các nữ nhân chung đụng khá hòa hợp, Thập Tứ tiểu thư và Tiểu Nghiên rất thân thiết, Tiểu Nghiên rất thích Thập Tứ tiểu thư tính tình thẳng thắng tự nhiên. Thạch Trung Phi ở Bắc Đình còn cưới bốn nữ nhân bản xứ, là Lục Thất trước đó đề nghị, dụng ý tự nhiên là phân hóa sự đối địch của người Bắc Đình.

    Đến Khai Phong phủ rồi, Thạch Trung Phi đưa nhóm quý nhân mà mình phụ trách hộ tống đến phủ Ngu Vương. Qua hai ngày, Tiểu Nghiên và nhóm tẩu tẩu chuẩn bị khởi hành đi Thọ Châu, không ngờ phủ Vệ quốc công đưa tới thiếp mời, hóa ra là Vệ quốc công có chắt trai, vui mừng nên tổ chức yến tiệc ăn mừng, cũng mời Tiểu Nghiên. Tiểu Nghiên bị mời không tiện từ chối, nàng đương nhiên không biết Vệ quốc công mời đến dự yến, là có dụng ý dựng lại uy vọng.

    Ngày kế, phủ Vệ quốc công cho xe tới đón Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên lại không rõ, vì sao phủ Quốc công chỉ mời nàng, mà không mời tẩu tẩu và con cái của Thất ca, nàng đương nhiên không biết điều kiêng kị trong đó. Ở lập trường của Vệ quốc công, một là không muốn bị mang tiếng “bỏ cũ nịnh mới”, hai là thân là thuộc thần, tốt nhất không nên có liên quan đến các Hoàng tử, nếu mở tiệc chiêu đãi con trai của Lục Thất, có lẽ sẽ tạo thành tai họa về sau cho Thạch Trung Phi.

    Mà mở tiệc chiêu đãi Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên là Trưởng công chúa, địa vị tôn quý tuyệt đối là gần với “Hoàng đế”, mời Tiểu Nghiên lại không dẫn tới sự lên án và hậu hoạn gì, bởi vì Tiểu Nghiên thân thiết với phu nhân của Thạch Trung Phi, đương nhiên thích hợp tham dự yến tiệc chúc mừng con của Thập Tứ tiểu thư ra đời.





     
    Dinhhuuphuc and lethanhtrung2000 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)