Tiên Hiệp Kiếm Vương Triều - Vô Tội

  1. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Quyển 4: Đấu Tướng Quân.
    Chương 37: Đơn giản

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Amschel

    Trong sân, Đinh Ninh đang đứng trước cánh cửa nhỏ chờ nàng.

    Thế gian này khó hiểu nhất là nhân tâm.

    Mùa hè năm trước, mưa to như rót, Đinh Ninh đứng từ rất xa nhìn nàng một cái, cùng ngày ấy, cùng chứng kiến Triệu Trảm chết đi, nàng vẫn lộ ra dáng vẻ nàng cùng cái Trường Lăng này không hợp, nhưng mà hắn vẫn không dám xác định lòng nàng hiện đang hướng về ai.

    Cho đến khi Bạch Sơn Thủy mang theo khí tức của nàng đến đây.

    Dạ Sách Lãnh rất nhanh thấy được dáng vẻ đang mặc thanh sam của tên thiếu niên kia, hắn đang đứng trước cái cửa nhỏ trong sân.

    Nàng cứ ngỡ rằng mình sẽ rất kích động, hoặc là xúc động. Nhưng mà nàng phát hiện ra tâm tình của mình lại rất bình tĩnh.

    Nở nụ cười hơi tự giểu một cái, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xinh xắn.

    Chờ đợi quá lâu, việc báo thù này đã trở thành tính mạng của bản thân nàng, tựa hồ cùng người khác không có bao nhiêu liên quan.

    Hơn nữa dù là thành công hay không thì cũng không cách nào thay đổi được những chuyện đã xảy ra.

    Báo thù chỉ vì khoái ý.

    Mà khoái ý đến từ tâm ý cùng quá trình báo thù của bản thân, đến từ chính những sự việc mà bản thân muốn làm, không liên quan gì đến kết quả.

    Nhìn Dạ Sách Lãnh đi xuống xe ngựa, thần sắc điềm tĩnh đang chầm chậm đi tới, tâm cảnh của Đinh Ninh cũng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh hơn.

    Hắn cảm nhận được khoái ý của nàng, cảm nhận được nàng không thẹn với lương tâm.

    Hắn liền nghĩ đến những việc tiếp theo mình nên làm, dù kết quả như thế nào thì cuối cùng cũng không thẹn với lương tâm.

    Nhìn nàng một bộ y phục trắng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp không còn chút ngây ngô, Đinh Ninh không nhịn được cười rộ lên.

    “Xin chào! Ngươi khỏe không.”

    Dạ Sách Lãnh cũng nở nụ cười.

    Hai câu nói cực kỳ đơn giản, nhưng mà lại bao gồm tất cả tâm tình phong phú của nàng.

    Sau đó nàng lại không nói thêm bất kỳ một câu nói nhảm nào, chỉ nhìn Đinh Ninh với giọng điệu như nói chuyện bình thường hỏi: “Nữa canh giờ trước, Quan Trung Tạ gia phát tiêu vĩ tín*, gửi đến toàn bộ các thị tộc phú hào của Quan Trung cùng với những tu hành giả từ Quan Trung, nhờ thu thập hai loại dược vật là Lang Độc Hoa và Thiên Ma La, đây là bút tích của ngươi….. ngươi muốn làm gì?”

    *Tiêu vĩ tín, Một phong thư tín mà đốt đi một góc, ở đây chỉ một cách truyền tin của Quan Trung thể hiện sự quan trọng của nội dung bên trong – Dịch giả Amschel.

    Đinh Ninh nhìn nàng, cũng dùng một loại giọng điệu bình thản nói thẳng: “Ta muốn giết tên cung nữ kia!”

    Dạ Sách Lãnh không có kinh ngạc, nở nụ cười càng thêm sáng lạn hơn một chút: “Làm sao để giết?”

    Đinh Ninh nói: “Ta muốn bức nàng đáp ứng cùng ta quyết đấu. Mân Sơn Kiếm Tông sẽ giúp ta nghĩ biện pháp, có Giám Thiên Ti hỗ trợ, chuyện này đơn giản hơn rất nhiều.”

    Dạ Sách Lãnh không có suy nghĩ thêm, chỉ mỉm cười nói: “Việc này rất đơn giản, cung nữ cũng là người, nàng cũng có tình lang.”

    “Ngươi biết?” Đinh Ninh có chút kinh ngạc.

    Dạ Sách Lãnh nhìn hắn một cái, “Dung cũng nữ cũng không phải là một tiểu nhân vật bình thường, ta biết cũng không có gì kỳ lạ.”

    “Vậy càng đơn giản!”

    Đinh Ninh cười cười, tựa như giảng giải một việc rất nhỏ, không có bao nhiêu ý nghĩa mà nói: “Ta có Cửu Tử Tằm, còn có Tục Thiên Thần Quyết. Thiên Ma La cũng Lang Độc Hoa có thể làm cho ngũ khí của ta càng tràn đầy hơn nữa, lấy Cửu Tử Tằm hành công có thể làm cho tốc độ tu hành của ta rất nhanh, sẽ không bị hai loại dược vật này gây hại, mà Tục Thiên Thần Quyết có thể bảo dưỡng thân thể, tiêu trừ tác dụng phụ của Cửu Tử Tằm.”

    “Tục Thiên Thần Quyết là công pháp bổ sung hoàn mỹ cho Cửu Tử Tằm, vì vậy ngươi nhất định phải tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông….” Dạ Sách Lãnh nghĩ đến người kia, năm đấy một mực muốn tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông nhưng thủy chung lại bị cự tuyệt tại ngoài sơn môn, nhịn không được mà nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cũng cảm thán không thôi.

    “Hơn nữa tại Bạch Dương Động ta còn lấy được một môn công pháp có thể che giấu.” Đinh Ninh cũng cảm khái nói: “Tục Thiên Thần Quyết quá mức thần bí, bên ngoài không có ai biết được Tục Thiên Thần Quyết là công pháp như thế nào, mà Mân Sơn Kiếm Tông dù có kinh ngạc trước tốc độ tu hành của ta thì cũng chỉ cho rằng ta vô tình lấy được Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh tại Bạch Dương Động”

    “Không giết người thì thôi, đã giết thì trực tiếp giết người của Trịnh Tụ, hơn mười năm trước cho đến nay, tại Trường Lăng này chỉ có nàng nghĩ đến việc muốn giết ai, nhưng mà không có ai dám giết người của nàng.” Dạ Sách Lãnh cười cười nói: “Tiếp theo thì sao?”

    “Tiếp theo giết Lương Liên, sau đó cướp Đại Phù Thủy Lao.” Đinh Ninh nhìn nàng, thu lại dáng vẻ tươi cười, cực kỳ nghiêm túc mà nói ra: “Sau đó chúng ta ly khai Trường Lăng.”

    “Sau đó chúng ta vào Bát Cảnh.”

    “Sau đó chúng ta lại đánh giết trở lại.”

    Đinh Ninh ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn nàng, cuối cùng chậm rãi nói: “Đây chính là toàn bộ kế hoạch của ta!”

    Dạ Sách Lãnh nở nụ cười lạnh, nói: “Kế hoạch nghe thật tốt đẹp!”

    “Hi vọng thật sự tốt đẹp!”

    “Hi vọng thật sự tốt đẹp!”

    Dạ Sách Lãnh tươi cười lặp lại những lời này một lần nữa, sau đó từ trong tay áo móc ra một cái bình ngọc màu trắng.

    Cái bình ngọc trắng này còn mang theo hơi ấm của cơ thể nàng, bên trong đầy dung dịch thuốc màu vàng đen, nhìn qua sền sệt như muốn ngưng đọng lại.

    “Kế hoạch của ngươi cùng ta tương hợp.”

    Nhìn Đinh Ninh, mang theo một chút thỏa mãn, chậm rãi lên tiếng: “Có Tạ gia làm những chuyện này để che giấu, cũng không có người nghĩ đến tu vi của ngươi vì sao đột nhiên lại tăng mạnh có liên quan đến ta.”

    “Dù sao người nhắm vào ta so với nhắm vào ngươi nhiều hơn nhiều.”

    Dừng một chút, Dạ Sách Lãnh nhìn Đinh Ninh nói tiếp: “Ta sẽ tận lực giảm đi việc giúp đỡ ngươi, bởi vì chỉ cần ta làm một vài chuyện thì có thể sẽ lưu lại dấu vết, có khả năng sẽ phát hiện ra mối liên hệ giữa ta và ngươi.”

    Đinh Ninh trầm mặc một chút rồi nói: “Ta hiểu rồi!”

    “Vậy tạm biệt!” Dạ Sách Lãnh nở nụ cười, quay lưng đi về phía xe ngựa màu đen cách đó không xa, mặc dù là nhìn một bên, cũng có thể thấy rõ ràng hai cái má lúm đồng tiền xinh đẹp trên gương mặt nàng.

    “Tạm biệt!”

    Đinh Ninh nhìn bóng lưng của nàng, nhé giọng nói ra hai chữ này.

    Nàng không có hỏi hắn chuyện truyền thừa, từ khi nào đạt được, hắn cũng không có hỏi nàng vì sao năm đó không có xuất hiện tại địa phương đã định.

    Mọi thứ chung quy lại đều có nguyên nhân, những việc đã qua đã không còn trọng yếu, quan trọng là….bọn hắn hy vọng tương lai có thể tốt đẹp.

    Hắn cầm bình ngọc màu trắng phát ra ánh sáng rất nhỏ nhưng lại khá nặng trong lòng bàn tay, đi trở về phòng của mình.

    Sau đó đơn giản dị thường cầm lọ thuốc đổ hết vào trong miệng.

    Trong cơ thể của hắn vang lên một tiếng nổ.

    Dung dịch thuốc này tựa như vố số ngôi sao ở trong thân thể hắn bay vụt ra, mang theo lực lượng kinh khủng.

    Nhưng mà cùng lúc đó, trong cơ thể hắn tuôn ra vô số tiểu tằm, hướng về những ngôi sao này.

    Vô số dung dịch thuốc như những ngôi sao không ngừng bị cắn nuốt, sau đó những con tằm này phun ra một lượng ngũ khí kinh người, đưa vào kinh mạch của hắn, tập trung tại Khí Hải của hắn, ngưng tụ lại thành chân nguyên.

    Tinh thần, ý niệm của hắn tựa như cùng chân nguyên kết hợp, cả hai tựa hồ như muốn dần dần hòa thành một thể, trong chân nguyên cũng bắt đầu có tinh thần lóng lánh.

    Với một tốc độ kinh người, tu vi của hắn đang không ngừng tăng lên.

    Lấy tốc độ như vậy, chỉ sợ thời gian không đến một ngày đêm hắn có thể từ tu vi mới bước vào Tứ Cảnh không lâu trực tiếp đạt tới Tứ Cảnh trung phẩm như thế giới Tu Hành Giả vẫn nói.

    Hơn nữa Đinh Ninh bây giờ cũng có thể khẳng định, lúc qua Tứ Cảnh trung phẩm, những ngôi sao dược khí kia trong cơ thể hắn vẫn còn tồn tại một số lượng lớn.

    Tu vi tăng lên đơn giản như vậy, thật sự quá đơn giản.

    Nhưng mà đây là do Dạ Sách Lãnh tu hành tại hải ngoại hơn mười năm sinh tử đánh đấm, trong mưa gió bão bùng tích mà lũy ra.

    Nói đơn giản, sao có thể đơn giản?​
     
    inthenight and thienta like this.
  2. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Quyển 4: Đấu Tướng Quân.
    Chương 38: Thiếu nữ học tập báo thù

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Amschel

    Thời gian dần dần trôi qua, ngay đêm biến ảo, Trường Lăng đã vào thời tiết nóng bức nhất.

    Sâu trong Mặc Viên, một tiểu viện yên tĩnh, rõ ràng là ban ngày, nhưng mà lại có vô số ngôi sao tỏa ra ánh sáng, hoặc nói là khoảng cách thiên địa nguyên khí rơi xuống nơi đây khó có thể hình dung được, bị một loại lực lượng vô hinh ngưng tụ lại thành tinh hoa sền sệt, mắt thường khó có thể nhìn được, cuối cùng theo một ít lộ tuyến cố định liên tục lấy tốc độ dũng mãnh tiến vào thân thể Đinh Ninh.

    Trên người Đinh Ninh tản ra nhiệt khí cuồn cuộn, rất giống như Thánh Nhân trong truyền thuyết, ở sau lưng tạo thành đám mây ngũ sắc.

    Da thịt của hắn dường như biến thành ngọc thạch, tản ra một loại ánh sáng mượt mà.

    Cuối cùng làm cho người khác kinh hãi bất an đó là trong thân thể của hắn truyền ra vô số thanh âm sàn sạt, tựa như có vô số tiểu tằm đang nhai nuốt lá dâu.

    Thiên địa nguyên khí từ bốn phía trong trời đất hòa nhập vào trong cơ thể hắn, ban đầu lốm đa lốm đốm hỗn tạp đã triệt để cùng chân nguyên của hắn hòa làm một thể, chân nguyên lưu động trong cơ thể hắn tựa như một dạng dịch thể, óng ánh chảy xuôi trong kinh mạch.

    Chân nguyên càng mạnh mẽ hơn nữa đang tiếp tục cải biến thân thể của hắn, cải biến luôn cả cảm giác.

    Trên thực tế cũng không phải là lực lượng tinh thần vô hình trong thời gian ngắn được tăng cường, mà là do phạm vi thu nạp nguyên khí mở rộng, giống như một người cầm bó đuốc đi trong bóng đêm, bó đuốc trên tay càng ngày càng sáng thì hắn càng có thể nhìn đến địa phương xa hơn.

    Trông thấy chính là biết.

    Nguyên bản đối với thiên địa nguyên khí ngoài thân, chân nguyên có chút bài xích, bắt đầu dung hợp hoàn mỹ, thu vào trong cơ thể là chân chính vượt qua Tứ Cảnh trung phẩm.

    Chân nguyên mạnh mẽ hơn một chút, phù văn bên trong không khí có thể tồn tại lâu hơn một chút, dựa vào ý niệm có thể điều động được chân nguyên chảy xuôi trong phù văn, khu động kiếm khí vận hành, điều này chính là tiến thêm một bước, Ngũ Cảnh.

    Từ khi mới vào Tứ Cảnh rồi đạt tới Tứ Cảnh trung phẩm, nhòm ngó sang Ngủ Cảnh đối với tu hành giả bình thường mà nói, có lẽ tiêu tốn thời gian là mấy năm, thậm chí là nữa đời, nhưng mà Đinh Ninh hoàn thành quá trình này chỉ dùng một phần mấy con số đó.

    ……..

    Tại trong thành đầy ắp tiếng ve, một thiếu nữ mặc áo trắng đeo trường kiếm, từ đường phố đối diện Mặc Viên chậm rãi đi tới.

    Thân thể của nàng rất nhẹ, giống như là mèo đi trên đường, không có bất kỳ âm thanh nào, vì vậy cũng không có làm cho bao nhiêu người chú ý!

    Nhưng mà Thiệu Sát Nhân đang xếp bằng trên chiếu lại lập tức ngẩng đầu lên, tràn đầy kinh ngạc.

    Thiếu nữ từ phía xa xa hướng Thiệu Sát Nhân gật đầu hành lễ, sau đó đi qua cánh cửa lớn đang mở của Mặc Viên, trực tiếp đi vào phía trong Mặc Viên.

    Tu vi cùng tuổi tác của nàng tự nhiên không thể nào vượt qua Thiệu Sát Nhân, rõ ràng là hậu bối của Thiệu Sát Nhân.

    Toàn bộ Trường Lăng, ở trước mặt Thiệu Sát Nhân mà thiếu nữ này có khí độ như thế, chỉ có thể là Mân Sơn Kiếm Tông tông chủ đời kế tiếp Tịnh Lưu Ly, trước đây là một trong hai quái vật của Trường Lăng.

    Bởi vì đối phương là người mà sư tôn cực kỳ coi trọng, vả lại chính bản thân cũng cực kỳ tôn kính đối phương, vì vậy lúc đến gần tiểu viện, Tịnh Lưu Ly mới phóng thích ra một ít khí tức mà bình thường sẽ không phát ra.

    Một chút gió mát dâng lên trước người nàng, trong không trung nắng ráo sáng sủa bỗng xuất hiện rất nhiều hơi lạnh trong suốt, giống như những giọt nước thật nhỏ, phản chiếu cùng chiết xạ ánh mặt trời, tạo thành một đạo cầu vồng nho nhỏ mà xinh đẹp.

    Đinh Ninh sớm đã cảm giác được nàng đến, nhưng lúc nàng phóng thích ra khí tức của mình, hắn mới đẩy của phòng đi ra khỏi tiểu viện, nghênh đón người thiếu nữ này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nàng chính là Mân Sơn Kiếm Tông kế nhiệm tông chủ.

    Nhìn Đinh Ninh xuất hiện trong tầm mắt, khuôn mặt rạng rỡ mang theo một chút kiêu ngạo, nhưng mà vẫn khiến người ta cảm thấy nàng phải là như thế, Tịnh Lưu Ly gật đầu làm lễ.

    Đinh Ninh khom người hoàn lễ, hỏi:

    – Vì sao ngươi lại tới đây?

    – Có tin đi liền có hồi âm, bằng hữu của ngươi Ta Trường Thắng chuẩn bị một ít gì đó cùng hồi âm cho ngươi, ta tiện đường mang tới!

    Tịnh Lưu Ly nhìn Đinh Ninh, tiếp tục nói:

    – Đồng thời ta cũng đến học tập ngươi!

    Đinh Ninh khẽ giật mình, nhịn không được cười lớn, nói:

    – Ta có tư cách gì có thể cho ngươi học tập?

    Tình Lưu Ly liếc nhìn Đinh Ninh, nghiêm túc nói:

    – Ta có thể không có bổn sự lớn như thế, chỉ hao phí chừng đấy thời gian từ lúc mới vào Tứ Cảnh liền đạt tới Tứ Cảnh trung phẩm.

    Gương mặt Đinh Ninh lập tức nghiêm túc lại, lông mày cau lên:

    – Ngươi tu tập công pháp gì mà ngay cả tu vi tiến cảnh chân thật cũng có thể cảm giác được?

    Tịnh Lưu Ly cũng không có cố kỵ nói thẳng:

    – Ta tu chính là Hàn Sơn Tuyết.

    Đinh Ninh chợt nhíu mày, nhưng mà hắn còn chưa kịp lên tiếng, Tịnh Lưu Ly đã bổ sung một câu:

    – Kiếm của ta là Ánh Tuyết Kiếm.

    Nếu là người khác chắc sẽ không hiểu hai câu này có ý gì, nhưng mà Đinh Ninh lại rất rõ ràng.

    – Có thể nhìn thấu cảnh giới chân thật của người khác thì đó chính là tiên cơ.

    Hắn liếc nhìn Tịnh Lưu Ly bình tĩnh nói.

    – Thật ra ngoài trừ tu vi, ta còn muốn học tập ngươi một vài điều.

    Tịnh Lưu Ly nhìn Đinh Ninh bình tĩnh nói:

    – Sư tôn cho rằng ta còn quá mức đơn thuần, quá mức đơn thuần thì chưa thể nào đảm nhiệm vị trí tông chủ.

    Nhìn Tịnh Lưu Ly mang khí độ nhất phái tông chủ, cùng mang theo vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nói rằng mình đơn thuần, Đinh Ninh không nhịn được bật cười.

    – Có gì buồn cười cơ chứ.

    Tịnh Lưu Ly nhíu mày, nghiêm túc nói tiếp:

    – Ví dụ như chuyện giết cung nữ họ Dung này, ta muốn học tập ngươi…..Mân Sơn Kiếm Tông có một tên nghịch đồ, Mân Sơn Kiếm Tông ta rất muốn thanh lý môn hộ, nhưng mà hắn một mực ở trong triều đảm nhiệm quan tước, cực kỳ được coi trọng, nếu là trực tiếp giết hắn, sư tôn ta không thể nào ăn nói với Nguyên Vũ Hoàng Đế, hơn nữa tên kia rất vô liêm sĩ, ru rú trong nhà, không chấp nhận bất cứ lời mời quyết đấu của tu hành giả nào. Ta nghĩ dù là có công khai ước chiến, hắn cũng sẽ không đồng ý. Ta muốn giết hắn, tình hình cũng giống như ngươi muốn giết tên cung nữ kia. Thiệu sư thúc cho ngươi một cái đề nghị, mà ngươi cảm thấy cái đề nghị kia có thể thực hiện được ngay lập tức, cực kỳ có lòng tin là làm được, vì vậy ta muốn theo ngươi học tập, muốn xem ngươi làm như thế nào?

    Nhìn người thiếu nữ chăm chú và nghiêm túc này Đinh Đinh không khỏi trầm mặc.

    Mân Sơn Kiếm Tông kế nhiệm tông chủ được Bách Lý Tố Tuyết giao phó cho thiếu nữ này, người gánh chịu có thừa dũng cảm thường thường càng có nhiều tinh thần hy sinh.

    – Đây là thư của Tạ Trường Thắng, hắn có nhờ ta mang ít đồ cho ngươi.

    Tịnh Lưu Ly tiện tay đem đồ vật trong tay áo lấy ra đưa cho Đinh Ninh, đồng thời có chút trào phúng:

    – Tạ gia vì ngươi mà ngay cả tiêu vĩ tín cũng đã phát ra, như vậy đồ vật hắn cho ngươi có lẽ không có tác dụng gì.

    Đồ vật giao cho Đinh Ninh rất đơn giản, một phong thư bình thường, một viên minh châu phát ra ánh sáng đỏ như lửa, một cái vỏ sò màu vàng chạm trổ hình cái tiểu ấn.

    Đinh Ninh bình tĩnh mở thư ra xem.

    Chữ viết trên trong rất cẩu thả, nhưng mà người viết rõ ràng dùng sức rất mạnh, rất vui mừng, nét bút đưa đi vô cùng nhanh, in hằn ra cả phía sau mảnh giấy.

    Phía trên viết cũng cực kỳ đơn giản:

    – Chuyện ngươi nói ta đã an bài xong xuôi. Cần tiền làm việc ngươi chỉ cần cầm ấn của ta đến bất kỳ một thương hội nào của Tạ gia để lấy tiền. Nếu bọn hắn keo kiệt, ngươi trực tiếp đem viên Dạ Hỏa Minh Châu này của ta ra thế chấp, đây là thứ tổ mẫu để lại cho ta, bọn hắn sẽ dùng số tiền lớn để mua về.

    Đinh Ninh cũng không có ý che đậy, Tịnh Lưu Ly cũng không có ý lảng tránh, cho nên nàng có thể thấy rõ trên trang giấy này viết cái gì, nàng nhìn thấy liền có chút cười cợt xem thường mà nói:

    – Thương nhân giàu có quần áo lụa là chính là thương nhân giàu có quần áo lụa là, lúc nào cũng tản ra khí tức tiền tài.

    Đinh Ninh cũng không có trực tiếp đáp lại những lời này, chỉ bình tĩnh nhìn nàng một cái mà nói:

    – Ngươi hẳn là đã nghe qua chuyện Trường Lăng lập trụ trước đây?

    Tịnh Lưu Ly nhíu mày nói:

    – Cái gì mà Trường Lăng lập trụ?

    – Ngay cả ngươi cũng không có nghe qua, rất nhiều sự tình đáng được tôn kính tựa hồ đã bị mai một rồi.

    Đinh Ninh lắc đầu, nhìn bầu trời Trường Lăng xa xa, chậm rãi nói:

    – Ngày xưa Thương đại nhân phế bỏ luật lệ cũ, cách tân, hầu như những điều hắn nói không có ai tin, hắn liền tìm một cái cây cột gỗ cực kỳ dễ dựng thẳng lên, treo giải thưởng một ngàn vàng cho bất kỳ ai có thể dựng thẳng được cái cột gỗ kia. Ban đầu không có ai tin, cảm thấy cái này có cạm bẫy gì, về sau có người đi thử, nhẹ nhàng dựng được cây cột này đứng thẳng lên, Thương đại nhân lập tức thưởng ngàn vàng. Sau đó ai cũng biết Thương đại nhân nói là làm, như vậy luật lệ mới mới có thể phổ biến xuống cực kỳ nhanh.

    Tịnh Lưu Ly sắc mặc dần dần nghiêm túc, không có lên tiếng.

    Đinh Ninh nhìn nàng một cái, nói tiếp:

    – Chuyện này ở dưới một cái góc độ khác, có thể hiểu là trọng thưởng xuống dưới ắt có dũng phu, hơn nữa tu hành giả chúng ta cũng không thèm để ý tiền tài, kỳ thật rất nhiều người ở Trường Lăng lại để trong lòng chuyện tiền tài sinh hoạt.

    Tịnh Lưu Ly khẽ giãn lông mày ra.

    – Vì vậy, ý của ngươi là tiền tài rất hữu dụng…..một người biết cách sử dụng tiền tài, thì đó cũng là một loại năng lực?

    Đinh Ninh gật nhẹ đầu cười nói:

    – Tạ Trường Thắng chính là ví dụ tốt nhất, hắn coi trọng tiền tài nhất, cũng đồng thời tiền tài là thứ mà hắn không có coi trọng nhất, tiêu tiền như nước. Nhưng mà hắn đạt được rất nhiều thứ, ví dụ như sự trợ giúp của người khác, ví dụ như môn khách, bằng hữu….

    Tịnh Lưu Ly nghĩ đến bộ dạng kẻ mặt dày mày dạn ở lại Mân Sơn Kiếm Tông kia, trong lòng khó mà sinh ra được chút hảo cảm.

    Ánh mắt nàng hơi trầm xuống nói:

    – Vì thế, số lượng lớn tiền tài rất hữu dụng cho việc đối phó với tên cung nữ kia của ngươi?

    Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, thành thật nói:

    – Mọi thứ đã sẵng sàng!

    Tịnh Lưu Ly ánh mắt híp lại, trong đồng tử bắn ra hai luồng hào quang như thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ.

    – Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?

    Đinh Ninh quay đầu nhìn về phía bức tường cao lớn của Mặc Viên bị hắn phá đi, bên kia hiện đã có rất nhiều người sinh sống, họ đều là hàng xóm láng giềng ở hèm Ngô Đồng chuyển đến.

    Lộ ra chút thổ bỉ nhưng rất chân thực chậm rãi nói:

    – Cả đời người, điều cơ bản nhất vẫn là ăn, uống, ở, mặc các thứ.​
     
    inthenight and thienta like this.
  3. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Quyển 4: Đấu Tướng Quân.
    Chương 39: Hắn ở trên lầu ngắm phong cảnh

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Đấu Tướng Quân

    Tịnh Lưu Ly có chút khó hiểu, nhưng nghĩ đến Đinh Ninh sẽ làm mấy chuyện này trước mắt mình nên cũng không phải suy nghĩ thêm nhiều, chậm rãi cất tiếng nói:

    – Tuy rằng không biết ngươi cùng Tạ gia qua lại như thế nào, nhưng mà e rằng Tạ Trường Thắng sợ Tạ gia không muốn cho ra quá nhiều tiền tài là lo lắng vô cớ rồi. Tạ gia Tiêu vĩ tín tương đương với thư báo ân, muốn tất cả những người Quan Trung từng thụ qua ân huệ của Tạ gia hết lòng tương trợ, như vậy sao có thể keo kiệt tiền tài.

    – Suy nghĩ nhiều là suy nghĩ nhiều, ít ra hắn đem tình bạn hữu so với bất cứ thứ gì đều trọng yếu hơn.

    Đinh Ninh nhìn viên Dạ Hỏa Minh Châu trong tay, rất nghiêm túc nói ra:

    – Cái này chính là một trong những phẩm chất sáng giá nhất của hắn.

    Tịnh Lưu Ly nhíu mày, nghĩ đến biểu hiện của hắn từ lúc Mân Sơn Kiếm Hội cho đến bây giờ, cảm thấy tựa như Đinh Ninh nói cũng không phải không có đạo lý.

    Đinh Ninh cười một cách khó hiểu, nhìn Tịnh Lưu Ly mặc bộ y phục màu trắng cực kỳ bình thường hỏi:

    – Ngươi vì sao không mặc y phục của Mân Sơn Kiếm Tông?

    – Thông qua y phục của Mân Sơn Kiếm Tông, người ta rất dễ dàng đoán ra được ta là ai. Không phải bởi vì tu vi của ta, mà bởi vì thận phận của ta nên không có mấy kẻ dám trêu vào. Làm việc mà bị người ta nhìn chòng chọc thì cũng không tiện.

    Tịnh Lưu Ly nhìn thoáng qua Đinh Ninh, nói:

    – Hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cũng không có ai ngại có quá nhiều.

    Đinh Ninh lại nở nụ cười,

    – Tại một nơi như Trường Lăng này, muốn gây phiền toái cùng chiến đấu cũng không đơn giản, chỉ cần đến lúc đó ngươi không hiềm ta lợi dụng ngươi là được.

    Tịnh Lưu Ly nhíu mày, khuôn mặt nghiêm túc hẳn lên:

    – Nếu như muốn theo ngươi học tập, trong thời gian này ta tất nhiên là học trò của ngươi. Ngươi muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm.

    Đinh Ninh suy nghĩ một chút, nói:

    – Bảo ngươi hỗ trợ đào đất trồng hoa cũng được?

    Tịnh Lưu Ly nhìn hắn một cái, rất dứt khoát mà hỏi:

    – Muốn đào ở đâu, trồng hoa gì?

    Đinh Ninh nhìn nàng nở nụ cười,

    – Ngươi đeo kiếm vẫn làm cho người khác chú ý, quá mức sắc bén, kiếm cũng thu lại.

    Quá mức tùy tính thì hoàn toàn sẽ không khiến người khác chú ý.

    Không người nào nghĩ tới thiên tài được Mân Sơn Kiếm Tông cực kỳ coi trọng, Tịnh Lưu Ly lại đi vào Trường Lăng mà không có một chiếc xe ngựa, không có một gã sư trưởng đi cùng.

    ……….

    Tất cả mọi người, nhất là trong tư liệu của các đại nhân vật thật sự, Tịnh Lưu Ly luôn luôn có Đàm Thai Quan Kiếm – người xuất kiếm nhanh nhất Mân Sơn Kiếm Tông đi bên cạnh.

    Theo bọn hắn, Đàm Thai Quan Kiếm luôn luôn đi bên cạnh Tịnh Lưu Ly cũng không phải là dạy bảo, mà mục đích chính là bảo hộ.

    Tịnh Lưu Ly bản thân lại có thủ đoạn ẩn nấp hành tung.

    Vì vậy, dù cho Dung cung nữ có tai mắt khắp cả Trường Lăng cũng không biết rằng Tịnh Lưu Ly đã đi ra khỏi Mân Sơn Kiếm Tông, lẻ loi một mình đi vào Mặc Viên của Chu gia.

    …….

    Cung nữ họ Dung thông thường sinh hoạt cũng không đơn điệu như những cung nữ bình thường khác, từ một ý nào đó mà nói, nàng giống như là một cái bóng của hoàng hậu Trịnh Tụ, một cái ý chí chạy khắp Trường Lăng.

    Nàng cần thường xuyên ra vào Hoàng Cung, thậm chí có lúc nàng phải đi quận Giao Đông xử lý một chút công việc bí mật, vì vậy thường ngày nàng cũng không có ở trong cung. Nàng thường xuyên cư trú trong ngõ hẻm Nam Thiên La, trong cái ngõ nhỏ đó phần lớn cũng là gia quyến của những người trong nội cung.

    Đình viện của nàng cũng không lớn, nhưng mà nằm tại ví trí tốt nhất của cái hẻm này, trên đình viện của nàng có một dòng nước, mà chỗ đình viện của nàng chính là nơi đầu nguồn hình thành một cái dòng suối thanh tịnh.

    Thị nữ hầu hạ của nàng đã theo nàng mấy năm, vì vậy hiểu rất rõ ràng sở thích của người quý nhân trong nội cung này, biết rõ người quý nhân trong nội cung này mỗi sáng sớm rất thích băng ẩm, vì vậy lúc sáng sớm khô ráo của mùa hạ sẽ đi lấy ít nước suối thật trong làm canh giải nhiệt hạt sen hoặc đậu xanh, thêm vào chút ít vụn băng để ướp lạnh.

    Trong những ngày mùa hè, sau khi rửa mặt lúc sáng sớm rồi uống một chén canh ngâm băng, ăn một ít rau xanh cùng trái cây, điều này đã trở thành thói quen rất nhiều năm nay của cung nữ họ Dung.

    Thói quen lâu ngày dần dần biến thành một điều gì đó tự nhiên.

    Lúc sáng sớm mặt trời còn chưa mọc, cung nữ họ Dung cẩn thận rửa mặt, sau đó đi vào đình viện, ngồi trong nội viện phủ đầy cây nho, mở cái tráo trúc* đã được đậy lại từ trước lên. Cầm cái chén canh đậu xanh, lông mày nàng không tự giác được nhăn lên.

    *Tráo – cái lồng bàn

    Không đợi nàng mở miệng, một thị nữ bên cạnh đã hạ thấp giọng nói khó khăn nói ra:

    – Thật sự là trùng hợp, phòng băng của nhà Lý Ký phía Nam đã đóng cửa, mà phòng băng xa hơn ở phía Thành Tây lượng băng dự trữ đã bán hết sạch, vì vậy vụn băng để ướp lạnh cái này nhất thời không tìm ra được.

    Thói quen đã hình thành bị phá vỡ tất nhiên sẽ khiến tâm tình người ta không được tốt, huống chi cung nữ họ Dung hiểu rất rõ một cái phòng trữ băng đủ để cung cấp cho rất nhiều phú hộ sử dụng trong suốt mùa hè đã bán hết là khái niệm như thế nào.

    Cái này quá dễ làm cho người ta liên tưởng tới Tiêu vĩ tín của Quan Trung Tạ gia đã phát ra.

    – Vung tiền như rác chỉ để cho ta không uống được một chén canh đậu xanh ướp lạnh?

    Chậm rãi bưng chén canh đậu xanh lên uống, trên gương mặt trắng sáng như sứ của nàng không có một chút tức giận, ngược lại khóe miệng của nàng lại xuất hiện một chút tươi cười cùng trào phúng.

    – Suy nghĩ của những Quan Trung hào khách này thật là thú vị.

    Một chén canh đậu xanh ướp lạnh bất quá cũng chỉ làm cho nàng không vui một chút, xem ra cũng không thể nào ảnh hưởng được cái gì, nhưng mà đúng lúc nàng đang châm biếm nói ra, bưng chén canh lên chuẩn bị uống một hơi, nàng hơi nhích mũi một chút, lông mày lập tức nhíu lại.

    – Là cái gì mà thúi như vậy?

    Thị nữ bên cạnh nàng theo bản năng mà bịt kín miệng mũi, chán ghét lẫn buồn bực nói ra.

    Cái ngõ hẻm này trước đây rất thanh tịnh, bây giờ cũng mơ hồ phát ra tiếng chửi rủa khó chịu, rất nhiều âm thanh mở cửa mà ra.

    Cung nữ họ Dung là một tu hành giả cường đại, cho nên nàng căn bản cũng không cần đi ngoài mà vẫn biết ngoài đó xảy ra chuyện gì.

    Một vài đoàn xe ngựa thồ đi ngang qua phụ cận cái hẻm.

    Mà vài đoàn xe ngựa thồ này lại vừa vặn đi ngay đầu hướng gió.

    Đoàn ngựa thồ này cũng chỉ là vận chuyện một ít hàng hóa bình thường, chỉ là thời tiết quá nóng, trên người những con ngựa này tản ra mùi vị cực kỳ khó ngửi.

    Mùi tanh tưởi càng nhiều hơn nữa đến từ chính túi phân sau lưng mỗi con ngựa.

    Trong túi phân kia có một ít phân ngựa tỏa ra mùi vị làm cho mấy trái nho trên giàn đang sinh trưởng bị hun đến mức muốn lên men, làm cho người ta cảm giác trên người phát ra mùi vị cơm nhão bị thiu.

    Nàng còn nghe thêm được tiếng quát mắng vang lên, ánh mắt hơi trầm xuống, sắc mặc dần dần trở nên khó coi.

    Những người đẩy cửa ra bên ngoài thương lượng cùng đoàn xe ngựa thồ cũng không có đạt được bất cứ kết quả gì.

    Bởi vì đoàn ngựa thồ kia làm việc hoàn toàn đúng, không có bất cứ vấn đề gì. Mặc dù là những túi phân kia tỏa ra mùi vị tanh tưởi nhưng mà đó là đồ vật thiết yếu khi đi trong thành, túi phân treo ở sau mỗi con ngựa làm cho những con ngựa này đi trong đường phố không có rơi vãi phân ngựa ra ngoài.

    Tuyến đường mà đoàn ngựa thồ đi qua cũng là con đường mà họ có quyền được đi, cư dân xung quanh ngõ hẻm muốn cản trở đoàn ngựa thồ đi tiếp thì thật không có chút đạo lý nào.

    Nhưng mấu chốt chính là, nơi đây bình thường không có đoàn ngựa thồ đi qua, hơn nữa lại đứng ở nơi đây ngay vào giờ phút này.

    Quan trọng hơn nữa là những cái con ngựa kia thải ra phân và nước tiểu hết sức tanh tưởi, chứng tỏ rằng chúng đã được ăn một loại cỏ đặc thù nào đó.

    Có thể càn rỡ trực tiếp mua hết một căn phòng dự trữ băng thì tất nhiên có khả năng khiến cho đoàn ngựa thồ này đi trái đường mà vòng qua nơi đây.

    Mấy cái này chẳng qua cũng chỉ là một chút thủ đoạn vô sỉ nhỏ nhoi, ảnh hưởng cũng chỉ là một chút tâm tình của nàng, nhưng mà Tạ gia vừa phát ra tiêu vĩ tín không lâu liền xuất hiện chuyện như thế, như vậy rõ ràng hết thảy mọi thứ chỉ để nhắm vào nàng.

    Trầm mặc một vài giây, nàng ngầng đầu lên quát bảo mấy tên thị nữ đang chuẩn bị chạy ra cửa lý luận với đoàn ngựa thồ kia, đồng thời cho người chuẩn bị xe.

    Nếu như hoàng hậu chính miệng ân chuẩn cho nàng an toàn, vì vậy nàng biết rằng chỉ cần mình không đáp ứng quyết chiến cùng Đinh Ninh thì không cần cân nhắc chuyện an toàn của bản thân.

    Nàng hiểu rất rõ những người Quan Trung này nếu đã vô sĩ thì có vô số thủ đoạn mà nàng không thể nào nghĩ tới.

    Dù là có giải quyết phiền toái trước mắt thì sẽ có thêm nhiều phiền toái mới.

    Nếu không muốn cho nàng yên ổn ở nhà dùng điểm tâm thì chỉ cần đổi một chỗ khác là được.

    Trường Lăng lớn như vậy, chẳng lẽ những hào khách Quan Trung này có thể dùng đoàn ngựa thồ lấp hết?

    Nàng đi ra ngoài sân nhỏ, leo lên xe ngựa.

    Không có phát sinh điều gì ngoài ý muốn, xe ngựa nhanh chóng ly khai cái hẻm nhỏ hôi thôi ngút trời này, bắt đầu hướng về một cái hẻm nhỏ u tĩnh, vắng vẻ.

    Trong cái hẻm nhỏ này có rất nhiều tiểu điếm có thức ăn hết sức thanh cao cùng tao nhã.

    Nhưng mà nàng ở trong chiếc xe ngựa này còn chưa kịp lái vào hẻm, một gã một nam tử mặc áo ngắn, nhìn qua rất hào phóng, đi qua từng cái cửa hàng, đồng thời thanh toán cho lão bản mỗi cửa hàng một khoản tiền tương đương mấy ngày doanh thu, muốn những cái cửa hàng này đóng cửa, không buôn bán.

    Một vài khách nhân đang dùng cơm trong cửa hàng cũng nhận được một khoản bồi thường kha khá đều vui sướng rời đi.

    Chỉ có một người duy nhất không vui chính là cung nữ họ Dung này.

    Lúc xe ngựa nàng tiến vào cái hẻm này, trong hẻm đã trở nên u tĩnh, hầu như tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa.

    Nàng giống như một trận ôn dịch.

    Tất cả những nơi nàng đến như là biến thành một khu vực chết.

    Ánh nắng đã bắt đầu lan tỏa, nóng muốn trêu ngươi.

    Xa phu bắt đầu rối rắm, không biết làm như thế nào, nàng trầm mặc một chút rồi nói:

    – Đi Hỉ Sáo Lâu.

    Hỉ thượng mi sao (**), Hỉ Sáo Lâu là một trong những tửu lâu nổi tiếng nhất Trường Lăng, hơn nữa lửu lâu này còn thuộc về quận Giao Đông.

    Nàng không tin những người Quan Trung này có cách khiến nàng không thể nào ở trong tòa tửu lâu này yên tĩnh ăn uống.

    Xa phu rất quen thuộc chỗ tửu lâu này, xe ngựa tựa hồ cũng trở nên mau lẹ hơn một chút, thành thạo tiến đến một cây cầu đá cách tửu lâu không xa, bánh xe hơi hơi nhảy lên, tựa như muốn bay lên.

    Nhưng mà vào lúc này, cung nữ họ Dung đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường bỗng nhiên ngẩng đầu.

    Nàng nghe được rất nhiều tiếng vó ngựa.

    Những nơi trước đây nàng đến giống như là ôn dịch lướt qua, trở thành một con phố chết, nhưng lúc này nàng đi đến thì bỗng nhiên đường phố lại hết sức náo nhiệt.

    Nhiều ngõ nhỏ xung quanh xuất hiện rất nhiều đoàn ngựa thồ.

    Những đoàn ngựa thồ này tựa hồ cũng rất gấp, ai cũng vội vã giành đường.

    Vì thế mà trong khoảng thời ngắn, xung quanh xe ngựa của nàng trở nên chật chội như nêm.

    Vố số tiếng ồn ào ầm ĩ theo đoàn ngựa thồ vang lên.

    Sau đuôi mỗi một con ngựa đều mang theo một túi phân, từ trong ấy tản ra một tảnh tưởi xông lên người.

    Nàng giống như đang đặt mình trong một đống phân.

    Nhưng cũng vào lúc này, nàng tựa như cảm ứng được điều gì, dọc theo khe ở trên bức rèm của xe ngựa nhìn ra ngoài.

    Chỗ đó chính là Hỉ Sáo Lâu.

    Trước lan can trên lầu cao, một gã thiếu niên mặc thanh y bình thường đang đứng đạm nhiên nhìn nàng như đang ngắm phong cảnh, trong tay còn bưng một chén canh đậu xanh ướp lạnh, bên ngoài chén còn đọng lại đầy những giọt nước.

    ============

    Chú thích:

    ** Hỉ thượng mi sao – Ở Tàu Khựa (Việt Nam cũng có), chim Hỉ Thước (Hay còn gọi là chim khách, còn có tên là Bồ Các ở miền Bắc, Ác Là ở miền Nam Việt Nam) được xem như là loài chim mang đến điềm lành, người ta cho rằng loài chim này có thể biết trước được sự việc, chim Hỉ Thước “喜鹊”, chữ đầu tiên là “喜” (Hỉ) có nghĩa là tốt lành, hạnh phúc. Còn các nhánh của hoa Mai là “梅梢” nghe giống giống như là đuôi lông mày “眉梢”. Như vậy, sự kết hợp này mang ý nghĩa như là “thật vui mừng khi biết được một điều tốt lành” – Hỉ thượng mi sao – Nhướng mày vui mừng.

    Cụm từ này xuất phát từ một trong những trong những ý nghĩa của loài hoa Mai với phong thủy, nếu bạn đọc có hứng thú tìm hiểu thêm thì google search cụm từ “Chim Ác Là & hoa Mai phong thủy”. Có rất nhiều điều thú vị đấy nhé! – Dịch giả Amschel.​
     
    inthenight and thienta like this.
  4. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Quyển 4: Đấu Tướng Quân.
    Chương 40: Giết con mèo kia

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Đấu Tướng Quân

    Hầu hết những thanh niên tài tuấn ở Trường Lăng đều không dám dùng loại tư thái từ trên nhìn xuống như thế này để nhìn nàng, càng không cần phải nói cái chén kia là băng ẩm.

    Vì vậy, người thiếu niên này chỉ có thể là Đinh Ninh.

    Dung cung nữ hơi nheo mắt lại, chỉ nhìn trong mấy hơi thở sau đó liền đi xuống xe.

    Nàng là một tu hành giả cường đại, đoàn ngựa thồ hỗn loạn xung quanh xe cũng không thể nào có khả năng ngăn cản nàng đi về phía trước.

    Nàng giống như là nhàn nhã dạo chơi, nhưng mà lại giống như một làn gió mát di chuyển qua, người không dính một hạt bụi, rất dễ dàng từ trong đoàn ngựa thồ hỗn loạn mà đi ra, hướng về phía Hỉ Sáo Lâu.

    Có lẽ là cố ý hiển lộ tu vi, bên ngoài thân thể của nàng thậm chí còn xuất hiện một đoàn ánh sáng óng ánh, không chỉ có mùi hôi thối dơ bẩn, ngay cả hơi nóng cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.

    Không có người ngăn cản, nàng đi lên lầu, đi thẳng đến phía sau Đinh Ninh.

    Chỗ cao có gió, hơn nữa sau khi nàng ly khai, cái đoàn ngựa thồ kia cũng chậm rãi tản đi, cho nên ở đây không còn chút mùi hôi nào.

    Đinh Ninh nhất thời cũng không có quay người lại, ánh mắt của nàng trước tiên rơi vào trên lưng Đinh Ninh, tiếp theo đó rơi vào trên chén băng ẩm mà Đinh Ninh đang cầm trên tay.

    Khóe miệng của nàng nổi lên một chút cười lạnh mỉa mai, âm thanh chậm rãi nói:

    – Quả nhiên là một chén canh đậu xanh ướp lạnh.

    Đinh Ninh không có nhìn nàng, chậm rãi uống cạn chén canh đậu trong tay, sau đó buông thỏng cho cái chén trên tay rơi xuống lầu, phát ra một tiếng vỡ vụn thanh thúy.

    Lúc cung nữ họ Dung hơi nhíu lông mày lại, hắn xoay người lại, nhìn người cung nữ này nói:

    – Dù là Hỉ Sáo Lâu làm thì mùi vị cũng chẳng có gì đặc biệt.

    Trên mặt người cung nữ này cũng không có gì là tức giận, ánh mắt cũng bình tĩnh nhìn Đinh Ninh nói:

    – Nếu chỉ là muốn hả giận thì cũng không cần phải phí công như vậy, nếu chỉ là muốn ta tạ lỗi, ta có thể vĩnh viễn không bao giờ uống loại canh đậu xanh ướp lạnh này.

    – Người cũng đã chết rồi thì xin lỗi còn có tác dụng gì?

    Đinh Ninh nhìn nàng lắc đầu, thản nhiên nói:

    – Ta không giống với Trương Nghi sư huynh, ta tương đối thực tế. Cái gọi là phong quang đều phải để cho người ta thấy được mới chính thức gọi là phong quang, chung quy lại cũng chỉ là muốn cho lão nhân kia vui vẻ. Hiện tại chôn cất có lớn lao phong quang thì cũng có ý nghĩa gì?

    – Lão đầu cả đời dễ dàng nhượng bộ, dễ dàng tha thứ, tâm nguyện cuối cùng cũng chỉ là được xem hết kiếm hội. Nhưng mà chút thời gian cuối cùng này của hắn cũng bị ngươi tàn nhẫn cướp đoạt….ngươi chỉ là một tên cung nữ a.

    Đinh Ninh cười cười, nhìn cung nữ họ Dung này chân thật mà nói:

    – Ngươi cảm thấy rằng ta chỉ muốn hả giận thôi sao?

    Dung cung nữ ánh mắt lạnh lùng “ngươi chỉ là một tên cung nữ”, câu nói đó tại Mân Sơn Kiếm Hội nàng đã nghe Đinh Ninh nói qua, nhưng mà lần này nghe Đinh Ninh nói lại, trong lòng nàng lại mang một cảm thụ khác.

    – Ngươi muốn bức ta và ngươi quyết đấu, sau đó giết chết ta?

    Nàng trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn Đinh Ninh nói:

    – Ta sẽ không đáp ứng yêu cầu quyết đấu của ngươi!

    – Cũng không phải là ta cảm thấy ngươi có đủ thực lực giết được ta, mà là ta sẽ không vi phạm ý chỉ của hoàng hậu nương nương.

    Dung cung nữ chậm rãi nói tiếp:

    – Bây giờ, sau Mân Sơn Kiếm Hội, ngươi đã chứng minh được mình đủ tư cách cùng An Bão Thạch và Tịnh Lưu Ly sánh vai là thiên tài, tương lai chính là nhân tài trụ cột của Đại Tần vương triều ta, vì vậy, dù bây giờ ta có đủ năng lực giết chết ngươi nhưng ta cũng không ra tay. Chỉ cần hoàng hậu nương nương yêu thích ngươi, ta liền không tiếp nhận yêu cầu quyết đấu của ngươi.

    Đinh Ninh cười nói:

    – Ta nghe nói ngươi có nuôi một con mèo, màu lông của nó hơi xanh, thập phần quý hiếm, hơn nữa còn cực kỳ nhu thuận.

    – Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, nếu ngươi thích, hôm nay ta sẽ cho người đem đến Mặc Viên, mặc ngươi xử trí.

    Dung cung nữ lạnh lùng cười rộ lên, lắc đầu mà nói:

    – Ngươi làm những thứ này đối với ta không có tác dụng gì, ta có thể ở trong cung, dù là ở trong cung một thời gian rất dài…..Chung quy lại, những thủ đoạn này của ngươi cũng không thể nào sử dụng được trong hoàng cung, hơn nữa những đại tộc Quan Trung này cũng không thể nào giúp đỡ ngươi một cách không giới hạn được.

    Đinh Ninh thu lại dáng vẻ tươi cười, nhìn nàng mà nói:

    – Điểm cuối cùng ngươi làm cho người ta sinh ra chán ghét đó chính là quá mức tự đại, mặc dù là miệng nói xin lỗi nhưng mà lại không có bất kỳ một chút thành ý nào. Coi như là cho ngươi thêm một cơ hội, chắc hẳn ngươi cũng sẽ làm chuyện tương tự. Không giết ngươi thì trong lòng ta sẽ không thoải mái, đại sư huynh của ta bị các ngươi bức đi cũng không vui sướng, sư đệ Thẩm Dịch của ta cũng cũng không vui sướng

    Ánh mắt cung nữ họ Dung cũng lạnh đi mấy phần, nhưng mà nàng chưa kịp nói thêm gì nữa thì trên đường phố cách đó không xa bỗng nhiên phát ra một tiếng quát mãnh liệt, tiếp theo liền vang lên tiếng vó ngựa như sấm.

    Nàng vừa đảo mắt qua, một con tuấn mã đã phát cuồng, dọc theo đường phố mà chạy tới như điên. Rầm một tiếng, con tuấn mã đã phát cuồng này đâm sầm con ngựa kéo xe ở phía trước đầu xe của người cung nữ họ Dung này, hai con ngựa đụng vào nhau, cả hai con máu tươi vung ra, óc văng đầy đất.

    Người phu xe của cung nữ họ Dung này hoảng sợ biến sắc, phát ra một tiếng kêu sợ hãi, cả người thiếu chút nữa bị hất văng từ đầu xe bay ra ngoài, mà người cưỡi trên con tuấn mã phát cuồng kia sau khi trở mình rơi xuống đất liền khom người thi lễ với người phu xe một cái áy náy nói:

    – Ngựa bị hoảng sợ, thế cho nên mới dẫn tới cái tai họa này, cái này….ta bồi thường.

    Điều này cũng không thể nào là trùng hợp ngoài ý muốn.

    Đinh Ninh cũng không có dấu diếm chút nào, thấy cái cảnh máu tươi lẫn óc vung vãi khắp nơi mà hắn vẫn bình tĩnh nhìn người cung nữ này nói:

    – Chúng ta không thể thống khoái thì cũng không cho ngươi thống khoái, chỉ cần ngươi một ngày không cùng ta quyết đấu, chuyện như thế này lúc nào cũng có thể phát sinh, ngươi ở Trường Lăng này muốn thay xe ngựa cũng không thể, chỉ có thể tự thân mà đi bộ về hoàng cung.

    – Cũng may là đường không có quá xa.

    Họ Dung cung nữ ánh mắt triệt để băng lạnh, nói:

    – Thì ra nguyên nhân cuối cùng khiến ngươi không có thoải mái chính là chuyện Trương Nghi ly khai. Ngươi phải hiểu rằng, tại Trường Lăng, bất cứ tu hành giả nào cũng phải nghe theo ý chỉ của toàn bộ vương triều Đại Tần, các ngươi là con dân của Đại Tần. Các ngươi dù có tu hành trở nên cường đại thì cũng phải biết là vì ai mà dốc sức, nếu không, cho dù thiên phú tu hành có cao hơn nữa cũng chỉ tự tìm đường chết.

    – Ngươi còn tự đề cao bản thân mình quá.

    Vẫn dùng một dáng vẻ muốn bức người ta nổi điên nhìn cung nữ họ Dung, Đinh Ninh chậm rãi lên tiếng:

    – Ngươi chẳng qua chỉ là một tên cung nữ, hầu hết mọi người tại Trường Lăng này đều cho rằng ta muốn khiêu chiến ngươi hoàn toàn là có lý do.

    – Ta ở Trường Lăng mấy chục năm, trải qua vô số chuyện, có ngọn gió nào, có cơn sóng nào mà chưa từng gặp qua. Ngược lại là ta muốn xem ngươi có cách gì có thể bức ta tiếp nhận khiêu chiến. Hơn nữa ngươi đã muốn gây phiền toái cho ta, ta đương nhiên cũng sẽ tìm ngươi gây chuyện, đây là chuyện hết sức công bằng.

    Họ Dung cung nữ không cần phải nhiều lời nữa, quay người ly khai.

    – Xem ra ả hoàn toàn không có e ngại sự uy hiếp của ngươi.

    Lúc hình dáng của cung nữ họ Dung từ từ đi bộ trên đường dài tiêu thất, Tịnh Lưu Ly một thân mặc áo tơ trắng bình thường xuất hiện sau lưng Đinh Ninh, nhìn hướng cung nữ họ Dung biến mất nghiêm túc nói.

    Đinh Ninh gật đầu nhẹ, nói:

    – Chỉ một ít thủ đoạn như thế tất nhiên không có khả năng làm cho ả e ngại, nhưng mà theo thời gian dần dần qua, tâm tình của ả sẽ thay đổi, bắt đầu xoắn xuýt, không bằng sớm đáp ứng cùng ta quyết đấu, loại xoắn xuýt này cộng với phẫn nộ rất dễ dàng làm cho tâm tình của ả bất định.

    Tịnh Lưu Ly có chút khó hiểu, trầm ngâm nói:

    – Vì cái gì mà tâm tình của ả sẽ biến hóa, xoắn xuýt không bằng sớm đáp ứng cùng ngươi quyết đấu?

    Đinh Ninh nở nụ cười, nói:

    – Bởi vì ả phát hiện tu vi của ta đang không ngừng tăng lên, tăng tiến càng ngày càng mạnh.

    Ánh mắt Tịnh Lưu Ly sụp xuống, nàng đã hiểu được ý tứ của Đinh Ninh.

    Đinh Ninh nhìn nàng một cái nói:

    – Tiếp theo ta muốn làm chính là để cho ả biết tu vi của ta đang nâng lên rất nhanh, lấy tốc độ khủng khiếp mà tăng lên.

    Dừng một chút, sau đó Đinh Ninh cười cười nói:

    – May mà ả nói cũng sẽ cho ta một chút phiền toái, ta muốn cho ả biết rằng, không cần cố gắng hết sức thì tu vi của ta cũng tăng trưởng cực kỳ nhanh chóng.

    Tịnh Lưu Ly gật nhẹ đầu, khiêm tốn thỉnh giáo mà nói:

    – Tên tình nhân kia của ả thì sao?

    Đinh Ninh nói:

    – Đó là cọng rơm cuối cùng để đè chết lạc đà, vì thế tạm thời không có động đến hắn. Ngược lại nên xúc tiến bọn họ gặp nhau nhiều hơn, để hắn có thể an ủi ả nhiều hơn nữa.

    Tịnh Lưu Ly cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:

    – Thụ giáo.

    – Đi thôi, chúng ta đến nhà ả.

    Nói xong câu này, Đinh Ninh liền đi xuống lầu.

    Ở phía sau hắn, Tịnh Lưu Ly nhẹ giọng hỏi:

    – Đi làm gì?

    Đinh Ninh nói:

    – Đi lấy con mèo của ả.

    Lông mày Tịnh Lưu Ly cau lại, có chút khó hiểu.

    Đinh Ninh quay đầu lại nhìn nàng một cái, nói:

    – Có nhiều thứ địch nhân biểu hiện không thèm để ý nhưng thật sự thì hoàn toàn không phải như vậy. Hơn nữa cho dù thật sự không để ý, lúc đồ vật của họ từng thứ từng thứ bị người khác lấy đi thì trong lòng cũng không thể nào thoải mái.

    Hàng lông mày Tịnh Lưu Ly buông ra, nhẹ gật đầu:

    – Muốn giết con mèo kia của ả?

    – Giết để làm cái gì, chúng ta đem về nuôi thật tốt.

    Đinh Ninh nở nụ cười.

    – Không thoải mái trong khoảng thời gian dài so với không thoải mái trong phút chốc thì càng thêm không thoải mái.

    Tịnh Lưu Ly suy nghĩ một chút, nói:

    – Vậy chi bằng làm cho tên tình nhân kia di tình biệt luyến?

    Đinh Ninh nhịn không được cười lên, nói:

    – Di tình biệt luyến đến nơi nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cách làm cho tên tình nhân kia thích ngươi?

    Tịnh Lưu Ly nghiêm túc nói:

    – Nếu có tác dụng thì ta có thể thử một lần.

    Nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng, lại thấy cái khí thế non nớt mà uy nghiêm, điệu cười của Đinh Ninh càng thêm sáng lạn:

    – Được rồi, được rồi, ta nghĩ hắn cũng không có phẩm vị cao như thế.

    – Giết con mèo trong nhà của ta!

    Tại một nơi mà Đinh Ninh cùng Tịnh Lưu Ly không thể nhìn thấy, một mình cung nữ họ Dung đang chậm rãi bước đi trên đường, trước người nàng xuất hiện một gã nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng, cung nữ họ Dung đi lướt qua bên cạnh hắn, đồng thời lạnh lùng nói nhẹ một câu.​
     
    Lôi Soái thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Kiếm Vương Triều
    Tác giả: Vô Tội
    Quyển 4: Đấu Tướng Quân.
    Chương 41: Dạy và Học

    Dịch: Các tán tu của BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Đình Phong

    Đinh Ninh cùng Tịnh Lưu Ly một trước một sau tiêu sái dưới Hỉ Sáo Lâu, chuẩn bị leo lên xe ngựa.

    Đinh Ninh ngồi vào thùng xe, Tịnh Lưu Ly ngồi trên đầu xe bắt đầu đánh xe.

    Nàng ra Mân Sơn Kiếm Tông chính là học tập Đinh Ninh, trong khoảng thời gian này nàng tự nhận là đệ tử của Đinh Ninh, thái độ như vậy nên làm những chuyện này cũng rất tự nhiên.

    Mặc dù khuôn mặt nàng so với lúc ở Mân Sơn Kiếm Hội không có gì thay đổi, lúc này cũng không có trang điểm gì, nhưng người ở đó trông thấy nàng cũng cực ít, hơn nữa lúc này nàng đánh xe thay Đinh Ninh tự nhiên là tốt nhất che giấu thân phận.

    Bởi vì ai cũng sẽ không nghĩ tới tông chủ đời sau của Mân Sơn Kiếm Tông, thiếu nữ thiên tài trong truyền thuyết Tịnh Lưu Ly vậy mà thay Đinh Ninh đánh xe.

    Mọi người ven đường dù vô tình hay hữu ý quan sát chiếc xe ngựa này đều nghĩ rằng, người thiếu nữ này là do Vương Thái Hư, kiêu hùng ẩn dưới mặt đất Trường Lăng này tìm một thị nữ xứng đáng cho hắn, hoặc chỉ là một người sư muội tại Bạch Dương Động.

    Tịnh Lưu Ly đối với đường phố Trường Lăng chưa quen thuộc nhưng đối với Đinh Ninh lại rõ như lòng bàn tay, nghe Đinh Ninh chỉ huy đánh xe, giới thiệu đường phố ven đường, nàng không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ nếu cùng Đinh Ninh chiến đấu trong ngõ phố Trường Lăng, vô hình đã kém hắn nửa phần vì đánh mất địa lợi.

    Nhìn thần sắc đang nhíu mày, lại cảm thấy khí tức biến hóa trên người nàng, Đinh Ninh liền biết rõ trong lòng nàng tràn đầy suy tư đều có thể cản trở tu hành, vì vậy hắn nhịn không được có chút cảm khái nói khẽ:

    – Người si mới có thể đạt đến cực trí, ngươi trời sinh si tại tu hành, gặp bất cứ cái gì đều là tu hành, coi như thiên phú không tốt được như ngươi bây giờ, người bình thường nhất định cũng không có khả năng đuổi kịp.

    – Ta sợ tương lai có thể không đuổi kịp ngươi.

    Tịnh Lưu Ly bình tĩnh đáp lại.

    Thời điểm nàng nói những lời này không có ngẩng đầu, chỉ bình tĩnh nhìn về mặt đường phía trước nhưng ngay tại thời điểm nói ra nàng bỗng nhiên ngẩng đầu.

    Phía trước bên trên thạch đạo vang lên tiếng sấm.

    Một con ngựa kéo một chiếc xe chạy như điên về phía trước mặt xe ngựa của nàng cùng Đinh Ninh.

    Trên xe ngựa chở không phải là thùng xe như bình thường, mà là mấy cái thùng phân.

    Nghe thấy âm thanh truyền tới rõ ràng, đối với tu hành giả thì hoàn toàn có đủ thời gian để phản ứng.

    Con mắt Tịnh Lưu Ly hơi hơi nheo lại, Đinh Ninh phía sau nàng đã nhẹ nói:

    – Thủ đoạn của Dung cung nữ.

    Lông mày Tịnh Lưu Ly chau lên, Đinh Ninh cũng đã nói tiếp:

    – Định trụ xe ngựa… Nếu không nước phân rơi đầy đất, xe ngựa chúng ta đi qua cũng nhuộm thối như vậy.

    Ngay tại lúc âm thanh vang lên, bên người Tịnh Lưu Ly có gió thổi qua, xe ngựa đã hơi nhẹ đi, thân ảnh Đinh Ninh đã nhẹ nhàng từ trong xe bay ra.

    Tịnh Lưu Ly biết rằng Đinh Ninh nói đúng, nhưng cho đến khi Đinh Ninh lướt qua bên cạnh, nàng còn không hiểu hắn sẽ xử lý như thế nào.

    Giết ngựa rất dễ dàng, đem ngựa cùng thân xe thoát ly cũng dễ dàng, nhưng nhìn cái thùng phân lung lay sắp đổ, dù là phương thức nào thì thân xe nặng nề với con ngựa kia không muốn lật cũng rất khó

    Cũng ngay trong nháy mắt này, Đinh Ninh đã xuất kiếm.

    Nhìn người hai bên đường chạy trốn lộn xộn, nhưng thực ra có rất nhiều ánh mắt nghiêm túc nhìn biểu hiện của Đinh Ninh.

    Lúc Đinh Ninh xuất kiếm, những ánh mắt vốn lạnh lùng nghiêm túc đều lập tức tràn ngập rung động và tâm tình không thể hiểu được.

    Mạt Hoa tàn kiếm trong tay Đinh Ninh đâm ra phía trước.

    Trên thân kiếm lập tức nở rộ vô số hoa trắng nõn tinh tế, theo thân kiếm phía trước tách ra thành vô số tơ mỏng.

    Những thứ thật nhỏ kiếm tia này giống như tóc trắng bay ra, bên trên mỗi một căn kiếm tia nở rộ lấy vô số hoa trắng nõn tinh tế.

    Trong không khí bay ra thật nhiều hoa nhỏ đẹp mắt tinh tế, mỗi một đóa đều nở rộ ra khí tức thiên địa nguyên khí đặc biệt.

    Cái này đã không đơn thuần là khí tức chân nguyên.

    Chân nguyên thu nạp hoàn mỹ dung hợp một ít thiên địa nguyên khí, cái này ít nhất đã là Tứ Cảnh Dung Nguyên trung cấp.

    Từ Mân Sơn Kiếm Hội đến nay mới qua bao lâu?

    Khi đó Đinh Ninh chỉ là sơ nhập Tứ Cảnh, huống chi ở trong Mân Sơn Kiếm Hội hắn còn chịu trọng thương, đến bây giờ cố gắng hết sức hồi phục thương thế không nói, tu vi cũng đã qua Tứ Cảnh trung cấp.

    Điều này sao có thể?

    Nhưng mà làm bọn hắn khiếp sợ cùng không hiểu còn không chỉ như thế.

    Kiếm tia từ Mạt Hoa tàn kiếm trong tay Đinh Ninh tản ra, mỗi một đám kiếm tia phía trước trong khoảnh khắc chảy ra một đám nước chảy óng ánh.

    Mỗi một đám kiếm ti giống như biến thành một cành liễu xuyên vào hồ nước, ngay sau đó bị gió thổi lên trong, rơi ra nước chảy óng ánh.

    Vô số nước chảy đâm vào cơ thể con tuấn mã đang phát cuồng, tuấn mã vẫn chạy như điên nhưng mà thế lao tới ngày càng trì hoãn.

    Đinh Ninh vung kiếm.

    Nước chảy đột nhiên ngừng lại đồng thời con tuấn mã cũng gần như ngừng lại, bốn vó vô lực xông về trước.

    Kiếm quang Đinh Ninh vung xuống chặt đứt dây cương, dây buộc, càng xe các loại cùng xe ngựa có khả năng liên hệ, một kiếm hai đoạn.

    Ngựa ầm ầm ngã xuống đất.

    Mà thùng xe sau lưng nó hơi hơi loạng choạng, dưới một kiếm Đinh Ninh tiện thế vỗ xuống, hoàn toàn dừng lại.

    Tịnh Lưu Ly sớm đã ngừng lại, xuống xe ngựa.

    Nàng điều khiển xe cách con ngựa với xe chở phân này khoảng mấy trượng.

    – Ngựa nuôi dưỡng không dễ, cũng không phải lỗi của nó, đã có năng lực làm cái xe này hoàn toàn dừng lại thì cần gì phải giết nó?

    Nàng nhẹ giọng, nhưng rất nghiêm túc hỏi.

    Đinh Ninh quay người đi trở về xe ngựa, nói:

    – Đã bị uống Xích Thạch Tán, sống không được, chỉ tăng thêm thống khổ.

    Lông mày Tịnh Lưu Ly lập tức nhăn lại thật sâu:

    – Trong nháy mắt làm ra nhiều phán đoán như vậy, ta chính xác nên theo ngươi học tập.

    Đinh Ninh bình tĩnh nhìn nàng một cái, đưa tay chỉ một cái đường tắt ở bên cạnh xe ngựa, nói:

    – Từ nơi này đi, vượt qua một đoạn này, cũng sẽ không lãng phí bao nhiêu thời gian.

    Tịnh Lưu Ly khuôn mặt rất nghiêm túc, nhưng lộ ra rất bình tĩnh.

    Nàng không nói nhiều thêm nữa, nghe lời điều khiển xe tiến vào cái đường tắt kia, một mùi thơm tươi mát mà ngọt ngào truyền vào trong mũi của nàng.

    Ngỏ hẻm này hai bên gieo không ít Hoa Chi Tử (Hoa Dành Dành), đóa hoa trắng đang nở chồng chất tươi đẹp như tuyết.

    Nghĩ đến khoảng cách vừa rồi con ngựa kia dừng lại, Tịnh Lưu Ly biết rõ là xuất phát từ Đinh Ninh tận lực khống chế, nàng liền hít sâu một hơi nói:

    – Mặc dù vừa rồi cùng ngươi nghĩ đến ứng đối kiếm chiêu giống nhau, ta có lẽ vẫn không bằng ngươi.

    – Kiếm chiêu trong mắt của ta chỉ cần dùng đến chỗ tốt, căn bản không cần so đo tuyệt đối hoàn mỹ.

    Đinh Ninh nhìn bóng lưng của nàng, chăm chú nói ra:

    – Trên đời căn bản không có tuyệt đối hoàn mỹ, hơn nữa đối thủ cũng không có khả năng ứng phó hoàn mỹ tuyệt đối.

    – Đối thủ cũng không có khả năng ứng đối hoàn mỹ?

    Tịnh Lưu Ly suy tư về ý nghĩa những lời này, lông mày không tự giác nhăn càng ngày càng sâu, đạo lý bên trong những lời này, làm cho nàng cũng hiểu được càng ngày càng sâu.

    Xe ngựa dần dần thoát khỏi những ánh mắt đang nhìn Đinh Ninh.

    Mà trong những ánh mắt này, sự khiếp sợ vẫn không ngừng khếch đại.

    Hết sức kinh hãi, đó chính là tâm cảnh hiện giờ của những người này.

    Ngoại trừ vượt qua Tứ cảnh trung cấp, một kiếm kia chính là Vân Thủy Cung Thiên Thủy Nhiễu.

    Một kiếm này nguyên bản cần rất nhiều kiếm mở đầu mới có thể chính thức thi triển ra, giống như là một loại kiếm thế bên trong kiếm trận.

    Nhưng mà Đinh Ninh chỉ mượn nhờ đặc tính của Mạt Hoa kiếm, một kiếm đã có thể thi triển ra.

    Cách thi triển này không chỉ là một chiêu kiếm thế diễn dịch thật tốt, mà gần như là sáng tạo ra một cái mới.

    Trừ một kiếm này, tiếp theo một kiếm cắt, một kiếm đập, lực lượng khống chế đều rất tinh chuẩn.

    Ngay cả kiếm thế cũng có thể vận dụng đến mức như thế, so với tu vi tiến bộ càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn.

    Tứ Cảnh trung cấp khiêu chiến Lục Cảnh trước giỡ vẫn là một hành động muốn chết, nhưng không hiểu sao, trong lòng những người này lại bắt đầu lo lắng an nguy của cung nữ họ Dung.



    Hương hoa tràn ngập hẻm nhỏ cực kỳ yên tĩnh, tẩy rửa tất cả sát ý, người đi đường cũng cự kỳ thưa thớt.

    Chỉ là tay của Tịnh Lưu Ly theo bản năng đưa xuống bên hông.

    Chỗ đó vốn là kiếm của nàng, chỉ là giờ phút này nàng sờ tới lại không có kiếm của mình ở đó.

    – Tuyệt đối không nên có hành vi nào trở thành thói quen.

    – Đặc biệt là đối với người sử dụng kiếm, bất cứ hành vi theo thói quen nào cũng là nhược điểm chí mạng.

    Nhìn Tịnh Lưu Ly đã ý thức được vấn đề, Đinh Ninh nhẹ nhàng nói hai câu này.

    Ánh mắt của hắn và Tịnh Lưu Ly cùng rơi vào một gã khuân vác bên bờ giếng đầu ngõ.

    Tên khuân vác kia nhìn qua không có gì dị thường, đang dùng nước lau sạch thân thể, chỉ là Tịnh Lưu Ly và hắn đều biết rõ người nọ không phải là kẻ khuân vác bình thường.

    – Bộ dạng hắn cầm miếng vải có vấn đề.

    Tịnh Lưu Ly khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ mình đã thụ giáo, đồng thời hơi xoay đầu lại hỏi Đinh Ninh:

    – Ngươi làm thế nào nhìn ra được?

    – Nơi đòn gánh bị mài mòn cùng thân hình của hắn không hợp.

    Đinh Ninh nhìn nàng một cái nói:

    – Bên trong hẻm Ngô Đồng rụng lá có rất nhiều khuân vác, hình dáng bả vai kia, cọ sát cùng đòn gánh không có cái nào bị mài mòn giống như vậy.

    Cho nên cái đạo lý này là cái bình thường lại gặp cái không tầm thường.

    Nghĩ đến Trương Nghi đang ở trong phố xá tầm thường tiến bộ, Tịnh Lưu Ly lại như có điều suy nghĩ.

    – Hắn không có sát ý.

    Đinh Ninh lại nhẹ giọng nói một câu:

    – Bình thường đi qua là được.

    Tịnh Lưu Ly lại có chút ít khó hiểu.

    Bất kỳ tu hành giả nào muốn tập kích, nhất là sát thủ, đều che giấu sát ý của mình, vì cái gì Đinh Ninh lúc này có thể khẳng định đối phương không có sát ý?

    Nhưng cũng vào lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng ngưng tụ lại truyền vào tai nàng cùng Đinh Ninh.

    – Dung cung nữ có rất ít nhược điểm, những điều các ngươi thấy, đều không phải là nhược điểm của nàng.​
     
    inthenight thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)