FULL  Huyền Huyễn Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - (EDIT)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
    Chương 311: Thiên phong bộ lạc
    Trong suy nghĩ của Liễu Đắc, một khắc trước khi lồng ngực trở nên đau đớn, máu huyết trong cơ thể nhộn nhạo cả lên. Hắn cảm thấy hắn vừa làm một chuyện ngu ngốc nhất trên đời.

    Đó chính là cà khịa tên tiểu tử trước mặt.

    Oành!

    Ồ đến rồi, một quyền của hắn tựa như phá nát không gian mà đến. Tên này làm sao thế, nói không vừa ý liền xuất quyền đánh ta? Bất quá, quyền của hắn nặng thật, lồng ngực ta chịu không nỗi rồi. A! Trong cuống họng làm sao thấy nóng.

    Phun!

    Liễu Đắc ngửa mặt lên trời, máu tươi cuồng phún, thân thể xiêu vẹo ngã ra mặt đất, không dậy nữa.

    “Liễu đội trưởng!” Hai tên hộ vệ đi theo hoảng hốt cuối xuống xem xét. Chỉ thấy tròng mắt Liễu Đắc trắng dã, hơi thở yếu ớt, nhưng còn may là chưa có mất mạng.

    Đinh Hương một mặt khiếp sợ, vội vã nhìn sang bên cạnh mình thiến niên. Chỉ thấy hắn nắm đấm không biết từ bao giờ đã thấm đẫm bởi hồng sắc vân quang, thủ đoạn này tựa như nàng đã thấy lúc hắn chiến với Thiết Lạp một trận lúc trước.

    Đúng vậy, Vân Chính Thiên trực tiếp tế ra hồng cấp quyền quang, đây không phải quá mức dọa người sao. Nếu không phải hắn ôm tâm lý dĩ hòa vi quý trước tiên, chỉ sợ Liễu Đắc mệnh đã đứt.

    Vân Chính Thiên ánh mắt trầm ngưng, chậm rãi thu hồi hồng sắc vân quang, hạ giọng nói với hai tên hộ vệ:

    “Ta đã có tư cách bước vào Thiên Phong bộ lạc của các ngươi hay chưa?”

    “Chuyện, chuyện này bọn ta không làm chủ được, nhưng mà ngươi đả thương Liễu đội trưởng, ngươi gặp phiền phức lớn rồi.”

    Một trong hai tên hộ vệ tức giận quát. Bất quá hắn không cách nào che giấu được thanh âm run rẩy của mình.

    Bình thường mà nói, nếu đồng đội của mình bị đánh trọng thương như vậy, bọn hắn tất nhiên phải xông lên trả thù. Bất quá, kẻ đứng trước mặt mang tới cho hắn một sự khiếp sợ từ trong nội tâm. Phải biết Liễu Đắc là một tên sáu hoàn Hồn Đế hàng thật giá thật, dù hắn trong mấy tên đội trưởng thực lực yếu nhất, nhưng dù sao vẫn là Hồn Đế cấp độ. Không phải tùy tiện muốn trọng thương là trọng thương được hắn.

    Mắt chó cũng có thể nhìn thấy, tên thiếu niên tóc đen này là bậc nào cường hãn, không thể tùy tiện trả đũa được.

    “Vậy thì ai mới có quyền quyết định, ngươi mau nói hắn ra gặp ta.” Vân Chính Thiên nói.

    “Ta là người có quyền quyết định.”

    Từ trong đụn cát màu đỏ kia, lại thêm năm đạo thân ảnh vọt ra, nam nhân đi giữa cũng chính là chủ nhân của thanh âm vừa rồi.

    “Hắc đội trưởng, người tới vừa kịp lúc. Liễu đội trưởng không xong rồi.”

    Người được gọi là Hắc đội trưởng này, tên là Hắc Sơn, là đội trưởng mạnh nhất trong quân đội của Thiên Phong bộ lạc. Dĩ nhiên, cũng là một tên Hồn Đế cấp bậc.

    Vân Chính Thiên ánh mắt xẹt qua, liền nhìn thấy dao động hồn lực của tên Hắc đội trưởng này so với Đại Kình mạnh hơn một chút, tương đương với Thiết Lạp của Thiết Huyết bộ lạc a. Không quá khi nói Thiên Phong bộ lạc nắm giữ lực chiến mạnh nhất.

    Tùy tiện một tên đội trưởng, đã có thể sánh ngang với Đại Kình thống lĩnh của Khôi Nguyên bộ lạc. Vậy mà không chỉ có một tên mà có tới mấy tên như vậy. Còn tên thống lĩnh cùng thủ lĩnh Thiên Phong bộ lạc vẫn chưa thấy đâu. Quả thực có chút bổn sự.

    Bất quá, đối với Vân Chính Thiên đã từng tiếp xúc qua vô số siêu cấp thiên tài, thì bậc này thực lực của Thiên Phong bộ lạc, còn không bằng một cái tông môn nhị lưu trên Nhân Vực nữa. Cho nên dù xuất hiện thêm mấy tên Hắc đội trưởng, hắn cũng không sợ, chỉ cần đối phương biết điều một chút.

    Hắc Sơn liếc nhìn Vân Chính Thiên, trầm giọng nói:

    “Là ngươi đả thương Liễu Đắc?”

    Vân Chính Thiên nhếch miệng nói:

    “Thiên Phong bộ lạc các ngươi đối đã với khách nhân như vậy? Ta là nguyên soái của Khôi Nguyên bộ lạc, lại là phu quân của Đinh Hương. Các ngươi cản ta tiến vào trong, là có ý gì? Ngươi cũng chỉ là một cái đội trưởng, còn không mau kêu thống lĩnh ra đây, ta không nói với ngươi!”

    Oa! Tên này không những nắm đấm mạnh mà miệng lưỡi cũng rất giảo hoạt.

    Hắc Sơn hít mạnh một hơi, tận lực thu liễm tâm tình của mình xuống. Luận về lý thì đối phương có lý hơn, cho dù hai bên khác bộ lạc, nhưng người ta là nguyên soái, còn chưa tới lượt đội trưởng như hắn tiếp chuyện.

    “Hắc đội trưởng.” Đinh Hương đột nhiên lên tiếng.

    “Người này là phu quân của ta, mặc dù hắn lúc trước là người ngoài, nhưng bây giờ đã là Khôi Nguyên bộ lạc nguyên soái, ngươi cũng không nên làm khó chúng ta a. Chúng ta là một đôi tân phu thê đang muốn đi ra mắt hết thảy mọi người thôi mà.”

    Đinh Hương vừa cười vừa nói, thái độ cực kỳ nhu hòa. Nàng bình thường rất ít khi nói những lời này, không phải bởi nàng lo lắng cho Vân Chính Thiên mà nhượng bộ, thực ra nàng đang lo cho đám Thiên Phong đội trưởng.

    Trông thấy Vân Chính Thiên cường hoành lực lượng, hiện tại mà nói tại Lưỡi Quỷ đại đạo này, người có thể cản hắn cũng chỉ có một mình Thiên Chí Vỹ mà thôi.

    Đó là suy nghĩ của nàng, nhưng tên Hắc Sơn lại không nghĩ như vậy.

    “Hừm, niệm tình Đinh thủ lĩnh đã nói như vậy. Trước tiên cứ bước vào bên trong đã, chỗ này hồn thú rất dễ đánh hơi ra. Thật là, gây ra động tĩnh lớn như vậy trên đất của chúng ta, thật không biết ý tứ.”

    Nói rồi hắn không quên vứt cho Vân Chính Thiên một ánh mắt khinh thường, sau đó tại phía dưới chân làm một loạt động tác. Tức thì một cái nắp hầm khổng lồ mở lên, đem hoang mạc cát đỏ nhấc lên một trận gió lốc.

    Mẹ nó, là lại phô trương thanh thế.

    Vân Chính Thiên thu liễm lại ánh mắt sắt bén của mình, theo sau Đinh Hương tiến vào bên trong Thiên Phong bộ lạc.

    Đưa mắt nhìn đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc đi vào, tên Hắc Sơn ánh mắt hơi nhíu lại.

    Hừm, chuyện này còn chưa xong đâu. Cứ hống hách thêm một chút đi.

    Thiên Phong bộ lạc không hổ là đệ nhất bộ lạc, đường hầm tiến vào sâu trong lòng đất so với Khôi Nguyên bộ lạc thì kiên cố hơn nhiều lắm, đèn đuốc sáng choang, cứ trăm mét lại có trạm canh gác, trên trần và dưới đường đi đều có gắn hồn đạo khí cảm ứng chuyển động, thân nhiệt các thứ. Với hệ thống phòng thủ này, một con ruồi cũng khó mà qua mắt được bọn họ.

    Chuyện này đối với Vân Chính Thiên không tính là cái gì, nhưng với đám Đinh Hương thì phải gọi là mở mang tầm mắt để hình dung.

    Rất nhanh cả đoàn đã xuyên qua đường hầm, đi vào khu vực trung tâm của Thiên Phong bộ lạc.

    Đón chờ họ là một vùng đất tràn ngập ánh sáng trắng, từ trên trần hang có thể thấy rất nhiều rễ cây buông xuống. Điều này làm Vân Chính Thiên hơi nhức đầu, rõ ràng phía trên toàn bộ đều là cát đỏ, làm sao lại xuất hiện rễ cây chỗ này được.

    “Hót.” Râm rang tiếng chim hót vang vọng trong hang động, phía xa xa là một cái hồ nước lớn, lại có thêm một cái thác nước nhỏ trắng xóa kế bên. Nơi này vậy mà tồn tại một hệ sinh thái khép kín. Chẳng trách bọn họ có thể sống thoải mái đến như vậy.

    Hang động này diện tích ít nhất to gấp đôi hang động của Khôi Nguyên bộ lạc, vì thế số hộ dân sinh sống trong đây cũng đông hơn mấy lần. Quán rượu, học viện, tiệm vũ khí, tiệm trang sức, nhà trọ mọi loại hình dịch vụ đều có. Nơi này chẳng khác nào một tòa thành thị cỡ trung cả.

    “Vãi thật.” Đại Kình trợn hai mắt thốt lên, quá khứ mấy năm trước hắn còn chưa nhìn thấy Thiên Phong bộ lạc phát triển tới bậc này, hôm nay quay trở lại nhìn, cảm thấy Khôi Nguyên bộ lạc của mình kém người ta quá xa.

    Đồng dạng há hốc mồm còn có Đinh Hương, nàng từ nhỏ sống quanh quẩn trong bộ lạc, rất ít khi đi qua các bộ lạc khác. Nhìn thấy một màn ngoạn mục như thế này, không khỏi phát ra ánh mắt lấp lánh.

    “Làm sao? Thấy hoa lệ? Ta nói cho ngươi biết, nơi ta sống, Long Thần thành còn hùng vĩ hơn thế này Nv53 gấp mười lần.”

    Vân Chính Thiên cười nói.

    “Thật sao?” Đinh Hương ánh mắt chuyển sang vẻ thèm khát.

    “Tất nhiên là thật, lý do đơn giản lắm. Nếu các ngươi sinh sống được trên mặt đất, có đầy đủ diện tích để kiến thiết xây dựng, qui hạch thì sớm muộn cũng có thể đạt tới trình độ thành thị tương đương Nhân Vực. Chuyện này làm càng sớm càng tốt.”

    “Được.” Trong mắt Đinh Hương đột nhiên tràn ngập quyết tâm.

    Hắc Sơn dẫn cả đám thẳng tới nơi ở của thủ lĩnh, hơn ai hết bọn hắn muốn Khôi Nguyên bộ lạc ra mắt lẹ lẹ xong mau chóng rời đi. Nơi ở của Thiên Chí Vỹ cực kỳ xa hoa, tường bao bọc xây dựng kiên cố, sân bãi lát đá xanh thẳng tắp.

    “Thủ lĩnh đang đợi ở bên trong, các ngươi vào đi.” Dừng chân trước cửa, Hắc Sơn quay lại cộc lốc nói.

    “Đa tạ Hắc đội trưởng dẫn đường, hiện tại không phiền ngài nữa.” Đinh Hương mỉm cười nói.

    Hắc Sơn mang bộ mặt đưa đám rời đi, Đinh Hương dẫn theo mọi người bước vào trong nhà. Trong này phi thường rộng rãi, rất thích hợp để tiếp đãi khách nhân. Tại chính giữa phòng đón tiếp, là một nam nhân thân mặc trường bào màu trắng đang đứng, hai tay chấp sau lưng. Người này gương mặt anh tuấn, rất có thần thái, đặc biệt sóng mũi thẳng tắp tôn lên nét đẹp của hắn.

    Chỉ có điều đôi mắt của hắn híp lại giống như đang lườm những người vừa bước vào, điều này vô tình đánh đổ hết vẻ đẹp của mình. Nhưng chung qui tổng thể, hắn là một người không xấu. Tất nhiên so với Vân Chính Thiên thì vẫn giống như thiên soa địa viễn.

    Đinh Hương nhìn thấy người quen cũ, còn đang định lên tiếng chào hỏi, thì bất chợt một màn kinh dị xảy ra. Tên Thiên Chí Vỹ kia đột nhiên bước mạnh tới, ôm chằm lấy nàng, hai cánh tay thô ráp của hắn siết chặt nàng vào lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm:

    “Tiểu Hương, rốt cuộc cũng gặp lại nàng, ta vui quá.”

    “A. Chí Vỹ, ngươi mau buông ta ra.” Đinh Hương vì quá bất ngờ mà đứng hình trong giây lát, sau đó nàng mới giẫy giụa nói.

    Nhìn thấy cảnh tượng này, Đại Kình cũng trố cả hai mắt ra, có lẽ hôm nay là ngày mà hắn trố mắt nhiều nhất trong đời. Sau đó có chút lo lắng nhìn sang Vân Chính Thiên.

    Thê tử của ngươi bị người ta sàm sỡ, ngươi còn bình chân như vại nữa thật không hợp tình hợp lý a. Cho dù là giả bộ đi chăng nữa cũng phải diễn cho giống chứ.

    Hiểu được ý của Đại Kình, Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, hô lớn:

    “Bỏ lão bà của ta ra, cái tên biến thái kia.”

    Lúc nãy tên Thiên Chí Vỹ còn đang mặc kệ Đinh Hương giẫy giụa như thế nào cũng không có buông tay, thế mà Vân Chính Thiên một câu vừa rơi xuống, hắn liền đem Đinh Hương kéo ra che chắn ở phía sau, ánh mắt phẫn nộ nhìn Vân Chính Thiên, trầm giọng nói:

    “Là ngươi cướp đi tiểu Hương của ta? Vậy thì hôm nay ngươi xui xẻo rồi.

    ...
     
    inthenight and quangvd like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
    Chương 312: Tình địch?
    Một lời vừa hạ xuống, một đấm liền vung lên. Quyền kình ồ ạt ập tới, lấy khoảng cách giữa hai người bọn hắn vốn không xa, đối phương lại bất ngờ triển khai công kích, Vân Chính Thiên đúng thật trở tay không kịp.

    Ầm!

    Quyền này đánh thẳng vào bụng hắn, chấn lực lập tức đem thân thể Vân Chính Thiên cấp tốc bắn mạnh ra bên ngoài như một viên đạn pháo, mạnh mẽ tông nát cánh cửa bằng sắt dày cộm.

    “Chính Thiên.” Đinh Hương kinh hãi kêu lên. Vạn lần không ngờ Thiên Chí Vỹ bất ngờ công kích như vậy, mà nhìn sơ qua một quyền này, rõ ràng ẩn chứa mãnh liệt lực lượng a.

    Bất quá ngay lập tức nàng thở phào một cái, bởi vì Vân Chính Thiên ở trên không trung kia, khẽ vặn mình xoay tròn, liền đem phần lớn xung lực đòn tấn công hóa giải đi. Thân thể chậm rãi rơi xuống mặt đất, đứng vững.

    Vân Chính Thiên tâm niệm khẽ động, bên trong cơ thể hắn, ma hạch điên cuồng xoay tròn. Cuồn cuộn hắc lực vận chuyển, lập tức gia cố lục phủ ngũ tàng cùng toàn bộ kinh mạch, hóa giải kình lực bị xuyên thấu vào. Ánh mắt gắt gao rơi vào Thiên Chí Vỹ thân ảnh đang từ từ bước ra.

    Người này quả thực có chút thực lực, đừng thấy Vân Chính Thiên an nhiên sau khi bị một quyền này đánh trúng. Đổi lại là Đại Kình chắc chắc đã thổ huyết trọng thương. Dù sao hắn cường độ cơ thể đã xa xa vượt qua tu vi của mình, lại có ba mươi vạn năm thân thể cốt Băng Hùng Vương chống đỡ. Bậc này lực lượng, còn chưa đủ đem hắn đánh gục được.

    “Thật không ngờ, ngươi lại có thể đón lấy một quyền của ta mà không bị đánh tàn, quả thực có chút bổn sự.”

    Thiên Chí Vỹ lúc này cũng đã bước ra ngoài sân, trông thấy Vân Chính Thiên vẫn bình chân như vại, ánh mắt hắn không có nữa điểm kinh ngạc, trái lại còn tỏ vẻ thưởng thức. Đại Kình ở sau lưng còn đang sốt sắng trong lòng, chỉ cần Vân Chính Thiên bật lại Thiên Chí Vỹ, hắn cũng gia nhập vòng chiến ngay tức khắc.

    Thế nhưng Thiên Chí Vỹ lại không giống như trong tưởng tượng, hắn không có tiếp tục khởi xướng công kích, mà là chỉ đứng đó, thần sắc trầm lặng.

    “Thiên Chí Vỹ, ngươi làm cái gì, tại sao lại đánh hắn?”

    Đinh Hương đã chạy tới đỡ lấy Vân Chính Thiên, lấy ra chính mình khăn mùi xoa, đích thân lau đi vết máu trên mặt hắn. Miệng thì không ngừng chất vấn Thiên Chí Vỹ. Thời khắc này, Đại Kình không biết tại sao lại thấy Đinh Hương khả năng diễn xuất đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh đến như vậy.

    Thật giống! Thật giống tân nương vì tân lang mà lo lắng.

    “A Hương, ta không sao.” Vân Chính Thiên cũng nắm bắt thời cơ, theo chân nàng diễn xuất. Bất quá hai chữ ‘A Hương’ vừa thốt lên, gương mặt Đinh Hương chuyển sang màu mận đỏ.

    Thấy cảnh mùi mẫn này, Thiên Chí Vỹ gương mặt có chút đanh lại, thản nhiên nói:

    “Có chút bổn sự, coi như Đinh Hương ánh mắt không tệ. Một quyền khi nãy, là ta đánh thay cho Liễu Đắc bị ngươi trọng thương khi nãy. Bây giờ coi như đã giảng hòa, ta mời các ngươi vào trong nhà bàn bạc tiếp.”

    Mẹ, tên này có phải bị điên hay không, đánh đã lại ngồi xuống ăn bánh uống trà bàn đại sự?

    Đại Kình lần nữa trợn mắt, trong lòng thầm mắng.

    Vân Chính Thiên cũng không có truy cứu, dù sao hôm nay hắn tới lấy dĩ hòa vi quý làm mục tiêu hàng đầu, bất đắc dĩ lắm mới phải sử dụng vũ lực. Bởi vì hắn biết rõ, thu phục nhân tâm tuy khó nhưng đổi lại được lòng trung thành lâu dài. Còn dùng phương pháp vũ lực đàn áp chỉ đổi được nhất thời sợ hãi mà thôi.

    Nhưng nếu quả thực có động thủ, hắn cũng sẽ không sợ. Chỉ là, nếu tránh được thì tránh a.

    Thiên Chí Vỹ gương mặt lại trở nên bình thản, tựa như những phát sinh lúc nãy không có liên can đến hắn. Trực tiếp ngồi xuống bàn làm việc của mình, từ trong hộc tủ lấy ra một điếu thuốc, châm lửa đốt lên, khói thuốc trắng xóa cả phòng. Sau một hơi rít hết sạch cả điếu, hắn mới lên tiếng:

    “Tiểu Hương, chúng ta nhiều năm không gặp, lần này đến đây không phải đơn thuần giới thiệu tân lang của nàng cho ta biết mặt chứ?”

    Hai người bọn họ còn nhỏ vốn là thanh mai trúc mã, trong một lần theo Tô Khắc Liệt ghé sang Thiên Phong bộ lạc đã gặp hắn. Thiên Chí Vỹ lúc đó đã là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, tương lai ắt kế thừa chức vị thủ lĩnh. Sau khi hắn gặp nàng, đã đem lòng yêu thích. Bất quá Đinh Hương là một nữ nhân mạnh mẽ, nàng thẳng thừng từ chối hắn. Từ đó đến nay cũng không có gặp lại, thế nhưng tiếng xấu đồn xa, người ta đồn Thiên Chí Vỹ vẫn còn mộng tưởng đến nàng.

    Mà trước mắt tin tức Đinh Hương lấy chồng, tự nhiên làm Thiên Chí Vỹ đau khổ không thôi. Vừa vặn nghe phu thê bọn họ tới đây ra mắt, tiện thể làm khó tên phu quân của nàng. Dù sao hai người bọn hắn cũng ví như tình địch, mặc dù không có chính thức.

    Nghe được câu này, Đinh Hương ánh mắt hơi đổi, sau đó vẫn kiên định trả lời:

    “Không qua được mắt Chí Vỹ ngươi, kỳ thực hôm nay chúng ta tới đây, là có một chuyện muốn nói.”

    Thiên Chí Vỹ đột nhiên giơ tay lên chặn lại lời của nàng, ánh mắt quét về phía Vân Chính Thiên, hỏi:

    “Có liên quan đến hắn?”

    Đnh Hương gật đầu, đáp: “Hắn là người đã thuyết phục chúng ta.”

    “Được rồi, nàng nói tiếp đi.” Thiên Chí Vỹ hai tay gác sau đầu, gác hai chân lên bàn, cả người dựa ngửa ra phía sau, lắng nghe nàng nói.

    Đinh Hương cũng không có nhiều lời vòng vo, trực tiếp nói vào vấn đề chí. Thiên Chí Vỹ lắng nghe rất chăm chú, không một chút lơ đễnh.

    Sau khi nghe hết câu chuyện, hắn thở ra một hơi, cười nói:

    “Vế sau nghe được, còn vế đầu, cái chuyện thống nhất các bộ lạc. Ta thấy các ngươi quá ngây thơ rồi.”

    “Làm sao?” Đinh Hương nghi hoặc hỏi.

    “Ta là bộ lạc đầu tiên các ngươi tìm đến?” Hắn hỏi, thấy nàng gật đầu, hắn cũng yên tâm nói tiếp:

    “Nếu là như vậy, ta cho các ngươi hai lý do tại sao thống nhất các bộ lạc không có dễ dàng như vậy. Thứ nhất, trên thế giới này ai ai cũng muốn mình lớn nhất, muốn làm thủ lĩnh hiệu triệu mọi người. Vậy thì một khi thống nhất thì mệnh lệnh là do bộ tộc nào ban xuống? Ai cam chịu dưới quyền của người kia? Có lẽ các ngươi nói thành lập một cái ủy ban lãnh đạo sẽ giải quyết tất cả, đúng là có thể giải quyết nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi. Bọn thủ lĩnh các bộ lạc kia toàn là những lão già cổ hủ, bọn chúng luôn muốn mình là lớn nhất, không muốn phục tùng một ai. Cho nên để thống nhất các bộ lạc, vũ lực là không thể thiếu. Nếu không phải còn chút e dè, chỉ sợ ta đã sớm đem toàn bộ triệt để thống nhất.”

    “Thứ hai, một cái thống nhất thế lực muốn lập ra, liền phải có cho riêng mình một mục đích. Các ngươi nói lấy truy quét hồn thú khỏi Lưỡi Quỷ làm mục tiêu hàng đầu, vậy thì phải minh chứng cho mấy lão già cổ hủ đó thấy, hồn thú căn bản không phải đối thủ của chúng ta. Tốt nhất đem một số hồn thú cường giả liệp sát tế cờ, có như vậy mới làm cho lòng tin của mọi người đối với thế lực mới tăng lên. Đặt xuống cơ sở vững chắc lâu dài.”

    Thiên Chí Vỹ một hơi nói hết, bất chấp ánh mắt cổ quái của những người xung quanh.

    Vân Chính Thiên trong mắt cũng xuất hiện một vòng kinh ngạc, những chuyện này hắn tất nhiên biết rõ. Nếu như hôm nay Thiên Chí Vỹ từ chối, hắn liền đem Thiên Phong bộ lạc nhấc một trận long trời lở đất, đem vũ lực ra đàn áp ý chí của bọn hắn. Thế nhưng hắn thật không ngờ, Thiên Chí Vỹ cũng có cùng suy nghĩ này, thật là tư tưởng lớn gặp nhau a.

    Còn vấn đề thứ hai mà Thiên Chí Vỹ vừa nói, hồn thú mà Vân Chính Thiên định sẵn trong đầu muốn đem ra tế cờ trước mọi người, không xa lạ chính là đầu mười vạn năm hồn thú kia. Có đem nó chém giết, thì hết thảy bộ lạc tại Lưỡi Quỷ này đều không cần sợ hãi nữa mà hết mình quật khởi.

    Đinh Hương thấy Thiên Chí Vỹ đã dừng lại hít thở, nàng mới lên tiếng:

    “Chí Vỹ, ta thấy sao ngươi không giống phản bác, mà lại càng giống vì chúng ta vẽ ra kế hoạch từng bước chi tiết.”

    Thiên Chí Vỹ bỗng nhiên bật cười thành tiếng, lại áp sát Đinh Hương cười cợt nói:

    “Chứ còn gì nữa, tiểu Hương, ta đã nói từ trước, bất kể nàng muốn như thế nào, ta tình nguyện làm theo. Cho dù cái kế hoạch của tên thiểu năng kia, nghe rất phi logic. Nhưng mà có ta ở đây, chắc chắn sẽ làm được. Ha ha.”

    Nghe được một câu này, Vân Chính Thiên si ngốc, Đại Kình cũng si ngốc, không quên trợn mắt.

    Thì ra cái tên Thiên Chí Vỹ này vẫn còn yêu thích Đinh Hương tới mù quáng a. Kế hoạch nghe qua có hơi bất khả thi lại được hắn sảng khoái đáp ứng, thật không thể hiểu nỗi suy nghĩ người này.

    Ánh mắt đột nhiên quét về Vân Chính Thiên, Thiên Chí Vỹ bỗng nói:

    “Thành lập đế chế mới, hắn sẽ làm chức gì?”

    Thiên Chí Vỹ nội tâm vẫn có chút bài xích thân phận ngoại lai của Vân Chính Thiên, cho nên ủy ban lãnh đạo chuẩn bị thành lập kia, hắn tự nhiên không muốn mất một ghế cho người này.

    Đinh Hương ngẩn ra một chút, lập tức minh bạch ý tứ, đáp:

    “Hắn nói rồi, chỉ cần cho hắn ra trận truy sát hồn thú, hắn chức gì cũng không cần.”

    “Tốt, thì cứ vậy đi. Ủy ban lãnh đạo của đế chế mới tạm thời có nàng và ta. Còn lại tất cả đều là thuộc hạ.” Thiên Chí Vỹ đập tay xuống bàn, chốt hạ.

    Tên này, cứ như đa nhân cách, lúc thì thế này, lúc thì thế kia, thật khó mà lường được. Chẳng trách Đinh Hương không thèm để ý đến hắn.

    Vân Chính Thiên nhìn thấy tình hình tương đối khả quan, cho nên cũng không có tùy tiện lên tiếng, vạn nhất tên khùng điên này đổi ý muốn đánh một trận rồi mới chịu gia nhập, vậy thì phiền toái lắm.

    Ngay vào lúc Vân Chính Thiên dòng suy nghĩ lướt qua, đột nhiên Thiên Chí Vỹ bàn tay vỗ vỗ trán, chợt thốt lên:

    “Khoan khoan, Đinh Hương, ta không thể đơn giản đáp ứng như vậy được. Đám thuộc hạ bên ngoài sẽ vì vậy mà không hài lòng, đến lúc đó lòng quân không ổn, có làm gì cũng thất bại, các ngươi hiểu không.”

    Đinh Hương bắt đầu mất kiên nhẫn: “Vậy ngươi muốn làm sao mới được?”

    Thiên Chí Vỹ bỗng hướng về Vân Chính Thiên, ánh mắt sáng lên: “Đánh với ta một trận, nếu như có thể đem ta đánh bại, vậy thì được rồi. Toàn bộ Thiên Phong chiến sĩ cũng sẽ vì vậy mà chấp nhận thân phận của hắn. Thậm chí đem hắn xem như thống lĩnh. Bất quá nói trước, ta từ nhỏ không biết nương tay a.”

    Con mẹ nó, Đại Kình ba chữ này mơ hồ chuẩn bị thốt ra khỏi miệng lập tức bị hắn cường hoành nuốt xuống.

    Vân Chính Thiên ánh mắt vẫn bình thản, chậm rãi hướng Thiên Chí Vỹ, gật đầu đáp:

    “Vậy thì cùng Thiên đại thủ lĩnh luận bàn một phen.”

    ...
     
    inthenight and quangvd like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
    Chương 313: Phá Hồn Thương
    Mọi hoạt động nổi bậc của Thiên Phong bộ lạc đều nằm bên phía hang động còn lại. Không biết làm cách nào bọn họ tìm được hai cái hang động liền kề nhau để xây dựng bộ lạc, không thể nghi ngờ quần thể hang động mang lại rất nhiều chỗ tốt. Thiên Phong bộ lạc sử dụng phần lớn diện tích trong hang động thứ hai để xây dựng võ đài, sân bãi huấn luyện chiến sĩ hồn sư của bộ lạc.

    Không những thế mà họ còn xây dựng nơi nuôi nhốt hồn thú, đem không ít dược vật cho bọn nó ăn, thúc đẩy tu vi tiến hóa. Đến mức nhất định có thể vì chiến sĩ của bộ lạc mà bổ sung hồn hoàn. Đây cũng chính là điểm mạnh chỉ riêng Thiên Phong bộ lạc mới có. Mà ngay tại thời điểm này, mọi người đều đổ dồn về lôi đài ngay tại trung tâm.

    Chỉ trong chớp mắt, khu vực lôi đài đã đầy ấp khán giả, bọn họ hẳn là nghe được tin tức thủ lĩnh Thiên Chí Vỹ cùng với nguyên soái Khôi Nguyên bộ lạc tiến hành giao đấu. Vì hiếu kỳ cho nên rất nhanh tới xem không còn một chỗ trống. Mà ngay khi biết tên nguyên soái kia là người ngoại lai tới từ bên ngoài Lưỡi Quỷ đại đạo, bọn họ càng hào hứng hơn gấp bội.

    “Thật không biết lượng sức mình, lại còn ngang nhiên thách đấu thủ lĩnh của chúng ta. Để xem thủ lĩnh làm sao thu thập hắn.”

    “Ta nghe nói hắn tu vi hình như chỉ là bốn hoàn Hồn Tông, xem ra trận này chuẩn bị thì lâu mà kết thúc thật nhanh a.”

    “Đừng giỡn, tên nguyên soái này không tầm thường đâu. Vừa nãy không phải Liễu đội trưởng bại thê thảm trong tay hắn hay sao. Một đấm, chính một đấm đem Liễu đội trưởng đánh cho hôn mê còn chưa tỉnh.”

    “Thật sao? Bất quá ta nghĩ hắn dù có thế nào cũng không phải Thiên thủ lĩnh đối thủ được. Các ngươi chờ xem.”

    Đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc được sắp xếp vị trí quan chiến khá thuận tiện. Gương mặt mọi người không tránh khỏi trầm xuống, mặc dù Vân Chính Thiên chiến lực cường hãn, có thể đem Thiết Lạp đánh bại dễ dàng. Bất quá Thiên Chí Vỹ kia, không phải một tên Thiết Lạp có thể so sánh.

    Đây chính là cường giả hàng đầu bên trong Lưỡi Quỷ đại đạo.

    Vân Chính Thiên từ nơi chờ chiến bước lên lôi đài, hắn bỏ lơ những lời miệt thị từ trên khán đài vọng xuống. Đối với hắn những lời này đã không cách nào động chạm vào tâm cảnh của bản thân. Chỉ cần đem Thiên Chí Vỹ đánh xuống, những lời miệt thị này sẽ tự nhiên biến mất.

    “Xem ra ngươi rất tự tin sẽ đánh bại ta?” Một bên, Thiên Chí Vỹ lạnh lùng nói.

    Vân Chính Thiên hất mái tóc dài của mình ra phía sau, đem dây thun buộc gọn lại, để lộ ra gương mặt tuấn mỹ như yêu. Trên khán đài bất giác thanh âm miệt thị có phần giảm bớt, phản phất có thể nghe thấy một vài tiếng tán thưởng từ nữ tử thanh âm cất lên.

    “Hắn, vậy mà soái a.”

    Đúng vậy, Vân Chính Thiên diện mạo phải nói trời sinh tuấn mỹ, hắn từ nhỏ đã như vậy, càng trưởng thành gương mặt càng thêm trầm lắng, khí độ bất phàm, cũng vì vậy mà có không ít nữ nhân vì hắn mà tình nguyện hiến thân. Không phải Đinh Hương nữ cường bên kia cũng đã si ngốc hắn hay sao, chẳng qua nàng vẫn không dám nói mà thôi.

    “Ngươi còn cảm thấy ta không thể đánh với ngươi?” Vân Chính Thiên đột nhiên mở miệng nói. Nhẹ nhàng một câu buống xuống, thế nhưng ẩn bên trong ngữ điệu đó là cả một cỗ vô tận chiến ý.

    Hưu!

    Thiên Chí Vỹ hai mắt híp lại, hơi thở thoáng trở nên nặng nề. Không thể phủ nhận Vân Chính Thiên trên người lúc nào cũng tỏa ra một loại thần bí khí chất, làm cho người khác không khỏi rùng mình. Kẻ này tựa như vực sâu vạn dặm, thâm bất khả trắc. Mà một khắc này Thiên Chí Vỹ rõ ràng đã nhìn không thấu được thiếu niên trước mặt mình.

    “Hừm, giả thần giả quỷ, chúng ta sẽ biết câu trả lời nhanh thôi.”

    Thiên Chí Vỹ lạnh rên, trên người hắn khủng bố hồn lực như hải dương cuộn sống, ồ ạt phóng ra bên ngoài. Thậm chí một số cường giả tinh mắt liền có thể nhìn thấy ba động hồn lực bằng mắt thường, đủ biết thực lực Thiên Chí Vỹ này không phải hữu danh vô thực.

    Bảy vòng hồn hoàn huyền phù mà lên, màu sắc hồn hoàn của hắn tuyệt đối đáng để kinh tâm động phách. Bốn tử, ba hắc.

    Vì nguyên nhân từ nhỏ chỉ sống ở trong phạm vi Lưỡi Quỷ đại đạo, cho nên bản thân Thiên Chí Vỹ cùng tất cả hồn sư nơi này không có cơ hội tiến vào Truyền Linh Tháp. Hồn linh không cách nào sở hữu, mà Thăng Linh Đài cơ hội tiến vào thì không cần phải nhắc tới.

    Cho nên hồn hoàn của nơi này đều đến từ liệp sát hồn thú mà ra. Mỗi một cái vạn năm, thậm chí là ngàn năm hồn hoàn kia, đều phải đánh đổi bằng mồ hôi và máu, từ trong tử cảnh mà vùng ra. Thiên Chí Vỹ lại có thể sớm đem đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn đều là tử sắc, chứng tỏ hắn ngay từ nhỏ đã tồn tại ý chí cầu tiến. Nếu không sẽ không có thành tựu ngày hôm nay.

    Choang!

    Một thanh màu ám bạc trường thương hiện ra trên tay Thiên Chí Vỹ. Thương ý lăng lệ quét ngang, đem khí thế của Vân Chính Thiên hung hăng áp xuống. Mà ngay tại thời điểm thanh trường thương này xuất hiện, không khí giống như chất lỏng đông kết lại, mang tới cho người khác cảm giác hít thở không thông.

    Vân Chính Thiên nhìn vào thanh trường thương này, trong mắt xẹt lên một tia cẩn trọng.

    “Võ hồn của ngươi, có phải Phá Hồn Thương?”

    “Nhãn lực không tệ, Phá Hồn Thương chính là võ hồn của ta.” Thiên Chí Vỹ sẵn giọng đáp.

    Tương tự như Hạo Thiên Chuy của Đường Tâm, Phá Hồn Thương d85rr loại võ hồn hiếm gặp này cũng là thuần túy lực lượng hình võ hồn. Uy lực tuyệt không thể xem thường, có thể gọi là bách binh chi vương. Mà Phá Hồn Thương phương diện am hiểu nhất cũng chính là lực công kích, không những thế còn là cưỡng hãn công kích mang tính chất phá hoại.

    Đối với áp lực ngày một tăng từ phía Thiên Chí Vỹ, Vân Chính Thiên cũng bắt đầu động.

    Sau lưng hắn bốn cái hồn hoàn lượn lên, tất cả đều là hắc sắc hồn hoàn. Trên khán đài lại được một dịp ồn ào bàn tán. Tuy rằng bốn cái hồn hoàn so với bảy cái hồn hoàn của Thiên Chí Vỹ số lượng chênh lệch gần một nữa, thế nhưng trên một phương diện nào đó, đẳng cấp hồn hoàn của Vân Chính Thiên được đánh giá cao hơn đối thủ.

    “Hừm, đều là vạn năm những chung qui vẫn chỉ là một tên bốn hoàn Hồn Tông. Ta xem ngươi làm sao cản được.”

    Thiên Chí Vỹ rít lên, hắn không có vì Vân Chính Thiên tu vi bốn hoàn mà lưu thủ. Đệ tứ hồn hoàn sáng lên, thương ý tràn ngập bốn phía. Tại trên không trung, một cái hư ảnh trường thương khổng lồ ngưng hiện ra. Chớp mắt một cái đã xé rách không gian mà đến, thương mang lóe sáng, lập tức vẽ một một đường quang thải trên không trung.

    Xoạt!

    Khí thế đối phương kinh thiên động địa như vậy, Vân Chính Thiên không thể có một chút lơ là. Kiếm ý cường hoành phóng thích ra, tinh thần lực theo đó tràn ngập trong thiên địa đến từng ngóc ngách. Ngay tại thời khắc này, hắc lực, kiếm ý, tinh thần lực ba cỗ lực lượng tuy khác nhau nhưng cùng ngưng tụ lại trên Linh Hồn Kiếm. Phảng phất dưới trời đất này, không tồn tại bất cứ thứ gì có thể rung chuyển khí thế của hắn.

    Vân Chính Thiên đột nhiên trở nên mạnh mẽ, làm cho Thiên Chí Vỹ cũng hơi kinh ngạc. Bất quá tâm trí của hắn đã tiến nhập trạng thái không gì có thể quấy nhiễu được. Chỉ có giữ vững tâm tình của mình, mới có thể tiến vào trạng thái đỉnh cao của Phá Hồn Thương, Thương đã xuất, không gì không phá được.

    Oành!

    Song phương va chạm, một cỗ cường hoành chấn lực tại điểm giao nhau lan tràn mà ra. Lấy phạm vi hơn ba trăm mét lôi đài hoàn toàn không bao phủ được cỗ dao động sóng năng lượng này. Mà tại vị trí một kiếm một thương giao nhau, lôi đài mặt đất rõ ràng sụt lún xuống đến hơn hai mét, hình thành một cái hố sâu đường kính phải đến mười mét hơn.

    Trên khán đài, Thiên Phong bộ lạc dân cư đã không thể tin vào mắt mình. Dưới tình huống tu vi cao hơn mấy cái cấp bậc, sở hữu Phá Hồn Thương võ hồn lực lượng cường đại, chính diện va chạm vậy mà không thể chiếm được chút nào tiện nghi.

    “Không phải chứ, ngang nhau?”

    “Ngươi đừng vội, xem ra thủ lĩnh vẫn chưa dùng hết sức.”

    “Cái gì, đánh với Hồn Tông mà phải dùng hết sức, ngươi giỡn chơi chắc.”

    “Hắn không phải Hồn Tông bình thường có thể so sánh được a, nhìn màu sắc hồn hoàn của hắn đã đủ hiểu.”

    Trên khán đài lập tức dân lên vô số tiếng bàn tán. Sở dĩ bọn họ có cái nhìn như vậy, là do không có người rõ ràng Vân Chính Thiên cấp bậc hồn lực thật sự. Cho dù hắn hiện tại hoàn toàn thu liễm hồn lực vào chỗ sâu nhất trong đan điền, nhưng lợi ích mà hồn lực mang lại không thể chối bỏ.

    Hai người va chạm kết thúc lập tức tách nhau ra.

    Thiên Chí Vỹ nội tâm lúc này hoàn toàn kinh ngạc. Hắn vạn lần không ngờ tên thiếu niên kia dĩ nhiêu cường đến như thế. Nếu như hai bên đồng cấp, chỉ sợ hắn hoàn toàn không đánh lại Vân Chính Thiên.

    “Hảo một kiếm quỉ dị.”

    Vân Chính Thiên ở bên kia, khẽ quét đi tơ máu trên miệng. Va chạm vừa rồi mặt ngoài không ai chiếm cứ thượng phong, nhưng Phá Hồn Thương không hổ là Phá Hồn Thương. Một khắc va chạm khi nãy, hắn mơ hồ cảm thấy từ mũi thương của Thiên Chí Vỹ truyền tới một loại kích nổ cảm giác.

    Nếu như hắn sử dụng hồn lực, có lẽ đã bị năng lực này của đối phương dẫn động nổ tung. Đáng tiếc cho Thiên Chí Vỹ, địch thủ của hắn đang sử dụng năng lực ngoài phạm vi hiểu biết của nhân loại a.

    “Hảo một thương thảm liệt.”

    Song phương tán thưởng nhau, nhưng trận đấu không có vì vậy mà trở nên nhàm chán. Chỉ thấy Phá Hồn Thương trên tay Thiên Chí Vỹ lần nữa rung lên, thương ảnh hiện ra ngập trời, hướng Vân Chính Thiên bên kia lần thứ hai triển khai công kích. Loại hồn kỹ này rõ ràng là quân thể công kích, nhất thời đem toàn vô phương vi Vân Chính Thiên có thể di chuyển khóa kín lại.

    Bất quá, Vân Chính Thiên từ đầu tới cúi không có ý định tránh né. Linh Hồn Kiếm trên tay đột nhiên biến mất, thay vào đó theo hồng sắc lóe lên trong đáy mắt. Vô số hồng sắc quyền ảnh tràn ngập bầu trời, đem thương ảnh của Thiên Chí Vỹ nghênh đón.

    Loại này thủ đoạn, chính là Vân Chính Thiên vận dụng Hắc Luyện Dịch Cân Kinh, Hồng cấp phù đồ chuyển hóa thành Hồng cấp quyền quang. Lại dưới tình huống được tinh thần lực khuếch tán ra, hóa thành vô số hồng sắc quyền ảnh. Mặc dù loại này hồn kỹ không thể so với Hồng cấp quyền quang đơn thể công kích, nhưng để ngăn chặn thương ảnh của đối phương, tin chắc vô cùng hiệu quả.

    Ầm! Ầm! Ầm!

    Hai đại hồn kỹ hung hăng oanh oanh nện vào nhau, nổ ra một trời hồng hắc song sắc. Mà lần này không có như lần trước giao phong bất phân thắng bại, chỉ thấy Thiên Chí Vỹ mang theo Phá Hồn Thương liên tục bại lui, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

    ...
     
    inthenight and quangvd like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
    Chương 314: Hồn Kiếm Đệ Tứ Hồn Kỹ
    Va chạm diễn ra hơn mười giây, trên lôi đài song sắc vân quang mới từ từ tản bớt. Vân Chính Thiên cùng Thiên Chí Vỹ lần va chạm này rốt cuộc phân ra một chút cao thấp.

    Nguyên soái Khôi Nguyên bộ lạc ngạo khí kinh thiên, hai chân vững như bàn thạch, hồng sắc vân quang trên bàn tay càng tỏa ra mãnh liệt quang sắc.

    Thủ lĩnh Thiên Phong bộ lạc mặt dù không bị áp đến mức khó coi, nhưng sắc mặt đã không còn vẻ tự tin ngạo mạn như trước. Thiên Chí Vỹ hắn thế mà bị một tên Hồn Tông bốn hoàn đánh lui trọn vẹn trăm mét. Bề mặt sàn đấu cũng bị hắn chân rạch thành hai đường thẳng kéo dài sâu hoắm.

    Trước một màn này, khán giả im bặt. Thiên Phong bộ lạc toàn bộ chiến sĩ im bặt.

    Đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc cũng im bặt.

    Dĩ nhiên nhìn thấy Thiên Phong bị áp lui, chuyện khó tin như thế này vậy mà diễn ra ngay trước mắt. Phải biết hắn một thân Hồn Thánh tu vi, không những thế đã đạt tới bảy mươi sáu cấp hồn lực. Võ hồn Phá Hồn Thương cường hãn lực công kích, cho dù sinh sinh ngạnh kháng với Hồn đấu la cũng có thể miễn cưỡng thủ hòa.

    Vậy mà đối mặt với một tên bất quá tu vi mới bốn hoàn Hồn Tông, dĩ nhiên rơi vào hạ phong.

    Nói đi cũng phải nói lại, Vân Chính Thiên ngoại trừ tu vi chính thức không có nói ra, cũng không có sử dụng Thất Diện Kiếm võ hồn, thì những thứ khác hắn vẫn có thể sử dụng. Đầu tiên phải nói tới đẳng cấp tinh thần lực của hắn. Linh Uyên Cảnh cao giai đâu phải bình thường trẻ tuổi như hắn có thể sở hữu. Đây chính là Phong Hào đấu la cấp bậc tinh thần lực nền mống, vậy mà lại tồn tại trên người tên thiếu niên mới chỉ hai mươi tuổi. So với Thiên Chí Vỹ về phương diện này, hắn tất nhiên xa xa vượt qua đối thủ.

    Kế tiếp không thể không nhắc tới, bộ tu luyện nội công thượng thừa tại Địa Cầu, Dịch Cân Kinh.

    Quá khứ Vân Chính Thiên đã đem hồn lực dẫn luyện Dịch Cân Kinh, hiệu quả mang tới không tệ, có thể giúp cường độ thân thể được gia tăng, đẩy nhanh tốc độ tu luyện thêm một bậc. Nhưng sau đó đem Dịch Cân Kinh luyện lại bằng hắc lực, không ngờ dẫn tới thoát thai hoán cốt trình độ. Đem hiệu quả mà công pháp Dịch Cân Kinh mang lại đưa lên một tầng cao mới.

    Lý do vì sao có chuyện này xảy ra, hắn cũng suy nghĩ đã lâu, có suy đoán của riêng mình.

    Sở dĩ đạt được hiệu quả như vậy, chung qui là do hắc lực phẩm chất chênh lệch với hồn lực quá xa. Không ngoa khi nói hắc lực của hắn có tên gọi khác là ma lực, đến từ Ma Giới. Vì vậy Dịch Cân Kinh luyện lại trên nền tảng hắc lực, không nghi ngờ khác xa so với hồn lực luyện Dịch Cân Kinh. Có lẽ chỉ khi nào hắn hoàn toàn đem hồn lực thăng hoa thành thần lực trên Thần Giới, thì mới có thể cùng hắc lực nằm chung một hàng.

    Dịch Cân Kinh một khi triển khai ra, liền lấy màu sắc đặc trưng cho từng cấp bậc.

    Thấp nhất là Hồng Cấp Phù Đồ, hồn kỹ Hồng Cấp Quyền Quang. Tuy đây chỉ là cấp độ thấp nhất nhưng đã mang tới hiệu quả to lớn không thể nghi ngờ. Một kích vừa rồi Vân Chính Thiên đã đem Hồng Cấp Quyền Quang kết hợp với tinh thần lực cường đại của mình, chuyển hóa thành Vô Tận Hồng Sắc Quyền Ảnh, rốt cuộc thành công đem Vạn Trận Phá Thương Ảnh của Thiên Chí Vỹ đánh tan nát. Bức đối phương phải lui lại cả trăm mét.

    Loại hồn kỹ này tuy mạnh mẽ, nhưng tiêu hao trả lại quá lớn, nếu như không gặp phải đối thủ khó chơi như Thiên Chí Vỹ, hắn cũng không muốn đem vận dụng ra. May mắn đây mới chỉ là Hồng Cấp Phù Đồ, càng tu luyện lên cao thì tiêu hao càng thảm liệt. Theo Vân Chính Thiên phán đoán, muốn đề thăng Dịch Cân Kinh lên cấp độ tiếp theo, Hoàng Cấp Phù Đồ, chí ít hắn phải đạt tới Hồn đấu la cấp bậc hồn lực. Nếu không quá gượng ép tu luyện sẽ tạo thành tổn thương cho thân thể.

    Sau một kích phân cao thấp, hai người bọn hắn lại đứng yên quan sát đối thủ của mình.

    Vân Chính Thiên điều động ma hạch trong đan điền cấp tốc xoay tròn, đem hắc lực tiêu hao mạnh mẽ phục hồi lại. Sở hữu tinh hạch là có thể nương theo linh khí trong thiên địa tiến hành khôi phục. Mà hắn lại đang ở trong Lưỡi Quỷ đại đạo, nơi có nồng độ tà hồn lực nhiều hơn Nhân Vực, không tránh khỏi có cảm giác cá gặp nước a.

    Đồng dạng Thiên Chí Vỹ bên kia, bản thân là Hồn Thánh tự nhiên cũng sở hữu hồn hạch. Lúc này hồn hạch trong cơ thể hắn cũng điên cuồng vận chuyển, hấp nạp thiên địa nguyên lực bổ sung cho hồn lực bị tiêu hao. Bất quá hiệu quả tự nhiên không thể so với Vân Chính Thiên được.

    “Chúng ta lại tiếp tục đi.” Thiên Chí Vỹ tôn nghiêm bị hủy, nhất thời lửa giận bốc cao.

    Hít mạnh một hơi, Phá Hồn Thương trên tay tỏa ra mãnh liệt ánh hào quang. Vầng ánh sáng này nhanh chóng đem thân thể hắn bao phủ lại, đem lôi đài nhấn chìm vào trong ánh sáng, song song đó khí tức của hắn tăng trưởng đến chóng mặt.

    Võ hồn chân thân!

    Đông đảo khán giả trầm trồ không ngớt. Võ hồn chân thân chỉ có Hồn Thánh mới có thể nắm giữ, đây chính là năng lực giúp cho hồn sư cùng võ hồn của mình hòa thành một thể thống nhất, luận về lực công kích, tốc độ hoặc phòng ngự đều trên diện rộng tăng cường.

    Thiên Chí Vỹ sử dụng võ hồn chân thân, chứng tỏ hắn đối với Vân Chính Thiên thập phần kiêng kỵ.

    “Tiểu tử, nếu ngươi có thể tiếp được của ta một thương nữa. Trận chiến này coi như kết thúc, ngươi là người chiến thắng.”

    Thiên Chí Vỹ trầm giọng kêu lên, lập tức đệ lục hồn hoàn sang lưng hắn phát ra chói lọi ánh sáng. Chỉ kịp nhìn thấy Phá Hồn Thương mũi nhọn lóe ra ánh sáng màu tím. Phảng phất mắt thường đều có thể nhìn thấy một chút tử sắc lôi điện từ mũi thương phóng thích mà ra, không gian gần đó vặn vẹo lên mấy lần, ầm ầm cuộn sóng năng lượng lan ra bốn phương tám hướng.

    Đệ lục hồn kỹ, kết hợp với thương ý cùng tinh thần lực, trở thành chiêu thức công kích mạnh nhất mà Thiên Chí Vỹ hiện thời sở hữu. Trong quá khứ mấy lần không may đối mặt với vị mười vạn năm hồn thú duy nhất trong Lưỡi Quỷ kia, chính bằng một thương này áp cho nó lui lại. Phải biết mười vạn năm hồn thú đã là tồn tại tương đương Siêu Cấp đấu la, tuy không thể làm cho nó bị thương nhưng như vậy cũng đủ để Thiên Chí Vỹ vỗ ngực tự hào. Cho nên có thể thấy một thương này đã đạt tới trình độ tương đương kinh khủng.

    “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

    Vân Chính Thiên thản nhiên đáp, bất quá trong mắt hắn không giấu được sự ngưng trọng. Hắn biết một thương này nếu muốn đón được, vậy thì phải cực khổ một phen rồi. Nếu như có thể sử dụng Thất Diện Kiếm võ hồn, hắn căn bản không có chút lo lắng. Vận dụng đệ lục hồn hoàn tế ra Thiên Tru Thần Kiếm, cộng thêm mấy ngày gần đây tích lũy linh hồn năng lượng đã đến mức bão hòa, tuyệt đối có thể dễ dàng đem một thương này cản lại, không những thế còn có thể triển khai phản kích không chừng.

    Bất quá tạm thời Thất Diện Kiếm võ hồn không thể lấy ra, vậy thì chỉ đành trông chờ vào Hồn Kiếm võ hồn. Mà cụ thể là đệ tứ hồn hoàn vừa mới giải khai không lâu.

    Không chần chờ thêm nữa, trên tay hồng sắc vân quang triệt để biến mất, Linh Hồn Kiếm từ trong hư vô lần nữa hiện ra. Đồng thời đệ tứ hồn hoàn cũng lấp lánh. Trong quá khứ hắn chưa từng đem đệ tứ hồn kỹ này ra sử dụng, bởi vì hắn tự nhận bản thân đối với hồn kỹ này khống chế vẫn chưa thật nắm chắc. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, không thể suy nghĩ đắn đo thêm nữa.

    Linh Hồn Kiếm lóe ra ánh sáng màu đen, tức thì từ vị trí Vân Chính Thiên đứng, một cái vòng tròn màu đen lặng lẽ lan ra, đem toàn bộ khuôn vi nó lướt qua hóa thành một vùng thế giới đen tối.

    “Lĩnh vực?” Đại Kình nơi quan chiến bất ngờ kinh hô.

    Đinh Hương thoáng gật đầu: “Là hồn kỹ lĩnh vực.”

    Lĩnh vực loại này lực lượng chính là tầng thứ hồn kỹ siêu cường trong hồn sư giới. Lĩnh vực phân chia thành ba FD6bm loại, mạnh nhất và cũng hiếm nhất chính là thiên phú lĩnh vực, kế tiếp là hồn kỹ lĩnh vực và cuối cùng tự ngộ lĩnh vực. Vân Chính Thiên hiện tại sở hữu, chính là đệ tứ hồn hoàn mang tới hồn kỹ lĩnh vực.

    Thiên Chí Vỹ chỉ cảm thấy trời đất đột nhiên hóa thành một mảnh tăm tối, trong cơ thể không biết tại sao tốc độ vận chuyển hồn lực chậm lại mấy phần. Ngay cả một thương vừa ngưng kết kia ánh hào quang cũng cấp tốc thu liễm lại một chút. Đây là ảnh hưởng do hắn ở trong phạm vi ảnh hưởng lĩnh vực của Vân Chính Thiên.

    “Xem ra ta vẫn đánh giá ngươi quá thấp. Bất quá, chỉ bằng nhiêu đây liền muốn đỡ lấy của ta một thương, thật quá ngông cuồng.” Thiên Chí Vỹ cười nói.

    “Có đỡ được hay không, phải thử mới biết.” Vân Chính Thiên đáp lễ.

    Vù!

    Thiên Chí Vỹ một thương tích lực đã lâu, chính vào lúc này mạnh mẽ đâm tới. Không gian lập tức rách ra một vệt sáng màu trắng dài, khủng bố lực lượng tàn sát bừa bãi trên đường đi, đem sàn đấu triệt để nghiền nát.

    Xoạt!

    Vân Chính Thiên trên tay Linh Hồn Kiếm cũng đồng dạng quét tới, tràn ngập phiến thiên địa trong một khắc này, hóa thành một màu đen. Một dòng lũ màu đen gào thét mà tới, ngang nhiên đem công kích của đối phương cản lại.

    Vào thời khắc hai cỗ lực lượng bất đồng chuẩn bị va chạm, mọi người đều đang chuẩn bị đón chờ một hồi kịch liệt nổ lớn, ai nấy đều không dám hít thở quá mạnh. Bất quá, tại thời khác thương ý của Thiên Chí Vỹ như một con rồng khổng lồ miệng đầy răng nhọn hung hăng quét qua, ngay lập tức thì thế giới màu đen kia như sống lại linh tính, nó huyễn hóa thành hai cánh tay, đem con rồng hình thành từ thương ý kia ôm trọn vào lòng.

    Xùy!

    Dưới con mắt kinh hãi của mọi người, con rồng này chớp mắt bị thế giới màu đen xâm nhiễm, kể cả ánh sáng hào quang cũng hóa thành hắc quang, từ từ nhỏ lại, chậm rãi tan đi, vô thanh vô tức biến mất. Mà theo thời điểm thương ý tan đi, toàn bộ áp lực công kích Thiên Chí Vỹ cực khổ triển khai ra, hoàn toàn lặn mất không thấy tăm hơi.

    Lúc này, chỉ còn lại Vân Chính Thiên sừng sững đứng giữa thế giới đen tối kia, ngạo nghễ vô cùng.

    “Làm, làm sao có thể?” Thiên Chí Vỹ một mặt đã ngây ngốc. Công kích của hắn tự nhiên tiêu biến, làm sao hắn không thất kinh cho được. Tình huống vừa rồi, Thiên Chí Vỹ cảm thấy giống như chạm tay vào một vũng đầm lầy nhầy nhụa, chỉ trong tíc tắc toàn bộ bùn lầy đều bao trùm lấy hắn, không cách nào dứt ra, rốt cuộc ngậm ngùi bị kéo xuống lòng đất, chậm rãi tan biến.

    Vân Chính Thiên hít mạnh một hơi, đem thế giới màu đen kia thu liễm lại, lúc này cũng ngồi bệt xuống nền đất, nở một nụ cười. Để triển khai cùng khống chế được lĩnh vực vừa rồi, hắn chân chính tiêu hao toàn bộ sức lực cùng tinh lực của mình. Nếu không phải Thiên Chí Vỹ đã nói chỉ cần cản được của hắn một thương tiếp theo của hắn thì trận chiên xem như kết thúc, bằng không lấy hắn năng lực bây giờ tiếp tục đối chiến, tin chắc sẽ rơi vào hạ phong, thậm chí có thể bị đánh bại nếu hắn vẫn muốn giấu nhẹm Thất Diện Kiếm võ hồn tồn tại.

    Bất quá Thiên Chí Vỹ dù sao cũng là thủ lĩnh nơi đây, trước đông người dân như vậy, căn bản không sợ hắn nuốt lời, cho nên lúc này có thể thả lỏng một chút. Vân Chính Thiên cũng không quên nhìn về phía Đinh Hương đang ở khu vực quan chiến, nhe răng cười đồng thời giơ ngón tay cái lên.

    Trận này, hắn thắng rồi.

    ...
     
    inthenight and quangvd like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục
    Chương 315: Đế chế mới
    Thiên Chí Vỹ đứng ở phía đối diện, ánh mắt vào lúc này đã tràn ngập ngây ngốc cùng hối hận. Làm sao hắn không cảm thấy Vân Chính Thiên mặc dù có thể đem mãnh liệt một thương kia đón đỡ, nhưng đồng dạng tiêu hao gần như toàn bộ sức lực, thể trạng suy yếu đến cực hạn. Nếu như hắn không có tự mình đề xuất đổ ước vậy thì bây giờ có thể tiếp tục tấn công, tin sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.

    Thế nhưng đó là nếu như, hiện tại trước mắt tình cảnh này đã rõ mồn một, chỉ còn thiếu tự mình hắn nói ra ba chữ ‘ta đã thua’ mà thôi.

    Thân là thủ lĩnh Thiên Phong bộ lạc, trước mặt bàn dân thiên hạ lại thua cho một tên Hồn Tông bốn hoàn, thật là mất hết mặt mũi. Thiên Chí Vỹ bản tính mạnh mẽ, hắn không sợ gì hết, chỉ sợ mất đi lòng tin của người dân đối với mình.

    Mà một bộ lạc mà mất đi lòng tin với thủ lĩnh, trong tương lai sẽ sản sinh ra rất nhiều bất lợi.

    Ngay thời điểm hắn còn đang lưỡng lự chứa có nhận thua, thì Vân Chính Thiên thanh âm đột nhiên vang vọng cả lôi đài:

    “Thiên thủ lĩnh, đa tạ ngươi đã thủ hạ lưu tình, trận này chúng ta xem như ngang nhau.”

    Thiên Chí Vỹ kinh ngạc ngẩng đầu lên, lắp bắp hỏi lại:

    “Ngươi là nói, chúng ta đánh hòa?”

    Vân Chính Thiên không do dự gật đầu: “Đúng là hòa, tuy ta cản được ngươi một thương cuối cùng nhưng đồng dạng tiêu hao toàn bộ thể lực. Nếu là sinh tử chi đấu, ta đã là người thiên cổ dưới thương của ngươi rồi. Như vậy đổ ước kia cũng không cần để ý, chúng ta đánh hòa nhau a.”

    Một lời này vừa nói ra, gương mặt mấy vị chiến sĩ Thiên Phong bộ lạc lập tức giãn ra đôi chút. Mà Khôi Nguyên bộ lạc đoàn người cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm. Dù sao bọn họ cũng đang ở địa bàn người ta mà làm ra hành động ảnh hưởng đến hình ảnh thủ lĩnh bọn họ, cũng không có cái gì tốt đẹp hậu quả.

    Công bằng mà nói, Thiên Chí Vỹ cũng không thua cho Vân Chính Thiên, đổi lại Vân Chính Thiên vì lý do cá nhân cũng không thể sử dụng toàn bộ chiến lực của mình. Cho nên kết quả này, có thể tạm gọi là ngang tài ngang sức.

    Thiên Chí Vỹ nghe vậy, chỉ đành thở dài một cái, nội tâm âm thầm cảm kích đối phương. Hắn làm sao không biết Vân Chính Thiên là đang cấp cho hắn một cái mặt mũi.

    Thật là, cái tên tiểu tử này cũng không quá xấu bụng. Rốt cuộc mình vẫn phải chịu xuống ân huệ của hắn. Như vậy thì làm sao có tư cách làm khó dễ kế hoạch của hắn nữa bây giờ. Bất quá, Đinh Hương ánh mắt cũng thật không tệ a, đi với tên này, sự an toàn của nàng không cần lo nghĩ nữa.

    Thiên Chí Vỹ minh bạch, vào lúc này ngẩng cao đầu giơ cao cánh tay vẫy chào toàn bộ người dân. Đi song song với Vân Chính Thiên rời xuống lôi đài

    Hoan hô!

    Khán giả trầm trồ một trận vỗ tay vang lên, đối với bọn họ mà nói, thủ lĩnh của bọn họ không chỉ nương tay mà còn chỉ điểm cho tên bốn hoàn Hồn Tông kia một chút nữa. Lại thêm lời Vân Chính Thiên vừa nói, khán giả tư thái cực kỳ hai lòng. Như vậy Thiên Chí Vỹ tồn tại vô địch trong lòng họ vẫn như cũ không mất đi.

    Đây chính là cục diện tốt nhất mà Thiên Chí Vỹ có thể nghĩ đến.

    “Có thể nói cho ta biết, lĩnh vực vừa này tên gọi là gì không? Ta có cảm giác toàn bộ lực lượng tự nhiên mất đi khống chế, cứ như vậy mà biến mất.” Thiên Chí Vỹ tò mò hỏi.

    Vân Chính Thiên cũng không có giấu giếm, trực tiếp đáp:

    “Hồn kỹ lĩnh vực này, nên gọi là ‘Hắc Giới’ đi. Năng lực của nó chỉ có một, đó là đồng hóa. Vừa nãy chính nó đã đem toàn bộ thương ý của ngươi triệt để đồng hóa thành một phần của thế giới đen tối kia, cho nên ngươi mới có cảm giác bản thân mất đi khống chế lực đối với công kích của mình. Bất quá, loại này lĩnh vực một khi triển khai ra, tiêu hao hồn lực cùng tinh thần lực rất nhiều, vạn nhất gặp phải đối thủ có trình độ tinh thần lực cao hơn, ta cũng không nắm chắc có thể đắc thủ.”

    Nghe vậy, Thiên Chí Vỹ nghi hoặc hỏi: “Không lẽ nói, ngươi tinh thần lực trình độ đã vượt qua ta. Ta nhìn vậy chứ tinh thần lực đã tiếp cận Linh Uyên Cảnh a, lấy ngươi tuổi tác, tuyệt đối không thể so với ta hơn được.”

    Vân Chính Thiên lần nữa mỉm cười, khiêm tốn đáp: “Thật là may mắn, vài ngày trước gặp được cơ duyện, đột phá Linh Uyên Cảnh sơ giai a.”

    “Ồ.” Thiên Chí Vỹ kinh hô. Đối thoại dừng lại ở đây, hắn cũng không có hỏi nữa, dù sao hồn sư mỗi người đều có bí mật của mình, Vân Chính Thiên sảng khoái giải thích như vậy, đã là rất hiếm thấy rồi. Nhất thời Thiên Chí Vỹ hảo cảm đối với Vân Chính Thiên tăng lên một chút.

    “Hèm! Được rồi, chúng ta trở về bản doanh nói chuyện một chút.” Thiên Chí Vỹ bất đắc dĩ lắc đầu nói. Còn tưởng sẽ dạy dỗ tên phu quân của Đinh Hương một bài học, ai ngờ chính mình lại nhận được một bài học nhớ đời, thật là xấu mặt a.

    Trận chiến kết thúc, người dân Thiên Phong bộ lạc cũng tản dần đi, lôi đài chớp mắt đã vắng bóng người.

    Vân Chính Thiên cùng đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc cũng nhanh chóng trở lại phòng làm việc của Thiên Chí Vỹ, một lát sau lại tới thêm hai vị chiến sĩ Thiên Phong. Một tên mọi người đã quen mặt, là Hắc Sơn đội trưởng, người còn lại chính là vị thống lĩnh Thiên Phong bộ lạc vẫn chưa từng xuất hiện, hắn gọi Giang Tiểu Phi.

    Giang Tiểu Phi là một tên trung niên nam tử, vóc người thon dài mảnh khảnh, so với Hắc Sơn thể trạng khôi vĩ kia thì khác nhau một trời một vực. Vân Chính Thiên phán đoán tên Giang Tiểu Phi này có lẽ sở trường thiên về tốc độ, nhất định là một tên mẫn công hệ chiến hồn sư. Thực lực có lẽ cũng chỉ thấp hơn Thiên Chí Vỹ một chút, nhưng đồng dạng là bảy hoàn Hồn Thánh.

    Thiên Phong bộ lạc trong tộc cường giả như mây, lại có đến hai vị Hồn Thánh, chẳng trách địa vị cao đến như vậy.

    Thiên Chí Vỹ, Giang Tiểu Phi, Hắc Sơn ba người, chính là đại diện cao tầng Thiên Phong bộ lạc, chịu trách nhiệm hết thảy mọi hành động trong và ngoài bộ lạc thời gian này. Hôm nay ba người bọn họ tập trung lại, dĩ nhiên muốn bàn về kế hoạch Khôi Nguyên bộ lạc nói tới. Ba người bọn họ bí mật trao đổi riêng với nhau, khoảng nữa canh giờ sau cuối cùng đi đến kết quả.

    Thiên Chí Vỹ là người lên tiếng trước hết:

    “Hiện tại phụ thân của ta, cũng là tiền nhiệm thủ lĩnh Thiên Phong bộ lạc tạm thời bế quan không có tham dự hội nghị được. Cho nên ba người chúng ta sau khi bàn bạc với nhau, tạm thời thay mặt lão nhân gia đưa ra quyết định. Thiên Phong bộ lạc đồng ý kết liên minh với Khôi Nguyên bộ lạc, thực hiện kế hoạch thống nhất các bộ lạc tại Lưỡi Quỷ đại đạo. Sau đó sẽ tiến hành truy quét toàn bộ hồn thú ra khỏi nơi này. Bất quá, chúng ta còn một số qui định cần phải nói rõ ngay từ đầu. Hắc Sơn, ngươi nói cho họ nghe.”

    Thiên Chí Vỹ thanh âm nghiêm túc, không còn vẻ bỡn cợt như trước nữa. Điều này làm cho đoàn người Khôi Nguyên bộ lạc cũng nghiêm túc hẳn lên. Đây chính là thời khắc lịch sử, đánh dấu Lưỡi Quỷ đại đạo thập đại bộ tộc chuẩn bị bước sang một trang sử mới.

    Hắc Sơn đội trưởng bước lên, nói:

    “Thứ nhất, cần phải thành lập một Ủy Ban Lãnh Đạo độc lập. Ủy viên sẽ là những thủ lĩnh nồng cốt tại các bộ lạc đồng ý kết liên minh mà không xảy ra chiến đấu. Sau này các tiêu chí để các thành viên sẽ được xét duyệt tiến vào Ủy Ban Lãnh Đạo sẽ được thảo luận sau. Trước mắt ủy viên chỉ có hai người là Đinh thủ lĩnh và Thiên thủ lĩnh. Thứ hai, Vân Chính Thiên và Giang Tiểu Bình sẽ là hai vị thống lĩnh đầu tiên đại diện cho quân đội của đế chế mới thành lập. Lãnh trách nhiệm đi đầu trong các nhiệm vụ chiến đấu, truy quét hồn thú. Chiến sĩ dưới trướng sẽ được tuyển chọn sau.”

    Hắc Sơn nói xong, Đinh Hương thản nhiên gật đầu đáp ứng, chuyện này bộ lạc của nàng cũng suy nghĩ từ trước. Một đế chế mới xây dựng cũng dựa trên nền tảng bộ lạc cũ, đó là phân chia tầng lớp lãnh đạo và tầng lớp thực thi.

    Vân Chính Thiên mặc dù có tố chất lãnh đạo nhưng hắn đã nói bản thân chỉ muốn chiến đấu trên chiến trường, thành ra giao cho hắn vị trí thống lĩnh, thậm chí sau này trở thành nguyên soái cũng phi thường phù hợp.

    Như vậy, Khôi Nguyên và Thiên Phong bộ lạc trước tiên đạt thành thỏa hiệp liên minh. Bước đầu tiên xây dựng một đế chế thống nhất đã thành công mỹ mãn. Có Thiên Phong bộ lạc trợ sức, kế hoạch thống nhất không nghi ngờ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Mà công lao lớn nhất, không thể không nhắc đến Vân Chính Thiên.

    Cho dù là ở chỗ nào đi chăng nữa, chỉ cần còn nằm trên Đấu La Đại Lục, đều lấy thực lực vi tôn. Nắm giữ thực lực, ngươi liền nắm giữ chính nghĩa và đạo lý trên thế giới này.

    “Sắp tới, các ngươi dự tính đi tới nơi nào?” Thiên Chí Vỹ hỏi.

    Đinh Hương suy nghĩ một chút, theo kế hoạch thì bọn họ nên tìm đến Thiết Huyết bộ lạc, chủ yếu lấy danh nghĩa đòi nợ mà dồn ép đối phương gia nhập liên minh. Tin chắc sẽ có nắm chắc năm phần thành công.

    Bất quá Vân Chính Thiên lúc nãy đã cân nhắc suy nghĩ qua một việc. Đế chế mới thành lập, rất cần nhiều tài nguyên chống đỡ. Vả lại để xây dựng thanh thế thì không thể thiếu một tòa thủ phủ đàng hoàng. Tòa thủ phủ này, tốt nhất là phải xây dựng trên mặt đất, chủ yếu để trấn áp hồn thú từ từ và tạo dựng lòng tin trong liên minh.

    Đối với ý kiến này của hắn, Đinh Hương cũng thập phần đồng tình. Vì vậy họ cũng quyết định thay đổi mục tiêu tiếp theo từ Thiết Huyết sang một bộ lạc có tài lực nhất.

    “Chúng ta dự tính đi Kim Tiên bộ lạc.”

    ...
     
    inthenight and quangvd like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)