[Kiếm Hiệp Cổ Điển] Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt

  1. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt

    Tác giả: Ôn Thụy An
    -- o --

    Quyển VIII: Tẩu Long Xà
    Chương 2 - Nữ nhân hiếu thắng
    Phần 3 - Đêm càng khuya càng náo nhiệt!

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    ‘Người xa lạ’ cũng đến vào buổi tối.

    Tựa như gần đây cái vùng hoang sơn dã lĩnh này vào ban đêm đặc biệt náo nhiệt.

    Đêm càng khuya càng náo nhiệt.

    Thật kỳ quái, tựa như chỉ tại Quỷ thành cùng Phong Đô thành mới có hiện tượng như vậy.

    ... La Bạch Nãi trong miệng lẩm ba lẩm bẩm, trong lòng mơ mơ hồ hồ, thì thà thào.

    Hắn mặc dù sợ quỷ nhưng không biết sao trong đầu không quên đi được nữ quỷ mài đao kia, thân thể thon dài trắng ởn kia.

    ... coi như là quỷ hắn cũng muốn gặp một lần nữa. Dù sao thì nữ thể ưa nhìn rất khó gặp. Huống chi thân thể lạnh như băng kia liên tục thiêu đốt tâm tư của hắn, vừa dâm tà, vừa thánh khiết, vừa tinh khiết, vừa hèn hạ ...

    Vì muốn không nghĩ tới nữ (quỷ thân) thể kia nữa, hắn hết sức chuyển luồng suy nghĩ sang những vật khác.

    Vừa nghĩ liền nghĩ đến cái áo ướt sũng, nữ thể như ẩn như hiện sau tấm áo.

    ... là áo của Diễm Mộng do hắn toé nước vào.

    Trời!

    ... người hắn không biết có phải là Hỏa Diệm sơn hay không!

    Chưa từng nghe nói qua vào thu ở cái vùng sơn dã cao như vậy lại không chút lạnh lẽo!

    La Bạch Nãi không thể làm gì khác hơn là lại chuyển hướng suy nghĩ sang chỗ khác:

    Nghĩ tới chuyện xấu nhất, khó coi nhất!

    Đột nhiên linh cơ chợt động!

    Hắn nghĩ tới,

    Thiết Bố Sam!

    ... vừa hôi vừa xấu Thiết Bố Sam!

    Vừa nghĩ tới lão La Bạch Nãi đã không nhịn được hai tay nắm chặt nén thanh âm trong cổ họng nhưng cũng phu ra một câu:

    "Ta thật là thật ghét lão quá ... "

    Hắn nói thấp giọng.

    Hắn không muốn kinh động mọi người.

    ... trong lòng hắn biết: những cô gái này đã đủ khiến cho hắn ngu ngơ rồi, hắn không muốn các nàng tưởng hắn điên, đầu óc có liên quan đến loài bò.

    Tuy nhiên bất kể thế nào trong lòng hắn khi căm hận một người dù sao cũng phải phát tiết một chút mới được.

    Dù sao thì hắn không đánh người, không giết người, không hành hạ người chỉ thấp giọng nói một câu, nắm tay nhảy nhót cũng không phải là mối họa.

    Không nghĩ tới ...

    Không ngờ hắn mới nhảy nhót, kêu lên be bé vài tiếng thì hai con ngựa bên cạnh hắn cùng nhau chồm thẳng lên hí dài:

    "Hí.. í iií ii íi ííi ..í ... "

    Rất lớn.

    Giữa đêm trên núi.

    ... nơi hắn đứng là ở bên phải chuồng ngựa, Thiết Bố Sam không biết là đang giám sát hay là muốn làm bạn (quỷ tha lão đi!) mà luôn ở nơi lân cận với hắn (không hi vọng được lão bị quỷ tha thì quỷ hại lão đi!), lão còn đang ngáp dài ở gần hắn, hắn đã lập tức cảm thấy gió cuốn mùi thây, thi khí ngất trời xông vào mũi rất khó ngửi.

    Hắn thật không ngờ, tuyệt đối không ngờ hắn chỉ nhảy nhót như thế mà những thớt ngựa kia có phản ứng kích động như vậy. Nhanh, mạnh mẽ và căm phẫn như vậy!

    ... chẳng lẽ đám ngựa này với Thiết Bố Sam có hôn thú?

    Hay là Thiết Bố Sam hí?

    Không phải!

    Bởi vì hắn lập tức phát hiện từ xa truyền đến tiếng ngựa hí.

    Hắn chưa từng nghe qua tiếng ngựa ‘sáng’ như vậy,

    Réo rắt như vậy, hùng tráng như vậy, sung mãn như vậy, ương ngạnh như vậy ... Đột nhiên lại khiến cho hắn hiểu được hảo hán trong lịch sử là như thế nào tung hoành ngang dọc, gầm thét mà đến, gào thét mà đi, công thành lược trì, nhanh nhẹn dũng mãnh đó mới thực là thiết huyết nam nhi, thiết kỵ anh phong!

    Một tiếng ngựa ‘sáng’ khiến cho hắn nghĩ đến tiếng gió phiêu phiêu miền quan ngoại, cái mênh mông vùng tái ngoại, hoang mạc mạc biên cương!

    Thì ra là bọn ngựa hí là vì hô ứng, nghênh đón con ngựa phương xa đang tới.

    ... ngựa tới từ phương xa tất có khách tới từ phương xa, quỷ chẳng lẽ cũng cưỡi ngựa sao!

    La Bạch Nãi luôn thích sự náo nhiệt.

    Hắn lập tức vọt ra cửa trước để xem.

    Xem cái gì?

    Đương nhiên là xem náo nhiệt.

    Xem cái gì náo nhiệt?

    Hắn muốn xem ai tới? Là người? Hay là quỷ? Con ngựa kia, nếu tới từ âm ti địa ngục thì có phải mã diện sứ giả không? Phía sau có ngưu đầu không?

    Hắn vừa xem tới liền chết trân.

    Khách nhân phương xa tới rất nhanh.

    Con ngựa kia cũng phóng nhanh như gió, dưới ánh trăng nó to lớn vô cùng, cường tráng vô cùng, lúc phi tới lông bờm tung bay, màu lông dưới trăng như tuyết cuốn gió, quả thực là nó phi đến khách điếm. Rất nhanh!

    Nó nhanh đám người Diễm Mộng cũng không chậm, vừa nghe tiếng ngựa hí phía ngoài mọi người đã cầm đao cầm kiếm tụ trước điêm rồi.

    Ngựa dừng chân.

    Trên ngựa là một nữ tử.

    Ngựa dừng chân nhưng chiếc áo choàng màu tím vẫn tung bay, nhất thời chưa ngừng lại.

    Áo choàng tung bay che nghiêng khuôn mặt má lúm đồng tiền, La Bạch Nãi nhìn từ đuôi đến đầu chỉ cảm thấy buồn cười không kìm được tiếng grừm grừm trong cổ.

    Áo choàng dừng lại ánh mắt La Bạch Nãi cũng dừng lại.

    Hắn không chớp mắt.

    Người bất động.

    Dời không đi.

    Hắn hi vọng mình hoá thành ong mật. Hắn nghĩ mình hóa thân thành con muỗi. Tuy nhiên nhất thiết không thành con ruồi (đừng đùa dai chứ, thành ruồi bâu trên người Thiết Bố Sam à? cái mớ vải bố hắn còn dính đầy máu mủ kìa!) hoặc giả biến thành áo choàng đều được (được nhất là nhân mã hợp nhất!). Tóm lại tầm mắt của hắn cùng linh hồn trong nhất thời ba khắc cũng không rớt ra khỏi cô gái xa lạ sau lưng có đeo một thanh đao kia.

    Chẳng qua là mọi người có chút khẩn trương, không biết người tới là địch hay bạn ... tuy vậy cũng có chuyện tốt, nhìn dáng dấp cô ta nhất quyết không phải quỷ.

    Lại thấy Diễm Mộng cười nhẹ một tiếng tựa như thở ra một hơi, bước lên phía trước đến bên cạnh con ngựa, ngẩng gương mặt mang theo chiếc cằm nhỏ quât cường, nói:

    "Cô đã đến rồi!"

    Thanh âm mang một chút vui mừng.

    "Ta tới rồi!"

    Người nọ nhảy xuống ngựa, động tác rất nhẹ nhàng.

    "Ngựa tốt!"

    Diễm Mộng lấy tay nhẹ nhàng vuốt cổ ngựa.

    Thớt ngựa hí một tiếng nhẹ còn lắc đầu trừng mắt nhìn.

    "Chỉ có nó mới có thể giúp ta phi tinh tái nguyệt kịp lúc tới đây giúp cô!"

    "Đa tạ!"

    "Khoan nói mấy chuyện này ... rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

    Nghe hai nàng thân mật nói chuyện mọi người mới thở ra một hơi. Chỉ là một hơi khác lại dâng lên, cô gái xa lạ tới đây có thể coi như là cường viện sao?!

    Diễm Mộng cũng không giới thiệu cô gái diễm lệ này với mọi người, ngược lại kéo tay nàng sóng vai đi lên lầu, trước lúc lên lầu còn dặn dò tốt chuẩn bị nước nóng, rượu và thức ăn cùng việc phòng vệ, cho ngựa ăn, phương thức tuần tra, canh gác, ám hiệu.

    Nói xong dù mọi người trong lòng hồ nghi nhưng vẫn chấp hành. Lúc này Diễm Mộng mới phát hiện có một cặp mắt không nháy, miệng há hốc chính là La Bạch Nãi, nàng không khỏi bật cười:

    "Ngươi rất biết cách lấy lòng người khác! Bạn tốt của ta tới đây để giúp ta, ngươi nói gì để hoan nghênh, chào đón đi!"

    La Bạch Nãi vẫn ngây ngẩn cả người.

    Diễm Mộng nhíu mày:”Ngươi nói đi!"

    La Bạch Nãi ngơ ngác.

    Diễm Mộng có chút bực bội:”Ngươi trúng tà à?"

    La Bạch Nãi đáp:”Không!"

    Diễm Mộng giẫm chân:”Vậy ngươi nói gì đi!"

    La Bạch Nãi suy nghĩ, cân nhắc nặng nhẹ rồi thận trọng nói:”Ta nói không ra! Ta có thể ca không?"

    Diễm Mộng vừa bực mình vừa buồn cười, tỉnh khô nói:”Thật không? Ngươi hát rất khó nghe đó!" Ngay cả cô nương kia đối với hắn cũng hết sức hứng thú:

    "Ngươi thích ca cứ ca có sao đâu!"

    Lúc này, Diễm Mộng cùng cô gái nọ đang dừng ở trên cầu thang, La Bạch Nãi bên dưới, bỗng nhiên hắn cất giọng, ca lớn:

    "A ối a này … khách nhân phương xa mời lưu lại ... a ối a này … khách nhân phương xa mời lưu lại, lưu lại! … A ối a, là lá la la … chứ a ối a la lá la là … khách nhân phương xa mời lưu lại, chết đến nơi cũng nên lưu lại, ta cũng vậy vì cô lưu lại, ta vì cô lưu lại có chết không từ, cô không ở lại ta sẽ ngã xuống, cô không ở lại nước mắt ta rơi ... a ối a …"

    Diễm Mộng khoát tay, giậm chân quát ngưng:”Được rồi! Được rồi! ... Câm mồm! Câm mồm! Đủ rồi … đủ rồi!"

    Ngay cả cô nương kia cũng bị doạ cho sợ đến xanh mặt mất hẳn vẻ tiêu sái từ trên lưng ngựa bước xuống, nàng thấp giọng khẽ hỏi:”Hắn … hắn … hắn … là ai vậy?"

    Diễm Mộng lúc này mới định thần lại nhưng màng nhĩ vẫn còn hơi đau:”Hắn à? Hắn là La hát Vấn là chi giao của Tam Cô đại sư, bằng hữu của Vương Tiểu Thạch, là một tiểu nha sai!"

    Cô gái nọ hồn về nhập thể vuốt ngực miễn cưỡng cười nói:”A ha! Tiếng ca thật là ... lớn quá mà!"

    La Bạch Nãi si ngốc nói:”Lúc ta tắm hát tốt hơn!"

    Cô gái bất giác nhoẻn miệng cười.

    La Bạch Nãi quả thực hoàn toàn ngây dại :”Diện mạo cô!"

    Cô gái ngạc nhiên hỏi:”Diện mạo ta?"

    La Bạch Nãi si ngốc nói:”Giống một người!"

    Cô gái cười:”Dĩ nhiên giống người rồi! Chẳng lẽ giống quỷ sao?"

    "Không!" La Bạch Nãi mê mẩn nói:”Cô giống như một nữ tử, một cô gái ta quen biết!"

    "Người nào?"

    Cô gái cũng có một chút tò mò.

    "Ôn Nhu!" La Bạch Nãi thần trí bay bổng nói:”Đó là hồng phấn tri âm, sinh tử chi giao của ta. Bọn ta như một đôi rêu xanh, hai bao hồ điệp, chín thành ống nhổ ..."

    Đột nhiên, tật cũ của hắn tái phát, mấy chữ, lượng từ, hình dung tất cả đều rối tinh rối mù, nhất thời hỏng bét.

    Cô gái gập người cười một tiếng:”Ta không phải là Ôn Nhu."

    Nàng cong đôi môi đỏ mọng nói:”Ta cũng không ôn nhu!"

    Vừa nói vừa cùng Diễm Mộng tay trong tay lên lầu, vào phòng.

    La Bạch Nãi tình thâm tựa biển nhìn ánh đèn trong lầu cơ hồ sẽ lập tức theo sau nhưng lại nghe bên cạnh có thanh âm ‘rắc, rắc’.

    ... đó là thanh âm bẻ tay của bà lắm chuyện Trương đại mụ.

    Sau khi tới vùng hoang sơn này La Bạch Nãi mỗi đêm đều nghe thấy thanh âm của bà lắm chuyện này.

    Bởi vì Trương Thiết Thiết luôn nghỉ ngơi gần nơi hắn ngủ.

    Mặc dù tất cả mọi người còn chưa biết cô gái này là ai, tên gọi là gì nhưng cô gái này đã bắt đầu tham gia cùng mọi người trong kế hoạch phòng ngự, chuẩn bị phản kích thậm chí chủ động xuất hiện tại vùng phụ cận, bất kể trước sau phải trái trên dưới có điều gì khác lạ lập tức tứ phương tiếp ứng.

    Cho nên đến tối ngày thứ hai, mười lăm tháng tám, các nàng cho là tới sẽ không phải là quỷ mà chính là đại lão hổ cho nên ẩn nấp, mai phục, chuẩn bị xuất kích.

    Quả nhiên các nàng phát hiện kẻ địch, một đoàn người đang chậm rãi tiến lên núi.

    Hơn nữa càng lúc càng tới gần.

    Các nàng chờ đợi, tập kích.

    Nhưng đám người nọ hết sức chậm chạp không có hành động gì.

    Cho nên Diễm Mộng quyết định thử,

    Nàng sai Lý Tinh Tinh kêu cứu mạng.

    ... ở trong khách điếm nơi hoang sơn một nữ tử lớn tiếng gọi cứu mạng thì đối phương là địch hay bạn có võ công hay không, lai lịch thế nào chắc chắn thoáng cái là lộ mặt.

    Cho nên, mới có chuyện Vô Tình xông vào khách điếm cứu người nhưng lại chui vào lòng nữ tử cầm đao kia.

    Mới có chuyện La Bạch Nãi huênh hoang tự xưng thiên hạ đệ nhất bộ khoái trước mặt Vô Tình.

    Mới có việc Vô Tình phát hiện người phục kích là Tập Mai Hồng ... nhờ đó mà mọi người mới biết được tên nàng.
     
  2. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt

    Tác giả: Ôn Thụy An
    -- o --

    Quyển VIII: Tẩu Long Xà
    Chương 3 - Sự trốn chạy quái dị của lão hổ
    Phần 1 - Không khách cũng là quán!

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Mười lăm tháng tám là Trung thu, quỷ không xuất hiện, lão hổ không tới chỉ có Vô Tình, Niếp Thanh là khách không mời mà đến, đến cái nơi hoang sơn dã lĩnh này, Vô Tình xém chút nữa đã được Tập Tam tiểu thư một đao chém chết.

    Tuy vậy, hoàn hảo, hết thảy mọi việc cuối cùng cũng đã hiểu rõ.

    ... Viên Hầu nguyệt nằm trong khoảng từ ngày mười ba tới ngày mười sáu, Ngô Thiết Dực, Đường Hoá, Vương Phi những người này tối nay không xuất hiện sớm muộn cũng sẽ hiện thân.

    Về phần quỷ quái đã có sát cơ mở đầu, rốt cuộc có tránh được nhân quỷ đại chiến hay không phải nhìn âm thịnh hay dương suy? Chính không thắng được tà sao?

    Chuyện đáng mừng chính là.

    Đối với nhóm Vô Tình mà nói đám người trong Diễm Mộng khách điếm là bạn không phải địch.

    ... tất cả mọi người đến là để đối phó Ngô Thiết Dực, đại lão hổ cùng một đám vây cánh, hung đồ, sát thủ !

    Như vậy cũng tốt!

    ... là bạn không phải địch.

    Cùng căm thù địch!

    "Thật tốt quá!" Diễm Mộng sực nhớ nàng là lão bản khách điếm (nàng tuyệt đối không thừa nhận nàng là lão bản nương bởi vì nàng căn bản là lão bản, nữ lão bản):"Nơi này hoang vu cằn cỗi, đất cằn sỏi đá, không có gì để khoản đãi nhưng chư vị đường xa mà đến lại là khách quý, nay mọi người cũng đã hiểu nhau rõ ràng, không có hiểu lầm! Nếu không là địch nhân thì là bằng hữu, các vị tuy không phải lữ khách, chỗ ta đây tuy phòng ốc sơ sài vẫn có thể là nơi để mọi người che gió, che mưa nghỉ chân một lúc, hít thở một chút không khí trong lành. Dù sao đây cũng dịch quán duy nhất tại ngọn cô phong này, các vị chịu thiệt đặt chân tới không bằng đi tắm rửa trước, nghỉ ngơi tại phòng hảo hạng, không biết ý các vị như thế nào?"

    "Thật tốt quá! Cám ơn thịnh tình của cô!" Vô Tình cười khẽ một tiếng, chợt thu lại nụ cười:”Tuy nhiên chúng ta không vì nghỉ chân mà đến đây!"

    Cũng không biết sao khi gã cười thật giống như một đóa hoa sen, đoá hoa phá băng mà ra. Chợt không cười lại như thiên băng địa liệt khiến mọi người trong lòng chợt lạnh, rét run cả lên.

    "Nơi đây xem ra hòa hoãn yên tĩnh nhưng Ngô Thiết Dực tùy lúc sẽ đến, yêu mỵ quỷ quái cũng không biết chính xác lúc nào lại giết người, nhìn qua hai sự kiện này không liên quan đến nhau, tức là quỷ cùng lão hổ vốn là không thể nào thông đồng, nhưng suy luận, phân tích kỹ có thể thấy được nhiều điểm rất đáng ngờ! Căn bản chẳng khác trùng điệp nhất thể, có kẻ hai mang. Những chuyện trước đây xảy ra có chút ngoài ý muốn, bọn ta trước tiên cần tìm hiểu tường tận, nắm lại cho rõ những điểm yếu hại, tìm điểm đột phá!"

    Thần sắc Diễm Mộng có chút kinh ngạc.

    Nhưng cũng chỉ thoáng qua.

    Tuy chỉ là thoáng qua nhưng thần sắc nàng khi ngạc nhiên cực đẹp.

    Môi của nàng rất mỏng, rất diễm lệ, hơn nữa khẽ mở ra khi ngạc nhiên có thể thoáng thấy được hàm răng đều tăm tắp rất hấp dẫn đẹp mắt.

    Sau đó nàng suy tính kỹ.

    Rồi nàng phân phó:”Mọi người từ tìm chỗ ngồi xuống đi! Đại bộ đầu làm chuyện công trước tiên muốn tra án."

    Tất cả mọi người ngồi xuống.

    La Bạch Nãi gần đây lại ngưỡng mộ Vô Tình ... nên dường như có nhích tới gần một chút, chắc là để có thể dính thêm chút hào quang, chăc thế!

    Chỉ có một người không chịu ngồi.

    Thiết Bố Sam!

    ... hắn đại khái muốn ngồi cũng không ngồi được, nêu ngồi xuống, mớ băng vải nặng nề trên người chỉ sợ bung rách ra.

    Khi đó hậu quả cực nghiêm trọng, những thứ khác không nói chỉ riêng mùi thối kia cũng đã chết người.

    Vô Tình nói:”Để tiện phá án, có vài trọng điểm cùng chi tiết ta muốn biết để có thể dễ dàng phá án!"

    Diễm Mộng tựa như có chút bi thương, tâm như đã chết cất tiếng:”Ngươi hỏi đi chúng ta biết sẽ đáp!"

    Vô Tình hỏi:”Đỗ cô nương có phải bị Ngô Thiết Dực cưỡng hiếp không?"

    Đó là câu thứ nhất gã hỏi.

    Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi trên giường gạch chấn động tay nắm chặt góc chăn.

    Diễm Mộng từ kẽ răng phu ra một câu:”Là lão thất phu đó!"

    Vô Tình biết chuyện như vậy Đỗ Tiểu Nguyệt sẽ đáp không được nhưng gã không thể không hỏi.

    "Chuyện xảy ra khi nào?"

    Lại là Diễm Mộng đáp lời:”Hai tháng trước!"

    Chợt người đang cúi đầu gào thét, tiếng thét như ẩn ức, đè nén lâu ngày, cực kỳ hung mãnh.

    Đó là Thiết Bố Sam.

    Trong mắt hắn kéo hai luồng hàn quang không khác thú dữ là mấy.

    Án mắt Vô Tình lay động, hai mắt trắng sáng như tuyết, đen mun lấp lánh bắn ra tia nhìn bén nhọn cắm vào đại hán gù lưng nọ.

    Diễm Mộng giải thích:”Lão Thiết rất đau lòng vì Tiểu Nguyệt, lão xem nàng như là nữ nhi của lão vậy!"

    ... nữ nhi gặp phải chuyện như thế dĩ nhiên không muốn có người nhắc lại. Huống chi Đỗ Tiểu Nguyệt yếu ớt, thiện lương vốn vẫn còn tấm thân xử nữ, chuyện này đối với nàng gây ra thương tổn sâu sắc vô cùng. Thật vất vả sau hai tháng hơn nàng mới bình phục chút ít, Vô Tình lại khơi lại chuyện này thật không thể nghi ngờ vết thương của nàng lại bị bươi móc, sự thống khổ hoàn toàn có thể hiểu được.

    Thiết Bố Sam thương yêu nàng nên xúc động phẫn nộ cũng là chuyện thường.

    Điểm này Vô Tình hiểu được.

    Cũng rất thông cảm.

    Cho nên gã hơi thay đổi cách đặt vấn đề:”Nói cách khác hai tháng trước Ngô Thiết Dực có tới nơi này!"

    Diễm Mộng đáp:”Đúng vậy!"

    Vô Tình hỏi:”Một mình lão tới?"

    Diễm Mộng nói:”Không phải! Hắn không bao giờ đi một mình. Hắn là người cẩn thận, cũng là lão hồ ly, cũng tuyệt đối không phải đại lão hổ ưa độc lai độc vãng."

    Vô Tình hỏi tiếp:”Như vậy lúc trước cùng lão đi chung tới đây là người nào?"

    Diễm Mộng đáp:”Hô Diên Ngũ Thập, Uông Tư, Chu Sát Gia cùng Đường Hoá!"

    Vô Tình nhíu mày, ngay sau đó hỏi tiếp:”Trang Hoài Phi không tới sao?"

    Diễm Mộng không cần suy nghĩ đáp ngay:”Không có tới! Hắn không thường tới đây!"

    Vô Tình thở ra một hơi.

    Diễm Mộng lập tức cảnh giác hỏi ngược lại:”Tại sao?"

    Vô Tình có chút mỏi mệt nói:”Con người Trang Thần Thoái ta có biết chút ít. Nếu như gặp chuyện xấu xa cưỡng bức nữ nhân này để hắn trông thấy e rằng cho dù là ân nhân, thượng cấp hắn cũng sẽ không đứng nhìn không quản!"

    Diễm Mộng gật gật đầu nói:”Lần trước hắn đúng là không tới!"

    Vô Tình nói:”Vậy Vương Phi đâu?"

    "Hắn?" Diễm Mộng sửng sốt một lúc:”... chắc là có tới!"

    "Chắc là?" Vô Tình dĩ nhiên không bỏ qua hai chữ này:”Nói thế là sao?"

    "Chúng ta chỉ có thể đoán!" Diễm Mộng nói:”Vương Phi nếu tới cũng là chui ngay vào bên trong phòng số sáu. Cho nên rốt cuộc hắn có tới hay không? Tới trước hay là tới sau? Chúng ta cũng biết không chính xác. Chỉ biết là đêm hôm đó, phòng số 6 trên giường có người ngủ quá, khăn mặt, bát đũa, đồ ăn đều có người động tới!"

    "Cho nên theo lý,” Vô Tình nhíu mày:"Các cô cho là hắn đã tới!"

    Diễm Mộng hết sức giảo hoạt hỏi ngược lại:”Ngươi tại sao phải tính toán chi li chuyện ai tới, ai không tới như thế? Không phải trọng yếu hơn là cao thủ hạng nhất cùng Ngô Thiết Dực tới là ai sao? Lần trước bọn họ người đông thế mạnh hoặc thế cô lực đan với chuyện lần này bọn ta muốn phục kích bọn họ có quan hệ gì?"

    "Có!"

    Vô Tình đáp chỉ một từ.

    Những chuyện khác gã tùy ý Lão Ngư và Tiểu Dư trả lời.

    "Công tử phải biết được lần trước tới là người nào chính là muốn đoán thực lực chiến đấu của địch nhân .... nếu người tới là lực lượng tại chỗ thì dựa vào lực chiến đấu của chúng ta có thể giải quyết không?" Tiểu Dư nói:”Hơn nữa từ câu trả lời của cô nghe ra hai tháng trước Ngô Thiết Dực ít nhất đã cùng Đường Hoá, Chu Gia còn chưa trở mặt, bọn họ còn đồng đạo!"

    "Ta nghĩ trọng yếu hơn cả,” Lão Ngư nói:”Công tử nhà ta cảm thấy một quan lớn triều đình đồng thời cũng là võ lâm cao thủ hơn nữa đã hoá thành dân liều mạng vì sao lại lúc trăng tròn thiên tân vạn khổ ngàn dặm xa xôi lặn lội đường xa đi tới nơi này, cùng đi còn có một đám hảo thủ âm ma võ công cao cường mật nghị? Là vì chuyện gì? Nói cái gì?"

    Trong nhất thời mọi người đều tĩnh lặng.

    ... tại sao?
     
  3. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt

    Tác giả: Ôn Thụy An
    -- o --

    Quyển VIII: Tẩu Long Xà
    Chương 3 - Sự trốn chạy quái dị của lão hổ
    Phần 2 - Không thích cũng làm!

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Không ai đáp được.

    ... Ngô Thiết Dực xuất lĩnh một đám võ lâm cao thủ vào đêm trăng tròn tới đây mật nghị, rốt cuộc vì cái gì?

    Ai cũng đáp không được.

    ... nhưng đằng sau câu hỏi ai cũng cảm thấy có điều kỳ quặc, bên trong có nhiều ý tứ.

    Đúng vậy, là vì cái gì?

    "Nếu mọi người đáp không được, không bằng để cho ta trước hết thỉnh giáo mọi người!" Vô Tình nói:”Tôn lão bản, cô vì sao phải ở chỗ này?"

    Diễm Mộng cũng rất nguyện ý hồi đáp:”Vì tự do!"

    Vô Tình nhíu mày:”Tự do?"

    Gã thường cau mày nhiều hơn cười.

    Diễm Mộng nói thêm vài lời:”Ta ở Sơn Đông Thần Thương hội bị cha quản hạt rất nghiêm, trong hội quy tắc rất nhiều, cha bất kể ta hay là trưởng bối của lão cũng sẽ quản ta huấn ta, ta ở nơi đó rất không tự tại, rất mất tự do!"

    Vô Tình nói:”Cho dù cô muốn rời khỏi Thần Thương hội tìm kiếm tự do tự tại cũng không nhất định phải lặn lội đường xa đến cái nơi ưng không kêu, chim không bay này chứ?"

    Diễm Mộng lại vuốt nhẹ cằm đáp:”Đúng vậy!"

    Vô Tình đợi nàng nói tiếp.

    Diễm Mộng nhẹ nhàng nói tiếp:”Nhưng ta không có lựa chọn!"

    "Không có lựa chọn?"

    "Phụ thân ta vô cùng nghiêm khắc. Lão nếu không để cho ta rời đi ta có chết cũng không thể rời Nhất Quán đường Thần Thương hội một bước nhưng là do lão đánh giá ta không chính xác, ta cùng lão nhân gia giống nhau ở chỗ quật cường. Ta cầu lão nhiều lần muốn ra bên ngoài xông xáo một phen gầy dựng sự nghiệp, lão hung hăng giáo huấn ta đủ điều nhưng ta không nhụt chí. Nhân lúc có cơ hội ta lại đề cập. Về sau lão muốn lung lạc thế lực nhiều nơi, liền tùy tiện làm chủ muốn đem ta gả cho con trái lớn của Đông Bắc Vương Lâm Mộc Sâm, Thanh Nguyệt công tử, ta bị bức đến đường cùng đã dự định cùng lão ngả bài, không tiếc lấy cái chết phản kháng. Lần này, lão có chút nhượng bộ, lão nói ‘Chỉ ngươi chỗ tốt ngươi không muốn! Ngươi có bản lãnh thì phải đi trấn thủ ở Nghi Thần phong cái nơi yêu ma quỷ quái thường lui tới kia đi! Đến đó mà quản lý khách điếm tại Dã Kim trấn, đó vốn là là chỗ của chúng ta, năm đó chiếm lấy thiên tân vạn khổ không dễ dàng chút nào. Hiện tại không ai đi quản thật hai tay cho không đám người Thái Bình môn cùng Tứ Phân Bán đường rồi!’ lão cho là ta nhất định không dám đi. Lão khinh thường ta!"

    Vô Tình lại chau mày:”Kết quả cô tới chỗ này?"

    "Lão mặc dù hung hãn!” lúc nói Diễm Mộng trong mắt có chút lệ quang:”Nhưng lão dù sao cũng là phụ thân ta hơn nữa rất coi trọng chữ tín!"

    Vô Tình trầm mặc một hồi, gã nhìn sâu vào đôi mắt ẩn ước lệ quang của cô gái vốn là tiểu thư chưa từng trải hiện đã lịnh lãm kinh thế, gã cảm nhận được rất rõ ràng, trọng yếu nhất chính là tự do.

    Gã không khỏi nghĩ ngợi, mình hạ thủ bắt người bỏ tù có án oan hay không?... nếu như là tội không đáng chết thì phạm nhân bị bỏ tù, đánh mất tự do, đó có phải là đã tạo ra bao nhiêu tội nghiệt không!

    "Nhưng nơi này đích xác là hoang liêu cô quạnh, ít bóng người!” Vô Tình nói:”Cô thật không nên tới chỗ như thế!"

    ... một cô gái thiên kiều bá mị như vậy sao có thể trải cả đời ở cái nơi hoang vu mà đến cầm thú cũng ít thấy như thế này được?!

    "Ta cũng thường xuyên xuống núi!" Diễm Mộng khẽ cười, môi nàng mỏng hơi cong lên, tựa như sợi bột được kéo mỏng để làm hoành thánh, mì. Nàng dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi đè nhẹ vành môi xuống, bộ dạng rất thông minh:"Ta có Ngũ Liệt Thần Vua cùng Độc Cô Nhất Vị thay ta trông chừng khách điếm ... huống chi, ta còn có đánh thủ hạ cùng lứa rất trung thành làm trợ thủ, ta không tịch mịch!"

    Vô Tình nhìn các cô gái thành viên trong tổ chức của nàng trong lòng cũng rất tán thành, gã nhìn ra được, những người này rất trung thành với nàng.

    Thậm chí tận tâm tận lực.

    "Thẳng thắn mà nói chỗ này ta đương nhiên không thích nhưng ta thích tự do tự chủ!” Diễm Mộng nói sâu trong ánh như có một giấc mộng:”Có những chuyện ngươi thích lại không thể làm, có những chuyện không thích cũng phải làm. Làm người cũng chẳng khác. Ăn, mặc, ở, đi lại đều như thế. Nói ví dụ làm nữ nhân ta rất không thích luyện võ nhưng không được, muốn tồn tại trên giang hồ không thích cũng phải luyện hơn nữa còn phải luyện cho tốt. Có khi ngươi còn phải phải dựa vào nó mà sống sót."

    Vô Tình gật đầu, ánh mắt nhìn về phía sau Diễm Mộng băn khoăn hỏi một câu:”Bọn họ đều từ Thần Thương hội theo cô đi ra?"

    "Đúng vậy!” Diễm Mộng cười rất đắc ý tựa như ăn trộm được gà của lão hồ ly:”Cha không nghĩ tới ta nói là làm, nói đi là đi. Lão cũng không đành lòng để cho ta ở hoang sơn dã lĩnh tự mìng bươn chải, lại không thể hai lời, lại càng không chịu năn nỉ ta đừng đi nên không thể làm gì khác hơn là tùy ý ta chọn trợ thủ, một đường mà đi!"

    Nàng cười híp mắt, khuôn mặt tươi rói:”Ta chọn bọn họ!"

    Vô Tình rất nhanh đã hiểu được những người này vì sao đối với một nử tử như Diễm Mộng toàn bộ đều cam tâm tình nguyện bán mạng vì nàng mà quên mình phục vụ rồi.

    Một lãnh tụ có thể tín nhiệm thuộc hạ như thế, lúc nhắc đến bọn họ còn hết sức kiêu ngạo, những bộ hạ này không muốn vì nàng ra sức mới là lạ.

    Vô Tình chỉ một ngón tay về phía sau hỏi:”Lão cũng là do cô một tay chọn lựa ra?"

    Người gã chỉ chính là đại hán lưng còng nọ.

    Đại hán hừ nhẹ một tiếng nhưng tựa hồ thân người bên trong đống vải bố co rút lại.

    Vô Tình luôn cảm thấy đại hán này có điểm làm người ta e sợ.

    "Thiết Bạt? Lão đương nhiên là do ta chọn!" Diễm Mộng không chút chê bai đại hán bẩn thối ấy ngược lại vẫn lấy làm kiêu ngạo:”Hắn và Thiết Tú, Thiết Cư vốn là tử sĩ, chiến sĩ, đấu sĩ trong Thần Thương hội, ta chọn lão theo ta, cha ta trong lòng rất đau đớn đó!"

    Xem ra, Diễm Mộng vẫn còn chút ngây thơ chất phác, nàng đối với cha vẫn còn tình cảm.

    "Vậy còn cô?" Vô Tình hỏi Trương Thiết Thiết:”Trương đại tỷ! Tại sao cô muốn cùng Diễm Mộng cô nương tới đây?"

    "Ta phải theo!" Trương Thiết Thiết cười toét miệng, thân thể rung rung:”Ta vốn là bà vú của cô ấy mà!"

    Nàng không chỉ nói còn có động tác minh hoạ, nàng rung động tất cả mọi người đều hiểu cũng không cần, không muốn, không nên hỏi tiếp nữa.

    "Hà ... huynh?" lúc này Vô Tình hỏi Hà Văn Điền, nhưng khi xưng hô có chút do dự, nàng cố ý nữ giả nam trang cần gì phải gọi nàng là tiểu thư, cô nương! Cho nên hay là gọi bằng ‘huynh’ cho phải phép:”Huynh đương nhiên không phải là bà vú của cô ấy!"

    Hà Văn Điền cũng đáp rất thoải mái, rất mau.

    Câu trả lời của nàng là một vấn đề.

    "Ngươi có biết vì sao ta thích giả trang thành nam nhân không?"

    "Không biết!"

    ... ai biết được!

    "Đó là vì ta nghĩ khi xông xáo giang hồ, một nữ tử giả trang thành nam nhân có nhiều tiện lợi!".
    "Ngươi nghĩ xem tiểu thư còn có thể lưu lạc giang hồ đi, ta còn có thể không đi sao?"

    Vô Tình lại hỏi Lý Tinh Tinh:”Tiểu thư nhà cô lúc dẫn cô đi nhất định cô còn rất nhỏ phải không?"

    Lý Tinh Tinh cười.

    Cười có chút xấu hổ.

    "Khi đó ta, Tinh tỷ, Hồ thị tỷ muội, Tiểu Nguyệt muội còn rất nhỏ, người nhỏ nhất mới mười tuổi thôi!"

    "Các cô tự nguyện theo cô ấy tới đây sao?"

    "Khi đó tiểu thư tuổi cũng rất nhỏ!” Lý Tinh Tinh đáp:”Chúng ta từ nhỏ đã là bạn thân!"

    "Tiểu thư với chúng ta tình như tỷ muội!” Ngôn Trữ Trữ phụ họa :”Cô ấy ra giang hồ, chúng ta nói gì cũng được đều đi theo không từ!"

    "Ngươi là đại bộ đầu nhưng chớ xem thường các nàng!” Diễm Mộng cười lớn nói:”Khi các nàng còn nhỏ ở Đông Bắc đã vinh danh tài nữ hơi có danh tiếng. Tinh Tinh tâm tư linh nhạy, mắt rất tỏ lại giỏi về điểm huyệt. Trữ Trữ bắn cung rất giỏi lại có thể nhái theo các loại thanh âm, Tiểu Nguyệt am hiểu trận pháp, kiến thức rất rộng. Có thể nói đều có sở trường đều là nhân tài dưới trướng Thần Thương hội! "

    "Bội phục! Bội phục!" Vô Tình vốn đang muốn hỏi Đỗ Tiểu Nguyệt vì sao mà đến, cùng với chuyện phát sinh hỏi thêm một số chi tiết nhưng lại không đành lòng để nàng đối mặt với ác mộng đã qua nên thay đổi phương thức:”Không phải còn có một cô tên Lương Luyến Tuyên sao?"

    Nhắc tới cái tên này các cô nương trong khách điếm đều lộ vẻ bi phẫn, đau khổ.

    Bởi vì nàng đã chết.

    Nàng vì cứu Đỗ Tiểu Nguyệt mà chết.

    Điểm này Vô Tình biết rõ.

    Cho nên hắn hỏi:”Rốt cuộc là ai giết nàng?"

    Lần này Trương Thiết Thiết, Lý Tinh Tinh, Ngôn Trữ Trữ cùng Hà Văn Điền đồng thanh lớn tiếng trả lời:

    "Ngô Thiết Dực!"
     
  4. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt

    Tác giả: Ôn Thụy An
    -- o --

    Quyển VIII: Tẩu Long Xà
    Chương 3 - Sự trốn chạy quái dị của lão hổ
    Phần 3 - Không làm cũng thích!

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Trên mặt mọi người cũng xuất hiện vẻ bi phẫn.

    Tam kiếm Nhất đao đồng lắng nghe trên mặt cũng hiện ra vẻ căm phẫn sâu sắc.

    ... Ngô Thiết Dực đức cao vọng trọng, niên kỷ cũng đã cao, nữ nhi cũng so ra còn lớn hơn Hà Văn Điền, lại là mệnh quan triều đình, tuần phủ các châu, ấn tín trên thân, binh phù nơi tay, hắn cấu kết phỉ đảng giết người đoạt mệnh, đoạt tài cướp của đã đủ quá đáng lại liên kết thổ hào thân sĩ vô đức, dung dưỡng quân trộm cướp tư thông ngoại địch, thân nắm quân quyền có ý tạo phản đã phạm phải tội lớn xung thiên, tội không thể dung nhưng cũng không tưởng nổi lão thân là trưởng bối lại cùng Diễm Mộng cô nương có qua lại, lại còn có thể gian nhục nữ tỳ Tiểu Nguyệt, sau đó lại giết Luyến Tuyên diệt khẩu, dạng chuyện hèn hạ ác độc như thế thật khiến người sỉ vả, khiến người động nộ!

    Bốn tiểu hài tử tuy chưa hoàn toàn hiểu được hết chuyện người lớn nhưng theo hiểu biết của chúng cũng đã lập tức có phản ứng.

    Ngô Thiết Dực phải chết!

    ... đại lão hổ tất nhiên không thể không đánh!

    Bọn chúng cũng may mắn không có bỏ về nửa chừng, nửa đường quay lại. Mặc dù trên núi có quỷ nhưng cũng có rất nhiều niềm vui. Hơn nữa còn rất náo nhiệt lại có nhiều nữ nhân như thế. Nếu chúng đã lui về dưới chân núi không có phần tham dự truy sát tên đại gian đại ác Ngô Thiết Dực thì ngày sau gặp mặt mọi người thật là mất mặt!

    Cũng tực như Tam kiếm Nhất đao đồng La Bạch Nãi sắc mặt cũng động nộ. Tập Mai Hồng còn lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ có lẽ là vì nàng đã từng cùng Ngô Thiết Dực giao thủ qua.

    Vô Tình cảm thấy bọn họ rất khả ái.

    ... thẳng thằn thể hiện yêu một người hoặc hận một người đều rất khả ái.

    Ít nhất, dám yêu dám hận không giả trá.

    Hành sự theo cảm tính cho dù không là đại trượng phu ít nhất cũng rất thật tình.

    Vô Tình quả thực có chút ngưỡng mộ.

    Nhưng người lớn không thể như thế.

    ... vui buồn hiện ra trên sắc mặt thường thường để cho người ta có cơ hội lợi dụng, có dấu vết có thể tìm ra vạn nhất không tốt còn có thể trở thành vết thương chí mạng.

    Cho nên khi thành nhân thì cười, chưa chắc là cười thật, giận, chưa chắc là giận thật, buồn, không nhất định là buồn thật, vui mừng, không cần thiết trong lòng phải vui vẻ.

    ... một người nếu có thể thể hiện lúc bi là buồn, lúc vui là vui, giận thì giận, vui mừng là vui mừng có lẽ đã gần đến mức hạnh phúc viên mãn rồi!

    Cho nên làm tiểu hài tử thật hạnh phúc!

    Chỉ là người không thể không trưởng thành.

    Có một số việc mặc dù thích nhưng lại không thể làm, ít nhất không thể thường làm.

    Có chút chuyện không thích làm lại không thể không làm ... vừa rồi Diễm Mộng đã nói đến tình hình như thế.

    Vô Tình rất minh bạch ý của nàng.

    Diễm Mộng hiện tại vẻ mặt lại tựa hồ như có chút không minh bạch.

    Nàng không rõ Vô Tình vì sao lại muốn chạm đến vết thương này ... không phải bởi vì gã tàn tật, không tiện đi đứng cho nên mới trong lòng có chút không thăng bằng nên gã muốn đem chuyện xấu của người khác ra bình phán chăng?

    Nàng thở dài trong lòng.

    Một người trẻ tuổi, nổi danh, cao ngạo, dễ nhìn như thế nhưng đôi chân lại bị phế cũng khó trách trong lòng gã có sự bất bình.

    Nàng vốn muốn nói vài lời khắc bạc với, hơn nữa chỉ cần nàng lên tiếng, tỏ thái độ, những người khác trong điếm nhất định cũng sẽ theo nàng công kích đối phương, tranh luận kịch liệt, lên tiếng ủng hộ không dứt ... nhưng niệm tình gã tàn phế hơn nữa thần tình anh tuấn nên nàng có chút không đành lòng mở miệng móc máy đành nén lòng không mở lời.

    Nàng nhẫn nại nhưng Vô Tình thì không.

    Gã muốn hỏi là hỏi.

    "Lương Tuyến Tuyên đã chết, Đỗ Tiểu Nguyệt bị cưỡng hiếp!" gã nói rất chậm nhưng rất cân nhắc:”Là ai nói cho các cô biết Ngô Thiết Dực hạ thủ?"

    Lần này các cô gái trong điếm đồng thời bốc hoả, đồng thời lên tiếng từ các hướng.

    "Đương nhiên là lão thất phu đó làm!"

    "Ngươi tới giúp lão hay tới bắt lão đây!"

    "Ý ngươi nói chúng ta vu oan lão phải không!"

    "Đồ máu lạnh không có nhân tính!"

    "Không ngờ ngươi đứng đầu tứ đại danh bộ lại thay gian tặc kia giải vây!"

    Chỉ có đại hán như một toà thiết tháp kia không nói lên lời àm gầm gừ như thú dữ trúng thương.

    "Chậm đã!" Tôn Diễm Mộng đưa tay lên có ý bảo mọi người dừng lại, nàng quay người nhìn thẳng và Vô Tình đôi mắt sáng cùng chiếc cằm nhỏ hoà chung với làn da mượt mà lộ ra nét kiêu hùng hiếm thấy, đôi môi khẽ mở lộ ra hàm răng xinh xắn, nàng hỏi:”Lời này của ngươi là có ý gì?"

    Vô Tình không nhìn vào mặt của nàng nhưng lại nhìn chăm chú vào cổ nàng:”Ý của ta là khi lão cường bạo Đỗ Tiểu Nguyệt dĩ nhiên không có người khác nơi đó. Bóc trần chuyện xấu này đương nhiên là Lương Tuyến Tuyên, nhưng nàng đã bị người ta giết ... như vậy ai biết chuyện nàng chết dưới tay Ngô Thiết Dực, Đỗ Tiểu Nguyệt là do Ngô Thiết Dực cưỡng hiếp?"

    Mọi người nghe xong lại bực tức mắng mỏ Vô Tình, Diễm Mộng khoát tay, giờ khắc này mặc dù thân thể nàng tương đối đơn bạc nhưng vẫn toát ra khí khái, uy quyền rất lớn. Tựa như cây Hồng Anh thương bên người nàng vậy, hẹp, gầy, dài, mảnh nhưng bén nhọn, lăng lệ, không người nào không sợ hãi tuyệt đối là binh khí chi vương.

    ... khó trách nàng có thể ở cái nơi hoang dã này làm nữ đại vương.

    Nàng trả lời Vô Tình:”Là Lương Tuyến Tuyên nói!"

    "Nàng không phải đã chết rồi sao?"

    "Nàng rơi xuống cổ nham quan, hấp hối đúng lúc Độc Cô Nhất Vị cùng Phi Thiên Lão Thử đi qua phát hiện nàng, cứu tỉnh dậy nhưng không thể nói được tiếng nào, Độc Cô Nhất Vị lập tức tận lực truyền khí nhưng đã không thể xoay chuyển nhưng trước khi chết nàng nói một câu‘là Ngô Thiết Dực và Đường Hoá giết ta!’. Độc Cô Nhất Vị nín thở liều mạng dùng chân khí trụ mạng nàng thêm giây lát, Lương Song Lộc hỏi gấp ‘Tại sao bọn họ muốn giết cô?’ Lương Tuyến Tuyên hết sức vất vả mới trả lời được ‘Ta phát hiện bọn họ cưỡng hiếp Tiểu Nguyệt!’ hai người vừa nghe thấy đều thất kinh, Độc Cô Nhất Vị chân khí tán loạn, chấn động kinh mạch, Lương Tuyến Tuyên thần hồn thất tán, hai người vội vàng hỏi gấp ‘Tiểu Nguyệt ở đâu?’, ‘Bọn họ tại nơi nào?’ may là Luyến Tuyên vẫn kịp nói một câu ‘... Ở Mãnh Quỷ miếu’ rồi mới trút hơi thở cuối cùng!"

    Vô Tình nghe xong nói:”Như vậy là do Phi Thiên Lão Thử cùng Bạch Biên Bức nói cho các cô biết chuyện!"

    Diễm Mộng lạnh nhạt nói:”Bọn họ không cần thiết gạt ta!"

    Vô Tình ánh mắt nhìn ra bên ngoài:”Mãnh Quỷ miếu ở trên núi này sao?"

    Diễm Mộng đáp:”Ở nơi cao nhất của ngọn núi, ở đây có thể nhìn thấy ..."

    Vô Tình hỏi:”Thật có một ngôi miếu sao?"

    Diễm Mộng nói:”Đó là một ngôi miếu đổ nát đã lâu không còn hương khói. Hơn nữa chuyện ma quái nhiều nhất chính là ở chỗ đó, nghe nói khi trăng tròn chính là nơi cương thi tụ họp!"

    Vô Tình hỏi tiếp:”Cô tới đó rồi sao?"

    Diễm Mộng gật đầu.

    Sắc mặt có chút trắng.

    Vô Tình lại hỏi:”Thường đi chứ?"

    Diễm Mộng lắc đầu.

    Đôi môi mỏng cong lên như muốn nói gì đó lại thôi.

    Vô Tình lúc này cố ý dừng lại một chút mới nói:”Như vậy đi cứu Tiểu Nguyệt chính là Độc Cô tiên sinh cùng Lương Phi Thử rồi?"

    Diễm Mộng nhàn nhạt đáp:”Cứu người như cứu hoả! Bọn họ không kịp thông tin cho ta biết đa lên núi. Huống chi tính bọn họ rất nóng nảy!"

    Vô Tình cẩn thận hỏi lại:”Hai tên ác đồ gian nhục Tiểu Nguyệt trong miếu sao?"

    Thiết Bố Sam grừ nhẹ trong cổ họng một tiếng, nước mắt ròng ròng tiến đến gần Đỗ Tiểu Nguyệt hai bước.

    Diễm Mộng oán hận nói:”Khốn kiếp!"

    Vô Tình vẫn không buông tay:”Bọn họ để Độc Cô, Phi Thử dễ dàng đem Tiểu Nguyệt đi sao? Nếu thế chuyện này chẳng phải bại lộ sao? Các cô khó mà bỏ qua cho bọn họ?"

    Diễm Mộng cười lạnh nói:”Bọn họ dĩ nhiên không dừng tay cho nên đã đánh nhau!"

    Vô Tình chau mày nói:”Thắng?"

    Diễm Mộng làn lạt đáp:”Bỏ chạy!"

    Vô Tình kinh ngạc:”Chạy thế nào?"

    Diễm Mộng nói:”Có lẽ bọn chúng là giặc dù sao cũng chột dạ hoặc có khi bọn chúng sợ bọn ta lên tới trợ thủ cho nên cũng không ham chiến bỗng nhiên bỏ chạy cũng chưa kịp giết Tiểu Nguyệt!"

    Vô Tình trầm tĩnh chốc lát rồi nói:”May thật!"

    Chợt gã quay người lại, người chìm trong ánh trăng xuyên qua cửa chiếu vào, đột nhiên gã đối mặt Đỗ Tiểu Nguyệt hỏi vặn:

    "Có phải Tiểu Nguyệt cô nương cũng thuật lại như vậy không?"
     
  5. stevenqb1890

    stevenqb1890 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/6/11
    Bài viết:
    6,990
    Được thích:
    8,006
    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà hệ liệt

    Tác giả: Ôn Thụy An
    -- o --

    Quyển VIII: Tẩu Long Xà
    Chương 3 - Sự trốn chạy quái dị của lão hổ
    Phần 4 - Vừa bẩn, vừa hôi, Thiết Bố Sam!!

    Dịch Giả: Con Vịt
    Nguồn: Tàng Thư Viện


    Tiểu Nguyệt nước mắt ròng ròng.

    Nàng không hồi đáp.

    Đôi vai mảnh dẻ của nàng co quắp, mười ngón tay nhỏ vài dài của nàng vùi trong y phục, ở trong tối vẫn khiến người ta tiếc thương.

    Cái người vừa bẩn vừa hôi, Thiết Bố Sam đứng gần bên người nàng, bảo vệ nàng, trong mắt phát ra lục quang như loài sói người ta có thể dể dàng cảm giác được trong đó chôn giấu một loại tình cảm khó nói nên lời, không tiếc đánh một trận thậm chí không tiếc tử chiến.

    Vô Tình thở dài một hơi.

    "Ngươi còn muốn nàng trả lời sao?"

    Lần này lên tiếng chính là Tập Mai Hồng.

    Nàng vẫn thật biết điều, rất trầm tĩnh lúc Vô Tình thẩm tra biểu hiện của nàng rất hiếm thấy, rất hợp tác nhưng đến hiện tại nàng rốt cục không nhịn được mở miệng chất vấn:

    "Ngươi làm vậy là đang bức cô ấy!"

    Vô Tình cười khổ:”Nàng là người duy nhất còn sống trong án gian sát này!"

    "Bộ dạng nàng như thế ... chẳng phải đã nói rõ hết rồi sao, ngươi có cần phải hỏi tiếp hay không?!" Tập Mai Hồng giáo huấn gã:”Nếu là Lãnh Huyết gã ắt không như ngươi, hoàn toàn vô tình như thế!"

    Vô Tình định biện hộ đôi lời nhưng muốn nói lại thôi, lòng thầm nghĩ ‘Nói cũng không sai có lẽ ta đã quá vô lễ cũng quá vô tình rồi ...’

    "Dù sao Ngô Thiết Dực là đại ác nhân, đại phôi đản là chuyện ai cũng biết!" Tập Mai Hồng còn đang dạy bảo Vô Tình:”Chuyện này vốn đã không cần thẩm, không cần tra nữa!"

    "Ngô Thiết Dực là một ác nhân, điểm này không sai!” Vô Tình chỉ còn cách cố gắng nói rõ quan điểm của gã:”Nhưng điều này không có nghĩa là toàn bộ án đều do lão phạm .... hơn nữa, lão vốn tinh minh, cẩn trọng, rất biết ước chế, lại rất ... có sức hấp dẫn nữ nhân, cao thủ tình trường sao lại hành động như thế? Tại sao lão muốn làm như vậy? Nơi này vốn là con đường lui của lão, chỗ dựa của lão vì sao lão lại điên cuồng xung động, phát rồ, tự tuyệt đường lui của mình như vậy? Nguyên nhân là gì?"

    "Lý do để đám nam nhân khốn kiếp khi dễ nữ tử yếu đuối bọn ta có hàng trăm, hàng ngàn, ta không muốn biết!" Tập Mai Hồng mặt đỏ bừng cực kỳ diễm lệ hết sức căm giận nói:”Ta chỉ hận lão đến chết không thôi! Chỉ muốn tra ra lão ở nơi đâu, có tới đây không ... ta muốn giết lão!"

    "Đúng đó!” La Bạch Nãi phụ họa:”Ta tìm được lão cũng muốn giết lão!"

    "Cho nên,” Diễm Mộng cũng đồng tình:”Chúng ta tựa hồ không cần tốn thời gian tâm lực vào chuyện này làm gì!"

    "Đúng vậy! Đúng vậy!” La Bạch Nãi lại hổ hởi phụ hoạ:”Muốn tra ai làm chuyện có lỗi với Đỗ cô nương không bằng đi truy xét đại nguyên hung kia đã!"

    "Bọn ta nơi này phát sinh chuyện ma quái đã hy sinh mấy người!" Trương Thiết Thiết nghiến răng nói:”Trọng yếu nhất trước mắt là bắt quỷ, đả lão hổ, trước tiên hãy đánh một trận đã!"

    "Đúng đúng!” La Bạch Nãi a dua lấy lòng nàng:”Lão hổ ăn thịt người, quỷ hại người, trước hết đem những thứ yêu thú quỷ quái giết hết thế là thiên hạ thái bình rồi!"

    "Lão hổ hung tàn, mãnh quỷ nhiễu nhân cố nhiên đáng hận!" Tiểu Dư bỗng nhiên nói:”Nhưng những thứ tiểu tốt cáo mượn oai hùm, vẽ đường cho hươu chạy, a dua phụ họa, kích động sanh sự, phất cờ hò reo chỉ biết đúng, đúng cũng nên loại bỏ bớt để tránh ảnh hưởng đếnđại cục!"

    "Đúng! Đúng!” La Bạch Nãi gật đầu mạnh mẽ tán thành:”Cái loại gây chuyện thị phi này thật sớm nên đem hắn ... "

    Nói đến đây hắn mới liếc thấy mọi người nhìn hắn che miệng cười trộm mới tỉnh ngộ Tiểu Dư chính là châm chọc bản thân hắn.

    Vô Tình thở dài một hơi nói:”Thật ra thì dụng tâm của ta cũng không ngoài việc đi tìm đầu mối. Làm thế nào để từ phương thức hành sự của Ngô Thiết Dực truy xét ra thói quen của lão để có thể bắt được lão ... Các ngươi không cảm thấy đại lão hổ này chạy trốn mặc dù rất nhanh nhưng cũng hết sức quái dị sao? Hắn tìm nơi nương tựa nơi Triệu Yến Hiệp kinh động Đại Mộng Phương Giác Hiểu đều như nhau không bảo vệ được lão. Lý ra lão nên lẩn trốn trước hết Thái Bạch sơn lấy số tài bảo lão đã cướp bóc được nhưng nữ nhi của lão đi, lão lại không đi. Trận đánh này hại chết rất nhiều người bao gồm cả Thần Thoái Trang Hoài Phi. Hiện tại, lão không ngại gian khổ, không sợ mạo hiểm muốn tới nơi cổ nham quan mật nghị nhưng ở cái nơi yếu hại này lại phạm phải chuyện không nên phạm trước đó ... lão hổ này chạy trốn thật quá quái dị!"

    Niếp Thanh vào lúc này mới cất tiếng.

    Gã vừa mở miệng đã nắm đúng ý tứ Vô Tình:”Ngươi hoài nghi Ngô Thiết Dực minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương sẽ không lên Nghi Thần phong sao?"

    "Có thể!” Vô Tình nói:”Lão cũng chỉ là dùng lại bài cũ, không có ý gì mới ... lão tại Thái Bạch sơ Mi huyện giương đông kích tây. Chỉ là mỗi một tội phạm cũng khó thoát khỏi việc hắn phạm tội theo thói quen, làm việc theo tập tính. Ta muốn từ những dấu vết này theo dõi lão chuyến này hư thật ra sao. Là thực thì chuẩn bị phương pháp đánh, là hư thì muốn tìm hiểu xem mục đích lão dụ chúng ta lên Nghi Thần phong, vào Diễm Mộng khách điếm là gì? Hơn nữa từ đó có thể suy luận ra lão nếu không ở đây thì đang ở nơi nào."

    Mọi người giờ mới hiểu được sự cẩn thận tham thảo, lý do suy luận của gã.

    "Nói vậy,” Niếp Thanh nói:”Ngươi nhất định đang rất kỳ quái ta làm thế nào lại biết Ngô Thiết Dực chọn tuyến đường đi lên Nghi Thần phong?"

    "Đúng vậy! Niếp huynh quả nhiên là người thông minh!" Vô Tình nói xong liền im lặng chờ Niếp Thanh nói tiếp, đôi mắt gã sáng ngời, sắc bén tựa như không có chuyện gì có thể giấu diếm được gã.

    "Khi Trang Hoài Phi ở Mi huyện bố trí hành động gã sai đồng đảng Lương Thất Điều đưa lão mẫu đến Sơn Tây trước phó thác cho ta bảo vệ!" Niếp Thanh tuyệt không cchút e sợ mà biểu lộ chân tướng của mình:”Đáng tiếc, Thiên Đao Vạn Lý Truy Lương Thất Điều đã bán đứng gã!"

    Vô Tình gật đầu.

    Gã biết chuyện này.

    ... nếu không phải Trang Hoài Phi nhờ vả nhầm người, mẫu thân rơi vào tay Tạ Mộng Sơn kết quả của gã nhất định không có thảm như vậy!

    "Đả Thần Thối Trang Hoài Phi là một người thận trọng huống chi phó thác mẫu thân là đại sự!" Niếp Thanh cười cười sắc mặt xanh ngắt:”Trước khi gã sai người hộ tống đã sai người đưa tin nói cho ta biết trước hơn nữa còn được ta đồng ý!"

    "Ngươi đồng ý?"

    "Ta dĩ nhiên đồng ý! Tiểu Trang là hảo hán, ta cùng gã từ khi quen biết tới nay ít khi nhờ ta chuyện gì, chỉ có ta nhờ gã làm hộ nhiều việc, thiếu tình thiếu nghĩa!" Niếp Thanh nói:”Nhưng mẹ của gã thủy chung không có tới đây Sơn Tây!"

    Mọi người đối với Niếp Thanh thốt nhiên nổi lên một loại kính ý, đối với bằng hữu có thể cảm thông, nói đạo nghĩa luôn là người khả kính.

    "Cho nên ngươi chủ động đi điều tra chuyện này?"

    "Đúng vậy! Ta rất nhanh chóng biết được chuyện của Tiểu Trang cùng mẫu thân gã, người yêu Luyến Luyến, nhạc phụ Tạ Mộng Sơn cùng đám người Hà Nhĩ Mông, Hạ KimTrung, Đường Thiên Hải … tất cả đều chết. Ta cũng tra ra quỷ kế của Ngô Thiết Dực minh phó Thái Bạch, ám phó Nghi Thần!" Niếp Thanh nói:”Người khác có thể thấy kỳ quái chuyện ta làm sao dễ dàng truy ra được. Trang bộ đầu chính là bạn tốt của ta, thỉnh thoảng cũng nhắc tới gã thường cùng Ngô Thiết Dực đi cổ nham quan có việc gã chỉ không nói rõ bí mật bên trong. Về phần Lương Thất Điều có một đệ đệ tên Lương Việt Kim, hắn trước sau không bán đứng Tiểu trang, chính Tiểu Trang phái hắn tới đưa tin cho ta!"

    "Lương Việt Kim là đệ đệ của Lương Thất Điều hắn đối với hành động của Ngô Thiết Dực có chút quen thuộc cộng thêm hắn không ngờ huynh trưởng hắn bán đứng Tiểu Trang nên khó tránh khỏi việc hắn sẽ nói rõ nội tình cho ngươi!" Vô Tình nói:”Cho nên ngươi suy đoán rồi lên Nghi Thần phong!"

    "Ta nói rồi! Một mình ta đối phó Vương Phi, Đường Hoá, Chu Sát Gia không được!" Niếp Thanh thẳng thắn nói:”Cho nên ta chờ ngươi dọc đường!"

    "Làm sao ngươi biết ta sẽ tới?"

    "Đúng lúc ta biết tứ đại danh bộ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, nhất định sẽ truy xét đến tận cùng án này. Ta đã chuẩn bị lúc đầu bắt một người trong các ngươi để thương lượng, kế đó …" Niếp Thanh thực không khách khí nói:”Mới biết được là ngươi ... biết là ngươi tới, dĩ nhiên không khó đoán, cỗ kiệu, xe lăn của ngươi đã xưng tuyệt giang hồ, danh động thiên hạ! Tam kiếm Nhất đao đồng cũng kề bên vậy người tới không phải là Vô Tình công tử sao? Cho nên ta ở dọc đường chờ ngươi!"

    Vô Tình nói:”Thì ra là vậy!"

    Niếp Thanh nói:”Ngươi hiện tại đã biết rõ sao?"

    Vô Tình nói:”Rất minh bạch!"

    Niếp Thanh nói:”Nhưng ta không minh bạch!"

    Vô Tình nói:”Nhiếp huynh không minh bạch chuyện gì?"

    Niếp Thanh nói:”Ta tới đây nguyên do là vậy, còn ngươi? Ngươi nhận định ra sao lại có thể nhanh chóng chỉ ra lão hổ đang chạy trốn một cách quái dị kia sẽ lênNghi Thần phong?"
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)