[Kiếm Hiệp] Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (New: C680)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi llFate, 12/2/11.


  1. Cổ Đạo Kinh Phong

    Tác giả :Cổ đạo kinh hồng
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot][/FONT]Chương 31 : Đông Doanh sát thủ [FONT=&quot][/FONT][FONT=&quot][/FONT]
    [FONT=&quot][/FONT] Dich : mts86vt[FONT=&quot][/FONT]
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com[FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]"Ba ngày sau, ta nhất định sẽ tự mình đến Chấn Giang Bảo đăng môn bái phỏng!" Đây là lời nói của Sở Phong với Giang Thiếu Bảo lúc gần đi, mỗi người trên đường ở Hàng Châu cũng nghe được rõ ràng.

    Thời gian ba ngày rất nhanh trôi qua, Hàng Châu như trước một mảnh yên bình, không có người sẽ để ý tới lời nói của một vô danh tiểu tử, cho dù hắn từng một lần phá giải ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh trên Cổ Đãng sơn, nhưng người hiểu rõ về hắn cũng không nhiều. Chấn Giang Bảo lại càng sẽ không vì một câu nói của hắn mà có mảy may cải biến.

    Ba ngày tới, Sở Phong một mực ở Vọng Giang Lâu đóng cửa dưỡng thương, hiện tại hắn đã hoàn toàn khôi phục, chỉ là trên mặt nhiều hơn một vết sẹo, là đạo chỉ ngân của Ngụy Đích lưu lại. Hắn soi gương, không chỉ không để tâm, trái lại có chút thích, hắn nhàn rỗi vô sự liền lấy tay sờ sờ đạo chỉ ngân trên mặt, thậm chí cảm thấy có một loại cảm giác thân thiết.

    Trên thực tế, tướng mạo Sở Phong mặc dù cũng tuấn lãng, lại cũng không thấy được có chỗ nào đặc biệt, nhưng một đạo chỉ ngân này, lại khiến cho hắn thêm vài phần cương nghị cùng cứng cỏi, hơn nữa một đôi mắt thần anh nội liễm, lại mơ hồ có khí phách ngạo thị thiên hạ.

    Chấn Giang Bảo cũng không tại trong thành Hàng Châu, mà là tại vùng ngoại ô, thậm chí có chút hẻo lánh.

    Sở Phong ngay tại trên đường tới Chấn Giang Bảo, bởi vì hắn nói qua, muốn đích thân đến Chấn Giang Bảo đăng môn bái phỏng. Hắn không vội không chậm địa tới, không chỉ bởi vì sắc trời còn sớm, chính yếu là hắn đã hướng Lưu chưởng quỹ của Vọng Giang Lâu hỏi rõ đường đi đến Chấn Giang Bảo, cho nên hắn không vội.

    Hai bên đường là cỏ dại mênh mông bát ngát, loại cỏ này rất đặc biệt, hầu như cao gần bằng thân người, trong bụi cỏ thỉnh thoảng có chim tước thành đàn bay lên, có một loại phong cảnh khác.

    Sở Phong vừa đi vừa nghĩ, Tuệ Không chủ trì ở Hổ Bào Tự thật ra rất thần thông, liếc mắt nhìn ra bản thân có tai bay vạ gió, quả nhiên ngày thứ hai thì bỗng dưng vô cớ tại trên đường Hàng Châu bị tên Thiếu bảo chủ của Chấn Giang Bảo làm nhục đánh một trận.

    Hắn đang đi tới, lại có một đàn chim tước đột nhiên từ hai bên bụi cỏ bay lên, mang theo tiếng kêu 'Chi chi', tiếng kêu hình như có chút kinh hoảng. Sở Phong hai mắt chợt lóe, thân hình bỗng nhiên hướng về phía trước, hai thanh lợi đao sáng loáng một tả một hữu chém thẳng vào vị trí vừa rồi của Sở Phong.

    Sở Phong nhìn lại, đánh lén mình chính là hai Đông Doanh nữ sát thủ ngày đó tại sông Tiền Đường tập kích thanh bào nữ tử. Bọn họ như trước một thân trang phục võ sĩ, che mặt chỉ lộ ra hai con mắt. Hai người không ngờ Sở Phong nhạy cảm như vậy, tránh được một kích trí mạng của bọn họ, đem cương đao giơ ngang, khẽ kêu chém thẳng qua.

    Sở Phong không dám chậm trễ, cúi thấp người, tránh được một đao, "Tranh" rút ra trường kiếm, chém ngược lại, hai thanh cương đao giao nhau để ngăn cản, đẩy ra trường kiếm, lại phân ra chém vào hai vai Sở Phong. Sở Phong nhảy lùi ra sau, khó khăn lắm mới tránh được hai đao đó, quả thật mạo hiểm vạn phần.

    Hai nữ sát thủ vẫn là đao pháp thuần thục, vả lại phối hợp rất ăn ý, Sở Phong rất nhanh liền rơi vào thế bị động, mặc cho hắn thân pháp xảo diệu, phản ứng nhạy bén, nhưng đối mặt với từng chiêu đao pháp như muốn đoạt mệnh, nhất thời cực kỳ nguy hiểm, vài lần ánh đao gần sát yết hầu lướt qua, quần áo trên người sớm bị cắt hơn mười chỗ, có mấy chỗ còn chảy ra vết máu, may là vết thương không sâu.

    Trong lòng Sở Phong biết tiếp tục như vậy cuối cùng cũng bị chém làm từng khúc, thầm nghĩ nhanh quay ngược trở lại. Hai người lập tức nhìn ra Sở Phong muốn thoát thân, liên thanh khẽ kêu, song đao giao nhau hướng ngực hắn chém tới.

    Cơ hội tốt! Sở Phong quyết định đi nước cờ mạo hiểm, đột nhiên ngửa người, toàn bộ phía sau lưng hầu như dán sát vào mặt đất, lại dùng gót chân chống mặt đất, cả người liền dán vào mặt đất tránh được ánh đao trùng trùng, lại lăn thân mình, chui vào trong bụi cỏ cao cao.

    Hai nữ sát thủ cũng phi thân chui vào bụi cỏ, gắt gao đuổi kịp. Sở Phong thu hồi kiếm, bằng vào sự yểm hộ của bụi cỏ, đông chuyển tây quẹo, chợt trái chợt phải, cùng hai người chơi trò trốn tìm. Hai nữ sát thủ nhất thời cũng không làm gì được.

    Sở Phong chui chui, đột ngột trước mắt "Sàn sạt" là âm thanh phát cỏ, theo đó là hai thanh lợi đao sáng loáng vươn tới. Ôi! Nguyên lai hắn chui trái lách phải, ngay cả bản thân cũng mơ hồ phương hướng, không ngờ là đang quay đầu lại.

    Hai sát thủ thấy Sở Phong đột nhiên đánh tới, trái lại kinh ngạc một chút, lập tức khẽ kêu một tiếng, song đao cùng chém xuống, Sở Phong lăn thân mình, khó khăn lắm né mới được. May mà vừa rồi hai người kinh ngạc một chút, bằng không Sở Phong cũng bị chém thành ba khúc.

    Bởi bụi cỏ rậm rạp, đao pháp thi triển không dễ dàng, hai sát thủ một trận huy vũ, xung quanh một mảnh bụi cỏ bị chém rớt, nhưng Sở Phong đã lủi thân mình, chui vào trong một bụi cỏ khác, còn thong thả quay đầu lại hì hì cười nói:
    -Mau tới đây, ta ở chỗ này nè!

    Hai nữ sát thủ hừ lạnh một tiếng, song đao liền múa, hóa ra một mảnh đao võng, nơi đi qua, bụi cỏ đều bị chém bay, thế như chẻ tre, lao thẳng tới Sở Phong.

    Sở Phong bị dọa cả kinh, biết hai người đúng là liều mạng dốc sức, muốn một kích giết chết mình, chỉ có liều mạng chui về phía trước, đao võng phía sau nhưng là theo đuổi không bỏ, càng ép càng gần.

    "Sưu!" Sở Phong chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên trống không, thì ra bản thân lại chui ra khỏi đám cỏ lớn này. Trước mắt là một mảnh hoang dã, có vài cây cối cao to. Những cây cối này thập phần đặc biệt, thân cây rất thẳng rất cao, vả lại không có phân nhánh, thẳng đến trên ngọn mới dài ra tán cây thật lớn , thật giống như một cây quạt.

    Sở Phong quay người lại, nghĩ chui về lại bụi cỏ."Sưu sưu" hai nữ sát thủ cũng đã nhanh chóng đi ra, hai thanh lợi đao đan xen thành đao võng thẳng hướng hắn phủ xuống.

    Sở Phong không kịp xoay người, chỉ có liều mạng lui về phía sau, "Bịch" phía sau lưng đánh vào một thân cây. Hai nữ sát thủ hai mắt hàn quang lóe lên, song đao đâm thẳng yết hầu Sở Phong!

    Sở Phong mắt thấy song đao đâm tới, dưới tình thế cấp bách, hét lớn một tiếng:
    -Dừng tay! Ta biết nàng ở nơi nào?

    Đao phong băng lãnh liền dừng tại yết hầu hắn không được nửa phân, mồ hôi hột từ thái dương Sở Phong chảy ra, nguy hiểm thật!

    -Nói! Nàng ở nơi nào?
    Hai sát thủ cùng kêu lên quát hỏi.

    Sở Phong thở hổn hển một hơi, giả vờ kinh hoàng đem hai tay về phía sau ôm lấy thân cây, miệng run run nói:
    -Hai . . . Hai vị đại. . . Đại hiệp, có thể . . . có thể dời đi mũi đao một tí hay không, tại. . . tại hạ nhìn rất sợ.

    Hai người nhìn nhau, cũng không sợ hắn có thể giở cái trò quỉ gì nữa, quả nhiên cùng đem đao dời đi, ai biết khi lưỡi đao khẽ động, Sở Phong hai chân bỗng nhiên chạm mạnh tại mặt đất, cả người dán vào thân cây bắn lên, hai nữ sát thủ hừ lạnh một tiếng, đồng thời nhảy dựng lên, song đao đâm thẳng tới.

    Xu thế bay lên của Sở Phong cũng đã tẫn, căn bản tránh cũng không thể tránh, mắt thấy hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ai biết Sở Phong lưng dán thân cây, hai tay hai chân ôm về phía sau, kẹp lấy thân cây, giống như Bích Hổ Du Tường "Tê tê" vài cái bò lên trên đỉnh cây.

    Hai nữ sát thủ quả thực giương mắt mà nhìn, phải biết rằng Sở Phong chính là lưng dán thân cây bò lên trên, so với Bích Hổ Du Tường tầm thường không biết phải khó khăn bao nhiêu lần, mà tốc độ lại nhanh kinh người.

    [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]




    Quyển 2: Chấn giang kinh biến

    ( Chấn giang kinh biến, tử vong khí tức )​

    [​IMG]
    Trích Tiên Tử-Ngụy Đích
     

  2. Chương 32 : Hiểm đào nhất kiếp
    Dich : mts86vt
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com


    Sở Phong bò tới đỉnh thân cây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Chiêu thức này của Lão đạo sĩ té ra hữu dụng như vậy, lúc trước khi hắn dạy ta trèo cây như thế này, ta còn cười hắn hay ngày nữa chứ."

    Hai nữ sát thủ không dám bò lên trên, chỉ có trừng mắt hướng Sở Phong quát:
    -Tiểu tử thối, có bản lĩnh xuống quyết một trận sinh tử!

    Sở Phong dương dương tự đắc ngồi trên một nhánh ở đỉnh thân cây, thản nhiên nói:
    -Các em, có bản lĩnh lên đây quyết một trận thư hùng! Nhưng ta xem ra cũng không cần phải quyết định thắng bại, các ngươi thanh âm mềm mại, thân hình lả lướt nẩy nở, liếc mắt liền biết là nữ, cũng không biết hình dáng không hợp lẽ ở điểm nào?

    Hai người giận dữ:
    -Phi! Dám trêu đùa chúng ta! Nói mau, thanh bào nữ tử kia ở chỗ nào, bằng không đem ngươi băm thành thịt vụn!

    Sở Phong hì hì cười nói:
    -Các em không cần sốt ruột, bản thân ta trí nhớ không tốt lắm, nhất thời đã quên. Chờ ta nhớ ra rồi, tự nhiên sẽ nói cho các ngươi.

    -Hừ! Ngươi cùng nàng có quan hệ gì?

    -Không bằng các em trước tiên là nói về vì sao phải giết nàng?

    -Tỷ tỷ, không cần cùng hắn nói lời vô ích, ta xem hắn hơn phân nửa cũng là không biết!

    -Cái đó nhưng chưa hẳn, nói đến cùng là ta từ cũng từ dưới lưỡi đao của các ngươi đem người cứu đi.

    -Được rồi, chỉ cần ngươi nói ra nàng đang ở đâu, chúng ta liền để ngươi đi.

    -Hì hì, ta cũng không ngu như các ngươi!

    -Ngươi...
    Hai nữ sát thủ tức giận đến trừng hai mắt.

    Sở Phong cười nói:
    -Ai, ta nghe nói Đông Doanh nữ tử cũng rất đẹp, như vậy đi, các ngươi cho ta nhìn một chút chân diện mục, nếu như không quá làm cho ta thất vọng, ta có thể suy nghĩ nói cho các ngươi.

    -Phi! Si tâm vọng tưởng!

    -E, nói thật đi, các ngươi có phải là từ Đông Doanh tới hay không? Vì sao phải làm sát thủ?

    -Việc liên quan gì đến ngươi?
    Một người trong đó quát lên.

    -Ha ha, sao không liên quan đến ta? Nếu như thân hình các ngươi còn có thể, ta dự định cưới các ngươi làm tiểu thiếp, đương nhiên trước tiên các ngươi phải nói lai lịch, vạn nhất các ngươi không phải là nữ nhi, mà là les , vậy A di đà phật.

    -Ngươi. . .
    Hai nữ sát thủ tức giận đến quát một tiếng, đồng thời lăng không lao lên, hai chân đạp liên tục dọc theo thân cây, lên thẳng đến đỉnh , vung đao hướng Sở Phong chém tới. Tuy nhiên thân cây khá cao, hai người lên đến đỉnh thì đã nỏ mạnh hết đà. Sở Phong không vội thong thả, rút kiếm từ trên cao hạ xuống đỡ bên trái, cản bên phải, dễ dàng đem hai người đánh rớt trở lại mặt đất.

    Bọn họ không cam lòng, lại phi thân bay lên, liên tiếp vài lần đều bị Sở Phong đánh rơi, vừa tức vừa giận vừa hận.

    Sở Phong càng thêm đắc ý, hì hì cười không ngừng.

    Hai người đột nhiên cúi người nhặt lên mấy cục đá, dương tay "Xuy xuy xuy xuy" Liên tiếp như mũi tên hướng Sở Phong ném lên.

    Sở Phong nở nụ cười, không chỉ không tránh, còn tả một cước hữu một cước đá văng những viên đá đó bay ngược trở lại như đá cầu, hai người hầu như bị đá bay trở về bắn trúng, có chút chật vật.

    Sở Phong hăng hái bừng bừng nói:
    -Chơi vui quá! Thú vị! , tới a, ném nhanh lên một chút, ném nhiều một chút , nói không chừng ta đá được vui vẻ, trong lòng vui mừng thì nói cho ngươi.

    Hai người trừng mắt nhìn Sở Phong, không có biện pháp, bỗng nhiên thu đao vào vỏ, đồng thời khoanh trân ngồi dưới đất, hai mắt khép hờ, không nói một lời.

    Sở Phong vừa cười, thầm nghĩ: "Lúc ta tại trên cây ba ngày ba đêm không ăn không uống, các ngươi còn đang bú sữa thôi."

    Hắn cố tình muốn chọc giận bọn họ, vì vậy cao giọng nói:
    -Ê ! Ta nghe nói nữ tử Đông Doanh mặc ki-mô-nô đều phải cõng một cái gối, nghe đồn là vì có thể bất cứ chỗ nào cái kia... Hắc hắc!"

    Hai người không có lên tiếng.

    Sở Phong lại nói:
    -Đông Doanh các ngươi tên thật kỳ quái, cái gì tiểu quyển thứ tử, xuyên khẩu đốc sử, hoài sơn kỷ tử, sơn thượng canh điền, sơn hạ chủng thụ, còn có cái gì trì tảo hương, nguyên bản cầm nhật hương, quá tinh quái, rối tinh rối mù. Ai! Các ngươi là tiểu quyển hay là xuyên khẩu, là trì tảo hương hay là nguyên bản cầm nhật hương?

    Hai người vẫn là không có lên tiếng.

    -Dòng họ Đông Doanh các ngươi cũng đủ cổ quái, cái gì Tỉnh thượng, Tùng hạ, Điền trung, Sơn khẩu, Độ biên, Cận đằng, loạn thất bát tao, có phải là có thâm ý gì đặc biệt hay không? Tỷ như sinh tại bên cạnh giếng nước liền gọi là Tỉnh thượng, tại dưới tàng cây tùng thì gọi Tùng hạ, sinh tại trong ruộng thì gọi là điền trung, còn sinh tại bến đò gọi Độ biên? Ai! Các ngươi là Tỉnh thượng hay là Tùng hạ vậy?

    Hai nữ sát thủ vẫn là không rên một tiếng, tuy nhiên khuôn mặt được che trong cái khăn thoáng cái lay động một chút, hiển nhiên đang cưỡng chế lửa giận.

    Sở Phong lại nói:
    -Ta nhìn các ngươi xinh đẹp lả lướt, thân hình cũng không tệ, cho các ngươi làm tiểu thiếp thì ủy khuất cho các ngươi, nếu như cho các ngươi làm phu nhân lại sợ các ngươi không đủ tiêu trí, đau đầu. Như vậy , các ngươi tự mình nói đi, muốn làm tiểu thiếp hay là muốn làm phu nhân, ai kiêu ngạo mà lại muốn làm thiếp chứ? Tuy nhiên muốn làm tiểu thiếp của ta cũng không dễ dàng, ít nhất phải tam tòng tứ đức. Các ngươi biết cái gì gọi là tam tòng tứ đức không ? Tam tòng chính là vị giá tòng phụ, ký giá tòng phu, phu tử tòng tử; còn tứ đức , mà quên đi, nói các ngươi cũng không hiểu. Ta thấy các ngươi hung dữ như thế, không giống người tam tòng tứ đức, nếu không thì các ngươi trước hết làm tiểu tiểu thiếp, chờ chúng ta ngày sau có một tỉnh thượng hoặc tùng hạ, ta lại đem bọn ngươi nên làm chính. . .

    Một sát thủ trong đó thực sự không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng lên, trừng mắt Sở Phong, nghiến răng nghiến lợi nói:
    -Tiểu tử thối, tốt nhất chớ rơi vào tay chúng ta, bằng không nhất định trước cắt lấy đầu lưỡi của ngươi, lại đem ngươi thiên đao vạn quả!

    Sở Phong duỗi duỗi đầu lưỡi, hì hì cười nói:
    -Các ngươi cũng hay nhất đừng rơi vào trên tay ta, bằng không đừng trách ta và các ngươi Tỉnh thượng,Tùng hạ.

    Hai người vừa giận vừa hận, giậm chân, phi thân ly khai.

    Sở Phong không có lập tức đi xuống, còn đang ngồi trên cây.

    -Tiểu tử ngớ ngẩn! Ngươi ngốc ngốc làm gì, còn không đi?
    Đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một thanh âm già nua, có chút quen thuộc. Sở Phong bị dọa cả kinh, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy mặt trên trong cành lá thấp thoáng lại nằm một vị lão nhân, quần áo tả tơi, chính là lão khất cái ngày đó nằm ở góc tường Vọng Giang Lâu gọi mình lại!

    Sở Phong kinh ngạc nói:
    -Lão nhân gia, là ông!

    -Đương nhiên là ta, chẳng lẽ là ngươi? Tiểu tử ngớ ngẩn, ngươi còn không đi, chờ hai con nhóc kia quay lại bắt ngươi sao?

    -Lão nhân gia, ta chính là sợ bọn họ trốn ở phụ cận chờ ta.

    -Tiểu tử ngớ ngẩn, bọn họ nếu như một đao đem cây này chém đứt, ngươi có thể thế nào? Đừng liên luỵ lão khất cái ngủ một giấc!

    Sở Phong ngẩn ra, không khỏi nhìn phía thân cây, cũng không rất to, xác thực không khó chém đứt, may mà vừa rồi hai sát thủ kia cũng không có nghĩ đến một chiêu chặt cây này.

    Hắn cuống quít xoay người, đang muốn nhảy xuống, lại dừng lại, ngẩng đầu nói:
    -Lão nhân gia, ông thì sao?

    -Tiểu tử ngớ ngẩn, ngươi cũng nhìn không ra ta ở chỗ này, vậy hai con nhóc kia có thể thấy ta sao? Ngươi đi đi, ta buồn ngủ mà cũng không được yên lặng!

    Sở Phong vừa nghĩ, cũng đúng, vì vậy nhún người nhảy xuống, chui vào trong bụi cỏ, tuy nhiên không có lập tức rời đi, mà là nín hơi tĩnh khí chờ đợi.

    Vừa mới núp vào xong, "Sưu sưu!" Hai bóng người xuất hiện, quả nhiên là hai nữ sát thủ kia đi rồi mà quay lại. Bọn họ lướt tới dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn, nào còn thấy thân ảnh Sở Phong! Lại nhìn bốn phía, một bên là một mảnh hoang dã, một bên là một mảnh bụi cỏ cao, nào có bóng người!

    Một người trong đó hận được giậm chân, nói:
    -Vừa rồi nhất thời tính sai, thật không ngờ có thể chặt được cây, làm cho tiểu tử này chạy thoát! Thật sự đáng giận mà!

    Một người khác nói:
    -Hừ! Tha hắn thì hắn cũng không trốn được đi đâu! Ngày hôm nay tạm thời cho hắn một con đường sống, chúng ta về trước đi.

    Hai người lách mình một cái, rốt cuộc rời đi.

    Sở Phong thấy hai người đi rồi, lúc này mới yên tâm rời đi, Tuy nhiên hắn lập tức lại lo lắng, hắn hiện tại từ lâu phân không rõ phương hướng, Chấn Giang Bảo tại phương hướng nào, hắn vô cùng mê muội.

    Hắn hướng đông đi một đoạn, cảm thấy không đúng, lại tây đi một đoạn, cảm thấy cũng không giống lắm , lại hướng bắc đi. . .
     

  3. Chương 33 : Chấn giang kinh biến
    Dich : mts86vt
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com


    Khi Sở Phong xuất hiện tại bên ngoài bức tường hậu viện Chấn Giang Bảo, đã gần đến nửa đêm canh ba. Bốn phía một mảnh âm u vắng lặng, ánh trăng ảm đạm, mây mù u ám, rất có cảm giác sầu vân thảm đạm.

    Bản thân Sở Phong cũng không biết như thế nào thì đi tới bên ngoài hậu viện Chấn Giang Bảo, hắn chỉ biết là hắn chuyển qua chuyển lại, rồi mơ hồ thì chuyển tới ở đây.

    Hắn đang muốn tới gõ cánh cửa trước, đáy lòng đột nhiên phát lên một tia cảm giác quỷ dị âm u, Chấn Giang Bảo bên cạnh to như vậy lại một mảnh u ám, không một ánh đèn , toàn bộ vô khí tức, tĩnh lặng giống như chết, tĩnh lặng làm cho người đau khổ sợ hãi.

    Sở Phong chợt khó hiểu rùng mình một cái, tiếp theo một mùi máu tươi từ trong viện bay ra. Hắn trong lòng cả kinh, phi thân nhảy vào hậu viện.

    Trong viện một mảnh tĩnh mịch, không có sức sống. Hắn mới vừa đi hai bước, lập tức thấy có hai người dáng dấp hộ viện lảo đảo ngã xuống đất, liền tắt thở.

    Sở Phong đưa tay sờ thử, trên thân thể hai người vẫn còn hơi ấm, hiển nhiên là vừa chết không lâu sau. Hắn vội vã đi về phía trước, càng chạy càng kinh hãi, dọc theo đường không ngừng nhìn thấy có thi thể nằm trên mặt đất, đều là dáng dấp hộ viện, gia nhân, tôi tớ.

    Hắn đi qua hậu viện, chạy vào phòng khách, một cảnh tượng bi thảm trước mắt đem hắn sợ ngây người! Trong đại sảnh ngổn ngang thi thể, có nam có nữ, có già có trẻ, có nha hoàn cũng có tôi tớ, chết nhiều kiểu khác nhau, có bị đứt cổ họng, có bị móc tim, có bị đánh chết, cũng có bị chém chết.

    Mùi máu tươi nồng nặc tràn đầy cả phòng khách, hầu như làm cho người buồn nôn.

    Sở Phong hít một ngụm lãnh khí, thấy trên mặt đất có một vết máu rất lớn, chạy thẳng tới phòng khách, hình như có người trước khi chết từ trong sảnh bò ra.

    Hắn theo vết máu đi tới trước viện, trước viện đồng dạng thi thể ngang dọc trên đất, cùng thê thảm. Vết máu vẫn kéo dài về phía trước đại môn, cách đại môn hai trượng thì dừng, có một lão nhân ngã xuống tại nơi đó.

    Sở Phong phi thân tới bên cạnh lão nhân, vết máu quả nhiên là từ trên người lão nhân này lưu lại, hiển nhiên hắn trước khi chết muốn bò đi ra ngoài, chưa đến đại môn thì tắt thở.

    Lão nhân phục ngã xuống đất, nhìn không thấy gương mặt, một thân trang phục viên ngoại, rõ ràng không giống người thường, tóc đã hoa râm, rất khả năng đó là bảo chủ Chấn Giang Bảo.

    Sở Phong cúi người nâng hắn dậy, đem hắn xoay lại, thấy lão nhân này khoảng sáu mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt phẫn nộ cùng u uất.

    Lão nhân chợt mở hai mắt, con ngươi đầy tơ máu hầu như muốn lồi ra, mặt đầy dữ tợn điên cuồng hét lên một tiếng:
    -Ác tặc!

    Một ngụm tiên huyết phun tại trên người Sở Phong, song chưởng đều xuất ra, chụp thẳng ngực Sở Phong.

    Sở Phong quá sợ hãi, bản năng một tay đẩy hắn ngã xuống đất, kinh sợ thối lui hai bước, "Tê!" Một tiếng, hai tay lão nhân đã bắt được một mảnh áo trước ngực hắn.

    Đúng lúc này, "Phanh!" Một tiếng nổ, đại môn bị người một cước đá bay, một thân ảnh phi thân mà vào, đi kèm với một tiếng quát :
    -Dừng tay!

    Sở Phong kinh hồn còn chưa ổn định, ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời ngây dại. Trước mắt một thiếu nữ yêu kiều đang đứng, khuôn mặt như trăng non, mày thanh, răng trắng, đôi mắt sáng, làn da nõn nà lại lộ ra hồng nhuận mềm mại, đầu kết Phi thiên bàn phượng kế, mặc Kim phượng phục năm màu, chân đi Mộc hỏa triển phượng ngoa, tay cầm một cây Kim anh bàn phượng thương phong tư yểu điệu, thần uy lẫm lẫm, nhất là một đôi mắt phượng, phong thần tàng tú, anh khí bức nhân.

    Nàng cúi người nâng dậy lão nhân, kinh hô:
    -Giang lão bảo chủ! Giang lão bảo chủ!

    Lão nhân này quả nhiên là giang lão bảo chủ của Chấn Giang Bảo, hắn một chút phản ứng cũng không có, hiển nhiên vừa rồi hướng Sở Phong đánh ra hai chưởng đã hao hết một hơi thở cuối cùng của hắn!

    Thiếu nữ liếc mắt nhìn chung quanh bốn phía, mặt dần dần phát lên một tầng băng sương.
    Nàng nhẹ tay buông lão nhân, bỗng nhiên kim thương dựng đứng, thẳng nhìn thẳng Sở Phong, một đôi mắt phượng hầu như phun ra liệt hỏa, quả thực khiếp người mềm yếu.
    -Ác tặc! Chấn Giang Bảo cùng ngươi có huyết hải thâm cừu gì, phải hạ độc thủ như vậy, đem nó diệt môn!

    Sở Phong quả thực chết lặng, nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân đột nhiên thành hung thủ diệt môn, nhất thời cứng họng, nói không ra lời.

    Cái này nhưng phiền phức lớn!

    Thiếu nữ kia thấy hắn quần áo nhiều chỗ cắt, lại một thân đầy vết máu, mang theo vết thương, mà vừa rồi lại nghe được giang lão bảo chủ hô to một tiếng "Ác tặc!", tiếp theo thấy hắn một tay đem giang lão bảo chủ lật úp trên mặt đất, đều không phải hung thủ thì là ai? Lập tức tức giận quát một tiếng, kim thương giơ lên, đâm thẳng yết hầu Sở Phong!

    Sở Phong kinh hãi vội vàng lắc mình tránh ra, đang muốn mở miệng giải thích, kim thương lại đâm tới mặt, ngay sau đó là thương thứ ba, thứ tư, oa! Thương pháp thiếu nữ này rất cao, thân pháp kì diệu, dọa Sở Phong kinh hãi! Mấy thương qua đi, Sở Phong đã mồ hôi lạnh ứa ra, liều mạng chạy vòng quanh tìm cột trụ trong hành lang để né tránh, ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có!

    Sở Phong chạy vào phòng khách, thiếu nữ đuổi tới phòng khách, liếc mắt nhìn thấy thi hài đầy đất, vô cùng thê thảm, càng thêm giận không thể át!

    -Ác tặc! Thật độc ác, lại ngay cả phụ nữ và trẻ em lão nhân cũng không buông tha, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
    Kim thương trong tay càng phát ra càng mãnh liệt hung ác.

    Sở Phong đi qua phòng khách, chạy tới hậu viện, thấy góc hậu viện có một mảnh rừng cây đước, vội vàng chạy vào.

    -Muốn chạy!
    Thiếu nữ quát lên đuổi theo vào, kim thương thủy chung không rời mục tiêu Sở Phong.

    Sở Phong vừa trốn vừa nói:
    -Cô nương xin mau dừng tay, ta không phải ác tặc kia...

    -Ác tặc! Ta chính tai nghe, tận mắt nhìn thấy, còn dám nguỵ biện!

    Thiếu nữ căn bản không nghe hắn giải thích, lại xuất thương ra, Sở Phong vội vàng quay đầu chạy, mũi thương xẹt qua yết hầu của hắn, hàn khí thâm lãnh hầu như làm cho Sở Phong cho rằng yết hầu của mình đã bị cắt!

    Hắn không dám nói nữa, hiện tại thoát thân quan trọng hơn, thiếu nữ này thương pháp thực sự quá lợi hại!

    Hắn bằng vào cây cối yểm hộ che chắn, vừa tránh vừa lách tới dưới bức tường viện, nhún người nhảy một cái, bay ra bên ngoài sân, cướp đường chạy như điên!

    -Hừ! Hôm nay ta không lấy mạng chó của ngươi, ta sẽ không gọi Phi Tương Quân!
    Thiếu nữ quát lên cũng phi thân nhảy ra, đuổi theo không ngừng.

    Thì ra thiếu nữ này là trên giang hồ đại danh đỉnh đỉnh Thiên Sơn Phi Tương Quân Bàn Phi Phượng!

    Đêm nay nàng thừa dịp đêm tới Chấn Giang Bảo, mới vừa tới cổng, đột nhiên ngửi được một trận máu tanh, tiếp theo nghe được bên trong có tiếng hét lên "Ác tặc!", lập tức đá cánh cửa bay vào, vừa lúc thấy Sở Phong tay đang đẩy giang lão bảo chủ xuống đất, tất nhiên là đem hắn trở thành hung thủ diệt môn, quả thật là không gì xảo hợp hơn.

    Sở Phong nương ánh trăng mờ mờ, tại trong rừng cây cỏ mọc um tùm chạy không ngừng, đem hết khả năng, nỗ lực cả người thoát khỏi Bàn Phi Phượng. Nhưng Phi Tương Quân là nhân vật ra sao chứ, sao cho phép hắn chạy trốn! Một cây kim thương sít sao bám sát hắn, quyết tâm muốn đem tha đâm thủng dưới lưỡi thương.

    Mũi thương càng ép càng gần, hàn khí băng lãnh kia phảng phất muốn xuyên thấu phía sau lưng, làm cho Sở Phong không rét mà run! Hắn lần đầu tiên đụng phải tình cảnh hung hiểm như vậy, thực sự có chút nghèo lực kiệt! Lẽ nào bản thân mới vừa đặt chân vào giang hồ, liền phải chết lãng nhách dưới kim thương của thiếu nữ này? Hắn thực sự không cam lòng!

    Phía trước bỗng nhiên mơ hồ hiện ra ánh nước trong vắt, nguyên lai Sở Phong liều mạng chạy như điên, lại chạy tới sông Tiền Đường!

    Bàn Phi Phượng vừa thấy, trong lòng mừng thầm: hừ! Xem tên ác tặc ngươi còn chỗ nào để trốn!

    Ai biết nàng vui vẻ, Sở Phong so với nàng càng cao hứng, hắn phi thân tới bên sông Tiền Đường, nhún người nhảy xuống, lấy một tư thế thập phần sống động nhảy vào trong nước sông trong vắt, vào nước hầu như không hề phát ra âm thanh, thậm chí ngay cả bọt nước cũng không bắn lên được bao nhiêu!

    Bàn Phi Phượng trơ mắt nhìn hắn nhảy vào trong nước, hận được mắt phượng trừng trừng! Không ngờ ác tặc này lại am hiểu thủy tính như vậy! Nàng không biết bơi, chỉ có thể tại bờ sông nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm.

    Sở Phong nhô đầu lên, nói với nàng:
    -Cô nương, xin nghe ta nói, ta thực sự. . .

    "Xuy!"
    Còn chưa chờ hắn nói xong, Bàn Phi Phượng kim thương đâm tới, một đạo thương phong sắc bén lướt nhanh tới, Sở Phong vội vàng đem đầu lặn xuống "Ào!" Thương phong vẽ tại trên mặt nước, làm bắn nước lên tung tóe.

    Sở Phong lại nhô đầu ra, nói:
    -Cô nương, khi ta đến Chấn Giang Bảo, bọn họ đã. . .

    "Hô!"
    Bàn Phi Phượng khẽ quát một tiếng, kim thương liên tục đâm tới, từng đạo thương phong phá không vẽ ra, trên mặt sông nhất thời bọt nước bắn lên. Sở Phong không có cách nào, chỉ có lại chìm xuống.

    Qua một hồi lâu, Bàn Phi Phượng mới hừ lạnh một tiếng, thu hồi kim thương.

    Sở Phong nhô đầu ra lần nữa, Bàn Phi Phượng vừa thấy, kim thương lại muốn họa xuất, Sở Phong vội vàng cao giọng nói:
    -Cô nương, ba ngày sau chính là đại thọ tám mươi của Giang lão tiêu đầu, ta nhất định sẽ tự thân đến Giang Nam tiêu cục mừng thọ, đến lúc đó thì sẽ nói rõ tất cả!

    Sở Phong một hơi thở nói xong, vội vàng nghiêng người, lặn trở lại trong nước, không có trồi lên nữa.

    Bàn Phi Phượng hận được cắn răng, hừ! Ta cũng không tin ngươi cả đời trốn ở phía dưới! Nàng tay cầm kim thương, tại bờ sông đi tuần qua lại, thật như tướng quân tuần thành!

    Sở Phong trong lòng cười thầm: ta tại dưới nước nán lại nửa ngày, cũng là một bữa ăn sáng, ta cũng không tin ngươi cả đời canh giữ ở trên!

    Bàn Phi Phượng tại bờ sông tuần tra không ngừng một đêm, cuối cùng không thấy Sở Phong lại ngoi lên mặt nước, nghĩ thầm hắn nhất định là lặn đi nơi khác, lén lên bờ chạy thoát rồi, chỉ có nặng nề hừ một tiếng, oán hận ly khai.

    Khi nàng trở về Chấn Giang Bảo, cảnh tượng trước mắt lại làm cho nàng khiếp sợ vạn phần! Chỉ thấy trước mắt một mảnh hỏa quang tận trời, toàn bộ Chấn Giang Bảo rơi vào trong biển lửa, ngọn lửa rất mãnh liệt, thậm chí muốn tới gần nửa phần cũng không được.

    Bàn Phi Phượng trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hảo ác tặc! Lừa ta rời khỏi, lại lén trở về phóng hỏa hủy thi diệt tích! Hừ! Bàn Phi Phượng ta cho dù đuổi tới chân trời góc biển, thề cũng phải đem ngươi đâm chết dưới ngọn thương.

    Trên Sông Tiền Đường, Sở Phong ' ào' một tiếng từ dưới nước nhảy lên bờ sông, đã tình trạng kiệt sức. Hắn thì thào lẩm bẩm:" Ả Phi Tương Quân này cũng thật khó chơi, cư nhiên tại bên bờ tuần một đêm, nếu không đi, ta không mệt chết cũng muốn ngẹt thở chết!"

    Hắn tâm trạng phiền muộn: sao mà mình mới vừa đặt chân vào giang hồ, đụng tới nhân vật cao thủ đều là võ công hơn xa bản thân, võ công của mình thực sự kém cỏi như vậy sao?

    Kỳ thực điều này cũng khó trách hắn phiền muộn, mấy ngày gần đây, hắn gặp được không ai không phải là cao thủ nhất đẳng lừng lẫy nổi danh trên giang hồ. Quỷ Tử Tiên Sinh thì không cần phải nói, Ngụy Đích là thiên hạ đệ nhất tiên tử truyền nhân duy nhất của Tích Thủy Quyết, Mộ Dung là đại công tử của Mộ Dung thế gia, thân mang Tử Ẩn Thần Công; Bàn Phi Phượng Thiên Sơn Phi Tương Quân, càng uy chấn giang hồ, người nào đều không phải là nhân vật vang danh trên giang hồ hiện nay! Cho dù hai Đông Doanh nữ võ sĩ kia, cũng là sát thủ môn hạ nổi bật. Sở Phong mặc dù cũng là thân thủ bất phàm, nhưng kinh nghiệm còn thiếu, vả lại vừa xuất đạo thì liên tiếp đụng với những nhân vật này, đương nhiên sầu não.
     

  4. Chương 34 : Tàng thi tập sát
    Dich : mts86vt
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com


    Trước khi bên Chấn Giang Bảo bị diệt môn, tại bên kia Cô Tô không xa, mới vừa xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, hai đệ tử của Mộ Dung thế gia lỡ tay giết người!

    Vốn Cô Tô là khu vực của Mộ Dung thế gia, có đệ tử lỡ tay giết người cũng không tính là đại sự gì, nhiều lắm đền mạng mà thôi, nhưng khi điều tra ra thân phận người chết, lại là người của Nam Cung thế gia, nhưng còn là bổn gia đệ tử. Điều này thì không hề đơn giản, Nam Cung thế gia có bổn gia đệ tử xuất hiện tại Cô Tô, vả lại bị bổn gia đệ tử của Mộ Dung thế gia giết chết, vô luận là cố ý hay là lỡ tay cũng đủ để cho mọi người suy nghĩ miên man, suy đoán xôn xao.

    Cái gọi là bổn gia đệ tử, chính là tông tộc đệ tử trong đại gia tộc, tức là đệ tử có quan hệ trực hệ huyết thống. Hình như những đại gia tộc như Mộ Dung, Nam Cung kết cấu hết sức lộn xộn, tỷ như trong Mộ Dung sơn trang rất nhiều tộc nhân cũng không mang họ Mộ Dung, cho dù họ Mộ Dung cũng không nhất định là bổn gia đệ tử, chỉ có là từ dòng họ Mộ Dung truyền thừa xuống, mới có thể xưng là bổn gia đệ tử. Bổn gia đệ tử cũng đều sẽ nhận được trưởng bối trong tộc đích thân truyền thụ võ nghệ, bởi vậy võ công cũng rất cao, thân phận địa vị cũng cao hơn so với các đệ tử khác.

    Hiện tại bổn gia đệ tử của Mộ Dung giết của Nam Cung, làm cho mọi người nghi hoặc hai nhà vốn là kết minh quan hệ, vốn không nên phát sinh chuyện như vậy. Mà quan hệ giữa tứ đại gia tộc đang hết sức vi diệu, có thể sự kiện nhìn qua không lớn không nhỏ này trong đó rất nhiều biến số. Ai cũng vô pháp dự liệu, đến tột cùng sẽ dẫn phát ra cái hậu quả gì.

    Có người chắc chắn, quan hệ giữa Mộ Dung cùng Nam Cung từ nay về sau sẽ rạn nứt, cục diện chế hành lẫn nhau giữa tứ đại gia tộc sẽ không còn nữa tồn tại, Tây Môn cùng Công Tôn nhất định sẽ thừa cơ hợp lực đối phó Mộ Dung hoặc Nam Cung, mà Thục trung Đường môn chỉ sợ cũng sẽ nhân cơ hội thúc đẩy đem thế lực ồ ạt hướng Trung Nguyên, những tiểu môn tiểu phái mới nổi lên gần đây càng thêm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tại Giang Nam mở rộng thế lực, võ lâm Giang Nam ắt phải đại loạn.

    Đương nhiên, đây là tình huống xấu nhất, quan hệ kết minh giữa Mộ Dung cùng Nam Cung không có khả năng thoáng cái thì vỡ tan, tuy nhiên điều này cũng không phải không có khả năng, Nam Cung mặc dù cùng Mộ Dung kết minh, nhưng cũng hết sức kiêng kỵ thế lực ngày càng cường đại của Mộ Dung thế gia. Trên giang hồ từng đồn đãi Tây Môn, Công Tôn từng bí mật cùng Nam Cung gặp gỡ, không biết bàn bạc chuyện gì.

    Vốn có dựa theo ước định kết minh, Nam Cung muốn cùng Tây Môn cùng Công Tôn gặp gỡ, nhất định phải Mộ Dung có mặt, đồng dạng Mộ Dung muốn cùng Tây Môn cùng Công Tôn gặp gỡ, cũng phải có Nam Cung có mặt, như vậy mới sẽ không khiến song phương ngờ vực vô căn cứ. Nhưng lần đó Nam Cung cùng Tây Môn, Công Tôn bí mật gặp nhau, cũng không có thông báo cho Mộ Dung, điều này khiến cho tại lúc đó xảy ra không ít sóng lớn. Tuy nhiên Nam Cung thế gia thề thốt phủ nhận việc này.

    Hiện tại Mộ Dung đang an vị tại trong đại sảnh Mộ Dung sơn trang, quản gia Mộ Dung An đứng ở bên cạnh hắn, phía dưới là hơn mười đệ tử Mộ Dung gia, trong đó hai người khoanh tay cúi đầu, mặt mang sợ hãi, chính là bọn họ lỡ tay giết chết tên đệ tử Nam Cung kia.

    Hai người khoảng ba mươi tuổi, một người tên là Chiêu Hổ, một người tên là Chiêu Báo, đều mi dày mắt lớn, lưng hùm vai gấu, dáng dấp có chút giống nhau, đúng là hai huynh đệ. Bọn họ là bổn gia đệ tử của Mộ Dung thế gia, võ công cũng khá cao.

    Mộ Dung đi tới trước mặt hai người, nhìn một người trong đó, nói:
    -Chiêu Hổ, ngươi nói đi, là chuyện gì xảy ra?

    Chiêu Hổ không dám ngẩng đầu, nói:
    -Thiếu chủ, huynh đệ chúng ta tại tửu quán uống rượu, nghe được người nọ đang hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta lúc đó cũng uống hơi nhiều, giận dữ tiến lên mắng hắn, nào ngờ liền lỡ tay giết hắn, chúng ta cũng không biết hắn nguyên là người của Nam Cung thế gia, xin thiếu chủ trách phạt.

    -Hắn hồ ngôn loạn ngữ cái gì?
    Mộ Dung hỏi.

    ". . ." Chiêu Hổ không có trả lời.

    -Nói!
    Mộ Dung hai mắt lóe lên.

    Chiêu Báo vừa nhìn thấy thần sắc Mộ Dung bất thường, vội vàng nói:
    -Thiếu chủ, hắn nói lão gia nói bậy, ta cùng đại ca mới ra tay giáo huấn hắn, chúng ta cũng không biết hắn là người của Nam Cung gia, không nghĩ tới hắn lại kém như vậy, chúng ta mới ra quyền, hắn liền ngả xuống đất tắt thở.

    -Câm miệng! Ta nói các ngươi bao nhiêu lần rồi, kêu các ngươi không được mê rượu sinh sự, hiện tại quả nhiên đã xảy ra tai nạn, các ngươi có biết sẽ có cái hậu quả gì không!

    Hai người cũng không dám lên tiếng, bên cạnh có người cùng bọn chúng quen biết mở miệng cầu tình nói:
    -Thiếu chủ, Nam Cung thế gia cư nhiên phái người lẻn vào Cô Tô chúng ta, lại không lộ ra thân phận, rõ ràng là cố tình rình mò, nếu bọn họ không đem Mộ Dung gia chúng ta để vào mắt, cho dù chúng ta lỡ tay. . .

    -Câm miệng!
    Mộ Dung quát lớn một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng , nhất thời không có người lại dám lên tiếng.

    Ánh mắt Mộ Dung đảo qua mọi người, nói:
    -Hắn không có lộ ra thân phận, chính là Nam Cung phái tới rình chúng ta sao? Các ngươi đi Tầm Dương, cũng có hướng Nam Cung lộ ra thân phận không? Bản thân các ngươi cũng không có làm tốt bản phận, còn dám nói người ta!

    Một đám đệ tử phía dưới cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.

    Mộ Dung lại nói:
    -Chúng ta xuất thủ trước, là chúng ta không đúng! Giả như chúng ta có đệ tử tại Tầm Dương bị giết, chúng ta sẽ nghĩ thế nào? Hiện tại bọn họ có đệ tử bị giết tại đây, bọn họ sẽ nghĩ thế nào, các ngươi biết hậu quả gì không?

    Có người nhỏ giọng nói:
    -Chúng ta chẳng lẽ còn sợ Nam Cung tới trả thù. . .

    -Câm miệng!
    Hai mắt Mộ Dung hầu như nhấp nhoáng tử quang:
    -Các ngươi cũng chỉ hiểu được tự cho mình là nhất, tự cao tự đại, các ngươi có biết hay không, Tây Môn, Công Tôn vẫn đối với chúng ta nhìn chằm chằm như hổ đói! Nếu như ngay cả Nam Cung cũng chuyển hướng bọn họ, Mộ Dung thế gia chúng ta liền nguy như chồng trứng!"

    Chiêu Hổ 'Phịch' quỳ rạp xuống đất, nói:
    -Thiếu chủ, một người làm một người chịu, người là ta giết, Chiêu Báo còn chưa ra tay, Nam Cung đệ tử kia đã bị ta đánh ngã tắt thở, thiếu chủ muốn xử trí, cứ việc xử trí ta được rồi.

    Chiêu Báo bên cạnh cũng vội vàng 'Phịch' quỳ xuống đất, kinh hô:
    -Đại ca, ngươi nói gì vậy? Huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, người là huynh đệ chúng ta giết, chúng ta sẽ chết để tạ tội!
    Nói rồi hai người đồng thời giơ chưởng hướng đỉnh đầu bản thân đánh tới.

    Mọi người kinh hãi, muốn ra tay ngăn cũng không kịp!

    Mộ Dung đưa tay ra, lập tức nắm lấy cổ tay hai người, quát lên:
    -Đồ ngu, Cho dù chết ích lợi gì! Hiện tại đã không đơn giản là việc của hai người các ngươi, ngày mai các ngươi theo ta đến Tầm Dương một chuyến, sống hay chết, thì nhìn Nam Cung xử trí như thế nào!

    Chiêu Hổ, Chiêu Báo cùng kêu lên nói:
    -Mặc cho thiếu chủ xử trí, chết không một câu oán hận!

    -Hảo! Như vậy mới là đệ tử Mộ Dung gia!đi xuống đi!

    Mọi người lui ra, phòng khách chỉ còn lại có Mộ Dung cùng quản gia Mộ Dung An. Mộ Dung An hơn 50t , đã là lão quản gia, bình thường những công việc vụn vặt của Mộ Dung gia cũng do hắn xử lý, lao tâm lao lực, Mộ Dung đối với vị lão quản gia này cũng là rất kính trọng.

    -An thúc, Chiêu Hổ, Chiêu Báo nói có thật hay không?
    Mộ Dung hỏi.

    -Thiếu chủ, ta đã âm thầm tra xét qua, lời nói của Chiêu Hổ, Chiêu Báo xác thực là thật. Lúc đầu hai huynh đệ bọn họ tại một tửu quán uống rượu, uống được có chút say, nghe được bàn bên cạnh có người đang nói. . . nói về lão gia, bọn họ chịu không được, liền quát người nọ bảo ngưng lại, ai biết một lời bất hoà, liền động thủ. Theo những người chứng kiến lúc đó nói, Chiêu Hổ xác thực chỉ đánh một quyền, người nọ liền ngả xuống đất tắt thở.

    Mộ Dung lẩm bẩm:
    -Đệ tử Nam Cung thế gia sao lại không còn dùng được như thế?

    An thúc nói:
    -Ta cũng cảm thấy rất là kỳ lạ, hơn nữa nhìn qua một quyền kia của Chiêu Hổ cũng không nặng.

    -Thi thể ở đâu?
    Mộ Dung hỏi.

    -Thiếu chủ mời đi theo ta.

    Mộ Dung cùng An thúc đi tới một nơi trong sân, trên mặt đất đặt một thi thể, dùng một tấm vải trắng che lên.

    Mộ Dung cúi người đưa tay muốn xốc lên tấm vải trắng, ngay tại ngón tay hắn sắp chạm đến tấm vải trắng trong nháy mắt, hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy trong khí tức tử vong dưới tấm vải trắng lộ ra một tia sát khí vô cùng lạnh lẽo!

    Ngay tại trong nháy mắt này, một đạo trạm lam hàn quang từ dưới tấm vải trắng bắn ra, đâm thẳng hướng yết hầu Mộ Dung!

    -Thiếu chủ!
    An thúc thất thanh kinh hô! Đột nhiên như vậy, lại gần trong gang tấc, mặc cho Mộ Dung có thần công cái thế, cũng không có khả năng tránh được!

    Nhưng mà thân ảnh Mộ Dung phút chốc tiêu thất, khó tin xuất hiện tại bên ngoài vài thước. Nguyên lai hắn tuy là thân thể cúi xuống, nhưng đang sử ra thân pháp độc bộ thiên hạ của Mộ Dung thế gia —— Di Hình Hoán Ảnh!

    Đạo hàn quang kia ngay tại yết hầu hắn xẹt qua, Mộ Dung thậm chí cho rằng yết hầu của mình đã bị cắt vỡ!

    Người dưới vải trắng sau khi xuất một kích, cũng không quản có đắc thủ hay không, động thân bay lên, dùng vải trắng che nhảy ra bên ngoài sân. An thúc đang muốn truy đuổi, nhưng thân ảnh Mộ Dung đã bay ra ngoài sân đuổi theo.

    Sau một lúc lâu, Mộ Dung trở về, trong tay cầm tấm vải trắng đó, trên vải trắng nhiều hơn một lỗ thủng nhỏ như lỗ châm.

    -Thế nào, thiếu chủ?
    An thúc vội vã hỏi.

    -Để cho hắn chạy thoát.
    Mộ Dung nói.

    -Thiếu chủ, ngươi xem!
    An thúc đem một thanh chủy thủ đưa cho Mộ Dung.

    Mộ Dung tiếp nhận, chủy thủ dài không tới nửa thước, toàn thân hiện lên trạm lam thanh quang, hiển nhiên nhúng qua kịch độc, xem ra là một lòng muốn đưa hắn vào chỗ chết.

    -Rốt cuộc người nào dám xông vào sơn trang ám sát thiếu chủ?
    An thúc lẩm bẩm.

    -Người này võ công không ở dưới ta!
    Mộ Dung nói.

    An thúc cả kinh, nói:
    -Thiếu chủ, có thể là người của Nam Cung thế gia không?

    Mộ Dung vẻ mặt ngưng trọng:
    -An thúc, việc vừa rồi trước khi chưa điều tra rõ, không được nói với bất cứ ai!

    -Vâng, thiếu chủ!

    Trên mặt đất còn nằm một thi thể, người nọ vừa rồi là nằm ở trên thi thể ám sát Mộ Dung!

    Mộ Dung nhìn thi thể trên mặt đất, hỏi:
    -Hắn chính là tên đệ tử kia của Nam Cung?

    -Đúng vậy, thiếu chủ.
    An thúc đáp.

    -Không có người coi chừng sao?
    Mộ Dung lại hỏi.

    -Ta không nghĩ tới lại có người dám xông vào Mộ Dung sơn trang, cho nên. . . Là ta nhất thời thất trách!
    An thúc vẻ mặt hối hận áy náy, vừa rồi nếu như Mộ Dung bị ám sát, bản thân cho dù chết một vạn lần cũng là không thể tha thứ được.

    Mộ Dung ngữ khí hòa hoãn nói:
    -An thúc, hiện tại giang hồ thay đổi bất ngờ, không hề bình tĩnh như ngày trước, mọi chuyện ngươi phải cẩn thận!

    -Vâng, ta sẽ ghi nhớ lời nói của thiếu chủ.

    Mộ Dung gật đầu, cúi người xem xét.

    Người chết gần ba mươi tuổi, ngoại trừ trên ngực có vết quyền ấn, toàn thân không có một vết thương nào khác, Mà chỗ quyền ấn không hề sưng đỏ ứ xanh, theo lý bị người một quyền đánh chết, không có khả năng không có bất cứ điểm sưng ứ nào, chỉ có một loại tình huống sẽ như vậy, chính là hắn vốn cũng đã chết.

    Mộ Dung cau mày lẩm bẩm:
    -Xuất thủ chính xác không nhẹ, nhưng không phải trí mạng, dù cho người bình thường cũng có thể chịu đựng, huống chi là bổn gia đệ tử của Nam Cung?

    -Thiếu chủ, không bằng giải phẫu thi thể kiểm tra?
    An thúc nói.

    -Không được!
    Mộ Dung lập tức nói:
    -Đệ tử của chúng ta giết người đã khó có thể ăn nói, nếu như lại giải phẫu thi thể , càng sẽ khiến Nam Cung bất mãn, sẽ cho là chúng ta cố ý khi nhục.

    -Nhưng việc này hết sức khả nghi, lẽ nào để Mộ Dung chúng ta chịu ủy khuất này?

    -Việc này ta tự có tính toán, An thúc, ngươi đi chuẩn bị một bộ quan tài tốt nhất.

    -Vâng! Thiếu chủ. . .

    Mộ Dung thấy An thúc muốn nói lại thôi, bèn hỏi:
    -An thúc, ngươi có phải có gì muốn nói không?

    An thúc nói:
    -Thiếu chủ, ngày mai ngươi thật sự muốn đích thân đi Nam Cung?

    "Ân."

    -Thiếu chủ, không bằng để thuộc hạ mang Chiêu Hổ, Chiêu Báo đi Nam Cung, ta lo lắng Nam Cung sẽ đối với thiếu chủ. . .

    -Lần này ta phải tự mình đi, ngươi yên tâm, Nam Cung còn không đến mức sẽ như vậy.

    -Nam Cung gia chủ đương nhiên sẽ không, chỉ sợ. . .

    -Ta đã quyết định rồi, ngươi đi trước chuẩn bị quan tài đi.

    -Thiếu chủ, vậy có cần phải giám thị Chiêu Hổ, Chiêu Báo hay không, ta sợ bọn họ. . .

    Mộ Dung cười cười, nói:
    -Không cần, bọn họ đều không phải là người tham sống sợ chết!
     

  5. Chương 35 : Hoang nguyên mộ chủng
    Dich : mts86vt
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com


    Chấn Giang Bảo chịu nạn diệt môn, trong một đêm, chấn động toàn bộ võ lâm giang hồ, càng làm cho người khiếp sợ chính là sát diệt toàn bộ Chấn Giang Bảo, lại là vô danh tiểu tử vừa rồi tại Cổ Đãng sơn nhất cử phá vỡ ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh.

    -Nghe nói Chấn Giang Bảo bị diệt môn! —— Trà khách A nói.

    -Đúng a, nam nữ già trẻ, phụ nữ và trẻ em còn nhỏ, toàn bộ bị giết! —— trà khách B nói.

    -Không thể nào, lúc đầu tại Cổ Đãng sơn ta cũng gặp qua tiểu tử này, không giống là người hung tàn như vậy! —— trà khách C nói.

    -Hắc! Cái này gọi là nhìn người không thể nhìn tướng mạo! —— trà khách D nói.

    -Không sai, hơn nữa là Phi Tương Quân tận mắt nhìn thấy, chính miệng nàng nói, còn có thể giả sao?

    -Nếu như là chính miệng Phi Tương Quân nói, vậy không có sai!

    -Tuy nhiên hắn vì sao muốn tiêu diệt toàn môn Chấn Giang Bảo?

    -Nghe nói bởi vì Thiếu bảo chủ của Chấn Giang Bảo tại trên đường ở Hàng Châu trước mặt mọi người làm nhục hắn.

    -Đúng, có người tận mắt thấy việc này, lúc đó hắn liền chỉ thiên phát thệ, ba ngày sau muốn đem Chấn Giang Bảo diệt môn giải hận!

    -Không phải đâu, hắn lúc đó hình như không phải là nói như thế mà?

    -Hắc! Quản hắn nói thế nào, dù sao thì Chấn Giang Bảo là bị diệt môn.

    -Giang lão bảo chủ mặc dù suốt đời hào sảng trượng nghĩa, đáng tiếc sinh nhi tử lại hoành hành ngang ngược, làm ác khắp nơi, đến nỗi phải diệt môn! Ai!

    -Cái này gọi là
    'Tích thiện chi gia tất hữu dư khánh, tích ác chi gia tất hữu dư ương!'

    -Giang Thiếu Bảo tất nhiên chết không tiếc, nhưng là không đến mức đem cả môn cũng diệt.

    -Hắc! Loại báo thù rửa hận này, chuyện gì làm không được? Hắn diệt một môn Chấn Giang Bảo, còn hỏa thiêu toàn bộ, hủy thi diệt tích!

    -Không chỉ vậy, hắn còn tuyên bố tại ngày đại thọ tám mươi của Giang lão tiêu đầu, tự mình đi Giang Nam tiêu cục chúc thọ!

    -Cái gì! Tiểu tử này cũng quá ghê tởm, diệt một môn Chấn Giang Bảo, còn rêu rao hống hách như vậy, quả thực không đem võ lâm Giang Nam chúng ta để vào mắt! Đi! Chúng ta đi Giang Nam tiêu cục, vì Chấn Giang Bảo đòi lại công đạo!

    -Hảo! Ta cũng đang có ý này!

    -Chí phải! Ta cũng dự định đi nhìn một cái tiểu tử này đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại, có đúng hay không ba đầu sáu tay! Đi!

    Toàn bộ võ lâm Giang Nam cũng sôi trào, trong một đêm cũng chạy đến Giang Nam tiêu cục, chính là muốn nhìn Sở Phong có phải ba đầu sáu tay hay không , có cái can đảm dám ở Giang Nam tiêu cục hiện thân.

    . . .

    Tại sông Mịch La cách phía đông vài dặm, trên núi Mịch La có một khu mộ cổ, tổng cộng có mười hai ngôi mộ cổ, mỗi ngôi mộ cũng như một ngọn núi, liên miên phập phồng, mặt trên xanh um thành rừng.

    Mười hai phần mộ này nhưng lại chung một người —— Khuất Nguyên! Một trong những thi nhân vĩ đại nhất trên lịch sử.


    Trích:
    Sự tích Khuất Nguyên và tết Đoan Ngọ
    http://vi.wikipedia.org/wiki/Khuất_Nguyên
    Hiện tại, một vị lam sam thiếu niên đang đứng trang nghiêm tại trước một phần mộ cổ ở đây, đầu buộc khăn bạch vũ, lưng đeo cổ trường kiếm, trên mặt có một vết chỉ ngân cong, chính là Sở Phong. Cổ mộ tản ra khí tức mênh mông thâm thúy, làm xúc động đến tâm tư vị thiếu niên này.

    Trước cổ mộ đứng sừng sững hai cây cột đá to lớn, trên cột đá có khắc hai hàng câu thơ thiên cổ truyền tụng, ánh mắt Sở Phong đang dừng lại trên hai hàng câu thơ này, vẫn không có dời đi.

    "Phật!"
    Một trận âm thanh tay áo phiêu động, một thân ảnh bạch y như tuyết xuất hiện tại bên cạnh Sở Phong, nhưng hắn không có phát hiện, vẫn đang ngưng mắt nhìn cột đá.

    Ánh mắt bạch y nữ tử cũng rơi vào hai hàng câu thơ trên cột đá, nhẹ giọng thì thầm:
    "Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác!"

    -Là cô?
    Sở Phong quay đầu nhìn phía nàng, giọng nói mang theo vài phần kinh hỉ.

    Ngụy Đích nhìn Sở Phong, thu ba rơi vào trên vết chỉ ngân cong cong trên khuôn mặt hắn, khẽ nói:
    -Không ngờ sẽ gặp ngươi ở chỗ này?

    -Ta cũng không ngờ, sao cô lại tới đây?
    Sở Phong hỏi.

    -Ngươi thì sao?
    Ngụy Đích hỏi lại.

    -Ta chỉ là muốn tới tưởng nhớ cổ nhân một chút.
    Ánh mắt Sở Phong chuyển hướng về phía một hàng phần mộ cổ bên kia.

    -Ta thì trên đường đi qua nơi này, tiện đường tới chiêm ngưỡng một chút di phong của cổ nhân.
    Ngụy Đích cũng đem ánh mắt hướng về phía hàng mộ cổ.

    Sở Phong than thở:
    -Một đời chính đạo, tận trung tận trí, tự mình khai thông trong vũng bùn, thiền thoát với ô uế, phù du với ngoài bụi trần, thúc đẩy chí hướng của mình, có thể cùng nhật nguyệt tranh quang. Trong thiên hạ còn có ai có thể đạt được thừa nhận của lịch sử tôn sùng như thế?

    Ngụy Đích cười nói:
    -Ngươi thật ra rất sùng bái ông ấy.

    Sở Phong cười nói:
    -Ta là kính ngưỡng đạo đức của ông.

    Ngụy Đích nói:
    -Ngươi nói mười hai phần mộ này, nơi nào mới là phần mộ chân chính của Khuất Nguyên?

    -Ngươi nói đi?
    Sở Phong hỏi.

    Ngụy Đích nói:
    -Truyện kể lại Khuất Nguyên sau khi gieo mình xuống sống, thi thể mấy ngày sau mới được vớt lên, nửa bên đầu của ông đã bị cá ăn hết, vì vậy nữ nhi của ông hay dùng nước tại sông Mịch La đãi từng chút vàng cát , sau đó dùng vàng đắp vào một bên khuôn mặt còn thiếu của ông, rồi an táng phụ thân. Cho nên đến bây giờ vùng Nhạc Dương vẫn lưu truyền một câu tục ngữ:
    'Cửu tử bất năng táng phụ, nhất nữ năng đả kim quan' . . .

    Sở Phong ngắt lời hỏi:
    -Khuất Nguyên có chín đứa con sao?

    Ngụy Đích 'Hì' bật cười nói:
    -'Cửu tử bất năng táng phụ' Nói đều không phải của Khuất Nguyên, mà là Sở Hoài Vương. Sở Hoài Vương là, chết tha hương nơi đất Tần, tuy có chín người con, nhưng lại không thể an táng phụ vương của mình, còn không bằng một người nữ tử.

    Sở Phong không khỏi bật cười.

    Ngụy Đích tiếp tục nói:
    -Lời này truyền tới giới quyền quý của Sở quốc, chọc giận đến bọn họ, tuyên bố muốn quật mộ tiên thi đoạt kim kiểm . Nữ nhi Khuất Nguyên liền lấy vải bọc với đất làm nên mộ giả, việc làm này đã cảm động thiên thần, vì vậy trong một đêm tại nơi mộ giả của nàng tạo ra mười hai ngôi mộ giả này, khiến cho giới quyền quý Sở quốc không thể thực hiện được. Bởi vậy, mười hai ngôi mộ này có thể căn bản không có một ngôi nào là chân chính an táng Khuất Nguyên hết.

    Sở Phong cười cười, nói:
    -Việc này có quan trọng sao?

    Ngụy Đích cười, không có lên tiếng.

    Tại bên cạnh ngôi mộ còn đứng sừng sững một mặt thạch bích rất lớn, trên mặt có khắc bài thơ nổi tiếng nhất [ Ly tao ] của Khuất Nguyên. Sở Phong đi tới trước thạch bích, yên lặng nhìn các câu thơ trên thạch bích.
    Trích:
    *Chi tiết về bài thơ http://vi.wikipedia.org/wiki/Ly_tao
    Hai người ly khai khu mộ, sóng vai đi trên một mảnh đồng bằng sắc cỏ xanh mượt, phía sau là ánh tà dương mang theo hai đạo thân ảnh thật dài. Chân trời một mảnh tà dương vào thời điểm mặt trời lặn, chiếu rọi một màu đỏ hồng khắp trời, rực rỡ không gì sánh được; mà bốn phía ánh ráng chiều đang đến, từng rặng mây đỏ chiếu rọi càng làm cho người say sưa.

    Ngụy Đích không khỏi khen:
    -'Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn!'
    Cổ nhân quả thật là chân ý.

    Sở Phong nói:
    -Nghe ngữ khí của cô nương, dường như lộ ra phần luyến tiếc.

    Ngụy Đích nói:
    -Mỹ cảnh như vậy, chỉ trong chớp mắt, có thể không luyến tiếc sao?

    Sở Phong nói:
    -Ta cũng nghe qua cổ nhân có một câu thơ:
    'Mạc đạo tang du vãn, vi hà thượng mãn thiên!'
    Giống nhau cũng là rất có chân ý."

    Ngụy Đích nở nụ cười, trên mặt ánh lên một rạng mây đỏ, đó là một cảnh tuyệt mỹ như thế nào chứ!

    Sở Phong quả thực nhìn ngây người, Ngụy Đích thấy hắn mắt đăm đăm nhìn mình, mặt không khỏi phát lên một tia ửng đỏ, càng thêm xinh đẹp động nhân. Nàng thoáng quay đầu, nói:
    -Ngươi luôn luôn đem mọi chuyện hướng đến phương diện tốt sao?

    -Ta chính là càng thêm hy vọng mọi chuyện đều hướng đến điều tốt đẹp.
    Sở Phong đáp.

    -Tuy nhiên thế sự thường thường theo ý của mỗi người.

    -Cho dù như vậy, cùng với suốt ngày sầu khổ, sao lại không mở lòng mà đối diện?

    -Cho nên ngươi mang trên lưng là tên hung thủ diệt môn, còn có tâm tình tới nơi này tưởng nhớ cổ nhân?

    Sở Phong cười không có lên tiếng, hai người tiếp tục đi tới, bất tri bất giác đi tới bờ sông Mịch La.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)