[Kiếm Hiệp] Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (New: C680)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi llFate, 12/2/11.

  1. Chương 26 : Nhất chỉ lưu ngân
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    Sở Phong tìm tới một chỗ yên lặng, bước chân đã vô cùng lảo đảo, hắn ngũ tạng lục phủ bị thương cực kỳ nghiêm trọng, quả thực giống như nát. Hắn xé đi áo mặc, hít sâu một hơi, bình bình tâm thần đang phập phồng bất định, sau đó hai chân tự nhiên phân ra, hai mắt hơi khép lại, chậm rãi thu liễm thể xác và tinh thần, điều chỉnh hô hấp, sau đó hai tay bắt đầu chậm rãi xoè ra tại trước ngực vẽ hình cung, trong lòng mặc vận khẩu quyết.

    Chỉ chốc lát, trên đầu hắn chậm rãi tụ khởi một đoàn khí, đoàn khí này là từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, vô sắc vô hình, nhưng có thể cảm thụ được, cực thanh tú, tại trên đầu Sở Phong sau khi quay quanh, từ từ rót vào đỉnh đầu Sở Phong, sau đó chảy qua tứ chi bách hài của hắn, không ngừng tư nhuận ngũ tạng lục phủ bị thương nặng của hắn, lại từ huyệt Dũng Tuyền lòng bàn chân tiêu tan, phiêu tán vô hình.

    Những khí cuồn cuộn thanh tú không ngừng rót vào trong cơ thể Sở Phong này, lưu chuyển toàn thân hắn, sắc mặt hắn chậm rãi chuyển thành hồng nhuận, hai mắt cũng bắt đầu phục hồi thần thái anh khí trước kia.

    Sau nửa canh giờ, khí trên đầu hắn dần dần tán đi, Sở Phong thở dài một hơi thở, thầm nghĩ:
    "Phương pháp dẫn khí này của Lão đạo sĩ quả nhiên diệu dụng vô cùng, nội thương nghiêm trọng như vậy, dĩ nhiên không có việc gì, thực sự thần kỳ, không biết vì sao luôn mãi căn dặn không thể làm cho người khác thấy, lại không thể tùy tiện dùng, không đến vạn bất đắc dĩ mới có thể sử dụng?"

    Sở Phong thử vận vận khí, kinh hỉ phát giác chân khí trong cơ thể tràn đầy rất nhiều, nhưng lại có một tia chân khí, chân khí bản thân lưu chuyển, tia chân khí này cũng không phải là toàn bộ của bản thân, thập phần thuần khiết nhu hoà, là chân khí của Ngụy Đích. Đại khái là lúc đó bản thân triệt chưởng trước, Ngụy Đích đã có một tia chân khí nhảy vào trong cơ thể mình.

    Hắn bây giờ chỉ có thể vận khởi một thành công lực, dù sao một chưởng kia của Ngụy Đích trút xuống chân khí toàn thân nàng, không chết đã là vạn hạnh, không có mấy ngày công phu, nội thương này cũng không có khả năng phục hồi toàn bộ.

    Hắn sờ sờ khuôn mặt, có chút đau nhức, còn có vết máu, chính là đạo chỉ ngân Ngụy Đích lưu lại, không tính sâu. Hắn cười cười, tự giễu nói:
    -Quên đi, bản thân cũng không phải rất anh tuấn, lưu lại đạo chỉ ngân cũng không quan trọng.

    Hắn mặc lại y phục, lau đi vết máu trên người, ly khai.

    Sở Phong phản hồi Vọng Giang Lâu, vừa vào cửa, chỉ thấy chưởng quỹ Vọng Giang Lâu đang gảy bàn tính lách cách.

    -Lưu chưởng quỹ, còn đang tính toán sổ sách sao?
    Sở Phong gọi một câu.

    Chưởng quỹ này họ Lưu, hơn bốn mươi tuổi, có chút râu, tính tình vô cùng hòa khí, còn rất nhiệt tình. Hắn có một thằng bé , mười một, hai tuổi, rất nhu thuận, thường ngày nhàn rỗi thì hỗ trợ bưng thức ăn bưng rượu, rất làm cho người ta thích. Trước ngực thằng bé đeo một cái bùa bình an rất lớn, rất đặc biệt, là Lưu chưởng quỹ tại lễ đầy tháng của hắn, đặc biệt đi Linh Ẩn tự cầu được. Từ khi cầu được bùa bình an này, thì vẫn đeo ở trước ngực thằng bé, chẳng bao giờ cởi xuống.

    Sở Phong tuy rằng hôm qua mới dọn đến ở Vọng Giang Lâu, nhưng đã cùng Lưu chưởng quỹ này rất quen thuộc nhất là thằng bé, Sở Phong còn đem cổ kiếm cho nó chơi đùa một hồi. Lúc đó Sở Phong muốn thuê một gian phòng, thằng bé tại cạnh quầy hàng liên tục theo dõi cổ kiếm phía sau lưng hắn, đại khái là không có gặp qua ai đeo cây kiếm cũ kỹ như vậy, Sở Phong thấy hắn lanh lợi, liền đem kiếm cho hắn. Thằng bé cầm kiếm dùng sức múa loạn chơi đùa, thực sự là hết sức vui vẻ.

    Ngay sau đó Lưu chưởng quỹ vừa thấy Sở Phong, liền cười nói:
    -Sở công tử, ngài đã trở về? Cảnh đêm Tây hồ không tệ chứ? . . . A, sao trên mặt công tử. . .

    Sở Phong cười nói:
    -Không có gì, không cẩn thận bị cành liễu quệt phải một cái. Lưu chưởng quỹ quả nhiên nói không sai, cảnh đêm Tây hồ quả thật là có điểm thú vị.

    Lưu chưởng quỹ vui vẻ nói:
    -Đến Tây hồ du ngoạn, nếu như không thưởng dạ nguyệt ở Tây hồ, cũng là một việc rất tiếc nuối. Ta thấy công tử khí độ bất phàm, lòng dạ rộng lượng, cố tình lắm lời nói một câu.

    -Chưởng quỹ thật có lòng, thằng bé ngủ chưa?
    Sở Phong hỏi.

    -Ngủ rồi, đêm nay không cần nhao nhao đòi chơi kiếm của công tử.
    Lưu chưởng quỹ cười nói.

    -Không quan hệ, nó thích chơi đùa, thì đem kiếm cho hắn chơi là được, ta xem thằng bé rất có tư chất luyện võ.

    Lưu chưởng quỹ chỉ cười.

    Sở Phong đột ngột nhớ tới cái gì, vội vàng nói:
    -ÔI chao, Lưu chưởng quỹ, tiền cơm sáng sớm hôm nay ta còn chưa có trả.
    Nói rồi muốn sờ tay vào ngực lấy bạc.

    Lưu chưởng quỹ vội vã xua tay nói:
    -Không cần, tiền cơm kia đã có người giúp ngài thanh toán.

    -A? Ai giúp ta trả?
    Sở Phong hết sức kỳ quái.

    -Chính là vị cô nương cùng công tử chào hỏi, lại mời công tử đồng tịch.
    Lưu chưởng quỹ đáp.

    -Là nàng!
    Sở Phong thực sự là không nghĩ đến.

    Lưu chưởng quỹ bỗng giả vờ thần bí hướng Sở Phong vẫy vẫy tay, ý bảo Sở Phong đi tới gần.

    Sở Phong liền đi qua, Lưu chưởng quỹ nhỏ giọng nói:
    -Công tử, vị cô nương như thiên tiên kia cũng ở trên lầu đấy.

    -A?
    Sở Phong có chút ngoài ý muốn.

    -Ta thấy nàng cùng công tử chào hỏi, lại mời công tử đồng tịch, nói vậy cùng công tử nhận biết, liền tìm một gian thượng phòng cho nàng cùng sát vách với công tử.
    Lưu chưởng quỹ nói.

    Sở Phong lòng thầm buồn cười, nói:
    -Ta cùng nàng lúc trước chỉ ở Tây hồ gặp qua một lần.

    Lưu chưởng quỹ "Ha ha" cười nói:
    -Tây hồ chính là địa phương tốt dành cho người hữu tình gặp gỡ.

    Sở Phong cười cười, thuận miệng hỏi:
    -Nàng là ngày hôm nay mới đến ở?

    Lưu chưởng quỹ nói:
    -Nàng là sáng nay sau khi ăn cơm xong mới đến ở, ở cùng nàng còn có một vị sư thái, hình như là sư phụ của nàng, vẻ mặt hung lạnh.

    Sở Phong không có hỏi lại, xoay người đang muốn lên lầu.

    Lưu chưởng quỹ bỗng đè nặng thanh âm nói:
    -Công tử, sáng sớm hôm nay ngài không nên nói đắc tội với Thiếu bảo chủ của Chấn Giang Bảo.

    -A?
    Sở Phong xoay người lại.

    Lưu chưởng quỹ lại nói:
    -Chấn Giang Bảo tại Hàng Châu rất có danh vọng, giang lão bảo chủ hiếu khách trượng nghĩa, tuy nhiên con hắn lại không có việc xấu nào không làm, có thù tất báo! Tửu lâu này của ta cũng ăn không ít thiệt thòi của hắn!

    Sở Phong cười nói:
    -Loại mặt hàng như hắn, ta còn chưa để vào mắt.

    Lưu chưởng quỹ nói:
    -Hắn võ công mặc dù không ra gì, nhưng bên cạnh hắn có hai tên đồng lõa, có tiếng là Hàng Châu nhị ác, thân thủ cũng được, nghe nói là được qua cao nhân chỉ điểm.

    Sở Phong còn tưởng rằng hắn là nói hai tên công tử bột còn lại, không đồng ý nói:
    -Ta cứ ngang nhiên mà đi, tại sao phải sợ hắn tới tìm ta? Chính là Diêm Vương gia tới tìm ta, ta vẫn đem hắn đạp trở lại!

    -Ai, tục ngữ nói, 'mãnh hổ bất áp địa đầu xà', công tử vẫn là cẩn thận một chút.

    -Đa tạ chưởng quỹ, ta biết rồi. .
    Đang nói, bụng "Ùng ục" vang một tiếng rất to, Sở Phong cười nói:
    -Ai nha, đi dạo Tây hồ một đêm, cái bụng cũng đánh ùng ục rồi, chưởng quỹ mang giúp ta mấy món ăn đưa tới gian phòng, quan trọng nhất là chuẩn bị một bình hảo tửu."

    Lưu chưởng quỹ cười dài nói:
    -Công tử 'đỗ dung thiên hạ, khẩu nạp thiên bôi', ta còn không biết sao? Ta sẽ đích thân vì công tử làm mấy món ăn sở trường, lại thêm một bình Bồng Lai xuân hảo hạng nổi danh nhất Hàng Châu.

    -Vậy làm phiền chưởng quỹ.
    Sở Phong cười lên lầu.
     
  2. Chương 27 : Lãnh Nguyệt sư thái
    Dich : mts86vt
    Nguồn : www.tangthuvien.com
    Tại sát vách sương phòng Sở Phong, Ngụy Đích đang cùng một vị sư thái đứng đối diện nhau. Vị sư thái này là sư phụ Ngụy Đích, đỉnh đỉnh nổi danh trên giang hồ Lãnh Nguyệt sư thái. Lãnh Nguyệt sư thái tính tình nóng nảy, ghét ác thư cừu, một khi xuất thủ, không lưu tình chút nào, ngay cả người trong chính đạo cũng sợ nàng ba phần.

    Ngụy Đích là một đệ tử duy nhất của nàng, cũng là truyền nhân duy nhất của Tích Thủy kiếm phái. Kiếm pháp Ngụy Đích mềm mại thanh tú, bình tĩnh, miên miên giống như đại hải, cùng kiếm pháp tàn nhẫn sắc bén của Lãnh Nguyệt sư phụ nàng thì tuyệt nhiên bất đồng. Bởi vậy, trên giang hồ suy đoán, Ngụy Đích tu luyện chính là tâm pháp tối cao của Tích Thủy kiếm phái —— Tích Thủy Quyết.

    Trên thực tế, trong lịch đại truyền nhân của Tích Thủy kiếm phái, chân chính có thể tu luyện Tích Thủy bí quyết cũng bất quá được rất ít người, Ngụy Đích là một truyền nhân mấy trăm năm năm qua lại tu luyện Tích Thủy Quyết , chỉ riêng điều này cũng đủ để khiến cho mọi người nhìn với cặp mắt khác.

    Ngụy Đích cùng Lãnh Nguyệt nhìn nhau, "Xuất thủ!" Lãnh Nguyệt hô một câu.

    Ngụy Đích lập tức hữu chưởng đánh ra, thẳng đến vai trái Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt thân hình không lay động, tay trái đẩy ra một chưởng, thuận thế phản bắt vai Ngụy Đích. Ngụy Đích vừa thu lại vai, bàn tay nghiêng cắt xuống tiểu phúc Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt khuỷu tay ngăn cản, lại phản bắt ngực Ngụy Đích. Ngụy Đích thân mình chợt lóe, tay phải hóa chỉ thẳng điểm mi tâm Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt kẹp hai ngón tay, ngón tay Ngụy Đích điểm tới nửa đường, phút chốc hóa chưởng thẳng chụp hạ phúc Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt như trước thân hình không lay động, vừa thu lại phúc, theo một chưởng phản chụp qua.

    Hai người nhanh như thiểm điện, thoáng cái đã qua hơn mười chiêu. Ngụy Đích vốn tại bên trái Lãnh Nguyệt, phút chốc tiêu thất, thiểm tới phía bên phải Lãnh Nguyệt, chính là Lăng Ba Vi Bộ độc bộ thiên hạ! Nàng hữu chưởng bỗng nhiên đánh ra, Lãnh Nguyệt cũng một chưởng nghênh tiếp.

    "Ba!" Ngụy Đích bị đánh văng ra mấy bước, Lãnh Nguyệt cũng di động một bước nhỏ. Hai người lập tức thu chưởng, Lãnh Nguyệt gật đầu nói:
    -Lần này con chưa tới hai mươi chiêu thì bức lui ta, không tệ. Công lực con hình như tăng tiến không ít.

    Ngụy Đích vội vàng nói:
    -Chỉ là đệ tử nhất thời may mắn. Đệ tử trong khoảng thời gian này ngày đêm cần tu, không dám có chút chậm trễ.

    Lãnh Nguyệt tâm trạng nghi hoặc: dù cho có ngày đêm khổ tu, cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy, tuy nhiên cũng không có lưu ý, nói:
    -Tốt. Tuy nhiên con lần này đem ta bức lui, cũng chỉ dựa vào công lực đột nhiên tăng cường, đối với lĩnh ngộ Tích Thủy Quyết còn không có đột phá, con còn cần phải gia tăng khổ luyện.

    -Đệ tử biết. Sư phụ, đệ tử đụng phải một hắc bào nhân, võ công thâm bất khả trắc!

    -A?

    Ngay sau đó Ngụy Đích đã đem việc đêm nay gặp phải hắc bào nhân nói ra, tuy nhiên nàng không dám nói một đoạn gặp gỡ Sở Phong, chỉ nói hắc bào nhân sau khi giết Mô Kim huynh đệ, cùng bản thân qua mấy chiêu, liền bỗng nhiên rời đi.

    Lãnh Nguyệt nói:
    -Nghe con nói như vậy, võ công hắc bào nhân đó sợ rằng còn trên cả ta. Trên giang hồ lại có một nhân vật hung tàn như vậy! Đích Tử, con có thấy hắn tại trên người Mô Kim huynh đệ lấy ra cái gì hay không?

    -Đệ tử thấy không rõ lắm, nghe ngữ khí của Mô Kim huynh đệ, làm như dùng để mở gì gì đó.

    Lãnh Nguyệt trầm ngâm nói:
    -Mô Kim huynh đệ lại không tiếc đem đồ vật kia giấu bên trong thân thể, xem ra nhất định là vật cực kỳ quan trọng, chẳng lẽ là vật đào mộ phải dùng đến!

    Ngụy Đích nói:
    -Mô Kim huynh đệ nói qua, không có bọn họ dẫn đường, cho dù đạt được đồ vật như vậy cũng đừng muốn mở, lại không biết là mở cái gì.

    -Ân, việc này ta sẽ điều tra. Đích tử, ta nghe nói ngươi tại Cổ Đãng sơn ám trợ một tiểu tử phá ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh?

    Ngụy Đích vội vàng nói:
    -Đó chẳng qua là một vô danh tiểu tốt sơ xuất giang hồ, con chỉ không đành lòng thấy hắn xấu mặt tại trước mặt mọi người, cho nên mới xuất thủ tương trợ.

    Nghe giọng nói của nàng rất có điểm kinh sợ.

    -Tuy nhiên ta nghe nói các ngươi tại Tây hồ đã gặp mặt?
    Lãnh Nguyệt lại hỏi.

    -Ngày ấy con du ngoạn Tây hồ, đúng lúc cùng hắn gặp qua một lần, con sau đó liền rời đi, đệ tử còn không biết hắn tên họ là gì nữa!

    -Đích tử, tất cả đàn ông trên thế gian là hạng người phụ lòng, con phải nhớ kỹ!

    -Đệ tử minh bạch!
    Ngụy Đích vội vã đáp ứng.

    -Ân.
    Lãnh Nguyệt gật đầu, lại nói:
    -Con hiện nay võ công mặc dù cao, nhưng cách cao thủ tuyệt đỉnh chân chính còn tương đối khá xa, đêm nay con gặp phải hắc bào nhân kia đó là ví dụ. May mà hắn vội vã rời khỏi, nếu không thì con căn bản là trốn không thoát. Con phải siêng năng luyện công nhiều hơn.

    -Đệ tử biết!

    Ngụy Đích đáp, trong lòng thầm nghĩ: Sư phụ nói không sai, nếu không có tiểu tử kia đột nhiên chạy tới, ta sớm bị hắc bào nhân giết. Không biết hắn hiện tại thế nào, một chưởng kia ngưng tụ chân khí toàn thân ta. . .' Nghĩ rồi trong mắt không khỏi hiện ra thần sắc lo lắng.

    -Làm sao vậy?
    Lãnh Nguyệt phát hiện Ngụy Đích thần sắc khác thường, hỏi.

    -Không. . . Không có gì, chỉ là. . . Có chút lo lắng sẽ gặp lại hắc bào nhân kia.
    Ngụy Đích vội vã che giấu.

    -Con thân mang Lăng Ba Vi Bộ, chỉ phải cẩn thận một chút, ai cũng không làm gì được. Được rồi, thời gian không còn sớm, ngủ đi.

    Lãnh Nguyệt phất một cái, ngọn đèn dầu trong gian phòng bỗng chốc vụt tắt.
    . . .
    Sở Phong tại gian phòng sát vách, đương nhiên nghe được vừa rồi hai người đang so chiêu, thậm chí đối thoại của hai người hắn cũng nghe được rõ ràng. Hắn nghe được Ngụy Đích hướng sư phụ nàng nói ra việc hắc bào nhân, lại chỉ chưa nói ra bản thân, tâm trạng phiền muộn:
    -Mình suy cho cùng cũng liều mình cứu nàng, nàng sao không ở trước mặt sư phụ nhắc đến bản thân một chút chứ!

    Tiếp theo hắn lại nghe được Ngụy Đích nói bản thân chỉ là một vô danh tiểu tốt, càng thêm phiền muộn, tuy rằng mình xác thực là vô danh tiểu tốt, nhưng tới cùng trong lòng khó chịu.

    Hắn lại thầm nghĩ: xem ra sư phụ nàng đối với nàng rất nghiêm khắc, còn không cho phép nàng tùy tiện cùng người khác gặp gỡ, thực sự là bá đạo, trách không được Lưu chưởng quỹ nói vẻ mặt sư phụ nàng hung lạnh, ngữ khí đó quả thật rất băng lãnh.

    Hắn nghĩ nghĩ, bất tri bất giác đã ngủ.
     

  3. [FONT=&quot]Chương 28 : Tiểu nhi đậu thú [/FONT]
    Dich : mts86vt
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com


    [FONT=&quot]
    Ngày thứ hai, thẳng đến mặt trời lên cao Sở Phong mới thức dậy. Hắn duỗi duỗi người, thử vận khí một chút, kinh hỉ phát giác nội thương đã tốt hơn không ít, chân khí có thể đề khởi hai, ba thành. Hắn thập phần kinh ngạc, xem ra phương pháp đạo dẫn kia quả thực kỳ diệu.

    Sở Phong tại gian phòng bước đi thong thả vài bước, làm vài động tác tay chân, bất chợt cái bụng "Ùng ục ùng ục" kháng nghị.

    Hắn vỗ vỗ bụng, cười nói:
    -Chỉ biết ngươi lại muốn không an phận.

    Đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn một chút gì, "Cốc,cốc" vang lên hai tiếng đập cửa, Sở Phong mở cánh cửa, một tiểu nam hài đang đứng ở ngoài cửa. Tiểu nam hài này 11,12 tuổi, hai mắt tinh linh, trước ngực đeo một bùa bình an rất lớn, rất đặc biệt, hai tay bưng cái mâm, trên mặt bày mấy món điểm tâm sáng, cười hắc hắc nhìn Sở Phong, thập phần khả ái thú vị.

    Sở Phong vừa thấy, nở nụ cười, nói:
    -Cậu nhóc,sớm như vậy.

    Thì ra tiểu nam hài này chính là con trai Lưu chưởng quỹ.

    Thằng bé nói:
    -Ta chỉ đem điểm tâm sáng cho công tử dùng, công tử mới thức dậy bụng sẽ kêu 'Ùng ục'

    -Ngươi thật là khôn lanh.

    -Ta sáng sớm đợi ngay tại bên ngoài gian phòng công tử, mới vừa mới nghe được âm thanh 'Ùng ục' liền biết công tử đã thức dậy.
    Thằng bé vừa nói đem điểm tâm sáng đặt lên bàn.

    Sở Phong cười nói:
    -Ta xem ngươi là một lòng muốn chơi đùa kiếm đi, hảo! Cho ngươi chơi thoải mái!
    Vừa nói vừa "Tranh" rút ra trường kiếm, đưa cho thằng bé.

    Thằng bé nhất thời hai mắt sinh quang, tiếp nhận trường kiếm vẻ mặt ước ao nói:
    -Công tử vừa rút kiếm 'tranh' ra một cái, thực sự là Man!

    Sở Phong ha ha cười nói:
    -Sau này ngươi lớn lên, so với ta sẽ còn đẹp trai hơn.

    Thằng bé cầm cổ trường kiếm, rất vui mừng tại gian phòng múa may, nó tay không đủ khí lực, chỉ có thể dùng hai tay để múa, tuy là cật lực, nhưng lại hăng hái bừng bừng.

    Sở Phong ngồi ở bàn bên cạnh, vừa ăn điểm tâm, một bên nhìn rất thích thú.

    Thằng bé loạn vung loạn vũ một hồi, từ lâu cả người mồ hôi, thẳng thở phì phò, hầu như ngay cả kiếm cũng giơ không nổi, Sở Phong cũng vừa ăn xong một khối bánh điểm tâm cuối cùng.

    Thằng bé thở hổn hển đem kiếm trả về cho Sở Phong, Sở Phong hồi kiếm vào vỏ, cười hỏi:
    -Thế nào, đã nghiền chưa?

    Thằng bé cố sức gật đầu nói:
    Chơi thật vui, thật đã nghiền, chỉ là kiếm hơi nặng.

    Sở Phong cười nói:
    -Bình thường ăn nhiều một chút, thì sẽ có sức lực.

    -Thật sao?
    Thằng bé trừng mắt to, tin là thật.

    -Đương nhiên, ta khi còn bé chính là bình thường giúp mẫu thân bưng thức ăn, mới có khí lực như vậy.
    Sở Phong đưa ra bằng chứng nói.

    -Gia đình công tử cũng mở tửu lâu?
    Thằng bé kinh ngạc hỏi.

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    -Cũng không phải, chỉ là nương ta nấu cơm xong, đều là ta bưng đi ra ngoài.

    Thằng bé nở nụ cười, đột nhiên thấy một đạo chỉ ngân trên mặt Sở Phong, hiếu kỳ hỏi:
    -Công tử, trên mặt ngươi sao có thêm một đạo chỉ ngân?

    Sở Phong lấy tay sờ sờ, hỏi:
    -Thế nào, có phải rất khó coi không?

    Thằng bé lắc đầu nói:
    -Không phải, nhìn vào công tử càng thêm anh tuấn!

    -A? Tiểu hài tử không được phép nói dối a!

    Thằng bé vội vàng nói:
    -Thực mà! Công tử nhìn qua thực sự là anh tuấn! Công tử, vết chỉ ngân đó của công tử làm sao có?

    Sở Phong nháy mắt mấy cái, nói:
    -Ngươi muốn biết?

    Thằng bé cố sức gật đầu.

    Sở Phong đem miệng để sát vào bên tai thằng bé thần bí nói:
    -Là một cô nương vẽ lên.

    -A? Một cô nương? Nàng vì sao muốn vẽ cho ngươi?
    Thằng bé thập phần kinh ngạc.

    Sở Phong lại thần bí nói:
    -Đại khái là thích ta.

    -A? Thích công tử thế nào còn có thể tại trên mặt công tử vẽ một vết thẹo như vậy?
    Thằng bé càng thêm kinh ngạc.

    -Hắc, lòng dạ đàn bà ai có thể đoán được! Ngươi nhớ kỹ, sau này ngươi trưởng thành, nếu như có vị cô nương nào cắn ngươi, hoặc vẽ cho ngươi một cái, chính là thích ngươi đấy!

    Thằng bé trừng con ngươi, bán tín bán nghi.

    Sở Phong trong lòng cười trộm, tiểu hài tử chính là rất dễ lừa gạt. Hắn nói:
    -Cậu nhóc, ngươi thích múa kiếm như thế, không bằng hôm nào ta tặng ngươi một thanh kiếm, cho ngươi mỗi ngày chơi đùa?

    -Thực sự?
    Thằng bé vừa mừng vừa sợ, nói:
    -Ta mỗi ngày đùa giỡn như vậy, có thể lợi hại như công tử không?

    -Đương nhiên, so với ta còn lợi hại hơn, ngươi thức dậy so với ta còn sớm hơn mà!

    -Thực sự?
    Thằng bé trừng lớn con mắt.

    -Đương nhiên là thật, ngươi chưa từng nghe qua 'kê khởi vũ' sao? Thời cổ có người mỗi ngày vừa nghe gà gáy thì thức dậy múa kiếm, rốt cuộc làm cho hắn luyện thì một thân hảo kiếm pháp, còn làm một đại tướng quân!

    -Công tử cũng là mỗi ngày nghe 'kê khởi vũ' sao?
    Thằng bé ngây thơ hỏi.

    -Cái này. . . Khụ. . . Khụ. . .
    Sở Phong ho khan hai tiếng, có chút lúng túng nói:
    -Cái này. . .bình thường nếu không có gì ngoài ý muốn thì . . . đúng là như thế, tuy nhiên. . . Có lúc nghe không được gà gáy thì cũng không thể tránh được. . .

    -Công tử sáng nay không có nghe 'kê khởi vũ', là không có nghe được tiếng gà gáy sao?
    Thằng bé lại ngây thơ hỏi.

    Sở Phong chỉ có kiên trì gật đầu, khuôn mặt đều có chút đỏ, vội vã nói tránh đi:
    -Ngươi nhớ kỹ đừng tham ngủ làm biếng, tương lai nhất định so với ông nghe 'kê khởi vũ' kia còn muốn lợi hại hơn!

    -Không bằng công tử dạy ta múa kiếm, thu ta làm đồ đệ?
    Thằng bé thừa cơ nói.

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    -Cái này có thể không làm được, ta còn chưa mọc râu nữa, sao không biết xấu hổ làm sư phụ ngươi!

    -Công tử phải mọc được râu dài thì mới có thể thu đồ đệ sao?

    -Đó là đương nhiên, ngươi không thấy được những người làm sư phụ đều có rất nhiều râu hay sao? Huống hồ ta lập tức sẽ phải đi khỏi đây, dạy không được ngươi.

    Thằng bé nghe được Sở Phong lập tức phải ly khai, ánh mắt lộ ra thần sắc không muốn, hỏi:
    -Công tử sau này còn có thể tới Hàng Châu không?

    Sở Phong vỗ vỗ đầu thằng bé, nói:
    -Sẽ tới, lần sau tới ta sẽ tặng ngươi một thanh hảo kiếm!

    -Công tử nói cần phải giữ lời.

    Thằng bé thu thập bát đũa, ra khỏi phòng, không quên quay đầu lại nói:
    -Công tử cũng không nên nói cho cha ta biết, nếu không thì ông ấy còn nói ta quấy rối công tử.
    Nói xong thì vội vàng xuống lầu.

    Sở Phong cũng đi xuống lầu, Lưu chưởng quỹ đang ở quầy hàng lách cách xái bàn tính, vừa thấy Sở Phong xuống, lập tức cười nói:
    -Công tử, tối hôm qua ngủ ngon chứ?

    -Tốt, bình Bồng Lai xuân đó của Lưu chưởng quỹ thực sự là hảo tửu! Diệu phẩm!
    Sở Phong cười đáp.

    -Công tử thích là tốt rồi, thằng bé kia của ta sáng nay không có quấy nhiễu công tử chứ?
    Lưu chưởng quỹ lại hỏi.

    -Không có, rất thông minh, sáng sớm đã đưa bánh điểm tâm tới cho ta.

    -Vậy là tốt rồi. Công tử dự định đi dạo hay sao?

    -Không sai, ta chuẩn bị đi dạo xung quanh, Lưu chưởng quỹ có địa phương nào tốt không giới thiệu cho ta?
    Sở Phong thuận miệng hỏi.

    Ai biết Lưu chưởng quỹ lại thần thần bí bí hướng hắn vẫy vẫy tay.

    Sở Phong vì vậy đến gần, Lưu chưởng quỹ lại đè nặng thanh âm nói:
    -Ta giới thiệu công tử một nơi rất vui, vương tôn công tử tới Hàng Châu không thể không đi.

    -Địa phương nào?
    Sở Phong hỏi.

    -Tích Hương Lâu.

    -Tích Hương Lâu?
    Sở Phong rất là kinh ngạc.

    -Chính là thương hương tiếc ngọc.

    Cái này thì Sở Phong nghe hiểu, có chút ngu ngơ cười cười.

    Lưu chưởng quỹ lại nói:
    -Đây là thanh lâu nổi danh nhất Hàng Châu, công tử chưa từng nghe qua ' Trên có thiên đường, dưới có tô hàng' sao, công tử muốn đi chỉ cần phải quẹo qua hai con đường, rất dễ tìm, tuyệt đối sẽ không lạc đường!

    Sở Phong xấu hổ cười cười, nhất thời không biết nói cái gì.

    Lưu chưởng quỹ vừa nhìn, minh bạch, cười nói:
    -Ta thấy công tử hào hiệp không chịu gò bó, nghĩ công tử nhất định là người đa tình, cho nên lại nhiều chuyện nói một câu, công tử nhưng đừng để ý.

    Sở Phong cười nói:
    -Nếu như ta có thể tìm được, ta sẽ đi tới xem một phen, nhìn có đúng hay không đúng như lời chưởng quỹ nói ' Trên có thiên đường, dưới có tô hàng' .

    Lưu chưởng quỹ nở nụ cười, bỗng nhỏ giọng nói:
    -Công tử đi ra ngoài phải cẩn thận, sáng sớm hôm nay ta thấy tên Giang Thiếu Bảo chủ kia ở ngoài cửa vòng vo vài vòng, không biết có phải là đang me công tử không.

    Sở Phong cũng không thèm để ý, trực tiếp đi ra Vọng Giang Lâu.

    Hắn đi trên đường không vài bước, phía sau vang lên một tiếng quát to:
    -Đứng lại!

    Ngữ khí ngang ngược hống hách đến cực điểm!
    [/FONT]
     

  4. [FONT=&quot]Chương 29 : Long du thiển thủy [/FONT]
    Dich : mts86vt
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com


    Sở Phong xoay người vừa nhìn, chính là tên Giang Thiếu Bảo chủ hôm qua tại trên Vọng Giang Lâu bị bẽ mặt, đang phe phẩy quạt xếp, mắt lạnh nhìn mình.

    Sở Phong căn bản xem thường ngoảnh lại nhìn một cái, xoay người đã đi.

    Giang Thiếu Bảo vài bước tiến lên ngăn cản, quát lên:
    -Bản thiếu gia gọi ngươi đứng lại, ngươi điếc sao?

    Sở Phong cười cười, nói:
    -Miệng sinh tại ngươi, chân sinh tại ta, ngươi gọi là việc của ngươi, ta đi là việc của ta.

    -Hừ! Khẩu khí thật lớn, dám tại trước mặt bản thiếu gia cuồng vọng làm càn, quả thực không biết sống chết!
    Giang Thiếu Bảo gầm lên.

    -Hắc! Đồ nhị thế tổ vô dụng, cũng dám tại trên đường kêu gào hống hách, quả thực chẳng biết xấu hổ!
    Sở Phong trả lời lại một cách mỉa mai.

    Lần này nhưng đã giẫm lên đuôi của Giang Thiếu Bảo, hắn thường ngày chính là tối kỵ hận người khác nói hắn vô dụng, hơn nữa là ở trước mắt bao người, lúc này thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng, hữu thủ vung tay, quạt xếp trong tay cắt thẳng tới Sở Phong.

    Thì ra quạt xếp trong tay hắn là do thượng đẳng tinh cương đúc thành, khung quạt và đỉnh chóp mài được sắc bén, khi vung quạt chính là một bả lưỡi dao sắc bén, sát nhân vô hình.

    Sở Phong tuy chỉ có thể đề khởi hai, ba thành công lực, nhưng đối phó loại mặt hàng như Giang Thiếu Bảo đã dư dả. Hắn đưa một tay, nâng cánh tay hắn, kéo về phía trước, lại một đầu gối đánh vào ngực hắn. Giang Thiếu Bảo nhất thời 'oạch' một tiếng ngã lộn xuống đất. Cũng may Sở Phong còn chưa cố tình làm bi thương hắn, bằng không một đầu gối vừa rồi, đủ để làm đứt mấy cái xương ngực của hắn.

    Giang Thiếu Bảo lộn nhào đứng lên, cả một bộ y phục hoa lệ để nhận dạng thân phận đã dính đầy bụi.

    Lúc này rất nhiều người đi đường đều dừng chân vây xem, vừa thấy Giang Thiếu Bảo chật vật như vậy, mỗi người đều che miệng cười trộm, người có gan lớn còn vỗ tay hoan hô.

    Giang Thiếu Bảo chưa từng chịu qua sỉ nhục như vậy, càng thêm xấu hổ buồn bực, hét một tiếng, lại lao tới, quạt xếp thẳng hướng yết hầu Sở Phong, muốn giết Sở Phong giải hận.

    Sở Phong thấy hắn xuất thủ ác độc như vậy, lại nghĩ tới ngày tình cảnh hôm qua hắn tại trên đường khi dễ hai bà cháu kia, không khỏi tức giận , cũng không nể mặt, tả một quyền, hữu một chưởng, đem một Giang Thiếu Bảo đánh cho ngã đông vẹo tây, mũi sưng mặt xanh, 'ai ai a a' gào khóc , mọi người vây xem thấy vậy đều hô khoái chí.

    Sở Phong đánh đến hưng khởi, một tay nắm ngực Giang Thiếu Bảo, "Ba" một chưởng tát tại trên mặt trái hắn, nói:
    -Một tát này là thay cha ngươi đánh ngươi, sinh không dạy, lỗi của cha!
    Tiếp theo "Ba" lại một cái tát trên mặt bên phải, nói:
    -Một tát này là thay lão sư ngươi đánh ngươi, dạy không nghiêm, lỗi của thầy!

    Nói xong, một tay đem hắn ném xuống đất, lạnh lùng nói:
    -Chuyện bất bình trong thiên hạ tự có người bất bình đến quản, đừng tưởng rằng ỷ lại một Chấn Giang Bảo thì có thể mọi nơi làm xằng làm bậy, cậy thế hiếp người!
    Nói xong xoay người bước đi.

    Trong đám người đột nhiên một trận rối loạn, có mấy người người bị xô đẩy ngã trên mặt đất,' vèo, vèo' Hai đại hán xông đến bên người Giang Thiếu Bảo, cuống quít nâng hắn dậy, nói:
    -Thiếu bảo chủ, không có việc gì chứ?

    -Bốp! bốp!
    Giang Thiếu Bảo trả lời chính là hai cái bạt tai. Thanh thúy vang dội, đánh cho hai đại hán mắt nổ đom đóm.

    -Đồ ăn hại! Làm gì đi! Còn không mau bắt lấy tiểu tử kia!
    Giang Thiếu Bảo nghiến răng nghiến lợi quát.

    Hai đại hán nhất thời thân mình chợt lóe, ngăn cản lối đi của Sở Phong.

    Sở Phong nhăn mặt cau mày, nhìn quần áo hai người này, không giống hạ nhân thông thường, lại xem tay chân bọn hắn, hiển nhiên thật sự có bản lĩnh. Hai người đều là lông mi dựng thẳng, hai mắt trợn tròn , bên miệng có râu mép, vẻ mặt hung tương, chỉ sợ chính là Hàng Châu nhị ác tối hôm qua theo như lời nói của Lưu chưởng quỹ, hai đồng bọn bên người Giang Thiếu Bảo.

    -Tiểu tử, dương oai cũng không nhìn khu vực này là cái gì!
    Hai ác hán nhe răng cười, nắm chặt tay hướng Sở Phong đánh tới. Bọn họ mới vừa bị Giang Thiếu Bảo tát cho hai cái, một bụng tức giận cũng trút lên trên người Sở Phong.

    Sở Phong nghiêng người, đưa một tay ngăn cản, chỉ cảm thấy cánh tay có chút tê dại, xem ra nội kình hai người này cũng không tệ lắm. Nếu như thường ngày, Sở Phong đương nhiên cũng không đem bọn họ để vào mắt, nhưng hiện tại nội thương chưa phục, chỉ có thể đề khởi hai ba thành chân khí, tự nhiên có vẻ cật lực.

    Thân thủ của nhị Hàng Châu này quả thực tầm thường, quyền cước thập phần cương mãnh, chiêu thức khá thành thạo, kinh nghiệm cũng không ít, thường ngày đều là phá quán đánh người, rất nhanh nhìn ra thân thủ Sở Phong tuy rằng cao, nhưng hình như không vận khởi được sức mạnh, có chút lực bất tòng tâm, lúc này càng thêm vận đủ khí lực, từng bước ép sát.

    Sở Phong bằng vào thân pháp của mình cũng miễn cưỡng ứng biến chu toàn, trong lòng thầm nghĩ:
    -Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

    Đang chuẩn bị thoát thân, đột ngột mọi người xung quanh đứng xem dạt ra một mảnh nguyên lai lại có thêm gần 20 tên gia đinh tay cầm gậy gộc một đường thét lớn vọt tới, Giang Thiếu Bảo vừa thấy, nhất thời tinh thần tỉnh táo, quay sang bọn họ hét lớn:
    -Cùng tiến lên, đánh bẹp hắn cho ta!

    Đám gia đinh hung hãn này một đám như lang tự hổ, thoáng cái lao tới vây quanh Sở Phong, bây giờ thì Sở Phong muốn chạy cũng đi không được. Hắn có chút hối hận, vừa rồi sao không quyết định thật nhanh lập tức thoát thân.

    Mặc cho Sở Phong ra sức chống đỡ, nhưng hơn mười cái côn thoáng cái từ bốn phương tám hướng đập loạn tới, nhất thời ăn không tiêu, ngăn bổng trước ngực, ngăn không được côn phía sau, đẩy ra quyền bên trái, đỡ không được chân bên phải, Sở Phong thực sự là sầu não, nếu như bản thân có thể vận thêm một thành công lực, cũng đủ để ứng phó như thường, thật có điểm cảm giác 'long du thiển thủy tao hà hí'.

    'Bốp, bốp' Côn gậy như mưa rơi vào trên người Sở Phong, trên Vọng Giang Lâu một người thấy được lòng nóng như lửa đốt: ngốc tiểu tử này sao còn không rút kiếm? Nàng đứng ở cạnh cửa sổ, mắt lặng nhìn , một thân bạch y như tuyết, chính là Trích Tiên Tử, mà đứng bên người nàng là sư phụ nàng Lãnh Nguyệt sư thái, vẻ mặt băng lãnh.

    Sở Phong rốt cuộc bị đánh úp nằm trên mặt đất.

    -Nhấc hắn lên!
    Giang Thiếu Bảo hét lớn một tiếng!

    Hàng Châu nhị ác lập tức một tả một hữu nhấc lên Sở Phong.

    -Quỳ xuống!

    Giang Thiếu Bảo quay phía Sở Phong hét lớn!

    Sở Phong khinh miệt nhìn hắn một cái, không rên một tiếng, quả nhiên là 'hổ lạc bình dương bị khuyển khi '.

    Giang Thiếu Bảo giận dữ, một tay đoạt lấy cây mộc côn to như cánh tay,' Bốp' một côn nặng nề đập vào trên đùi Sở Phong.

    Sở Phong chân run rẩy, không có lên tiếng.

    -Hừ! Ta xem chân của ngươi cứng hay là côn của ta cứng!

    Giang Thiếu Bảo một trận 'bốp, bốp' đập liên tục, Sở Phong hai chân phát run, tuy nhiên như trước kiên quyết đứng thẳng, cổ họng không rên một tiếng.

    Giang Thiếu Bảo càng thêm cuồng nộ, " Bốp' Dùng hết toàn lực một côn hung hăng đánh tại cẳng chân Sở Phong, 'Rắc' một tiếng, mộc côn lại bị gãy thành hai đoạn!

    Sở Phong giễu cợt nhìn Giang Thiếu Bảo, một loại khí thế ngạo mạn làm cho Giang Thiếu Bảo vừa hận vừa giận.

    -Buông hắn ra!

    Giang Thiếu Bảo nổi giận gầm lên một tiếng, nhị ác biết hắn muốn làm gì, vội vã thối lui hai bên.
     
  5. [FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot][/FONT] Chương 30 : Thần vật sơ hiện[FONT=&quot] [/FONT][FONT=&quot][/FONT]
    [FONT=&quot][/FONT] Dich : mts86vt[FONT=&quot][/FONT]
    [FONT=&quot]Nguồn: [/FONT]www.tangthuvien.com[FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
    [FONT=&quot]
    [/FONT]"Binh!" Giang Thiếu Bảo bay lên, một cước hung hăng đá vào bụng Sở Phong, Sở Phong trên mặt một trận co quắp, ngã lăn mình trên mặt đất. Giang Thiếu Bảo gào thét tả một cước, hữu một cước đá vào trên người Sở Phong, đá xong lại giẫm , giẫm hết lại đá, đá cho Sở Phong lăn lộn trên mặt đất.

    -Hừ! Ta xem ngươi còn tỏ vẻ cái gì? Cũng phải dưới chân bản thiếu gia bò như một con chó thôi!

    Mọi người vây xem có chút không đành lòng, che khuôn mặt cúi đầu.

    Chợt có người hô:
    -Thiếu bảo chủ, ngài hà tất phải tức giận, hắn chẳng qua là một vô danh tiểu tử, Thiếu bảo chủ hà tất cùng hắn chấp nhặt?

    Mở miệng nguyên lai là Lưu chưởng quỹ của Vọng Giang Lâu, hắn không biết lúc nào chen vào đoàn người trước mặt, mà thằng bé thì tại bên người hắn lau nước mắt.

    Giang Thiếu Bảo ánh mắt lóe lên, còn chưa chờ hắn nói, nhị ác đã một tả một hữu vọt tới trước người Lưu chưởng quỹ, nhìn chằm chằm, mắt lộ ra hung quang!

    Lưu chưởng quỹ nhất thời không dám lên tiếng.

    Giang Thiếu Bảo lại là chân đá thêm một chầu, thằng bé kéo ống tay áo Lưu chưởng quỹ một cái, hai mắt đỏ bừng thẳng nhìn Sở Phong.

    Lưu chưởng quỹ khẽ cắn môi, lại nói:
    -Thiếu bảo chủ, tiểu tử này nói cho cùng là khách của tiểu điếm, nếu như Thiếu bảo chủ đồng ý giơ cao đánh khẽ, vậy một khoản tiền nợ của Thiếu bảo chủ liền xóa bỏ...

    -Phi! Lưu chưởng quỹ, ngươi nghĩ rằng Chấn Giang Bảo ta trả không nổi chút tiền kia sao!

    -Tiểu nhân không dám, chỉ là...

    -Ít nói nhảm, nói nữa ta đem Vọng Giang Lâu của ngươi thiêu trụi!

    Lưu chưởng quỹ không còn dám mở miệng nữa.

    Giang Thiếu Bảo một tay nắm lên Sở Phong, "Bốp!" Một bạt tai lên trên mặt trái Sở Phong, nói:
    -Cái tát này là giáo huấn ngươi, ngày hôm qua dám nói năng lỗ mãng với bản thiếu gia!

    Sở Phong bị hắn đánh cho vẹo cả đầu, vừa vặn thấy được một đôi mắt sáng như thu thủy, đang nhìn bản thân không chớp mắt.

    Là nàng? Sở Phong chợt một trận đau lòng! Vì sao? Nàng vì sao mắt mở trừng trừng nhìn mình mặc cho người khác lăng nhục? Bản thân tối hôm qua hầu như ngay cả mệnh cũng không muốn đi cứu nàng, nàng lại từ trên cao nhìn xuống, nhìn như không có việc gì. Sở Phong thất vọng, đau lòng, khổ sở. Hắn cũng không có thấy, tại bên người nàng, còn đứng một vị đích sư thái lạnh lùng.

    "Bốp!" Giang Thiếu Bảo lại một tát tai trên mặt Sở Phong, hét lên:
    -Một tát này là giáo huấn ngươi, có chút người mà mao đầu tiểu tử ngươi đắc tội không được!

    Sở Phong căn bản là không có nghe được tiếng la hét của Giang Thiếu Bảo, hai mắt hắn có chút mờ mịt, sau đó cười tự giễu.

    Giang Thiếu Bảo cho rằng hắn đang cười nhạo bản thân, giận không thể nén, hai mắt hung quang chợt lóe, giơ quạt xếp đâm thẳng yết hầu Sở Phong, muốn đưa hắn vào chỗ chết!mọi người đứng ngoài quan sát không khỏi "A" kinh hô lên tiếng, quay đầu đi không đành lòng nhìn thây.

    "Đinh!"
    Một cây đũa trúc từ trước cửa sổ trên Vọng Giang Lâu bắn ra, đem quạt xếp trong tay Giang Thiếu Bảo đánh bay trên mặt đất. Giang Thiếu Bảo cả cánh tay cũng đã tê rần, kinh sợ thối lui hai bước, tiếp đó một bóng người bạch y như tuyết phiêu nhiên rơi vào bên cạnh Sở Phong, chính là Ngụy Đích.

    Giang Thiếu Bảo vốn định tức giận mắng, khi thấy rõ người bay xuống, lập tức lại nổi lên vẻ mặt tươi cười, còn cưỡng ép giả bộ nhã nhặn vái chào nói:
    -Nguyên lai là tiên tử giá lâm, tiểu sinh có lễ.

    Ngụy Đích thản nhiên nói:
    -Thiếu bảo chủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

    -Tiên tử có điều không biết, tên này không biết phân biệt, khinh người quá đáng. Đều không phải tiểu nhân cố tình nhục nhã hắn, thật sự là hắn...

    Ngụy Đích lạnh lùng nói:
    -Hắn tát ngươi hai cái, ngươi lại lấy tính mệnh của hắn, ai khinh người quá đáng!

    Giang Thiếu Bảo kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì mà chống đỡ.

    Hai tên Hàng Châu nhị ác vốn đang nhìn chằm chằm Lưu chưởng quỹ, nghe qua thì đã đoán được Giang Thiếu Bảo đối với nữ tử trước mắt này thèm nhỏ dãi ba thước. Hai người không biết Ngụy Đích có lai lịch gì, lại thấy nàng vừa lúc đưa lưng về phía bọn họ, vì vậy nhìn nhau, cố tình muốn lấy lòng chủ tử một chút, đột ngột đồng thời lao tới, một tả một hữu chụp lấy hai tay Ngụy Đích.

    Ngụy Đích vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mắt cũng không có nháy mắt một chút, tấn công về phía Hàng Châu nhị ác đang hướng nàng lao tới, đánh cho bay ngang mấy trượng, nặng nề ngã trên mặt đất, không biết sống chết!

    Không có người thấy Ngụy Đích là xuất thủ thế nào, chỉ là cảm thấy hai ống tay áo của nàng hình như khẽ phấy một chút, Ngụy Đích vẫn là lạnh lùng nhìn Giang Thiếu Bảo.

    Giang Thiếu Bảo ngẩn ra, lập tức chửi ầm lên:
    -Hỗn xược! Dám đối với tiên tử vô lễ, quả thực chết tiệt! Chết tiệt! Tiên tử, gia nô quản giáo không nghiêm, tiên tử đừng trách móc!

    Ngụy Đích thản nhiên nói:
    -Chỉ sợ là đã quen tay quen chân, không chờ Thiếu bảo chủ mở miệng thì đã vội xuất thủ.

    Giang Thiếu Bảo miễn cưỡng cười cười nói:
    -Tiên tử thật biết nói chơi, Nếu tiên tử mở miệng cầu tình, tiểu sinh sao dám không từ? Tuy nhiên tiểu tử này trước mặt mọi người làm nhục tiểu sinh, vô luận như thế nào cũng phải hướng tiểu sinh dập đầu nhận sai, bằng không Chấn Giang Bảo ta há còn mặt mũi! Tiên tử nói đúng hay không?

    Ngụy Đích hai mắt đột nhiên hiện lên hai đạo hàn quang, bắn thẳng đến Giang Thiếu Bảo, lạnh lùng nói:
    -Thiếu bảo chủ nếu như cho rằng Chấn Giang Bảo có thể chống đỡ được Tích Thủy Kiếm của ta, xin mời!

    Giang Thiếu Bảo trong lòng cả kinh, không ngờ nàng đột nhiên giở mặt, hắn đương nhiên hiểu rõ thanh danh Trích Tiên Tử, cho dù trút hết toàn lực của Chấn Giang Bảo, cũng không nhất định có thể ngăn trở mũi kiếm của Tích Thủy Kiếm. Xem ra nàng đúng là xác định vững chắc che chở tiểu tử này.

    Giang Thiếu Bảo miễn cưỡng cười, nói:
    -Tiên tử nói quá lời, Chấn Giang Bảo ta cũng không phải khinh người quá đáng, nếu tiên tử nói như vậy, tiểu sinh để lại cho tiểu tử này một con đường sống. Tuy nhiên tiên tử có thể hay không quá bộ tới tệ phủ một chuyến, làm cho tiểu sinh làm tròn bổn phận địa chủ.

    Hắn là nghĩ như vậy, nếu ta thả tiểu tử này một con đường, ngươi dù sao vẫn nên cho ta chút mặt mũi, đến Chấn Giang Bảo một chuyến chứ.

    Ai ngờ Ngụy Đích lạnh lùng nói:
    -Không cần, mời!
    Ngữ khí kia quả thực là đang đuổi hắn đi.

    Giang Thiếu Bảo cố nén tức giận, còn vái chào nói:
    -Tiểu sinh cáo từ, như tiên tử thấy được tiểu sinh hữu dụng, tiểu sinh nhất định cống hiến sức lực.
    Nói xong xoay người muốn đi.

    -Đứng lại!
    Sở Phong mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng từng lời rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.

    Giang Thiếu Bảo xoay người lại, khinh miệt nhìn Sở Phong.

    Sở Phong chậm rãi nói:
    -Ba ngày sau, ta nhất định tự mình đến Chấn Giang Bảo đăng môn bái phỏng!

    Giang Thiếu Bảo không ngờ Sở Phong lại còn dám tìm tới cửa, giận dữ cười trở lại:
    -Ha ha ha ha, bất cứ lúc nào, cung kính xin chờ!
    Nói xong liền đi, cũng lười quản Hàng Châu nhị sợ chết sống.

    Sở Phong xoay người bước đi, cũng không liếc mắt nhìn Ngụy Đích.

    -Chờ một chút!

    Ngụy Đích gọi hắn lại, cúi người nhặt lên một quả hạt châu, đưa cho hắn nói:
    -Đây là hạt châu ngươi mới vừa rồi làm rơi.

    Hạt châu này to gần bằng ngón cái, toàn thân đen thui, quả thật đen như vực sâu không thấy đáy, nằm trong bàn tay tuyết trắng của Ngụy Đích, càng hình thành sự đối lập rõ nét.

    Sở Phong đưa tay thu hồi hạt châu, thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, xoay người kéo thân thể đầy vết thương, khập khiễng ly khai, từ đầu đến cuối chưa nói một lời.

    Ngụy Đích nhìn thân ảnh hắn, tâm trạng không hiểu một trận đau đớn.

    Lúc này, sư phụ nàng Lãnh Nguyệt xuất hiện tại bên cạnh, Ngụy Đích cắn môi, nhỏ giọng nói:
    -Sư phụ, ngươi vì sao không cho ta cứu hắn?
    Ngữ khí mang theo thương cảm.

    Lãnh Nguyệt không có lên tiếng, xoay người bước đi, Ngụy Đích chỉ có đi theo.
    . . .

    Khi miếng hạt châu đen thui kia xuất hiện là lúc chí ít kinh động ba vị tuyệt thế cao nhân. Một vị là ngồi xếp bằng tại trước tháp lâm ở Thiếu Lâm tự- Từ Hàng Sư Tôn, một vị là ngồi xếp bằng tại Hoàng Long động núi Võ Đang- Hạc Tùng Chân Nhân, một vị là ngồi xếp bằng tại trước phần mộ tổ tại hậu sơn Nga Mi- Tĩnh Diệt Sư Thái. Ba người đồng thời mở hai mắt, từ trong thiền định giật mình tỉnh giấc, nhìn lên trời cao, thở dài nói:
    -Thần vật sơ hiện, tinh chủ hoành không! Thiên ý![FONT=&quot]
    [/FONT]
    [FONT=&quot] [/FONT]
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)