Hài  Huyền Huyễn Huyền Thiên Hồn Tôn - 1422- Ám Ma Sư

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 2: Sống lại (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Trần Tinh lạnh lùng cười, không hề sợ hãi:

    - Như thế nào? Muốn đánh? Ta sợ ngươi sao?

    Đệ tử khác bình tĩnh nhìn chuyện diễn ra. Trần Tinh và Vương Việt đến từ Trần gia và Vương gia của Lam Nguyệt thành. Hai nhà nằm trong ba gia tộc lớn của Lam Nguyệt thành, sẽ không ai xen vào cuộc chiến giữa Vương Việt và Trần Tinh.

    Thật ra Diệp gia của Diệp Huyền cũng không yếu trong tất cả gia tộc ở Lam Nguyệt thành, nhưng hắn là rác nhất trong ban, gia tộc không thèm quan tâm đệ tử này, sự tồn tại của hắn không được chú ý.

    Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, bước tới trước một bước che trước mặt Trần Tinh:

    - Vương Việt đúng không?

    Vương Việt cười khẩy nói:

    - Sao? Tiểu tử nhà ngươi muốn đánh với ta?

    Vương Việt nheo mắt bắn ra tia huyền khí mỏng manh.

    Diệp Huyền không dao động, nhếch mép cười nhạt, mắt lóe tia sáng sắc bén:

    - Biến ngay.

    Vương Việt thót tim:

    - Ui!

    Mắt Diệp Huyền lóe tia sắc bén làm Vương Việt không kiềm được rùng mình, giống như con chuột bị mãnh hổ nhìn chằm chằm, áp lực trên người khiến gã run cầm cập lùi hai bước.

    Khí thế của Diệp Huyền chỉ đè lên một người, còn trong mắt người khác chỉ nghe hắn quát lạnh bảo Vương Việt cút, và gã thật sự lùi bước. Bọn họ rất ngạc nhiên.

    Mắt Vương Việt lóe tia hoảng sợ, người ướt mồ hôi, tinh thần kích động:

    - Vừa rồi có chuyện gì? Tại sao ta lùi hai bước?

    Giây sau Vương Việt tỉnh táo lại, mặt đỏ rần, ánh mắt âm trầm như muốn giết người.

    Bị phế vật quát một tiếng thụt lùi, sau này gã làm sao lăn lộn trong ban?

    Vương Việt tức giận quát:

    - Phế vật, ngươi tìm cái chết!

    Vương Việt vận chuyển huyền khí tứ mạch trong người, dợm bước định nhào lên.

    Đột nhiên phía xa vọng lại tiếng gầm trầm thấp, trong tiếng gầm kèm yêu khí khiến người nghẹt thở. Trong khoảnh khắc hang núi tĩnh lặng, Vương Việt ngừng nhúc nhích. Đám người kinh hoàng nhìn ngoài hang núi, tiếng hổ gầm hiển nhiên là yêu thú loài hổ cường đại rống, dường như còn khá xa nhưng nếu bị nó phát hiện hang này thì không ai sống sót.

    Trong phút chốc tất cả đệ tử trong hang câm như hến.

    Chỉ có Diệp Huyền sắc mặt không thay đổi đi ra ngoài hang.

    Trần Tinh biến sắc mặt hỏi:

    - Đi đâu vậy Diệp Huyền?

    - Ta ra ngoài xem chút.

    Giọng Diệp Huyền hờ hững mà người đã biến mất ở cửa hang.

    Mọi người lấy lại tinh thần, trước kia Diệp Huyền ở trong học viện nhát gan muốn chết, giờ hắn một mình ra khỏi hang?

    Chuyện gì đây?

    Có người lên tiếng:

    - Phải rồi, Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ mới nói là đi tìm đường quay về, có khi nào gặp nguy hiểm không?

    Mấy đệ tử trong hang giật mình.

    Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ là một trong mấy sư tỷ dẫn đội của chuyến trải nghiệm này, đệ tử lớp trên của Tinh Huyền học viện, võ giả đả thông bảy huyền mạch. Trong Thiên Huyền đại lục chỉ cần võ giả đả thông bảy huyền mạch là có thể ngưng kết huyền hải, thử thăng cấp Võ Sĩ Linh Võ cảnh nhất giai. Từ đó là biết Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ mạnh thế nào. Mọi người biết thực lực như Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ gặp con yêu thú nào trong Hắc Phong Lĩnh cũng chết chắc.

    - Tiếng hổ gầm kia không lẽ là Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ gặp phải yêu thú loài hổ?

    Tưởng tượng tiếng thú rống khủng bố vừa nãy, nhiều đệ tử lòng chùng xuống, nhưng không người dám rời khỏi hang đi tìm Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ.

    Diệp Huyền ra khỏi hang núi, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Hắn khom người xuống nhổ một nhúm thực vật giống cọc gỗ ngắn màu nâu xám dưới đất. Đây là hôi nham tiển, thường xuất hiện ở mé ngoài rừng núi, tức là vị trí Diệp Huyền đang ở nằm ngoài núi rừng trăm dặm.

    Tiếng hổ gầm vừa rồi chắc là yêu thú nhất giai hắc văn hổ, cảm quan không nhạy bén, tiếng rống xa dần nên xác suất nó tìm đến đây không hơn mười phần trăm, còn khá an toàn.

    Với tu vi Hồn Hoàng bát phẩm kiếp trước của Diệp Huyền rất nhanh phân biệt được phương hướng, phỏng đoán mình vào sâu trong rừng bao nhiêu cự ly.

    Diệp Huyền đi dạo một vòng đã quan sát tình huống gần đây rất rõ ràng. Diệp Huyền đoán mình có năm mươi phần trăm hy vọng rời khỏi đây.

    Đang lúc Diệp Huyền do dự có nên quay về dẫn đệ tử trong hang đi không thì phát hiện lùm cây gần trước mắt có tiếng nước chảy róc rách, tiếng xào xạc như có động vật đung đưa bụi cây.

    Diệp Huyền bản năng nhìn hướng đó.

    Trong lùm cây rậm rạp có một vệt trắng đập vào mắt Diệp Huyền. Một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh ngồi đưa lưng hướng Diệp Huyền, cặp mông đầy đặn nhô lên ẩn hiện trong bụi cây rậm, cùng với tiếng nước chảy rào rào kích thích mắt hắn.

    Mông trắng mềm tròn xoe như mật đào chín mọng mơn mởn, khiến người nhìn khô cổ, mơ mộng chủ nhân cặp mông đẹp này sẽ tuyệt trần đến cỡ nào.

    Thiếu nữ không biết mình đã bị lộ cảnh xuân, nàng trút bầu tâm sự, còn chu mông lên, đường cong căng đầy đập vào mắt Diệp Huyền. Mông trăng đối lập rõ ràng với lá cây xanh trong núi rừng, hấp dẫn vô hạn.

    Diệp Huyền sửng sốt một giây sau đó phản ứng lại, hơi nghiêng đầu đi. Tuy hắn không phải chính nhân quân tử nhưng không là kẻ ưa nhìn trộm, kiếp trước Diệp Huyền đã thấy bao nhiêu mỹ nữ, hắn khinh thường hành vi xấu xa nhìn trộm thiếu nữ đi tiểu.

    Vèo!

    Lúc này một bóng xanh từ bên cạnh chui vào lùm cây.

    Trúc diệp thanh!

    Con ngươi Diệp Huyền co rút.

    Trúc diệp thanh không phải yêu thú, nó chỉ là loài rắn bình thường nhưng có mang kịch độc, một nam nhân vạm vỡ bị cắn trúng thì ba giây sẽ phát độc chết. Dù là Võ Sĩ nhất giai bị cắn trúng sẽ rơi vào hôn mê, độc tính cực kỳ đáng sợ.

    Mục tiêu của trúc diệp thanh là cái mông trắng đẫy đà của thiếu nữ. Thiếu nữ đã trút bầu tâm sự xong, hoàn toàn không hay biết gì, tay ngọc lau thân dưới xong định vén áo lót lên cột dây quần.

    Diệp Huyền quát khẽ:

    - Đừng nhúc nhích!

    Tay phải nhanh chóng chọp ngực bứt đứt cúc áo, Diệp Huyền búng một cái, nút đen nhanh như tia chớp bay vào lùm cây.

    Động tác mây bay nước chảy suôn sẻ.

    Giọng Diệp Huyền không lớn nhưng thiếu nữ như nghe sét đánh ngang tai, nàng khẽ kêu, nhanh chóng cột dây lại. Thiếu nữ bỗng vụt xoay người vung tay phải, một luồng sáng trắng bắn vào mặt Diệp Huyền, là một cây phi đao dài ba tấc.

    Diệp Huyền cực nhanh vươn hai ngón tay ra kẹp phi đao, cây đao còn run bần bật giữa hai ngón tay hắn, cách sống mũi chưa đến 1cm, khí lạnh khiếp người.

    Hai ngón tay hơi đau, Diệp Huyền thầm cười khổ, thân thể này quá yếu, nếu không phải hắn dùng cách đặc biệt trừ đi xung lực của phi đao, đổi lại người khác dù kẹp lại phi đao cũng sẽ bị đao xuyên thủng đầu.

    Lúc này Diệp Huyền nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ.

    Nàng có khuôn mặt tinh xảo như trăng sáng, mười lăm, sáu tuổi, cao một thước sáu. Chỉ là thiếu nữ đã xinh đẹp tuyệt trần, ngực to, eo nhỏ, phát dục rất tốt.
     
    Dạ Tâm, lconle, thienta and 6 others like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 3: Lãnh Dĩnh Doanh
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Mỹ nữ cắn hàm răng trắng, mặt lạnh băng như băng giá vạn năm không tan, mắt đầy sát khí trừng Diệp Huyền:

    - Diệp Huyền, là ngươi. Vừa rồi ngươi đang làm gì hả cái tên dê xồm này!

    Nữ nhân nào bị nam nhân rình đều sẽ tức giận như nàng, huống chi người này là đệ tử ban sơ cấp. Lãnh Dĩnh Doanh có nghe nói về hắn, đệ tử rác rưởi nhất học viện, phế vật mới đả thông một huyền mạch, không ngờ người này chẳng những rác rưởi còn xấu xa.

    Diệp Huyền nhướng mày, trầm giọng nói:

    - Các hạ nói ai là dê xồm? Trước khi nói gì nên tìm hiểu kỹ, người nhà không dạy cho các hạ là đừng tiểu tiện lung tung sao?

    Đối phương có chút nhan sắc nhưng mỹ nữ không có nghĩa là được đặc quyền. Lúc trước hắn không cố ý nhìn trộm, chỉ vô tình thôi, huống chi hắn cứu mạng nàng.

    - Tìm hiểu cái gì? Ngươi trốn ở đây làm chuyện xấu xa này còn không biết xấu hổ, thứ vô sỉ như ngươi nếu hôm nay không cho một bài học thì ta không phải Lãnh Dĩnh Doanh!

    Lãnh Dĩnh Doanh tức bể phổi. Diệp Huyền bị nàng vạch mặt chẳng những không biết xấu hổ còn ngang nhiên như vậy. Nghĩ trong sạch của mình đã bị vấy bẩn, lửa giận trào dâng trong Lãnh Dĩnh Doanh.

    Lúc này vài tiếng gọi sốt ruột vang lên:

    - Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ!

    - Sao vậy sư tỷ?

    Nhóm Trần Tinh, Vương Việt đi nhanh tới chỗ hai người đứng.

    Bọn họ đợi trong hang thật lâu không thấy yêu thú loài hổ tìm đến, dần bình tĩnh lại, sau đó nghe tiếng la của Lãnh Dĩnh Doanh nên vội vàng từ hang núi chạy tới.

    Thấy nhiều người đến, Lãnh Dĩnh Doanh biến sắc mặt, động tác cứng lại.

    Trần Tinh đến gần Diệp Huyền, hỏi:

    - Ủa? Diệp Huyền và sư tỷ đều ở đây? Mới rồi có chuyện gì?

    Mặt Lãnh Dĩnh Doanh trắng bệch căng thẳng nhìn Diệp Huyền, nếu bị nhóm Vương Việt biết mọi việc xảy ra lúc trước thì trong sạch của nàng sẽ bị hủy hoàn toàn.

    Diệp Huyền thản nhiên nói:

    - Không có gì, Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ chỉ bị một con rắn hù sợ.

    Hai nữ đệ tử trong đội trắng mặt, nhìn xuống đất tìm kiếm:

    - Rắn?

    Một người sợ hãi nhảy cẫng lên chỉ bên chân Lãnh Dĩnh Doanh:

    - Sư tỷ, bên chân sư tỷ thật sự có con rắn, ghê quá!

    Lãnh Dĩnh Doanh cúi đầu nhìn, mặt không chút máu. Bên chân nàng có một con rắn nhỏ màu xanh dài cỡ chiếc đầu đã đầu mình hai nơi. Một cái nút đen khảm vào tảng đá, là cái nút nhỏ này trong khoảnh khắc chặt đứt đầu nó.

    Giờ phút này Lãnh Dĩnh Doanh đã hiểu ra mọi chuyện, khi nàng nghe Diệp Huyền hét đừng nhúc nhích cũng có tiếng xé gió kèm theo. Nhưng lúc trước Lãnh Dĩnh Doanh đang tức giận nên không chú ý, nàng cũng tu luyện ám khí, nhìn cái này liền biết là Diệp Huyền đã ném ra.

    Lãnh Dĩnh Doanh có nghe về trúc diệp thanh, loài rắn cực độc, nếu bị nó cắn trúng . . . Lãnh Dĩnh Doanh chỉ tưởng tượng đã thấy ớn lạnh.

    Lãnh Dĩnh Doanh hoảng sợ nhìn cái núi đen khảm vào tảng đá, chỉ một cái nút mà chặt đứt đầu trúc diệm thanh, còn cắm sâu vào vách đá. Lãnh Dĩnh Doanh vừa hết hồn vừa không tin được là Diệp Huyền ném ra.

    Dù thấy ngực Diệp Huyền thiếu một cái nút Lãnh Dĩnh Doanh vẫn hơi khó tin, chỉ lực và nhãn lực như vậy dù là Võ Sĩ nhất giai cũng chưa chắc làm được.

    Diệp Huyền thật sự là một phế vật chỉ đả thông một huyền mạch sao?

    Lòng Lãnh Dĩnh Doanh dậy sóng dữ.

    - Diệp Huyền đâu?

    Khi Lãnh Dĩnh Doanh lấy lại tinh thần đã không thấy bóng dáng Diệp Huyền đâu.

    - Báo cáo Lãnh Dĩnh Doanh sư tỷ, tiểu tử đó về hang rồi. Phải rồi, sư tỷ tìm được đường về chưa?

    Các học viên mong đợi nhìn Lãnh Dĩnh Doanh.

    Lãnh Dĩnh Doanh cười khổ lắc đầu, lúc trước nàng đã quyết định bất chấp tất cả các học viên rời khỏi nơi này, nhưng vụ trúc diệp thanh khiến nàng hiểu rằng trong Hắc Phong Lĩnh tràn đầy nguy hiểm đừng nói những yêu thú cường đại, chỉ tính độc vật bình thường và dã thú đã làm nàng khó chống cự. Mới rồi nếu không nhờ Diệp Huyền thì nàng đã chết.

    Rừng rậm đáng sợ hơn xa Lãnh Dĩnh Doanh tưởng tượng.

    Lãnh Dĩnh Doanh mang theo đệ tử vẻ mặt ủ rũ trở lại hang núi.

    Diệp Huyền ngồi một mình trong góc hang, hình như suy nghĩ cái gì.

    Lãnh Dĩnh Doanh phồng lên can đảm tới gần hắn, ngồi xuống nói nhỏ:

    - Vừa rồi ta đã hiểu lầm ngươi, rất xin lỗi, đa tạ ngươi cứu ta.

    Nói xong câu đó Lãnh Dĩnh Doanh cảm thấy nhẹ lòng.

    Diệp Huyền lạnh lùng liếc Lãnh Dĩnh Doanh một cái rồi quay đầu đi. Nữ nhân này còn biết xin lỗi, chưa đến mức hết thuốc chữa. Thật ra Diệp Huyền không để bụng chuyện vừa rồi.

    Thấy Diệp Huyền lặng im không lên tiếng, Lãnh Dĩnh Doanh đứng dậy định đi, nhưng rồi nàng dừng bước, do dự nhìn nàng, mặt đỏ ửng.

    Lãnh Dĩnh Doanh cắn răng quyết tâm, nàng hỏi nhỏ bên tai hắn:

    - Mà mới rồi ngươi đã thấy gì?

    Hỏi xong tim Lãnh Dĩnh Doanh đập nhanh.

    Diệp Huyền liếc nàng một cái, thản nhiên nói:

    - Cái gì lộ ra là ta thấy hết.

    Lãnh Dĩnh Doanh tái mặt:

    - Không thể nào!

    Diệp Huyền nghiêm trang bình luận, ánh mắt bằng phẳng không chút ngại ngùng:

    - Lừa nàng làm gì, trắng trẻo đẫy đà, cong vêu co giãn bóng mềm, cực phẩm trần gian.

    Lãnh Dĩnh Doanh run người, tức xì khói:

    - Ngươi, vô sỉ!

    Đã gặp vô sỉ nhưng chưa thấy ai vô sỉ quang minh chính đại như vậy.

    Nàng đỏ mặt, nổi giận đùng đùng xoay người đi.

    Diệp Huyền nhếch mép nhìn nàng, thầm nghĩ cái này xem như trừng phạt.

    Đệ tử khác ngơ ngác nhìn. Lãnh Dĩnh Doanh là một trong ba hoa khôi học viện, là người đả thông bảy huyền mạch, là tình nhân trong mộng của biết bao người trong học viện. Chưa từng thấy Lãnh Dĩnh Doanh chủ động nói chuyện với nam sinh nào, nhưng giờ nàng hành động như thế trước mặt Diệp Huyền là sao?

    Đặc biệt là nhóm Vương Việt sắc mặt càng âm trầm đáng sợ.

    Trần Tinh mập như trái banh da lăn tới gần, mặt nhiều chuyện hỏi:

    - Diệp Huyền, mới rồi nói gì với Lãnh Dĩnh Doanh vậy?

    Mắt Trần Tinh sáng lấp lánh bảo:

    - Đó là Lãnh Dĩnh Doanh đấy, chậc chậc, nữ thần trong lòng ta. Nữ thần mà nói một câu với ta thôi thì chết ta cũng cam.

    Diệp Huyền lườm Trần Tinh:

    - Nữ thần cái đầu ngươi!

    Con nít bây giờ trong óc toàn nghĩ gì đâu.

    Chợt có tiếng kêu gọi mơ hồ truyền đến.

    - Là giọng của lão sư Vân Ngạo Tuyết!

    - Lão sư Vân Ngạo Tuyết đến tìm chúng ta!

    - Lão sư! Chúng ta ở đây!

    - Hu hu, lão sư mau đến đi!

    Tất cả đệ tử trong hang vui mừng nhảy cẫng lên chạy tới cửa hang hét to.

    Chủ nhân tiếng kêu dường như nghe được mọi người la hét, vội tới gần, chốc lát sau một bóng màu lam bay nhanh đến. Đó là một nữ nhân khuôn mặt tinh xảo, mái tóc màu lam bay sau đầu trong gió, da trắng búng ra sữa, đôi mắt màu lam linh động toát ra quyến rũ vô hạn. Trường bào màu lam ôm đường cong yêu kiều, là một đại mỹ nữ.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)