[Huyền Huyễn] Thần Thương Vô Địch - Hà Phi Song Giáp (New: C31) (Bàn Long Hội)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Wind Prince, 8/9/11.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 21: Huy Chương Dũng Sĩ

    Dịch: Wind Prince
    Nguồn: Banlonghoi.com




    Thần Tinh liên minh, bên ngoài Thiết Quyền thành bảo.

    Mười mấy người vây quanh đống lửa, đang nướng thịt để ăn, mùi thịt nướng thơm nức bay khắp nơi.

    Kim ngồi ở bên cạnh đống lửa, nhận lấy túi rượu của một chiến sĩ ngồi bên cạnh uống vài hớp, rồi tiện tay trả lại. So với lúc gặp Triệu Lôi vào năm năm trước, hắn hiện tại càng có hơi thở cường giả, mơ hồ còn có khí thế của một vị thống lĩnh.

    Ngồi bên cạnh hắn là Na Na đã dần trưởng thành.

    Tướng mạo cùng thân thể nàng vẫn mang hơi thở ngây ngô, nhưng dung nhan dần dần bắt đầu có nét của một mỹ nhân tuyệt thế vô song, làm cho nhều người cảm thán. Một mái tóc màu trắng thật dài rũ xuống mềm mại giống như lụa, mười phần quyến rũ. Điều duy nhất mà nàng không thay đổi so với năm năm trước chính là tiếng cười như chuông bạc, nàng đang cùng một nữ kiếm sĩ tóc hạt dẻ cười đùa, nàng cười mắt híp lại như ánh trăng lưỡi liềm. ( Giống Rinoa trong FF VIII)

    Nữ kiếm sĩ tóc hạt dẻ kia toàn thân mặc giáp.

    Nhưng ngay cả như thế cũng không cách nào che đậy được thân thể mềm mại và đẫy đà của một mỹ nhân thành thục. Nàng đeo trường cung, hai bên hông đeo túi đựng tên, còn có một thanh nữ sĩ kiếm. Nàng có một cái vòng bạc trên trán, mái tóc hạt dẻ bay tiêu sái đằng sau lưng, khiến cho người ta cảm giác được hào khí cực hạn, anh khí từ mặt mà đến.

    Thân hình nàng so với Na Na khả ái càng thêm rõ ràng, màu da hơi nâu một chút nhưng vẫn không mất đi sự tinh tế mà còn lộ ra một vẻ khỏe mạnh tràn đầy sức sống.

    Nữ kiếm sĩ tóc hạt dẻ vô cùng anh khí này chính là nữ kiếm sĩ kiêu ngạo ngày đó gặp Triệu Lôi ở dong binh công hội tại tiểu trấn Hôi Nham. Na Na cùng nàng không biết nói chuyện thú vị gì, tiếng cười như chuông bạc tan cả vào không gian, như không sơn linh vũ, có thể đem tâm linh người tắm rửa, tiêu tan hết mỏi mệt.

    Kim chợt nhớ tới một chuyện, chuyển người hỏi Na Na : “Y Phù Lôi, kỳ hạn chúng ta ước định cùng Lôi còn bao lâu?”

    “Năm tháng lẻ 3 ngày.” Na Na vừa nghe, lập tức hưng phấn mà cười nói : “Thật lâu không có nhìn thấy Lôi rồi, không biết hắn hiện tại như thế nao…Na Na nhớ quá muốn lập tức nhìn thấy hắn a! Còn có năm tháng là có thể gặp mặt hắn, nghĩ tới thật là cao hứng.”

    “Rất lâu rồi không thấy.” Kim gật đầu, nhìn lên bầu trời, một lúc lâu, mới nói : “Hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta phải đi Lâm Nham quốc, chúng ta đến chỗ thôn nhỏ lúc trước chờ hắn.”

    “Đoàn trưởng, không người nào có thể sinh tồn ở Thập Vạn Đại Sơn năm năm.” Nữ kiếm sĩ tóc hạt dẻ chen lời nói.

    “Lôi có thể đấy.” Na Na cười hì hì một tiếng, mang một ít tự hào nói.

    “Cũng không nói cái này.” Nữ kiếm sĩ tóc hạt dẻ lại nói : “Cho dù hắn có thể sinh tồn ở Thập Vạn Đại Sơn, hắn cũng không biết thời gian, căn bản không có khả năng đúng hẹn.”

    “Lôi nhất định có thể.” Na Na lúc nào cũng có đủ lòng tin, nàng lắc đầu không đồng ý nói : “Mọi người có thể không đi, Hồng tỷ tỷ cũng có thể không đi, mọi người tiếp tục lưu lại Thiết Quyền Thành nhận nhiệm vụ, ca ca và ta đi là được rồi.”

    “Như vậy sao được, bảo vệ muội là trách nhiệm của ta.” Nữ kiếm sĩ tóc màu hạt dẻ vươn tay, khẽ vuốt tóc Na Na, bộ mặt lạnh lùng lộ ra một tia mỉm cười nói.

    Phế tích, trong huyệt động dưới đất.

    Bàn tay của Cương thi đang đặt trên mặt Triệu Lôi, dùng sức đem đầu hắn đập vào thạch bích.

    Tàn ảnh biến mất, tay cương thi đâm thật sâu vào trong thạch bích. Triệu Lôi không biết lúc nào đã phi thân lên, ở ngay sau lưng cương thi, hai chân đá liên tục, đem nửa người cương thi đánh vào bên trong thạch bích. Rồi bay vút ra xa, nhẹ nhàng rơi xuống. Hổ quên mình vọt lên, cầm thanh trủy thủ bạc lóng lánh đâm về phía hậu tâm của cương thi.

    Nhưng cái đâm của hắn là vô ích, chùy thủ đâm vào bên trong thạch bích, cả người mất đi trọng tâm, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.

    Người cương thi kia đã sớm đuổi theo phía sau Triệu Lôi, cánh chim kim sắc sau lưng hắn đập mạnh, nhanh như điện, tập kích hướng Triệu Lôi đang hạ xuống. Sau khi có “Thần Minh Hộ Thể” tốc độ của hắn và lực lượng được đề cao gấp mười lần. Ra chiêu ngay cả Triệu Lôi né được thì cũng cực kỳ hung hiểm, không dám đón đỡ. Cự quyền ám kim sắc phá không mà đến, bên kia còn có song thủ kiếm ám kim sắc cắt ngang.

    Triệu Lôi giơ thương một trận, cán thương chịu hơn phân nửa lực lượng đánh vào, rồi mượn lực của trọng quyền kia bắn ra sau, đánh tan lực của trọng quyền lôi đình vạn quân kia.

    Người cương thi kia theo sát không nghỉ, hai chân điểm xuống mặt đất, mạnh mẽ đuổi tới.

    Phía sau Triệu Lôi mười bước chính là thạch bích, không thể lui nữa.

    Song thủ kiếm của cương thi kia chém tới, kiếm khí ngất trời, thề phải đem Triệu Lôi chia làm hai mảnh.

    Cốt thương của Triệu Lôi đưa lên, mũi thương đâm vào đúng mũi kiếm, xảo kình xoay tròn, đem mũi kiếm lái chếch đi. Đuôi thương vừa lật, đánh vào cánh tay cương thi, mượn lực hắn trảm xuống, đem toàn bộ thân hình cương thi bắn lên, xoay người lao tới thạch bích phía sau.

    Tốc độ người cương thi kia cùng lực lượng tăng lên rất nhiều, vốn định không cho Triệu Lôi chống đỡ, không nghĩ tới hắn xảo kình huyền diệu như thế, không thể làm gì hơn là trơ mắt nhìn chính mình bay vọt tới thạch bích, bởi vì lực công kích quá lớn, ngay cả thân hình hắn cũng không có cách nào khống chế. Mặc dù sau lưng có cánh chim ám kim, nhưng “Oanh” một tiếng…nửa người vẫn lún vào thạch bích.

    Đá bay tán loạn, người cương thi từ nơi thạch bích sụp đổ bắn ngược lại, mạnh mẽ lấy lưng vọt tới Triệu Lôi.

    *****

    Triệu Lôi xoay người, nhẹ nhàng tránh ra, huy động cốt thương, đảo qua một nhát trên người cương thi, lại đem phương hướng bay của người cương thi thay đổi, đẩy về phía bên phải của thành động.

    Người cương thi đang bay trên không liền ném mạnh song thủ kiếm của mình.

    Như một tia chớp ám kim sắc, xoay tròn, bay tới phía Triệu Lôi.

    Hổ vừa mới chật vật rút được thanh trùy thủ ở thạch bích ra, ổn định thân hình, vừa nhìn quá sợ hãi, hoảng sợ Triệu Lôi sẽ bị trúng chiêu. Không còn kịp la lên, Hổ há to mồm, nhìn thân hình Triệu Lôi xoay chuyển cấp tốc, huy động cốt thương xoáy ra một con ngân long. Con Ngân long nho nhỏ hướng đến vây quanh tia chớp ám kim sắc, mặc dù tự nhiên nát bấy, nhưng song thủ kiếm ám kim sắc đã thay đổi phương hương, đồng thời lúc người cương thi đụng trúng thạch bích “Oanh…” một tiếng thanh kiếm cắm vào đỉnh thạch bích, chỉ còn lộ ra cái chuôi kiếm.

    Cả huyệt động rung chuyển, Hổ đứng không vững, ngã xuống đất.

    Người cương thi kia bị lún sâu ở trong thạch bích, hắn hơi giãy dụa một chút, bỗng có một hòn đá tảng sập xuống, tựa hồ như mai táng.

    Thật lâu cũng không thấy động tĩnh, đang lúc Hổ cho rằng người cương thi đã bị Triệu Lôi giết chết thì hắn phá tan tảng đá trên người, rồi vững vàng đi ra. Hắn chẳng những không có chết, hơn nữa nhìn tựa như cũng không có bị thương nặng tí nào, toàn thân cơ hồ hoàn hảo không có tổn thương gì.

    Người cương thi này cơ hồ không thể đánh chết khiến cho Hổ tuyệt vọng, cương thi này rốt cuộc là ai? Điều này sao có thể?

    Hơi thở Triệu Lôi dần dần tăng lên, ngân mang trên người phát quang mạnh mẽ, trên người có ngân long mơ hồ. Nếu đối thủ cường đại đến trình độ này, như vậy hắn cũng muốn toàn lực ứng chiến. Cốt thương được ngân mang hỗ trợ, thương khí bắn ra, tiểu ngân long xoay tròn trên thân thương không thôi. Triệu Lôi nhắm mắt mà đứng, cầm thương nghiêm nghị, lặng yên tăng lực lượng của mình lên mạnh nhất.

    Người cương thi kia lục tìm trên mặt đất một vật rồi ném về phía Triệu Lôi.

    Triệu Lôi cảm thấy kỳ quái, tán đi hơi thở, đưa tay nhận lấy, phát hiện đây chính là cái huy chương dũng sĩ đeo ở trước ngực người cương thi. Đối với cử động này của người cương thi, hắn cảm thấy mạc minh kỳ diệu. Hắn cho mình vật này là có ý gì? Triệu Lôi nghĩ thế nào cũng không thông.

    Người cương thi kia huy động cánh nhảy lên đỉnh nhổ ra song thủ kiếm.

    Trên người tản mất kình khí ám kim sắc hộ thể, thủ hộ dưới chân cùng lục tinh màu vàng cũng biến mất, cánh chim màu vàng cũng hóa thành một điểm kim quang rồi tiêu tán. Hắn nhìn Triệu Lôi một cái, bông nhiên đưa ngón tay cái về phía trước thủ thế, sau đó sải bước đi qua người Triệu Lôi. Hắn trở về quan tài đá lúc trước, cất bước đi vào trong thạch quan, ở bên trong Thánh Quang thân thể hắn tỏa ra khói đen nhàn nhạt.

    Chậm rãi ngồi xuống, rồi nằm vật xuống, đưa tay kéo nắp thạch quan lại, sau đó không có động tĩnh gì.

    Chẳng những là Triệu Lôi mà ngay chính Hổ cũng không giải thích được.

    Bất quá hắn tỉnh táo lại, xông lên kéo tay Triệu Lôi, trong thời gian nhanh nhất lao ra ngoài huyệt động. Quả nhiên, khi bọn hắn lao ra ngoài còn chưa kịp thở, thì phong ấn trận cùng ký hiệu ở đại môn vô thanh vô thức đóng lại.

    “Hắn tại sao lại dừng chiến? Còn cho ta cái này?” Triệu Lôi đem cái huy chương dũng sĩ den thùi đưa về phía Hổ kỳ quái hỏi.

    “Không biết.” Hổ lắc đầu nói : “Bất quá hiện tại ta tin tưởng, cương thi này chính là thành chủ Phương Nham trước kia, cái kia chính là Thiết bích kỵ sĩ chống tử linh xâm lấn.”

    “Hắn chính là Thiết Bích Kỵ Sĩ?” Triệu Lôi kinh ngạc nói : “Này, Thiết Bích Kỵ Sỹ không phải đã chết rồi sao? Thế gian này người chết đi cũng lợi hại như vậy sao?”

    “Đã chết.” Hổ gật đầu, mang một ít sợ hãi nuốt từng ngụm nước bọt định thần nói : “Hắn hẳn là biến thành cương thi. Mặc dù không biết tại sao, nhưng hắn có thể dùng những kỹ năng trước kia, cho nêu lợi hại như trước, thật đáng sợ…May mà Lôi ngươi có thể đánh ngang tay với hắn, nếu không, không thể nào được hắn tán thành, không thể nào nhận được huy chương dũng sĩ này. Bất quá nói lại, Lôi, ngươi làm sao có thể đánh ngang tay với một Kiếm Hoàng, còn dưới tình huống hắn có “Thần Minh Hộ Thể”?

    “Hắn có cái cánh màu vàng cùng hai cái hào quang dưới chân, hẳn là so với ta mạnh hơn một chút.” Triệu Lôi lắc đầu nói : “Đặc biệt là tấm chắn sáu mặt xoay tròn kia, ta tấn công cơ hồ không vào được. Bất quá hắn công kích không bằng phòng ngự, hơn nữa khi biến thành bộ dáng kia, hẳn là động tác sẽ rất không nhanh, nếu không ta sẽ bị hắn đánh thảm. Công kích ta so với hắn khá hơn một chút, phòng ngự hắn so với ta mạnh hơn rất nhiều, thân thể của ta so với hắn linh hoạt hơn chút ít. Nghiêm khắc tính ra, vẫn là ta đánh hắn.”

    “Cái gì “Thần Minh Hộ Thể” chỉ có thể kiên trì một thời gian ngắn, đánh thêm một lát nữa hắn sẽ phải thua, nếu không hắn sẽ không đem huy chương dũng sĩ của mình đưa ra.” Hổ lại bắt đầu toan tính, vừa cảm động vừa xấu hổ nói : “Lôi ngươi thật sự quá mạnh mẽ, ban đầu ta còn có chút xem thường ngươi, bởi vì ngươi cầm cốt thương.”

    “Ngươi cũng có thể giống như ta, chỉ cần cố gắng huấn luyện là được.” Triệu Lôi cười ha hả nói.

    “Ta nhất định sẽ không phụ ân Thần Minh đối với ta.” Hổ nặng nề gật đầu nói : “Ta nhất định sẽ làm cho tên Thần Minh sư phụ Hán Thăng – Hoàng uy danh thiên hạ, để cho cung tiễn thủ Tinh Linh nghe được được tên của người cũng phải nghiêm nghị gật đầu kính nể.”

    “Chúng ta cùng nhau cố gắng.” Triệu Lôi gật đầu, nhưng lực chú ý lập tức dời đến cái huy chương dũng sĩ trong tay, hỏi : “Vật này làm sao bây giờ?”

    “Đem giao nộp đi, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.” Hổ nhìn thấy Triệu Lôi đưa huy chương dũng sĩ cho mình, lập tức khoát tay nói : “Lôi, đây là Thiết Bích kỵ sĩ đưa cho ngươi, giống như một loại công nhận, cho nên ngươi trả nhiệm vụ là tốt nhất. Người khác nhìn thấy ta cầm vật này, cũng sẽ chê cười ta.”

    “Vật này rất quý trọng sao?” Triệu Lôi nhìn mãi cũng không thấy vật nhỏ đen thùi này có cái gì đặc biệt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/10/11
  2. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 22: Thành Chủ Mỹ Nhân

    Dịch: dit_bu999
    Biên : Wind Prince
    Nguồn: Banlonghoi.com




    Trở lại tửu quán, hai người nhìn thấy chung quanh không có ai liền đem nhiệm vụ ủy thác bàn giao.

    "Cái gì? "
    Ông chủ tửu điếm mập lùn cả kinh không khỏi nhảy lên, thất thanh nói:
    "Các ngươi đem huy chương dũng sĩ trở lại rồi sao?"

    "Có phải cái này không?"
    Triệu Lôi móc ra cho hắn xem, nhưng lão chỉ liếc sơ qua liền lập tức lao ra cửa nhòm nhòm xung. Phát hiện không có người nào nhìn thấy, hắn lấy một tốc độ nhanh đến nỗi làm cho người ta không thể tin được chạy trở lại, mừng rỡ nói:
    "Không nên lấy ra ở chỗ này. Mau…mau lên đi lầu hai! Không nên để cho người khác nhìn thấy…May là hiện tại không ai thấy. . ."

    Lên tới lầu hai, Ông chủ tửu điếm kích động đến nỗi ngay cả gương mặt tròn vo của lão cũng đỏ lên. Đôi mắt nhỏ của lão lóe lên quang mang cực kỳ hưng phấn.

    Hắn xoa xoa bàn tay bước lên lầu, có vẻ như đang đè nén sự kích động, chau chuốt lại câu từ rồi mới nói.

    "Hai người các ngươi chờ ở chỗ này, các ngươi muốn ăn cái gì cũng được. Nhưng ngàn vạn lần phải ở chỗ này chờ ta đó!"
    Lão bản phân phó Phỉ Ti đưa đồ ăn mà Triệu Lôi cùng Hổ thích lên. Theo như lời hắn thì có vẻ đã chuẩn bị cho Triệu Lôi cùng Hổ một bữa tiệc lớn miễn phí. Nét vui mừng hiện lên rõ trên mặt lão:
    "Vật này đối phu nhân rất trọng yếu. Các ngươi đã giúp nàng tìm lại, ta sẽ đi mời nàng tới ngay, các ngươi chờ nhé. . ."

    Nhìn hắn chân ngắn chân dài tất tả chạy xuống lầu, ngay cả việc làm ăn cũng bỏ luôn khiến hai người cảm thấy kỳ quái.

    Cái huy chương dũng sĩ này cũng không thể dùng để giết vong linh hay thi khí, như vậy thì nó có thể là đại biểu cho thân phận chủ nhân nó. Thánh Quang của nó chỉ bảo hộ được chủ nhân của nó, còn đối với người khác thì lại không dùng được. Ông chủ tửu điếm này tại sao lại kích động như vậy? Phu nhân trong miệng hắn là ai? Huy chương dũng sĩ hẳn chỉ có thể tặng cho nam tử mới đúng. Huy chương dũng sĩ này đối với vị Phu nhân kia có gì hữu dụng gì chứ?

    Hổ nghĩ mãi mà không ra, còn Triệu Lôi thì dĩ nhiên là cũng chẳng biết. Nhưng khi vừa nhìn thấy Phỉ Ti đem đồ ăn ngon lên thì cả hai liền không chút khách khí mà vồ lấy ăn.

    Phỉ Ti thì muốn ngồi với Triệu Lôi hỏi han một chút về chuyện của hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác phía dưới lại có người tiến vào muốn rượu muốn thịt, làm cho Phỉ Ti hết cách đành phải xuống lầu phục vụ khách.

    Không biết qua bao lâu, hai người đang ăn uống thì Phỉ Ti cũng chạy lên mấy lần, nhưng mỗi lần đều có khách nhân mới đến quấy rầy. Nàng đành phải đi xuống chào hỏi.

    Khi Triệu Lôi cùng Hổ cảm giác bụng mình ngay cả một con kiến nhỏ cũng không ních nổi nữa, rốt cục mới có một người đi đến.

    Nửa gương mặt của nàng được che bởi áo choàng cho nên nhìn không rõ lắm.

    Nhưng từ thân thể mềm mại nhỏ nhắn kia của nàng, phối hợp với bộ y phục khiến nàng trở nên xinh đẹp vạn phần. Bàn tay nàng trắng nõn như ngọc, đặc biệt là trên ngón tay của nàng có một cái Hồng Bảo Thạch giới chỉ là có thể đoán được thân phận của nàng nhất định vô cùng tôn quý. Nàng khẽ gật đầu thăm hỏi hai người, để hai người ngồi xuống. Còn nàng thì tự nhiên ngồi xuống cái bàn ăn bừa bãi đối diện với họ.

    Không biết người ủy thác là một nữ nhân tôn quý như vậy. Nhìn xuống mặt bàn lộn xộn, Hổ không khỏi cảm thấy khó xử, có chút bất an.

    Đợi đến khi cô gái kia kéo áo chàng xuống. Vẻ đẹp ấy quả thực giống như nữ thần khiến cho Hổ cơ hồ hít thở không thông. Hắn cảm thấy mặt đỏ tai nóng, tim đập thình thịch.

    Mái tóc của nàng vàng óng như ánh mặt trời, suôn mềm như làn nước. So với Tinh Linh tộc còn xinh đẹp hơn, lông mày nàng như trăng rằm. Mà dưới hàng mi cong cong kia lại là một đôi mắt màu xanh da trời trong hơn cả bầu trời xanh thẳm, với chiếc mũi cao thẳng với đôi môi anh đào. Kiều nhan của nàng quả thực khiến người ta kìm lòng không được mà than thở khen Thần Minh tạo ra kiệt tác này.

    Khó có thể biết được tuổi tác của nàng, nếu nhìn sơ qua thì nàng là một tiểu phu nhân ngoài ba mươi. Nếu nhìn kĩ lại tì lại là một đại mỹ nhân 20 tuổi, nhưng nhìn thêm lần nữa thì nàng lại là một thiếu nữ mới vừa đôi tám.

    Vô luận như thế nào bao nhiêu lần nhìn kỹ, cũng sẽ phát hiện mỗi lần nhìn nàng sẽ cảm thấy bất đồng.

    "Thực lực của ngươi thật làm cho ta sợ hãi. "
    Triệu Lôi kỳ hỏi:
    "Ngươi là một nữ nhân, làm sao lại có thể tu luyện cường đại đến như vậy ?"

    " Ngươi chính là người đã lấy được huy chương dũng sĩ sao? "
    Thanh âm của cô gái thánh thót, nàng khẽ mỉm cười, nụ cười làm cho người ta thần hồn điên đảo. Nàng hỏi ngược lại:
    "Thật không nghĩ ra, ngươi còn trẻ như vậy mà đã có thực lực lấy được huy chương dũng sĩ. Trước khi ta trả lời vấn đề của ngươi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết trước, ngươi làm thế nào để lấy được huy chương này?"

    "Là một tên Cương Thi Tướng quân đưa tới. "
    Triệu Lôi đem cái vật nhỏ đen thui kia cho nàng xem, nhưng khi nhìn thấy ngọc thủ của nàng tinh khiết hoàn mĩ hắn lại cảm thấy do dự.

    Cô gái thấy vậy thì khẽ mỉm cười, ngón tay ngọc chút động, tựa hồ có cái gì nhẹ nhàng nổ tung, nhưng lại không có bất kỳ một chút tiếng động nào. Cái huy chương dung sĩ đen thùi kia thoáng cái đã biến mất, làm cho Triệu Lôi cảm thấy kỳ quái, không thể nào tin nổi.

    Hắn không nghĩ tới có người có thể lấy đi huy chương ở trong tay của mình, mà chính mình lại không thể cảm được điều gì.

    "Là như thế này. . . "
    Hổ vội vàng bổ sung đem mọi chuyện nói lại quá trình chiến đấu. Hổ vừa nói vừa nhìn Triệu Lôi, phát hiện hắn cũng không phản đối, mới yên lòng nói ra, thậm chí còn một chút về cuộc chiến đấu đẫm máu đó. Cô gái kia vừa gật đầu, vừa mang theo một chút kinh ngạc đánh giá Triệu Lôi. Lão bản tửu điếm nghe xong thì miệng há rộng đến nỗi có thể nhét vào cả một con dê nướng.

    *

    "Kim tệ này tặng cho các ngươi."
    Cô gái kia không biết ở đâu lại biến ra một túi tiền đặt trên bàn. Cái kia Lão bản tửu điếm hỗ trợ mở ra thì thấy một mảnh kim mang xán lạn, đó chính là kim tệ mà Triệu Lôi đã từng nghe nói qua nhưng chưa từng thấy.

    Cô gái kia nhìn thấy Triệu Lôi nhìn ngọc thủ của nàng có vẻ kỳ quái, liền nhẹ nhàng đem hai tay huơ giữa không trung, một cái pháp trượng nho nhỏ xuất ra. Nàng nhẹ nhàng vung lên, họa xuất một đạo ánh sáng, nhưng ngay sau đó lại biến mất. Sau đó nàng mang một vẻ mặt nghịch ngợm nhìn Triệu Lôi, nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn, thì không khỏi che đôi môi đỏ mọng lại cười trộm. Hổ vội vàng giới thiệu cho Triệu Lôi:
    "Đây là do trữ vật giới chỉ của phu nhân biến ra cùng thu lại đó, chính là Hồng Bảo Thạch giới chỉ trên tay của nàng."

    "Hem hỉu! "
    Triệu Lôi khẽ đầu, nói:
    "Đây chính là pháp thuật sao?"

    "Là một không gian ma pháp vĩnh cửu. "
    Cô gái kia khẽ mỉm cười, giải thích:
    "Phải là ma pháp đại sư trở lên mới phóng ra loại ma pháp này, trữ vật không gian lớn nhỏ có liên quan tới pháp lực. Đó chính là trữ vật không gian càng lớn thì nó càng cần nhiều năng lượng ma pháp. Viên Hồng Bảo Thạch của ta ngày nào cũng có thể sử dụng, bất quá chỉ có thể duy trì trên dưới một năm mà thôi."

    "Ta vẫn chưa hiểu, bất quá tựa hồ nó rất thần kỳ à!"(A Bư: chưa thấy thằng khựa nào xuyên qua mà bờm như nó – A Quỷ : Nó xuyên từ hồi 5t nên chả biết cái gì luôn.)
    Triệu Lôi chưa từng nghe nói tới ma pháp, tự nhiên cảm thấy hồ đồ rồi.

    "Nếu như ngươi thích, ta sẽ tặng ngươi một cái trữ vật giới chỉ nhỏ, để cảm tạ công lao của ngươi. "
    Cô gái bỗng nhiên hỏi:
    "Lôi, Hổ! Hai người các ngươi có nguyện ý gia nhập Phương Nham thành, làm việc cho ta không? Lấy năng lực của các ngươi, Lôi ngươi có thể làm thân vệ đội trưởng kỵ binh đoàn của ta. Hổ ngươi cũng có thể làm tiểu đội trưởng cung tiến thủ. Một ngày lương của các ngươi phân biệt là năm kim tệ cùng ba ngân tệ. Lôi có thể chọn lựa chiến kỵ tốt nhất, ta sẽ đề cử ngươi trở thành kỵ sĩ nhiệm kì tiếp theo của hoàng thất. . ."

    "Phu nhân chính là thành chủ đại nhân của Phương Nham thành. "
    Ông chủ tửu điếm vừa nói, thực sự làm cho Hổ cùng Triệu Lôi kinh ngạc.

    "Chúng ta muốn suy nghĩ một chút. . . "
    Hổ trong lòng vô cùng hi vọng Triệu Lôi có thể cự tuyệt, nhưng là hắn không thể nói ra miệng, chỉ dùng ánh mắt nói với Triệu Lôi. Điều kiện của nữ thành chủ kia thật sự quá mê người, chẳng những có không gian trữ vật giới chỉ, mà còn là thân vệ đội trưởng kỵ binh đoàn. Có ngày lương kếch xù, chiến kỵ tốt nhất, có một tương lai kỵ sĩ phong hậu. Cho dù là Hổ cũng không dám thay Triệu Lôi cự tuyệt, hắn thậm chí cảm thấy nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ đáp ứng ngay.

    "Xin lỗi!"
    Triệu Lôi lắc đầu nói:
    "Ta muốn cùng ở chung một chỗ Hổ. Hơn nữa, ta đã đáp ứng Kim, ngày sau sẽ tham gia dong binh đoàn của hắn."

    "Vậy à? "
    Nữ thành chủ cũng không tức giận khi Triệu Lôi cùng Hổ cự tuyệt, nàng hoà nhã nói:
    "Các ngươi hiện tại không có thuộc bất kỳ một nước nào, như vậy sau khi ngươi gia nhập dong binh đoàn kia, có thể tới chỗ của ta hay không? Ta có rất nhiều nhiệm vụ dong binh cần các ngươi hỗ trợ."

    "Ta thì không sao cả, nhưng cũng phải xem ý kiến của Kim. Ngươi có lẽ nên hỏi hỏi hắn. "
    Triệu Lôi không có ý kiến gì, gật đầu nói.

    "Ngươi nói Kim, có phải tên là Mãnh Hổ dong binh đoàn ‘ Thái thương - Kim - Á Lý Tư Đồ Đằng ’ không? "
    Nữ thành chủ xinh đẹp cười một tiếng, nói:
    "Nếu như hắn không phải là một thằng ngốc to xác rẻ tiền thì không có có cái vấn đề gì lớn rồi."

    "Ngươi biết Kim sao? "
    Triệu Lôi kỳ quái nói:
    "Là Mãnh Hổ dong binh đoàn không có sai, nhưng hình như Kim chỉ gọi là Kim - Á Lý Tư thôi."

    "Đó là tên của hắn à. "
    Ông chủ tửu điếm vừa nghe, cười lên ha hả, nói:
    "Hơn mười năm trước hắn là đại kiếm sĩ một ngu ngốc, đích xác là tên là cái tên này. Nhưng là sau lại không biết chiếm được kỳ ngộ gì đó mà chiến lực đại thăng, xây dựng Mãnh Hổ dong binh đoàn đứng hàng thứ bảy. Cho nên mới có cái tên Thái thương - Kim - Á Lý Tư Đồ Đằng này."

    "Thái thương là cách gọi quý tộc ngữ cùng chữ viết ở Mãnh Hổ dong binh đoàn. Mọi đoàn viên hiển hách trong dong binh đoàn đều có tên họ của đó. "
    Hổ giải thích với Triệu Lôi:
    "Cái họ Đồ Đằng kia, còn lại là biểu hiện hắn là một nam tử. Dĩ nhiên còn có nhiều ý nghĩa khác, nhưng ý tứ của Đồ Đằng chính là cho thấy hắn là một nam tử."

    " Tên gọi dài như vậy thật là phiền toái! "
    Triệu Lôi lắc đầu nói:
    "Ta cảm thấy gọi hắn Kim vẫn tốt hơn!."

    "Quý tộc lấy tên gọi cho người ta biết để mà kiêu ngạo. "
    Nữ thành chủ thản nhiên cười, nói:
    "Mặc dù ta là thành chủ mà nói lời này tựa hồ không quá thích hợp, nhưng là ta cũng cảm thấy như vậy quả thật là phiền toái."

    "Ta cùng với Kim từng là chiến hữu kề vai chiến đấu. Khi đó, sức lực hắn rất yếu. "
    Ông chủ tửu điếm ha hả cười nói:
    "Hiện tại đã lâu không có gặp hắn."

    "Ngươi biết Kim ở đâu sao? "
    Triệu Lôi vừa nghe, thì lập tức vui mừng hỏi.

    "Không biết!"
    Ông chủ tửu điếm lắc đầu, nói:
    "Bất quá Mãnh Hổ dong binh đoàn của hắn những năm này đều hoạt động ở Lâm Nham Thủy cùng Thần Tinh liên minh."

    "Các ngươi sau khi tìm được hắn, dẫn hắn tới Phương Nham thành, ta có việc tìm hắn. "
    Nữ thành chủ nhìn Triệu Lôi, bỗng nhiên nói:
    "Có lẽ ngươi nên vào trong học viện học tập một chút, nếu như ngươi có thể mang một ít khí chất quý tộc, ta tin tưởng sẽ quyến rũ tất cả tiểu cô nương đem trong thiên hạ."

    "Học viện là cái gì? "
    Triệu Lôi kỳ hỏi xong, lại lắc đầu nói:
    "Ta đang tìm hiểu thương đạo, không thể phân tâm học tập thêm nữa, đáng tiếc thật."

    "Ngươi thậm chí ngay cả học viện cũng không biết? "
    Ông chủ tửu điếm quả thực không dám tin, kỳ quái nói:
    "Vậy ngươi học thương thuật từ vị tông sư nào ? Còn nữa, tóc cùng ánh mắt của ngươi tại sao lại là màu đen?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/10/11
  3. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 23: Thần Bí Chi Phòng

    Dịch: dit_bu999
    Biên : Wind Prince
    Nguồn: Banlonghoi.com




    "Tóc cùng mắt của ta mặc dù không giống các ngươi, nhưng thúc thúc ta nói người Hán chúng ta ai cũng như vậy. "
    Triệu Lôi ha hả cười nói.

    "Màu tóc cùng ánh mắt không quan trọng. "
    Nữ thành chủ cười nhạt một tiếng, nói:
    "Ta không có ánh mắt màu xanh ngọc như đại quý tộc mà là màu xanh da trời giống như bình dân, nhưng ta vẫn có thể làm một thành chủ. Thực lực của một người mới là trọng yếu nhất. Lôi, lòng của ngươi đơn thuần, làm cho người ta rất thích. Nhưng thế giới này vô cùng phức tạp, ngươi cần phải đi nhiều nơi một chút, biết một chút về thế sự, như vậy mới có thể chân chánh trưởng thành. Có đôi khi thực lực cường đại cũng không phải là vạn năng ."

    "Ta cũng đang định cùng Hổ đi nhiều một chút. "
    Triệu Lôi gật gật đầu nói.

    "Hổ, ngươi nên biết phải làm như thế nào chứ? "
    Nữ thành chủ mặt hỏi Hổ cặp mỹ mâu màu xanh da trời của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trâu của hắn.

    "Dĩ nhiên. "
    Hổ nặng nề gật đầu, nói:
    "Ta dám lấy huyết thệ Bán Thú Nhân thề."

    "Thật muốn cùng ngươi nói chuyện thêm 1 thời gian. "
    Nữ thành chủ đứng lên, nói:
    "Nhưng ta còn có việc, hi vọng ngươi ở Phương Nham thành lâu một chút, nếu cần muốn giúp đỡ thì cứ tới tìm ta!"

    Nữ thành chủ khoác áo choàng lên, khẽ khoát tay với hai người Triệu Lôi, rồi chậm rãi đi xuống lầu.

    Tửu quán lão bản để cho Triệu Lôi cùng Hổ ngồi đợi, trước đưa nàng đi ra ngoài.

    "May là nàng không có hỏi nữa. . . "
    Hổ lau mồ hôi lạnh, hắn nghĩ nếu như Nữ thành chủ tiếp tục hỏi nữa, thì lấy sự thật thà của Triệu Lôi nhất định sẽ thành thật trả lời . Vạn nhất làm cho nàng biết rồi Triệu Lôi là Thần Minh đời sau, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Bởi hiện tại nàng cơ hồ dùng hết tất cả để giữ Triệu Lôi lại, điều kiện phong hậu quả thực ngay người đứng xem như Hổ cũng động tâm.

    "Trên người của nàng không có hơi thở làm người khó chịu, hẳn là người tốt đó!. "
    Triệu Lôi vừa nói xong, Hổ cơ hồ muốn té xỉu, phân biệt thật người tốt người xấu làm sao có thể sử dụng hơi thở để phân biệt chứ?( A Bư: em nó là Milu.)

    Lòng người là thứ phức tạp nhất, có ít người xấu thường hay giấu diếm chính mình, cho nên bề ngoài thường giống như một người tốt.

    Cho dù thật sự là một người tốt, ở dưới tình huống như vậy, hắn vẫn có thể sẽ biến chất vì quyền lực và tiền bạc. Lòng người là thứ dễ thay đổi nhất, căn bản là không thể hoàn toàn tín nhiệm. Nếu như nói phải tin cho dù, trừ phi là tâm tính thuần khiết giống như Triệu Lôi. Nhưng người như vậy trên thế gian này, trừ con nít ra thì người trưởng thành quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay.

    "Lôi! Ngươi thích không gian trữ vật giới chỉ sao? "
    Hổ khẽ cắn răng, nói:
    "Chúng ta sẽ đem Hồng Bảo Thạch bán, có lẽ có thể mua một cái nhỏ."

    "Không cần mua đâu. "
    Tửu quán lão bản vừa cười a a đi lên lầu, vừa nói:
    "Phu nhân vừa rồi nói tặng hắn một cái, nhất định sẽ thực hiện lời hứa, ngày mai nàng sẽ phái người đưa tới, ngươi cứ yên tâm đi. Hơn nữa nếu các ngươi muốn mua cũng sẽ không tốt bằng cái của nàng đưa đâu. Ở Phương Nham thành này, không gian trữ vật giới chỉ lớn hơn một chút cũng không bán đâu."

    "Vậy thì phải cảm ơn vị phu nhân kia rồi. "
    Triệu Lôi lắc đầu nói:
    "Thúc thúc ta đã nói, vô công bất thụ lộc. Ta không thể nhận đồ của nàng, bởi vì chúng ta lúc trước đã lấy tiền nàng thuê rồi. Hơn nữa ta lấy cái gì giới chỉ kia thì có ích lợi gì? Chẳng qua là nhìn thấy kỳ quái, có chút ngạc nhiên thôi. Đại thúc ngươi còn có chuyện gì sao? Không có vậy chúng ta đi đây. . ."

    "Hảo hài tử. "
    Tửu quán lão bản khen:
    "Ta không có chuyện gì cả, chẳng qua là muốn hỏi một chút. Loạn chiến mấy ngày trước, người bắn lui ma lang cứu công chúa là hai người các ngươi phải không?"

    "Ta không nhìn thấy công chúa gì hết. "
    Triệu Lôi kỳ quái nói:
    "Bất quá ta chỉ bắn một mủi tên vào một người đầy hắc khí mà thôi."

    "Ngươi còn có thể bắn tên sao? "
    Tửu quán lão bản mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn sợ đến ngây người thật lâu mới nói:
    "Ngươi là đại sư thương pháp, hay là đại sư bắn cung. Ngươi còn nhỏ tuổi làm sao có thể luyện ra được?"

    "Phu nhân kia còn mạnh hơn ta, nàng còn là một nữ tử đó! "
    Triệu Lôi không những không xem thường, mà ngược lại còn cảm thấy Nữ thành chủ cường đại như vậy mới kỳ quái.

    "Phu nhân là Lâm Nham Thủy là một trong ba vị kim bào Đại pháp sư, là sư phụ của công chúa. Hơn nữa nàng còn có huyết thống thượng vị Nguyệt Tinh Linh, là Ma Pháp Sư trời sinh đó. "
    Tửu quán lão bản kinh ngạc nói:
    " Sư phụ của Phu nhân là một trong ngũ đại thánh giả của đại lục. Nàng từng khắc khổ địa tu luyện nhiều năm, tham gia chín lần Thánh Chiến, sáu lần vệ nước đại chiến cùng hai lần đuổi Thú Nhân đại chiến, là Nữ anh hùng thân kinh bách chiến đó. Chẳng qua là những năm gần đây không hề ra ngoài nữa thôi. Mới vừa rồi phu nhân có nói với ta, nếu nàng chỉ dùng ma pháp thì không thể nắm chắc có thể đánh thắng ngươi. Chậc chậc..! Ngươi không cảm thấy ngươi chính là quái vật sao?"

    "Thành chủ là Lâm Nham Thủy một trong ba vị Nữ Pháp Thánh kim bào Đại pháp sư? Là Nguyệt - An Kỳ - Nhã Thi Áo Đại Lệ - thánh ca - Hoa Toa A Phù La Bích Gia? "
    Hổ kêu to sém tí nữa thì ngất xỉu.

    "Cái tên này dài quá, khó trách nàng cảm thấy phiền toái."
    Cảm giác duy nhất của Triệu Lôi chính là như vậy. Hắn vừa nhìn bộ dạng của Hổ vừa hỏi:
    "Có gì không đúng sao?"

    "Nàng là Nữ anh hùng sử thi đó . . . "
    Hổ đổ mồ hôi nói:
    "Hơn ba trăm năm qua, nàng vẫn luôn là thần tượng của mọi cô gái trên thế gian này."

    "Hơn ba trăm năm qua? Ngươi nói nàng đã hơn ba trăm tuổi. . . "
    lúc này đến phiên Triệu Lôi kinh ngạc đến nỗi cằm sém rớt xuống đất:
    "Sặc! Điều này sao có thể?"

    *

    " Tuổi thọ của người thuộc thế giới này dài thật! "
    Triệu Lôi nằm ở trên giường, lẩm bẩm nói.

    "Thành chủ là Pháp Thánh, tuổi thọ của Pháp Thánh luôn vượt qua trăm tuổi. Còn chưa nói đến nàng có huyết thống của Nguyệt Tinh Linh, tuổi thọ Nguyệt Tinh Linh ít nhất đều là một ngàn năm. "
    Hổ gối đầu lên hai tay nằm trên một cái giường khác, nhỏ giọng nói:
    "Hơn ba trăm năm đối với Nguyệt Tinh Linh mà nói, chỉ bất quá giống nhân loại qua ba mươi năm mà thôi, điều này rất bình thường mà!"

    "Thì ra là chỉ có ba mươi tuổi, như vậy nghe có vẻ thoải mái hơn à.!"
    Triệu Lôi thở phào nhẹ nhỏm, lại hỏi:
    "Hổ, ngươi có thể sống bao nhiêu năm?"

    " Bán Thú Nhân bình thường như chúng ta tuổi thọ cũng chỉ một trăm tuổi, cũng có một số chủng tộc chỉ có tuổi thọ ba bốn mươi năm."
    Hổ nghiêng đầu mỉm cười nói:
    "Chúng ta là Bán Thú Nhân hổ tộc cùng với bình nhân loại thường không khác mấy. Nhưng trưởng thành rất nhanh, bình thường mười tuổi đã thành niên rồi. Lôi, ta mặc dù so sánh với ngươi lớn hơn năm sáu năm, nhưng mười năm trước ta đã hành tẩu đại lục rồi."

    "Thúc thúc nói nếu như ta không thể đột phá Tiểu Thiên Đạo chi cảnh, không thể kéo dài tánh mạng, thì cho dù công lực rất mạnh, ngày sau cũng vẫn sẽ già đi. "
    Triệu Lôi bỗng nhiên ha hả cười nói:
    "Nhưng là nếu như đột phá thiên đạo chi cảnh, là có thể kéo dài tuổi thọ. Nếu như có thể tìm hiểu cao hơn cảnh giới, như vậy còn có thể giống như thúc thúc, trở thành võ linh cường đại."

    "Nghe thật hâm mộ ngươi nha. "
    Hổ vừa nghe Triệu Lôi có cơ hội trở thành Thần Minh trong lòng hắn thì hắn hâm mộ sau đó thở dài nói:
    "Trừ phi có long tinh long huyết, biến thành siêu cường Kiếm Thánh, nếu không Bán Thú Nhân muốn sống hơn một trăm năm thì quả là nằm mơ giữa ban ngày."

    "Ngươi học thần tiễn chi kỹ của Hán Thăng - Hoàng lão tướng quân, nói không chừng cũng có thể tìm hiểu Tiểu Thiên Đạo đó. "
    Triệu Lôi vội vàng an ủi hắn nói.

    "Hi vọng như thế! "
    Hổ nghe vậy hai mắt tỏa sáng, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

    Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã bò dậy.

    Bọn họ rất nóng lòng, muốn biết viên Hồng Bảo Thạch phỏng tay này có thể bán bao nhiêu. Hiện tại có một trăm cái kim tệ, Hổ cũng cảm thấy sự cần thiết của Ma Huyễn Kim Hành. Nếu muốn không làm cho đạo tặc chú ý thì phải đi gửi tiền ngay.

    Ma Huyễn Kim Hành thu giữ kim tệ(A Bư: ngân hàng bây giờ chăng?) thu thủ tục phí là ba ngân tệ, Kim Hành cấp cho Hổ một thẻ nhỏ, có chút giống với thẻ bài ma pháp.

    Hổ dùng chủy thủ cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu lên phía trên thẻ.

    Một nhân viên đầu hói nhận lấy, rồi nhỏ một giọt nước trong suốt lên phía trên giọt máu. Ngay sau đó một đạo bạch quang như có sinh mạng bốc lên nhảy vào bên trong thân thể Hổ, thấy vậy Triệu Lôi cực kỳ tò mò. Trước kia khi Kim cùng Na Na dùng quyển trục ‘Thụ Tinh Linh’ này lẩm bẩm, cũng xuất hiện loại động tĩnh này, nhưng quang mang quyển trục kia thì kéo dài hơn với một đồ án pháp trận kỳ ảo.

    "Lần sau cầm lấy cái này có thể lấy tiền ở nơi khác rồi, nhưng phải là Ma Huyễn Kim Hành mới được. "
    Hổ nhận thẻ, giải thích cho Triệu Lôi đang tò mò .

    "Tiếp theo chúng ta đi đâu đây? "
    Triệu Lôi gật đầu rồi hỏi.

    "Thần bí chi phòng!"
    Hổ chỉ vào thần bí chi phòng phía xa cười nói:
    "Nơi đó hẳn là có mua Hồng Bảo Thạch, còn có Nhuyễn thạch đầu hoàng sắc. Cái bao tay cùng ma trượng sẽ phải đến tinh phẩm chi phòng mới có thể bán, bất quá chúng ta chưa cần nhiều tiền cho nên không cần vội."

    Bề ngoài Thần bí chi ngoài phòng vô cùng nhỏ, nhưng khi mở cửa thì Triệu Lôi lại phát hiện bên trong lớn vô cùng.

    Quả thực cực kỳ không thể tin nổi, rõ ràng là một phòng ốc rất nhỏ. Nhưng khi vừa mở cửa ra, lại phát hiện bên trong có hai tầng lầu các, trừ đại sảnh, trái phải còn có hai gian căn phòng lớn. Với một không gian như thế này so với với phía ngoài Thần Bí Chi Phòng này lớn hơn rất nhiều nha. Đại sảnh lớn vô cùng, dài vài chục thước, đứng phía sau là vô số đồ vật cổ quái, có bình chứa đủ các loại nước, màu sắc đủ loại bất đồng. Còn có loại đang bốc lên bọt khí toát ra khói trắng.

    Triệu Lôi cực kỳ ngạc nhiên vội chạy trở ra, đi thần bí chi phòng một vòng, phát hiện thần bí chi phòng này là nhỏ nhất.

    Nhưng bên trong lại rất lớn, đây quả thực làm cho Triệu Lôi không dám tin vào hai mắt của mình.

    Hai bên đại sảnh là hai hàng tủ âm tường, phía trên có các loại quyển sách cổ quái, cũng có nhiều quyển trục lớn nhỏ. Thậm chí còn có rất nhiều bình nước lớn nhỏ chứa màu sắc khác nhau, hình dáng cũng khác luôn.

    Phía trên mỗi một vật đều có chữ viết, có điều Triệu Lôi một chữ cắn đôi cũng hem biết.

    Phía dưới những cái tủ âm tường có rất nhiều hoa cỏ bất đồng, có cành, có lá có quả. Còn có một số tảng đá lớn nhỏ với màu sắc hình dáng khác nhau.

    Triệu Lôi chưa bao giờ được xem qua phòng ốc cổ quái như thế, không những bên trong lớn hơn so với phía ngoài. Hơn nữa còn có nhiều đồ vật ly kỳ cổ quái như vậy. Hắn nghĩ mãi mà không biết chuyện gì xảy ra, muốn hỏi Hổ, nhưng mà Hổ cũng không hiểu.

    Hổ vốn là đi vào nơi bán đồ, tuy nhiên chưa kịp đi thì một lão đầu râu mép lộn xộn kêu hắn lại, ở phía sau cùng giúp lão đầu đó tử cầm lấy một bình toát ra đầy khói trắng. Hắn vừa muốn nói chuyện với Triệu Lôi, thì lão đầu kia tử trách mắng:
    "Làm thí nghiệm tại sao có thể phân tâm, ngươi không biết làm sai rồi rất dễ dàng nổ tung sao? Không được nói gì cả! Còn tên nhãi ranh kia, muốn mua bán cái gì thì lên lầu tìm Mạt Lạp Ti."

    "Ta đi đây. "
    Triệu Lôi lên lầu tìm người, hắn muốn thử xem có lầu hai thật hay không, rõ ràng ở bên ngoài chính là một cái phòng nhỏ, vậy cái lầu hai là sao mà có?

    Triệu Lôi tò mò đặt chân thang lầu, đi lên đến lầu hai mới phát hiện đây là thật.

    Thần bí chi phòng này thật sự là không thể tin nổi. Thật sự có lầu hai, hơn nữa lầu hai này còn có mười mấy cửa phòng luôn.
     
  4. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 24: Mỹ Nhân Đi Tắm

    Dịch: Wind Prince
    Nguồn: Banlonghoi.com




    Tùy ý mở ra hai phòng, phát hiện bên trong đều là tủ chất đầy các loại kiểu dáng sách, hồng, xanh, còn có cả màu đen, có hộp gỗ giấy phong, cũng có cổ văn kỳ ảo không biết là tài liệu gì.

    Một phòng khác cũng là các loại vậy ly kỳ cổ quái, tỷ như có đủ loại tượng lớn nhở giống người, còn có tảng đá điêu khắc và sắt lá.

    Đồ đạc trong hai căn phòng căn bản là Triệu Lôi không nhận ra, đồ đạc bày la liệt. Giữa không trung có nhiều viên cầu nho nhỏ chuyển động vòng quanh lẫn nhau. Một lúc ại di chuyển về phía trước rồi lại xuống phía dưới, sau đó lại sang trái sang phải, lúc nhanh lúc chậm, tựa hồ đuổi lẫn nhau. Một lát sau những vật nhỏ này quay về địa phương cũ một lần, hẳn là đã di chuyển xong một vòng.

    Gian còn lại chất đầy các loại vật lẫn lộn, có vài cái bàn, cũng có chút hoa cỏ.

    Thần kỳ chính là, trong đó có hai gốc cây hoa thảo tựa như có sinh mạng, có thể chuyển động, lúc Triệu Lôi đi tới, còn có thể vươn xúc tua làm thân với Triệu Lôi.

    Triệu Lôi đưa ngón tay ra đụng vào nó, nhưng lập tức nó tránh trở về, ngay cả hoa cũng khép lại.

    Cơ hồ tìm khắp hai phòng cũng không thấy người gọi là Mạt Lạp Ti kia. Nơi này không có ai, nhưng lão đầu tử kia lại bảo hắn lên tìm người. Triệu Lôi nghĩ mãi không thông, đi về phía cuối của gian phòng.

    “Có ai không?” Triệu Lôi gõ cửa nhỏ giọng gọi một tiếng, hắn nghĩ mãi không rõ người kia rốt cuộc ở chỗ nào.

    Một gian là phòng ngủ, vô cùng rộng rãi, ít nhất so với gian phòng kia còn lớn hơn mấy lần. Bên trong có một cái giường cùng với một cái bàn tinh sảo, trên bàn có một cái gương sáng ngời, có thể thấy rõ bộ dạng Triệu Lôi. Trên vách tường có nhiều bức tranh, bút pháp vô cùng tinh tế, đa số là tranh phong cảnh, cũng có một ít vẽ sau lưng mấy cô gái.

    Những cô gái trong tranh mặc dù y phục khác nhau, cầm trong tay vật cổ quái gì đó, tựa hồ có thể gẩy, còn có thể để ở môi tựa hồ để thổi.s

    Triệu Lôi cảm thấy, những thứ này hẳn là nhạc khí mà Triệu Vân nói qua với hắn.

    Hắn còn nhớ rõ Triệu Vân đã nói, có một Thừa tướng tên là Gia Cát Khổng Minh vô cùng am hiểu gảy đàn cổ, đàn ra một khúc có thể khiến phi điểu buông xuống, có thể làm cho bách thú phục thủ, có thể làm cho cá tụ lại. Bất quá lợi hại nhất chính là có thể đề thăng chiến ý của binh lính, hoặc làm giảm sĩ khí của địch nhân, không chiến mà phục chính là cảnh giới cao nhất của “Binh pháp Tôn Tử”.

    Phu nhân Triệu Vân cũng rất am hiểu nhạc khí.

    Nhưng Triệu Vân vừa nhắc tới phu nhân hắn, liền lâm vào tưởng niệm. Triệu Lôi không dám hỏi để cho Thúc thúc không vướng bận về sư nương, sợ Triệu Vân lâm vào nỗi nhớ, càng sợ người sẽ rời khỏi chính mình, trở lại bên cạnh sư nương.s

    Mặc dù hắn rất áy náy với sư nương chưa gặp mặt, nhưng Triệu Lôi hi vọng Triệu Vân có thể ở lại làm bạn với mình lâu dài.

    Đi vào trong cũng không thiếu không gian, trừ mấy cái cửa ngầm nho nhỏ, mở ra có một ít đồ hài tử, phía sau cái cửa nhỏ, mở ra là một cái sân thượng nho nhỏ. Phía dưới sân thượng còn có một vườn hoa, trong vườn bách hoa nở rộ, tranh nhau khoe sắc, Hồ Điệp bay múa. Triệu Lôi rõ ràng nhớ rằng, thần bí chi phòng xây ở trên nham thạch lộ ra ở sườn núi, phía ngoài không có vườn, cây xanh cũng không có nhiều.

    Triệu Lôi lại đi đến một căn phòng khác, lại phái hiện một gian phòng nhỏ chứa các loại dược thủy.

    Bên trong có mấy cái giá gỗ, có ba tầng, mỗi tầng có mấy trăm ngăn, tầng tầng lớp lớp để dược thủy. Triệu Lôi nhìn một chút, lấy một lọ dược thủy màu đỏ, có bình lớn bình nhỏ, nhiều vô số, còn có màu lam, cùng với màu vàng.

    Chẳng lẽ Mạt Lạp Ti gì đó lại ở trong hoa viên?

    Tiểu hoa viên kia nhìn không thấy cuối, có lẽ nàng ở trong đấy không chừng, Triệu Lôi quay lại gian phòng cô bé kia. Hướng về phía vườn hoa hô to mấy tiếng, nhưng không nghe thấy đáp lại. Triệu Lôi nghĩ hay là đi vào hoa viên tìm vừa lúc có thể biết một chút về thần bí chi phòng thần kỳ này. Hắn hướng về phía hoa viên bay đi, lấy lan can làm điểm tựa mượn lực nhảy xuống mặt đất.

    Vốn rất khinh xảo mượn lực, ai ngờ lại làm Triệu Lôi quá sợ hãi.

    Hắn phát hiện ngón tay của mình xuyên qua lan can, không giống như bất kỳ vật thể nào. Cả người hắn nhất thời mất thăng bằng, rơi xuống phía dưới, tiếp đó thân thể xuyên qua sân thượng, trong nháy mắt đến mặt đất.

    Triệu Lôi tung mình một cái, linh hoạt xoay người lại, hai chân chạm đất.

    Chuyện quỷ dị lại xảy ra, hắn thế nào lại không chạm phải mặt đất, trong sát na cả người xuyên qua mặt đất, một chút mặt đất đều không thấy.

    ***

    “Lôi làm sao lại đi lâu như vậy a...” Hổ lập tức muốn thoát khỏi cực khổ này, giao dịch mau mau kết thúc để hắn thoát khỏi quái lão đầu.

    Quái lão đầu này quả thực không nói đạo lý, tùy tiện sai hắn còn hơn cả sai người hầu.

    Không những để cho Hổ giúp hắn cầm các loại dược thủy, điều chế theo chỉ huy của hắn, còn phải uống hai ngụm dược thủy đang bốc khói. Vốn Hổ đối với dược thủy kia có chút sợ hãi, vừa nhìn thấy hắn cho vào một ít bột đá, lá cây, máu đỏ, một cái răng nanh, cuối cùng tựa hồ là một cái đuôi thằn lằn, nghĩ đến đã muốn ói.

    “Làm thí nghiệm không chỉ nói, ngươi không biết làm sai có thể có nổ lớn sao?” Quái lão đầu hét lớn : “Cái thí nghiệm này ta đã thất bại 32 lần, không thể thất bại nữa rồi! Nếu như ngươi phá hư thí nghiệm của ta, ta bắt ngươi ở nơi này một tháng để điều chế dược thủy! Không được nói, không được phân tâm, ngươi đừng nghĩ cái gì, không nên nghĩ đến thất bại, không nên nghĩ cách điều chế sai lầm...”

    “Rõ ràng chính hắn phân tâm, sợ thất bại, còn trách ta, thật là muốn khóc chết!” Hổ bi thảm cúi đầu, nhưng không dám tranh cãi cùng lão quái đầu, tiếp tục chịu đựng cực khổ của hắn.

    Hắn tin tưởng nếu như mình vừa mở miệng, thì lão quái đầu kia lập tức sẽ nói nhiều gấp 10 lần.

    Cái này cũng không có cái gì, Hổ chị sợ vạn nhất Quái lão đầu dừng tay lại, sẽ phát sinh nổ lớn thật. Bởi vì mỗi lần hắn phân tâm nói chuyện liền không động thủ điều chỉnh, những thứ khói trắng kia bốc nghi ngút, bộ dạng như muốn nổ tung.

    Nắm cái bình thuốc mà không biết lúc nào nó sẽ nổ tung, Hổ thật là khóc không ra nước mắt.

    Lôi kinh ngạc phát hiện cái tiểu hoa viên kia lại ở trên đỉnh đầu của mình, giống như một mảnh hình ảnh, hắn cũng không có đụng vào bất kỳ thứ gì, thẳng tắp ngã xuống.

    “Long thừa vân.” Cốt thương trong tay Triệu Lôi quay lại, ngân quang chợt lóe, một đạo ngân long thoáng hiện. Triệu Lôi hai chân đá liên tục, bay vụt lên như mũi tên hướng lên tiểu hoa viên, sát na xuyên thủng tiểu hoa viên, nhưng lúc hắn đang nghĩ phi thân về chỗ cái sân thượng sau cửa nhỏ thì lại phát hiện cả sân thượng cũng không thấy đâu nữa rồi.

    Triệu Lôi nhìn qua vị trí của cái sân thượng mang theo vô cùng kinh ngạc.

    Triệu Lôi đang chuẩn bị lần nữa thi triển “Long phi tường” trở về vị trí sân thượng xem có thể tìm được cái cửa nhỏ kia hay không, thân thể tựa hồ đụng phái thứ gì, giống như có cái gì ngăn trở thân thể của hắn, nhưng lại là vô hình. Tại chỗ đó Triệu Lôi cảm thấy có một đường trượt xuống, hắn cảm thấy cực kỳ kỳ diệu.

    Trong thiên hạ lại có loại quái sự này? Những thứ này là cái gì? Vật ngăn vô hình này rốt cuộc là cái gì?

    “Long phi tường...” Triệu Lôi xoay tròn cốt thương trong tay, cả người thoáng hiện ngân mang, một tiểu ngân long vờn quanh thân thể, hai chân có đuôi rồng ẩn hiện. Triệu Lôi chuẩn bị bay về sân thượng kia tìm vị trí cánh cửa, bỗng nhiên phát giác mình trượt vào một hồ nước.

    Nơi này thậm chí có nước?

    Triệu Lôi cả kinh, tiếp theo cả người phi thân lên, đạp ở trên mặt nước, lấy chân khí bảo vệ, phiêu du trên mặt nước. May là nơi này có nước, nếu không lơ lửng như thế này thì thật khó chịu. Mặc dù Triệu Lôi không thể đạp ở trên mặt nước lâu dài, nhưng hắn không bao giờ nghĩ vách ngăn vô hình lại hoạt động rồi, cái cảm giác này không được tự nhiên cực kỳ, tận trong đáy lòng hắn cảm thấy khó chịu.


    “Nơi này đến tột cùng là địa phương quái quỷ gì?” Triệu Lôi nhìn tiểu hoa viên cao hơn 10 thước trên đỉnh đầu, nó giống như lúc nhìn từ sân thượng, chẳng qua là phía dưới mọc lên bó hoa tươi, đồng dạng có trăm hoa đua nở, cũng có hồ điệp song phi. Để cho Triệu Lôi càng thêm kỳ quái chính là, hắn thậm chí không cảm thấy nhìn lên trên hay nhìn xuống dưới những đóa hoa tươi này không được tự nhiên mà là rất tự nhiên.

    “Nơi này là trữ vật không gian của ta.” Một thanh âm trong suốt như thanh tuyền vang lên dưới chân Triệu Lôi.

    Thanh âm này mặc dù trong như suối, mềm mại như nước, lại khiến Triệu Lôi giật mình, thiếu chút nữa chân khí tan rã ngã vào trong hồ nước.

    “Nơi này còn có người? Mới vừa rồi tại sao ta không có thể cảm nhận được khí tức của ngươi a?” Triệu Lôi nhìn dưới chân lộ ra một nữ nhân tóc tím, kinh ngạc cực kỳ hỏi. Mỹ nhân tóc tím mắt xanh tò mò nhìn ngân mang của Triệu Lôi, trên dưới đánh giá, thật lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn mới nở nụ cười so với hoa tươi càng thêm kinh diễm nói : “Ta cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy có người không có sự cho phép của ta lại có thể hoạt động tự nhiên trong không gian trữ vật. Ngươi tên gì?”

    “Lôi – Triệu.” Triệu Lôi một lần nữa nhìn kỹ Đại mỹ nhân tóc tím thế nhưng không mặc quần áo, thân thể mềm mại trong nước, mặc dù có mái tóc tím thật dài che bớt, lả lướt bay bổng, như ẩn như hiện, càng lộ vẻ mềm mại như ngọc, hoàn mỹ không tỳ vết. Triệu Lôi không khỏi la lên thất thanh : “Làm sao ngươi không mặc quần áo?”

    “Ta đang tắm.” Đại mỹ nhân tóc tím cũng thật là hào phóng, tuy nhiên Triệu Lôi xấu hổ lập tức xoay người, kêu to phi lễ chớ nhìn. ( Mịa nó đã không kêu thì thôi chú kêu cái éo gì?)

    Triệu Lôi lần đầu tiên thấy thân thể con gái, cảm thấy mặt nóng tim đập loạn, cực kỳ xấu hổ khó chịu.

    Với khoảng cách gần như thế này, mặc dù có mặt nước ngăn cách, nhưng với chân khí ở mắt thì Triệu Lôi có thể nhìn thấy lá cây rụng ở cách hắn 2 cây số, nên cơ hồ không khác gì không có vật gì ngăn trở. Mặc dù chỉ là thoáng nhìn, nhưng chẳng những ngọn tuyết phong cao vút có hai đầu vú hồng hồng, rồi vòng eo thon nhỏ, còn có cả cặp đùi đẹp thon dài vô cùng kia, thậm chí ngay cả chỗ thần bí thoáng hiện cũng nhìn thấy.

    Triệu Lôi cảm thấy trong lòng cuồng loạn không ngừng, tựa như Tê Ngưu khổng lồ chạy ở trong tim khiến nó chấn động vậy.

    Hơi thở tựa hồ mang một ít không thể không chế, Triệu Lôi hít thở sâu mấy cái, không dễ dàng đem chân khí bình phục trở lại, nhưng hình ảnh mỹ nhân trần truồng trong đầu thì lau mãi không đi.

    “Ta có thể gọi ngươi là Lôi không?” đại mỹ nhân tóc tím nhìn Triệu Lôi xoay người sang chỗ khác, không khỏi thản nhiên cười, hỏi.
     
  5. Thần Thương Vô Địch
    Tác giả: Hà Phi Song Giáp


    Chương 25: Muốn Gối Đầu Lên Ngươi

    Dịch: Kentus
    Biên : Wind Prince
    Nguồn: Banlonghoi.com




    "Ta không biết… Ngươi đang tắm… Ngươi có thể nói cho ta biết làm sao đi ra ngoài không? " Triệu Lôi vô cùng lúng túng nói: "Ta không phải là cố ý, ta không biết... Ta chỉ là muốn tìm người..."

    "Không sao !" Mỹ nhân tóc tím vừa nghe được khuôn mặt đột nhiên tươi cười, hai hàm răng ngọc ngà khẽ mở ra, cười nói: "Ngươi đã có thể tiến vào không gian bí mật của ta cũng là kỳ tích do thần minh an bài. Người bình thường không thể nhìn thấy những cánh cửa nhỏ thông lên sân thượng, thậm chí không thể tiến vào phòng của ta. Lôi, ngươi làm thế nào xuyên qua ma pháp bình chướng của ta? Còn có nữa, những tia ngân quang lóng lánh tựa như thiên tinh này là cái gì? Không phải là ma lực, cũng không phải là đấu khí."

    "Những thứ này là chân khí của ta. " Triệu Lôi nói: "Ta không có phá hư cái gì gọi là ma pháp bình chướng cả, ta cứ như vậy đi tới... Mới vừa rồi ta nhìn về phía tiểu hoa viên gọi ngươi rồi, nhưng mà ngươi không có trả lời, cho nên ta có ý định nhảy xuống đây tìm ngươi."

    "Căn bản không có tiểu hoa viên gì cả, những thứ này chỉ là ảo ảnh. " Mỹ nhân tóc tím che miệng cười hì hì nói: "Người bình thường không thể nhìn thấy, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng chói mắt. Chỉ có người rất cường đại mới có thể thấy được những ảo ảnh này là cây cỏ, đóa hoa, bươm bướm. Nơi này là nơi ta đến để suy tư, vốn là ngoại trừ ta ra không có người nào có thể tiến vào. Đây hoàn toàn là một không gian độc lập ngăn cách với bên ngoài, bị ý chí của ta chế ước, chỉ có ngươi là ngoại lệ."

    "Thật là xin lỗi... " Triệu Lôi không biết mình tại sao lại chạy vào bồn tắm của người khác nữa, mặc dù cái bồn tắm này hình như quá lớn.

    "Ngươi xuất hiện khiến cho ta rất kinh ngạc, càng làm cho ta hứng thú. " Mỹ nhân tóc tím đột nhiên từ trong nước di động tới, sau đó nhẹ nhàng nổi lên trên mặt nước, hai bàn tay ngọc che lại vùng cơ mật trước ngực của mình.

    Hai gót ngọc của nàng thoáng hiện quang mang lấp lánh, một vài gợn sóng lăn tăn nhẹ nhàng khuếch tán ra ngoài, thân thể nàng theo đó di động đi tới.

    Đôi môi anh đào khẽ động giống như cá nhỏ phun ra từng đợt bọt khí, thanh âm êm dịu lắng động lòng người.

    Lại có một cái khăn tắm tuyết trắng tự nhiên rơi xuống choàng lên thân thể mềm mại của nàng. Nàng từ từ đi tới trước mặt Triệu Lôi, ánh mắt xanh lục như hai hòn bảo thạch tò mò nhìn hắn. Triệu Lôi đang cúi đầu nhìn y phục của mình, thế nhưng cặp đùi đẹp đẽ vô song kia vẫn khiến cho tim hắn đập bình bình, vội vàng xoay người dời ánh mắt sang chỗ khác.

    "Để ta nhìn ngươi chút nào! " Mỹ nhân tóc tím to gan lớn mật cực kỳ, không hề có một chút ý tứ ngại ngùng mà thiếu nữ nên có.

    "Quay lại đây nào! " Mỹ nhân tóc tím nhìn một hồi lâu, kỳ quái hỏi: "Tóc ngươi tại sao là màu đen ? Tựa như màn đêm u ám và thần bí vậy, cặp mắt của ngươi lại tựa như ánh sao rực sáng dưới bầu trời đêm, thật là khiến cho người ta sợ hãi than thở không thôi mà. Ngươi là chủng tộc gì ? Loài người? Bán thú nhân? Bán long nhân? Hay ngươi là hậu nhân của Thần tộc viễn cổ?"

    "Ta là người Hán. " Triệu Lôi cảm thấy cô gái tóc tím này quá lớn mật, mặc dù Triệu Lôi không muốn xem nhưng khi hai chân nàng đi tới hắn bị bắt buộc nhìn thấy cặp chân dài trắng noãn kia, nó khiến cho khí huyết hắn sôi trào, trong người cảm thấy vô cùng nóng bức.

    Triệu Lôi né tránh nàng lại càng lấn tới.

    Thậm chí còn dùng cánh tay khiết ngọc sờ sờ cánh tay và ngón tay Triệu Lôi, bộ ngực bị lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết cũng không thèm để ý.

    "Chưa từng nghe qua, thế nhưng thực lực cường đại như ngươi hẳn là hậu nhân Thần tộc viễn cổ. " Mỹ nhân tóc tím khẽ nhíu mày suy tư, rồi lại vươn cánh tay ngọc ra vuốt tóc Triệu Lôi, nói: "Nhìn thấy ngươi ta thật sự cao hứng, Lôi !"

    "Ta… có hơi ngượng ngùng. " Triệu Lôi cho rằng nàng giống với Na Na lúc trước đang muốn câu thông với mình, vì vậy hắn vươn tay ra nắm chặt cánh tay nàng.

    "Ngươi có thể hôn lên bàn tay của ta. Thế nhưng không cần phải gấp gáp, cứ giữ như vậy ta sẽ thích hơn, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ và lực lượng của ngươi. " Mỹ nhân tóc tím vừa nhìn Triệu Lôi vươn tay ra cầm tay của mình, không khỏi cười nói một câu. Triệu Lôi vừa nghe liền vội vàng rút tay về, mặt mày lại càng đỏ ửng, lên tiếng xin lỗi: "Ta không biết những thứ này, ta nghĩ ngươi muốn cầm tay của ta nói chuyện giống như Nana vậy."

    "Nana? " Cặp mắt xanh lục của mỹ nhân tóc tím chợt lóe sáng, hỏi: "Ai là Nana?"

    "Muội muội của Kim. " Triệu Lôi nói.

    "Kim? " Mỹ nhân tóc tím khẽ nhíu đôi mi thanh tú, hàm răng cắn nhẹ đôi môi, bộ dạng như là đang đau khổ suy tư vậy. Một lát sau, nàng cao hứng cười nói: "Trên đại lục có 613 người có tên gọi là Kim, trong đó có 579 người là danh nhân từ xưa. Lại có ba người là anh hùng, hai người là Ải nhân, một người là Ngưu đầu nhân. Còn dư lại 28 người, từng xuất hiện tại Lâm Nham quốc chỉ có năm người, ta tận mắt nhìn thấy hai người, một người tóc đỏ dáng cao to có một muội muội, hình như gọi là Y Phù Lôi."

    "Kim gọi Nana là Y Phù Lôi. " Triệu Lôi vừa nghe vừa cảm thấy sợ hãi vì trí nhớ siêu cấp của cô gái tóc tím này, hắn rất vui mừng vì nàng ta biết được hành tung của Kim, vội vàng hỏi tới: "Ngươi biết Kim hả? Ngươi có biết hắn đang ở đâu không?"

    "Không nhận thức, cũng không biết hắn ở nơi đâu nữa!" Mỹ nhân tóc tím lắc lắc đầu nói: "Mấy năm trước từng nhìn thấy hắn, lúc ấy hắn tới chỗ của ta mua dược tề."

    "Mấy năm trước từng đến mua dược tề mà ngươi còn nhớ đến bây giờ? " Triệu Lôi quả thực bội phục nàng sát đất, sợ hãi than: "Ngươi đúng là lợi hại mà, đầu của ta có trí lực bằng được một nửa ngươi là tốt lắm rồi!"

    "Cảm ơn ca ngợi của ngươi, Mạt Lạp Ti có chút lòng tin đối với trí nhớ của mình! " Mỹ nhân tóc tím vừa nghe khen ngợi thì rất là cao hứng.

    "Ngươi thay quần áo nhanh lên đi, Hổ còn đang đợi sắp nóng nảy rồi đó, hắn chờ ngươi xuất hiện bán đồ cho hắn." Triệu Lôi nhỏ giọng nói: "Ta bảo đảm không có nhìn trộm."

    "Lão đầu Đức Bố La Ý còn đang làm thí nghiệm, đồng bạn của ngươi đang ở đó hả? " Mỹ nhân tóc tím vừa nghe lập tức cười nói: "Nếu như không có thời gian nửa ngày, chắc chắn hắn sẽ không thả người. Không bằng ngươi theo ta hàn huyên một lát, ta thật sự tò mò đối với lai lịch của ngươi đó!"



    "Ta không thể đứng trên mặt nước thời gian quá dài, làm như vậy quá hao phí chân khí. " Triệu Lôi ngại ngùng gãi đầu nói: "Ta có thể chìm xuống dưới nước, nhưng mà làm như vậy sẽ thấp quá, có thể sẽ nhìn thấy chân của ngươi..."

    "Ngươi đúng là một người có tâm tinh khiết, tâm trong sáng tựa như thủy tinh vậy, nghĩ cái gì thì nói cái đó, thật sự khiến cho người ta yêu mến mà! " Mỹ nhân tóc tím vừa nghe thì cười hì hì nói. Nàng chợt cúi người xuống, nhẹ nhàng ngồi trên mặt nước, đôi chân ngọc xinh đẹp tuyệt trần do lại che trước người, phía dưới có một làn sóng màu lam quang chậm rãi khuếch tán ra ngoài nâng lấy thân thể động lòng người của nàng.

    Nàng đưa tay vỗ nhẹ vào mặt nước, tựa như chủ nhân chào hỏi khách quý, nhiệt tình nói: "Ngươi ngồi xuống đây đi? Ta tạo ra một cái ghế nhỏ cho ngươi ngồi được không?"

    Đôi môi anh đào hé mở, từ trong đó phun ra một đống trân châu mã não hột xoàn lựu đạn, thanh âm êm ái mỹ diệu như ve vuốt tinh thần người nghe, dễ chịu cực kỳ.

    Ngón tay ngọc đạm mạc điểm một cái, một cái ghế vô thanh vô tức hiện ra trước mặt nàng. Nàng ra hiệu mời ngồi, ý bảo Triệu Lôi ngồi xuống đó.

    Triệu Lôi bắt đầu thả lỏng tâm tư, sau khi ngồi xuống phát hiện bốn chân ghế chỉ làm mặt nước khẽ xao động, rất nhanh khôi phục lại bộ dạng trầm tĩnh. Triệu Lôi cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, nếu như nói chiếc ghế có thể nổi được nhưng cũng phải chìm xuống một chút mới đúng, hơn nữa bản thân mình ngồi lên nữa, với trọng lượng như thế mà lại có thể yên ổn nổi lên trên mặt nước?

    Khả năng duy nhất để suy đoán chính là do làn sóng màu lam của mỹ nhân tóc tím tác động đến nó.

    Triệu Lôi yên lòng ngồi đó một hồi cũng không có phát hiện bất kỳ vấn đề gì. Nhưng mà chân của hắn lại có thể ngâm trong làn nước nóng, không hề chịu ảnh hưởng bởi luồng ánh sáng màu lam kia.

    "Đây là cái gì? Thật là thần kỳ. " Triệu Lôi nhìn vòng hào quang màu lam nhạt, mạnh mẽ khen một câu.

    "Đây là Nhu thủy quang hoàn, là hào quang mà Thủy thần chúc phúc ban thưởng cho ta, ta có thể dùng nó tùy ý trong nước, có thể bơi lội, lặn xuống, thậm chí tự do hô hấp. " Mỹ nhân tóc tím cười cười chỉ ngón tay vào cái ghế Triệu Lôi ngồi nói: "Những thứ bị Nhu thủy quang hoàn bao bọc sẽ theo mọi ý nguyện của ta, có thể lơ lửng trên mặt nước hoặc là chìm vào trong nước. Dĩ nhiên, Lôi ngươi là ngoại lệ."

    "Hổ nói hễ là nhân vật cường đại bình thường tuổi đều rất lớn, ngươi tựa hồ rất mạnh nhưng theo ta quan sát thì lại thấy rất ít tuổi, có lẽ gần bằng tuổi của ta?" Từ khi Triệu Lôi tối hôm qua nói chuyện với Hổ, cũng biết tuổi tác của nữ tử là một bí mật, không thể tùy tiện hỏi thăm, nhưng hắn vẫn tò mò vì điều này.

    "Ma lực trên người Mạt Lạp Ti phần lớn là do cha mẹ cấp cho, không phải là tự ta tu luyện. " Mỹ nhân tóc tím cười hì hì nói: "Ta đã dùng tới Ma lực thần nhãn cũng không thể nhận ra lai lịch của ngươi, chứng minh nhà ngươi mạnh hơn ta nhiều lắm. Khí tức trên thân ngươi vô cùng tinh khiết , tựa như thủy tinh không tỳ vết vậy, điều đó lại càng đặc biệt. Mạt Lạp Ti chưa từng nghe qua nhân loại nào có khí tức như ngươi. Còn nói đến tuổi Mạt Lạp Ti khẳng định lớn hơn ngươi, chỉ nhìn Sinh mạng quang luân của ngươi là biết, Mạt Lạp Ti ít nhất lớn hơn ngươi ba năm, ngươi gọi Mạt Lạp Ti là tỷ tỷ chứ?"

    "Ta không có thói quen đó, ta cứ gọi ngươi là Mạt Lạp Ti đi. " Triệu Lôi ngại ngùng nói.

    "Gọi Mạt Lạp Ti ta cũng cao hứng ! " Mỹ nhân tóc tím gật đầu, bỗng nhiên nói: "Mạt Lạp Ti không có thân nhân, khi nhìn thấy ngươi lại cảm giác thân thiết tựa như đệ đệ vậy, nếu như ngươi không có chuyện gì quan trọng, có thể lưu lại bồi tiếp Mạt Lạp Ti vài buổi không?"

    "Chuyện này... " Triệu Lôi do dự trầm tư, bởi vì hắn còn muốn làm theo yêu cầu của Triệu Vân đi ra ngoài lịch lãm.

    "Không cần lâu đâu, chỉ cần mười ngày tám buổi là được được. " Mỹ nhân tóc tím mỉm cười rạng rỡ tựa như ánh mặt trời xuyên mây đen chiếu rọi vạn vật trên thế gian. Triệu Lôi nhìn thấy tim hắn cũng đập rộn lên, nói: "Nhưng mà ngươi phải nhớ, thường xuyên thông qua Thời Không Đạo Tiêu trở về thăm Mạt Lạp Ti đó, được không?"

    "Cái gì là Thời Không Đạo Tiêu? " Triệu Lôi không hiểu lắm nên hỏi lại.

    "Mạt Lạp Ti cho ngươi một vài quyển trục, lúc nào ngươi nhớ tới Mạt Lạp Ti thì đi tìm một cái ao mở một quyển trục ra. Sau đó trên cái ao sẽ xuất hiện một Thủy môn nho nhỏ, sau khi ngươi đi vào đó là có thể trở lại thủy trì (hồ nước) bên trong Phương Nham thành rồi. " Mỹ nhân tóc tím vừa nói xong, Triệu Lôi quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, điều này quả thật là thần kỳ.

    Trên thế gian này có người rất yếu đuối, nhưng mà cũng có người rất là cường đại, càng quan trọng hơn chính là những người này biết được rất nhiều loại pháp thuật cổ quái.

    Tỷ như cái gã cương thi thủ hộ quang hoàn kia, còn có những ma pháp kỳ quái kia nữa, có thể làm cho sau lưng con người mọc ra đôi cánh màu vàng, còn có thể giúp cho thực lực một người tăng lên hơn mười lần, thật sự quá kinh người. Nữ thành chủ hơn ba trăm tuổi kia còn không nói, mà cô gái tóc tím này rõ ràng không hơn mình bao nhiêu tuổi, thế mà cũng có năng lực thần kỳ này.

    Nàng có thể ngồi ở trên mặt nước y như ngồi trên mặt đất vậy, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cả người khác như thế.

    "Mạt Lạp Ti không có thân nhân, có thể ngồi ở bên cạnh Lôi một lát không? " Cặp mắt xanh lục của mỹ nhân tóc tím khẽ chuyển, hỏi: "Mạt Lạp Ti chỉ muốn cảm thụ một lát sự ấm áp của thân nhân, chỉ một lát thôi."

    "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, nữ nam cọ cọ bắt đầu quất (^_^”)( Lão này dịch vớ vẩn nhá bất quá ta thích =)) ). Thế nhưng, nếu như chỉ một lát thì... " Triệu Lôi vốn muốn cự tuyệt nàng, nhưng mà vừa nhìn thấy hai tròng mắt to lóng lánh xinh đẹp kia, hắn kìm lòng không đậu tâm can mềm nhũn ra. Lại nghĩ đến mình cũng là cô nhi, chỉ có thúc thúc thường xuyên làm bạn với mình, hiện tại hắn đang bế quan tìm hiểu thương đạo (đạo dùng thương), rất khó có dịp nhìn lại hắn.

    Mỹ nhân tóc tím này cũng không có thân nhân, khẳng định là rất đáng thương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14/11/11
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)