[Huyền Huyễn] Chấp Chưởng Luân Hồi - TG: Hoang Dã Chi Hồng - C26 (drop)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi cuonghv, 18/4/12.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 15: Đại thu hoạch!

    Dịch: vugiang2
    Biên: bem_bem

    Nguồn: banlonghoi.com


    "Oanh"

    Năng lượng giống như dung nham phun trào, cuồn cuộn lưu động ở trong thân thể Yêu Dạ khiến hắn có thể cảm giác được thân thể mình dường như đang có vô tận năng lượng truyền vào. Nhưng nguồn năng lượng đó chuyển động hết sức hỗn loạn, rồi dần dần va chạm vào nhau.

    "Không tốt, thân thể Tiểu Dạ còn chưa thể hấp thu được năng lượng trong Thánh Dương Quả. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng Tiểu Dạ cũng sẽ vì chống đỡ không được nguồn năng lượng này mà bạo thể mất!"

    Thanh âm nghiêm nghị của Độc Cô Cầu Bại vang lên từ trong Luân Hồi Chi Thư.

    Chẳng qua Yêu Dạ lúc này đang tập trung hấp thu năng lượng trong Thánh Dương Quả, chuyển hóa Hỏa Năng Lượng thành Hỏa Nguyên Lực nên hắn hoàn toàn không thể nghe được lời nói của Độc Cô Cầu Bại.

    "Phốc…"

    Từng tia máu phun ra từ trong thân thể Yêu Dạ.

    Theo những tia máu bắn ra đó, Yêu Dạ cảm thấy sự bành trướng của cơ thể cũng giảm đi rất nhiều. Hắn đã hai lần tẩy tủy thân thể, giờ đây năng lượng trong Thánh Dương Quả lại đang tiến hành dịch kinh tẩy tủy lần nữa.

    Lần dịch kinh tẩy tủy đầu tiên đã làm cho thể chất phế vật của Yêu Dạ trở nên mạnh hơn so với người bình thường, rồi lần tẩy tủy thứ hai lại khiến thân thể của hắn trở thành một khối ngọc thô, chỉ cần tạo hình một chút sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Đến lần tẩy tủy thứ ba này thì cơ thể Yêu Dạ trông càng giống như một khối bảo ngọc, tỏa ra một làn bảo quang lấp lánh.

    Sau khi dịch kinh tẩy tủy, cơ thể Yêu Dạ chẳng khác nào như hổ đói điên cuồng hấp thu năng lượng mà Thánh Dương Quả tỏa ra, khiến hắn có cảm giác trải qua mỗi phút thực lực của hắn lại tăng mạnh lên gấp mười lần… trăm lần… thậm chí là gấp nghìn lần.

    Khi đã hấp thu hết năng lượng trong Thánh Dương Quả, Yêu Dạ liền mở mắt. Lập tức trong mắt hắn lóe lên quang mang màu đỏ vô cùng bá đạo làm cho người nhìn cảm thấy hoảng sợ, mà Hỏa Năng Lượng trong cơ thể của hắn lúc này cũng đã hoàn toàn chuyển thành Hỏa Nguyên Lực.

    Yêu Dạ cảm nhận được trải qua lần lột xác này, thực lực của mình ít nhất đã tăng lên gấp ba lần, cộng thêm sát chiêu kinh khủng "Toái Tinh Đại Thủ Ấn" làm hắn có thừa lòng tin chống lại cường giả có cảnh giới tương đương với con ma thú Ám Kim Tích Bối Địa Long lúc trước.

    Ngay sau đó, khi đứng dậy nhìn lại bộ dạng của mình thì Yêu Dạ gần như bị dọa đến ngây người. Toàn thân hắn bao phủ trong một lớp bụi dầy, trông giống như đang khoác lên trên người một tầng áo giáp bằng bùn. Xem ra tạp chất trong cơ thể hắn bị loại bỏ không ít, mới có thể đạt đến như vậy.

    Tạm gác vấn đề đau đầu này sang một bên, Yêu Dạ bèn thử di dộng thân hình thì thấy bản thân hắn tựa như một làn gió lơ lửng, trôi đi bồng bềnh.

    "Hình như ta đã bước vào cảnh giới thứ hai của Quỷ Bộ, Vô Gian Phong?"

    Cảm thấy thân thể phiêu động tự nhiên, Yêu Dạ nghi hoặc tự nhủ.

    "Không sai, ngươi đã bước đầu tiến vào cảnh giới thứ hai của Quỷ Bộ. Lần thu hoạch này của ngươi rất lớn, không chỉ bước vào Nhân Kiệt cảnh mà còn lĩnh ngộ được cảnh giới thứ hai của Quỷ Bộ." Thanh âm Độc Cô Cầu Bại lập tức vang lên.

    "Tên tiểu tử người hấp thu năng lượng khổng lồ trong Thánh Dương Quả cũng không xảy ra chuyện gì a!"

    Một đạo thanh âm trêu đùa kiều mị vang lên trong đầu Yêu Dạ.

    "Vân Nhược Thường."

    Vị đại tỷ muôn mặt đột nhiên xuất hiện khiến cho Yêu Dạ dừng bước. Có thể xem như hắn rất sợ ma nữ biến ảo vô thường này.

    "Ha, không phải vận khí cũng là một phần của thực lực sao!"

    Yêu Dạ vừa cười vừa nói, rồi toàn thân nhanh chóng lướt nhẹ như gió tới Hỏa Diễm lĩnh.

    Với cảnh giới Vô Gian Phong của Quỷ Bộ mà Yêu Dạ vừa lĩnh ngộ khiến bất kể Binh Giai hay Tương Giai ma thú trong Hỏa Diễm lĩnh đều không thể phát hiện ra hắn, chính vì vậy mà hắn tha hồ tung hoành ngang dọc bên trong Hỏa Diễm Lĩnh như chỗ không người. Hiện tại chỉ bằng vào Quỷ Bộ thì hắn cũng có thể chiến đấu với ma thú Tương Giai

    Sau khi chạy nhảy chán chê, Yêu Dạ liền bắt đầu nghe Vân Nhược Thường phân tích:

    "Lần này, thiếu chút nữa là ngươi đã chết, ngươi có biết hay không?"

    Thanh âm Vân Nhược Thường lạnh nhạt khiến cho Yêu Dạ cảm thấy bất đắc dĩ. Ma nữ này thay đổi không biết thế nào mà lần, bất quá lực hấp dẫn của ma nữ này vẫn rất lớn.

    "Năng lượng trong Thánh Dương Quả đủ để Tương Giai ma thú cấp chín đỉnh phong sau khi ăn vào có thể tiến hóa thành Hoàng giai ma thú. Đây là một cỗ năng lượng đáng sợ đến cỡ nào hả? Vậy mà lão Kiếm Phong Tử kia một chút cũng không biết, lại để cho ngươi trực tiếp cắn nuốt. Nếu không phải ngươi phúc lớn mạng lớn, lại đã trải qua hai lần dịch kinh tẩy tủy thì hiện tại ngươi đã vì chống đỡ không nổi mà nổ tan xác."

    Những lời phân tích của Vân Nhược Thường khiến cho Yêu Dạ cảm thấy sợ hãi. Nhưng hắn vẫn cố cãi:

    "Nếu không phải bất chấp nguy hiểm của bản thân thì làm sao ta có thể có thu hoạch khổng lồ như vậy."

    Đối với sự thẳng thắn của Yêu Dạ, Vân Nhược Thường cũng chán không muốn trả lời, lập tức biến mất vô tung. Mà ngay sau khi nàng biến mất, Độc Cô Cầu Bại liền xuất hiện, nói:

    "Đám Chân Linh chúng ta sống ở trong Luân Hồi chi thư lúc đó cũng vô cùng lo lắng, may mà cuối cùng ngươi cũng chịu đựng được, hơn nữa còn đạt được chỗ tốt lớn như vậy. Thực lực của ngươi bây giờ đã đạt đến Nhân Kiệt Cảnh đệ nhị trọng rồi, nhưng mà nếu không phải ngươi vẫn chưa hấp thu hết năng lượng trong Thánh Dương Quả, khiến cho đến lúc phút chót cũng chỉ có thể ẩn dấu vào trong cơ thể ngươi thì chỉ sợ ngươi sẽ đột phá đến Nhân Kiệt Cảnh ngũ trọng thiên."

    "Tuy nhiên, cho dù là thế thì tốc độ tăng lên tu vi của ngươi vẫn quá nhanh, bởi vậy mà trụ cột của ngươi vẫn có chút bất ổn. Phải biết rằng, mỗi một ngôi nhà cao tầng xây lên đều cần phải có một nền móng vững chắc, nếu không chúng sẽ đều có nguy cơ bị sụp đổ. Lúc này, ngươi đang ở trong tình trạng như vậy đấy." Độc Cô Cầu Bại thận trọng nói tiếp.

    "Ừ, ta đã hiểu, ta sẽ chú ý nhiều hơn. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ củng cố trụ cột vững chắc hơn nữa."

    Nghe Yêu Dạ nói, Độc Cô Cầu Bại tràn ngập vẻ vui mừng:

    "Ngươi có thể suy nghĩ đến tương lai, mà không chỉ nhìn đến lợi ích trước mắt, điều này thực sự rất tốt, hơn nữa ngươi còn chưa hấp thu hoàn toàn năng lượng trong Thánh Dương Quả mà chúng vẫn còn ẩn chứa lại một ít trong cơ thể ngươi, vì vậy ngươi không cần quá lo lắng đến vấn đề gia tăng thực lực."

    "Hiện nay, tuy ta đã có thực lực đối mặt với Phượng Hoàng gia tộc. Nhưng nếu muốn đánh đổ nó thì vẫn chưa đủ, vì dù sao ta cũng chỉ có một mình mà đối phương lại là cả một gia tộc. Tuy nhiên, ta vẫn có nhiều thời gian, vào một ngày không xa ta nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người trong Phượng Hoàng gia tộc phải kính trọng ta."

    Sau khi đột phá đến Nhân Kiệt Cảnh đệ nhị trọng, tâm tư trở lại Niết Bàn Thành để trả thù của Yêu Dạ càng lúc càng lớn.

    Nhưng mà hắn cũng biết đây không phải là thời điểm thích hợp, bởi vì bên trong Phượng Hoàng gia tộc có ít nhất hai gã cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ ngũ trọng, hơn nữa còn cả lực lượng che dấu phía sau gia tộc đó thì hiển nhiên Yêu Dạ vẫn còn yếu kém hơn một chút. Nhưng Phượng Hoàng gia tộc trêu chọc một địch nhân như Yêu Dạ, nhất định kết quả của bọn chúng sẽ vô cùng thê thảm.

    Dù sao, cũng không có mấy người có thể ở tuổi mười ba đột phá đến Nhân Kiệt Cảnh đệ nhị trọng như Yêu Dạ, điều đó thật sự là vô cùng kinh thế hãi tục. Thậm chí là trong đám thiếu niên tài tuấn của các thế gia trên Huy Dạ Đại Lục thì cũng khó mà tìm được một người có thể so sánh cùng Yêu Dạ.

    "Hỏa Nguyên Lực khổng lồ bên trong Thánh Dương Quả dường như đã làm cho Phượng Hoàng Niết Bàn Tâm Kinh tăng lên tầng hai. Ở tầng thứ hai này đã khiến ta có được Dung Hỏa Lực, chỉ cần là nơi Hỏa Nguyên Lực tụ tập ta liền có thể dung hợp Hỏa nguyên lực tại đó, tăng cường thực lực của mình lớn hơn nữa."

    Yêu Dạ cảm thụ được dòng hỏa diễm chảy trong cơ thể, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

    "Vừa có kinh nghiệm chiến đấu khi giao thủ với ma thú Tương Giai cửu cấp đỉnh phong, lại có chỗ tốt do Thánh Dương Quả mang lại. Xem như lần này ngươi có thu hoạch lớn."

    Nghe Độc Cô Cầu Bại nói Yêu Dạ liền gật gật đầu. Với thực lực của hắn hiện nay, hắn đã có thể khiêu chiến cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ ngũ trọng, thậm chí là đệ cửu trọng. Chỉ có điều, nếu hắn muốn làm lên sự nghiệp vĩ đại thì chút tu vi đó vẫn xa xa chưa đủ. Nhưng Yêu Dạ cũng không vội vì dù sao thứ hắn không thiếu chính là thời gian. Có Luân Hồi Chi Thư thì tất cả đều có thể thực hiện.

    "Ngày Yêu Dạ ta trở về, nhất định sẽ dùng lực lượng lôi đình vạn quân dễ dàng chiến thắng Phượng Hoàng gia tộc."

    Thanh âm Yêu Dạ trầm thấp, vang vọng trong rừng rậm. Lúc này, trời đất dường như đang chứng dám lời thề của Yêu Dạ.

    Bình loạn, ném đá Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
    Tham gia dịch
    Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/5/12
  2. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 16: Ám sát!

    Dịch: Su pơ man
    Biên: bem_bem

    Nguồn: banlonghoi.com


    Sau khi thực lực của bản thân đã tăng lên, Yêu Dạ liền tiếp tục tiến sâu vào trong Đại Hoang Sơn Mạch. Hắn cần tìm thêm những đối thủ cường đại hơn nữa để rèn luyện bản thân, vì chỉ có dưới áp lực càng lớn mới giúp cho Yêu Dạ tiến bộ càng nhanh.

    “Đến đây đi!”

    Tại một đầm lầy hôi thối bên trong Đại Hoang Sơn Mạch, Yêu Dạ lúc này đang đứng trên một gốc cây khô héo, còn ánh mắt hắn lại chăm chú nhìn về phía đầm lầy khiến con người phải nôn mửa này. Lúc trước, khi Yêu Dạ định băng qua đầm lầy thì bất chợt bị một con ma thú có hình dạng tựa như mãng xà tập kích, nếu không phải thực lực của hắn đã khác trước, đồng thời hắn vẫn luôn cảnh giác thì có lẽ hắn đã bị con ma thú âm hiểm kia xé xác rồi.

    “Rống…!”

    Yêu Dạ chợt cảm thấy có một đợt chấn động mạnh bên trong đầm lầy, tựa như có một con rồng mạnh mẽ đang ẩn nấp, luôn rình rập để tấn công hắn.

    “Vút…!”

    Một cái đuôi to lớn với khí thế hoành tảo thiên quân quất về phía cái cây nơi Yêu Dạ đang đứng.

    “Ầm…!”

    Yêu Dạ liền nhanh chóng né tránh khiến cho cái đuôi đó chỉ quật đổ được thân cây.

    “Lực lượng thật mạnh mẽ!” Yêu Dạ khẽ rùng mình một cái.

    Nhưng ngay lập tức, Yêu Dạ bèn thôi động Hỏa Nguyên Lực toàn thân ngưng tụ thành một thanh Hỏa Diễm Đao rực sáng nơi cánh tay phải. Sau đó, thân ảnh của hắn chợt vặn vẹo trong không trung, rồi biến ảo tựa như làn khói chém về phía con đại mãng kia.

    “Hưu…!”

    Hỏa Diễm Đao xé rách cả không gian, mang theo khí thế bức người tựa như một con thú lửa mạnh mẽ muốn cắn nuốt con đại mãng này.

    “Ầm…!”

    Hỏa Diễm Đao nặng nề chém xuống khiến cho bề mặt đầm lầy nổ tung trong nháy mắt, kèm theo vô số bùn nhão văng lên tung tóe. Mà con đại mãng đang núp ở phía dưới dường như cũng phải chịu thương tổn nặng nề, cả thân hình liền nổi lên trên mặt đầm.

    “Phù…!”

    Yêu Dạ nhìn thân thể con ma thú dài vài chục thước, rộng nửa thước mà hít một luồng hơi lạnh. Nhất là khi nhìn thấy chiếc sừng màu nâu trên trán cự mãng, hắn phải trầm giọng thốt lên:

    “Không nghĩ tới lại gặp được ma thú Tương Giai cấp bảy Độc Giác Long Mãng ở nơi này. Vận khí của ta thật tốt a, chiếc sừng kia chính là nơi tụ tập tất cả tinh hoa trên người Độc Giác Long Mãng, nếu như có thể đem cắt nó xuống thì ít nhất ta cũng bán được chín mươi vạn kim tệ.”

    Trong mắt Yêu Dạ lúc này tràn ngập sự cuồng nhiệt.

    Ngay khi đã xác định được việc cần làm, thân hình Yêu Dạ như một con Nghiệt Long lướt trong không trung, Hỏa Diễm Đao ở tay như muốn thiêu đốt cả đầm lầy. Áp lực tỏa ra từ Hỏa Diễm Đao của Yêu Dạ làm Độc Giác Long Mãng cũng phải tỏ ra kiêng kỵ, nhưng Yêu Dạ lại muốn giết chết nó thì chẳng lẽ nó chịu để yên cho hắn giết?

    “Ầm…!”

    Vô số bùn nhão tựa như những quả đạn pháo oanh kích về phía Yêu Dạ

    “Công kích như vậy mà đòi ngăn cản ta sao? Mơ giữa ban ngày à?”

    Lập tức, trong con ngươi Yêu Dạ toát lên tia sắc bén, Hỏa Diễm Đao nơi tay liền vặn vẹo, rồi chợt biến thành một cây Hỏa Diễm Thần Cung.

    “Hỏa Diễm Vũ Thương Khung!”

    Yêu Dạ tụ tập lực lượng toàn thân kéo dãn cánh cung, khí thế của hắn tỏa ra mạnh mẽ như muốn nuốt lấy hết thảy mọi thứ xung quanh.

    “Bang…!”

    Một thanh âm như tiếng sấm động vang lên dữ dội, rồi lần lượt có hàng nghìn thậm chí hàng vạn mũi tên lửa từ Hỏa Diễm Thần Cung bắn ra, trải rộng khắp hư không.

    “Oanh…!”

    Những mũi tên lửa công kích vào lớp bùn nhão sinh ra tiếng nổ khổng lồ, rồi biến thành một biển lửa, dần dần lan tỏa khắp không gian. Bất chợt, bên trong biển lửa phát ra tiếng gầm gừ của một đầu cự thú.

    Ngay sau đó, những ngọn lửa liền bắt đầu cuộn vào nhau, hợp thành một đầu Hỏa Diễm Long, mạnh mẽ lao về phía Độc Giác Long Mãng

    “Phốc…!”

    Nhìn Hỏa Diễm Long cuồng bạo đang lao về phía mình, Độc Giác Long Mãng cũng phải e ngại. Nhưng bằng vào sự thúc giục của bản năng, nó liền ào ạt phun ra một luồng nước dơ bẩn từ trong miệng của mình nhằm chống đỡ lại công kích của Yêu Dạ.

    “Xì… Xì…!”

    Hai đạo lực lượng nhanh chóng va chạm với nhau, khiến từng dòng hơi nước bốc lên ngập trời, mà Hỏa Diễm Long dường như bị thương nặng nên nhanh chóng thu nhỏ lại. Thấy khí thế của Hỏa Diễm Long dần suy giảm, con ngươi Độc Giác Long Mãng không giấu nổi vẻ vui mừng.

    “Súc sinh, ngươi sơ suất quá, khinh thường đối thủ chính là tự mình tìm cái chết đó!”

    Đúng vào lúc Độc Giác Long Mãng tưởng như thắng lợi đã cầm chắc trong tay thì một đạo xích mang bá đạo, với khí thế xẻ dọc trời đất đã chém lên chiếc sừng trên đầu nó.

    “Răng rắc..!”

    Nhưng Hỏa Diễm Đao của Yêu Dạ không những không thể chém đứt được chiếc sừng này mà thậm chí còn bị nó khóa chặt lại, còn con Độc Giác Long Mãng do gặp tập kích bất ngờ nên đã bị thương. Mặc dù vết thương không đến nỗi quá nặng nhưng điều đó càng làm nó thêm điên cuồng hơn. Lập tức, nó không ngừng há miệng cắn về phía Yêu Dạ.

    “Toái Tinh Đại Thủ Ấn!”

    Trong con ngươi Yêu Dạ hiện lên vẻ bất khuất, chỉ cần hắn chiếm được ưu thế thì chắc chắn hắn sẽ liên tục chèn ép, không cho đối thủ có một cơ hội phản kích nào cả.

    Lực lượng bá đạo như muốn hủy diệt tất cả khiến cho Độc Giác Long Mãng có cảm giác tử thần đang gọi tên nó. Nhưng, mặc cho nó cố gắng giãy dụa như thế nào thì lực lượng đó vẫn cứ xuyên vào trong thân thể rồi bộc phát ra khiến cho nó nổ tung thành từng mảnh.

    “Ta thắng rồi!”

    Trên gương mặt Yêu Dạ lộ rõ vẻ vui mừng.

    Sau đó, hắn nhanh chóng giơ tay ra bắt lấy chiếc sừng bằng cỡ một cánh tay. Trận chiến này đã giúp hắn có thể vận dụng tự nhiên được lực lượng hỏa diễm của bản thân, tuy nhiên, với thực lực của hắn bây giờ cũng chỉ có thể khống chế hỏa diễm biến ảo thành hai dạng mà thôi, còn nếu biến thành ba dạng thì tinh thần của hắn sẽ bị tổn hao vô cùng lớn.

    “Tê…!”

    Ngay khi hắn muốn rời đi, một thân ảnh tựa như bóng đêm bất chợt lặng yên xuất hiện sau lưng hắn, kéo theo một luồng gió lạnh lẽo như lưỡi hái tử thần đùa giỡn con mồi quét tới.

    “Hô…!”

    Chẳng qua, khi thích khách tưởng như lưỡi dao trong tay đã đâm vào thân thể của Yêu Dạ thì hóa ra lại là đâm vào khoảng không.

    “Ngươi nghĩ là sau khi giết chết Độc Giác Long Mãng là ta sẽ buông lỏng cảnh giác sao? Ngươi ngây thơ quá rồi!”

    Thanh âm nhẹ nhàng của Yêu Dạ làm tên thích khách phải rùng mình.

    Sau một kích thất bại, thích khách không chút do dự chuyển thân trốn vào trong núi, hắn cũng không có cảm giác thấy sự truy đuổi của Yêu Dạ. Nhưng, lúc hắn quay đầu lại thì thiếu chút nữa hắn ngã ngửa ra khi thấy Yêu Dạ đã như u linh lặng lẽ đeo bám phía sau.

    “Cứ tiếp tục trốn đi, nếu ngươi không trốn ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.”

    Trong con ngươi Yêu Dạ tràn đầy vẻ quỷ dị. Dưới ánh mắt đó, thích khách liền cảm thấy da đầu mình dường như bị bốc cháy.

    “Rầm…!”

    Chứng kiến thực lực chênh lệch quá lớn tên thích khách không chút do dự nuốt vào bụng một viên thuốc màu đen.

    “Không tốt!”

    Vốn bản thân Yêu Dạ đang rất thong dong, những tưởng mình đã nắm chắc đến việc bắt được tên thích khách. Nhưng, khi thấy một màn vừa rồi sắc mặt Yêu Dạ liền trở nên căng thẳng, cả người như nỏ mạnh phóng thẳng đến bên cạnh thích khách. Tuy nhiên, mọi việc đều không còn kịp nữa rồi, miệng và mũi của tên thích khách đã tràn ngập máu đen, hiển nhiên là hắn đã ăn kịch độc tự sát.

    “Hô…!”

    Yêu Dạ cảm thấy chuyện thật kỳ quặc, mình đã đắc tội với người nào chứ? Vậy mà lại bị thích khách đuổi giết. Là ai đã phái tên thích khách này đi giết hắn? Chẳng lẽ là Phượng Hoàng gia tộc? Không đúng! Trong mắt bọn họ, Yêu Dạ chỉ là một người vô cùng nhỏ bé không khác gì loài sâu bọ, vậy thì việc gì bọn họ phải phí sức chứ?

    “Nghĩ kỹ lại thì chỉ có một khả năng”

    Trong con ngươi Yêu Dạ hiện lên đạo huyết sắc, giống như một con thú dữ tỉnh giấc trong đêm tối.

    “Lưu Phong gia tộc của Niết Bàn Thành, các ngươi dám phái người đến ám sát ta, vậy thì hãy chuẩn bị đón nhận sự trả thù của ta đi!”

    Mà lúc này ở Niết Bàn thành, tại một căn phòng của một khu trang viên rộng lớn đang có mấy người ngồi trò chuyện với nhau.

    “Đã xác định được Đồng Bài sát thủ Dạ Kiêu đã tử vong, rất có thể là chết dưới tay mục tiêu, tin tức Lưu Phong cung cấp cho chúng ta hoàn toàn không chính xác. Nếu là cường giả Nhân Cảnh bình thường thì không thể nào giết chết Dạ Kiêu được!” Một kẻ mang mặt nạ vàng kim nói.

    “Ừ, giết thì cứ giết! Dù sao cũng chỉ là một Đồng Bài sát thủ mà thôi, nói với gia tộc Lưu Phong rằng nếu muốn giết người kia, tốt nhất là nên thuê Ngân Bài sát thủ!”

    Một người khác đang ngồi yên trên ghế lặng lẽ nói, trên mặt hắn cũng là một chiếc mặt nạ vàng kim lạnh lẽo không để lộ ra chút thần sắc nào.

    Sau khi đã thương lượng rõ ràng, bọn họ đều lần lượt rời đi. Những chuyện như thế này đối với bọn họ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng để bọn họ chú ý.

    Lúc này, Yêu Dạ cũng đã tiến vào một hạp cốc khổng lồ. Trước đó, Độc Cô Cầu Bại đã nói với hắn là tại nơi này có lẽ hắn sẽ tìm được binh khí phù hợp với bản thân, bởi với tư cách là Kiếm Thần Vô Địch của Độc Cô Cầu Bại thì hắn có thể cảm nhận rõ ràng trong hạp cốc này có chứa một binh khí vô cùng cường đại.

    Chẳng qua, Yêu Dạ không hề biết là hắn đã đi vào cấm địa Hắc Thần Vực của Đại Hoang Sơn Mạch. Nơi đây được mọi người coi như là một tuyệt địa, bởi vì đã từng có không biết bao nhiêu cường giả Nhân Hoàng Cảnh đi vào mà không còn toàn mạng để đi ra rồi.

    Bình loạn, ném đá Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
    Tham gia dịch
    Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/5/12
  3. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 17: Hắc Thần Vực!

    Dịch: Trương gia đại thiếu (A Bư)
    Biên: bem_bem

    Nguồn: banlonghoi.com


    Sau khi tiến vào hạp cốc, Yêu Dạ bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ khí tức chèn ép tới, làm cho hắn sinh ra cảm giác tay chân bị bó buộc.

    "Hả? Khí tức này là...!!!"

    Ngay lập tức, Độc Cô Cầu Bại cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường. Trong giọng nói của hắn lần đầu tiên mang theo sự ngưng trọng, phảng phất như gặp phải một chuyện gì đó không thể tin nổi.

    "Lão sư! Có chuyện gì vậy?" Yêu Dạ tò mò hỏi.

    "Khí tức tồn tại ở nơi này theo như cấp bậc của Tu Luyện Giả bên ngoài thì đã vượt qua cảnh giới Nhân Hoàng Cảnh." Độc Cô Cầu Bại nói.

    "Vượt qua cảnh giới Nhân Hoàng Cảnh? Vậy cảnh giới đó là gì ạ?"

    Trong mắt Yêu Dạ tràn ngập sự kinh hãi hỏi.

    " Ta cũng không rõ ràng lắm, bởi vì cảnh giới của ta chỉ tương đương với Nhân Hoàng Cảnh đệ cửu trọng thiên đỉnh phong mà thôi.” Độc Cô Cầu Bại trầm giọng nói.

    “Xem ra lần này chúng ta đã tới một nơi nguy hiểm rồi, vì vậy ngươi hãy cẩn thận một chút!” Độc Cô Cầu Bại liền nhắc nhở.

    "Kỳ ngộ luôn đi cùng nguy hiểm, nguy hiểm càng cao thì kỳ ngộ càng lớn. Nếu có thể kiên trì tới bước cuối cùng thì thu hoạch của chúng ta sẽ càng nhiều."

    Yêu Dạ ung dung nói, rồi bắt đầu tiến vào sâu bên trong hạp cốc. Phong thái tự tin này của Yêu Dạ khiến cho Độc Cô Cầu Bại rất tán thưởng.

    Trên suốt cả quãng đường đi, Yêu Dạ luôn cảm thấy có một cỗ uy áp đang đè ép lên người hắn, làm cho hắn không dám buông lỏng bản thân một chút nào.

    Hạp cốc này không những hiểm trở mà còn rộng lớn vô cùng, cho dù Yêu Dạ có ngước mắt nhìn nhưng cũng không thể thấy điểm cuối. Khi hắn đang ngẩng đầu quan sát xung quanh thì một thanh âm giống như tiếng trống đột nhiên vang lên trong hạp cốc:

    “Uỳnh…Uỳnh…”

    Lập tức, thân hình Yêu Dạ liền giống như làn khói nhẹ bay về phía sau một tảng đá lớn, cẩn thận ẩn nấp.

    Ngay sau đó, trong một cái khe sâu có hàng chục đạo thân ảnh lao ra, hướng vào phía sâu bên trong hạp cốc mà di chuyển. Đến lúc Yêu Dạ định thần lại thì hắn mới phát hiện, hóa ra những đạo thân ảnh này lại là một đàn ma thú, con nào con nấy đều cao mấy trăm thước như một ngọn núi nhỏ. Nếu đem chúng so với thân hình mấy chục thước của Độc Giác Long Mãng mà Yêu Dạ gặp trước kia thì quả là một trời một vực.

    "Tiểu Dạ! Mau bám theo chúng! Phương hướng mà chúng đang đi chính là tới chỗ của thanh thần binh." Độc Cô Cầu Bại nói.

    Nghe thấy vậy, Yêu Dạ liền đè nén sự khiếp sợ trước sự xuất hiện đột ngột của đám ma thú này, rồi nhanh chóng bám theo phía sau chúng.

    "Ầm...Ầm!!!"

    Không biết qua bao lâu, từ sâu trong hạp cốc bỗng truyền ra từng đợt âm thanh gầm rú. Khi Yêu Dạ tới gần thì mới biết, hóa ra còn có những đám ma thú to lớn khác đang di chuyển trong đây mới tạo ra tiếng gầm rú như vậy.

    "Đây rốt cục là nơi nào? Tại sao lại có nhiều yêu thú khủng bố như vậy chứ?"

    Nhìn những đầu cự thú trước mắt lại có thể sống hòa bình với nhau khiến cho Yêu Dạ lộ ra một vẻ mặt ngạc nhiên.

    Mỗi một con ở trong đám ma thú này dường như đều có thực lực Nhân Kiệt Cảnh đệ cửu trọng, tương đương với Liệt Thiên Sư Hoàng lúc trước. Mà với số lượng ma thú ở nơi này thì đây quả là một lực lượng khổng lồ, nếu như đem cỗ lực lượng này ra ngoài thì e rằng sẽ làm chấn động cả Huy Dạ Đại Lục. Chỉ là không biết vì sao đám cự thú này lại tập trung ở đây? Chợt Yêu Dạ nghĩ tới lời Độc Cô Cầu Bại nói lúc nãy.

    “Chẳng lẽ chuyện này là do cao thủ có cảnh giới vượt qua cả Nhân Hoàng Cảnh đó sao?”

    Nhưng Yêu Dạ cũng không dám chắc chắn, dù sao cường giả thần bí này vẫn chưa hiện thân.

    "Tiểu Dạ! Ta đã cảm nhận được vị trí chính xác của kiện thần binh rồi. Nó nằm phía sau đàn thú này khoảng năm ngàn thước." Độc Cô Cầu Bại nói.

    "Vâng!"

    Yêu Dạ gật đầu. Tuy rằng đàn cự thú này rất khủng bố, thế nhưng hắn vẫn quyết định mạo hiểm bởi vì Quỷ Bộ đã đạt tới tầng thứ hai làm cho hắn có thể tự tin vượt qua được đám cự thú đó, khiến chúng không thể phát hiện ra được tung tích của mình.

    "Đi...!"

    Thân hình Yêu Dạ từ chỗ ẩn nấp như một làn khói lướt vào trong hạp cốc.

    "Vù...!"

    Đàn cự thú đang di chuyển vào hạp cốc cũng chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua nên cũng không để ý. Nhưng ngay khi Yêu Dạ chuẩn bị vượt qua chúng thì đột nhiên một cái đuôi khổng lồ hiện ra trước mặt hắn.

    "Nguy rồi!"

    Tâm trạng của Yêu Dạ liền trở nên căng thẳng, tình huống xảy ra đột ngột làm hắn không thể né tránh được. Cái đuôi này không phải trùng hợp quá chứ?

    "Binh...!"

    Một tiếng va chạm nhỏ lập tức vang lên.

    Ngay khi Yêu Dạ chuẩn bị chạy trối chết thì chung quanh lại không có một chút động tĩnh nào. Thì ra chủ nhân của cái đuôi này va chạm với hắn chỉ giống như bị muỗi chích mà thôi, cho nên nó không thèm để ý.

    Đợi một lúc, thấy không có chuyện gì xảy ra thì Yêu Dạ mới yên tâm, hắn khẽ hít sâu một hơi, rồi tiếp tục tăng tốc, chuẩn bị vượt qua đàn cự thú. Nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy kinh hãi khi thấy một con mèo nhỏ màu trắng đang lặng lẽ đứng phía sau đàn cự thú, giương hai con mắt tò mò nhìn về phía mình.

    "Chết tiệt! Con mèo này..."

    Trong lòng Yêu Dạ căng thẳng, có thể sinh tồn trong đàn cự thú này há có thể đơn giản sao? Yêu Dạ đoán con mèo nhỏ này hẳn là có một lai lịch rất không bình thường, cho nên tốt nhất là không trêu chọc đến nó.

    Nhưng mà điều Yêu Dạ không muốn không có nghĩa là con mèo nhỏ kia cũng vậy. Chỉ thấy nó nhẹ nhàng chuyển động thân hình, rồi nhảy về phía Yêu Dạ.

    "Không được! Đừng tới đây...!"

    Mặc cho Yêu Dạ thầm cầu khẩn thì sự thật phũ phàng là con mèo nhỏ vẫn chui gọn vào trong ngực của hắn. Sau đó, nó dùng một đôi mắt trong sáng như ngọc bích làm ra vẻ tội nghiệp ngước nhìn Yêu Dạ.

    Nhìn thấy ánh mắt đó của con mèo khiến cho Yêu Dạ có cảm giác nó thật đáng yêu, không nỡ ném nó xuống, với lại một phần cũng là vì hắn tránh để nó phá rối làm hỏng việc. Chính vì thế mà Yêu Dạ đành phải tạm thời tiếp nhận con mèo kỳ quái này.

    Chỉ có điều, cuộc hành trình của hắn kể từ giờ phút đấy đã không còn an bình nữa.

    "Ngao...ô...ô... !"

    Ngay khi Yêu Dạ chuẩn bị đem theo con mèo nhỏ tiếp tục tiến lên thì trong mắt con mèo hiện ra ý cười cổ quái. Nó há miệng phát ra một tiếng kêu chấn động cả hạp cốc.

    Giờ khắc này, Yêu Dạ như muốn hóa đá tại chỗ, hắn không nghĩ tới con mèo này lại làm cái trò như vậy cho nên trong nhất thời không biết phải làm sao. Đây đúng là giết người không đền mạng mà.

    Động tĩnh mà con mèo gây ra không hề nhỏ, nên đám cự thú kia phảng phất như tình dậy từ trong một giấc ngủ say, đồng loạt nhìn về phía Yêu Dạ.

    Đột nhiên, một bàn chân to như một ngọn núi dẫm xuống khiến Yêu Dạ hết hồn:

    "Ô cái đệt! Vãi cả cuồng."

    Hắn ngay lập tức liều mạng chạy trốn.

    ''Ầm...Ầm...!''

    Mỗi một bàn chân của đám cự thú dẫm xuống là lại tạo ra những tiếng nổ mạnh mẽ khiến Yêu Dạ vất vả né tránh. Mà trong quá trình chạy trối chết đó, hắn đã vô tình tiến nhập vào trong Hắc Thần vực.

    "Phù...! Thoát rồi, may vãi lừ." Yêu Dạ há miệng thở gấp.

    Yêu Dạ nhìn con mèo nhỏ đang nằm yên ổn trong ngực mình thì chỉ thấy ánh mắt đang tràn ngập ý cười của nó. Nhìn ánh mắt đó khiến cho hắn như đã hiểu ra điều gì, hắn liền không khách khí xách lỗ tai nó lên nói:

    "Tiểu quỷ này, là ngươi cố ý hả?"

    Con mèo nhỏ lập tức cúi thấp đầu, dường như đang nhận lỗi.

    “Mợ nó! Con vật nhỏ này thành tinh rồi hay sao ấy nhỉ? Nó dường như hiểu được mình nói gì!”

    Yêu Dạ vừa suy nghĩ, vừa chăm chú nhìn động tác của con mèo nhỏ.

    "Tiểu Dạ! Nhanh chạy vào hướng kia đi, ta có thể cảm nhận thanh thần binh đã ở rất gần đây rồi."

    Thanh âm Độc Cô Cầu Bại đột nhiên vang lên làm cho khuôn mặt của Yêu Dạ trở nên ngưng trọng. Hắn không thèm để ý đến con mèo nhỏ kia nữa mà nhanh chóng thi triển Quỷ Bộ chạy theo phương hướng Độc Cô Cầu Bại vừa chỉ.

    Mà ngay sau khi Yêu Dạ rời đi thì một thân ảnh giống như huyết tinh ma thần xuất hiện. Thân ảnh đó nhìn theo hướng đi của Yêu Dạ, trong đôi mắt hiện lên một tia huyết quang đỏ tươi.

    Bình loạn, ném đá Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
    Tham gia dịch
    Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/5/12
  4. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 18: Tàn binh đồ ma!

    Dịch: Trương gia đại thiếu (A Bư)
    Biên: bem_bem

    Nguồn: banlonghoi.com


    "Chính là nơi đó sao?"

    Theo chỉ dẫn của Độc Cô Cầu Bại, khi nhìn thấy một khu vực hoang tàn Yêu Dạ liền hỏi.

    "Đúng vậy! Ta cảm giác được nơi đó có hơi thở của thần binh." Độc Cô Cầu Bại nói.

    "Được rồi!"

    Yêu Dạ gật đầu, rồi cảnh giác đi vào bên trong khu vực hoang tàn đó một cách chậm rãi, mà con mèo nhỏ đang nằm trong ngực hắn cũng nhảy xuống.

    Hóa ra khu vực đó là một toà cung điện hoang tàn đổ nát, trên nóc của cung điện có một vết chém cực lớn dường như bị người dùng đao kiếm chém một nhát đứt ngọt xuống. Yêu Dạ nhìn thấy vết chém khủng khiếp này trong đôi mắt đã tràn ngập vẻ khiếp sợ. Nếu có người nào làm được điều đó thì quả thật là kinh hoàng!

    Tuy tòa cung điện này theo thời gian đã trở nên hư tổn, nhưng với những gì còn sót lại thì Yêu Dạ vẫn có thể nhìn ra sự huy hoàng của nó ngày nào. Chiều cao của cung điện ước chừng trăm thước, ngang với những tòa cao ốc ở thời đại của hắn, thế nhưng hiện tại nó đã bị người ta biến thành một đống đổ nát.

    "Đây! Chính là chỗ này!"

    Khi Yêu Dạ tiến vào tầng thứ hai của cung điện, Độc Cô Cầu Bại đột nhiên nói.

    "Là phòng này sao?"

    Yêu Dạ nhìn về phía cửa phòng đã bị hỏng ở bên cạnh với ánh mắt ngưng trọng, hắn cẩn thận đẩy cửa bước vào bên trong. Cánh cửa đã lâu không ai động tới vừa mở ra khiến bụi đất bay mù mịt.

    Sau khi tiến vào phòng, lập tức Yêu Dạ lộ ra thần sắc rung động, trong phòng chất đầy những binh khí bị hư hỏng, tuy đều không dùng được nữa nhưng Yêu Dạ có thể cảm giác được vô số phong mang tỏa ra xung quanh chúng. Bởi vậy có thể tưởng tượng ra được những binh khí này khi còn hoàn chỉnh có sức mạnh đáng sợ tới cỡ nào.

    Ngay khi hắn đang chuẩn bị tìm tòi thì một thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện trong phòng.

    "Ai?"

    Vừa quát hỏa diễm đã bốc lên trên tay hắn.

    "Meo…meo...!"

    Thanh âm êm ái này vang lên khiến thần sắc khẩn trương của Yêu Dạ hòa hoãn trở lại.

    "Thì ra là ngươi à?"

    Yêu Dạ nhìn thấy còn mèo nhỏ thì hỏa diễm trên tay hắn cũng tản thành nhiều đốm sáng rồi biến mất. Sau đó hắn tiếp tục tìm kiếm thần binh.

    "Không phải cái này...! Cũng không phải là cái này..."

    Yêu Dạ thất vọng nhìn những thanh tàn binh nằm ngổn ngang trên khắp mặt đất. Chẳng lẽ lão sư cảm ứng sai sao? Ngay khi Yêu Dạ còn đang nghi hoặc thì con mèo nhỏ bỗng quấn lấy phía dưới chân hắn.

    "Sao? Tiểu tử ngươi biết ta muốn tìm cái gì ở đây sao?"

    Thần sắc Yêu Dạ vừa động thì con mèo nhỏ cũng gật đầu như trả lời hắn.

    "Ta nhổ vào! Thật sự là thành tinh à!"

    Yêu Dạ nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ.

    Tiếp đó con mèo nhỏ dẫn Yêu Dạ đến một cái góc ở trong phòng. Phòng ốc của cung điện này cực kì nhiều, mỗi một gian đều rộng như một sân bóng rổ, nếu một mình Yêu Dạ mà tìm kiếm thì không biết đến bao giờ mới có thể tìm được. Có con mèo thần bí này hỗ trợ, có lẽ hắn sẽ nhanh chóng tìm được vật mình cần

    Trong lòng Yêu Dạ hiện tại đang rất khẩn trương, muốn nhanh chóng tìm ra kiện thần binh đó. Nơi này đầy rẫy những nguy hiểm rình rập, ở lại thêm phút nào thì sẽ càng thêm bất lợi đối với hắn phút ấy.

    "Meo...meo!"

    Khi con mèo nhỏ dừng lại trước một đống binh khí thì trong mắt của Yêu Dạ bỗng lộ ra một tia kinh hỉ.

    "Chính là chỗ này sao?"

    Yêu Dạ không khỏi nhìn con mèo nhỏ, mà nó lại gật gật cái đầu nhỏ làm hắn kinh hãi thốt lên:

    "Gặp quỷ rồi!"

    Yêu Dạ cố gắng ổn định tâm tình, bắt đầu tìm kiếm trong đống binh khí, mà cùng lúc đó bên ngoài cung điện, thân ảnh huyết tinh ma thần cũng đã xuất hiện. Lúc nhìn thấy tòa cung điện này, trong mắt thân ảnh hiện lên vẻ sợ hãi nhưng sau đó hắn nhanh chóng áp chế sự sợ hãi đó xuống, rồi không chút do dự xông vào phía bên trong cung điện.

    "Tiểu gia hỏa này! Không phải ngươi nói vật ta đang tìm là cái chuôi này chứ?"

    Nhìn thanh tàn binh trong tay, Yêu Dạ bất mãn túm cổ con mèo lên, hỏi.

    "Meo meo...!"

    Con mèo nhỏ tức giận, lấy vuốt cào cào lên cánh tay của Yêu Dạ.

    "Sao nhìn chẳng giống một thanh thần binh gì nhỉ?"

    Yêu Dạ nghi ngờ tự hỏi.

    "Tiểu Dạ! Đừng chỉ nhìn bề ngoài của nó, thanh tàn binh này thực sự rất đáng sợ đó!"

    Thanh âm của Độc Cô Cầu Bại lộ ra sự khiếp sợ:

    "Ngươi thử rót lực lượng của mình vào xem?"

    Yêu Dạ gật đầu, sau đó xuất ra một luồng Hỏa Nguyên Lực tiến nhập vào trong thanh tàn binh.

    "Ong…Ong....!"

    Ngay lập tức, thanh tàn binh vang lên thanh âm giống như một đầu Giao Long vừa thức tỉnh, rồi bạo phát ra một cỗ đao khí bá đạo.

    "Thì ra đây là cái chuôi của một thanh tàn đao! Lực lượng của thanh tàn đao này thật quá hung hãn mà!"

    Yêu Dạ thầm cảm thán khi hắn cảm giác được lực lượng của mình đã làm cho uy lực của thanh tàn binh hoàn toàn tỉnh giấc sau bao nhiêu năm bị chôn vùi ở xó xỉnh này.

    "Ầm....ầm...!"

    Ngay khi Yêu Dạ còn đang thể ngộ lực lượng của chuôi đao thì một đạo huyết quang như một con huyết xà từ cửa chính phóng tới, quấn quanh thân hình của hắn.

    "Hử?"

    Yêu Dạ gặp biến không sợ, Hỏa Nguyên Lực liền tiến nhập vào thanh tàn đao.

    "Oanh...!"

    Hỏa diễm nhanh chóng bao trùm tàn đao giống như Phượng Hoàng trọng sinh, khiến cho thanh đao cũ nát nhanh chóng lột xác, lộ ra phong mang bức người.

    "Ầm...ầm...!"

    Dưới cái nhìn chăm chú của Yêu Dạ, tàn đao phát một đạo hỏa diễm đao khí dài mấy thước trảm lên huyết xà đang vây quanh, tạo thành một âm thanh vang dội. Đạo huyết xà đánh lén nhanh chóng bị đao khí làm cho bốc hơi.

    "Cừ thật! Ta có cảm giác như nó có thể tăng trưởng dựa theo thực lực của ta!"

    Yêu Dạ ngơ ngác nhìn thanh thần binh, trong mắt hắn ánh lên sự mừng rỡ.

    "Nghiệt Long…!"

    Một thanh âm khàn khàn trầm thấp ở trong phòng vang lên. Đó chính là thân ảnh của huyết tinh ma thần đang chăm chú nhìn thanh tàn đao trong tay Yêu Dạ.

    "Đây là quái vật gì vậy?"

    Yêu Dạ ngưng trọng nhìn thân hình đầy máu đột ngột xuất hiện trước mặt. Hắn có cảm giác như thân hình này là do huyết nhục hợp lại, và trong đầu của nó dường như chỉ có một tia lí trí thông thường, còn lại thì toàn là ý niệm giết chóc điên cuồng.

    "Đồ đần! Đây chính là Huyết Thị, phân thân của Huyết Ma. Chúng có nhiệm vụ tìm bắt những Huyết Thực, nhằm giúp Huyết Ma khôi phục lực lượng."

    Một thanh âm thanh thúy vang lên bên tai Yêu Dạ.

    "Người nào?"

    Tàn đao trong tay Yêu Dạ bùng nổ, khí thế cuồng ngạo như muốn phá nát cả tòa cung điện.

    “Ngươi muốn làm cái gì vậy?”

    Con mèo nhỏ nhảy lên đỉnh đầu Yêu Dạ, túm lấy mấy sợi tóc của hắn một cách hồn nhiên mà không để ý rằng có người đã hóa đá mất rồi.

    "Làm sao ngươi có thể nói được?"

    Yêu Dạ đờ đẫn hỏi.

    “Ta đương nhiên có thể nói, tại vì ngươi không hỏi mà thôi!”

    Thanh âm của con mèo nhỏ thật là dễ nghe a.

    “Ngươi nên giết Huyết Thị này trước đi, nếu không ngươi sẽ trở thành Huyết Thực đó!”

    Yêu Dạ không nói gì, trong lòng yên lặng an ủi mình ngàn vạn lần không cần tính toán với một con mèo. Sau đó, hắn vung thanh tàn đao trong tay nhằm về hướng tên Huyết Thị mà chém xuống một đao.

    Lập tức thanh tàn đao vang lên những thanh âm xé gió bén nhọn giống như một con Nghiệt Long xuất thế, rồi tỏa ra những luồng hỏa diễm đao khí cuồng bạo, cuồn cuộn đánh về phía tên Huyết Thị.

    “Rống…!”

    Cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, Huyết Thị liền rống lên một tiếng kinh thiên động địa giống như một con dã thú.

    "Mau chém chết hắn đi, hắn đang gọi những tên Huyết Thị khác đó!"

    Thanh âm của con mèo nhỏ tràn ngập sự khẩn trương.

    “Được!”

    Đối với lời nói của con mèo nhỏ thì Yêu Dạ lựa chọn tin tưởng, bởi vì dù sao nó cũng quen thuộc tình hình nơi đây hơn hắn.

    “Hừ! Xem tàn đao của ta đây…”

    Đôi mắt của Yêu Dạ ánh lên một tia phong mang mãnh liệt, Hỏa Nguyên Lực trong thân thể hắn tiến nhập vào thanh tàn đao.

    “Ầm… Ầm…!”

    Một tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, hỏa diễm từ thanh tàn đao bạo phát ra dữ dội, biến cả gian phòng thành một cái lò lửa, nhanh chóng đem tên Huyết Thị kia đi luyện hóa.


    Bình loạn, ném đá Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
    Tham gia dịch
    Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/5/12
  5. CHẤP CHƯỞNG LUÂN HỒI
    Hoang Dã Chi Hồng
    === oOo ===

    Chương 19: Ta là Đao Thánh!

    Dịch: Trương gia đại thiếu (A Bư)
    Biên: bem_bem

    Nguồn: banlonghoi.com


    "A…A…A!”

    Một tiếng kêu thảm thiết từ trong ngọn lửa vang lên. Dưới sức nóng khủng bố, từng khối huyết nhục trên người tên Huyết Thị bị tróc ra dần dần.

    "Mạnh nữa lên! Giết chết tên khốn đó đi!"

    Móng vuốt của con mèo nhỏ cào cào lấy tóc của Yêu Dạ, hồn nhiên không thèm để ý khuôn mặt của hắn ngày càng đen lại. Ngươi dù có khẩn trương đến mấy cũng không nên đối đãi với ta như vậy chứ! Đây là tóc của ta mà!

    "Oanh!"

    Yêu Dạ lập tức dồn toàn bộ Hỏa Nguyên Lực vào trong tàn đao. Dưới sự trợ giúp của Yêu Dạ, thanh tàn đao lúc trước nhìn rất ảm đạm đã biến thành một thanh hung binh, bộc phát ra từng đạo hỏa diễm cuồng bạo.

    Lực lượng của ngọn lửa khiến sức nóng của căn phòng tăng lên một cách điên cuồng, thậm chí có thể làm nung chảy cả sắt thép. Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Phượng Hoàng Huyết Mạch, không gì không thể tan chảy trước sức nóng của nó, điều này giúp Yêu Dạ có thể đối mặt với cường giả Nhân Kiệt Cảnh đệ ngũ trọng mà không rơi vào thế hạ phong.

    "Ầm…Ầm...!"

    Huyết Thị dù sao cũng chỉ là phân thân của Huyết Ma nên cuối cùng nó cũng không thể ngăn cản được lực lượng hỏa diễm của Yêu Dạ, lập tức toàn thân nó bị nổ tung, hóa thành một vũng máu.

    "Hô...!"

    Sắc mặt Yêu Dạ tái nhợt, ngay sau đó hắn liền ngừng vận chuyển lực lượng khiến hỏa diễm trong phòng từ từ tan biến mất.

    "Thắng!"

    Yêu Dạ kiên định nhìn vũng máu trên mặt đất. May mà công pháp của hắn có thể khắc chế Huyết Thị, nếu không thì cũng chưa biết được là ai thắng ai thua.

    "Nơi này đến tột cùng là chỗ quỷ quái nào mà có những thứ quái vật này nhỉ?"

    Ngữ khí của Yêu Dạ có vẻ oán giận, mà con mèo nhỏ đang nằm trên đầu hắn như cắn phải thuốc lắc, nó nhảy dựng lên nói:

    "Hắc Thần Vực này là nơi dùng để phong ấn những ma đầu từ thời thượng cổ. Ai kêu ngươi ngốc nghếch xông vào đây làm gì?"

    "Ta đến đây chỉ để tìm một món binh khí thôi! Ai mà biết nơi này lại hung hiểm đến thế!"

    Yêu Dạ bất đắc dĩ nói. Mà đối với câu trả lời của hắn thì con mèo nhỏ cũng bó tay.

    "Đúng là đồ ngốc! Mặc dù lũ ma đầu tồn tại trong Hắc Thần Vực không còn nhiều, nhưng chỗ này vẫn tràn ngập sự nguy hiểm. Ngươi đi tìm kiếm binh khí hay là muốn đi biếu không cái mạng của mình vậy?"

    "Nhưng mà vận may của ngươi cũng không kém, lớ ngớ thế nào lại tìm được thanh thần binh Nghiệt Long này. Nhờ có nó mà ngươi mới có thể chém chết tên Huyết Thị vừa rồi, đồng thời đã làm cho lực lượng của Huyết Ma suy yếu rất nhiều đấy!"

    Con mèo nhỏ hưng phấn nói.

    “Thần binh Nghiệt Long...?” Ánh mắt Yêu Dạ cũng tràn ngập sự kinh hỉ.

    Hiện tại, thanh Nghiệt Long này dù chỉ là tàn binh nhưng uy lực của nó thì không cần phải bàn. Vì vậy, việc có được nó trong tay sẽ khiến cho thực lực của Yêu Dạ tăng lên rất lớn.

    "Chúng ta mau chạy đi! Tuy rằng Huyết Ma trải qua vô số năm tháng bị giam cầm khiến lực lượng cũng suy kiệt dần dần, nhưng hắn vẫn có thực lực Nhân Hoàng Cảnh đệ ngũ trọng thiên, cho nên chúng ta khó có thể đối phó được."

    Con mèo nhỏ lên tiếng nhắc nhở.

    "Nhân Hoàng Cảnh đệ ngũ trọng thiên sao?"

    Khi Yêu Dạ định theo con mèo nhỏ ly khai khỏi nơi này thì đột nhiên có một thanh âm lạnh lùng vang lên trong đầu hắn.

    "Hả?"

    Cước bộ Yêu Dạ chậm lại, trên khuôn mặt lộ ra sự ngạc nhiên.

    "Ta tên là Phó Hồng Tuyết(1). Vừa nãy ta thấy ngươi sử ra đao pháp cực kì dở tệ, cho nên ta mới không nhịn được mà ra ngoài này để nhắc nhở ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng không cần quá lo lắng đối với tên cường giả Nhân Hoàng Cảnh đệ ngũ trọng kia...! Nếu ngươi nguyện ý trả một cái giá thật lớn thì ta sẽ cho ngươi mượn lực lượng để chém giết hắn, bởi vì ta cũng là một chân linh trong Luân Hồi Chi Thư."

    Thanh âm lạnh lùng đó tự giới thiệu.

    "Thì ra là thế!"

    Trong lòng Yêu Dạ cảm thấy thoải mái hơn hẳn, sợ rằng chỉ có Luân Hồi Chi Thư mới có năng lực xuất quỷ nhập thần như vậy.

    "Làm sao vậy?"

    Thấy Yêu Dạ dừng bước, đôi mắt trong veo của con mèo nhỏ hiện lên vẻ nghi hoặc.

    "Ngươi cảm thấy thế nào nếu chúng ta đi chém giết tên Huyết Ma kia?" Yêu Dạ giống như điếc không sợ súng, hồn nhiên nói.

    Quả nhiên sau khi nghe Yêu Dạ nói thế, con mèo nhỏ liền nhìn hắn giống như nhìn một người đang mơ mộng hão huyền:

    "Ngươi không cần phải chém gió như thế! Huyết Ma mặc dù suy yếu nhưng hắn vẫn là Nhân Hoàng Cảnh đệ ngũ trọng thiên đó! Chỉ một đầu ngón tay của hắn đã đủ giết chết ngươi rồi."

    "Ơ! Thế chú không tin anh à?"

    Yêu Dạ trầm giọng nói. Thế nhưng con mèo nhỏ chẳng thèm nể tình đốp lại luôn:

    "Tin vào mắt!"

    "Vậy ngươi chỉ cho ta chỗ ở của Huyết Ma, tự ta sẽ đi tìm hắn!"

    Yêu Dạ bất đắc dĩ khoát tay nói. Hắn cũng biết hành động của mình là rất điên cuồng, thế nhưng theo như lời của Phó Hồng Tuyết thì có lẽ chân linh này đã nắm chắc việc giết được Huyết Ma.

    "Ngươi thật muốn đi tìm chết sao?"

    "Chết hay không đến lúc đó sẽ biết, ngươi chỉ cần nói ra chỗ ở của Huyết Ma cho ta biết là được!"

    Yêu Dạ kiên trì nói. Cuối cùng con mèo nhỏ cũng phải thỏa hiệp:

    "Được rồi! Nếu ngươi muốn tìm lấy cái chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Ngươi đi qua tòa cung điện này, sau đó tiếp tục tiến vào sâu bên trong hạp cốc thì sẽ gặp được Huyết Ma”

    Yêu Dạ gật đầu:

    "Đa tạ! Nếu có thể giết chết Huyết Ma, ta sẽ quay về tìm ngươi."

    Con mèo nhỏ trề môi:

    "Coi như ngươi vẫn còn có chút lương tâm! Haiz! Thấy ngươi có lòng tri ân báo đáp như vậy, cho nên ta quyết định đi cùng ngươi tới chỗ ma đầu kia. Nếu không đến lúc ngươi chết cũng không có ai nhặt xác hộ!"

    "Sao ngươi không có tin tưởng vào ta một chút nào vậy?"

    Yêu Dạ thấy con mèo nhỏ cứ làm như hắn chắc chắn sẽ phải chết thì không khỏi cười rộ lên.

    "Không phải ta không tin tưởng vào ngươi, mà là ta tin tưởng tên Huyết Ma kia hơn. Tuy rằng hắn là ma đầu yếu nhất bị phong ấn ở nơi này, thế nhưng hắn vẫn sống nhăn răng đến tận bây giờ, còn những ma đầu khác mạnh hơn hắn rất nhiều lại toàn bị chết trước. Nếu như hắn không có chút bổn sự gì thì làm sao có thể bình yên trải qua một khoảng thời gian dài như vậy được?"

    Con mèo nhỏ nói với giọng ngưng trọng.

    "Hóa ra là thế! Nhưng ngươi cứ yên tâm đi! Ta chắc chắn có thể đối phó với hắn!"

    Yêu Dạ trịnh trọng nói.

    Con mèo nhỏ tuy rằng không biết tại sao Yêu Dạ lại khẳng định như vậy, nhưng qua biểu hiện tự tin đó của hắn khiến cho con mèo nhỏ liền nghĩ ngay đến việc hắn có thể còn bài tẩy chưa lật. Nếu không, với thực lực hiện tại của Yêu Dạ mà đứng trước Huyết Ma thì quả thật chỉ giống như một con kiến hôi.

    “A…A…A”

    Đúng lúc đó, khi bọn họ đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên trong cung điện vang lên một đạo thanh âm gào thét thê lương.

    "Là Huyết Thị! Lúc nãy việc ngươi giết tên Huyết Thị kia đã khiến Huyết Ma chú ý. Hắn đã phái một Huyết Thị khác tới điều tra."

    Con mèo nhỏ liền lên tiếng cảnh báo. Bất quá, Yêu Dạ lại không kinh hãi chút nào. Hắn đã có thể giết chết được đối phương một lần thì tất sẽ có lần thứ hai, thứ ba…

    Lập tức, Yêu Dạ đột ngột phát động công kích mà không có một dấu hiệu nào báo trước. Hắn rót lực lượng của mình vào tàn đao Nghiệt Long, rồi nhanh chóng thi triển ra một đạo hỏa diễm dài hơn ba thước giống như một thanh đại đao, đánh về phía Huyết Thị.

    “Ầm…Ầm...!”

    Ngọn lửa từ Nghiệt Long tàn đao bùng phát ra, vang lên từng âm thanh giống như pháo nổ.

    "Rống!!!"

    Đối mặt với công kích cuồng bạo của Yêu Dạ khiến cặp mắt màu đỏ lòm của Huyết Thị hiện lên vẻ sợ hãi, hai chân của nó liền bật lên giống như đạn pháo, bỏ chạy trối chết.

    "Thôi động toàn bộ lực lượng thi triển ra Hỏa Diễm Đao, hãy xem nó như cánh tay của mình!"

    Tâm trí của Yêu Dạ khẽ run lên khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Hồng Tuyết, đồng thời trong cơ thể của hắn có một loại cảm giác giống như tâm linh chúc phúc, khiến cho bản thân hắn không tự chủ được mà làm theo sự hướng dẫn của Phó Hồng Tuyết.

    "Oanh...!"

    Nhưng bởi vì tốc độ tăng trưởng quá mạnh cho nên ngọn lửa trên Nghiệt Long tàn đao đã biến thành hư ảnh Nghiệt Long, ầm ầm bùng phát trên thân đao, sau đó dần kéo dài về phía trước.

    Nếu như lúc trước Nghiệt Long tàn đao chỉ là một thanh Hỏa Diễm Đao bình thường thì giờ đây đã biến ảo thành một thanh trường thương - Hoàng Long Hỏa Diễm Thương! Tuy thể tích nhỏ đi nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong hỏa diễm lại càng thêm đáng sợ.

    “Ầm…!”

    Yêu Dạ liền vung thanh trường thương giống như một con độc xà đâm xuyên qua tim của tên Huyết Thị vẫn còn đang trong cơn hoảng sợ kia. Với lực lượng khủng bố của hỏa diễm, trái tim của tên Huyết Thị nhanh chóng co rút lại rồi nổ tung thành từng mảnh nhỏ.

    "Rống!"

    Ngay khi tên Huyết Thị bị giết, thì một thanh âm cuồng dã vang lên làm cho bầu không khí xung quanh trở nên ngưng trọng.

    "Kẻ nào...Kẻ nào dám giết Huyết Thị của ta?"

    Một màn huyết sắc chậm rãi bao phủ khắp thiên địa, theo sau đó là một gã thanh niên có mái tóc đỏ như máu xuất hiện trên hư không.

    Khi gã thanh niên này vừa tới nơi, hắn liền nhướng đôi mắt tràn ngập biển máu nhìn về phía Yêu Dạ, lãnh đạm hỏi.

    "Là ngươi giết Huyết Thị của ta?"

    Nhìn vào đôi mắt của gã thanh niên đó khiến cho Yêu Dạ cảm thấy xung quanh có một cỗ áp lực vô hình, dường như muốn hút toàn bộ linh hồn hắn ra ngoài.

    "Túc chủ! Ngươi có muốn vận dụng lực lượng của ta không?"

    Thanh âm của Phó Hồng Tuyết vang lên làm Yêu Dạ nghiến răng nghiến lợi. Trong lúc này mà còn nói những lời thừa thãi như thế nữa!

    "Chơi đi!"

    Thanh âm kiên quyết của Yêu Dạ vang lên khiến không khí đang ngưng đọng xung quanh cũng bị run rẩy.

    " Xin hãy triệu hoán tên của ta..."

    Phó Hồng Tuyết nói:

    "...Đao Thánh Phó Hồng Tuyết!"

    "Triệu hoán Đao Thánh Phó Hồng Tuyết!"

    Ngay lập tức, từ trong thân thể Yêu Dạ bạo phát ra một cỗ đao khí bá đạo có thể chặt đứt tất cả mọi thứ trên thế gian, đồng thời một âm thanh tang thương mang theo sự hoài cổ cũng theo đó mà vang lên.

    "Thiên huy hoàng
    Địa huy hoàng
    Nhãn lưu huyết
    Nguyệt vô quang!" (2)



    (1) : một nhân vật trong tác phẩm Biên Thành Đao Thanh của Cổ Long tiên sinh.

    (2) : tạm dịch : trời đất huy hoàng, cặp mắt đổ máu, ánh trăng lu mờ.




    Bình loạn, ném đá Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
    Tham gia dịch
    Chấp Chưởng Luân Hồi, mời vào đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/5/12
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)