[Huyền Ảo] Dị Thế Y Tiên - Hán Bảo (New: C15) (Tạm dừng)

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Tố Cầm, 5/10/11.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 6: âm hàn chi khí




    Gặp trai đẹp là phải thông, thông tất :rapi10:

    Phương Vân mở to mắt, chăm chú nhìn lão giả, lão giả cười ha hả, tò mò hỏi.

    "Giao kèo như thế nào?"

    "Ta giúp ngài trị khỏe bệnh cũ, ngài để ta nghiên cứu có được không?"

    "Nghiên cứu?" Lão giả nhịn không được để lộ ra biểu tình kinh ngạc, tiểu oa nhi này không ngờ còn biết nghiên cứu, hơn nữa hắn làm sao trị hết cái thân thể tàn phế này được chớ.

    Kiến thức về đấu khí của Phương Vân rất nông cạn, cho nên hắn hy vọng muốn mượn cơ thể của lão giả để nghiên cứu thêm bước nữa.

    Tuy rằng lão giả không tin Phương Vân thật sự có thể chữa lành thân thể của mình, nhưng hắn không nỡ cự tuyệt một đứa bé khờ hồn nhiên như vậy, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

    Nụ cười của Phương Vân càng thêm vui vẻ, nên càng nghiêm túc chẩn bệnh cho lão giả, với tình huống cơ thể hiện giờ của lão giả chỉ sợ không chống nổi quá hai năm.

    Với lại thời gian ngày càng lâu, luồng khí âm hàn sẽ ngày càng lớn mạnh, tình thế lúc đó sẽ chuyển ngược từ khách sang chủ, trực tiếp khống chế đấu khí của lão giả, nói như thế cũng đồng nghĩa với thuộc tính đấu khí của lão giả sẽ chuyển thành âm tính.

    Còn kết quả trực tiếp nhất đó là lão giả trên cơ bản không chịu được đau đớn, cơn đau khi biến tính rất lớn, lúc đó là thời gian đau đớn nhất trong suốt mười năm qua của lão giả.

    Cho dù hắn thực sự chống cự được, nhưng thuộc tính lại hoàn toàn biến thành âm tính, nếu như hắn không khống chế được đấu khí âm tính thì kết quả sẽ tẩu hỏa nhập ma.

    Đây gọi là một núi không thể chứa hai hổ, hai luồng đấu khí có thuộc tính không giống nhau thì chỉ có một con đường là mi chết ta sống.

    Phương Vân dùng tiên khí đụng nhẹ vào luồng khí âm hàn, khí âm hàn lập tức giống như con giòi, bám dính vào tiên khí, hơn nữa khi Phương Vân thu hồi tiên khí thì cũng đi theo tới trong cơ thể của Phương Vân.

    Phương Vân hơi buồn cười, luồng khí âm hàn này thực sự chơi rất vui, cực kì ngoan cố, Phương Vân vốn định luyện hóa nó, thế nhưng không ngờ lại không có hiệu quả.

    Điều này khiến cho Phương Vân nhớ một quyển bảo điển trong chốn võ lâm gọi là "Cửu Âm Chân Kinh", nội công Cửu Âm giống như luồng khí âm hàn này, tuy nhiên lại âm hàn và bá đạo hơn, chẳng kém cạnh gì so với một số công pháp tu chân.

    Phương Vân không bức khí âm hàn ra ngay lập tức, mà để lại trong cơ thể, tiếp tục quan sát sự biến hóa này.

    Chỉ có thể tự mình thể nghiệm mới có được nhận biết sâu sắc nhất sự biến hóa bên trong đó, rồi mới có thể tìm ra cách cứu chữa tốt nhất.

    Luồng khí âm hàn quả nhiên thâm độc, mới vào cơ thể của Phương Vân một lát thì Phương Vân đã cảm thấy toàn thân đau thấu xương.

    Phương Vân không dùng tiên khí áp chế, mà mặc cho luồng khí âm hàn này tiếp tục được giữ lại, tiếp tục kích thích cơ thể, liều mang đấu đá với tiên khí.

    Trên trán Phương Vân đổ mồ hôi lạnh, cơn đau như kim châm muối xát vào tim này khó có thể dùng lời để miêu tả, cứ như bất cứ ở đâu cũng có hàng vạn lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng ngực vậy.

    Ánh mắt của Phương Vân nhìn về phía lão giả, không thể tưởng tượng được, lão giả lại chịu đựng cơn đau nhức như thế này suốt mười năm qua.

    Với lại, tiên khí có tác dụng áp chế rất lớn với loại khí âm hàn này, bởi thế cơn đau đớn của Phương Vân gần như giảm xuống tám chín phần mười, còn đấu khí của lão giả không có tính áp chế này nên cơn đau của cả hai cách xa nhau rất nhiều.

    Phương Vân tuy rằng không trực tiếp dùng tiên khí áp chế khí âm hàn, nhưng công pháp Thông Thiên Bảo Giám mà hắn đang tu luyện ngưng tụ ra tiên khí rất bá đạo, luồng khí âm hàn này ở trước mặt tiên khí thì giống như một con giòi đọ sức với một con Cự Long, chỉ cần Phương Vân muốn thì luồng khí âm hàn này trong nháy mắt sẽ hóa thành hư ảo.

    Tuy nhiên, đó không phải là ý muốn của Phương Vân, ngược lại còn bỏ mặc cho khí âm hàn ăn mòn, hắn muốn hiểu rõ đặc tính của khí âm hàn này để hốt thuốc cho đúng bệnh.

    Sau khi luồng khí âm hàn không ngừng chiếm cứ, không ngờ lại có ý định sinh sôi trong cơ thể của Phương Vân, Phương Vân sửng sốt, đối với hành vi này của khí âm hàn có chút ngoài ý muốn.

    Luồng khí âm hàn này quả nhiên giống như một tên vô lại, nhìn thấy đối kháng không lại tiên khí, không ngờ lại chủ động lùi bước, mà tiên khí của Phương Vân cũng chẳng tiếp tục truy kích, vì thế khí âm hàn tự hình thành một vùng căn cứ, sinh sản trong cơ thể của Phương Vân.

    Thế nhưng, cơ thể của Phương Vân cùng lão giả hoàn toàn không giống như nhau, lão giả căn bản bất lực đối với luồng khí âm hàn này, nhưng cơ thể của Phương Vân sẽ không cho phép nó có cơ hội khuếch trương dân số.

    Tuy nhiên, Phương Vân lại thích những hành động mạo hiểm, đối với luồng khí âm hàn mà nói, tiên khí trong cơ thể của Phương Vân quá mức bá đạo, cơ bản không thể ăn mòn, nhưng Phương Vân lại dùng tiên khí nuôi nấng chúng.

    Luồng khí âm hàn lập tức cắn nuốt sợi tiên khí đó, nhưng tiên khí không phải dễ căn nuốt như vậy, huống chi luồng khí âm hàn này quá mức nhỏ yếu, sợi tiên khí mà Phương Vân cho hòa vào khí âm hàn, ngược lại khiến tiên khí chiếm thế chủ đạo.

    Luồng khí âm hàn bắt đầu phát sinh biến chất, giống như hai loại năng lượng hoàn toàn bất đồng hỗ trợ lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau.

    Đây là chuyện Phương Vân không ngờ tới, hắn vốn muốn luồng khí âm hàn lớn mạnh hơn, nhưng không ngờ lại cải biến tính chất của khí âm hàn, để hai chúng nó dung hợp phát sinh biến chất.

    "Cực linh hàn khí?" Phương Vân nhướng mày, phát hiện tiên khí cùng khí âm hàn sau khi dung hợp lại biến hóa thành cực linh hàn khí.

    Phương Vân chưa từng nhìn thấy, nhưng thấy qua một quyển sách cổ ghi chép về nó, thứ gọi là cực linh hàn khí, là ở hàng tỉ năm trước có một nơi gọi là Hàn Vực, chỉ có Hàn Vực mới có thể sinh ra cực hàn chi khí.

    Đối với một ít người tu chân thiên hướng âm tính mà nói thì cực linh hàn khí rất quí báu, lại còn có thể luyện chế pháp bảo thuộc tính băng, cực linh hàn khí nói chung là một thiên tài địa bảo rất tuyệt vời.

    Phương Vân không ngờ tới, hành động vô tình của mình lại có thể nhân công chế tạo ra cực lnih hàn khí, việc này khiến hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn.

    Tuy nhiên, chút ít cực linh hàn khí này vô luận dùng để tu luyện hay luyện chế pháp bảo đều chẳng có tác dụng gì mấy.

    Ánh mắt của Phương Vân lại rơi về phía lão giả, lão giả vẫn chăm chú nhìn Phương Vân từ nãy tới giờ, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Phương Vân lại càng cảm thấy Phương Vân đáng yêu.

    Bên trong cơ thể của lão giả có rất nhiều khí âm hàn, nếu có thể lấy ra toàn bộ để mình dùng, sau khi tiến hành bồi dưỡng, chắc có lẽ đủ dùng để luyện chế một kiện pháp bảo hệ băng.

    Thế nhưng, với tình huống thân thể của lão giả, nếu mạnh mẽ lấy khí âm hàn ra, chỉ sợ cơ thể của lão giả sẽ suy sụp.

    Dù sao khí âm hàn lúc này đã là một bộ phận đấu khí của lão giả, tuy nói khí âm hàn này không có lợi đối với lão giả, nhưng nhiều năm qua đã ăn sâu bén rễ trong cơ thể của lão giả, nếu như tùy tiện ra tay, chỉ e rằng càng khiến cho thân thể của lão giả trở xấu.

    Phương Vân khó xử nhìn lão giả, lão giả cười nhẹ: "Sao hả? Nghĩ được biện pháp chữa trị chưa nào?"

    Phương Vân sững sốt, mình vừa rồi chỉ mãi suy nghĩ về khí âm hàn, trái lại bỏ qua bệnh tình của lão giả.

    Phương Vân ảo não một lúc, một tật xấu ở đời trước lại phát tác, nhìn thấy thứ tốt thì sẽ quên hết mọi việc.

    'Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo' (1), Phương Vân cũng có nguyên tắc của riêng mình, khi xem bệnh, phải tuyệt đối ưu tiên người bệnh, đương nhiên, mỗi lần Phương Vân xem bệnh cho dù là người phàm hay người tu chân đều chưa bao giờ miễn phí, đây cũng là nguyên tắc của hắn.

    (1) người quân tử thích tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo lý.
     
  2. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 7: đi rồi trở lại




    Gặp trai đẹp là phải thông, thông tất :rapi10:

    "Lão gia tử, ta về xem y thư cái đã, ngày mai sẽ tới chẩn bệnh giúp ngài." Phương Vân thật thà nói.

    "Phải đi à?" Trên mặt lão giả tỏ vẻ mất mác.

    "Ta không phải không tới nữa, chờ ta xem xong y thư, ngày mai lại đến chẩn bệnh giúp ngài." Phương Vân thành khẩn nhìn lão giả.

    "Cũng được." Lão giả nhẹ gật đầu.

    Phương Vân trở lại tiểu viện của mình, trong đầu toàn là suy nghĩ về bệnh tình của lão giả, lòng bàn tay nhẹ nhàng mở ra, một đoàn cực linh hàn khí màu xanh biển tuôn ra, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống vài phần.

    Cực linh hàn khí không nhiều lắm, chỉ cỡ một đấm tay nho nhỏ của Phương Vân, nhưng dù chỉ là một nhóm ít ỏi như thế, cũng đủ khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.

    Phương Vân dùng sức nắm chặt lòng bàn tay lại, cực linh hàn khí ngưng tụ ở đấm tay ngày càng chân thật, lúc này một đấm của Phương Vân hơn hẳn ngàn quân (1), ánh sáng xanh biển của cực linh hàn khí ngày càng thịnh.

    (1) quân []: cứ mỗi 30 cân được tính là 1 quân, ngàn quân là 30000 cân.

    Cực linh hàn khí bện trong hào quang không ngừng co rút lại, ngày càng nhỏ, cuối cùng thì áp súc lại thành một viên ngọc màu lam nho nhỏ, lam châu óng ánh trong suốt, trên bề mặt loáng bóng là ánh sáng màu xanh yêu dị.

    Phương Vân không phải đang luyện hóa, mà dùng tiên lực mạnh mẽ áp súc cực linh hàn khí, vì thế căn nguyên không thay đổi, giống như nước đống thành băng.

    Phương Vân lại cảm thấy tò mò người khiến lão giả bị thương, đấu khí mà hắn tu luyện không ngờ lại có công hiệu thần kỳ đến như vậy.

    Tuy nhiên tiên khí cùng khí âm hàn sau khi dung hợp sẽ trở thành cực linh hàn khí là một điều ngoài ý muốn, e rằng ngay cả người sáng tạo ra công pháp này cũng không ngờ tới đấu khí mà mình sáng chế lại có thể hóa thành cực linh hàn khí.

    Thế nhưng, việc đau đầu nhất lúc này là làm sao có thể cam đoan cơ thể của lão giả có khả năng khu trừ khí âm hàn.

    Nếu chỉ mới bị thương không lâu thì cho dù Phương Vân có mạnh mẽ khu trừ khí âm hàn cũng chẳng xi nhê gì, nhưng hôm nay khí âm hàn đã bén rễ, hoàn toàn hợp thành một thể với đấu khí của lão giả.

    Như thế, nếu mạnh mẽ khu trừ khí âm hàn, chẳng khác gì lấy một miếng thịt của lão giả.

    Thế nhưng, khí âm hàn này tuyệt đối không thể tiếp tục lưu lại trong cơ thể lão giả nữa, nếu không, cơ thể của lão giả sẽ bị hai thứ thuộc tính bất đồng hủy hoại.

    Đúng lúc này, bên ngoài tiểu viện truyền tới tiếng gầm gừ của Phương gia lão tứ, một thân ánh giống như mãnh hổ xuống núi, hùng hổ đi tới trước mặt Phương Vân.

    "Lão ngũ! Coi lần này ngươi chạy được đi đâu!" Phương Vũ phình mũi, vẻ mặt hung hãn.

    Phương Vân có thể nhìn ra tư chất trở thành một ả đàn bà đanh đá chua ngoa trên khuôn mặt của lão Tứ sau khi nàng trưởng thành.

    "Nếu ta muốn chạy, ngươi bắt được ta sao." Phương Vân mắt trắng dã nhìn Phương Vũ.

    Hai má của Phương Vũ hơi co rúm lại, xác thực như lời Phương Vân nói, công phu chạy trốn của Phương Vân tuyệt đối được xếp hạng nhất ở Phương gia, hơn nữa đêm hôm qua nàng vừa lĩnh giáo bản lĩnh chạy trốn của Phương Vân.

    "Ta mặc kệ, ngươi mau thường hoa Hồng Nhan cho ta, nếu không... nếu không..." Phương Vũ đột nhiên khó xử, bởi vì nàng không biết Phương Vân sợ cái gì.

    Bắt hắn đi gặp cha? Hiện giờ lão cha nhìn thấy hai người bọn họ đã sớm cao bay xa chạy.

    Dùng ma pháp đánh hắn thành tro? Cho dù mình mệt tới chết cũng chưa chắc đánh trúng hắn.

    Đoạt bảo bối của hắn? Hắn có gì cho mình đoạt chứ!

    Phương Vũ oán hận liếc nhìn Phương Vân, ánh mắt lơ đểnh bắt gặp viên ngọc màu lam do cực linh hàn khí ngưng hết thành.

    Ánh mắt của Phương Vũ lập tức nghiêm túc, tuy rằng ngày thương nàng rất an phận thủ thường, nhưng tính cách giống hệt Phương Vân, đều có lối suy nghĩ của quân cướp của.

    Lam châu tỏa ra hào quang thâm thúy, hết sức hấp dẫn với nàng, ma pháp Phương Vũ tu luyện có khuynh hướng băng thủy hệ, bởi thế có lực hấp dẫn đặc thù đối với lam châu.

    Ngay tức khắc suy nghĩ của Phương Vũ bị ác ma chiếm cứ, chạy nhanh tới, đoạt lấy viên ngọc, hai tay gắt gao ôm lại, không cho Phương Vân đoạt lại.

    "A..." Phương Vũ hoảng sợ kêu một tiếng.

    Lam châu vừa tới tay, một luồng khí lạnh thấu tận tim gan thoáng chốc lan khắp cơ thể của Phương Vũ, Phương Vũ lúc này giống như đang ở trong một động băng.

    Thế nhưng, Phương Vũ không chịu buông tay, vẫn gắt gao ôm lam châu, đúng lúc này thì ma lực của Phương Vũ lại đột nhiên tự động hộ chủ, toàn thân Phương Vũ tỏa ra ánh sáng màu lam tối mờ nhạt, nhìn thoảng qua giống như bị một tầng khí màu xanh biển bao trùm khắp cơ thể.

    Phương Vân sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phương Vũ, hắn không ngờ tới, Phương Vũ lại tay không cướp đoạt lam châu, phải biết rằng chính hắn cũng phải nhờ tiên khí hộ thể mới miễn cưỡng không bị thương, nhưng Phương Vũ không ngờ lại chẳng có phòng bị gì.

    Phương Vũ run bần bật: "Lão... lão ngũ, hạt... hạt châu... này của ngươi... là... là của ta..."

    Ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, không ngờ vẫn khư khư ôm lấy lam châu không chịu buông, cô gái nhỏ này quả nhiên là điển hình yêu tài hơn cả mạng sống.

    "Coi... coi như là... tiền bồi... bồi thường... cho... hoa Hồng... Hồng Nhan... mà ngươi trộm!" Phương Vũ ngưng lại một lát, nói thêm.

    "Bồi thường?" Phương Vân vuốt cằm trầm tư.

    Phương Vân đột nhiên nghĩ tới một chuyện, với thể trạng hiện giờ của lão giả, nếu như mạnh mẽ khu trừ khí âm hàn thì tất nhiên sẽ khiến cơ thể của lão giả suy sụp.

    Thế nhưng tiên lực của mình thì lại không thể truyền cho lão giả, bởi vì tiên khí này chỉ hợp với mình, nếu như truyền cho lão giả, trái lại rất có thể xuất hiện cắn trả.

    Giống như Hấp Tinh Đại Pháp trong chốn võ lâm giang hồ, hấp thu nội lực càng nhiều, cắn trả trong tương lai càng lớn, hà huống chi lão giả cũng không biết Hấp Tinh Đại Pháp, không thể áp chế nhiều loại năng lượng được.

    Tiên khí chưa được luyện hóa thường thì không có thuộc tính đầy đủ, nếu như Phương Vân có thể hấp thu rồi luyện hóa, như thế thì lão giả tự nhiên cũng có thể làm như vậy.

    Tuy nhiên, Phương Vân cũng không mấy xác định, sau khi đấu khí của lão giả dung hợp với tiên khí sẽ phát sinh ra biến hóa như thế nào.

    Phương Vân không chú ý tới Phương Vũ, ma lực của Phương Vũ đang từ từ xâm nhập vào trong lam châu, mà lam châu cùng ma lực lại phát sinh sự biến hóa kì diệu, giống như mối liên kết giữa cá và nước.

    Dần dần, Phương Vũ không còn cảm thấy rét lạnh nữa, mà là một cảm giác sung sướng rung động tâm linh, cái cảm giác này rất khó dùng từ ngữ để diễn tả được.

    Phương Vũ dường như hòa cùng một thể với lam châu, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự rung động của lam châu.

    Phương Vũ không biết, đây không phải do nàng hòa làm một thể với lam châu, mà là ma lực của nàng đang hòa làm một thể với lam châu.

    Cực linh hàn khí vốn rất thích hợp với người tu chân thuộc tính hệ băng, tuy Phương Vũ không phải người tu chân, nhưng ma lực của nàng có khuynh hướng hệ băng, tự nhiên nảy sinh cộng minh với cực linh hàn khí.

    Mà có loại cộng minh này, sau khi ma lực cùng cực linh hàn khí hòa vào nhau, dần dần nảy sinh ra một liên kết, đồng thời cũng khiến Phương Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng sự dao động năng lượng của lam châu.

    Trên thực tế, trong lúc Phương Vũ vô ý, không ngờ lại luyện chế lam châu thành một pháp bảo.

    Tuy nhiên chưa từng trải qua luyện chế, không cho thêm tài liệu khác, chỉ đơn thuần dùng cực linh hàn khí với một ít tiên khí tạo thành một pháp bảo, ở trong tu chân giới, e rằng ngay cả hạ phẩm pháp bảo cũng không tới.

    Phương Vân không thèm để ý tới Phương Vũ, mà đột nhiên chạy ra ngoài tiểu viện, hắn đã nghĩ được cách chữa trị cho lão giả, nên gấp gáp muốn thử chứng minh suy nghĩ của mình.

    [FONT=&quot] [/FONT]
     
  3. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 8: phương pháp trị liệu




    Dìm hàng của lão kia :rapi20:
    Thông, thông nữa, thông mãi, thông trai đẹp mun năm!:rapi10:


    Phương Vân vội vàng chạy vào trong tiểu viện của lão giả, mới vừa chạy vào trong tiểu viện đã nghe thấy tiếng ho khan của lão giả.

    "Lão gia tử, ta lại tới rồi..." Cái miệng còn hôi mùi sữa của Phương Vân kêu lên.

    Tuy rằng Phương Vân chỉ mới rời đi nửa giờ, nhưng lão giả đã cảm thấy trống vắng, căn phòng trống không khiến cho cảm giác cô đơn lại dâng lên trong lòng.

    Khó có thể hình dung bằng lời nói, nhưng khi nhìn thấy Phương Vân, cảm giác kích động cùng vui mừng thậm chí khiến lão giả quên đi cơn đau.

    "Lão gia tử, ta nghĩ ra rồi... ta nghĩ ra cách trị liệu cho ngài rồi." Phương Vân gấp không chịu được nói.

    "Ngươi đột nhiên chạy về đây, là bởi vì biết cách trị bệnh cho ta sao?" Khóe mắt của lão giả cay cay, sự cảm động trong lòng khó có thể hình dung bằng lời nói, cảm giác được người khác quan tâm, lâu rồi hắn chưa cảm nhận được.

    Thế nhưng, lúc này hắn lại cảm thấy sự ấm ấp từ đứa bé chưa tới hai tuổi này.

    "Lão gia tử, chúng ta vào trong nhà rồi nói sau."

    Phương Vân kéo bàn tay khô héo của lão giả, tuy nhiên Phương Vân phải nhón lên mới có thể miễn cưỡng chạm tới tay của lão giả, lão giả hơi khom lưng, dịu dàng nắm lấy bàn tay non nớt, cảm nhận sự ấm áp nhẹ dịu truyền tới từ lòng bàn tay của Phương Vân.

    Phương Vân cùng lão giả đi vào trong phòng, trực tiếp ngồi xuống ghế, Phương Vân nói với lão giả: "Lão gia tử, ta sẽ dạy ngài một đoạn khẩu quyết, ngài dựa theo khẩu quyết đó thử vận hành đấu khí, rõ chứ?"

    "Ngươi dạy ta?" Lão giả gật đầu cười khổ, mình đã gần trăm tuổi đầu rồi, không ngờ cần một tiểu oa nhi mới hơn một tuổi dạy.

    Phương Vân kéo bàn tay của lão giả qua, đồng thời mở miệng nói: "Đấu tinh di, hằng nhạc lạc, giang hải thuật, trùng quan phá..."

    Đoạn khẩu quyết này của Phương Vân không phải là khẩu quyết tu chân, mà để lão giả có thể dựa vào đấu khí của riêng mình luyện hóa tiên khí, đồng thời, hắn cũng truyền tiên khí vào trong cơ thể của lão giả từng chút một.

    Phương Vân không truyền quá nhiều, bởi vì tiên linh hoa 'rất độc', người bình thường gần như không thể thừa nhận được tiên khí tâm bổ.

    Hơn nữa lão giả đối với tiên khí còn xa lạ, nếu như truyền quá nhiều tiên khí trong một lần, một khi lão giả chấn kinh, không thể khống chế được tiên khí, không chỉ tiên khí truyền vào bị lãng phí, mà thương thế của lão giả sẽ càng nặng hơn.

    Phương Vân một mặt truyền tiên khí, mặt còn lại thì hút khí âm hàn ra, sau khi hút xong một bộ phận thì lại truyền vào một bộ phận tiên khí, đồng thời chờ đợi lão giả luyện hóa chúng.

    Mới ban đầu lão giả còn hơi do dự, đơn giản thử qua một lần, dựa theo khẩu quyết của Phương Vân, tiến hành vận chuyển.

    Lão giả không phải trăm phần trăm tin tưởng khẩu quyết của Phương Vân, mà bởi vì hắn không muốn tổn thương Phương Vân, hắn không muốn tổn thương một hài đồng tin tưởng hắn, quan tâm hắn.

    Lão giả vận chuyển theo khẩu quyết của Phương Vân đưa, nhưng chưa cảm giác được sự tồn tại của tiên khí bên trong cơ thể, thế nhưng cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng không tốt, đấu khí vẫn có thể vận hành thông thuận như trước.

    Thế nhưng, khi lão giả vận chuyển, lão giả luôn cảm thấy trong cơ thể mình dường như nhiều hơn thứ gì đó, nhưng lại không thể nói rõ.

    Lão giả cùng Phương Vân cứ thế ngồi thẳng, khoảng chừng hết buổi sáng, lão giả mới có thể luyện hóa xong một luồng tiên khí, còn Phương Vân cũng rút ra được một luồng khí âm hàn.

    Có lẽ số lượng tiên khí quá ít, thế nên lão giả chưa xuất hiện biến hóa gì, đây cũng coi như là một tin tốt lành, ít nhất thì đối với Phương Vân là vậy, nếu như đấu khí của lão giả xuất hiện biến hóa thì phải thay đổi phương pháp khác.

    Mà khí âm hàn được Phương Vân hút ra chưa tới một hai phần mười, nên gần như không ảnh hưởng xấu tới cơ thể của lão giả.

    Trị liệu vốn là một quá trình dài, huống chi bệnh cũ tích lũy năm mươi năm, hơn nữa có tiên khí không ngừng làm dịu cơ thể của lão giả, từ đó cơ thể của lão giả sẽ ngày càng khỏe mạnh, khí âm hàn mỗi lần hút ra cũng sẽ ngày càng nhiều hơn.

    Sau khi vận chuyển được một đại chu thiên, lão giả từ từ thu cộng, mở to mắt, không biết vì sao mà hắn lại cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút, không đau như lúc trước nữa.

    Đương nhiên, lão giả không tin đây là do công lao của Phương Vân, dù sao cơn đau trong cơ thể hắn vẫn còn.

    "Tiểu oa nhi, ngươi chưa trở về sao?"

    Lão gia tử mỉm cười nhìn Phương Vân, hắn có chút ngoài ý muốn, Phương gia lão ngũ nổi tiếng nhờ nghịch ngợm lại có thể ngồi yên ba canh giờ.

    "Dù sao trở về cũng có một mình, mà ngài cũng có một mình, cho nên muốn để lão gia tử ngài bồi tiếp ta." Phương Vân mở miệng cười, vẻ mặt sáng lạn.

    Lão giả sững sốt, khóe mắt lại cay cay, kỳ thực hắn mới là người cần bồi tiếp nhất, nhưng Phương Vân lại nói mình bồi tiếp hắn.

    "Lão gia tử, ngài họ gì, tên gọi ra sao?" Phương Vân hỏi thẳng.

    "Lão nhân ta họ Dạ, tên chỉ một chữ Phàm, Phương gia gia chủ hiện giờ cũng phải gọi ta một tiếng Dạ lão." Lão giả thản nhiên nói: "Ta từng hầu hạ qua bốn đời Phương gia gia chủ, nếu như ngươi có thể lên làm gia chủ, mà ta còn sống thì biết đâu lại là đời thứ năm, ha ha..."

    "Ta mới không muốn làm gia chủ, lão đại đã được dự tính là gia chủ Phương gia đời tiếp theo rồi, ta không chen chân vào đó đâu." Phương Vân nói thẳng.

    Dạ lão sửng sốt, rồi lại cười nhẹ một hồi, mỗi đời Phương gia trước kia, có ai mà không dốc hết sức lực tranh đoạt vị trí gia chủ Phương gia, tuy nhiên thế hệ của Phương Vân lại hoàn toàn trái ngược, lão nhị, lão tam trực tiếp rời khỏi Phương gia, ra ngoài lịch lãm, cái danh hảo dự trù gia chủ đời tiếp theo của lão đại cũng do Phương Hào liên tục lừa gạt, tranh thủ lúc hắn còn nhỏ tuổi đã cho hắn leo lên vị trí đó.

    Người bên ngoài có biết bao người nhớ thương tới vị trí gia chủ Phương gia, nhưng mấy huynh muội nhà này thật rộng rãi, thà rằng ta tiêu dao mình ta, chứ không muốn cầm quyền gia tộc mạnh nhất ở Mạc Bắc này.

    Trong lòng Phương Vân thầm kinh ngạc, hắn vốn tưởng Dạ lão cùng lắm chỉ mới tám mươi tuổi, thế nhưng sau khi nghe nói hắn từng hầu hạ qua bốn đời gia chủ, vậy đó là bối phận tổ gia gia, ít nhất cũng có một trăm tuổi.

    Phương Vân không biết, tuy tu luyện đấu khí không được như tu chân, nghịch thiên cải mệnh, nhưng thọ duyên vẫn tăng lên diện rộng, lúc Dạ lão bị thương đã được năm mươi tuổi, trải qua nhiều năm này, hiện giờ vừa vặn một trăm tuổi.

    "Dạ lão, vết thương của ngài năm đó rốt cuộc là do ai ở Lý gia tạo ra?"

    "Chính là Lý gia lão tổ, năm đó hắn đã đạt tới cảnh giới thất giai, nghe nói hai mươi năm nay hắn luôn bế quan, luôn cố gắng đột phá tới bát giai." Ánh mắt của Dạ lão đục ngầu, dường như đang nhớ tới chuyện năm đó.

    Thất giai cùng bát giai là một khoảng cách giữa trời với đất, Lý gia lão tổ tốn thời gian năm mươi năm cũng không vượt qua được khoảng cách này, bởi vậy có thể thấy được khoảng cách này có bao nhiêu khó khăn trắc trở.

    "Thực lực lúc này của Dạ lão như thế nào?" Phương Vân cũng không nhìn thấu thực lực của Dạ lão, nhưng nhìn từ góc độ khác, thực lực của Dạ lão rất khủng bố.

    "Thất giai nhất phẩm, năm mươi năm này, khó khăn lắm ta mới đột phá được thất giai."

    Phương Vân có thể lí giải, một khoảng cách dùng mất thời gian mấy chục năm, nhớ trước đó mình đột phá Độ Kiếp kỳ, hao hết hai trăm năm, hơn nữa tốc độ đó còn là có một không hai, từ xưa tới nay xuất hiện không ít cường giả Độ Kiếp kỳ, thế nhưng tuổi tác so với Phương Vân thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

    Phương Vân nói chuyện với Dạ lão đến tối mới rời khỏi, Dạ lão chưa từng cảm thấy thỏa mãn như thế, người cô độc, luôn dễ thỏa mãn, Phương Vân nhìn rõ vẻ tịch liêu trong mắt của Dạ lão, thầy thuốc không chỉ chữa trị thân thế, có đôi khi cần phải chữa trị tâm bệnh.

    Dạ lão là một đời công thần tận tụy với Phương gia, nhưng công thần như thế lại không được an hưởng lúc tuổi già.

    Phương Hào có lẽ quan tâm tới Dạ lão, nhưng hiển nhiên hành động chưa đủ, Phương Vân không muốn Phương gia mất nhân mất nghĩa, nếu Phương Hào không làm được thì để cho đứa con trai là hắn làm thay.
     
  4. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 9: Đấu khí kịch biến


    Ngày hôm sau ~

    Phương Vân lại tới, vừa mới vào cửa đã nghe hương thơm, chỉ thấy trên bàn đã sớm bày biện vài món ăn ngọt.

    Dạ lão vừa nhìn thấy Phương Vân, khí sắc lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều: "Vân thiếu, ngươi tới rồi."

    Phương Vân mở miệng cười, Dạ lão thoạt nhìn thì không thay đổi gì, nhưng Phương Vân lại thấy được, khí sắc của Phương Vân chuyển biến tốt hơn một chút.

    Phương Vân lại tiếp tục truyền tiên khí cho Dạ lão, tuy nhiên trước lúc truyền, hắn muốn kiểm tra thân thể cùng đấu khí của Dạ lão, xem coi có biến hóa vì tiên khí hay không.

    Sau một lúc kiểm tra thì không phát hiện thân thể cùng đấu khí của lão giả xảy ra biến hóa vì tiên khí.

    Thế nên, Phương Vân tiếp tục truyền tiên khí cho Dạ lão, đồng thời hút khí âm hàn ra, số lượng tiên khí truyền cho Dạ lão hôm nay nhiều hơn gấp hai lần so với hôm qua, đồng thời cũng hút nhiều khí âm hàn hơn.

    Dạ lão lại vận hành theo khẩu quyết, nếu nói ngày đầu tiên hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được tiên khí trong cơ thể, như thế thì ngày hôm nay hắn lại cảm nhận rõ ràng hơn, hắn phát hiện mỗi khi mình vận hành khẩu quyết thì 'cái thứ kì dị đó' sẽ chảy vào trong đan điền.

    Trong khoảnh khắc ấy, Dạ lão cảm thấy đau đớn, gần như toàn thân, tay chân thì cảm thấy nóng rực.

    Chẳng qua cảm giác nóng rực này tuy rằng khó chịu, nhưng so với cơn đau buốc do khí âm hàn gây ra thì chẳng thấm vào đâu.

    Dạ lão cảm thấy mình như đang ở trong lò lửa, khô nóng từ trong ra ngoài, mồ hôi không ngừng chảy.

    Phương Vân hơi nhướng mày, thầm nghĩ trong lòng: "Cuối cùng thì cũng xuất hiện dị biến!" Chỉ thấy cơ thể của Dạ lão giống như bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa màu đen.

    Phương Vân không buông tay Dạ lão ra, mà dùng tiên khí của mình lẻn vào trong cơ thể của lão giả, tra xét sự biến hóa của lão giả.

    Dạ lão cũng chẳng ngừng vận hành khẩu quyết lại, vẫn không ngừng luyện hóa tiên khí, mà mỗi khi tiên khí bị luyện hóa một phần thì chảy vào trong đan điền.

    Đấu khí giống như lửa cháy được đổ thêm dầu, bắt đầu trở nên cuồng bạo, đấu khí Hắc Thiên Ma Diễm mà hắn sở luyện vốn là hỏa thuộc tính có khuynh hướng cuồng bạo.

    Lúc này cho tiên khí vào, khiến đấu khí cuồng bạo hơn lúc trước gấp mấy lần, đồng thời đấu khí xao động lại không ngờ hòa tan khí âm hàn.

    Biến cố này nằm ngoài dự kiến của Phương Vân, hắn không ngờ tới, khí âm hàn lại bị hòa tan bởi đấu khí của Dạ lão.

    Vốn hắn còn muốn hút ra nhiều khí âm hàn hơn nữa, để sau này luyện chế pháp bảo sử dụng, nhưng chẳng ngờ tiên khí lại dẫn động đấu khí, trực tiếp hòa tan khí âm hàn.

    Tuy nhiên, khiến Phương Vân cảm thấy an tâm đó là, tuy rằng đấu khí của Dạ lão trở nên cuồng bạo khác thường, nhưng chưa tới mức không thể khống chế được, tiên khí cũng không khiến đấu khí của Dạ lão bị biến chất, ít nhất không giống như khí âm hàn, sau khi cho tiên khí vào lại chuyển hóa thành cực linh hàn khí.

    Phương Vân nắm chặt thời gian, toàn lực hút khí âm hàn, tránh cho đấu khí của Dạ lão hòa tan toàn bộ.

    Từ từ, thần thái của Dạ lão không khó chịu như lúc trước nữa, dường như đã thích ứng với cảm giác khô nóng, trán đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng bị hắc viêm thiêu khô ran, thiếu điều bốc cháy.

    "Dạ lão, tiếp tục vận hành khẩu quyết, đừng ngừng lại!" Phương Vân lên tiếng nhắc nhở.

    Nếu như Dạ lão không có dấu hiệu bài xích tiên khí, Phương Vân chỉ đơn giản đưa hết tiên khí chưa được luyện hóa cho Dạ lão hết, coi như món quà cảm ơn vì nhiều năm tận tụy của Dạ lão với Phương gia.

    Lúc này lão giả không chút hoài nghi, thu liễm tâm thần, dốc sức vận chuyển khẩu quyết.

    Dường như sau khi cảm giác đau đớn biến mất, đấu khí trong cơ thể của hắn khôi phục trở lại, lại được tiên khí làm dịu nên nhanh chóng tăng mạnh, điều này rất giống với thoát thai hoán cốt.

    Mà Phương Vân cũng không tiếp tục giữ lại, đơn giản phóng thích tiên khí, trực tiếp đưa vào trong cơ thể của lão giả.

    Nếu nói tiên khí Phương Vân đưa vào trước đó chỉ là một con sông nhỏ thì lúc này là biển cả mênh mông, đại lượng tiên khí không ngừng truyền qua cánh tay, đi vào cơ thể của Dạ lão.

    Lúc này Dạ lão mới hiểu được luồng khí khác thường này đến từ chổ nào, thì ra Phương Vân là kẻ đầu xỏ, khó trách hắn lại dạy mình đoạn khẩu quyết gần như vô dụng này.

    Tuy nhiên, sự thực chứng minh, đoạn khẩu quyết này có hiệu quả phi thường, cơn đau nhức tích tụ nhiều năm không ngờ lại biến mất không còn tung tích, đấu khí trong cơ thể thì trước giờ chưa từng xao động như vậy.

    Làn da khô ráp của Dạ lão không ngờ lại bắt đầu trở nên chắc nịch, hiệu quả của tiên khí quả nhiên nghịch thiên.

    Dạ lão có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa của cơ thể, cảm giác này giống như được trở lại thời tuổi trẻ, vô cùng tuyệt vời, Dạ lão hơi mở miệng, phun ra một ngụm khí lạnh.

    Mà mỗi lần phun khí lạnh ra, cơ thể của Dạ lão lại càng trở nên thông thuận, hơn nữa khí lạnh mỗi lần phun ra càng lúc càng ít, mười giây sau, hô hấp của Dạ lão nặng khỏe, có lực.

    Lúc này tinh thần của hắn no đủ, giống như ăn xuân dược, nếu như lí trí vẫn còn giữ nguyên vẹn thì chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp phóng thích đấu khí.

    Năm mươi năm qua, số lần hắn sử dụng đấu khí có thể đếm bằng ngón tay, cho nên phần tinh lực này tích lũy từ từ suốt năm mươi năm, lúc này được tiên khí dẫn động, gần như bộc phát ra hết.

    Tuy nhiên, Dạ lão sợ làm bị thương Phương Vân, một thất giai cao thủ, nếu như không hề cố kị phóng thích đấu khí, lực phá hoại tạo thành sẽ rất khủng bố.

    Phương Vân cũng không keo kiệt, đưa hết tiên khí còn sót lại của tiên linh hoa vào trong cơ thể của Dạ lão, mà cơ thể của Dạ lão giống như trở lại tuổi năm mươi, thời điểm cường tráng nhất, mà đấu khí cũng bởi vì tiên linh khí nên xuất hiện biến hóa khác thường.

    Phương Vân thăm dò cơ thể của Dạ lão thêm lần nữa, sau khi phát hiện không có tai họa ngầm, hơn nữa cơ thể so với người trẻ tuổi muốn cường tráng hơn gấp mấy lần mới thu tay lại.

    Dạ lão từ từ mở mắt, lúc này ánh mắt hắn nhìn Phương Vân hoàn toàn biến thành rung động cùng không dám tin.

    "Đây là sự thật... ta không phải đang nằm mơ?" Dạ lão nhìn hai tay của mình, đấu khí cuồng bạo mênh mông trong cơ thể, giống như tùy lúc trào ra, chỉ mới nửa ngày, hắn từ một lão già bệnh nặng chờ chết, không những cơ thể khôi phục trong nháy mắt, hơn nữa đấu khí cũng tăng lên ba thành, gần như muốn thăng cấp nhất phẩm.

    Mà khiến hắn khó tin hơn là, hơn năm mươi năm nay có trên trăm vị danh y, tế tự cũng không chữa trị được căn bệnh của hắn, không ngờ chưa tới hai ngày đã thành công chữa khỏi.

    Dạ lão thậm chí muốn tìm kiếm một chút cảm giác đau nhức còn sót lại, nhưng cơn đau nhức giống như tan thành mây khói, không mảy may phản ứng.

    Nếu như lúc này hắn có gương để soi thì nhất định càng khiếp sợ hơn, lúc này hắn thoạt nhìn giống một lão nhân sáu mươi tuổi, chứ không phải là một lão thọ tinh trăm tuổi.
     
  5. Dị Thế Y Tiên
    Tác giả: Hán Bảo
    Người dịch:
    Tố Cầm
    Nguồn: Bàn Long Hội

    Chương 10: Thu hoạch ngoài ý muốn


    "Vân thiếu... đây là... đây là..." Cho tới hiện tại Dạ lão vẫn không thể tin, thậm chí không thể chấp nhận tất cả đều là sự thật.

    Phương Vân mở miệng cười, nụ cười vô cùng tươi rói: "Dạ lão, như thế ngài vừa lòng chứ hả?"

    Dạ lão kích động, hai dòng lệ nương trên bờ má, giọng nói nức nở, gật đầu thật mạnh: "Vừa lòng! Vừa lòng! Lão bất tử này có được tạo hóa như vậy, được Vân thiếu hết lòng hết dạ vì ta, sao ta không vừa lòng chứ..."

    Giọng của Dạ lão gấp tới nỗi không thể nghe rõ, cơn đau nhức tra tấn lão năm mươi năm nay, khiến cho hắn ngày ăn không ngon, đêm không thể ngủ, nhưng mới thoáng chốc thì cơn đau nhức đó lại giống như mây khói, biến mất không còn tung tích.

    Rất khó để hình dung tâm trạng kích động hiện giờ của Dạ lão, ngoại trừ cảm kích với Phương Vân ra thì vẫn là cảm kích.

    Mới ngày hôm qua, giờ giấc cũng như lúc này, lão còn không để lời nói của Phương Vân trong lòng, chỉ nghĩ rằng Phương Vân đọc qua vài quyển y thư, nên muốn thí nghiệm trên người của lão, chỉ thế thôi.

    Dù sao chuyện Phương Vân thích đọc sách, phàm là người ở trong Phương gia đều biết, Dạ lão cũng không tò mò chuyện Phương Vân biết y thuật hay không biết.

    Nhưng chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhận biết của Dạ lão về Phương Vân xảy ra biến hóa nghiêng trời lở đất.

    "Đừng nên hỏi nhiều, chuyện này chỉ cần ta và ngài biết là được rồi." Phương Vân cười hì hì nói.

    "Lão hủ đã rõ." Dạ lão gật đầu nói, vô luận Phương Vân học đâu ra bản lĩnh này, nhưng hắn có thể trị khỏi bệnh cho lão là chuyện thiên chân vạn xác.

    Sống nhiều năm như vậy rồi, lão đương nhiên hiểu rõ, việc gì có thể nói, việc gì không thể nói.

    "Nếu ngài hiện giờ cảm thấy tinh lực quá dư thừa, có hai chổ để ngài có thể phát tiết." Phương Vân hư hỏng cười.

    "Chổ nào?" Dạ lão nghiêng tai lắng nghe, nét mặt nghiêm túc, lúc này Phương Vân nói gì lão cũng đều tin, cho dù đó chỉ mới là đứa trẻ không tới hai tuổi.

    "Loạn Thạch Đôi bên ngoài Nhạn Thành, ngài có thể phát tiết đấu khí ở đó, chổ còn lại là Hồng Tụ Lâu ở thành nam."

    Dạ lão suýt chút nữa bật ngửa, tên tiểu tử hư hỏng này, không hiểu học theo ai, không ngờ lại biết chổ vui chơi đàn đúm nổi tiếng nhất trong Nhạn Thành.

    Hai ngày sau đó, Dạ lão không trở về tiểu viện, mãi cho tới ngày thứ ba, Dạ lão mới chủ động tìm tới tiểu viện của Phương Vân.

    Liên tục phát tiết hai ngày, đấu khí của Dạ lão không còn cuồng bạo như trước nữa, sắc mặt của Dạ lão hồng nhuận, rất khó nghĩ ra lão đã trăm tuổi.

    "Vân thiếu, xin ngài nói cho ta biết, đoạn khẩu quyết kia của ngài đến cuối cùng có tác dụng gì?" Vẻ mặt của Dạ lão nôn nóng, dường như rất kích động.

    Phương Vân sửng sốt, nghĩ rằng đấu khí của Dạ lão xuất hiện vấn đề, vội vàng hỏi: "Dạ lão, bộ có vấn đề gì sao?"

    Dạ lão cười khổ: "Ta cũng chẳng biết đây có được xem là vấn đề không nữa..."

    Phương Vân có hơi khẩn trương, hắn lo lắng đấu khí của Dạ lão sẽ vì tiên khí mà xảy ra sai sót, thế nhưng thoạt nhìn sắc mặt của Dạ lão, hoàn toàn không có vấn đề gì lớn lắm.

    "Ta dùng hết thời gian hai ngày mới miễn cưỡng tiêu hao năm thành đấu khí..." Ánh mắt của Dạ lão kính ngưỡng nhìn Phương Vân.

    Một lão già tuổi tác đã qua thất tuần, không ngờ lại dùng ánh mắt như thế nhìn Phương Vân, không phải là quan tâm ân cần, mà là kính ngưỡng.

    Thì ra, lấy trình độ thất giai nhất phẩm của Dạ lão, nếu toàn lực tiêu hao thì chỉ ước chừng thời gian một ngày sẽ tiêu hao sạch đấu khí.

    Thế nhưng Dạ lão lại dùng hết thời gian hai ngày, nhưng chỉ mới miễn cưỡng làm đấu khí mãnh liệt yên tĩnh trở lại, hơn nữa tinh lực vẫn tràn đầy như cũ.

    Nói cách khác, nếu gặp cao thủ có cấp độ như nhau, Dạ lão hoàn toàn có thể dày xéo chết bất cứ tên cao thủ nào.

    Lão cảm thấy đấu khí của mình giống như dùng mãi cũng không hết, mỗi lần lão phóng thích đấu khí, nếu là trước đây thì lão cảm thấy đấu khí tiêu hao một cách rõ ràng, nhưng lúc này đây thì dường như vô cùng vô tận, rõ ràng lượng đấu khí tiêu hao như nhau, nhưng lại cảm thấy chỉ mới dùng được một chút ít.

    Dạ lão trình bày đấu khí của mình biến hóa ra sao cho Phương Vân nghe, Phương Vân vuốt cằm, ngóng nhìn Dạ lão.

    Hắn cũng cảm thấy kỳ quặc, bởi vì hắn xác định đấu khí của Dạ lão quả thực không có biến hóa gì, sau nhiều lần phân tích, hắn đều cho ra cùng một kết quả.

    Đấu khí của Dạ lão thực sự tăng lên ba phần, tuy nhiên ba thành này không đủ tăng một phẩm, vì thế không thể khiến Dạ lão có thể duy trì lâu như vậy.

    Phương Vân lại giúp Dạ lão kiểm tra đấu khí lại một lần nữa, nhưng vẫn như trước, không phân tích được kết quả, lúc này Dạ lão ngồi trước mặt Phương Vân, nhưng không giống như lúc trước nữa, xem nhẹ suy nghĩ của Phương Vân.

    "Dạ lão, ngài có thể cho ta xem công pháp ngài đang tu luyện không?" Phương Vân nghiêm túc hỏi.

    "Chuyện này thì có gì không thể." Dạ lão sảng khoái trả lời, công pháp đấu khí của lão tuy rằng tinh thâm, nhưng ở trong Phương Vân cũng có bản sao chép, cho dù lão không muốn, Phương Vân vẫn có thể tìm được ở chổ khác.

    Huống chi, Phương Vân giúp lão trị dứt bệnh cũ, lại khiến đấu khí của lão đột ngột tăng mạnh, không nói những chuyện khác, chỉ với phần tình cảm này, lão còn không cho sao.

    Dạ lão đọc công pháp Hắc Thiên Ma Diễm một lần, không bỏ sót một chữ nào, sau đó lại hỏi: "Vân thiếu, ngài nhớ được bao nhiêu, hiện giờ ta không có bí tịch trong người, hai ngày nữa ta sẽ sao chép một quyển cho ngài."

    "Khỏi, ta đã nhớ kỹ." Phương Vân phủi tay nói.

    "Nhớ... nhớ kỹ?" Tròng mắt của Dạ lão suýt chút nữa là rơi ra ngoài, công pháp này có hai ba vạn chữ, Phương Vân chỉ mới nghe một lần, đã hoàn toàn nhớ rõ?

    Sao có thể chứ? Lúc trước lão vì ghi nhớ công pháp, khoảng chừng mất thời gian hai mươi ngày, mỗi ngày đọc tới đọc lui, cuối cùng ghi tạc trong lòng, nhưng Phương Vân chỉ mới nghe một lần, đã hoàn toàn nhớ rõ.

    Phương Vân sờ sờ mũi, chuyện này đối với đại đa số người tu chân mà nói thì không tính là một chuyện khó khăn, một quyển công pháp bình thường nhất cũng phức tạp hơn so với cái này hàng trăm lần, mà tu chân giả cũng chỉ xem qua một lần đã lập tức nhớ rõ.

    Không chỉ như thế, nếu tu chân giả muốn truyền thụ một ít sự việc phức tạp hoặc công pháp cho người nào đó thì chỉ cần thông qua thần niệm lạc ấn lên linh hồn của đối phương, hơn nữa vĩnh viễn không quên.

    "Dạ lão, bây giờ ta chưa nghiên cứu ra, trước tiên để ta nghiên cứu hai ngày đã rồi nói." Phương Vân nghiêm túc nói.

    Sau khi Dạ lão rời khỏi, Phương Vân lập tức lâm vào trầm tư, không ngừng thôi diễn công pháp đấu khí Hắc Thiên Ma Diễm, thế nhưng Hắc Thiên Ma Diễm là công pháp cao cấp, với năng lực trước mắt của Phương Vân rất khó thôi diễn tới chổ ảo diệu, lại càng khó biết giữa tiên khí cùng Hắc Thiên Ma Diễm phát sinh biến hóa gì.

    Nhìn từ ngoài vào, dường như Hắc Thiên Ma Diễm không xảy ra biến hóa gì cả, đấu khí của Dạ lão ngoại trừ tăng thêm ba phần thì không có gì khác.

    Tuy nhiên thực lực cùng đấu khí của Dạ lão không chỉ tăng một chút xíu, mà tăng gấp mấy lần, điều này khiến Phương Vân rất khó hiểu.

    Nếu nói đấu khí của Dạ lão bị tiên khí ảnh hưởng nên mạnh hơn hoặc yếu hơn, tăng lên hoặc hạ xuống thì Phương Vân có thể hiểu, nhưng tính lâu bền tăng lên, lại khiến Phương Vân trăm mối không thể giải tỏ.[FONT=&quot][/FONT]
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)