[Huyền Ảo] Cửu Vực Tà Hoàng - Tâm Mộng Vô Ngân - C110 (drop)

  1. AHIP

    AHIP Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    4/10/11
    Bài viết:
    104
    Được thích:
    2
    CỬU VỰC TÀ HOÀNG
    t/g: tâm mộng vô ngân

    -- o0o --



    Chương 105: Chưởng ấn cùng tiếng tiêu

    dịch: A Híp
    nguồn: banlong.us




    “Tiểu tử này thật sự là Khí Biến cảnh sao? Sao ta cảm thấy được hắn so với cao thủ Chân Nguyên cảnh còn muốn khủng bố hơn”

    “Quản khỉ gió cảnh giới của hắn là gì, không giết hắn, chúng ta đều phải chết, nhanh xuất ra tuyệt chiêu”

    Bốn người đồng hét lớn một tiếng, làm người khác động dung.

    Nhưng chỉ sau một khắc, bọn họ đều xoay người chạy trốn, điều này làm cho Tần Thiên rất là kinh ngạc.

    “Nguyên lai, đây là tuyệt chiêu của các ngươi, chính là chạy trối chết a”

    Tần Thiên cười khan một tiếng, bắn ra như mũi tên, chốc lát đã đuổi theo kịp bốn người, quang mang quanh thân như điện, long phượng vờn quanh, thi triển ra dị tượng Long phi Phượng vũ, chân khí trải rộng khắp cả thông đạo, trực tiếp đem bốn tên kia giam cầm lại ở trong không gian nhỏ hẹp.

    “Không đánh bại được ta, các ngươi chỉ có chết mà thôi”

    Bốn người vừa sợ vừa giận, gầm thét nộ hống, trong ánh mắt toát ra vẻ trong yếu ngoài mạnh, không ngừng quay đầu nhìn chung quanh, nghĩ muốn tìm kiếm Cổ lão tam, hắn ta chính là cao thủ Chân Nguyên cảnh.

    Tần Thiên cũng không cho bọn hắn suy nghĩ quá nhiều, tay trái đánh ra một chưởng, tay phải búng ra một chỉ, chưởng chỉ kết hợp thành thế công bén nhọn, Long phi Phượng vũ khóa chặt thời không bốn phía.

    “Cẩn thận, đây là dị tượng Long phi Phượng vũ trong truyền thuyết vạn năm khó gặp, không trách được tên tiểu tử này lợi hại như thế”

    Sống chết trước mắt, bốn người không có lựa chọn nào khác, bắt đầu toàn lực phản công.

    Huyết lang, hắc báo, ngốc ưng, viên hầu toàn lực phối hợp, mặc dù uy lực đơn thể không lớn, nhưng sau khi hợp lại, quả thực cũng làm cho Tần Thiên mở rộng tầm mắt.

    Tần Thiên hoàn toàn buông tay buông chân, đối với bốn người này mà nói là tuyệt đối kinh khủng, từng chiêu thức của hắn vô cùng tuyệt luân, uy lực vô cùng, dễ dàng đánh nát một kích do bốn người liên thủ, làm cho bốn người hoảng hốt né tránh, nhưng lại không có chỗ để trốn.

    Đây là một trò chơi mèo vờn chuột, Tần Thiên cảm thấy tâm tình mình thư sướng, nguyên lai đây là chỗ tốt của cường giả, không cần tránh né mấy cái đuôi phía sau.

    Song phương giao chiến là dưới tình huống Tần Thiên cố ý áp chế, kéo dài một khắc đồng hồ.

    Tần Thiên từ bên trong đó thu hoạch không ít kinh nghiệm, đây là trận chiến đầu tiên của hắn làm hắn hiểu được rất nhiều điều, thực lực lại tăng thêm một bước.

    Cuối cùng, Tần Thiên giết chết bốn người này, không lộ vẻ thương hại hay tiếc thương, thiếu niên này đang từ từ hiển lộ vẻ quả quyết lãnh khốc.

    Ngay khi Tần Thiên giao chiến cùng bốn tên lâu la, cửa vào nội cung liền đóng lại.

    Tần Thiên sau khi đánh chết bốn người, dọc theo đường hầm một đường thẳng tiến về phía trước, không lâu lắm liền xuất hiện ngã rẽ.

    Tần Thiên dừng bước, nhìn chung quanh một chút, cảm giác được bên dưới này tựa như một mê cung.

    Vì thế, hắn chọn một lối đi, Tần Thiên ngự khí phi hành, đẩy nhanh tốc độ.

    Kết quả giống như Tần Thiên phỏng đoán, dưới này chính là một mê cung khổng lồ, chính là cổ thành bên dưới lòng đất, diện tích của nó hết sức to lớn.

    Hồi tưởng lại quy mô cổ thành trước đây, Tần Thiên lẩm bẩm: “Cổ thành này chiếm diện tích hơn mười dặm, nếu là chìm bên dưới lòng đất, tìm người thật sự là phiền toái”

    Cảnh giới của hắn cực thấp, không cách nào thi triển Thần niệm thấu không đại pháp, chỉ có thể bằng vào giác quan thứ sáu của bản thân, trong phạm vi mấy trăm trượng thì không vấn đề gì, xa hơn nữa là không được.

    “Từ tình huống nơi này mà xem, không có nguy hiểm gì, nhưng chỉ cần cái mê cung khổng lồ này thôi cũng để cho rất nhiều người cảm thấy nhức đầu”

    Mê cung bên dưới lòng đất, ngoài những thông đạo giăng khắp nơi, lại có rất nhiều thạch thất, quy cách lớn nhỏ cũng gần xấp xỉ nhau.

    Tần Thiên di chuyển chung quanh, thỉnh thoảng tiến vào bên trong một vài gian thạch thất tìm kiếm một phen, cũng không có thu hoạch gì.

    Mê cung dưới lòng đất này rất khô ráo sạch sẽ, không có vết tích lưu lại do bất kỳ bão cát gây nên.

    Tần Thiên di chuyển cũng không biết bao lâu, đã đi tới bên trong một tòa cung điện.

    Kích thước của tòa cung điện này không lớn, trong điện được điêu khắc một vài đồ án cổ xưa, làm Tần Thiên chú ý.

    Ở trên một vách tường, một bức vẽ cổ thành khổng lồ mang phong cách cổ xưa tang thương, khí thế khoáng đạt.

    “Di, đây là sơ đồ phân bố cổ thành, làm sao được khắc lên tại nơi này?”

    Tần Thiên nhìn nhìn có chút quen mắt, rất nhanh liền nhận ra sơ đồ phân bố cổ thành, trên đó có 36 tòa cung điện, phương vị cũng hết sức kỳ lạ, có quy luật nhất định.

    Cẩn thận quan sát, Tần Thiên ghi nhớ cổ thành vào trong đầu, sau đó ở bên trong cung điện đi một vòng, đi tới một gian thạch thất phía sau.

    Gian thạch thất này không lớn, bốn vách trống không, nhưng mà tại trong một góc, được người nào đó để lại một cái chưởng ấn không rõ.

    Tần Thiên có chút ngạc nhiên, cái chưởng ấn này cũng không sâu lắm, có điểm giống như là một ký hiệu nào đó, vì sao lại ở chỗ này?

    Nhìn kỹ, đường văn của chưởng ấn có chút quái, quanh co khúc khuỷu giống như là một loại văn tự nào đó.

    Tần Thiên xúm lại nhìn, càng cảm thấy đường văn kia là một loại văn tự, sau một phen phân biệt, dĩ nhiên là bốn chữ cổ ‘Đại Đạo tự nhiên’

    “Chữ này là ai lưu lạ, là một loại ấn ký, là một loại lĩnh ngộ tâm đắc? Đại Đại tự nhiên, cũng là một loại Khởi Nguyên chi đạo sao?”

    Tần Thiên lưu lại một hồi, sau đó rời đi.

    Lần lượt xuyên qua bốn thông đạo, bởi vì địa cung này rất khổng lồ, Tần Thiên tìm một hồi cũng không tìm thấy bóng dáng của Cổ lão tam cùng Lôi Đình đâu, chỉ có thể di chuyển chầm chậm bên trong địa cung mà thôi.

    Lúc này, Tần Thiên đi tới một khu trống trải rộng lớn, tại trung tâm đặt một tế đàn, do những tảng đá năm màu chồng chất mà thành, nhìn qua có vẻ cổ xưa mà thần bí.

    Trên mặt đất bốn phía tế đàn, những tảng đá năm màu trải rộng thành một đồ án khổng lồ.

    Tần Thiên bay lên giữa không trung, đưa mắt nhìn xuống, đồ án khổng lồ kia giống như là trăng lưỡi liềm (nguyệt nha) bên trên nó có một thiếu nữ ngồi đó, mông lung mà xinh đẹp.

    Tần Thiên bay quanh giữa không trung, quan sát nhiều góc độ khác nhau, phát hiện bức họa này giống như sống vậy, thiếu nữ trong bức họa trông rất sống động, mặc dù dung mạo thường thường, nhưng có thể cảm ứng được một loại khí tức cao nhã thánh khiết đến lạnh lùng.

    Một khắc kia, Tần Thiên giống như sinh ra một loại ảo giác.

    Tế đàn năm màu toát ra một luồng khói trắng như có như không, biến thành một đóa vân hà ngũ thải, quanh quẩn dưới chân thiếu nữ.

    Một tiếng tiêu như mộng như ảo quanh quẩn tại hư không, thật giống như vô tận luân hồi, làm người nghe không dứt bỏ được.

    Tần Thiên buông lỏng toàn thân, cũng không cố ý quan tâm nó thiệt hay giả, hẳn chỉ lắng nghe tiếng tiêu mà thôi, tâm trí tiến vào bên trong thế giới mộng huyễn.

    Tiếng tiêu càng lúc càng rõ ràng, xuyên thấu qua năm tháng xa xưa, mang đến giai điệu truyền kỳ vài ngàn năm trước.

    Tần Thiên lâm vào một loại lĩnh vực đặc thù, thân thể tung bay nhẹ nhàng, giống như hết lần này đến lần khác chợp chờn trên không trung thiếu nữ.

    Tần Thiên đối với cử động khác thường của mình thì không biết gì cả, hắn cứ như bị tiếng tiêu khống chế tiếng lòng, chỉ việc ở giữa không trung không ngừng nhảy múa, kỹ thuật nhảy khinh linh phiêu dật, nhưng tại hắn là một nam tử, nên đa phần có chút cảm giác không được tự nhiên.

    Đột nhiên, tiếng tiêu dừng lại, huyễn tượng hoàn toàn biến mất.

    Tần Thiên đột nhiên tĩnh lại, đồ án trên mặt đất bắt đầu phai màu, tế đàn năm màu ầm ầm bể tan, điều này làm cho Tần Thiên không biết có chuyện gì xảy ra.

    Trong đầu, tiếng tiêu đứt quãng như có như không, như mộng như ảo, cũng không chân thực.

    Tần Thiên từ từ hạ xuống đất, lâm vào trầm tư.

    Chốc lát, Tần Thiên rời khỏi nơi này, tiếp tục tìm kiếm tung tích Lôi Đình cùng Cổ lão tam.

    Địa cung khổng lồ, Tần Thiên hao mất nửa canh giờ, đi khắp hai phần ba khu vực, rốt cục cũng phát hiện ra dấu chân của Cổ lão tam.

    Tần Thiên nương theo dấu vết đuổi theo, rất nhanh, từ trong tai vang vọng lại thanh âm của Lôi Đình.

    “Không nên tới gần, tránh đả thảo kinh xà, Cổ lão tam làm việc rất cẩn thận”

     
  2. AHIP

    AHIP Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    4/10/11
    Bài viết:
    104
    Được thích:
    2
    CỬU VỰC TÀ HOÀNG
    t/g: tâm mộng vô ngân

    -- o0o --



    Chương 106: Quỷ tướng

    dịch: A Híp
    nguồn: banlong.us



    Tần Thiên nghe vậy liền thả chậm cước bộ, thu liễm hơi thở hoàn toàn.

    Rất nhanh, Lôi Đình đi tới bên người hắn, mang theo hắn cùng tiến vào hư không, ẩn giấu vết tích, hiện ra bên trong một tòa cung điện, Cổ lão tam đang đứng trong cung điện.

    “Địa cung này rất quỷ dị, có khả năng nhiễu mọi dò xét. Thần niệm chỉ có thể phát hiện trong phạm vi năm trăm trượng mà thôi”

    Bởi vì nguyên nhân này, Lôi Đình luôn đuổi sát theo Cổ lão tam, ngược lại không rãnh quay đầu tìm kiếm Tần Thiên.

    Lúc này, bên trong cung điện xuất hiện quang mang huyến lệ, hào quang ngũ quang thập sắc bao phủ toàn bộ cung điện, đó là do Cổ lão tam mở ra một cửa vào khác.

    “Đi mau, đừng cho hắn chạy thoát”

    Dưới thúc dục của Tần Thiên, Lôi Đình chợt lóe rồi biến mất, thế nhưng vượt qua Cổ lão tam, tiến vào tầng hai địa cung.

    Rất nhanh, quang mang trong cung điện biến mất, cửa vào tự động khôi phục lại, Cổ lão tam, Lôi Đình, Tần Thiên tiến vào bên trong một khu vực tầng hai địa cung.

    Sau khi Cổ lão tam tiến vào khu vực tầng hai, lập tức lấy ra bản đồ, cẩn thận nghiên cứu.

    “Cổ thành Trầm Nguyệt Cổ Quốc bên dưới lòng đất được phân chia thành ba tầng, tầng thứ nhất là bình thường nhất, cơ hồ không có bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ là một mê cung. Tầng 2 là nơi hung hiểm khó lường, ẩn giấu sát cơ, hơi không cẩn thận tất sẽ chết ở trong đó. Tầng ba chính là tuyệt sát chi địa, thần quỷ chớ vào. Nguyệt Thần Đan, Bất Tử Tỏa, Trầm Nguyệt Đồ hẳn là đang ở bên trong tầng ba”

    Lôi Đình cùng Tần Thiên hiện tại đang ẩn núp trên đỉnh đầu Cổ lão tam, hai người cũng thấy rõ địa đồ ở trong tay Cổ lão tam.

    Đó là bản đồ đơn giản hết sức cổ xưa, trên đó được đánh dấu vài điểm màu đỏ, không chú ý nhìn căn bản nhìn không thấu.

    Tần Thiên cẩn thận lưu ý, trên bản đồ ngoại trừ vị trí cửa ra vào của tầng thứ 3 ra, thì phần còn lại bên trong nội cung của tòa cung diện, cũng không ghi lại phương pháp mở ra cửa vào.

    Cổ lão tam cất xong bản đồ, quay đầu nhìn trái phải một chút, ngay sau đó đi về bên trái.

    Tầng thứ hai địa cung có điểm khác biệt so với tầng thứ nhất rất nhiều, trong không khí chảy xuôi một cỗ sát khí, trên thạch bích thỉnh thoảng lóe ra quang mang kỳ dị, khiến cho cả tầng hai sáng trưng không tắt, thật giống như tiến vào một tòa quỷ thành.

    Đột nhiên, một thanh âm chói tai quanh quẩn trong thông đạo, làm cho thân thể Cổ lão tam run lên bần bậc, mắng: “Oan hồn ngươi không có việc gì sao gào thét gì vậy, muốn hù chết đại gia ta à”

    Tiếng mắng vừa dứt, một thân ảnh u ám đột nhiên xuất hiện phía trước, vừa lúc ngăn cản lối đi của Cổ lão tam.

    Hú lên một tiếng quái dị, Cổ lão tam xoay người bỏ chạy, trong miệng thì thét lớn: “Ta là một con quỷ nghèo, ngươi muốn tìm, vậy thì tìm hai vị kia đi”

    Lôi Đình cùng Tần Thiên nghe vậy liền chấn động, Cổ lão tam dĩ nhiên là biết tồn tại của hai người, điều này sao có thể a?

    Ánh mắt Lôi Đình bắn ra hàn quang, định xuất thủ giết chết Cổ lão tam, lại bị Tần Thiên ngăn lại.

    “Người này cũng không đơn giản, giữ hắn lại còn có chút trọng dụng”

    Lôi Đình hậm hực thu tay lại, hắn cũng nhìn ra Cổ lão tam này không đơn giản, chỉ là không muốn hắn ta sao lại nhận ra sự hiện hữu của chính mình.

    Thân ảnh u ám hướng Lôi Đình cùng Tần Thiên bay tới, tựa hồ có thể biết nơi ẩn thân của hai người, từng trận âm phong đan xen nhau, giống như u hồn.

    Lôi Đình cười lạnh lùng một tiếng, cong ngón tay búng ra, quang mang hiện lên, một cổ chí dương chí lực phá hủy u ảnh chỉ trong nháy mắt, biến thành làn khói bay đầy trời.

    “Lại nói, Cổ lão tam dẫn chúng ta đi theo hướng này, phía trước nhất định rất nguy hiểm”

    Tần Thiên đuổi theo, xa xa khóa chặt Cổ lão tam.

    Lối đi bên phải nhìn thì rất yên lặng, Cổ lão tam tiềm hành ít nhất chừng mười dặm, chuyển một vòng, vậy tạm thời không gặp phải nguy hiểm gì.

    Nhưng, khi Lôi Đình cùng Tần Thiên tiến tới gần, chuyển qua một khúc cua, Cổ lão tam đột nhiên thần bí biến mất.

    Tầng thứ hai địa cung có rất nhiều thạch thất, mỗi một thạch thất đều có cửa đá, tất cả cánh cửa đều được đóng kín.

    Mà những thạch thất ở tầng thứ nhất thì lại không có cửa đá, tất cả đều trống, đây là điểm bất đồng lớn nhất giữa hai nơi.

    Ở trong thông đạo xuyên qua, Lôi Đình cùng Tần Thiên tạm thời không gặp phải nguy hiểm gì.

    Nhưng, những thạch thất đóng cửa kia, lại lộ ra hung hiểm như có như không, phảng phất tại bên trong có hung thú thái cổ đang ngủ say.

    Nhìn thạch thất hai bên lối đi, Tần Thiên mắng: “Tên kia nhất định đang trốn ở trong một gian thạch thất nào đó, hẳn là ở trong những thạch thất gần đây thôi”

    Lôi Đình nói: “Những thạch thất này có điểm cổ quái, chúng ta cẩn thận một chút”

    Một bước bước ra, sáng mờ hiện lên, từng đạo khí lành bắn ra từ trên người Lôi Đình, đồng thời tác động lên cửa đá của mười gian thạch thất, làm cho cửa đá đồng thời mở ra cùng lúc.

    Mấy tiếng kêu dị khiếu vang lên quanh quẩn bên trong thông đạo, trong mười gian thạch thất có đến sáu bảy gian có u ảnh phóng ra, tất cả đều là chiến tướng thân mặc cổ chiến giáp, trên người tản mát ra khí thế mãnh liệt mà lạnh lùng.

    Sắc mặc của sáu vị cổ chiến tướng không chút thay đổi, thân ảnh hư ảo, hẳn là sáu vị quỷ tướng, điều này làm cho Tần Thiên có chút ngoài ý muốn.

    “Cẩn thận, những người này khi còn sống cũng là cao thủ Tạo Hóa cảnh – Thần Biến cảnh. Cho dù sau khi chết biến thành quỷ tướng cũng tương đương với cường giả Khởi Nguyên cảnh trung kỳ - Kim Đan cảnh”

    Lôi Đình nhắc nhở làm Tần Thiên có chút ngoài ý muốn, tùy tùy tiện tiện đi ra một chiến sĩ thôi, thế nhưng cũng là cao thủ Thần Biến cảnh, Trầm Nguyệt Cổ Quốc năm đó rốt cục là cường đại đến loại trình độ nào?

    Vị trí của hai người hiện tại là cách cửa vào không tới năm trăm trượng, hẳn là nằm trong khu vực quản lý của trọng binh gác.

    Những binh lính quỷ tướng lao ra từ trong thạch thất này, hơn phân nửa đều là binh sĩ năm đó chết ở chỗ này, chiến lực được coi là tương đối bình thường.

    Lôi Đình kéo Tần Thiên lui về sau, cũng không lập tức xuất thủ, bởi vì hắn nghe được từng trận thanh âm kỳ dị, bên trong thạch thất mấy cửa vào gần đó, giờ khắc này đang được mở ra, một đám quỷ tướng trong tay cầm chiến thương, hiện ra trên cửa vào.

    Dõi mắt nhìn lại, số lượng có đến hàng trăm hàng ngàn, điều này làm cho Lôi Đình cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

    Chợt lóe rồi biến mất, Lôi Đình cũng không ngạnh bính, hắn mặc dù không sợ hãi những quỷ tướng này, nhưng lại không muốn mất thời gian cùng bọn chúng.

    Lôi Đình hóa thân thành hạt bụi, thi triển thời gian và không gian cự ly ngắn, rời đi khu vực đó, đi tới một chỗ bên ngoài cung điện.

    Tầng thứ hai cũng có cung điện, nhưng lại khác so với tầng thứ nhất.

    Cung điện nơi này do hoàng kim kiến tạo thành, toàn thân kim quang sáng bóng, mặt ngoài lóe lên sóng gợn kỳ dị, đó là do từng đường vân sắp xếp thành một cấm chế lợi hại.

    Lôi Đình ánh mắt khẽ biến, Tần Thiên thì sợ hãi than, nói: “Thật là quá xa hoa, dĩ nhiên dùng hoàng kim để xây dựng thành cung điện, trên cửa được khắc ký hiệu nguyệt nha (trăng lưỡi liềm) Trầm Nguyệt Cổ Quốc năm đó thật là giàu có a”

    “Giàu có cũng không là gì, nghe nói Trầm Nguyệt Cổ Quốc năm đó là một trong tám đại cổ quốc Khởi Nguyên đại lục, là một quốc độ tu hành, so với những đại phái khác mạnh hơn nhiều lắm, nơi đây hẳn là cất giấu không ít trân bảo. Nếu ngươi có thể có được, đối với con đường tu luyện của ngươi hẳn là trợ giúp cực lớn”

    Tần Thiên nhìn cổ điện hoàng kim, cố gắng buông lỏng toàn thân, nhưng cũng không cảm ứng được cái gì.

    Ít nhất Bất Tử chi tâm không có phản ứng, điều này làm Tần Thiên có chút ít mất mác.

    Chậm rãi tiến lên, Tần Thiên đi đến bên ngoài cửa cung, sau khi đứng yên trong chốc lát, đột nhiên bắn ngược trở ra, lớn tiếng nói: “Cẩn thận, có sát khí”

    Lôi Đình nghe được thanh âm Tần Thiên, quanh thân khí thế được phóng ra, chín đạo hào quang mang theo chín cái mặt trời chiếu sáng vạn cổ, tạo thành một khí tràng đặc thù, không cho ngoại ngực tiến đến gần.

     
  3. AHIP

    AHIP Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    4/10/11
    Bài viết:
    104
    Được thích:
    2
    CỬU VỰC TÀ HOÀNG
    [FONT=garamond]t/g: tâm mộng vô ngân[/FONT]

    -- o0o --



    Chương 107: Đường vân chi thân

    dịch: A Híp
    nguồn: banlong.us




    Cửa cung hoàng kim cổ điện hiện đang từ từ mở ra, một đạo kim quang từ bên trong bắn ra, ánh sáng làm cho người ta không thể mở mắt, kèm theo đó là một cổ khí phách kinh sợ chư thiên, khiến hư không bắt đầu tan rã, thời không lùi bước.

    Lôi Đình thân thể nhoáng lên một cái, không tự chủ được lui về phía sau mười trượng, ánh mắt hoảng sợ nhìn tòa hoàng kim cổ điện kia, ánh mắt xuyên thấu qua cửu cung, rơi vào trên một bộ chiến giáp hoàng kim.

    Khi cửa cung hoàn toàn mở ra, một bộ chiến giáp hoàng kim đầy đủ đứng vững vàng ở trung tâm hoàng kim cổ điện, tản mát ra chiến ý kinh khủng kinh sợ chư thiên, làm người ta không dám tiến tới gần.

    Hoàng kim chiến giáp này được trang bị đầy đủ, tựa như một đại nhân vật nào đó, mặt ngoài kim quang lưu chuyển, một hoàng kim chiến thương ngạo nghễ dựng đó, tản mát ra hơi thở tuyệt sát hung hoành.

    Tần Thiên cúi đầu không dám nhìn thẳng, run giọng nói: “Sát khí thật là kinh khủng a, chiến ý thật cao, đây là một chiến hồn sao, bảo vệ nơi này à”

    Lôi Đình sắc mặt âm trầm, không nhúc nhích nhìn hoàng kim chiến thương cùng hoàng kim chiến giáp kia, chậm rãi nói: “Đây là một linh khí, có thể trấn áp số mệnh, lực chiến đấu kinh người”

    “Lấy thực lực của ngươi, có biện pháp thu nhận nó không?”

    Lôi Đình lắc đầu nói: “Trong hoàng kim chiến sĩ này có để lại ý chí bất hủ, có thể thúc dục chiến giáp, bộc phát ra uy lực khủng bố. Tình huống trước mắt, bên ngoài hoàng kim cổ điện hư không đã hoàn toàn bể tan, thời không cũng bị vặn vẹo, muốn tiến gần cổ điện cũng không dễ dàng gì”

    Tần Thiên có chút tiếc nuối, một linh khí bày ra ở trước mặt lại không thể thu được, cái này thật sự không có thiên lý mà.

    “Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác, không cần lãng phí tinh lực ở chỗ này”

    Lôi Đình mặc dù rất không muốn, nhưng quyết đoán rời đi.

    Theo như Lôi Đình phân tích, không trả giá thảm trọng tuyệt đối không cách nào nhận được hoàng kim chiến giáp này.

    Hiện tại đang ở Trầm Nguyệt Cổ Quốc, vì một hoàng kim chiến giáp mà đi mạo hiểm, căn bản không đáng giá chút nào, bởi vì nơi này có rất nhiều đồ trân quý.

    Đường hầm địa cung rắc rối phức tạp, Lôi Đình mang theo Tần Thiên di chuyển cẩn thận, ở một khúc cua, Tần Thiên phát hiện một chưởng ấn, đường vân hợp thành bốn chữ ‘Đại Đại tự nhiên”

    “Tìm quanh đó xem sao, nhìn xem có còn chưởng ấn như thế này nữa không”

    Lôi Đình hai mắt nhìn kỹ, bình tĩnh như hắn cũng hiển lộ vẻ khiếp sợ.

    “Này … này …. Là đường văn chi thân trong truyền thuyết sao? Cao thủ đạt tới cảnh giới gì, mới có thể đem bản thân luyện đến hồn nhiên thiên thành?”

    Tần Thiên nghi hoặc nói: “Người lưu lại chưởng ấn này rất lợi hại phải không?”

    Lôi Đình sợ hãi than: “Đâu chỉ là lợi hại, mà chính là khủng bố. Ta đến bây giờ còn chưa từng nghe nói qua, trên đời này còn tồn tại cao thủ như thế này. Quả thực Khởi Nguyên đại lục khác xa so với cùng nơi khác”

    Tần Thiên cười cười, không nói gì, hiện tại cảnh giới của hắn quá thấp, căn bản không muốn suy nghĩ quá nhiều.

    “Nơi này còn có một cái nữa”

    Trải qua một phen tìm kiếm, hai người lại tìm thấy một chưởng ấn khác, là nằm ở một khúc cua.

    “Đi theo hướng chưởng ấn, tất có thu hoạch”

    Tần Thiên cùng Lôi Đình cẩn thận tìm tòi, cách mỗi một hai trăm trượng, liền có thể phát hiện một cái chưởng ấn, chỉ dẫn cho hai người đến chỗ sâu trong địa cung.

    “Ngươi có phát hiện không, tầng thứ hai này khác với tầng thứ nhất, số lượng cung điện ít hơn nhiều. Chúng ta di chuyển lâu rồi, vậy mà chỉ phát hiện một tòa hoàng kim cổ điện, ẩn giấu một thanh linh khí”

    Giờ phút này, hai người đã không đuổi kịp Cổ lão tam.

    Tầng thứ hai địa cung này mặc dù hung hiểm, nhưng chỉ cần không đụng vào những thứ trong thạch thất, chỉ việc theo thông đạo tiến về phía trước, nguy hiểm tương đối rất nhỏ.

    Đột nhiên, Tần Thiên dừng bước, kéo kéo tay Lôi Đình.

    “Phía trước có nguy hiểm, khu vực này khác với nơi khác”

    Lôi Đình nhìn về phía trước, trái phải đều có một lối đi, tạo thành khu vực hình thoi, hình như bên trong ẩn giấu hung thú thái cổ.

    Lôi Đình phát ra một cổ dò xét, vừa mới tiến tới gần liền bị xét nát, còn có một cổ sát khí hung mãnh nghịch hướng đuổi theo, muốn cắn nuốt thần thức Lôi Đình.

    Gầm nhẹ một tiếng, Lôi Đình vung tay phải đánh ra một quyền, lôi điện quấn trên cánh tay hóa thành lôi kiếp lực, nhất cử đem sát khí này phá hủy.

    Cảm ứng được lôi kiếp lực, khu vực hình thoi kia đột nhiên bắn ra tia sáng yêu dị, một con viễn cổ hung thú như ẩn như hiện từ từ ngưng tụ trên không trung, nhìn qua rất cách xa mà kinh khủng, thật giống như ở một thời không nào đó, khóa chặt hai người ngoại lai là Lôi Đình và Tần Thiên.

    Tần Thiên trái tim có chút lạnh giá, theo bản năng lui về phía sau Lôi Đình, thấp giọng nói: “Đây là thứ đồ chơi gì vậy, dĩ nhiên làm cho tâm thần ta run rẩy”

    Lôi Đình sắc mặt cũng ngưng trọng, trầm giọng nói: “Đồ chơi này rất kinh khủng, có điểm giống như là hung thú viễn cổ ở thời không khác, nhưng nó lại trấn thủ ở nơi này, bởi thế cho chúng ta một loại cảm giác xa xôi là vậy.

    Tần Thiên ngạc nhiên nói: “Một hung thú viễn cổ ở thời không khác, lại có thể trấn thủ ở nơi này? Điều này sao có thể được?”

    Lôi Đình cười khổ, nói: “Thái cổ vũ trụ không gì không có, cái này tính là gì. Trước hết, chúng ta rời đi nơi này, lấy thực lực chúng ta ở chỗ này là không thể xông vào được”

    Tần Thiên chần chờ, nói: “Ta có thể cảm ứng được phía trước có thứ tốt, cứ như vậy rời đi thật sự có chút đáng tiếc a”

    Lôi Đình khuyên nhủ: “Nơi này có hung thú viễn cổ thủ hộ, khẳng định có ẩn giấu vật cực kỳ bí mật, nhưng cũng không thể lấy được một cách dễ dàng đâu”

    Tần Thiên nhìn khu vực hình thoi phía trước, Bất Tử chi tâm khẽ nhảy lên, muốn hắn đi tới đó.

    “Ta nghĩ là muốn thử một lần, ngươi chờ ta ở đây”

    Lôi Đình kinh ngạc nói: “Ngươi xác định?”

    Tần Thiên vuốt vuốt cằm, chậm rãi hướng phía trước đi tới.

    Lôi Đình thấy thế, hơi chút chần chờ, ngay sau đó liền đuổi theo, nhưng bị Tần Thiên ngăn lại.

    “Không nên theo, cứ ở nguyên tại chỗ chờ ta”

    Tần Thiên ngữ khí không thỏa hiệp, tràn đầy tự tin.

    Thông đạo khu vực hình thoi được phân thành hai phía trái phải, Tần Thiên chọn đường bên phải đi tới, đi về phía trước khoảng chừng tám mươi trượng, liền hiện ra một ngã rẽ.

    Tần Thiên rẽ trái, hướng vị trí trung tâm khu vực hình thoi tiến tới gần.

    Ở hai bên phía trên lối đi đều là thạch bích, có một đạo hồng ảnh đang di động, thật giống như tại bên trong thạch bích có ẩn giấu hung thú vậy, Tần Thiên đi tới, hồng ảnh kia liền đuổi theo, trong lúc đó vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

    Hồng ảnh kia nhìn qua giống như huyết miêu, hình thể khoảng một trượng, một đôi mắt màu đỏ sậm lộ ra hung quang, mặc dù ngăn cách bởi thạch bích, nhưng cũng có thể làm cho Tần Thiên toàn thân tê dại.

    Chậm rãi đi tới, Tần Thiên cẩn thận lưu ý thạch thất ở hai bên, dõi mắt nhìn lại có ít nhất 120 gian thạch thất, trên cửa của mỗi thạch thất đều được đánh số.

    Tần Thiên cật lực đi tới, mỗi một bước đều hao phí rất nhiều lực lượng, tại trong hư không ngưng tụ một cổ áp lực siêu nặng không nhìn thấy, nặng như núi vậy, đè lên người Tần Thiên.

    Cái thông đạo cũng không dài lắm, chỉ vẻn vẹn khoảng mười trượng mà thôi, phía trước là một ngã tư, ở đó chính là trung tâm khu vực hình thôi.

    Tần Thiên toàn lực thúc dục Cửu Huyền tâm pháp, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn lưu động, thanh âm truyền ra như trường giang đại hải, chống lại áp lực siêu nặng này.

    Tần Thiên nhìn thạch thất hai bên, trừ việc đánh số khác nhau ra, nhìn không ra có điểm khác biệt gì, nhưng phía sau mỗi một cửa đá, đều hiển lộ ra một cổ hấp dẫn không hiểu, hấp dẫn Tần Thiên đi tìm bí mật.

     
  4. AHIP

    AHIP Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    4/10/11
    Bài viết:
    104
    Được thích:
    2
    CỬU VỰC TÀ HOÀNG
    [B][FONT=garamond]t/g: tâm mộng vô ngân[/FONT][/B]

    -- o0o --



    Chương 108: Một thủ ấn khác

    dịch: A Híp
    nguồn: banlong.us




    Tần Thiên cắn răng kiên trì, không nhúc nhích.

    Loại hấp dẫn này cực mạnh, đổi lại là những người khác khẳng định chịu không nổi, nhưng Tần Thiên có Bất Tử chi tâm, người bình thường không thể sánh bằng, so sánh sự nhẫn nại mạnh hơn rất nhiều so với người thường.

    Cước bộ trầm trọng, Tần Thiên khó nhọc tiến lên phía trước, ước chừng được mười trượng đã hao phí của hắn một nén nhang công phu, cuối cùng toàn thân mồ hôi như mưa, bằng vào ý chí lực vô cùng kiên định, rốt cục cũng đi tới vị trí trung tâm khu vực hình thoi.

    Tại giao lộ ngã tư, nhân sinh lần lượt thay đổi.

    Tần Thiên mệt mỏi thở không ra hơi, nơi này đối với hắn mà nói, quả thực rất quỷ dị.

    Nhưng, Tần Thiên có điều không rõ, bởi vì tu vi của hắn cực thấp, nên nhận được ảnh hưởng cũng không lớn.

    Nếu đổi lại là Lôi Đình, một thân tu vi cao thâm, sẽ bị hoàn cảnh đặc thù ở nơi này giam cầm.

    Khu vực hình thoi này nhìn thì có vẻ yên lặng, trên thực tế hung hiểm khó lường.

    Lúc nãy Tần Thiên không để cho Lôi Đình đi theo, là tương đối sáng suốt.

    Nhìn bốn phía, Tần Thiên dụng tâm cảm thụ sự lưu chuyển của thân thể, Bất Tử chi tâm đập lên rất nhỏ, cũng không mãnh liệt, nhưng hẳn là có đồ vật nào đó đang hấp dẫn nó.

    Đột nhiên, Tần Thiên lại thấy được tiêu ký chưởng ấn kia, là ở vị trí bên phải cách một khoảng không xa, gần sát một gian thạch thất.

    Tần Thiên cắn răng đi về phía trước, đi tới bên cạnh gian thạch thất kia, kết quả phát hiện trên cửa của thạch thất còn có một chưởng ẩn tinh xảo, chưởng ấn này so với nhìn thấy cái trước kia hoàn toàn bất đồng.

    Cái chưởng ấn này hết sức mảnh khảnh, khắc sâu vào đá khoảng ba phân, chưởng văn quanh co khúc khuỷu, thật cẩn thận phân biệt mới thấy được nó có hình dạng chữ viết.

    “Đại Đạo chí giản! Đại Đạo tự nhiên, dĩ nhiên là hai loại khác nhau”

    Chưởng ấn mảnh khảnh để lại bốn chữ cổ ‘Đại Đạo chí giản’, còn chưởng ẩn mơ hồ thì lưu lại bốn chữ ‘Đại Đạo tự nhiên’, hai chữ trước giống nhau, hai chữ sau bất đồng, ý tứ cũng khác biệt rất nhiều.

    Nhìn cửa đá, Tần Thiên không có vọng động, sau một hồi cảm ứng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

    “Gian thạch thất này ngoài hai loại chưởng ấn đặc thù kia, ta không thể nảo cảm ứng được bất cứ dị thường nào, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?”

    Nhắm mắt lại, Tần Thiên buông lỏng toàn thân, dụng tâm thể hội tâm linh, từ từ xoay người hướng một hướng khác bước đi.

    Đột nhiên, Tần Thiên dừng bước, mở mắt, phát hiện mình đã đứng bên ngoài một gian thạch thất.

    Cửa đá cao ngang bằng Tần Thiên, một đạo hồng ảnh vặn vẹo biến hình hiện lên trên cửa đá, đang giương nanh múa vuốt về phía Tần Thiên, tựa như muốn đem hắn xé nát tan tành.

    Tần Thiên theo bản năng lùi về phía sau một bước, ánh mắt híp lại nhìn cửa đá, ngoại trừ hồng ảnh này ra, trên cửa đá còn có một khô lâu nữa, tản mát ra huyết quang.

    Tần Thiên có điểm hít thở không thông, loại huyết quang này xâm hồn thực phách, làm hắn cảm thấy cực độ bất an.

    Bên trong gian thạch thất không hiểu này, rốt cục là có ẩn giấu cái gì.

    Trầm mặc chốc lát, Tần Thiên từ từ khôi phục tĩnh táo, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để tiến vào bên trong gian thạch thất kia.

    Hồng ảnh giương nanh múa vuốt, huyết khô lâu xâm hồn thực phách, hai loại phòng ngự này quả thực hung hiểm khó lường, Tần Thiên mặc dù có thái cổ bất diệt thể, cũng không ý nguyện nếm thử.

    Song, Tần Thiên suy nghĩ hồi lâu, ngoại trừ xông vào thì không còn cách lựa chọn nào nữa, chỉ có thể đánh cuộc một keo mà thôi.

    Tần Thiên thật cẩn thận tiến tới gần, quay đầu tránh huyết khô lâu kia, đưa tay dùng sức đẩy cửa đá, kết quả không một chút nhúc nhích nào, ngược lại bị hồng ảnh xâm nhập, song chưởng huyết nhục mơ hồ, một lực lượng kinh khủng đánh bay Tần Thiên chỉ trong nháy mắt, hung hăng va đụng lên trên thạch bích, trong miệng phát ra âm thanh mắng to.

    Nhìn song chưởng bị thương nặng, Tần Thiên kêu lên đau đớn, hai tay nổi lên một cổ quang hoa xanh biếc, huyết nhục mấp máy, trong nháy mắt khôi phục lại như ban đầu.

    Hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt hắn lộ vẻ không phục, đi tới cửa đá lần nữa, sau khi cẩn thận quan sát một hồi, nhanh chóng xuất thủ đẩy cửa đá, kết quả cửa đá phát ra âm thanh tư tư, lộ ra một khe hở nhỏ.

    “Ngao …”

    Kêu đau một tiếng, Tần Thiên nhanh chóng đánh ra, một lần nữa song chưởng huyết nhục mơ hồ.

    Lúc này, khô lâu trên cửa đá đột nhiên bắt ra một đạo huyết quang, nhắm trái tim Tần Thiên mà thẳng tiến.

    Thất thải chợt lóe, tại trên người Tần Thiên nổi lên một đạo tia sáng hoa mỹ, đó chính là thánh huyết chi quang hiển lộ ra từ trong huyết dịch, thất thải rực rỡ, chống lại huyết sát trớ chú do khô lâu phát ra.

    Cái đầu khô lâu màu đỏ sậm trên cửa đá dị thường quỷ dị, có huyết sát trớ chú lực, người không biết lai lịch hơi không cẩn thận sẽ hồn phi phách tán, chết oan chết uổng.

    Tần Thiên cũng không biết chuyện này, nhưng tại trong cơ thể hắn Thất Thải thánh huyết cảm ứng được huyết sát trớ chú lực, biết đồ chơi kia vô cùng đáng sợ, vì vậy tự động triển khai phòng ngự, lấy thánh huyết lực để giải quyết huyết sát trớ chú lực, làm cho hắn thoát được một kiếp.

    Một lần nữa vọt tới gần cửa đá, Tần Thiên toàn lực thôi động cửa đá, cố nén sự thống khổ huyết nhục mơ hồ, quyết đoán đẩy cửa đá ra, vọt vào trong.

    Mới vào bên trong thạch thất, từng đạo huyết sắc quang trụ bổ vào trên người hắn, lực ăn mòn kinh khủng gặm nhấm thân thể hắn, khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết từ tận tâm can.

    Cửa đá tự động đóng lại, hồng ảnh trước kia ở bên trong thạch bích, giờ phút này đi ra từ trong thạch bích, hóa thành một huyết miêu khổng lồ, quơ quơ miêu trảo lóng lánh, hướng không trung vung lên, tức thì năm đạo quang trụ màu đỏ máu buông xuống, tất cả đều nhắm trên người Tần Thiên mà oanh tạc.

    Nhưng quang trụ này ẩn chứa huyết sát chi khí cực kỳ khủng bố, ăn mòn huyết nhục, có lực hủ mục gân cốt.

    Tần Thiên trước đó không có chút chuẩn bị nào, vừa mới vào liền gặp phải oanh giết liên miên không ngừng, huyết nhục toàn thân nứt ra, cho dù Thái Cổ bất diệt thể cũng không chịu nổi.

    Gào thét một tiếng, cái đầu Tần Thiên thiếu chút nữa bị một trảo của huyết miêu bổ ra, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm con quái thú này, hoàn toàn quên mất thực lực của song phương khác biệt rất nhiều, theo bản năng hướng nó phóng đi.

    Cười một tiếng quái dị, huyết miêu cũng không tránh không né, miêu trảo hàn quang sắc bén giơ lên, chuẩn vị một chiêu kết liễu tính mạng Tần Thiên.

    Tần Thiên tâm thần chấn động, cảm ứng nhạy cảm được nguy hiểm, hàn quang trong mắt lóe ra, đột nhiên tế ra ngọc quan tại trong khí hải.

    Đây là Bất Tử chi tâm mượn thân thể Tần Thiên, lấy lực huyền diệu thúc động đến ngọc quan, cũng không phải là lực của Tần Thiên.

    Thái Cổ bất diệt thể giờ khắc này đang khôi phục toàn diện, những vết thương, huyết nhục trên người Tần Thiên tự động trở lại như cũ.

    Khi ngọc quan xuất hiện, một cổ lực kinh khủng chấn nát hư không, khóa chặt huyết miêu, khiến nó không chỗ ẩn núp.

    Nhìn ngọc quan bay tới, huyết miêu phát ra tiếng rống nóng nảy, không ngừng quơ miêu trảo phóng ra từng đạo quang trụ huyết sắc, đánh lên ngọc quan, cố gắng đem nó chấn vỡ.

    Nhưng kết quả làm cho nó kinh ngạc, ngọc quan ổn định như núi thái sơn, khi tới sát gần huyết miêu liền đột ngột phình to lên, thoáng cái đè huyết miêu xuống dưới, nháy mắt biến thành bụi bặm, không tồn tại.

    Sau đó, ngọc quan bay lên, quanh quẩn trên đầu Tần Thiên, hàng vạn khí quang tự động phủ xuống, tạo thành một phòng ngự quang tráo, bảo vệ an toàn Tần Thiên.

    Thạch thất rất lớn, mênh mông như biển vậy, một cái trận pháp tự động vận hành huyền phù ở bên trong gian thạch thất, nơi xa xa là tinh hà vũ trụ, nhìn qua như mộng như ảo.

    Tần Thiên nhìn một màn này, cả người sợ đến ngây người.

    Theo như hắn phán đoán, diện tích của thạch thất này không quá mười trượng, nhưng cảnh tượng bày ra trước mắt, là vô cùng mênh mông, giống như liên thông với tinh không.

     
  5. AHIP

    AHIP Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    4/10/11
    Bài viết:
    104
    Được thích:
    2
    CỬU VỰC TÀ HOÀNG
    [COLOR=#800000][B][FONT=garamond]t/g: tâm mộng vô ngân[/FONT][/B][/COLOR]

    -- o0o --



    Chương 109: Tiên nhân bất độ

    dịch: A Híp
    nguồn: banlong.us





    Một cái trận pháp tự động vận hành huyền phù giữa không trung, thật giống như một góc tinh hà, vừa lúc ngăn cản thông đạo tinh không.

    Tần Thiên lúc này đã khôi phục lại như ban đầu, nhìn không thấy một vết tích bị thương, ngọc quan trên đỉnh đầu chậm rãi tiến tới gần, ánh mắt rơi trên một cái ngọc thai ở khu vực trung tâm trận pháp.

    Ngọc thai kia toàn thân trong suốt, lộ ra tử quang nhàn nhạt, nhìn qua hết sức bất phàm.

    Nhưng, trên ngọc thai thì không có vật gì, tựa hồ bản thân nó là một chí bảo vậy.

    Tần Thiên dời ánh mắt đi, đánh giá trận pháp trước mắt, Bất Tử chi tâm khẽ nhảy lên, Trí Tuệ chi âm vang vọng trong đầu.

    Quan sát một lúc, chân khí trong cơ thể Tần Thiên liền xuất hiện vận chuyển dị thường, dĩ nhiên nhất nhất đối ứng với trận pháp trước mắt kia.

    Tần Thiên rất ư là khiếp sợ, ngay khi hắn còn không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên tại trong đầu hiện lên Cửu Huyền tâm pháp.

    Linh quang chợt lóe, Tần Thiên lúc này hiểu được.

    Bản thân tu luyện Cửu Huyền tâm pháp chính là dung hợp Khởi Nguyên chi đạo cùng với Tạo Hóa thuật, trong đó liên quan đến lĩnh vực trận pháp, bất quá tu vi của hắn hiện tại quá thấp, còn chưa có tư cách tu luyện.

    Tình huống trước mắt, trận pháp nơi này tạo áp lực đến hắn, khiến cho hắn chạm đến một phần nội dung trung hậu kỳ trong Cửu Huyền tâm pháp, bắt đầu đối với trận pháp có lĩnh ngộ nhất định.

    Lĩnh ngộ chốc lát, trên mặt Tần Thiên lộ mỉm cười, thân thể bay lên không trung, vận chuyển ở tốc độ cao nhanh chóng xuyên qua lại trong trận pháp.

    Sau một thời gian, Tần Thiên trở về, miệng thầm mắng: “Cái quỷ trạn này quá vô sỉ rồi, lại muốn tại trong một thời gian quy định, phải chuyển động liên tục 108 lần, mới có thể tiến nhập mắt trận”

    Tần Thiên nắm giữ phương pháp phá trận, nhưng trận pháp này làm cho người ta có chút ăn không tiêu.

    Một trăm lẻ tám lần a, chỉ cần lặp lại 108 lần đủ để làm hộc máu, vậy mà nó còn có quy định phải trong một thời gian nhất định phải hoàn thành, cái này không phải cố ý làm tổn hại người ta sao?

    Tần Thiên có chút bất đắc dĩ, đem tổ tổng mười tám đời của người bày trận này ra mắng chửi một lần, cuối cùng chỉ có thể cắn răng tiếp tục mà thôi.

    Một lần thất bại không tính là thất bại, hai lần thất bại còn có thể lặp lại, ba lần thất bại ý chí chiến đấu không giảm, bốn lần thất bại mắng tổ tông mười tám đời người bày trận.

    Năm lần thất bại, sáu lần thất bại … hai mươi lần, … năm mươi lần, làm hắn thiếu chút nữa giận điên lên.

    Đứng ở lối vào, Tần Thiên cắn răng, cái quỷ trận này không tính là phức tạp, nhưng phương pháp phá trận thật sự quá tổn hại người mà.

    Tần Thiên trước sau thử qua năm mươi lần, mỗi một lần sai cũng tích lũy được một chút, thủy chung không cách nào tại trong thời gian quy định, hoàn thành 108 lần cả đi lẫn về.

    “Là thực lực ta không đủ, hay là trận pháp này có điểm ảo diệu khác?”

    Sau khi tức giận, Tần Thiên bắt đầu hồi tưởng, đem các loại khả năng suy diễn, cuối cùng cho ra một cái kết luận, trận pháp trước mắt thâm ảo hơn xa xa trong tưởng tượng của hắn.

    “Ta nếu có thể nắm giữ ảo diệu của trận pháp này, sau này tu luyện xong, mặc cho cao thủ cửu đại phái ở bên ngoài tức giận đến râu tóc dựng ngược, mà cũng không làm gì được ta”

    Nghĩ tới đây, Tần Thiên quyết định, nhất định phải học trận pháp thành công, bởi vì nó thật sự là hãm hại người ta.

    Tĩnh tâm ngưng thần, Tần Thiên không vội phá giải trận pháp, ngược lại dụng tâm quan sát kết cấu, cách vận hành trận pháp.

    Đây là một loại thể nghiệm khô khan, Tần Thiên từ từ nhập thần, không cách nào tự kiềm chế.

    Thời gian không biết trôi qua bao lâu, tại trong đầu Tần Thiên xuất hiện tiếng tiêu nhàn nhạt, một thiếu nữ ngồi trên mặt trăng hiện lên tại trong đầu hắn.

    Một khắc kia, Tần Thiên linh quang chợt lóe, thân thể phiêu phiêu, cả người đang ở giữa không trung nhảy múa, thỉnh thoảng ở phía tây, thi thoảng ở hướng đông, trong vô tình, xuyên qua trận pháp, tiến vào mắt trận, đi tới bên ngọc thai.

    “Ha ha … thật là đạp thiết hài vô mịch xử, hoàn toàn không uổng phí thời gian”

    Tần Thiên xoay người lại, nhìn trận pháp này, cảnh tượng bất đồng.

    Cẩn thận lưu ý, Tần Thiên từ từ tỉnh lại, ở bên ngoài trận pháp này căn bản là nhìn không thấu, chỉ có nhìn lại từ bên trong, mới có thể thấy rõ toàn cảnh, lĩnh ngộ huyền bí ở trong đó.

    Tại trong đầu Tần Thiên Trí Tuệ chi âm bắt đầu vang vọng, cả trận pháp biến thành một tinh vân thiểm quang, từ từ hiện lên ở chỗ sâu trong não của hắn.

    Khi Tần Thiên lĩnh ngộ hoàn toàn, tinh vân tại trong đầu biến ảo thành một trận phù, tiến vào thức hải của hắn.

    Chân mày nhảy lên, Tần Thiên từ trong trầm tư tỉnh lại, lẩm bẩm: “Nguyên lai trận pháp này có tên là Tiên Nhân Bất Độ, không trách nó lợi hại như vậy”

    Xoay người, Tần Thiên nhìn ngọc thai, phía trên không có vật gì, cảm giác có chút kỳ quái.

    Ngọc thai không lớn lắm, ước chừng một mét vuông.

    Tần Thiên đi tới gần nhìn kỹ hồi lâu, nhưng bản thân ngọc thai này hoàn toàn trong suốt, trong suốt lóe sáng, nhìn không ra bất cứ dị thường nào.

    Tần Thiên hơi chần chờ một chút, đưa tay phải vuốt ngọc thai, đột nhiên sưu một tiếng vội vã thu tay lại, trong miệng mắng không dứt.

    Nhìn kỹ, tất cá các ngón tay tay phải Tần Thiên đều bị tróc da bong thịt, máu tươi không ngừng rớt trên ngọc thai, huyết dịch bảy màu làm cho trên ngọc thai vốn không có vật gì từ từ hiện lên một quyển sách.

    Đó là một quyển sách rất mỏng, vốn vô hình vô sắc, nhìn không thấy, nhưng vô cùng sắc bén, dễ dàng cắt đứt ngón tay của hắn.

    Thất Thải thánh huyết của hắn rất cổ quái, coi như hai tay bị chặt đứt, máu cũng sẽ không chảy ra.

    Nhưng tình huống trước mắt có điểm cổ quái, chỉ mới cắt nát ngón tay, Thất Thải thánh huyết liền rơi xuống trên ngọc thai, đây chắc là có liên quan đến quyển sách kia.

    Giờ phút này, quyển sách kia đang hút lấy Thất Thải thánh huyết, từ từ bắn ra quang thải, chậm rãi bay lên trên ngọc thai, trên mặt bìa hiển lộ ra một chữ ‘Hồn’

    Tần Thiên có chút nghi ngờ, chữ ‘Hồn’ này là đại biểu cho cái gì nhỉ?

    Trong trầm tư, quyển sách kia hút sạch Thất Thải thánh huyết chảy xuống từ Tần Thiên, hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt chui vào lòng bàn tay phải của hắn.

    “Đây là …”

    Tần Thiên ngơ ngác nhìn lòng bàn tay, một chữ “Hồn” nho nhỏ hiện lên rất rõ tại trong lòng bàn tay của hắn.

    Chữ hồn này rất kỳ lạ, khi Tần Thiên đưa ánh ánh chuyên tâm nhìn, nó hóa thành vô số ký tự, từng chữ một hiện lên trong đầu của hắn.

    Khi mà Tần Thiên dời ánh mắt đi, nó lại khôi phục nguyên dạng, ẩn trong lòng bàn tay.

    “Truy hồn chi đạo, Tỏa Hồn thuật, phương pháp Liệp Hồn, Luyện hồn chi diệu. Đây là Liệp Hồn chân kinh!”

    Vẻ mặt hắn cực kỳ khiếp sợ, không nghĩ tới quyển sách vô hình ở trên ngọc thai này, dĩ nhiên là chân kinh Liệp Hồn danh chấn thiên hạ của Trầm Nguyệt Cổ Quốc. Cái này là bảo vật vô giá a, nghe nói tại Thái cổ vũ trụ cửu đại tinh vực, tổng cộng cũng chỉ có mấy Liệp Hồn thiên sư mà thôi, tất cả bọn họ đều tu luyện Liệp Hồn chân kinh.

    Trong số đó, vị Liệp Hồn thiên sư cuối cùng, vì tuổi già nên quy ẩn ở bên trong Trầm Nguyệt Cổ Quốc, vì thế Liệp Hồn chân kinh cũng ở nơi này.

    Liệp Hồn chân kinh rất kỳ lạ, mắt thường căn bản là nhìn không thấu, trừ phi luyện thành thiên nhãn.

    Mà trong kinh thư lại không có một chữ, hoàn toàn là một quyển vô tự thiên thư, người không hữu duyên là không cách là tu luyện cùng lĩnh ngộ nó được.

    Tần Thiên hắn bởi vì có Thất Thải thánh huyết, khiến cho Liệp Hồn chân kinh hiển hiện ra, do đó dung nhập vào trong lòng bàn tay của hắn, biến thành một chữ “Hồn”, đây là điểm rất có ý tứ.

    Giờ phút này, Tần Thiên còn chưa tu luyện Liệp Hồn chân kinh, chữ “Hồn” này thật sự cũng không có tác dụng quá lớn.

    Theo tu vi của hắn ngày càng tinh tiến, chữ “Hồn” trong lòng bàn tay này sẽ trở nên càng thần kỳ hơn, càng ngày càng thần bí, có được lực lượng quỷ thần khó lường, để truy hồn, tỏa hồn, liệp hồn.

     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)