Võng Du Hồng Anh Ký - Chương 43 - Đông Giao Lâm Công Tử

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hồng Anh Ký
    Chương 21: Lại một cao thủ
    Dịch giả: Tà Dương

    Trong trò chơi có rất nhiều võ công phụ trợ, như sở học Phân Quang Thác Ảnh của A Phi, còn có một ít loại phụ trợ sinh hoạt, như thuật chế độc, thuật chế thuốc, thuật cưỡi ngựa. Có một ít võ công phụ trợ có thể có cũng có thể không, được quyết định bởi niềm yêu thích của người chơi. Chẳng hạn một số người chơi nữ yêu thích làm trang phục, như vậy nàng có thể học thuật may vá, có người yêu thích ăn vặt và tìm kiếm mỹ thực, như vậy họ có thể lựa chọn thuật làm bếp.

    Có giá trị nhất chính là phụ trợ võ công, có một loại là thuật ngự kiếm, có thể tăng cường uy lực cũng như tốc độ xuất kiếm, là phụ trợ được hoan nghênh nhất trong trò chơi. Mà phụ trợ võ công mà Trường Thương Môn tôn sùng nhất, chính là thuật múa thương, gia tăng tốc độ cùng uy lực khi xuất thương, đương nhiên hiện tại cũng chưa có người nào học qua.

    Về phần phụ trợ tu vi nội công lại càng ghê gớm. Mọi người đều phải tu luyện nội công, bởi vì họ không phải là Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung người ta không có nội lực nhưng chỉ bằng một thanh kiếm có thể chọc thủng mắt mười mấy người, còn người chơi mà không có nội lực thì ngay cả con lợn rừng cũng khó mà đối phó.

    Mọi người đều biết, tác dụng của nội công phi thường to lớn. Nếu ngươi có thể tìm được phụ trợ nội công, sẽ có thể tăng cường tu vi nội công một mảng lớn, đồng thời cũng kéo giãn ưu thế với người chơi khác. Ngay khi mà mọi người còn đang đau khổ tìm kiếm môn phụ trợ võ công này, thì Vân Trung Long đã bằng Tử Hà Thần Công cùng môn phụ trợ nội công kéo giãn một khoảng lớn với các người chơi khác.

    Hắn vừa một mình đối phó với Song Đao và Phong Tín Tử, võ công hai người kia cũng xem như là đỉnh cấp trong các người chơi, tu vi nội công của bọn họ chắc chắn sẽ không tệ. Dù là thế, hai người này liên thủ vẫn kém Vân Trung Long một bậc, có thể thấy được nội công của Vân Trung Long đáng sợ như thế nào.

    Vân Trung Long trước mặt hơn mười vạn người lộ ra tu vi nội công khủng bố, nhất thời chấn nhiếp toàn trường. Song Đao cùng Phong Tín Tử có tâm muốn phản bác, nhưng hiện thực vẫn ở đó, lúc trước bọn họ đã giao thủ qua, biết Vân Trung Long lợi hợi ra sao. Cao thủ mạnh nhất của đại môn phái trong trò chơi, cũng không phải là nói đùa.

    - Thành Mạt Lăng là địa bàn của ai thì cũng không quan trọng. Đệ tử phái Hoa Sơn các ngươi giết đệ tử phái Ma Sơn, lại còn xuất thủ ngay trong gia môn. Vân Trung Long ngươi võ công cao cường, có phải là muốn ỷ mạnh hiếp yếu hay không? Chuyện này ta nhìn không vừa mắt a!

    Ngay lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh từ xa xa truyền tới, mọi người đều tránh ra thành một con đường, một người ở đó từ từ đi ra, chậm rãi tiến đến căn phòng mà Vân Trung Long đang đứng.

    Khoảng cách của hai người không phải là nhỏ, nhưng mà nội công của người nọ cũng rất cao, mặc dù không rung động lòng người như Vân Trung Long, nhưng ít nhất tất cả mọi người đều vẫn có thể nghe được. A Phi chớp chớp mắt, nhìn thấy rất rõ người đang đi tới, cũng không cần hắn nói ra tên của người nọ, bởi vì tất cả đệ tử phái Ma Sơn đã bắt đầu hoan hô.

    - Đại Kiếm Thần!

    - Là Đại Kiếm Thần!

    - Hai đại cao thủ trong trò chơi!

    - Oa, hôm nay thật đặc sắc!

    Hai người được xưng mạnh nhất trong trò chơi, cuối cùng đều đã lộ diện tại thành Mạt Lăng. A Phi nhìn bóng lưng Đại Kiếm Thần, không nhịn được mà cảm khái vạn phần. Lúc trước hắn không biết người này lợi hại, bởi vậy ngồi chung một cái xe ngựa cũng không có cảm giác gì, hiện tại Đại Kiếm Thần người ta xuất hiện cũng vạn chúng chú mục, hắn mới cảm giác được khoảng cách chênh lệch giữa người chơi đỉnh cấp với một gã tân thủ. Chẳng qua hắn lại suy nghĩ, không nghe nói Đại Kiếm Thần là người phái Ma Sơn a, đại sư huynh phái Ma Sơn là Song Đao, lấy tu vi của Đại Kiếm Thần, nếu như ở phái Ma Sơn, đã sớm là đại sư huynh rồi.

    Quay đầu nhìn lại Kim Hoàn Đao, thấy hắn cũng đang rất kích động nhìn Đại Kiếm Thần, hiển nhiên là không để ý đến mình. Vì thế hắn đành gọi cho Lạc Nhật.

    Lạc Nhật trả lời cực nhanh:

    - Làm sao, nhìn tuyệt đỉnh cao thủ đi!

    - Ngươi cũng ở đây?

    A Phi ngạc nhiên nói. Gia hỏa này không phải nói là không đến hay sao?

    - Đương nhiên, hai đại cao thủ quyết đấu, có thể không tới sao?

    - Ta hỏi ngươi a, Đại Kiếm Thần này lai lịch thế nào, vì sao lại xuất đầu giúp phái Ma Sơn chúng ta?

    Lạc Nhật trả lời:

    - Ha ha, ngươi là người mới, tất nhiên không biết chuyện này. Lai lịch của sư phụ Đại Kiếm Thần thì không biết, nghe nói có chút liên quan đến Linh Thứu Cung.

    - Linh Thứu Cung, Linh Thứu Cung của Thiên Sơn Đồng Mỗ kia?

    A Phi cực kỳ kinh hãi. Đây chính là một môn phải ẩn a!

    - Không sai. Chẳng qua đây cũng chỉ là nghe nói.

    Lạc Nhật nói.

    A Phi suy nghĩ một lúc rồi nói:

    - Hay là hắn tu luyện võ công phái Tiêu Dao?

    - Không phải.

    Lạc Nhật khẳng định nói:

    - Ít nhất là kiếm pháp không phải. Kiếm pháp của hắn rất cổ quái, có kiếm khí, vô cùng lợi hại. Nghe nói có quan hệ với Trác Bất Phàm.

    - Trác Bất Phàm nào, diễn viên quần chúng trong Thiên Long Bát Bộ kia, kiếm thần Trác Bất Phàm?

    A Phi hỏi.

    - Không sai. Giang hồ đồn đãi hắn được Trác Bất Phàm truyền thụ, học được võ công của kiếm thần. Không thấy tên hắn gọi là Đại Kiếm Thần hay sao, quả là người cũng như tên.

    Lạc Nhật khen.

    -... Ngươi nói nửa ngày rồi, hắn có quan hệ gì với phái Ma Sơn chúng ta a?

    A Phi hỏi.

    - Thiệt thòi ngươi là người phái Ma Sơn, cái này còn không biết? Đại Kiếm Thần sáng lập ra một bang hội, gọi là Huynh Đệ Hội. Hắn chính là bang chủ của Huynh Đệ Hội, mà người trong Huynh Đệ Hội, phần lớn là lấy cao thủ phái Ma Sơn làm căn cơ. Đám người Song Đao, Phong Tín Tử, Kim Hoàn Đao, Thanh phong đều là cao thủ giang hồ nhất lưu a. Hai người vừa mới giao thủ với Vân Trung Long, chính là Song Đao và Phong Tín Tử, bọn họ đều là cao thủ phái Ma Sơn có tiếng tăm lừng lẫy, chắc là ngươi đã biết.

    Lạc Nhật nói.

    Song Đao cùng Phong Tín Tử, một người là đại sư huynh Ma Sơn, một người là đại sư huynh Luyện Khí Môn. A Phi giật mình hiểu ra, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ mối quan hệ của bọn Kim Hoàn Đao với Đại Kiếm Thần. Chỉ sợ cũng vì duyên cớ này mà Đại Kiếm Thần với phái Ma Sơn có quan hệ không tệ. Không trách được sau khi hắn xuất hiện, không ít người phái Ma Sơn đều hoan hô, nghĩ đến chắc cũng vì mối quan hệ này.

    - Hơn nữa Đại Kiếm Thần cùng Vân Trung Long đều được xung hai đại cao thủ trong trò chơi. Bọn họ đánh qua không biết bao nhiêu lần, trên cơ sở là ngang sức ngang tài. Luận về tu vi thì phái Ma Sơn không có ai có thể so được với Vân Trung Long, chỉ có Đại Kiếm Thần này mới có thể sánh được. Hắn không xuất đầu thì làm gì còn ai. Kiếm pháp của Đại Kiếm Thần lợi hại, khinh công lại càng được xưng là nhất tuyệt.

    Lạc Nhật bình luận.

    - Nghe khẩu khí, ngươi có vẻ có chút tôn sùng hắn a! Làm sao lại không ủng hộ đại sư huynh của các ngươi.

    A Phi cảm giác được giọng điệu của Lạc Nhât.

    - Tiểu tử Vân Trung Long kia dù sao cũng là người của Khí tông, Kiếm tông cùng Khí tông thề bất lưỡng lập!

    Lạc Nhật trả lời.

    - Đừng lảm nhảm, nhất định là có lý do khác!

    A Phi rất quen thuộc với Lạc Nhật, biết hắn sẽ không vì cái lý do đại nghĩa lăng nhiên mà đi khinh bỉ Vân Trung Long.

    -... Vân Trung Long đẹp trai hơn ta.

    Lạc Nhật trầm mặc nửa ngày mới trả lời.

    -Uh!

    A Phi rất vừa lòng với đáp án này. Nói thật, thân là nam nhân, hắn cũng bởi vì lý do đó mà ghen tỵ với Vân Trung Long. Chẳng qua ghen tỵ thì ghen tỵ, cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến hình tượng của người ta.

    Ngay khi A Phi buôn chuyện với Lạc Nhật, Vân Trung Lòng với Đại Kiếm Thần cũng đã lảm nhảm xong. Dù sao đây cũng chỉ là một cái trò chơi, trong trò chơi lải nhải lảm nhảm gì đều là vô nghĩa, nói qua nói lại chỉ có võ công là có nghĩa. Vân Trung Long cùng Đại Kiếm Thần đầu tiên là giao lưu ngôn ngữ, rồi hai người lần lượt rút vũ khí ra, chuẩn bị đánh lộn với nhau...

    Nói là đánh lộn có chút hơi khó nghe, cũng không dúng cho lắm. Chỉ thấy Đại Kiếm Thần rút trường kiếm sau lưng ra, thanh kiếm này khác với thanh kiếm bình thường khác, mũi kiếm cực rộng. Mà khi hắn vận nội lực, một đạo kiếm khí từ mũi kiếm bay ra, lại còn lắc lư như vật còn sống.

    Mọi người khinh hãi hô một tiếng:

    - Kiếm khí!

    Mà Đại Kiếm Thần cũng không ngừng lại, hắn vừa nói chuyện vừa đi thẳng về hướng Vân Trung Long đang đứng. Đợi khi hắn rút kiếm ra, bước chân bỗng nhiên nhanh hơn, thân ảnh vụt chớp, xoẹt cái hắn đã vượt qua hơn mười trượng, trường kiếm như nước, hướng về Vân Trung Long mà bao phủ.

    - MK, nhanh vậy!

    - Tuyệt học khinh công đi!

    Mọi người đều kinh hô. Có người nói đây là Lăng Ba Vi Bộ, có người thì phản bác rằng sở trường Lăng Ba Vi Bộ không phải là tấn công đường dài, này hẳn phải là Nhất Vi Độ Giang của Thiếu Lâm. Nhưng mà lại có người phản bác Nhất Vi Độ Giang là khinh công trên đất bằng, đây hẳn phải là Thê Vân Tung của Võ Đang, không thấy Đại Kiếm Thần kia thoáng cái đã bay lên trời đó sao? Cũng có người nói là không phải, Đại Kiếm Thần cũng không phải đệ tử của ba môn phái này, làm sao có thể học được tuyệt học khinh công của ba phái này chứ?

    Tóm lại là mặc cho người khác nói thế nào thì nói, khinh công của Đại Kiếm Thần cũng khiến mọi người bị chấn kinh. Hắn đã giao thủ với Vân Trung Long. Trường kiếm trong tay, kiếm quang như nước, nhịp bước chân thay đổi lại càng thêm quỷ dị. Đại Kiếm Thần đứng trên nóc nhà, vung một kiếm về phía Vân Trung Long. Kiếm pháp được Trác Bất Phàm sáng tạo quả thật khác người bình thường, vậy mà kiếm khí có thể dài đến ba tấc, chớp mắt kiếm khí tung hoành trên nóc nhà, trên không trung cũng tràn đầy bóng dáng của Đại Kiếm Thần. Mà Vân Trung Long cũng không yếu thế, hắn rút kiếm ra, một đạo khí màu tím bao phủ quanh thân, kiếm quang của Đại Kiếm Thần tiếp xúc với đạo khí màu tím kia, cả hai đều quấn lại với nhau, vậy mà không phân cao thấp.

    Đám người chơi đều yên tĩnh nín thở, tập trung tinh thần nhìn hai đại cao thủ quyết đấu.
     
    thanhla, lonnerkiller and banhdacua25 like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hồng Anh Ký
    Chương 22: Tỷ thí
    Dịch giả: Tà Dương

    Hai người phân biệt đại biểu cho người chơi có tu vi cao nhất trên giang hồ. Vân Trung Long có tu vi nội lực kinh người, kiếm pháp cũng đã đạt đến cảnh giới cao cấp, đánh đâu chắc đó, giống như là Thái Sơn. Mà kiếm pháp của Đại Kiếm Thần chính là tuyệt học, trình độ khinh công cũng hết sức kinh người, thậm chí A Phi hoài nghi cái khinh công này của Đại Kiếm Thần cũng chính là tuyệt học. Tu vi võ công khác nhau, làm cho phương thức chiến đấu của họ cũng khác nhau, nhìn trên tràng cảnh, thấy Đại Kiếm Thần di chuyển vòng quanh Vân Trung Long như một con quay.

    Hai người đều có ưu thế riêng, bởi vậy phương thức tỷ thí cũng dần dần phát sinh biến hóa. Vừa bắt đầu thì Vân Trung Long còn có thể di động vài bước chân, dùng một ít thủ đoạn khéo léo để hóa giải kiếm chiêu của Đại Kiếm Thần. Nhưng càng đánh về sau, hai người bắt đầu sử dụng bản lĩnh thật sự, Đại Kiếm Thần như gió rền mưa giật, khinh công thi triển đến cực hạn, ở trên nóc nhà, tám phần là hình ảnh của hắn, theo đó kiếm khí màu trắng càn quét bốn phương tám hướng. Mà ở bên trong vòng màu trắng này, một đoàn khí màu tím như một táng đá ngoan cố giữa những con sóng lớn, lù lù bất động. Vân Trung Long không còn di động, mà đứng yên tại chỗ múa kiếm. Nhưng khi thấy Đại Kiếm Thần công tới, liền đâm ra một kiếm, mờ mờ ảo ảo còn nghe thấy tiếng phong lôi.

    Hai người, người đến ta đi, chiêu thức tinh diệu, nội lực hùng hậu, đánh nhau quả thật là vui tai vui mắt. A Phi nhìn mà há mồm trợn mắt, thầm nghĩ đây mới là võ hiệp, đây mới là giang hồ! Như mình, học được vài cái thương pháp, giống như là mấy đòn kỹ năng trong các trò chơi truyền thống chứ không phải võ công. Võ công là thế nào? Võ học Trung Hoa truyền thống đã được suy diễn đến một loại trạng thái cực hạn. Nhiều đời truyền lại, khổ luyện công phu, đều là một loại mỹ học. Về phần võ công trong tiểu thuyết, như Lục Mạch Thần Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên..., càng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

    Lúc này đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, võ công của hai người đều có diệu chiêu. A Phi muốn hỏi Kim Hoàn Đao một vài tri thức về vấn đề này, nhưng dường như Kim Hoàn Đao vẫn đang chìm đắm vào hai ngươi luận võ kia, nên đối với câu hỏi của A Phi cũng không nghe thấy. Vì thế hắn chỉ có thể chuyển sang người khác.

    Không thể không nói, đỉnh cấp cao thủ tỷ thí, quả thật là có lực hấp dẫn. A Phi gửi tin nhắn cho mấy người bạn tốt như Lạc Nhật, Kính Trung Nhân, Thủy Trung Nguyệt, còn có cả Tứ Nhĩ Nhất Thương, vậy mà đều không ai trả lời. Hắn còn biết Thanh Phong với Truy Vân, nhưng không quá quen thuộc, cho nên cũng không đi quấy rầy người ta, phỏng chừng hai người này cũng si mê võ học giống như Kim Hoàn Đao. A Phi thở dài một hơi, thầm nghĩ, đây chỉ là một trò chơi, hai người kia chẳng qua cũng chỉ là một đống số liệu, có cần phải nghiêm túc như vậy không?

    Chẳng qua hắn không biết, các cao thủ chăm chú như vậy là có nguyên nhân. Hai ngươi kia đại biểu cho người chơi có thành tựu cao nhất, còn mấy người khác đều có tâm nguyện sẽ được như vậy. Học kỹ xảo chiến đấu của người khác chính là một loại thu hoạch, mà quen thuộc chiêu thức của đối phương chính là tình báo không thể thiếu. Chẳng may có một ngày mình phải chống lại một trong hai người này, cũng không đến nỗi là không có chút gì chuẩn bị.

    Hỏi một vòng không có người nào đáp lại. Nhưng ngoài dự kiến, Phong Y Linh nhắn tin lại cho hắn.

    - Ngươi hỏi ta cái gì?

    Đại sư tỷ có thần kinh lớn của Trường Thương Môn không rõ lắm cho nên hỏi lại.

    - Ta nói là, một chiêu mà Vân Trung Long mới dùng kia, từ dưới hướng lên trên là kiếm pháp gì?

    A Phi hỏi.

    -... Ta làm sao mà biết? Ta cũng đâu có xem.

    - Vậy ngươi đang làm gì?

    A Phi hiếu kỳ. Thời điểm này mà còn có người không xem cuộc chiến này.

    - Có một bức tường của một của hiệu trang sức bị đánh vỡ. Ta đang suy nghĩ sẽ theo bức tường bị đánh vỡ đó moi một vài món trang sức ra ngoài.

    Phong Y Linh trả lời.

    - MK, vậy cũng được!

    A Phi sửng sốt nói:

    - Nhưng bây giờ là cao thủ đang tỷ thí, lẽ nào ngươi không nhìn một chút.

    -... Ta đã xem vài lần, nên không cần xem cũng biết. Hai người này tám lạng nửa cân, không phân ra cao thấp.

    Phong Y Linh nói.

    - Ngươi quả thật không có một chút giác ngộ của nhân sĩ võ lâm, cao thủ quyết đấu, như thế nào cũng sẽ có chút thu hoạch, nói không chừng lại có thể lĩnh ngộ một ít võ học gì đó?

    A Phi nói.

    - Đầu ngươi có vấn đề à, đây là trò chơi, luận võ lại là hai người chơi, không phải NPC. Nếu như là NPC luận võ, người chơi quan sát nói không chừng còn có cơ hội lĩnh ngộ một ít võ công. Người hiện tại chăm chú xem, cũng chẳng qua là hoa đầu chóng mặt, không có nửa chút võ công có thể học, người mới!

    Phong Y Linh dùng ngôn ngữ sắc bén biểu đạt sự khinh bỉ của mình đối với A Phi.

    - Ngươi quả thật không có chút nào thú vị, một chút tư tưởng giang hồ cũng không có.

    A Phi đối với Phong Y Linh cũng khinh bỉ thật sâu.

    - Nếu như tư tưởng giang hồ có thể đổi lấy đồ trang sức, ta mỗi ngày đều sẽ làm điều đó.

    Phong Y Linh không cho là đúng.

    Nhận lấy thông tin, A Phi sững người một hồi, rồi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên từ nóc nhà nhảy xuống. A Phi chạy trên đường, ngoặt trái ngoặt phải một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Phong Y Linh đang ngồi trồm hỗm ở một nơi không xa.

    Giờ phút này nàng đang nhìn chăm chằm vào bức tường, trên bức tường cố một lỗ thủng, xem bộ dạng dường như là đang chọn bị dùng binh khí đập phá. Lỗ thủng không lớn, nhưng có thể nhìn thấy được một cái ngăn tủ bằng gỗ màu đen, phía trên có bày biện vài cái hộp trang sức. Vị trí lỗ thủng không cao, vì thế Phong Y Linh chỉ có thể ngồi trồm hỗm, bộ dáng như là tiểu hài tử đang xem con kiến đánh nhau.

    A Phi ngó đầu qua hỏi:

    - Đang làm cái gì đó?

    Phong Y Linh quay đầu ra nhìn hắn, bĩu môi nói:

    - Làm sao ngươi lại không xem?

    A Phi sờ sờ cằm, than thở:

    - Xem một lúc là được rồi, xem nhiều làm tổn thương đến lòng tự tôn. Một chút võ công của ta, có xem cũng chẳng nhìn ra bao nhiêu ảo diệu.

    Phong Y Linh không cần nghĩ ngợi nói:

    - Võ công của Đại Kiếm Thần thì ta không biết. Vân Trung Long dùng chính là Tử Hà Thần Công, Hi Di kiếm pháp, còn có Dưỡng Tâm Quyết.

    A Phi hiếu kỳ:

    - Làm sao ngươi biết?

    Phong Y Linh không trả lời hắn, chỉ tiếp tục lặng lẽ nhìn chằm chằm vào lỗ thủng.

    A Phi biết nàng không muốn nói, có lẽ không muốn hắn tiếp tục truy vấn, nhưng ít nhất hắn cũng đạt được tin tức mình muốn biết. Là một người mơi, hắn vô cùng tò mò đối với hành động lần này của Phong Y Linh, vì thế rất nhanh liền phát huy ra điển cố "Hiếu kỳ hại chết mèo".

    - Nghe thấy ngươi bảo ở đây có chỗ tốt, cho nên ta đến nhìn một chút. Rốt cuộc là làm cách nào có thể lấy những trang sức này ra?

    Phong Y Linh cười nói:

    - Ngươi quả thật là người thành thật, chỗ tốt cũng không dễ cầm như vậy. Ngươi xem, trong lỗ này có mấy cái hộp trang sức, chẳng qua lỗ hổng không lớn, ta cũng không có chuẩn bị. Cho nên ta quyết định lấy một cái dây thừng...

    " Ầm ầm" một tiếng, A Phi thu lấy trường thương, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Phong Y Linh một cái. Chợt hắn thò bàn tay vào cái lỗ đã bị mở rộng ra vài lần, mò mò lấy ra mấy cái hộp, tiện tay ném cho Phong Y Linh. Chẳng qua hắn nghĩ nghĩ, rồi lấy lại một hộp từ trong tay Phong Y Linh, nhét vào ngực mình.

    - Ngươi thật ngớ ngẩn, tường cũng đã bị phá, chỉ cần phá thêm một chút là được rồi! Làm cái gì mà lấy dây thừng, thật là ngốc.

    Hắn xem thường Phong Y Linh, bên trong ngôn ngữ tràn ngập cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh của mình.

    Phong Y Linh ngẩn người hơn nửa ngày mới nói:

    - Ngươi làm cái gì vậy, ngươi đánh vỡ tường làm cái gì?

    - Không đánh vỡ tường, hộp trang sức trong tay ngươi làm sao mà lấy?

    A Phi ra vẻ nói.

    Phong Y Linh dùng một ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn, thở dài nói:

    - Người mới đúng là người mới. Ngươi làm như vậy, chính là phạm vào tội trộm cắp a!

    A Phi vốn đang đắc ý dào dạt, bị câu nói này làm cho hoảng sợ. Tội trộm cắp, trong trò chơi cũng có tội trộm cắp?

    - Cái nhà này vốn bị người chơi phá hỏng. Nếu như ta không phá hỏng cái lỗ hổng này, lấy hộp trang sức bên trong ra, như vậy những thứ này sẽ tính là bị mất, tội danh sẽ rơi vào đầu người kia. Ngươi bây giờ lại một thương đâm nó mở rộng ra, tự tay lấy hộp trang sức, tội danh này sẽ chính là của ngươi. Ngươi đã xong, chuẩn bị ngồi tù đi!

    Phong Y Linh nói.

    A Phi kêu thảm một tiếng, dùng âm thanh cổ quái nói:

    - Không phải chứ! Ngươi dùng dây thừng lấy, cùng với ta dùng tay lấy thì có gì khác nhau? Như vậy ngươi cũng phải ngồi tù.

    - Ngươi cái tên ngu ngốc này. Ta ăn trộm là có kỹ năng phụ trợ, không phải chịu trừng phạt của hệ thống. Đương nhiên nó cũng có rất nhiều hạn chế, chẳng hặn như không thể trực tiếp tiếp xúc với vật phẩm, có thể dùng dây thừng, gậy gì đó. Nếu như có thể trực tiếp dùng tay lấy, tội gì phải ngẩn người ngồi ở chỗ này.

    Phong Y Linh rống lên.

    A Phi nói không nên lời. Bời vì hắn đã nhìn thấy hai người mặc trang phục Bộ khoái, vù một tiếng xuất hiện ngay bên cạnh người mình, cái tốc độ này quả thực không thể dùng bắt cứ khinh công nào có thể so sánh. Chợt một sợi xích sắt lạnh lẽo trùm lên đầu, hệ thông nhắc nhở: Ngươi phạm tội trộm cắp, bắt giam vào đại lao.

    Chính lúc âm thanh này vang lên, thì ở địa phương đang luận võ có một trận xôn xao, một đạo ánh sáng như tuyết xông thẳng lên trời, kèo theo một khối không khí màu tím, vô cùng sáng lạn. Phong Y Linh kêu to một tiếng:

    - Ra tuyệt chiêu, muốn kết thúc rồi.

    A Phi giãy dụa kêu khóc:

    - Ta cũng muốn xem...

    Nhưng mà lời còn chưa nói xong, đã bị Bộ khoái che miệng lại, mang đi nhanh như gió.
     
    thanhla, lonnerkiller and banhdacua25 like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hồng Anh Ký
    Chương 23: Ngồi tù
    Dịch giả: Tà Dương

    Số Khổ A Phi bị dẫn đi rất nhanh, bỏ qua thời khắc luận võ cao trào nhất. Hắn vô cùng chán nản, đợi đến khi hồi phục tinh thần thì đã bị mang đến địa phương gọi là Nha môn. Chẳng qua cái Nha môn này hơi kỳ lạ, khác hoàn toàn mới những gì A Phi từng tưởng tượng.

    Sảnh đường rộng rãi, hai bên có một dàn Bộ khoái, nhưng cái này cũng chỉ là bình thường. Mấu chốt là hai bên tường viết một hàng chứ, A Phi nhìn qua mà thấy choáng. Bên trái là "Thẳng thắn sẽ khoan hồng", bên phải là "Kháng cự sẽ nghiêm trị", ở giữa có một dấu hiệu to lớn, viết là "110". Một người giống như là quan huyện đang lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt không có bắt cứ một chút tình cảm gì.

    - Người chơi Số Khổ A Phi, lợi dụng hoàn cảnh hỗn loạn trong thành mà phá nhà trộm cắp tài vật...

    - Đại nhân, đây là Nha môn sao?

    A Phi sử dụng quyền hạn của người chơi,chất vấn cái địa phương nhìn như là Hắc Ngục này. Tất nhiên người chơi cũng có quyền khiếu nại, không thể mặc cho hệ thống muốn làm gì thì làm.

    - Đây là Nha môn trong trò chơi. Lúc mới bắt đầu trò chơi thì dùng phương thức cổ đại để thẩm vấn, nhưng phần lớn người chơi đều chống đối, không tôn trọng bản quan. Việc này dẫn đến việc phạm tội không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng có xu thế ra tăng. Sau đó mới quyết định chỉnh sửa, đem một số điểm đặc thù ở cục cảnh sát tiến vào. Theo thống kê không chính thức, chín thành người chơi nhìn thấy dấu hiệu này, tim đều đập nhanh, không dám ngoan cố chống đối. Không khí trong trò chơi cũng nhất thời được thanh bình. Ngươi còn nghi vấn gì nữa không?

    Đại lão gia lạnh lùng nói.

    -... Không

    A Phi tuyệt đối không dám có bất kỳ ý tứ nghi vấn gì. Tim hắn hiện tại cũng đang đập nhanh, không dám nhìn hai hàng chữ kia.

    - Người chơi Số Khổ A Phi, lợi dụng hoàn cảnh hỗn loạn trong thành, phá phòng để trộm cắp, qua kiểm chứng là thật, bản quan phán định ngươi phạm tội trộm cắp. Xử phạt như sau: Người chơi cần nộp lại vật phẩm đã ăn trộm, nếu như không thể trả, thì bồi thường gấp mười lần. Mặt khác, người chơi ngồi tù hai canh giờ, phạt tiền 100 ngân lượng gọi là khiển trách. Xét thấy đạo đức của ngươi tồi tệ, thân là cường đạo mà mãi không chịu sửa, trừng phạt gấp đôi, ngồi tù bốn canh giờ, phạt tiền 200 ngân lượng.

    Đại lão gia phán xong, hai mắt A Phi dại ra.

    - Đại lão gia, tuy đạo đức ta không tốt, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên phạm tội a! Không thể nói là mãi không chịu sửa...

    Hắn khiếu nại.

    Bốn canh giờ, chính là tám tiếng đồng hồ, làm sao có khả năng chịu được. Giang hồ cường đạo người người gọi đánh, đến chỗ này lại càng không được coi trọng.

    - Ai bảo ngươi là cường đạo.

    Đại lão gia mặt không biểu tình nói.

    A Phi rời lệ đầy mặt, chợt nói:

    - Nếu như ta có thể bồi thường, có phải sẽ phán nhẹ một ít hay không?

    - Có thể cân nhắc. Trải qua tính toán, ngươi cần giao nộp 37000 lượng bạc. Sau khi trả tiền, ngươi có thể giảm một nửa, tộng cộng cần ngồi tù hai canh giờ, phạt tiền 100 lượng!

    Đại lão gia nói.

    "Phụp!" A Phi chảy lần này không phải lệ mà là máu, 37000 lượng bạc, không sai, A Phi một lần nữa đếm lại, phía sau là 3 số 0, chính là 3 vạn 7 ngàn lượng. Dựa theo tính toán phạt gấp mười lần, A Phi hắn lấy ra ba hộp trang sức, giá thị trường là 3700 lượng. Thứ này thực đáng giá như vậy? Không phải Đại lão gia tham ô nhận hối lộ, kiếm cho mình một ít kim khố đi!

    A Phi đếm bạc của mình, hôm nay vào nhà cướp của đánh lên, liều chết liều sống, cộng với tích lũy trước kia, tổng cộng không đến 300 lượng, ngay cả cái số lẻ cũng không đủ. Hắn nhắn tin cho bọn Lạc Nhật để vay tiền, nhưng bọn hắn đều không trả lời, phỏng chừng còn đang đắm chím vào trong việc luận võ. Chỉ có Phong Y Linh nhắn lại, tất nhiên là hỏi chuyện A Phi ngồi tù:

    - Phạt bao tiền?

    A Phi trả lời:

    - 37000.

    - Ngươi viết thừa hai số 0 đi.

    Phong Y Linh nói. Nàng tính nhiều lắm là mấy trăm lượng, 370 lượng là vừa đủ.

    A Phi trong lòng run rẩy một hồi, dùng phương thức đề phòng bóp méo sự thật nhắn trở lại:

    - Ba vạn bảy ngàn lượng. Có muốn ta dùng ngoặc kép để báo lại cho ngươi hay không?

    Lúc đầu Phong Y Linh nhắn trở lại một chứ "Gì!", một lúc sau mơi nhắn tiếp một tin nữa:

    - Cảm ơn trang sức của ngươi a!

    A Phi không hiểu, nói:

    - Có ý gì?

    - Tiền phạt này phỏng chừng ngươi giao không nổi. Có lẽ ta có thể gom góp mấy ngàn lượng, cộng thêm ca ca của ta góp cũng không đến một vạn lượng. Cho dù ta phát động tất cả bằng hữu, cũng không góp đủ. Lại nói, nếu góp đủ thì ngươi có năng lực trả sao?

    -... Không thể trả!

    Phong Y Linh nói.

    - Vậy được rồi. Ngươi cứ từ từ mà ngồi tù đi, ta cũng kỳ quái, không phải là ba đồ trang sức sao, làm sao lại quý giá như vậy. Ta xem hai đồ trong tay ta, một cái bao cổ tay, một cái nhẫn, gộp lại bán cũng chỉ được 100 lượng, bình thường lắm a!

    A Phi rống lên:

    - Ta đâu có biết!

    Hắn định nói Đại lão gia kia định nhân cơ hội đút làm của riêng, nhưng mà hắn không dám. Nhìn người trước mặt này hiển nhiên là người không dễ nói chuyện, hắn bị hệ thống chơi vài lần, biết rõ đạo lý không thể đắc tội NPC. Nhưng mà phải ngồi tù bốn canh giờ, quả thực là cuộc sống bị giày vò a!

    Nhìn thấy A Phi trầm mặc không nói, Đại lão gia cười lạnh một tiếng

    - Phỏng chừng ngươi bồi thường không nổi. Này cũng dễ làm. Ngươi không bồi thường được, hình phạt lại tăng gấp đôi, tổng cộng ngồi tù 8 canh giờ, phạt tiền 400 lượng. Thời gian đã tới, mang đi!

    Hắn vung tay một cái, nhóm Bộ khoái kêu uy vũ, hai người kéo A Phi ra ngoài.

    Hệ thống nhắc nhở, chút bạc trên người hắn bị cưỡng chế thu hết. A Phi giật mình, thầm nghĩ ta không phải là không có, trên thân ta còn một đồ trang sức còn chưa lấy ra. Khi hắn chuẩn bị nói thì bị Bộ khoái "quang" một tiếng rồi khởi động kỹ năng truyền tống trận. Sau khi bạch quang tiêu tán, A Phi đã bị ném tới một cái nhà tù, khí vị âm u ẩm ướt đập vào mặt, hệ thống nhắc nhở, đã bước vào giai đoạn ngồi tù, hơn nữa còn có một cái đồng hồ đếm ngược. Thời gian tổng cộng là 8 canh giờ, tức là 16 tiếng...

    - Thả ta ra ngoài, ta muốn khiếu nại, ta muốn gặp Đại lão gia!

    A Phi bắt đầu phản ứng, nắm lấy hai thanh lan can vừa hét vừa dùng sức mà giật giật. Ở bên ngoài nhìn vào, hiển nhiên là A Phi đang khóc lóc, bộ dạng như Đậu Nga bị oan. Mà hai tên Bộ khoái dường như rất quen thuộc với một màn như vậy, mặt không đổi sắc lạnh lùng quay người đi, từng bước từng bước mà đi.

    - MK, lúc đến thì nhanh như vậy, lúc đi lại thong thả như thế. Ta muốn gặp Đại lão gia, ta muốn khiếu nại.

    A Phi tức giận bừng bừng.

    - Hét, huynh đệ, lần đầu tiên ngồi tù à! Nhìn giống hệt như trong phim ảnh.

    Ở chỗ không xa truyền đến một tiếng trêu chọc. Chợt trong tù tiếng cười khắp nơi, coi bộ nơi đây có không ít người đồng đạo. Tức thì có người nói tiếp:

    - Huynh đệ vào trong đây đều là oan uổng, mọi người đều nói như vậy!

    - Hặc hặc, ha ha!

    Mọi người lần thứ hai lại cười to, hoàn toàn không để ý đến A Phi đang phẫn nộ. A Phi hơi ngây người một chút rồi nói:

    - Ta thật sự là có chuyện muốn nói.

    Một người cưới nói:

    - Ta khuyên ngươi là thôi kệ đi. Nói càng nhiều, lộ càng nhiều. Ngươi cũng không muốn bị phạt thêm đi! Đây là kinh nghiệm của chúng ta, tốt nhất huynh đệ hãy nghe ta.

    - Ta không giống ngươi, ta có chứng cớ.

    A Phi giận dữ nói.

    - Ta cũng giống ngươi.

    Người nọ cười nói.

    - Ta tự cho rằng ta có chứng cớ, kết quả khiểu lại. Chứng cớ bị tịch thu, chẳng qua Đại lão gia còn nói lúc trước thì không cung cấp, sau mới lấy ra, là coi rẻ lão nhân gia hắn. Vì thể bỏ tù ta thêm một canh giờ, trước khi đưa chứng cớ ta chỉ còn phải ngồi nửa canh giờ, này quả thật là tự tìm phiền phức cho mình a.

    A Phi nghe mà sửng sốt, thầm nghĩ hệ thống thật sự vô sỉ như thế? Trong lòng hắn chợt liên tưởng đến thời gian sống trong trò chơi, cảm giác thật sự là có khả năng như thế. Mình nộp lên hộp trang sức trong người, phỏng chừng không giảm bao nhiêu trừng phạt, mà mình thân là cường đạo, ngược lại sẽ bị Đại lão gia kia mượn cớ phát uy.

    Nghĩ đến đây, trái tim hắn lạnh xuống, không dám nói nữa. Đánh gia xung quanh một chút, phát hiện nơi này đúng là rộng rãi. Nhìn ra dường như là ở dưới lòng đất, có mấy chục gian phong to nhỏ để cách ly, từng gian đều giống như nhà giam, bên ngoài là cái lồng sắt, bên trong để một ít ghế đẩu. Không ít phòng giám đầy người gặp nạn, thì thì thầm thầm. Xem ra không khí võ hiệp trò chơi vẫn còn đậm đặc lắm, suốt ngày ẩu đả đánh nhau.

    Điều làm cho A Phi dở khóc dở cười là, những người ngồi chỗ này mà không có giác ngộ ngồi tù, chẳng ai gấp gáp hay vội vàng gì cả, dù sao cũng chỉ là trò chơi, chẳng phải ngồi tù thật. Sau khi hắn vào đây, cũng chỉ có mấy người nhìn hắn, mấy người khác thì tiếp tục chuyện của mình. Chuyện gì? Đánh bài, đánh mạt chược, bốn người một bàn, vô cùng náo nhiệt. Bên trong tù chẳng có chuyện gì làm, chỉ có thể tiêu khiển giết thời gian như vậy, tiếng hét to vang lên liên tục không ngừng, giống như là ổ cờ bạc.

    Chẳng qua A Phi buồn bực chính là nhà tù của hắn chỉ có một mình hắn. Những nhà tù khác thì đông, chiếm cái vị trí còn khó, mà bên này của hắn thì lạnh lẽo, căn phòng mấy chục thước vuông chỉ có một mình hắn, không gian âm u, chiếc ghế đẩu dài lộ ra hào quang lạnh giá.
     
    thanhla, lonnerkiller and banhdacua25 like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hồng Anh Ký
    Chương 24: Tang vật kỳ quái
    Dịch giả: Tà Dương

    - Huynh đệ, làm sao ngươi lại một mình một phòng giam?

    Người chơi nói chuyện với hắn lúc trước hỏi. Người chơi này cách A Phi gần nhất, phòng giam của hắn có không ít người, đã gom được ba bàn mạt chược. Nhưng người nọ không biết vì sao không chơi, chỉ ngồi một bên hứng thú nhìn A Phi.

    Nói hai nhà tù gần, nhưng thực ra cũng cách nhau một gian phòng, đại khái khoảng hai mươi thước, nói chuyện cũng không có vấn đề gì. A Phi cũng không biết trả lời hắn ra sao, chỉ đành thở dài một hơi, từ từ ngồi xuống nói:

    - Ta đâu có biết. Mơ mơ màng màng bị kéo vào đây, cũng đâu nguyện ý bị giam một mình.

    Người chơi kia cười nói:

    - Ngục giam là căn cứ theo độ phạm tội mà phân, trong vòng một canh giờ là một giới hạn, hai canh giờ lại là một giới hạn khác. Hai canh giờ đến bốn canh giờ là một chỗ, từ bốn canh giờ đến sáu canh giờ là một chỗ, cứ vậy mà tính. Huynh đệ ngươi bị an bài đến nơi đó, nhất định là phán không ít thời gian a! Ít nhất ngày hôm nay người có trình độ giống ngươi là không có.

    A Phi cười he he, cũng không nói chuyện. Hắn bị phán tám canh giờ, đây cũng là chuyện cực hiếm. Nhưng mà nói ra thì lại ngượng, người ta lại tưởng mình phạm vào trọng tội gì đó? Hắn chuyển sang đề tài khác:

    - Tại sao ngươi lại vào đây?

    Người chơi kia cười nói:

    - Sờ soạng tay một MM, bị phán tội lưu manh.

    A Phi há miệng trừng mắt, dựng thẳng ngón cái lên rồi nói:

    - Chết dưới hoa Mẫu Đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Huynh đệ rất nam nhân a!

    Người kia cười hặc hặc, vô cùng đắc ý, tựa hồ rất tự hào, không mảy may vì mình là lưu manh mà cảm thấy thẹn. Hắn cũng hỏi:

    - Làm sao ngươi lại vào đây?

    A Phi nói đơn giản:

    - Tội trộm cắp.

    - Ân, chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì cả. Tài vật linh tinh thì tính làm gì, chẳng đáng mạo hiểm. Cảnh giới cao nhất của trộm đạo là gì, ngươi biết không?

    Người kia hỏi.

    A Phi lắc đầu tỏ vẻ không biết.

    - Tất nhiên là trộm tâm đấy.

    Người kia cười nói:

    - Như là Đạo Soái trong truyền thuyết ấy, trộm đi tâm của nữ nhân. Đấy mới gọi là cảnh giới cao nhất của trộm đạo.

    A Phí há hốc mồm không nói lên lời, hiển nhiên người chơi kia là một người yêu thích sự nghiệp tán gái. Hắn hỏi tên của người nọ, quả nhiên danh tự của đối phương đã nói ra nghề nghiệp mà hắn hướng đến "Trộm Tâm Đẹp Trai", hắn thêm hảo hữu với Trộm Tâm Đẹp Trai, nhưng mà hệ thông nhắc nhở, do đang ngồi tù lên chức năng này bị đóng, không thể thêm hảo hữu, ngay cả nhắn tin cũng không được.

    A Phi thoáng ngây người, nhắn tin cũng không được, vậy hắn làm thế nào để sống quá 16 giờ?

    Trộm Tâm Đẹp Trai dường như không để ý đến A Phi đang dại ra, lại tự mình nói:

    - Ta bị phán hai canh giờ, đã sắp kết thúc. Một hồi ta sẽ ra ngoài, lưu cái danh tự, chúng ta cũng coi như hảo hữu chốn lao ngục.

    - Ta là Số Khổ A Phi

    - A Phi, uhm, cái tên này không tệ.

    Trộm Tâm Đẹp Trai gật đầu nói.

    - Không phải là A Phi, là Số Khổ A Phi.

    A Phi nhắc nhở nói.

    - Số Khổ A Phi... Hặc hặc, quả nhiên là số đủ khổ. Phàm là đến ngồi tù, làm gì có ai số không khổ đâu?

    Trộm Tâm Đẹp Trai cười nói.

    A Phi cứ như vậy nói chuyện với hắn một hồi, cũng coi như là bình phục sự kích động trong lòng. Trộm Tâm Đẹp Trai kia kể lại chuyện cũ của hắn, tuy tỷ lệ thành công không cao, nhưng mà cũng rất có ý tứ. Người chơi nữ trong trò chơi được bảo hộ rất nhiều, nếu như không trải qua người chơi nữ đồng ý mà phát sinh tiếp xúc tay chân, hệ thống sẽ phán ngươi có hành vi lưu manh. Nhẹ thì ngồi tù, nghiêm trọng là chém giết tại chỗ. Người mà mãi không chừa sẽ bị giết phản hồi Tân thủ thôn. Thậm chí võ công cũng bị phế bỏ.

    Mà Trộm Tâm Đẹp Trai này hiển nhiên thuộc về tội phạm loại nhẹ, hắn tuy muốn đêm sự nghiệp tán gái phát dương quang đại, nhưng mà cùng lắm sử dụng một vài thủ đoạn nhỏ, nắm tay thôi. Kỳ thật hắn bị đưa vào đây, cũng một phần là bị đối phương vu oan hãm hại. Đối phương thuộc về cái loại đào mỏ nam nhân, sau khi cùng hắn nắm tay, phát hiện ra hắn là kẻ nghèo nàn, tức khí liền tố cáo hắn. Vì thế Trộm Tâm Đẹp Trai cứ như vậy bị đưa vào đây.

    - Ngươi không tức giận?

    A Phi ngạc nhiên nói. Bị nữ nhân lừa như vậy dù sao cũng chẳng tốt đẹp gì.

    Trộm Tâm Đẹp Trai cười ha ha một tiếng, nói:

    - Đáng giá sao? Hai người chúng ta, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, ta chẳng qua là ngồi tù một lúc. Nàng chịu thiệt lớn, hai tay đều bị ta cầm qua. Hặc hặc!

    A Phi đối với người này quả thực không biết nói gì cho tốt. Chẳng qua không chờ bọn hắn tiếp tục tán gẫu, Đẹp Trai đã đến giờ ra tù, hắn chào A Phi một cái rồi đột nhiên "vù" một tiếng không thấy đâu, hẳn là hệ thống đã mang hắn đi. A Phi ngồi ngẩn ngơ, vô cùng nhàm chán, nhìn ngó khắp nơi, ngay cả vách tường cùng với cái ghế đẩu đều bị hắn ngó một lần, cuối cùng cũng chẳng phát hiển nổi sự tình gì thú vị.

    Dù sao cũng là mười sáu giờ, đặc biệt lại là thời gian ngồi tù, lần đầu tiên A Phi lĩnh hội cái gọi là mỗi giây dài bằng một năm. Ở ngoài hiện thực, hắn là một người tốt tiêu chuẩn, tuân thủ pháp luật, cho tới bây giờ chưa làm chuyện gì bất lương, ngay cả lái xe cũng rất ít khi vi phạm. Không nghĩ đến vào trong trò chơi, đầu tiên là không cẩn thận chở thành cường đạo, sau đó lại mơ mơ màng màng đi tù, thật là mở ra con đường nhân sinh mới.

    Qua một lúc, hắn nhớ tới võ công của mình, rồi quyết định để ý một chút tới sở học của mình. Hiện tại hắn cấp 19, lúc trước bị chết một lần, lại giết người khác vài lần, kinh nghiệm thu hoạch được khiến bản thân tăng lên một cấp. Hắn cuối cùng cũng thấy rõ chỗ tốt của việc luận bàn, so với việc đánh quái thì nhanh và thú vị hơn nhiều. Về phương diện võ công, một cái thương pháp cao cấp Nhất Vãng Vô Tiền, sau đó là sơ cấp thương pháp. Nội công là trung cấp nội công cơ bản, kỹ năng phụ trợ Phân Quang Thác Ảnh. Ngoại trừ cái này... Ngoại trừ cái này thì cái gì cũng không có. A Phi bi ai phát hiện, bản thân mình học có chút ít. Cùng các cao thủ kia quả thật khó coi hơn nhiều.

    Mà một thân trang bị tiêu chuẩn dành cho người mới, càng khiến hắn không có nửa điểm khí chất cao thủ. Hắn hiện tại thân không một đồng, trừ, uh, A Phi lấy ra hộp trang sức để trong ngực. Cái đồ vật này chính là thứ khiến mình phải ngồi tù, sợ cũng chính là món đồ quý giá nhất trên người mình đi. Khi đó hắn tùy ý lấy ở trong tay Phong Y Linh, cũng không biết là đồ gì. Dưới sự nhàm chán, hắn mở cái hộp ra, bên trong là một vật đen thui, không phải vàng cũng chẳng phải sắt, nhìn không ra chất liệu gì.

    Nhà tù âm u không ánh sáng, đây là đặc điểm chung của các nhà tù trong thiên hạ. Ở trong trò chơi cũng như vậy, A Phi đem vật này dí sát vào mắt, con ngươi cố gắng mở to, vậy mà không nhận ra được đây là đồ gì. Này không phải là đồ trang sức, cũng không phải cái bao cổ tay, càng không phải là vũ khí, đen thủi đen thui, nếu như ở bên ngoài ném ra mặt đất, nói không chừng mọi người đi qua cũng chẳng thèm nhìn qua một cái. Ai nghĩ nó lại được đặt trong một cái hộp trang sức, giá trị bất phàm?

    A Phi bỗng nhiên nghĩ đến, Phong Y Linh rõ ràng nói đến 2 đồ trang sức kia gộp lại cũng chỉ 100 lượng bạc, như vậy còn dư 3600 lượng chẳng phải là cái đồ này. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền nóng lên, thầm nghĩ hay thứ này làm bằng hoàng kim? Chẳng phải là hắn chịu đựng qua 16 giờ, mang thứ này đem bán, thì lúc đó mình cũng được coi là người có tiền?

    Trong cái khổ có cái vui, cuối cùng hắn cũng tìm được một việc đáng để ăn mừng, bao phiền muộn cũng được giảm bớt. Cho dù đây là chuyện tốt duy nhất, nhưng dù sao cũng không phải một cái bàn chứa toàn bi kịch. Mà chuyện duy nhất hiện tại hắn có thể làm, trừ ngẩn người chính là luyện nội công. Việc này không cần tiêu phí tiền với thuốc, chỉ cần khoanh chân ngồi, vận chuyển nội lực. Chỉ cần không ngừng sử dụng, độ thuần thục nội lực sẽ tăng lên, tăng đến trình độ nhất định, đẳng cấp sẽ tăng lên, chỉ số nội lực cũng sẽ gia tăng, uy lực võ công cũng tăng mạnh một phần.

    Đương nhiên phương thức tu luyện này không nhanh bằng việc sử dụng nội lực khi chiến đấu, việc khoanh chân mà ngồi chỉ là một số người chơi không nguyện ý uống thuốc, hoặc thời điểm nhàm chán mới dùng. Hiện tại A Phi cũng rất nhàm chán, dù sao trong nhà tù của hắn không có người khác, vì thế liền nhập định tại chỗ, tự mình tu luyện.

    Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên có người kêu tên mình, hắn mở mắt nhìn qua, kia không phải là Trộm Tâm Đẹp Trai sao? Làm sao hắn lại vào đây?

    Quả nhiên Trộm Tâm Đẹp Trai kia nhìn thấy A Phi, vội vàng phất tay, vẻ mặt vui sướng. Hắn một bên phất tay một bên nói:

    - Huynh đệ lợi hại a, ta đã ra ngoài hai giờ, ngươi lại vẫn ngồi tù.

    A Phi thầm nghĩ mới hai giờ, ngươi lại tiến vào, cũng không biết gây tai họa cho cô nương nhà nào? Nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo vẻ vui cười, dù sao luyện công một hồi cũng nhàm chán, có người đến nói chuyện cũng vui. Hai người cứ như vậy nói chuyện, nửa giờ sau, Trộm Tâm Đẹp Trai kia đột nhiên biến mất, hiển nhiên là lần này ngồi tù chỉ có nửa giờ.

    A Phi lại một mình, chỉ có thể tiếp tục luyện công. Thời gian từ từ trôi, đợi đến khi có một tiếng chào hỏi đánh thức hắn, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc Trộm Tâm Đẹp Trai.

    Lần này hắn mang gương mặt sửng sốt, lớn tiếng nói:

    - Huynh đệ, ta phục ngươi rồi. Ngươi bị phán bao lâu a! Ta ra ngoài ba giờ, vậy mà ngươi vẫn ở đây! Trước sau là sáu giờ, ta tiến vào ba lần, ngươi vẫn còn ngồi trong tù!
     
    thanhla, lonnerkiller and banhdacua25 like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hồng Anh Ký
    Chương 25: Ngồi tù truyền thuyết
    Dịch giả: Tà Dương

    Thanh âm của Trộm Tâm Đẹp Trai rất lớn, dù sao hắn với A Phi cũng có chút khoảng cách. Cho nên khi hắn kêu lên như vậy, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt. Cũng có không ít người sửng sốt nói chen vào, nhìn về A Phi mà đánh giá.

    - Ai a, trâu như vậy! Đã ngồi tù sáu giờ!

    - Sáu giờ còn không ra ngoài, hắn nhất định làm ra đại án đi!

    - Giết không ít người? Không đúng a, hắn còn mặc trang phục tân thủ, rõ ràng là một người mới a!

    - Ngốc à, đại khái là y phục bị giết rớt, cho nên mới mặc trang phục tân thủ.

    - Khụ, ta nói cho các ngươi biết, nghe nói một vài cao thủ ở bên ngoài, chuyên mặc trang phục tân thủ, dụ dỗ một ít người có lòng gây rối. Chờ bọn họ ra tay, thì sẽ là tự vệ phản kích, đem những người kia giết chết, không bị phạm tội.

    - Hay chính là hắn. Nhưng hắn vào đây, chúng tỏ là phạm tội a!

    - Ai biết được, nói không chừng kế hoạch của hắn thất bại, phấn khích mà giết người!

    - Cũng đúng a...

    ...

    Cứ như vậy, mọi người nhìn A Phi với ánh mắt khác, giống như là nhìn thấy một ác ma không thể chọc. A Phi ngồi ở nơi đó nghe được, trong lòng dở khóc dở cười. Sức mạnh của tin đồn là vô hạn, hắn đã từng lĩnh ngộ qua, không nghĩ đến trong ngục giam lại ngộ ra lần thứ hai.

    Chẳng qua hắn cũng lười nói chuyện, chỉ cùng Trộm Tâm Đẹp Trai kia nói vài câu, sau đó lại khoanh chân tu luyện nội công. Không ít người hướng Trộm Tâm Đẹp Trai hỏi thăm tên của A Phi, rất nhanh, cái tên Số Khổ A Phi này đã được truyền bá khắp ngục giam. Trong thời gian A Phi nhắm mắt tu luyện, có người đến người đi, người mới đến sẽ nghe được người khác bàn tán, cũng mon men biết được vài điều, mà người cũ đi ra, người mới sẽ lại tiếp tục truyền xuống.

    Lại qua vài tiếng đông hồ, A Phi tạm dừng việc tu luyện nội công nhàm chán. Hắn cảm thấy eo mình có chút đau nhức, sau đó nâng người dậy, duỗi eo một cái. Khi hắn đứng dậy, bên trong tù nháy mắt yên tĩnh, vốn những người đánh mạt chược, đấu địa chủ đều ăn ý dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn.

    A Phi kỳ quái, bọn họ đây là thế nào, chẳng lẽ mình có gì khác lạ, có phải luyện công phóng ra ngoài? Nhìn nhìn hai tay của mình, không có gì biến hóa, lại ngẩng đầu nhìn những người kia, toàn bộ mọi người đều hoảng sợ, không dám nhìn vào ánh mắt của hắn. Phàm là nơi hắn nhìn đến, những người kia đều quay đầu đi, lo sợ bị tên cuồng giết người này ngó đến.

    A Phi không hiểu chuyện gì, nhưng hắn cũng lười hỏi. Hệ thống nhắc nhở, mình còn phải ngồi 8 giờ đồng hồ nữa, cũng tức là nói, mình đã ngồi được một nửa thời gian. Đối với thông tin này, A Phi không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa, chỉ than môt hơi, rồi ở trong phòng giam chạy vài vòng.

    Bởi vì mọi người trong tù đang nhìn hắn chằm chằm, cho dù là nhìn lén lút, nhưng cũng làm hắn không thoải mái. Vì thể không quản mọi người, sau khi hoạt động đủ, hắn tiếp tục khoanh chân tu luyện. Ngay sau khi hắn ngồi xuống, không khí bên trong tù thoáng thoải mái hơn nhiều, giống như mùa xuân đã trở lại. Âm thanh đánh bài, mạt chược chẫm rãi vang lên. Có nhiều nơi thấp giọng nói chuyện.

    - Nhìn thấy chưa, hắn chính là người trong truyền thuyết.

    - Quá đáng sợ!

    - Khi hắn đứng lên, ta cảm giác có một luồng sát khí phóng tới. Nội công cũng không kìm được mà bị áp chế.

    - Ta nghe người ta nói, hắn đã ở chỗ này thời gian rất dài. Rất nhiều người đến đây vài lần, đều nhìn thấy hắn ngồi chỗ đó, cũng không nói chuyện.

    - Không phải chứ.

    - Đúng vậy đấy. Bằng hữu của ta cũng nói, bằng hữu của hắn nửa năm trước vào tù đã thấy hắn, sau đến đây thường xuyên cũng đều nhìn thấy hắn, mỗi lần đến đều thấy hắn ngồi bên trong nhà tù này. Ngồi ở chỗ đó không nói chuyện, chỉ một mình im ỉm luyện công.

    - MK, nửa năm a! Gia hỏa này có phải bị hệ thống phán chung thân hay không? Hắn đã làm cái gì a!

    - Ngươi đây là không biết, hắn đã giết mười vạn tân thủ, bên trong tù đã truyền đến điên rồi.

    - Mười vạn tân thủ, ta làm sao mà không nghe nói qua.

    -... Hệ thống phong tỏa. Sợ ảnh hưởng không tốt, cái chuyện này chỉ một số người ngồi tù ban đầu mới biết được. Ta cũng là nghe lén bọn họ nói.

    - Người này quá trâu, tên hắn là gì?

    - Số Khổ A Phi!

    ...

    A Phi ngồi ở đó, nội công vừa bắt đầu vận chuyển, nhưng bên tai vẫn nghe được những màn đối thoại này. Hơi thở hắn hỗn loạn, tý thì phun ra một ngụm máu. Trên thực tế hắn cũng bị chính bản thân mình làm cho khiếp sợ. Cuồng ma giết người là chuyện gì? Mười vạn tân thủ là chuyện gì? Nửa năm ngồi tù, đấy là bao nhiêu thời gian? Chính mình bị phán có 8 canh giờ, nghĩa là 16 tiếng đồng hồ mà thôi, làm thế nào mà lòi ra câu chuyện bị tù chung thân. Ta mà có bản lĩnh đem toàn bộ người chơi tân thủ giết chết, cũng không bị đến nửa năm tù giam đi!

    Hắn định đứng lên giải thích một chút, nhưng mà lại sợ những người kia không tin tưởng. Dù sao không có bằng chứng chính xác, thời điểm ngồi tù hệ thống cũng không cấp cho cái biên bản để chứng minh. Cứ như vậy, một nhóm tiếp tục tạo ra tin đồn, còn A Phi tiếp tục công việc tu luyện nội công của mình.

    Cho dù là khoanh chân tu luyện, thì hiệu suất cũng không nhanh bằng tỷ thí chiến đấu được. Nhưng mà tu luyện thời gian dài, thắng được cái trường kỳ, hơn nữa A Phi tu luyện là trung cấp nội công. Hắn có chút may mắn, nếu như lúc trước tu luyện là trung cấp thương pháp, hắn bây giờ chỉ có thể ngồi nhàm chán. Dù sao bên trong tù tu luyện thương pháp không tiện, thi triển không được không nói, cũng không có đối tượng để sử dụng võ công.

    Tám tiếng tu luyện, trung cấp nội công có tiến bộ rất lớn, thậm chí A Phi cảm giác được nội lực vận chuyển có chút mạnh mẽ. Cái cảm giác này khiến cho A Phi cảm thấy sung sướng, chỉ cần cảm giác được một chút tiến bộ, là hắn liền có động lực vô cùng.

    Mười tiếng đồng hồ, hệ thông phát ra thông báo nhắc nhở, trung cấp nội công tăng cấp, từ cấp một tăng đến cấp hai.

    Võ công trong trò chơi đều có cấp bập. Võ công trung cấp phổ thông có ba cấp, võ công sơ cấp chỉ có một cấp, cũng tức là không thể thăng cấp. Nhưng mà tới võ công cao cấp, thì có thể tu luyện đến cấp năm. Mà tuyệt học, phần lớn là cấp bảy, thậm chí cao hơn. Mỗi lần thăng một cấp, uy lực cũng gia tăng thật lớn. Tuyệt học Càn Khôn Địa Na Di có bảy tầng, mỗi tầng đều có uy lực vô cùng, trong tiểu thuyết cũng có miêu tả. Độc Cô Cửu Kiếm được chia chín tầng, Quỳ Hoa Bảo Điển được xưng thiên hạ đệ nhất võ học, được hệ thống trực tiếp chia thành mười tầng. Nghe nói tu luyện đến cảnh giới cao nhất, sẽ là thiên nhân hóa nhất thông hiểu vạn vật.

    Nghe thấy thông báo này, A Phi thiếu chút nữa là nhảy lên ăn mừng. Võ công trong trò chơi tuy nhiều, nhưng muốn võ công tinh xảo, cần phải cần tu khổ luyện, đây là hệ thống nói. Cái gọi là cần tu khổ luyện, trên thực tế là phải dùng nhiều võ công, khiến võ công mình thăng cấp, do đó sẽ có được uy lực lớn. Cái đạo lý này, mọi người đều hiểu.

    Chỉ là thăng cấp võ công cũng không phải dễ dàng như vậy, nếu có thể tùy tiện liền đem võ công luyện đến đỉnh cấp, vậy trò chơi còn chơi cái rắm, mở ra một năm liền đóng cửa. A Phi tu luyện chính là trung cấp nội công, độ khó khi thăng cấp cũng không lớn, nhưng cũng có cực ít người ngồi khoanh chân tu luyện liên tục 10 tiếng đồng hồ. Dưới sự tu luyện không xao lãng, cuối cùng hệ thông cũng cấp cho A Phi cái khen thưởng này, chính là nội công thăng cấp.

    Cho dù là võ công trung cấp, A Phi cũng lấy được rất nhiều lợi ích. Nội lực hùng hầu hơn trước năm thành. Này có nghĩa là hắn càng có thêm nhiều nội lực để sử dụng, cũng có nghĩa là uy lực của Nhất Vãng Vô Tiền tăng lên. Bởi vì Nhất Vãng Vô Tiền là dựa vào số lượng nội lực để quyết định lực sát thương công kích.

    Có cái khen thưởng này của hệ thống, A Phi hào hứng bừng bừng. Hắn ngựa không dừng vó, tiếp tục đem một thân nhiệt huyết vào việc tu luyện nội công. Nội công trung cấp cấp 2 rất hùng hậu, mỗi lần vận chuyển đều cảm thụ thấy tiến bộ hơn một chút, điều này làm cho A Phi cảm thấy sung sướng trong lòng, thời gian cứ tuần hoàn như vậy.

    12 tiếng đồng hồ

    13 tiếng đồng hồ

    14 tiếng đồng hồ

    ...

    Vật đổi sao dời, thời gian thấm thoát trôi. Ây, cho dù là dùng hình ảnh không đúng, nhưng đối với A Phi mà nói, cũng chính là như vậy. Bên trong tù lại có người đến người đi, duy chỉ có hắn vẫn một mình ngồi đó, hào hứng bừng bừng mà cảm thụ biến hóa của nội công. Mà về truyền thuyết của hắn, cũng tại trong nhà tù không ngừng được truyền bá. Nghe nói phiên bản mới nhất, chính là Số Khổ A Phi này, từ khi trò chơi vận hành đến nay, đều thẳng suốt ngồi ở trong tù. Về phần nguyên nhân cũng có đủ phiên bản, điển cố đồ sát mười vạn tân thủ đã bị phủ quyết, bởi vì mọi người cảm thấy tính mạng mười vạn tân thủ cũng không đủ để khiến hắn ngồi tù thời gian dài như vậy, càng là không xứng với thân phận của hắn.

    Cuối cùng A Phi cũng nhận được nhắc nhở của hệ thông: thời gian 16 tiếng đồng hồ đã tới. Hắn có chút tiếc hận dừng việc tu luyện nội công, cho dù là cảm giác nội lực cuồn cuộn dâng trào, nhưng mà không có tăng cấp. Võ công muốn thăng cấp, dù sao cũng cần thời gian chậm rãi tích lũy, cho dù là võ công trung cấp.

    Dù là thế, nội lực bây giờ của A Phi, so với trước khi vào ngục đã mạnh mẽ không chỉ gấp đôi. Theo lượng mà nói thì gần gấp ba lần trước kia. Theo chất mà nói, thì trung cấp nội công cấp 2, tất nhiên là phải mạnh hơn cấp 1, đại khái là trên phương diện tốc độ vận chuyển, tốc độ ra tay, tốc độ khôi phục.

    Hắn đột nhiên đứng lên. Ngay lúc này, bên trong nhà tù lần thứ hai yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
     
    thanhla, lonnerkiller and banhdacua25 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)