Đô Thị Hồi sinh 2003 - TG: Mộc Tử Tâm - Chương 62

  1. Trúc Giang

    Trúc Giang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/12/15
    Bài viết:
    111
    Được thích:
    1,008


    Lời mở đầu:

    Một tác giả viết truyện online quay trở lại năm 2003, bắt đầu lại từ đầu, từng bước đi tới. Nắm trước được xu thế phát triển của truyện online, cùng kinh nghiệm mười năm sáng tác, hắn từng bước từng bước một đi tới đỉnh cao.


    Truyện viết theo chủ nghĩa hiện thực huyền ảo, đề cập tới nhiều góc tối của xã hội, có hắc thủ phía sau màn, có tình yêu chân chính, cũng có tình yêu toan tính, có sự day dứt, cũng có sự buông thả, có sự hời hợt cũng có sự chín chắn, tất cả đều xoay quanh nhân vật chính.


    Sách top 10 thể loại Đô thị Qidian.

    Dịch: Hoài Việt
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/6/16
  2. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Hồi sinh 2003
    Tác giả: Mộc Tử Tâm

    Chương 01: Trở lại năm 2003
    Dịch: Hoài Việt
    Nguồn: Banlong.us
    Ngày mùng 1 tháng 9 năm 2003.

    Trên chuyến xe lửa chạy về thành phố H.

    Lục Dương mờ mịt mở hai mắt, nhất thời cũng không nhận ra mình đang ở chỗ nào.

    Vừa tỉnh lại, trong tai đã vang lên tiếng trò chuyện, trong đó có vài giọng nói nghe rất quen tai, những người này hình như đang đánh bài, khi Lục Dương còn đang ngỡ ngàng thì chợt nghe một nam sinh kêu to:

    - Ba con át với một đôi bốn.

    Đầu óc Lục Dương còn hơi mơ hồ, nên lúc này vẫn chưa hiểu ra tình huống hiện tại, tối hôm qua sau khi say đã xảy ra chuyện gì? Đây là đâu mà lại có nhiều người nói chuyện như vậy?

    Đảo mắt nhìn sang, Lục Dương chợt ngây ngẩn người ra.

    Dưới chân rõ ràng là một chiếc tàu hoả đang chạy băng băng.

    Mà tiếng ầm ầm vừa đánh thức hắn chính là do chiếc tàu hỏa này gây nên.

    Còn tiếng nói cười tán gẫu xung quanh, là do hành khách trên tàu tạo ra.

    Riêng tiếng đánh bài. . .

    Tầm mắt Lục Dương vừa nhìn qua, đã lập tức nhận ra những người này đều là bạn học của hắn, có bạn cùng lớp, cũng có bạn học lớp sát vách.

    Lục Dương thầm đếm qua một chút, chung lớp có bốn người, còn lớp cách vách có hai người.

    Tất cả đều tầm tầm mười tám mười chín tuổi.

    Nhìn thấy những người này đều còn trẻ như vậy, Lục Dương cũng cả kinh, theo phản xạ cúi đầu xuống nhìn lại quần áo và hai tay của mình…

    Quần jean màu xanh đơn giản, áo T-shirt màu đen, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn…

    Không cần nhiều thời gian, Lục Dương cũng đã nhớ ra, đây chính là diện mạo lúc trẻ của mình.

    Đây là chuyện gì?

    Lục Dương lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, lặng lẽ không nói gì.

    Mặt ngoài tuy bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng đang nổi lên sóng gió ầm ầm, vô số ý nghĩ trong nháy mắt đã lóe lên trong đầu hắn, cuối cùng cũng minh bạch chuyện gì đang xảy ra.

    Nếu đây không phải là mơ, thì chính hắn đã quay về thủa mười tám tuổi năm ấy.

    Tình huống trước mắt, hẳn là thời điểm hắn đi ghi danh học đại học năm đó.

    Trong ký ức, chỉ có thời điểm đến trường đại học ghi danh, Lục Dương mới cùng những người bạn học này ngồi chung xe lửa. Vốn là người giỏi thích nghi với hoàn cảnh, lại là một tiểu thuyết gia quen thuộc với những câu chuyện trùng sinh lẫn xuyên việt, cho nên chỉ sau một lát, Lục Dương đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

    Không lâu sau, ánh mắt của hắn lặng lẽ chuyển tới gương mặt một nữ đồng học đang ngồi hơi chếch một chút phía đối diện với hắn.

    Phùng Đình Đình.

    Ba năm cao trung, nàng chính là nữ sinh Lục Dương thích nhất.

    Bởi vì Phùng Đình Đình mà hắn từ năm lớp 11 đã chuyển từ ban khoa học tự nhiên sang ban ngữ văn, cũng chính vì nàng mà lúc kê khai nguyện vọng thi đại học, Lục Dương lại chọn trường đại học sư phạm thành phố H.

    Trong ký ức, học kỳ hai năm thứ nhất đại học, sau khi xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên, Lục Dương đã tỏ tình với Phùng Đình Đình, sau đó hai người trở thành một đôi.

    Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, sau kì thực tập năm thứ tư, Phùng Đình Đình đã đề xuất chia tay với hắn.

    Lục Dương từ chỗ bạn học biết được, trong thời gian thực tập, Phùng Đình Đình kết giao với một người đàn ông có tiền có thế, còn có cả một chiếc xe Porsche Cayenne (Pốt-chơ Ca-i-en).

    Nàng là mối tình đầu của Lục Dương.

    Cũng là cô gái khiến hắn chịu thương tổn nhất.

    Vì thế, lúc này khi lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng Lục Dương cũng cực kỳ phức tạp.

    Hình như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Phùng Đình Đình vốn đang xem bạn học đánh bài bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, thấy Lục Dương đang nhìn mình không nháy mắt, nàng khẽ mĩm cười, đôi mắt to tròn mỹ lệ còn chớp chớp với hắn.

    Ở tuổi này, nàng đã sớm nhân ra Lục Dương đang thầm mến mình, trên thực tế, cảm giác của nàng đối với hắn cũng không tệ lắm, cùng Lục Dương học chung ba năm cao trung, cả hai cũng xem như khá thân, cùng nhau tán gẫu, cùng nhau chơi đùa.

    Lúc này, nàng giống như ngày thường, dí dỏm chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn với hắn.

    Phùng Đình Đình căn bản không hề biết, Lục Dương lúc này, cùng Lục Dương nàng biết hoàn toàn không giống nhau.

    Lục Dương hiện tại, ý thức đến từ năm 2013.

    Vĩnh viễn không quên tổn thương năm đó nàng gây ra cho hắn, từng quay lưng rời bỏ hắn.

    Chính vì thế, nàng cũng không ngờ rằng, lần này Lục Dương lại không mỉm cười với mình, mà nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn về phía phong cảnh đang lướt qua ngoài cửa xe.

    Đối với Phùng Đình Đình, nàng và Lục Dương còn chưa bắt đầu.

    Nhưng đối với Lục Dương, bọn họ đã sớm kết thúc.

    Cho dù biết rõ sau học kỳ II, khi hắn tỏ tình với nàng, nàng sẽ nhận lời yêu hắn, hay coi như biết rõ lần này có thể khiến nàng không rời khỏi hắn, thì Lục Dương vẫn quyết định sẽ không dây dưa thêm với nàng.

    Vết thương trong lòng, sẽ mãi mãi không biến mất.

    Lục Dương không muốn có thêm bất kỳ hành vi thân mật nào với nàng.

    Xe lửa đi thêm hai giờ đồng hồ nữa mới tới được thành phố H.

    Lục Dương mang theo ba lô, trầm mặc theo mấy bạn học xuống xe, cùng dòng người hướng về lối ra nhà ga.

    Phùng Đình Đình cũng nhận ra hôm nay Lục Dương hơi kỳ quái, cho nên sau khi xuống xe, không biết là vô tình hay cố ý mà lại sánh vai cạnh Lục Dương, lúc ra khỏi nhà ga, nàng dùng bả vai đẩy đẩy vai hắn một cái, nhẹ giọng hỏi:

    - Này! Lục Dương, cậu làm sao vậy?

    Lục Dương liếc nàng một cái, nở nụ cười lịch sự, đáp:

    - Không có gì.

    - Thế vừa rồi là sao?

    Phùng Đình Đình truy hỏi tiếp.

    Lục Dương mở miệng cười nhạt, vẫn câu nói kia:

    - Không có gì.

    Phùng Đình Đình còn muốn hỏi thêm, nhưng Lục Dương đã bước nhanh vài bước, kéo dài khoảng cách với nàng, khiến lời nàng vẫn chưa kịp buột ra khỏi miệng.

    Có thể thi đỗ đại học, Phùng Đình Đình cũng không ngốc, trên thực tế, cảm giác của nàng rất nhạy bén, Lục Dương có ý định lạnh nhạt với mình, nàng lúc này đã nhìn ra được.

    Nữ sinh vốn rụt rè, nên Phùng Đình Đình cũng nuốt lại lời muốn hỏi ra.

    Nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc, không hiểu tại sao hôm nay sau khi tỉnh ngủ, Lục Dương lại biến hoá lớn như vậy, trở nên lạnh nhạt với mình.

    Bên ngoài nhà ga, đại học sư phạm thành phố H đã cho xe tới đưa đón tân sinh viên về trường.

    Sau khi mấy người Lục Dương lên xe, không tới một tiếng đồng hồ, đã đến trước trường học.

    Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh đăng ký nhập học, cho nên cả trong và ngoài trường học đều bao trùm trong bầu không khí vui tươi, sinh viên cũ nghênh đón sinh viên mới, mang theo tân sinh đi đến từng địa điểm làm thủ tục nhập học, vô số bóng người lui tới, cực kỳ nhộn nhịp.

    Sau khi bước vào cổng trường không lâu, Lục Dương cùng mấy vị bạn học tách ra.

    Bởi vì hắn từng học tập ở đây bốn năm, cho nên không giống với những người khác.

    Lúc trước, khi kê khai nguyện vọng học, Lục Dương có ý định chọn chuyên ngành giống với Phùng Đình Đình, nhưng Phùng Đình Đình lại chọn ngành tiếng Anh, mà Lục Dương lại vừa ghét vừa kém nhất môn tiếng Anh, hết cách, hắn đành chọn ngành Lịch sử mà bản thân có hứng thú nhất.

    Vừa nãy, sau khi cùng đám người Phùng Đình Đình tách ra, trong lòng Lục Dương rất vui mừng, vui mừng vì mình trước đó không nhắm mắt chọn bừa ngành tiếng Anh, bằng không, trong bốn năm đại học, nếu mỗi ngày phải giáp mặt với nàng, hắn cũng không biết bản thân mình có chịu đựng nổi hay không.

    Hiện tại thì ổn rồi, tuy rằng cùng nàng học chung một trường, nhưng khoa tiếng Anh và khoa Lịch sử vốn cách nhau hơn nửa trường học, sau này chỉ cần mình không chủ động đi tìm nàng, cả hai cơ bản sẽ không gặp lại nhau, thời gian trôi qua, tất nhiên sẽ càng ngày càng xa lạ, sớm muộn gì cũng sẽ như mình mong muốn, đoạn tuyệt liên hệ.

    Tối hôm đó, Lục Dương nằm trong ký túc xá, nghe năm vị bạn học cùng phòng tán gẫu, tâm tư dần dần bay xa. Đến tận bây giờ hắn rốt cuộc đã minh bạch những gì đang diễn ra hoàn toàn không phải là một giấc mơ. Ông trời không biết vì sao lại bỗng dưng ban cho hắn một cơ hội làm lại cuộc đời không thể tưởng tượng được như vậy.

    Lần này sống lại, nên hay không nên tiếp tục viết tiểu thuyết đây?

    Con đường sau này nên đi như thế nào đây?

    . . .

    Hai ngày sau mới kết thúc đợt báo danh nhập học, cho nên trong hai ngày này Lục Dương có thể tự do an bài.

    Bởi vì có trí nhớ trước kia, cho nên Lục Dương rất quen thuộc với ngôi trường này, bỏ lại bầu không khí nhộn nhịp sau lưng, hắn mang theo giấy viết cùng bút chì, một mình đi tới khu giảng đường số ba nằm ở ven rìa trường học.

    Khu giảng đường số ba, là một tòa cao ốc cổ lão bậc nhất trong trường.

    Nhà cao bốn tầng, gần như có hơn ba mươi năm lịch sử.

    Tang thương và cũ kỹ.

    Cộng thêm phía xa xa mới xây thêm hai khu giảng đường mới, lại nằm ở bên rìa trường học, cho nên bình thường có rất ít người lui tới đây, chỉ khi nào có tiết học, thì mới có sinh viên đến đây.

    Tỷ như hai ngày nay, theo ký ức của Lục Dương, sẽ không có sinh viên nào tới.

    Sau khi tiến vào bên trong, Lục Dương đi thẳng tới tầng cao nhất, bước vào một phòng học không người, ngồi xuống một chỗ bên cạnh cửa sổ.

    Để xấp giấy trắng tinh xuống trước mặt, rót một ly trà ngon vào chén, đốt một điếu thuốc bản địa, Lục Dương vừa chậm rãi gọt cái bút chì mới mua, vừa suy nghĩ về nội dung tiểu thuyết định viết.

    Trước khi sống lại, hắn từng viết tiểu thuyết mười năm.

    Đối với Lục Dương, bản lĩnh lớn nhất của hắn chính là gõ chữ.

    Ngoại trừ viết tiểu thuyết ra, hắn không còn sở trường nào khác.

    Vì thế, tối hôm qua trước khi đi ngủ, trong lòng hắn đã có quyết định, đời này hắn vẫn như đời trước tiếp tục sáng tác tiểu thuyết kiểu đại hồng đại tử (được nhiều người yêu mến).

    Thực hiện lý tưởng, chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất, hắn muốn thông qua việc viết tiểu thuyết, trải nghiệm cuộc sống mình muốn.

    Hắn tin tưởng dựa vào năng lực mười năm sáng tác của mình, so với mười năm trước, thành tựu hẳn sẽ lớn hơn.

    Viết lại những tác phẩm được yêu thích của những đại thần (ý nói cây đa cây đề trong nghề) khác.

    Ý niệm này vừa loé lên trong đầu, đã bị Lục Dương nhanh chóng gạt đi.

    Không phải Lục Dương có ý xem thường, mà là hắn không phải cái máy tính, tình tiết cụ thể của những cuốn tiểu thuyết từng đọc qua, hắn đã sớm quên hết rồi.

    Viết lại những tiểu thuyết mình từng xuất bản?

    Ý niệm này chỉ hiện lên trong đầu một thoáng, rồi cũng bị hắn bỏ qua.

    Cho dù đó là những tác phẩm của mình, nhưng đã trôi qua mười năm thời gian, tình tiết cụ thể ra sao hắn cũng không còn nhớ nữa, huống chi, coi như nhớ kỹ, hắn cũng sẽ không đi viết lại.

    Bởi vì, nếu luận tài nghệ, bút lực mười năm trước của hắn cùng hiện tại không thể cách nào đánh đồng với nhau.

    Sở dĩ tác phẩm mười năm sau của hắn không huy hoàng bằng mười năm trước, không phải vì chất lượng kém hơn, mà là ở thời đại khác nhau, số lượng cao thủ cũng khác nhau. Giới tiểu thuyết năm 2013 có vô số cao thủ, số tác phẩm xuất sắc cũng đếm không hết, tác phẩm của hắn trong giai đoạn này chỉ có thể ngụp lặn qua lại trong trùng vây mà thôi.

    Thời gian từng phút trôi qua.

    Bút chì đã sớm gọt xong, thuốc lá hết một điếu lại tiếp một điếu, điếu thứ ba cũng đã sắp tàn.

    Nhiều năm gõ chữ, Lục Dương đã có thói quen khi sáng tác phải có một gói thuốc để bên cạnh.

    Mà gói thuốc đang hút cũng là do hắn tiện tay mua lúc mua bút chì và giấy viết.

    Khi gõ chữ mà không có thuốc lá, hắn cảm thấy rất không quen, dường như trong tay thiếu đi cái gì đó.

    Lúc này, dù miệng đang ngậm thuốc, nhưng suy nghĩ của Lục Dương cũng không bị gián đoạn, hai mắt xuyên qua khói thuốc mờ mịt, híp lại nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, từng tình tiết câu chuyện, dần dần hiện ra trong đầu hắn.

    Cốt truyện này, không nằm trong bất kỳ tác phẩm nào hắn từng viết, cũng không lấy từ bất kỳ tác phẩm của tác giả nào khác, mà là do hắn vừa nghĩ ra.

    Hít sâu một hơi thuốc, bút chì trong tay bắt đầu lướt qua mặt giấy, tựa đề tác phẩm nhanh chóng hiện ra trước mắt - Tận Thế Đất Hoang
     
    Last edited by a moderator: 10/9/15
  3. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Hồi sinh 2003
    Tác giả: Mộc Tử Tâm

    Chương 02: Mở đầu tác phẩm đầu tay.
    Dịch: Hoài Việt
    Nguồn: Banlong.us
    Đúng, đời này, Lục Dương lựa chọn thể loại tận thế cho tác phẩm đầu tay.

    Nhân vật chính - Trần Phong, là một gã học sinh cấp ba thành tích lót đáy, không hứng thú với chuyện học hành, việc thường làm khi lên lớp là ngủ gât.

    Sở trường duy nhất, chính là đao pháp do gia gia truyền cho từ nhỏ, nhưng mà, sở trường này ngày thường lại căn bản không có đất dụng võ.

    Mãi đến khi ngày tận thế ập tới.

    Từ dị không gian không tên song song với Địa Cầu, tràn ra vô số quái thú có thực lực khủng bố.

    Trong vòng một tuần lễ, phần lớn thành thị trên khắp trái đất đều lần lượt rơi vào luân hãm (bị chiếm đóng).

    Nhân loại, từ vị trí bá chủ, trong nháy mắt đã rơi xuống vực sâu.

    Quái thú dị không gian, hầu như chỉ trong vòng một tuần, đã phá huỷ toàn bộ nền văn minh của nhân loại.

    Nhân loại dù may mắn còn sống sót, cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi.

    Nơi Trần Phong sinh sống là một thị trấn nhỏ, nên may mắn tránh thoát được nguy cơ.

    Mãi đến lúc này, đạo pháp gia truyền vô danh của Trần Phong, mới rốt cuộc phát huy được tác dụng.

    ...

    Đây chính là bộ khung mở đầu của cốt truyện.

    Cốt truyện như vậy, vào năm 2003, cũng không nhiều.

    Trước khi sống lại, Lục Dương am hiểu nhất chính là thể loại tác phẩm lấy giết chóc làm chủ tuyến này.

    Đáng tiếc, thời điểm mấy năm trước của kiếp trước, thể loại này cũng đã lụn bại, các thể loại quan trường, đô thị, y thuật lần lượt thay phiên nhau thống trị văn đàn, riêng những độc giả còn thích xem thể loại giết chóc này hơn phân nửa cũng lựa chọn những tác phẩm bạch kim của những bậc đại thần để đọc.

    Có điều, hiện tại là năm 2003, tiểu thuyết lấy giết chóc làm chủ tuyến, vẫn còn đang ở thời đỉnh cao.

    Lục Dương miệng thì ngậm thuốc, còn tay thì viết xoành xoạch trên giấy, thỉnh thoảng dừng lại một lát, hoặc thêm đôi ba chữ, hoặc sắp xếp lại tình tiết.

    Lục Dương không vội viết ngay đề cương.

    Đây là thói quen của hắn, chỉ sau khi viết xong chương thứ nhất, hắn mới bắt đầu viết đề cương.

    Bởi vì sau khi viết xong chương đầu, tính cách nhân vật, mong muốn cùng sở trường hầu như đã thành hình, lúc này viết đề cương, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

    Bởi vì tạm thời không có tiền mua máy tính, cho nên, lục dương chỉ có thể như lần đầu viết tiểu thuyết trước khi hồi sinh, viết bằng tay, viết trên giấy trắng.

    Chữ viết của Lục Dương, cũng không hơn người, giống như con người hắn, không tốt cũng không tệ.

    Nhưng tác phẩm đầu tay trước kia cũng có hơn trăm vạn chữ, hơn phân nửa đều viết bằng tay, cho nên, tốc độ viết tay của hắn cũng cực kỳ nhanh.

    Mỗi chữ một nét bút, chữ sau liền chữ trước, câu sau nối tiếp câu trước, cả đoạn văn căn bản không hề gián đoạn.

    Hơn nữa, rất nhiều chữ, đều bị hắn đơn giản hoá đi.

    Rất nhiều chữ, chỉ có bản thân hắn mới có thể phân biệt, người khác dù đọc qua, cũng chưa chắc đã nhận ra.

    Có điều, Lục Dương cũng không để ý.

    Bản thảo của hắn, xưa nay đều chưa từng cho người khác xem qua, chỉ cần khi gõ lên máy tính hắn có thể nhận ra là được.

    Khi sáng tác, Lục Dương rất chăm chú.

    Rất nhanh đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong (quên đi hết thảy xung quanh), trong mắt chỉ còn lại xấp giấy trên bàn, trong đầu chỉ nghĩ đến những tình tiết trong cốt truyện, sau hơn một tiếng đồng hồ, khi bảy tờ giấy trắng đã tràn ngập chữ viết, lục dương mới dừng bút lại, tiện tay ném lên trên bản thảo, nhổ tàn thuốc trong miệng ra, cầm lấy chén trà bên cạnh, nhâm nhi nước trà đã sớm lạnh.

    Chương một: coi như đã viết xong bản phác thảo.

    Tính cách nhân vật, sở trường cùng hoàn cảnh trưởng thành, thậm chí cả vai nữ chính quan trọng nhất, cũng đã xác định.

    Có sẵn một chương định hình, tình tiết đề cương trong đầu lục dương càng thêm rõ nét.

    Thời gian còn lại trong ngày, Lục Dương vẫn yên vị ở chỗ cũ.

    Buổi trưa và buổi tối, chỉ vội vã tới căng tin ăn cơm, rồi nhanh chóng trở lại.

    Thỉnh thoảng châm một điếu thuốc, hoặc uống một ngụm trà, ánh mắt ngẫu nhiên không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng như đang ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng thực ra lại đang suy tư về tình tiết trong câu chuyện.

    Lục Dương không có ý định viết đề cương hoàn chỉnh của cuốn sách trong một lần.

    Hắn chỉ viết dàn ý của phần thứ nhất - Hung thú hoành hành.

    Mãi đến hơn một giờ đêm, lục dương mới viết xong đề cương tỉ mỉ tập đầu tiên.

    Sau khi đề cương thành hình, tình tiết tập đầu tiên cũng đã nằm gọn trong đầu hắn.

    Toàn tâm viết lách cả ngày, cả người Lục Dương đau nhức dữ dội, đặc biệt là hai vai và ngón tay, có điều, thời điểm đặt bút xuống, hắn lại khe khẽ mỉm cười.

    Mặc dù mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cực kỳ hài lòng.

    Phần đề cương này, xem như cặn kẽ nhất trong sự nghiệp viết võng văn của hắn, tình tiết trong câu chuyện cũng là phần hắn hài lòng nhất.

    Nắn bóp bả vai và ngón tay một chút, lại châm thêm một điếu thuốc, lúc này lục dương mới mìm cười gom giấy bút và ly tách rời khỏi căn phòng.

    Từ khu giảng đường số ba đi ra, trời đã tối khuya, sân trường rộng lớn cũng không còn bóng người, lục dương cảm thấy hơi đói bụng, liền quen việc dễ làm (kinh nghiệm đầy mình) bước về phía cổng sau của trường học.

    Nơi này có hơn mười quán net và quán cơm, buổi tối cũng không thiếu quầy hàng sáng đèn, gồm cả quầy hàng bán thịt xiên nướng ăn vặt.

    Kiếp trước, khi lục dương còn học đại học ở đây, cũng thường xuyên tới nơi này.

    Lần này đói bụng, hắn lại theo thói quen mò đến đây.

    Quả nhiên.

    Giờ này, trừ quán net ra, vài sạp hàng bán đồ ăn khuya vẫn còn kinh doanh.

    Lục Dương sờ soạng túi quần, thấy bên trong có chừng mấy trăm đồng (nhân dân tệ bạc).

    Năm 2003, một trăm đồng, cũng đủ cho hắn ăn nửa tháng.

    Thấy trong túi có tiền, Lục Dương bước nhanh về phía sạp hàng bán thịt xiên nướng, chọn lấy vài xiên vẫn còn đang nóng hổi bỏ vào trong bát.

    Một mình Lục Dương chiếm một cái bàn nhỏ, ăn từng ngụm từng ngụm, nhìn vô cùng sảng khoái. Bỗng nhiên, bên tai chợt truyền đến một giọng nói khá quen thuộc từ hướng quán net cách đó không xa.

    Lục Dương theo bản năng đưa mắt nhìn sang.

    Phát hiện hóa ra là một người bạn học cùng lớp thời cao trung, họ Hoàng, còn tên là gì thì hắn tạm thời đã quên mất, dù sao ý thức hiện giờ của hắn là tới từ năm 2013, nên đã quên gần hết phần lớn tên bạn học trước kia.

    Ánh mắt Lục Dương chỉ quét qua, rồi thu lại, cũng không định đi tới chào hỏi.

    Đã quá nửa đêm, hơn nữa, vị bạn học này hình như đang bận gọi điện thoại, cho nên cũng không nhất thiết phải đến bắt chuyện.

    Khi Lục Dương ăn xong thì vị bạn học họ Hoàng kia vẫn còn đang phấn khích tán gẫu qua điện thoại.

    Hắn liếc mắt nhìn người này thêm một cái, rồi bước nhanh về phía ký túc xá.

    Vừa nãy lúc ngồi ăn, lục dương tuy rằng vẫn chưa nhớ ra tên người này, nhưng đã đại khái nhớ ra thành tựu sau này của hắn.

    Người này thành tích thời cao trung luôn nằm trong top năm của lớp, sau khi tốt nghiệp đại học, không biết lăn lộn ở đâu mấy năm, lục dương nghe nói, cuối cùng lại trở về quê xây nhà trẻ, nhưng chỉ kinh doanh được một năm đã phải đóng cửa, sau đó cũng không biết làm nghề gì, hẳn là sống rất thảm.

    Trước đây, khi Lục Dương nghe thấy chuyện này, còn từng thở dài: người này thời cao trung thành tích tốt như thế, tại sao bây giờ lại sống thảm như vậy?

    Hôm nay ngẫu nhiên nhìn thấy gia hoả này vừa vào đại học, đã hơn một giờ đêm rồi mà vẫn còn ở đây, hắn rốt cuộc đã hơi rõ ràng, vì sao tương lai của người này lại trở nên như vậy.
     
    Last edited by a moderator: 10/9/15
  4. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Hồi sinh 2003
    Tác giả: Mộc Tử Tâm

    Chương 03: Câu lạc bộ Võ thuật
    Dịch: Hoài Việt
    Nguồn: Banlong.us

    Ngày kế tiếp là ngày cuối cùng của đợt báo danh, cho nên trong ngày này lục dương vẫn có thể hoạt động tự do như cũ.

    Bởi vì hôm qua hơn hai giờ đêm mới đi ngủ, nên sáng nay thẳng tới tám giờ rưỡi Lục Dương mới tỉnh dậy.

    Hiện giờ, Lục Dương vẫn chưa có điện thoại di động, cho nên, không có cách nào cài đặt chuông báo thức buổi sáng.

    Sau khi tỉnh dậy, Lục Dương nhìn xung quanh một lát, thấy năm người cùng phòng, có người đã tỉnh, cũng có người còn chìm trong giấc mộng, bởi vì hôm nay vẫn chưa phải đi học, nên dù đã tỉnh, đều vẫn cứ nằm lỳ trên giường không chịu dậy.

    Lục Dương rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó mang theo giấy bút và chén trà giống như hôm qua bước ra khỏi phòng.

    Đi tới trước căng tin mua một ít bánh bao, ăn một bát cháo, sau đó thẳng tiến căn phòng hôm qua.

    Ngồi vào vị trí hôm qua từng ngồi lại, theo thói quen châm một điếu thuốc.

    Vừa trầm mặc hút thuốc, Lục Dương vừa híp mắt nhìn bóng người thưa thớt qua lại ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên từng tình tiết cốt truyện ngày hôm qua đã từng nghĩ qua.

    Đề cương phần thứ nhất đã có, nhưng đề cương lại sơ lược, cũng không đi sâu vào từng tình tiết cụ thể mỗi chương.


    Khi điếu thuốc sắp tàn, chương thứ hai - Tình hình thực tế, cũng hiện ra trong đầu Lục Dương.

    Hắn nhổ tàn thuốc trong miệng ra, một lần nữa rút thêm một điếu, cũng không châm lửa, mà cứ ngậm không như vậy, đây cũng là một thói quen của hắn khi viết văn.

    Trong miệng không có thứ gì, thì luôn cảm thấy thiêu thiếu gì đó, nhưng khói thuốc lại gây tổn thương thân thể quá llowns, nên thường thường hắn không châm lửa mà chỉ ngậm không trong miệng.

    Bút chì sàn sạt lướt trên bản thảo, từng chữ nối tiếp từng chữ, sau khi đặt bút viết xong một đoạn, từng chữ lược giản cũng được hắn sử dụng, dù khó hiểu nhưng Lục Dương vẫn thoải mái nhận biết.

    Trước khi sống lại, Lục Dương đã từng viết qua tám tác phẩm, tộng cộng hơn nghìn vạn từ, vì thế, đối với việc sáng tác, hắn đã sớm quen tay, thuộc về lớp tác giả trung cấp.

    Bởi vậy, viết một tác phẩm mới, với hắn mà nói, cũng không quá khó khăn, chính yếu ở chỗ là nó có đặc sắc hay không thôi.

    Đã từng xem qua hơn trăm bản tiểu thuyết thể loại tận thế, nên Lục Dương cũng không có chút lực cản nào, tốc độ viết văn rất nhanh, tới giữa trưa, đã viết xong bốn trang bản thảo, tổng cộng ba chương, hơn một vạn chữ.

    Buổi trưa hắn cũng chỉ nhanh chóng đến căng tin ăn cơn rồi lại quay về chỗ cũ tiết tục viết, nhưng mà, vì viết lách cả ngày, nên mạch văn cũng dần dần bị trì trệ, hai tay dần dần nhũn ra, tốc độ càng ngày càng chậm.

    Số lần dừng bút nghỉ ngơi lại càng nhiều hơn hôm qua.

    Kiên trì viết đến quá giờ cơm tối, lục dương rốt cuộc cũng viết thêm được hai chương nữa, tổng cộng sáu ngàn chữ.


    Một ngày viết được một vạn sáu, một vạn bảy ngàn chữ, đối với Lục Dương, đã gần như cực hạn.

    Không chỉ hai tay vô lực, mà tinh thần cũng rất mệt mỏi.

    Buông bút chì trong tay xuống, tiện tay móc bật lửa trong túi quần ra, châm điếu thuốc đã ngậm không trong miệng hơn nửa giờ, tối nay Lục Dương cũng không định viết tiếp.

    Nhà xuất bản bên phía Đài Loan yêu cầu số lượng từ thấp nhất cho một tập bản thảo là khoảng chừng 65.000 chữ, mà Lục Dương tính cả ngày hôm qua nữa cũng đã viết được 20 ngàn chữ.

    Lấy tốc độ như vậy, không tới mấy ngày, là đạt được yêu cầu rồi.

    Cho nên, hắn cũng không quá vội vàng.

    . . .

    Sau bữa cơm tối, Lục Dương miệng ngậm điếu thuốc, tay bỏ túi quần, lặng lẽ đi trong sân trường, cũng không có mục đích nào cả, chỉ muốn tuỳ tiện đi dạo một chút mà thôi.

    Trước khi sống lại, hắn đã ở đây bốn năm, đối với cảnh vật nơi này đều vô cùng quen thuộc.

    Bây giờ, sau sáu bảy năm, một lần nữa quay lại đây, bước trên con đường đã từng bước qua nhiều lần này, Lục Dương có cảm giác hoài niệm.

    Trước đây, thời điểm còn đi học, cũng không có cảm giác gì, nhưng sau khi tốt nghiệp mới thấy, mỗi khi trời tối, những hồi ức sinh hoạt nơi đây thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu.

    Không nghĩ tới mình một lần nữa lại có cơ hội quay lại đây.

    Lục Dương vừa chậm rãi đi, ánh mắt vừa tuỳ ý quan sát chung quanh.

    Hết thảy đều vẫn như trong ký ức, khung cảnh trước mắt, từ ký ức mơ hồ, dần dần trở nên rõ ràng.

    Một đường đi tới, Lục Dương trong lúc vô tình đã đi đến trước cửa nhà thi đấu.


    Nhà thi đấu cùng với khu giảng đường số ba mới hơn nhiều, nhưng so với khu giảng đường số một và số hai thì lại cũ hơn.

    Mỗi trường học đều có xã đoàn (câu lạc bộ), dù ít hoặc nhiều.

    Trạm phát thanh của trường học cũng nằm ở đây, mỗi khi trường có hoạt động dạ hội nào lớn, đều sẽ tổ chức ở đây, vì nơi này có một căn phòng vô cùng lớn.

    Trước khi sống lại, Lục Dương dù học ở đây bốn năm, nhưng vẫn chưa từng ghé qua chỗ này.

    Khi đó, trong lòng hắn chỉ có tiểu thuyết và Phùng Đình Đình.

    Bình thường ngoại trừ xem tiểu thuyết, đi quán net, thì chính là viết tiểu thuyết, nếu không làm ba điều này, thì chính là đang hẹn hò với Phùng Đình Đình. Đối với những câu lạc bộ trong trường học, hắn xưa nay đều không có ý định tham gia, đến ngay cả dạ hội do nhà trường tổ chức hắn cũng không có hứng thú đi xem nốt.

    Trong này rốt cuộc có cái gì?

    Đứng bên ngoài toà nhà lớn, Lục Dương bỗng nhiên nổi lên hiếu kỳ muốn ghé vào trong xem.

    Lần này sau khi sống lại, tuy rằng hắn vẫn quyết định viết tiểu thuyết như trước, nhưng lại không có ý định sống cuộc sống giống như trước kia, không muốn đơn điệu như đã từng.

    Tuổi tâm lý của Lục Dương đã gần ba mươi, cũng sớm rõ ràng, không nên sống đơn điệu như vậy.

    Người sống trên đời này, cần phải truy cầu sự vui vẻ.

    Nếu như ngay cả sự vui vẻ cũng không đáng theo đuổi, vậy thì còn điều gì đáng theo đuổi nữa đây?

    Bởi vì nghĩ như vậy, cho nên đối với việc sinh hoạt sau khi sống lại, Lục Dương đã có quy hoạch rõ ràng.

    Tiếp xúc với nhiều thứ mới mẻ!

    Lúc này, trong đầu hắn đối với cảnh tượng bên trong toà nhà này nổi lên lòng hiếu kỳ, bước chân từ từ tiến vào.

    Sau khi tiến vào, thứ đầu tiên Lục Dương nhìn thấy chính là cái phòng khách to lớn trong truyền thuyết kia.

    Đỉnh chóp phòng khách cách xa mặt đất, bên trong có hơn ngàn chỗ ngồi, tất cả được sắp xếp từ thấp đến cao, càng về sau càng cao.


    Phần đầu phòng khác, là một cái sân khấu rất to.

    Lúc này, bên trong căn phòng có vài ánh đèn huỳnh quang đang chiếu sáng, dưới ánh đèn, hơn mười cô gái ăn mặc mĩ lệ đang chăm chú luyện tập vũ đạo.

    Một vị lão sư dáng dấp thiếu phụ đang khoa chân múa tay đứng chỉ đạo.

    Lục Dương đứng dưới ánh đèn nhìn một lúc, sau đó quay bước rời đi.

    Hắn phỏng đoán những nữ sinh kia hẳn là đang chuẩn bị cho dạ hội vào nửa tháng sau.

    Trong ký ức của Lục Dương, trong nửa tháng tiếp theo, tất cả sinh viên năm nhất đều phải tham gia quân huấn, buổi tối cuối cùng của kỳ quân huấn, chính là dạ hội chào đón tân sinh viên.

    Lần trước từng có người rủ hắn tham gia dạ hội, nhưng Lục Dương lại từ chối.


    Khi đó, hắn đang đọc dở một cuốn tiểu thuyết mới thuê từ thư viện, ngoài tiểu thuyết ra, đều không hứng thú với bất kỳ thứ gì khác.

    Nhưng mà lần này hắn lại không có ý định tiếp tục bỏ qua.

    Người viết tiểu thuyết, hẳn là nên trải qua tất cả những sự tình mình có thể trải qua, thì mới có thể làm phong phú thêm sự từng trải của chính mình.

    Đây là đạo lý sau này Lục Dương mới dần dần hiểu ra.

    Đáng tiếc, khi đó hắn đã sớm tốt nghiệp đại học mất rồi.

    . . .

    Sau khi rời khỏi toà nhà thi đấu, Lục Dương tiếp tục theo hành lang tiến về phía trước.

    Trước sau đã đi ngang qua câu lạc bộ thư pháp, câu lạc bộ vũ đạo, câu lạc bộ ngoại ngữ, câu lạc bộ cầu lông.

    Đầu cửa phòng mấy câu lạc bộ này đều treo một cái biển hiệu nho nhỏ.

    Cửa phòng câu lạc bộ thư pháp và vũ đạo đều khóa lại, bên trong không có người.

    Bên trong câu lạc bộ ngoại ngữ, đèn đuốc sáng trưng, xuyên qua cửa sổ kiếng, Lục Dương nhìn thấy mấy nữ sinh đang lặng lẽ ngồi đọc sách, đối với những nữ sinh chỉ chuyên chú học tập, mặc kệ sự tự do phóng khoáng của thời đại học, dù là trước hay sau hồi sinh, Lục Dương đều có sự kính ý không nhẹ.

    Chí ít, hắn biết mình không cách nào làm được như các nàng.

    Sau khi tốt nghiệp trung học, Lục Dương cảm thấy tâm tình của mình cũng trầm xuống, không giống như thời cấp ba hăng hái đọc sách suốt ngày.

    Khi đi qua câu lạc bộ cầu lông cũng đã tắt đèn, Lục Dương chợt nghe thấy vài âm thanh mơ hồ, từ bên trong căn phòng phía trước truyền ra.

    Chỗ đó là chỗ nào?

    Trong lòng Lục Dương không khỏi nổi lên sự hiếu kỳ.

    Khi đến gần, hắn mới nhìn thấy năm chữ “câu lạc bộ võ thuật” treo trước cửa.
    Lúc ánh mắt Lục Dương nhìn xuyên qua cửa sổ kiếng, thấy bên trong có một bóng người đang đánh ầm ầm vào bao cát treo trong phòng.
     
    Last edited by a moderator: 10/9/15
  5. Hoangab

    Hoangab Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    18/7/15
    Bài viết:
    75
    Được thích:
    509
    Hồi sinh 2003
    Tác giả: Mộc Tử Tâm

    Chương 04: Thầy giáo cũ
    Dịch: Hoài Việt
    Nguồn: Banlong.us




    Xuyên qua khung cửa sổ, nhìn thấy người bên trong chỉ mặc một cái quần sọc, đầu khẽ cúi, hai tay đang chuyên chú nện vào bao cát, Lục Dương cũng không khỏi ao ước.

    Không chỉ ao ước có được thân hình cơ bắp như thanh niên kia, càng càng hâm mộ khí tức sắc bén từ trong ra ngoài của hắn.

    Là nam nhân, ai mà không khát vọng có một thân hình hoàn mỹ?

    Đáng tiếc, Lục Dương là trạch nam, hầu như không mấy khi ra ngoài vận động. Tuy rằng thân thể không béo phì, nhưng cùng thân hình hoàn mỹ cách một khoảng xa.

    Hay là, ta cũng luyện tập một chút?

    Ý niện này chợt lóe lên trong đầu Lục Dương, sau khi loé lên, càng lúc lại càng mãnh liệt.


    "Thùng thùng!"


    Dưới sự thôi thúc của nó, Lục Dương chỉ hơi do dự một chút, rồi đưa tay gõ lên cánh cửa gỗ của câu lạc bộ võ thuật.

    Thông qua tấm cửa kiếng, Lục Dương nhìn thấy thanh niên cường tráng đang luyện quyền kia bỗng ngừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ.

    Thấy hắn quay đầu nhìn về phía mình, Lục Dương vội vàng mỉm cười.


    Có thể là do khuôn mặt tươi cười của Lục Dương, nên thanh niên cường tráng kia chỉ hơi do dự một chút, rồi bước về phía hắn.

    Thanh niên cường tráng vừa tiện tay lấy một cái khăn trắng tinh lau mồ hôi trên mặt, vừa mở cánh cửa gỗ ra, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Dương, nói:

    - Cậu là?


    - Chào anh! Vị sư huynh này, ta muốn gia nhập câu lạc bộ võ thuật, có được không?

    Tùy tiện đưa ra yêu cầu này, Lục Dương cũng cảm thấy hơi chút đường đột, nhưng nếu muốn luyện tập, chắc chắn phải thử qua trước một chút, nếu như ngay cả hỏi mà cũng không giám, thì làm sao biết người ta có đáp ứng hay không?

    - Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ võ thuật?

    Nghe xong ý đồ đến đây của Lục Dương, khuôn mặt thanh niên cường tráng lộ ra ý cười nhàn nhạt, quét mắt đánh giá hắn một chút, gật đầu nói:

    - Có thể! Võ thuật xá hoan nghênh tất cả đồng học gia nhập, nhưng mà, thành viên mới gia nhập chỉ có thể xem như thành viên tập sự, phải thông qua kỳ tập sự, thì mới có thể trở thành thành viên chính thức, hơn nữa, những thứ dùng cho việc luyện tập như bao tay hay thuốc giảm đau cần phải tự mình chuẩn bị.


    - Không thành vấn đề!

    Nghe thấy đối phương đồng ý, Lục Dương cũng hơi kích động.

    Chuyện bao tay hay thuốc giảm đau gì đó, cần phải tự mình chuẩn bị, hắn căn bản cũng không cảm thấy có gì là không đúng.

    Dù sao chính hắn đề nghị muốn học thử, nên việc tự chuẩn bị thiết bị phụ trợ là việc kinh thiên địa nghĩa, không ai có nghĩa vụ phải giúp hắn.

    Thanh niên cường tráng gật gù, lúc này mới duỗi bàn tay đầy vết chai ra, nói:

    - Giới thiệu một chút, tôi là chủ nhiệm nơi này, Đằng Hồ! Hoan nghênh câu gia nhập câu lạc bộ võ thuật!

    Lục Dương cũng nhanh nhẹn duỗi bàn tay ra bắt tay với Đằng Hồ, miệng không ngớt lời nói cảm ơn.

    Lục Dương không nghĩ tới vị trước mắt này chính là chủ nhiệm câu lạc bộ.

    Nhưng mà nghĩ đến lúc này chỉ có một mình hắn chăm chỉ luyện tập ở đây, cũng chợt hiểu ra.


    Chủ nhiệm câu lạc bộ, có lẽ là người giỏi nhất câu lạc bộ võ thuật.


    Mà muốn trở thành người như vậy, không ngầm khắc khổ luyện tập thì sao được?

    - Đến điền vào bảng đăng ký đi!

    Đằng Hổ nói xong, liền xoay người bước vào bên trong, Lục Dương cũng theo sát phía sau.

    Lúc này, trong lòng Lục Dương vẫn có chút khó tin, chính mình lại có thể dễ dàng trở thành thành viên của câu lạc bộ võ thuật như vậy.

    Nhưng mà, rất nhanh hắn đã biết tại sao.


    Khi Đằng Hồ đưa bản đăng ký cho hắn điền, còn gật gù nói:

    - Câu lạc bộ võ thuật vừa mới sáng lập, cậu là thành viên đầu tiên, hi vọng cậu sẽ chăm chỉ luyện tập, không làm mất mặt câu lạc bộ!

    Nghe thấy câu này, Lục Dương cũng hơi sửng sốt một chút.

    Không ngờ mình lại là thành viên đầu tiên gia nhập nơi này.

    Hèn chi lại dễ dàng gia nhập như vậy.

    Hóa ra là người thứ nhất, cũng khó trách.

    Lục Dương tự nói trong lòng.

    Nhưng mà hắn cũng chỉ thoáng kinh ngạc một chút, cũng không mấy thất vọng.

    Hắn gia nhập câu lạc bộ võ thuật, là để rèn luyện thêm một chút, không muốn mình văn nhược như trước, cũng không có ý gì khác.

    Vì thế, thực lực nơi này mạnh hay yếu, đối với hắn cũng không quan trọng lắm.


    Chỉ cần có thể học được vài phần bản lĩnh của vị chủ nhiệm trước mắt này cũng đủ lắm rồi.

    Vừa nãy dù ở ngoài cửa sổ, nhưng Lục Dương vẫn nhìn thấy được tốc độ lẫn lực quyền của Đằng Hồ khi luyện quyền.

    Cường độ khi đánh vào bao cát, nếu người bình thường trúng một phát, tuyệt đối không mấy người có thể chịu nổi.

    ...

    Khi trở lại ký túc xá, người bạn cùng phòng nói cho Lục Dương biết, vừa rồi phụ đạo viên vừa tới phòng thông báo, bảy rưỡi tối nay tất cả mọi người phải tập trung lại để nhận lớp.

    Thuận tiện nhắc thêm, lớp học của bọn họ chính là phòng 303, khu giảng đường số hai.

    Từng có trí nhớ trước khi hồi sinh,nên Lục Dương đương nhiên biết lớp Lịch sử nằm ở chỗ nào.

    Giờ khắc này, hắn mới nhớ ra, lần đầu tiên sinh viên năm nhất tụ tập lại chính là buổi tối sau khi kết thúc đợt báo danh.

    Bởi vì ngày mai phải bắt đầu quân huấn, cho nên trước khi quân huấn bắt đầu, tất cả mọi người nhất định phải nắm được vị trí lớp học của mình, phải biết được phụ đạo viên lớp mình là ai, nếu không, ngày mai khi quân huấn bắt đầu, nếu mấy ngàn tân sinh đều không ai biết lớp mình ở đâu, thì không biết sẽ loạn thành cái gì?

    Lúc Lục Dương trở lại ký túc xá, mọi người trong phòng cũng đã có mặt đông đủ.

    Vì thế không lâu sau, cả sáu người đều cùng nhau đi tới khu giảng đường số hai.

    Năm vị bạn học cùng phòng, kiếp trước cũng khá thân thiết với Lục Dương.

    Trong đó, Trình Hoà ngủ phía dưới hắn và Dương Chí ngủ kế bên là thân thiết hơn cả.

    Trình Hoa làm người tùy tiện, cực kỳ đại khí, ưa thích giảng nghĩa khí anh em.

    Dương Chí lại hơi keo kiệt, ưa thích chiếm tiểu tiện nghi, nhưng làm người rất sôi nổi, rất hứng thú với mỹ nữ quyến rũ, là một người thú vị, đối xử với huynh đệ rất tốt.

    Khi nhóm người Lục Dương tới nơi, đèn đuốc trên dưới khu giảng đường số hai đã sáng choang, hầu như tất cả phòng học đều có tiếng người huyên náo, toàn bộ mấy ngàn tân sinh đều đang tụ tập ở đây.

    Thành viên lớp Lịch sử, cũng đã tới hơn phân nửa.

    Đám người Lục Dương tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, vừa tán gẫu vừa dùng ánh mắt tò mò đánh giá xung quanh.

    Khiến bọn họ cảm thấy hơi thoả mãn chính là, trong lớp cũng có không ít nữ sinh.

    Không chỉ có số lượng, mà còn có cả chất lượng.

    Ít nhất hiện tại đã có hơn hai mươi người, trong đó ít nhất cũng có sáu bảy người có mấy phần tư sắc.

    Điều này làm cho vài người vốn chờ mong vào chuyện tình mỹ hảo thời đại học, đều cảm thấy thoả mãn.

    Trên thực tế, thời điểm đám người Lục Dương quan sát đám nữ sinh, thì bọn họ cũng vô tình hay cố ý dò xét những nam sinh trong lớp.

    Thời điểm sơ trung, cao trung, mọi người đều bị trường học áp chế nghiêm ngặt không cho yêu sớm.

    Có thể nói, bất luận là nam sinh hay nữ sinh, đều ngột ngạt về mặt tình cảm, tới khi có người nói thời đại học có thể tự do yêu đương, ai ai cũng lộ vẻ mong chờ.

    Đương nhiên, Lục Dương là người từng trải, nên đối với nữ sinh trong lớp cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều so với những nam sinh khác.

    Bởi vì hắn hiểu rõ những nữ sinh này, hiểu rõ con người họ, thậm chí còn hiểu rõ cả tương lai sau này của các nàng hơn bất kỳ ai.

    Quan trọng nhất là, trong những nữ sinh này, không có người nào khiến Lục Dương đặc biệt yêu thích, đặc biệt muốn theo đuổi.

    Thời gian trôi qua rất mau.

    Rất nhanh đã tới bảy giờ rưỡi.

    Đúng lúc này, một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt tươi cười mang theo một xấp văn kiện bước vào phòng.

    Mà hiện giờ, thành viên lớp lịch sử cũng đã có mặt đông đủ.

    Nhìn thấy một người lớn tuổi như thế xuất hiện, mọi người đều thầm suy đoán đây rất có thể là phụ đạo viên, vì vậy, âm thanh huyên náo trong phòng cũng nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.

    Người đàn ông trung niên sau khi bước vào liền đi thẳng tới bục giảng, tiện tay để tập văn kiện lên mặt bàn, sau đó mỉm cười nói:

    - Mọi người khoẻ chứ! Có vài đồng học chắc đã nhận ra tôi, nhân tiên xin giới thiệu một chút, tôi là Uông Đạt, chính là phụ đạo viên bốn năm tới của các bạn, phụ trách vấn đề tư tưởng cùng sinh hoạt của mọi người. Sau này mọi người có chuyện gì, thì cứ việc tìm tôi. Hiện tại trước tiên các bạn hãy tự giới thiệu về mình một chút!

    Giọng nói của Uông Đạt rất ôn hòa, ôn hòa đến mức không giống với một nam nhân.

    Dù là ai cũng nhìn ra được hắn hẳn là một người tốt tính.

    Điều này khiến mọi người ở đây, bất luận là nam hay nữ, đều cảm thấy vừa lòng.

    Ngồi ở bên dưới, Lục Dương cũng nở nụ cười.

    Uông Đạt, vị phụ đạo viên này từng đối xử với hắn rất tốt, hoặc nói, Uông Đạt đối xử với tất cả mọi người đều rất tốt, là một vị phụ đạo viên vừa có trách nhiệm lại có tầm lòng khoan dung.
     
    Last edited by a moderator: 10/9/15

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)