Đô Thị Hồi sinh 2003 - TG: Mộc Tử Tâm - Chương 62

  1. Trúc Giang

    Trúc Giang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/12/15
    Bài viết:
    111
    Được thích:
    1,008
    Hồi sinh 2003

    Tác giả: Mộc Tử Tâm


    Chương 50: Kết thúc học kì - 10 vạn

    Dịch: Hinary

    Biên: Hi

    Nguồn: Banlong.us, LQĐ

    .

    Giới thiệu vắn tắt về tác giả:

    Văn Sửu, tên thật là Lục Dương, học tại khoa Lịch Sử trong đại học Sư Phạm, sinh tháng 10 năm 85, yêu thích tiểu thuyết, phim ảnh, âm nhạc, đam mê sáng tác, đưa cuốn "Tận thế đất hoang" lên thứ hạng số 33 trên bảng vinh quang những bộ sách bán chạy nhất, mà bút danh Văn Sửu đã trở thành tác giả mới của giới tiểu thuyết trong Đào Loan, cuốn sách đáng giá để mọi người mong đợi.

    Uông Cẩn Cẩn và hai cô bạn cùng phòng đều sửng sốt.

    Nhất là khi nhìn thấy trên bìa có in số tập "Tập 9, tập 10, tập 11" Những chữ này khiến mấy cô gái hiểu được, đây không phải là toàn bộ tác phẩm của Lục Dương.

    - Mình vẫn nghĩ Hứa Bác là người xuất sắc nhất trong lớp lịch sử chúng ta...

    Hơn nửa ngày sau Uông Cẩn Cẩn mới kịp phục hồi lại tinh thần, cô cảm thán.

    Bạn nữ cùng phòng với cô cũng nói.

    - Vậy mà là một con chó nha! Không cắn người cũng có thể là chó, không nghĩ hàng ngày Lục Dương đều bình thường như vậy mà giấu giếm sâu thật.

    - Con chó gì?

    Ngay lúc này, giọng nói của Từ Hiểu Mạn truyền từ ngoài cửa vào.

    Lúc bên trong nghe được giọng nói này, Từ Hiểu Mạn đã đứng trước của phòng kí túc xá, Uông Cần Cần kịp phản ứng lai, cô vội vàng nhét một cuốn sách trở lại phong thư, nhưng không kịp trả lại giá sách.


    Từ Hiểu Mạn vừa đi vào phòng đã nhìn thấy vài cuốn sách được mở ra trên mặt bàn, còn hai quyển nữa trong tay Uông Cần Cần và một cô bạn cùng phòng, và còn có một chiếc vỏ phong thư dày cộm vừa rồi nữa.

    Từ Hiểu Mạn giật mình sửng sốt, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, cô vô thức chạy đến bên cạnh chiếc bàn học, hết nhìn cuốn sách trên bàn lại quay sang nhìn Uông Cần Cần và hai cô bạn kia, há hốc miệng, cuối cùng cô cũng tức giận nói.

    - Các cậu đang làm gì? Đây là thư của người khác, sao các cậu có thể tự tiện mở ra? Các cậu làm như vậy sao mình có thể trả lại thư cho người ta? Các cậu... Các cậu còn có chút ý thức nào nữa không hả?

    Hai cô bạn cùng phòng kia lập tức bán đứng Uông Cần Cần cho Từ Hiểu Mạn.

    Vừa nhìn thấy Từ Hiểu Mạn tức giận, hai cô bạn kia liền chứng minh bản thân mình vô tội, một cô gái chỉ vào Uông Cần Cần rồi nói.

    - Hiểu Mạn! Không liên quan đến tụi mình, phong bì bị Uông Cần Cần mở ra, mình có ngăn cậu ấy nhưng cậu ấy không chịu nghe, mình cũng không còn cách nào khác! Mình còn ngăn cậu ấy lạ mà.

    Uông Cần Cần lén liếc qua hai cô bạn cùng phòng của mình, nếu mấy người này sống trong thời chiến tranh thì chắc chắn chính là gian tế.


    Đúng là không có khí phách gì cả, người ta còn chưa kịp dùng hình tra tấn.

    Cậu ấy đã bán đứng mình luôn.

    Giữ cái miệng mình một chút thì chết à?

    Tất nhiên, những câu nói này chỉ là suy nghĩ trong lòng của Uông Cần Cần mà thôi, lúc này cô cũng không dám đắc tội hai cô bạn kia, lỡ may hai người đó châm ngòi vài câu nữa, chắc chắn chị Hiểu Mạn sẽ giết chết cô.

    Ngay lập tức, Uông Cần Cần tìm cách dời đi sự chú ý của Từ Hiểu Mạn khỏi mình, cô nhanh chóng mở chiếc phong thư lấy cuốn sách ra, chỉ vào phần giới thiệu tác giả cho Từ Hiểu Mạn xem.

    Vốn dĩ Từ Hiểu Mạn đang giận dữ, nhưng khi nhìn qua phần giới thiệu đó cô quên luôn cả sự tức giận của bản thân.

    Nhìn thấy vậy, Uông Cần Cần vỗ vỗ bộ ngực cao vút cả mình, lúc này cô mới có thời gian để dùng ánh mắt oán giận nhìn hai cô bạn cùng phòng kia.

    ______

    Đối với những việc đang diễn ra, Lục Dương hoàn toàn không biết một chút nào.

    Vào buổi học ngày hôm sau, Từ Hiểu Mạn mang khuôn mặt khác thường đưa cho hắn chiếc phong thư dày cộm, Lục Dương cũng không suy nghĩ nhiều, hắn không thể nghĩ được phong thư của mình đã bị người khác mở ra xem.

    Lúc nhận thì phong thư đã được dán lại y nguyên như lúc đầu.


    Gần đây, trình độ đánh đàn ghi-ta của Lục Dương đã tăng lên rất nhiều, hắn có thể nhìn bản phổ và tự mình đánh thành một khúc nhạc được rồi.

    Chuyện này khiến cho quyết tâm luyện đàn của Lục Dương càng mạnh mẽ hơn, kế hoạch trong lòng hắn cũng càng chắc chắn thành công hơn.

    Mỗi ngày hắn vẫn tiếp tục viết hai chương bản thảo, được khoảng sáu ngàn chữ.


    Còn việc luyện quyền, gần đây rất ít khi hắn đến phòng tập trong CLB võ thuật nữa.


    Đầu tiên, càng ngày thì CLB võ thuật càng có nhiều người tham gia, từ sau lần Đằng Hổ dùng một chiêu đánh bại xã trưởng Hình Vinh của xã đoàn taekwondo, ngắn ngủi trong vài ngày đã có hơn 50 người đăng kí tham gia, đây đều là những học viên của các xã đoàn võ thuật khác đến, có nam, cũng có nữ.


    Thứ hai, từ lúc hắn học trộm Bát Cực Quyền của Đằng Hổ xong thì hắn không còn hứng thú với việc ngây ngốc luyện đánh chính quyền (đấm thẳng), câu quyền (đấm móc) nữa, vì không muốn Đằng Hổ phát hiện ra chuyện mình học trộm nên hắn chỉ có thể luyện tập trong phòng trọ của mình thôi, vậy nên Lục Dương sắp xếp một căn phòng riêng để dành cho việc luyện quyền.

    Những loại quyền pháp này, hầu hết đều giống nhau về mặt kĩ năng, chỉ cần nghiêm túc chăm chỉ, gắng sức hết mình thì nhất định sẽ tiến bộ.


    Mặc dù Lục Dương tự mình tìm tòi học hỏi, nhưng tiến độ học tập của hắn vẫn rất nhanh, cả sức khỏe và sự nhanh nhạy đều hơn hẳn trước đây.

    Nhiều lúc Lục Dương đang đi trong sân trường, hắn nhìn một số người đang đi qua trước mắt, trong đầu sẽ nhảy ra một suy nghĩ kì quái, nếu hắn ra tay đánh những người này, cần dùng mấy chiêu để đánh ngã hết tất cả.

    Thậm chí có lúc một số người đang đi qua trước mắt, trong đầu sẽ nhảy ra suy nghĩ như vậy, hắn còn dùng ánh mắt mình để quan sát xem cần ra tay từ đâu, đánh như thế nào mới thắng được?

    Lúc khôi phục lại suy nghĩ, Lục Dương lắc đầu cười cười, hắn cảm giác mình bị tẩu hỏa nhập ma mất rồi.

    Nếu trên trời rơi xuống một cuốn sách, chắc chắn hắn sẽ nghĩ là bí kíp võ công thời hiện đại cho xem.

    Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền ăn sâu vào trong đầu của Lục Dương.


    Nhưng Lục Dương hiểu rõ, từ lúc văn học mạng ra đời, những thể loại võ hiệp đang dần xuống dốc, hơn nữa càng ngày càng đi xuống thêm, thỉnh thoảng mới có chút khởi sắc, nhưng cũng chỉ gãy được vài cái rồi tiếp tục xuống dốc. Nhưng Lục Dương cũng có lòng tin đối với bản thân mình.

    Cuốn sách "Tận thế đất hoang" đã cho hắn sự tự tin này.

    Hơn nữa, mặc dù mình không nhớ rõ được chi tiết những cuốn sách võ hiệp đã thành công kia, nhưng những kĩ năng để hấp dẫn người xem thì vẫn còn có.


    _____


    Tết Nguyên Đán qua đi, tiết trời càng ngày càng lạnh thêm.


    Cuộc thi cuối kì ngày càng đến gần, kì thi đến gần cũng có nghĩa kì nghỉ đông cũng đến gần.

    Một tháng trôi qua rất nhanh, Lục Dương lại nhận thêm được ba tập sách nữa.

    Chính là tập 12, tập 13 và tập 14.

    Đến bây giờ, cuốn sách "Tận thế đất hoang" đã xuất bản hơn 91 vạn chữ, trừ 91 vạn chữ này thì Lục Dương còn giữ hơn 10 vạn chữ nữa, lại ghi thêm một chút, gộp lại là có ba cuốn sách nữa.

    Còn có trên webside, số lượng người đặt mua cũng không tệ lắm.

    Tháng trước thì trang web chỉ trả cho hắn một vạn hai nghìn tiền nhuận bút, gần bằng tiền nhuận bút của ba cuốn sách mà hắn được xuất bản.

    Tất nhiên, trong tháng trước số chữ trong chương V.I.P hắn gửi lên trang web nhiều hơn trong sách rất nhiều, xấp xỉ gần 30 vạn chữ.


    Lại thêm hai chương miễn phí trước khi vào khu V.I.P nữa, tổng cộng là hơn 50 vạn chữ thì hắn mới được từng đó tiền nhuận bút, không nhiều lắm, hoàn toàn không thể so sánh được với tiền nhuận bút khi xuất bản.

    Nhưng Lục Dương hiểu rất rõ, đây chỉ là tạm thời mà thôi.


    Theo sự phát triển mạnh mẽ của văn học mạng, các độc giả của khu vực V.I.P sẽ ngày càng nhiều, không lâu nữa thì tiền nhuận bút của trang web sẽ hơn hẳn tiền nhuận bút xuất bản.

    Thi xong cuộc thi cuối kì, Lục Dương lại nhận được ba cuốn sách nữa, hắn lại lần nữa nhận được tiền nhuận bút của bên xuất bản và trang web.

    Số tiền mà Lục Dương gửi trong ngân hàng đã bất ngờ lên đến... 10 vạn.

    Một học kì, chỉ với nửa năm thôi, một người tên Lục Dương vẫn còn học đại học đã âm thầm kiếm được rất nhiều tiền, trừ một ít người thì không còn ai biết được nữa.


    Luận đàm: Hồi sinh 2003:mua46::mua46:
     
  2. Trúc Giang

    Trúc Giang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/12/15
    Bài viết:
    111
    Được thích:
    1,008
    Hồi sinh 2003

    Tác giả: Mộc Tử Tâm


    Chương 51: Tình cờ gặp nhau?

    Dịch: Hinary

    Biên: Hi

    Nguồn: Banlong.us, LQĐ

    Vé xe về quê, Lục Dương đã mua vé ở nhà ga trước một tuần, tiện thể mua luôn cho Tào Tuyết một vé, nhưng tiếc là hai người đi về hai hướng khác nhau nên không ngồi cùng một chuyến xe được.

    Vài ngày cuối cùng trước khi xuất phát, Tào Tuyết đều ở bên cạnh Lục Dương cả ngày, sớm tối đều bị dụ dỗ làm những chuyện thẹn thùng, lúc nào nổi hứng lên thì làm cả một ngày, có lúc cả hai người đang lái xe đi dạo yên lành, nếu một người trong họ nổi lên hứng thú thì sẽ lái xe quay lại nhà trọ của Lục Dương liền.

    Vì vậy, đối với Lục Dương mà nói, mấy ngày nay chính là những ngày thoải mái nhất kể từ khi hắn quen biết Tào Tuyết đến nay, chắc chắn cả đời này hắn sẽ không có cách nào mà quên được.


    Lúc mua vé xe thì hắn mua vé của Tào Tuyết chạy sớm hơn một ngày, cũng vì hắn muốn bản thân mình tự tay tiễn cô lên xe, nếu như chuyến xe của Lục Dương chạy sớm hơn thì chắc chắn hắn sẽ lo lắng không có ai tiễn cô lên xe.


    Ngày hôm đó, từng bông tuyết bay bay đầy trời, cả hai người đều mặc áo lông dày, quàng khăn lên cổ.


    Đáng nói là hai chiếc khăn quàng cổ này nhìn rất giống nhau, vì vậy chỉ cần ai đó nhìn vào là biết ngay hai người họ là một cặp.


    Cặp khăn quàng cổ này được Tào Tuyết mua từ lúc tuyết bắt đầu rơi, vào lúc cô tặng chiếc khăn này cho hắn, Lục Dương đã rất cảm động, mặc dù hắn đã từng nói là không bao giờ tin vào tình yêu nữa nhưng trong khoảnh khắc đó, trong trái tim hắn có một ý nghĩ muốn ở bên Tào Tuyết trọn đời trọn kiếp.

    ______



    Tiễn chân Tào Tuyết, những ngày cuối cùng ở trường là những ngày buồn tẻ vô vị đối với Lục Dương.

    Bỗng nhiên thiếu đi Tào Tuyết bên người, Lục Dương cảm thấy cuộc sống của hắn mất hẳn đi màu sắc.


    Vì vậy, tối hôm đó Lục Dương đã gọi điện cho năm người bạn cùng dãy kí túc, hắn mời mọi người tối nay dự liên hoan trong phòng.

    Cũng vì vậy, một đêm cuối cùng trước khi kết thúc học kì, hắn quay về phòng mình trong kí túc xá ngủ một đêm.


    Mặt trời của ngày hôm sau đã lên cao, ánh nắng xinh đẹp chiếu qua song cửa sổ, ánh lên mí mắt của Lục Dương đang nằm trên giường, hắn vừa tỉnh dậy sau cơn say rượu tối qua, lấy ra chiếc điện thoại nhìn, bây giờ đã hơn 9 giờ sáng.


    Nhớ đến sự điên cuồng cạn từng ly đêm qua, khóe miệng Lục Dương cong lên tươi cười.


    Kiếp trước lúc hắn đi học đại học rất khi uống nhiều như vậy, nhưng ở kiếp này, Lục Dương không muốn sống mãi trong áp lực như vậy nữa, ngày hôm qua uống rượu cùng bạn, mặc dù lúc tỉnh dậy sau cơn say bị đau đầu nhưng đối với hắn thì rất sảng khoái trong người.

    Lục Dương không sợ mình say sẽ nói lung tung, nói ra chuyện mình đã được sống lại một lần nữa.


    Đầu tiên, Lục Dương vẫn còn biết rõ tình trạng của bản thân sau khi say rượu, mặc dù có say đến đâu thì trong lòng vẫn luôn giữ tỉnh táo, mặc dù hắn không thể điều khiển cơ thể mình nữa cũng vậy.


    Thứ hai, cho dù hắn nói mình được hồi sinh, thì cũng không ai tin lời nói của một gã say rượu.


    Duỗi người thoải mái trong chiếc chăn, Lục Dương ngồi dậy từ trên giường, hắn dùng hai tay xoa mặt, sau đó mới đi xem chỗ ngủ của những người kia.

    Hắn bật cười khi nhìn thấy năm anh chàng kia vẫn đang say giấc mộng, trong kí túc xá yên lặng đến kì lạ.

    Lục Dương cười cười, hắn đi ra khỏi phòng kí túc xá, lúc đóng cửa còn gắng đóng nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng đến mấy người đang ngủ như heo kia.

    Quay về phòng trọ mình thuê, Lục Dương bắt đầu đánh răng rửa mặt rồi tắm rửa thay đồ, vì quê của Lục Dương là ở nông thôn nên trong nhà hắn chỉ có bốn bức tường trắng, tiền học phí còn phải gom góp nhiều nơi nên trong phòng không có máy nước nóng, ngay cả nồi cơm điện cũng không có luôn.

    Nếu không nhân dịp mình còn ở trường mà tắm rửa sạch sẽ, khi về nhà nếu muốn tắm thì phải lên nhà tắm chung trong huyện, rất phiền toái.

    Muốn về nhà, việc thứ hai sau khi Lục Dương tắm rửa chính là rút hết chi phiếu ra bỏ trong va li. Sau đó hắn dùng máy giặt giặt sạch bộ quần áo vừa rồi.


    Trước khi đi, Lục Dương phơi quần áo vừa giặt xong lên sân thượng, bên ngoài còn có một lớp kính bảo vệ nên hắn không sợ quần áo bị ướt khi mưa, cũng không sợ tuyết rơi vào.

    Lần này về nhà, Lục Dương không mang theo nhiều thứ, hắn chỉ cầm theo chi phiếu, hai bộ quần áo sạch sẽ, một chiếc lap top và 14 cuốn sách.

    Mang theo máy tính về để hắn có thể lên mạng làm việc, dù ở đâu cũng không ảnh hưởng được đến chuyện Lục Dương đăng chương mới lên trang web.

    Lục Dương mua vé xe khởi hàng vào lúc 12 giờ 40 phút.

    Lúc hắn chuẩn bị tốt tất cả rồi lái xe đến nhà ga đã là 12 giờ 20 phút.


    Bước vào phòng đợi, Lục Dương vừa ngồi xuống đã nghe những tiếng bước chân truyền đến từ bên tay phải mình, hắn không chú ý đến người vừa đi đến, nhưng tiếng bước chân đó lại dừng gần và người kia cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng lúc đó một hương thơm nhạt của phụ nữ ba vào mũi Lục Dương.


    Lục Dương vô thức nhìn sang bên cạnh.

    Vừa nhìn đã thấy một nữ sinh, cô ta cũng cười tươi nói với Lục Dương.

    - Này! Lục Dương, hôm nay cậu cũng về nhà phải không? Là chuyến xe nào vậy? Mình đi chuyến K266 lúc 12 giờ 40, cậu thì sao?


    Chuyến K266 lúc 12 giờ 40, đây cũng là chuyến xe của Lục Dương, vì vậy hắn chỉ ngẩn ngơ khi nghe cô ta nói, thật là trùng hợp, vừa vào phòng đợi đã có một cô bạn học cùng lớp đến đây nói với hắn, cô ấy cũng ngồi trên chiếc xe kia.


    Lục Dương cũng không nghĩ nhiều, hắn cũng chỉ cho là trùng hợp thôi, lập tức cười tươi đáp lại.

    - Thật đúng lúc! Mình cũng đi chuyến xe đó, mình xuống xe ở Vu Hồ, còn cậu?


    - Trùng hợp quá? Mình cũng xuống ở đó.

    Vẻ mặt cô bạn bên cạnh thật vui vẻ, cô ấy vươn bàn tay trắng nõn nà của mình cầm chặt tay Lục Dương, nhí nhảnh nói.

    - Đúng là tốt quá, mình con lo trên xe sẽ rất chán đây này, không nghĩ là gặp được bạn đi chung, thật sự rất tốt! Đúng rồi, lát nữa lên xe khi thì chúng ta ngồi cùng nhau nha, hai ta tâm sự với nhau cũng tốt.


    Đối mặt với cô bạn cùng lớp nhiệt tình quá mức như vậy, Lục Dương có thể từ chối sao?

    Hơn nữa, mặc dù cô gái này nhỏ nhắn, nhưng cũng là cực phẩm xinh xắn nhỏ nhắn, chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần bé thì bé, khuôn mặt tinh xảo trắng không tì vết.

    Trong mười người đàn ông, thì ít nhất có chín người không chống lại được sự quyễn rũ đó.

    Đúng vậy, cô bạn này chính là Uông Cần Cần đã nhìn lén được cuốn sách hắn viết.

    Việc đi cùng một chuyến xe với Lục Dương, tất nhiên không phải là trùng hợp.


    .....TBC..........

    Luận đàm: Hồi sinh 2003:hoahoa::hoahoa:
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/6/16
  3. Trúc Giang

    Trúc Giang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/12/15
    Bài viết:
    111
    Được thích:
    1,008
    Hồi sinh 2003

    Tác giả: Mộc Tử Tâm


    Chương 52: Bị con gái theo đuổi.

    Dịch: Hinary

    Biên: Hi

    Nguồn: Banlong.us, LQĐ



    Rất nhanh đã đến thời gian lên xe.

    Đầu tiên là đứng lên xếp hàng kiểm tra vé, Uông Cần Cần nhìn thấy hắn xách hành lí lên đi đến chỗ kiểm vé, cô nũng nịu gọi hắn quay lại.

    - Việc gì?

    Lục Dương nhìn về phía cô mà không hiểu gì.

    Uông Cần Cần cười tươi nhìn hắn, sau đó cô nhăn đôi lông mày lại chỉ tay về hai chiếc vali hành lí, cầu xin nói.

    - Bạn học Lục Dương! Cậu xem hôm nay mình mang nhiều hành lí quá, lúc trươc đến đây bằng taxi, đã khiến mình mệt muốn chết rồi, cậu có thể giúp mình một chút được không? Tí nữa lên xe mình sẽ cảm tạ cậu, có được không?

    Là bạn học nữ cùng lớp, hơn nữa còn là một cô gái đáng yêu, lời cầu xin mềm mại đó khiến cho không có người đàn ông nào có thể từ chối nổi.

    Vì vậy, Lục Dương vươn tay xách túi hành lí rồi đi vào nơi kiểm phiếu, vali nặng hơn 5 kg, đối với Lục Dương bây giờ thì hắn có thể nhẹ nhàng dùng một tay xách lên, không có chút nặng nhọc nào.

    Nhưng Lục Dương không nhìn thấy được, lúc hắn xách chiếc vali lên quay lưng bước đi, khóe miệng Uông Cần Cần cong lên thành một nụ cười đắc ý.


    Thật ra mỗi lần về nhà thì cô không cần phải mang theo nhiều đồ dùng như vậy, nhưng cô muốn cái vali trở nên rất nặng, nên đã nhét tất cả sách vở của học kì này vào bên trong.

    Cũng vì, cô muốn mình thiếu Lục Dương một ân tình, để lát nữa lúc lên xe, cô mượn phần ân tình này để mời hắn đi ăn, đến lúc đó, dù có chút nhiệt tình nhưng cũng không khiến hắn cảm thấy mình là một người con gái tùy tiện.

    Nhưng mà, khi Lục Dương cầm chiếc vali nhẹ nhàng như vậy, đây là điều ngoài ý muốn của Uông Cần Cần.


    Cô bỏ nhiều thứ vào vali như vậy, là muốn lúc Lạc Dương xách nó lên thì sẽ đổ nhiều mồ hôi, cô còn muốn tặng cho hắn một chiếc khăn để lau.

    Nhưng bây giờ, muốn hắn phải đổ mồ hôi cũng không dễ dàng.

    Nhưng không sao, chỉ cần có được lí do để sau này mình tiếp cận hắn là được.

    Từ khi vào trường cấp hai đến bây giờ, Uông Cần Cần luôn tự tin với mị lực của bản thân.

    ____________


    Mất rất nhiều hơi sức, cuối cùng Lục Dương và Uông Cần Cần cũng chen chân được lên trên xe lửa.


    Một tay Lục Dương xách túi hành lí của mình, tay còn lại của hắn cầm xách chiếc vali của Uông Cần Cần, cố gắng chen lên phía trước, còn Uông Cần Cần thì ôm hai chiếc túi nhỏ, mỉm cười theo sát sau lưng của Lục Dương.


    Đi xe lửa chính là vậy, nếu mình cứ nhường nhịn người ta thì sớm hay muộn chỉ được đứng trên một lối nhỏ mà chờ thôi, dù có tìm được ghế ngồi hay không, cũng phải mất mấy tiếng đồng.


    Thân thể Lục Dương mạnh mẽ, hắn nhanh chóng chen được vào bên trong, vì vậy sau khi lên xe, Lục Dương còn thấy trong đó còn bảy hay tám chỗ trống để ngồi.


    Vì phía sau còn có một Uông Cần Cần nữa, hơn nữa trước khi lên xe cô ấy đã nói muốn ngồi gần chỗ của hắn, tránh cho việc quá nhàm chán lúc ngồi trên xe, nên lúc Lục Dương nhìn thấy những ghế trống kia, trong vô thức Lục Dương đã chọn được hai ghế.

    Hai chỗ ngồi không gần nhau, nhưng lại đối mặt với nhau.

    Lục Dương xếp hành lí của mình lên trên chỗ ngồi, sau đó hắn quay lại gác chiếc vali của Uông Cần Cần lên kệ đựng hành lí.


    Trong lúc hắn đang làm những chuyện này, Uông Cần Cần ở phía sau liên tục mỉm cười nói lời cám ơn.

    Không thể không nói, mặc dù bây giờ Lục Dương không có chút hứng thú nào với Uông Cần Cần nhưng nghe những lời cám ơn không ngừng từ sau lưng, còn có một hương vị tươi mát thanh nhã tỏa ra, tâm tình Lục Dương liền trở nên rất tốt, so với việc ngồi một mình trên xe lửa thì tốt hơn rất nhiều.

    Đợi đến lúc hai người ngồi lại đối diện nhau, Uông Cần Cần mới kịp tranh thủ thời gian mở chiếc túi đang cầm trong tay, cô lấy ra những năm đến sáu loại đồ ăn vặt, có mứt hoa quả, có kẹo cao su, còn có bánh quy và cả quả mận nữa.

    Sau đó cô lấy ra một chai nước khoáng và một bình Tuyết Bích.


    Vừa mang đồ ăn vặt ra, Uông Cần Cần vừa nhiệt tình mời Lục Dương ăn, nếu hắn xấu hổ không nhận, cô sẽ cố gắng nhét vào tay Lục Dương, trong miệng luôn nói lời cám ơn hắn, nếu không có Lục Dương thì cô không thể dễ dàng lên xe như vậy được.


    Nhiệt tình đến mức không thể từ chối được, Lục Dương đành phải nhận lấy một ít hạt dưa Uông Cần Cần cho, vừa ăn vừa thận tiện ứng phó lời nói của cô.

    _____


    Hơn nửa tiếng sau, tự nhận mình nói chuyện rất hợp với Lục Dương, Uông Cần Cần xin phép bác gái ngồi bên hắn để được đổi chỗ, nói muốn ngồi bên cạnh bạn.

    Bái gái kia cũng là một người thật thà, gặp phải khuôn mặt cười tươi mong giúp đỡ của Uông Cần Cần thì không đành lòng từ chối, vì vậy bác đã đổi chỗ cho cô.


    Uông Cần Cần cười tươi ngồi xuống bên cạnh Lục Dương, mùi hương thanh nhã lại bay vào xoang mũi hắn.

    Cánh tay, đùi của cả hai để gần bên nhau, mặc dù quần áo mùa đông hơi dày, nhưng vẫn có chút kiều diễm riêng trong đó.


    Uông Cần Cần vẫn không có cảm giác nào, hồn nhiên không để tâm.

    Lục Dương cũng là một người đàn ông bình thường, hắn cũng không giữ sạch cho bản thân, tất nhiên sẽ không giả vờ đứng đắn mà kéo ra khoảng cách với cô.


    Ngược lại hắn còn có chút hưởng thụ, so với ngồi cùng bác gái kia thì tốt hơn rất nhiều.

    Sau khi ngồi xuống, cùng nói chuyện với Lục Dương vài câu, đôi mắt Uông Cần Cần liền sáng ngời lên, bỗng nhiên cô nói.

    - Đúng rồi! Ngồi trên xe lửa sao không nghe nhạc được chứ! Đợi một chút... Để mình lấy đĩa CD ra...


    Cô nói xong liền mở một chiếc túi khác ra, lấy ra một máy nghe nhạc và hơn mười chiếc đĩa CD khác nhau.

    Nhìn thấy món đồ chơi này, Lục Dương liền nhớ đến rất nhiều bài hát của kiếp trước.

    Trong trí nhớ của hắn, những năm 2003, 2004 thì rất thịnh hành đĩa CD.


    Có lẽ đây là phương tiện nghe nhạc thuận tiện nhất của học sinh cấp ba và sinh viên.

    Lục Dương còn nhớ, trước kia trong phòng kí túc của mình cũng có một máy nghe nhạc như vậy, nếu hắn không có việc thì sẽ ngồi trong phòng nghe những bài ca của beyond.

    Khi đó Lục Dương mới bắt đầu biết đến nhóm beyond, yêu thích các bài hát của họ, sự yêu thích này hơn mười năm qua đi vẫn không đổi.


    Mỗi lần nghe beyond hát, cảm xúc của hắn liền bị đám chìm vào trong đó.

    Đúng lúc này, Uông Cần Cần hỏi Lục Dương thích nghe ai hát.

    Lục Dương thuận miệng nói là beyond.

    Uông Cần Cần sững sờ, cô cười thành tiếng rồi nói.

    - A! Cậu cũng thích nghe beyond hát sao? Thật trùng hợp, mình cũng rất thích nhóm nhạc đó!

    Vừa nói, Uông Cần Cần vừa tranh thủ thời gian tìm đĩa nhạc của nhóm beyond, cô cắm tai nghe vào, rất tự nhiên mà nhét một bên vào tai Lục Dương.

    Giống như sự tự nhiên bình thường của bạn gái Lục Dương.

    Lục Dương cũng không trốn tránh, có một cô nàng xinh đẹp muốn ở gần mình như vậy, điều này nói rã mị lực của hắn càng tăng thêm nhiều.


    Nhưng vậy là đủ rồi, nếu Uông Cần Cần còn có những hành động thân mật hơn, chắc chắn hắn sẽ từ chối, dù sao thì hắn cũng không quen thuộc với cô.

    Khoảng 2 giờ sau, chiếc xe chở đồ của xe lửa đi qua, trên đó có tất cả mọi thứ như đồ ăn vặt, đồ uống, cơm, bộ bài... Cái gì cần đều có hết.

    Nhưng mà, những thứ này lại không thích hợp với hắn.

    Trước khi đi đến nhà ga, Lục Dương đã mua hai miếng bánh mì, một chai nước khoáng để ăn ở trên xe, nhưng Uông Cần thì khác, nhìn thấy chiếc xe đó thì hai mắt cô đã tỏa sáng, vội vàng tháo tai nghe ra, cô mua hai hộp cơm trên đó.


    Trong lòng Lục Dương còn đang nghi ngờ có phải Uông Cần Cần mua thêm một hộp cơm cho mình không, quả nhiên cô ấy quay sang nhét vào tay hắn một hộp cơm.


    15 khối tiền mua được một hộp cơm, vào năm 2003 đúng là đắt đến không ngờ.

    Lục Dương từ chối, nhưng Uông Cần Cần lại cười nói.

    - Cùng là bạn học của nhau, cậu khách khí như vậy làm gì? Lúc nhờ cậu xách hộ vali, mình cũng đâu khách sáo đến vậy chứ?
     
  4. Trúc Giang

    Trúc Giang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/12/15
    Bài viết:
    111
    Được thích:
    1,008
    Hồi sinh 2003

    Tác giả: Mộc Tử Tâm


    Chương 53: Về nhà.

    Dịch: Hinary

    Biên: Hi

    Nguồn: Banlong.us, LQĐ




    Đến hơn 4 giờ chiều, cuối cùng thì xe lửa cũng đến trạm Trữ Quốc.

    Uông Cần Cần lại cười hì hì chắp tay lại, cô nhờ Lục Dương lấy hành lí xuống khỏi xe.

    Lúc còn ở trên xe, Uông Cần Cần đã dùng đồ ăn vặt và cơm hộp để hối lộ cho hắn, vậy nên Lục Dương sẽ không từ chối mong muốn nho nhỏ này của cô, hắn mỉm cưới xách chiếc vali xuống dưới.

    Lúc xuống xe, Uông Cần Cần vung vẩy chiếc điện thoại trong tay, cô cười tươi.

    - Bạn học Lục Dương, nhớ gọi điện cho mình nhé! Lúc nào cậu đi khai giảng thì phải nhớ báo cho mình đấy! Đến lúc đó mình còn nhờ cậu xách giúp chiếc vali nữa!

    Lục Dương có thể nói gì khác? Hắn chỉ có thể mỉm cười mà đồng ý.

    Trong lòng hắn có một lời nói, cô gái xinh đẹp nhiệt tình như vậy, hắn muốn ghét cũng không được.

    _____


    Sau khi Uông Cần Cần xuống xe, chặng đường còn lại của Lục Dương rất nhàm chán.

    Năm 2003, dù điện thoại có quý giá hay đắt tiền đến mấy vẫn không lên mạng được, vì vậy không thể vào đọc tiểu thuyết.

    Lục Dương chỉ còn cách dùng điện thoại di động nhắn tin với Tào Tuyết, dùng giọng ngọt ngào trong tin nhắn.

    Sau một tiếng đồng hồ kể từ lúc màn đêm buông xuống, cuối cùng xe lửa cũng dừng lại ở Vu Hồ.


    Lúc Lục Dương xách hành lí xuống nhà ga, đèn đường đã sáng lên.

    Nhà Lục Dương cách Vu Hồ khá xa, cón khoảng 50 km nữa, vào buổi tối thì chắc chắn không có xe bus, ngay là xe tải cũng không đi qua chỗ này, nên hắn không thể gọi xe về được.

    Năm 2003, 100 khối tiền đã là không nhỏ rồi, nhất là với những người có xuất thân từ nông thôn như Lục Dương.


    Nhưng kì nghỉ đông năm nay còn có rất nhiều ngày, hắn cũng không cần phải gấp gáp chạy về nhà, Lục Dương quyết định ở lại trong khách sạn bên cạnh nhà ga. Khách sạn khá sang, một đêm mất khoảng 50 khối tiền.

    Mang hành lí lên phòng, Lục Dương cầm theo chiếc ví da đi ra ngoài.

    Đã hơn một năm trôi qua, Lục Dương kiếm được không ít tiền nhuận bút, vì vậy hắn muốn mua một ít quà ở Vu Hồ để mang về nhà.

    Lại nói, từ lúc Lục Dương kiếm được tiền, hắn còn chưa mua món quà nào gửi về nhà.

    Trong nhà hắn, Lục Dương là con đầu, phía sau còn có một em trai và một em gái nữa.

    Em trai Lục Phi của hắn vừa mới 16 tuổi, thằng bé đang học năm nhất trường cấp ba.

    Em gái là Lục Anh, 13 tuổi, đang học cấp 2.

    Vì nhà hắn rất nghèo, nên từ nhỏ em trai Lục Phi chỉ được mặt đồ thừa của hắn, ngay cả năm mới cũng không được mua, còn em gái thì tốt hơn chút, nhưng mà đứa bé này thường xuyên phải mặc đồ dư lại từ chị họ.

    Đã từ lâu cha mẹ hắn cũng không mua một bộ đồ mới nào.


    Đi xe đến một của hàng bách hóa cao cấp, Lục Dương đi dạo từng tầng một, thấy bộ quần áo nào thích hợp liền mua ngay.

    Tìm kiếm suốt hai tiếng đồng hồ, đến lúc hắn đã mua được cho mỗi người hai bộ quần áo, Lục Dương mới ngừng lại.


    Lục Dương mua toàn bộ, mặc dù mỗi người chỉ có hai bộ nhưng hắn còn mua thêm cả giầy, mũ, khăn quàng cổ, bít tất... Nếu như không nghĩ đến nếu mua quá nhiều thì không cầm về nổi, Lục Dương còn muốn mua thêm nhiều thứ nữa.

    Ra khỏi cửa hàng bách hóa cao cấp, Lục Dương nhìn đống đồ mình vừa mua mà đau hết cả đầu, hắn phải quay lại hỏi nhân viên tiếp tân xem có túi vali nào bán không.

    Theo lời giới thiệu của nhân viên, Lục Dương mua một chiếc vali cỡ lớn, hắn nhét tất cả những... quần áo kia vào, sau đó mới trở về.

    _______



    Một đêm ngủ ngon.

    Hơn 8 giờ sáng ngày hôm sau, Lục Dương mới ngủ dậy, sau khi vệ sinh buổi sáng xong, hắn đi khỏi khách sạn.


    Hắn ra bên ngoài thuê một chiếc xe, vốn dĩ hắn muốn mang theo hành lí của mình đi xe bus. Nhưng tối hôm qua Lục Dương lại mua quá nhiều đồ áo, ngồi xe bus rất phiền phức.


    Hơn nữa, nếu Lục Dương ngồi xe bus, sau khi lên thành phố còn phải đổi xe một lần nữa, rất rắc rối.

    Vì vậy, Lục Dương quyết định hôm nay sẽ thuê một chiếc xe taxi về nhà, giá cả cũng rẻ hơn buổi tối rất nhiều, chỉ cần 40 khối là được.



    Trên xe còn có một cô gái khác, nhưng Lục Dương vẫn không nói gì, chỉ cần về nhà là được rồi, không cần phải gây thêm phiền phức ở đây.

    Hơn một tiếng đồng hồ sau, Lục Dương đã về đến thành phố của Vu Hồ.

    Tài xế cho cô gái ngồi bên cạnh xuống xe, sau đó tiếp tục lái xe đưa Lục Dương.

    Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ nữa, chiếc xe của Lục Dương ngồi đã dừng lại, hắn đã về đến thôn nhỏ nhà mình.


    Lúc xe dừng lại, anh chàng tài xế đã quay sang nói.

    - Chàng trai, nếu biết nhà anh xa vậy thì tôi đã lấy 60 khối rồi, nhưng lúc nãy trên xe có một người nữa mà anh không nói gì, anh đã thông cảm cho tôi như vậy, tôi cũng không nỡ lấy thêm tiền của anh, tạm biệt!

    Lục Dương cười cười, trên xe có thêm một người, hắn không nói gì cũng vì nguyên nhân này.

    Trả tiền xe, Lục Dương nói cám ơn xong liền xách hai chiếc vali lớn nhỏ xuống.


    Lục Dương xuống xe từ đầu thôn Lục gia.

    Vỗn dĩ hắn có thể nhờ lái xe mang về tận nhà, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trở về sau khi sống lại, cảm giác như một lãng tử về quê sau nhiều năm xa cách, trong lòng hắn có chút e sợ.

    Đứng dưới cây hoa hòe đầu thôn, Lục Dương móc ra một điếu thuốc rồi ngậm vào, hắn châm lửa rồi nhìn về phía nhà mình xa xa.


    Trong thôn đã có vài người nhìn thấy Lục Dương.


    Là người được hồi sinh một lần, Lục Dương không phải là một người cởi mở, hơn nữa trong những năm hắn học cấp ba, nếu không đến trường thì đều ở nhà đọc sách, không muốn làm việc gi khác, vì vậy nên quan hệ của hắn với người trong thôn không đươc tốt lắm.


    Lục Dương đứng trước cửa thôn không mở miệng, mấy người trong thôn cũng chỉ đứng nhìn thôi, chỉ có vài đứa bé ngó đi ngó lại, sau đó chạy về phía Lục Dương hô to.

    - Anh Lục! Anh Lục! Anh đã về rồi... Anh Lục được nghỉ đông rồi...


    Tiếng kêu của mấy đứa trẻ kiến Lục Dương hồi phục lại suy nghĩ, hắn chợt nghĩ đến cha mẹ còn chưa biết đến chuyện hắn hút thuốc, Lục Dương ném điếu thuốc vừa châm xuống gốc cây hòe bên cạnh, hắn sửa soạn lại quần áo rồi kéo vali đi về nhà.


    Trên đường đi, Lục Dương nhìn thấy mấy người trong thôn cũng không mở miệng, hắn chỉ mỉm cười rồi gật đầu chào họ, những người kia cũng gật đầu chào lại, còn có một ít người thì có thể hỏi lại câu.

    - Được nghỉ đông rồi à?

    Lục Dương cũng chỉ "Vâng!" một tiếng rồi thôi.

    Bao nhiêu năm trời hắn chưa từng nói chuyện với những người đó, Lục Dương cũng không biết nói cái gì, vì vậy hắn vẫn giữ nguyên cái tính cách hướng nội đó.

    Không lâu sau khi Lục Dương bước vào thôn, hắn đã nhìn thấy em gái Lục Anh vui vẻ chạy đến, vừa chạy vừa kêu.

    - Anh cả!

    Lục Dương còn nhìn thấy Lục Phi đi sau cô bé.

    Đứa nhóc này ngày càng cao lên, nhưng lại gầy teo, nhìn dáng người của hắn, chắc hai năm nữa sẽ cao bằng mình.

    Tiểu Anh cũng lớn thêm, trên người vẫn mặc bộ quần áo đỏ đã bị giặt đến bạc màu của chị họ.

    Trên người em trai vẫn mặc bộ áo lông của hắn thời cấp ba, đôi dày trên chân cũng là của hắn lúc học cấp hai.

    Từ xa, Lục Dương nhìn thấy mẹ Lục đang đeo tạp dề, bà đang đứng ở trước cửa nhìn hắn, vẫn là bộ quần áo nhiều năm qua thường mặc, chiếc tạp dề cũng là hai mảnh áo vá lại với nhau.
     
  5. Trúc Giang

    Trúc Giang Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/12/15
    Bài viết:
    111
    Được thích:
    1,008
    Hồi sinh 2003

    Tác giả: Mộc Tử Tâm


    Chương 54: Xây nhà.

    Dịch: Hinary

    Biên: Hi

    Nguồn: Banlong.us, LQĐ



    Nhìn thấy anh cả trở về, Lục Anh và Lục Phi vui vẻ tranh nhau xách va li của Lục Dương.

    Đã gần đến nhà nên Lục Dương cũng không ngăn cản hai đứa.

    - Anh cả! Sao anh mang về nhiều đồ đạc như vậy? Lúc anh đi cũng không mang nhiều vậy nha!

    Trên đường về nhà, cô em gái Lục Anh nhìn chiếc vali lớn trên tay Lục Phi và chiếc túi nhỏ trên tay mình rồi tò mò hỏi Lục Dương.


    Lục Dương mỉm cười, hắn xoa đầu cô bé rồi trả lời.

    - Về nhà rồi em mở ra xem là biết!

    Đã một năm chưa gặp, trong lòng Lục Dương rất nhớ hai đứa nhóc này, hắn dịu dàng xoa đầu cô bé, bây giờ hắn cảm thấy mình rất hạnh phúc.


    Sau khi về đến nhà, mẹ hắn cười tươi nói.

    - Đã về rồi à!

    Mẹ Lục chính là người như vậy, dù trong lòng có vui đến mấy, nhưng lời nói của bà cũng chỉ dừng ở mấy chữ này thôi.

    Lục Dương cười tươi rồi "Dạ!" một tiếng.

    Mẹ Lục quay lại nhìn trong nhà, bà nghĩ nghĩ rồi nói với Lục Phi.

    - Tiểu Phi! Anh cả con vừa mới về, con ra ngoài ao bắt một con cá về đây, nếu không tối nay sẽ không có thức ăn.

    Lục Phi vâng dạ một tiếng, cậu đặt chiếc vali lớn xuống muốn đi ra ngoài.

    Nhà họ Lục có một chiếc ao khoảng mười mẫu ở cuối thôn, bên trong có nuôi ít cá, cha của Lục Dương lại không có tay nghề gì, ông chỉ có thể dựa vào tiền bán cá để trang trải cho ba anh em Lục Dương ăn học.

    Vì vậy, trong nhà Lục Dương bây giờ mới nghèo như vậy.


    Những năm gần đây, chỉ có những khi cần thêm đồ ăn, nhà hắn mới bắt cá về, vì nhiều năm như vậy, cả nhà đã ăn cá đến chán.


    Bình thường thì không nỡ ăn những con cá lớn, nhưng nếu là tôm tép nhỏ lại thường xuyên có, nhà hắn ăn cá như nhà người khác ăn dưa muối vậy.

    Vì vậy, khi Lục Dương nghe mẹ Lục kêu Lục Phi đi bắt cá về, hắn liền vươn tay giữ lại Lục Phi đang muốn đi ra, dưới ánh mắt chăm chú của cả ba người, hắn lấy tiền từ trong ví ra.

    Ví da vừa mở ra, đôi mắt của Lục Anh đã mở lớn.


    Không khó để nhìn thấy, trong ví của Lục Dương có rất nhiều tiền, ít nhất là có hai ngàn khối.


    Mẹ Lục cũng nhíu đôi lông mày lại, không hiểu vì sao Lục Dương lại có nhiều tiền như vậy.

    Trừ học phí ra, bà chỉ gửi cho hắn 2000 khối tiền sinh hoạt hàng ngày.


    Trừ chi phí sinh hoạt hàng ngày cùng tiền mua đồ dùng học tập, tiền xe về còn mất hơn 100 khối, hết một học kì rồi, sao có thể dư lại nhiều tiền như vậy.

    Lục Dương rút tờ 100 khối từ trong ví ra đưa cho Lục Phi, hắn nói.

    - Đừng đi bắt cá! Em ra xem nhà chú Căn còn có thịt heo và xương sườn nữa không, sau đó đi mua một ít đậu hũ phơi khô, khi về thì tiện thể mua thêm chai rượu để tối cho cha uống nữa.

    - Anh cả! Sao anh có nhiều tiền như vậy?

    Lục Anh vốn nhanh miệng, cô bé hỏi ra nghi vấn của mình.

    Lục Phi và mẹ Lục cũng nghi ngờ nhìn Lục Dương, mẹ Lục hỏi.

    - Đúng vậy! Tiểu Dương! Con kiếm đâu được nhiều tiền như vậy?

    Lục Dương phất tay với Lục Phi, nói.

    - Nhanh đi đi! Chuyện tiền bạc, đợi tối nay cha về đã rồi nói.

    Lục Phi nhìn mẹ Lục.

    Mẹ Lục do dự một chút rồi cũng gật đầu, muốn Lục Phi đi mua thức ăn trước.

    _________



    Lục Phi chạy như bay đi mua đồ, Lục Anh ở nhà thì nhớ ra chuyện anh cả nói khi về đến nhà thì có thể mở hành lí ra tự xem bên trong.


    Dù sao anh cả cũng không chịu nói kiếm được tiền ở đâu, cô bé cũng chẳng quan tâm nhiều, cô nói một tiếng với Lục Dương rồi chạy vào mở hai chiếc va li ra xem.

    Chiếc va li lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy, vì vậy cô nhóc này rất tò mò bên trong nó đựng thứ gì.


    Cô bé còn nhớ rõ, lúc Lục Dương đi học chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, ngoài sách vở và mấy bộ quần áo thì không có gì nữa.

    Khóa của chiếc va li lớn vừa mở ra, nhìn thấy gói quần áo mới, giày, ... Lục Anh sợ hãi kêu to lên.


    Vốn mẹ Lục đang đi xuống nhà bếp, nghe tiếng kêu sợ hãi của con gái, ánh mắt bà vô thức nhìn đến túi va li, sau đó bà cũng bị số lượng quần áo bên trong khiến cho giật mình.

    Còn Lục Anh, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy nhiều quần áo mới như vậy, việc đầu tiên mà cô bé nghĩ đến là rõ ràng tất cả đều là quần áo.

    _______

    Tất cả các câu hỏi đó, đợi đến giờ ăn cơm, lúc Lục Dương đưa 14 cuốn sách kia ra thì đã được giải đáp.

    Sau đó, ánh mắt của Lục Phi và Lục Anh nhìn Lục Dương đã thành ánh mắt sùng bái, cả cha mẹ hắn cũng bị rung động không kém.


    Khi biết được trong học kì này, tiền nhuận bút của Lục Dương nhận được đã hơn 10 vạn, ánh mắt của mẹ Lục nhìn hắn đã chuyển sang vừa mừng vừa sợ, ánh mắt của cha Lục cũng vậy.

    Nhưng sự vui mừng vừa qua đi, cha Lục đã nói.

    - Tiểu Dương! Chuyện viết tiểu thuyết, chúng ta cũng hiểu, con có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì cha mẹ cũng rất mừng, nhưng mà con cũng phải chú tâm vào học hành nữa, đừng vì viết tiểu thuyết mà xao nhãng việc học, con còn nhỏ, còn có nhiều thời gian kiếm tiền, nhưng nếu bỏ lỡ việc học thì không còn cơ hội nào nữa đâu.

    Mẹ Lục cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng điều khiến bà quan tâm hơn lại là tiền nhuận bút mà Lục Dương kiếm được.


    Bà nói với Lục Dương.

    - Tiểu Dương! Số tiền đó đâu rồi? Nhiều tiền như vậy, con phải giữ thật kĩ, nếu không thì hãy đưa cho mẹ, mẹ sẽ giữ giúp con?

    Nói đến chuyện này, cha Lục cũng đồng ý, dù cho Lục Dương có thể kiếm ra tiền, nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa nhóc 19 tuổi, hơn 10 vạn khối, cả đời này hai vợ chồng họ cũng không kiếm được nhiều như vậy, trong lòng cả hai người, có thể nuôi ba đứa con ăn học đàng hoàng đã thỏa mãn rồi.

    Lục Dương nhìn ánh mắt của mọi người, sau đó hắn nhìn xung quanh nhà mình, thật ra trước khi về đây, hắn đã nghĩ ra mình phải dùng tiền để làm gì rồi.

    Nhà của hắn đúng là quá tồi tàn, căn nhà này do ông nội để lại, đã qua mười mấy năm rồi, bây giờ rất âm u ẩm thấp, có một gian chính và hai phòng nhỏ.

    Cha mẹ ở một phòng, ba anh em chung một phòng.

    Đúng là rất chật chội.


    Lặng im một lúc, Lục Dương nói ra suy nghĩ của bản thân hắn.

    - Cha, mẹ! Con nghĩ như vậy, chúng ta dùng số tiền kia để xây lại mái nhà này đi!

    - Cái gì? Xây nhà?

    Ánh mắt của mọi người đều ngơ ngác một lúc.

    Bây giờ, cả ba anh em đều đi học, trong nhà vốn không có tiền dư để gửi ngân hàng, bây giờ có một số tiền lớn như vậy, chính là để trang trải học phí cho cả ba anh em, ai cũng không nghĩ đến chuyên sửa lại mái nhà, cho dù căn nhà có tồi tàn đến mức nào đi nữa, cha mẹ hắn vẫn muốn để tiền lại lo cho ba anh em trước, còn căn nhà thì đợi cả ba tốt nghiệp ra kiếm tiền xây sau cũng được.

    - Không được! Việc xây nhà không cần vội! Số tiền đó để cho ba đứa ăn học trước.

    Sau khi cha Lục hồi phục lai tinh thần, ông lập tức gạt bỏ.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)