LS Q.Sự Hoàng Tộc - Cao Nguyệt - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Hoàng Tộc
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 489: Bắn chết Thân Tể (hạ)


    Nhóm dịch: black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Thân Tể bốn phía đều bị thân binh nghiêm mật phòng hộ không cách nào tiếp cận, hắn trốn ở phía xa sau một đại kỳ, chỉ cách đó hai mươi bước dưới ánh trwang hắn có thể thấy rõ bóng lưng của Thân Tể.

    Thân Tể mặc trọng giáp, nếu như không phải là cường cung thì rất khó có thể xuyên thủng tuy nhiên vẫn có một điểm yếu đó chính là của cổ hắn, quan quân kia rút một mũi tên, từ từ đặt lên trên cung, trong lúc mọi người còn chăm chú chiến trường, chiến kỳ lại ngăn trở hắn khiến ai cũng không chú ý tới hành động dị thường của hắn.

    Dưới hỏa lực lăng lệ ác liệt không ít binh sĩ bỏ mình, Thân Tể nổi giận lôi đình vung đao hô to:

    - Không ai được lui ai mà lui lập tức trảm không tha.

    Trong nháy mắt khi hắn mắng to, tên quan quân kia đã phát động kéo mạnh dây cung nhắm ngay sau cổ của Thân Tể, dây cung buông lỏng một mũi tên lông vũ như điện vọt tới.

    Thân Tể hét thảm một tiếng, ôm chặt cổ, m ũi tên đã bắn trúng ngay cổ họng của hắn, thân thể của hắn ngã xuống mặt đất đám thân binh đại loạn một hồi.

    Quan quân vung roi ngựa chạy đi, có người la lớn:

    - Thân Tể chết rồi mọi người chạy đi.

    Thủ hạ của hắn mấy trăm người cũng hưởng ứng:

    - Thân Tể chết rồi mọi người chạy đi.

    Trong quân bắt đầu bạo động mấy nghìn người chính mắt thấy Thân Tể ngã ngựa liền chạy tán loạn, dần dần tới vạn người mấy vạn người chạy đi quân đội dao động, tiền phương hai vạn binh sĩ, bọn họ đã bị dọa bể mật cho dù Thân Tể có chết hay không bọn họ cũng không muốn tái chiến.

    Tám vạn quân bắt đầu sụp đổ hướng về phía tây mà chạy loạn, đúng lúc này ở phía sau bọn họ truyền tới từng tiếng kèn, tiếng chém giết cũng rung trời, chiến mã run rẩy, từ bốn phương tám hướng thiết kỵ của quân Tây Lương lao tới.

    Hoàng Phủ Vô Tấn cũng hạ mệnh lệnh:

    - Toàn quân xuất động tước vũ khí của quân địch.

    Tám vạn đại quân dưới sự vây công của Sở quân và Tây Lương kỵ binh giáp kích vô số người quỳ xuống đầu hàng, mấy trăm thân binh ôm Thân Tể chưa chết phá vòng vây bị quân Tây Lương loạn đao chém giết, Thân Tể cuối cùng cũng chết thảm trong loạn quân.

    Tám vạn quân của Thân Tể đầu hàng, cộng thêm mấy vạn đào binh tổng cộng là tù binh mười ba vạn.

    Hoàng Phủ Vô Tấn hạ lệnh suốt đêm chỉnh biên kỵ quân Tây Lương đảm bảo số lượng binh lực vây công Ung Kinh.

    Một gã thân binh cầm lấy mã giáo của Thân Tể đưa cho Hoàng Phủ Vô Tấn, Hoàng Phủ Vô Tấn vung vẩy vài cái, hắn nở ra nụ cười:

    Chuyện Thân thái hậu lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra, trong đêm khuya rất nhiều binh sĩ thủ thành nghe thấy tiếng người hô ngựa hí ở bên ngoài, ai cũng biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.

    Mới sáng sớm binh sĩ trên thành đã hoảng sợ, ở ngoài thành chằng chịt lều vải, đem trọn vẹn đông thành nam thành và tây thành vây quanh.

    Binh sĩ ở trên thành hoảng sợ vô cùng, nhìn quân đội đóng ở bên ngoài thì thấy rằng có tới bốn mươi năm mươi vạn người, suy đoán của bọn họ không sai, Hoàng Phủ Vô Tấn có tới hai mươi vạn quân cộng thêm mười vạn quân Quan Trung đầu hàng, mười vạn quân Tây Lương, đội ngũ vây thành tới hơn bốn mươi vạn.

    Đang đang, từng thanh âm cảnh báo vang lên ở đầu tường, các binh sĩ thất kinh, hạ thành đi báo cáo, ngay lập tức không khí khủng hoảng truyền ra toàn thành.

    Ở trong thành Ung Kinh trở nên yên tĩnh, đây chính là lần thứ hai trong bốn ngày Ung kinh bị vây khốn nhưng khác với lần đầu tiên lúc này dân chúng cũng không phát sinh khủng hoảng, mỗi người đều tràn ngập tư vị phức tạp, bọn họ đều minh bạch Ung Kinh sắp thay đổi tình thế rồi.

    Có người còn chờ đợi sau khi thiên hạ nhất thống sẽ là thời gian dễ chịu, mấy trăm năm nữa không có chiến tranh sẽ sinh con dưỡng cái sinh sôi nảy nở hậu đại, nhưng có người lo lắng Lạc kinh thắng lơi như vậy Ung kinh không còn là trung tâm chính trị, giá nhà sẽ hạ xuống, những điều này liên quan tới lợi ích bản thân.

    Mà thân thế của Hoàng Phủ Vô Tấn đối với chúng dân bình thường mà nói là một điều quá xa xôi đối với họ chỉ có những người dư trà tửu hậu ở trong nhà mới đàm lunậ với nhau.

    Phố lớn ngõ nhỏ đều im lặng tuyệt đại bộ phận mọi người ở trong nhà chờ đợi biến chuyển.

    Ở trong hoàng cung, Thân thái hậu triệt để tuyệt vọng, nàng tuyệt vọng không chỉ vì áp lực do Hoàng Phủ Vô Tấn vây thành mà đám đại thần cũng tạo áp lực, Thân Tể vây thành mọi người chung mối thù ai cũng ra sức mà Sở quân bốn mươi vạn quân vây thành, cơ hồ tất cả triều thần đều thấy đại thế đã mất không muốn vì nàng bán mạng, nàng triệu tất cả lũ triều thần họp lại, vậy mà không ai tới, ngay cả Bạch Minh Khải cũng bị ngã bệnh.

    Có lẽ hắn thực sự bị bệnh nhưng những đại thần khác thì sao, bọn họ đều không muốn sau khi thành phá trở thành nghịch thần, thậm chí bọn họ còn muốn ở triều mới có được một chức quan.

    Thân thái hậu bi phẫn vô cùng nàng không thể làm gì, nhìn thấy bầu trời trống rỗng cũng giống như là nội tâm của nàng vậy không có một chút hi vọng nàng lại nhìn mạng nhện bên ngoài cửa sổ, phiêu đãng trước gió.

    Nàng cảm thấy mình vô cùng cô độc và bất lực, nàng từ từ đi tới trước cửa sổ nhìn mặt đất phía dưới, nàng muốn nhảy xuống, muốn tự sát dùng nó để trừng phạt những đại thần kia, nàng bỗng nhiên phảng phất hình dung được thanh âm rầm một tiếng huyết quang vương vãi khắp nơi.

    Thân thái hậu sợ tới mức lui về phía sau hai bước, nàng không muốn chét nàng cũng chưa muốn chết, nàng nhớ rõ tình cảnh lúc trượng phu qua đời, nàng không muốn mình trở nên như vậy.

    Thân thái hậu bối rối mà ngồi xuống, nhìn vào tấm gương nàng hiện tại mới ba mươi tuổi dung mạo không già vẫn còn mê người lúc này quyền lực biến mất trong lòng nàng nhớ tới một tâm tính nữ nhân bình thường.

    Nghĩ tới bốn mươi vạn đại quân bên ngoài nàng che mặt mình lại, nước mắt từ khe hở mà chảy ra, nàng phải làm sao bây giờ?

    - Thái hậu tướng quốc đến rồi.

    Ở cửa ra vào truyền tới tiếng của cung nữ.

    Thân thái hậu cuống quít lau nước mắt, nàng không muốn để cho Bạch Minh Khải nhìn thấy vẻ mềm yếu của nàng.

    - Tuyên hắn tới.

    Một lát sau Bạch Minh Khải từ từ đi tới, hắn xác thực là mệt mỏi ngã bệnh hôm nay mới tới đây được.

    Bạch Minh Khải ở lại cũng không phải vì hắn có quan hệ với Hoàng Phủ Vô Tấn đến lúc này rồi chủ yếu trong lòng hắn có một cảm giác áy náy với Thân thái hậu, dù sao hắn cũng để lộ rất nhiều tình báo cho Vô Tấn, hắn bây giờ chỉ muốn bảo tồn mạng sống cho thái hậu.

    - Lão thần tham kiến thái hậu.

    - Tướng quốc đến giờ khắc này nghĩ tới ai gia cũng chỉ có khanh.

    - Lão thần không hi vọng quân lạc kinh tiến vào giết thái hậu cho nên tới khuyên can thái hậu.

    - Ngươi muốn khuyên ta điều gì?

     
    Chỉnh sửa cuối: 2/10/14
    Hoangmit1004 and Yanmin like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Hoàng Tộc
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 490:Thái hậu đầu hàng (thượng)


    Nhóm dịch: black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Thân thái hậu thản nhiên nói.

    - Lão thần mới từ trong thành chạy một vòng, cảm thấy được quân dân đã chán chiến tranh, bọn họ đều không muốn liều chết chống cự lại Lạc kinh, kỳ thật quân tâm dân tâm đều đã thay đổi, lão thần cũng suy đoán, Hoàng Phủ Vô Tấn bí mật đã mang quân đội vào trong thành, theo mười mấy vạn dân hôm bữa xin thứ cho lão thần nói thẳng nếu như Sở quân thật sự quy mô công thành thì trong vòng một ngày là bọn họ nắm được hiện tại Hoàng Phủ Vô Tấn chậm chạp không muốn công là muốn dùng phương thức hòa hoãn giải quyết, xin thái hậu nghĩ lại.

    - Vậy ngươi nói ai gia phải làm sao bây giờ, đầu hàng sao, ngươi cho rằng Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ dung được ai gia sao?

    - Thái hậu nói lời đó là sai rồi, thái hậu dù sao cũng là thái hậu, không có hoàng đế thái hậu quản lý quốc sự cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không có xung đột lợi ích trực tiếp, thứ cho lão thần vô lễ nếu như có hoàng đế hợp pháp đăng cơ, thái hậu muốn lật bàn cũng không có người ủng hộ thái hậu. Cho nên nếu như thái hậu chịu đầu hàng thừa nhận Hoàng Phủ Vô Tấn là chính thống thì hắn cũng sẽ để cho thái hậu một con đường sống.

    - Vậy nhi tử của ta thì sao, hắn sẽ tha cho áo?

    Thân thái hậu lạnh lùng nói.

    - Cho nên cần phải đàm phán với Hoàng Phủ Vô Tấn, lão thần nguyện làm sứ thần của thái hậu, rời khỏi hoàng cung đàm phán vơi shp Vô Tấn, đảm bảo tính mạng của tiểu hoàng thượng.

    Thân thái hậu trầm ngâm hồi lâu cuối cùng thở ra một hơi:

    - Được rồi ngươi đi nói chuyện với hắn, xem xét điểm mấu chốt sau đó ai gia không còn lo lắng nữa.

    - Thái hậu không muốn điều kiện gì nữa sao?

    Thân thái hậu ảm đạm lắc đầu:

    - Không cần, tướng quốc cứ nói chuyện mấu chốt thôi.

    - Lão thần không dám, lão thần đi.

    Bạch Minh Khải thi lễ, từ từ lui xuống, đi tới bên ngoài cửa phủ, Bạch Minh Khải ngửa đầu nhìn bầu trời màu lam, hắn thở ra một hơi, ởi trong cung hắn có áp lực thật lớn.

    Tuy Hoàng Phủ Vô Tấn đúng là muốn dùng thủ đoạn chính trị để giải quyết nhưng hắn vẫn chuẩn bị hỏa lực lớn nhất để công thành.

    Kỳ thật hắn ở kinh thành đã mai phục năm trăm tinh binh tùy thời có thể đoạt thành tiếp theo hắn đã sai người bí mật cùng với đại tướng thủ thành hiệp thương dùng quan to lộc hậu để hắn đầu hàng Ung Kinh.

    Hắn cũng không muốn mất nhiều thời gian, trước hừng đông ngày mai hắn sẽ phải lấy được Ung Kinh nếu không Thiệu Cảnh Văn nhận được tin tức mang mười vạn đại quân tới đây, thì sẽ rất phiền toái.

    Hiện tại chỉ cần Thân hoàng hậu đầu hàng hạ chỉ thừa nhận Lạc Kinh là chính thống như vậy Thân Quốc Cữu ở Thục châu cũng không đứng vững nữa, quan phủ và dân chúng ở Thục châu cũng không ủng hộ y nữa, trừ phi là y tự mình làm đế, nhưng Thân Quốc Cữu không ngu xuẩn như là Thân Tể hắn có trí tuê hắn biết mình lập đế là không có tiền đồ sẽ mang tiếng xấu muôn đời.

    Đúng lúc Hoàng Phủ Vô Tấn đang trầm tư chuyện Thục châu thì có một thân binh tiến vào bẩm báo:

    - Điện hạ Bạch Minh Khải tới.

    - Mời vào.

    Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức bỏ qua chuyện Thục châu, hắn biết rõ Bạch Minh Khải là do thái hậu phái tới đàm phán

    Một lát sau Bạch Minh Khải mang thân binh tiến vào trong trướng hắn quỳ xuống rồi nói;

    - Điện hạ có đại ân với nữ nhi của ta, Bạch Minh Khải khắc ghi trong tâm khảm.

    - Tướng quốc không cần đa lễ như vậy

    Hoàng Phủ Vô Tấn tranh thủ đỡ hắn dậy;

    - Tướng quốc là trọng thần của triều đình là tương lai của Đại Ninh vương triều, còn cần phải chờ tướng quốc hiệu lực.

    Hoàng Phủ Vô Tấn ý ở ngoài lời, Bạch Minh Khải ở trong triều mới sẽ có một chỗ để làm, Bạch Minh Khải kích động trong lòng thi lễ thật sâu:

    - Bạch Minh Khải nguyện ý vì điện hạ hiệu lực.

    Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười mời hắn ngồi xuống, Bạch Minh Khải hạ thấp người nói:

    - Vi thần tới đây là vì thái hậu mà tới cũng hi vọng điện hạ cho thái hậu một đường ra.

    Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu hắn khẽ cười nói:

    - Bất kể thế nào nàng ta cũng là thái hậu cũng không phải là loạn thần tặc tử, cũng không có mưu đồ soán nghịch, ta sẽ tiếp tục sắc phong nàng ta làm thái hậu, thái hoàng thái hậu cũng có ý chỉ, chuẩn cho nàng ta ở Hoa Thanh cung tĩnh dưỡng, nếu như nàng ta nguyện ý ta có thể giao Hoa Thanh cung cho nàng, cũng cho nàng đủ tôn nghiêm cho nàng đi ra ngoài tự do.

    Bạch Minh Khải minh bạch đây đúng là nhượng bộ lớn nhất cho Thân thái hậu rồi, hắn chần chừ một thoáng rồi hỏi:

    - Kỳ thật thái hậu quan tâm lớn nhất chính là vận mệnh của Hoàng Phủ Điềm, điện hạ định xử trí thế nào.

    hp Vô Tấn trầm mặc đây đúng là một chuyện khó làm ,nếu như trảm thảo trừ căn thì hắn phải giết Hoàng Phủ Điềm để trừ hậu hoạn hiện tại xác thực không thể giết nhưng cũng không thể để cho hắn trở thành Thiên Phượng thái tử thứ hai, cho dù không giết hắn, cũng phải đem hắn khống chế trong tay của mình.

    Nghĩ vậy Hoàng Phủ Vô Tấn từ từ nói:

    - Ta có thể đáp ứng tha cho hắn một mạng, ta có thể phong hắn làm tiêu dao vương, nhưng có một điều kiện kiên quyết đó là thái hậu phải đích thân hủy bỏ đế vị của hắn, nếu như thái hậu không chịu phế đế thì ta với thái hậu cũng không có gì để nói chuyện, ta sẽ lập tức lấy Ung Kinh an toàn của thái hậu ta cũng không cam đoan.

    Thân thái hậu ngồi trước ngự án lẳng lặng nghe Bạch Minh Khải thuật lại nàng lâm vào trầm tư kinh thành bị vây nàng không có chỗ để trốn cho dù nàng rời khỏi thành cũng không muốn tiếp tục đi Thục châu đi Thục Châu đồng nghĩ với nàng không có quyền lực gì, không bằng đầu hàng Vô Tấn.

    Mấu chốt là con của nàng, đến lúc này rồi nàng bỗng nhiên quan tâm tới con của mình đó là duy nhất cốt nhục của nàng, nàng không muốn cho nó có bất kỳ nguy hiểm tính mạng gì cả, nàng biết rõ một khi hoàng đế đăng cơ sẽ đem tất cả hoàng thất uy hiếp địa vị của mình giết chết, trảm thảo trừ că

    Hoàng Phủ Vô Tấn hiện tại đã đáp ứng không giết nhưng còn sau này?

    Hắn ngồi vững ngôi vị hoàng đế rồi hắn sẽ bỏ qua cho con mình được sao, trong lòng nàng đầy nghi vấn và hoài nghi.

    Bạch Minh Khải biết được lo lắng của thái hậu y khích lệ nàng:

    - Dù sao hoàng thượng còn nhỏ mới mười ba tuổi, vấn đề này không lớn mấu chốt là sau này thái hậu nghiêm gia ước thúc không được cho hắn ủng hộ Vĩnh Yên hoàng đế, thậm chí tuyên bố rằng hắn chết đi thành một người bìn hthuwzf, chỉ cần hắn hết đi giá trị lợi dụng Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ dung được hắn thái hậu nghĩ sao?

     
    Chỉnh sửa cuối: 2/10/14
    Hoangmit1004 and Yanmin like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Hoàng Tộc
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 491:Thái hậu đầu hàng (hạ)


    Nhóm dịch: black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Bạch Minh Khải nói rất có đạo lý, Thân thái hậu đã động tâm chỉ là nàng vẫn chưa quyết định chủ ý được đúng lúc này một gã thị vệ chạy tới bẩm báo:

    - Thái hậu không xong rồi đại tướng quân Phạm chí An đã hiến môn đầu hàng.

    - Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, Thân thái hậu bị dọa cho ngây người nàng ngồi xuống điện, Bạch Minh Khải lại la lên:

    - Thái hậu mau chóng quyết định không còn kịp nữa rồi.

    Thân thái hậu cuối cùng cũng hạ quyết tâm nàng lộ ra nụ cười sầu thảm;

    - Được rồi tướng quốc cứ xử lý theo điều kiện của Hoàng Phủ Vô Tấn.

    Tháng giêng ngày 14 mười vạn quân Sở tiến vào trong Ung Kinh, Thân thái hậu truyền chỉ hoàng đế Hoàng Phủ Điềm chính thức thoái vị, nàng dùng thân phận hoàng thái hậu thừa nhận Hoàng Phủ Vô Tấn là người thừa kế chính thống, hô hào các quan phủ ở Thục Châu vì Đại Ninh tân vương hiệu lực, cũng bãi miễn chức vị của Thân Quốc Cữu, tuyên bố vương triều Ung Kinh giải tán.

    Quảng Châu Nam Hải quận đây chính là nơi buôn bán phồn vinh nhất của Đại Ninh vương triều ở Lĩnh Nam. Sở quân nắm lấy Kinh Châu không lâu, mấy vạn quân đội Quảng châu cũng đầu hàng Vô Tấn, mà chiến tranh phương bắc đang như lửa thì ở đây vẫn phồn hoa bân rộn không có khí tức của chiến tranh.

    Nam Hải Quận Phiên Vũ huyện toàn bộ huyện thành đều có một nửa số dân dựa vào buôn bán với hải ngoại mà sinh sống, Long Thương hội cũng như vậy có tới mấy trăm chiếc thuyền lớn và thủy thủ, nhưng bối cảnh của nó rất thần bí có người suy đoán nó có quan hệ tới hoàng tộc bởi vì đại quản sự chính là một nam nhân có khẩu âm kinh thành.

    Đại quản sự họ Thân tên là Hồng Nghĩa là tộc đệ của Thân Quốc Cữu, toàn bộ Long Thương hội cũng là do Thân Quốc Cữu xây dựng đã trải qua tám năm, Thân Quốc Cữu muốn lợi dụng nó kiêm tiền, Nam Dương quận núi cao hoàng đế xa, triều đình cũng khó biết rằng đứng đằng sau nó là Thân Quốc Cữu.

    Trong khoảng thời gian này Thân Hồng Nghĩa rất không vui, ba tháng trước Tề gia ỷ vào quan hệ với Hoàng Phủ Vô Tấn ở Phiên Vũ huyện mở Tề Thụy Phúc thương hội cùng Tề Đại phúc tiền tra,g bọn họ lợi dụng tòng quân mua được năm trăm chiếc thuyền biển, lập nên thương hội mậu dịch khổng lofo trên biển.

    Tuy Thân Hồng Nghĩa không vui nhưng lúc này hắn đành phải nhịn, hai tháng trước con của Thân Quốc Cữu là Thân Kỳ Võ tới Nam Dương quận, khiến cho Thân Hồng Nghĩa biết rằng phương bắc tình thế không ổn rồi, bọn họ trước hết phải ẩn nhẫn, không thể để thời gian này xảy ra chuyện.

    Thương Long hội rất bình tĩnh, hai tháng nay bọn họ một mực ở Lĩnh Nam và Sở châu mua sắm đồ đạc, hôm nay vào buổi sáng một chiếc thuyền lớn tiến vào Phiên vũ huyện, ở mạn thuyền có một nam tử cao gầy người này chính là con thứ ba mà Thân Quốc Cữu thích nhất, Thân Kỳ Võ.

    Thân Kỳ Võ hiện tại đã đổi tên thành Triệu Võ, mẫu thân của hắn họ Triệu ngoại trừ tộc thúc Thân Hồng Nghĩa thì không ai biết thân phận thực của hắn.

    Thuyền dừng lại trên bến thuyền,chủ sự tiến lên cười nói:

    - Tam công tử sau khi lên thuyền thì ăn cơm đã.

    Thân Kỳ Võ cười ha hả:

    - Các ngươi đi ăn cơm đi ta tới thương hội trước dù sao cũng phải nhớ kỹ, sau buổi trưa phải trở về.

    - Tam công tử yên tâm, ta đã đi thông báo rồi mọi người sẽ không quên.

    Thân Kỳ Võ đi được một trăm bước bỗng nhiên có hơn một trăm binh sĩ vọt tới, Thân Kỳ Võ lách mình nhường đường không ngờ các binh sĩ lại đột nhiên phát động bên cạnh hắn, đem Thân Kỳ Võ và hai gã tùy tùng đè ngã xuống đất.

    Thân Kỳ Võ dốc sức liều mạng giãy dụa, hắn hô to:

    - Ta không phạm vào vương pháp, các ngươi dựa vào cái gì mà bắt người.

    Các binh sĩ không giảng đạo lý với hắn đem hắn trói lại, miệng cũng lấp kín, ném hắn vào trong một chiếc xe ngựa xe ngựa nhanh chóng chạy đi.

    Không bao lâu sau xe ngựa dừng ở một tòa quân doanh các binh sĩ đem hắn vào trong một căn phòng, lúc này Thân Kỳ Võ cũng đoán được vài phần nhất định thân phận của hắn đã bị bại lộ.

    Nhưng mà hắn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một trung niên nam tử xuất hiện, hắn thoáng ngây ngẩn cả người.

    - Là ngươi?

    - Rất xảo hợp, Thân huyện lệnh chúng ta lại gặp nhau.

    Trung niên nam tử cười cười hắn chính là tứ đương gia của Tề gia, Tề Hoàn hắn phụng mệnh tới Phiên Vũ trù tính kế hoạch lập Tề Thụy Phúc thương hội, cùng Tề Đại Phúc tiền trang một tháng trước một gã quản sự nhận ra Thân Kỳ Võ, Thân Kỳ Võ lúc trước là huyện lệnh Giang Ninh cho nên rất nhiều người biết hắn.

    Tề gia lập tức đem thư bồ câu đem tình báo này truyền tới lạc kinh, năm ngày trước lạc kinh lại truyền lại mệnh lệnh của Hoàng Phủ Vô Tấn, bắt Thân Kỳ Võ, và toàn bộ Long Thương hội.

    Thân Kỳ Võ phảng phất như đạp một cước vào khoảng không, sắc mặt của hắn trắng bệch hắn biết rằng mọi chuyện xấu đi rồi, Thân Kỳ Võ bị bắt, Quảng Châu phủ đô đốc hạ mệnh lệnh giam toàn bộ người của Long Thương hội, bắt tất cả nhân viên nòng cốt.

    Nhiều đội binh sĩ chạy trốn ở trên bến tàu, từng chiếc từng chiếc quân thuyền chạy nhanh vào biển cả, neo ở trên mặt biển, hơn bốn trăm chiếc thuyền toàn bộ bị tạm giam, ba trăm tên nòng cốt của Long thương hội bị bắt.

    Nhiều đội binh sĩ ở trên bến thuyền điều tra nhanh chóng nhập vào biển cả hơn bốn trăm chiếc thuyền chở hàng đều bị tạm giam.

    Không lâu sau đó toàn bộ Long Thương hội đã bị khống chế.

    Lạc Kinh màn đêm yên lặng bao trùm, tối nay chính là nguyên tiêu, thành Lạc Kinh tuy không thể rầm rộ như năm trước vì bi thương chiến trh nhưng khắp nơi đều là hoa đăng, thực tế ở hai bên bờ sông, mười vạn hoa đăng chiếu rọi, du khách như dệt.

    Trước phủ Lan Lăng quận vương náo nhiệt có tới mười mấy cỗ xe ngựa, gần nghìn kỵ binh ở hai bên hộ vệ.

    Vương phủ đặc biệt bận rộn, Hoàng Phủ Vô Tấn đem người nhà chính thức chuyển vào trong hoàng cung, vài ngày trước bọn họ liên tục dọn nhà, các đồ vật đều mang qua, buổi tối nay bọn họ đã ở bên trong hoàng cung.

    Tô Hạm đi dạo quanh các phòng một lần, tuy nàng vào đây chưa lâu đối với nơi ở cũ cũng lưu luyến, nàng thở dài một hơi nàng không thích hoàng cung cho lắm nhưng đây không phải là do nàng quyết định.

    - Đại tỷ muội cảm thấy gia hỏa ở trong bụng đá muội.

    Tề Phượng Vũ mang cái bụng phình to gian nan mà đi, A Xảo cẩn thận đỡ nàng, Tề Phượng Vũ hiện tại rất buồn tính toán thời gian nàng đầu tháng đã sinh con rồi nhưng hôm nay đã là ngày mười lăm mà nàng vẫn chưa sinh.

    Tô Hạm đỡ lấy nàng mỉm cười nói:

    - Không có chuyện gì đâu thái y không phải đã nói rồi Tấn An lục dũng sao, muội coi thời gian không đúng mà thôi, hơn nữa tối hôm qua Ngu Hải Lan đã giúp muội kiểm tra, hài tử tất cả đều bình thường, ở trong nội cung tĩnh dưỡng cho tốt, ta đoán chừng mấy ngày nữa sẽ ra.

     
    Chỉnh sửa cuối: 2/10/14
    Hoangmit1004 and Yanmin like this.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Hoàng Tộc
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 492: Tề Phượng Vũ sinh con


    Nhóm dịch: black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Lúc này Ngu Hải Lan bước nhanh tới:

    - Đại tỷ thời cơ đã tới chúng ta phải đi.

    - Chúng ta đi thôi.

    Tô Hạm hít sâu một hơi nói với mọi người;

    - Đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta chuyển nhà mới đã.

    Chúng nha hoàn túm tụm đưa chủ mẫu rời khỏi nơi ở, mọi người lên xe ngựa lúc này Lan Lăng quận vương phi cũng đi ra, cáo biệt các nàng:

    - Cửu Thiên mọi người phải cẩn thân.

    Mọi người lưu luyến chia tay, xe ngự từ từ khởi động tốc độ cũng không nhanh, từ từ hướng về phía hoàng cung mà chạy tới hơn nghìn tên thị vệ hộ vệ hai bên từ từ mà đi.

    Đi được một đọa Phượng Vũ ai ôi, đau đớn cơ hồ khiến nàng ngất đi, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán, tất cả mọi người đều sợ hãi mà đỡ lấy nàng.

    - Phượng Vũ chuyện gì vậy?

    - Bụng dưới đau lắm.

    Tề Phượng Vũ đau đến nói cũng khó khăn.

    Ngu Hải Lan liền hỏi:

    - Đau như thế nào?

    - Đau đau...

    Tất cả mọi người đều minh bạch Tề Phượng Vũ chuyển đạ rồi Tô Hạm liền la lên:

    - Mau mau gọi bà đỡ.

    Hai bà đỡ ở phía sau xe, A Xảo nhảy xuống xe gọi:

    - Vương bà Lý bà hai người mau tới đây.

    Động tác của Kinh Nương nhanh chóng nàng vội vàng đem dạ minh châu phủ lên, trong xe lập tức tỏa sáng, mọi người lục tục xuống xe vài tên hoạn quan ở cửa cung nghe nói nhị nương sắp sinh thì hoảng sợ vội vàng bưng nước nóng tới.

    Sau nửa canh giờ, ở bên cạnh thành lâu cũng truyền ra tiếng hài nhi khóc nỉ non.

    Bà đỡ liên tục báo tin vui:

    - Chúc mừng vương phi là một nam hài.

    Ở dưới thành Nam Trịnh, ba mươi vạn quân Sở cùng với mười vạn quân Thục đã giằng co nhau nửa tháng song phương đều cẩn thận vô cùng, phảng phất như muốn đánh một hồi lâu dài.

    Chủ tướng của mười vạn thục quân là Thiệu Cảnh Văn, đây cũng là tâm phúc ái tướng nhất của Thân Quốc Cữu, cũng là bách chiến tướng quân, Sở quân đại doanh cách Nam Trịnh thành năm dặm, từ đầu tới cuối Hoàng Phủ Vô Tấn đều không hạ lệnh công kích thành, cho dù các đại tướng thỉnh chiến không ngừng nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn vẫn không hành động.

    Ở trong đại doanh truyền ra một thuyết pháp đó chính là nhiếp chính vương điện hạ muốn niệm tình bức bách Thiệu Cảnh Văn đầu hàng, cho dù Hoàng Phủ Vô Tấn và Thiệu Cảnh Văn quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng chuyện này không quan hệ hắn đang chờ động tĩnh của Thân Quốc Cữu.

    Hoàng Phủ Vô Tấn đã nhận được tin tức từ Nam Hải quân truyền tới, Long Thương hội đã bị kê biên tài sản, Thân Kỳ Võ đã bị bắt, hắn tin rằng Thân Quốc Cữu cũng nhận được tin tức này.

    - Điện hạ Đàm tiên sinh đã tới đang ở trong lều chờ.

    Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu, Đàm Cử từ ba thục chạy tới đây, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng vừa lúc muốn tìm hắn, hắn quay đầu cưỡi ngựa về chủ trướng.

    Ở trong đại trướng Đàm Cử đang uống trà, vừa rồi hắn từ Thục Châu gấp gáp trở về, một đường phong trần mệt mỏi, đã mang tới rất nhiều tình báo trọng yếu, hai mươi ngày trước sau khi Ung Kinh đầu hàng, Đàm Cử với tư cách là đặc sứ của Hoàng Phủ Vô Tấn đi Thục Châu, hắn cũng không phải là dò xét tình báo mà là bái phỏng mấy quan viên trọng yếu, hiểu rõ dân ý.

    - Đàm tiên sinh một đường khổ cực rồi.

    Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười đi vào trong đại trướng.

    Đàm Cử vội vàng khom mình thi lễ:

    - Ty chức tham kiến điện hạ.

    - Đàm tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi xuống nói chuyện.

    Đàm Cử ngồi xuống cũng không đợi Hoàng Phủ Vô Tấn hỏi hắn hắn liền cười nói:

    - Điện hạ lấy được Ung Kinh, bắt Thân thái hậu đầu hàng thật là anh minh.

    - Ngươi nói là ý chỉ của Thân thái hậu ở Thục châu đã có hiệu quả rồi sao?

    Hoàng Phủ Vô Tấn mỉm cười hỏi.

    - Đúng là như thế.

    Đàm Cử hưng phấn nói:

    - Ty chức bái phỏng Thục quân Nga Mi sơn quân Tư Dương quận cùng với Tân Thành quận, đám quan chức đều tiếp nhận ý chỉ của thái hậu, thừa nhận Lạc kinh là Đại Ninh triều đình.

    - Ngươi có thể xác định bọn họ thật tình ủng hộ?

    Hoàng Phủ Vô Tấn cười hỏi.

    - Thuộc hạ có thể xác định.

    Đàm Cử chuẩn xác mà nói:

    - Thuộc hạ cũng lo lắng đám huyện quan ở ngoài mặt làm một vẻ sau lưng làm một vẻ cho nên lặng lẽ hỏi phụ tá của bọn họ, bọn họ đều nói rằng không có ủng hộ của Thân Quốc Cữu, theo ty chức điều tra trong dân chúng thì Thân Quốc Cữu cũng không có ý định lập tư hơn nữa nhân tâm cũng thế không ai muốn nội chiến.

    Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu những chuyện này đều nằm trong dự liệu của hắn, nhưng Đàm Cử có thể chứng minh suy đoán của hắn là đúng hắn vẫn hết sức vui mừng đến lúc này hắn cảm nhận thật sâu tầm quan trọng của chính thống, Thân Tể danh bất chính ngôn bất thuận, đi ngược lại cuối cùng bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, quân tâm tan tác, bản thân cũng bị chết dưới tay của mình.

    Cho dù hắn đối với Thân thái hậu nhượng bộ nhưng hắn cũng đổi lại được sự thừa nhận của Thân thái hậu giải tán vương triều Ung Kinh, đối với Thục châu có tác dụng vô cùng trọng yếu.

    - Điện hạ có một chuyện hình như Thân Quốc Cữu không ở Thành Đô phủ nữa.

    Hoàng Phủ Vô Tấn nao nao, đúng lúc này ở phía xa xa truyền tới tiếng trống mơ hồ, một gã thân binh tiến vào trong đại trướng bẩm báo:

    - Điện hạ Thục Châu có đại quân tiến tới.

    Hoàng Phủ Vô Tấn bước nhanh ra khỏi đại trướng, nhanh chóng leo lên đài cao, hắn nhìn thấy mấy vạn đại quân đang tiến tới.

    Hoàng Phủ Vô Tấn bước nhanh ra khỏi đại trướng, hắn nhanh chóng leo lên đài cao nhìn về phía xa xa thấy mấy vạn đại quân đang hướng về phía Nam Trịnh thành mà tách ra, xa tới hơn mười dặm.

    - Điện hạ ở ngoài doanh có một người tới, nói rằng là do Thân Quốc Cữu phái tới.

    - Dẫn hắn tới đây.

    Một lát sau thân binh mang một người tới là một trung niên nam tử, Hoàng Phủ Vô Tấn nhận ra hắn chính là đường đệ của Thân Quốc Cữu, Thân Uyên.

    Thân Uyên chính là đại thần cầm đầu đào tẩu khỏi Ung Kinh, chạy trốn tới Thục Châu đầu nhập vào Thân Quốc Cữu, hắn được Thân Quốc Cữu trọng dụng, chuyên dùng để đưa thư.

    Hắn thi lễ thật sâu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

    - Thân Uyên tham kiến nhiếp chính vương điện hạ.

    Hoàng Phủ Vô Tấn bất động thanh sắc hỏi:

    - Thân đại nhân có chuyện gì cần gặp ta?

    - Thân tướng quốc muốn nói chuyện với điện hạ thương lượng chuyện giải quyết Thục châu, không biết điện hạ có thành ý không?

    Hoàng Phủ Vô Tấn có vài phần hứng thú, Thân Quốc Cữu muốn gặp mặt nói chuyện với hắn?

    - Không biết đàm luận ở nơi nào dưới hình thức gì?

    Thân Uyên khom người nói:

    - Thân tướng quốc nói để tỏ thành ý nhân số địa điểm, phương thức đều do điện hạ quyết định.

    Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu trầm tư một lát rồi nói:

    - Như vậy đi song phương phái ra ba người tùy tùng không lớn hơn hai mươi người địa điểm ở ngay trên Bao thủy, thời gian vào buổi trưa ngày mai.

    Song phương ước định thời gian xong, Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức hạ lệnh rút quân mười dặm, trong tiếng trống trầm trọng, ba mươi vạn quân sở triệt thoái về phía sau.

    Giữa trưa ngày kế tiếp, Hoàng Phủ Vô Tấn mang theo Đàm Cử cùng với Chu Diên Bảo hai người mặt khác còn có hai mươi tên thân binh theo sau, bọn họ cưỡi một chiếc thuyền năm trăm thạch.

    Trương Nhan Niên suất lĩnh năm vạn quân ở cách đó ba dặm, đây là ước định của song phương, nếu như có chuyện có thể tùy thời lên cứu viện.

    Lúc này, thuyền của Thân Quốc Cữu cũng từ từ đi tới, hắn cũng cưỡi thuyền năm trăm thạch, khai chiếc thuyền cách nhau năm dặm đã có quân sĩ lên thuyền của nhau kiểm tra nhân số.

     
    Chỉnh sửa cuối: 2/10/14
    Hoangmit1004 and Yanmin like this.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Hoàng Tộc
    Tác Giả: Cao Nguyệt

    Chương 493: Đàm phán cuối cùng (Đại kết cục)


    Nhóm dịch: black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Hai thuyền từ từ tới gần, Thân Quốc Cữu ở đầu thuyền ánh mắt ngưng trọng nhìn thuyền của đối phương, ở bên cạnh hắn chính là Thân Uyên và Thiệu Cảnh Văn lúc này Thân Quốc Cữu khẻ thở dài nói với Thiệu Cảnh Văn ở bên cạnh:

    - Cảnh Văn ngươi không cần lo lắng chút nữa ta sẽ không miễn cưỡng ngươi với tài hoa của ngươi ở lạc kinh ít nhất cũng là chư hầu một phương tương lai cũng có thể làm tướng ngươi nên lưu lại.

    Thiệu Cảnh Văn lắc đầu:

    Thiệu Cảnh Văn ta mười năm trước đã thề thuần phục tướng quốc chưa từng nghĩ qua chuyện phản bội tướng quốc, đại trượng phu một lời đáng nghìn vàng, há có thể vì ham phú quý mà thay đổi lòng dạ.

    Thân Quốc Cữu gật nhẹ đầu hắn chỉ thăm dò Thiệu Cảnh Văn mà thôi, Thiệu Cảnh Văn tay cầm mười vạn đại quân một khi đàm phán thấn bại, Thiệu Cảnh Văn sẽ gặp hai lựa chọn hắn đi đường nào quan hệ tới sinh tử của Thân Quốc Cữu, cũng may câu trả lời của Thiệu Cảnh Văn khiến cho Thân Quốc Cữu rất hài lòng.

    - Tướng quốc chúng ta lên đi.

    Thân Uyên nhắc nhở Thân Quốc Cữu.

    - Đi thôi gặp lại lão bằng hữu của chúng ta.

    Thân Quốc Cữu vuốt râu cười cười, đội thuyền từ từ tiến lên phía trước nhanh chóng giao thoa với thuyền của đối phương, Hoàng Phủ Vô Tấn mang thủ hạ chờ đã lâu hắn ôm quyền cười nói:

    - Tướng quốc phong thái vẫn như cũ, khiến cho Vô Tấn phải kính nể.

    Thân Quốc Cữu đi qua boong thuyền cũng chắp tay với hắn:

    - Điện hạ so với lúc trước đã hoàn toàn khác nhau rồi, đã là long phượng trong nhân, thiên hạ quy tâm, Thân Trăn chỉ có thể ngưỡng mộ.

    Hoàng Phủ Vô Tấn lại khẽ gật đầu chào hỏi Thiệu Cảnh Văn, sau đó khoát tay:

    - Tướng quốc quá khen mời tới khoang thuyền.

    - Mời.

    Song phương để tùy tùng ở bên ngoài, sáu người bọn họ vào trong buồng nhỏ trên tàu, trên thuyền đã sớm bố trí một cái bàn hai cái ghế, Thân Quốc Cữu cùng với Hoàng Phủ Vô Tấn hai người ngồi xuống, những người khác đứng ở sau lưng họ.

    Có hai gã thân binh mang tới hai chén trà vô cùng khách khí.

    Hoàng Phủ Vô Tấn hạ thấp người xuống nói:

    - Tướng quốc không cùng Thân Tể thông đồng làm bậy giữ mình trong sạch, khiến cho Vô Tấn bội phục.

    Thân Quốc Cữu nhẹ nhàng gật đầu hơi thương cảm nói:

    - Thân Tể dù sao cũng là huynh đệ của ta, tuy đạo bất đồng nhưng khẩn cầu điện hạ vẫn giao thi thể hắn cho ta.

    - Thi thể đã giao cho thái hậu, nàng đã an tháng hắn.

    Thân Quốc Cữu trầm ngâm một tháng, như vậy cũng được hắn lại hỏi:

    - Thái hậu cùng với ngoại tôn của ta thế nào rồi?

    - Bọn họ đều ở Hoa Thanh cung thân phận bọn họ tôn quý ta nhất định không làm tổn thương.

    Thân Quốc Cữu thở dài một hơi:

    - Rất nhiều chuyện chỉ vì hoàn cảnh thay đổi nếu như thái hậu không mê luyến quyền thế như vậy nghe ta khích lệ thì trong vòng mười năm không thể chạm mặt điện hạ, điện hạ nếu như lúc trước Ung Kinh cùng điện hạ kết minh điện hạ cảm thấy mình nên bắc tiến hay tây tiến.

    Hoàng Phủ Vô Tấn lắc đầu:

    - Ta hiểu ý của tướng quốc nhưng thẳng thắn mà nói sau khi lấy Bạch Sa đảo ta vẫn muốn đánh Tề châu, cho dù cùng Ung Kinh kết minh ta vẫn như trước, đánh Tề châu không có thể hòa giảng mười năm như Thân Quốc Cữu nói.

    Thân Quốc Cữu cười khổ nói:
    - Được rồi mọi chuyện cũng đã diễn ra không đề cập nữa.

    Hắn dừng ở trước mặt Hoàng Phủ Vô Tấn mà chậm rãi nói:

    - Thân Trăn ta là người đọc qua sách thành hiền, biết rõ không thể nghịch thiên mà đi, cho dù ta chiếm được Thục Châu hiểm yếu nhưng dân tâm đã không theo, ta cũng không có cách nào, không muốn vì tư tâm mà khiến cho dân chúng phải khổ, ta muốn hỏi điện hạ nếu như ta đầu hàng điện hạ thì điện hạ định an trí ta thế nào?

    Vần đề này Hoàng Phủ Vô Tấn đã suy nghĩ từ trước, hắn cười nói:

    - Lạc kinh đang thi hành chế độ chính sự đường, nếu như Thân Quốc Cữu nguyện ý đầu hàng, thì Thân Quốc Cữu và Bạch Minh Khải sẽ thêm hai chức trong đó nữa, về phần chức vụ Thân Quốc Cữu vẫn là hộ bộ thượng thư.

    Thân Quốc Cữu ngây ngẩn cả người hắn không ngờ Hoàng Phủ Vô Tấn vẫn coi trọng hắn như vậy hắn thở dài rồi nói:

    - Không dám dối gạt điện hạ ta vốn lưu lại một đường cho mình, mang Thân thị ra hải ngoại lập nước, ở Lữ Tống đảo, ta ở đó kinh doanh đã ba năm, cũng xây dựng được một cái trấn nhỏ một bến tàu, nhân khẩu có hơn sáu nghìn người là ngư dân duyên hải, Thân thị tộc nhân có không ít người qua đó nếu điện hạ ân chuẩn, ta vẫn muốn sang hải ngoại sáng lập ra quốc gia của mình. Về phần quân đội Thục Châu ta sẽ để lại, không mang đi người nào, tự tới đó mộ quân làm tư binh, ta sẽ cam đoan với điện hạ quốc gia của ta vĩnh viễn không xâm phạm Đại Ninh vương triều.

    Hoàng Phủ Vô Tấn chắp tay sau lưng đi đi lại lại vàí bước, hắn nhìn về phía dãy núi xa xa tâm tình trở nên mâu thuẫn vơi vai trò của một kẻ thống trị hắn không muốn đơn giản thả Thân Quốc Cữu ra xa như vậy tương lai con cháu của hắn có thể rất mạnh phản công lại đại lục, nhưng với tư cách là một hán nhân hắn muốn cho người của tộc nhân mình ra ngoài lập nghiệp thậm chí sáng tạo ra quốc gia của mình, hắn biết chắc bên bờ đạ dương kia là thổ địa mênh mông phì nhiêu.

    Trầm tư hồi lâu hắn cuối cùng cũng trở về chỗ ngồi, Thân Quốc Cữu cũng lo lắng, Hoàng Phủ Vô Tấn đã bắt giam con của hắn, y sẽ thả sao sao? Y tin tưởng rằng tương lai mình sẽ không tiến công đại lục sao, trong lòng hắn do dự bất định hắn không còn đường lui rồi.

    - Thân tướng quốc biết không, phía Nam Lữ Tống đảo là nam Dương đảo, mà ở phía nam Nam Dương đảo còn có một đại lục mênh mông bát ngát so với Đại Ninh vương triều chúng ta còn rộng lớn hơn nhiều, ta hi vọng tướng quốc cũng có thể giống như ta đưa ánh mắt phóng xa tới nghìn dặm.

    Nói xong Hoàng Phủ Vô Tấn đứng lên, Thân Quốc Cữu vươn tay đây là lễ cầm tay ngang hàng, Thân Quốc Cữu đã minh bạch dòng nước mắt nóng bỏng từ trong mắt của hắn trào ra, hắn cầm lấy tay của Hoàng Phủ Vô Tấn thi lễ thật sâu thanh âm nức nở nói:

    - Vài năm sau ta sẽ đích thân yết kiến bệ hạ.

    Hoàng Phủ Vô Tấn lại nhìn về phía Thiệu Cảnh Văn, Thiệu Cảnh Văn yên lặng bước tới bên cạnh Thân Quốc Cữu, Hoàng Phủ Vô Tấn chắp tay với hắn:

    - Thiệu huynh bảo trọng.

    - Bệ hạ bảo trọng.

    Thiệu Cảnh Văn cũng đỏ đôi mắt lên.

    Hoàng Phủ Vô Tấn khóe mắt cũng cay cay hắn miễn cưỡng cười nói:

    - Các ngươi đi thôi, từ Nam Hải quận xuất phát, ta sẽ thả Thân Kỳ Võ và Long Thương hội ra, cho các ngươi cùng nhau lên đường.

    Thân Quốc Cữu thi lễ thật sâu với Hoàng Phủ Vô Tấn, quay người rời đi một chuyến đi này không bao giờ quay đầu lại nữa.

    Hai tháng sau Thân Quốc Cữu đã tới Phiên Vũ huyện ở Nam hải, mấy trăm chiếc thuyền lớn đã chuẩn bị sẵn sàng kể cả hạt giống nông cụ tới vũ khí, Hoàng Phủ Vô Tấn tặng cho bọn họ hai mươi ổ pháo cùng với một nghìn khẩu toái phát thương, để cho bọn họ chinh phục thổ dân địa phương.

    Cùng đồng hành với hắn còn có ba nghìn thủy thủ tự nguyện đi và người nhà bọn họ, tổng cộng có tới hơn một vạn người.

    - Phụ thân thời cơ đã tới mau lên thuyền thôi.

    Thân Kỳ Võ thúc giục phụ thân của mình.

    Thân Quốc Cữu từ từ quỳ xuống, lấy ra một cái khăn tay, đem bùn đất cất vào bên trong đó, bỏ vào trong ngực mình, hắn hướng về cố hương dập đầu ba cái thật sâu, nước mắt lại nhịn không được mà trào ra.

    - Chúng ta đi thôi, thành lập Thân quốc.

    Thân Quốc Cữu đứng lên cùng với nhi tử lên thuyền lớn, cáo biệt cố hương , thăng buồm xuất phát, mấy trăm chiếc thuyền lớn chạy ra xa cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ mà biến mất trên biển cả.

    Đúng lúc Thân Quốc Cữu suất lĩnh tộc nhân đi Lữ Tống đảo khai cương khoách thổ thì năm trăm chiếc hạm đội viễn chinh mang theo năm nghìn chiến sĩ Lưu Cầu quốc đã xuất phát về phía bắc mục tiêu của bọn họ chính là Cửu Châu đảo của Nhật Bản, đây chính là thứ mà Trần gia chuẩn bị một năm, cuối cùng bọn họ cũng tiến hành cuộc chiến viễn chinh.

    Trên tàu chỉ huy Trần Anh cuối cùng cũng khôi phục trang phục nữ chiến, buộc tóc lên đầu trên người mặc áo da cá mập, bên ngoài mặc hoàng kim lân giáp, hai mái tóc đen mượt thả xuống hai cánh tay, trong tay nàng cầm một cây hoành đao, phía sau lưng là một bộ cung tiễn, đôi mắt sáng ngời, nhưng lúc này mang theo một chút thương cảm.

    Nàng đứng ở trên mạn thuyền lẳng lặng nhìn đại lục Tây Phương xa xôi ở đó có người yêu mà nàng khắc cốt ghi tâm, phụ thân Trần Ang Bang tiên tới gần nàng, khẽ cười nói:

    - Nắm lấy Cửu Châu đảo xong, chúng ta sẽ vào kinh triều kiến hắn, hắn đã đáp ứng ta nạp công chúa Lưu Cầu quốc làm phi.

    Trần Anh không nói gì nàng vẫn y nguyên nhìn về phía phương tây trong mắt hiện ra một vẻ thương cảm và chờ đợi.

    Nhân sinh có hi vọng, mới có thể trở nên hoàn mỹ.



    ~~~The End~~~
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/10/14
    Hoangmit1004 and Yanmin like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)