FULL Hỏa Bạo Thiên Vương - Liễu Hạ Huy

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 557 : Tình hữu nghị là chính, thắng thua chỉ là phụ.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Đường Trọng vừa buông ra Vương Lăng Vân thì nhân viên của câu lạc bộ cũng chạy tới.

    Đã xảy ra sự cố lớn như vậy mà chưa xác định hội viên có bị thương hay không thì bọn họ sao dám chủ quan. Phải biết rằng, người có thể gia nhập hội này đều là những người có thân phận không đơn giản.

    - Anh Vương, anh có sao không?
    Một nhân viên quản lý câu lạc bộ quan tâm hỏi.

    - Tôi không sao.
    Vương Lăng Vân xua tay nói, sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình. Hắn ghét người khác nắm cổ áo của hắn, nắm người là hành vi không có phong độ, còn bị nắm thì chẳng khác nào tát vào mặt hắn.

    - Có cần bác sĩ tới xem không?
    Quản lý vẫn không yên tâm hỏi. Trong câu lạc bộ có thuê bác sĩ tư nhân, chuyên điều trị cho những hội viên không may bị thương trong trận đấu. Có ai tránh được bị thương chứ?

    - Không cần, tôi không sao.
    Vương Lăng Vân cười với người quản lý:
    - Các ông đi mau đi, tôi còn có chuyện cần bàn với anh Đường.

    - Anh Vương, cài này…
    Quản lý không dám đi. Nếu hắn đi rồi mà hai người kia đánh nhau thì phải làm sao?

    - Không sao đâu.
    Vương Lăng Vân nói:
    - Chúng tôi nói vài câu rồi còn đấu tiếp nữa mà.

    - Vậy được rồi. Chúng tôi luôn sẵn sàng chờ lệnh.
    Quản lý nói.

    Sẵn sàng chờ lệnh ý là, chúng tôi sẽ theo dõi chặt chẽ hai người. Hai người tốt nhất là không nên hành động quá khích.

    - Cám ơn.
    Vương Lăng Vân gật đầu.

    Quản lý rời đi cũng khuyên can mấy người trên khán đài muốn đến đây xem kịch, nói trận đấu này còn tiếp tục.

    Vương Lăng Vân lấy ra hộp thuốc lá từ trong túi, rút một điếu rồi cho vào miệng đốt.

    Đợi đến khi người bên cạnh đi xa chỉ còn lại hắn và Đường Trọng cùng hai chiếc xe mới hỏi:
    - Bây giờ cậu có thể bắt đầu thuyết phục tôi rồi.

    - Tôi còn phải thuyết phục anh nữa sao?
    Đường Trọng cười nói:
    - Tôi chặn xe của anh khiến anh suýt bị tai nạn mà anh vẫn nhịn xuống, lại đợi người bên cạnh đi hết anh mới dám nói chuyện với tôi. Điều này chẳng phải đã chứng minh trong lòng anh có quỷ rồi sao?

    - Cậu.
    Vương Lăng Vân chấn động. Hắn không ngờ Đường Trọng có tâm tư cùng ánh mắt sắc bén, tinh tế tỉ mỉ như vậy. Mình đúng là không nghĩ Lâm Hồi Âm lại có một người bạn lợi hại như này.
    - Tuỳ cậu thích nói gì thì nói. Nếu cậu không thể thuyết phục tôi thì cậu cũng không thể đạt điều cậu muốn. Còn nữa, cậu phải tuân theo ước định lúc trước của chúng ta bò ba vòng dọc theo đường đua xe. Nếu không, câu lạc bộ sẽ có biện pháp xử lý với cậu, danh dự của cậu cũng mất hết.

    Nụ cười trên mặt Đường Trọng biến mất, nói:
    - Vương Lăng Vân, vì sao anh phải gây khó dễ cho một cô gái chứ?

    - Nếu cậu không nói rõ ràng thì tôi nghĩ chúng ta không cần thiết nói chuyện với nhau nữa.
    Vương Lăng Vân nói.

    - Anh biết Lâm Hồi Âm chứ?
    Đường Trọng hỏi.

    - Biết.
    Vương Lăng Vân thẳng thắn nói.
    - Quan hệ giữa hai người là gì?

    - Có phải cậu đã hỏi nhiều rồi không?
    Vương Lăng Vân cười lạnh:
    - Quan hệ giữa tôi và cô ấy là gì thì liên quan gì đến cậu?
    - Được rồi, chúng ta đổi cách nói chuyện khác.
    Đường Trọng nói.

    Đột nhiên Đường Trọng vươn tay túm cổ áo Vương Lăng Vân, sau đó nâng gối đánh vào bụng hắn.

    Vương Lăng Vân không kịp tránh, bị hắn đánh cho một gối khiến bụng đau dữ dội, thuốc lá trong miệng cũng vì thế mà rơi trên mặt đất.

    - Quan hệ giữa anh và Lâm Hồi Âm là như thế nào?

    Cơ bắp trên mặt Vương Lăng Vân vặn vẹo, không thể nói chuyện.

    - Xem ra tôi ra tay quá nặng rồi.
    Đường Trọng tiếc nuối nói.

    - Nếu anh không thể nói vậy để tôi nói đi.
    Đường Trọng nói:
    - Cha anh, Vương Tiên Minh cùng cha dượng Lý Tư Minh của Lâm Hồi Âm là bạn bè. Hai nhà các anh cũng được coi là thế giao. Từ nhỏ quan hệ giữa anh và Lâm Hồi Âm rất tốt, cô ấy coi anh như anh trai. Khi cô ấy học đại học năm thứ hai thì anh ra nước ngoài mà cô ấy cũng rời khỏi trường học gia nhập Hồ Điệp tiến vào ngành giải trí. Chỉ là không biết chuyện gì đã xảy ra mà từ đó đến nay Lâm Hồi Âm trở nên trầm mặc như bây giờ.

    - Tết âm lịch năm nay anh về nước đã từng tìm gặp Lâm Hồi Âm. Nhưng Lâm Hồi Âm lại rất lạnh lùng với anh. Chẳng lẽ vì chuyện này đã tổn thương tới lòng tự trọng của anh nên anh bắt đầu trả thù cô ấy?

    Vương Lăng Vân không hề phản bác lời Đường Trọng nói.

    Hắn đang chờ nhân viên câu lạc bộ hoặc bảo vệ phát hiện tình huống bên này không đúng sẽ tới cứu hắn. Hắn sẽ khiến tên ranh con này xuống địa ngục.

    - Làm sao vậy? Sợ tôi đánh anh nên anh không dám phản bác hả?
    Đường Trọng cười lạnh. Với chỉ số thông của hắn mà dám cùng mình đấu trí so dũng sao, đúng là không biết tự lượng sức mình.
    - Tôn Tịnh Phân là ai? Chắc anh không lạ gì với cô gái này chứ?

    Lập tức đồng tử của Vương Lăng Vân co rút lại nhưng miệng vẫn ngậm chặt không nói.
    Bụp….

    Đường Trọng lại đánh một quyền vào bụng hắn, nói:
    - Bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhỏ. Mỗi một câu tôi hỏi anh mà anh không trả lời thì tôi sẽ đánh anh một quyền, trả lời sai tôi cũng đánh anh một quyền. Tất nhiên, đúng sai là do tôi quyết định.

    …….. Vương Lăng Vân muốn chết đi cho rồi.

    Đúng sai do mày quyết định, ai biết mày có cố ý chơi xấu không? Vậy không phải bị mày tươi sống đánh chết sao?

    - Bây giờ bắt đầu trò chơi.
    Đường Trọng nói:
    - Tôn Tịnh Phân là ai?

    - Người ở bữa tiệc Hải Thiên.

    - Đúng.
    Đường Trọng khen, nói:
    - Anh rất quen với cô gái này à?

    - Không quen.

    Bụp….

    Đường Trọng đánh một quyền vào bụng Vương Lăng Vân khiến hắn cong người như con tôm.

    - Vì sao Tôn Tịnh Phân phải tự thú trên blog? Là vì có người cho cô ta 50 vạn.
    Đường Trọng cười lạnh:
    - Tuy có người tự cho mình là thông minh, cho rằng tiền mặt thì không để lại dấu vết gì nhưng nếu có lời khai tự thú của cô ta thì anh cảm thấy người đứng phía sau thao túng có thể trốn thoát không?

    ………

    Bụp…

    Đường Trọng lại đánh một quyền vào bụng hắn.

    - Tôi hỏi anh cảm thấy người kia có thể trốn thoát không?. Anh phải trả lời có hoặc không.

    - Không.
    Vương Lăng Vân bị đánh sắp khóc rồi. Đây là chuyện gì chứ? Có ai bắt nạt người như vậy không?

    - Anh nói xem. Nếu Tôn Tịnh Phân tự thú chân tướng trên blog thì những nhà giàu và ngôi sao bị liên luỵ kia sẽ trả thù anh như thế nào? Anh cảm thấy anh còn đất sống ở Trung Quốc nữa không?

    Vương Lăng Vân vươn tay lau vết máu trên khoé miệng, đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm Đường Trọng hỏi:
    - Cậu muốn cái gì?

    - Câu trả lời này khiến tôi rất hài lòng.
    Đường Trọng nhếch môi nở nụ cười:
    - Tôi nghĩ đàm phán tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rồi. Tôi đánh anh không đau chứ?

    - Tôi nhịn, tôi nhẫn….
    Vương Lăng Vân mắng trong lòng.

    Mày không chỉ đánh tao đau mà còn đánh tao suýt chết đấy.

    Hiện tại Vương Lăng Vân cũng chỉ còn nửa cái mạng rồi, bụng đau đến nỗi không thể đứng thẳng dậy.

    - Ít nhất tôi vẫn rất tỉnh táo.
    Vương Lăng Vân nói.

    - Thật tốt quá. Nếu vậy mọi người sẽ biết anh thua tôi là tâm phục khẩu phục.
    Đường Trọng cười nói:
    - Đến đây đi. Chúng ta tiếp tục đua.

    Đường Trọng vỗ tay phát ra tiếng rồi lại chui vào chiếc xe Porsche của mình.

    Vương Lăng Vân nôn ra một ngụm máu tươi, bước chân lảo đảo chui vào chiếc xe thể thao Lamborghini của mình.

    Vì thế khán giả trên đài được chứng kiến một màn vừa thú vị lại vừa quỷ dị như vậy.

    Một chiếc Porche xanh thẫm chạy trước với tốc độ đều đều 70km/h, thoạt nhìn rất chậm chạp giống như ven đường có camera chụp ảnh phạt tiền vượt quá tốc độ vậy.

    Thế nhưng, càng chậm hơn là chiếc Lamborghini màu vàng kia. Nó rất ngay ngắn theo sát sau xe Porche, không tăng tốc vượt qua, dù có cơ hội cũng coi như không thấy.

    Bọn họ bảo trì khoảng cách như vậy,chạy một vòng, hai vòng, ba vòng…

    - Tôi nói này, không biết bọn họ đang chơi cái gì vậy? Tàu chậm à?

    - Tình huống có gì đó không đúng. Bọn họ nói gì vậy? Chẳng lẽ Đường Trọng và Vương Lăng Vân có giao dịch với nhau?

    - Xem ra Đường Trọng lại thắng rồi, hoá ra hắn mới là tân xe vương của MSCC chúng ta.

    Công Tôn Tiểu Ý cắn chặt môi dưới, sắc mặt âm trầm giống như bầu trời không có một vì sao vậy.

    - Tên khốn kiếp này, đến tột cùng hắn muốn làm gì?
    Cô ta đánh một quyền lên lan can, giọng căm hận nói.

    - Không phải là cô dẫn hắn đến sao?
    Lý Đại kỳ quái nhìn cô:
    - Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

    - Không có gì, chỉ là một tên trai bao mà thôi.
    Công Tôn Tiểu Ý mạnh miệng nói.

    - Trai bao?
    Lý Đại cười ra tiếng. Hắn chỉ chiếc xe Porche chạy đằng trước nói:
    - Đây là việc mà một tên trai bao có thể làm được sao? Hắn coi chúng ta là kẻ ngu ngốc mà chơi đùa đấy.

    Sắc mặt Công Tôn Tiểu Ý càng thêm khó coi.

    Trận đấu chấm dứt, Đường Trọng lái Porche dẫn đầu chạy về đích.

    Lamborghini theo sát đằng sau về vị trí thứ hai.

    - Tôi thua.
    Vương Lăng Vân nói với nhân viên thống kê thành tích của câu lạc bộ.

    - Ngài Đường Trọng đã thắng.
    Người nhân viên cao giọng nói.

    Hiện trường vang lên vài tiếng vỗ tay. Trận đấu như vậy, bọn họ không bỏ về trước đã là nể tình lắm rồi. Tất nhiên, bọn họ không phải vì cho hai người kia mặt mũi mà ở lại, mà là muốn biết hai người kia định làm trò gì.

    - Thật vui vẻ khi tôi đạt được vị trí thứ nhất.
    Đường Trọng đứng bên cạnh Porche phát biểu cảm tưởng:
    - Tình hữu nghị là chính, thắng thua chỉ là phụ. Trong quá trình thi đấu tôi đã được cảm thụ lạc thú khi đua xe và cũng rất thoả mãn. Không chỉ thế, ngài Vương Lăng Vân đây cũng là một tay đua tài giỏi. Tôi rất tôn trọng anh ấy.

    …………
    Vương Lăng Vân rất muốn phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn. Mày tôn trọng tao sao? Vừa rồi mày đánh tao như chó mà giờ còn không biết xấu hổ nói tôn trọng tao à?

    - Chẳng qua, đã đánh cuộc thì phải nguyện chịu thua. Cái này quan hệ đến danh dự và nhân phẩm của một con người, cũng liên quan đến nhân tính. Người vô nhân tính thì sẽ không tuân thủ quy tắc hoặc phá hỏng quy tắc.
    Đường Trọng cười nói:
    - Tất nhiên, anh Vương Lăng Vân nhất định không phải người như thế. Cho nên, bây giờ để anh ấy dọc theo đường đua bò ba vòng đi. Mọi người cho một tràng vỗ tay cổ vũ nào.

    Vương Lăng Vân lau vết máu khoé miệng, một gối chạm đất, chậm rãi quỳ xuống.

    Hắn không ngẩng đầu lên, cũng không nhìn Đường Trọng bởi vì trong mắt hắn hiện lên sát khí.


    r> Đường Trọng nói.

    Nhìn thấy Đường Trọng đã tiếp nhận điều kiện của mình, Vương Lăng Vân lúc này mới phong độ nhẹ nhàng từ trên khán đài đi xuống.

    Hắn đi đến bên người Đường Trọng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn về phía hắn, nói:
    - Anh biết những gì?

    - Tôi biết rõ những cái tôi nên biết đấy.
    Đường Trọng cười ha hả nói.

    - Tôi mặc kệ anh có mục đích gì.
    Vương Lăng Vân cười lạnh nói:
    - Tôi sẽ cho anh phải bò như chó dọc theo đường đua này ba vòng.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 558: Đuổi tận giết tuyệt.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Tổng giám đốc MSCC là một tên mập mạp tròn to tên là Mã Minh Trí.

    Tuy Mã Minh Trí có diện mạo xấu xí nhưng lại có một bộ óc khiến người ta phải tán thưởng. Trong thời gian ông ta nhậm chức, MSCC liên tục tài trợ mấy hoạt động lớn, ở phương diện thu nạp hội viên và sức ảnh hưởng của câu lạc bộ cũng tăng lên lượng lớn, nhảy lên trở thành một trong ba đại siêu cấp câi lạc bộ xe thể thao với Yến Kinh SCC và Hongkong HSCC.

    Phải biết rằng trong nước có tổng cộng bảy tám câu lạc bộ siêu cấp, ví dụ như câu lạc bộ thành phố Núi CSCC. Những câu lạc bộ này đều vô cùng mạnh mẽ. Bọn họ có thể tiến vào top 3, đây cũng không phải chuyện ngẫu nhiên.

    Nhưng Mã Minh Trí cảm thấy lựa chọn tối nay của mình không sáng suốt chút nào.

    Sao mình phải gặp người này làm gì?

    - Đường tiên sinh, lời yêu cầu của cậu tôi đã biết. Chúng tôi sẽ cẩn thận xem xét.

    Mã Minh Trí vẻ mặt ôn hòa, nhìn Đường Trọng đang ngồi ở phía đối diện rồi nói.

    - Đây có phải là ông đồng ý không?

    Đường Trọng cười hỏi.

    - Không. Tôi không đồng ý hay tự chối gì cả. MSCC có cơ chế tiếp nhận hội viên chặt chẽ. Mỗi hội viên muốn vào hội thì đều phải có 5 người MSCC xử lý cộng đồng, xét duyệt nhất trí đồng ý thì mới được. Nếu ban quản trị không xét duyệt thông qua thì tôi cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi với cậu thôi.

    - Nhưng sao các ông lại từ chối tôi?

    Đường Trọng nói:

    - Tôi cũng có xe thể thao. Tôi đã có hai chiếc xe thể thao. Một chiếc là Porsche, một chiếc đã sửa chữa là Ferrari. Nhưng không thể nào nhập hội được.... ông ghét bỏ thân phận hèn mọn của tôi à?

    - Không không không.

    Mã Minh Trí vội vàng xua xua tay, nói:

    - Đường tiên sinh, tôi hoàn toàn không có ý này. Tôi... cậu là ngôi sao lớn đang nổi danh lừng lẫy, sao lại là thân phận hèn mọn được? Cậu chính là khách hàng tôn quý của chúng tôi. Mà tôi chỉ là một người phục vụ các vị khách tôn quý. Nếu so về thân phận, tôi mới là người hèn mọn. Ha ha ha...

    - Nhưng giờ tôi không muốn làm khách, tôi muốn thành người một nhà với MSCC các ông.

    Đường Trọng nói.

    - Tôi đã nói rồi, điều này cần ban quản trị xét duyệt.

    - Vậy ông thấy tôi có thể thông qua không?

    - Cái này... điều này không nằm trong phạm vi chức quyền của tôi. Tôi chỉ phụ trách xử lý công việc hàng ngày trong câu lạc bộ thôi.

    - Tôi biết ông cũng là một thành viên trong ban quản trị.

    - ... Đúng vậy.

    - Vậy ông sẽ đuổi tôi đi à?

    - ...

    Mã Minh Trí lau lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mình sắp có cảm giác hoa mắt. Rõ ràng trong văn phòng mở điều hòa mà sao trời còn nóng như vậy chứ?

    - Ông sẽ không đuổi tôi, đúng không?

    Đường Trọng híp mắt, vừa cười vừa nói:

    - Quản lý Mã, tôi là một người thành thật. Tôi thích nhất là ăn ngay nói thẳng. Đồng thời tôi cũng thích người khác ăn ngay nói thẳng với tôi. Cho nên, nếu ông muốn nói gì thì đừng nên giấu ở trong lòng, cứ trực tiếp nói cho tôi biết đi. Ông sẽ đuổi tôi đi à?

    - Không biết.

    Mã Minh Trí “nghe lời” ăn ngay nói thẳng.

    - Vì sao?

    Đường Trọng hỏi.

    - Vì cậu có ghi chép trong trận đấu không lành mạnh.

    Mã Minh Trí nói:

    - Có ít nhất hai hội viên đã nói với tôi về chuyện này. Hòa giải trận đấu của cậu khá nguy hiểm.

    Không chỉ hội viên đã nói với Mã Minh Trí mà tối nay, quản lý hoạt động cũng nói tình huống thi đấu với ông ta. Nghe nói suýt chút nữa có tai nạn xe cộ, trán ông ta đã bắt đầu toát mồ hôi. Nếu trong sân thi đấu của mình xuất hiện thương vong, danh dự của MSCC sẽ bị hủy hết.

    Cho nên ông làm sao có thể để tên Đường Trọng nguy hiểm này vào nhập hội được?

    - Vậy sao?

    Đường Trọng cười:

    - Tôi có ba người hội viên chứng minh. Công Tôn Tiểu Ý, Lý Đại, còn có Vương Lăng Vân... Bọn họ đều đấu với tôi. Bọn họ đều thấy tôi là một người đàn ông vô cùng tốt bụng. Nếu ông không thông qua thì chính là không tin con mắt của ba hội viên lâu năm này.

    - ... Tôi nghĩ bọn họ sẽ hiểu thôi.

    - Bọn họ sẽ không hiểu đâu.

    Đường Trọng nói:

    - Bọn họ hi vọng có thể ở cạnh tôi để đề cao kỹ thuật lái xe. Đương nhiên, có rất nhiều chỗ tôi cũng phải học hỏi bọn họ. Còn nữa, tôi không biết ghi chép trận đấu không lành mạnh của ông là cái gì? Mỗi một trận đấu tôi đều kết thúc trong không khí hữu hảo. Vì sao lại có người bảo trận đấu của tôi không lành mạnh? Tôi thấy bọn họ đang rắp tâm hãm hại tôi thì có.

    - Đường tiên sinh, tôi chấp nhận đơn nhập hội của cậu.

    Mã Minh Trí thật sự bị Đường Trọng dồn đến bức đường cùng rồi.

    - Tôi cam đoan với cậu, tôi sẽ đưa đơn xin nhập hội của cậu lên ban quản trị, hơn nữa còn cam đoan với cậu, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu.

    Đường Trọng rốt cục cam lòng đứng dậy khỏi ghế salon, chủ động vươn tay ra nắm tay Mã Minh Trí, nói:

    - Cảm ơn. Sau này chúng ta liền thành người một nhà, phải thường xuyên làm phiền đến ông rồi.

    - Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.

    Mã Minh Trí ngoài miệng lẩm bẩm, cũng không dám nói “không sợ phiền toái” vì tên này quá phiền toái rồi.

    Lúc Đường Trọng bước ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, Công Tôn Tiểu Ý vẫn còn đứng ở cửa ra vào.

    - Tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ không đồng ý cho anh gia nhập câu lạc bộ đâu.

    Công Tôn Tiểu Ý ở lại là muốn nhìn khuôn mặt tức giận của Đường Trọng khi bị từ chối. Đây là chuyện cô mong chờ cả đêm.

    - Bọn họ sẽ đồng ý.

    Đường Trọng nói.

    - Vì sao?

    Công Tôn Tiểu Ý khẽ nhếch mái tóc ngắn lên, nhìn rất có tính công kích.

    - Vì tôi nói cô và Lý Đại, Vương Lăng Vân rất muốn tôi nhập hội, muốn đề cao trình độ đua xe của mình.

    Đường Trọng nói.

    - Sao anh có thể gạt người như vậy chứ?

    Công Tôn Tiểu Ý tức giận nói.

    - Sao tôi không thể gạt người?

    Đường Trọng hỏi lại:

    - Tôi cũng thường xuyên bị người ta lừa mà. Lừa người khác thì có làm sao? Nhưng tôi biết cô sẽ không về nói chuyện của tôi để thành cô gái không giữ lời. Đúng không?

    - ...

    Thấy Công Tôn Tiểu Ý á khẩu không nói được gì, trong lòng Đường Trọng vô cùng áy náy, chủ động xin lỗi cô, nói:

    - Cô đừng nóng. Tôi cũng không cố ý nói cô lừa đảo đâu. Cô là người tốt. Nếu cô không dẫn tôi đến MSCC, tôi cũng không biết lợi nhuận của hai chiếc xe thể thao là gì. Giờ tôi lo nhất là sao tôi lại bắt bọn họ lái xe về chứ? Một mình tôi không thể nào cầm cả hai chiếc xe về được. Cô biết đấy, tôi còn một chiếc Audi đang bỏ neo cạnh sông Hoàng Phổ kìa, tôi không thể để nó ở ngoài được...

    Vì thế Công Tôn Tiểu Ý không bao giờ muốn nói chuyện với Đường Trọng nữa. Cô quay đầu bước đi, cũng không thèm chào hỏi.

    - Thật không lễ phép.

    Đường Trọng nhìn bóng lưng của cô rồi nói.

    ---------

    Ba vòng.

    Vương Lăng Vân đã lượn trên đường đua ba vòng, tốn mất hai giờ.

    Tên khốn khiếp Đường Trọng kia lo mình lừa gạt nên đã tìm đến nhân viên công tác của ban chấp hành câu lạc bộ theo dõi mình, nói vì cái gì mà danh dự của câu lạc bộ, vì cái gì mà trận đấu đua xe thần thánh, hi vọng bọn họ có thể giám sát những người đánh bạc để trừng phạt triệt đê.r

    Vì thế bây giờ đang có hai tên ngố đứng ở hai đầu đường băng ghi ghi vẽ vẽ. Hắn muốn đút lót cũng không được.

    - Đáng chết.

    Hắn xoa xoa vòng eo đau nhức, phẫn nộ mắng:

    - Đường Trọng, tao muốn mày chết không chỗ chôn.

    - Nhưng không phải bây giờ.

    Vương Lăng Vân thầm nghĩ:

    - Sao hắn lại biết yêu sách thu mua Tôn Tịnh Phân của mình nhỉ?

    Giờ hắn vô cùng sợ hãi.

    Nếu Tôn Tịnh Phân thật sự nói hết mọi chuyện ra thì ở trong nước, hắn chẳng khác gì con chuột qua đường bị vạn người hô đánh.

    Những nhân vật tai to mặt lớn, phú hào, ngôi sao nổi tiếng trong Hải Thiên sao có thể giúp mình được?

    - Ít xuất hiện.

    Vương Lăng Vân thầm nghĩ:

    - Trong khoảng thời gian này quan trọng là ít xuất hiện. Hi vọng Đường Trọng không có chứng cớ. Hắn chỉ phô trương thanh thế thôi.

    - Đương nhiên, cũng phải cho Đường Trọng một chút chuyện mới được. Bằng không thì hắn cứ nhằm vào mình, mình cũng không thể nào sống an ổn.

    Vương Lăng Vân thầm nghĩ. Đường Trọng là ngôi sao, tìm một số chuyện phiền phức cho hắn tương đối dễ dàng. Tùy tiện chọn một người hơi giống hắn rồi cho xuất hiện ở một quán bar, cùng một gái gọi nào đó qua đêm, sau đó cô gái đó đòi tiền qua đêm thì truyền thông đều có thể đưa tin được. Tối nay không phải hắn xuất hiện ở MSCC sao? Vậy thì nói hắn được phu nhân nhà giàu bao dưỡng đi.

    Không thể không nói Vương Lăng Vân và Công Tôn Tiểu Ý không bàn mà cùng cách nghĩ. Chỉ là hắn không biết Công Tôn Tiểu Ý đã bị đả kích nghiêm trọng nên thay đổi suy nghi rồi.

    Hắn ngồi vào chiếc Lamborghini bị tổn hại nghiêm trọng của mình, cũng không lập tức khởi động xe.

    Hắn lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số, đợi đến lúc đầu dây bên kia có người nói chuyện, hắn mới lạnh như băng nói:

    - Lâm Đống, đến biệt thự của tôi. Tôi có chuyện muốn bàn với cậu.

    Không đợi đối phương trả lời, hắn liền cúp máy.

    Vừa tắt điện thoại xong, điện thoại lại vang lên.

    Hắn hơi bực bội bắt máy, hỏi:

    - Chuyện gì?

    Trong loa truyền đến âm thanh nôn nóng của người đàn ông:

    - Tôn Tịnh Phân đã bán đứng chúng ta.

    Yên sách Hải Thiên thu mua Tôn Tịnh Phân bị giới truyền thông và dân mạng chú ý, cô cũng biết chuyện không thể khống chế được, lập tức xóa hết ảnh và tin tức trên trang mạng của mình rồi biến mất.

    Nhưng tối nay cô lại đột nhiên xuất hiện.

    Cô tuyên bố một tin tức trên trang mạng của mình:

    “Tôi trẻ người non dạ nên bị người ta lừa gạt. Ái mộ hư vinh nên bị người mua chuộc. Tôi phạm lỗi, giờ tôi sẽ gánh chịu hết báo ứng của mình. Nhưng, họ Vương kia, nếu anh không lập tức chuyển 50 vạn còn lại vào tài khoản của tôi thì tôi sẽ viết tên anh ra. Tôi muốn nói cho tất cả mọi người, là anh mua chuộc tôi đấy. Anh làm tất cả chỉ vì muốn trả thù tỏ tình với Lâm Hồi Âm mà không thành. Đây là lý do buồn cười cỡ nào?”

    Thấy tin tức trên trang mạng này, Vương Lăng Vân cảm thấy chân tay như nhũn ra, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.

    - Xong rồi. Xong hết rồi.

    Vương Lăng Vân đầu óc trống rỗng. Tuy Tôn Tịnh Phân không viết tên hắn ra nhưng trong ngành này, họ Vương có thể có mấy người chứ? Những tên cáo già kia chẳng lẽ không đoán được là do mình làm sao?

    - Đường Trọng, mày độc ác lắm.

    Hắn nghiến răng nghiến lợi quát, sau đó đánh một quyền vào chiếc Lamborghini tinh xảo hoa lệ.

    - Đuổi tận giết tuyệt. Đây là hắn đang đuổi tận giết tuyệt.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
  3. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 559: Màu đỏ.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Đường Trọng dừng xe trước cửa biệt thự, sau đó bấm chuông cửa.

    - A...

    Màn hình bên cạnh chuông cửa hiện ra khuôn mặt đáng yêu kinh hỉ của Trương Hách Bản:

    - Đường Trọng, anh đổi xe rồi à?

    - Cái này có gì phải kinh ngạc chứ?

    Đường Trọng vẻ mặt không sao cả nói nhưng trong bụng đang nở hoa. Hắn cố ý dừng xe ở trong phạm vi màn hình chuông cửa này. Cho dù ai ra mở cửa thì đều có thể thấy chiếc Ferrari màu đỏ cực kỳ hung hăng càn quấy kia.

    Đàn ông phú quý không thể hiện như phụ nữ mặc đồ đẹp đi đêm, sẽ buồn đến chết mất.

    - Tôi xem nào.

    Trương Hách Bản nói. Sau đó vang lên tiếng cạch.

    Tiếp đó, cửa điện tử trước mặt Đường Trọng tự động mở ra.

    Trương Hách Bản mặc áo phông Spider Man mang theo con chó lông quăn tít tên là Spider Man chạy vội ra. Cô vuốt ve đầu xe Ferrari, đèn xe, tay lái, chỗ ghế da, sau đó hai mắt tỏa sáng, chậc chậc tán thưởng nói:

    - Đẹp quá đi, quá phong cách. Vừa nìn tôi đã thấy phong cách khủng khiếp luôn.

    - Vậy cô mua một chiếc đi.

    Đường Trọng nói. Nghĩ thầm, cô muốn thì cũng không mua nổi đâu.

    - Mua thì cũng phải biết lái trước đã.

    Trương Hách Bản tức giận nói, hình như là nhớ tới chuyện gì đặc biệt làm người ta tức giận.

    - Cô không biết lái xe?

    Đường Trọng kinh hãi.

    - Đương nhiên là không rồi. Cái này thì có gì kỳ quái chứ?

    Trương Hách Bản nhìn thấy ánh mắt của Đường Trọng thì càng tức giận:

    - Mỹ nữ đều không có cảm giác về phương hướng. Chẳng lẽ anh không nghe thấy bao giờ à?

    - Thế sao Bạch Tố lại biết lái? Sao Lâm Hồi Âm cũng biết lái?

    Đường Trọng cười ha hả nói:

    - Bọn họ không phải mỹ nữ sao?

    - ...

    Trương Hách Bản bị vấn đề của Đường Trọng làm mắc nghẹn, liền đá chiếc Ferrari của hắn, máng:

    - Đường Trọng chết tiệt, Đường Trọng thối tha, không phải chỉ là một chiếc thể thao thôi sao? Có gì mà đắc ý chứ? Chờ tôi có bằng lái xe tôi sẽ mua một chiếc xe thể thao đè bẹp uy phong của anh xuống.

    Thấy Trương Hách Bản tính tình trẻ con, Đường Trọng cũng nhịn không được mà cười ra tiếng.

    Đợi đến lúc cô tức giận xong, Đường Trọng hỏi:

    - Chị Hồi Âm của cô đâu?

    - Sao? Đến tranh công lĩnh thưởng à?

    Trương Hách Bản liếc liếc Đường Trọng, lên tiếng hỏi.

    - Hả?

    Đường Trọng nhìn Trương Hách Bản. Cô nhóc này đã biết gì rồi?

    Trương Hách Bản đi đến trước mặt Đường Trọng, thò tay ôm cánh tay Đường Trọng, yên lặng nhìn mắt hắn, hiỏ:

    - Chuyện này có phải anh làm không?

    - Câu hỏi là câu hỏi. Không cần phải thân mật thế đâu.

    Đường Trọng muốn né tránh.

    Vì thế cánh tay Đường Trọng liền gặp nạn, bị Trương Hách Bản véo mạnh một cái.

    - Anh còn dám nhìn trộm ngực tôi, tôi sẽ móc mắt anh đấy.

    Trương Hách Bản vung vẩy nắm đấm rồi nói:

    - Vậy anh nói cho tôi biết, chuyện này có phải do anh làm không?

    Bữa tiệc Hải Thiên đã xuất hiện chuyện kinh thiên động địa, Tôn Tịnh Phân vẫn giữ im lặng với bên ngoài đột nhiên nhảy ra tìm “con nợ”, hơn nữa còn nói là mình bị người mua chuộc nên mới như vậy. Mà người mua chuộc cô chính là một người đàn ông họ Vương vẫn còn thiếu cô hơn 50 vạn nên cô đã vô cùng phẫn nộ. Nếu thật sự không trả thù lao, cô sẽ nói luôn tên người đàn ông họ Vương đó ra.

    Cùng lúc đó, đoạn văn trên trang mạng của cô còn nói ra một bí mật khác. Sở dĩ người đàn ông họ Vương kia muốn tung chuyện bữa tiệc Hải Thiên ra vì hắn ta theo đuổi Lâm Hồi Âm không thành công, cho nên muốn làm hỏng thanh danh của cô ấy để báo thù.

    Lâm Hồi Âm thuận lợi thoát khỏi “vũng nước bẩn” này. Vì cô giữ mình trong sạch, từ chối sự theo đuổi của thiếu gia giàu có mà bị người khác vu tội, ngược lại lại có được vô số giới truyền thông và Fans hâm mộ đồng tình ủng hộ.

    Các phóng viên truyền thông hô hào Tôn Tịnh Phân nói ra sự thật, công bố tên người đàn ông họ Vương chuyên làm chuyện xấu ra.

    Đám Fans hâm mộ thì tự tìm người, trải qua phương pháp bài trừ, thay thế cùng các loại phương pháp loạn thất bát tao, cuối cùng đã kết luận người đàn ông họ Vương đằng sau sự kiện bữa tiệc Hải Thiên kia chính là thiếu gia Vương Lăng Vân của tập đoàn Nhạc Đạt.

    Lại có người yêu sách. Tối hôm trước Vương Lăng Vân đã vé máy bay vụng trộm đi Mĩ. Hành vi có tật giật mình này của hắn lại càng làm cho người ta nghĩ rằng hắn chính là người đứng đằng sau màn.

    Nhất thời, Vương Lăng Vân liền biến thành con chuột chạy qua đường bị người người hô đánh.

    Một số ngôi sao, đại thiếu gia nhà giàu bị tổn hại danh dự trong sự kiện bữa tiệc Hải Thiên đã hận hắn tận xương, còn có một số người tuyen bố sẽ cho hắn đứt tay đứt chân.

    Sự việc liên quan đến thiếu gia Vương Lăng Vân, cổ phiếu tập đoàn Nhạc Đạt ào ào sụt giá. Có người còn nói sẽ có một đám người liên hợp lại để trừng phạt tập đoàn Nhạc Đạt thật xứng đáng, muốn biến Vương Lăng Vân thành hai bàn tay trắng.

    Trong chuyện này, Lâm Hồi Âm chính là người được lời nhất. Cô không những bảo vệ được sự trong sạch của mình mà còn được nhiều ủng hộ. Những hợp đồng vì cô dính vào vụ Hải Thiên lại được tiếp tục, còn có một thương nhân quốc tế nhãn hiệu châu báu tìm tới yêu cầu hợp tác nữa.

    - Sao cô lại nghĩ là tôi làm?

    Đường Trọng cười hỏi.

    - Vì đây là phong cách của anh.

    Trương Hách Bản nói:

    - Đây là phong cách điển hình của tên Đường Trọng vô lại. Tôi không tin Tôn Tịnh Phân lại vô duyên vô cớ nhảy ra tìm người đòi nợ. Nếu cô ta thật sự muốn đòi tiền thì trực tiếp nói với Vương Lăng Vân là được, tung tin như vậy không phải rất ngu xuẩn sao? Cô ta khua chiêng gióng trống như vậy là tự đẩy mình vào hoàn cảnh bất lợi. Dọa người ta chạy đi rồi, cô ta còn lấy được 50 vạn ở đâu chứ? Còn nữa, anh nghĩ rằng anh lén bảo A Ken giúp anh điều tra tin tức về những công ty hợp tác với chị Hồi Âm mà tôi không biết sao?

    Đường Trọng hai tay ôm ngực, người dựa vào thành xe, vừa cười vừa nói:

    - Nếu ai cũng hiểu chuyện như cô thì chuyện này không còn gì có thể che đậy được rồi?

    - Đó là điều không có khả năng.

    Trương Hách Bản nói:

    - Bổn tiểu thư là độc nhất vô nhị.

    - Cho nên chuyện này cứ để vậy đi. Người lương thiện được giữ trong sạch, người tà ác bị trừng phạt. Không phải rất tốt sao?

    Con mắt tròn to tối đen như mực của Trương Hách Bản nhìn Đường Trọng, hỏi:

    - Sao anh phải cố gắng giúp chị Hồi Âm như vậy?

    - Vì chúng ta là một đoàn thể.

    Đường Trọng vừa cười vừa nói.

    - Vậy anh sẽ giúp tôi chứ?

    Trương Hách Bản cắn môi, hỏi:

    - Nếu tôi cũng khó khăn thì anh cũng giúp tôi như vậy chứ?

    - Nếu sau này cô không ném đĩa ra ngoài rồi nói “Đường Trọng” để con chó chạy đi tìm nữa thì...

    Đường Trọng vừa cười vừa nói:

    - Tôi sẽ làm.

    - Hì hì, tôi biết anh sẽ làm mà.

    Trương Hách Bản vui vẻ nói:

    - Mau lên, chị Hồi Âm đang ở trên lầu. Lần này anh lập công lớn, chị Hồi Âm nhất định sẽ cảm kích anh đấy.

    Đường Trọng thành thật nhìn Trương Hách Bản, nói:

    - Tôi làm thế là vì chúng ta là người một nhà, không phải vì muốn cô ấy cảm kích tôi.

    - Biết rồi biết rồi. Anh sinh vĩ đại chết cũng vinh quang, toàn tâm toàn ý vì chính nghĩa, vì dân phục vụ. Chuyện gì cũng tan thành mây khói, người xấu xéo đi...

    Đường Trọng lắc đầu cười khổ. Đây là ăn nói lung tung lộn xộn gì vậy?

    Đi vào biệt thự, lên lầu hai. Đường Trọng lại đứng trước cửa phòng Lâm Hồi Âm.

    Hai ngay trước hắn bị Lâm Hồi Âm rống giận đuổi ra. Lúc đó Lâm Hồi Âm thật sự quá dọa người, giống như hai người có thâm thù đại hận gì vậy.

    Nhưng Đường Trọng không để ý chút nào.

    Hắn không chút do dự, trực tiếp gõ cửa phòng Lâm Hồi Âm.

    Cộc cộc cộc...

    Không ai lên tiếng nhưng Đường Trọng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng.

    Âm thanh rất nhẹ, hẳn là không đi giày. Sau đó âm thanh từ xa lại gần, Lâm Hồi Âm đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng mở cửa phòng ra.

    Nhìn cách ăn mặc của cô, xem ra hôm nay cô không phải ra ngoài.

    - Tôi có thể vào không?

    Đường Trọng cười hỏi.

    Lâm Hồi Âm liếc nhìn Đường Trọng, nghiêng người lùi sang một bên.

    Đường Trọng lướt qua người cô, Lâm Hồi Âm quay người đóng cửa phòng lại.

    - Lại đang vẽ tranh?

    Đường Trọng nhìn chỗ bàn vẽ của Lâm Hồi Âm. Chỗ ấy bị miếng vải đen che lại. Nhưng thùng dụng cụ vẫn rất bừa bộn, hẳn là vừa rồi mới sử dụng xong.

    Lâm Hồi Âm nhìn Đường Trọng, không nói gì nhưng vô cùng bình tĩnh.

    - Chuyện qua rồi.

    Đường Trọng nói.

    - Biết rồi.

    Lâm Hồi Âm khẽ gật đầu. Cô nhìn Đường Trọng, muốn nói lại thôi.

    - Tôi đến đây không phải nghe lời xin lỗi từ cô. Chuyện hôm đấy tôi cũng sai. Tôi chưa được sự cho phép của cô mà đã tùy tiện xem xét đồ đạc của cô.

    - Không sao.

    - Chẳng qua, nếu cho chọn lại, tôi vẫn làm thế.

    - ...

    - Tôi chỉ tới đây để nói cho cô biết, chuyện này là do tôi làm đấy, đừng nghĩ rằng là người xấu bị trừng phạt, cũng đừng nghĩ rằng những phóng viên truyền thông kia muốn làm chuyện chính nghĩa. Cô muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn tôi đi.

    - Tôi biết rồi.

    Lâm Hồi Âm nói.

    Sau đó Đường Trọng cười ha hả, nói:

    - Chỉ đùa chút thôi, cô không cần phải nghiêm túc như vậy chứ? Đâu ra đấy, như vậy giống như là tôi đang đến tranh công vậy.

    - ...

    Lâm Hồi Âm thật sự muốn dùng bút máy đâm lên ánh mắt của hắn. Khó trách giới truyền thông đều dùng danh hiệu “Ti tiện tiên sinh ngành giải trí” để đánh giá hắn. Đây đúng là chuẩn xác mà.

    - Tuy tôi biết mình hỏi như vậy sẽ khiến cô không thoải mái. Nhưng tôi vẫn còn muốn hỏi cô thêm chuyện nữa. Cô biết Vương Lăng Vân chứ?

    - Biết.

    Lâm Hồi Âm trả lời. Tuy cô trả lời khẳng định nhưng cũng không muốn nói nhiều hơn chữ nào.

    - Chắc cô cũng biết người thao túng đằng sau là ai.

    Đường Trọng nói:

    - Hơn nữa tôi cũng phải nói cho cô biết, Lâm Đống cũng xen vào chuyện này. Là hắn ta đi Sanya liên lạc với bộ phận quản lý của công ty đó, sắp xếp cô vào trong khách sạn kia.

    - Biết rồi.

    Lâm Hồi Âm không thay đổi sắc mặt, giống như chuyện này không có quan hệ gì với mình.

    - Tốt rồi. Tôi không quấy rầy nữa.

    Đường Trọng vừa cười vừa nói. Chuyện nhà người ta hắn cũng không muốn xen vào quá nhiều.

    - Đúng rồi. Tôi vẫn còn tưởng rằng cô vẽ con dơi, sau khi Trương Hách Bản nhắc nhở tôi mới biết cô vẽ chính là con bướm. Vẽ cánh bướm đẹp lắm. Cánh bướm rất xinh đẹp.

    Đường Trọng nói xong liền rời đi.

    - Cảm ơn.

    Lâm Hồi Âm nói với không khí trong phòng.

    Cô lật miếng vải đen lên, sau đó ngồi ngay ngắn nhìn thứ có hình dạng giống con bướm đen trước bàn vẽ mà ngẩn người.

    Thật lâu sau, cô mới lấy ra chiếc bút vẽ màu đỏ từ trong hộp công cụ ra.

    Ngón tay run rẩy vẽ lên chiếc cánh huyễn lệ xinh đẹp của con bướm.

    Màu đỏ, màu sắc mà cô chưa từng dùng qua.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
  4. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 560: Em mới đổi một bộ đồ lót! .

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Minh Châu là một thành phố không có ban đêm. Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, một cuộc sống khác với ban ngày vội vàng mới chính thức ban đầu. Mọi người sau một ngày khổ cực liền tìm những nhà hàng nấu ngon, phong cảnh tốt, hưởng thụ thức ăn hoặc uống cà phê, hoặc uống rượu với những người bạn tốt của mình, nói chuyện phiếm cười vui vẻ, quét sạch mệt mỏi toàn thân. Nghĩ ngơi dưỡng sức, chờ đợi một ngày mới bắt đầu, cũng chịu đựng những uất ức và nước mắt mà mặt trời mang theo.

    Còn sống là chuyện đáng kiêu ngạo nhất của nhân loại!

    Quán Cẩm Tú.

    Đây là một trong những câu lạc bộ giá cả cao nổi tiếng tại Minh Châu. Toàn bộ hội viên đều được xét duyệt cả, phải trình thẻ hội viên với nhân viên phục vụ. nếu không có thẻ hội viên thì căn bản là không có cách nào tiến vào được.

    Lúc Đường Trọng tiếp nhận quán Cẩm Tú, ông chủ Tằng Thiên Tường của quán vốn nhất định kà không cam tâm tình nguyện đâu. Một câu lạc bộ ở nơi tấc đất tấc vàng bên bờ sông Hoàng Phố này, dù cả ngày hắn chỉ nằm không làm gì thì tài nguyên cũng cuồn cuộn kéo tới. Thế nhưng gặp phải người tính ương ngạnh như Khương Khả Khanh đòi thu mua, hắn cũng không có gan phản kháng. Đương nhiên hắn cũng biết là mình phản kháng không được. Chọc giận Ma phi, có trời mới biết cô ta sẽ đối phó với anh thế nào. Nghe nói có một thằng nhóc hùn vốn mở quán bar với ma phi ở Yến Kinh, lại dám nuốt tiền của cô ta. Hiện giờ hắn đã bị ném vào ngục giam, khả năng hai ba năm cũng chưa được ra. Bởi vậy có thể thấy thủ đoạn của ma phi khủng bố tới mức nào rồi.

    Thế nhưng về sau hắn nhìn thấy Đường Trọng liền khúm núm với cái nụ cười trên khuôn mặt béo như cái bánh bao bị bẹp của hắn cũng nói rõ. hiện tại hắn cũng sống không tệ. Hắn không oán hận mảy may đối với việc bán quán Cẩm Tú cho Đường Trọng.

    Sức hút của ma phi đúng là hình thành như vậy sao? Anh đừng muốn chiếm lợi của tôi, tôi cũng không khiến anh chịu thiệt.

    Đường Trọng đỗ chiếc Ferrari ở bãi xe trước cửa, sau đó bước vào trong quán Cẩm Tú.

    Ở vị trí cửa ra vào, đưa thẻ hội viên ra, hắn liền bước vào cái câu lạc bộ xa hoa có lịch sử đã hơn trăm năm này.

    Bồi bàn nhìn thấy hắn cũng chỉ mỉm cười, tránh sang một bên, không tùy tiên gọi " Đường tiên sinh, ngài đã tới rồi" hay nói nhảm. Nguyên tắc kinh doanh của quán Cẩm Tú là riêng tư, tôn quý, thoải mái và dễ chịu. Đây là cách làm của Lâm Vi Tiếu sau khi tiếp nhận quán Cẩm Tú, cũng đã bàn với Đường Trọng. Đường Trọng rất hài lồng, ủng hộ để cô làm thoải mái.

    Đường Trọng không trực tiếp đi tới phòng làm việc gặp Lâm Vi Tiếu mà trước tiên đi dò xét bên trong câu lạc bộ. Đây là sản nghiệp của hắn, hắn tới giống như là quốc vương đi dò xét vùng đất mười vạn dặm của mình, hoặc giống như nhà nông đi dò xét hai mẫu đất cằn của mình, mặt mang theo vẻ kiêu ngạo và thỏa mãn.

    Buôn bán không tồi, tỉ lệ phòng được đặt rất cao. Thậm chí so với trước kia khi Tằng Thiên Tường kinh doanh còn tốt hơn một chút.

    Trong nội tâm Đường Trọng âm thầm cảm thán. Lâm Vi Tiếu phát triển thật nhanh. Kéo một cô bé vừa tốt nghiệp ra trường tới đây làm kinh doanh với chức vụ quan trọng như vậy, chuyện này đối với hai bên có thể nói đều là một sự khiêu chiến rất lớn. Hắn có trí tuệ, có đẩy đủ uy quyền. Lâm Vi Tiếu cũng dùng sự cố gắng của mình và thành tích chứng minh với hắn: Anh không nhìn lầm tôi.

    Vốn sự lựa chọn tốt nhất của Đường Trọng là Tô Sơn. Hiển nhiên lòng Tô Sơn lại muốn hướng tới những nơi lớn hơn một chút. Đương nhiên cô cũng dùng hành động thực tế chứng minh dã tâm của mình tương xứng với năng lực.

    Lầu một là nhà hàng Châu âu phong cách lãng mạn, ưu nhã. Lầu hai là quầy bar, tầng ba là phòng riêng. Đường Trọng dò xét từng tầng xong, sau đó liền trở lại.

    - Tiên sinh, có thể mời ngài uống một chén rượu không?
    Một tiếng phụ nữ dễ nghe cất lên.

    Đường Trọng quay người lại liền thấy Lâm Vi Tiếu mặc một bộ váy màu đỏ đang mỉm cười đứng phía sau hắn.

    Váy màu đỏ thẫm, lại phụ trợ da thịt nõn nà và khí chất cao quý của cô. Lúc đó trong buổi tiệc tối đón người mới của toàn bộ trường học đã mặc váy. Ở một võ đài lớn hơn so với ngày hôm nay, cô mặc một bộ váy rất đẹp, khiến vô số sinh viên Nam Đại kinh ngạc về vẻ đẹp của cô. Dù hôm nay cô cũng vẫn là nữ thần trong suy nghĩ của vô số sinh viên Nam Đại.

    Vạt áo phía trước mở ra phù hợp, vừa gợi cảm lại cũng không quá lộ liệu khiến bản thân bị hạ thấp. Một mảng lớn trắng nõn lộ ra trước ngực, kéo dài, kéo dài cho đến nơi thần bí mà chỉ có Đường Trọng mới được thưởng thức.

    Thân thể cao tới một mét bảy, hơn nữa còn đi một đôi giày cao gót, thoạt nhìn còn cao hơn Đường Trọng một chút. Cô tùy ý đứng ở đó khiến cho người ta có cảm giác đúng là một nữ vương.

    - Đây là vinh hạnh của tôi.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói, thò tay nhận ly rượu đỏ mà Lâm Vi Tiếu mang tới.

    - Tiên sinh, tôi mời anh một ly.
    Lâm Vi Tiếu chủ động mời rượu Đường Trọng.

    Đường Trọng nâng chén chạm với cô, sau đó hai người đều uống một hơi hết sạch chén rượu.

    Lâm Vi Tiếu thuận tay nhận lấy chén thủy tinh trống không trong tay hắn, đôi mắt như ngấn nước, vô cùng hấp dẫn nói:
    - Tới chỗ tôi ngồi một chút nhé?

    - Đi tới chỗ cô thì chỉ muốn nằm hoặc cho cô nằm thôi.
    Đường Trọng cười. Hắn nắm tay Lâm Vi Tiếu đi tới ngồi xuống ở một cái ghế dài, nói:
    - Vất vả cho cô quá.

    - Xem ra ông chủ của chúng ta rất quan tâm tới công tác của cấp dưới nhé.
    Lâm Vi Tiếu cười nói:
    - Kết quả dò xét có khiến anh hài lòng không?

    - Em biết là anh đến từ sớm rồi hả?

    - Anh lái chiếc xe thể thao phong cách như vậy tiến vào, em có thể không chú ý tới sao? Còn tưởng là anh giai nào mới, chuẩn bị tới mời một chén rượu, tiện thể áp sát một chút, không ngờ là ông chủ vụng trộm tới kiểm tra công việc.
    Lâm Vi Tiếu ngồi sát Đường Trọng, thân thể còn hơi nghiêng tới gần hắn, giống như sắp dựa đầu vào vai hắn vậy.

    Nếu để người khác nhìn thấy nữ vương quán Cẩm Tú nổi tiếng thậm chí có thể nép vào người khác như chim non thế này thì nhất định sẽ khiến người ta khiếp sợ tới nuốt cả đầu lưỡi của mình.

    - Em đã nói là anh lái xe thể thao phong cách như vậy tiến vào, còn gọi là vụng trộm tới kiểm tra công việc à? Giống như là xe cảnh sát khi đi bắt người xấu lại còn nhắc là người xấu chạy mau đi, không ngừng thổi còi suốt đường đi. Chuyện anh làm chẳng nhẽ lại không thông minh hơn bọn họ bao nhiêu sao?

    Lâm Vi Tiếu cười khanh khách nói:
    - Đúng thế, do đó em đã chuẩn bị kỹ càng rồi.

    - Chuẩn bị gì thế?
    Đường Trọng hỏi.

    Lâm Vi Tiếu ghé sát tai Đường Trọng, thì thầm:
    - Thay một bộ đồ lót rồi.

    -...

    Ánh mắt Đường Trọng nóng lên, sau đó cảm thấy một luồng khí nóng bốc thẳng từ đan điền lên.

    Cái cô bé này càng ngày càng hấp dẫn đàn ông rồi.

    - Em nghĩ là anh nhất định hối hận vì vừa rồi không nhận lời mời đi tới phòng làm việc của em ngồi một chút.
    Lâm Vi Tiếu cười cười ngọt ngào, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của Đường Trọng, cười trêu chọc.

    Biểu hiện của hắn khiến cô rất hài lòng. Cô cũng tự tin với sức hấp dẫn của mình.

    Cô dứt khoát bỏ vẻ trẻ trung mà đi về hướng trưởng thành. Cô kiên quyết cáo biệt quá khứ, không phải là vì một ngày phá kén thành bướm này sao?

    Cô trở thành một con buôn, coi trọng hiệu quả và lợi ích, mượt mà thành thạo. Cô kiên nghị, cố chấp, chăm chỉ và tốn tâm cơ.

    Nữ vương quán Cẩm Tú sao?

    Nữ vương làm dễ thế à?

    Trên thế giới này, tội phạm giết người không đáng sợ, người thông minh mới là đáng sợ nhất. Có thể tiến vào làm khách của Cổ Lộ Chấp Pháp Giả này có mấy kẻ ngu dốt đâu chứ?

    Cô mà không hung ác với mình một chút thì người khác sẽ hung ác với cô ngay. Mượn dao của người khác không bằng dựa vào chính tay mình.

    - Hiện giờ đi cũng không muộn đâu.
    Đường Trọng nói.

    - Thế nhưng ông chủ à, người ta hiện giờ còn đang bận đây này.

    - Vì sao em không xin phép ông chủ cho nghỉ một ngày đi?

    - Ông chủ nếu không đồng ý thì sao?

    - Em chưa thử thì sao biết được chứ?

    - Ông chủ, em...

    Đúng lúc Lâm Vi Tiếu chuẩn bị xin phép ông chủ cho nghỉ phép thì quản lý tầng hai và tầng trệt, Tiếu Tiểu Vân đã đi tới, nói:
    - Tổng giám đốc, Hạ công tử đã đến, ngồi ở phòng số 3, muốn mời cô tới uống một chén.

    Lâm Vi Tiếu nhìn Đường Trọng, nói:
    - Tốt, tôi đi ngay đây.

    Đợi tới lúc Tiếu Tiểu Vân lùi lại, Lâm Vi Tiếu vừa cười vừa nói:
    - Xem ra em không thể xin nghỉ phép rồi.

    - Không cho phép để hắn chiếm lợi.
    Đường Trọng nói.

    Lâm Vi Tiếu cười khanh khách, chủ động hôn nhẹ lên mặt Đường Trọng, nói:
    - Cậu em khóa dưới, cậu thật đáng yêu.

    Đường Trọng cười cười, để cô đi làm việc.

    Đây là công tác của nữ vương quán Cẩm Tú, có khách quan trọng tới thì mời một chén rượu là chuyện đương nhiên. Đường Trọng cũng không có bất cứ lý do gì để phản đối cả.

    Tiếu Tiểu Vân cách đó không xa nhìn Đường Trọng ngồi một mình, do dự một chút rồi lấy hai chén rượu đỏ từ quầy tới.

    - Đường tiên sinh, có thể mời anh uống chén rượu không?
    Tiếu Tiểu Vân cười nói. Cô mặc một bộ đồng phục công sở màu đen, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng bằng lụa. Chiếc áo này mở một cúc, để lộ ra một khoảng da thịt trắng như tuyết và một bộ ngực no đủ. Dáng người cô xinh đẹp, ánh mắt ẩn tình, đúng là một người đẹp bại hoại mà.

    - Cám ơn.
    Đường Trọng nhận chén rượu rồi nói lời cảm tạ.

    - Đường tiên sinh không thường tới đây phải không?
    Tiếu Tiểu Vân lúc nói liền thuận tiện ngồi vào vị trí của Lâm Vi Tiếu vừa rồi. Thậm chí cô còn ngồi gần Đường Trọng hơn một chút. Thân thể hai người hầu như đã kề sát nhau rồi.

    - Chi phí bên này cao quá, tôi cũng không có cách nào tới thường xuyên được.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.

    Tiếu Tiểu Vân cũng cười khanh khách theo, giọng nói trong trẻo dễ nghe, nói:
    - Đường tiên sinh thật là một người đàn ông khôi hài, thảo nào anh có nhiều fans hâm mộ như vậy. Tôi cũng là fans của anh đấy.

    - Đó là bọn họ chưa biết bộ mặt thật của tôi thôi.
    Đường Trọng nói.

    - Ồ? Thế bộ mặt thật của Đường tiên sinh là gì vậy trời?
    Cặp mắt to của Tiếu Tiểu Vân nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, không nháy mắt, như trong mắt em chỉ có mình anh, ánh mắt có thể hòa tan cả lục phủ ngũ tạng của đàn ông.

    - Vị tiểu thư này, bây giờ là giờ làm việc, có phải là cô cần chăm chỉ hơn không hả?
    Nụ cười trên mặt Đường Trọng biến mất, nghiêm trang nói.

    Nụ cười trên mặt Tiếu Tiểu Vân đọng lại, vốn kinh ngạc, sau đó xấu ổ, vội vàng đứng từ ghế salon lên, đỏ mặt cúi chào nói lời xin lỗi:
    - Đường tiên sinh, thực xin lỗi, quấy rầy ngài rồi.

    Nói xong cô liền nhanh chóng bỏ đi.

    - Đây là bộ mặt thật của tôi.
    Đường Trọng vuốt vuốt chén rượu đỏ trong tay, nói nhỏ.

    Tại phòng số 3, Lâm Vi Tiếu lại gặp một chút chuyện không vui.

    Cô cũng như thường ngày, tiến vào phòng mời mấy vị khách một ly, nói vài câu xã giao rồi chuẩn bị rời đi.

    Thế nhưng cái tên Hạ Thanh Dương công tử vẫn khống chế sắc tâm với cô kia giờ lại kéo cánh tay cô lại.

    - Tiếu Tiếu, hôm nay ở lại uống rượu với chúng tôi đi được không?


    nh là con bướm. Vẽ cánh bướm đẹp lắm. Cánh bướm rất xinh đẹp.

    Đường Trọng nói xong liền rời đi.

    - Cảm ơn.

    Lâm Hồi Âm nói với không khí trong phòng.

    Cô lật miếng vải đen lên, sau đó ngồi ngay ngắn nhìn thứ có hình dạng giống con bướm đen trước bàn vẽ mà ngẩn người.

    Thật lâu sau, cô mới lấy ra chiếc bút vẽ màu đỏ từ trong hộp công cụ ra.

    Ngón tay run rẩy vẽ lên chiếc cánh huyễn lệ xinh đẹp của con bướm.

    Màu đỏ, màu sắc mà cô chưa từng dùng qua.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
  5. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hỏa Bạo Thiên Vương
    Tác giả: Liễu Hạ Huy

    Chương 561: Chị khóa trên, chị thật thông minh!.

    Nguồn: Metruyen
    Nhóm dịch:Kieuphong

    Share: MTQ BanLongHoi


    Chương 561: Chị khóa trên, chị thật thông minh!

    Nữ vương quán Cẩm Tú Lâm Vi Tiếu tất nhiên không phải tự nhiên mà có. Đây là do vô số khách hàng của quán Cẩm Tú ưa thích tướng mạo, khâm phục năng lực cô, tán thưởng khí chất của cô mới phong tặng cho cô.

    Nếu chỉ là một bình hoa thì sớm đã bị bọn họ nghĩ cách cướp về tay rồi, ai thèm nâng cô lên ngôi nữ vương làm gì.

    Phải biết rằng sự kiên nhẫn của đàn ông đối với phụ nữ có quan hệ trực tiếp với sức hút của người phụ nữ. Người phụ nữ càng có sức hút thì người ta càng theo đuổi kiên quyết, bền bỉ.

    Tuy Lâm Vi Tiếu tiếp nhân quán Cẩm Tú không lâu nhưng chuyện hôm như hôm nay cũng không phải chỉ gặp một hai lần.

    Đàn ông mà, không phải cũng có những kẻ không có tiền đồ à? Có người uống rượu rồi động tay chân với cô, có người giả vờ say rượu mà động tay chân với cô. Loại như Hạ Thanh Dương này còn chưa uống rượu mà đã bắt đầu động tay chân thì lại hơi hiếm thấy.

    Lâm Vi Tiếu nhìn Hạ Thanh Dương đang cầm cổ tay mình, cười nhẹ nói:
    - Hắn đại thiếu gia, cậu thật sự làm tôi khó xử rồi.

    - Vì sao lại khó xử chứ?
    Giọng Hạ Thanh Dương không tốt đẹp gì nói. Hắn không ngốc, biết rõ là Lâm Vi Tiếu đang từ chối mình.

    - Tôi là người phụ trách quán Cẩm Tú, buổi tối nay là rất đông khách, cũng phải tới mời rượu các phòng. Cậu là người khách tôi coi trọng nhất, tôi tới mời rượu cậu đầu tiên. Nếu mà lại ngừng lại ở đâu thì không phải là sẽ thất lễ với người khác sao? Những người khách khác sẽ có ý kiến đối với quán Cẩm Tú chúng ta đấy, cảm thấy chúng ta chiêu đãi không tốt. Tội danh này tôi cũng không gánh nổi đâu.
    Lâm Vi Tiếu giải thích, thái độ ôn hòa, nội dung nói chuyện lại mang tới áp bách cho người khác.

    Khách có thể tiến vào quán Cẩm Tú đều là những nhân vật có danh tiếng và uy tín, cậu bắt buộc tôi uống rượu cạnh cậu, chỉ sợ những người khác cũng không đồng ý đâu.

    - Quản bọn khỉ gió ấy làm gì chứ?
    Hôm nay Lang Thiên Dã quyết tâm giữ Lâm Vi Tiếu ở lại.
    - Cô tình tôi nguyện, bọn họ dám nói gì chứ? Chẳng lẽ không cho phép chúng ta kết bạn sao? Có vấn đề gì thì để bọn họ tới tìm tôi là được rồi. Tôi ngược lại còn muốn xem bọn họ muốn làm gì tôi đây.

    - Chuyện này không phù hợp quy định đâu.
    Lâm Vi Tiếu vẫn kiên trì muốn đi.
    - Thanh Dương, tôi cũng là vì công việc của ông chủ thôi. Nếu ông chủ biết tôi ngồi trong này không đi thì nhất định sẽ không vui. Xin tha lỗi, đừng làm tôi khó xử có được không? Chúng ta làm bạn cũng đã lâu, anh cũng không muốn tôi bị ông chủ mắng mỏ chứ hả? Anh cứ buông tay cho tôi đi xã giao một hồi, chốc lát nữa tôi lại mời rượu Hạ đại thiếu gia và bạn anh có được không?

    - Ông chủ của cô là ai? Một người đẹp như cô mà cũng nhẫn tâm mắng mỏ sao?
    Một vị công tử đeo kính nói chen vào:
    - Làm việc như vậy còn muốn gì nữa? Không bằng để Hạ đại thiếu gia của chúng ta giới thiệu cho một việc khác, dưới một người, trên vạn người, tuyệt đối là không ai dám nói nặng một câu với cô. Cô cảm thấy thế nào?

    Thời điểm hắn nói tới "dưới một người, trên vạn người" còn cố ý liếc mắt với mấy người khác. Mấy người hiểu ý, đồng thời cười ha hả.

    - Được đấy.
    Hạ Thanh Dương kiêu ngạo nói:
    - Tiếu Tiếu, cân nhắc ý kiến của bọn họ một chút xem. Em có điều kiện gì thì cứ nói ra đi. Chỉ cần em gật đầu thì hôm nay chiếc BMW kia sẽ là của em rồi.

    Nụ cười trên mặt Lâm Vi Tiếu động lại, nói:
    - Hạ đại thiếu gia, anh sỉ nhục tôi đấy à?

    Hạ Thanh Dương cả giận, mắng:
    - Lâm Vi Tiếu, cô cho rằng cô là cái quái gì hả? Nữ vương quán Cẩm Tú chó má gì, không phải là một con điếm được người ta chơi rồi cho lên làm sao? Ông mày đây đã tiếp nhận mà mày còn tưởng mày là gái trinh đấy chắc? Tao sỉ nhục mày hay là mày đang sỉ nhục bản thân hả?

    - Buông tay.
    Lâm Vi Tiếu lạnh giọng quát.

    - Hôm nay tao cứ không buông đấy. Hôm nay tao muốn kéo mày lên giường...
    Hạ Thanh Dương cũng đã hạ quyết tâm. Cha hắn lần này mới lên chức, quyền thế tăng nhiều, mỗi ngày có vô số người vây quanh nịnh nọt hắn. Chuyện này khiến lòng tin của hắn bành trướng vô cùng, cảm thấy không chuyện gì mà mình không làm được, không có người phụ nữ nào mà mình không chơi được.

    Hôm nay vốn hắn muốn mang bạn bè tới quán Cẩm Tú chúc mừng một phen, thấy Lâm Vi Tiếu đầy phong tình đẩy cửa bước vào, ý nghĩ của hắn liền thay đổi.

    Buổi tối hôm nay, hắn nhất định phải đẩy ngã người phụ nữ này lên giường.

    - Hạ đại thiếu gia, đừng có yêu cầu cao quá, làm trên ghế salon cũng miễn cưỡng chấp nhận được rồi.
    Có người còn cười cổ động.

    - Hạ đại thiếu gia, anh không nên khiến mọi chuyện tới mức này phải không?
    Lâm Vi Tiếu chế nhạo.

    - Thế thì đã sao?
    Thái độ Hạ Thanh Dương khó chịu nói. Bị một con điếm con dùng giọng điệu này nói với mình, hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục. Đây mới thực sự là sỉ nhục.

    - Như vậy thì chúng ta hỏi đáp đơn giản đi.
    Lâm Vi Tiếu nói:
    - Anh có biết một năm anh tiêu phí bao nhiêu tiền tại quán Cẩm Tú không?

    Hạ Thanh Dương sững sờ. Hắn thật đúng là chưa nghĩ tới câu hỏi này bao giờ.

    - Năm vừa rồi là 4,27 triệu.
    Lâm Vi Tiếu nói.
    - Anh có biết lần tiêu xài nhiều nhất của anh là bao nhiêu tiền không?

    -......
    Hạ Thanh Dương lại ngẩn người ra. Hắn làm sao biết mình tiêu nhiều nhất bao nhiêu chứ?

    - Là năm trăm chín mươi ngàn.
    Lâm Vi Tiếu nói.
    - Lần đó là sinh nhật anh. Anh dùng chính là phòng này, uống sạch loại rượu quý nhất của quán tôi.

    - Cô có ý gì?
    Hạ Thanh Dương lạnh lùng hỏi.

    - Tôi biết rõ là cha anh đã tiến một bước dài, quản lý cả một phương. Đây đúng là một chuyện đáng chúc mừng.
    Lân Thiên Vương nói.
    - Thế nhưng nếu chuyện Hạ đại thiếu gia tiêu xài hoang phí ở chỗ này lại không cẩn thận bị người ta đưa lên mạng hoặc đột nhiên xuất hiện trên bàn của ban thanh tra kỷ luật, chuyện này sợ là không tốt lắm đâu nhỉ?

    Hạ Thanh Dương rốt cục buông lỏng cánh tay Lâm Vi Tiếu ra, hung ác nói:
    - Con điếm thối tha, mày dám uy hiếp tao à?

    Cánh tay vừa được giải phóng của Lâm Vi Tiếu nắm một bình rượu đỏ trên bàn, vung mạnh lên đầu Hạ Thanh Dương.

    Xoảng...

    Bình rượu đỏ bị nện nát bấy, Hạ Thanh Dương chảy máu đầm đìa. Rượu và máu tươi trộn lẫn tràn đầy khuôn mặt đang không thể tưởng tượng được nhìn người phụ nữ mà hắn cảm thấy thần hồn điên đảo.

    Trước kia cô vui vẻ nhẹ nhàng xưng anh em với anh, thế nào trong nháy mắt đã cầm bình rượu nện lên đầu người ta rồi hả?

    Mấy người bạn của Hạ Thanh Dương cũng ngẩn ra, cũng không biết phản ứng thế nào mới được.

    Hạ Thanh Dương bị một con điếm con nện, bọn họ còn có thể làm cái gì chứ?

    Lâm Vi Tiếu làm như đó là một chuyện không có ý nghĩa gì, lấy một chi khăn đặt lên đầu đang chảy máu ồ ồ của Hạ Thanh Dương, vừa cười vừa nói:
    - Coi như chuyện tối nay chưa xảy ra, Hạ đại thiếu gia có ý kiến gì không?

    -......

    - Về sau quán Cẩm Tú vẫn có thể tiếp tục mở rộng cửa đóng Hạ đại thiếu gia, hy vọng đại thiếu gia tiếp tục chiếu cố tới việc buôn bán của chúng tôi.
    Lâm Vi Tiếu nói tiếp.

    -......

    - Ôi chà, chai rượu này cứ tính cho tôi đi.
    Lâm Vi Tiếu chỉ vào chai rượu bị cô đập nát bấy.

    - Chúc các cậu chơi vui vẻ.
    Lâm Vi Tiếu gật đầu với mấy người đàn ông trong phòng, sau đó quay người lắc mông rời đi.

    - Hạ đại thiếu gia, cậu không sao chứ?

    - Hạ đại thiếu gia, có cần gọi người tới đập quán không?

    - Hạ đại thiếu gia... Cậu làm sao thế?

    Lâm Vi Tiếu đi xuống lầu, thấy Đường Trọng vẫn ngồi yên tĩnh ở đó, trên mặt không khỏi lộ nụ cười ngọt ngào.

    Cô bước nhanh về phía này, ngồi xuống cạnh Đường Trọng, nói.
    - Đang suy nghĩ gì thế?

    - Đang ngẩn người thôi.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.
    - Không có cảm giác gì là tốt nhất.

    - Nói hay thế. Em cũng rất thích ngẩn người đấy. Cả buổi ngồi một chỗ, chẳng làm gì cả, cũng chẳng muốn làm gì.
    Lâm Vi Tiếu nói.
    - Thời điểm mệt nhất là thời điểm soi gương mà phát hiện ra mình không phải là mình nữa. Người ta vốn là như vậy, luôn thích nhớ lại những thứ mình đã mất đi. Tuy những thứ kia cũng không tốt đẹp gì nhưng bởi vì đã mất đi rồi, vĩnh viễn không lấy lại được nữa. Cho nên đối với chúng ta, nó lại thành đáng quý đấy.

    - Cạn một chén vì câu nói này nào.
    Đường Trọng nói.

    - Không phải là anh đã có rượu rồi sao?
    Lâm Vi Tiếu nhìn chén rượu đỏ trong tay Đường Trọng, nói.

    - Vị nữ quản lý kia đưa tới đấy.
    Đường Trọng nói.

    Ánh mắt Lâm Vi Tiếu lóe lên, sau đó giãn ra nói:
    - Tiếu Tiểu Vân rất có năng lực. Cô ấy muốn cởi bộ đồng phục màu đen trên người ra, cũng ăn mặc tự do gợi cảm như em hoặc mặc thứ quần áo gì đó khác. Chuyện này có thể lý giải được. Phụ nữ mà, không phải luôn muốn mình xinh đẹp hơn một chút sao?

    Đường Trọng cười, không dây dưa với chủ đề này nữa, nói:
    - Đi thôi, mang em đi xem mấy thứ hay ho.

    - Thứ gì hay chứ?
    Lâm Vi Tiếu hỏi.

    Đường Trọng không đáp, nắm tay Lâm Vi Tiếu đi xuống lầu.

    Đến bãi đỗ xe, hắn mở cửa chỗ lái phụ rồi chui vào.

    Lâm Vi Tiếu do dự một chút rồi cũng phải ngồi ghế tài xế.

    - Lái xe đi.
    Đường Trọng nói.

    - Đi đâu?
    Lâm Vi Tiếu hỏi

    - Tùy thích đi chỗ nào thì đi.
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.

    Lâm Vi Tiếu nghĩ ngợi, nổ máy chiếc xe thể thao, sau đó liền đi dọc bờ sông Hoàng Phố về phía Đông.

    Chỗ ấy là đại công trường Cẩm Tú đang khởi công.

    Lâm Vi Tiếu dừng xe ở một nơi không người bên sông, thở phao một hơi nói:
    - Loại cảm giác này thật tốt.

    - Vậy sao?
    Đường Trọng cười.
    - Đã cảm thấy tốt như vậy thì từ nay chiếc xe thể thao này sẽ là của em.

    - Thật sao?
    Lâm Vi Tiếu kinh hãi. Người phụ nữ nào mà chả muốn có một chiếc xe thể thao chứ? Lại có người phụ nữ nào từ chối được một chiếc Ferrari màu đỏ à?

    Lâm Vi Tiếu dù là người phụ trách quán Cẩm Tú nhưng với thu nhập hiện giờ của cô, muốn mua một chiếc xe thể thao cũng cần ít nhất ba tới năm năm.

    - Nữ vương mà không có xe thể thao thì còn gọi gì là nữ vương nữa?
    Đường Trọng vừa cười vừa nói.

    Lâm Vi Tiếu nhìn Đường Trọng chăm chú, cắn răng không nói.

    - Sao thế?

    - Em đang nghĩ em cần cảm tạ anh thế nào đây?

    - Còn phải nghĩ sao?
    Đường Trọng cười hỏi.

    Lâm Vi Tiếu nhổm dậy, sau đó nhấc chân đặt qua đùi Đường Trọng.

    - Cậu em khóa dưới, tôi đã nghĩ ra rồi.
    Lâm Vi Tiếu nói.

    - Chị khóa trên, chị thật thông minh.
    Đường Trọng khen ngợi.

    Trăng tròn, sao thưa, gió đêm thổi.

    Nước sông vỗ bờ, lại khó có thể che dấu tiếng rên rỉ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, thực hồn đoạt phách kia.
     
    rocklina, nqtien9x and ducvietvtv like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)