FULL  Hài  Đô Thị Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Đô Thị - 1600 - Lương Thiếu

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hộ Hoa Trạng Nguyên
    Tác giả:Lương Thiếu

    Chương 3: Nữ nhân thế giới này làm sao thế nhỉ?.
    Nguồn: Thienthucac.com
    Share:Banlong.us







    Tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt. Lúc này, bên ngoài hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một giọng nói bức người vang lên:

    -Nhanh, bắt về hết.

    Đó là một giọng nữ.

    -Bắt về hết?

    Lúc này, tim Tiêu Dương đập mạnh. Ba chữ đó là ba chữ vang lên bên tai hắn nhiều nhất kể từ khi hắn bị tống vào thiên lao.

    -Chẳng lẽ là người trong quan phủ?

    Bịch, bịch.

    Tiêu Dương vô thức lui về phía sau hai bước. Lúc này, tiếng bước chân dứt khoát kia đã gần ngay trước mắt. Tiêu Dương nhanh chóng nhìn qua.

    Một bóng hồng lướt vào.

    Một cô gái mặc trang phục cảnh sát màu trắng bạc, lộ ra dáng người uyển chuyển, mắt phượng nhướng lên, lông mày cau lại, ẩn chứa sự tức giận vô cùng.

    Một cô gái có phương thức làm việc lôi lệ phong hành.

    Tiêu Dương lập tức có kết luận, cũng không kịp nhìn dung mạo cô gái, vội quay người, trường bào bay lên, cơ thể phóng lên cửa sổ nhảy ra ngoài.

    -Muốn chạy?

    Ánh mắt Bạch Khanh Thành lạnh lẽo quét qua, nhanh chóng xông lên, nhưng đồng thời cũng hiện lên một sự kinh ngạc.

    Cô bị giáng chức xuống làm tổ trưởng tổ truy quét tệ nạn xã hội. Bởi vì tức giận không có chỗ trút, cô thường dẫn đội nhiều lần xuất kích. Trong quá trình truy quét cũng gặp qua không ít trường hợp nhảy cửa sổ chạy trốn. Nhưng tất cả đều là đám đàn ông mới rời khỏi cơ thể gái làng chơi, động tác phần lớn đều không tiện. Hơn nữa, khi leo lên cửa sổ thì hai chân run rẩy, không người nào dám nhảy một cách gọn gàng như thế này.

    Tuy đây chỉ là lầu hai, nhưng tuyệt cũng không thấp.

    Bạch Khanh Thành nhảy vọt đến cửa sổ, quét mắt nhìn bên dưới, nhưng không tìm được bóng người nào.

    -Trốn rất nhanh.

    Bạch Khanh Thành hừ lạnh, ánh mắt hiện lên sự không cam lòng.

    Đây là người đầu tiên thoát khỏi ma trảo của cô kể từ khi cô bắt đầu hành động truy quét tệ nạn đến nay.

    -Trường bào kỳ quái.

    Đây là ấn tượng đầu tiên của Bạch Khanh Thành đối với Tiêu Dương.

    -Thu đội.

    Mắt phượng của Bạch Khanh Thành lạnh như băng, lập tức dẫn đội rời khỏi, không chút dây dưa.

    ......

    -Đúng là nguy hiểm.

    Tiêu Dương đi một mình trên đường lớn. Bên trái thì ngựa xe như nước, bên phải thì là những tòa cao ốc sáng đèn lóng lánh. Nhưng những chiêu bài bên trên mà Tiêu Dương có thể nhận ra được thì rất ít. Ví dụ như KFC, ngân hàng Trung Quốc, KTV...Thậm chí...

    -Đồ dùng người lớn?

    Tiêu Dương thật sự cảm thấy khó hiểu.

    Thế giới này kỳ quái quá.

    Bây giờ Tiêu Dương có thể xác định, bùn đất mà hắn đang giẫm dưới chân, tuyệt đối không phải là nơi mà hắn đã sống trước kia.

    Nhớ lại cảnh tượng thiếu chút nữa bị bắt, Tiêu Dương càng thêm kỳ quái. Những người đến “tảo hoàng” có phải là người trong quan phủ không? Chỉ là, thực lực của bọn họ quá yếu đi.

    Rất nhiều sự băn khoăn lượn lờ trong đầu Tiêu Dương. Tuy Tiêu Dương mặc trường bào, không hợp với quần jean, váy ngắn của những người chung quanh, nhưng ngoại trừ gương mặt quá đẹp trai, Tiêu Dương cũng không có nhiều điểm khiến người ta phải chú ý. Phải biết rằng, ở cái thế giới này, đừng nói mặc trường bào, cho dù ở truồng đi ra ngoài, trừ phi là mỹ nữ, nếu không thì nhiều lắm cũng chỉ tranh thủ được nửa giây nhìn của người khác mà thôi.

    Tiêu Dương biết rõ mình đẹp trai không giống người thường, liền dùng mái tóc đang hỗn loạn mà che lại. Nhìn thoáng qua, đúng là mấy tên gia hỏa làm nghệ thuật.

    -Thiệu lão sư, mong anh tránh ra.

    Một thanh âm lạnh như băng bỗng vang lên bên tai Tiêu Dương. Tiêu Dương vô ý ngẩng đầu, thấy trước cửa một quán bar ánh đèn lập lòe, một người thanh niên mặc âu phục đang giang hai tay ra, cản đường của một cô gái, toàn thân đầy mùi rượu, gương mặt cũng có chút anh tuấn.

    Gã thanh niên hai mắt nhìn chằm chằm vào cô gái. Có lẽ là mượn cảm giác say, không chút che giấu nhìn vào bộ ngực nhô cao của cô.

    Tuy xuất hiện tại nơi ăn chơi này, nhưng quần áo của cô gái lại rất truyền thống. Váy màu lam nhạt quá gối, bên trên là chiếc áo đơn giản. Nhìn hai hàng lông mày của cô cũng có thể thấy được, bình thường cô không quan tâm quá nhiều đến cách ăn mặc, nhưng cho dù là vậy, tố chất và dung nhan của cô vẫn đủ câu mất tam hồn lục phách của bất cứ gã đàn ông nào.

    -Một cô gái đẹp như vầy, nếu nằm lên trên giường, tuyệt đối sẽ là một vưu vật khiến người ta khó mà kềm chế.

    Gã thanh niên nuốt nước miếng, khóe miệng nhếch lên.

    -Vô sỉ.

    Tuy gã thanh niên không nói ra miệng, nhưng khoảng cách giữa hai người chỉ có 10m. Tiêu Dương khinh thường lắc đầu, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

    Cô gái lui về phía sau một bước, lông mày cau lại, nghiêm nghị nói:

    -Thiệu lão sư, mong anh tự trọng.

    -Tố Tâm, tôi chẳng qua muốn tiễn em một đoạn đường mà thôi.

    Người đàn ông nhẹ nhàng cười:

    -Em cũng biết, mỹ nữ đi đường ban đêm sẽ rất nguy hiểm.

    -Sau đó, anh sẽ bảo vệ tôi?

    Thanh âm Bạch Tố Tâm rất thấp, hiển nhiên là đang cực lực áp chế lửa giận của mình.

    Cô cũng được xem là tu dưỡng vô cùng tốt. Cho dù nói chuyện với người khác, cũng không dễ dàng tức giận. Nhưng đêm nay, Bạch Tố Tâm đã triệt để bị tên vô lại này chọc tức.

    Người đàn ông cười ha hả:

    -Đương nhiên, vì tôi là đàn ông.

    Ánh mắt Bạch Tố Tâm hiện lên vài phần không kiên nhẫn, không nói thêm điều gì, nghiêng người tiến lên. Bóng người đàn ông lóe lên lần nữa, ngăn trước người Bạch Tố Tâm.

    -Thiệu Lâm Phong, rốt cuộc thì anh muốn thế nào?

    Giọng nói của Bạch Tố Tâm đã bất thiện, gọi thẳng tên người đàn ông.

    Mượn cảm giác say, Thiệu Lâm Phong không tỏ ra phật lòng, nghiêm mặt nói:

    -Tố Tâm, xin hãy tin tôi, tôi không có ác ý. Tôi chỉ muốn đưa em về mà thôi. Xe của tôi ở đằng kia, xin mời.

    -Nhàm chán quá.

    Từ xa, Tiêu Dương nhẹ lắc đầu. Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Người đàn ông vô sỉ như vậy, khiến Tiêu Dương cảm thấy mất mặt đàn ông trên đời này hết. Lắc đầu, nhưng hắn vẫn không có ý định quay người, vẫn bước về phía trước. Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, mặc dù Tiêu Dương không cố ý nhưng vẫn nghe được đoạn đối thoại giữa hai người.

    -Xin lỗi, không cần.

    Bạch Tố Tâm lạnh giọng trả lời.

    Thiệu Lâm Phong mỉm cười:

    -Rụt rè là thiên tính của phụ nữ, tôi có thể hiểu được. Tố Tâm, mời lên xe.

    Ánh mắt Bạch Tố Tâm ánh lên tia giận dữ, thở sâu nói:

    -Tôi đã nói không cần.

    Nhìn người đàn ông trước mắt, Bạch Tố Tâm hiện lên sự chán ghét chưa bao giờ có, dứt khoát nói:

    -Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.

    Quả nhiên, Thiệu Lâm Phong liền kinh ngạc. Nhưng sau đó lại nhàn nhạt cười.

    -Tố Tâm, em không cần gạt tôi. Tôi đã sớm điều tra được rõ ràng. Ở trường học, đàn ông mà nói chuyện vượt quá mười câu với em cũng không quá mười người.

    Bạch Tố Tâm cau mày. Ý của cô đã rất rõ ràng, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn vô lại như vậy.

    Thở sâu một hơi, Bạch Tố Tâm nghiêng mắt, liền nhìn thấy một thanh niên mặc trang phục làm nghệ thuật, mái tóc dài bay trong gió, đang bước về phía cô, lập tức khẽ động, cất bước tiến lên, động tác rất tự nhiên nắm cánh tay của “nghệ thuật gia”:

    -Anh yêu, anh đến rồi sao?

    Một khắc này, cả hai người đàn ông đều ngạc nhiên.

    Toàn thân Tiêu Dương trở nên mất tự nhiên, rùng mình một cái, nhìn Bạch Tố Tâm kéo cánh tay của mình, cảm nhận được tình cảm ấm áp và một mùi thơm nhàn nhạt.

    Phụ nữ thế giới này đều như vậy hết sao?

    Quá điên cuồng đi.

    Tiêu Dương lắc đầu thở dài. Hắn ở bờ hồ gặp được một cô gái trang điểm đậm, sau đó là một cô gái xinh đẹp muốn bắt hắn về. Còn bây giờ, hắn lại bị một cô gái kéo tay ngay trên đường cái, chiếm hết tiện nghi của hắn.

    Quá điên cuồng, quá khi dễ người.

    Tự đáy lòng Tiêu Dương cảm thấy bi thương. Một người thuần khiết như hắn, ở cái nơi tràn ngập sự thối náy này, áp lực sinh tồn nhất định phải tăng mạnh.
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Hộ Hoa Trạng Nguyên
    Tác giả:Lương Thiếu

    Chương 4: Ta có thói quen ngủ khỏa thân.
    Nguồn: Thienthucac.com
    Share:Banlong.us







    Tiêu Dương rất nhanh từ trong bi thương tỉnh táo lại. Bạch Tố Tâm đang kéo cánh tay của hắn, đồng thời nhỏ giọng nói ba chữ “Hãy giúp tôi”.

    Mỹ nữ yêu cầu, một người thuần khiết như Tiêu Dương cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu một cách máy móc.

    Một bên, sắc mặt Thiệu Lâm Phong triệt để trầm xuống. Tuy toàn thân y đầy mùi rượu, cũng có ý định mượn điều này để làm chuyện mà y vẫn muốn làm trước đây. Trong kế hoạch của Thiệu Lâm Phong, chỉ cần y ép được Bạch Tố Tâm lên xe của mình, kế hoạch tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

    Nhìn gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Tâm, hỏa dục trong lòng Thiệu Lâm Phong tăng lên. Y tất nhiên là không cam lòng nhìn cô cứ như vậy mà rời khỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Tố Tâm kéo tay gã thanh niên kia. Đàn ông như vậy, làm sao có thể xứng đôi với nữ thần của cơ quan y được?

    Hừ lạnh một tiếng, Thiệu Lâm Phong cất bước tiến lên, nở nụ cười:

    -Tôi tên Thiệu Lâm Phong, hay còn gọi là Ngọc Thụ Lâm Phong.

    Nhưng qua một lúc lâu, gã thanh niên có mái tóc rối bời này không hề có chút phản ứng. Thiệu Lâm Phong cũng không tức giận, ngược lại mừng rỡ, ánh mắt ôn hòa nhìn Bạch Tố Tâm:

    -Tố Tâm, không định giới thiệu bạn trai của em sao?

    Hai chữ “bạn trai”, Thiệu Lâm Phong nhấn thật mạnh. Y hoài nghi, gã thanh niên này là Bạch Tố Tâm tạm thời tìm được.

    Đáng tiếc, không chuyên nghiệp rồi.

    Bạch Tố Tâm cau mày. Lúc này, Tiêu Dương bên cạnh đã có động tác, cười như không cười:

    -Huynh đài, ta cũng không có lễ vật gì tặng cho ngươi hết.

    Động tác đưa tay ra của Thiệu Lâm Phong lại bị Tiêu Dương lý giải thành yêu cầu lễ vật.

    Tiêu Dương thở dài trong lòng. Thế giới này tràn ngập nhiều điều kỳ quái. Ví dụ như người đàn ông trước mắt, lễ nghĩa liêm sỉ đã bị y quăng ra sau đầu rồi.

    Bạch Tố Tâm khẽ giật mình. Cả nửa ngày não mới quay lại, nhịn không được phải bật cười.

    Một nụ cười mê hoặc lòng người.

    Ánh mắt Thiệu Lâm Phong ngây ngốc, nhưng rồi thần sắc sáng ngời đã quay lại, mang theo chút giận dữ, hít sâu một hơi, nói với Tiêu Dương:

    -Không biết anh bạn nên xưng hô như thế nào?

    -Tiêu trong kiếm tiêu, Dương trong cương dương.

    Tiêu Dương mỉm cười kiêu ngạo. Đây mới chính là tên của một người đàn ông.

    Thiệu Lâm Phong lơ đễnh:

    -Tại sao anh lại quen với Tố Tâm?

    Bạch Tố Tâm lập tức cau mày, lạnh lùng nói:

    -Thiệu Lâm Phong, tôi quen với bạn trai, dường như chưa đến phiên anh hỏi đến.

    Nói xong, Bạch Tố Tâm liền vẫy một chiếc taxi, kéo Tiêu Dương vào trong. Động tác vô cùng nhanh chóng, Thiệu Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe taxi đã như một cơn gió lao đi.

    -Gái điếm thúi.

    Khuôn mặt ôn òa của Thiệu Lâm Phong lập tức trầm xuống, lóe lên hàn quang, hung hăng ném tàn thuốc xuống đất, giẫm thật mạnh lên, sau đó nhìn về hướng chiếc taxi lao đi, cười lạnh:

    -Đợi đấy, có một ngày lão tử sẽ ném cô lên giường.

    .................

    Bên trong xe taxi hoàn toàn yên tĩnh.

    Sau khi Bạch Tố Tâm nói nơi cần đến cho tài xế, liền im lặng không nói gì. Cô vốn tưởng rằng, gã thanh niên bên cạnh sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô. Kết quả, chờ một hồi lâu, hắn vẫn không có động tĩnh. Nếu không phải ánh mắt của hắn thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ, Bạch Tố Tâm còn tưởng rằng hắn đã ngủ rồi.

    -Tôi là một giáo viên.

    Bạch Tố Tâm chủ động lên tiếng, nhưng gã thanh niên bên cạnh dường như không có hứng thú với cô, căn bản không xoay người lại. Bạch Tố Tâm im lặng một chút rồi tiếp tục nói:

    -Ở gần đây có một trường cao trung tư thục. Hôm nay là ngày nhà giáo, các đồng nghiệp trong phòng tập trung đến KTV, không nghĩ đến...

    Nghĩ đến Thiệu Lâm Phong, Bạch Tố Tâm lại cảm thấy buồn nôn.

    -Người tên Thiệu Lâm Phong là đồng nghiệp của tôi. Chỉ có điều, nghe nói anh ta có quan hệ không bình thường với Phó hiệu trưởng, dựa vào quan hệ mới được như ngày hôm nay. Cho nên ở trường học đã quen thói tưởng mình là trung tâm.

    Bạch Tố Tâm hiển nhiên không muốn nhắc đến người này, quay sang nhìn gã thanh niên bên cạnh:

    -Cảm ơn anh.

    Nửa ngày sau, Tiêu Dương mới thu hồi ánh mắt khỏi cửa xe, cảm thán một tiếng:

    -Thật là cao.

    Sau đó quay sang nhìn Bạch Tố Tâm, cười nói:

    -Cái gì? Thật xin lỗi, vừa nãy không nghe cô nói gì cả.

    Bạch Tố Tâm im bặt.

    Cho dù cô không chú ý đến cách ăn mặc quá nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là bị bỏ qua như vậy. Đối với người thanh niên bên cạnh mà nói, cao ốc bên ngoài còn hấp dẫn hơn cả cô.

    -Cô nương, chúng ta đi đâu vậy?

    -Tôi tên Bạch Tố Tâm.

    Bạch Tố Tâm khôi phục sự bình thường trở lại:

    -Tối nay, rất cảm ơn anh vì đã giúp tôi giải vây. Anh muốn đi đâu? Để tôi bảo tài xế đưa anh trở về trước.

    -Ta muốn đi đâu?

    Tiêu Dương ngây người. Ở cái thế giới này, hắn còn có thể đi đâu? Trầm ngâm một chút, hắn ngẩng đầu lên nói:

    -Bạch Tố Tâm cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng.

    -Nói đi.

    Bạch Tố Tâm đang muốn trả công cho sự tương trợ tối nay của Tiêu Dương.

    Tiêu Dương ngượng ngùng nói:

    -Bản thân mới tới quý địa, chưa quen cuộc sống nơi này, không biết cô nương có tiện không, có thể cho tại hạ tá túc một đêm?

    Trong lòng Tiêu Dương cảm thấy không ổn. Thế giới này đối với hắn quá lạ lẫm. Chi bằng tìm hiểu một cách mù quáng, trước tìm một chỗ an định đã, rồi bàn bạc kỹ hơn. Lúc này, nơi duy nhất mà Tiêu Dương cảm thấy có thể đi được chính là nhà của cô gái này. Nhưng, Tiêu Dương thủy chung cảm thấy, hắn vẫn có chút đường đột.

    -Có làm khó cô nương quá không?

    Tiêu Dương nhịn không được bỏ thêm một câu.

    Bạch Tố Tâm ngơ ngác, ánh mắt hiện lên sự do dự. Cô nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dương, xuyên qua mái tóc hỗn loạn, lờ mờ có thể nhìn thấy được đôi mắt thanh tịnh như nước.

    -Được rồi.

    Bạch Tố Tâm cuối cùng vẫn đồng ý, coi như báo đáp việc hắn đã giúp cô tối nay.

    -Bác tài, đến nhà trọ Thu Tâm.

    ..............

    Khi hai người bước vào nhà trọ, lúc này cũng đã không còn sớm. Dưới ánh mắt cảnh giác, Tiêu Dương theo sát Bạch Tố Tâm tiến vào nhà trọ Thu Tâm.

    -Ở lầu ba thôi, nên không cần đi thang máy.

    Bạch Tố Tâm mở cửa.

    -Tiêu Dương, nói thật, anh là người đàn ông đầu tiên đến nhà tôi đấy.

    Nghe xong, toàn thân Tiêu Dương chấn động, lập tức cảnh giác quét mắt nhìn Bạch Tố Tâm. Chẳng lẽ muốn đưa dê vào miệng cọp?

    Bạch Tố Tâm đổi đôi dép lê, bước vào bên trong. Sau một lát, cô xuất hiện lần nữa, thấy Tiêu Dương vẫn đứng ngoài cửa ra vào, không khỏi nghi ngờ hỏi:

    -Tiêu Dương, tại sao anh lại không vào?

    Tiêu Dương chỉ vào chỗ để giày. Tất cả đều là kiểu giày của nữ, không có đôi nào thích hợp với hắn.

    -Nếu như anh không chê sàn nhà dơ, cứ trực tiếp bỏ giày đi chân không vào là được.

    Bạch Tố Tâm không quá để ý, còn nói thêm một câu:

    -Tôi cũng không chê chân anh thối đâu.

    Huề nhau.

    -Tố Tâm cô nương, ở đây cô có sách vở về lịch sử không?

    Tuy hết thảy đều là những sự vật mới mẻ đối với Tiêu Dương, nhưng điều mà hắn cần biết nhất chính là, rốt cuộc hắn đang ở đâu? Để tìm được đáp án này, sách lịch sử chính là lựa chọn tốt nhất.

    Bạch Tố Tâm lắc đầu:

    -Tôi là giáo viên dạy ngoại ngữ. Nhưng em gái tôi đang là sinh viên năm nhất khoa lịch sử. Bây giờ nó đi ngủ rồi. Ngày mai tôi mượn của nó cho anh xem.

    Tiêu Dương nhẹ gật đầu. Trên đường về nhà, Bạch Tố Tâm cũng đã giới thiệu tình huống nhà trọ cho hắn biết. Cũng đơn giản thôi. Ba chị em Bạch Tố Tâm ở cùng với nhau. Cô hoàn toàn không nhắc đến cha mẹ, Tiêu Dương cũng không hỏi. Còn về bản thân hắn, hắn nói mình đến từ nông thôn. Mà Tiêu Dương cũng nghi ngờ, Bạch Tố Tâm vậy mà tin tưởng hắn.

    Làm sao có thể không tin chứ? Bạch Tố Tâm liếc mắt nhìn toàn thân Tiêu Dương. Mỗi khi hắn nhìn thấy một vật gì, đều cả kinh hết cả buổi. Đây chính là Hai Lúa điển hình. Sợ còn muốn Hai Lúa hơn cả Hai Lúa.

    -Tiêu Dương, ở đây chúng tôi chỉ có ba gian phòng mà thôi. Tối nay anh tạm ngủ ở sofa đi nhé.

    -Sofa?

    Ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống cái ghế mềm mềm bên cạnh, lập tức hiểu rõ vấn đề:

    -Không thành vấn đề. Ở đây rất tốt, so với chỗ tôi ngủ trước kia rất nhiều.

    Bạch Tố Tâm gật đầu, đi chuẩn bị cho Tiêu Dương gối và chăn.

    -Nếu anh muốn đi tắm, nhà tắm ở bên kia. Tiêu Dương, anh còn vấn đề gì không?

    -Không, nhưng thật ra là có một.

    Tiêu Dương suy nghĩ một chút, đồng thời ánh mắt cũng mang theo một chút bất an.

    -Cái này...Tố Tâm cô nương, nói thẳng, ta có thói quen ngủ khỏa thân. Nếu ta ngủ ở đây, các người sẽ không ra ngoài chứ?

    Hoàn cảnh nơi này rất tốt. Điều duy nhất mà Tiêu Dương lo lắng chính là cơ thể của hắn sẽ bị quấy bẩn. Dù sao, trong nhà này đều là phụ nữ, còn hắn là độc đinh duy nhất, tính nguy hiểm tăng lên rất nhiều.

    Rầm.

    Cửa phòng Bạch Tố Tâm nặng nề đóng lại.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)