Dị Giới  Khoa Huyễn Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Nghịch Thủy Chi Diệp

  1. Chém gió

    Chém gió Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/18
    Bài viết:
    504
    Được thích:
    965
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 21: Cố gắng chơi, đừng phá cửa
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    Ngay cả T-virus hệ thống cũng lấy ra, vậy những vật khác trong trò chơi đâu?

    Tỉ như súng bắn tên lửa, Magnum?

    Thậm chí món đồ khác có phải hay không là cũng có thể...

    - Quyền hạn của kí chủ không đủ, xin tiếp tục tăng lên quyền hạn.

    Rất nhanh, Phương Khải nhận được câu trả lời.

    - Quyền hạn? Còn có cả cái này?

    Phương Khải kỳ quái hỏi:

    - Ta có thể xem quyền hạn ở đâu? Quyền hạn của ta bây giờ có thể làm gì?

    - Quyền hạn không đủ, không thể xem.

    -...

    - Được rồi, biết hệ thống ngươi không đáng tin mà.

    Phương Khải phiền muộn.

    T-virus không tác dụng phụ.

    Nhìn chất lỏng màu xanh trong ống nghiệm, Phương Khải cảm thấy có chút kích động.

    Phương Khải từ từ tiêm chất lỏng vào trong người, hắn cảm thấy một loại lạnh lẽo từ ống tiếm đi vào, ngay sau đó, luồng khí lạnh này theo máu chạy vào toàn thân.

    Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy một luồng đau đớn vô cùng kịch liệt từ trong thân thể truyền đến!

    Một cỗ lực lường kỳ lạ tự nhiên xuất hiên trong thân thể, cỗ lực lượng này cực kỳ cường đại, phảng phất như là xé rách toàn bộ cơ thể hắn.

    Phương Khải cảm thấy nặng nề:

    - Không phải nói là không có tác dụng phụ hay sao?

    - Đây là phản ứng của sự cường hóa.

    Hệ thống giải thích.

    - Không có tác dụng phụ chỉ là không biến ngươi thành zombie mà thôi.

    -...

    Hắn cảm thấy như bị lửa thiêu toàn thân, tế bảo, huyết dịch, cốt tủy, dường như đều bị luồng hỏa diễm này đốt cháy.

    Cảm giác đau đớn, làm cho Phương Khải cảm thấy choáng vàng, hắn nằm vô lực trên giường, có lẽ sau vài phút hắn sẽ hôn mê.

    Đúng lúc này, âm thanh hệ thống lại vang lên:

    - Tốt nhất kí chủ đừng có hôn mê, nếu không phần T-virus này sẽ bị uổng phí.

    -...

    Phương Khải cắn chặt răng, hắn cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ đau như thế, mỗi tế bào toàn thân dường như bị xé toang ra.

    Nhưng làm cho hắn muốn thổ huyết là không được hôn mê?

    Vì không muốn phần T-virus quý giá này bị hỏng, hắn cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn này.

    Đau nhức toàn thân mỗi thời mỗi khắc không ngừng kéo tới, thời gian trôi qua dường như cực kỳ chậm, giống như một con ốc sên đang chầm chậm bò về phía trước.

    Thời gian cứ trôi qua từng chút, Phương Khải cũng không biết mình vượt qua như thế nào.

    Khi hắn cảm thấy sự đau đớn biến mất, thì cũng đã đến sáng ngày hôm sau.

    ---------------

    Lúc này, ở dưới nhà hắn đang ầm ĩ.

    Thấy trước cửa quán nét, đã tụ tập một đống người:

    - Sao hôm nay chủ quán chưa mở cửa?

    - Không phải nói 8h sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?

    Ngô Sơn ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao mà phàn nàn.

    - Bây giờ đã sắp đến trưa rồi?

    Hắc Đại đi tới đi lui trước cửa, đáp án của "Nguyền rủa chi thư" sắp được khai mở, làm sao chủ quán lại không mở cửa?

    - Không phải là ngủ quên đấy chứ?

    Nếu như có thể lựa trọn vận mệnh, không ai nguyện ý làm kẻ bề dưới.

    Càng không cần nói đến thế giới mạnh được yếu thua, thực lực vi tôn này.

    Chơi trò chơi còn hỗ trợ tu luyện? Sau khi Tiết Minh phát hiện ra chuyện này, liền đứng ngồi không yên!

    Lần đầu tiên Tiết Minh dậy sớm như hôm nay, vì hắn muốn nhanh chóng tăng tiến độ của mình trong trò chơi, tìm mấy manh mối mà Từ Tử Hinh chưa tìm được, để tránh cho việc suốt ngày bị người ta coi thường.

    - Cái tiệm nát đấy, vậy mà chỉ cho bản thiếu chơi 6 giờ!

    Nhớ đến chuyện này, hắn liền đá bay hòn đá ven đường, rõ ràng vẫn để canh cánh trong lòng.

    - Nếu không phải...

    Hắn nhớ tới câu, "Vĩnh viễn không tiếp đón" kia, đành kiềm chế niềm xúc động đến phá quán lại.

    - Được rồi! Bản thiếu là vì Tử Hinh! Gắng chịu đựng một chút!

    Hắn hừ lạnh một tiếng. Lúc hắn đi đến quán nét thì đã nhìn thấy một đống người đang đứng trước cửa!

    - Các ngươi đang làm gì vậy?

    Tiết Minh nhìn thấy một đống người, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.

    - Sao các ngươi không đi vào?

    - Chưa mở cửa?

    Hắn chui vào trong xem xét, nhất thời ngẩn ra.

    - Không phải nói 8 giờ mở sao?

    - Chúng ta không biết.

    Lương Thạch nhìn người này quen mắt, đoán chừng là người hôm qua chơi Resident Evil, cười khổ nói.

    - Lúc trước, vì tăng thêm máy tính, chủ quán cũng mở cửa chậm, không phải hôm nay cũng tăng lên chứ?

    - Có khả năng.

    Hắc Đại nói.

    - Hôm qua đều ngồi hết chỗ, nói tăng thêm không phải không có lý.

    - Hay là... đợi thêm chút nữa?

    ----------------

    Phương Khải mất hết sức lực nằm trên giường.

    - Cuối cùng cũng qua...

    Hắn cảm thấy trải nghiệm kiểu này, hắn không muốn hưởng thụ thêm lần nào nữa.

    Hắn cử động ngón tay, cảm giác dường như thân thể mình có chút khác biệt lúc trước.

    Không chỉ là thân thể, mà toàn bộ xung quanh cũng trở lên khác biệt.

    Hắn còn có thể cảm giác được quỹ tích phi hành của con ruồi trên không!

    Mở mắt ra, từng hạt bụi trên tường hắn đều có thể thấy rõ.

    ------------

    Sau khi trải qua một giờ.

    - Ta không đợi được nữa!

    Ngô Sơn hầm hừ, nếu không phải Lương Thạch ngăn cản, hắn đã phá cửa rồi.

    - Ta cũng không chờ được nữa!

    Tiết Minh chưa bao giờ nóng như thế.

    - Bây giờ không mở, chút nữa thì người đều đến hết rồi.

    - Hay chúng ta đập cửa ra?

    Hắc Đại hùng hổ nói.

    - Một cái cửa mà thôi, cùng lắm thì về sau lắp lại cho chủ quán cái khác.

    -...

    Mặt Lương Thạch tối sầm lại.

    - Các ngươi làm thế chỉ sợ ngày mai chủ quán vĩnh viễn không tiếp đón.

    - Vậy làm sao bây giờ?

    Mặc dù quán này không lớn, nhưng chủ quán không giống người thường. Hắc Đại nhớ tới mấy chữ "vĩnh viễn không tiếp đón", ước lượng cảm thấy không đắc tội nổi:

    - Cái gì cũng không được!

    - Không thể như này, gấp chết ta rồi!

    Ngô Sơn đập tay lên cửa.

    - Hôm qua lão tử mới chơi một lúc, thế mà đã hết 6h! Làm sao lại nhanh như thế? Hôm nay lại còn không cho chơi?

    -...

    Lương Thạch co mặt lại.

    - Ta nói Ngô huynh này, hôm qua ta đứng sau lưng xem ngươi chơi, chân còn mỏi, ngươi nói có đủ 6 giờ hay không?

    Ngô Sơn lập tức đen mặt lại, không nhịn được, đập ầm ầm lên cái cửa.

    - Chính là 6 giờ quá ít!

    Hai bên cạnh quán Phương Khải, bên trái là nhà của một lão đầu, đã lâu không thấy mở cửa, nghe nói là nhi tử thi được quan văn, đã dọn nhà đi rồi, mà bên phải là một cửa hàng bánh bao, mỗi sáng Phương Khải đều mua bánh bao ở chỗ này.

    Vương thẩm ở cửa hàng bánh bao thấy nhiều người vây trước cửa quán Phương Khải lâu như vậy, cảm thấy kỳ quái:

    - Tất cả các ngươi, tụ tập ở cửa quán người ta làm cái gì vậy?

    - Ặc...

    Lương Thạch tiện tay mua mấy cái bánh bao, hỏi:

    - Đại thẩm, tại sao hôm nay quán này không mở cửa, không phải nói 8 giờ là kinh doanh sao? Thẩm có biết chuyện gì không?

    - Cái này...

    Vương Thẩm lắc đầu nói:

    - Ta cũng thấy kỳ quái, tiểu gia hỏa Phương Khải kia mỗi ngày đếu đến quán mua bánh bao, hôm nay lại chưa thấy đến? Hay các ngươi gọi thử xem?

    - Gọi?

    - Để ta gọi thử.

    Ngô Sơn nghĩ nghĩ, cái cách này có vẻ tốt hơn là trực tiếp phá cửa.

    ------------

    Phương Khải vẫn cảm thấy đau đớn toàn thân, nhưng so với tối hôm qua thì bây giờ đã đỡ nhiều.

    Hắn thấy người dính đầy mồ hôi đen xì, vội vàng tắm rửa một cái, đang tắm dở thì nghe được tiếng ồn ào ở dưới.

    Hắn nhìn qua cửa sổ, thấy ở ngoài đã tụ tập một đống người.

    -... Mấy giờ rồi?

    Phương Khải hơi hồi hộp một chút, không phải là trễ rồi chứ?

    Dưới lầu.

    Thành về quân để ý thấy nơi này có chút khác thường, sau đó có một đội mặc khôi giáp sáng bóng tiến về phía này, hỏi:

    - Tất cả các ngươi vây quanh đây làm gì? Sáng sớm đã thấy các ngươi đứng đây, giờ đã hơn nửa giờ rồi mà vẫn còn ở chỗ này?

    - Còn nữa, cái tên râu dài kia, sáng sớm đã kêu la cái gì? Có phải muốn nháo sự hay không?

    -... Râu dài?

    Mặt Ngô Sơn đã đen nay lại càng đen hơn.

    Cũng may không phá cửa, nếu không giờ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, nếu để người ta biết bời vì không được chơi trò chơi nên phá cửa rồi bị thành vệ quân bắt, việc này mà truyền đi, đoán chừng toàn bộ võ giả trong thành có thể cười đến sang năm.

    - Mẹ nó! Lão tử muốn mắng người!

    Ngô Sơn tức lộn ruột.

    Hắc Đại cười hắc hắc, hắn nhường ra một vị trí, chỉ về hướng thành vệ quân:

    - Cho mời!

    - Hừ!

    Ngô Sơn hừ lạnh một tiếng, mặc dù tu vi hắn không tệ, nhưng ẩu đả cùng thành vệ quân, đồ ngu cũng biết kết quả.

    - Ta biết là mấy tên võ giả nhàn tản không có gì đáng tin cậy!

    Tiết Minh nhìn bốn phía xung quanh, đành phải đứng dậy.

    - Tiết gia, Tiết Minh.

    - Tiết... Tiết gia?

    Mấy tên thành vệ quân thi lễ một cái.

    - Hóa ra là Tiết thiếu gia, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mong được tha thứ!

    - Gia hỏa này giống như có lai lịch không nhỏ a!

    Hắc Đại nói nhỏ.

    - Con em thế gia.

    Ngô Sơn hừ lạnh một tiếng.

    Lương Thạch cười nói:

    - Như thế cũng tốt, xem ra chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.

    - Không dám.

    Tiết Minh cố gằng bày ra vẻ lãnh ngạo, trong lòng cười thầm, "Thành vệ quân mà thôi, bản thiếu gia xuất mã, không phải dễ như trở bàn tay?"

    Mấy tên thành vệ quân lập tức cung kính:

    - Vẫn là mời Tiết thiếu gia nói cho chúng ta, ruốt cuộc nơi này có chuyện gì, để chúng ta trở về có cái mà bàn giao.

    Trải qua Tiết Minh giải thích, mấy tên thành vệ quân ngẩn ra:

    - Ý của Tiết Thiếu gia là... Chủ quán này chưa mở cửa, cho nên mấy người đứng ngoài chờ hơn một giờ?

    Tiệm này làm cái gì?

    - Giả lập hiện thực?

    - Đánh zombie?

    - Chơi trò chơi?

    Mấy tên thành vệ quân càng nghe càng mộng, thấp giọng nói:

    - Ta cảm thấy có nên đi vào nhìn một chút hay không?

    - Ta cũng thấy thế... Hai ngày này, mấy huynh đệ tuần tra ban đêm, mỗi lần bắt được người đều là đi ra từ nơi này, mà lại toàn là thiếu gia, không thể đụng vào, ta thấy nơi này có gì kỳ quặc.

    - Theo ta thấy là không nên làm loạn! Những người này đều có địa vị cao, báo cấp trên trước, rồi tính sau.

    Đúng lúc này, mấy người phát hiện, trong tiệm vang lên tiếng mở cửa.

    Chỉ thấy một cái đàu thò ra ngoài:

    - Ta nói các ngươi, sao mỗi ngày đều đến sớm thế?

    - Mở cửa! Mở cửa!

    - Sao bây giờ chủ quan mới mở cửa!

    Lập tức có người phàn nàn.

    - Chẳng lẽ hôm nay lại tăng thêm máy tính?

    Mấy người nhìn vào, nhưng thấy quán không có một chút thay đổi.

    - Chủ quán, không phải ngươi ngủ quên đấy chứ?

    Phương Khải sờ mũi lúng túng, nghiêm chỉnh mà nói, đúng là hắn ngủ quên thật.

    - Đừng nói nhiều như vậy.

    Một đoàn người lập tức nối đuôi nhau vào.

    - Chủ quán, ngươi nói thật đi, hôm nay có cái gì mới không?

    - Cái gì mới không?

    Phương Khải nhẹ gật đầu.

    - Có.

    - Cái gì vậy?

    - Tăng thêm máy tính?

    - Trò chơi mới?

    - Cái phim mà người nói ra rồi?

    Mấy người lập tức nhìn về Phương Khải đầy mong chờ.

    - Ặc...

    Phương Khải chỉ chỉ mình.

    - Sáng hôm nay không cẩn thận liền đột phá, vậy có tính là mới hay không...

    -...

    -... Ăc... Chủ quán không lên đùa người khác như vậy

    Lương Thạch buồn bực.

    -... Chủ quán lợi hại...

    -... Chúc mừng chủ quán...

    - Không thể thay đổi thời gian đột phá sao?

    Mấy người muốn chửi vô cùng, lý do này, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.

    Chẳng lẽ lại không cho phép người ta đột phá?

    Chẳng qua... Hôm qua mới đánh Bạo Quân, hôm nay lại đột phá? Như vậy, thực lực của chủ quán này lại nâng cao thêm một bậc?

    Mấy người không khỏi có chút kiêng kị.
     
    bachcusy and rocklina like this.
  2. Chém gió

    Chém gió Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/18
    Bài viết:
    504
    Được thích:
    965
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 22: Đại tiểu thư cũng có lúc buông lời đe dọa
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    Lương Thạch vừa vào trò chơi, liền đổi súng thành dao găm.

    Có lẽ do chịu ảnh hưởng của Phương Khải, không chỉ có Lương Thạch, mà rất nhiều người đều tự giác đổi súng lục thành dao găm.

    Phương Khải liếc mắt nhìn thấy.

    - Các ngươi định tập thể dùng tiểu đao qua cửa sao?

    - Hắc hắc hắc... Ngứa tay!

    Lương Thạch gãi đầu.

    - Không cần vội như vậy.

    Phương Khải cười nói.

    - Chờ đến khi phải dùng tiểu đao vượt ải, có rất nhiều cơ hội cho các ngươi luyện tập.

    Từ khi bắt đầu chơi Resident Evil, Tống Thanh Phong, Lâm Thiệu cảm thấy thực lực mình tăng lên không ít, lại thêm việc chơi trò này so với khổ cực luyện võ thú vị hơn nhiều, bọn hắn bây giờ đã trở thành khách quen ngày nào cũng đến. Bởi vậy một nhóm 5 người Tống Thanh Phong mới sáng sớm đã chạy đến quán, vừa chạy tới cửa nghe được từ mới, Tống Thanh Phong vội hỏi.

    - Tiểu đao vượt ải? Đó là cái gì?

    - Một kiểu hoàn toàn dựa vào kỹ xảo để qua cửa.

    Phương Khai giải thích.

    - Chờ các ngươi đánh qua cửa sẽ hiểu.

    Phương Khải nhớ, ở bản Resident Evil cũ, khi bắt đầu thì có thể lựa chọn độ khó, sau khi qua cửa sẽ có thêm nhiều hình thức chơi khác, mà dùng tiểu đao vượt ải là một hình thức người chơi tự sáng lập.

    Sau khi qua cửa, rất nhiều cao thủ không vừa lòng với độ khó hiện tại, cho nên họ tự sáng tạo ra độ khó, đó là chỉ sử dụng dao găm đánh qua toàn bộ quá trình.

    Vì thế cách thức dùng tiểu đao qua cửa cứ theo đó mình sinh ra.

    Mà Resident Evil 1 bản remake này, sau khi qua cửa, hệ thống trực tiếp tăng thêm hình thức dùng tiểu đao qua cửa.

    Đương nhiên, nếu như có thể hoàn thành độ khó ở bản remake này, đều là cao thủ trong cao thủ.

    Bởi vì cái này cần kỹ xảo cách đấu cực kỳ cường đại! Nếu không, lấy lực công kích của Hunter, chỉ cần trúng một chiều, đa số là không chịu nổi.

    - Nói vậy, xem ra ta càng phải luyện dao găm nhiều thêm một chút.

    Tống Thanh Phong cười ha ha một tiếng, mở ra trò chơi.

    Rất nhanh, trong màn hình hắn xuất hiện một con quái vật hình người khoác đầy lân giáp, cực kỳ dữ tợn.

    Hunter!

    - Tống thiếu, cuối cùng đã nhìn thấy Hunter rồi?

    Lâm Thiệu lập tức nhìn lại.

    - Hunter?

    Mọi người trong quán nét đều quay lại nhìn, gặp Hunter có nghĩa là đã đánh đến cuối cửa.

    - Vậy chẳng phải là sắp có người qua cửa rồi?

    - Được rồi, các ngươi chơi đi.

    Phương Khải sờ lên bụng, hắn nhớ ra mình còn chưa ăn sáng.

    T-virus cải tạo, có thể coi là một loại tiến hóa, đem sinh mạng thể tiến hóa thành thân thể hoàn mỹ hơn, đây cũng là tác dụng của T-virus!

    Chỉ là nhìn khắp toàn bộ lịch sử sinh hóa, không có mấy ngươi có thể chân chính đạt tới trạng thái hoàn mỹ tiến hóa, hầu như mỗi người bị lây nhiễm đều biến thành quái vật.

    Mà Phương Khải tiến hóa, lại không phát sinh bất kỳ dị hóa nào, rõ ràng là vô cùng hoàn mỹ!

    Nhưng cái này cũng khiến cơ thể hắn tiêu hao rất nhiều năng lượng, bởi vậy hắn cảm giác được từng cơn đói bụng kéo tới.

    - Vương thẩm! Cho một lồng bánh bao!

    - Môt... Một lồng?

    Mặc dù sức ăn của võ giả lớn, nhưng cũng chưa nhìn thấy ăn nhiều như thế bao giờ?

    - Nếu không... Hai lồng được không?

    -... Ta thấy mấy tên tiểu tử trong quán cửa ngươi còn chưa ăn sáng, mua cho bọn hắn ăn sao?

    Vương thẩm cuối cùng cũng lấy lại thân thần.

    - Được... Được.

    Vương thẩm mở ra lồng hấp, Phương Khải lập tức cầm hai cái bánh nhét vào trong miệng.

    - Từ từ thôi, cẩn thận bỏng!

    Vương thẩm cảm thấy vui vẻ.

    - Tiểu Khải à, dạo này buôn bán gì đấy, thấy tốt hơn lão Phương nhiều.

    Vương thẩm tặc lưỡi nói:

    - Tên thiếu gia mặc áo tím có thân phận không đơn giản đâu, ngay cả thành vệ quân cũng cung kính với hắn, không nên đắc tội người ta.

    - Ta hiểu rồi!

    Phương Khải vừa ăn bánh bao vừa lên tiếng.

    - Ăn ngon!

    Bánh bao ở thời đại này, chất lượng tốt, không cần phải lo cái gì là chất bảo quản, tinh dầu linh tinh, nhân bánh bao cũng béo vừa phải, lại thêm việc vừa cường hóa thân thể, chỉ chốc lát, Phương Khải đã ăn mười cái.

    Đến lúc này, cảm giác đói mới giảm một chút.

    Vương thẩm đứng một bên nhìn ngây người, cười nói:

    - Tiểu tử luyện võ bây giờ đều ăn nhiều như vậy sao? May mà tiểu tử nhà ta đi học, nếu không ăn hết cả quán bánh bao này mất.

    Phương Khải cười ha ha một tiếng, thuận miệng hỏi:

    - Vương thẩm có biết Chu đại gia ở bên cạnh dọn đi nơi nào rồi không?

    - Ngươi tìm hắn có chuyện gì sao?

    - Không có việc gì.

    Phương Khải nói.

    - Nếu như có thể, ta muốn mua cửa hàng đấy.

    - Vậy à!

    Vương thẩm nghĩ nghĩ.

    - Chu gia tử dường như là có kêu người bán của hàng đấy đi, lát nữa ta thay ngươi hỏi một chút.

    - Được, cám ơn Vương thẩm.

    Trong thời gian ăn bánh bao, Phương Khải nhìn thấy Từ Tử Hinh cùng Thẩm Thanh Thanh đang đi tới, nhìn thấy Phương Khải, 2 người cười híp mắt vẫy tay chào.

    - Chủ quán! Hôm nay chúng ta tới sớm như này, có phải cho chúng ta chơi nhiều hơn một chút?

    Dư vị trò chơi ngày hôm qua vẫn còn, Thẩm Thanh Thanh có chút chưa thỏa mãn, lại nghĩ thời gian chơi bị giới hạn, liền cảm thấy phiền muộn.

    - Không được, tất cả mọi người đều là chơi 6 giờ.

    Phương Khải chỉ tay vào quán.

    - Thật ra đã không còn sớm.

    - Không còn sớm?

    Thẩm Thanh Thanh kinh ngạc, đi vào trong quán.

    Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Thanh rít lên:

    - Chủ quán! Tại sao không còn chỗ?

    - Không còn chỗ?

    Từ Tử Hinh cũng bước nhanh vào, phát hiện đúng thật! Mười một vị trí đều có người ngồi, cộng thêm một người đang đứng?

    - Chủ quán, sao hôm nay lại nhiều người vậy?

    Không nghĩ tới vậy mà hết cả vị trí. Từ Tử Hinh nghiến răng nghiến lợi, vốn còn tưởng mình tới sớm, ai ngờ vừa vào cửa chẳng còn chỗ mà ngồi.

    - Ta cũng không biết...

    Phương Khải có chút buồn bực, hôm nay mọi người đến sớm, đi ăn cái bánh bao, chỗ của mình cũng mất.

    -... Không biết?

    Từ Tử Hinh cảm thấy mình thật sự bị chọc giận, nói:

    - Chủ quán, có ai làm ăn như ngươi không hả?

    - Có a.

    Phương Khải chỉ chỉ bản thân.

    Nhìn vẻ mặt của Phương Khải, bỗng Từ Tử Hinh có cảm giác muốn đánh người.

    - Bản thục nữ không so đó với ngươi.

    Tức giận một lúc, Từ Từ Hinh mới hừ lạnh một tiếng.

    Chẳng qua bây giờ mình với Thẩm Thanh Thanh chẳng lẽ lại chờ ở đây?

    Hai người nhìn nhau, chờ làm sao được 6 giờ?

    Thẩm Thanh Thanh dậm chân:

    - Chủ quán, không thể đổi thời gian lên máy thành 3 giờ sao?

    Phương Khải nói:

    - Không biết ai vừa phàn nàn thời gian 6 giờ quá ít...

    -... Chủ quán, ta sai rồi, được chưa?

    Thẩm Thanh Thanh khóc không ra nước mắt.

    Từ Tử Hinh hít một hơi thật sâu, thở dài:

    - Khó trách chủ quán lại quy định thời gian là 6 giờ, hóa ra là sớm dự đoán được tình huống này.

    Phương Khải nhún vui:

    - Đã nói với các ngươi, mỗi quy định của quán đều có ý nghĩa.

    - Hay là... Lát nữa chúng ta lại đến?

    - Thật sự là bị làm tức chết mà!

    Thẩm Thanh Thanh dậm chận, thở phì phò, trừng mắt vào trong quán, giương nanh múa vuốt.

    - Ngay mai bản tiêu thư sẽ dậy từ 6 giờ! Để cho các ngươi đi sau hít bụi!

    Nói xong câu đó, Thẩm Thanh Thanh mới xem như miễn cưỡng thỏa hiệp:

    - Đợi lát nữa chúng ta lại đến!

    - Tiểu tử này, sinh ý của ngươi đúng là tốt nha!

    Vương thẩm bật cười.

    - Quán ngươi bán cái gì thế? Ta thấy bọn hắn ai cũng có địa vị, sẽ không có người cướp chứ?

    - Đừng thấy cửa hàng của Vương thẩm ngươi không đông, lúc đông người, cũng xếp thành mấy hàng dài.

    Máy hát Vương thẩm lại được mở ra, líu lo không ngớt.

    - Nhớ hồi năm ngoái, có mấy tiểu gia hỏa chen ngang, kết quả là đánh một trận ngay trước cửa tiệm ta, chậc chậc...

    Nói đến việc này, Vương thẩm còn lộ ra vẻ sợ hãi.

    Vốn Phương Khải chỉ tùy tiện nghe một chút, nhưng rất nhanh hiểu ra được một vài vấn đề.

    Người trong quán net mình coi như là tuân thủ quy định, nhưng đó là vì mỗi ngày bọn họ đều có thể chơi, coi như thời điểm ngồi đầy thì cũng chờ một lát, tranh thủ cơ hội tâm sự với bạn bè về tình tiết kích bản.

    Nhưng nếu như khách trong quán lại nhiều hơn, có thể sẽ xuất hiện tình trạng như Vương thẩm nói hay không?

    Trước khi xuyên không đến, hắn cũng đi không ít quán nét, dạng địa phương này rất dễ phát sinh hỗn loạn, bởi vậy quán nét của hắn, tuyệt đối không thể để loại chuyện này xảy ra!

    - Hay là tăng thêm một ít quy đinh?

    Hai mắt hắn chuyển động, đi trở lại quán của mình.
     
    bachcusy and rocklina like this.
  3. Chém gió

    Chém gió Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/18
    Bài viết:
    504
    Được thích:
    965
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 23: Thiên tài là cái gì? Vẫn chỉ là thảo luận trò chơi
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    Đối với người chơi ở thế giới này mà nói, Resident Evil chính là một bộ tác phẩm huyền thoại.

    Nội dung chính của nó tuy rất đơn giản, nhưng ở cái thế giới thuộc về chủ nghĩa anh hùng này, một người có thể cứu tất cả đồng đội, thì ngay cả truyện tiểu thuyết cũng không khắc họa được nhân vật chính đến tình trạng như vậy, bởi vì trình độ hơi yếu một chút sẽ khiến cho người ta cảm thấy không thực tế.

    Nhưng trong trò chơi Resident Evil lại khác, tất cả quá trình đều là tự bản thân đánh ra! Chẳng lẽ tự mình trải nghiệm còn không tin? Huống chi tình tiết trong đó vô cùng rõ ràng.

    Sau khi Phương Khải qua cửa, tất cả mọi người đều tiếp tục hành trình sinh hóa của bọn họ, tự mình trải nghiệm, tự mình tìm thấy từng cái đồng đội bằng xương bằng thịt.

    Ví dụ như y tế viên Rebecca của tiểu đội B, sức chiến đấu của thiếu nữ này không mạnh, nhưng lại học cao hiểu rộng, cho dù là băng bó, chữa bệnh hay điều phối dược vật, thậm chí một vài lời giải cũng được thiếu nữ này trợ giúp.

    Mà đi cùng Jill là đại thúc Barry, người này thì không cần phải nói, hắn mang theo một thanh Magnum uy lực cực lớn, khiến cho sức chiến đấu tăng mạnh, còn nhiều lần cứu Jill thoát khốn.

    Còn có Richard liều mình cứu người chơi 1 mạng, hắn chết làm không ít thiếu nữ cảm động rối tinh rối mù, thiếu nam cũng lệ nóng ròng ròng.

    Bây giờ còn không có cái gì kiểu như diễn đàn game, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc thảo luận về tình tiết kịch bản của người chơi.

    Đối với bọn họ, thế giới như Resident Evil quá thần kỳ, bởi vậy nó mới gây lên sự hiếu kỳ cùng ham muốn tìm hiểu của bọn họ.

    Đồng thời với việc vượt qua mọi cửa ải để tìm ra lời giải đầy ác ý, thì bản thân nó cũng là một cái rất có tính chủ đề.

    Thanh Phong Minh Nguyệt các.

    Nếu mà so với Vân Sơn tửu quán, mặc dù đều là một quán rượu, nhưng nơi này, trong toàn bộ thành Cửu Hoa thì nó cũng có vị thế số một số hai.

    Toàn bộ lầu các tọa lạc ở địa phương phồn hoa nhất thành Cửu Hoa, bàn làm bằng gỗ Hoa Lê ngàn năm, vừa khoa trương lại vừa trang nhã, người lui tới, không phú thì quý, thậm chí có cả tu sĩ lẫn ở trong đó.

    -Tử Hinh, bình thường cũng không mấy khi ngươi đến đây, sao hôm nay lại chọn nơi này.

    Phía đối diện bàn trà cổ kính, là một thiếu nữ áo xanh vừa ngồi xuống, chính là Thẩm Thanh Thanh, nàng thấp giọng nói:

    - Chẳng qua hôm nay đúng là đáng giận, đến sớm như thế mà không có chỗ!

    - Đừng nói nữa!

    Từ Tử Hinh nâng chén trà lên, khẽ nhấp một cái, sau khi hương trà Long Tỉnh thấm vào người, lúc này mới bình phục một chút tâm tình buồn bực, hai mắt u sầu nhìn về phía cửa sổ.

    - Hay là chúng ta nói chuyện về Resident Evil đi.

    Thẩm Thanh Thanh cười hì hì một tiếng.

    - Ngươi còn không nói cho ta biết, bọn zombie này đến từ đâu.

    - Cái này à...

    Từ Tử Hinh dường như không bài xích vấn đề này, chiếu theo tình hình bây giờ, cái này đúng là biện pháp tốt nhất để giết thời gian.

    - Dường như là một loại độc tố lợi hại có tên là T-virus... Sau khi động, thực vật lây nhiễm loại độc tố này, tất cả đều phát sinh biến dị.

    - Lợi hại thế...

    Thẩm Thanh Thanh tỏ vẻ lo lắng.

    - Loại vật này không phát tán ra ngoài chứ? Nếu phát tán ra, chỉ sợ tất cả mọi người ở tòa thành thị gọi là Raccoon kia đều gặp nạn...

    - Ngươi không thấy lão bản đánh ra kết thúc à.

    Từ Tử Hinh bật cười.

    - Toàn bộ Arklay đều bị nổ cho không còn một mảnh, làm sao có thể phát tán ra ngoài.

    - Cũng đúng!

    Nghe nói như vậy, Thẩm Thanh Thanh an tâm không ít.

    Cách hai người không xa, cũng có mấy người đang thảo luận vấn đề giống các nàng.

    Nhìn tuổi tác với cách ăn mặc, dường như là đệ tử của Lăng Vân học phủ.

    Thiếu niên mặc áo trắng, cùng một thiếu nữ cũng mặc áo trắng, nếu Tống Thanh Phong ở đây, hắn sẽ nhận ra đây chính là Tịch Kỳ cùng Tịch Tiểu Vân.

    - Đám người Tống Thanh Phong kia, không ngờ lại đến sớm thế!

    Tịch Kỳ đập bàn cái bộp, nét mặt giận dữ.

    - Cái quán Khởi Nguyên internet kia cũng thế, nói không còn chỗ là không còn chỗ! Lấy đâu ra mà lắm người thế?

    - Tịch thiếu, được rồi.

    Một thiếu niên mặt chữ điền nói.

    - Dù sao bọn hắn cũng chỉ có thể chơi 6 giờ, tối nay chúng ta quay lại, không sợ không có chỗ.

    - Mẹ nó, sao không giới hạn thời gian lên máy thành 1 giờ?

    Mặt mũi Tịch Kỳ tràn đầy vẻ khó chịu.

    - Nếu có thể cho bọn Tống Thanh Phong thành 1 giờ, chúng ta mỗi ngày 12 giờ... Nghĩ thôi là thấy sướng.

    Thiếu niên mặt chữ điền bắt đầu YY.

    Nếu có thể như thế... Tịch Kỳ mìm cười, nghĩ thôi tâm tình đã tốt.

    - Đúng thế, dù sao bọn hắn chỉ chơi 6 giờ, hết thời gian thì không phải là ngoãn ngoãn nhường lại cho ta? Đúng rồi, Vương Nguyên Giang, ngươi đánh đến đâu rồi?

    Hắn nhìn về thiếu niên mặt chữ điền.

    - Chúng ta cố gắng tìm ra cách chơi của cái Resident Evil này, không thể bọn Tống Thanh Phong độc chiếm ngôi đầu.

    Bây giờ còn không có diễn đàn game, bọn hắn dường như là một cái diễn đàn offline, thảo luận quên cả trời đất.

    - Resident Evil? Khởi Nguyên?

    Một trung niên có ria mép ước chừng ba mươi mấy tuổi ngồi không xa, cảm thấy kỳ quái.

    - Cái tên nghe thật kỳ lạ...

    Hắn tùy ý gắp mấy món nhắm, một bên nghiêng tai nắng nghe những cái tin tức kỳ lạ này.

    Hoàng Tự viện, lớp Giáp, Nạp Lan Minh Tuyết chính là người được các đạo sư công nhận là thiên tài có thiên phú tuyệt đỉnh trong mấy trăm năm trở lại đây.

    Có thể thoát ly khỏi Đoán Thể kỳ, trở thành Võ giả chính thức giống như Tống Thanh Phong, đều là kiêu nữ của Lăng Vân học phủ, nhưng mà Nạp Lan Minh Tuyết đã đạt tới Võ giả hậu kỳ, mục tiêu là bước vào Võ sư cảnh.

    Thiên phú khủng bố như thế, các đệ tử khác căn bản là không so sánh nổi! Chuyện tiến vào Huyền Tự viện là sớm hay muộn mà thôi.

    Dung mạo của nàng, mắt ngọc mày ngài, da trắng nõn nà. Môi của nàng không phải màu hồng nhàn nhạt như những cố gái xinh đẹp khác, mà không có một chút huyết sắc nào, trắng như băng tuyết, nhưng lại không có vẻ bệnh tật mà là một kiểu băng lãnh yêu dị.

    Đôi mắt nàng cũng lạnh như tuyết, từ trên xuống dưới, giống như tên nàng, phát ra một loại khí tức như sương, khiến cho người khác không dám tới gần.

    Nếu như đem đám kiêu tử lớp Giáp của Lăng Vân học phủ ví như các vì sao, thì nàng chính là trăng sáng, trăng sáng lên cao quần tinh thất sắc.

    Đệ tử có thân phận như nàng, phần lớn là ru rú trong nhà, rất ít khi lộ diện. Theo lẽ thường mà nói, thiên kiêu chi nữ như nàng, chỉ cần xuất hiện ở bất kỳ đâu thì đều là tiêu điểm của các đệ tử.

    Nhưng nàng phát hiện, mọi chuyện có chút nằm ngoài dự đoán của nàng.

    Mấy ngày nay nàng thấy nhiều đệ tử, thảo luận cái gì như là "Bạo Quân", "Súng bắn tên lửa", "Zombie", nghe mà không hiểu từ nào.

    Mà bây giờ, ở Thanh Phong Minh Nguyệt Các cũng gặp phải mười mấy tên đệ tử quây lại thành một bàn, thảo luận những vấn đề này?

    - Đúng là có mắt không tròng!

    Ở bên cạnh nàng, một cô gái áo đen tỏ ra vẻ khinh thường những đệ tử này.

    - Nạp Lan tiểu thư, chúng ta đi thôi!

    - Không.

    Nạp Lan Minh Tuyết lắc đầu nhẹ, chẳng những nàng không muốn rời đi, mà ngược lại còn cảm thấy thú vị.

    Theo lý mà nói, thiên tài giống như nàng, các đệ tử khác nịnh còn không kịp! Tuyệt đối không nên như vậy mới đúng!

    Mặc dù nàng mới đến, nhưng dã tâm không nhỏ, vốn nàng cho là, lấy năng lực của nàng, chỉ cần hơi thi triển chút thủ đoạn, rất nhanh có thể đem toàn bộ thiên tài đến từ các đại thế gia ở lớp Giáp thành một khối, cho nàng sử dụng, nhưng bây giờ...

    - Chúng ta thử nghe xem, bọn hắn đang bàn luận về cái gì.

    Nàng có chút hiếu kỳ về chuyện của mấy tên đệ tử này.

    - Nghe ta nói này, về sau cưới vợ, nên cưới người kiểu như Rebecca, ôn nhu quan tâm, thông minh bác học...

    Thiếu niên mặt chữ điền thao thao bất tuyệt.

    - Xùy ha ha ha! Ngươi mà cũng muốn lấy Rebecca? Ta cảm thấy nữ Zombie thích hợp với ngươi hơn.

    - Ta cảm thấy Hunter cũng không tệ!

    - Cút đi!

    Thiếu niên mặt chữ điền thẹn quá hóa giận.

    - Chờ tiểu gia ta có súng bắn tên lửa, bán nát từng người các ngươi.

    - Chủ quán đã nói cách lấy súng bắn tên lửa, ít nhất phải dùng Chris hay Jill đánh Bạo Quân tàn phế, không thì ném cho ngươi cũng không có cơ hội dùng, lấy chút thực lực ấy của ngươi, còn thêm 100 năm nữa! Lấy được Shotgun rồi hãng nói!

    - Đúng rồi, các ngươi biết không, hôm nay bọn Tống Thanh Phong nghiên cứu ra cách lấy Shotgun cùng Magnum rồi đấy!

    - Nhanh thế, đã giải được hai bí mật rồi...

    - Nào có nhanh như thế? Nghe nói là vì tìm cách lấy Shotgun mà bọn Tống Thanh Phong thất bại rất nhiều lần, mỗi lần đều bị cơ quan đập chết, cuối cùng là dùng phương pháp lấy Magnum đổi với tên Vương Thái mập mạp...

    - Vậy cũng rất lợi hại rồi! Magnum a... Vũ khí chung cực chủ quán đánh Bạo Quân!

    Một đôi lông mi lá liếu của Nạp Lan Minh Tuyết nhíu lên.

    - Xin lỗi, quấy rầy một chút.

    Thiếu nữ áo đen vội vàng tiến đến hỏi.

    - Các ngươi đang thảo luận về cái gì vậy?

    - Chúng ta nói về một trò chơi trong quán CLB Internet Khởi Nguyên ở khu thành Đông.

    Thiếu niên mặt chữ điền nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết, vội vàng xoay người lại, trả lời có chút câu nệ.

    - Trò chơi?

    Nạp Lan Minh Tuyết khẽ nhíu mày, không nghĩ được kết quả lại như này, đôi mi thanh tú lại nhíu đậm hơn.

    - Quả là mê muội mất hết cả ý chí!

    Thiếu nữ áo đen lườm kinh bỉ mấy người, hừ lạnh nói:

    - Thân là thiên tài của Lăng Vân học phủ, vậy mà không cầu tiến! Nạp Lan tiểu thư, chúng ta đừng để ý đến bọn hắn!

    - Không.

    Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết nhếch lên.

    - Rất kỳ quái.

    - Kỳ quái?

    Thiếu nữ áo đen nói.

    - Chuyện này thì có gì mà kỳ quái?

    Đôi mắt lạnh lẽo của Nạp Lan Minh Tuyết lộ ra tia cơ trí:

    - Nếu một vài người mê muội mất hết ý chí thì cũng thôi, nhưng nhiều người bàn luận về việc này như vậy, ta cảm thấy đấy không đơn giản chỉ là trò chơi.

    Nếu như nói một vài người mê muội còn có thể giải thích. Nhưng bây giờ, nhiều đệ tử đều trâm mê ở một cái trò chơi? Nghĩ thế nào thì người ta cũng khó có thể tin được.

    - Có thời gian thì đi xem một chút.

    - Tiểu thư định đến loại địa phương đấy?

    Thiếu nữ áo đen vội la lên.

    - Có thể mê hoặc nhiều người như vậy, khẳng định không phải là một nơi tốt, sao tiểu thư có thể tự đặt mình vào nơi nguy hiểm thế! Để cho ta đi là được.

    - Trong thành thì lo lắng cái gì?

    Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết cong thành một đường cong.

    - Yên tâm đi, ta chỉ đến xem một chút, để ngày mai đi, Lam Yên, đi cùng với ta đi.
     
    bachcusy and rocklina like this.
  4. Chém gió

    Chém gió Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/18
    Bài viết:
    504
    Được thích:
    965
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 24: Sinh hóa dần dần hot lên
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    Thời gian đã đến buổi chiều, một nhóm người chơi sớm nhất bây giờ đã lục tục xuống máy, Phương Khải đang suy nghĩ xem mình có nên chơi hay không, bỗng nghe một tiếng thốt lên:

    - Này! Tử Hinh! Có chỗ!

    Ngay sau đó, Phương Khải thấy hai thân ảnh một tím một xanh vọt qua hắn.

    - Chủ quán, cuối cùng chúng ta cũng đến kịp chứ!

    Thẩm Thanh Thanh cười hì hì nói.

    Phương Khải nhìn lại, không còn chỗ!

    - Ặc... Các ngươi không phải chứ!

    Phương Khai ngây người.

    - Chủ quán! Có phải rất muốn chơi hay không?

    Thẩm Thanh Thanh chiếm được vị trí cười như một tiểu hồ ly.

    - Cho chúng ta chơi thêm mấy giờ, ta nhường ngươi chơi trước được không?

    -... Lại dám áp chế ta?

    Phương Khải tức giận nói.

    - Có tin ta đóng cửa một ngày để chơi một mình hay không!

    Thẩm Thanh Thanh như con gà mái ôm con, vội vàng ôm cái máy tính:

    - Ngươi dám!

    Vì bảo hộ máy tính của mình, Thẩm Thanh Thanh tranh thủ mở ra trò chơi, hô:

    - Bây giờ ta bắt đầu chơi! Ngươi đóng cửa chính là không giữ lời.

    Phương Khải thấy nàng khẩn trương, nhất thời cảm thấy buồn cười, sinh ý tốt sẽ được hệ thống ban thưởng, tự nhiên hắn sẽ không làm mấy chuyện chỉ thấy lợi trước mắt, chẳng qua dọa nàng một chút mà thôi.

    Trong phòng hắn còn một cái ghế bành, là hồi trước giữ lại, hắn dứt khoát mang xuống, nằm ngắm mắt dưỡng thần bên cạnh.

    Vốn Phương Khải tưởng là, tới đây chơi Resident Evil chỉ toàn là võ giả, hoặc vận khí tốt thì có thể gặp được tu sĩ.

    Đúng lúc này, một người mặc áo bào gấm màu đen, dáng người không cao, ước chừng ba mươi mấy tuổi để ria mép.

    Từ cách ăn mặc, người này không giống võ giả, cũng chẳng giống tu sĩ.

    Ngược lại thì có chút anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, lông mày hơi nhếch lên, khiến người ta cảm giác: Đây là một người rất tự tin.

    Đằng sau hắn có 2 người đi sau, từ hành vi cử chỉ, thì thấy không phải là người bình thường, nhưng cả 2 đều cố gắng chậm hơn thanh niên ria mép kia một bước chân.

    - Đây chính là tiểu điếm thần kỳ trong miệng những võ giả kia nói?

    Hắn nhíu mày, dường như có chút thất vọng, quán này bố trí mặc dù gọn gàng sáng sủa, nhưng quán này có chút nhỏ.

    - Chủ quán!

    Âm thanh của hắn trầm thấp.

    - Đây!

    Phương Khải chỉ chỉ vào bảng đen.

    - Trước khi đặt câu hỏi thì có thể nhìn trước.

    Thanh niên để ria mép nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ nhếch lên:

    - Có chút ý tứ.

    Thời gian hắn đến đúng là không kém, lúc này là giờ xuống máy cao điểm.

    Hắn tìm một chỗ rồi ngồi xuống:

    - Sau đó phải làm như nào?

    Phương Khải thuần thục mở Resident Evil ra, rồi chỉ cho hắn một vài thao tác cơ bản.

    Sau khi tiến vào trò chơi, ánh mắt thanh niên để ria mép sáng lên, rõ ràng là cảm thấy thế giới trò chơi này vô cùng mới lạ.

    Dường như hắn biết làm cách nào để xử lý zombie, bởi vậy sau khi gặp con zombie đầu tiên, cũng không bối rối mà trực tiếp đâm một dao vào đầu zombie.

    Mặc dù nhìn hắn không giống võ giả, cũng không giống tu sĩ, nhưng khi đánh nhau, không phải là không có bài bản, thậm chí so với loại thiếu niên như Tống Thanh Phong còn muốn lưu loát hơn một chút.

    Dưới tình huống không sử dụng võ khí, võ giả chỉ có thể dựa vào kỹ xảo cách đấu.

    Mà hết lần này tới lần khác, võ giả bình thường ở thế giới này đều đặt nặng vào võ kỹ mà không coi trọng kỹ xảo chiến đấu.

    Lại thêm việc vừa bắt đầu chưa kịp thích ứng, võ giả bình thường khi đối phó zombie sẽ có chút luống cuống tay chân.

    Nhưng rõ ràng, người thanh niên để ria mép này lại không xuất hiện tình huống đấy.

    - Đây là trò chơi?

    Mặc dù ngữ khí của hắn bình tĩnh, cảm xúc cũng được che giấu vô cùng tốt, nhưng vẫn mang theo một tia khiếp sợ.

    Theo việc hắn không ngừng thăm dò thế giới Resident Evil, lúc này hắn mới hiểu cái gì là "Sinh hóa zombie".

    Trò chơi chính là như vậy, chắc chắn sẽ cho người chơi hoàn thành sự nghiệp huyền thoại vĩ đại, kết thúc sứ mệnh của nhân vật chính, toàn bộ câu truyện trở nên viên mãn, lưu lại toàn điều tốt đẹp, hoặc một vài tiếc nuối về quá khứ, làm cho người mới chơi gia nhập vào, cảm thụ mị lực của nó.

    Không thể nghi ngờ Resident Evil là một câu truyện rất hay, khác biệt với bầu không khí chăm chú qua cửa của quán nét, thanh niên ria mép vừa gia nhập này lại tràn đầy vẻ nhiệt huyết.

    - Đây là trò chơi mà chỉ người thông minh mới có thể thông qua!

    Nhìn bên trong tòa Arklay thiết kế đầy cơ quan xảo diệu, hán cảm thán không thôi.

    - Khó có thể tưởng tượng nổi.

    Hắn như đang thưởng thức một tác phâm nghệ thuật, thưởng thức từng chi tiết nhỏ trong trò chơi.

    - Chỉ là một cái trò chơi, lại bao hàm về thiết kế kiến trúc, thiết kế cơ quan, thiết kế câu đố, không những thế, những vũ khí này lại rất hợp lý, cấu tạo bên trong thậm chí còn tinh diệu hơn một ít pháp khí mà luyện khí đại sư luyện chế! Khắp nơi ở trong trò chơi đều là tác phẩm cấp bậc đại sư.

    Vân Sơn tửu quán.

    - Lão Lương, ở đây ngươi là người chơi Resident Evil lâu nhất, tư lịch già nhất, có thể nói cho chúng ta biết, cái hành lang treo rất nhiều tranh vẽ vượt qua thế nào?

    Ơ phía đối diện là một võ giả mặc trang phụ màu đen, đó chính là Hắc Đại.

    Hai bên không tính quen biết, thậm chị còn có một số ân oán va chạm nhỏ, nhưng lần này, lại ngồi cùng một chỗ với nhau.

    Cũng không phải vì cái gì khác, mà bởi vì Resident Evil, dường như những người khác bây giờ đã không còn cùng đề tài để nói chuyện.

    Lương Thạch nói:

    - Ngươi nói cái hành lang trưng bày tranh à? Cái đấy cũng không khó, xếp theo trình tự là sơ sinh, tuổi nhỏ, thiếu niên...

    Hắc Đại tự rót cho mình một chén rượu, uống vào cổ:

    - Cả đời Hắc Đại ta chưa từng thấy qua căn phòng nào bố trí nhiều cơ quan như vậy, nếu không phải trò chơi, ai con mẹ nó có thể ở ngoài vượt qua căn phòng đấy một chuyến lão tử viết cho hắn một trăm cái chữ phục! Còn có những con zombie kia, cũng không biết làm sao lại xuất hiện! Lại còn có thể lây nhiễm, nếu ở ngoài mà gặp loại quái vật này... Nghĩ thôi đã thấy sợ!

    - Nếu những tên tu sĩ tà đạo có thể luyện chế ra đồ vật như vậy, chỉ sợ thành Cửu Hoa của chúng ta đã sớm mất!

    Ngô Sơn nói về vấn đề này. cảm thấy vẫn còn chút sợ hãi.

    - Gặp máu là lây nhiễm, dần dần biến thành công cụ giết người của bọn chúng, trừ huyết thanh thì khó có cách giải! Loại vật này chính là ôn dịch đáng sợ! Cũng may là chỉ xuất hiện trong trò chơi.

    ...

    Việc nói chuyện kỳ quái này, dần dần dẫn đến sự chú ý của nhiều người, ở bàn bên, có một người mặc áo bào màu xám, đeo một thanh kiếm sắt, thấy mấy người người bàn luận không chút kiêng kị, kỳ quái hỏi:

    - Mấy vị huynh đài đang bàn luận về chuyện gì vậy? Mấy ngày nay trong thành Cửu Hoa sảy ra đại sự gì sao?

    Mấy người quay đầu lại, thấy không ít người đang nghiêng tai hóng, giống như là sợ bỏ mất một tia tin tức hữu dụng.

    Lương Thạch là một người hào phóng, cười ha ha một tiếng, cũng không kiêng kị:

    - Chúng ta thảo luận, là một tiểu điếm có tên là CLB internet Khởi Nguyên ở khu thành Đông.

    - Thế giới giả lập hiện thực?

    - Một cái giống như cố sự sử thi?

    - Còn các loại quái vật có thể khởi tử hồi sinh?

    - Các ngươi đang nói đến cái gì?

    Tất cả mọi người đều nghe không hiểu, võ giả đeo thanh kiếm sắt càng sững sờ mà nhìn mấy người.

    - Làm sao chúng ta cảm thấy càng nghe càng không hiểu?

    - Mặc dù nghe không hiểu, nhưng cảm thấy có vẻ rất lợi hại...

    Lương Thạch cười nói:

    - Ngồi đây nói suông, công nhận là khó nói rõ, nếu không ta dẫn mấy vị đi xem một chút?

    - Vậy làm phiền Lương huynh!

    - Chính là tiểu điếm này?

    Võ giả đeo kiếm sắt tên là Phó Giang Hà, dường như là người mới đến thành Cửu Hoa.

    - Thôi a! Tiểu điếm như này thì có đồ gì tốt?

    Lên tiếng là một nam tử mặt chữ điền mặc một cái giáp da màu nâu, tên là Lý Khoan, hắn nhìn nơi này có chút vắng vẻ, mặt tiền cửa hàng cũng không lớn, vốn còn mong đợi lập tức biến thành thất vọng, khinh miệt.

    - Có phải bọn Lương Thạch có chút phóng đại lên không?

    - Lý huynh nói đúng, lúc trước nghe bọn hắn ba hoa chích chòe, ta còn tưởng rằng địa phương kì dị gì, không nghĩ tới là một tiểu điếm vắng vẻ.

    Một nam tử thon gầy phụ họa.

    - Mặc dù chúng ta có thể tin tưởng nhân phẩm của Lương Thạch huynh, nhưng loại tiểm điếm này... Thật sự là... Hữu danh vô thực a?

    - Đúng là hữu danh vô thực!

    - Thổi cũng hơi quá đi?

    - A, có vẻ không ít người!

    Đi vào cửa mới phát hiện, tiểu điếm này có không ít người.

    Bất quá khi bọn hắn nhìn bảng giá trên bảng đen, sắc mặt lập tức thay đổi.

    - Tính theo cái này, chẳng phải thử một chút liền mất 7 viên Linh Tinh?

    Phó Giang Hà lập tức nói.

    - Nơi này không phải là hắc điếm chứ? Chủ quán là ai?

    Sắc mặt Lý Khoan cũng tỏ vẻ không vui, nhìn về phía Lương Thạch:

    - Lương huynh, đây là ý gì? Nếu là nói đùa chúng ta, chuyện này cũng không đáng cười đâu.

    Lương Thạch bình tĩnh nói:

    - Mấy vị không cần như thế, có phải nói đùa mấy vị hay không, thử một chút thì biết, mấy vị thử nghĩ xem, mặc dù tưng đấy Linh Tinh là không ít, nhưng chẳng lẽ ta vì mấy viên Linh Tinh ấy mà đùa nghịch mấy vị sao?

    Mấy người nghĩ nghĩ, dường như cũng có lý.

    Lý Khoan thuận tay vỗ vỗ một tên thiếu niên đang chơi trò chơi bên cạnh, chính là Lâm Thiệu.

    - Bằng hữu, quấy rầy một chút, thứ này thử một chút liền mất 7 Linh Tinh, các ngươi cũng nguyện ý sao?
     
    bachcusy and rocklina like this.
  5. Chém gió

    Chém gió Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/18
    Bài viết:
    504
    Được thích:
    965
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 25: Phim mới ra lò cùng thêm một trò chơi
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    - 7 Linh Tinh rất đắt sao?

    Lâm Thiệu mới giết chết 2 con chó zombie, lúc này mới không tình nguyện quay đầu lại, lườm hắn một cái.

    - Không phải trên cửa viết rồi sao? Thích thì chơi, không thích thì đi, không chơi nổi thì đừng chơi, đừng quấy rầy tiểu gia ta giết quái!

    - Ta xxx!

    Mặt Lý Khoan co lại.

    - Tên này là ai?

    - 7 Linh Tinh mà thôi? Ta không bỏ ra được sao?

    Không nghĩ thế mà còn bị một tên tiểu mao đầu khinh bỉ, Lý Khoan buồn bực, nghĩ một lát, hắn vẫn là kêu chủ quán đến, chỉ vào quán nói:

    - Xem mặt mũi của Lương huynh, ta miễn cưỡng thử một lần, nếu như ta phát hiện ngươi cố làm ra vẻ huyền bí...

    Phương Khải có chút không kiên nhẫn nói:

    - Những lời nói kiểu như ngươi, ta nghe không một trăm thì cũng mấy chục rồi, muốn thử thì thử!

    - Lại dám xuất khẩu ngông cuồng như thế?

    Lý Khoan cười lạnh.

    - Vậy chúng ta sẽ thử một chút!

    Vừa vặn đám người Lâm Thiệu xuống máy, không bao lâu, mấy người đều tiến vào trong trò chơi...

    - Ta đi đến một thế giới khác sao?

    - Đây là quái vật gì?

    - Những vũ khí tinh xảo này giống như thật vậy!

    Bất tri bất giác, 6 giờ đã trôi qua.

    - Chơi cái này còn giới hạn về thời gian?

    - Đã 6 giờ rồi? Ta con mẹ nó mới giết được mấy đầu zombie, ngươi nói là ta đã chơi 6 giờ rồi?

    - Không được, ta còn chưa điều tra ra những quái vật này từ đâu đến! Ta phải chơi thêm một lúc.

    - Làm sao ta lại cảm giác như thực lực tăng lên? Không được, để ta thử lại lần nữa!

    - Không được không được! Nào có cái đạo lý có tiền mà không cho chơi?

    Lúc này, mấy người Tịch Kỳ đã đợi không biết bao lâu, cả đám người đều nhìn chằm chằm vào ba người.

    Những người đang nhìn chằm chằm này nhìn là biết thân phận không thấp, làm cho ba người cảm thấy run rẩy, vội vàng nhìn về Lương Thạch:

    - Lương huynh, tại sao lại thế?

    - Lý huynh cùng mấy vị huynh đài, hết thời gian thì đi thôi.

    Lương Thạch cười khổ, nhìn đằng sau đang xếp một loạt người, giải thích.

    - Người khác đang chờ để chơi đấy.

    - Chờ để chơi? Ta quản bọn hắn làm gì? Dựa vào cái gì không cho ta chơi tiếp?

    Lý Khoan tức giận nói:

    - Lương huynh, không phải ngươi quen biết chủ quán này sao? Ta trả tiền gấp đôi, để cho ta chơi thêm 2 giờ.

    - Lăn con mẹ ngươi đi!

    Tịch Kỳ mắng.

    - Lão tử còn trả gấp năm lần chơi một ngày đấy! Hết thời gian thì đứng dậy! Còn gấp đôi giá tiền, như đồ nhà quê mới vào thành thị.

    - Tiểu tử ngươi nói cái gì?

    Lý Khoan nổi giận, tay cầm vào binh khí muốn động thủ, dọa cho Lương Thạch vội ngăn hắn lại, trầm giọng nói:

    - Lý Huynh, ngươi muốn gây chuyện ở đây, đừng trách Lương Thạch ta không giúp ngươi!

    Hắn chỉ chỉ bảng đen:

    - Gây chuyện không phải đơn giản như chỉ được chơi 6 tiếng đâu, chủ quán nói được làm được, quy định ở đây là chết, ai cũng đều như thế!

    - Có thật ai đến cũng như thế không?

    Lý Khoan vừa tỏ ra lợi hại, lúc này dường như tìm được lý do xuống đài, hừ lạnh một tiếng:

    - Nếu là như thế, thì Lý mỗ cũng là người nói quy củ! Nhưng nếu như về sau mà ta biết được chủ quán đối đãi với người nào đó khác đi, ta sẽ không khách khí.

    Phương Khải bật cười, giang tay ra:

    - Tùy ý các ngươi.

    Bọn người Lý Khoan cũng nghĩ không muốn làm khó Lương Thạch, hầm hực lui ra, gọi to:

    - Nếu như chủ quán là người tuân thủ quy định, ta cho ngươi chút mặt mũi này!

    Thanh niên để ria mép đã xuống máy một khoảng thời gian, vẫn có chút chưa thỏa mãn nói:

    - Chủ quán, chẳng lẽ không thể chơi thêm một lúc?

    Một đống đồ vật mới lạ trong trò chơi khiến hắn rất hứng thú, ví dụ như súng ống, virus, tất cả đều vô cùng hấp dẫn, kết quả là mới chơi được một lúc, vậy mà không được chơi nữa?

    Phương Khải lắc đầu cười nói:

    - Không có ngoại lệ.

    Hắn khẽ thở dài một cái, đúng là bên cạnh còn có mấy người đang chờ hắn xuống máy.

    Hắn đành đi ra khỏi chỗ ngồi, vừa đi vừa chỉ vào máy tính:

    - Những pháp khí này ta rất thích, chủ quán có bán không?

    Phương Khải ngẩn người, vốn còn tưởng hắn chỉ đến chơi trò chơi, không nghĩ tới lại đánh chủ ý lên máy tính.

    Phương Khải lắc đầu:

    - Tạm thời không tính là sẽ bán ra những thứ này.

    Thanh niên để ria mép cười nói:

    - Thật không dám dấu, chỗ ở của tại hạ, có chút xa xôi, gần đây mới tới thành Cửu Hoa thăm người bạn, vì thế mới nghe đến nơi này.

    - Tại hạ rất cảm thấy hứng thú với trò chơi của Phương lão bản, chẳng qua đi lại có chút phiền phức, vì thế muốn mua mấy bộ, ta biết phí tổn những thứ này không thấp, bởi vậy giá tiền có thể thương lượng.

    Hắn duỗi 2 ngón tay ra:

    - Hai ngàn Linh Tinh một bộ pháp khí, như thế nào?

    Nghe thấy hai ngàn Linh Tinh, Phương Khải cũng có chút rung động, nếu là như trước đây, chỉ sợ đã bán.

    Chẳng qua bây giờ, mười một máy tính, mấy ngày đã kiếm hơn 700 Linh Tinh, hai ngàn đối với hắn bây giờ không còn là con số thiên văn, huống chi hắn cũng không làm mấy việc chỉ thấy lợi trước mắt như này:

    - Ta là mở quán nét, không phải cửa hàng pháp khí, cho nên muốn chơi chỉ có thể tới quán.

    - Như vậy sao?

    Hắn khẽ thở dài một tiếng, dường như đã sớm đoán được kết quả như vậy.

    - Đa tạ chủ quán.

    Thanh niên để ria mép mang theo hai người rời đi.

    - Ta cũng muốn mua mấy bộ pháp khí về nhà.

    Từ Tử Hinh đang chỉ điểm Thẩm Thanh Thanh chơi, nghe thấy hai người nói chuyện, bật cười nói:

    - Chủ quán, có thể suy nghĩ một chút không?

    Phương Khải cười cười, cũng không trả lời.

    Từ Từ Hinh biết trước kết quả như này, cũng không thất vọng, đành chuyển đề tài, lại hỏi:

    - Không biết sau này chủ quán có ra trò chơi khác không, tương đối giống với thế giới chúng ta ấy.

    Phương Khải nghĩ nghĩ, tương tự với thế giới này, dường như là có, thí dụ như là Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, chính là thế giới tu sĩ với võ giả cùng tồn tại.

    Phương Khải nói:

    - Về sau sẽ có.

    ------------------------

    Ngày thứ hai, nhìn bảng nhiệm vụ, danh ngạch buôn bán đã đạt đến 763/800.

    Cái này có nghĩa là nhiệm vụ sắp được hoàn thành.

    - Sao hôm nay các ngươi tới sớm vậy?

    Bời vì hôm qua không có chỗ, nên Từ Tử Hinh với Thẩm Thanh Thanh 7h30 đã có mặt, vốn còn cho rằng là đến sớm nhất, kết quả là vừa đến đã phát hiện, có một loạt người đang đứng trước cửa quán.

    Mấy người Tống Thanh Phong không biết đã đến từ lúc nào, xem ra đã được một lúc rồi.

    Nàng nhíu nhíu mày:

    - Không phải mấy người nói, gần đây chủ quán đều mở cửa không đúng giờ hay sao?

    - Khống đến nỗi vậy chứ...

    Nghe thấy nói thế, Lâm Thiệu không cho là đúng.

    - Không đến mức mỗi ngày chủ quán đều đột phá chứ?

    - Chủ quán bảo hôm nay ra Resident Evil 1 phiên bản phim.

    Một cái trò chơi đã hấp dẫn như thế, phiên bản phim sẽ thế nào? Điều này khiến bọn Tống Thanh Phong vô cùng tò mò, bởi vậy hôm nay mới đến sớm một chút.

    - Vừa vặn sáng nay không có lớp, tranh thủ đến xem cái mới.

    - Hôm nay ra phiên bản phim?

    Trong lòng Từ Tử Hinh hơi động, cười nói.

    - Vậy ta đến thật đúng lúc.

    Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy cửa tiệm mở ra.

    - Chủ quán hôm nay mở sớm thế?

    - Các ngươi đến sớm thế?

    Phương Khải nhìn ra ngoài cửa, không khỏi sững sờ, hắn còn tưởng rằng hôm nay mở sớm, không ngờ đã có một đống người đợi ở ngoài?

    Chỉ có thay đổi một chút, hôm qua là bọn Lương Thạch, hôm nay là Tống Thanh Phong.

    Sau khi mấy người trả tiền, lập tức tìm chỗ ngồi xuống:

    - Chủ quán, không phải nói hôm nay sẽ ra phiên bản phim sao? Chúng ta không đến sớm chứ?

    - Đương nhiên là có!

    Nhiệm vụ. Tổng doanh thu quán nét đạt tới 800 Linh Tinh.

    Tiến độ nhiệm vụ: 800/800 (đã hoàn thành).

    Nhiệm vụ ban thưởng: Resident Evil 1 phiên bản phim.

    Cùng lúc đó, Phương Khải nhận được nhiệm vụ mới.

    Nhiệm vụ mới 1: Bán ra Resident Evil 1 phiên bản phim 0/50 phần, 0/100 phần.

    Nhiệm vụ ban thưởng: Diablo 2 giả lập hiện thực bản remake phần 1, Diablo 2 giả lập hiện thực bản remake phần 2.

    Nhiệm vụ mới 2: Quán nét thăng cấp

    Nhiệm vụ miêu tả: Bởi vì diện tích quán quá nhỏ, không thể dung nạp thêm nhiều máy tính, bởi vậy mời kí chủ mở rộng diện tích.

    Nhiệm vụ ban thưởng: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ thăng cấp quán nét, gia tăng số lượng máy tính.

    Cửa hàng của hắn vốn không lớn, bày 11 cái máy tính nhìn có vẻ hơi chật, nếu như lại tăng thêm, sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh khá lớn.

    Muốn mở rộng cửa hàng, chỉ có thể đem nhà sát vách mua xuống, cũng may mình đã suy nghĩ về phương diện này, chỉ cẩn Vương thẩm giúp liên lạc với bên kia là tốt.

    Mặc dù nói hệ thống xuất phẩm chính là tinh phẩm, nhưng về phần phim, Phương Khải vẫn có chút thấp thỏm, dù sao mình cũng chưa thử qua, vậy mà muốn bán ra nhiều như vậy?

    Phải biết rằng bán ra một phần tương đương với 1 khách hàng! Khách hàng hiện tại của quán cũng mới chỉ được một nửa mà thôi.

    - Có được không thế?

    Dù sao phim cũng không như trò chơi, có thể đánh quái thăng cấp, nếu giá thấp còn đỡ, giá cả như này, Phương Khải chưa nghĩ ra cách nào đem phần khoán này hoàn thành.

    - Bổn hệ thống xuất phẩm, tuyệt đối già trẻ không gạt!

    - Thật không?

    Phương Khải có chút hoài nghi.

    Rất nhanh, mấy người nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện một cái ô biểu tượng: Rạp chiếu phim siêu cấp.

    - Rạp chiếu phim siêu cấp?

    Mấy người nghi ngờ ấn thử, lập tức trên màn hình xuất hiện một bộ áp phích, nhân vật chính Alice mặc váy đỏ giầy đen, tư thế hiên ngang, bao phủ toàn bộ tấm áp phích chính là trang phục của nhân vật chính, đều là màu đỏ như máu, tạo ra một loại không khí kinh khủng.

    Vấn đề là, người này mặc dù cũng là mỹ nữ, nhưng có vẻ như không ai biết?

    Phía dưới còn ghi một cái giá: 3 Linh Tinh.

    So với trò chơi thì rẻ hơn một chút.

    Tống Thanh Phong nghi hoặc nói:

    - Chủ quán, chẳng lẽ đây là phần khác của bộ tiểu thuyết? Làm sao ngay cả nhân vật chính cũng khác nhau?

    Phương Khải giải thích nói:

    - Mặc dù các ngươi có thể đem Resident Evil 1 xem như 1 bộ tiểu thuyết, nhưng nó không chỉ có 1 nhân vật chính, mà phiên bản phim, các ngươi có thể hiểu như là dùng phương pháp giả lập hiện thực đến xem bộ truyện tiểu thuyết này.

    - Nhiều nhân vật chính?

    Mấy người có chút thất vọng.

    - Chỉ xem? Không thể chơi sao?

    Phương Khải lắc đầu.

    - Thế mà không thể chơi...

    Tống Thanh Phong buồn bực nhìn Phương Khải.

    - Ngay cả nhân vật chính cũng thay đổi thì có gì hay...

    - Ta vẫn tiếp tục chơi Resident Evil 1 đi, tranh thủ sớm ngày qua cửa.

    Tống Thanh Phong có chút thất vọng, vốn còn muốn biết tình tiết kịch bản sau này, nào ngờ nhân vật chính cũng thay đổi, hơn nữa chỉ xem thì sao giống được tự mình chơi?

    Phương Khải buồn bực, nói với hệ thống.

    - Chỉ có một tấm áp phích tuyên truyền? Ngươi không thể làm một cảnh giới thiệu sao?

    - Đồ tốt chân chính không cần mấy cái đó.

    Phương Khải thận trọng khuyên:

    - Chẳng lẽ ngươi không biết một câu ngạn ngữ: "Hương rượu cũng sợ ngõ nhỏ sâu"?

    - Nguyên thoại chính là: "Hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu".

    Phương Khải buồn bực, còn khinh người nữa chứ!?

    - Các ngươi không xem, vậy ta tự xem trước.

    Phương Khải dang tay bất đắc dĩ.

    - Cho ta một phần đi!

    Từ Tử Hinh lập tức thanh toán 3 Linh Tinh.

    - Thay đổi cả nhân vật chính mà ngươi cũng xem?

    Làm một đảng trung thành của trò chơi, bọn người Tống Thanh Phong có chút xem thường.
     
    bachcusy and rocklina like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)