Dị Giới  Khoa Huyễn Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Nghịch Thủy Chi Diệp

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 230: Một lần thì lạ, hai lần thì quen
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    - Phương tiên sinh!

    Trâu Mạc đơ ngay tại chỗ, ngay sau đó vội vàng nói lời xin lỗi:

    - Thật có lỗi... Bằng hữu của ta nhất thời khẩn trương, nói sai...

    - Nhất thời khẩn trương?

    - Nói sai?

    Mấy người nở nụ cười không chút kiêng kỵ.

    - Uy! Tiểu tử, có phải ngươi còn chưa rõ tình hình không?

    Một tu sĩ to cao sau lưng tu sĩ mặt trăng tiến lên phía trước, chỉ dùng một cách tay nắm đầu Trâu Mạc, nhấc cả người lên hắn lên, sau đó tiện tay ném như ném rác, cả người Trâu Mạc đụng mạnh vào vách tường, khiến cho hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị lệch vị trí, phun ra một ngụm máu tươi!

    Tu sĩ to cao đi lên về trước, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, cười nói:

    - Tiểu tử, đừng tưởng ngươi ở cái tiểu quốc kia có tu vị không tệ là có thể ở trước mặt chúng ta làm anh hùng, Võ Sư? Hay là Đại Võ Sư? Ta có thể nói cho ngươi biết, Võ Tông ở ngay trước mặt lão tử cũng chẳng là cái gì!

    - Ngươi vừa nãy mới nói cái gì?

    Tu sĩ to cao móc lỗ tai:

    - Có thể lặp lại lần nữa hay không?

    - Hì hì hì, được rồi! Đừng khiến người ta hoảng sợ!

    Một tên tu sĩ gầy gò đội mũ tròn nhỏ, mọc ra hai cái râu chuột vô cùng quái dị, nếu như đặt ở thế giới trước kia của Phương Khải, chỉ sợ tên này ngày nào cũng bị đánh.

    - Để hắn hưởng thụ chút trừng phạt, biết rõ quy định ở đây là được rồi, đừng làm hỏng! Làm hỏng sẽ không được giá!

    Tên tu sĩ to cao hờ hững trả lời:

    - Rõ!

    Đúng lúc này, chỉ thấy khí tức toàn thân Phương Khải không ngừng tăng lên, từ Võ Sư đến Đại Võ Sư vẫn cũng không dừng lại, mãi cho đến Võ Tông mới ngừng lại!

    - Võ Tông? Võ Tông trẻ như vậy?

    Ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.

    Ngay sau đó liền cười ha hả!

    - Phát đạt! Lần này phát đạt! Nhất định có thể bán tiểu tử này với một cái giá tiền rất lớn!

    Tròng mắt tên tu sĩ gầy gò kia như sắp trừng ra ngoài, cả kinh hét lên:

    - Còn trẻ như vậy đã là Võ Tông, tuyệt đối là kỳ tài ngàn năm khó gặp! Căn cốt của hắn bán đi, tuyệt đối là giá trên trời!

    Ánh mắt tên tu sĩ to cao cũng tỏa sáng, dữ tợn cười nói:

    - Đã nói rồi, Võ Tông chẳng là cái gì, thế mà ngươi ở thời điểm này còn dám lộ ra tu vi thật, ta không biết là lá gan ngươi lớn hay nên nói ngươi ngu xuẩn đây!

    - Chẳng qua đối phó với Võ Tông, vẫn phải tốn chút công phu.

    Chỉ thấy âm thanh của tên tu sĩ to cao ngày càng âm trầm, toàn bộ thân thể hắn bắt đầu bành trướng, làn da trở nên thô ráp, từ bên trong làn da mọc ra những cái vảy dày đặc, thậm chí ngay cả trong miệng cũng mọc ra những cái răng nanh dài! Giống như một con yêu ma to lớn!

    Tục truyền rằng, tu sĩ có thiên phú không tốt sẽ tu luyện một môn công pháp tà môn có thể thôn phệ huyết mạch yêu thú để tăng cường tu vi bản thân, mặc dù phương pháp này hữu hiệu nhưng cũng tạo ra tác dụng phụ không nhỏ. Thí dụ như là một khi thi triển toàn lực thì không cách nào duy trì hình người mà thân thể sẽ hóa thành một loại người không ra người, yêu không ra yêu.

    - Ngươi cảm thấy, chỉ bằng một tên Võ Tông nho nhỏ như ngươi có thể chạy thoát khỏi tay chúng ta?

    - Thật xin lỗi, ta không có thời gian nói nhảm cùng các ngươi.

    Chỉ thấy sau lưng Phương Khải, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện vô số kiếm ảnh rồi bắt đầu hóa thành một màn bạch ngân đầy trời! Màn kiếm này như che đậy cả bầu trời!

    Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn này, màn kiếm trên bầu trời kia như là một mảng mây đen bao phủ lòng bọn họ. Trong khoảng khắc này, bỗng nhiên đầu óc họ trở lên trống rỗng!

    - Có khả năng là các ngươi ở đây có hiểu lầm gì đó đối với võ giả.

    Phương Khải nói:

    - Võ giả chúng ta ở bên kia, đều có thể đánh một tên tu sĩ vượt một đại cảnh giới.

    - Vạn Kiếm Quyết! Rơi!

    Chỉ thấy vô số lưỡi dao màu trắng bạc rơi xuống như cuồng phong bão vũ!

    Tên tu sĩ biến thành nửa người nửa yêu vừa còn kêu gào Võ Tông chẳng là cái gì bây giờ vô cùng hoảng sợ, liền quay đầu bỏ chạy!

    Ầm ầm ầm!

    Dường như trong nháy mắt, mấy trăm thanh phi kiếm cùng nhau rơi xuống, lưỡi kiếm liền chặt chém huyết nhục hắn. Tên tu sĩ to cao bị lưỡi kiếm ghim chặt trên mặt đất, ngay sau đó, mấy trăm thanh kiếm đem một mảnh đất ở đấy hóa thành một rừng kiếm!

    Hai tên tu sĩ cầm đầu liền lui về phía sau mấy chục bước! Hãi hùng mà nhìn một rừng kiếm này, tên tu sĩ cao to kia đã không thể chết hơn được nữa!

    - Còn di ngôn gì sao?

    Những lưỡi kiếm phía sau Phương Khải dường như không bị giảm bớt.

    - Cuồng vọng!

    Tên tu sĩ mặt trắng nói:

    - Tưởng là giết chết tên phế vật này là có thể chống lại chúng ta?!

    Chỉ thấy tên tu sĩ mặt trắng lấy từ bên hông một cái túi da, đầu ngón tay vạch một cái, một giọt tinh huyết nhỏ lên trên cái túi, túi da lập tức mở rộng, lập tức có vô số mặt người từ trong túi da bay ra!

    Vốn bầu trời đang âm trầm bỗng nhiên càng thêm ảm đạm, như là bị thứ gì đó kéo vào trong U Minh Địa Ngục.

    Không bao lâu, những mặt người đang vặn vẹo này dường như là biến mất!

    Tên tu sĩ mặt trắng cười lạnh:

    - Những oán linh này đã phải trải qua vô số lần luyện linh mới có thể hình thành, vô hình vô chất, đao kiếm không thể gây tổn thương, ta xem tên võ giả như ngươi làm sao có thể đôi phó!

    Đúng lúc này, chỉ thấy xung quanh Phương Khải lóe ra một mảng điện quang màu trắng!

    Ngay sau đó là từng tiếng rú thê lương vang lên!

    Thần Thánh Trùng Kích!

    Những dòng điện vô hình tràn ngập xung quanh người Phương Khải, tất cả những linh thể vô hình vô chất đến gần đều bị đánh cho hiện nguyên hình! Khiến cho vùng này như hóa thành một mảnh Địa Ngục.

    - Những võ giả chúng ta giết u linh đều là giết từng đám một.

    Phương Khải không còn gì để nói:

    - So với những đám điện quỷ thì những thứ này chẳng đáng là gì...

    Tu sĩ mặt trắng:

    -...

    Tu sĩ gầy gò:

    -...

    Lần đầu tiên hai tên tu sĩ Linh Hà Cảnh cẩm thấy có gì đó không thích hợp.

    - Tiểu tử này có chút không đúng!

    Sắc mặt tên tu sĩ mặt trắng vô cùng âm trầm:

    - Đi mau, cuộc làm ăn này không làm!

    Đúng lúc này, những phiến kiếm vân trên bầu trời kia hóa thành một dải kiếm lưu màu bạc trắng mãnh liệt lao tới!

    Hai người lập tức cắn đầu lưỡi, phun ra một luồng tinh huyết, đồng thời hai tay đánh mấy đạo pháp quyết, cả người lập tức bay đi xa! Còn mấy tên bên cạnh chậm một bước, trong nháy mắt đã bị phi kiếm xuyên qua thân thể!

    - Tật!

    Sau khi vận kiếm quyết, chỉ thấy dòng kiếm lưu kia bỗng nhiên biến mất, cuối cùng chỉ còn lại hai thanh phi kiếm, nhưng hai thanh phi kiếm này lại có kiếm mang cực thịnh! Uy lực không thể nào so sánh! Phi kiếm đột nhiên tăng tốc đuổi theo, dường như không kém hơn tốc độ hai người đang bay.

    Người đi trên đường trong Bán Biên Thành, chỉ thấy hai mảnh huyết quang đang điên cuồng chạy trốn, phía sau là hai thanh phi kiếm lấp lóe điện quang, dường như nó còn lấy tốc độ nhanh hơn hai người đang bay để duổi theo như hình với bóng!

    Chỉ thấy hai vệt độn quang lao thẳng vào một cửa hàng không nhỏ tên là Hồng Lâm Dược Phường. Hai người nhìn quanh tiệm, thở dài một hơi:

    - Đại lão bản ở đây, an toàn rồi!

    - Phốc phốc!

    Hai thanh phi kiếm như từ thiên ngoại đến, xuyên qua não, đem máu tươi bắn tung tóe đầy tiệm.

    Tất cả mọi người bên trong cửa hàng đều há hốc mồm!

    - Nghe nói khi đi ra ngoài, tâm ngoan thủ lạt một chút cũng tốt, không biết cách diệt trừ hậu hoạn này làm có đúng tiêu chuẩn hay không.

    Phương Khải vuốt vuốt khuôn mặt đang cứng ngắc:

    - Được rồi, dù sao cũng là lần đầu tiên, một lần thì lạ, hai lần thì quen, từ từ sẽ đúng tiêu chuẩn.
     
    rocklina thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 231: Nhân viên tiệm mới
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    Hồng Lâm Dược Phường là một cửa hàng đan dược không nhỏ, tu sí ra vào tấp lập, thấp cũng là Nguyên Hà cảnh trở lên, có vài tên tu sĩ vừa bước vào cửa liền nhìn thấy tràng cảnh máu tươi bắn ra, dòng máu đỏ sẫm bắn tung tóe lên giầy khiến bọn hắn liền vô ý lùi về sau mấy bước! Thậm chí ngay cả khách trong cửa hàng bây giờ cũng có chút thất kinh, liên tục lùi sang một bên.

    Hai thanh phi kiếm đều được Vạn Kiếm Quyết ngưng khí thành hình, lúc này đã hoàn thành sứ mệnh nên lập tức tiêu tán thành một đoàn linh khí!

    - Là ai! Rốt cuộc là ai!

    Tần Hồng Lâm là một lão đầu mặc áo bào đan sư, trong tay cầm một quải trượng đầu rắn, lưng hơi còng, nhìn còn mang theo một chút vẻ tiên phong đạo cốt. Đương nhiên cũng chỉ vẻn vẹn là nhìn. Vừa lúc hắn từ phía sau đi tới thì nhìn thấy một màn này, trong nháy máy, sắc mặt hắn trở lên xanh xám, âm trầm đến cực điểm.

    Từ khi Tần Hồng Lâm hắn thành lập Hồng Lâm Dược Phường này ở Bán Biên thành, cũng có gần trăm năm, mặc dù đã gặp qua rất nhiều chuyện lớn nhỏ, nhưng chưa từng có người nào dám ở trong tiệm của hắn, giết người của hắn, mà lại còn ở ngay trước mặt hắn!

    Phía sau hắn, là một tu sĩ đầu trọc có diện mục âm tàn cùng với một nữ tu sĩ trang điểm đậm đặc vừa lúc đi ra:

    - Đại lão bản, có chuyện gì xảy ra?

    Ngay sau đó hai người nhìn thấy hai cỗ thi thể trong tiệm, liền kinh ngạc một trận!

    - Ai? Rốt cuộc là ai, vậy mà lại vô pháp vô thiên như thế! Không đem Hồng Lâm Dược Phường chúng ta để vào mắt!

    Trong nháy mắt, sắc mặt hai người trở lên lạnh lẽo!

    - Tiết Niệm! Hứa Bưu!

    Lập tức có hai tên tu sĩ cung kính tiến lên phía trước.

    - Đi điều tra rõ ràng!

    Tên nữ tử diêm dúa nắm lấy canh tay Tần Hồng Lâm, dịu dàng nói:

    - Đại lão bản, không phải Hồng Cốt Đan ngài đang chuẩn bị luyện chế cần một vị chủ dược tốt sao? Không phải đây là vừa vặn đưa tới cửa!

    - Vậy thì phải chờ xem tu vi tên kia không làm lão phu thất vọng mới được!

    -------------------

    Trâu Mạc từ từ mở hai mắt, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã bớt vặn vẹo đi rất nhiều, nhìn thấy người trước mắt:

    - Phương... Phương tiên sinh?

    - Bên này! Ở ngay bên này!

    Một loạt tiếng bước chân ồn ào truyền đến.

    - Chuyện gì xảy ra?!

    Mặc dù trước đó Phương Khải nhìn thấy có người chặn đường cướp bóc đúng là không có ai quản, nhưng động tĩnh vừa rồi cùng quá lớn, không có khả năng không có ai chú ý tới.

    Lúc này, Phương Khải nhìn thấy một đội tu sĩ ăn mặc khác nhau, nhưng trên ngực lại thêu hình Hắc Hổ giống nhau, đang hung hăng đi tới.

    Cầm đầu là một đại hán vạm vỡ, lạnh giọng quát:

    - Sao lại thế này?!

    - Ta không biết.

    Phương Khải một mặt vô tội nói:

    - Các vị, ta chỉ là tiểu nhân vật đi ngang qua đay, không hiểu chuyện gì thì thấy những người này ngã trên mặt đất.

    - Không biết...?

    Gã đại hắn mặt sẹo lạnh lùng nhìn Phương Khải.

    Một tên tu sĩ mặt đen nhìn người trẻ tuổi có tướng mạo bình thường này, khặc khặc cười lạnh nói:

    - Dạng tiểu tử này, cho dù có cái gan đó nhưng cũng không có năng lực làm.

    - Hử?! Pháp khí chưa đồ!

    Một tên tu sĩ trẻ tuổi khác phát hiện ra bên hông một cỗ thi thể có pháp khí chứa đồ, hô lên đầy ngạc nhiên.

    - Làm sao? Làm sao?

    - Lần này phát đạt rồi! Nơi này còn có! Mấy tên gia hỏa này có tu vi cũng không thấp!

    - Ở đây còn mấy tên gia hỏa đang hôn mê, hình như là người bình thường!

    - Tranh cái gì mà tranh! Để lão tử xem nào! Có bao nhiêu Linh Tinh!?

    Một tên trừng mắt về phía Phương Khải:

    - Nhìn cái gì vậy! Mấy người các ngươi cút xéo nhanh lên!

    Phương Khải:

    -...

    - Hô... Loại địa phương này cũng có thể trị an sao? Đúng là gặp quỷ!

    Đối với Phương Khải mà nói, thế lực bình thường không quan trọng, quan trọng là thế lực... Dù sao cũng không cần thiết phải xung đột, dù gì thì mình cũng là mở cửa hàng.

    - Phương tiên sinh...

    Trâu Mạc cảm thấy thân thể mình như được chữa trị qua, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, lúc này đã có thể đi bộ được.

    - Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Phương tiên sinh có thấy gì không?

    Trâu Mạc cảm thấy có lỗi nói:

    - Vừa rồi bọn hắn không làm gì ngài chứ?

    - Ta cũng không biết.

    Phương Khải thuận miệng nói:

    - Vừa rồi bỗng nhiên nhìn thấy một mảng lớn phi kiếm rơi xuống, bọn hắn chết thì cũng đã chết, trốn thì cũng đã trốn, bây giờ cũng chạy hết rồi.

    - Quả nhiên thành thị này rất nguy hiểm...

    Trâu Mạc cảm thấy thân thể vẫn có chút khó chịu, ho hai tiếng:

    - Hay là chúng ta tìm cơ hội rời đi?

    - Sợ cái gì.

    Phương Khải nói:

    - Ngươi vừa mới nhìn thấy, trong thành này cũng có đội trị an đúng không, có khả năng vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.

    Trâu Mạc nhớ tới đám thành an đội đuổi hai người đi để lo chia của, lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh, loại người này cũng có thể trông cậy hay sao?

    Phương Khải hướng vào nội thành đi tới, vừa đi vừa lên tiếng:

    - Ta đã nghĩ kỹ, về sau sẽ mở một cửa tiệm ở ngay tại tòa thành thị này!

    - Ngài thật sự muốn mở tiệm ở đây...?

    - Đúng vậy.

    Phương Khải gác hai tay sau gáy, hài lòng nói:

    - Ngươi xem tòa thành thị này, khắp nơi đều là tu sĩ, bốn phía đều là lầu cao, đá lát đường thì bằng phảng, cây cối thẳng hàng, dưới gốc cây thì cũng đầy hoa.

    - Đây quả thật là "Nừa thành phòng ốc nửa thành cây, khắp nơi một màu xanh biếc nồng".

    Phương Khải nói:

    - Thành thị như này, ngươi không cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với cái Hắc Giao thành kia sao?

    Phương Khải nhìn bầy trời đang âm trầm:

    - Ngoại trừ thời tiết dễ mưa thì chắc là không còn khuyết điểm gì?

    Phương Khải vừa dứt lời, chỉ thấy một con chim hạ cánh đậu lên trên một cành cây ngay bên cạnh, bỗng nhiên thấy cành cây co lại, trong nháy mắt hình thành một cái lồng giam! Máu tươi từ trên cành chảy xuống, làm cho đám hóa ở dưới càng lộ ra vẻ đẹp hơn.

    Trâu Mạc vừa đến gần những đám hoa này, đang định ngắt lấy một đóa thì thấy cảnh tượng này, lập tức rùng mình, vội vàng rời xa mấy mét!

    Phương Khải:

    -... Khả năng là người bình thường không thích hợp ở cái địa phương này...

    - Được rồi, Tiểu Mạc, ngươi định thế nào? Cưỡi pháp chu đi Hắc Giao thành sao?

    - Ta...

    Mặc dù Trâu Mạc rất muốn rời khỏi tòa thành thị này, nhưng đếm số tiền trong túi cũng không còn bao nhiêu, đành cúi đầu nói:

    - Vẫn đánh phải lưu lại thôi.

    - Phương tiên sinh định mở cửa hàng gì?

    Trâu Mạc vuốt vuốt ngón tay, xấu hổ nói:

    - Nếu như có thể, ta có thể ở trong tiệm Phương tiên sinh giúp một tay... Bây giờ ta cũng chỉ biết mỗi Phương tiên sinh mà thôi...

    Hắn nhìn những phòng ốc ở xung quanh có linh quang nhàn nhạt lưu chuyển, nói:

    - Với lại... Có cửa tiệm chắc là sẽ an toàn hơn rất nhiều...

    Trâu Mạc lớn tiếng nói:

    - Ta sẽ làm việc! Chỉ cần có ăn có ở là được!

    Nhìn Phương Khải không nói gì, Trâu Mạc vội vàng nói:

    - Nếu như Phương tiên sinh cảm thây yêu cầu quá cao, việc ăn ta tự giải quyết là được!

    - Ừm, mặc dù bây giờ còn chưa làm sinh ý... Nhưng trong tiệm sớm muộn gì cũng phải nhận người.

    Phương Khải xoa cằm, nói:

    - Vậy được rồi, bao ăn bao ở, giai đoạn đầu có khả năng là không có tiền lương.

    - Tạ ơn Phương tiên sinh! A.. Không phải, lão bản!

    Mặt mũi Trâu Mạc tràn đầy cảm động, vội vàng cúi người, nói:

    - Rất cảm tạ.

    Phương Khải tùy ý nói:

    - Vậy bây giờ đi tìm xem có chỗ thích hợp mở cửa hàng hay không.
     
    rocklina thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 232: Một mặt khác của Bán Biên thành
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    Nếu nhìn hoàn cảnh bên ngoài mà coi đó là diện mạo của cả toàn thành thị này thì rất sai.

    Tòa thành thị này cũng có xe thú, chỉ bất quá...

    Trước mặt là con cự khuyển màu đen to lớn vô cùng dữ tợn, trong mũi thở ra từng tiếng phì phì, miệng hơi mở, như là muốn nuốt cả người Phương Khải vào trong đó!

    - Vị bằng hữu này, định đi đến đâu?

    Một hán tử mặc áo ngắn ngồi trên xe cười nói.

    Phương Khải với Trâu Mạc ngồi lên xe:

    - Đi vào trong thành, tiện thể nói cho ta biết khu vực nào trong thành thị tương đối phồn hoa.

    - Lần đầu đến Bán Biên thành?

    Hán tử kia cười hắc hắc, nói:

    - Ngươi hỏi đúng người rồi.

    - Người ở bên ngoài, dường như là có chút hiểu lầm đối với tòa thành này.

    Hán tử mở miệng nói:

    - Kỳ thật là ta muốn nói, nơi đây, so với những cái quốc gia có thế lực thất thất bát bát kia thì tốt hơn nhiều! Mà trị an lại cũng không tệ!

    -... Ngươi nói nghiêm túc sao.

    Phương Khải vừa trải qua một khoảng thời gian, đúng là không còn gì để nói.

    - Hắc hắc... Thỉnh thoảng có một vài chỗ hở.

    Hán tử nhếch miệng cười nói:

    - Chẳng qua thì phần lớn thời gian vẫn là rất tốt.

    - Mặc dù tòa thành này có không ít khu vực phồn hoa, nhưng mấy chỗ phồn hoa nhất thì khu buôn bán nô lệ ở thành Bắc có thể tính là một chỗ! Còn ở khu thành Tây thì chủ yếu về đan dược, pháp khí, công quyết thậm chí một vài đồ vật ở trong di tích cũng có.

    Hán tử lái xe tiếp tục nói:

    - Khu từ thành Bắc đến thành Đông kia cũng không tệ.

    - Chẳng qua lợi hại nhất, vẫn là khu vực trung tâm, nghe nói ở nơi đó, mới là nơi tập trung các đại nhân vật! Ở địa phương này, Chân Hồ Cảnh cũng chỉ có thể xem như tu sĩ phổ thông!

    - Nghe nói?

    Phương Khải kinh ngạc nhìn hắn:

    - Ngươi còn chưa đi qua?

    - Ta sao có thể!

    Hán tử lái xe cười nói:

    - Nếu như không ai dẫn dắt, người bình thường đi vào nội thành một chuyến mất một ngàn Linh Tinh! Ta cũng không thừa tiền!

    - Một... Một ngàn?!

    Trâu Mạc tặc lưỡi nói:

    - Đây không phải là cướp tiền sao?

    - Đối với chúng ta mà nói thì đúng là như vậy.

    Hắn tử lái xe giải thích:

    - Chẳng qua nội thành Bán Biên thành mới chân chính là trung tâm toàn bộ thành thị, nghe nói ở đó, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể mua được, cho dù là chủ một nước, hoặc đầu một tên đại tu, thậm chí là bí thuật đã thất lạc mấy ngàn năm.

    - Đúng rồi...!

    Trâu Mạc chỉ vào thực vật ven đường, khiếp đảm nói:

    - Trong tòa thành đều là thực vật kiểu này sao.

    - Thực vật?

    Hán tử lái xe nhìn đám thực vật ven đường, giật mình nói:

    - Ngươi nói là thứ này? Không cần lo lắng, bình thường ko trêu chọc chúng nó thì chúng nó cũng chỉ săn một vài con thú nhỏ mà thôi, sẽ không chủ động công kích người, đây là một bộ phận phòng ngự của thành Bắc, các khu thành khác muốn nhìn thấy cũng không có!

    - Hử? Bọn chúng không gây tổn thương người sao?

    Trâu Mạc vô cùng kinh ngạc nhìn đám thực vật vừa mới ăn một con chim này.

    - Đương nhiên!

    Hán tử lái xe giới thiệu:

    - Bình thường thì Huyết Lung Mộc trong Bán Biên thành sẽ không tấn công người.

    Dứt lời hắn còn nhiệt tình dừng xe ở bên cạnh một gốc cây, đến gần đó rồi chạm vào những cành cây cùng với lá non:

    - Các ngươi xem, trước giờ chúng không tấn công người!

    Sau một khắc, chỉ thấy những chồi non điên cuồng quấn đến! Hắn lập tức bị quấn thành cái bánh chưng!

    - Thả ta ra ngoài! Mẹ ngươi! Thả lão tử ra ngoài!

    Hắn điên cuồng giãy dụa.

    - A------!

    - A----!

    Phương Khải:

    -...

    Trâu Mạc:

    -....

    Chỉ thấy đầu yêu thú kia dường như không nhịn được, quay đầu vồ một vuốt, hơn phân nửa cành cây đứt ra, lúc này hán tử lái xe mới thoát ra được.

    - Hô.. hô... Suýt nữa thì quên mất, gia hỏa này đói bụng thì sẽ hút máu... Chẳng qua bình thường thì cũng không chết người.

    Phương Khải:

    -....

    Trâu Mạc:

    -...

    Hán tử này tên là Vương Hiển, sắc mặt hắn lúc này không được tốt lắm:

    - Đây cmn đúng là thiệt thòi lớn rồi. Cám ơn a! Không thì hôm nay mắc mẹ nó bệnh thiếu máu.

    Vương Hiển sờ lên đầu con yêu thú, không nhịn được lại mắng tiếp một câu:

    - Mẹ nó! Tự nhiên bỏ rơi nhiệm vụ mà đi làm chuyện không đâu.

    Phương Khải phát hiện xa phu ở thế giới này không khác gì lái xe ở kiếp trước, đều là hay nói, cùng với một vài chuyện lý thú hay truyền ngôn của một vài đại nhân vật, cái gì cũng biết, làm cho hai người tương đối hiểu rõ về tòa thành thị này.

    Vương Hiển mang hai người đi lòng vòng ở gần nột thành, cuối cùng Phương Khải cũng tìm một nơi rồi xuống xe.

    Trước mặt là một loạt ngã rẽ, đường đi được lát bằng đá trắng bóng loáng, nghe nói là được làm bằng hoa tuyết đặc biệt ở Bán Biên thành, mặt tường dày đặc như tuyết trắng, hai cửa sổ thủy tinh được mở ra, nhìn cực kỳ hài hòa. Lưu lượng người ở đây không quá dày đặc, nhưng cũng không vắng vẻ, Phương Khải dừng lại vì hắn nhìn thấy một cửa hàng mặt đường có treo thông báo chuyển nhượng. Về phần vì sao Phương Khải không đi nội thành... Chẳng phải khách hàng ngoại thành muốn vào chơi trước hết phải mất một ngàn cho những thành vệ kia sao? Loại chuyện này Phương Khải sẽ không làm.

    Lão bản trong tiệm là một lão gia tử tóc trắng xóa, mặc áo bào tơ, nhìn tinh thần cũng không tệ.

    - Lão bản, cửa hàng này muốn sang tay sao?

    Phương Khải thuận miệng hỏi thăm một tiếng.

    Lão gia tử có vẻ hơi tức giận:

    - Mua nổi sao?

    Phương Khải vui vẻ:

    - Mua không nổi thì còn hỏi làm gì? Ba vạn Linh Tinh có đủ không?

    - Ba... Ba vạn?

    Trâu Mạc ở bên cạnh liền giật mình kêu lên!

    Lúc này lão gia tử mới ngẩng đầu lên:

    - Ba vạn Linh Tinh, đúng là có tiền, tiểu oa nhi, mang nhiều tiền trên người như vậy không an toàn đâu.

    - Nếu không thì ngươi bỏ ra thêm một vạn, lão phu cùng thế lực ở nơi này có chút quan hệ, đến lúc đó sẽ để bọn hắn chiếu cố ngươi một chút.

    Lão gia tử bật cười nói.

    Phương Khải nhún vai:

    - Cái gì mà chiếu cố cần một vạn Linh Tinh? Vẫn là thôi đi, có cửa hàng mặt đường là được rồi.

    - Trong thành này không an toàn!

    Lão gia tử thản nhiên nói.

    Phương Khải nhíu nhíu mày:

    - Lão gia tử, sao ngài phải lo lắng nhiều như vậy?

    - A! Tùy ngươi, người trẻ tuổi bây giờ đều có chút không biết điều.

    Lão gia tử lấy ra một tờ khế ước.

    - Lão già ta cũng không muốn nhiều, hai vạn tám, lấy Linh Tinh ra, ký giấy khế ước, cửa hàng chính là của ngươi.

    Phương Khải nhận tờ khế ước, thuận miệng hỏi một câu:

    - Lão gia tử, tiệm này trang trí cũng không tệ, bán làm gì?

    - Lão già ta đã già, cũng không còn sức mà coi cửa hàng, dứt khoát bán đi để sống yên ổn.

    Lão đầu tử lườm Phương Khải một cái, nhận Linh Tinh mà Phương Khải đưa, hai vạn tám, một viên cũng không thiếu.

    Nhìn người trẻ tuổi này đưa ra hai, ba vạn Linh Tinh mà mí mắt cũng không nháy một cái, lão gia tử hơi có chút kinh ngạc, chẳng qua cũng không nói nhiều:

    - Tối nay ta sẽ cho người thu nhập những thứ cần thiết, còn đâu để lại cho ngươi.

    - Ặc... Không cần để lại đâu,

    Phương Khải liếc nhìn cửa hàng này, là một cửa hàng pháp khí.

    -... Được rồi, được rồi!

    Lão đầu tử nhìn người trẻ tuổi kỳ quái trước mặt:

    - Tiệm này là của ngươi.

    Dứt lời liền thoải mái đi ra ngoài tiệm.

    - Mạc lão gia tử, hôm nay về sớm thế? Không coi cửa hàng sao?

    Một giọng nữ dễ thương truyền từ bên cạnh tới, thuận theo âm thanh nhìn lại, thì thấy đây là một cô nương ước chừng hai mươi tuổi, mặc váy áo màu đỏ.

    - Cửa hàng cũng bán rồi còn coi cái gì?

    Mạc lão đầu chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước.

    Nữ tử có chút kinh ngạc.

    - Lão già này có quan hệ rất tốt với cô sao?

    Phương Khải kỳ quái hỏi thăm.

    - Ngươi mới tới? Đừng nhìn khuôn mặt lão bản ấy mà đánh giá, bình thường Mạc lão gia tử vẫn rất tốt.

    - Tốt...?

    Phương Khải tràn đây nghi ngờ, nơi này? Tốt?

    - Các ngươi từ bên ngoài tới, hắn là đã nghe qua cái tên Mạc Thiên Hành đi!

    -...

    Trâu Mạc kinh hồn khiếp vía:

    - Đại tà tu hai trăm năm trước lừa giết hơn ngàn tu sĩ, chỉ vì tế luyện một đầu tà ma.

    - Cái gì mà đại tà tu?

    Nữ tử trừng mắt liếc hắn một cái:

    - Chuyện này ở trong Bán Biên thành cũng không tính là bí mật, nói cho các ngươi biết cũng chẳng sao.

    - Hai trăm năm trước, Phong gia ở Thần Tinh Hải Vực đã từng bắt cóc hơn một ngàn nam nữ tu sĩ sinh vào tháng âm năm âm, định bí mật tế luyện một đầu đại ma, kết quả là bi Mạc lão gia tử phá, thậm chí còn giết đến tận bí địa Phong gia, làm cho kế hoạch của Phong gia hỏng mất bảy tám phần, kết quả là Phong gia thế lớn, cùng các phe thế lực đổi trắng thay đen, bức cho Mạc lão gia tử cùng đường mạt lộ, đành phải trốn đến Bán Biên thành.

    - Nhìn các người cũng không phải người mất trí không ở được bên ngoài mới chạy đến Bán Biên thành.

    Nàng đánh giá hai người từ trên xuống dưới, lại bồi thêm một câu:

    - Đừng tưởng rằng bên ngoài ai cũng là người tốt!

    Phương Khải:

    -...
     
    rocklina thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 233: Internet mở ra, vây xem thông tin chim cánh cụt
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    - Cô nương, bên ngoài không nhất định là người tốt, chẳng lẽ ở trong này lại chính là người tốt?

    Phương Khải nhìn cô nương mặc trang phục màu đỏ, giày đen, ăn mặc gọn gàng, mở miệng nói.

    - Cô nương... Cô nhất định là người tốt rồi...

    Trâu Mạc ngại ngùng nói.

    - Người tốt gì?

    Cô nương áo đỏ trừng Trâu Mạc một cái, hừ lạnh nói:

    - Nghe cho kỹ! Người bản cô nương giết xếp đầy đồng, bạch cốt vứt đầy phòng, trước kia từng có người đắc tội bản cô nương, bản cô nương liền chém đầu hắn để làm cầu đá! Hai tên tiểu tử các ngươi, hừ hừ! Tốt nhất là khách khí với bản cô nương một chút!

    - Cô... Cô...!

    Trâu Mạc lập tức lùi lại sau mấy bước, sắc mắt trắng nhợt.

    - Hạnh ngộ, hạnh ngộ!

    Phương Khải chắp tay nói.

    - Vừa đúng tại hạ cũng có cái ngoại hiệu "Huyết thủ nhân đồ" Ninh...

    (D/g: Chắc Phương lão bản nói đây là Ninh Nghị ở Chúa Tế).

    - Ngại quá, lỡ miệng.

    Phương Khải lúng túng sờ lên cai mũi, thiếu chút nữa thì mang cả họ tên của Ninh thư sinh nói ra.

    -...

    Gưởng mặt cô nương áo đỏ co quắp một trận.

    Cô nương mặc áo đỏ này tên là Nguyễn Ngưng, hẳn là sau này sẽ là hàng xóm của Phương Khải trong một thời gian dài, nàng mở chính là một của hàng vật liệu luyện khí.

    Theo lời nói, đại đa số người ở Bán Biên thành đều là sinh ra ở nơi này, tỷ như là Nguyễn Ngưng.

    Đợi đến khi Mạc Thiên Hành phái người đem đồ đạc trong tiệm dọn đi, thì Phương Khải cũng với Trâu Mạc cũng tranh thủ dọn phòng.

    Cửa hàng này có hai tầng, cộng thêm kho hàng mà Mạc lão đầu cất giữ pháp khí, diện tích có thể sắp xếp khoảng mấy trăm máy tính.

    Ngày hôm sau Trâu Mạc đi ra khỏi phòng, dường như không dám tin vào mắt mình:

    - Lão bản... Cái này...!?

    - Hôm nay cửa hàng chúng ta sẽ khai trương ngày đầu tiên, đợi chút nữa ta sẽ viết quy định lên trên bảng đen, gắng làm tốt nhé.

    Phương Khải nhìn tên thiếu niên hơi thấp này, vỗ vỗ vai hắn.

    ---------------

    Lúc này ở trong tiệm cũ, mấy người Tố Thiên Cơ, Nạp Lan Hồng Vũ, Tống Thanh Phong, Khương Tiểu Nguyệt đều ngồi trên ghế salon, Nạp Lan Hồng Vũ vừa ăn mì tôm, vừa nói:

    - Gần đây Phương tiểu tử có chuyện gì sao? Đi ra ngoài lâu như vậy rồi mà không có tin tức.

    - Tiểu Nguyệt, đến chỗ tỷ tỷ ngồi này!

    Lam Yên thích thú đem tiểu la lỵ ôm trong ngực cùng ăn mì tôm:

    - Có phải lão bản nhà ngươi mất tích không? Sao lâu vậy rồi mà không có một chút tin tức?

    Nói đến thì gần đây Khương Tiểu Nguyệt rất vui vẻ, bời vì lúc trước là cuối tuần, bây giờ sắp đến thứ hai, có thể ăn một hộp mì tôm!

    - Ta làm sao biết được!

    Khương Tiểu Nguyệt quệt mồm, uống một ngụm nước mì tôm:

    - Ngọc đưa tin cũng không liên lạc được, không ở bên trong phạm vi, ai biết hắn đi đâu.

    - Mở chi nhánh thì mở chi nhánh, đến bây giờ trò chơi cũng không lên!

    Tố Thiên Cơ phàn nàn:

    - Counter-strike cũng không thấy người, tìm khắp cả các phòng.

    - Diablo cũng không lên!

    Nạp Lan Hồng Vũ nói:

    - Nói cái gì mà phải thông qua Ác Mộng mới có thể tiến vào Địa Ngục, lão phu cũng đã đánh tới Ác Mộng.

    ---------------

    Bán Biên thành.

    Trâu Mạc trợn mắt há mồm nhìn quy định trên bảng đen mà Phương Khải viết.

    - Thích thì chơi, không chơi thì lăn?

    Ở thành thị khác nhau, từ ngữ sử dụng cũng khác nhau, tỷ như ở thành thì có trật tự như Cửu Hoa, từ ngữ sử dụng sẽ tương đối nhã nhặn. Còn ở chỗ này thì càng thêm đơn giản trực tiếp.

    - Lão bản, viết thế này không sợ bị người phá tiệm à...?

    Trâu Mạc không còn gì để nói, mặc dù cảm thấy Phương tiên sinh này dường như không phải người bình thường, nhưng cái này cũng...

    - Có người phá tiệm thì ngươi liền hô.

    - Hô cái gì?

    - Hô có người đến gây chuyện a.

    Phương Khải duỗi lưng một cái, nhìn dưới lầu rộng rãi sáng sủa chứa gần trăm cái máy tính, nói:

    - Lão bản ta lên máy trước, nói đến đúng là lâu rồi chưa lên.

    Tiếp đó Phương Khải chỉ vào chữ viết trên bảng đen, Truyền Kỳ, kích hoạt một tháng 38 Linh Tinh, một tuần 10 Linh Tinh, cùng với 2 Linh Tinh một giờ, nói:

    - Nhỡ kỹ, một phân tiền cũng không thể thiếu, thích thì chơi, không chơi thì xéo, không cần nói nhảm với hắn.

    -...

    ------------------

    Thành Cửu Hoa.

    - MK! Trong tiệm lại có cái mới!

    Lâm Thiệu vừa lên máy, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một cái ô biểu tượng chim cánh cụt, hai mắt liền tỏa sáng:

    - Thông tin chim cánh cụt! Là miễn phí!

    - Miễn phí!

    Không ít người mới ăn xong mì tôm, đang chuẩn bị lên máy đều bu lại.

    Chỉ thấy Lâm Thiêu mở thông tin chim cánh cụt ra, trên màn hình dường như đang quét cái gì đó.

    "Thành lập số liệu..."

    "Đang đăng nhập..."

    Ngay sau đó là hướng dẫn tân thủ, thông qua hướng dẫn, mọi người nhìn thấy:

    - Cái thông tin chim cánh cụt này có thể tìm và tăng thêm hảo hữu ở thành thị khác?

    - Những thành thị khác...?

    Mọi người liếc nhìn nhau, lập tức lấy ngọc đưa tin ra:

    - Chúng ta dùng ngọc đưa tin là được rồi, dùng thứ này làm gì?

    - Thử một chút xem sao.

    Lúc này, mấy người Tống Thanh Phong, Tố Thiên cơ đều vây quanh phía sau để xem.

    Chỉ thấy Lâm Thiệu kích vào mục chọn thành thị, rất mau hiện ra:

    Thành Cửu Hoa.

    Thần Tinh Hải Vực.

    Hai cái lựa chọn.

    - Thần Tinh... Hải Vực?

    Lâm Thiệu không hiểu, quay đầu về phía sau nhìn lại:

    - Đây là nơi nào?

    Tố Thiên Cơ cũng không hiểu gì:

    - Danh tự này nghe thật kỳ quái.

    Diệp Tùng Đào bày tỏ:

    - Trong và ngoài Nam Hải cũng chưa từng nghe qua có cái nơi nào như thế, chắc là ở Bắc Hải? Đông Hải?

    Nạp Lan Hồng Vũ bày tỏ:

    - Lão phu cũng chưa từng nghe nói qua!

    Lâm Thiệu vội vàng ấn vào Thần Tinh Hải Vực, lúc này chỉ có một người: Phương đại lão bản.

    -...

    Lâm Thiệu vội vàng dựa theo hướng dẫn, thêm hảo hữu.

    Lúc này Phương Khải còn đang tìm hiểu xem cái thông tin chim cánh chụt này so với kiếp trước của mình có gì khác biệt, lập tức liền nghe được tiếng nhắc nhở thêm hảo hữu.

    Phương Khải xem xét: Lâm Thiệu?

    Thuận tay liền ấn đồng ý.

    - MK! Có liên lạc!

    Mọi người liền kinh hỉ.

    Thông tin chim cánh cụt chia làm sử dụng bàn phím và dùng giọng nói nhân vật đưa chữ vào, cái sau thì phải đeo mũ giả lập lên mới sử dụng được.

    Lúc này, Lâm Thiệu bắt đầu đọc:

    - Ngươi... Đang... Ở... Đâu...

    Rất nhanh, trên khung chát xuất hiện dòng chữ:

    - Ngươi đang ở đâu.

    - Thần Tinh Hải Vưc (mặt cười).

    Phương Khải thuận tay tăng thêm cái icon.

    - Thần Tinh Hải Vực?

    - A? Cái mặt tròn này là cái gì?

    - Nhìn ngu thật!

    Khương Tiểu Nguyệt chỉ vào màn hình, không ngừng cười khanh khách.

    - Hỏi hắn Thần Tinh Hải Vực là nơi nào!

    Tố Thiên Cơ ở phái sau hô.

    - Thần... Tinh... Hải... Vực... Là... Nơi... Nào...

    Lâm Thiệu vừa đọc, vừa nhìn chữ trên màn hình xuất hiện.

    - Ngươi không biết?

    Phương Khải thuận miệng nói:

    - Hẳn là Nạp Lan lão gia tử biết (mồ hôi lạnh).

    - Làm sao lão bản lại phát ra cái biểu cảm mặt tròn này!

    Khương Tiểu Nguyệt nói:

    - Ngươi có thể phát hay không!

    - Ta xem một chút...

    Lâm Thiệu tìm tìm, rất mau tìm thấy cột icon.

    - A! Nơi này có!

    Nhìn thấy bên trong có icon mặt cười, Khương Tiểu Nguyệt vỗ tay kêu lên.

    - Liền chọn cái này đi! Cái này ngu nhất!

    Lâm Thiệu đổ mồ hôi lạnh. Sau đó phát tin tức cho Phương Khải:

    - Bọn họ cũng không biết đó là nơi nào (mặt cười)(mặt cười)

    - Sư phụ, sư phụ! Cái mặt tròn này nhìn chơi hay!

    Phong Hoa với Duyệt Tâm đứng sau nhìn, thấy rất mới lạ.

    - Đợi chút nữa chúng ta cũng chơi!

    Đổng Thanh Ly nói,

    - Rốt cuộc là ngươi chạy đến nơi nào? Ngay cả ngọc đưa tin cực phẩm của lão gia tử cũng không đủ phạm vi!

    - Ta cũng không biết.

    Phương Khải bày tỏ:

    - Ta chỉ biết nơi này là Thần Tinh Hải Vực, Bán Biên thành, tu sĩ nhiều như chó, Nguyên Anh đi đầy đất.

    - Nguyên Anh...?

    Tất cả mọi người ngẩn ngơ.

    -... Viết nhầm, đánh sai chữ.
     
    rocklina thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 234: Thành lập Võng Du công hội
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    - Theo ý của Phương tiểu tử...

    Nạp Lan Hồng Vũ vuốt sợi râu, tổng kết lại:

    - Hắn bị vị tiền bối kia mang đi đến một nơi gọi là Bán Biên thành để mở chi nhánh, đại năng tu sĩ ở đó nhiều như mây?

    - Chẳng qua...

    Tố Thiên Cơ ngạc nhiên nói:

    - Nơi này, làm sao chúng ta lại chưa hề nghe qua?

    - Có lẽ...

    Tiết Đạo Luật lộ ra một ý nghĩ mà ngay chính bản thân mình cũng thấy ngạc nhiên:

    - Chỗ của Phương lão bản, căn bản là không ở trong phạm vi chúng ta biết?

    - Xa như vậy?

    Diệp Tiểu Diệp tặc lưỡi nói:

    - Làm sao lão bản có thể liên lạc được với chúng ta!

    - Hẳn là thủ đoạn của vị tiền bối kia!

    Diệp Tùng Đào nói:

    - Xem ra thủ đoạn truyền tin của vị tiền bối kia cao minh hơn rất nhiều so với thủ đoạn đưa tin của chúng ta.

    - Lão bản, bên đó thế nào, chơi vui không!

    Khương Tiểu Nguyệt hỏi thăm tin tức.

    - Tạm được! Bên này rất đặc biệt.

    - Lão bản, có thể mở trực tiếp cho chúng ta xem tiệm mới không!

    Đây là Đổng Thanh Ly.

    - Ta mới xem hướng dẫn, hình như có cái gì gọi là chức năng video, có thể nhìn thấy đối phương!

    Lâm Thiệu tìm một hồi, rất mau thì nhìn thấy cái nút camera.

    Bản thông tin chim cánh cụt của hệ thống chia làm thực cảnh video cùng với giả lập video, rất nhanh Phương Khải nhận được nhắc nhỏ: Lâm Thiệu muốn trò chuyện video với ngươi, có đồng ý hay không.

    - Mấy người này... Nhanh vậy đã thăm dò được rồi?

    Phương Khải có chút kinh ngạc, điểm kích đồng ý, chỉ thấy phía sau Lâm Thiêu, vây quanh một đám người, Khương Tiểu Nguyệt, Tống Thanh Phong, Nạp Lan Minh Tuyết, Tố Thiên Cơ..v..v

    - Đúng là lão bản!

    Khương Tiểu Nguyệt che miệng nhỏ, kinh hô một tiếng.

    - Như này cũng được sao!

    Lam Yên chỉ vào Phương Khải ngồi trước màn hình máy tính:

    - Mọi người xem, phía sau là tiệm mới phải không?

    - Hình như trong tiệm không có ai!

    Tố Thiên Cơ cũng chỉ vào sau lưng Phương Khải nói.

    - MK!

    Phương Khải nhìn đám người đang chỉ trỏ vào màn hình, có chút ngượng ngùng:

    - Nhiều người đứng xem như vậy?

    - Xem có phải ngươi bị mất tích hay thật không.

    Nạp Lan Minh Tuyết lạnh nhạt nói.

    - Thiếu chút nữa thì bị người ta lừa!

    Phương Khải làm như có chuyện thật:

    - Các ngươi không biết khi lão bản vưa mới tới thì nguy hiểm đến thế nào, ngồi một chuyến xe lậu, còn không thể xuống xe, may mà ta cơ trí!

    Song phương hàn huyên tràn đầy phấn khởi, Phương Khải còn kể về một vài kiến thức trên đường, tỷ như tên xa phu bị trói thành một bọc.

    - Ha ha ha...

    Khương Tiểu Nguyệt thiếu chút nữa thì cười bò trên mặt đật, nắm tay nhỏ đập trên mặt bàn:

    - Làm sao lại có người ngốc như vậy!

    - Người trong thành này vui như vậy sao?

    Đổng Thanh Ly cũng cảm thấy buồn cười.

    Đúng lúc này, Phương Khải nghe thấy Trâu Mạc hô một tiếng:

    - Lão bản! Có người đến thu tiền tháng!

    - Tiền tháng?

    Phương Khải nhướng mày:

    - Tiền tháng gì?

    - Các ngươi chơi trước! Tý nữa nói chuyện tiếp!

    Phương Khải còn tăng thêm cái icon vẫy tay.

    - Lão bản! Nhớ là mở trực tiếp cho chúng ta!

    Đổng Thanh Ly vẫn không quên.

    - Đúng đây! Ta muốn nhìn thành thị mới!

    Khương Tiểu Nguyệt tỏ ra hưng phấn.

    ---------------------------

    Lưu Tam là "Đại Tu" con đường này, chẳng qua ở trên con đường này, có một vài cửa hàng hắn không dám đến gõ cửa, tỉ như là cửa hàng trước kia chỗ Phương Khải.

    Chẳng qua nghe nói là Mạc Thiên Hành đã đem cửa hàng bán đi...

    - Lưu tiền bối! Tiệm này khẩu khí thật là lớn!

    Bên cạnh Lưu Tam là một thanh niên tu sĩ mặt rỗ.

    - Thu phí không thấp, xem ra cửa hàng này kinh doanh hàng tốt!

    Lưu Tam cười nhạo một tiếng, đi vào cửa hàng.

    - Ai là lão bản?

    - Là ta.

    Lúc này, Phương Khải mới đứng dậy từ chỗ ngồi.

    Lưu Tam liếc giá trên bảng đen của Phương Khải:

    - Tiểu tử, mới tới?

    - Làm sao vậy?

    - Biết Hồng Lâm Dược Phường không?

    Lưu Tam ngạo nghễ nói:

    - Bỉ nhân là thủ hạ làm việc cho Hứa Bưu, lấy thu nhập cửa hàng này của ngươi, một tháng ba ngàn Linh Tinh, chúng tam đảm bảo ngươi sống yên ổn trong thành này!

    Phương Khải nhìn Trâu Mạc một chút, phát hiện ra Trâu Mạc cũng ngẩn ngơ.

    Đây không phải là thu phí bảo hộ sao?

    Phương Khải bật cười:

    - Thật xin lỗi, chúng ta sống rất yên ổn, không cần ngươi bảo đảm.

    Lưu Tam cười một cách kỳ lạ:

    - Trong thành này... Cũng không an toàn, lão bản ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?

    - Thật sao?

    Phương Khải nhíu mày, đây là lần thứ hai hắn nghe được câu này, lần đầu tiên là Mạc Thiên Hành nói, hắn nhún vai:

    - Ta cảm thấy rất an toàn.

    - Lưu tiền bối, tiểu tử này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Để cho ta...

    Tên thanh niên mặt rỗ kia nhất thời không ngồi yên được nữa, nhưng rất nhanh liền bị Lưu Tam giữ lại:

    - Hòa khí sinh tài, không hiểu sao?

    Lưu Tam cười như là không cười:

    - Nếu như sau này ngươi lại tìm chúng ta, thì cũng không có cái giá này!

    - Thật sao?

    - Lão bản có thể chờ xem.

    Lưu Tam cười hắc hắc, quay người rời đi.

    -...

    Phương Khải nhìn hai người rời đi, không còn gì để nói.

    Lúc này, Nguyễn Ngưng ở cửa hàng sát vách chạy ra, liếc nhìn vào trong tiệm Phương Khải, kỳ quái nói:

    - Làm sao những người này lại giận đùng đùng bỏ đi?

    - Bọn hắn đến thu tiền tháng, lão bản không cho... Cho nên...

    Trâu Mạc thấp thỏm nói.

    - Cho nên đem người đuổi đi?

    Nguyễn Ngưng cô nương buồn bực:

    - Ngươi có biết là ngươi mới tới nơi này hay không, đắc tội với người thì rất phiền phức!

    - Có cái gì mà phiền phức, đánh một trận là được!

    Phương Khải xem thường, huống chi hầu bao mình cũng chẳng giàu có, nếu không phải hỏi Vương Hiền về giá cả cửa hàng này phù hợp, thì hắn cũng chẳng mua cửa hàng ở chỗ này:

    - Bản lão bản kiếm tiền, dựa vào cái gì phải cho người khác.

    Nguyễn Ngưng:

    -... Đúng là một tên đầu gỗ!

    - Nếu như các ngươi không muốn giao tiền, cũng có thể tìm một thế lực để gia nhập.

    Nguyễn Ngưng nhắc nhở hai người:

    - Ở trong tòa thành này, một mình ngươi khẳng định là không làm được lâu dài, ngươi cũng không phải là cao thủ vô địch thiên hạ gì.

    - Như vậy à...

    Phương Khải sờ cằm, gật đầu nói.

    - Cảm thấy đúng là cần có cái thế lực.

    Nguyễn Ngưng cảm thấy trẻ con dễ dậy, gật đầu nói:

    - Đừng tưởng rằng cái này không cần tiền, Bàn Giao Phủ được thiết lập ở bên trong nội thành, trừ khi ngươi trực tiếp tìm tới cửa những thế lực này, không thì chỉ có thể đến Bàn Giao Phủ đăng ký, bởi vì tất cả thế lực ở bản thành đều phải đến Bàn Giao Phủ để ghi danh cùng với huy hiệu.

    - Như vậy sao...

    Phương Khải suy tư lẩm bẩm:

    - Thế lực mới phải đi Bàn Giao Phủ ghi danh sao?

    - Tiểu Mạc! Đi với ta đến Bàn Giao Phủ một chuyến!

    Phương Khải hô.

    - A...! Được!

    Tên thiếu niên có chút ngây thơ này vội vàng phản ứng lại.

    - Cuối cùng cũng thông suốt!

    Nguyễn Ngưng ôm ngực thở ra một ngụm trọc khí, nhìn về Phương Khải đang tiến về nội thành, cuối cùng cũng thở dài một hơi.

    Đơi đến khi lấy lại tinh thần, nhìn thoáng một chút về của hàng Phương Khải, thiếu chút nữa thì giận điên lên:

    - Này, ngươi không trông tiệm a! Còn muốn lão nương trông họ sao!!!???

    Người đã sớm đi không còn hình bóng.

    Trên đường.

    Trâu Mạc ngây ngốc mở miệng nói:

    - Lão bản, ngươi định gia nhập thế lực nào?

    - Gia nhập?

    Phương Khải khoát tay nói:

    - Làm sao phải gia nhập người khác? Minh thành lập một cái chẳng phải tốt sao?

    - Mình thành lập?

    Trâu Mạc choáng váng!

    - Đúng vậy...

    Bàn Giao Phủ.

    Một trung niên ăn mặc lộng lẫy nhìn văn kiện mà Phương Khải đưa:

    - Nghịch Thiên Võng Du công hội?!

    Vẻ mặt của tất cả mọi người như là gặp quỷ:

    -!!??
     
    rocklina thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)