Dị Giới  Khoa Huyễn Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Nghịch Thủy Chi Diệp

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 225: Pháp khí kiểu mới sắp sinh ra
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    - Cái làm chậm này... Thật kỳ quái?

    Đúng lúc này, Nạp Lan Hồng Vũ nhíu mày.

    - Làm sao mà kỳ quái?

    Mấy người Quân Dương Tử rất quan tâm tới trang bị này.

    - Dường như cỗ lực lượng này vẫn luôn tồn tại trong thân thể ta, giống như là tản bộ quanh thân, lão phu làm thế nào cũng không tìm thấy nó! Càng không có biện pháp khu trừ nó!

    Nạp Lan Hồng Vũ nói:

    - Mãi cho đến lúc nó tự tiêu tán.

    - Không cách nào khu trừ?

    Lam Mặc không tin, nói:

    - Khẳng định là do võ giả các ngươi ít biện pháp, để cho ta tới thử một chút!

    Lần này hắn không làm mình bị thương mà dùng kích đập lên cánh tay mình một cái.

    Hắn phát hiện, chỉ đầu kích mới có hiệu quả làm chậm, sau khi cầm chuôi kích này, chỉ cần đầu kích đụng phải người, vô luận có bị thương hay không đều sẽ bị cỗ lực lượng này chảy vào.

    Một cỗ lực lượng cực kỳ cổ quái truyền vào trong cơ thể hắn!

    Giống như là một loại nguyền rủa nào đó.

    Hắn thử hoạt động thân thể một chút, lập tức phát hiện ra thân thể mình cũng trở lên ngưng trệ rất nhiều.

    - Cảm giác như thế nào?

    - Cảm... Giác... Rất... Cổ... Quái...

    Âm thanh của Lam Mạc như miệng bị dán lại, hắn cảm thấy linh khí trong thể nội cùng với loại lực lượng này như hai đường thẳng song song, bất kể thế nào cũng không thể chạm tới! Cho dù hắn có thể cảm nhận được cỗ lực lượng này không mạnh.

    Trong nháy mắt, cơ thể hắn bộc phát linh khí vô cùng cường đại! Linh khi lưu động kịch liệt trong thể nội, cũng đồng thời khiến cho tốc độ bản thân hắn trở nên cực nhanh!

    - Thanh Hư Ấn! Giải!

    Râu tóc Lam Mặc đều dựng lên, trong mắt bộc phát ra một đạo tinh quang, quát lớn một tiếng!

    - Như thế nào?

    Nạp Lan Hồng Vũ hỏi lần nữa.

    Lam Mặc thở ra một ngụm trọc khí:

    - Không được, chỉ có thể bạo lực bài trừ, rất tốn sức!

    Nạp Lan Hồng Vũ cười ha ha nói:

    - Biết tại sao lão phu lại lấy cái này ra không?

    Hắn chỉ vào Tam Xoa Kích ám kim trong tay Lam Mặc, nói:

    - Vô luận là Ma Thần hay quái vật bình thường, chỉ cần đâm một cái, đều có thể trúng chiêu! Theo cách nói ở nơi đó, đây là cấp bậc Truyền Kỳ!

    Bộ Xa lựa chọn là một cái mũ gia tăng kỹ năng của Đức Lỗ Y, có kỹ năng tự chữa trị cùng với tụ khí. Kỹ năng tụ khí là Hỏa Phong Bạo, là kỹ năng cấp thấp của Đức Lỗ Y.

    Đây cũng là trang bị hoàng kim giá trị nhất mà hắn có thể tìm thấy.

    Còn ở bên này, Vương Thái cũng cầm lên pháp trượng của mình, là một cây đoản trượng được chế tạo không biết bằng loại gỗ nào.

    Dường như vừa cầm được cây pháp trượng này, Vương Thái lập tức bừng bừng chạy ra cửa, trong miệng ngâm nga, rất nhanh thì thấy phiến đá lát đường bị nứt ra, sau đó trước người hắn ngưng tụ thành một đầu quái vật cao 2m.

    - Thổ Thạch Ma?

    Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn ra ngoài cửa.

    - MK!

    Chỉ thấy Bộ Xa cũng xông ra cửa tiệm:

    - Nhìn Hỏa Phong Bạo của ta!

    Dứt lời liền nhấc tay, mấy đạo Hỏa Xà uốn lượn dọc theo mặt đất dưới chân lao ra! Rất nhanh, trước người liền xuất hiện một mảng lửa lớn.

    - Đều quá yếu, quá yếu!

    Tống Thanh Phong lập tức tiến đến trước người Thổ Thạch Ma:

    - Xem Thánh Linh kiếm pháp của bản thiếu! Nhất Kiếm! Nhị Kiếm! Tam Kiếm...

    Theo kiếm pháp của hắn, quanh thân Thổ Thạch Ma hiện ra những vết chém cực sâu!

    - Làm sao ngươi lại học được Thánh Linh kiếm pháp?

    Không ít tu sĩ mơ hồ.

    - Mấy tập Phong Vân gần đây, Bộ Kinh Vân đã đạt được Thánh Linh kiếm phổ!

    Tống Thanh Phong tiếp tục thi triển kiếm pháp tinh diệu.

    - Xem ta, xem ta!

    Khương Tiểu Nguyệt thấy có náo nhiệt cũng góp vui, lập tức từ trong tiệm chui ra, cầm trong tay một thanh kiếm gỗ, quát một tiếng:

    - Ngự Kiếm Thuật!

    Kiếm gỗ lập tức hóa thành một đạo kiếm ảnh đâm vào đỉnh đầu Thổ Thạch Ma!

    Grac..! Grac..!

    Trong ngọn lửa, Thổ Thanh Ma sau khi trải qua tàn phá liền sụp đổ trên mặt đất!

    Vương Thái nhìn thạch ma mới được triệu hoán không đến mười giây liền bị miểu sát:

    -...

    - Cũng không thể sánh bằng Tam Xoa Kích của lão phu!

    Nạp Lan Hồng Vũ lắc tay một cái, một thanh Tam Xoa Kích nặng nề lập tức được hắn vung vẩy đầy mạnh mẽ.

    - Các ngươi được rồi!

    Mặt Phương Khải đen lên, nhìn con đường mấp mô:

    - Thêm chút nữa thì cả con đường cũng bị các ngươi làm cho sụp đổ!

    - Nhanh! Để lão phu hảo hảo nghiên cứu một chút!

    Mấy tên luyện khí đại sư như Quân Dương Tử, Thiên Phong Tử, Đoán Bất Di lập tức cảm thấy bỏng mắt, mặc dù những thứ này... Hẳn có thể gọi là pháp khí đi... Cũng không có uy lực lớn hơn pháp khí mà bọn hắn luyện chế ra, thậm chí là trường kích của Nạp Lan Hồng Vũ kia cũng chỉ có thể coi là một món vũ khí cực phẩm cho đám tu sĩ có tu vi không cao sử dụng, đối với bọn hắn mà nói thì uy lực chưa đáng kể, nhưng thuộc tính trong đó thì lại là cực kỳ lợi hại!

    Tỷ như làm chậm, giảm bớt phòng ngự của mục tiêu, cùng tự chữa trị... vân vân.

    Mà có một vài thuộc tính mặc dù chẳng ra sao, nhưng được cái là độc đáo! Có thể bổ khuyết một vài chỗ trống trên phương diện luyện khí.

    - Chẳng qua..

    Nạp Lan Hồng Vũ vẫn nhăn chặt lông mày, kéo Quân Dương Tử qua nói nhỏ:

    - Những vật này, nếu quả thật có thể phỏng chế như ngươi nói... Vậy tính an toàn có phải không lớn hay không...?

    Nhìn những vật này, làm chủ một đại thế gia, việc phải suy tính tất nhiên cũng phải nhiều hơn, thí dụ như... Để cho phe đối nghịch phỏng chế ra?

    Đây tuyệt đối là không thể được!

    - Cũng không nên quá coi thường những lão gia hỏa chúng ta.

    Quân Dương Tử chỉ vào cây kích cười nói:

    - Lão phu đã nghiên cứu qua, bên trên những vật này, chỉ có một chút phù văn xem như là cao thâm, nhưng cũng không thực hiện bao nhiêu biện pháp bảo hộ...

    - Nhắc tới thì cũng đúng, một cái thế giới sắp bị hủy diệt, còn để ý đến những cái đấy làm gì?

    Quân Dương Tử nói:

    - Đương nhiên, chọn tài liệu, tính chất, các trình tự phụ tố, đều đủ cho đa số các tu sĩ nghiên cứu rất lâu, thậm chỉ cả một đời cũng khó mà có thể nhập môn.

    - Vậy mà ngươi còn có thể lấy được thành quả?

    Nạp Lan Hồng Vũ tối sầm mặt.

    Quân Dương Tử bật cười nói:

    - Ngươi cho rằng tiểu tử Hạo Nhiên kia ở trong Diablo lâu như vậy là làm gì?

    - Làm gì?

    - Thỉnh giáo bọn hắn về rèn đúc cùng với phụ ma cơ sở!

    Quân Dương Tử nói:

    - Chỉ có nhập môn, mới có thể chân chính hiểu rõ những vật này! Nếu không, ngươi có thông minh thế nào, cũng không thể nhập môn được!

    Nhập môn! Phải! Chơi trò chơi, ai quy định là không thể học ở bên trong đấy những cái khác!

    Nạp Lan Hồng Vũ:

    -....

    - Về sau thì Vô Vi Đạo Minh chúng ta sẽ còn khắc dấu trận pháp chuyên môn, để phòng ngừa thế lực khác phân tích phỏng chế những vật này, luyện khí sư tham dự luyện khí chẳng những phải là hạch tâm của các phái, còn phải ký tên vào cao đẳng khế ước, lão phu đã làm nghề này mấy trăm năm, làm sao lại có thể sơ hở được chứ?

    Quân Dương Tử sờ râu, có chút cao thâm mạc trác nói:

    - Hiện tại lão phu dám buông ra những lời này, chỉ cần lão bản không tự mình nhúng tay, ai cũng đừng nghĩ phỏng chế ra!

    Hai người nở nụ cười hiểu ý.

    Quân Dương Tử khẽ gật đầu, lập tức hướng về Lam Mặc nói:

    - Sư huynh, có thể triệu tập chư vị luyện khí đại sư!

    - Kết hợp cơ quan, phù văn cùng với trận khí, pháp khí mới sẽ mạnh bao nhiêu, lão phu liền rửa mắt đợi!

    Nạp Lan Hồng Vũ cười nói.
     
    bachcusy and rocklina like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 226: Truyền Kỳ sắp xuất thế cùng đại lão tu chân chơi phụ ma
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    Truyền Kỳ: Tên tiếng anh là The Legend of Mir 2.

    -----------------

    Lúc này, ở tổng bộ Vô Vi Đạo Minh.

    Bên trong phòng chuyên dụng để luyện khí của Quân Dương Tử, dường như toàn bộ luyện khí sư quan trọng nhất của Lưu Vân Đạo Cung, Vân Hải Tông đều tập trung ở đây, thần sắc nghiêm nghị!

    Bởi vì việc này quan hệ đến vận mệnh của toàn bộ Vô Vi Đạo Minh thậm chí là toàn bộ Đại Tấn sau này!

    Trung tâm phòng luyện khí là một trận bàn bát quái màu đồng cổ to lớn, trên đó lộ ra một tia linh quang màu lam nhạt, bên trong lam quang có một mặt kính hình tròn.

    - Chư vị, mời xem!

    Quân Dương Tử mở miệng, có chút tự hào nói:

    - Đây chính là Thiên La Tâm Kính của Lam Diễn Tông chúng ta, kính này vô cùng thần diệu, không những có thể chiếu ra bất kỳ loại huyễn tượng nào, lại còn có thể trợ giúp luyện khí sư chúng ta phân tích các loại tài liệu trong pháp khí.

    - Linh lực thôi động càng mạnh thì uy năng của vật này càng lớn!

    Quân Dương Tử mở miệng nói:

    - Chư vị, xin dựa theo phân phó của ta, đứng theo các quái vị.

    - Hạo Nhiên, trước lấy đạn của súng ngắm.

    Lý Hạo Nhiên đứng bên cạnh nhẹ gật đầu, đem một viên đạn lớn hơn không ít viên khác đưa cho Quân Dương Tử.

    Chỉ thấy Quân Dương Tử lấy ra một thanh đao khắc, hội tụ linh lực, nhất thời trên đoản đao có linh quang lưu chuyển, nhẹ nhàng gọt một cái, một đầu viên đạn liền rơi xuống đất.

    Tay trái vung lên, chỉ thấy một cái đỉnh ba chân bằng đồng rơi vào giữa trận đồ, ngay sau đó Quân Dương Tử đem bột trong viên đạn đổ vào trong đỉnh.

    - Mời chư vị rót linh lực vào theo thứ tự! Cấn vị! Chấn vị!...

    -... Kế tiếp là pháp trượng.

    ------------------------

    Khoảng cách đến ngày kết thúc nhiệm vụ tạo dựng Internet đã chỉ còn hơn mười ngày.

    - Tiểu Nguyệt a....

    Từ trước đến nay, cửa hàng Phương Khải luôn đóng của lúc 12h, nhìn đám người đi ra khỏi tiệm, Phương Khải mở miệng nói:

    - Lão bản ta muốn xa nhà một chuyến.

    - Đi xa nhà?

    Khương Tiểu Nguyệt nhíu đôi lông mi cong vút lại:

    - Không phải lần trước đi kinh sư cũng rất xa...?

    Phương Khải nói:

    - Khả năng là xa hơn lần trước rất nhiều.

    - Muốn đi ra ngoài bao lâu? Lúc nào trở về?

    - Ta cũng không biết, chẳng quá chắc là cũng sẽ không quá lâu.

    Phương Khải xoay người lại, vỗ vỗ vào cái đầu cảu nàng:

    - Có thể coi cửa hàng không?

    - Hừ!

    Khương Tiểu Nguyệt ngoảnh đầu đi hướng khác:

    - Không phải lúc trước còn nói không cần bản công chúa trông tiệm, chỉ cần giặt quần áo, nấu cơm, thu ngân là được rồi hay sao?

    - Không, sau khi lão bản đi, ngươi sẽ được chơi trò chơi!

    - A-----!

    Khương Tiểu Nguyệt hét lên tại chỗ, lập tức biểu hiện:

    - Có thể trông cửa hàng!

    Phương Khải nhẹ gật đầu:

    - Đã như vậy, chờ sau khi lão bản đi, ngươi có thể chọn hai trò chơi mình thích, ban ngày, đặc biệt là buổi sáng, thì ít chơi một chút, buổi tối ít người thì có thể chơi nhiều.

    - Biết----!

    Khương Tiểu Nguyệt hưng phấn nói:

    - Lão bản cứ yên tâm đi ra ngoài! Bản công chúa nhất định sẽ trông nom tốt tiểu điếm này! Có người nháo sự, sẽ ném ra hết!

    - Nháo sự a....?

    Phương Khải nhìn bên ngoài một chút:

    - Vị tiền bối kia sẽ tọa trấn nơi này, ngươi cũng không cần quan tâm nhiều, có người nháo sự chỉ cần hô một tiếng.

    Phương Khải liếc nhìn bảng hệ thống:

    - Bây giờ cho dù là trong tiệm hay ngoài tiệm, gây chuyện lập tức dùng Lôi phạt!

    - Ngoài ra...

    Phương Khải nhìn tủ âm tường nói:

    - Tiền lương của ngươi là mỗi thứ 2 phần đồ ăn, hoặc là mỗi tháng 15 Linh Tinh, ngoại trừ lạt điều.

    - Chẳng những có thể chơi trò chơi, hơn nữa còn có thể ăn đồ ăn vặt?

    Khương Tiểu Nguyệt mở to hai mắt, mặt mũi tràn đẩy vẻ không thể tin được nhìn tên lão bản lòng dạ hiểm độc này, chẳng lẽ hôm nay đổi tính?

    Phương Khải nhún vai, hắn thấy, mặc dù mọi chuyện trong tiệm rất đơn giản, nhưng nhân viên quy củ có thể yên tâm khi hắn đi xa nhà đúng là không dễ tìm, thoáng tăng thêm một chút đãi ngộ cũng không có gì.

    Dù sao thì hiện tại...

    Hắn nhìn đống lớn Linh Tinh trong pháp khí chưa đồ:

    -.... Tiền cũng nhiều, đủ.

    Đúng lúc này, hệ thống lần nữa vang lên.

    " Xét thấy ký chủ đã bắt đầu hoạch định, đồng thời dự định bắt đầu nhiệm vụ internet, dẫn đến mở ra nhiệm vụ kèm theo.

    Nhiệm vụ kèm theo một: Cửa hàng.

    Nhiệm vụ yêu cầu: Cừa hàng không được ở vị trí vắng vẻ, cần thiết lập ở thành thị có mật độ nhân khẩu không thấp, mặt tiền cửa hàng sạch sẽ gọn gàng, không gian phải dung nạp được 100 máy tính trở lên

    Phần thưởng: Game online Truyền Kỳ bản remake giả lập hiện thực ( Vì tiệm mới nên đây là trò chơi duy nhất, những cái khác sau 3 tháng mới có)

    Nhiệm vụ thuyết minh: Thời đại internet cần náo nhiệt.

    Nhiệm vụ kèm theo hai: Lắng nghe âm thanh phồn hoa ở một nơi khác.

    Nhiệm vụ yêu cầu: Đem khu vực truyền tống cùng khu vực cũ kết nối với nhau.

    Phần thưởng: Chinh cánh cụt truyền tin bản remake (Phương Khải nhìn thấy bên cạnh còn có biểu tượng chim cánh cụt...)

    Nhiệm vụ thuyết minh: Internet làm cho cả thế giới liên kết."

    - Truyền kỳ....?! Chim cánh cụt?!

    Bộ mặt Phương Khải không ngừng run rẩy:

    - Ngươi nghiêm túc sao?

    "Nhiệm vụ kèm theo ba: Niềm vui cuối cùng.

    Nhiệm vụ yêu cầu: Cùng các bằng hữu ra ngoài một ngày, có khả năng một thời gian dài ngươi không gặp được bọn hắn.

    Phần thưởng: Kèm theo chim cánh cụt truyền tin: Không gian của ta bản remake.

    Nhiệm vụ thuyết minh: Ngươi không nhìn lầm."

    Phương Khải:

    -... Cái tên có thể đừng lấy thương cảm như vậy được không? Ta cmn không phải là không trở lại!

    ------------------

    - Rất nhiều thứ chỉ làm tốt ở bề ngoài...

    Quân Dương Tử cau mày:

    - Chẳng qua mấy cái phụ ma nhanh nhẹn, lực lượng thì cũng không có vấn đề.

    Mấy người Quân Dương Tử vuốt râu, nhìn một cây gậy gỗ bình thường trước mặt:

    - Xem ra những món đồ cơ bản này không phải là quá khó.

    Chỉ thấy ngón tay của Quân Dương Tử ngưng thực một luồng linh lực cực kỳ rõ rệt, tô tô vẽ vẽ ở giữa không trung, linh lực màu lam nhạt lưu chuyển trên không trung, hóa thành rất nhiều ký tự kỳ dị, giống như là phù triện, nhưng lại so với cách viết phù triện có chênh lệch không nhỏ.

    - Đi!

    Quân Dương Tử khẽ quát một tiếng, chỉ thấy hàng ký tự chỉnh tề này đánh vào cây gậy gỗ, phí trên gậy gỗ, liền in xuống một mảng chữ viết màu lam.

    Cầm gậy gỗ lên, Quân Dương Tử nói:

    - Mời mọi người xem, đây là vũ khí phụ ma đơn giản nhất có phụ tố là lực lượng, theo ta được biết, chế tác loại phù văn này tổng cộng chia làm 2 phần, thứ nhất là khắc dấu thuộc tính cơ bản, bình thường đều là một vài thuộc tính cơ sở gọi là tiền tố, mà chúng ta bám vào như này gọi là hậu tố.

    Mặc dù không nhìn thấy thuộc tính, nhưng rõ ràng Quân Dương Tử cùng với Lý Hạo Nhiên đã nhiên cứu cái này rất kỹ:

    - Ta có thể nói với chư vị, cái này gia tăng thuộc tính lực lượng là khoảng 10-15, phụ tố tên là Cự Nhân, là lão phu căn cứ vào cây tam xoa kích viết ra.

    - Nói cách khác, cái trang bị ma pháp này, có thể gọi là "Cây gỗ Cự Nhân".

    - Bình thường thì phụ ma thế này, đối với người mới học mà nói, cần đủ loại vật liệu cùng chăm chú khắc họa mới có thể thành công.

    Quân Dương Tử nói:

    - Nhưng bằng vào linh lực của chúng ta mà nói, chỉ cần điều khiển tốt ngưng thực linh lực, ổn định ở bên trong khí cụ là đủ rồi.

    - Nói cách khác, là thành công sao?

    - Ha ha ha ha!

    - Cuối cùng cũng có chút thành tựu rồi!

    Bên trong phòng luyện khí, nhất thời vang lên tiếng reo hò và cười to.
     
    rocklina thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 227: Xe thần Thu Danh Sơn mang bay!
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    - Lão bản muốn đi xa?

    Bên trong khu nghỉ ngơi, mấy người Tống Thanh Phong, Nạp Lan Minh Tuyết, Tố Thiên Cơ, thậm chí là những đại lão Lam Mặc, Diệp Tùng Đào ngồi vây quanh khay trà, trong tay bưng bát mì tôm, vừa ăn vừa tán gẫu, câu được câu không.

    Cũng không biết là ai hỏi câu này, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về Phương Khải đang bưng bát mì đi tới.

    - Bao giờ? Làm sao lại muốn đi xa?

    Từ Tử Hinh kỳ quái nhìn Phương Khải, cô nương áo tím này là nhóm người chơi đầu tiên, ở trong tiệm lâu như vậy rồi, đúng là không nghĩ tới một tên trạch nam suốt ngày ở trong tiệm chơi trò chơi bỗng nhiên lại đi xa.

    - Khải tử, định đi đâu?

    Vương Thái cũng nhìn hắn đầy kỳ quái, hắn cùng Phương Khải quen biết đã lâu, cũng chưa bao giờ nghe thấy Phương Khải đi xa, lần trước đi kinh sư chỉ sợ đã là lần xa nhất rồi.

    - Đang ở trong tiệm tốt, đi ra ngoài làm gì?

    Nạp Lan Hồng Vũ cũng cảm thấy ngờ vực.

    Phương Khải nhún vai một cái, nói:

    - Mở chi nhánh, sinh ý bản điếm tốt như vậy, không phải là thời điểm mở chi nhánh hay sao?

    - Mở chi nhánh?

    Cơ Du hưng phấn nói:

    - Đi kinh sư mở sao?

    - Từ kinh sư đi đến đây chẳng mất bao lâu.

    Phương Khải mở miệng nói:

    - Về sau các ngươi thuần thục Ngự Kiếm Thuật thì sẽ càng nhanh, ta chạy đến đấy mở chi nhánh làm gì?

    Cơ Du:

    -...

    - Lão bản nếu đã ra ngoài, hay là đi Vân Hải Tông chúng ta ngồi một chút!

    Diệp Tiểu Diệp phàn nàn.

    - Nếu không thì chúng ta đưa tiễn lão bản đi.

    Từ Tử Hinh đề nghị.

    - Không cần.

    Phương Khải khoát tay nói:

    - Lập tức dùng Ngự Kiếm Thuật đi.

    - Cũng không nên xem nhẹ chúng ta!

    Từ Tử Hinh không vui, nói:

    - Ta cũng biết ngự kiếm phi hành!

    - Ta cũng biết!

    Tống Thanh Phong nói:

    Nạp Lan Minh Tuyết vẫn bình tĩnh như trước:

    - Ta cũng biết!

    Khương Tiểu Nguyệt đắc ý nói:

    - Ta cũng biết!

    Tiếp đó là bị Phương Khải cốc đầu nói:

    - Ngươi trông nhà!

    Mặc kệ Khương Tiểu Nguyệt buồn bực một mình, Phương Khải nhìn về phía mọi người:

    - Đều học rồi? Sẽ không từ trên trời rơi xuống chứ?

    - Làm sao có thể?

    Từ Tử Hinh lườm hắn một cái, vừa vặn ăn xong mì tôm, đi ra ngoài cửa tiệm:

    - Nhìn kỹ!

    Chỉ thấy nàng vận kiếm quyết, trong miệng lẩm bẩm, một thanh phi kiếm liền xoat tròn bay lên không trung, sau đố nằm ổn định dưới chân nàng.

    - Đây đã là cái gì?

    An Thành bước ra khỏi cửa lớn, vận kiếm quyết, trực tiếp đạp lên thân kiếm bay đi, hắn bay ngang mái hiên, phi hành ở tầng thấp.

    Làm thiếu thành chủ, tất nhiên là hắn biết bay cao hơn sẽ bị cấm chế trên trời đánh xuống.

    An Hổ Uy thấy vậy liền phiền muộn, đi ra ngoài quát mắng:

    - Quay về không đem tiểu tử ngươi giam lại là không được, cố tình vi phạm!

    Trong thành Cửu Hoa là không được phi hành.

    Mặt Phương Khải cứng đờ, không nghĩ tới đại đa số mọi người đã học xong ngự kiếm phi hành, lại còn khoe khoang. Vung tay lên, cửa tiệm mở ra, Phương Khải trực tiếp đạp kiếm bay ra ngoài:

    - Có bản lĩnh thì đuổi theo!

    - MK! Có bản lĩnh đừng chạy!

    Tống Thanh Phong còn chưa được thành thục, giẫm lên kiếm bay ra ngoài tý thì đụng vào bức tường ở đối diện.

    - Nạp Lan tiểu thư! Đi đi! Chúng ta cũng đi!

    Lam Yên cảm thấy hưng phấn, hai người đồng thời ngự kiếm ra ngoài.

    Không đến một lúc, chỉ thấy trong tiệm từng đạp thân ảnh đạp kiếm bay ra ngoài, những bóng người này có tốc độ cực nhanh, không đến một lúc đã đuổi theo phía sau Phương Khải.

    Trong tiệm, sắc mặt An Hổ Uy đen kịt một màu.

    - Được rồi, An huynh! Để bọn hắn chơi đùa một chút đi!

    Âu Dương Chấn bật cười, vỗ vỗ bả vai An Hổ Uy.

    Trên đường phố thành Cửu Hoa, lập tức thấy được từng đạo kiếm ảnh mang theo linh quang lướt qua bầu trời, vô luận là tu sĩ hay là võ giả đểu nhao nhao ngẩng đầu lên!

    - Đó là cái gì?!

    - Có người đạp trên thân kiếm để bay?!

    - Hình như là... Ngự Kiếm Thuật?!

    - Lão bản! Dừng lại!

    Tống Thanh Phong bấm kiếm quyết, nhất thời tốc độ tăng vọt, chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô, cả người té ngửa về sau, xoay tròn nửa vòng trên không trung, thiếu chút nữa thì đụng vào mặt đất, lúc này mới miễn cưỡng ngừng lại.

    - Bay từ từ!

    Lam Yên vẫy tay về phía không trung.

    - Ha ha ha, kém quá!

    Diệp Tiểu Diệp điều khiển phi kiếm ổn định bay ngay bên cạnh.

    - Tống thiếu! Muốn giúp một tay hay không!

    Lâm Thiệu, Hứa Lạc bay không nhanh, rõ ràng là có vết xe đổ của Tống Thanh Phong nên không dám bay nhanh.

    Lúc này, mấy người Trưởng công chúa Cơ Du, còn có đệ tử của hai đại học phủ Thịnh Kinh và Hi Di, đứng ngoài cửa tiệm, nhìn từng đạo kiếm quang bay ra ngoài, đều đỏ mắt không thôi, bọn hắn mới chỉ có thể ngự kiếm, còn chưa thể nào phi hành.

    Đúng lúc này, chỉ thấy kiếm ảnh dưới chân Phương Khải trong nháy máy liền phân thành hơn mười thanh trường kiếm giống nhau như đúc!

    Bên ngoài cửa tiệm, thấy hơn mười thanh phi kiếm bay trở về, bỗng nhiên màn hình lớn mở ra, phát ra âm thanh:

    - Hoạt động duy nhất của bản điếm trải nghiệm mang bay miễn phí! Muốn trải nghiệm mau lên xe! Xe thần Thu Danh Sơn mang bay!

    Không ít người đang xem, không hiểu chuyện gì, đi ra ngoài tiệm.

    Vương Thái cũng đi ra cửa tiệm, tìm một thanh phi kiếm rồi bước lên.

    Nạp Lan Hồng Vũ nhìn thanh phí kiếm treo giữa không trung liền kinh nghi:

    - Kiếm này làm sao mà giống....

    Mấy người An Hổ Uy nhìn nhau:

    - Kiếm bản rộng?!

    Bởi vì có cái gọi là "Cao cấp đại khí kiếm thủy tinh, điệu thấp xa hoa là kiếm bản rộng"!

    - Ặc...

    Vương Thái gãi đầu một cái:

    - Làm sao mà giống thanh kiếm lần trước Khải tử nhờ ta hỗ trợ làm nhiệm vụ như vậy...

    - Mặt trên còn có phù văn! Bốn khỏa! Phù văn ngữ điệu này hình như là... Toàn bộ?!

    - Tất cả các kỹ năng cộng 2!

    Tố Thiên Cơ nghiến răng nghiến lợi:

    - Khó trách bỗng nhiên Ngự Kiếm Thuật của tiểu tử này lại lợi hại như vậy! Thế mà lại không cho Lưu Vân Đạo Cung chúng ta mượn nghiên cứu một chút?! Ta đi bắt tiểu tử này trở về!

    - Bản tọa cũng đi!

    An Hổ Uy lập tức ngự kiếm bay ra ngoài.

    - Lão phu cũng đi!

    Nạp Lan Hồng Vũ cũng bay thẳng ra ngoài!

    Lúc này, trên màn hình lớn vang lên:

    - Tốc hành Thu Danh Sơn còn nửa phút nữa xuất phát, xin quý khách nhanh chóng lên xe!

    - Thu Danh Sơn là cái gì?

    Không ít người không biết ngự kiếm phi hành như Cơ Du, Nhị hoàng tử vừa lên phi kiếm vừa không hiểu.

    Trước cửa thành, thủ vệ thành cùng người đi đường trợn mắt há mồm nhìn từng đạo kiếm ảnh bay ra khỏi thành rồi vút lên trời cao xanh thẳm!

    Mấy người mới ở phi thuyền từ cảng Cửu Hoa đi xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời cao:

    - Thế này cũng bay được?

    Mấy tên thủ vệ ở cửa thành:

    - Thật là nhiều ngự kiếm phi hành... Quá hùng vĩ...

    - Khoan hãy nói, mấy người tích lũy tiền như thế nào rồi? Gần đủ thì chúng ta cũng đi học!

    Trên tầng mây, Phương Khải cố ý giảm tốc độ chậm lại, để cho những người ngự kiếm phía sau đi lên. Phương Khải đứng ở mũi kiếm, cho dù kiếm khí phá vỡ cương phong vẫn khiến cho khí lưu thổi đến, khiến áo hắn tung bay. Đằng sau lưng là gần trăm phi kiếm, tạo thành một dài ngân tuyết thật dài trên bầu trời.

    Mặc dù có vài người không thuần thục nhưng đã bay trong Tiên Kiếm nhiều lần như vậy rồi, cũng không đến nỗi là sợ độ cao.

    Chẳng qua mấy người còn chưa từng bay ở trong hiện thực như... Cơ Du, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Tiêu Lãnh Vũ...

    - Tiếp theo là siêu cấp vòng tròn lớn!

    Chỉ thấy những người dẫm lên phi kiếm của Phương Khải, bao gồm cả hắn, bỗng nhiên nghiêng xuống, sau đó tất cả đều dựng ngược! Vạch ra một đường cong tròn lớn trên bầu rời...!

    - MK! A----!

    - A---!

    - A a a!
     
    bachcusy and rocklina like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 228: Có lẽ Phương lão bản lên hắc xa
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    "Hải âu rên rỉ trước bão tố, chúng nó bay tán loạn trên mặt biển, như là muốn che dấu nỗi sợ hãi của mình đối với bão tố vào sâu trong biển cả. Từng đám mây đen như một ngọn lửa xanh thiêu đốt trên đại dương bao la. Biển cả đón nhận từng đợt sấm sét như kiếm quang, đem bọn nó dập tắt trong lòng mình. Những ánh sét này, như những đầu hỏa xà, uốn lượn trong biển lớn, nhoáng một cái liền biến mất."

    Có lẽ cảnh tượng nhìn thấy trước mắt chính là như vậy.

    - Thời tiết xấu như vậy, đúng là không phải ngày lành để xuất hành...

    Đứng ở rìa một tòa pháp chu cỡ trung là một thiếu niên vóc dáng không cao, ước chừng là 1m6, đưa đôi mắt híp nhìn về phía bên ngoài pháp chu. Ai nhìn vào cũng thấy được là hắn đang u buồn.

    - Hôm qua vẫn trời quang mây tạnh cả vạn lý, hôm nay liền gặp thời tiết quỷ quái này...

    Một người trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh xám, có dáng người cao hơn người bình thường, đứng ngay bên cạnh người thiếu niên kia, cả người lộ ra một vẻ rất bình thường.

    - Hử?

    Thiếu niên kia có chút kỳ quái:

    - Phương tiên sinh, không phải hôm qua thời tiết cũng như vậy sao?

    - Nói đến thì chủ thuyền đúng là tốt, giá rẻ như vậy mà có thể ngồi lên pháp chu như này...

    Thiếu niên bắt đầu lẩm bẩm.

    Phương tiên sinh này là người duy nhất mà hắn quen biết trên pháp chu, dù sao tất cả đều là người bình thường từ địa phương nhỏ chạy đến thành thì lớn, nơi mà tu sĩ hội tụ.

    Đương nhiên, người bình thường mà có thể lên pháp chu, tất nhiên là vẫn phải có một chút tu vi, thí dụ như Trâu Mạc hắn, sau khi kiểm tra có thiên phú trở thành tu sĩ, được thúc thúc hắn bỏ hết tài sản tích góp vài năm để đưa lên pháp chu, tiến về nơi tu sĩ hội tụ là Thần Tinh Hải Vực để cầu học.

    - Đúng rồi, nghe nói cái Thần Tinh Hải Vực kia tu sĩ nhiều như cẩu, không biết có phồn vinh như vậy thật không?

    Phương Khải cũng nhức hết cả trứng, sau khi bắt đầu ngẫu nhiên truyền tống, kết quả là bị truyền tống đến một cái tiểu quốc mà tu sĩ hay võ giả chẳng có được mấy người.

    - Xuỵt!

    Nghe Phương Khải nói như vậy, Trâu Mạc tái hết cả mặt, mắt liếc nhìn bốn phía, phát hiện không có ai mới mở miệng nói:

    - Nói vậy mà bị những tu sĩ lão gia kia nghe được là chết người đấy!

    - Ngoài ra...

    Phương Khải cũng không thèm để ý đến lời hắn nói, chỉ chỉ về đằng trước:

    - Tòa thành kia gọi là gì, không phỉa ở hướng chính đông sao? Có phải hướng hơi bị chênh lệch một chút?

    - Có sao?

    Trâu Mạc nhìn về phía trước, gãi đầu, không biết nói gì cho phải:

    - Phương tiên sinh, ngươi lại không biết đường...

    - Nói cũng đúng.

    Phương Khải đi vào trong khoang thuyền:

    - Vậy ta đi nghỉ trước.

    - Hừ!

    Đúng lúc này, một đại hán mặc áo ngắn từ trong khoang thuyền đi tới, nhìn thấy Phương Khải nhìn lại, liền mang theo cái mặt sẹo trừng mắt nhìn tới:

    - Nhìn cái gì! Tin lão tử móc mắt ngươi ra hay không!

    Phương Khải nhíu mày, hình như gia hỏa này ở sát vách phòng mình?

    -----------------------

    Vô Vi Đạo Minh, Luyện Khí Thất.

    - Chư vị lại đây xem.

    Quân Dương Tử cầm trong tay một cái đầu sói màu trắng, giải thích với mọi người về thành quả nghiên cứu:

    - Năng lực tụ khí, không biết khi mọi người nhìn thấy loại vật này thì nghĩ tới cái gì, còn lão phu thì nghĩ tới cái mà mọi người đều nghe nói qua: Ngọc phù.

    - Phù triện phổ thông, sau khi chế tạo có thể thi triển một đạo pháp thuật, phù triện sẽ tự hủy.

    Quân Dương Tử nói:

    - Nhưng ngọc phù thì lại khác, ngọc phù có thể chứa nhiều pháp thuật, như vậy cách thức chứa đựng này liệu có thể vận dụng cho trang bị hay không...

    Quân Dương Tử chỉ vào đầu sói trong tay:

    - Đây chính là bao hàm kỹ thuật tiên tiến hơn so với chúng ta, sau khi nghiên cứu triệt để thứ này, có lẽ về sau phù triện của chúng ta có thể không cần những tài nguyên hạn chế như ngọc, da. Có thể trực tiếp tăng cường vào vũ khí, pháp bảo, vô luận là thi triển hay mang theo đều vô cùng tiện lợi, lại khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

    - Bây giờ khắc dấu không được tốt chính là phụ ma.

    Quân Dương Tử nói.

    - Như cái mũ đầu sói này, gia tăng một cấp nguyên tố tên là "Tự Nhiên", nhưng về mặt khắc dấu... Có không ít vật liệu mà Vô Vi Đạo Minh chúng ta không có.

    - Nếu như có thể tìm được nguyên liệu thay thế, lão phu có lòng tin đem nó phục chế lại, còn nếu như muốn một suy ra ba, rồi dựa vào đó để đem pháp thuật của các tông môn tổng kết thành phù văn phụ tố thì chỉ sợ chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài.

    - Quân Dương Tử lão huynh!

    Đoán Bất Di của Lưu Vân Đạo Cung nói:

    - Đã đủ rồi! Theo ta thấy, vấn đề cần giải quyết bây giờ chính là phụ ma vào những pháp khí kia, tiền tố thì tạm thời không nói, hậu tố phụ ma sẽ khiến cho mỗi kiện pháp khí đều mạnh lên! Đây mới là mấu chốt!

    ------------------

    Phương Khải nằm trên giường, nhìn ngọc đưa tin không chút động đậy, ở chỗ này, dường như ngay cả ngọc đưa tin cũng không dùng được.

    - Rốt cuộc là đã đem ta truyền tống đến nơi nào rồi?

    Phương Khải nhàm chán nhìn bầu trời đang dần ảm đảm qua cửa sổ làm bằng lưu ly, trên đó xuất hiện một vài ngôi sao, bỗng nhiên có một màn sương như dải lụa trắng thổi bay ngang qua cửa sổ.

    - Sương lên?

    Phương Khải đang ngồi xếp bằng trên giường liền đứng dậy.

    - Đây không phải là pháp chu đi Hắc Giao thành! Ta muốn xuống!

    Bỗng Phương Khải nghe thấy một tiếng la hét ở sát vách, ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng va đạp kịch liệt.

    - Cái quỷ gì vậy...?

    Phương Khải xuống giường, còn chưa đi ra ngoài liền nhìn thấy một vũng máu chảy qua khe cửa.

    Mở cửa, chỉ thấy đại hán mặc áo ngắn bị kéo ra ngoài. Tên tu sĩ đang kéo kia nhìn thấy Phương Khải liền nói:

    - Không muốn giống như hắn thì đi vào phòng.

    Bầu không khí có chút quỷ dị khó hiểu.

    Phương Khải:

    -...

    - Làm sao?

    Thấy Phương Khải không động đậy, hai tên tu sĩ quay đầu lại nhìn.

    -...

    Phương Khải mở miệng nói:

    - Không phải, ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc pháp chu này đi đâu?

    - Bán Biên thành.

    Tên tu sĩ hơi mất kiên nhẫn đáp lại một câu.

    - Cái gì thành?

    Phương Khải cũng không để ý nó là cái gì thành, lại hỏi một câu:

    - Nơi đó nhiều người không? Nhân khẩu dày đặc không? Độ tiêu pha thế nào?

    Tu sĩ mặt trắng:

    -...!!??
     
    rocklina thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét
    Chương 229: Ta không nhằm vào ai
    Dịch giả: Đường Huyền Trang

    - Phương tiên sinh! Bỗng nhiên bên ngoài có sương mù! Rất kỳ quái!

    Trâu Mạc đi từ ngoài khoang thuyền vào, đi không bao xa thì nhìn thấy Phương Khải, còn có cả tên tu sĩ mặt trắng đang kéo thi thể.

    Hắn rùng mình một cái:

    - Chết... Chết người?!

    Tu sĩ mặt trắng nhìn hai người một chút rồi tiếp tục kéo thi thể rời đi.

    - Phương... Phương tiên sinh...

    Trâu Mạc lo sợ đi đến, nhìn vết máu trên mặt đất còn chưa được lau đi:

    - Đây là... Đây là chuyện gì?!

    - Ta cũng không biết.

    Phương Khải mở miệng nói:

    - Ta thấy ngay bên cạnh có người hô "Đây không phải xe đi Hắc Giao thành, ta muốn xuống xe", vừa mở cửa ra thì thấy chuyện này.

    - Cái gì?

    Trâu Mạc bối rối, nhìn về Phương Khải.

    Phương Khải bật cười nói:

    - Chỉ đùa một chút thôi, ngươi biết Bán Biên thành là nơi nào không?

    - Bán Biên thành...?

    Trâu Mạc nhìn Phương Khải đầy kỳ quái, đồng thời mang theo chút hoảng sợ nói:

    - Ngài hỏi chỗ đấy làm gì?

    Bỗng nhiên hắn ý thức được cái gì:

    - Chẳng lẽ... Ý của ngài là, đây là pháp chu đi Bán Biên thành?!

    - Phương tiên sinh... Chúng ta...

    Nghe thấy cái tên này, giọng của hắn dường như có chút cà lăm.

    - Chúng ta mau chạy đi...

    - Lúc trước cũng có người nghĩ giống như ngươi.

    Phương Khải chỉ vào hướng vết máu bị kéo đi:

    - Thi thể cũng đã lạnh.

    Trâu Mạc:

    -...

    Phương Khải nói:

    - Vẫn là nói thử xem Bán Biên thành là địa phương gì đi.

    - Bán Biên thành.

    Lúc này Trâu Mạc mới lên tiếng, dùng chút từ ngữ lúng túng để miêu ta:

    - Kỳ thật ta cũng không rõ cho lắm, chỉ nghe người ta nhắc qua, đó là một nơi thần bí đáng sợ... Cũng là nơi có rất nhiều tu sĩ tà ác, cũng có thể là nơi cất giữ những đồ vật cực hung cực ác, là môi trường thích hợp của tội ác. Nghe nói ở nơi đó, quân chủ một nước hoặc quý tộc cũng có thể tùy ý đấu giá, ác ma uống máu tươi cũng có thể đi đàng hoàng giữa ban ngày.

    - Làm sao càng nghe càng giống những câu chuyện dỗ tiểu hài nhi đi ngủ...?

    Phương Khải phiền muộn, vuốt cằm:

    - Nhưng nghe quá, dường như là người ở đó rất nhiều tiền, so với những tu sĩ ở Hắc Giao thành mà ngươi nói có nhiều tiền hơn không?

    Trâu Mạc:

    -...

    - Hay là cứ đi Bán Biên thành là được?

    -...

    Cả người Trâu Mạc đều chảy mồ hôi lạnh, nói:

    - Nghe nói bên trong tòa thành kia, đều là chỗ của tà ma! Khó trách người kia giết người như giết gà... Nguyên lai là người ở đó.

    - Đã là tu sĩ... Không phải đều là ngươi giết ta, ta giết ngươi sao.

    Phương Khải khoát tay nói:

    - Tỉ như là Hàn lão ma, Lộ lão ma, người nào trên tay không một đống mạng người, dù sao không phải ai cũng có thể chơi trò chơi để mạnh lên.

    Trâu Mạc (bắp chân như nhũn ra):

    -... Phương tiên sinh, ngươi không sợ sao?

    - Sợ cái gì?

    Phương Khải nhìn thiếu niên thấp hơn hắn một đoạn ở trước mắt này:

    - Ta chỉ sợ bọn hắn không có tiền.

    - Được, trở về ngủ một giấc, ngày sau đến thành thì mới là đẹp.

    Phương Khải duỗi lưng một cái, dường như người ở tòa thành thị này không chỉ là có tiền mà lại là rất có tiền. Điều này khiến cho tâm tình của hắn khi phải lặn lội đường xa tốt lên không ít.

    - Ặc...

    -------------------

    - Lão bản bây giờ chạy đi đâu rồi...? Không thấy trực tiếp.

    Một bên khác, Khương Tiểu Nguyệt tay cầm hộp mì tôm, má phồng cả một bên, vừa ăn vừa nghĩ:

    - Khẳng định là chạy ra ngoài chơi!

    Tiêu Ngọc Luật đi vào trong tiệm, nhìn bốn phía:

    - Sao không thấy lão bản? Hôm nay không trực tiếp sao? Không phải Diablo sắp qua cửa rồi sao?

    - Lão bản đi xa nhà.

    Khương Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn hắn:

    - Ngươi không biết sao?

    - Đi xa nhà rồi? Bao giờ trở về?!

    Tiêu Ngọc Luật lập tức cao giọng, phải biết là chơi trò chơi trong tiệm, người chơi hay nhất chính là lão bản, đánh rất ít khi mắc sai lầm, những người khác đều rất kém.

    - Ta cũng không biết.

    Khương Tiểu Nguyệt liếc mắt:

    - Ngươi có vẻ còn ngóng lão bản trở về hơn so với ta.

    - Ặc...

    Tiêu Ngọc Luật ngẩn người, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:

    - Làm sao bản thiếu lại ngóng tiểu tử kia trở về! Tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở về!

    Khương Tiểu Nguyệt ăn xong mì tôm, vỗ vỗ cái bụng nhỏ:

    - Ăn ngon quá!

    Tiếp đó nhìn qua một chút, đã qua giờ cao điểm lên máy, Khương Tiểu Nguyệt vội vàng đi từ quầy hàng xuống, tìm một chỗ ngồi, mở Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện ra!

    - A, tại sao ngươi có thể chơi?!

    Tiêu Ngọc Luật ngẩn ra, ngay sau đó:

    - Tới tới! Bản thiếu biết toàn bộ quá trình qua cửa! Còn có các loại bảo vật ẩn tàng! Chỉ có ngươi không nghĩ tới chứ không có cái gì bản thiếu không biết! Đợi bản thiếu giảng giải cho ngươi một phen! Cam đoan thuận lợi qua cửa, đồng thời đánh ra kết cục Nguyệt Như không chết.

    ----------------

    - Xuống thuyền, xuống thuyền!

    - Chết chắc! Chết chắc!

    Trâu Mạc nấp trong phòng run rẩy:

    - Ta không nên tham rẻ mà ngồi lên pháp chu này... Lần này chết chắc!

    Bang bang bang!

    - Ta nói tiểu Mạc, có đi hay không?

    - Đi?

    Trâu Mạc vẫn có rúm ở trong phòng, dường như là phải chịu sự sợ hãi cực lớn:

    - Đi đâu?! Có thể không bị bọn hắn giết hay không...?

    - Ta sao mà biết được? Chuyến bay đã đến trạm, có đi hay không? Không đi ta đi.

    Phương Khải mở cửa, nhìn Trâu Mạc đang núp trong góc tường.

    - Đến... Đến trạm?

    Trâu Mạc từ từ đứng dậy, cắn răng một cái:

    - Chết thì chết!

    Dường như ở bất kỳ thành thị nào cũng là không cho phép pháp chu bay trên bầu trời, cái pháp chu này cũng không ngoại lệ, dừng ở sát bên ngoài thành.

    Đương nhiên, khi mà Phương Khải nhìn thấy trên không trung thành thị có vài chiếc pháp chu lớn đang nổi lơ lửng, lập tức bỏ đi ý nghĩ bản thành này cấm bay.

    Trước mắt là một tòa thành trì vô cùng lớn, nhưng kỳ dị là, tòa thành này có gần một nửa địa phương là vùng phế tích. Mà một nửa thành thì khác thì phong cách khác nhau, kiến trúc cao thì cao mấy chục, mấy trăm tầng cũng có, thấp thì cũng một hai tầng như nhà dân ở thành Cửu Hoa. Nhưng cho dù là nhà dân thấp bé thì nó cũng không lộ vẻ đơn sơ, thậm chí mỗi một căn nhà đều có linh lực dao động ở xung quanh, vách tường thì như được trang hoàng đến trắng noãn như mới, toàn bộ thành thị khiến cho người ta nhìn thấy một cảm giác mới mẻ.

    Nhìn qua một chút, cho dù là Phương Khải thì cũng chưa từng gặp hoặc nghe nói qua thành thị nào cổ quái như vậy.

    Trên đường phố, đi lại đều là tu sĩ có phong cách ăn mặc khác nhau, dường như không nhìn thấy võ giả.

    Pháp chu của bọn hắn ước chừng chỉ có mười mấy người, dẫn đường chính là tên tu sĩ mặt trắng lúc trước. Phương Khải đi theo bọn hắn vào trong thành, ước chừng đi qua bảy, tám con phố. Một đường nhìn lại, vùng này cũng coi như sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, người đi trên đường cũng rất trật tự.

    Đương nhiên, nếu như không phải đi qua một con hẻm thấy mấy tên tu sĩ đang cản đường ăn cướp thì có lẽ hắn vẫn sẽ một mực bảo trì cái nhìn này.

    - Có thiên phú bán đi làm dược đồng, không có thiên phú thì cầm đi luyện đan.

    - Chuyến này chắc là có thể bán được giá tốt... Tên mặc áo choàng màu lam kia hình như cũng có chút tu vi, thằng lùn kia cũng là hạt giống tốt...

    -...

    Nghe mấy người nghị luận về mình như là bán thịt heo ven đường, Phương Khải tối sầm mặt:

    - Cái này không thể nhịn...

    Nghĩ như vậy, Phương Khải liền đến trước mặt hai người:

    - Mấy vị.

    Tất cả mọi người đều nhìn Phương Khải bỗng nhiên đi đến trước mặt họ.

    - Mặc dù ta rất cảm tạ các ngươi mang ta thuận buồm xuôi gió, nhưng ta vẫn muốn nói, ta không phải nhằm vào riêng ai, mà ta muốn nói tất cả chư vị ở đây đều là rác rưởi.

    Phương Khải lễ phép nói.

    Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về Phương Khải, đầu tiên là ngẩn ra một lúc, sau đó liền cười vang.
     
    rocklina thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)