Đô Thị  Khoa Huyễn Hệ Thống Chém Gió - Thiên Cơ Đường Hồng Đậu

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 346: Đây là magneto hả trời?!
    - Có thể cứu, đương nhiên là có thể cứu chữa được rồi.

    Trương Tiểu Kiếm mỉm cười nói:

    - Chị nói sinh nhật của con chị cho tôi biết trước đã.

    - Vâng vâng vâng.

    Người phụ nữ vội đáp:

    - Con tôi sinh ngày 13 tháng 9 năm 2009 dương lịch. Đại sư ngài xem…

    - Ừm, 13 tháng 9 năm 2009…

    Trương Tiểu Kiếm bấm đốt ngón tay tính toán:

    - Mạng này ngũ hành vượng thổ thiếu mộc thiếu hỏa, nhật chủ thiên can là kim, tất yếu phải có thủy giúp đỡ, nhưng rất là kỵ mộc. Mấy cái này đơn giản, vấn đề ở chỗ trong bốn sao cát của nó thì sinh khí ở phía đông, thiên y ở phía đông nam, duyên niên ở phía bắc, phục vị ở phía nam. Vị trí tứ hung thì tai họa ở phía đông bắc, lục sát ở phía tây nam, ngũ quỷ ở phía tây, tuyệt mệnh ở phía tây bắc. Chị nhìn bố cục nhà chị này, phòng của thằng bé đúng lúc ở góc đông bắc, mà trong phòng lại cứ đầy thực vật, anh chị muốn xanh hóa thì cũng được giải quyết kiểu này. Dây leo sắp bò tới trần nhà rồi…

    Ngô Vi Dân: “!!!”

    Mẹ thằng bé: “!!!”

    - Ôi trời ơi!

    Ngô Vi Dân nhìn người phụ nữ một cách dữ tợn:

    - Tôi đã bảo cô đừng có nuôi hoa nuôi cỏ cả ngày rồi mà. Cô muốn nuôi thì nuôi nhưng đừng có bày đầy ra nhà thế!

    - Em… Em không phải nghĩ là thực vật có thể thanh lọc không khí hay sao…

    Người phụ nữ rất tủi thân, nói:

    - Đại sư, thế phải làm sao bây giờ? Ngài mau nghĩ cách giúp tôi đi!

    Mẹ thằng bé vừa thốt ra những lời này, người trong phòng đều tập trung nhìn vào Trương Tiểu Kiếm.

    Tìm được nguyên nhân cũng không có nhiều ý nghĩa, quan trọng nhất là phải làm thế nào để phá giải giúp thằng bé thức tỉnh thành công.

    - Thật ra thì cũng đơn giản thôi.

    Trương Tiểu Kiếm nhìn quanh phòng rồi nói:

    - Anh chị đổi phòng với thằng bé chút là được. Phòng của anh chị ở phía đông, vị trí này đúng lúc là vị trí sinh khí của thằng bé, nhất là trong phòng anh chị đặt bể cả, cực kỳ có ích cho ngũ hành sinh khí của thằng bé. Sau khi đổi vị trí thì có lẽ không lâu sau sẽ thức tỉnh.

    - Ừm…

    Ngô Vi Dân với vợ hắn liếc nhau, sau đó gật đầu thật mạnh một cái:

    - Được! Đổi phòng ngủ thì đổi phòng ngủ.

    Sau đó Ngô Vi Dân lại nói:

    - Nhưng mà đại sư, còn gì nữa không?

    Bây giờ hắn lo lắng là Trương Tiểu Kiếm chỉ biết chừng đó thôi, dù sao thì mười sáu ngàn cũng không phải con số nhỏ, lỡ như tiêu tiền xem phong thủy rồi mấy tháng sau còn chưa thức tỉnh thì dù sao trong lòng cũng không thoải mái đúng không?

    - Chỉnh lại những cái đó xong rồi tiếp theo chính là mấu chốt.

    Trương Tiểu Kiếm mỉm cười, sau đó vẫy gọi thằng bé:

    - Cháu trai, lại đây, chú xoa bóp cho cháu một chút.

    - Dạ…

    Thằng bé sợ hãi đi tới:

    - Có đau không vậy?

    - Chắc là không đau.

    Trương Tiểu Kiếm cười ha ha đặt tay lên ngực nó.

    Lại nói massage linh khí đúng là rất trâu bò. Vừa ấn tay lên đã nhìn thấy linh khí nhiều màu xoay tròn một đường. Trương Tiểu Kiếm hút khí cây bị tích tụ ở bên trong ra, sau đó chậm rãi xoa bóp ngực của thằng bé. Không bao lâu sau đã nhìn thấy linh khí ở ngực nó dần dần bắt đầu tuần hoàn. Chẳng qua mới nửa giờ, linh khí trên người thằng bé đã bắt đầu vận chuyển tự động.

    - Con… Con cảm giác được! Con cảm giác được!

    Thằng bé kia càng ngày càng vui sướng, lại nửa giờ trôi quá, nó bỗng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một luồng khí kim óng ánh, sau đó có rất nhiều đồ vật bằng kim loại đều bay về phía nó!

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Đậu phộng, thằng này lại thức tỉnh dị năng hệ kim! Đây là Magneto hả trời?!

    - Thành công rồi! Ha ha ha ha ha! Thành công rồi!

    Thằng bé cười ha ha, sau đó cúi chào Trương Tiểu Kiếm, vui sướng nói:

    - Cảm ơn chú.

    - Tốt quá! Tốt quá!

    Ngô Vi Dân với vợ hắn ôm chầm lấy nhau, cười như điên:

    - Địch địch nhà mình thức tỉnh rồi! Thức tỉnh rồi! Còn là dị năng hệ kim! Tương lai nhất định sẽ thành công lớn!

    Ừm, giờ đã biết thằng bé tên là Ngô Địch, tên này rất vô địch…

    - E hèm, được rồi.

    Trương Tiểu Kiếm hắng giọng một chút, sau đó nói:

    - Chuyện tiếp theo tôi không quản nhé. Bây giờ cháu nhà đã thức tỉnh rồi, vấn đề tiền nong ấy…

    - Không thành vấn đề!

    Ngô Vi Dân trực tiếp lấy wechat ra chuyển hai chục ngàn cho Trương Tiểu Kiếm luôn:

    - Đại sư không có lời nào để nói, ngài thần sầu quá! Đây là hai mươi ngàn, ngài nhất thiết đừng khách khí!

    Xem anh kìa, ai lại đi khách khí với tiền chứ lỵ…

    - Cảm ơn.

    Nhìn điểm kinh nghiệm của mình còn thiếu 269.000, Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm. Ây dà dựa theo tốc độ này, tin rằng không bao lâu sau mình có thể thức tỉnh lần đầu được rồi.

    Cũng không biết thức tỉnh lần đầu sẽ được năng lực gì?

    Dựa theo cái tính cà khịa của hệ thống thì nhất định là trâu bò lắm đúng không?

    - Được rồi, xong việc, tôi phải rút nhanh đây.

    Trương Tiểu Kiếm bắt đầu mang giày:

    - Tôi phải lập tức về cửa hàng. Lỡ có khách hàng tới đừng bỏ lỡ…

    - Vâng vâng vâng.

    Ngô Vi Dân nói:

    - Tôi đưa ngài về. Vừa lúc thuận đường đẫn Địch Địch đi đăng ký.

    Thế thì tốt quá. Nhưng nói chứ đúng là cần thiết mua một con xe, không thì đi đâu cũng quá bất tiện.

    Ừm, trước khi mua xe còn phải học bằng lái xe trước --- Nhưng giờ đã là thời đại thức tỉnh rồi, hay là mình dứt khoát tìm một cô gái biết bay làm đưa đón đặc biệt cho mình? Được đấy nhỉ, lái ban ngày, cưỡi buổi tối…

    Khụ khụ, chệch ray chệch ray rồi…

    - Được thôi.

    Trương Tiểu Kiếm gật đầu, sau đó đang chuẩn bị xuống lầu, di động bỗng vang lên.

    Cầm ra nhìn, không ngờ lại là Hồng Lôi gọi tới.

    Lại nói đúng là đã lâu không gặp thằng này, cũng không biết giờ sao rồi.

    Trương Tiểu Kiếm:

    - A lô? Lôi ca, chuyện gì vậy?

    Hồng Lôi:

    - Chời má! Kiếm ca rốt cục cũng liên lạc được với anh rồi! Hai năm nay anh làm cái quần què gì vậy? Sao kiểu gì cũng không liên lạc được với anh thế?

    Trương Tiểu Kiếm:

    - Ừ thì có chút việc đặc thù cần làm ấy mà. Gần đây Lôi ca thế nào? Còn ăn gà nữa không?

    Hồng Lôi:

    - Ahihi, bây giờ đều đang thức tỉnh, ai còn tâm trạng nào mà ăn gà nữa. Anh ở đâu? Em tới tìm anh, tối nay có chuyện tốt.

    Trương Tiểu Kiếm:

    - Được thôi, chờ anh gửi địa chỉ cho chú ha.

    Gửi địa chỉ xong, Trương Tiểu Kiếm chào tạm biệt cả nhà Ngô Vi Dân:

    - Bạn tôi đến đón tôi rồi. Anh chị cứ làm việc của mình đi, có khách hàng gì thì nhớ rõ giới thiệu giúp tôi nhé.

    Gia đình ba người Ngô Vi Dân vẫy tay chào Trương Tiểu Kiếm:

    - Không thành vấn đề. Yên tâm đi! Đại sư ngài đi thong thả!

    Trương Tiểu Kiếm đi bộ xuống lầu, không lâu sao Hồng Lôi đã lái con Volkswagen Magotan tới đây, vừa thấy mặt đã cười nói:

    - Kiếm ca, hai năm không gặp. Lên xe đi, tối nay có chuyện tốt!

    Trương Tiểu Kiếm tò mò hỏi:

    - Rốt cục là chuyện gì thế? Nhìn tâm trạng của chú mày tốt gớm nhỉ!

    - Hi hi…

    Hồng Lôi khởi động xe nói:

    - Đi thôi, mình đi nhậu trước đã, thịt nướng nhé!

    Hơn hai năm không gặp, nhậu nhẹt tán dóc đó là tất yếu. Hai người lập tức đi tới một quán đồ nướng ở gần nhà.

    Đến nay linh khí khôi phục, các ngành các nghề thay đổi cực kỳ lớn. Trương Tiểu Kiếm vừa vào quán đã thấy hai chai bia đang bay trong không trung, bên kia còn có người phun lửa vào lò nướng --- Ừm, dị năng thì phải dùng thế mới đúng chứ…

    Dân sinh, dân sinh mới là lẽ phải nhé.

    - Hầy, ai lại ngờ rằng mới mấy ngày mà thế giới này đã thay đổi lớn đến vậy chứ.

    Tìm một chỗ ngồi xuống, Hồng Lôi cảm thán:

    - Từ khi đời đầu xử lý thiên thạch kia, giờ đây cụm từ xuất hiện nhiều nhất trên toàn thế giới chính là thức tỉnh. ‘Mày thức tỉnh chưa’ đã trở thành cụm từ hot nhất thay cho ‘Mày ăn cơm chưa’…

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Hắn hỏi hoàn toàn theo phản xạ:

    - Lôi ca, chú thức tỉnh chưa?

    - Em hả?

    Hồng Lôi cười, sau đó tự hào nói:

    - Dĩ nhiên rồi, dị năng của người anh em còn rất trâu bò đấy!

    - Dị năng gì?

    Trương Tiểu Kiếm lập tức mở to mắt:

    - Nhanh dùng cho anh xem thử!
     
    rocklina thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 347: Yêu là một quầng sáng màu lục khiến mình hoảng hốt!
    Anh em tốt của mình thức tỉnh đó là chuyện tốt, cho nên Trương Tiểu Kiếm còn rất mong chờ.

    Với cái tính cà khịa của Hồng Lôi thì nhất định sẽ thức tỉnh ra một thứ có thuộc tính lầy lội…

    - Dị năng của anh em trâu bò nhé.

    Hồng Lôi đến gần Trương Tiểu Kiếm, đôi mắt vốn không lớn lắm còn chớp chớp nhìn Trương Tiểu Kiếm:

    - Bây giờ còn có người chịu tiêu mấy chục ngàn mời em làm việc đấy. Chỉ có hai chữ, trâu bò!

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Đậu xanh! Tiêu mấy chục ngàn mời thằng này làm việc á?

    Nói thế thì chắc là dị năng của thằng này đỉnh lắm nhỉ!

    Trương Tiểu Kiếm càng tò mò:

    - Nhanh nhanh nhanh dùng cho anh xem nào!

    - Không thành vấn đề.

    Dù sao cũng là anh em tốt, Hồng Lôi cũng sẽ không làm màu trước mặt Trương Tiểu Kiếm. Hắn nhìn chung quanh, quả nhiên đúng lúc thấy được một đôi người yêu đang bày trò chia tay.

    Nam sinh nói:

    - Sau này cô đừng đến tìm tôi nữa. Tôi đã thức tỉnh rồi, thức tỉnh cô hiểu không?

    Nữ sinh rõ ràng rất không cam lòng nói:

    - Thức tỉnh thì đã sao chứ? Em cũng nhất định có thể thức tỉnh mà! Chẳng qua bây giờ chưa bắt đầu nên không cảm hứng mà thôi…

    Thằng kia khinh thường nói:

    - Đã trôi qua lâu rồi, có thể thức tỉnh đều có tư chất cao. Bây giờ cô còn chưa thức tỉnh thì cho dù có thức tỉnh cũng nhất định là dị năng rác rưởi. Tôi là dị năng giả hệ băng, tương lai nhất định là tiền đồ tươi sáng… Sau này cô đừng bám lấy tôi nữa!

    Hai người Trương Tiểu Kiếm với Hồng Lôi nhìn họ ở đó cãi vã, nam sinh kia thì cố chấp các kiểu, nữ sinh kia thì vẻ mặt đau khổ. Lúc này Hồng Lôi lên tiếng:

    - Kiếm ca, nhìn kỹ nhé, dị năng của anh em sắp phát uy rồi đấy!

    Trương Tiểu Kiếm gật đầu thật mạnh:

    - Ừ ừ, nhanh dùng anh xem nào!

    Lúc này Hồng Lôi nâng tay lên, nhắm thẳng vào nam sinh kia, sau đó bắt đầu nghiến răng nghiến lợi phát công…

    Trong lúc Trương Tiểu Kiếm trợn mắt há mồm, hắn lập tức nhìn thấy tóc của nam sinh kia đang thay đổi màu sắc với tốc độ có thể chứng kiến bằng mắt thường!

    Màu xanh lá!

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Đậu phộng dị năng này quả nhiên là đỉnh!

    Yêu là một quầng sáng màu lục khiến mình hoảng hốt!

    Thấy mái tóc của nam sinh kia từ màu đen biến thành màu lục, nữ sinh kia không khỏi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chân phắn!

    Nam sinh kia còn chưa hiểu rõ chuyện gì cơ:

    - Ê, cô chạy gì mà chạy? Tôi có ăn cô đâu, chẳng qua là chia tay thôi mà… Người thường như cô thì nên yêu người thường mới đúng…

    Sau đó hắn lập tức thấy người chung quanh chỉ trỏ vào hắn. Ban đầu hắn còn kỳ quái, không ngờ lấy di động ra ngắm nghía…

    “Áu” một tiếng che mặt phắn luôn!

    Lúc này Trương Tiểu Kiếm cười ra nước mắt, giơ cao ngón cái trước mặt Hồng Lôi:

    - Lôi ca, cậu trâu bò lắm! Dị năng này quả là bá đạo!

    - Đúng không?

    Hồng Lôi cười nói:

    - Dị năng của anh em chính là bá đạo như thế đấy. Em gặp rất nhiều thằng không sợ bị đánh rồi, nhưng còn chưa thấy thằng nào không sợ bị đội nón xanh cả…

    Trương Tiểu Kiếm:

    - Đúng đúng đúng, tuyệt đối không có!

    Sau đó lại hỏi:

    - Đúng rồi, nói chứ dị năng của cậu ngoại trừ có thể biến màu xanh lá ra thì còn có thể biến thành màu sắc khác không?

    - Có chứ.

    Hồng Lôi cười nói.

    - Dị năng của em em đã nghiên cứu kỹ lưỡng rồi, có thể tô màu cho những thứ nằm trong tầm mắt của em. Màu này không rửa sạch được, chỉ có em mới có thể khiến màu sắc trở về ban đầu được thôi. Trước mắt đã có mấy cửa tiệm salon mời em, còn có rất nhiều em gái tìm em, hí hí…

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Dị năng chảnh chóa này trâu bò!

    Quả thực là năng lực trào phúng MAX ấy!

    Có ai bị đội nón xanh mà không tức giận chứ?

    Hai người cười làm một ly, Hồng Lôi bỗng thần bí nói:

    - Đúng rồi Kiếm ca, anh còn nhớ thằng bạn ở đoàn làm phim kia của em không?

    Thằng bạn ở đoàn làm phim á?

    Hình như tên gì nhỉ?

    - Cậu nói là Lưu Hải Đào hả?

    Trương Tiểu Kiếm tò mò hỏi:

    - Hắn sao rồi? Giờ còn quay phim à?

    - Đương nhiên rồi.

    Hồng Lôi gật đầu cười nói:

    - Từ khi khôi phục linh khí, hắn nói giờ quay phim đều rất sang chảnh. Đúng lúc tối nay có một phân đoạn, cần người. Kiếm ca anh đi xem thử chút không?

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Ái chà đậu xanh! Được đấy chứ!

    Đến nay dị năng đã thức tỉnh rồi, đến giờ mình còn không biết quay phim đều làm thế nào cơ. Đi xem náo nhiệt không thành vấn đề. Lỡ như ngôi sao lớn nào không thức tỉnh, mình massage xoa bóp cái gì…

    Kèo này thơm!

    Đi đi đi, nhất định phải đi!

    - OK!

    Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu nói:

    - Đi đi đi, xem thử xem giờ quay phim đều làm ăn thế nào!

    Thế là hai người lái xe thẳng tới khu điện ảnh truyền hình ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh.

    Lần trước hai người họ đi khu điện ảnh truyền hình chuyên quay phim kháng chiến chống Nhật. Nhưng lần này thì khác, Hồng Lôi dẫn theo Trương Tiểu Kiếm đi thẳng tới một khu vực diễn cổ trang.

    Trên đường, Trương Tiểu Kiếm hỏi:

    - Lôi ca, hôm nay diễn cái gì? Vẫn diễn thi thể hả?

    - Sao có thể chứ!

    Hồng Lôi lắc đầu nói:

    - Tuy rằng bên lão Lưu chưa nói, nhưng ít ra cũng phải là thi thể có lời thoại!

    Trương Tiểu Kiếm:

    - Có phải là thêm chữ “Ah” không?

    Hồng Lôi gật đầu:

    - Có khả năng.

    Trương Tiểu Kiếm tỏ vẻ rất hài lòng:

    - Câu thoại này được, không dễ quên!

    Ừm, nhất thiết không thể khinh thường một chữ này. Đó không phải là diễn viên quần chúng nào cũng có được đâu!

    Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Hồng Lôi lấy GPS di động ra, dẫn Trương Tiểu Kiếm đi thẳng tới nơi quay phim của Lưu Hải Đào. Không ngờ vừa tới nơi đã thấy một người trẻ tuổi vịn khung cửa, vẻ mặt thảm thiết nhìn về phía các giám khảo kêu:

    - Đại ca, lại cho em thêm một cơ hội nữa đi mà!

    Hai người Trương Tiểu Kiếm nhìn nhau:

    - Chuyện gì vậy?

    - Tiếp theo.

    Lưu Hải Đào ngồi trên ghế vung tay lên, không kiên nhẫn bảo trợ lý kéo hắn ra ngoài.

    Người thanh niên bị em gái trợ lý kéo ra ngoài than thở một tiếng:

    - Tôi chỉ muốn làm diễn viên quần chúng thôi mà!

    Em gái trợ lý trợn trắng mắt:

    - Người tới đây đều muốn làm diễn viên quần chúng. Tiếp theo!

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Xem ra tuy rằng linh khí khôi phục, nhưng muốn làm diễn viên quần chúng cũng không dễ dàng như vậy đâu nhỉ…

    - Ái chà, Lôi ca, Kiếm ca, lâu quá không gặp.

    Em gái trợ lý vừa đuổi người thanh niên kia đi nhìn thấy hai người Trương Tiểu Kiếm, vội chào hỏi:

    - Sản xuất Lưu đã chờ các anh rất lâu, dặn em là các anh vừa đến thì lập tức dẫn đi gặp ông ấy. Nhanh mời vào.

    Ừm, xem ra trước kia Hồng Lôi và Lưu Hải Đào hẳn là vẫn còn liên lạc với nhau. Dù sao thì người thức tỉnh có thể biến người khác thành màu lục còn rất khan hiếm…

    - Ừ được.

    Thế là hai người vào phòng. Lúc này người thanh niên kia giãy nảy:

    - Chờ đã! Triệu Hải Dương tôi đây làm một phần tử tích cực phiêu bạt một năm, từng làm thi thể từng làm đạo cụ hình người từng làm tường bối cảnh người sống, tôi có thể nằm suốt một giờ ngủ luôn không nhúc nhích! Tại sao một người còn chưa phỏng vấn vai quần chúng mà các người lại bảo hắn đi vào luôn hả?

    Hồng Lôi: “…”

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Ây dà, thoạt nhìn thời nay diễn viên quần chúng cũng không ăn thơm nhỉ. Ai cũng nói không cam lòng làm diễn viên quần chúng, nhưng tiên sư nó chứ nếu có vai diễn quần chúng thì đều giành nhau làm! Không thì chỉ có thể làm vật hy sinh!

    Ví dụ như đồng chí Triệu Hải Dương này…
     
    rocklina thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 348: Vẫn là người đàn ông chất lượng tốt hiếm có khó tìm như thế!
    Ông biết cái gì.

    Em gái trợ lý khinh thường nói:

    - Diễn xuất của người ta đã được đạo diễn Trịnh khẳng định rồi. Ông có biết cái gì gọi là diễn xuất không? Huống chi Hồng ca đây chính là người thức tỉnh! Người thức tỉnh có ưu thế lớn cỡ nào? Ông thức tỉnh không?

    - Quy tắc ngầm! Các người đây là quy tắc ngầm!

    Triệu Hải Dương kêu to:

    - Tôi đẹp trai hơn hắn ta. Các người lại không chịu dùng tôi, nhất định là có mờ ám! Tuy rằng tôi không thức tỉnh nhưng không có nghĩa là tôi không thể thức tỉnh nhé!

    Hồng Lôi: “…”

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Hắn nói lời này, chúng ta nên vui vẻ hay không nên vui vẻ đây? Đây là một vấn đề rất nghiêm túc đấy…

    Lúc này em gái trợ lý cũng đen mặt:

    - Ông mù hả? Cho dù quy tắc ngầm mà cũng đi quy tắc ngầm người như vậy á?!

    Hồng Lôi: “…”

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Tiên sư liên quan gì tới bọn tao hả?! Hai đứa mày đừng trò chuyện về đề tài này trước mặt bọn tao được không?!

    Thương tổn người khác lắm đó biết không?!

    - Tôi…

    Triệu Hải Dương nhìn em gái trợ lý, lại nhìn Trương Tiểu Kiếm. Ừm, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận:

    - Đúng rồi, cho dù có quy tắc ngầm cũng không thể tìm kiểu này… Nhưng tôi vẫn không phục! Bằng gì mà hắn lại có thể đi thẳng vào? Đoàn phim của các người có mờ ám! Nhất định là có mờ ám!

    Hắn vừa kêu lên như vậy, những diễn viên quần chúng chờ phỏng vấn chung quanh lập tức kêu lên:

    - Đúng đấy đúng đấy, có mờ ám! Nếu các người không giải thích rõ ràng thì chúng tôi không casting nữa! Nếu đều nhờ vào quan hệ thì có vào đoàn phim này cũng không có ý nghĩa!

    - Chuyện gì chuyện gì? Ồn ào cái gì đấy?!

    Lưu Hải Đào nghe thấy bên này ầm ĩ thì đi tới, vừa thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức mỉm cười:

    - Ây dà, Kiếm ca! Lâu quá không gặp lâu quá không gặp. Mấy năm nay cậu bận việc gì thế? Liên lạc không được gì cả. Giờ đã thức tỉnh chưa?

    - Này à…

    Trương Tiểu Kiếm quyết đoán lắc đầu:

    - Bây giờ còn chưa.

    - Ồ, không sao cả.

    Lưu Hải Đào cười nói:

    - Sớm muộn gì cũng thức tỉnh được, không vội.

    Sau đó hắn liếc nhìn mọi người chung quanh, thấy quần chúng xao động, nếu không giải thích một chút thì có lẽ sẽ khiến mọi người phẫn nộ, vậy thì khó nhằn. Lúc này hắn vỗ tay Trương Tiểu Kiếm nói:

    - Kiếm ca, khiến họ hiểu được cái gì gọi là diễn xuất đi. Tên này diễn hộ vệ mà cứ như là nhi đồng thiểu năng trí tuệ ấy. Tôi nói mà hắn không chịu phục cơ.

    Đối với diễn xuất của Trương Tiểu Kiếm thì Lưu Hải Đào vẫn rất là yên tâm. Dù sao thì trước kia trong đoàn phim còn từng được đạo diễn Trình điểm danh khen ngợi mà lỵ.

    Cho dù đặt ở thời nay cũng là diễn viên quần chúng hạng nhất.

    - OK, không thành vấn đề.

    Trương Tiểu Kiếm gật đầu.

    Tuy rằng thế giới thay đổi lớn lao, nhưng những kỹ năng trước kia Trương Tiểu Kiếm từng học vẫn có trong người. Dù sao cũng là diễn xuất quần chúng hoàn mỹ, chẳng qua là diễn hộ vệ mà thôi, quả thực đơn giản như đang giỡn!

    Lại nói bình thường casting không cần quá chú ý bối cảnh, chỉ cần cho thiết lập nhân vật là đủ rồi, cho nên cứ thế bắt đầu diễn.

    - Nhân vật của cậu là một hộ vệ đeo đao, mẫu người trung thành và tận tâm bảo vệ chủ nhân.

    Lưu Hải Đào giới thiệu nhân vật đơn giản một chút, sau đó vung tay lên:

    - Bắt đầu!

    Vừa dứt lời, Trương Tiểu Kiếm lập tức lại sử dụng diễn xuất quần chúng hoàn mỹ, theo phản xạ bước lên một bước, thân thể như có cảm ứng bắt đầu biểu diễn.

    Tay hắn cầm chỗ bên eo, thân thể thẳng thắn, tự nhiên sinh ra một cỗ khí thế.

    Hành động này được thực hiện cứ như là phản xạ theo ký ức vốn có của thân thể vậy, không cần trải qua đầu óc suy nghĩ.

    - Có thuộc hạ!

    Trương Tiểu Kiếm nâng tay ôm quyền, trầm giọng đáp, sắc mặt kiên nghị, bộ dáng như là một người thị vệ trung thành sống động. Lúc này hắn cũng cảm thấy dường như mình đã trở thành một thị vệ trung thành bên cạnh chúa công, từng hành động đều thể hiện khí thế trung nghĩa.

    - Mấy người nhìn mà xem nhìn mà xem này! Cái gì gọi là diễn xuất?!

    Lưu Hải Đào lớn tiếng nói với đám diễn viên quần chúng kia:

    - Đều học chút đi! Đừng có hở tí là bảo chúng tôi quy tắc ngầm!

    Đám người nhìn mà trợn mắt há mồm, Triệu Hải Dương còn suýt nữa trừng lồi con mắt ra ngoài!

    - Tiếp tục!

    Lưu Hải Đào lại hô to một tiếng:

    - Bị chém trúng mà chết!

    Cái gì gọi là diễn viên quần chúng cấp hoàn mỹ? Đương nhiên là phải khiến người ta không thể xoi mói được một tí khuyết điểm nào thì mới gọi là chuyên nghiệp đúng không?

    Toàn thân Trương Tiểu Kiếm bỗng run lên, tay che ngực, quay người lại một cách khó khăn, sau đó “bùm” một phát té trên mặt đất!

    Tiếng “Bùm” lúc té xuống sàn đập vào trong lòng mọi người, em gái trợ lý suýt nữa thì kêu ra tiếng.

    Đó là té thật nhé, hoàn toàn không có bất cứ động tác giảm xóc nào luôn. Người chung quanh đừng nói là đích thân làm thử, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy lần này té đau rồi!

    Hết cách rồi, dù sao đến nay ngoại trừ nhan sắc ra thì các thuộc tính khác của Kiếm ca đều max điểm, tố chất thân thể đương nhiên là khỏi bàn bàn nhé!

    Hơn nữa không chỉ thế, cảnh tượng tiếp theo tiếp tục khiến mọi người đều bị trùng kích!

    Năm giây, Trương Tiểu Kiếm không có bất kỳ phản ứng nào.

    Mười giây, Trương Tiểu Kiếm vẫn không có một tí động tác nào.

    Ba mươi giây, Trương Tiểu Kiếm vẫn nằm cứng đơ tại chỗ!

    Toàn thân cứ như là thật sự tắt thở vậy. Nếu không phải mọi người đều biết là đang đóng kịch thì suýt nữa tưởng hắn ngoẻo thật ấy chứ!

    = Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa?!

    Trong lòng Lưu Hải Đào like một trăm hai mươi lần cho Trương Tiểu Kiếm, lớn tiếng nói với đám người xung quanh:

    - Nhìn thấy chưa? Cái gì mới gọi là diễn xuất chân chính? Chỉ bằng thứ mà mấy người diễn ra ấy, chết mà còn ngọ nguậy, còn hở tí là thêm diễn cho mình, tôi bảo không được mà mấy người còn không phục à?! Lần này đã biết cái gì gọi là diễn xuất chân chính chưa?!

    Mọi người gật đầu lia lịa:

    - Trời ơi, đây mới gọi là diễn xuất đó sao? Lợi hại ghê ta! Tuyệt vời quá! Động tác vừa rồi kìa! Chẳng trách lại không được. Hầy, người với người không thể so sánh với nhau được!

    Triệu Hải Dương mất hồn mất vía thở dài, buồn bực nói:

    - Biết rồi… Biết rồi…

    - Ha ha, vừa rồi tôi diễn ổn chứ?

    Trương Tiểu Kiếm lăn lông lốc đứng dậy, động tác cực kỳ lưu loát.

    - Đó là đương nhiên rồi.

    Lưu Hải Đào cười ha ha ôm chầm lấy vai hắn nói:

    - Kiếm ca, nay có rảnh không?

    - Có chứ.

    Trương Tiểu Kiếm cười híp mắt nói:

    - Hôm nay là chuyện gì thế? Có chuyện gì tốt à? Hay là diễn thi thể nữa?

    Đoàn người cười nói rời đi. Triệu Hải Dương nhìn bóng lưng Trương Tiểu Kiếm, âm thầm nắm chặt tay: “Kiếm ca đúng không? Chờ đến lúc nào đó tôi nhất định sẽ học tập theo anh!”

    Hắn nghĩ vậy, bỗng tỉnh táo, nhìn theo bóng lưng Trương Tiểu Kiếm gọi to:

    - Kiếm ca, ê này… Có thể add wechat một chút được không? Sau này tôi sẽ học tập theo anh chăm chỉ!

    - Anh hỏi em gái trợ lý đi.

    Trương Tiểu Kiếm cũng không quay đầu lại, tiêu sái giơ tay lên vẫy vẫy:

    - Cô ấy biết số điện thoại của tôi đấy.

    - Kiếm ca quả thực đẹp trai quá!

    Triệu Hải Dương nhìn bóng lưng Trương Tiểu Kiếm lẩm bẩm.

    Lúc này đã là tám giờ tối, dưới ánh sáng ngọn đèn, bóng dáng Trương Tiểu Kiếm dường như trở nên cao lớn bất tận, để lại một hình bóng vĩ ngạn vô tận trong lòng Triệu Hải Dương…

    Hết cách rồi, Kiếm ca chính là người đàn ông như gió vậy đó. Cho dù còn chưa thức tỉnh, nhưng vẫn là người đàn ông chất lượng tốt hiếm có khó tìm!
     
    rocklina thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 349: Chời má tiện lợi hết sức!
    Lão Lưu.

    Trương Tiểu Kiếm vừa đi vừa hỏi Lưu Hải Đào:

    - Hôm nay bên này có diễn cái gì thế? Diễn thi thể có lời thoại hả? Kiểu như “Ah” ấy hả?

    - Sao có thể chứ!

    Lưu Hải Đào cười ha ha nói:

    - Từ khi phục hồi linh khí đến nay, cách quay phim đã thay đổi rất nhiều so với trước kia rồi. Bộ phim này của bọn tôi là quay về một đề tài lịch sử mới, hiện tại đã tìm được đủ thi thể rồi, tìm cậu tới là định cho cậu đóng một vai quần chúng, có lời thoại!

    Phim đề tài lịch sử mới?

    Được đấy nhỉ, nghe có vẻ rất thú vị đấy.

    - Được thôi.

    Trương Tiểu Kiếm vội nói cảm ơn.

    - Quả nhiên là người nhà mình đáng tin cậy! Đúng rồi lão Lưu, bộ phim này tên là gì thế?

    - Tên là “Quang Vinh Đại Đường”!

    Nhắc đến đây, Lưu Hải Đào lập tức tỉnh táo lại:

    - Đây là đầu tư lớn chân chính đấy, chủ yếu nói về thời kỳ Đường Thái Tông Lý Thế Dân lên làm hoàng đế. Các loại diễn viên nặng ký ít nhất phải có mười người. Nhất là một trong những ngôi sao lớn hot nhất hiện nay Lý Thanh Nhiễm cũng ở trong đoàn phim này. Đẳng cấp của đoàn phim mình cũng không phải là nói giỡn đâu!

    “Quang Vinh Đại Đường!”

    Vừa nghe thấy cái tên này, ánh mắt Trương Tiểu Kiếm lập tức sáng ngời!

    Phim lịch sử triều đại nhà Đường, tuyệt vời nhất đó, nhất là Võ Mị Nương các kiểu…

    - Ê…

    Trương Tiểu Kiếm nhỏ giọng hỏi Hồng Lôi:

    - Lý Thanh Nhiễm là ai thế?

    Hồng Lôi: “…”

    - Đùa hả Kiếm ca?!

    Hồng Lôi giật mình kêu lên:

    - Anh không biết cả Lý Thanh Nhiễm à?!

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Hai năm nay anh mày bận việc lớn nhé, tại sao tao lại nhất định phải biết cô ta?

    - Kiếm ca anh nhất định không thể nói là không biết cô ấy nhé.

    Hồng Lôi vội phổ cập cho Trương Tiểu Kiếm:

    - Lý Thanh Nhiễm là nữ ngôi sao siêu cấp mới nổi hai năm nay, là ngôi sao mới siêu cấp nổi tiếng với ba thứ hoàn hảo: dáng người hoàn hảo diện mạo hoàn hảo gia thế hoàn hảo. Thời nay khôi phục linh khí cô ấy còn thức tỉnh dị năng niệm lực cực kỳ trâu bò, quả thực là tình nhân hoàn hảo trong lòng mọi người đó!

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Xem ra thế giới thay đổi thật sự không nhỏ đấy. Mình hoàn toàn không có ấn tượng gì với nữ ngôi sao này cả.

    Ừm, kệ cô ta, nữ ngôi sao đã thức tỉnh không phải là khẩu vị của mình, không thức tỉnh mới là! Nữ ngôi sao nè, massage nè, kiếm tiền nè, sướng tê tái nè!

    Vừa nói chuyện vừa đến nơi quay phim, Lưu Hải Đào nói:

    - Đến rồi. Đạo diễn Trịnh đang ở bên kia, cậu đi chào hỏi đi.

    - Đạo diễn Trịnh!

    Trương Tiểu Kiếm đứng ở xa chào hỏi với đạo diễn Trịnh Tiền:

    - Ây dà lâu quá không gặp nhỉ. Nhoáng cái đã hai năm rồi. Giờ sao rồi?

    Trịnh Tiền vẫn như trước, túi áo đầy người, nhưng tư thế đầy đủ hơn trước kia nhiều. Vừa thấy Trương Tiểu Kiếm lập tức vẫy gọi:

    - Ái chà, Kiếm ca tới rồi. Nhanh tới đây nhanh tới đây!

    Bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên đang đứng, mặc một bộ đồ Trung Hoa, nuôi một đầu tóc dài qua vai, cằm còn có một chòm râu, đeo kính mắt tròn, vừa thấy đã biết là người làm nghệ thuật rồi.

    Chờ Trương Tiểu Kiếm đi qua, đạo diễn Trịnh giới thiệu cho hai người:

    - Trịnh trọng giới thiệu cho cậu một chút, đây là đạo diễn Đường Minh Sinh, tổng đạo diễn của bộ “Quang Vinh Đại Đường” này đấy!

    - Chào ngài chào ngài!

    Trương Tiểu Kiếm cười ha ha vươn tay:

    - Tên tôi là Trương Tiểu Kiếm. Sau này mong được đạo diễn Đường chăm sóc nhiều hơn.

    - Ừ, được.

    Đạo diễn Đường Minh Sinh chắp tay sau lưng, gật đầu thật nhẹ, ừ một tiếng xem như đồng ý.

    - Đạo diễn Đương, đây chính là thi thể chuyên nghiệp mà tôi thường xuyên nói với anh đấy.

    Trịnh Tiền vội giới thiệu cho Đường Minh Sinh:

    - Diễn thi thể tuyệt đối là đỉnh của đỉnh! Tôi quay phim nhiều năm như vậy, số người có thể diễn thi thể giống y hệt chuyên nghiệp như vậy không quá năm ngón tay đâu!

    - Biết rồi.

    Đường Minh gật đầu thật nhẹ, nói chuyện với Trịnh Tiền thì thoải mái hơn:

    - Chúng ta là bạn bè nhiều năm rồi, anh giới thiệu diễn viên thì kiểu gì tôi cũng phải nể mặt chút.

    Nói rồi nhìn Trương Tiểu Kiếm:

    - Thức tỉnh chưa?

    Trương Tiểu Kiếm cười ngại ngùng:

    - Bây giờ còn chưa.

    - Ừ, hơi tiếc chút.

    Đường Minh Sinh thở dài, nói:

    - Tôi đã xem những phân cảnh cậu từng diễn lúc trước rồi, đúng là rất đáng khen. Nhưng tiếc là còn chưa thức tỉnh, chỉ sợ sau này không dễ đi xa hơn trên con đường diễn xuất này đâu.

    - Cứ từ từ thôi.

    Trương Tiểu Kiếm gãi đầu nói:

    - Sớm muộn gì cũng có thể thức tỉnh, cũng không thiếu mười ngày nửa tháng này.

    - Cũng có lý.

    Đường Minh Sinh gật đầu:

    - Với diễn xuất của cậu, nếu sau này thức tỉnh thì tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp một vai diễn quần chúng có chút cân nặng cho cậu. Bây giờ thì đành cho cậu diễn đại một nhân vật vậy.

    - Được thôi, không thành vấn đề.

    Bây giờ tính cách của Trương Tiểu Kiếm đã không còn là tên gà mờ trước kia nữa, đa phần là tò mò về thế giới hoàn toàn mới này, lập tức cười nói:

    - Cho tôi diễn xuất là được, cam đoan sẽ không khiến đạo diễn Đường thất vọng!

    - Ha ha, tốt!

    Đường Minh Sinh cười to, vỗ vai Trương Tiểu Kiếm thật mạnh:

    - Cố lên. Tôi tin cậu!

    Sau đó quay sang nhìn đạo diễn Trịnh nói:

    - Đạo diễn Trịnh, giờ cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi.

    - OK.

    Đạo diễn Trịnh gật đầu nói:

    - Thế tôi gọi họ bắt đầu đây. Hôm nay chúng ta quay cảnh tuyết kia đúng không?

    Đường Minh Sinh:

    - Đúng rồi.

    - Được rồi.

    Đạo diễn Trịnh cầm loa lên bắt đầu kêu:

    - Mọi người đều đứng lên, làm việc, ai vào chỗ nấy đi! Nhanh lên nhanh lên! Hôm nay chúng ta quay xong ngày mai phải phát sóng luôn đấy, không được làm biếng đâu!

    Trương Tiểu Kiếm: “???”

    Chuyện gì vậy? Vừa quay xong đã phát sóng luôn rồi á? Kịp không vậy?

    - Kiếm ca cái này mà anh cũng không biết à?

    Hồng Lôi kinh ngạc nói:

    - Bây giờ dị năng đã bắt đầu thức tỉnh rồi, chỉ cần cảnh tượng không phải quá lớn thì đều có thể chế tạo ngay tại chỗ nhờ vào năng lực thức tỉnh, giảm bớt ít nhất là 90% thời gian. Rất nhiều cảnh quay không cần dàn dựng, có thể diễn có thể dựng bất cứ lúc nào luôn!

    Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

    Trâu bò tới mức đó luôn?!

    Lúc này nhân viên làm việc của đoàn phim đã tụ tập tới đây. Đạo diễn Trịnh bắt đầu sắp xếp:

    - Mọi người nhớ kỹ nhé, cảnh này là về cung vào đêm tuyết. Lát nữa nhân viên làm việc phối hợp cho tốt, chúng ta tranh thủ quay xong một lần luôn. Đều nghe rõ chứ?

    Người bên dưới hô to:

    - Nghe rõ!

    Thế là bắt đầu quay phim.

    Lại nói, sau khi linh khí trên thế giới khôi phục thì quay điện ảnh cũng khác hẳn.

    Trước kia muốn tạo cảnh tuyết thì phải dùng máy làm tuyết để thổi tuyết ra ngoài, tạp âm rất lớn, thoạt nhìn còn không đủ thật. Nhưng bây giờ ấy…

    - Làm tuyết, làm tuyết đâu?

    Đạo diễn Trịnh cầm loa kêu:

    - Chuẩn bị khẩn trương! Thổi gió, thổi gió, người quay phim, đều vào chỗ đi, bắt đầu!

    Đạo diễn Trịnh vừa nói bắt đầu, Trương Tiểu Kiếm lập tức nhìn thấy một người thức tỉnh hệ băng đứng ở trên cao bắt đầu phát công. Trong chớp mắt, trong phạm vi mười mét, bông tuyết đã bắt đầu tung bay. Bên kia người thức tỉnh hệ gió đã bắt đầu thổi gió, cảnh tượng tuyết lớn tung bay lập tức hình thành!

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Chời má tiện lợi hết sức! Chẳng trách các ngành các nghề đều cần người thức tỉnh. Hiệu suất quả nhiên là khác hẳn! Hãy nhìn xem, thậm chí còn không cần khiêng máy quay, cứ thế bay trên trời, chắc chắn luôn, xoay kiểu gì cũng không sợ lắc lư, nhất định là người thức tỉnh niệm lực làm!

    Lúc này diễn viên bắt đầu ra sân. Là ba cô gái đội tuyết lớn vội vã lên đường. Một cảnh quay vốn rất đơn giản thôi, nhưng Đường Minh Sinh nhìn hình ảnh xuất hiện trên máy theo dõi, lại nhíu mày thật chặt, đột nhiên kêu lên:

    - Cut! Từ Hòa Nhi! Cô đang nghĩ gì vậy hả? Nhập diễn chút được không? Cho dù cô không thức tỉnh thì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả! Làm lại một lần!

    Vừa nghe thấy vậy, Trương Tiểu Kiếm lập tức tò mò nhìn cô gái tên là Từ Hòa Nhi kia. Còn chưa thức tỉnh à?!

    - Ê ê ê, Lôi ca.

    Trương Tiểu Kiếm nhỏ giọng hỏi Hồng Lôi:

    - Cái cô Từ Hòa Nhi kia kìa, là ai thế? Còn chưa thức tỉnh à?
     
    rocklina thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
    Chương 350: “Cút đi càng xa càng tốt, đồ dê xồm nhà ngươi!”
    Kiếm ca, anh còn không biết cả Từ Hòa Nhi à?

    Vừa nghe thấy Trương Tiểu Kiếm lại không biết, Hồng Lôi đã cảm thấy bất đắc dĩ:

    - Hai năm nay anh sống tách rời với thế giới hay sao vậy? Thật ra thì Từ Hòa Nhi nổi lên cùng thời với Lý Thanh Nhiễm, hai người gần như ngang nhau trong các khía cạnh, nhưng linh khí khôi phục, Lý Thanh Nhiễm thức tỉnh, nhưng Từ Hòa Nhi lại không thể thức tỉnh được. Cho nên, anh nhìn thấy người đi đằng trước kia không? Mặt đầy oán khí, phiền lòng đó!

    Trương Tiểu Kiếm nhìn kỹ, vừa thấy lập tức hiểu ngay.

    Chẳng trách đạo diễn Đường lại kêu “cut”. Biểu cảm trong phân cảnh này hẳn là tủi thân, tội nghiệp các thứ, nhưng Từ Hòa Nhi lại diễn thành mặt giận dữ tới mức hận không thể giết người…

    Thế thì không ổn rồi…

    - Cut!

    Đường Minh Sinh buồn bực nói:

    - Từ Hòa Nhi, cảnh này là Võ Mị Nương chạy trốn trong đêm tuyết. Chạy trốn cô có hiểu không? Cô nhìn xem biểu cảm của cô là kiểu gì đấy? Cô đang chạy trốn hả? Cô sắp cầm dao phay chém người thì có! Lại lần nữa!

    - Vâng.

    Từ Hòa Nhi đáp lại có vẻ không yên lòng, lại quay thêm lần nữa.

    Nói thật, Từ Hòa Nhi đúng là rất xinh đẹp, đặc biệt là cặp giò dài nuột kia, cho dù mặc cổ trang cũng không che được thon dài. Lúc này Hồng Lôi ở bên cạnh lén phổ cập cho Trương Tiểu Kiếm:

    - Sao hả Kiếm ca? Cô nàng này đẹp chứ? Trước kia Từ Hòa Nhi tiến vào giới điện ảnh thì đã từng là người mẫu chân đấy. Chỉ bằng cặp giò kia không biết bao nhiêu người nhỏ dãi. Vừa trắng vừa thẳng, chỉ riêng đôi chân này thôi ấy, Lý Thanh Nhiễm thua xa cô nàng!

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Tại sao mày vừa giải thích xong lại nghe có vẻ đê tiện thế hả?

    - E hèm, nhìn diễn nhìn diễn!

    Trương Tiểu Kiếm hắng giọng nhẹ nhàng một tiếng.

    Quay phim tiếp tục tiến hành. Lần này Từ Hòa Nhi vẫn không nhập diễn. Đường Minh Sinh nhìn màn hình, lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó lại nói lớn:

    - Cut! Nghỉ ngơi một lát! Từ Hòa Nhi, cô nhất định phải nhanh chóng nhập diễn. Trong bộ phim này cô diễn Võ Mị Nương thời còn trẻ! Cô cứ thế mãi thì chúng ta không thể quay được cái gì đâu!

    - Biết rồi!

    Từ Hòa Nhi thở dài, sau đó đi sang một bên nghỉ ngơi, thuận tiện trang điểm lại.

    Lúc này nhân viên quay chụp quanh đó xì xào bàn luận.

    - Haizzz, trước kia cô ấy là ngôi sao lớn cùng cấp bậc với Lý Thanh Nhiễm, nếu không thì cũng không được gọi đến diễn Võ Mị Nương. Tiếc quá…

    - Chứ còn gì nữa. Đời đầu nhà Đường có hai người phụ nữ nổi tiếng nhất, Lý Thanh Nhiễm diễn hoàng hậu Trưởng Tôn, Từ Hòa Nhi diễn Võ Mị Nương. Vốn tốt lắm, ai ngờ…

    - Đừng nói nữa. Thời nay không thức tỉnh được thì đã bị coi là công dân bậc hai rồi. Ngay cả khiêng gạch ngoài công trường cũng đòi thức tỉnh. Mày nói trước kia cô ấy là người cao ngạo như vậy, bây giờ tâm trạng không tốt cũng là dễ hiểu…

    Nghe tiếng bàn luận xung quanh, Trương Tiểu Kiếm thở dài khe khẽ.

    Thời đại này mà còn chưa thức tỉnh thì đúng là áp lực nặng nề thật.

    Đường Minh Sinh vội đến mức vỗ trán liên tục, vừa vỗ vừa nói:

    - Hầy, phải làm sao bây giờ? Cô ta cứ ra vấn đề thế này thì chỉ sợ hôm nay không thể quay được tập này rồi. Đằng sau còn có rất nhiều phân cảnh khác nữa, cứ không nhập diễn mãi được thế…

    Ừm, lúc này không thức tỉnh được nên cứ xảy ra vấn đề thế là không ổn. Trương Tiểu Kiếm đi qua, cười nói:

    - Đạo diễn Đường. Từ Hòa Nhi còn có rất nhiều vai diễn ở sau hả?

    - Tất nhiên rồi.

    Đường Minh Sinh buồn bực nói:

    - Cô ta diễn Võ Mị Nương cơ mà. Bây giờ có muốn thay người cũng không thay được. Haizzz, sốt ruột chết…

    Người chung quanh cũng thở dài. Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói:

    - Hay là… Không bằng tôi đi khuyên nhủ cô ấy?

    - Cậu á?

    Vừa nghe vậy, Đường Minh Sinh không khỏi hỏi:

    - Cậu quen cô ta hả?

    Trương Tiểu Kiếm lắc đầu:

    - Không quen đâu.

    - Thế cậu định khuyên thế nào?

    Đường Minh Sinh cũng sa mạc lời rồi:

    - Cậu không thấy biểu cảm của cô ta lúc này sao? Nếu cậu qua đó nhất định sẽ bị trở thành chỗ trút giận đấy!

    - Ừm…

    Trương Tiểu Kiếm quay đầu nhìn sang, không ngờ ánh mắt hắn lỡ bị Từ Hòa Nhi nhìn thấy, quả nhiên là bị hung hăng trừng cho một phát.

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Đúng là oán khí lớn quá đấy…

    - Tôi thử xem đi.

    Trương Tiểu Kiếm nói rồi đi qua:

    - Đạo diễn Đường cứ chờ tin tốt lành của tôi đi!

    Thấy Trương Tiểu Kiếm đi qua, Đường Minh Sinh không khỏi lắc đầu:

    - Haizzz, người trẻ tuổi quả là to gan. Lúc này Từ Hòa Nhi đang giận dữ, cậu cứ thế đi qua nhất định sẽ không có kết quả tốt…

    Người khác cũng gật đầu:

    - Đúng đấy đúng đấy. Giờ qua đó nhất định sẽ bị mắng chết ấy! Lần trước tôi cũng đụng chạm, phải nói là thảm ấy…

    Trương Tiểu Kiếm thong dong đi qua, trực tiếp đứng thẳng trước mặt Từ Hòa Nhi, sau đó quan sát Từ Hòa Nhi từ trên xuống dưới một phen.

    Ừm, nhìn gần, Từ Hòa Nhi đúng là thuộc kiểu diện mạo cực kỳ tốt, chỉ bàn về mặt mũi dáng người thì ít ra cũng thuộc cấp bậc 135+, lại cộng thêm thân phận ngôi sao lớn…

    Ây dà không thể so sánh được không thể so sánh được!

    - Anh là ai?

    Thấy Trương Tiểu Kiếm đứng trước mặt mình, Từ Hòa Nhi tức giận nói:

    - Không có việc gì thì đừng xuất hiện trước mắt tôi, chướng mắt.

    - Chào cô chào cô.

    Trương Tiểu Kiếm cười ha ha chào hỏi:

    - Tên tôi là Trương Tiểu Kiếm, lần đầu gặp mặt…

    - Hừ!

    Từ Hòa Nhi hoàn toàn không nể mặt hắn, quay lưng lại luôn:

    - Đã xấu còn làm màu. Tránh ra!

    Trương Tiểu Kiếm: “…”

    Thế này thì hơi xấu hổ…

    Nhưng Trương Tiểu Kiếm cũng không quan tâm. Kiểu nữ sinh có tiền có quyền còn xinh đẹp thì đều bị nuông chiều lắm, có bệnh công chúa cũng là bình thường.

    - Không.

    Lúc này hệ thống còn nói:

    - Vừa xấu vừa nghèo mới gọi là bệnh công chúa. Vừa đẹp vừa giàu thì chính là công chúa rồi.

    Trương Tiểu Kiếm:

    - Chút!

    May mà dù sao Trương Tiểu Kiếm cũng là Trương Tiểu Kiếm, danh hiệu Tiểu Tiện Tiện này cũng không phải là trưng cho đẹp:

    - Có xấu hay không thì trước tiên chúng ta không bàn về nó. Tôi muốn nói là bây giờ có một vụ làm ăn, không biết cô có hứng thú hay không?

    Giọng nói Từ Hòa Nhi lạnh lùng:

    - Không hứng thú.

    Trương Tiểu Kiếm:

    - Thức tỉnh năm trăm ngàn.

    Từ Hòa Nhi: “!!!”

    Nói thật bây giờ Từ Hòa Nhi đúng là không có hứng thú với cái gì cả, nhưng riêng với thức tỉnh thì… Cô rất có hứng thú với chuyện này!

    - Anh có thể cho tôi thức tỉnh á?!

    Từ Hòa Nhi không hỏi hít thở nhanh hơn:

    - Anh không lừa tôi chứ?

    - Dĩ nhiên rồi.

    Trương Tiểu Kiếm cười nói:

    - Thức tỉnh thành công năm trăm ngàn. Nếu không thức tỉnh thì không cần một xu.

    - Được! Năm trăm ngàn thì năm trăm ngàn!

    Từ Hòa Nhi nghiến răng:

    - Chỉ cần có thể thức tỉnh thì tiền không phải là vấn đề! Nói đi, tôi cần làm gì?

    - Thật ra thì cũng đơn giản thôi.

    Trương Tiểu Kiếm đánh giá Từ Hòa Nhi cẩn thận từ trên xuống dưới nói:

    - Linh khí của cô tích tụ ở chỗ đùi, nói đơn giản là đến đây rồi thì kẹt cứng không thể tuần hoàn được, cho nên mới mãi mà không thức tỉnh. Chỉ cần tôi massage cho cô một chút, bảo đảm cô sẽ thức tỉnh ngay lập tức.

    Từ Hòa Nhi: “…”

    Thật ra thì Trương Tiểu Kiếm đang nói rất đứng đắn, trong mắt hắn linh khí trong cơ thể Từ Hòa Nhi đúng là đang bị kẹt ở chỗ hai cặp đùi.

    Nhưng vấn đề là con gái nhà người ta nghe thấy thế lại cảm thấy hương vị thay đổi ngay…

    - Đến lúc này mà anh còn tưởng sàm sỡ tôi à!

    Từ Hòa Nhi cả giận nói:

    - Cút! Cút! Cút càng xa càng tốt! Cái đồ dê xồm nhà ngươi!

    Trương Tiểu Kiếm: “…”
     
    rocklina thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)