FULL  Hài  LS Q.Sự Hãn Thích (Free 402) - Canh Tân (Vạn người mê)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Hãn Thích
    Tác giả: Canh Tân
    Nguồn: Mê Truyện
    Shared: Premium Group
    === oOo ===
    Quyển 1: Từ Châu Loạn
    ------------

    Chương 246. 2. Cữu phụ tới





    Hai người Lưu Sấm và Trần Cung sóng vai đi ra huyện nha, đi thẳng tới ngoài thành Cao Bưu.

    - Công Đài, ngươi nói xem, vì sao cữu phụ đại nhân của ta lại tới đây? Đứng trên đường cái ngoài thành nghênh đón, Lưu Sấm không nhịn nổi hỏi. Về vị cữu phụ mà hắn chưa từng gặp mặt này, tâm tình của Lưu Sấm có chút phức tạp.

    Lúc trước hắn quay về quê cũ ở Dĩnh Xuyên, từng nhờ Lưu Dũng liên lạc với Chung Diêu. Nhưng ngay cả mặt chưa được gặp. Nếu lúc ấy Lưu Dũng có thể nhìn thấy Chung Diêu, nói không chừng tình hình bây giờ đã khác. Đương nhiên, Lưu Sấm cũng không có khả năng như bây giờ, trở thành chư hầu một phương. Khả năng lớn còn đang bị vây khốn ở quận Dĩnh Xuyên.

    Về sau, Lưu Sấm mới biết, cũng không phải là Chung Diêu cố ý tránh né. Lúc ấy Tào Tháo vừa mới nghênh phụng thiên tử, dời đô về huyện Hứa, đúng là lúc nên lập uy.

    Làm một vị lão thần Hán thất, Chung Diêu cũng biết mục đích rời đô của Tào Tháo. Ông ta không muốn vì vậy mà trở thành bia ngắm cho Tào Tháo. Tuy rằng Tào Tháo chưa chắc sẽ tìm ông ta để phiền toái, nhưng từ theo tình hình lúc đó, các lão thần liên quan tới Hán thất, đều có thể bị Tào Tháo thu thập.

    Trên thực tế, về sau Dương Bưu còn không phải bị Tào Tháo thu thập, giờ phải đóng cửa ẩn cư, không hỏi thế sự đó sao? Cho nên lúc ấy Chung Diêu đóng cửa từ chối tiếp khách, cũng không có gì không ổn. Về sau ông ta còn nhờ Tuân Úc tới phủ Tư Không, khẩn cầu Tào Tháo tha thứ Lưu Sấm.

    Nhìn bên ngoài, Chung Diêu dường như chưa từng liên hệ với Lưu Sấm. Thậm chí lúc thành hôn của Lưu Sấm, Chung Diêu cũng không phái người tới chúc mừng.

    Nhưng Lưu Sấm biết, Chung Diêu luôn âm thầm giúp đỡ mình. Sở dĩ hắn có thể nhanh chóng có được những tin tức từ triều đình, là nhờ Chung Diêu thông qua các loại phương thức, âm thầm truyền tin cho Lưu Sấm.

    Lưu Sấm không phải là người không biết tốt xấu. Trong lòng vẫn có sự cảm kích với Chung Diêu. Nhưng vào lúc này, Chung Diêu đột nhiên tới quận Quảng Lăng, vẫn có chút cổ quái. Lưu Sấm không biết lần này Chung Diêu tới Cao Bưu rốt cuộc là có dụng ý gì? Trần Cung lắc đầu, cười khổ:

    - Công tử hỏi vậy là làm khó Cung rồi. Chung Nguyên Thường là danh sĩ đương thời, tài trí khó ai sánh bằng, Cung sao có thể đoán ra ý đồ của ông ta? Tuy nhiên, lúc này ông ta tới Quảng Lăng, chắc hẳn là có bàn tay của Tào Tháo. Hiện tại Tào Tháo đang chiếm ưu thế, lại phái Chung Diêu tới, đã nói rõ tình hình của y, chỉ sợ cũng không tốt đẹp gì. Cho nên, ta nghĩ, Tào Tháo không muốn tiếp tục kéo dài, mà muốn nhanh chóng bình định chiến sự của Từ Châu. Phái Chung Diêu tới, chỉ sợ là muốn nghị hòa với công tử. Nhưng rốt cuộc nghị hòa như thế nào, nhất thời ta không nghĩ ra.

    Đúng vậy, quá đột nhiên! Đột nhiên đến mức Lưu Sấm không kịp chuẩn bị. Chớ đừng nói tới Trần Cung từ trước tới nay không phải là người nhanh trí.

    Khẽ day trán, Lưu Sấm chợt cười nói:

    - Mặc kệ ông ấy. Thấy mặt rồi nói xong. Tình hình dù có xấu đi, chẳng lẽ còn xấu hơn lúc này sao?

    Hiện tại thế cục đã bị phá hỏng không thể phá hỏng hơn nữa. Lưu Sấm không tin, có thể xuất hiện kết quả còn hỏng hơn bây giờ.

    Nghĩ tới đây, hắn liền không lo lắng nữa rồi. Nếu Tào Tháo phái sứ giả tới, hơn nữa còn là Chung Diêu, thì chứng minh tình hình của y chỉ sợ không quá tốt. Điều này đối với Lưu Sấm mà nói, tự nhiên là một tin tức tốt. Còn lại chỉ là mục đích cuối cùng của Chung Diêu Trong một cái đình cách Cao Bưu mười dặm. Lưu Sấm tiếp đón sứ đoàn ở trong đình này. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy nghi thức của sứ đoàn, liền lập tức biết, tình huống không đơn giản như hắn tưởng tượng. Nghi thức của sứ đoàn hoàn toàn dựa theo nghi thức của Thiên Sứ.

    Lúc Lưu Sấm ở Bắc Hải, từng nghênh đón Thiên Sứ một lần. Lúc đó sứ đoàn Thiên Sứ là Tuân Diễn. Nghi thức lúc đó và hiện giờ gần như giống hệt nhau.

    - Công tử, đây là nghi thức của Thiên Sứ. Chẳng lẽ Chung Nguyên Thường phụng mệnh Thiên Tử mà tới?

    Lưu Sấm nhíu mày, trầm giọng nói:

    - Đi ra nghênh đón xem thế nào.

    Hắn bước nhanh ra đình, đứng đợi ở giữa đường. Mà sứ đoàn dừng lại khi còn cách Lưu Sấm trăm bước. Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ra từ trong đội xe, tới trước mặt Lưu Sấm. Trên xe ngựa là một người nam tử trung niên mặc bộ áo đen, áo khoác bằng lông bào đen. Nhìn bề ngoài, tuổi chừng bốn mươi, dụng mạo tuấn mỹ, ăn mặc quý phái. Đầu đội cao quan, mày rậm mắt toDùng một câu đời sau thường nói: Lông mày điểm tám màu, ánh mắt sáng như sao. Để một chòm râu đẹp, râu để gọn trong túi, đeo giày đen, đi lại vững vàng.

    Ông ta bước xuống xe, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Sấm, ánh mắt toát ra vẻ kích động.

    - Phía trước có phải là Bàn Sấm không?

    Lưu Sấm ngẩn ra, lập tức minh bạch thân phận của đối phương.

    Bàn Sấm là nhũ danh của hắn. Theo lời Tuân Kham nói, trước đây Lưu Sấm mập mạp trắng trẻo, cho nên người thân bạn bè thường gọi hắn là Bàn Sấm.

    Ông ta là Chung Diêu sao? Chung Diêu, tự Nguyên Thường, là người Trường Xã quận Dĩnh Xuyên. Lúc thiếu niên từng đảm nhiệm Hiếu Liêm, Thượng Thư Lang, Dương Lăng Lệnh. Về sau đảm nhiệm Đình Úy Chính, Hoàng Môn Thị Lang. Đổng Trác tây dời Trường An, Chung Diêu theo đế đồng hành. Năm Sơ Bình thứ ba, tức là năm 192 sau công nguyên, Tào Tháo sai sứ giả liên lạc với Lý Thôi, Quách Dĩ.

    Nhưng hai người này hoài nghi thành ý của Tào Tháo, không muốn tới. Phải nhờ Chung Diêu khuyên nhủ, hai người mới đồng ý giao hảo với Tào Tháo. Cũng khiến cho Tào Tháo thuận lý thành chương có được quận Đông cùng cức Phấn Vũ Tướng Quân. Từ nay về sau danh chính ngôn thuận phát triển lớn mạnh, trở thành chư hầu một phương.

    Trường An đại loạn, Lý Thôi, Quách Dĩ trở mặt. Chung Diêu và Thượng Thư Lang Hàn Bân nghĩ cách cứu viện Hán Đế. Từng trợ giúp Hán Đế thoát khỏi Trường An, được nhậm chức Ngự Sử Trung Thừa, phong là Đông Võ Đình Hầu.

    Trong lịch sử, tài văn chương của Chung Diêu hơn người, giỏi về thư pháp.

    Nhưng nếu vì thế mà coi Chung Diêu là một thư sinh văn nhược, thì mười phần sai.

    Năm Kiến An thứ hai, Chung Diêu dùng thân phận tùy tùng, diệt trừ Tư Đãi Giáo Úy, nắm giữ binh mã Quan Trung. Đây không phải là một việc mà thư sinh có thể làm được. Mà lúc ở Quan Trung, ông ta cũng có rất nhiều chiến tích. Trước chiêu hàng Hàn Toại và Mã Đằng, hai lực lượng mạnh nhất ở Lương Châu. Rồi sau đó khuyên bảo hai người nhập quan, tỏ vẻ trung tâm với Tào Tháo. Về sau lại phân hóa châm ngòi, tiêu diệt lần lượt Lý Thôi và Quách Dĩ. Là công thân dẹp yên Quan Trung. Thủ đọan lật tay thành mây, úp tay thành mưa này, cho dù là Tào Tháo cũng tán thưởng không thôi.

    Đối mặt với một người dũng mãnh như vậy, Lưu Sấm còn tốt chút. Chứ Trần Cung đã yếu đi vài phần khí thế. Không có biện pháp, thanh danh của Chung Diêu quá lớn, người trong thiên hạ đều biết. Cộng thêm địa vị là trưởng tộc của họ Chung ở Dĩnh Xuyên Cảm xúc của Lưu Sấm với Chung Diêu, không khắc sâu như Trần Cung. Nói thật, nếu không phải trọng sinh Tam Quốc, Lưu Sấm biết Chung Diêu phần lớn là về sau có Chung Hội. Tuy nhiên, từ khi biết Chung Diêu là cữu phụ của hắn, hắn đã đi sâu vào tìm hiểu.

    - Cháu là Lưu Sấm, xin hỏi phía trước có phải là cậu Chung Diêu?

    Chung Diêu vừa nghe câu này của Lưu Sấm, lập tức không nhịn được kích động trong lòng. Đi nhanh tới trước vài bước, ôm lấy Lưu Sấm.

    Chung Diêu thấp hơn Lưu Sấm một đầu. Nên khi ông ta ôm Lưu Sấm, Lưu Sấm không thể không cúi người xuống.

    - Mạnh Ngạn, ta rốt cuộc đã gặp được cháu. Năm đó lúc gia đình cháu gặp chuyện không may, ta còn tưởng rằng. May mà ông trời có mắt. Ta biết ngay Đại huynh không có khả năng tuyệt tự như vậy. Lưu thị Dĩnh Xuyên cũng không thể có kết cục thê lương như thế. Mấy năm nay cháu có khỏe không? Ta vẫn muốn tới hỏi thăm cháu, lại không ngờ kéo dài tới hiện tại.

    Tâm tình của Chung Diêu hơi có chút kích động. Lưu Sấm có thể lý giải tâm tình này của ông ta. Do dự một lát, hắn cũng ôm lấy Chung Diêu. Hơn nửa ngày, Chung Diêu mới buông lỏng tay, kéo tay của Lưu Sấm, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói:

    - Mạnh Ngạn không giống Tử Kỳ, mà phong thái giống Hoài Nam Vương năm xưa.

    Ông ta không phải là người duy nhất nói Lưu Sấm không giống Lưu Đào. Trên thực tế, Tuân Kham cũng từng nói qua, hình dáng bên ngoài của Lưu Sấm, ngoại trừ chân mày có vài phần giống với Lưu Đào ra, còn lại giống với tổ tiên của hắn, Hoài Nam Lệ Vương Lưu Trường hơn. Vì thế, Lưu Sấm còn chuyên môn điều tra tư liệu của Lưu Trường. Tuy không có nhiều giới thiệu, nhưng vẫn có thể suy luận ra được.

    Trong Sử Ký có ghi lại: Lưu Trường là con thứ của Lưu Bang, lực có thể khiêng đỉnh. Một câu "Lực có thể khiêng đỉnh", liền đủ để giải thích lý do vì sao Lưu Sấm có thần lực như vậy.

    Di truyền cách đại? Lưu Sấm cũng nói không rõ ràng được! Tuy nhiên, nghe câu giống với trêu đùa hơn này của Chung Diêu, Lưu Sấm chẳng những không tức giận, mà ngược lại có vài phần thân thiết.

    - Cậu đường xa mà tới, chắc đã vất vả. Cháu đã sai người an bài chỗ ở, chuẩn bị tiệc rượu. Cậu cùng cháu vào thành trước. Có lời gì chúng ta ngồi xuống nói. Nói ở đây không tiện lắm.

    Chung Diêu liên tục gật đầu:

    - Cũng tốt, chúng ta vào thành nói chuyện.

     
    buinhi99, rocklina, Từ Bi and 4 others like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Hãn Thích
    Tác giả: Canh Tân
    Nguồn: Mê Truyện
    Shared: Premium Group
    === oOo ===
    Quyển 1: Từ Châu Loạn
    ------------

    Chương 247.1: Thiên hướng hổ sơn hành





    Hoàng Đế viết: Gửi Bắc Hải Tướng, Dương Võ Tướng Quân, Quán Đình Hầu Lưu Mạnh Ngạn Sấm. Tướng Quân vốn thuộc tôn thất, thuở nhỏ lưu lạc dân gian. Nay ở Bắc Hải, bình định nạn trộm cướp, ta rất vui mừng. Tuyên Tướng Quân năm mới đại lễ quay về đô thành, bái tế tổ miếu. Khâm thử.

    Đây là một phần thể chế, trên có ấn ngọc tỉ của Hoàng Đế và Thượng Thư Lệnh. Là Hoàng Đế nghĩ ra chỉ thị, rồi sau đó thông qua Tam Công truyền đạt mệnh lệnh. Đối tượng thường là những quan viên từ Thái Thú và Tướng Quân trở lên. Người thường căn bản không được nhìn thấy.

    Tuy nhiên, hiện giờ Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu. Chiếu này của Hoàng Đế có phải do Hán Đế nghĩ ra hay không, cũng không ai rõ ràng lắm. Ít nhất, trong trí nhớ của Lưu Sấm, trước đây lúc hắn nhậm chứ Thái Thú quận Tề và Dương Võ Tướng Quân, đã tiếp nhận loại chế chiếu này, cho nên cũng không xa lạ gì với dấu ngọc tỉ của Hoàng Đế.

    - Mạnh Ngạn, có nhìn ra manh mối gì không?

    Chung Diêu ban bố xong chiếu thư, liền nhìn Lưu Sấm, hỏi.

    Sắc mặt của Lưu Sấm khó coi:
    - Đây là do Tào Tháo soạn?

    Chung Diêu gật đầu:
    - Tào Công không muốn chiến sự ở Từ Châu tiếp tục kéo dài. Hơn nữa y cho rằng, tiếp tục nữa…đã không còn bất ký ý nghĩ gì. Cuối cùng chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi. Cho nên y hy vọng có thể mau chóng đình chỉ chiến sự, thành ý mời cháu tới Hứa Đô.

    - Chung tiên sinh, ta cũng không có ý đắc tội. Chỉ có điều Tào Tháo không muốn lưỡng bại câu thương chỉ là lấy cớ…Theo ta được biết, công tử Viên Tam đóng quân ở Lê Dương, đối với Hứa Đô như hổ rình mồi. Mà Kinh Châu Lưu Biểu cũng rục rịch. Cho nên Tào Tháo mới nói như vậy. Tới Hứa Đô? Nếu công tử tới Hứa Đô, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

    Không đợi Lưu Sấm mở miệng, Trần Cung đã lên tiếng trước. Trương Liêu ngồi một bên thì tỏ vẻ khinh thường. Tào Tháo ngươi hẳn là sợ rồi, nên mới lấy lý do như vậy.

    Trên thực tế, cái lý do đó có mấy người tin tưởng?

    Chung Diêu lộ ra ý cười:
    - Vị này, có phải là Công Đài tiên sinh?

    - Đúng là Trần Cung.

    - Tào Công từng nói, Công Đài tiên sinh tài hoa xuất chúng, đáng tiếc lại để tiên sinh rời đi.

    - Không phải là ta muốn rời bỏ y. Mà do Tào Tháo làm ngược với ý trời, tàn sát danh sĩ, không phải việc làm của một minh chủ. Ta rời bỏ y, chẳng qua là muốn tìm một minh chủ thực sư.

    Chung Diêu nói:
    - Công Đài tiên sinh, ta cũng không phải muốn cùng ngươi thảo luận ai đúng ai sai. Chỉ là ta muốn hỏi, ngươi cho rằng phần chế chiếu này, Mạnh Ngạn có thể từ chối được không?

    - Điều này…

    - Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu. Cũng có thể phụng thiên tử thảo phạt những thần tử không hợp phép tắc. Nay Thiên Tử có chế chiếu, là do Thiên Tử đóng dấu, ngươi cho rằng Mạnh Ngạn có lựa chọn khác chắc? Nếu hắn không tiếp, thì chính là kháng chỉ bất tuân. Kết quả của kháng chỉ bất tuân là gì, ta tin tưởng ngươi rất rõ ràng. Đó coi như là tội mưu nghịch. Mạnh Ngạn là Hoàng thúc, được Thiên Tử coi trọng, nên mới có thành tựu như ngày hôm nay. Nếu như đeo trên lưng cái danh mưu nghịch kia, ngươi cho rằng, trên đời này còn có bao nhiêu người sẽ nguyện ý đi theo hắn?

    - Điều này…

    Khuôn mặt Trần Cung cũng lộ vẻ khó xử. Trương Liêu thì nhíu chặt lông mày, thật lâu không nói. Nếu Lưu Sấm không còn giữ được cái danh Hoàng thúc Đại Hán, thì tình hình sẽ rất xấu. Cái khác không nói, cho dù Tào Tháo không thảo phạt hắn, hắn chống lệnh bất tuân đã là sự thật. Tình hình xấu nhất sẽ trở nên như Lã Bố lúc trước, đi đâu cũng bị hắt hủi. Thậm chí ngay cả thủ hạ dưới trướng hắn cũng sẽ trở nên dao động. Nếu là như vậy thì sẽ rất ác liệt.

    Lưu Sấm nhắm mắt, vẫn không nói gì.

    Đợi Chung Diêu nói xong, hắn đột nhiên cười lạnh:
    - Vậy theo như lời cậu nói, cháu nên dâng cổ, mặc cho Tào Tháo chém đầu hay sao?

    Chung Diêu thở dài:
    - Ta biết Mạnh Ngạn và Tào Công hiểu lầm rất sâu. Nhưng trên đời này, có thể phục hưng Hán thất, chỉ có duy nhất Tào Công.

    Mạnh Ngạn, cháu đừng ấm ức. Ta cũng biết cháu là người có tài. Chỉ ngắn ngủi mấy năm thôi đã có thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng cháu phải rõ ràng rằng, thành tựu hôm nay của cháu, căn bản là do cha cháu ban cho. Nếu cháu không phải là con trai của Đào huynh, thì sẽ không được Khang Thành Công ủng hộ, cũng sao có thể nhanh chóng đứng vững gót chân được? Cháu có dũng lực vô song, tài cán hơn người, nhưng thủy chung vẫn thiếu kinh nghiệm và lý lịch, cũng mất đi thời cơ tốt nhất.

    Nếu mười năm trước cháu quật khởi Thanh Châu, ta tất sẽ dùng hết lực lượng của họ Chung để giúp cháu. Nhưng hiện tại….Mạnh Ngạn à, đại cục đã định, chẳng lẽ cháu không thấy sao? Tào Công dành được chính thống. Cho dù là Viên Thiệu, tương lai cũng chưa hẳn là đối thủ của y. Cháu là người tâm cao khí ngạo, chưa chắc thực sự thần phục Viên Thiệu. Như thế liền bị kẹp giữa hai người, cháu cho rằng có thể nhờ đó mà chiếm tiện nghi sao? Mạnh Ngạn, nghe lời ta, buông tay đi!

    Lời này của Chung Diêu, rất chân tình ý thiết. Lưu Sấm cũng biết Chung Diêu nói vậy là vì suy nghĩ cho hắn. Xem ra, Chung Diêu kiên định ủng hộ Tào Tháo! Chỉ có điều, để Lưu Sấm buông tha cho cơ nghiệp mà hắn cực khổ gây dựng lên, rồi sau đó hướng Tào Tháo đầu hàng, hắn làm không được…Không nói tới hắn và Tào Tháo đã xé rách da mặt. Cho dù không trở mặt, hắn đã làm rất nhiều chuyện, sao có thể ở chung với Tào Tháo được?

    - Còn có một việc, ta muốn nói cho cháu. Cháu chớ cho rằng Tào Công không muốn chiến đấu với cháu. Y vượt qua sông Hoài Thủy, sở dĩ không xuất binh, đó là vì đang bắt tay an bài. Ngày hôm trước, Tôn Sách Giang Đông phái sứ giả tiếp đón ở Hoài Âm, đã đồng ý xuất binh giáp công Quảng Lăng. Thứ mà cháu dựa vào, đơn giản là hai mươi lâu thuyền kia của Tôn Sách. Nhưng nếu Tôn Sách giáp công cháu, cháu cho rằng có bao nhiêu phần thắng? Tôn Sách sở dĩ đồng ý, chính vì Tào Công là chính thống. Y sao có thể cự tuyệt?

    Lưu Sấm biến sắc, trong lòng lập tức lạnh lẽo.

    Mọi người nói Tam Quốc hùng tráng kích thích, nhưng đâu biết lòng người Tam Quốc gian xảo?

    Kiếp trước, Giang Đông Tiểu Bá Vương là nhân vật mà hắn yêu thích. Vốn cho rằng hắn tạo quan hệ tốt với Tôn Sách, còn dùng hai trăm nghìn hộc lương thảo đổi lấy thuyền biển, không khiến Tôn Sách khó xử. Ai ngờ, Tôn Sách lại đồng ý với Tào Tháo giáp công mình? Ngẫm lại, có thể trở thành chư hầu một phương, có ai là quân tử chân chính? Hôm nay là địch, ngày mai là bạn, nói toạc ra, chư hầu chỉ là một đám ngụy quân tử mà thôi.

    Ai cho nhiều tiền thì theo người đó.

    Tôn Sách?

    Hai mắt Lưu Sấm hiện lên một tia tàn ác, hừ một tiếng, liền không nói. Không khí bên trong huyện nha lập tức trở nên nặng nề.

    Trương Liêu và Trần Cung nắm chặt tay, sát ý lành lạnh trên khuôn mặt.

    - Mạnh Ngạn, cháu muốn trở về Bắc Hải, cũng không phải là kế lâu dài. Chẳng lẽ Tào Công không biết, cháu quay về Bắc Hải như thả hổ về rừng sao? Một đạo chế chiếu này của y, đã tỏ rõ thái độ. Cháu tuân chỉ, còn có một đường sinh cơ. Nếu như cháu không tuân theo, thì là kháng chỉ, chính là mưu nghịch…Đến lúc đó, cháu cho rằng Viên Thiệu liệu có giúp cháu không?

    Chung Diêu dứt lời, đứng dậy đi tới bên cạnh Lưu Sấm.

    - Mạnh Ngạn, chớ trách cậu không giúp cháu. Mà là thế cục hiện giờ, đã không thể giúp cháu. Phần chế chiếu này có ấn của Thượng Thư Lệnh. Thượng Thư Lệnh là người phương nào? Ta nghĩ cháu cũng biết…Văn Nhược giao hy vọng phục hưng Hán thất cho Tào Công, cho nên quả quyết sẽ không cho phép tồn tại một rủi ro như cháu. Phần chế chiếu này, theo ý của Tào Công, vốn không muốn phát ra. Nói thật, gọi cháu về Hứa Đô, một tờ sắc lệnh là đủ rồi. Nhưng Văn Nhược vẫn phát ra chế chiếu này, là để cam đoan với cháu, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tính mạng của cháu.

    Chế chiếu vừa ra, người trong thiên hạ đều biết. Cháu được Thiên Tử triệu gọi, dù Tào Công muốn giết cháu, cũng phải nghĩ cho kỹ.

    Cháu cũng đã biết, ta được Tào Công an bài ở Hạ Bì suốt mười ngày, thẳng đến lúc cháu vứt bỏ phòng thủ Hoài Âm, Tào Công mới lệnh cho ta tới…Vừa rồi Công Đài nói không sai. Viên Tam công tử đích thực là đang rục rịch. Nhưng như vậy thì thế nào? Có Văn Nhược trấn thủ ở Hứa Đô, lại có Hạ Hầu Diệu Tài và Tào Tử Hiếu phòng thủ. Cháu cho rằng Viên Thượng có thể có bao nhiêu phần thắng lợi? Nếu Viên Thượng dốc hết lực lượng Hà Bắc, Tào Công có lẽ còn lo lắng. Nhưng Viên Thượng….

    Chung Diêu cười lạnh một tiếng:
    - Cũng không phải là ta xem thường y, chỉ là y không phải là đối thủ của Văn Nhược. Về phần Lưu Biểu, càng không đáng để lo. Trước đây Trương Tú bị Tào Công đánh cho dọa bể mật. Mà trong tay Lưu Biểu, chỉ là một đám ô hợp, có thể thành đại sự gì được? Mạnh Ngạn, nghe ta khuyên một câu, từ bỏ tâm tư, theo ta trở về Dĩnh Xuyên. Ta và Văn Nhược sẽ bảo vệ cho cháu một đời phú quý.

    Một câu này, đã tỏ rõ lập trường của Chung Diêu. Lưu Sấm ngẩng đầu nhìn Chung Diêu, trong ánh mắt lộ ra tia lành lạnh. Mà Chung Diêu không hề sợ hãi, mắt đối mắt với Lưu Sấm, vẻ mặt thản nhiên. Mặc dù đây là lần đầ tiên ông ta gặp Lưu Sấm. Nhưng trong hai năm qua, ông ta hiểu rất rõ Lưu Sấm, thậm chí còn khắc sâu. Ông ta tin tưởng, Lưu Sấm sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác.

    - Cậu đường xa mà tới, chắc đã mệt mỏi, tốt nhất nên nghỉ ngơi trước đi.

    Lưu Sấm đứng dậy, vung tay áo, xoay người rời đi.
     
    buinhi99, rocklina, Từ Bi and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)