Đô Thị Hãn Tặc - Nam Nhàn - Chương 31

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Wind Prince, 27/1/15.

  1. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 10 : Lôi Đài Thi Đấu


    Dịch: Wind Prince
    Converter : trungttnd
    Nguồn: banlong.us








    Học sinh lớp võ thuật rất nhanh dùng dây thừng tạo thành một cái lôi đài...Lôi đài như thế mỗi học kỳ đều làm mấy lần, có thể nói là quá quen thuộc.


    Lúc này, Huấn luận viên Lý "lui về tuyến sau", trở thành người xem, chủ trì lôi đài thi đấu là Hứa Bác, học sinh lớp nâng cao.


    Ba người tiến vào khu vực lôi đài, Hứa Bác nói quy định khi luận võ, cũng đảm nhiệm luôn vai trò trọng tài.


    Trong lúc nhất thời, người xem đứng đầy bốn phía.


    Hoàng Y Y cũng chầm chậm tới gần, Cổ Thần Dật và bạn học lập võ đài, tự nhiên nàng cũng cảm thấy hứng thú, đây cũng là một cơ hội để hiểu rõ Cổ Thần Dật.


    - Nói lại lần nữa, một bên nhận thua, bên kia không được phép đánh tiếp; ai chạy ra khỏi khu vực lôi đài, thì bên kia sẽ thắng; bên nào bị đánh ngã xuống đất, bên kia sẽ thắng. Bên thua sẽ phải xin lỗi bên thắng, sau này không được dây dưa tiếp...nghe rõ chưa? Tốt, vậy thì bắt đầu a!


    Hai người trên lôi đài nhìn qua đã biết yếu hay mạnh, luận chiều cao hay thể trạng Vương Vi Sâm đều hơn Cổ Thần Dật rất nhiều, hơn nữa, thanh danh Cổ Thần Dật ở bên ngoài là một nam sinh thấy chuyện là lùi bước, nên mọi người xem luận võ đều không chút lo lắng, sở dĩ gây rối cũng bởi vì trong lòng có chút ghen ghét với Cổ Thần Dật.


    Nghe được hai chữ "Bắt đầu", Vương Vi Sâm không nhịn được vung quyền lao tới Cổ Thần Dật.


    Trời ban cơ hội tốt a...!


    Trước kia, mỗi lần mắng Cổ Thần Dật vài câu, hoặc là đánh hắn mấy quyền, tiểu tử thúi này đều nói hết từ đầu đến cuối cho Vũ Tịch Nhan. Phi! Một nam sinh, bị ủy khuất liền mách nữ sinh, hết lần này đến lần khác, nữ sinh này không phân biệt tốt xấu, đều chạy đến trước mặt chủ nhiệm lớp Trương Lam thêm mắm thêm muối khiến hắn dính đòn không ít, thậm chí phải kiểm điểm ngay trước cả lớp.


    Có một lần tại sân thể dục, hắn động thủ với Cổ Thần Dật, đúng lúc bị Vũ Tịch Nhan nhìn thấy, xông lên cho hắn một cước cắm đầu xuống đất...


    Thù rất sâu a...!


    Hiện tại có thể quang minh chánh đại đánh cho hắn một trận, quá là thoải mái!


    Hắn hưng phấn mà nhào tới, trong mồm còn phát ra tiếng gầm rú thoải mái, tựa như con chó hai ngày không ăn cơm thấy một khối thịt kho tàu ngột ngạt, nướng miếng đều chảy xuống...


    - NGAO...OOO!


    Hắn từ nhỏ thích xem Lý Tiểu Long đánh võ, trước khi đánh người Lý Tiểu Long rất hay hét lên "NGAO...OOO" một tiếng, Vương Vi Sâm học theo "NGAO...OOO " một tiếng, hùng hổ mà vung quyền đánh tới.


    Cổ Thần Dật thân thể hơi nghiêng, linh hoạt tránh ra. . .


    Một quyền thất bại, có chút ngoài ý muốn. Cổ Thần Dật trong ấn tượng thân thể không có linh hoạt như vậy, xem ra tiểu tử này sợ, cho nên phát huy ra tiềm lực.


    Nghĩ như vậy, sau khi thất bại một quyền Vương Vi Sâm vung mạnh tay phải, dùng củi chỏ đánh về đầu Cổ Thần Dật, biến chiêu vô cùng lưu loát, kích này nếu đắc thủ, Cổ Thần Dật nhất định ngã xuống...


    - Tốt...


    Mọi người đứng ngoài xem không khỏi kêu lên.


    Cổ Thần Dật lui về phía sau một bước, lại là nhẹ nhàng tránh được.


    - Ah...


    Âm thanh đáng tiếc vang lên.


    Hoàng Y Y lẳng lặng nhìn, trong lòng ước đoán năng lực của Cổ Thần Dật.


    Nàng là người của Ngọa Long Quật Khởi, đương nhiên rõ ràng hơn những người khác, Cổ Thần Dật tuy lực lượng hơi yếu, nhưng thân thể lại linh hoạt dị thường, hơn nữa lại vô cùng tỉnh táo, đối thủ không chiếm được chỗ tốt. Từ đó so với tư liệu lúc trước là Cổ Thần Dật không có thân thủ này đấy.


    Bên này.


    Vương Vi Sâm liên tiếp đánh hụt, đã hơi thiếu kiên nhẫn, mạnh mẽ bước lên một bước, hơi hạ người vung chân ra quét vào chân Cổ Thần Dật.


    Cái chiêu quét chân này của hắn gọi là "Toàn phong quét chân", từ nhỏ đã khổ luyện một chiêu này, dùng ra rất có uy thế, trên mặt đất có một luồng gió nhẹ...Huấn luyện viên nhìn thấy cũng khẽ gật đầu.


    Cổ Thần Dật nhẹ nhàng nhảy lên, thoạt nhìn giống như vất vả lắm mới tránh được, chật vật thoát khỏi chiêu này.


    Hắn biết rõ Hoàng Y Y đang nhìn nên không thể biểu hiện quá mức, hơn nữa, động tác trước kia thường dùng cũng không thể dùng, miễn cho nàng nhìn thấy sơ hở.


    Một quyền, một cùi trỏ, một cái Toàn Phong quét chân. Tựa như Tam bản phủ của Trình Giảo Kim, tam bản phủ không có hiệu quả, Vương Vi Sâm thể hiện không tốt rồi.


    - NGAO...OOO!


    Hắn quát to một tiếng, lần nữa tiến về phía Cổ Thần Dật reo lên :


    - Tiểu tử, ngươi thành thật đứng cho ta đánh, nếu cứ trốn thì không chỉ một hai quyền đâu, lão tử đánh cho ngươi không biết đường về nhà.


    Nhất thời Cổ Thần Dật không nghĩ ra biện pháp tốt, chỉ có thể tiếp tục chạy thục mạng. Cỗ thân thể này quá yếu, nhưng kiếp trước hắn là tuyệt đỉnh cao thủ của thế giới ngầm, tránh né đối thủ như Vương Vi Sâm quá dễ dàng.


    - Vẫn còn trốn! Ngươi còn dám trốn?


    Vương Vi Sâm nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt dữ tợn mà quát.


    - Ách? ? Ý của ngươi, ta đứng đấy cho ngươi đánh?


    - Tiểu tử, ngoãn ngoãn để ta đánh vài cái, về sau ta bỏ qua cho, nếu không, gặp một lần đánh một lần!


    Học sinh lớp võ thuật đứng ở ngoài càng thêm náo nhiệt. Lúc trước bọn hắn chỉ muốn xem Vương Vi Sâm sửa Cổ Thần Dật, không hề lo lắng đến kết quả, lúc này lại thấy Vương Vi Sâm ngoài mạnh trong yếu, cảm giác Cổ Thần Dật không hẳn là không có năng lực phản kích.


    Lôi đài thi đấu chỉ có đối thủ ngang nhau xem mới thích!


    Người ủng hộ Vương Vi Sâm có chút nóng nảy, Tiễn Dân kêu lên:


    - Cổ Thần Dật, mày không dám chính diện giao thủ với Vương Vi Sâm, trốn đi trốn lại quá hèn rồi.


    - Đồ hèn nhát


    - Đồ hèn nhát


    Đánh nhau mệt chết đi a.


    Tuy Vương Vi Sâm không có đánh trúng Cổ Thần Dật, nhưng lực lượng tiêu hao rất lớn, lúc này đã hơi thở ra tai, lửa giận càng lên cao! Hắn cho rằng Cổ Thần Dật không dám giao thủ chính diện với hắn. Tiểu tử này, mới nghỉ hè không thấy, không ngờ lại học được pháp môn chạy trốn.


    Con ngươi đảo một vòng, hắn quyết định giương đông kích tây!


    Chỉ thấy hắn hùng hổ mà giả vờ hướng bên trái, lao ra một nửa đường, lại uốn éo người quay sang bên phải. Vì hắn thấy Cổ Thần Dật đã di chuyển sang bên phải khi thấy hắn lao lên bên trái.


    Lần này xem ngươi chạy đi đâu?


    Phát chuyển hướng này nhìn cũng rất là ra dáng, Tiễn Dân lớn tiếng trầm trồ khen ngợi!


    Bất quá, loại thủ đoạn này trong mắt Cổ Thần Dật quá trẻ con rồi, hắn dừng lại, sau đó nhẹ nhàng di chuyển, lại khiến một quyền của Vương Vi Sâm lao vào không khí.


    Đem hết khí lực đánh một quyền vào khoảng không, loại cảm này rất khó chịu, hơn nữa rất ức chế, sắc mặt Vương Vi Sâm trắng bệch, run rẩy nổi cáu :


    - Tiểu tử ngươi còn dám trốn! Còn dám trốn! Còn dám trốn!


    Ngực kịch liệt phập phồng.


    "NGAO...OOO" một tiếng lần nữa xông lên!


    Lần này, hạ thân Cổ Thần Dật bất động, thân trên nhẹ nhàng lách ra, lại để quyền của Vương Vi Sâm đi qua bên cạnh...sau đó, đồng học Cổ Thần Dật của chúng ta xuất thủ!


    Trong chốc lát, người ngoài lôi đài chết lặng. Đám người chỉ nghe thấy tiếng kêu như vịt bị cắt tiết.


    - A..........


    Nghe được tiếng la đau đớn kia khiến cho mọi người phát lạnh, cảm thấy thương hại cho hắn.


    Quá vô sỉ rồi!


    Cổ Thần Dật quá vô sỉ rồi!


    Thủ đoạn hèn hạ hạ lưu. . .


    Ở chính giữa lôi đài Vương Vi Sâm cong gập người, trong miệng kêu thống khổ, cố gắng mân mê bờ mông, mà tay phải Cổ Thần Dật vững vàng ở giữa khe mông =)))


    Quá vô sỉ hạ lưu a...!


    Hắn rõ ràng một phát bắt được Vương Vi Sâm hòn dái. . . Chính là "Trứng" .


    bộ vị nào yếu nhất của nam nhân?


    còn có chỗ nào có thể so được với chỗ này sao?


    Tuyệt đối không có!


    Chỉ cần bị người bắt được trứng, thoáng dùng sức, người bị bắt lập tức sẽ mất đi sức chống cự, thể loại này, là đau thấu tâm và rất nặng nề. đau chỗ khác còn có thể phản kích, duy chỉ có chỗ này là không thể làm được gì.


    Nhẹ nhàng sờ, đang đau nhức, đồng thời khí lực toàn thân cũng không còn gì.


    Nhức cả trứng dái, nhức cả trứng dái, "Nhức cả trứng dái" Chính là từ chỗ này sao đến đấy!


    Không một người nào đứng ngoài không há mồm trợn mắt.


    Trọng tài Hứa Bác nói gấp:


    - Cổ Thần Dật, buông tay! Luận võ không thể dùng chiêu số hạ lưu, móc mắt, túm trứng cũng không được.


    - Hả? Sao lúc nãy ngươi không nói như vậy a?


    Cổ Thần Dật vẻ mặt vô tội nói ra.


    - Mau buông tay.


    - Vậy ta thắng hay hắn thắng?


    - Ách? Coi như ngươi thắng a.


    Đây là chiêu số mà Cổ Thần Dật nghĩ mãi mới ra, chỉ có như vậy, hắn mới thủ thắng mà không bại lộ thực lực. Còn một chỗ tốt là, để cho người xem thường hắn phải sợ. Như vậy về sau sẽ bớt phiền toái hơn.


    - Được rồi, ta thả hắn.


    Buông tay.


    Vương Vi Sâm vẫn giữ nguyên tư thế mấy phút đồng hồ. thể loại đau này, hít thở cũng khó khăn, hơn nữa qua mấy phút vẫn còn cảm giác đau đớn.


    Vất vả ngẩng lên, mặt Vương Vi Sâm tái mét cả đi.


    Biệt khuất a...!


    Uất ức a...!


    Mất mặt a...!


    Người như hắn, để ý nhất chính là thể diện, mất mặt trước mọi người quá là khó khăn với hắn. Hơn nữa, Cổ Thần Dật thắng hắn quá ám muội. Dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, khiến hắn không dùng được năng lực vốn có.


    Sau khi đỡ một chút, Vương Vi Sâm cắn răng một cái lại nhào tới.


    Chuyện kế tiếp không cần nhiều lời rồi, có thể nghĩ là có kết quả gì....


    Lại là một tiếng kêu như vịt bị cắt tiết, Cổ Thần Dật vững vàng mà bắt được trứng của hắn.


    Nhức cả trứng dái!


    mặt mọi người ở bên ngoài đều giật giật


    Lần này bọn hắn đều nhìn rõ rồi. Cổ Thần Dật không chỉ có thân thể linh hoạt, công phu tránh né nhất lưu, hơn nữa bổn sự bắt trứng cũng nhất lưu, nhân gia nói trong trăm vạn quân lấy đầu tướng địch như lấy đồ trong túi, chiêu này của Cổ Thần Dật phải nói là bắt trứng người cũng như lấy đồ trong túi. chẳng lẽ hắn luyện chiêu này từ nhỏ?


    Hoàng Y Y ở bên ngoài mặt cũng giật giật.


    Ách?


    Cổ Thần Dật này quá bỉ ổi hay không?


    Ấn tượng tốt trước kia giờ không còn sót lại chút gì. Bắt chỗ đấy, quá là tổn hại rồi! Chẳng lẽ cách làm người của đồng học này là như thé? Nhưng trong hồ sơ không thấy nói a...Không phải viết hắn thấy đánh nhau đều chuồn sao, bị người khi dễ chỉ chịu đánh không hoàn thủ đấy sao?


    Hứa Bác kêu to:


    - Ngừng! Ngừng! Cổ Thần Dật, ngươi tại sao lại bắt trứng hắn rồi hả?


    Cổ Thần Dật vẻ mặt vô tội nói ra:


    - Thế nhưng là hắn đã thua còn đánh lén, quá không biết xấu hổ.


    Hứa Bác khóe miệng giật giật, không biết xấu hổ? lại cũng biết điều đó, thế nhưng ngươi càng không biết xấu hổ hơn hắn được chưa?


    - Mau buông tay! Cái chỗ này không thể túm đấy.


    - Ha ha, thế nhưng ta từ nhỏ tập một chiêu này, bắt bách phát bách trúng, không tin ngươi đổi người đến thử xem?


    - Mau buông tay a...


    Mặt Hứa Bác biến thành màu đen.


    Lúc này huấn luyện viên Lý bước ra nói :


    - Cổ Thần Dật đồng học, buông hắn ra. Về sau đến lớp võ thuật luyện võ, bất quá, cái chiêu này của ngươi lần sau không dùng nữa.


    Cổ Thần Dật buông tay ra, cười nói:


    - Huấn luyện viên, chiêu đó chỉ để phòng thân a, sẽ không chủ động công kích người khác.


    Khóe miệng huấn luyện viên giật giật, nói :


    - Phòng thân cũng không nên dùng chiêu này.


    liếc mắt nhìn Vương Vi Sâm, thằng này còn đang há miệng "Híz-khà zz Hí-zzz", mồ hôi lạnh trên chán ứa ra.


    Khả năng mai về quê ăn cưới nên tạm nghỉ nhé. Lão nào nhận chương thì dịch đi nhá!:baby18: các bạn thanks ít quá nên cũng hơi nản
     
  2. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 11 : Gặp Sát Thủ


    Dịch: Wind Prince
    Converter : trungttnd
    Nguồn: banlong.us








    Tục ngữ nói, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm. Sau khi kết thúc lôi đài, "tiếng xấu" của Cổ Thần Dật truyền xa. Các học sinh rất nhanh đã biết rõ hắn có "Kỹ năng đặc biệt" như vậy, hoặc còn nói ác hơn là...thời điểm đánh nhau hắn rất ưa thích bắt trứng đối thủ, mà lại còn bách phát bách trúng.


    Bởi thế nên những nam sinh trước kia khi dễ hắn đều cân nhắc hậu quả, dù sao thấy Vương Vi Sâm bây giờ gặp Cổ Thần Dật đều có bộ dạng nhức cả trứng dái, làm cho mọi người đều cảm nhận được hôm đó hắn đau như thế nào.


    Không để ý đương nhiên cũng có, thí dụ như đám người Tiễn Dân, bất quá, trước khi có đối sách, tạm thời bọn hắn còn không dám động thủ gây hấn.


    Chiều hôm đó là lớp vi tính lần thứ nhất có tiết, lớp này do Hoàng Y Y phụ đạo.


    " Thứ 4 ngày 8 tháng 9 năm 99.


    Xế chiều hôm nay là thời gian khai giảng lớp vi tính, vì để hiểu rõ Cổ Thần Dật, ta cố ý đi đến lớp võ thuật.


    Không biết có điều gì, Vương Thận Hành tiền bối và ta đều cảm giác trên người bạn học này tồn tại một chút đồ vật mà chúng ta không biết, không chỉ có như tài liệu điều tra ra chỉ là đệ tử cấp hai bình thường.


    Quả nhiên, chuyện phát sinh hôm qua đã nghiệm chứng suy đoán này. Ngay hôm đầu tiên ở lớp võ thuật đã có một học sinh rất cường tráng hướng hắn khiêu chiến, trước khi luận võ, không ai nghĩ đến kết quả như vậy.


    Cổ Thần Dật không thể cãi mà có được thắng lợi, cứ cho là thủ đoạn có chút hèn mọn bỉ ổi. Nhưng người biết tí sẽ nhìn ra, thân pháp của hắn rất nhanh nhẹn, cao hơn rất nhiều so với đối thủ, thủ thắng là điều bình thường. Sau đó, hắn dùng thủ đoạn này để thắng có phải là cố ý không? Vì ẩn dấu thực lực cá nhân, hoặc cố ý để người khác chán ghét?


    Xế chiều hôm nay trên lớp học vi tính, hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, kiến thức về vi tính vô cùng kém, không có biểu hiện cho ta mừng rỡ..."


    Đây là nhật ký của Hoàng Y Y, thật ra nàng không bao giờ viết nhật ký đấy, hôm nay lại phá lệ viết thứ này, mấy năm sau, đưa nhật ký ra cho Cổ Thần Dật đọc, giấy trắng mực đen đương nhiên không thể chối cãi, ai bảo hắn lừa nàng lâu như vậy? đấy là chuyện về sau, bây giờ không đề cập đến.


    Lại nói hôm nay khi lớp học chấm dứt, nàng thấy cô bé xinh đẹp ở lớp bên cạnh đợi hắn, sau đó, hai người cười cười nói nói đi ra cổng trường, đi vào xe con đã đợi sẵn.


    Về cô bé này, Hoàng Y Y cũng đã điều tra qua..cô bé là người của Vũ gia, nguyên nhân nàng đối tốt với Cổ Thần Dật là hắn đã từng đã cứu nàng. Tựa hồ không có vấn đề gì.


    Mà nàng quan tâm nhất đấy, là bên người Cổ Thần Dật có hay không người có thân phận đặc thù tiếp cận.


    Thời gian từng ngày đi qua, Cổ Thần Dật dần hòa nhập vào cuộc sống của học sinh trung học.


    Hôm nay, hắn trước sau như một ngồi xe buýt 764 đến lớp.


    Không có gì bất ngờ, thì "Sư muội" Trương Ức Vãn vẫn như cũ cùng hắn ngồi xe buýt này.


    Trong lòng của hắn cười thầm, "Sư muội" Này thật đúng là kiên nhẫn, có lẽ phải tìm được cao thủ mới bằng lòng bỏ qua.


    Sau khi lên xe, đột nhiên trong lòng Cổ Thần Dật đập mạnh một cái, trong lòng cảm giác được một tia hàn ý....đó là sát khí!


    Kiếp trước với tư cách là đệ nhất sát thủ của Ngọa Long Quật Khởi, giác quan thứ 6 của hắn rất mạnh, hơn nữa có bản lĩnh của Tặc Vương, bổn sự quan sát người trong xe vượt qua Trương Ức Vãn.


    Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua trong xe.


    Cách đó không xa, có người quay lưng về hắn, nhưng người này lại cho hắn một cảm giác nguy hiểm, sát khí đến từ hắn.


    Đây là người nào?


    Có vài khả năng, người của Ngọa Long Quật Khởi, người của Trương Ức Vãn hoặc người của tổ chức sát thủ...


    Sau khi hắn nhìn lướt qua, liền bảo trì tư thế cũ như không có việc gì, ánh mắt tiếp tục quan sát tình huống trong xe.


    Do thời gian cao điểm, trong xe đã hơi chật chội.


    Trương Ức Vãn đứng cách hắn vài bước, đối mặt với hắn...vì muốn tìm ra một tên trộm khác, càng cần phải quan sát mọi người xung quanh Cổ Thần Dật, ngày nào cũng vậy, không có dị thường.


    Mà nhân vật khiến hắn bất an lại đứng bên cạnh Trương Ức Vãn.


    Cổ Thần Dật cảm giác được, người này hình như lợi dụng phản chiếu của cửa sổ quan sát hắn...


    Hắn rất tự nhiên xoay người, xem túi xách xuống cầm trong tay. Lúc này hắn đối diện thẳng lưng người kia.


    Đương nhiên, hắn sẽ không tập trung nhìn vào hắn. Người như thế thì giác quan thứ 6 cũng rất mạnh đấy, nếu như tập trung đến đối phương, dù đối phương không quay lại, nhưng cũng cảm giác được dị thường.


    Hắn lúc này là một học sinh trung học, không nên khiến người kia cảm giác được gì.


    Chậm rãi, hắn liếc Trương Ức Vãn, sau đó đem tầm mắt của nàng đưa về người kia.


    Điềm nhiên như không có gì, hữu ý vô ý, vừa đúng, để cho Trương Ức Vãn tập trung đến người kia...Dùng thân thủ và ánh mắt của Trương Ức Vãn, một khi chú ý tới người bên cạnh, rất nhanh sẽ phát giác người này đặc thù...Lại khiến cho nàng cảm giác chính mình cũng đặc thù =)))


    Loại sự tình này, Cổ Thần Dật làm rất thuận buồm xuôi gió đấy.


    Quả nhiên, Trương Ức Vãn hơi nghiêng người, liếc qua người bên cạnh, ngay lập tức cảnh giác lên...chẳng lẽ người này chính là tên trộm xuất quỷ nhập thần kia?


    Không đúng! Người này và trộm không giống, có cảm giác không nói nên lời....... Đối với Trương Ức Vãn mà nói, nàng tuy cũng học qua chiến đấu, nhưng tất cả bổn sự đều quay chung quanh phục vụ công việc đi trộm. Người bên cạnh này đứng rất yên lặng, trên người phát ra một khí chất đặc biệt....Nàng không phải sát thủ, không trải qua khảo nghiệm sinh tử, cho nên không biết đấy chính là sát khí. Nàng chẳng qua có cảm giác dị thường mà thôi.


    Từ nàng quan sát, Nàng liên tục thất thủ hai lần trên người Cổ Thần Dật, tất nhiên là gặp trộm cao tay hơn nàng, từ một điểm này mà nói, nàng liền coi hắn là lão tặc đấy? ( không nghĩ đến thèng kia vì trộm cao tay hơn chắc phải là cao thủ lâu năm)


    Vì vậy nàng thoáng lách người nửa bước, đứng ở giữa người kia và Cổ Thần Dật.


    Cổ Thần Dật âm thầm nhíu mày, cứ như vậy, nếu người kia động thủ với hắn thì... Trương Ức Vãn rất có thể xuất thủ, đi bắt bớ tên trộm trong suy nghĩ của nàng.


    Nàng cho rằng người này trêu nàng hai lần đấy.


    Cổ Thần Dật phán đoán vô cùng chuẩn xác, người này đúng là sát thủ, hơn nữa chính là vì giết hắn mà đến!


    Sau khi Ngọa Long Quật Khởi tha ra tiếng gió, rất nhanh khiến cho người hữu tâm chú ý. Tin tức rơi vào tay Thiên Hổ Xã ở Nhật Bản, Sơn Bản lắp bắp kinh hãi.


    Cậu bé kia là hắn lái xe đâm chết đấy, tuy lúc đó vội rút lui nhưng cậu bé chết tại chỗ là hắn nhìn rõ ràng đấy. Với tư cách là top 10 sát thủ của thế giới ngầm, Sơn Bản tất nhiên giết người như ngóe.


    Cậu bé chết hay không chết làm sao hắn có thể sai được?


    Phản ứng đầu tiên của hắn là Ngọa Long Quật Khởi thiết lập bẫy, dụ bọn hắn xuất thủ lần nữa.


    Nhưng nhiều lần xác minh, cậu bé thật sự không chết.


    Việc này kì quái.


    Sau đó lấy được tài liệu kĩ hơn, cậu bé kia không chết, hơn nữa đã bình phục rất tốt, không có di chứng gì.


    Nếu như thế, cậu bé này đương nhiên không thể lưu lại.


    Bất quá, đối phó một đứa bé sát thủ cấp độ B của Thiên Hổ Xã liền dư xài, không cần hắn tự mình xuất thủ.


    Sát thủ được phái tới lần này là Vũ Điền Hỉ Nhị, sau khi thăm dò rõ ràng tình huống của cậu bé, liền có ý định đâm chết hắn ngay trên xe buýt.


    Phương pháp rất đơn giản: trên người hắn có một cương châm nhỏ, ước chừng hơn mười phân, cương châm rất nhọn, giấu kín trên người, thời điểm xuống xe đến bên cạnh cậu bé, đâm vào bụng hắn rồi rút. Chỉ cần đâm vào rút ra thật nhanh, cậu bé kia chỉ có cảm giác nhói một cái, bởi vì cương châm rất nhỏ, cách một lớp quần áo cũng không có máu chảy ra.


    Hơn nữa, cậu bé cũng không nghĩ tới châm này sẽ đâm thủng lá lách, tạo thành xuất huyết trong, qua mấy tiếng sẽ tử vong.


    Dưới tình huống bình thường, cậu bé sẽ hô đau một tiếng, nhưng bởi vì ở cửa xe, nhiều người xuống xe, căn bản không biết ai đâm hắn. Nếu như cậu bé không mẫn cảm, thậm chí còn cho rằng bị côn trùng cắn. Sau đó, cậu bé tiếp tục đi đến trường, bởi vì vội vào lớp, quá lắm là kiểm tra bụng mình một cái rồi đi học.


    Tình huống như thế xảy ra không ít, người bị hại không có kinh nghiệm nên không nghĩ đến bị người khác đâm thủng bộ vị yếu hại. Đến lúc phát hiện ra, ổ bụng đã đầy máu, đưa đến bệnh viện đã không còn kịp.


    Vũ Điền Hỉ Nhị biết rõ cậu bé lên xe ở điểm này đấy, cho nên khi thấy cậu bé chờ ở bến xe, liền di chuyển đứng ở gần cửa.


    Hắn đứng ở trong xe, lợi dụng phản quang của cửa sổ nhìn cậu bé, sau đó đứng chờ. nhưng hắn lại phát hiện một nữ tử xinh đẹp rất chú ý hắn.


    Hăn như không có việc gì quay người, liếc mắt nhìn nữ tử.


    Với tư cách là sát thủ, hắn rất nhanh phán đoán được nữ tử không phải khách đi xe bình thường, nhưng không phải sát thủ, bởi vì trên người nàng không có loại "Hương vị" này, nàng cũng không phải cảnh sát.


    Hắn ước định thực lực của nữ tử một thoáng, cảm giác không uy hiếp lớn đến hắn. Một nữ tử cảm giác mẫn cảm mà thôi, có lẽ nhìn ra hắn bất đồng, cho nên để ý. Nhưng với hắn mà nói, dù bị nhìn mặt cũng không sao, giết cậu bé xong hắn sẽ cao chạy xa bay, huống chi bộ mặt của hắn đã dịch dung đơn giản rồi.


    Từ đường Long Mính đếnn Trung Học Văn Lai chỉ có 3 điểm dừng, Vũ Điền Hỉ Nhị chuẩn bị động thủ tại điểm xuống xe thứ hai.


    Trạm xe buýt ở Thủ Đô cách nhau ước chừng 500m, từ lúc cậu bé lên xe, xe không nhanh không chậm di chuyển, chuẩn bị dừng tại điểm tiếp theo.


    Hắn bắt đầu di chuyển đến cửa, tới bên cạnh cậu bé.


    bên kia.


    Trương Ức Vãn một mực chú ý đến cử động của hắn, thấy hắn đi về phía cậu bé, liền đi theo...trong nội tâm lại nghĩ , hắn có phải cao thủ kia không? khí chất vô cùng đặc thù, làm cho người ta cảm giác nguy hiểm, loại cảm giác này nàng chỉ thấy trên người sư phụ mỗi khi tức giận, như vậy, nam tử này cũng là cao thủ tương đương sư phụ? Trách không được hai lần trước bị hắn đùa bỡn, lần này thấy được, tốt nhất có thể lật tẩy hắn, coi như báo thù.


    Trương Ức Vãn nắm chặt bàn tay lại.


    Lần trước hắn móc mắt bức tranh con lợn nhét vào ví của nàng! Hừ hừ! lần này cũng phải đùa với hắn một chút.


    Nguyên bản nàng đứng giữa Cổ Thần Dật và nam tử, đi theo nam tử chen đến cạnh cửa, ra vẻ chuẩn bị xuống xe, vị trí của hai người đã đảo lộn, nam tử càng thêm gần Cổ Thần Dật.


    Sau đó, trong tíc tắc nam tử đến gần Cổ Thần Dật, nàng phát hiện bờ vai của hắn hơi giật giật...


    Nàng minh bạch, hắn hạ thủ!


    Không chút do dự, Trương Ức Vãn bắt cánh tay nam tử, một màn kế tiếp liền ngoài dự đoán của mọi người.


     
  3. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 12 : Hành Thích


    Dịch: Wind Prince
    Converter : trungttnd
    Nguồn: banlong.us








    Giờ là cao điểm buổi sáng nên gần cửa xuống xe rất là đông. Bất quá, bản thân Vũ Điền Hỉ Nhị là sát thủ nên lực lượng hơn xa hành khách bình thường, dễ dàng lách khỏi những hành khách này để đi đến gần cậu bé.


    Trong tíc tắc lại gần, hắn rút cương châm từ trong tay áo ra...lợi dụng quán tính lúc xe phanh lại, thân thể lao về phía Cổ Thần Dật, đồng thời cương châm như thiểm điện đâm ra.


    Với hắn mà nói, ám sát như thế đã làm quá nhiều lần, không cần nhìn đã biết vị trí của lá lách. cương châm dài 10cm đã đủ để đâm thủng lá lách của cậu bé.


    Sau đó, thời điểm cương châm đâm vào, hắn cảm giác lực không đúng!


    Cảm giác cương châm đâm xuyên qua người tiến vào lá lách hắn vô cùng quen thuộc. Hắn thậm chí rất hưởng thụ cảm giác thoải mái này, nhưng mà, cảm giác lần này thật bất đồng, lực cản rất lớn...


    Nguyên lai, ngay lúc Vũ Điền Hỉ Nhị tới gần Cổ Thần Dật, hắn đã biết tên kia muốn làm gì.


    Kiếp trước, bên trong Ngọa Long Quật Khởi, hắn đã nhìn qua tất cả tư liệu của các sát thủ trong thế giới ngầm, đương nhiên hắn nhận ra thân phận của người này.


    Vũ Điền Hỉ Nhị, sát thủ có thói quen dùng cương châm....


    Xe khi vào bến sẽ phanh lại, lúc đó thân thể sát thủ sẽ theo quán tính lao về phía hắn, cương châm trong tay như thiểm điện đâm ra...hết thấy giống như trong trí nhớ.


    Thân thể là của Cổ Thần Dật, mà linh hồn của Cổ Tiểu Quân rất nhanh đưa túi sách chuyển qua vị trí ở bụng, phốc một tiếng, cương châm đâm thủng túi sách, đâm vào sách giáo khoa, bởi vì lực lớn, nên ít nhất đã đâm thủng qua 2 quyển sách, thậm chí còn đâm thủng con mèo kitti mới mua.


    Lúc này, tay Trương Ức Vãn cũng đã bắt vào tay Vũ Điền Hỉ Nhị.


    Hàaa...!


    Nàng nhìn thấy Vũ Điền Hỉ Nhị bả vai khẽ động, đã biết rõ hắn hạ thủ... Nàng âm thầm vui vẻ, bắt trộm phải bắt quả tang, lần này là bắt sống a?


    Sự việc phát sinh hết thảy đều cực nhanh.


    Đối với Vũ Điền Hỉ Nhị mà nói, việc ngoài ý muốn cứ lặp đi lặp lại. Lúc này hắn đã phát hiện cương châm đâm vào túi sách của cậu bé, nhớ lại một chút, tựa hồ lúc thân thể của hắn lao đến, bởi vì quán tính của xe, chân cậu bé hơi lảo đảo, dưới quán tính túi sách tự nhiên chuyển về phần bụng, hắn chửi thầm sao mà đúng dịp như vậy! chết tiệt quán tính để hắn thất bại trong gang tấc.


    Sau đó, cương châm còn chưa kịp rút ra...cánh tay lại bị nữ tử xinh đẹp bên cạnh tóm lấy, Vũ Điền Hỉ Nhị đương nhiên lại là cả kinh!


    Không chút nghĩ ngợi, hắn phản xạ có điều kiện nâng cùi trỏ đánh về phía Trương Ức Vãn... Nếu đánh trúng, dùng lực lượng của hắn, ngực của Trương Ức Vãn sẽ lõm vào, đau đớn sẽ khiến nàng mất đi khả năng chiến đấu.


    Nhưng mà, Trương Ức Vãn ở bên người Khương Hữu Hà khổ luyện sáu bảy năm, ngoại trừ thâu thuật, võ công cũng không hời hợt. Trong chớp mắt khi củi trỏ nam tử giơ lên ngay lập tức tránh đi, nũng nịu một tiếng :


    - Làm gì?


    Tiếng nói đã khiến rất nhiều người trong xe chú ý, mọi người quay đầu lại nhìn về phía Vũ Điền Hỉ Nhị.


    Cửa xe đã mở, đây là cửa xuống cho hành khách, rất nhiều người đang chuẩn bị xuống xe cũng quay đầu lại nhìn....


    Vũ Điền Hỉ Nhị biết rõ không có cơ hội ra tay rồi.


    Hơn nữa, đối với sát thủ mà nói, một kích không trúng, phải rút lui ngay.


    Nếu bị bại lộ thân phận, khả năng đắc thủ nhỏ hơn. Nữ tử kia còn trừng to mắt nhìn hắn, nhìn bộ dáng, sẽ xuất thủ ngăn cản lần nữa.


    Tuy nàng không phải là đối thủ của hắn, nhưng có nàng làm rối, độ khó đột nhiên nâng cao.


    Vũ Điền Hỉ Nhị liền rất dứt khoát thu hồi cương châm, nhảy xuống xe, không quay đầu lại rời đi.


    Còn Trương Ức Vãn, phát củi trỏ vừa rồi đã cho nàng biết đối thủ rất lợi hại...khi cùi trỏ vung lên, một cỗ sát khí nhanh chóng bao phủ toàn thân nàng, khiến nàng có cảm giác rơi vào hầm băng.


    Vì thế lúc Vũ Điền Hỉ Nhị nhảy xuống xe rời đi, Trương Ức Vãn không dám xuống theo. Nàng có cảm giác nếu xuống xe rất có thể bị đối phương giết chết!


    Tim đập nhanh một lúc lâu, nàng đoán được người này không phải trộm.


    Dù nàng tài cao mật lớn cũng hoảng sợ một hồi.


    Sau đó, nàng nhìn về phía cậu bé...cậu bé này tên là Cổ Thần Dật, đây là nàng nghe Vương Vũ Thuần nói đấy...ánh mắt nhìn qua khuôn mặt của hắn, cậu bé đang ủ rũ kiểm tra cặp sách.


    nàng tuy bắt được tay của Vũ Điền Hỉ Nhị, nhưng không nhìn thấy cương châm trong tay hắn, bởi vì nam tử rất nhanh phản kích, trong chớp mắt tay của nàng liền buông ra, sau đó lùi lại phía sau.


    Thế nhưng nam tử kia định làm gì cậu bé này vậy? điều này có chút kỳ quái. Chẳng lẽ cậu bé này không bình thường như bề ngoài?


    Nghĩ nghĩ, nàng nói ra:


    - Này, vừa rồi người kia muốn trộm đồ của ngươi.


    Cổ Thần Dật vẻ mặt lỗ bất đắc dĩ, nói:


    - Tại sao a? trong cặp của ta chỉ có sách, chẳng lẽ hắn trộm mèo Kitty sao? hắn làm sao biết ta mua mèo kitty?


    Trương Ức Vãn liếc mắt, thầm nghĩ, dùng thân thủ người nọ, làm sao sẽ nhằm vào đồ chơi cho nít này? Nàng lại cảm thấy hứng thú với việc nam tử ra tay với Cổ Thần Dật, lừa gạt cậu bé nói :


    - Hắn sao lại ra tay với ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết?


    Cổ Thần Dật vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:


    - Không biết vì cái gì a?


    Trương Ức Vãn nhìn xuống, thấy được lỗ nhỏ trên túi sách...ngay lập tức kinh hô một tiếng :


    - Hắn đâm sao?


    Cậu bé vẻ mặt mờ mịt nói:


    - Đúng vậy, nhưng tại sao lại vậy chứ?


    Trương Ức Vãn xuất đạo vài năm, cũng đã được nghe đến bọn trộm hạ lưu sau khi bị phá bĩnh hay dùng châm để trả thù, biến sắc nói :


    - Chẳng lẽ hắn muốn giết ngươi?


    Cậu bé rõ ràng bị "Dọa" nhảy dựng, kinh hỏi:


    - Tại sao a?


    Trương Ức Vãn liếc mắt nhìn hắn, nói:


    - Ta làm sao biết?


    - À? nếu như thế, vừa rồi tỷ tỷ đã cứu ta?


    - Ách?


    Trương Ức Vãn nghĩ nghĩ, nói cứu hắn cũng đúng, nếu không phải nàng xuất thủ, nam tử kia nhất định sẽ ra tay tiếp với hắn, nếu thế Cổ Thần Dật rất khó may mắn thoát được :


    - Ngươi biết hắn sao?


    - Không biết.


    - Thật sự không biết?


    - Tỷ tỷ, ta chưa từng gặp qua người này a....


    Con người là một loại động vật kỳ quái, cảm tình vô cùng phong phú.


    Trương Ức Vãn vốn có tâm tình không thích cậu bé này đấy, chủ yếu vì hai lần xuất thủ trên người cậu bé này đều bị lỗ vốn....Đương nhiên, nàng vẫn cho rằng có một cao thủ khác ở đây.


    Dù vậy, bởi vì thất bại trên người hắn, nên tâm tình bất mãn đã ăn vào tiềm thức.


    Sau đó, bị cậu bé kì quái này kêu hai tiếng "Tỷ tỷ" , độ hảo cảm của nàng liền thẳng tắp tăng lên.


    Trong lòng nàng, giờ khắc này trên người cậu bé bao phủ một tầng thần bí.


    - A? như vậy, ngươi về sau phải cẩn thận rồi, người này hôm nay không có thực hiện được, khả năng còn động thủ tiếp lần sau, như thế ngươi liền nguy hiểm.


    Đây cũng là điều Cổ Thần Dật lo lắng.


    Vũ Điền Hỉ Nhị là người nào, Trương Ức Vãn không rõ ràng lắm, hắn là rất rõ ràng đấy.


    Sát thủ chuyên nghiệp..!


    Lần này thất thủ, lần sau vẫn còn đến, hơn nữa có giáo huấn qua lần thất bại này, chuẩn bị sẽ càng đầy đủ. Hắn cũng không phải sợ, nếu muốn đối phó hắn có vô số biện pháp để cho Vũ Điền Hỉ Nhị ngủm củ tỏi. Cho dù chính diện đối đầu, hắn cũng có thể giết chết. Nhưng như thế hắn sẽ bại lộ...không nói đến thế giới ngầm, mà cả Ngọa Long Quật Khởi cũng nhìn hắn chằm chằm, phiền toái rất lớn.


    Ít nhất không có khả năng sống an bình.


    Đại não hoạt động như một chiếc máy tính tốc độ cao, hắn rất nhanh tìm được đối sách thỏa đáng.


    Vì thế, Cổ Thần Dật đồng học rất chân thành hỏi:


    - Tỷ tỷ, ta thường xuyên thấy ngươi đi cùng tuyến xe bus, đây là bảo vệ ta sao?


    Bảo vệ ta sao?


    Thời điểm nói câu này, bộ mặt của hắn lại có chút ngây ngô.


    Không có tiền đồ a...!


    Trương Ức Vãn hiển nhiên bị hắn lừa gạt, độ hảo cảm lần nữa tăng vọt. . .


    Sau đó nữ tặc Vương không đành lòng phủ nhận điểm này :


    - A...,cũng không phải bảo vệ,ta ,ta, ta tiện đường.


    Cậu bé lập tức lắc đầu nói :


    - Tỷ tỷ, ngươi đừng khiêm tốn, ngươi nhất định đang âm thầm bảo hộ ta, nếu không người nọ tiếp tục ra tay với ta, ta liền thảm rồi.


    Trương Ức Vãn cười nói:


    - A...Lời này cũng đúng.


    Cổ Thần Dật sờ mũi. . . Tuy nói xưng hô sư muội của mình là "Tỷ tỷ" có chút đen. Nhưng nếu có nàng bảo vệ bên người, ít nhất cũng khiến Vũ Điền Hỉ Nhị có chút cố kỵ, trong lúc nguy cấp, hắn có thể âm thầm xuất thủ xử lý Vũ Điền Hỉ Nhị, rồi lại nói ra là Trương Ức Vãn xuất thủ, như thế mình sẽ không bị lộ.


    Nghĩ tới đây, Cổ Thần Dật cười đến càng thêm nham hiểm nói :


    - Tỷ tỷ, ta muốn xuống xe.


    - A...Ta đưa ngươi đến cổng trường a.


    Hắn lanh lảnh trả lời :


    - Đa tạ tỷ tỷ!


    Vì vậy, "Tỷ đệ" hai người đi bộ đến Trung Học Văn Lai .


    Bến xe bus cách cổng trường tầm 200m, trên đường, hai người đều có tâm cơ, đều nói lời khách sáo với nhau.


    - Tỷ tỷ, ngươi làm ở gần đây sao?


    - A...đúng....ta có một người bạn thực tập ở phòng tài vụ của Trung Học Văn Lai, rất có ấn tượng với ngươi, ngươi tên Cổ Thần Dật đúng không?


    Sao lại không ấn tượng được, lúc ấy thấy 3800 nguyên học phí, ánh mắt nàng to lên như quả ổi :


    - Đúng vậy a, tỷ tỷ, Mấy ngày nay ngươi cùng đi với ta sao?


    -A....Không vấn đề, chính là tiện đường nha. Tiểu Dật, ngươi trước kia đi học hay bị người móc túi không?


    - A? Không có a...! trong cặp sách ta chỉ có sách, trộm sẽ không cảm thấy hứng thú đấy.


    Ừ, cũng đúng.


    Xem ra hắn thật sự cái gì cũng không biết. . . Ha ha, nếu nói cho hắn...không chừng hắn bị dọa chết mất, cặp sách kia đã từng là nơi giao chiến của nàng với một cao thủ. Trương Ức Vãn nghĩ như vậy, biểu lộ có chút xoắn quýt. Dù sao hai lần đó nàng đều thua, thật là mất mặt a.


    - Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?


    - A..., ta họ Trương, Trương Ức Vãn.


    - Tên tỷ tỷ nghe rất êm tai.


    Nho nhỏ một cái mã thí tâng bốc.


    Đoán chừng do cảm giác mình cứu được hắn, Trương Ức Vãn đối với chuyện này thản nhiên tiếp nhận, vẫn có chút hưởng thụ, cười nói :


    - Trong thời gian này tỷ tỷ sẽ ở bến xe đường Long Mính chờ ngươi, cùng đi chung.


    - Thật tốt quá, Đa tạ tỷ tỷ.


    Đến cổng trường học, hai người vui sướng mà phất tay hẹn gặp lại.


    Cổng trường, Hoàng Y Y thấy hắn, cũng lên tiếng chào.


    Con ngươi Cổ Thần Dật đảo một vòng, có lẽ nên đem việc này nói cho nàng biết.


    Dù sao, Hoàng Y Y là thành viên của Ngọa Long Quật Khởi, thực lực cao hơn Trương Ức Vãn hơn nữa, sau khi nói cho nàng biết, nàng sẽ báo cáo cho tổ chức, biết được kế hoạch dẫn xà xuất động có hiệu quả, Ngọa Long Quật Khởi tất nhiên sẽ phái người bảo vệ hắn...so với Trương Ức Vãn thì an toàn hơn nhiều.


     
  4. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 13 : Theo Đuôi


    Dịch: trungttnd
    Biên : Wind Prince
    Nguồn: banlong.us







    Buổi sáng đầu thu có chút mát mẻ.

    Cổ Thần Dật đem sự việc vừa phát sinh nói một chút, hắn biết Hoàng Y Y sẽ cảm thấy hứng thú.

    - Hoàng lão sư, ngài xem, không chỉ có túi sách bị đâm một cái lỗ, hơn nữa, sách toán học cùng sách ngữ văn đều bị đâm thủng, còn có một đầu mèo kitty.

    Hắn từ trong cặp sách lấy ra đồ vật, vừa nói vừa cho nàng xem, biểu hiện không hiểu làm sao đồ vật bị hư, vẻ mặt tỏ ra oán giận.

    Hoàng Y Y nhất thời như gặp đại địch, nói:

    - Tiểu Dật, đến, đến phòng làm việc của ta, ngươi đem việc vừa xong nói cặn kẽ cho ta.

    Đến văn phòng, Cổ Thần Dật đem tình huống tỉ mỉ nói ra.

    Hoàng Y Y tuổi trẻ đẹp đẽ, sau khi được "Điều" đến Trung học Văn Lai, lập tức trở thành mục tiêu theo đuổi của nam lão sư độc thân. Văn phòng có một vị lão sư họ Chu, mỗi ngày như cao da chó dán vào nàng, không có việc gì cũng tìm nàng nói chuyện. Thấy Hoàng Y Y đi vào văn phòng, hắn lập tức như hít thuốc lắc đầy lời muốn nói, thấy Hoàng Y Y hứng thú ở trên người Cổ Thần Dật, có chút không vui xen mồm:

    - Cổ Thần Dật, không phải là tự nghịch ngợm, không cẩn thận đâm sách thủng hai cái lỗ, bịa ra một câu chuyện cho lão sư nghe chứ?

    Không cần Cổ Thần Dật trợn trắng mắt, Hoàng Y Y hơi nhướng mày, nói rằng:

    - Chu lão sư, xin chú ý dùng từ nói chuyện, đừng đem học sinh chúng ta ra nói xấu.

    Chu Khai Minh ngượng ngùng mà cười, tuy rằng không dám nói với Hoàng Y Y cái gì, nhưng trong lòng đối với Cổ Thần Dật vô cùng thiếu kiên nhẫn, học sinh này, là ngưới khá nổi danh của ban sáu, xem ra nhu nhược, nhưng chuyện phiền toái rất nhiều.

    - Ha ha, Hoàng lão sư, ngươi nói đúng, đối với phần lớn học sinh, chúng ta đều là phi thường tín nhiệm, nhưng cũng có số ít học sinh hành vi không tốt, theo ta được biết, vị học sinh Cổ Thần Dật danh tiếng, ha ha, không ra sao, việc này ngươi hướng học sinh cùng lớp mà tìm hiểu một chút liền biết, hỏi một chút chủ nhiệm ban sáu Trương lão sư cũng vậy.

    Hoàng Y Y mặt cười nghiêm, nói:

    - Ta so với ngươi hiểu rõ hơn học sinh Cổ Thần Dật, được rồi, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, xin mời không nên quấy rầy chúng ta.

    Chu Khai Minh mặt già đỏ ửng, nhìn về phía Cổ Thần Dật ánh mắt càng thêm bất thiện...

    Cổ Thần Dật thở dài, xong! Chu Khai Minh là số học lão sư của bọn họ, thành tích toán học của hắn vốn là không tốt, sau khi sống lại đang muốn ở toán học phương diện xóa đi tiếng xấu đây, lần này thảm, xem Chu lão sư dáng vẻ, hắn sẽ bị làm khó tiếp đây.

    Bên kia.

    Hoàng Y Y tâm tư toàn bộ đặt ở trên người tên sát thủ kia, không chú ý Chu Khai Minh ánh mắt, hướng về Cổ Thần Dật hỏi dò tên sát thủ kia tướng mạo.

    ... Vũ Điền Hỉ Nhị kỳ thực là dịch dung, nếu như nói cho nàng dung mạo mà hắn nhìn thấy, Hoàng Y Y khẳng định đoán không được thân phận chân chính của hắn. Nhưng nếu Hoàng Y Y không thấy hình dáng, Cổ Thần Dật miêu tả thời điểm liền đem Vũ Điền Hỉ Nhị đặc thù trong ký ức nói ra. Thân cao, mập ốm, bộ mặt đặc thù, vân vân.

    Hoàng Y Y lẳng lặng mà nghe, trong lòng có đại khái suy đoán, sau đó hỏi:

    - Cô gái trợ giúp ngươi là ai?

    - Há, nàng nha? Chúng ta thường thường ở trên xe gặp phải, bằng hữu của nàng từng ở Trung học Văn Lai phòng tài vụ làm công, bởi vậy nhận thức... Nàng học qua võ. May là nàng liền đứng bên cạnh ta, ngăn người kia tiếp tục ra tay.

    - Ngươi túi sách lúc đó ở vị trí nào?

    - ... Lúc đó xe xe thắng gấp, túi sách của ta vốn là đeo như vậy, sau khi phanh lại túi sách trượt tới vị trí này...

    Cổ Thần Dật đưa túi sách như lúc ở trên xe.

    Kỳ thực, sát thủ ra tay tốc độ khẳng định so với tốc độ di động túi sách quán tính gây nên nhanh hơn, nhưng trong lúc nhất thời Hoàng Y Y không nghĩ tới những thứ này, cho rằng chỉ do trùng hợp.

    Nàng sắc mặt nghiêm túc, nói:

    - Nhìn như vậy, người này là có ý định đến ám sát. Tiểu Dật, mấy ngày nay ngươi phải chú ý bảo vệ mình, chúng ta sẽ phái người trong bóng tối bảo vệ, ngươi một khi phát hiện tình huống không đúng liền lớn tiếng la lên.

    - Được rồi, cảm ơn lão sư.

    - Đi học đi.

    - Lão sư tạm biệt.

    Chờ Cổ Thần Dật rời đi, Hoàng Y Y lập tức đem tình huống thông báo cho tổ chức.

    Ngọa Long Quật Khởi bên kia vừa nghe, lập tức rõ ràng xảy ra chuyện gì. Dẫn xà xuất động kế hoạch thành công rồi! Căn cứ miêu tả, bọn họ rất nhanh phán đoán ra được người là Vũ Điền Hỉ Nhị. Vì thận trọng, lập tức phái người cầm Vũ Điền Hỉ Nhị bức ảnh đến trường học, giao cho Hoàng Y Y, bảo nàng cho Cổ Thần Dật phân biệt.

    Đồng thời, Ngọa Long Quật Khởi khẩn cấp phái một tiểu tổ, đối với Cổ Thần Dật tiến hành bảo vệ.

    Sơ trung năm nhất, phòng học tập trung ở nhà số hai tầng thứ hai, mười hai cái phòng học song song ở hành lang phía nam, mà cầu thang phía Bắc có một gian văn phòng, là sơ trung năm nhất văn phòng giáo viên.

    Cổ Thần Dật đi tới cầu thang lầu hai, nhìn thấy số học lão sư Chu Khai Minh đang cùng chủ nhiệm lớp ban sáu Trương Lam thì thầm với nhau. Trương Lam thấy Cổ Thần Dật đến muộn mười phút, gọi lại hắn:

    - Cổ Thần Dật, làm sao đến muộn?

    - Trương lão sư, ta vừa nãy gặp phải Hoàng lão sư, hướng về nàng báo cáo tình huống trên xe buýt.

    Trương lam sắc mặt không vui.

    Chu Khai Minh vội gây xích mích:

    - Trương lão sư là chủ nhiệm lớp ngươi, phát sinh bất cứ chuyện gì đều hẳn là hướng về Trương lão sư báo cáo. Ngươi hướng về Hoàng lão sư báo cáo, nói xem chuyện gì xảy ra?

    Trương Lam sắc mặt càng thêm khó coi.

    Cổ Thần Dật giải thích:

    - Trương lão sư, là như này. Ta tiến vào cửa trường vừa vặn gặp phải Hoàng lão sư, nàng nhìn thấy túi sách ta bị đâm cái lỗ, hỏi ta chuyện gì xảy ra, ta liền giải thích với nàng, sau đó, Hoàng lão sư nói nhận thức mấy người cảnh sát, để ta đem tình huống nói tường tận một chút, nàng xin mời cảnh sát điều tra.

    Chu Khai Minh khinh thường nói:

    - Trương lão sư, ngươi xem một chút học sinh bây giờ, túi sách thủng một cái lỗ cũng nên làm đại sự gì. Tám phần mười là bởi vì nhìn thấy tuổi trẻ đẹp đẽ lão sư, không có chuyện gì liền tìm cớ.

    Ngoài ý muốn, Trương Lam không nói gì... Nàng kỳ thực biết việc Chu Khai Minh theo đuổi Hoàng Y Y, tương tự tin tức đều là truyền bá cực nhanh. Thành thật mà nói, nàng không coi trọng Chu Khai Minh người này. Chu Khai Minh quá đểu, dễ dàng kích động, còn tự cho là đúng, đừng nói mỹ nữ Hoàng Y Y như vậy, nữ giáo sư bình thường đều coi hắn không ra gì... Phất tay một cái nói:

    - Nhanh đi học.

    Sau khi tiết 1, tiết 2 kết thúc, Vũ Tịch Nhan đi tới trước cửa sổ, kêu lên:

    - Cổ Thần Dật, ngươi đi ra một chút.

    Trong phòng học tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.

    Cổ Thần Dật gãi gãi da đầu, đi ra phòng học.

    Tiểu Vũ quan tâm hỏi:

    - Ngày hôm nay làm sao đến muộn?

    "Trên xe buýt gặp phải người xấu đâm thủng cái túi xách của ta, vừa vào cổng trường thì vừa vặn gặp phải máy tính lão sư, đem tình huống nói rồi một thoáng, liền đến muộn.

    Tiểu Vũ vội vàng hỏi cặn kẽ, nghe xong Cổ Thần Dật tự thuật, thở nhẹ một hơi nói:

    - Sau này cẩn thận chút.

    ... Vũ Tịch Nhan là hoa khôi của Trung học Văn Lai, mọi cử động đều gây cho người khác chú ý. Bên trong phòng học đều nhìn hai người bọn họ ở ngoài tíu tít thì thầm nói chuyện, xót xa một đóa hoa tươi lại muốn cắm trên bãi phân trâu, rất nhiều người kích động muốn đem phân trâu giẫm nát.

    Số học lão sư Chu Khai Minh đi tới thì vừa vặn thấy cảnh này.

    Hắn là lên lớp, ban sáu tiết 3 là tiết số học.

    Thấy Cổ Thần Dật cùng xinh đẹp nhất nữ sinh trong trường nói chuyện, không biết làm sao, Chu Khai Minh có chút khó chịu.

    Cổ Thần Dật, cái học sinh này toán học thành tích không tốt, trong lớp đếm ngược xếp hạng thứ 8, thứ 9, vậy mà nữ sinh xinh đẹp hay Hoàng Y Y đều tình nguyện cùng hắn tiếp cận.

    Rất khó chịu.

    Chuông vào học vang lên, hắn đứng trên bục giảng."Vào học", "Đứng lên", "Mời ngồi" sau khi, nói rằng:

    - Các bạn học, ngày hôm nay lớp số học trước tiên nói rõ một chút cuộc thi học kỳ này, thành tích mọi người không tốt a!

    Âm thanh dần cao

    - Một vài bạn học không đem tâm tư đặt trên học tập, lại thích lấy lòng nữ sinh xinh đẹp... Cổ Thần Dật bạn học, biết ta đang nói ai sao?

    Cổ Thần Dật đã chuẩn bị tâm lý tốt, không mặn không nhạt hỏi:

    - Lão sư, đây là biểu dương sao?

    Chu Khai Minh nhất thời trên trán gân xanh nổi lên, "Đùng" đập khăn lau bảng, nói:

    - Biểu dương ngươi? Toán học thi chỉ bốn mươi ba điểm, xếp hạng thứ 2 từ dưới lên, không biết tự ái, ngươi đứng lên, đi tới bên này đứng.

    Ế? Bốn mươi ba điểm?

    Hắn kiếp trước không có học toán học, chủ nhân cũ của thân thể này toán học thành tích cũng rất kém cỏi. Hai người trí tuệ hợp lại cùng nhau, toán học vẫn như cũ không được... Hơn nữa, hắn nghỉ hè hầu như toàn bộ đều là dưỡng thương trong bênh viện, căn bản không thời gian ôn tập, thi không khá là điều tất nhiên.

    Phạt đứng liền phạt. Không có gì, dù sao cũng hơn khi còn bé bị sư phụ Khương Hữu Hà đánh. Sư phụ là trực tiếp cầm gậy trúc nhỏ dài đánh lên người hắn.

    Chu lão sư vô cùng đau lòng nói rằng:

    - Các bạn học a, sơ trung cạnh tranh rất lợi hại. Nếu như thi không lên cao trung, các ngươi đời này tiền đồ trên căn bản là xong! Có thể có bạn học cả ngày chỉ biết lấy lòng bạn học nữ, cho rằng hiện tại nói chuyện cùng nàng, tương lai cô nữ sinh này còn có thể đáp lại hắn. Tỉnh lại đi! Đọc sách đều đọc không được, nào có tương lai gì? Tương lai người ta sẽ đem hắn bỏ rơi như xì mũi vậy.

    Tiễn Dân bật cười, Vương Vi Sâm càng cười trên sự đau khổ của người khác, gật đầu liên tục:

    - Đúng vậy, đúng vậy.

    Cổ Thần Dật nhớ tới một câu nói, "Đừng đem sự khoan dung của ta, mà không biết xấu hổ coi như tài sản riêng của ngươi. Lão tử co được dãn được." Coi như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới góc tường.

    Bên kia, Ngọa Long Quật Khởi thành viên cầm ảnh chụp tới trường học, đem ảnh chụp giao cho Hoàng Y Y. Hoàng Y Y nhận được bức ảnh lập tức đến mời Cổ Thần Dật xác định, đến cửa phòng học sơ nhất ban 6, lông mày nhất thời nhíu lại.

    Nàng ở cửa nhẹ nhàng kêu một tiếng:

    - Chu lão sư.

    - ... A, Hoàng lão sư, ngươi làm sao đến rồi?

    Chu Khai Minh vẻ mặt mù mịt trong phút chốc biến thành sáng sủa, hùng hục bước nhanh đi tới cửa phòng học.

    - Chu lão sư, thời buổi nào rồi còn đi phạt học sinh?

    "Ây..." Chu Khai Minh buông tay than thở, "Mọi người đều như vậy."

    Nhanh chóng đè nén trong lòng, Hoàng Y Y nói:

    - Ta có việc tìm Cổ Thần Dật bạn học, muốn hắn quan sát một bức ảnh.

    Chu Khai Minh ở trước mặt Hoàng Y Y luôn luôn nói gì nghe nấy, lập tức mỉm cười gật đầu :

    Được rồi, tốt thôi... Cổ Thần Dật, ngươi đi ra ngoài, Hoàng lão sư tìm ngươi có việc.

    Cổ Thần Dật lắc đầu một cái đi ra phòng học, sau khi hỏi rõ tình huống, hắn rất nhanh ở 3 tấm hình trong tay Hoàng Y Y chỉ ra Vũ Điền Hỉ Nhị, nói:

    - Hoàng lão sư, chính là hắn.

    Hoàng Y Y biểu hiện càng thêm nghiêm túc, quả nhiên là sát thủ nhà nghề!

    - Ngươi về đi học đi, xin yên tâm, chúng ta sẽ phái người bảo vệ ngươi."

    Buổi sáng có 4 tiết học, hai tiết ngữ văn, hai tiết toán học.

    Chờ lớp số học kết thúc chính là thời gian bữa trưa.

    Theo Chu Khai Minh nói "Tan học" vang lên, các bạn học tranh nhau chen lấn lao ra phòng học, chạy về phía căng tin, dòng người cuồn cuộn.

    Trung học Văn Lai có hơn hai ngàn học sinh, căng tin học sinh rất chen chúc. Cổ Thần Dật theo dòng người vọt vào căng tin, sau đó lập tức xếp hàng.

    Phía sau hắn là Lương Vĩ Nghiệp trong lớp học cùng hắn quan hệ không tệ, đoán chừng là vì muốn cho Cổ Thần Dật quên bị phạt trong lớp số học, mà hài hước nói rằng:

    - Trưa ngày hôm qua ta ở căng tin kêu hai cái món ăn, ăn món thứ nhất ta liền chấn động, trên thế giới còn có món ăn so với cái này càng khó ăn hơn sao? Ăn món thứ hai ta khóc, thật là có a!

    Cổ Thần Dật cười nói:

    - Bớt lắm mồm, lúc trước vào lớp ngươi phát uy như con chuột, mà giờ ngươi liền thành mèo ốm?

    - Ha ha, Chu lão sư là hạng người gì ngươi còn không biết sao? Không phải lo, ngươi càng chăm chỉ, hắn càng tưởng thật.

    Thời điểm này học sinh cuồn cuộn không ngừng tiến vào căng tin, phía sau Cổ Thần Dật chốc lát đã có thêm năm, sáu người.

    Hắn quay đầu lại nhìn, lập tức sợ hết hồn, sau đó liền đầu quay lại...

    Vũ Điền Hỉ Nhị lại theo dõi đến nơi này!

    Chỉ có điều học sinh đều ăn mặc thống nhất đồng phục học sinh, đại sảnh ăn uống lại chỉ có một cửa vào, vì lẽ đó còn không phát hiện hắn, nhưng hắn rất có kinh nghiệm, đứng ở xa xa phía sau quan sát, nếu như hắn mua xong cơm xoay người đi ăn cơm, sẽ bị phát hiện, việc này...


    Chiều có thêm 1-2C nữa. mọi người thanks nhiều nhiều lấy động lực phát nhỉ?
     
  5. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 14 : Xuất Thủ


    Dịch: trungttnd
    Biên : Wind Prince
    Nguồn: banlong.us








    Đối với Vũ Điền Hỉ Nhị mà nói, thất bại trên xe buýt tuyệt đối là sỉ nhục lớn.

    Ở trong thế giới ngầm lăn lộn nhiều năm, so năng lực cận chiến mà nói, hắn hoàn toàn đạt đến trình độ sát thủ cấp A, nhưng cao tầng "Thiên Hổ Xã" chỉ xếp ở tổ B, điều này làm cho Vũ Điền rất bi thương.

    Lần này đến nước Hoa chấp hành nhiệm vụ, quá đơn giản, mục tiêu là một cậu bé mười ba tuổi, tư liệu cho thấy cậu bé này chỉ là một học sinh phổ thông, đây không phải giết gà dùng đao mổ trâu sao?

    Nhưng với tình huống như thế hắn thất bại rồi! Điều này làm cho sát thủ chi tâm của Vũ Điền Hỉ Nhị suýt chút nữa tan vỡ.

    Mặc dù nói lần ám sát này hắn hành động một mình, hắn không báo cáo, tổng bộ sẽ không biết việc này. Nhưng mỗi tên sát thủ đều có chính mình bản tâm... Không có sự tự tin mạnh mẽ, cao thủ quyết đấu thì hơi một chần chờ sẽ chết. Là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

    Điều này chính là hắn trước đó làm sao cũng không nghĩ tới.

    Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có mau chóng giết cậu bé này mới có thể làm cho hắn níu giữ được danh dự, bằng không chỉ có thể cút khỏi "Thiên Hổ Xã".

    Cậu bé ở trường học nào đọc sách, hắn đã biết.

    Bởi vậy, khoảng chừng mười giờ sáng hắn đi tới trường học.

    Lần hành động này chỉ cho phép thành công không cho thất bại! Hắn nhắc nhở chính mình cần trầm ổn, trầm ổn, lại trầm ổn.

    Sau khi vào trường học hắn quan sát một chút.

    Trường học rất yên tĩnh, trật tự.

    Như vậy, nếu tùy tiện đến lớp học tìm người, rất dễ làm cho giáo viên và học sinh chú ý, đánh rắn động cỏ.

    Vũ Điền Hỉ Nhị không dám lỗ mãng.

    Hắn cân nhắc chốc lát, trước tiên ở WC trốn một quãng thời gian, sau đó tính chính xác thời gian đi căng tin.

    Trong phòng ăn nhiều người, học sinh, giáo sư, nhân viên tạp vụ, tình cờ cũng có phụ huynh học sinh ăn cơm, bởi vậy, sẽ không làm người khác chú ý. Hắn đứng mua thức ăn trước cửa sổ thấp phía sau, nhìn từng cái từng cái học sinh lấy cơm, bưng hộp cơm đến bàn trống ăn cơm...

    Không vội vã, hắn không vội vã.

    Từ bóng lưng là tìm không ra nhân vật mục tiêu, những học sinh này ăn mặc cùng một màu đồng phục học sinh, thân cao cũng đại khái tương đương, chỉ có thể chờ bọn hắn lấy cơm xong đi ra, xem mặt ...

    Chỉ là hắn không biết Cổ Thần Dật đã phát hiện hắn.

    Xếp hàng trước Cổ Thần Dật, Lương Vĩ Nghiệp còn đang nói chuyện.

    - Cổ Thần Dật, kỳ thực ta có chút đồng tình Chu lão sư, hắn đối với ngươi phát hỏa là có nguyên nhân.

    Cổ Thần Dật trong đầu toàn bộ là Vũ Điền Hỉ Nhị, đại não cao tốc vận chuyển, suy nghĩ đối sách, bộc tuệch hỏi:

    - Nguyên nhân gì?

    - Khà khà, ngươi biết Chu lão sư tại sao kiên quyết phản đối yêu sớm sao?

    - Tại sao?

    - Bởi vì hắn cho dù muốn yêu sớm, cũng đã chậm.

    Xếp sau lưng Cổ Thần Dật là lớp trưởng Từ Lam, nghe vậy miệng cong lên, đối với lời nói dí dỏm của hắn một chút cũng không thưởng thức, nói:

    - Lương Vĩ Nghiệp, ngươi nói gì rồi? Dám nói lão sư như vậy?

    - Híc, lớp trưởng đại nhân, lỗ tai ngươi không cần thính như thế chứ? Ta cùng Cổ Thần Dật nói chuyện nhỏ nhẹ mà.

    - Ngươi giọng lớn như vậy vẫn tính là nói chuyện nhỏ nhẹ? Có muốn hay không ta cho ngươi tìm cái loa?

    - Híc, không cần... Ta là bởi vì xếp hàng lấy cơm cảm thấy đói bụng, bởi vậy nói chuyện linh tinh.

    Miệng cong lên, Từ Lam khinh thường nói:

    - Đã mập đến như đầu heo, còn cả ngày nói đói bụng, muốn nuôi béo để làm thịt à...

    - Lớp trưởng, ta nơi nào mập? Chỉ là quần áo chật đó thôi?

    ... Đội ngũ không ngừng về phía trước.

    Cổ Thần Dật đến trước cửa sổ thì nghĩ ra kế sách ứng đối, tiện tay ở trước cửa sổ cầm hai cây tăm trúc, bẻ gãy nắm ở lòng bàn tay, sau đó đem vị trí tặng cho Từ Lam, nói:

    - Lớp trưởng, ngươi mua trước.

    Nói xong, cúi đầu lui về phía sau, nhanh chóng xoay người hướng về cửa phòng ăn đi.

    Lực quan sát của sát thủ rất cường đại, Vũ Điền Hỉ Nhị rất nhanh phát hiện hắn, ở phía sau tiến đến.

    Cổ Thần Dật bước chân thoáng tăng nhanh, hắn tự nhiên cũng đã cảm giác được Vũ Điền đang tiến đến...

    Xa xa, Hoàng Y Y đang hướng về căng tin đi tới, bên cạnh nàng là kẹo da trâu Chu Khai Minh, mặt tươi cười nói gì đó...

    Cổ Thần Dật bỗng dưng bắt đầu chạy, Vũ Điền cũng tăng nhanh bước chân.

    Bên này.

    Hoàng Y Y nhìn thấy Cổ Thần Dật đang chạy tới lập tức dừng bước lại, sau đó phát hiện nam tử phía sau Cổ Thần Dật...

    - Hoàng lão sư, là hắn!

    Cổ Thần Dật chạy tới bên người Hoàng Y Y.

    Lập tức khiến cho Hoàng Y Y nhất thời toàn thân căng thẳng, Vũ Điền Hỉ Nhị đang xông tới cũng cảm giác được dị thường... Sát thủ cảm giác phi thường nhạy cảm, cô gái này là nhân vật lợi hại! Nhưng lúc này lui lại đã không thể, mục tiêu của hắn là Cổ Thần Dật, không thể để cho hắn chạy! Nếu như lần này ám sát thất bại, hắn sát thủ chi tâm e sợ càng khó chữa trị hơn rồi!

    Bỗng dưng, Vũ Điền Hỉ Nhị tăng nhanh tốc độ, như một chiếc xe bọc thép ầm ầm lái tới, khí thế kia có thể khiến người ngăn cản trên đường của hắn nghiền nát.

    Trong phút chốc tiếp xúc!

    Hoàng Y Y tuy rằng ở trong tổ chức "Ngọa Long Quật Khởi" phụ trách bảo đảm kỹ thuật, nhưng bởi vì thường phải thâm nhập vào lòng địch chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, thân thủ cũng bất phàm. Lúc này vì bảo vệ Cổ Thần Dật ra tay càng không dung tình.

    Nàng học được Băng quyền, cự ly ngắn ra tay, nắm đấm bắn trúng mục tiêu thì đột phát nội kình, dựa vào nội kình đả thương địch thủ.

    Một sát na tiếp xúc, nàng quay người đá chân một cái rất đẹp, trong quá trình xoay tròn đột nhiên ra quyền, nhắm ngay mặt Vũ Điền Hỉ Nhị đánh tới.

    Thế nhưng, luận năng lực cận chiến, Vũ Điền Hỉ Nhị cao hơn Hoàng Y Y, tuy rằng đột nhiên ngộ địch, nhưng hắn đang chạy thẳng liền nhảy sang bên cạnh nửa mét, né qua Hoàng Y Y tập kích, chân không dừng bước đuổi theo Cổ Thần Dật... Trước tiên đem cậu bé giết, rồi sẽ giải quyết nữ nhân này!

    Hoàng Y Y làm sao có thể để hắn truy kích Cổ Thần Dật? Đối với Chu Khai Minh bên cạnh quát một tiếng:

    - Báo cảnh sát a!

    Rồi lăng không phi thân đá hướng về Vũ Điền Hỉ Nhị.

    Nhìn qua ôn nhu mỹ lệ Hoàng Y Y đột nhiên biến thân thành cao thủ võ lâm, Chu Khai Minh con ngươi suýt chút nữa rơi xuống. Sau đó, hắn nhìn thấy Hoàng Y Y lăng không phi thân đá hướng về đối thủ, Vũ Điền Hỉ Nhị quay người đánh trả, trong tay một cái kim thép giống như rắn độc đâm hướng về ngực Hoàng Y Y.

    Mấy động tác xảy ra trong chớp mắt.

    Chu Khai Minh đã quên báo cảnh sát, không ý thức được Vũ Điền Hỉ Nhị là cái nhân vật hết sức nguy hiểm, trái lại hô to xông lên, đi bắt cánh tay của hắn.

    Vũ Điền Hỉ Nhị cánh tay tiếp tục đâm hướng về Hoàng Y Y, giơ đầu gối hướng Chu Khai Minh đang xông lên, một thoáng đá trúng bụng Chu Khai Minh... Trung giữa vị trí mềm mại, Chu Khai Minh kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi, hôn mê tại chỗ.

    Lúc này Hoàng Y Y trên không trung biến chiêu, hai chân luân phiên đá ra, đá về phía Vũ Điền Hỉ Nhị.

    Nhưng Vũ Điền Hỉ Nhị không hề bị lay động, cánh tay hơi biến hướng, kế tục đâm Hoàng Y Y, mắt thấy trên không trung Hoàng Y Y đã không chỗ tránh né...

    Bỗng dưng, Vũ Điền Hỉ Nhị rên một tiếng, nửa người bỗng nhiên tê liệt.

    Nguyên lai, trong lúc nguy cấp Cổ Thần Dật ra tay rồi! Hắn kiếp trước được xưng "Kim thủ", công phu ngay trên ngón tay! Hai ngón tay nhằm Vũ Điền Hỉ Nhị vung lên, nửa cái cây tăm bằng trúc giấu ở lòng bàn tay đã đâm vào huyệt đạo của hắn.

    Lúc này là thời gian ăn cơm trưa, lão sư học sinh rất nhiều. Đột nhiên phát sinh biến cố khiến cho bọn họ từng cái từng cái trợn mắt ngoác mồm, không chớp mắt mà nhìn Vũ Điền Hỉ Nhị cùng Hoàng Y Y kịch chiến, Chu Khai Minh miệng phun máu tươi ngã xuống đất hôn mê, lúc này không ai chú ý Cổ Thần Dật âm thầm ra tay.

    ... Hoàng Y Y mắt thấy kim thép của Vũ Điền Hỉ Nhị đang đâm về phía thân thể của mình, đã bó tay hết cách, chỉ biết duỗi ra hai tay đi bắt kim thép, trong lòng cũng hiểu được , dựa theo tốc độ này, một châm này là tránh không khỏi, có thể hay không còn sống liền xem hai tay của nàng khi nào nắm lấy cây này kim thép.

    Sợ hãi tử vong đột nhiên tăng lên.

    Đang lúc này, nàng phát hiện Vũ Điền Hỉ Nhị thân thể chấn động, kim thép dĩ nhiên đình trên không trung bất động.

    Thời điểm cầu sinh phản ứng cực nhanh, nàng lập tức dùng tay, đánh bay kim thép trong tay Vũ Điền Hỉ Nhị, sau khi rơi xuống đất bay lên một cước đá hướng về mặt của hắn.

    Vũ Điền Hỉ Nhị phản ứng cũng không chậm!

    Đột nhiên thân thể chấn động, nửa thân thể đều mất đi khống chế, sau đó kim thép trong tay bị đánh bay, mà Hoàng Y Y lại một cước đá tới... Hắn lập tức lăn một vòng dưới đất, đưa tay từ trong túi áo lấy ra súng.

    Cổ Thần Dật vừa thấy tình thế không ổn, quay người chạy tới, ôm lấy Hoàng Y Y, hướng về cầu thang chạy trốn...

    Cầu thang của tòa nhà số 2 là hướng nam, ra khỏi tòa nhà đi hướng tây là căng tin, mà hắn lúc trước từ căng tin trốn tới không phải hướng về phía cầu thang trốn, mà là thẳng tắp về phía trước, đã vượt qua cầu thang khoảng chừng ba, bốn mét.

    Bởi vậy, Hoàng Y Y, Vũ Điền Hỉ Nhị vị trí hiện tại cùng cầu thang không ở một đường thẳng trên, mà là một đường gấp khúc, góc độ rất lớn.

    Ngay lúc đó, lão sư cùng học sinh lần thứ hai phát hiện một màn kinh người.

    Nhìn qua thân thể gầy yếu, người lại không cao Cổ Thần Dật lại cùng Hoàng Y Y cao 1m6, hai tay bế lấy nàng rồi ngay lập tức chạy trốn hướng về cầu thang, tốc độ chỉ có thể dùng "Thần tốc" để hình dung, lắc người một cái đã chạy vào cầu thang.

    Mà hầu như ở cùng thời khắc đó, súng trong tay Vũ Điền Hỉ Nhị vang lên.

    "Ầm! Ầm! Ầm!" Liên tục ba súng bắn theo bóng lưng Cổ Thần Dật, thế nhưng tiểu tử kia thoát thân tốc độ quá nhanh! Quỷ mị biến mất ở trong tầm mắt Vũ Điền Hỉ Nhị... Bị vách tường ngăn cản rồi!

    Cùng lúc đó, xung quanh nổi lên đại loạn!

    Trời ạ!

    Bắn súng rồi!

    Chờ Vũ Điền Hỉ Nhị đứng lên chạy đến cầu thang, Cổ Thần Dật sớm chạy trốn không còn bóng. Hắn biết lần hành động lại thất bại, lúc này đuổi theo lên lầu, đừng nói không đuổi kịp, hơn nữa rất khả năng bị đối phương giết chết.

    Không có cách nào, Vũ Điền Hỉ Nhị chỉ đành nhịn đau nhanh chóng trốn khỏi trường học...

    Lại nói Hoàng Y Y, nàng lúc đó bay lên một cước đi đá Vũ Điền Hỉ Nhị, Vũ Điền Hỉ Nhị ngã xuống đất lăn lộn, nàng tự nhiên đá hụt.

    Đang lúc này, nàng đột nhiên thân thể mất đi cân bằng, bị Cổ Thần Dật bế ở trong tay.

    Hai cái tay, một tay nâng ở phía sau lưng nàng, tay kia nâng ở bắp đùi, ôm lên. Bởi vì xuất kỳ bất ý, Hoàng Y Y nhất thời một tiếng thét kinh hãi, xuất phát từ bản năng, thân thể ưỡn một cái muốn nhảy xuống.

    Cổ Thần Dật liếc nhìn nàng một cái, quát lên:

    - Đừng nhúc nhích!

    Ánh mắt nhìn nàng lấp lánh có thần, hơn nữa có một loại mệnh lệnh giống như quả quyết! Loại ánh mắt này rõ ràng là kinh nghiệm lâu năm sinh tử tranh đấu, lại giống ánh mắt của nhân tài ở vị trí lãnh đạo.

    Hoàng Y Y sững sờ, nàng không tự chủ được nhớ tới "Kim thủ" Cổ Tiểu Quân, có một lần ở Thái Lan chấp hành nhiệm vụ, nàng bị thương nhẹ, Cổ Tiểu Quân cũng là như vậy ôm nàng nhanh chóng rút đi...

    Nhưng là, trước mắt rõ ràng là người cậu bé a!

    Không kịp nghĩ nhiều, nàng phát hiện Cổ Thần Dật đã bắt đầu chạy, phía sau viên đạn "Vèo vèo vèo" đuổi tới, mà hắn ôm nàng một hơi chạy lên thang lầu, cái tốc độ mà quán quân Olympic trăm mét e rằng cũng chỉ như vậy.

    Cổ Thần Dật có khí lực lớn như vậy? Nàng cảm giác đại não có chút loạn.

    ... Chạy vội tới khúc ngoặt cầu thang, Cổ Thần Dật thả xuống Hoàng Y Y, tiện tay ở mông mẩy của nàng vỗ một chưởng, nói:

    Mỹ nữ, người nhẹ như yến a!

    Hoàng Y Y phản xạ có điều kiện giống như ánh mắt sáng ngời, kinh ngạc thốt lên:

    - Cổ Tiểu Quân!

    Nam sinh bốn bề mờ mịt, hỏi:

    - Cái gì?

    Trong lòng thầm mắng: Gay go gay go, làm sao không cẩn thận đem câu nói kia thuận miệng nói ra?

    "..."

    Hoàng Y Y đại não lần thứ hai loạn, trong lúc nhất thời quên hắn vừa nãy khinh bạc.

    Lần kia ở Thái Lan, Cổ Tiểu Quân ôm nàng thoát đi hiện trường, thả xuống nàng thời điểm câu nói đầu tiên chính là "Mỹ nữ, người nhẹ như yến a", có thể cậu bé ở trước mắt ngoại trừ tính giống Cổ Tiểu Quân, không có bất kỳ điểm tương tự. Trong nháy mắt nàng cảm giác hắn chính là Cổ Tiểu Quân.

    Làm sao làm sao làm sao? Xảy ra tình huống gì?

    Hoàng Y Y trong lúc nhất thời như lạc vào trong mộng.


    Thảo Luận Tại Đây nhé! Mọi người vào cho ý kiến về bộ truyện nha.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)