Đô Thị Hãn Tặc - Nam Nhàn - Chương 31

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi Wind Prince, 27/1/15.

  1. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 30: Cải Trang


    Dịch: b1209049
    Biên : Wind Prince
    Nguồn: banlong.us








    Sau khi Vũ Điền Hỉ Nhị ám sát thất bại, "Thiên Hổ xã" lập tức ra tay điều tra. Nhưng mấy tháng cũng chưa có kết quả. Không lâu sau Sơn Bản Kiệt Phu nhận được tấm ảnh được gửi về từ Hoa Hạ, trong hình Vũ Điền Hỉ Nhị bị một mảnh trúc xuyên qua yết hầu, điều này làm hắn kinh ngạc.
    Hắn tự nhiên hiểu rõ thủ pháp của Kim thủ Cổ Tiểu Quân, nếu không phải tự tay đánh vỡ đầu Cổ Tiểu Quân, hắn hơn phân nửa cho rằng kẻ này chưa chết.
    Thủ đoạn giết người không có sai biệt a!
    Tạm thời không tra xét được nguyên nhân, dựa theo quy cũ, "Thiên Hổ Xã" không thể mù quáng hành động. Trách nhiệm điều tra để cho Hoàng Bân bên kia đi.
    Hoàng Bân cũng không tìm ra được manh mối.
    Đối với sự tình ái đồ Cổ Tử Quân hi sinh, Vương Thận Hành điều tra rất tỉ mỉ, tổng kết các nhân tố liên quan, trong lòng cũng nghi ngờ Hoàng Bân. Bởi vậy, những hành động sau này đều đem Hoàng Bân gạt bỏ, thí dụ như việc bọn hắn đã tìm được cao thủ Trương Ức Vãn.
    Hoàng Bân cũng tự mình điều tra sự tình của Vũ Điền Hỉ Nhị. Trên thực tế, từ khi giết chết Cổ Tiểu Quân, thiếu niên bị Sơn Bản Kiệt Phu đâm xe vào may mắn không chết, trong lòng hắn thủy chung có cảm giác không rõ, chính là có chút không an tâm.
    Tổ chức đã nhiều lần điều tra kì tích sống lại của thiếu niên, hắn đều biết, thậm chí đọc qua bản ghi chép.
    Trong lời khai của thiếu niên, hắn xác định mình chưa bị lộ. Theo lý trí, một thiếu niên 13 tuổi trước chuyên viên tra xét của Ngọa Long Quật Khởi không thể che giấu được điều gì.
    Nhưng hắn vẫn bất an.
    Vũ Điền Hỉ Nhị đến giết thiếu niên, hắn cũng biết.Kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, thiếu niên không mất cộng lông nào mà sát thủ cấp B của Thiên Hổ Xã đi đời nhà ma.Việc này tất có khả nghi, cũng là nguyên nhân quan trọng làm hắn có bất an.
    Không lẽ tự mình phải xử lý?
    Hắn do dự thật lâu.
    Lấy tình hình trước mắt của hắn, sau khi Cổ Tiểu Quân hi sinh, tổ chức tuy có tìm hắn nhiều lần để điều tra nhưng đại khái vẫn còn tín nhiệm. Có thể làm đến bước này quả thực không dễ dàng.
    Cho dù có người hoài nghi, hắn cũng đem loại hoài nghi này đè xuống mức thấp nhất, phạm vi nhỏ nhất.
    Có nên giết chết thiếu niên? Hắn phân vân rất nhiều lần.
    Hắn biết rõ, nếu thiếu niên ngoài ý muốn mà chết thì tổ chức sẽ nghi ngờ thành viên nội bộ. Riêng việc Vương Thận Hành cử Hoàng Y Y đi trung học Văn Lại bảo vệ thiếu niên đã nói rõ tầm quan trọng của hắn trong lòng Vương Thân Hành.
    Nhưng điều đó cũng nói lên thiếu niên có tồn tại bí mật gì đó, nếu không Vương Thận Hành cũng sẽ chẳng sắp xếp người xung quanh hắn.
    Chuyện này cũng không ủy thác cho người khác, hắc bang như Thanh Trúc cũng không có khả năng làm việc sạch sẽ, bị Ngọa Long Quật Khởi mò ra giấu vết, hắn liền xong đời.
    Hoặc là không làm, đã làm phải tự mình ra tay. Hắn suy nghĩ kiên định.
    Sau tết 9 ngày, Hoàng Bân cải trang đến nơi ở thiếu niên nghiên cứu địa hình.
    Hôm nay, Vũ Tịch Nhan cũng đến tìm Cổ Dật Thần để chơi.
    Trước nghỉ đông nàng đến nhà Cổ Dật Thần ăn cơm, về nhà bị mẹ khởi binh vấn tội. Mẹ con ầm ĩ một trận, sau đó đem Vũ Tịch Nhan cấm túc.

    Đến ngày hôm nay, ca ca Vũ Tịch Nhan phải nói hộ một phen nàng mới được thả.
    Cô gái gõ cổng nhà Cổ Dật Thần.
    - Thúc thúc, a di, năm mới vui vẻ!
    Cha Cổ Thần Dật nhân dịp Tết âm lịch về nhà thăm người thân, nghe Vũ Tịch Nhan đến chúc tết, cười đứng lên:
    - Tiểu Dật, bạn học ngươi đến.
    Mẹ hắn Cố Bội Lan chạy tới mở cửa cho Vũ Tịch Nhan:
    - Tiểu Vũ, hôm nay thật đẹp, mau vào ngồi.
    Vũ Tịch Nhan đỏ mặt vào cửa.
    Mẹ hắn vội vàng châm trà cho nàng.
    Đối với Vũ Tịch Nhan nhu thuận xinh đẹp, Mẹ Cổ Thần Dật phi thường yêu thương, nếu không phải Vũ gia là hào môn, có điểm trèo cao, thì mẹ hắn đã đem nàng này đối xử như con dâu tương lai... Cô gái này lúc bé rất thân với Tiểu Dật, tâm địa cũng tốt, đáng tiếc dòng dõi quá cao.
    Cổ Thần Dật ra khỏi thư phòng, ăn ý nhìn Tiểu Vũ một cái, nói:
    - Ba mẹ, con cùng Tiểu Vũ đi ra ngoài chơi.
    - Đứa nhỏ này, Tiểu Vũ vừa tới, ngươi cho nàng nghỉ ngơi một hồi.
    Vũ Tịch Nhan cười nói:
    - A di, không sao, bọn cháu muốn đi Đồ Thư Quán.
    Đầu năm đi Đồ Thư Quán? Cha mẹ tự nhiên là không tin. Nhưng trong lòng không tin, trên mặt không thể lộ ra nửa điểm dấu vết.
    Mẹ hắn lấy ra một bao lì xì đưa cho vũ Tịch Nhan, nói:
    - Tiểu Vũ, cho ngươi tiền mừng tuổi.
    Biết Tiểu Vũ sẽ đến, nàng sớm chuẩn bị một bao lì xì. Vũ gia là nhà giàu, tiền lì xì ít quá thì không được.
    Vũ Tịch Nhan thản nhiên tiếp nhận, cười tủm tỉm nói:
    - Cảm tạ a di.
    Cổ Thần Dật cầm ba lô ra ngoài.
    - Mang ba lô làm gì?
    Sau khi ra cửa, Vũ Tịch Nhan nghi hoặc nhìn ba lô căng phồng trên người hắn.
    - Bí mật nhỏ.
    - Cái gì a?
    - Chúng ta ngày hôm nay đi sàn nhảy, mình muốn cải trang một chút.
    Vũ Tịch Nhan kinh ngạc hỏi:
    - Đi sàn nhảy?
    Quán bar là địa phương thanh niên trẻ tuổi đến vui đùa, tuổi tác của bọn họ quá nhỏ, bình thường sẽ không đi nơi đó chơi. Hơn nữa, quán bar đa số là thanh niên hư hỏng, tốt xấu lẫn lộn, với xuất thân của Vũ Tịch Nhan bình thường đều bị nghiêm cấm.
    - Có mình đây, bạn cứ yên tâm đi. Một mình bạn thì không thể đi.
    Vũ Tịch Nhan liền mừng rỡ gật đầu :
    - Bị mụ mụ nhốt nhiều ngày, nên thả lỏng một chút.
    - Ừm, vì nguyên nhân này mới dẫn bạn đi, bất quá việc này không thể để cho mẹ bạn biết.
    - Đã hiểu.
    Hai người sôi nổi đi ra ngoài.
    Nhỏ bé khu mặt cỏ âm hưởng chính đang truyền phát tin Mạnh Đình vi ca “trong gió có đóa vũ làm vân”

    Trong gió có đóa mưa làm vân

    Một đóa mưa làm vân

    Vân trong nội tâm tất cả đều là mưa

    Tích tích tất cả đều là ngươi

    Trong gió có đóa mưa làm vân

    Một đóa mưa làm vân

    Vân trong gió tổn thương thấu tâm

    Không biết lại đem thổi hướng đến nơi đâu

    Thổi a... Thổi một chút hoa rơi đầy đất

    Tìm không thấy một tia thương tiếc

    Phiêu a... Bồng bềnh qua nghìn vạn dặm

    Đau khổ chờ đợi ngươi ngày về...
    Trong khúc nhạc vui vẻ, Cổ Thần Dật kéo tay vũ Tịch Nhan ra ngoài tiểu khu. Tìm một căn phòng trống, thiếu niên đóng cửa phòng, trong ánh mắt kinh nghi của Vũ Tịch Nhan, ngón tay đặt lên mép làm một thủ thế "Xuỵt", sau đó lấy đồ trong ba lô ra...
    Vũ Tịch Nhan không hiểu hắn làm gì, lẳng lặng mà nhìn, chỉ chốc lát sau, miệng trở thành chữ "O".
    Chỉ thấy Cổ Thần Dật động tác cực kỳ thông thạo, cấp tốc bỏ đi áo khoác, đeo lên người một chiếc nịt ngực, bên trong lấp đầy đồ vật, căng phồng, mặc vào nữ y, đội tóc giả dài, sau đó lấy ra tấm da mỏng che lên mặt, cười hỏi:
    - Hắc! Mỹ nữ, tỷ tỷ có xinh đẹp hay không?
    Vũ Tịch Nhan sợ hết hồn, nếu không tận mắt nhìn cải trang, nàng nhất định cho đây là một nữ tử đang nói chuyện.
    Dáng người bọn họ không kém nhau mấy, Cổ Thần Dật sau khi cải trang, con vịt nhỏ xấu xí biến thành thiên nga trắng, thân thể yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp, thanh âm cũng giống giọng nữ.
    - Tiểu Dật,... Tại sao lại như vậy?
    Vóc người thay đổi, bởi vì hắn mang theo áo ngực độn căng; kiểu tóc thay đổi, vì bộ tóc giả; khuôn mặt biến hóa cũng là do lớp màng da; nhưng âm thanh cũng khác hoàn toàn, giọng nữ rất ôn nhu, làm Vũ Tịch Nhan bất ngờ vạn phần.
    - Mỹ nữ, đố kị hả? Nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tự ti sao?
    Sau khi cải trang Cổ Thần Dật bởi vì vóc người, khuôn mặt duyên cớ, nhìn qua có ít nhất mười bảy mười tám tuổi, so với ngây ngô vũ Tịch Nhan lớn hơn vài tuổi, bởi vậy càng thêm có nữ nhân vị.
    - Sao, làm sao có khả năng?
    Vũ Tịch Nhan cảm giác đang nằm mơ.
    Trên thực tế, những này đạo cụ không phải ở cửa hàng bình thường mà mua được, chí ít tấm da kia không có bán trên thị trường.
    - Thế nào? Chân thực chứ?
    Hắn khôi phục giọng nam hỏi.

    - Quá kinh ngạc, Tiểu Dật, hoàn toàn không nhận ra ngươi.
    Nàng đưa tay sờ mặt Cổ Thần Dật, cảm giác âm ấm, co dãn, độ mềm mại hoàn toàn như thật.
    - Đây là bí mật của chúng ta a, không thể nói cho bất kỳ người nào.
    Vũ Tịch Nhan gật gù.
    - Đi thôi.
    Hắn nắm tay của nàng đi khỏi phòng. Hai thiếu nữ xinh đẹp kết bạn mà đi.
    Sắp tới cổng tiểu khu, Vũ Tịch Nhan cảm thấy tay Cổ Thần Dật đột nhiên siết chặt, liếc mắt nhìn hắn, hỏi:
    - Sao thế?
    Cổ Thần Dật lắc đầu, nói:
    - Không có chuyện gì, nhìn thấy một vị bạn cũ.
    Trước tiểu khu, một vị nam tử 30 tuổi cất bước đi tới, vẻ mặt thản nhiên,nhìn qua cứ tưởng là người của tiểu khu dân cư.
    Tiểu Vũ nhìn Cổ Thần Dật một chút.
    Cổ Thần Dật lần thứ hai lắc đầu, nói:
    - Đi thôi, không có chuyện gì.
    Nhưng trong lòng là lửa giận thiêu đốt.
    Nam tử phía trước tuy cũng cải trang, miệng có thêm ria mép, mặt có vài vết thương, thay đổi kiểu tóc, nhưng hắn liếc mắt là nhìn ra, đây là Hoàng Bân!
    Hắn đến nơi này làm gì?
    Nhưng thế nào cũng không có lòng tốt.
    Được! Được! Được!
    Ta còn không tìm ngươi tính sổ, người đã tới tìm ta xuống tay trước!
    Song phương đi ngày càng gần.
    Cổ Thần Dật kéo vũ Tịch Nhan, đột nhiên ngăn cản Hoàng Bân, hướng về hắn liếc mắt đưa tình, nũng nịu hỏi:
    - Anh chàng đẹp trai, cho hỏi thăm một chút được không?
    Hoàng Bân sững sờ, nhìn cô gái xinh đẹp lộ ra tao nhã, nhíu mày hỏi:
    - Chuyện gì?
    - Là vầy, Em cùng muội muội vừa nãy đánh cược, đánh cược ngươi không phải là người khu này, thắng được 50 nguyên đấy, Anh cho chúng em đáp án đi.
    Vũ Tịch Nhan rất phối hợp nói rằng:
    - Đúng đấy, đúng đấy, xin mời chú nói cho chúng ta."
    Hoàng Bân phất tay, cả giận nói:
    - Đi, đi! Biết làm gì!
    Cổ Thần Dật lại kéo vũ Tịch Nhan ngăn trở đường đi của hắn, ngây thơ hỏi:
    - Anh chàng đẹp trai, Anh cho chúng em câu trả lời đi, chuyện đơn giản mà.
    Hoàng Bân đến tìm hiểu địa hình, sợ bị người để ý, trước mắt hai cô gái xem ra tuổi không lớn lắm, vô cùng xinh xắn, lại kiên quyết hỏi, ở đây người ta tới lui rất nhiều.

    - Ách, Anh làm sao không phải người của khu này?
    Cổ Thần Dật vỗ tay cười nói:
    - Chị đã nói rồi, hắn là người tiểu khu chúng ta, vậy mà muội muội ta không tin. Vẫn là ta thắng đi? Anh chàng đẹp trai, xin địa chỉ, kiểm tra một chút, miễn cho muội muội nói ngươi lừa người.
    Hoàng Bân sắc mặt lại biến, buồn bực nói rằng:
    - Ta là tới làm khách, không phải người của tiểu khu.
    Vũ Tịch Nhan kinh nghi nói:
    - Chú này thật kỳ quái, không phải người khu dân cư này vì sao gạt chúng ta? Suýt chút nữa để ta thua 50 đồng rồi.
    Hoàng Bân thầm mắng xui xẻo, xuất sư bất lợi a! Vừa đến đã bị người khác chú ý, làm sao mà làm việc? Hắn lo nhất là gây ra động tĩnh bị Ngọa Long Quật Khởi hoài nghi a!


    Thảo Luận Tại Đây nhé!
     
  2. Hãn Tặc


    Tác giả: Nam Nhàn​
    Chương 31: Cười Chết Mất


    Dịch: Wind Prince
    Biên : Wind Prince
    Nguồn: banlong.us








    Hai giờ chiều, hai thiếu nữ thanh xuân dáng ngọc ngăn cản Hoàng Bân đang cải trang, hỏi vấn đề khiến người khác không biết khóc hay cười nữa.


    Vũ Tịch Nhan rất là hưng phấn.


    Nghỉ đông bị mẹ cấm túc, đang buồn bực, lúc này mới đi chơi với Cổ Thần Dật, tâm tình đang vui vẻ; sau đó thấy Tiểu Dật cải trang làm mỹ nữ, xinh đẹp gợi cảm đã khiến nàng ngạc nhiên vô cùng. Chuyện thú vị lại đến, "Nàng" lại chặn một nam tử chuẩn bị đi vào cư xá để trêu đùa.


    Vũ Tịch Nhan đương nhiên không biết dụng ý thật sự của Cổ Thần Dật, chỉ cảm thấy vô cùng kích thích, trên mặt tươi cười vì trò đùa đã thành công.


    Đặc biệt là thấy Cổ THần Dật hướng nam tử kia nháy mắt, bộ dáng khiêu gợi càng làm cho nàng cười đau cả bụng.


    - Ha ha ha ha!


    Nàng lén véo, cấu cánh tay Cổ Thần Dật, rồi cúi xuống cười to.


    Cổ Thần Dật vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, nói:


    - Tiểu muội muội, dịu dàng một tí được không? thịt tay chị bị em véo đứt rồi đấy.


    Vũ Tịch Nhan ngửa mặt lên, trên mặt có chút nước, chắc là do cười ra nước mắt a. Nàng liếc mắt nhìn HOàng Bân đang không biết làm thế nào.


    Hoàng Bân phiền muộn cũng không phải, không phiền muộn cũng không phải. Hai nữ tử xinh đẹp ngăn hắn lại để hỏi, biết rõ là trêu đùa, nhưng không thể nổi giận a...! Nếu nổi giận với hai cô nương này, người ta sẽ để ý đến hắn.


    Đặc biệt là bên cạnh đã dừng hai mẹ mập mặt mũi dữ tợn đang nhìn về phía hắn, khiến cho hắn rất sợ hãi.


    Hắn do dự thoáng một chút, nghĩ trong lòng, mặc kệ như thế nào, nhất định phải quát lớn vài câu.


    Nhưng Cổ Thần Dật trở mặt so với hắn nhanh hơn nhiều.


    Chỉ thấy "Nàng" mặt nghiêm, mặt mũi tràn đầy khinh thường mà liếc nhìn hắn một cái, lớn tiếng nói:


    - Đại thúc, thúc không biết bây giờ đang là tết âm lịch à?


    Hoàng Bân sững sờ.


    Anh chàng đẹp trai biến thành đại thúc thì thôi, nhưng cái giọng kia tựa hồ có chuyện a...!


    Quả nhiên, "Nàng" tiếp tục lớn tiếng nói:


    - Đi chúc tết bạn bè, rõ ràng lại tay không, thúc rất ý tứ a? mặt dày quá a? thúc không thấy mình quá là khó coi sao?


    Hoàng Bân hít không ra hơi.


    Nàng kia chửi hắn thật dứt khoát!


    Lão tử đi tay không mắc mớ gì đến ngươi a...!


    Vũ Tịch NHan cũng có chút buồn bực, Tiểu Dật lại nghĩ ra trò gì a?


    Cổ Thần Dật đã quay mặt nhìn về phía hai mẹ mập kia nói :


    - Hai vị tỷ tỷ...


    Bác gái sững sờ, đây là bảo mình sao?


    gật đầu một cái.


    Cổ Thần Dật cười híp mắt đối với hai vị bác gái nói ra:


    - Hai vị tỷ tỷ, vị đại thúc tay không này không phải đến nhà bọn em, kỳ thật em và hắn là không quen nhau đấy.


    Hai vị "Tỷ tỷ" tuy nhiên không hiểu cái này "Muội muội" muốn biểu đạt cái gì, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu, tùy thời chuẩn bị hát đệm.


    - Hắn muốn qua nhà em càng không được a...


    QUay đầu nói với Hoàng Bân :


    - Có biết tết không? có hiểu câu có qua có lại không? muốn tiết kiệm tiền thì cũng phải mua hoa quả chứ?


    Hai vị bác gái rất nhanh gật đầu, con mắt nhìn về phía Hoàng Bân đương nhiên trắng nhiều và đen ít (Lườm)


    Vũ Tịch Nhan đang cười thầm, thấy một màn như vậy liền cười to lên, lưng khom lại như con tôm luộc.


    - Ha ha ha ha


    Cười chảy cả nước mắt, trong nội tâm kêu gào :


    - Cổ THần Dật quá ác rồi, sao lại trêu người ta như vậy chứ.


    Buồn cười nhất là Cổ Thần Dật hơi nhấc mặt lên, liếc xéo đại thúc kia, bộ dáng giống hệt nữ tử, nhìn không ra chút nào là con zai.


    Hoàng Bân giận dữ, mắng:


    - Nơi nào đến hai con điên? dám chơi lão tử? lão tử đi tay không thì sao?


    Xong rồi, quả thật là bom nổ a.


    Hai vị bác gái đồng loạt lao lên phía trước, mãnh liệt nổ súng.


    Mắng chửi người khác là một kỹ thuật, hơn nữa lại là nghề nghiệp của nữ nhân. Huống chi hai bác gái này thường thấy các mặt của xã hội, có thể nói là kinh nghiệm phong phú. Một trận thóa mạ này, Hoàng Bân căn bản không thể đỡ nổi.


    Bảo kiếm ma luyện mà ra, hoa mai hương chịu lạnh mà thành. Chính là cái đạo lý này.


    Hoàng Bân biệt khuất a...


    Hắn là cải trang mà đến, sợ nhất khiến cho những người khác chú ý. Lần này xong rồi, còn chưa đi vào cư xá, cũng đã khiến cho bảo vệ và mọi người trong cư xá chú ý, nếu còn đi nghiên cứu địa hình thì quá mạo hiểm. Chỉ có thể rút lui, lần sau cải trang thành người khác mới đến được.


    Dậm chân một phát, đỏ bừng mặt mà chạy trốn.


    Vũ Tịch Nhan thấy người này bỏ chạy lại càng cười to nói :


    - Mau đỡ mình, không cười bể bụng rồi, sức đi đường cũng không có đây.


    Cổ Thần Dật liền đỡ lấy nàng, đối với hai vị bác gái nói :


    - Cảm ơn hai vị tỷ tỷ, vừa rồi người nọ lén lén lút lút đấy, vừa nhìn cũng không phải là người tốt, đuổi hắn đi là an toàn cho cư xá.


    Vài tiếng tỷ tỷ khiến hai bác gái hớn hở, một người trong đó nói :


    - Lần sau chỉ cần thấy hắn, chúng ta liền chửi, chửi cho hắn không dám đến đây.


    - Tỷ tỷ thật lợi hại.


    Cổ Thần Dật dựng ngón tay cái lên.


    Hai vị bác gái nhếch môi.


    Sau khi ra khỏi cư xá, Vũ Tịch Nhan vẫn dựa vào trên người Cổ Thần Dật.


    Cổ THần Dật ôm eo nàng cười nói :


    - Tiểu muội muội, eo rất mềm mại a...


    Tiểu Vũ cười một tiếng, đẩy hắn ra...vừa rồi cười nhiều quá khiến người không còn khí lực, lúc này lại bị Cổ Thần Dật ôm eo, khí lực càng không có, động tác đẩy này người ngoài nhìn thấy thì cảm giác có chút hàm ý đưa tình.


    - Ách, Tiểu Vũ, chú ý hình tượng a...bạn xem người ta nhìn kìa, 8 phần cho chúng ta là bách hợp đấy.


    - Bách hợp cái đầu mi ý.


    Vũ Tịch Nhan hờn dỗi mà đẩy bộ ngực cao vút của hắn.


    Cổ Thần Dật sợ tới mức nhảy ra nửa bước, thấp giọng hỏi :


    - Tiểu Vũ chớ làm loạn, đẩy thế làm bộ ngực biến dạng thì sao?


    Vũ Tịch Nhan nghe xong dũng cảm rồi :


    - Thích thế đấy, muốn bạn biến dạng đấy.


    - Làm sao thế, không thấy xấu hổ hả? đừng nóng, khi nào lớn như tỷ tỷ thì sẽ được như thế này.


    Hai người vui đùa đi về phía trước, người đi bên đường không ngừng liếc mắt nhìn.


    Tự nhiên là xem Cổ Thần Dật nhiều hơn, Vũ tịch Nhan mới đang tuổi dậy thì, tuy thanh tú nhưng không thành thục như Cổ THần Dật.


    Tịch Nhan kinh nghi mà nhìn hết thảy, thấp giọng cười nói:


    - Này, Nếu mình lấy tóc giả xuống, san bằng bộ ngực của bạn, có thể khiến bọn con trai kia chạy té khói không?


    - Ách, Đừng, Mình còn muốn đưa bạn đi sản nhảy đấy, không muốn xem mình làm mê loạn hết sàn nhảy à?


    - Hả? nhanh lên, đi nhanh nào.


    Tại Ma Đô, sàn nhảy, quán Bar, KTV đều ở một khu. Nơi đây cũng là chỗ ăn chơi hợp pháp.


    Mở cửa sàn nhảy, một đống âm nhạc náo động đập vào mẹt.


    Sau khi hai người vào sàn nhảy, người bên trong mắt đều tỏa sáng.


    Cổ Thần Dật biến thân làm nữ tử mười tám, mười chín tuổi, dáng người đẹp mê hồn. Vũ Tịch Nhan nhìn cũng trẻ trung, số lượng nam tử ưa thích hình tượng này không ít.


    Trước khi vào sàn nhảy, Cổ THần Dật đã nói với Tiểu Vũ không nên cách hắn quá xa. Lúc này tiếng nhạc sôi động đánh thẳng vào lòng người, tiết tấu mãnh liệt rất dễ làm cho người ta muốn nhảy nhót.


    Cổ Thần Dật kéo Vũ Tịch NHan đi đến bên cạnh sân khấu, đưa Tiểu Vũ đến đây chính là một lần buông lỏng biệt khuất mấy ngày trước.


    Hai người cười toe toét nhảy nhót.


    Sàn nhảy là tự do nhảy nhót đấy, không ai quan tâm nhảy như thế nào, thích nhảy ra sao thì nhảy.


    Mới nhảy một hồi, có một đám nam tử chen dần đến bên người bọn hắn.


    - Tiểu muội muội, cùng ca ca nhảy được không?


    - Mỹ nữ, nào nhảy cùng anh đê.


    Cổ Thần Dật không ngại bọn hắn, bất quá, hắn vẫn giữ khoảng cách gần với Vũ Tịch Nhan.


    Sàn nhảy là địa bàn của Thanh Trúc bang, bảy tám thành viên của Thanh Trúc lúc này đã phát hiện Cổ THần Dật và Vũ Tịch Nhan.


    - Lưu ca, nhìn xem bên này, hai cái Little Girl rất ngon a...


    - Ở đâu? a....thấy ròi, tựa hồ là lần đầu tiên đến đây a...


    - Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là chim non.


    - Ngũ ca, thế nào đây? mỗi người một em, chúng ta qua vui đùa một chút.


    - Tốt, anh thích chị lớn đấy.


    - Ok, em thích đứa trẻ hơn.


    Bảy tám người đi đến.


    Mấy nam tử vây quanh 2 người CỔ THần Dật thấy mấy người này liền tự giác rời đi.


    - Này! ANh Lưu đến nhảy cùng em đây.


    Uốn éo cái mông nhảy đến trước mặt Vũ Tịch Nhan, không biết thế nào, "Anh Lưu" lại lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã, liên tiếp mấy phát mới đứng vững.


    - Hà...Anh Lưu, không phải vừa nhìn thấy mỹ nử liền hoa mắt à?


    - Anh Lưu, đừng nóng, dục tốc bất bại.


    Bên kia, Anh Ngũ đến bên người Cổ THần Dật, làm bộ thu chân không được hướng trên người "Nàng" đổ vào trong miệng kêu :


    - A...cẩn thận...anh vừa uống hai chén có chút....


    Rõ ràng có thể đụng vào "nàng" đấy, nhưng Cổ Thần Dật xoay tít một vòng, dời đi chỗ khác, Anh Ngũ lao vào không khí, vừa định thu chân, bỗng nhiên cảm giác có một lực đẩy, tự dưng ngã xuống đất.


    - A...nha, Anh Ngũ còn khoa trương hơn Anh Lưu, nhanh như thế liền quỳ gối xuống váy người ta rồi.


    Mấy tên lưu manh không nhìn ra cái gì, cho rằng hai người này có chút kích động.


    Một lúc sau mới cảm giác không đúng.


    Bởi vì dù là Anh Lưu, hay anh ngũ đều muốn chiếm tiện nghi trên người hai cô gái, mà đều bị ngã xuống đất.


    - Mẹ kiếp, hai nữ nhân này tà môn.


    - Anh Ngũ, người kia có vấn đề.


    - Đừng nóng, bắt hai nàng đi vào bên trong.


    Những người nay vây quanh, Cổ Thần Dật lộ ra thần sắc sợ hãi nói :


    - Đại ca, đừng đẩy nữa, em đi cùng với mọi người? đi đâu? vào trong hả? đi nào đi nào.


    Tay giữ chặt Vũ Tịch Nhan nói :


    - Đi, không có chuyện gì đâu, chúng ta đi vào bên trong vui đùa với mấy anh này một lát.


    Những người này vui vẻ, cười nói:


    - Sảng khoái. Anh rất thích người sảng khoái như vậy, mỹ nữ, đi theo sau anh Lưu.


    Một người sau lưng vừa nói vừa vỗ mông Cổ THần Dật.


    Trong sàn nhảy nhiều người, Cổ THần Dật không tiện xuất thủ, chỉ có thể lôi Tiểu Vũ bước nhanh vào bên trong.


    Thảo Luận Tại Đây nhé!
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)