Đô Thị Hàn Ngu Chi Thiên Vương - Yêu lại từ đầu! - Nghệ ngữ si nhân. ( HOT )

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 121: Chuẩn bị cho tương lai.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    Vốn loại nội dung giống cuốn băng hồi ức này dễ làm người ta buồn chán, cùng sinh cảm giác đối phương đã "về già", nhưng Kim Sung-won ngồi trên ghế gỗ, mang theo nụ cười nhẹ sáng láng, giọng nói ngắt nghỉ đúng lúc vừa phải, hơn nữa y không dùng kiểu giảng giải cứng nhắc, nhất là giải đoạn sau khi trở về từ đảo Dokdo tham gia X-Man, thi thoảng trêu ghẹo một chút nhân vật mà y nhắc tới, bao gồm Kang Ho-dong, Yoo Jae-suk, Kim Jong-kook, thậm chí bản thân cũng không bỏ qua.

    Tiếng cười xuất hiện đều đúng lúc vừa đủ, làm người xem thư giãn chứ không phải để chọc cười, làm fan của những người "bị" nhắc tới không tức giận mà còn thích thú vì phát hiện ra một mặt chân thật đáng yêu của người mình hâm mộ.

    Kim Sung-won không đơn thuần chỉ giảng giải cuộc đời mình, thi thoảng xen vào chỉ dạy kỹ thuật ca hát của An Chil-hyun, hay kinh nghiệm sống của ông Lâm, cách vận dụng kỹ xảo ngôn ngữ của Yoo Jae-suk, hay cách thức làm sao vượt qua tình huống xấu hổ của Kang Ho-dong.

    Khán giả truyền hình cáp không nhất định là người có tiền, nhưng quá nửa là người chú trọng phẩm chất cuộc sống, có người chăm chú lắng nghe và nghiền ngẫm, có người tuy không liên quan tới tri thức Kim Sung-won nói, nhưng ví dụ đơn giản dễ hiểu làm họ nhanh chóng nắm bắt được tri thức này, làm họ hứng thú nghe, để có cái khoe với bạn bè đồng nghiệp.

    Một tiếng bất tri bất giác trôi qua lúc nào không hay, khi tiết mục kết thúc có người mới nhận ra mình bất giác ngồi lì một chỗ lâu như vậy, vươn mình một cái, cảm giác như mới tắm nước nóng song, có chút lười biếng nhưng tinh thần tràn trề.

    " Tiết mục đàm thoại rất tốt, giống dòng suổi nhỏ chạy róc rách mà không mất đi phần mãnh liệt, nhất là MC nắm được tiết tấu và ngôn ngữ lão luyện, tiến cử người trẻ tuổi bây giờ nên xem qua."

    " Một tiết mục có ý nghĩa mà không hề khô khan giáo điều, nội dung rất tích cực, chờ đợi phần sau, hi vọng không bị rơi vào giáo điều của khuôn sáo cũ."

    Vì cuộc chiến rating nên các tiết mục của đài truyền hình Hàn Quốc cực kỳ chú ý đánh giá của người xem, luôn có chỗ cho khán giả góp ý. Bọn họ là khán giả thực sự chứ không phải là fan Kim Sung-won vào xem ủng hộ, nên ý kiến đánh giá thiết thực và có tính xây dựng.

    ...

    Tổng thể mà nói thì phản ánh của khán giả theo thang điểm 10 thì phải được trên 7 điểm, rating ~ 1%, đây coi như là kết quả không quá tệ.

    - Sung-won, tiết mục hay lắm, nhất là thích hợp với cậu đấy, làm rất tốt, cố lên.
    Yoo Jae-suk là người đầu tiên gọi điện thoại tới.

    - Sung-won à, Thư Tình của anh vừa dừng phát sóng chưa lâu thì cậu có tiết mục mới, tương lai thành công phải chiếu cố anh nhé.
    Giọng điệu nhất quán của Kang Ho-dong:

    - Ho-dong hyung thì phải do chị dâu chiếu cố chứ.
    Kim Sung-won trêu:

    - Này thằng nhóc kia.

    Bên kia có giọng cười khúc khích của phụ nữ, sau đó Lee Hye-jin ôn hòa nói:
    - Sung-won, đừng để ý tới anh cậu nói linh tinh, cố lên nhé.

    - Vâng, cám ơn chị ...

    Sau đó nhiều người gọi điện tới, trong giới giải trí, động thái của mọi người truyền đi rất nhanh, chỉ xem anh có lưu tâm hay không thôi.

    Mặc dù rating của Sung-won luận không được như ý, nhưng ý kiến người xem lại tốt, bản thân Kang Ji-woo cũng xem tiết mục, ngay ngày hôm đó gọi điện thể hiện sự tín nhiệm với y, nói y không cần vì rating mà tạo áp lực cho bản thân, cứ thoải mái thể hiện ý tưởng của mình.

    Đây là ủng hộ lớn nhất cho Kim Sung-won, làm một số nhân viên công tác vốn nói ra nói vào vì rating thấp ít nhất không đối phó qua loa nữa.

    Nguyên đán, vì bận rộn tiết mục tới chập tối Kim Sung-won mới về nhà Seohyun.

    - Anh Sung-won đã về.
    Seohyun đã một thời gian rất dài không gặp Kim Sung-won, vui sướng chạy ra đón, nhận lấy cái túi trong tay y.

    - Ồ, Seohyun cao lên không ít rồi.
    Kim Sung-won xoa đầu Seohyun, cúi mình chào:
    - Mẹ, chú, Nguyên đán vui vẻ.

    - Nguyên đán vui vẻ.
    Bà Seo mặt tươi cười nói:

    - Hôm nay chú có xem tiết mục, được lắm.

    - Cám ơn chú ạ.
    Không phải Kim Sung-won khách khí, mà đó là thói quen tạo thành từ nhỏ, ngay cả Seohyun cũng luôn cám ơn cha mình.

    Trong nhà bố trí hoàn toàn mới, tươi vui ấm áp, trên ghế sô pha có hai cái gối ôm hình Keroro Gunsou, hẳn là do Seohyun mang về nhà, Kim Sung-won ngồi luôn lên đó.

    Seohyun bê khay hoa quả ra, thấy thế đứng trước mặt Kim Sung-won, đôi mắt sáng nhìn y không chớp lấy một cái:
    - Anh Sung-won, gối ôm không phải dùng để ngồi.

    Kim Sung-won uể oải duỗi mình:
    - Úi da, anh mệt quá, ghi hình suốt cả một ngày.

    - Anh Sung-won làm MC thật giỏi.
    Seohyun tuy thừa biết Kim Sung-won cố tình, nhưng không nói thêm, ôm cái gối còn lại ngồi xuống, cô rất hâm mộ Kim Sung-won khi làm MC đứng trước bao người vẫn thoải mái tự nhiên, nhất là tiết mục Sung-won luận, cô mong một ngày mình được chủ trì tiết mục ý nghĩa như thế.

    - Còn khen nữa là anh sẽ kiêu ngạo đấy.
    Kim Sung-won đưa tay vò rối mái tóc vừa mới chải thẳng lại của Seohyun.

    Seohyun bất mãn quay đầu tránh.

    - Sung-won đúng là thay đổi rất nhiều.
    Bà Seo cười hiền từ:
    - Cái thằng bé này từ nhỏ cái gì cũng muộn, biết đi muộn, biết nói muộn, vỡ giọng muộn, dậy thì muộn, mẹ còn nghĩ con không có tuổi nổi loạn đấy.

    - Mẹ, đây không phải là tuổi nổi loạn, con chẳng qua là đang thử một chút thay đổi thôi.
    Kim Sung-won ủy khuất nói:

    - Con xem kìa, giờ học được cả làm nũng rồi.
    Seo mẹ kinh ngạc chỉ tay:

    - Ha ha ha.
    Ông Seo gật gù phát ra trang cười dài:

    Kim Sung-won chỉ viết véo cằm, nhất thời không biết nói gì thêm nữa, có lẽ vì giây thanh đang trong thời gian khôi phục, tâm trạng y tốt hơn chăng, hoặc có lẽ giống như bà Seo nói, dù sao y cảm thấy thay đổi đó không phải tệ.

    - Sung-won, con ngồi nghỉ đi, mẹ đi chuẩn bị cơm cho các con.
    Bà Seo rất thương Kim Sung-won, mỗi lần y về nhà là biến thành loại đại thiếu gia, hai tay không dính nước, dùng lời của bà mà nói, thủa nhỏ vì bồi dưỡng thói quen sinh hoạt tự lập tốt đẹp cho y nên mới nghiêm khắc, bây giờ tới lúc bồi thường tình cảm cho y rồi.

    Trong nhà này thì luôn do bà Seo làm chủ, ông Seo không xen vào việc nhà, thuộc loại hình đem toàn bộ tâm sự chứa trong lòng.

    - Seohyun giờ mà vành mắt em còn có vệt đen, luyện tập khổ lắm sao?
    Kim Sung-won đưa tay vuốt nhẹ dưới mắt Seohyun:

    - Có hơi mệt, nhưng không sao ạ, các unnie cũng đều thế mà, mệt nhưng mà vui.
    Seohyun gật đầu, đôi mắt rất kiên định:

    Kim Sung-won cũng biết đây là quá trình mà mỗi thực tập sinh phải trải qua, nhưng nếu so với sau khi debut vẫn chưa là gì, đó là điều cần thiết để chuẩn bị cuộc sống sau này, cho nên tuy thương em, nhưng y không nhờ Han Tae-ho chiếu cố Seohyun:
    - Tình hình của mấy đứa hiện giờ ra sao?

    Seohyun nhíu mày:
    - Trưởng phòng Han nói vẫn sẽ thay đổi thành viên lần nữa, áp lực canh tranh trong nhóm rất lớn. Các unnie tham gia đóng quảng cáo với tiền bối trong công ty, bị fan của họ chửi rất nhiều, còn bịa đặt nhiều chuyện, nói các unnie là hồ ly tinh, nhất là Sica unnie.

    - Không cần để ý mấy người đó.
    Kim Sung-won gật đầu, y vẫn theo dõi tình hình mấy cô gái nên biết điều này, fan của DBSK và Super Junior đều là nữ sinh tuổi teen, rất quá khích, nếu là hợp tác quay phim một lần thì thôi đã đành, đằng này bọn họ còn cùng công ty, SM ra sức cho đăng hình ảnh thân thiết của các cô gái với thành viên DBSK và SJ, làm đám nữ sinh kia phát cuồng, Kim Sung-won xưa nay không tán đồng lắm với sách lược quảng bá này của SM, song y không thể xen vào, hơn nữa sau debut bọn họ có thể còn gặp anti lớn hơn, chỉ có thể nói:
    - Nỗ lực vào, có điều phải luôn luôn để ý tới tình trạng sức khỏe bản thân, đừng để mọi thứ quá mức giống như anh.
    Thực ra cũng giống ông bà Seo, Kim Sung-won không hề muốn Seohyun vào giới giải trí, có điều cô bé đã lựa chọn con đường này, y sẽ toàn lực ủng hộ.

    - Em biết ạ.

    - Mai có phải về công ty luyện tập không?
    Kim Sung-won do dự một chút hỏi:

    - Vâng, có điều không về cũng không sao, công ty không quy định bắt buộc. Anh Sung-won, có việc gì?

    Kim Sung-won lại do dự, chuyện này với y là rất hiếm có, y luôn rất quyết đoán:
    - Mai em đi với anh tham gia tụ hội , có một số người bạn thân thôi. Là nghệ sĩ, lịch trình mỗi người mỗi khác, cả năm không có cơ hội tụ họp một lần, cho nên Ho-dong hyung mỗi năm qua Nguyên Đán là cùng bằng hữu tụ họp.

    - Vậy em đi không hay lắm.
    Seohyun không giống thực tập sinh bình thường nhảy cẫng lên vì vui mừng, suy nghĩ cẩn thận mới đáp:

    - Không sao, làm quen một chút, sau này họ chiếu cố cho em.
    Mục đích của Kim Sung-won rất rõ ràng, đó là chuẩn bị cho tương lai debut của Seohyun, giới thiệu vài tiền bối, chỉ thế thôi:

    ****

    Seohyun có lần còn đi lồng tiếng cho Keroro Gunso.

    [​IMG]
     
    zHiePz thích bài này.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 122: Nghiêm lệnh của bà Seo.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    - Cám ơn anh Sung-won. Là thực tập sinh chuẩn bị debut, cô tất nhiên muốn làm quen với tiền bối trong giới diện nghệ, song sợ gây ảnh hưởng không tốt cho anh trai, cô không cho rằng hành động này của Kim Sung-won là mượn ngoại lực giúp cô thành công, tuy anh cô thay đổi nhiều lắm, nhưng anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ, luôn luôn hiểu đối phương:
    Trong bữa cơm, mặc dù Kim Sung-won không tới mức ăn ngấu ăn nghiến, nhưng tốc độ như gió cuốn mây tàn, cuối cùng khi mọi người đã buông đũa y còn cầm cả bát canh lên húp sạch làm bà Seo cười híp mắt lại, lòng vui lắm.
    - Sung-won, là nam nhân thì không nên dễ dàng để bên ngoài tác động tới mình, phải biết tự hỏi bản thân, trách nhiệm vứi bản thân. Ông Seo chỉ dặn dò một câu như thế rồi về thư phòng xem sách:
    - Cháu hiểu ạ. Kim Sung-won khom mình thụ giáo.
    Hai anh em Kim Sung-won dọn dẹp bát đũa đem đi rửa, sau đó mang dâu tây đã rửa sạch ra bàn, đưa tới trước mặt bà Seo.
    Bà Seo chỉ ăn một quả rồi đẩy lại: - Để chỗ hai đứa đi, mẹ không ăn nhiều.
    - Vâng. Kim Sung-won không từ chối, tiện tay cho một quả vào mồm:
    - Sung-won, hai ngày nữa thôi là con 25 tuổi rồi, cũng nên có bạn gái thôi.
    Bà Seo đột nhiên nói một câu như vậy làm Kim Sung-won đang nhai quả dâu tức thì mắc nghẹn, đưa tay kêu ú ớ, làm Seohyun sợ hãi vội đi lấy nước cho y uống, tay còn liên tục vỗ lưng.
    Mãi lâu sau Kim Sung-won mới thở đều lại, xấu hổ nói: - Mẹ, chuyện này không gấp được.
    - Còn không gấp, 25 tuổi đầu mà chưa yêu đương làm sao được?
    Sợ bà Seo không chịu bỏ qua, Kim Sung-won đành nói: - Vâng con sẽ nỗ lực.
    Nhìn bộ dạng "nỗ lực" đau khổ của Kim Sung-won, Seohyun phì cười.
    - Seohyun, con cười cái gì, đây là chuyện hết sức nghiêm túc, nếu như con quen cô gái nào nhân phẩm tính cách không tệ thì giới thiệu cho anh con, tuổi ít hơn một chút cũng không sao, như Kang Ho-dong không phải lấy vợ ít hơn 9 tuổi sao? Bà Seo nghiêm mặt nói, cha mẹ Kim Sung-won đã mất, họ hàng thì bao năm qua cũng có thèm ngó ngàng tới đâu, bà không lo chuyện này thì ai lo:
    - Con biết ạ, mẹ, con đi gọi điện cho YoonA unnie. Seohyun nhịn cười, đứng dậy chạy mất:
    - Sung-won, không phải yêu nhau là nhất định cùng nhau đi tới hôn nhân, cái chủ nghĩa hoàn mỹ này của con cần phải sửa, nếu không mang lại áp lực cho cả con lẫn bạn gái. Mẹ thấy cô bé Moon Geun-young đó rất được, cả Kim Tae-hee tuy hơn tuổi con một chút ngoài ra không có gì để chê trách, giờ thành bạn con rồi, nhất định bị cái tính này của con dọa chạy mất.
    Kim Sung-won thầm nghiến răng, không biết Seohyun kể với mẹ cái gì, thảo nào nó chạy mất, bề ngoài vẫn ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, một điều "vâng", hai điều "dạ", chỉ mong bà Seo mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.
    - Lần sau con về nhà nhất định phải mang bạn gái trở về đây. Cuối cùng bà Seo hạ nghiêm lệnh:
    Kim Sung-won há mồm: - Mẹ, lần sau là Tết Xuân rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa.
    - Vậy lần sau nữa, dù sao mẹ cũng nói rồi đấy, năm nay con phải có bạn gái.
    Kim Sung-won nỗ lực kháng cự: - Mẹ, bạn gái đâu phải là chuyện tùy tiện muốn có là có.
    - Mẹ không bảo con tùy tiện, mà bảo con mở lòng ra, thích cô gái nào cứ tiến tới, thử xem có thể tiến được tới đâu, thích hợp thì ở bên nhau, không hợp thì vui vẻ chia tay, coi như đó là trải nghiệm trong cuộc sống, có trải qua chuyện này con mới trưởng thành được.
    - Vâng, con sẽ tận lực ạ, con đi xem Seohyun. Biết là không đồng ý không xong, Kim Sung-won đành phải hứa hẹn, sau đó kiếm cớ trốn đi.
    "Cộc cộc .." Kim Sung-won về phòng lấy ba cuốn manga đi tới phòng Seohyun.
    Seohyun ôm con Keroro bông đi ra, vừa mở cửa ra đã cười một tràng như chuông gió, làm Kim Sung-won tím mặt đưa tay ra: - Buồn cười lắm à?
    - Không, không phải ạ. Seohyun đã lường trước, nhảy tránh bàn tay Kim Sung-won, mím môi cười nói:
    Kim Sung-won cũng không phải thực sự muốn "hỏi tội" Seohyun, dù sao vấn đề ở y, Seohyun kể với mẹ chuyện cuộc sống của y là rất bình thường, đưa ba cuốn manga ra: - Đây là quà Giáng Sinh mà Ha Ha hyung tặng anh, cho em đấy.
    Seohyun nhận lấy xem, phồng má lên: - Cám ơn anh Sung-won, nhưng em không phải trẻ con, em chỉ thích Keroro thôi.
    Kim Sung-won cũng kệ: - Thôi ngủ sớm đi, em cần nghỉ ngơi đấy.
    - Anh Sung-won, hình mẫu lý tượng của anh là gì, em lưu ý giúp. Seohyun đột nhiên tinh nghịch hỏi:
    Kim Sung-won quay người lại, ghé đầu vào sát mặt Seohyun: - Mẹ vừa rồi hình như cũng bảo anh lần sau kiếm một hậu bối nam không tệ về nhà.
    - Hừm! Seohyun tuy biết Kim Sung-won trêu mình, nhưng chuyện này cô không dám liều: - Em xin lỗi, em sai rồi.
    Kim Sung-won bấy giờ mới cười đắc ý rời đi.
    ..... .....
    Chín giờ sáng ngày 2-1, trong gian phòng chuyên dụng của công ty SM, Han Tae-ho đứng trước mặt nhóm nữ dự định debut của công ty, rất không hài lòng quát: - Công ty không yêu cầu thì không biết tự nỗ lực à? Nhìn đi, chỉ có Im YoonA, Jung Soo-yeon và Kim Taeyeon là tới sớm hơn tôi thôi, còn nữa Seo Ju-hyun đâu rồi? Mặc dù Seohyun là em gái Kim Sung-won, Han Tae-ho luôn chú ý chiếu cố tới cô bé, nhưng loại hành vi khiêu chiến quyền uy này tuyệt đối không cho phép diễn ra.
    Yoona giật mình, vội vàng bước ra khỏi hàng: - Xin lỗi trưởng phòng Han, Seohyun có nhờ tôi xin phép thay, vừa rồi tôi quên mất.
    - Vì sao xin nghỉ? Han Tae-ho bất mãn nhìn YoonA:
    - Dạ Sung ... À, anh trai Seohyun dẫn nó đi tham gia cuộc tụ hội bạn bè. Yoona suýt nói ra tên Kim Sung-won, may ngừng lại kịp thời:
    Nhóm Jessica đều hiểu, còn nhóm Park So-yeon hơi nhíu mày, không hiểu vì sao cô bé luôn ngoan ngoãn kỷ luật kia vào thời khắc quan trọng lại có hành động thiếu lý trí, mà lý do xin phép không nghĩ cái gì tốt hơn, ví dụ người thân bị ốm chẳng hạn.
    Han Tae-ho đột nhiên giọng dịu xuống: - Lần sau chuyện thế này phải tự nói với tôi, còn nữa, đừng có hơi chút là xin nghỉ, mấy đứa phải có trách nhiệm với bản thân mình ... Được rồi luyện tập đi. Nói xong chắp tay rời khỏi phòng.
    - Lạ thế, sao trưởng phòng Han lần này không đem chuyện loại bỏ thành viên ra dọa chúng ta? Park So-yeon thở phào, cô tạm thời là trưởng nhóm, thành viên trong nhóm xảy ra chuyện, dù thế nào cũng bị tính một phần trách nhiệm, khó tin nói với Kim Hyoyeon bên cạnh.
    - Chả biết nữa, ông ấy lúc nào chẳng kỳ kỳ. Kim Hyoyeon tuy hay nói mà không suy nghĩ, nhưng cũng hiểu nặng nhẹ, nếu để thực tập sinh khác biết Seohyun là em gái Kim Sung-won, thế nào cũng bị cô lập, đến chính cô nghe nói Seohyun được Kim Sung-won dẫn đi tham dự tụ hội còn có chút không thoải mái.
    .....
    Seohyun đang ngồi trong xe trò chuyện với Kim Sung-won thì có điện thoại gọi tới, nhìn một cái nói: - Là trưởng phòng Han.
    - Nghe đi, anh ta không gọi mới là không bình thường.
    Seohyun nhận điện cung kính nói: - Chào trưởng phòng Han.
    - Seohyun, đang ở trong xe à?
    - Vâng thưa trưởng phòng Han, xin lỗi vì hôm nay đã nghỉ phép.
    - Quen thêm vài vị tiền bối cũng tốt, tới đó rồi nhất định phải hết sức chú ý lễ nghi, không được phép có chút thất lễ gì, rõ chưa? Han Tae-ho nói chuyện rất ôn hòa: - Thế ở đó có những vị tiền bối nào.
    - Em không biết ạ, anh Sung-won không nói. Seohyun ngại ngùng đáp:
    - Ha ha không sao. Giọng Han Tae-ho không chút thay đổi nào: - Nếu có Lee Hyori thì xin hộ tôi chữ ký nhé.
    - Vâng thưa trưởng phòng. Seohyun hơi nhăn mặt, nếu không phải Kim Sung-won ở bên gật đầu thì cô sẽ lấy lý do không thân để từ chối.
    - Ừ đi đường cẩn thận nhé. Han Tae-ho cúp điện thoại.
    - Anh ấy là vậy đấy. Kim Sung-won cười lớn, mặc dù bất kể là trước kia hay bây giờ, y vẫn giữ đánh giá Han Tae-ho là hèn nhát, nhu nhược, nịnh bợ, đủ thứ tính xấu, nhưng không vì thế mà Kim Sung-won xem thường hay thiếu tốn trọng hắn, vì hắn từng rất chiếu cố y, thế là đủ. Kim Sung-won kết bạn không quá để ý tính cách người đó ra sao, mà cách người đó đối xử với bạn bè thế nào, đừng nghĩ Kang Ho-dong, Yoo Jae-suk, Kim Je-dong cực tốt với y mà họ không có toan tính hay có điểm xấu, nhưng Kim Sung-won không bới móc chuyện đó, chỉ cần y coi là bạn, dù có là kẻ giết người thì y cũng hết lòng.
    Tất nhiên đó là con người Kim Sung-won bây giờ, trước kia y biết nghĩ như thế thì không đến nỗi chẳng có người bạn nào.
     
    zHiePz thích bài này.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 123: Buổi tụ tập đầu năm.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    Hai anh em Kim Sung-won chẳng mấy chốc đã tới quán thịt nướng của Kang Ho-dong, hôm nay quán thịt nướng ngừng kinh doanh, chỉ tiếp đãi bạn bè, có điều vì nghệ sĩ rất đông nên nhân viên phục vụ vẫn đầy đủ như thường ngày.
    Một trong hai phục vụ viên đứng ở cửa dẫn anh em Kim Sung-won đi vào.
    - Sung-won tới rồi. Đại sảnh cực kỳ náo nhiệt, Kim Je-dong, Shin Ji, Park Myung-soo đều có mặt.
    - Chào các hyung, các noona. Kim Sung-won nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ nên chào ngắn gọn: - Đây là em gái tôi, Seo Ju-hyun. Seohyun, đây là Kang Ho-dong oppa ..
    Seohyun không ngừng cúi người chào hỏi.
    - Không cần cúi mình, đông thế này cứ cúi chào hết sao chịu được. Kang Ho-dong đã từng gặp Seohyun một lần rồi, nói:
    Thân thế Kim Sung-won thì mọi người đều biết, nên không ngạc nhiên hai anh em lại khác họ.
    - Seohyun, ngồi chỗ chị này. Shin Jin rất thân thiết kéo tay Seohyun:
    - Shin ji noona nổi tiếng là tửu thần, nếu chị ấy mời rượu thì em đừng có nhận.
    Shin Ji trừng mắt với Kim Sung-won rồi nói: - Tính cách cậu thay đổi nhanh thật đấy. Seohyun đừng nghe cậu ta nói linh tinh, chị chuẩn bị đồ uống cho.
    - Cám ơn Shin Ji unnie, em uống nước chanh là được rồi.
    - Thật là, không cần câu nệ như thế, cứ thoải mái đi. Shin Ji cứ nghĩ Seohyn vì căng thẳng nên như thế, tỏ ra thật ôn hòa:
    Kim Sung-won thì đi hỏi thăm từng người: - Je-dong hyung, chúc mừng đoạt daesang.
    - Nhóc, sớm muộn cũng có ngày đó thôi, đừng vội. Tâm tình Kim Je-dong rất vui vẻ:
    Hỏi thăm một vòng Kim Sung-won quay về ngồi bên Seohyun, viết Seohyun giống mình, không mất bình tĩnh, nhưng là người duy nhất cô bé quen ở đây, tất nhiên phải ngồi bên cạnh.
    - Sung-won, tính cách Seohyun giống cậu y hệt. Shin Ji tựa hồ phát hiện ra điều gì thú vị:
    Kim Sung-won nhìn Shin Ji một lượt: - Nó là em gái em, giống em không phải bình thường à?
    Shin Ji nghẹn lời: - Coi như tôi nói sai. Nhìn hai anh em nhà này đến tư thế ngồi cũng đàng hoàng giống hệt nhau, uống cạn luôn chén rượu trước mặt.
    Mọi người tùy ý chuyện trò, đều là bạn bè thân thiết cho nên không ai chuyên môn chiếu cố ai, Seohyun chẳng mấy chốc thích ứng được.
    Mười mấy phút sau Lee Hyori tới, vẫy tay với mọi người, nhìn một vòng đi tới bàn Kim Sung-won, chỉ có bàn này có hai nữ giới.
    - Lee Hyori noona. Kim Sung-won kéo Seohyun cùng đứng lên:
    Lee Hyori vỗ vai Kim Sung-won một cái, tò mò hỏi: - Cô bé này là ai?
    - Chào tiền bối, em là Seo Ju-hyun, em gái anh Sung-won.
    - Chào em, gọi noona được rồi. Lee Hyori chỉ trò chuyện vài câu đã đưa ra kết luận: - Rất là giống Sung-won trước kia.
    - Lát nữa chụp ảnh chung với Hyori noona, sau này có ai bắt nạt, cứ lấy ảnh ra là được. Kim Sung-won xoa đầu Seohyn nói:
    Lee Hyori sảng khoái đồng ý: - Trước kia luôn nghe nói cậu có đứa em gái coi như bảo bối vậy, sao hôm nay lại nỡ mang ra?
    - Seohyun là thực tập sinh của SM, nếu như không có gì bất ngờ, hẳn là năm nay sẽ debut.
    - Hử? Lee Hyori nhướng mày: - Bản thân cậu từ SM mà ra, tự biết thực tập sinh công ty đó khổ ra sao, còn để con bé làm thực tập sinh? Hơn nữa còn ... Nói tới đó hơi dừng lại một chút như suy nghĩ nên dùng từ gì hình dung: - À, còn ngoan ngoãn như vậy.
    - Lúc đó em còn trong quân ngũ nên không biết, có điều nó đã hạ quyết tâm thì em sẽ ủng hộ.
    Lee Hyori gật đầu, quay sang bảo Seohyun: - Sau này nếu trong tiết mục có người làm khó em, cứ báo tên chị ra.
    Giới giải trí là vậy cả tư lịch lẫn quan hệ đều rất quan trọng, mà cái tên Lee Hyori trong giới giải trí tương đương biển hiệu bằng vàng, không ai muốn vì một người mới mà chọc giận cô.
    Ví như DBSK, mặc dù hiện giờ bọn họ cực kỳ nổi tiếng, ghi hình tiết mục cả đại tiền bối cũng phải khách khí, nhưng riêng tư, thường xuyên có vài người làm khó, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn, thậm chí không thể kể với công ty.
    Nếu là mấy chuyện như sai vặt, quát mắng gì đó, chỉ cần không thái quá thì không công ty nào xen vào, hiện giờ SM có mấy đại tiền bối thì An Chil-hyun ít tham gia thiết mục, SES giải tán, Shinhwa rời công ty, BoA phát triển ở Nhật, hơn nữa cô còn ít tuổi không thể trấn áp được cục diện.
    Cho nên SM tuy là công ty thực lực mạnh nhất giới giải trí lại không có một đại tiền bối nào để che chở cho hậu bối.
    Chủ yếu nhất là quan hệ giữa SM với những công ty khác xưa nay không tốt, cho nên Kim Sung-won mới đem Seohyun tới giới thiệu với bạn bè, đơn thuần chỉ là tránh em mình sau này bị người ta gây khó dễ thôi, không phải là kiếm đường tắt cho Seohyun.
    Mọi người quá nửa thời gian là tán gẫu với bạn bè thân mật lâu chưa gặp, tuy tụ hội là do Kang Ho-dong khởi xướng, nhưng do Kim Je-dong phụ trách, hắn có mối quan hệ còn rộng lớn hơn Kim Sung-won, có thể túy ý vui đùa với bất kỳ ai.
    Bình đạm! Đó là ấn tượng của Seohyn về buổi tụ hội này, ở đây có rất nhiều nghệ sĩ hài trên sân khấu luôn có thể làm người ta cười mãi, nhưng trong cuộc sống bình thường lại đều yên tĩnh, trầm lắng.
    Buổi tụ hội nhẹ nhàng kết thúc, ai có việc cần đi thì cứ đi, ai ở lại được cứ thoải mái, qua trưa Kim Sung-won đưa Seohyun tới gần SM.
    Seohyun không đi thang máy, mà đi cầu thang bộ tới tầng ba, không ngờ vừa qua chỗ rẽ tầng hai, bị người ở đối diện xô vào.
    - Á. Seohyun lảo đảo ngã xuống, còn may người kia xô vào bên cạnh, nếu không cô bé đã ngã xuống thang rồi, dù thế cũng đủ đau, túi sách cùng mấy tờ danh thiếp mới nhận rơi cả ra đất.
    - Anh xin lỗi. Người kia là Leeteuk trưởng nhóm của Super Junior, hắnvội vàng đi tới muốn đỡ Seohyun lên:
    - Leeteuk tiền bối, ở cầu thang làm sao chạy nhanh như vậy? Seohyun tự đứng dậy, tuy không tức giận, song nói rất nghiêm túc.
    - Hì hì, xin lỗi, vừa rồi anh vội quá. Leeteuk quen Seohyun từ khi cô vào công ty không lâu, tuy không thân lắm, nhưng quan hệ cũng được: - Để anh nhặt hộ em.
    Seohyun cẩn thận đếm số lượng từng tờ: - Mười một, mười hai, còn thiếu một nữa.
    - Ở đây. Leeteuk vì đang có việc gấp nên không để ý danh thiếp viết cái gì, nhìn một hồi thấy tờ cuối ở bậc thang, đưa tay nhặt lên, định chuyển cho Seohyun thì hơi khựng lại, một dòng chữ tiếng Anh rất dễ nhận ra xuất hiện trên đó --- Hyori Lee ---
    - Cám ơn Leetuk tiền bối. Seohyun rút danh thiếp từ tay hắn, khom người nói: - Xin lỗi, em phải đi luyện tập.
    Tới khi Seohyun đi rồi, Leeteuk vẫn còn đứng đó nhíu mày cố nhớ lại những tờ danh thiếp khác, hình như còn có Kang Ho-dong? Là Kang Ho-dong tiền bối? Vì sao Seohyun quen biết nhiều vị tiền bối như thế?
    Đang suy nghĩ thì đột nhiên có điện thoại gọi tới.
    - Leeteuk, câu đâu rồi, vì sao không nhanh lên.
    - Xin lỗi, tôi tới ngay. Leeteuk bấy giờ mới sự nhớ đang vội lịch trình, đành tạm thời gác chuyện này lại.
    ...........
    Seohyun tới phòng luyện tập còn phải đi qua một ngã rẽ nữa, lần này cô cẩn thận không nghe thấy tiếng bước chân mới đi tiếp, ai ngờ vừa xoay người gần như dán mặt vào một người làm cô kinh hoàng lùi lại: - Yoona unnie.
    - A, Seohyun, em làm chị sợ đứng tim. Yoona vỗ vỗ ngực thở dốc:
    - Em xin lỗi.
    - Vừa vặn chị chưa ăn cơm, Seohyun, trong ba lô có đồ ăn vặt không, mau đưa cho chị.
    - Chỉ có khoai lang thôi. Seohyun cởi ba lô xuống: - Unnie, nên đi ăn cơm đi, nếu không hại cho dạ dày, thiếu năng lượng ...
    - Lại là khoai lang. Yoona hoàn toàn ngó lơ lời khuyến cáo của Seohyun, trực tiếp mở ba lô ra, ảo tưởng tan vỡ, yếu ớt nói: - Miễn cưỡng ăn tạm vậy, mà hôm nay gặp được vị tiền bối nào?
    Nghe Seohyun kể tên, YoonA hâm mộ thốt lên: - Có cả Kang Ho-dong, Yoo Jae-suk tiền bồi à, Hyoyeon unnie sẽ ghen tị chết thôi, chị ấy thích xem X-Man nhất.
    - Vì thế anh Sung-won giúp chị ấy xin chữ ký của họ rồi.
    - Chị thì sao? Yoona mắt sáng lên, lại muốn lục ba lô của Seohyun:
    - Không có, ai bảo bọn chị đều thích xem phim truyền hình mà không thích xem X-Man. Seohyun cười bổ xung: - Anh Sung-won nói thế đấy.
     
    zHiePz thích bài này.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 124: Không có linh cảm.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    - Leeteuk hyung, hôm nay làm sao thế, tham gia tiết mục mà hồn vía để đâu đâu.
    Trên xe trở về từ lịch trình, Eunhyuk hỏi Leeteuk ngồi thất thần bên cạnh:

    Leeteuk xưa nay luôn là người có cảm giác nghệ thuật nhất trong nhóm, nhưng hôm nay trong tiết mục phát huy thất thường.

    - À, không có gì đâu, chẳng qua là đang nghĩ tới một chuyện thôi.

    - Chuyện gì?
    Không chỉ Eunhyuk tò mà cả Kangin, Shindong cũng thò đầu sang:

    - Chuyện này, mấy cậu biết cô bé thực tập sinh tên Seo Ju-hyun không?

    - Biết chứ, lần trước tham gia trò chơi bọn em còn cùng đội, là cô bé rất ít nói, năm ngoái còn nhỏ xíu, vậy mà năm nay lớn phổng lên rồi, rất xinh đẹp, có khí chất, không phục tuyển trạch viên của công ty mình không được, từ mấy năm trước đã nhìn ra tiềm năng của cô bé rồi.
    Eunhyunk đang nói dở chợt há hốc mồm:
    - Leeteuk hyung chẳng lẽ ...

    - Biến , đừng linh tinh.
    Leeteuk xua tay gạt đám Shindong ra, hắn quen Seohyun đã lâu nhưng không thân nên không biết nhiều:
    - Biết gia thế cô bé ấy không?

    - Gia thế gì? Chẳng lẽ là tiểu thư một tài phiệt nào đó?

    Thợ trang điểm ngồi ở hàng trên trả lời:
    - Cô bé đó là con gái độc nhất trong nhà, mẹ là hiệu trưởng trường piano, ít nói ngoan ngoãn, nghe đâu rất được trưởng phòng Han yêu thích, một trong số thành viên nhóm nữ mới.

    - Con của hiệu trưởng trường piano?
    Leeeteuk cảm giác thông tin này có liên quan gì đó, nhưng không nhớ ra.

    - Chả trách, cô bé đó đàn piano còn hơn hyung đó.
    Eunhyunk tò mò:
    - Anh hỏi làm gì?

    - Không có gì, hôm nay vội lịch trình xô ngã cô bé đó ở cầu thang, cảm thấy có lỗi thôi.

    - Dào ôi, cứ tưởng là gặp tiếng sét ái tình.
    Ba người Eunhyunk mất hứng ngồi trở lại chỗ.

    Leeteuk về KTX liền tìm mấy thực tập sinh nữ mình biết, nghe ngóng hoạt động hôm nay của Seohyun trước buổi trưa, biết được sáng nay Seohyun nghỉ phép, cùng anh trai tham gia tụ họp gì đó, nghe xong hắn thở ra một hơi dài.

    - Leeteuk tới cậu tắm rồi đấy.
    Kangin ở phòng khách gọi:

    - Tới đây.
    Làn sương mù bao phủ trong đầu suốt một ngày được xua tan, tinh thần Leeteuk tức thì khôi phục như thường, đã debut một năm, hắn hiểu được tầm quan trọng của các mối quan hệ trong giới giải trí, mặc dù hắn không định thông qua chuyện này để đạt được cái gì, nhưng có thể gây dựng quan hệ tốt với Seohyun, biết mối quan hệ này mà không dùng mới là đồ ngốc ...

    .....

    Hai ngày sau.

    - E không ngờ anh sẽ thích em, làm sao bây giờ? Em quá vui sướng ... Em thích nghe anh nói với em như thế ... Em luôn bị ánh mắt anh làm cho tê dại ...

    Trong phòng âm nhạc, Kim Sung-won nhỏ giọng ngâm nga bài hát mình suy nghĩ rất lâu, ca từ ngắn quãng, nhiều chỗ y chỉ ậm ừ, tiết tấu cũng thế, chân thì đẩy ghế xoay tròn có vẻ bực bội khó chịu.

    Y đã ngồi thế này ba tiếng rồi, chẳng có tiến triển gì.

    - À, Sung-won, tôi rất muốn hỏi câu này, cậu đang yêu à?
    Trong lúc Kim Sung-won rên ư ử mấy tiếng liền, Choi Hyun-Joon và Park Jung-yoon dùng ánh mắt giao lưu, tựa hồ cãi cọ cái gì, cuối cùng Park Jung-yoon phải lên tiếng.

    Chỉ cần không phải lúc làm việc, quan hệ ba người không khác gì bạn bè, hai người Park Jung-yoon rất tùy ý.

    - Yêu cái gì mà yêu, nếu mà yêu thì đã tốt rồi, đang đau cả đầu đây.
    Kim Sung-won có chút nóng nảy nói, mất thời gian như vậy mà vẫn bế tắc, làm y khó chịu:

    - Thế làm sao cậu lại đi sáng tác bài ấu trĩ ... À không, đáng yêu như thế?
    Park Jung-yoon cố nhịn cười tổ chức lại ngôn ngữ:

    - Cách đây không lâu tôi chạy bộ buổi sáng gặp được một cô bé, thành viên trong nhóm nhạc nữ sắp đưa ra của công ty JYP, cô bé đó có nhìn cảm giác lắm, từ đó nảy ra ý nghĩ muốn sáng tác bài hát cho nhóm nữ ...

    Đừng hỏi vì sao Seohyun được chọn làm thành viên nhóm nữ mới của SM cả năm trời mà Kim Sung-won nảy ra ý tưởng này, bởi nếu tìm lời giải thích cho ý nghĩ bất chợt của y, chắc người ta sẽ bị điên mất.

    Kim Sung-won mặt đầy khổ não:
    - Linh cảm cần có kích thích mới sinh ra, không có đốm lửa đó, nó sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong đáy lòng.

    - Làm sao để sinh ra đốm lửa này? Chẳng lẽ cậu muốn tìm bạn gái?
    Choi Hyun-joon gãi đầu:

    Park Jung-yoon bĩu môi khinh bỉ, hỏi Kim Sung-won:
    - Hay để tôi tìm tất cả ca khúc của nhóm nữ như Fin.K.L, SES cho cậu.

    - Không cần, toàn bộ ca khúc lưu hành từ thập niên 80 cho tới bây giờ đều ở trong đây rồi.
    Kim Sung-won mặt đăm chiêu nhìn về khoảng không trước mặt, một tay chống cằm, một tay chỉ chỉ vào thái dương mình, như nói một chuyện hết sức bình thường:

    - Hả?
    Choi Hyun-joon và Park Jung-yoon nhìn nhau với ánh mắt đầy kinh dị, bọn họ biết Kim Sung-won rất thông minh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới y có thể "biến thái" tới mức này, mà Kim Sung-won không phải loại người thích khoe khoang, y nói thế nào thì đúng là thế ấy.

    - Nghĩ ra rồi.

    Đột nhiên Park Jung-yoon vỗ tay kêu lên làm cả Kim Sung-won và Choi Hyun-joon giật nảy mình hỏi:
    - Chuyện gì thế?

    Park Jung-yoon mặt hớn hở chạy ngay ra bàn mở lap top:
    - Tôi có linh cảm rồi, phải đem chuyện này viết thành tác phẩm nhỏ đăng lên diễn đàn, thế nào cũng được fan của cậu thích mê.

    Kim Sung-won tay trượt khỏi cằm, mình chẳng có thu hoạch gì, nhưng lại giúp Park Jung-yoon phát sinh linh cảm, cũng chẳng hứng thú muốn tìm hiểu cô "trạch nữ" này muốn viết cái gì.

    - Hay là tôi kiếm băng ghi hình lúc luyện tập của mấy nhóm nữ cho cậu?
    Choi Hyun-joon kiến nghị:

    Kim Sung-won suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
    - Không cần, cái đó không giúp được gì đâu.
    Y đã duyệt một loạt nhóm nữ trong đầu rồi, đều không nhóm nào có cái cảm giác giống bài mà y muốn sáng tác, đứng dậy nói:
    - Tạm thời không nghĩ chuyện này nữa, mấy giờ Jae-suk hyung tới?

    - Hai giờ chiều.
    Choi Hyun-joon không cần xem lịch trình cũng đáp được ngay:

    Hôm nay sẽ ghi hình "Sung-won luận" tập 2, vì Yoo Jae-suk trải qua tám năm dài vô danh, cuối năm 2006 vừa rồi được giải daesang của MBC Entertainment Awards, trở thành MC quốc dân thực sự, câu chuyện quá trình phấn đấu thành công của hắn rất phù hợp với tinh thần tiết mục, cho nên Kim Sung-won đưa ra lời mời, Yoo Jae-suk sảng khoái đồng ý.

    Địa điểm ghi hình là một quán cà phê thanh lịch phong cách ấm áp, chủ quán cà phê rất nhiệt tình, sẵn sàng để giành cho Kim Sung-won không gian thích hợp nhất, đổi lại chỉ cần chữ ký của y và Yoo Jae-suk.

    1 giờ 50 phút chiều, xe của Yoo Jae-suk xuất hiện ngoài quán cà phê.

    - Jae-suk hyung.
    Kim Sung-won đi ra cửa đón:
    - Uống tách cà phê rồi nghỉ ngơi một chút nhé, hơn hai giờ ghi hình cũng được, ông chủ rất thoải mái.

    - Không sao, anh nghỉ ngơi ở trên xe rồi.
    Yoo Jae-suk gật đầu với nhân viên công tác xung quanh:
    - Bắt đầu luôn đi.

    Kim Sung-won ngồi vào chỗ, đợi hiệu lệnh từ cameraman, mỉm cười nói:
    - Xin chào mọi người, hoan nghênh đến với "Sung-won luận" tập hai, khách mời hôm nay tin rằng đều vô cùng quen thuộc với mỗi chúng ta, MC quốc dân Yoo Jae-suk, người được gọi thân thiết với cái "chú châu chấu".

    - Xin chào quý khán giả, tên tôi là Yoo Jae-suk.

    Kim Sung-won hai tay đan vào nhau đặt tự nhiên trước ngực, quay sang đối diện với Yoo Jae-suk:
    - Mọi người đều biết anh có tám năm dài vô danh, là cái gì đã giúp anh vượt qua thời gian đó.

    Yoo Jae-suk trả lời trực tiếp:
    - Vì lý tưởng thành diễn viên hài mang lại thêm nhiều tiếng cười cho mọi người.

    - Chẳng trách anh có thể trở thành MC quốc dân.
    Kim Sung-won cảm thán:
    - Hôm nay tôi chuẩn bị một ít ảnh chụp của anh Yoo Jae-suk trước kia, bây giờ mời các bạn cùng chúng tôi nhìn lại cuộc đời biểu diễn của anh ấy.

    - A đây là cao trung năm hai, tôi tham gia tiết mục hài kịch.
    Yoo Jae-suk vừa nhìn bức ảnh đầu tiên của mình trên máy chiếu đã bật cười:
    - Khi đó tôi bắt chước diễn viên Hong Kong, còn được mời biểu diễn cuối năm nữa.

    - Vậy là từ thời đi học anh ấy đã thể hiện thiên phú hài kịch rồi.
    Kim Sung-won thấy bệnh MC của Yoo Jae-suk chuẩn bị phát tác, nói xem vào cắt ngang lời hắn:
    - Nghe nói khi anh báo danh vào Đại học Nghệ thuật Seoul, cha mẹ anh rất phản đối?

    ***
    Yoo Jae-suk, tuy ngoại hình xấu xí nhưng là nghệ sĩ nổi tiếng và được yêu thích nhất ở Hàn Quốc, không chỉ được thán phục với tài ăn nói, mà cả về nhân cách, chưa bao giờ có scandal nào trong sự nghiệp, ở đất nước mà người ta cực kỳ khắt khe soi mói, không phải nói điều này hiếm có thế nào.
     
    zHiePz thích bài này.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,566

    Chương 125: Lies ra đời. (1)

    Nguồn: VipVanDan
    Share: Banlong.us

    Yoo Jae-suk bị câu hỏi này khơi lên hồi ức: - Đúng vậy, vì lý tưởng, tôi trái lời cha mẹ làm theo ý mình.

    - Có điều thời đại học của anh không thuận lợi lắm thì phải?

    - Bởi vì bạn bè cùng thời rất giỏi, khi đó tôi từng nghĩ, nếu không phải là bạn học của họ, liệu tôi có nổi bật hơn một chút không?

    - Vào năm 1992 anh tham gia tiết mục đài KBS có nói một câu làm tôi rất ấn tượng.
    Yoo Jae-suk nhìn máy chiếu, lập tức nhớ ra Kim Sung-won nói tới câu nào: - Nếu như bây giờ tôi từ bỏ thì tôi đã không làm diễn viên hài! Khi ấy trong tiết mục tôi tự nói với bản thân như thế, mọi người đều biết tôi rất nhát gan, vì lý tưởng, tôi phải khắc phục sợ hãi.

    Trong ảnh Yoo Jae-suk nắm dây thừng, chuẩn bị đu sang bức tường cách đó mấy chục mét.
    - Chỉ có điều sự nghiệp cả anh Yoo Jae-suk không vì thế mà khởi sắc, từ khi debut chỉ làm vai diễn phụ chẳng có tiết mục nào lớn, thời gian đầu anh ấy trải qua trong lặng lẽ.

    - Đúng thế, sau năm 94 tôi không còn xuất hiện trên màn hình TV nữa. Yoo Jae-suk cảm khái:
    - Có điều anh ấy không từ bỏ, tới năm 97 tham gia vở hài kịch (chồng tôi là châu chấu) lần đầu làm vai chính, không biết có phải là vì có duyên với côn trùng không, qua vở kịch, anh được yêu thích nhất định. Từ đó anh Yoo Jae-suk đã vứt bỏ gò bó, trở nên tự nhiên ...

    Sau khi giới thiệu sơ qua quá khứ của Yoo Jae-suk, Kim Sung-won và hắn cùng tham khảo chi tiết nguyên nhân thành công thất bại.

    Cả hai đều là những người vận dụng ngôn ngữ cực kỳ thuần thục tinh chuẩn, bệnh MC của Yoo Jae-suk thi thoảng lại tái phát, khiến Kim Sung-won phải triển khai cuộc chiến ngôn ngữ kịch liệt giành lại quyền MC của mình.

    Có lẽ là kỳ phùng địch thủ, Yoo Jae-suk quá nhập tâm nên luôn đoạt quyền chủ động của Kim Sung-won, còn Kim Sung-won lúc nào cũng nhớ kỹ thân phận chủ trì của mình, không nhường nhịn một bước.

    Tập này nội dung có phần khô khan tẻ nhạt, điểm nhấn nằm ở hai người dùng ngôn ngữ biện luận khiến nhân viên công tác ở hiện trường bất tri bất giác chăm chú lắng nghe hai người họ nói chuyện.

    - Anh Yoo Jae-suk không khuất phục gian nan cực khổ, vì tránh thành " châu chấu chỉ sống một mùa" mà không ngừng nỗ lực. Đây chính là Yoo Jae-suk chân tâm muốn mang lại tiếng cười cho mọi người, Yoo Jae-suk kiếp sau vẫn muốn làm diễn viên hài, dùng phương thức gây cười độc đáo hóm hỉnh của mình mang tới cho mọi người thêm nhiều tiếng cười vui vẻ. Kim Sung-won cuối cùng đứng dậy nói: - Cám ơn anh Yoo Jae-suk.

    Kết thúc ghi hình, Yoo Jae-suk cười áy náy nói: - Xin lỗi nhé Sung-won.

    - Không sao Jae-suk hyung, có thế tiết mục mới đặc sắc. Kim Sung-won thở phào, lâu rồi tính háo thắng của y mới lại bị kích thích như vậy, cũng nhờ Yoo Jae-suk tỉnh ngộ khắc chế bản thân, cho nên từ đầu tới cuối y mới giữ được quyền chủ động của mình.

    Tiết mục hôm nay giống như một cao thủ võ lâm trẻ tuổi đấu với một vị tiền bối đã danh chấn giang hồ, tuy vị tiền bối đó thi thoảng toàn lực xuất chiêu, nhưng vào lúc sắp hạ đòn sát thủ lại kịp thu tay về, hậu bối kia tất nhiên thu được lợi ích vô cùng.

    Có lẽ là tích lũy thiện cảm từ tập đầu, cùng nhờ sức hiệu triệu của MC quốc dân, sau khi tập 2 Sung-won luận phát sóng, rating tăng tới 2.4% làm toàn bộ nhân viên nhóm tiết mục chấn động.

    Kwon Woo-suk PD của Sung-won luận vốn cho rằng mình là PD uất ức nhất trong giới giải trí, tất cả công tác do mình làm, nhưng quyền lực lại nằm trong tay MC tiết mục, thậm chí cả chuyện đi ở của hắn.

    Vì rèn luyện kinh nghiệm và tích lũy mối quan hệ, Kwon Woo-suk mới đồng ý làm PD tiết mục này, với Kim Sung-won, mặc dù hắn không tới mức oán hận, nhưng cũng chẳng có mấy thiện cảm.

    Chẳng phải vì hắn không được trao quyền lực đáng có, dù sao đó là an bài của đài, mà là mỗi lần bắt đầu tiết mục, Kim Sung-won đưa mắt nhìn công tác chuẩn bị của nhóm tiết mục, thậm chí trạng thái tinh thần, mặc dù y không trách mắng, nhưng lời nhắc nhở có vẻ nhẹ nhàng luôn khiến mọi người khơi lên lòng tự tôn.

    Là PD, Kwon Woo-suk chẳng có quyền phát ngôn gì, chỉ đành cẩn thận ứng phó, hủy hợp đồng thì hắn không bồi thường nổi, mà hắn cũng không muốn bị KBS cấm cửa.
    Có điều biểu hiện của Kim Sung-won trong tiết mục và rating, khiến hắn bất giác nghiêm túc nhìn nhận lại chàng thanh niên hay cười này.

    Tập 2 vừa phát sóng, hắn vội vào trang web của tiết mục đọc ý kiến phản hồi.
    " Thì ra MC quốc dân còn có quá khứ như vậy, xem ra thành công của mỗi người không phải là ngẫu nhiên."

    " Yoo Jae-suk và Kim Sung-won không cần đao kiếm, vẫn làm người xem sảng khoái say sưa".
    " Thật hâm mộ tài ăn nói của hai người, nếu như tôi có năng lực đó thì tốt biết mấy."
    "Sung-won oppa, fighting! Cả nhà em đều thích tiết mục anh chủ trì." Không thể thiếu được fan Kim Sung-won luôn nhiệt tình khích lệ.
    ......

    Kim Sung-won sau khi biết rating tiết mục, tâm tình khoan khoái, như giữa trưa hè uống một bát nước ô mai ướp lanh, toàn thân phơi phới nhẹ bẫng.

    Thế nhưng trạng thái tinh thần rất tốt này này cũng chẳng giúp bài hát dang dở có thêm tiến triển, với kiến thức của y bây giờ đơn thuần hoàn thành một bài hát không có, nhất là y có ý tưởng rõ ràng, nhưng thiếu đi linh cảm bài hát sẽ không có cảm xúc lay động lòng người. Linh cảm là thứ đôi khi như núi lửa phun trào không gì cản nổi, đôi khi như núi Thái Sơn sừng sững chẳng lay động nổi. Kim Sung-won nhốt mình trong phòng âm nhạc suốt cả một ngày cũng vô ích, ngược lại khiến tâm trạng bản thân thêm tồi tệ.

    "Thôi, xem ra đành tạm thời bỏ nó đấy vậy." Ngày hôm sau Kim Sung-won đành phải đưa ra quyết định như vậy, đồng thời bảo Choi Hyun-joon đưa tới công ty YG.

    Thế phát triển của Big Bang rất tốt đẹp, gần đây theo khảo sát trang âm nhạc, bọn họ chiến thắng với tỉ lệ 40% trong chủ đề nhóm nhạc mới nào được mong chờ nhất.

    Kim Sung-won lần này tới để cùng Kwon Ji-young thảo luận chút việc liên quan tới sáng tác ca khúc, cái tên làm người ta kinh ngạc này đầu óc luôn chứa toàn thứ mới mẻ, khiến y cũng bất ngờ không thôi, nói chuyện với hắn luôn được linh cảm.

    - Xin lỗi tiền bối. Một cô gái chạy gấp suýt va phải Kim Sung-won vội xin lỗi.
    - Không sao .. Kim Sung-won xua tay, nhận ra cô gái này chính là Lee Chaerin lần trước chặn đường Yang Hyun-suk đưa băng luyện tập, giờ đã thành thực tập sinh của YG: - Đi đâu mà vội vàng vậy?

    - Không có gì ạ. Lee Chaerin xấu hổ lấy gọi kẹo trong túi ra: - Tiền bối ăn kẹo đi.
    - A, cám ơn.
    - Xin lỗi tiền bối em phải đi gấp. Lee Chaerin thấy Kim Sung-won nhận kẹo hối lộ rồi lại chạy ầm ầm:
    Kim Sung-won nhìn nhìn chỗ kẹo đủ màu trong tay, nhún vai bỏ vào túi, y không ăn mấy thứ này.

    - Sung-won hyung tới rồi. Kwon Ji-yong đang ở trong phòng xem nhạc phổ:
    - Ừ, nghe nói gần đây cậu sáng tác một bài hát, anh tới xem sao.
    - Hì, gần đây em mê nhạc house, cho nên thử phong cách mới.

    Biết ngay tên nhóc này có thứ hay, Kim Sung-won hứng thú hẳn lên: - Đưa anh xem.
    - Đây ạ, ca khúc tên "Lời nói dối - Lies", em chuẩn bị làm ca khúc solo.
    - Anh gặp được con bé Lee Chaerin, nó cho anh mấy cái kẹo, cho cậu này. Kim Sung-won một tay cầm nhạc phổ, tay kia lấy kẹo đưa cho Kwon Ji-yong.
    - Ha ha ha, cô bé đó lúc nào cũng mang theo kẹo, thường cho tiền bối và bạn bè, làm cả công ty gọi nó là "nhóc hối lộ", em cũng có. Kwon Ji-yong móc ra một nắm trong túi:
    - Ồ, thương tâm quá, thế mà anh còn tưởng mỗi mình có chứ.

    Do đây chỉ là guide song còn chưa có lời, Kim Sung-won ngâm nga trong họng theo giai điệu, sau vài lần thì mày nhíu lại, tựa hồ có gì không hài lòng.

    Kwon Ji-yong căng thẳng nhìn phản ứng của Kim Sung-won, vì đây là thử nghiệm mới, hắn hoàn thành trong nửa buổi tối khi linh cảm xuất hiện, vì thế lo Kim Sung-won đưa ra đánh giá xấu.

    - Sung-won hyung, có chỗ nào không ổn à?
    - Không có gì. Kim Sung-won khép mắt lại, một lúc sau mới thở dài đặt nhạc phổ xuống: - Khả năng bi kịch cho cậu rồi.
    - Vì sao ạ. Kwon Ji-yong ngạc nhiên, có vẻ không phải chê bài hát:
    - Vì cậu là trưởng nhóm Big Bang.

    Kwon Ji-yong giật mình hiểu ra, đây là lời khẳng định với bài hát, nhưng khả năng hắn phải nhường ra bài hát của mình rồi, tâm trạng rất khó diễn tả.
    ***
    Lies là một bài hát để đời của Big Bang, cơ mà mình chả ngấm được, bỏ qua.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/6/16
    zHiePz thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)