Hài  LS Q.Sự Hàn Môn Trạng Nguyên - Tạm ngừng post - Thiên Tử

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Giới thiệu truyện.

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Trên đời có ai xui xẻo như hắn? Từ nhỏ không cha không mẹ, gần ba mươi năm cuộc đời thay bao nhiêu bạn gái cũng bị ruồng bỏ chỉ bởi hắn là thanh niên “vô sản”, không nhà cửa, không xe cộ, sổ tiết kiệm rỗng tuếch, tất cả tài sản của hắn chỉ là đống đồng nát từ thời đại “khủng long” mà hắn dốc hết tiền túi đi sưu tầm. Ngoài cái học vị Tiến sĩ và vị trí Giáo sư khảo cổ học, dường như hắn hoàn toàn trắng tay, nhân sinh cô đơn vô vị như vậy chưa kịp “khai hoa” đã nhanh chóng kết thúc trong một chuyến khai quật mộ cổ... Hay nói chính xác hơn là một khởi đầu mới, vì lẽ... Hắn xuyên việt rồi!

    Trên đời có ai xui xẻo như hắn? Người ta “bay về” quá khứ cái là làm tướng quân, vương gia, hoàng đế, không thì cũng chưởng môn nhân, tiên nhân các thứ, hắn thì làm cô hồn vất vưởng lang thang giữa vũ trụ để rồi cuối cùng “đáp” vào cơ thể của một thằng oắt con miệng còn hôi sữa, hơn nữa còn là một thằng oắt con nhà quê, sống ở chốn khỉ ho cò gáy, chim không thèm bay tới ị. Một điểm tốt duy nhất mà hắn thầm thấy may mắn đó là kiếp này hắn có cha thương, có mẹ yêu.

    Trở về quá khứ cũng không khiến hắn quá ngỡ ngàng, dẫu sao với một bụng kiến thức phong phú, dồi giàu, cho dù không thể hoành tráng một phen thì cũng đủ để hắn lăn lộn thỏa thuê ở thế giới này. Điều khiến hắn rất chi rầu rĩ đó là Thẩm gia mà hắn “tái sinh” vào là một gia đình thư hương sa sút cực kỳ cổ hủ, vả lại nghèo rách mồng tơi.Trong nhà, được thiên vị nhất là chi trưởng và bị oan uổng nhất là chi út của hắn và cha hắn. Mọi ưu đãi tốt đều đầu tư hết vào chi trưởng, nhà hắn cho dù có muốn chấm mút cũng không được.

    Cứ coi như hắn là thiên tài trời sinh nhưng thiên tài cũng phải học qua vỡ lòng chứ, bằng không sẽ bị người ta coi là yêu quái, đem đi dìm lồng heo thì khổ. Vấn đề là nhà này không có tiền cho hắn đi học, có cũng không tới phiên hắn, ngay cả mẹ hắn cũng khuyên hắn hãy an phận làm một “người nông dân” đi, tuy cả đời dầm sương dãi nắng nhưng cũng đủ để sống qua ngày.

    Không được! Bất chấp thế nào hắn cũng phải kiếm được tiền để được đi học, người ta không cho thì hắn tự kiếm, phải đi học mới có bàn đạp để hắn tung hoành chứ. Trong nhà thiếu nhất là tiền, vậy... hắn phải bắt tay kiếm tiền thôi. Mục tiêu trước tiên là cho hắn đi học vỡ lòng, cho cha mẹ hắn được ăn no mặc ấm. Và tiếp đó là giật lấy cái giải Nguyên cho cha mẹ hắn nở mày nở mặt, cho vị tổ mẫu đại đương gia và cả đám thúc bá thẩm thẩm phải rửa mắt mà nhìn, thằng này không phải hạng vừa đâu, đừng tưởng chi út mà lầm.

    Nếu các bạn độc giả đã quá chán ngán những trận chiến đẫm máu, giang hồ gươm đao thì hãy đến với Hàn Môn Trạng Nguyên, cùng thưởng thức hành trình “trèo thang” của thằng nhóc nông dân Thẩm Khê từ dưới đáy cùng của xã hội lên đến đỉnh cao. Hãy xem cậu chàng làm thế nào để mang tới một sắc màu mới mẻ cho giới giải trí của triều đại nhà Minh nhạt nhẽo. Và dĩ nhiên không thể thiếu những câu chuyện phong lưu với các bóng hồng “ở mọi lứa tuổi” của anh chàng.
     
    Last edited by a moderator: 1/4/18
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Chương 1: Thôn Đào Hoa có mưa.

    Nguồn: Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Mùa xuân, mưa phùn miên man lất phất.

    Đúng với cái tên Đào Hoa thôn, trước sau thôn, trong ngoài sân vườn, khắp đồi núi rợp cả màu hồng phấn của hoa đào rực rỡ. Mới sớm tinh mơ, trên những đóa hoa hãy còn đọng nước mưa, xuân đến rồi nhưng khí lạnh chưa tan.

    - Hồ ngập nước, mưa đã vơi, trong bùn dưới đồng nhơn nhởn cá...

    Dưới đồng ruộng có một đứa bé trai chừng sáu bảy tuổi xắn ống quần, đội mưa phùn lầy lội, vừa ngâm nga hát điệu dân gian, vừa lội xuống bùn vùi đầu lùng sục gì đó.

    Bên cạnh thằng bé đặt một giỏ trúc, trong đó chứa hơn mười con cá chạch đang quẫy loạn, đoán chừng đứa bé mới tờ mờ sáng đã thức dậy, xuống ruộng mò cá rồi.

    Chỉ chốc lát, thằng bé tóm lên một đống bùn nhão trong tay, rồi cẩn thận bỏ đống bùn vào trong giỏ trúc, sau đó tiếp tục cắm cúi tìm kiếm.

    - Tiểu lang Thẩm gia, mới sáng sớm đã xuống đồng bắt cá rồi à? Mưa còn lâu mới tạnh đấy, mau mau về nhà đi thôi, kẻo lát lại bị bà mẹ của cậu mắng...

    Trên con đường mòn chạy dọc bờ ruộng, một người đàn ông vạm vỡ đang đứng, đầu đội nón tre, người mặc áo tơi, trên vai vác một cây cuốc, cười to hô lên với Thẩm Khê đang ở dưới ruộng.

    Thẩm Khê thẳng người dậy, quay qua liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó nhấc giỏ trúc lên quơ quơ trước người, miệng cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóc, đều tăm tắp: - Lưu đại thúc, trời mưa mới là lúc tốt nhất để mò cá chứ... Thúc xem, con thu hoạch được khá lắm nè...

    Khoe khoang đã đời xong, Thẩm Khê không thèm để ý tới người họ Lưu kia nữa, lại bắt đầu khom lưng sục sạo dưới bùn.

    Sự thật thì, Thẩm Khê không phải là người của nơi này, chính xác hơn mà nói, Thẩm Khê không thuộc về thế giới này, dùng cách nói kiếp trước kiếp này cũng coi như khái quát tình cảnh mà hắn tao ngộ.

    Kiếp trước, Thẩm Khê là một cô nhi, từ nhỏ đã trải cuộc đời cơ cực, hắn quyết tâm khắc khổ học tập, từ tiểu học lên trung học liên tục nhảy lớp và nhận được sự trợ cấp của các tổ chức xã hội. Mười sáu tuổi Thẩm Khê đã đỗ vào trường đại học hạng nhất trong nước, sau đó học một đường lên đến học vị tiến sĩ, thuận lợi được giữ lại trường trở thành giảng sư. Chỉ sau hai năm công tác đã xuất sắc ngồi vào vị trí phó giáo sư, chưa tới năm năm đã thành tựu là giáo sư khoa khảo cổ học Trung văn.

    Trong thời gian đó, Thẩm Khê cũng đã cặp kè vài lần, tuy nhiên do hắn ham thích quá nhiều thứ, hầu hết tiền lương đều dồn vào sưu tầm các sách cổ, thi họa, văn phòng tứ bảo... Nhà không có, sổ tiết kiệm cũng không nốt, vì vậy nên những mối quan hệ tình cảm chưa đi đến đâu đã chết yểu. Sau này trong một lần được mời đến khu ngoại thành Tuyền Châu khai quật di vật văn hóa thì phát hiện ra một ngôi mộ cổ theo ước đoán là được xây dựng vào giữa đời Minh, chính tại nơi này bất thình lình xảy ra một vụ sạt lở và hắn cũng bị kéo theo, bất tỉnh nhân sự. Lúc tỉnh lại, hắn đã hóa thành một đứa trẻ sinh sống ở thôn Đào Hoa.

    Trong lúc Thẩm Khê lại vùi đầu vào tìm kiếm dưới ruộng, người đàn ông đứng đằng sau bất chợt cười to lên sang sảng. Thẩm Khê tò mò ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa xuất hiện một người phụ nữ tuổi áng chừng hai ba hai bốn, áo hoa đắp vá, tay cầm một cành trúc, đang nổi giận đùng đùng chạy về hướng đồng ruộng, miệng gào to:

    - Thằng ranh con, hôm qua lão nương mới nói với ngươi là trời xuân se lạnh đừng có xuống đồng, vậy mà mới sáng sớm ngươi đã chạy ra đây, ngươi coi lời mẹ ngươi như gió thoảng qua tai hả?

    Trong khi quát mắng, người phụ nữ đó đã vọt đến bên bờ ruộng, tay cầm cành trúc chỉ vào Thẩm Khê: - Thằng ranh cút ngay lên đây cho bà, ngươi coi mẹ ngươi có đánh chết ngươi không...
    - Ối ôi, Thẩm gia nương tử, thằng bé còn nhỏ, ham chơi là chuyện thường tình, nương tử dọa nó vậy, nó làm sao dám đi lên?

    Người phụ nữ thấy gã đàn ông bên cạnh lên tiếng, lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý đến gã, tay chống nạnh, hô lên với Thẩm Khê còn đang đứng dưới ruộng: - Ranh con, có gan thì đừng đi lên... Hồi vụ thu năm ngoái ngươi bị rắn cắn, lão nương thương tình mua thuốc xức cho ngươi, ngươi có biết thuốc đó đắt lắm không? Lần này ngươi mà bị rắn cắn nữa, xem coi lão nương có lo cho cái thằng ngốc ngươi không!

    Thẩm Khê nghe giọng nàng nóng nảy, vội vàng cười làm lành: - Mẹ ơi, mẹ đừng nóng, đừng nóng, lần trước là tại con không cẩn thận nhầm lẫn rắn thành cá chạch, nên mới bị cắn thôi. Mẹ xem giờ con có tốt chưa nè? Đừng giận mà, mẹ còn đánh con nữa, con sắp thành đồ ngốc luôn rồi!
    Người phụ nữ nhòm bộ dạng cười ngỏn ngoẻn của Thẩm Khê mà đâm chán nản, huơ huơ nhánh trúc trong tay, dữ tợn hầm hè: - Đồ ranh, giờ là ngươi không sợ ăn đòn có phải kh...

    Nàng còn chưa dứt lời, Thẩm Khê đã ôm lấy giỏ trúc, bước sâu bước nông ngoan ngoãn đi đến bên bờ ruộng, lấy lòng nói: - Mẹ ơi, mẹ xem, chúng ta đem số cá chạch này nuôi trong phòng đi, tối có cái để ăn lót dạ, nhà mình suốt ngày toàn ăn rau dại thôi, miệng cũng nhạt như chim rồi...

    Thẩm Khê chưa kịp nói xong, người phụ nữ đã vươn một tay tới kéo hắn ra khỏi ruộng, thấy Thẩm Khê cả người đầy bùn bẩn, nhất thời giận mà không chỗ phát tiết, liền giơ cao gậy trúc quất mạnh xuống.

    Thẩm Khê đâu chịu khoanh tay chờ chết, thừa dịp một chiêu của mẹ mình còn chưa đáp xuống, liền đem cả thân bùn đất nhào tới, ôm lấy cổ nàng, xé ruột xé gan mà gào:

    - A... Đau quá, đau quá, mẹ ơi, đau quá, đánh chết người ta rồi... Đừng đánh nữa mà, con biết sai rồi, biết sai rồi, lần sau con không dám nữa.

    Người phụ nữ nghe vậy, vẻ hung dữ giữa hai hàng mày hơi hơi dịu xuống, tuy nhiên vẫn không tha cho Thẩm Khê, dùng gậy trúc quất trên cái mông nhỏ xíu, tròn trĩnh của Thẩm Khê, chỉ là lực đạo giảm hơn tám phần.

    Thẩm Khê cười ngây ngô, ngước đầu lên, cầm giỏ trúc đưa cho mẹ mình khoe: - Mẹ xem nè, nhiều cá chạch chưa, con nào con nấy mập ú ù. Con... con không phải cố ý không nghe lời mẹ, mà thật sự là... thật sự là nhìn không nổi mẹ ngày ngày chỉ có cơm rau dưa, nên mới vội chạy tới đây bắt cá chạch, cho mẹ bữa cơm ngon thôi mà.

    Thấy Thẩm Khê nịnh nọt như thế, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, nhưng đưa tay ra nhận lấy cái sọt: - Là thằng nhóc con muốn ăn thì có. Hôm qua mới thay xong quần áo, coi giờ bẩn thỉu thành cái dạng gì rồi? Mau về nhà thay đồ cho lão nương, sau này mà còn dám xuống ruộng giương oai, coi lão nương đây thu thập ra sao.

    Thẩm Khê cười hì hì, xách đôi giày, để chân trần lục tục chạy theo sau lưng nàng, đôi lúc vô tình giẫm lên đá nhọn, đau đến nhe răng nhếch miệng.

    Trở về ngôi nhà tam tiến mang màu sắc, kiến trúc cổ xưa ở đầu thôn, trong một gian phòng ở viện trước, Chu thị đang thu gom mớ quần áo bẩn thê thảm của Thẩm Khê, vừa nhìn qua bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng của Thẩm Khê, mặt mày lập tức tỏ ra hung dữ: - Ngốc tiểu tử, xấu hổ cái gì hả? Ngươi là do mẹ ngươi sinh ra chứ ai!

    Thẩm Khê ngoan ngoãn gật gù như trống bỏi, không dám hó hé.

    - Mẹ, mẹ thật tốt!

    Thẩm Khê cười cười lấy lòng, nịnh bợ mẹ mình.

    Chu thị nghe vậy liền sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Khê rồi cười nhạo: - Nhóc con, mới tí tuổi đầu đã miệng mồm ba hoa rồi?

    Thẩm Khê thấy vẻ khinh thường của mẹ mình, lắc lư đầu, giọng kiên định nói: - Mẹ, không phải con miệng mồm ba hoa đâu, con thật sự cảm thấy mẹ rất tốt mà.

    - Lão nương vừa hung tợn vừa dữ dằn, chỗ nào tốt?

    Chu thị trừng mắt Thẩm Khê, mặc dù trên mặt tỏ vè không vui, nhưng thật ra trong lòng đang tươi như hoa nở.

    Thẩm Khê cười trộm một tiếng, lôi kéo tay Chu thị, dùng giọng nũng nịu cầu xin: - Mẹ ơi, đừng có giấu con nữa, con ngửi thấy rồi, thơm quá thơm quá.

    Chu thị nhìn Thẩm Khê mà buồn cười, nhưng ngoài mặt thì sa sầm, hừ một tiếng: - Có phải là cẩu đâu mà mũi thính thế?
    Dứt lời, Chu thị lại từ chỗ cái túi treo đầu giường lấy ra một quả trứng gà nóng hầm hập đưa cho Thẩm Khê.

    Thẩm Khê vừa trông thấy trứng luộc, thèm thuồng nuốt nước miếng, nóng lòng giơ tay nhận lấy, cười nói: - Mẹ, tuy mẹ rất thích đánh con, nhưng trong lòng lại rất thương con, con trai khoan hồng độ lượng, sẽ không mang thù đâu... Chờ mẹ và cha già rồi, con trai sẽ nuôi dưỡng hai người được ăn sung mặc sướng, còn tìm một cô vợ biết nghe lời hầu hạ cho hai người.

    Chu thị cười khẽ một tiếng: - Thằng ngốc con sau này cưới vợ rồi thế nào cũng quên bẵng bà mẹ này. Trời sinh lại có khiếu gạt người như vậy, chỉ mong mai mốt lớn lên đừng thành Trần Thế Mỹ.
    Bàn tay nhỏ bé ôm lấy trứng gà ấm áp, Thẩm Khê cười thầm không ngớt.

    Cả một đời trước, hắn ngay từ nhỏ đã bị vứt bỏ, chưa bao giờ được cảm thụ cái gọi là cốt nhục tình thâm, ấy vậy mà đến thế giới này rồi, tuy nhà nghèo khổ nhưng chí ít hắn có cha mẹ, còn có thúc thím bá phụ. Thẩm Khê biết, có nhiều thứ có giá trị, mà cũng có những thứ là vô giá.

    Điều duy nhất khiến hắn rất ư bất đắc dĩ chính là, hắn lại nhập vào thân thể của một tiểu tử thối chưa đến bảy tuổi, hại hắn mỗi ngày đều phải giả bộ làm trẻ con.

    Đối với vấn đề này, Thẩm Khê không dám lơ là.

    Hắn đến thế giới này còn chưa được một năm, về dân phong dân tục hiểu biết còn chưa đầy đủ, dám chừng chỉ cần hắn biểu hiện ra chút thiên phú dị bẩm thôi là sẽ bị người ta coi là bị quỷ nhập, rồi bắt nhốt vào lồng heo đem đi ngâm nước.

    Thẩm Khê đang muốn đi ra, lại bị Chu thị kéo lại cánh tay, mặt mày buồn bực giáo huấn: - Ở trong phòng ăn được rồi, đừng ra ngoài để người ta nhìn thấy.

    - Á... Mẹ ơi, trứng gà này có phải mẹ ăn trộm về không đấy? Thẩm Khê quay qua nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, rồi mới nhỏ giọng hỏi.

    Chu thị đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vô cùng bực bội mắng: - Ranh con, cho ăn mà còn lắm mồm? Không ăn thì trả lại cho lão nương...

    Thẩm Khê liền đem trứng gõ gõ trên mép giường, rồi nhanh chóng lột vỏ trứng.
    Thấy Thẩm Khê đem những mảng vỏ trứng tùy tay vứt trên đất, Chu thị hung hăng vỗ đầu hắn: - Đã dạy bao nhiều lần rồi hả, vỏ trứng phải giữ lại để cho heo ăn... Thằng nhóc khờ này, đừng hòng lão nương cho đồ ăn ngon nữa, miễn cho ngươi lãng phí đồ tốt.

    Thẩm Khê nhìn Chu thị gom nhặt vỏ trứng trên đất lên, sắc mặt hơi biến đổi, vội vàng nắm lấy tay nàng và nói: - Mẹ, vỏ trứng không ăn được đâu.

    - Mẹ có ăn đâu, lỗ tai thằng ranh con bị hư rồi phải không? Thứ này mẹ đem đi làm cám heo cho heo ăn, để heo nhanh lớn...

    Thẩm Khê lắc lắc đầu, ngồi xổm xuống, đem quả trứng gà lột được một nửa đưa đến miệng Chu thị, cười hì hì nói:
    - Mẹ cũng ăn miếng đi.

    Chu thị nhất thời hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt hồn nhiên của Thẩm Khê, đang muốn dạy dỗ cho hắn một trận nữa, lại nghe Thẩm Khê nói tiếp: - Mẹ toàn gạt người ta thôi, lần trước con tận mắt thấy mẹ ăn vỏ trứng kìa... Nào, mẹ ăn miếng đi...

    Chu thị giơ tay sờ sờ cái mũi lên men chua xót của mình, nhẹ nhàng cắn một ngụm nhỏ lên quả trứng gà, nghẹn ngào: - Được rồi, mau ăn đi.

    Thẩm Khê thấy mẹ mình cắn có mỗi một miếng tí tẹo như muỗi chích, chỉ đành thở than trong lòng, không nói gì nữa mà há miệng hung hăng cắn một miếng lớn, dùng sức ngấu nghiến nhai nuốt, dường như muốn phát tiết gì đó.
    - Mẹ ơi... mẹ hãy yên tâm, sau này con nhất định sẽ trở nên nổi bật, cho mẹ nhà ở tốt nhất, thức ăn tốt nhất. Thẩm Khê vừa ăn trứng, vừa ồm ồm tuyên bố chí lớn của mình.

    Chu thị xoa xoa cái đầu quả dưa bé nhỏ của hắn, thở ra một hơi dài, miệng lại cười nhạo: - Nhóc con, chỉ biết gây phiền cho lão nương, coi ngày nào đó lão nương có đánh chết ngươi không.

    Thẩm Khê cười ha hả, đang muốn nói chuyện thì chợt nghe tiếng đập cửa vang lên, sau đó một giọng nữ từ bên ngoài truyền vào: - Em dâu ơi, chị dâu vào trong được không?

    Chu thị vội vã đá chân, gạt hết mớ vỏ trứng vương vãi trên đất đá vào dưới gầm giường, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng mở cửa “kẽo kẹt...”, một người phụ nữ có vẻ lớn hơn mẹ của Thẩm Khê vài tuổi đi vào.

    - Oa..., thơm quá à! Thì ra tiểu lang đang ăn trứng gà à, ăn ngon không?

    Thẩm Khê liếm láp môi, cười khì khì đáp: - Ăn ngon lắm ạ, đại bá mẫu qua tìm mẫu thân con ạ?

    - Thấy trứng gà, ta mới nhớ ra, hình như số trứng gà nhà chúng ta mới đẻ hơi thiếu đó... Em dâu, trứng gà này lấy đâu ra vậy? Người đàn bà này không thèm để ý đến Thẩm Khê, chỉ tủm tỉm cười hỏi Chu thị.

    Chu thị nghe vậy, thản nhiên liếc Vương thị, đại bá mẫu của Thẩm Khê một cái, nói với giọng lạnh lùng:
    - Số trứng trong nhà mỗi ngày đều có ghi sổ, nếu thật sự thiếu, mẫu thân đại nhân sớm đã thông báo đến các phòng rồi... Trứng gà này là cha thằng nhỏ ở trên trấn nhờ người mang về đấy.

    Vương thị cười cười, giọng điệu mang ý trách cứ: - Em dâu à, chúng ta còn chưa phân nhà, tiểu thúc đưa trứng gà qua, sao chị chưa thấy qua bao giờ vậy? Còn không phải là em dâu lén trộm rồi giấu đó sao?

    Chu thị vốn tính tình nóng nảy, tuy nhiên lúc này nàng vẫn đang cố kiềm chế, đứng dậy hít vào một hơi sâu, đoạn dùng giọng điệu kiên quyết, mạnh mẽ trả lời: - Chị dâu, chị là con gái thư hương thế gia, hẳn sẽ không so đo với em vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi này chứ, phải không?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)