FULL  Hài  Đô Thị Giáo Y Ngây Thơ - Full - Sao Rơi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 04: Đến từ Miêu Cương.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Lý Chính Đông trợn tròn mắt, chẳng phải khi họ vào đây đã khóa trái cửa rồi hay sao.

    Vẻ mặt Lâm Hâm Tuyền càng thêm mờ mịt, tiểu tử này vào bằng cách nào?

    Hắn là ai?

    - Không cho thuê...
    Lý Chính Đông thiếu kiên nhẫn phất phất tay. Tiểu tử không biết chui từ đâu ra mà lại dám quầy rầy chuyện của bọn họ. Nếu không phải sợ mọi chuyện sẽ phức tạp, quả thực y muốn xông tới ném tiểu tử kia từ trên tầng bảy này xuống.

    - Không hả? Vậy tờ giấy ghi ở ngoài là sao vậy? Thuê một gian phòng, tiên thuê bàn bạc khi gặp mặt, lại còn vừa dán lên sáng nay, sao lại không cho thuê chứ?
    Miêu Húc vẻ mặt nghi hoặc, vừa nói vừa đẩy cửa ra, tiến vào trong phòng!

    Ngũ giác của hắn vô cùng nhạy bén, khi ở bên ngoài đã nghe rõ cuộc đối thoại ở trong, vốn đang lo không có biện pháp tiến vào, nhưng ông trời đã ban cho hắn cơ hội tốt như vậy, sao hắn có thể bỏ qua được chứ?

    Về phần cánh cửa này, chỉ khóa trong thì sao có thể ngăn cản hắn.

    Thấy tiểu tử kia vẫn dám tiến vào, sắc mặt Lý Chính Đông vô cùng khó coi.

    - Tao nói không là không, ở đây không chào đón mày, mau cút đi!
    Lý Chính Đông đã nổi giận, sắc mặt lạnh lùng nói, sau đó đưa mắt ra ám hiệu cho ba tên thủ hạ.

    Ba tên đàn ông đồng thời đi tới trước một bước, ngăn ở trước người Miêu Húc.

    - Tôi tới là để thuê phòng, không phải để làm khách, chào đón có quan hệ gì với tôi? Hơn nữa anh là chủ nhà sao? Nếu như không phải, tốt nhất anh câm miệng cho tôi!
    Miêu Húc không cho Lý Chính Đông thể diện, vẻ mặt khinh thường.

    - Mày…
    Lý Chính Đông nổi giận, ngoại trừ đại thiếu, ở Hoa Đô này còn chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Thằng nhãi con này từ đâu xuất hiện lại dám cuồng vọng, khi đang định hạ lệnh giải quyết Miêu Húc thì Lâm Hâm Tuyền đột nhiên đứng dậy.

    - Tôi là chủ thuê nhà, thông báo cũng do tôi dán, phòng trống đã bị thuê rồi, anh đi chỗ khác đi!
    Lâm Hâm Tuyền không phải không nghĩ tới việc Lý Chính Đông muốn đối phó với chính mình, chính vì cô nghĩ tới chuyện này cho nên mới biết rõ mục đích của đám người Lý Chính Đông, cô không muốn vì mình mà liên lụy tới người vô tội khác.

    -Thuê rồi hả? Không thể nào? Sao nhanh vậy được? Chẳng lẽ cô cho mấy người này thuê? Cô gái, tôi không thể không khuyên cô được. Mấy tên này vừa nhìn đã biết không phải người tốt, cô cho họ thuê đúng là dẫn sói vào nhà. Tôi thấy vẫn đừng nên cho họ thuê, hãy cho tôi thuê đây này. Vì an toàn cuộc sống của cô, tôi nguyện trả gấp đôi tiền thuê nhà!
    Miêu Húc vẻ mặt đầy chính nghĩa, hùng hồn nói.

    Lâm Hâm Tuyền cảm thấy có chút buồn cười, cậu thanh niên từ đâu ra này lại vì an toàn của mình mà trả gấp đôi tiền thuê nhà? Trên đời còn có chuyện như vậy?

    Chỉ có điều không khí ở đây khiến cô cười không nổi, đơn giản là vì Lý Chính Đông đã đứng dậy, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí lạnh như băng.

    Đúng vậy, đó chính là sát khí mà chỉ những người tay nhuốm máu mới có được!

    Giờ khắc này y đã hoàn toàn nổi giận, một thằng nhóc từ đâu nhảy ra dám mắng chửi mình? Cho dù là đại thiếu cũng không thể mắng mình như vậy được.

    - Ném hắn ra ngoài cho tao !
    Lý Chính Đông chỉ vào Miêu Húc, lạnh lùng nói. Lúc này không ai có thể cứu được thằng nhóc đó !

    Kỳ thật căn bản không cần Lý Chính Đông hạ lệnh, mấy tên thủ hạ của hắn sớm đã bừng bừng lửa giận. Thằng nhãi này dám nhục mạ bọn chúng, chẳng phải là muốn tìm chết sao ?!

    Lý Chính Đông vừa dứt lời, một tên đứng giữa lập tức xông tới. Đối phó với một tên thanh niên yếu đuối, chỉ mình gã là đủ rồi.

    Lâm Hâm Tuyền cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển tới mức này. Khi cảm nhận thấy sát khí trên người Lý Chính Đông, cô biết rõ chính mình nói gì cũng sẽ vô dụng. Hi vọng duy nhất chính là Lý Chính Đông còn có điều có kỵ, sẽ không giết người ở đây. Chỉ có điều vì phòng ngừa mọi chuyện, Lâm Hâm Tuyền thừa dịp mọi người đều chú ý vào Miêu Húc, âm thầm bấm gọi cảnh sát. Cục cảnh sát cách đây không xa, hi vọng cảnh sát tới kịp.

    Đúng lúc này, tên xông lên kia đã đi tới trước người Miêu Húc, một đấm đánh về phía đầu hắn. Đông ca bảo ném hắn ra ngoài, trước khi ném cũng phải dạy dỗ một trận mới đúng.

    Ngay khi nắm đấm của gã sắp đánh lên mặt Miêu Húc, thân thể Miêu Húc khẽ tránh sang một bên, né được một đấm kia, sau đó tùy ý vươn chân phải. Thế lao lên của gã kia quá mạnh, lại không ngờ đối phương có thể né tránh, sơ xuất một chút đã vấp phải chân Miêu Húc, thân thể mất cân bằng, ngã sấp mặt.

    - Chuyện này… chuyện này không liên quan tới tôi, là do chính anh ta tự ngã!
    Miêu Húc giả vờ hoảng sợ, thân thể lui về phía sau, hai tay dang ra, tỏ vẻ vô tội.

    Lý Chính Đông nổi giận, thằng nhãi này dám trêu đùa bọn họ, mà hai tên tiểu đệ còn lại thậm chí còn giận dữ hơn cả Lý Chính Đông.

    - Tiểu tử muốn chết!
    Vốn chỉ định dạy dỗ Miêu Húc một chầu, thế nhưng thằng nhãi này còn dám đáp trả, lập tức một tên gọi là a Tự móc dao găm ra, xông về phía Miêu Húc.

    Gã đi theo Đông ca lăn lộn nhiều năm, dạng sóng gió nào mà chưa gặp qua chứ, dưới tay gã cũng có vài mạng người, sao lại để một thằng nhóc nhà quê vào mắt.

    Có lẽ thằng nhóc này thực sự có tài, thế nhưng thì sao chứ? Hiện giờ ẩu đả đánh nhau không so thân thủ, mà so ai ác hơn.

    Gã không tin tiểu tử này lại có thể hung ác hơn mình?!

    Có vết xe đổ trước đó, a Tự đương nhiên sẽ không chủ quan, tập trung toàn bộ chú ý lên người Miêu Húc. Chỉ vài bước gã đã xông tới gần, thuận tay một đao đâm về phía bả vai Miêu Húc!

    Lâm Hâm Tuyền biến sắc, hiển nhiên không ngờ người của Lý Chính Đông kiêu ngạo như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám cầm dao đâm người. Nhưng cô chỉ là một cô gái yếu ớt, sao có thể cứu được Miêu Húc?!

    Chỉ có thể chờ cảnh sát tới, nhưng khi nào cảnh sát mới tới chứ?!

    - Hãy xem bột hóa cốt thực tâm của ta!
    Đúng lúc này, Miêu Húc quát to một tiếng, thân thể đột nhiên lui về sau, sau đó vung một nắm bột màu trắng ra.

    A Tự hoảng sợ vô cùng, theo bản năng cố gắng dừng cơ thể lại. Thế nhưng động tác của Miêu Húc cũng rất nhanh, hơn nữa bột phấn trắng kia tỏa ra xung quanh, sao có thể né tránh được. Ngay lập tức toàn thân gã dính đầy bột trắng.

    A Tự theo bản năng nhắm mắt lại, dù biết rõ không thể nào là bột hóa cốt thực tâm, nhưng cho dù là bột vôi thì nếu rơi vào mắt cũng sẽ tạo thành tổn thương lớn. Nhưng khi những bột trắng kia chạm vào người, gã lại không có bất kỳ cảm giác gì.

    - Ẹc, thật xin lỗi, đây là bột mỳ bình thường!
    Đúng lúc này, Miêu Húc nói một câu khiến người người nổi giận.

    A Tự nổi điên, thế nhưng khi gã vừa mở mắt ra, một nắm đấm đã đánh tới.

    ‘Bịch’ một tiếng, một đấm đánh lên mắt a Tự, sau đó cả người a Tự bay về sau…
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 5: Bạo lực.
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Mắt thấy Miêu Húc nhẹ nhõm hạ gục hai người phe mình, tên còn lại đã hoàn toàn tức giận, thế nhưng gã chưa kịp ra tay thì giọng Lý Chính Đông vang lên lạnh như băng:
    - A Tam, để tao!

    Lý Chính Đông không ngờ lại gặp được một cao thủ ở nơi này, đương nhiên tên cao thủ này có chút không đáng tin. Cao thủ cần dùng thủ đoạn tung bột mì thì cũng không cao đến mức nào. Thế nhưng dù sao thì hắn cũng đã đánh ngã hai tên thủ hạ của y, điều này khiến Lý Chính Đông có hứng thú, tuy rằng chỉ là một chút mà thôi.

    - Mày rất mạnh!
    Lý Chính Đông nhàn nhạt nói, không ai nhìn ra y đang nghĩ gì trong lòng.

    - May mắn, may mắn mà thôi!
    Miêu Húc cười vô hại, dáng vẻ xuề xòa, dường như thắng được hai tên thủ hạ của Lý Chính Đông chỉ dựa vào may mắn.

    - May mắn? Ha ha, tốt lắm tốt lắm, tao sẽ cho mày một lần cơ hội may mắn. Chỉ cần mày có thể đỡ lấy ba quyền của tao, hôm nay sẽ tạm tha cho mày một mạng, sao hả?
    Lý Chính Đông vừa nói vừa bẻ khớp chân tay, sát khí lạnh như băng từ trong cơ thể phát ra.

    Cảm nhận thấy sát khí trên người Lý Chính Đông, sắc mặt Lâm Hâm Tuyền tái nhợt. Cô biết rõ Lý Chính Đông đã nổi sát ý.

    Với tư cách đã từng là người của danh môn vọng tộc, cô biết rõ thân phận của Lý Chính Đông.

    Ngoại hiệu của y là Sói điên, một trong thập đại chiến tướng dưới tay Mạc Thiên Tề, người cầm đầu xã hội đen vùng phía tây thành phố.

    Những năm gần đây y theo Mạc Thiên Tề xuất sinh nhập tử, đã trải qua vô số trận chiến sống chết, người chết trong tay y không biết có bao nhiêu. Một tên hung ác tàn nhẫn như vậy đã ra tay, ai biết sẽ xảy ra hậu quả gì.

    Hi vọng duy nhất của Lâm Hâm Tuyền hiện giờ là cảnh sát có thể lập tức tới, nếu không một khi họ đấu võ, người trước mặt tuyệt đối không phải đối thủ của Lý Chính Đông.

    Rất có thể hắn sẽ bị Lý Chính Đông xé thành hai mảnh!

    - Anh nói thật sao?
    Đúng lúc này, Miêu Húc lại hưng phấn nói. Nếu như chỉ ba quyền vậy hẳn là có thể thừa nhận được đi?!

    - Đương nhiên, Lý Chính Đông ta tuy không phải là một người tốt, nhưng trước nay chưa từng nuốt lời!
    Lý Chính Đông tự phụ cười cười.

    Đừng nói tên thanh niên trước mặt này, cho dù toàn bộ Hoa Đô, có thể chịu được ba đấm của mình liệu có mấy người.

    Phải biết mặt mạnh nhất của y chính là sự bùng nổ!

    - Vậy thì tốt, tới đi !
    Miêu Húc giống như đã tìm được hi vọng, mặt đầy sự hưng phấn. Một chân đưa lên trước, một chân ở sau, bắt đầu nhảy từng bước nhỏ, làm xong chuẩn bị để liều chết !

    Thấy Miêu Húc liên tục nhảy nhót, khóe miệng Lý Chính Đông hiện lên nụ cười chế nhạo. Đây không phải thi đấu quyền anh, thằng nhóc này nhảy tới nhảy lui làm gì vậy?!

    - Ngu ngốc!
    Miệng mắng chửi một tiếng, thân thể Lý Chính Đông xông vọt tới.

    Mà Lâm Hâm Tuyền ở bên cạnh cũng siết chặt lòng bàn tay, sao cảnh sát vẫn còn chưa tới.

    Gần như trong nháy mắt, Lý Chính Đông đã đi tới trước người Miêu Húc, sau đó một quyền đánh về phía đầu hắn.

    Y được gọi là sói điên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là do sự tàn nhẫn. Y muốn một quyền nện nát đầu Miêu Húc.

    Tốc độ rất nhanh, lực đạo cực mạnh, một quyền này cho dù là voi là hổ e rằng cũng chết ngay tức khắc.

    Đối mặt với một quyền nhưu vậy, Miêu Húc không hề né tránh mà nắm tay thành quyền đánh tới.

    Mắt thấy Miêu Húc không né tránh, ngược lại một quyền đánh ra đón đỡ, trong mắt Lý Chính Đông hiện lên vẻ châm chọc. Thằng ngu này dám so nắm đấm với mình?!

    Không chỉ là Lý Chính Đông mà ngay cả ba tên thủ hạ của y cũng nhìn Miêu Húc với vẻ mặt trào phúng, dường như chúng đã nhìn thấy cảnh tượng Miêu Húc bị đánh gãy xương tay.

    Đúng lúc này, khi nắm đấm hia người sắp chạm vào nhau, Miêu Húc đột nhiên lật cổ tay, nắm đấm đang đánh tới mở ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một con dao găm. Lúc này Lý Chính Đông căn bản đã không thể phản ứng, dao găm đâm thẳng vào trong xương tay của y.

    - Hitzzzzzz
    Lý Chính Đông giận dữ, y nào ngờ đối phương lại xảo trá như vậy, rõ ràng cùng mình so nắm đấm, bây giờ lại móc ra một con dao găm. Y tức giận muốn chửi ầm lên, nhưng lúc này thân hình Miêu Húc đã đi tới trước mặt.

    Lý Chính Đông còn chưa kịp làm ra phản ứng thì Miêu Húc đã bắt được bả vai y, sau đó mạnh mẽ kéo xuống phía dưới.

    Lý Chính Đông muốn phản kháng thế nhưng y lại cảm thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ khiến thân thể bị trói buộc, căn bản không thể phản kháng. Mà lúc này Miêu Húc đã toàn lựng vung gối lên.

    Bịch... một tiếng thật lớn, mũi của Lý Chính Đông đập mạnh lên đầu gối Miêu Húc, xương mũi vỡ vụn, máy tươi ừ đó phun ra ngoài.

    - Không phải anh nói muốn tha mạng cho tôi sao? Đến đây!

    Miêu Húc hô lớn một tiếng, tay bắt lấy đầu Lý Chính Đông, đập nhanh như điện vào vách tường gần đó.

    Bịch...
    Đầu Lý Chính Đông đập một cái thật mạnh lên vách tường, ở tránh đã xuất hiện vét máu, máu tương chảy lan ra khắp mặt, khiến ai nấy đền hoảng sợ.

    - Không phải anh mắng tôi ngu xuẩn sao? Tiếp tục mắng đi...
    Miêu Húc không hề có ý định dừng tay, nhân cơ hội này bắt lấy tay phải Lý Chính Đông, dùng sức bẻ một cái, lập tức có tiếng xương gãy ‘rắc rắc’, cánh tay Lý Chính Đông bị vặn lại như bánh quai chèo, xương cốt trắng hếu đâm rách thịch xuyên ra.

    Theo đó còn có tiếng kêu vang thảm thiết của y.

    Lúc này Lý Chính Đông và ba tên thủ hạ đi theo đã sợ tới phát run, Sói điên Lý Chính Đông lại không hề có khả năng phản kháng?!

    Lâm Hâm Tuyền cũng trợn mắt há mồm nhìn, đây còn là cậu thanh niên ngây thơ trung thực khi nãy sao?!

    Về phần Lý Chính Đông thì quả thực là muốn bật khóc. Con mẹ nó nữa, đây chính là giả heo ăn thịt hổ trong truyền thuyết. Hơn nữa thằng này còn ăn bằng biện pháp hèn hạ vô sỉ vô cùng. Rõ ràng thực lực hơn hẳn y mà còn dùng dao găm đánh lén, con mẹ nó quá mức vô sỉ rồi!

    Ngay khi Lý Chính Đông khóc không ra nước mắt, cửa phòng khách một lần nữa bị đẩy ra, cảnh sát nối đuôi nhau vào. Gần như cùng lúc đó, Miêu Húc thận tay móc ra một túi máu nhét vàng miệng mình, sau đó trở tay đưa dao cắm vào bụng. Không đợi mấy người Lý Chính Đông hiểu chuyện gì xảy ra, Miêu Húc đã nhét thanh dao kia vào trong cánh tay trái vẫn nguyên vẹn của Lý Chính Đông, sau đó thét một tiếng thảm thiết:
    - Cứu mạng, giết người giữa ban ngày...

    Sau đó ngửa mặt lên trời, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, phun rất cao! Thân thể hắn thì ngã ngược lại về sau, một cước đá vào cằm Lý Chính Đông, đạp y bay về sau, rơi đúng vào ba tên đệ tử. Đúng lúc này những cảnh sát kia xông vào, bọn họ nhìn thấy cảnh Miêu Húc bị Lý Chính Đông đâm cho một dao, máu chảy lênh láng, còn Miêu Húc thì liều chết giãy dụa.

    Về phần Lâm Hâm Tuyền thì không khỏi trợn tròn mắt, cái gì vừa diễn ra vậy?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)