Trinh Thám  Võ Hiệp Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Chu Tiểu Xuyên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 20: Chân mệnh thiên tử.
    Chương 12: Chuyện cũ vẫn như xưa

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    - Đấu với Vô Ngã một trận?

    Hai người Chu Thanh Liên và Diệp Thiều đều có chút buồn bực. Chẳng phải Quỷ Ẩn là Già Lâu La trong Bát Bộ Thiên Long à, làm sao lại muốn đối địch với Vô Ngã?

    Tô Chuyết gật đầu, nói:

    - Vãn bối cũng biết được chuyện này mới đây, mấy lần Vô Ngã giao thủ với vãn bối, trước sau đều nương tay, đại khái cũng là lấy lòng vãn bối, muốn lôi kéo vãn bối để cùng đối phó Quỷ Ẩn!

    Chu Thanh Liên trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi gật đầu, nói:

    - Quỷ Ẩn Phong tiên sinh ý chí cao xa, sao chịu cam lòng bị một người thanh niên hai ba mươi tuổi ước thúc chứ?

    Tô Chuyết nói:

    - Chu tiền bối nói không sai. Từ khi ở Kim Lăng phá giải vụ án ngân phiếu giả của Lý Tuyên, Lý Tuyên luôn luôn đào vong tại ngoại. Đương nhiên Vô Ngã cũng không rảnh quan tâm sự sống chết của hắn, bây giờ Lý Tuyên dường như đã bị Quỷ Ẩn lôi kéo về phe, Bát Bộ Thiên Long kì thực đã xuất hiện trạng thái chia năm xẻ bảy. Bởi vậy, vãn bối nói có lẽ bọn chúng không phải là không quan tâm Diệp tiền bối, mà là ốc không mang nổi mình ốc rồi!

    Diệp Thiều thở dài, nói:

    - Thì ra là thế...

    Trong thời gian ba người trò chuyện, bên ngoài sắc trời dần dần mờ tối, đã gần đến hoàng hôn. Chỉ một lúc sau, có người đưa tới một hộp cơm, bên trong có cơm canh cho ba người. Nho môn tự xưng là chính nhân quân tử, tất nhiên sẽ không ngược đãi ba người, bởi vậy thức ăn cũng ngon miệng.

    Ba người ăn no nê, Tô Chuyết đứng dậy đi lòng vòng trong phòng. Chu Thanh Liên nghe thấy tiếng bước chân của y vang lên, nói ra:

    - Ngươi không cần nhìn, Tăng Mạnh Thường đã dám ném chúng ta ở chỗ này, chắc hẳn nơi này thủ vệ nhất định là cực kỳ nghiêm mật. Muốn bỏ chạy chỉ sợ là khó khăn muôn vàn.

    Tô Chuyết cười khổ nói:

    - Chu tiền bối, ngài không cần nhắc nhở vãn bối. Vãn bối đã biết chủ ý đầu hàng của mình quả thực là quyết định hoang đường nhất đời này!

    Chu Thanh Liên cười cười lắc đầu, Diệp Thiều thì có chút áy náy, nói:

    - Không ngờ lại hại hai người thành như vậy...

    Chu Thanh Liên còn chưa lên tiếng, Tô Chuyết khoát tay một cái nói:

    - Diệp tiền bối nói quá lời. Vãn bối vốn muốn đến cứu tiền bối. Huống chi, Vệ Tú còn...

    Y suýt nữa là đem mấy chữ "Mang thai con của vãn bối" nói ra miệng. Nếu như Diệp Thiều biết được là mình làm ra loại sự tình này với Vệ Tú, chỉ sợ không thể thiếu một phen miệng lưỡi.

    Mặc dù Diệp Thiều không biết nội tình, nhưng thấy thần sắc của y thì sớm đã đoán được, Tô Chuyết tới đây hơn phân nửa là vì Vệ Tú. Bà cảm thấy vui mừng, ban đầu ở sa mạc giao phó Vệ Tú cho Tô Chuyết quả thực là quyết định mạo hiểm nhất trong cuộc đời bà. Bởi vì chính bà lúc tuổi còn trẻ đã ủy thân cho Vệ Tiềm, không ngờ cuối cùng lại thất vọng đến cực điểm. Chẳng ngờ Tô Chuyết thực sự không có cô phụ sự kỳ vọng của bà.

    Gương mặt Tô Chuyết nóng lên, may mắn trong phòng tối tăm nên Diệp Thiều không nhìn ra. Y nói:

    - Đã không có đường trốn, vậy chỉ có thể nhập gia tùy tục!

    Chu Thanh Liên cười khổ nói:

    - Nghĩ không ra ngươi cũng rất hờ hững đấy.

    Tô Chuyết cười nói:

    - Không thì còn làm thế nào?

    Chu Thanh Liên nói:

    - Ta thấy Tăng Mạnh Thường và gã Phương Bạch Thạch kia hình như đang nhằm về ngươi đó. Thế ngươi có biết việc này rốt cuộc như thế nào không?

    Tô Chuyết cau mày nói:

    - Vãn bối cũng không biết... Nè, vì sao cứ nói về vãn bối vậy? Giờ cũng rảnh rối, Chu tiền bối, sao không kể một chút về chuyện của ngài đi?

    Chu Thanh Liên khẽ giật mình:

    - Ta có gì hay mà kể?

    Tô Chuyết cười nói:

    - Lần trước ở Thục trung, may mắn gặp được Chu phu nhân, lần này làm sao lại không thấy? Hai người các vị chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ngược lại thật sự là là một đôi vợ chồng kỳ lạ nhất thế gian!

    Nói đến đây, trên mặt Chu Thanh Liên hiện ra ý cười. Ông nói:

    - Tính nết nội tử có chút cổ quái, từ hơn hai mươi năm trước đã không nguyện ý gặp mặt người của võ lâm Trung Nguyên. Bởi vậy nhiều khi cũng không muốn ở cùng ta một chỗ.

    Tô Chuyết cau mày nói:

    - Hai mươi năm trước...

    Diệp Thiều cũng hỏi:

    - Đấy chẳng phải là thời điểm Chu đại ca tiêu diệt Ma giáo?

    Chu Thanh Liên gật đầu, Tô Chuyết lập tức nổi hứng, hỏi:

    - Chu tiền bối, vẫn bối sớm đã nghe qua phong quang của tiền bối năm đó, nhưng vẫn không có nghe ngài kể. Lần này khó có được cơ hội, không bằng tiền bối kể cho chúng ta nghe xem, cũng là giết thời gian mà!

    Chu Thanh Liên thấy hai người đều hết sức tò mò, không đành lòng làm phật ý bọn họ, thở dài một hơi, nói:

    - Chuyện năm đó không nhiều người biết, ngược lại càng truyền càng thần kỳ. Kỳ thật đâu có giống như các người nghĩ chứ?

    Ông trầm mặc một hồi, hai người Tô Chuyết đều lẳng lặng lắng nghe. Lúc này Chu Thanh Liên mới nói:

    - Năm đó ta chỉ là một lang trung hương dã, trong lúc vô tình cứu giúp nội tử một mạng. Về sau mới biết được, bà ấy chính là con gái của chưởng môn phái Thiên Sơn năm xưa!

    - Cái gì? Chu phu nhân chính là con gái của thủ lĩnh Ma giáo ư?

    Tô Chuyết cả kinh nói. Điều này quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng.

    Chu Thanh Liên gật đầu, nói:

    - Phái Thiên Sơn chính là Ma giáo năm xưa. Khi đó Ma giáo nảy sinh biến động, thuộc hạ dẫn người phản giáo, bắt nhốt giáo chủ, cũng chính là phụ thân nội tử. Về sau kinh lịch đủ loại kỳ ngộ, ta luyện thành một thân bản lĩnh, dẫn đầu người trong võ lâm Trung Nguyên đi tiêu diệt phái Thiên Sơn.

    Tô Chuyết cẩn thận hỏi:

    - Chu tiền bối, ngài diệt phái Thiên Sơn, Chu phu nhân lại còn tình nguyện gả cho ngài sao?

    Chu Thanh Liên không để bụng, cười nói:

    - Kỳ thật phái Thiên Sơn mà ta diệt đã không giống như là môn phái của nội tử nữa rồi. Lúc đầu phái Thiên Sơn cũng không làm bao nhiêu chuyện ác, chỉ là ở cư ngụ ở một sa mạc hoang vu góc Tây Bắc, chẳng qua lại rất có thế lực, làm cho một ít kẻ gọi là nhân sĩ chính đạo Trung Nguyên đỏ mắt. Thế nên mới có người xưng là Ma giáo. Kỳ thật phái Thiên Sơn chân chính bắt đầu làm ác là từ khi trong giáo rung chuyển, lên nhậm chức đều là một số kẻ gian tà, lúc đấy mới biến thành Ma giáo chân chính! Về sau chúng ta tấn công lên tổng đàn Ma giáo, cũng chính là tòa thành bên trong sa mạc. Cứu ra phụ thân của nội tử, lúc đó ông ấy đã thoi thóp. Trước khi lâm chung đã truyền lệnh bài Khẩn Na La cho ta.

    Tô Chuyết cảm thán nói:

    - Hóa ra Chu tiền bối có được vị trí Khẩn Na La là như thế. Vãn bối còn đang suy nghĩ, người nhân từ lương thiện như Chu tiền bối làm sao lại gia nhập loại tổ chức đó.

    Chu Thanh Liên cười cười, Diệp Thiều nói:

    - Thì ra Chu đại ca cũng giống như ta, đều là không hiểu ra sao mà nhận được lệnh bài.

    Tô Chuyết cười nói:

    - Nghe Chu tiền bối kể chuyện thật là mất hứng mà, dăm ba câu là kể xong câu chuyện đặc sắc như thế.

    Dĩ nhiên y biết Chu Thanh Liên là người khiêm tốn kiệm lời, không thích khoe khoang, càng không muốn kể ra công tích trước kia. Y lại hỏi:

    - Vậy Chu tiền bối tại sao lại muốn đối địch với Bát Bộ Thiên Long đây?

    Chu Thanh Liên hít sâu một hơi, nói:

    - Đó là vào mười năm trước, ta bỗng nhiên nhận được một phong thư, bảo ta đến nơi nào đó tụ họp, người kí tên chính là Bát Bộ Thiên Long chi chủ. Lúc ấy ta mới ý thức được thì ra trên đời quả thật là có một tổ chức bí ẩn như thế. Mà bọn họ mỗi mười năm lại tổ chức một lần tụ hội, lần kia vừa vặn đến kỳ hạn mười năm. Ngày xưa ta chưa bao giờ liên lạc cùng bọn họ, vậy mà bọn họ lại hiểu rõ ta như lòng bàn tay, còn biết là ta đã tiếp chưởng Khẩn Na La bộ. Năng lực như vậy quả thực khiến ta giật mình. Bởi vậy ta chỉ muốn mau mau đến xem bọn họ là người nào!

    - Sau đó thì sao?

    Tô Chuyết nhíu mày.

    Chu Thanh Liên nói:

    - Đến kỳ hạn tụ hội, ta mới phát hiện những người này cực kỳ thần bí, qua lại với nhau đều che mặt mũi, không muốn lấy diện mạo thật mà gặp người. Trừ tám bộ thủ ra, còn có một người đàn ông trung niên, chính là Bát Bộ chi chủ, có quyền lực quản hạt hiệu lệnh tất cả mọi người. Lúc ấy thời gian tụ hội không dài, người kia chỉ phân phó một việc.

    Tô Chuyết vội hỏi:

    - Việc gì?

    Chu Thanh Liên nói:

    - Người kia ra lệnh Già Lâu La lên kế hoạch giết chết hoàng đế đương thời, Thái tổ Triệu Khuông Dận!

    (chưa xong còn tiếp.)​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 20: Chân mệnh thiên tử.
    Chương 13

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Tô Chuyết lấy làm kinh hãi, năm đó Thái tổ hoàng đế vô cớ chết bất đắc kỳ tử, chuyện này oanh động thiên hạ, chẳng lẽ thật sự là Quỷ Ẩn từ trong hạ thủ? Quỷ Ẩn đã từng kể cho Tô Chuyết việc này, Tô Chuyết trước sau không tin tưởng lắm. Ba năm trước Quỷ Ẩn rời núi, lời nói cũng từng mơ hồ thừa nhận nhưng không chịu nói ra nội tình. Không ngờ chuyện đấy lại là quyết định của Bát Bộ chi chủ đời trước!

    Chu Thanh Liên thở dài, nói ra:

    - Ta nhớ là năm ấy Thái tổ hoàng đế vừa mới diệt Nam Đường Quốc, bây giờ ngẫm lại, đó là bởi vì Nam Đường họ Lý chính là thủ lĩnh Thiên bộ. Mà Thiên bộ chính là một bộ hạ có thế lực cường đại nhất trong Bát Bộ Thiên Long. Âm mưu diệt trừ Thái tổ hoàng đế chính là báo mối thù diệt quốc! Chẳng qua bắt đầu từ đó, ta liền biết, Bát Bộ Thiên Long chính là một tổ chức chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thành viên bên trong đều muốn thiên hạ đại loạn để từ đó mưu lợi bất chính!

    Diệp Thiều nói:

    - Hèn chi từ đó trở đi Chu đại ca liền bắt đầu âm thầm điều tra thân phận chân thật của những người kia! Đáng tiếc năm đó ta đào vong tại ngoại, không có tham dự lần tụ hội đó. Nếu không bây giờ chắc là có khả năng giúp đỡ huynh rồi!

    Tô Chuyết nghe xong thì lâm vào trầm tư, nửa ngày mới tự lẩm bẩm:

    - Mình cũng nhớ mang máng mười mấy năm trước, sư phụ đã từng rời xa nhà một lần. Lúc ấy người thế nào cũng không chịu dẫn theo mình đồng hành, đoán chừng là đi tham dự lần tụ hội ấy để thiết kế ám sát Thái tổ hoàng đế. Mãi đến hai tháng sau sư phụ mới trở về. Người vừa trở về là đơn giản chỉnh lý, rồi dẫn mình rời khỏi nơi đặt chân. Về sau hai người trăn trở đến núi Ngọc Tứ ẩn cư vài năm...

    Y bỗng nhiên nhớ lại, lúc ở thành Triêu Dương, hình như Quỷ Ẩn loáng thoáng nhắc đến muốn ra ngoài báo thù. Lão muốn báo thù ai? Tô Chuyết không khỏi lại lâm vào trầm tư.

    Chu Thanh Liên nói tiếp:

    - Vốn dĩ Bát Bộ tụ hội là mười năm một lần. Mà bốn năm trước Vệ Tiềm mưu phản thất bại. Bát Bộ chi chủ bỗng dưng triệu tập tất cả mọi người tụ họp. Lúc ấy chưa tới kỳ hạn mười năm, ta cảm giác có chút kỳ quái. Về sau mới hiểu được, hóa ra Vệ Tiềm chính là Long chúng, mà Quỷ Ẩn chính là Già Lâu La. Bây giờ nghĩ lại, gã công tử trầm mặc ít nói lúc đó chính là Dạ Xoa Đường Mặc!

    Tô Chuyết không có lên tiếng, lẳng lặng nghe hắn nói.

    Chu Thanh Liên suy nghĩ, nói:

    - Lúc ấy Bát Bộ chi chủ đã đổi người, bởi vậy chúng ta đều cảm thấy có chút kỳ quái. Bây giờ nghĩ lại, Vô Ngã hòa thượng chính là hậu nhân của Bát Bộ chi chủ đời trước.

    Diệp Thiều gật đầu nói:

    - Ta chính là thua dưới tay ba tên hòa thượng đó. Lúc ấy nếu không có Chu đại ca xuất thủ cứu giúp, ta đã sớm mất mạng. May là trước kia đã đem lệnh bài Thiên bộ và Kiền Đạt Bà giao cho Tô Chuyết, nếu không nhất định sẽ rơi vào trong tay Vô Ngã rồi!

    Tô Chuyết nhẹ nhàng cười cười, từ trong ngực lấy ra hai tấm thiết bài, nói:

    - Hai thứ này ở trong tay vãn bối cũng chỉ như hai miếng sắt vụn mà thôi. Chỉ có Vô Ngã và bộ chủ các bộ mới biết điều động nhân thủ các bộ thế nào.

    Chu Thanh Liên lại lắc đầu, nghiêm mặt nói:

    - Không, lệnh bài cũng không có đơn giản như vậy!

    - Ồ?

    Tô Chuyết cảm thấy có chút hứng thú.

    Diệp Thiều cũng gật đầu nói:

    - Không sai! Thời điểm năm đó sư phụ truyền lệnh bài cho ta, cũng nói lệnh bài này can hệ trọng đại, muốn ta cất giữ thật tốt! Nhưng khi ấy ta cũng không minh bạch.

    Tô Chuyết trầm ngâm nói:

    - Long đảo chủ dẫn toàn bộ nhân thủ của Kiền Đạt Bà lên Vô Song đảo, theo lý thuyết thì lệnh bài này giao cho Diệp tiền bối cũng chẳng có tác dụng gì, vì sao nhất định phải bảo tồn cho tốt đây?

    Chu Thanh Liên nói:

    - Năm đó khi ta nhận được lệnh bài, đã nghe phụ thân của nội tử nói, bên trong lệnh bài ẩn giấu một bí mật cực lớn. Chỉ có Bát Bộ chi chủ mới biết được bí mật này.

    - Bí mật?

    Tô Chuyết hít vào một hơi. Hèn chi Lý Tuyên không tìm thấy lệnh bài khiến cho Vô Ngã tức giận như vậy. Hơn nữa Vô Ngã nhiều lần bắt giữ Diệp Thiều, xem ra cũng rất muốn lấy được hai tấm lệnh bài này.

    Nhưng mà đến cùng sẽ là bí mật gì chứ? Mặc dù Tô Chuyết đoán không ra nhưng có thể nghĩ đến, bí mật này đã giấu trong tám tấm lệnh bài, đây tuyệt đối là bí mật lớn nhất liên quan đến Bát Bộ Thiên Long!

    Bên ngoài sắc trời đã tối sầm, trong phòng liền càng thêm mờ tối. Ba người cũng không nhìn thấy dáng vẻ của nhau, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của đối phương.

    Trầm mặc hồi lâu, Tô Chuyết bỗng nhiên vỗ trán một cái làm hai người khác giật nảy mình. Chu Thanh Liên hỏi:

    - Ngươi nổi điên gì đó?

    Tô Chuyết cười nói:

    - Thứ tội thứ tội, vừa rồi vãn bối suy nghĩ quá nhập thần, đến mức nhất thời vong hình!

    Diệp Thiều hỏi:

    - Ngươi suy nghĩ cái gì?

    Tô Chuyết nghiêm mặt nói:

    - Từ rất lâu cho đến tận giờ, chúng ta ứng phó bẫy rập của bọn Vô Ngã sắp đặt, bị động tiếp nhận khiêu chiến, quá là mệt mỏi. Như vậy thực sự không phải là biện pháp!

    Chu Thanh Liên không biết y muốn nói cái gì, hỏi:

    - Vậy ngươi muốn xử lý thế nào?

    Tô Chuyết cười nói:

    - Sao chúng ta không mở ra lối riêng?

    - Mở ra lối riêng?

    Diệp Thiều và Chu Thanh Liên đều có chút buồn bực.

    - Ngươi chuẩn bị mở lối thoát khác sao?

    Tô Chuyết lắc đầu:

    - Hiện tại còn chưa biết. Chẳng qua nếu toàn bộ mọi chuyện đã bắt đầu từ Bát Bộ Thiên Long mà lên, vậy chỉ cần đi thăm dò xem nội tình và nguồn gốc của Bát Bộ Thiên Long, thì nhất định có khả năng phát hiện gì đó!

    Hai người khác cũng không phải kẻ ngốc, nghe tiếng đàn mà biết nhã ý. Diệp Thiều nói:

    - Ý ngươi là, chỉ cần biết tiền căn hậu quả liền có thể tìm ra biện pháp đối phó Bát Bộ Thiên Long à?

    Tô Chuyết hưng phấn nói:

    - Không sai! Vãn bối để ý, hơn hai mươi năm trước phát sinh rất nhiều đại sự. Thái tổ xưng đế, Ma giáo bị diệt, Long đảo chủ giả chết chạy ra hải ngoại, Chu tiền bối đạt được lệnh bài Khẩn Na La. Vào mười năm trước, tương tự cũng phát sinh một số đại sự. Nam Đường bị diệt, Thái tổ chết bất đắc kỳ tử, Quỷ Ẩn mang theo vãn bối ẩn cư ở núi Ngọc Tứ. Những chuyện này vãn bối không nghĩ rằng tất cả đều là trùng hợp, trong đó nhất định có liên hệ nhất định!

    - Có liên hệ gì?

    Diệp Thiều không kịp chờ đợi mà hỏi.

    Tô Chuyết lắc đầu đáp:

    - Không biết!

    Diệp Thiều khẽ giật mình, nhịn không được dậm chân. Câu lòng hiếu kỳ của người khác lên, kết quả lại không có đoạn sau. Cái này giống như là gãi ngứa, làm cho người khác muốn thôi cũng không được. Tô Chuyết làm như vậy thật khiến cho người ta chán ghét.

    Chu Thanh Liên trầm ngâm nói:

    - Nếu ngươi muốn biết chuyện năm đó, có lẽ ta có thể dẫn ngươi đi tìm một người!

    Tô Chuyết đứng dậy, xoa xoa hai bàn tay, nói:

    - Nếu quả thật có thể biết được toàn bộ nội tình của sự việc năm xưa, vãn bối có thể đoán được đại khái, phía sau những chuyện năm ấy rốt cuộc có một mối liên hệ như thế nào!

    Diệp Thiều nói:

    - Những chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy, lẽ nào còn có người biết hay sao?

    Chu Thanh Liên nói:

    - Người khác có lẽ không biết, nhưng ta nghĩ, người này nhất định sẽ biết!

    - Người nào mà có bản lãnh lớn như vậy?

    Tô Chuyết cũng không khỏi cảm thấy tràn đầy hứng thú với người mà Chu Thanh Liên nhắc đến.

    Chu Thanh Liên nói:

    - Có lẽ người này trên giang hồ không có danh tiếng gì, nhưng bản sự của hắn lại không nhỏ. Lúc đầu ta cũng không nhận biết hắn, nhưng có một ngày người này đột nhiên tìm ta, nói là muốn viết một quyển tiểu sử về ta, đưa vào trong sử sách võ lâm của hắn. Lúc ấy ta chỉ cho là hắn nói đùa nên không để ý đến. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ hắn thật sự là một vị kỳ nhân cũng khó nói. Nếu như trên đời còn có người nào có thể biết bí ẩn năm đó, ta nghĩ trừ hắn ra thì chẳng còn có thể là ai khác!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Vãn bối cho rằng tài câu kéo hứng thú của mình là đứng đầu, không ngờ bản sự nhử mồi của Chu tiền còn cao hơn vãn bối. Chu tiền bối, ngài đừng có thừ nước đục thả câu nữa, mau nói đi!

    Chu Thanh Liên cười nói:

    - Ta cũng không có câu kéo hứng thú của các ngươi, mà là sợ các ngươi không tin ta. Kỳ thật người này ở giáp bờ Thái Hồ Tô Châu. Không biết các ngươi có từng nghe qua danh tự Quy Tàng sơn trang hay chưa?

    (Quy Tàng sơn trang: Tác phẩm « Huyền Không quyết »)

    (chưa xong còn tiếp.)​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 20: Chân mệnh thiên tử.
    Chương 14: Một đá hai chim

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    - Quy Tàng sơn trang?

    Tô Chuyết và Diệp Thiều hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều chưa từng nghe qua cái tên này.

    Chu Thanh Liên cười nói:

    - Các ngươi chưa từng nghe qua cũng không khó hiểu, bởi vì trang chủ của Quy Tàng sơn trang thực sự là quá vô danh, cực ít lộ diện trên giang hồ.

    Tô Chuyết nói:

    - Mặc dù người này không nổi danh, nhưng danh tự của sơn trang thì lại có chút ăn to nói lớn!

    Chu Thanh Liên cười nói:

    - Hai chữ Quy Tàng của hắn không phải là có ý gì khác, mà là tổ tiên của hắn lập chí, muốn viết sách lập truyện cho từng môn phái, thế gia, hào kiệt trong võ lâm, đạt được huy hoàng của dòng sử gia Tư Mã Thiên và Ban Cố năm xưa!

    Tô Chuyết không khỏi khen:

    - Nếu quả thật như thế thì người này cũng có thể tính là hùng tâm tráng trí. So với những kẻ chỉ biết truy cầu quyền lực phú quý thì càng đáng được tôn kính hơn!

    Thời điểm y nói câu này không khỏi nhớ tới Vô Ngã và Quỷ Ẩn.

    Hai người này đều đã hãm sâu vào chấp niệm, không cách nào tự kềm chế. Coi như cả hai cuối cùng có thể giành được thứ mình muốn thì cũng khó có thể lâu dài, chớ đừng nói chi là lưu truyền hậu thế.

    Chu Thanh Liên tràn đầy đồng cảm, nói:

    - Trang chủ của Quy Tàng sơn trang hiện nay ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi. Nếu như hắn có thể trợ giúp chúng ta, ta nghĩ ngươi sẽ có thể biết được sự việc phát sinh năm đó!

    - Quá tốt rồi!

    Tô Chuyết hưng phấn nói.

    Diệp Thiều bỗng nhiên nói:

    - Hai người đừng cao hứng quá sớm. Chúng ta phải làm sao thoát khỏi chỗ này đây?

    Tô Chuyết khẽ giật mình, vừa rồi càng nói càng nổi hứng, gần như quên mất việc này. Chu Thanh Liên cũng trầm ngâm nói:

    - Diệp Thiều muội tử nói không sai, Tăng Mạnh Thường nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chúng ta!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Nếu không vãn bối tùy tiện bịa một cái phương vị Vô Song đảo lừa gạt bọn hắn thử xem!

    Tô Chuyết nói như vậy chỉ là đang nói đùa. Đương nhiên y cũng biết biện pháp này căn bản không làm được. Nói không chừng đám người Tăng Mạnh Thường sẽ còn mang theo mình cùng lên thuyền ra biển, đi tìm cái gọi là Vô Song đảo. Mà Tô Chuyết kiếp này không còn muốn ra biển thêm lần nào nữa!

    Chu Thanh Liên nghiêm mặt nói:

    - Tăng Mạnh Thường đã nhốt chúng ta ở trong viện tử này, vậy nơi đây nhất định được thủ vệ sâm nghiêm!

    Tô Chuyết gật đầu, lúc đi tới y đã đặc biệt quan sát thủ vệ. Từ nơi này chỉ có một con đường xuống núi, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng trốn khỏi tai mắt của Tăng Mạnh Thường.

    Ba người đang không có chủ ý, chợt nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa. Chu Thanh Liên tuy mù mắt nhưng thính giác còn rất bén nhạy. Ông bỗng nhiên đứng dậy, nói:

    - Có người đang đánh nhau trên đường núi!

    Tô Chuyết giật mình, nói:

    - Lẽ nào người tấn công vào Nho môn?

    Chu Thanh Liên thở dài:

    - Nếu đúng như vậy thì bản lãnh và dũng khí của người này thực sự không nhỏ!

    Tô Chuyết tràn đầy đồng cảm, không nhịn được tán thưởng trong lòng. Đang kỳ quái là ai có lá gan lớn như vậy, liền nghe ngoài cổng vang lên một tiếng nói:

    - Thiều di, ngài có bên trong không?

    Tô Chuyết sững sờ, giọng nói này quả thực quá quen thuộc. Y không kìm được mắng:

    - Tiểu Y, ngươi làm cái quỷ gì đấy!

    Ngoài cửa bất ngờ chính là Đoàn Lệ Hoa. Nàng nghe thấy thanh âm của Tô Chuyết, hình như giật nảy cả mình, cả kinh nói:

    - Sư phụ, sao ngài cũng ở chỗ này?

    Tô Chuyết nói:

    - Bớt nhiều lời đi, sao ngươi lại tới đây?

    Đoàn Lệ Hoa cười đáp:

    - Dĩ nhiên là đồ nhi tới cứu ngài rồi!

    Đang nói chuyện, liền nghe một tiếng "Leng keng", ổ khóa trên cửa bị nạy gãy. Lạc Khiêm và Đoàn Lệ Hoa vọt vào, Đoàn Lệ Hoa vào cửa liền hô:

    - Sư phụ, ngài ở đâu?

    Trong phòng không có ánh sáng, ba người bên trong đều bước đến cửa, nhờ ánh trăng trông thấy trên đường núi có vài chục người đang đấu đá. Tô Chuyết nhịn không được hỏi:

    - Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

    Đoàn Lệ Hoa nói líu ríu không rõ ràng, Lạc Khiêm nói:

    - Tô tiên sinh, Vệ cô nương biết được Diệp tiền bối bị bắt tới nơi này, nên tự mình dẫn người tới cứu Diệp tiền bối!

    Tô Chuyết giật mình:

    - Vệ Tú cũng tới sao?

    Đoàn Lệ Hoa nói:

    - Tú tỷ tỷ thân thể có chút khó chịu nên ở trong thành chờ chúng ta!

    Lạc Khiêm tiếp lời nói:

    - Vệ cô nương phái người dẫn dụ sự chú ý của mấy tên canh gác, còn hai chúng ta đi cứu người!

    Tô Chuyết gật đầu, Lạc Khiêm nói:

    - Diệp tiền bối, Tô tiên sinh, chúng ta mau đi!

    Diệp Thiều và Chu Thanh Liên gật gật đầu, đang chuẩn bị rời đi. Tô Chuyết bỗng nhiên dậm chân, cả kinh nói:

    - Hỏng rồi!

    Đám người không hiểu nhìn xem Tô Chuyết, hỏi:

    - Hỏng cái gì?

    Tô Chuyết nói:

    - Diệp tiền bối bị giam ở đây, hôm nay ta mới biết được. Làm sao Vệ Tú lại có thể biết trước mà sắp xếp nhân thủ kế sách đi cứu người nhanh như vậy được chứ?

    Chu Thanh Liên cũng nhíu mày, nói:

    - Đúng là có chút kỳ quái!

    Đoàn Lệ Hoa vội la lên:

    - Trước tiên mặc kệ có kỳ quái hay không, chạy trước quan trọng!

    Nàng vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng cười lạnh. Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người. Chỉ thấy hắn đứng thẳng người, một thân tăng bào xanh nhạt, tay áo tung bay, một cái đầu trọc dưới ánh trăng, không phải là Vô Ngã thì còn là ai?

    - Vô Ngã!

    Tô Chuyết lên tiếng kinh hô.

    Lạc Khiêm và Đoàn Lệ Hoa không biết thân phận của Vô Ngã, chỉ từng gặp hắn ở Lạc Dương Phật hội. Đoàn Lệ Hoa không biết trời cao đất rộng, bước lên phía trước nói:

    - Đại hòa thượng, cớ gì ngươi cản đường chúng ta?

    Tô Chuyết giật nảy mình, vội vàng kéo cánh tay của nàng, nói với Vô Ngã:

    - Ta sớm nên nghĩ đến là ngươi!

    Vô Ngã xoay người lại, mặt mũi tràn đầy ý cười, nói:

    - Ồ? Làm sao ngươi biết là ta?

    Tô Chuyết nói:

    - Vệ Tú không có khả năng biết được Diệp tiền bối bị nhốt ở đây, mà biết việc này ngoại trừ Chu tiền bối một đường theo dõi mà đến, cũng chỉ có tai mắt của Bát Bộ Thiên Long ngươi mà thôi!

    Chu Thanh Liên và Diệp Thiều giật mình tỉnh ngộ. Hóa ra những dấu hiệu mà Diệp Thiều lưu lại, thủ hạ của Vô Ngã không phải là không có phát hiện. Mà là quả thật giống như Tô Chuyết đã nói, Vô Ngã tạm thời không có tâm tư bận tâm Diệp Thiều. Chẳng qua tại sao bây giờ lại có thể đến đây? Lẽ nào hắn đã hòa hoãn với Quỷ Ẩn rồi hay sao?

    Tô Chuyết càng nghĩ càng sợ, Đoàn Lệ Hoa nhận ra Vô Ngã kẻ đến không thiện, lớn tiếng nói:

    - Đại hòa thượng, ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Ngươi có âm mưu gì?

    Vô Ngã chỉ cười lạnh, Tô Chuyết nói:

    - Vô Ngã, kế sách một đá ném hai chim này là ngươi tự nghĩ ra hay là Quỷ Ẩn dạy ngươi?

    Người ngoài kỳ quái nói:

    - Một hòn đá ném hai chim?

    Tô Chuyết trầm giọng nói:

    - Vô Ngã tiết lộ cho Vệ Tú tin tức Diệp tiền bối bị nhốt ở đây, để Vọng Nguyệt Lâu đi cứu người, nổi lên xung đột với Nho môn. Như thế tình cảnh của Vọng Nguyệt Lâu liền càng thêm nguy hiểm. Mà Nho môn và Vọng Nguyệt Lâu đánh đến quên cả trời đất, còn Vô Ngã hắn có thể làm ngư ông đắc lợi, chạy tới nơi này đối phó chúng ta!

    Đoàn Lệ Hoa nghe xong, nhịn không được mắng:

    - Hèn hạ!

    Vô Ngã cười nói:

    - Binh bất yếm trá ( chiến tranh không ngại dối lừa), chỉ có thể trách các ngươi ngu ngốc!

    Hắn nói với Tô Chuyết:

    - Tô Chuyết, hôm nay ta muốn bắt Diệp Thiều đi!

    Tô Chuyết cười lạnh nói:

    - Dựa vào cái gì?

    Vô Ngã nói:

    - Bởi vì mụ ta chính là phản đồ của Bát Bộ Thiên Long ta!

    Chu Thanh Liên lạnh lùng nói:

    - Vô Ngã, ta cũng là phản đồ của Bát Bộ Thiên Long, ngươi muốn bắt người trước hết qua cửa này của ta cái đã!

    Vô Ngã cười lạnh một tiếng, nói:

    - Đừng nóng vội, sẽ đến phiên ngươi!

    Lúc nói cũng không nhìn ông ta, mà vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Tô Chuyết.

    Tô Chuyết không khỏi có chút kỳ quái, hình như Vô Ngã chỉ mong muốn bắt Diệp Thiều đi, trong này chẳng lẽ lại có nguyên nhân nào đó càng sâu hơn hay sao?

    Đúng lúc này, lại có hai tên hòa thượng từ chỗ tối xông ra, cùng Vô Ngã hình thành thế tam giác bao vây mấy người Tô Chuyết lại. Hai người này chính là hai vị sư huynh của Vô Ngã, Vô Pháp và Vô Thiên!

    (chưa xong còn tiếp.)​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 20: Chân mệnh thiên tử.
    Chương 15: Ngũ độc đều đủ

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Trong lòng Tô Chuyết thầm cả kinh, nếu chỉ có một Vô Ngã, có lẽ mình còn có thể ngăn cản một lúc, mà thêm Vô Pháp và Vô Thiên thì chỉ sợ có chút khó giải quyết. Nhân số phe mình tuy nhiều nhưng cũng không chiếm ưu thế. Chỉ cần một Đoàn Lệ Hoa đã là vướng víu rất lớn rồi.

    Đang không biết như thế nào cho phải, tiếng ồn ào trên đường núi càng lúc càng gần. Nhân thủ của Vọng Nguyệt Lâu tới đây cũng không nhiều, vốn định âm thầm đánh lén, nào ngờ là bị Vô Ngã lừa gạt đây? Lại thêm người của Nho môn hết sức cảnh giác, tiếp viện từ phương hướng thư viện chạy tới ngày càng nhiều.

    Tô Chuyết liếc sang đường núi, mơ hồ có thể trông thấy sáu bóng người trong đám đông xuyên qua tới lui, thân thủ mạnh mẽ. Trái tim của y chìm xuống dưới, biết là sáu quân tử đã xuất thủ. Tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ không có một ai đi được.

    Y vừa mới phân tâm, Vô Ngã dưới chân khẽ động, thân thể đã lấn về phía Tô Chuyết. Chu Thanh Liên nghe tiếng mà phân vị, bật thốt lên:

    - Cẩn thận!

    Tô Chuyết đột nhiên giật mình, nhấc một tay lên, vừa vặn đối chưởng với Vô Ngã. Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, hai người đều thối lui một bước. Tô Chuyết chỉ cảm thấy một chưởng của đối phương cũng không có dùng hết sức, nhưng mà lòng bàn tay của mình lại truyền đến cảm giác ngứa ngáy.

    Y nhấc chưởng xem xét thì thấy giữa lòng bàn tay có một chấm màu đỏ. Tô Chuyết cả kinh nói:

    - Vô Ngã, không ngờ ngươi lại dùng độc!

    Vô Ngã cười lạnh nói:

    - Chỉ cho phép mình ngươi dùng độc hả? Ai cũng như nhau thôi!

    Vừa nói vừa lấn người tới.

    Tô Chuyết đành phải xuất thủ chống đỡ. Mặc dù y bị trúng độc nhưng độc tính hơi lưu chuyển trong cơ thể liền tiêu tán không thấy nữa. Tô Chuyết chỉ âm thầm buồn bực: tại sao Vô Ngã nói mình dùng độc? Mình dùng độc khi nào?

    Một bên khác, Vô Pháp và Vô Thiên cùng Chu Thanh và Liên Diệp Thiều cũng đã động thủ. Lạc Khiêm thì che chở Đoàn Lệ Hoa trốn sang một bên. Sáu người chia ra ba cặp, Tô Chuyết tất nhiên không chiếm được chỗ tốt, Diệp Thiều đối phó với Thiên Trúc Phiên Tăng cũng cảm thấy tốn sức. Mà Chu Thanh Liên mặc dù võ công cao hơn Vô Pháp nhưng lại không thể rút tay ra giúp Diệp Thiều được.

    Trong lúc nhất thời lực lượng hai phe ngang nhau, khó mà phân thắng bại. Nhưng mà tình thế trên đường núi lại dần dần rõ ràng. Suất lĩnh mười người áo đen chính là Khúc Mai. Nàng thấy tiếp viện của Nho môn chạy đến, trong lòng biết khó có thể thủ thắng, dựa theo kế hoạch bàn định trước đó mà huýt lên một tiếng, đám người áo đen liền thối lui vào trong rừng.

    Bọn hắn vừa lui vừa quấy rối đám người Nho môn, hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, tranh thủ thời gian cho mấy người Đoàn Lệ Hoa rút lui. Đoàn Lệ Hoa nghe thấy tiếng huýt, vội vàng hô lên:

    - Sư phụ, phải rút lui rồi!

    Khóe mắt Tô Chuyết đã thoáng thấy sáu quân tử đang chạy về phía bên này. Trong lòng của y gấp như lửa đốt, nếu cứ tiếp tục triền đấu chỉ sợ không một người nào đi được. Y đánh một chưởng ép ra Vô Ngã, hô lên:

    - Chu tiền bối, đi mau!

    Điều kiện tiên quyết trong kế sách của Vô Ngã chính là không thể bại lộ bản thân. Bởi vậy hắn cũng không muốn ở lâu, nếu Tô Chuyết đã không muốn đánh nữa thì hắn cũng chẳng muốn đuổi theo. Nhưng Vô Ngã lại không cam tâm để bọn người Tô Chuyết chạy trốn như vậy. Nếu lại để cho Diệp Thiều đào tẩu, sau này muốn bắt được ả chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn.

    Vô Ngã liếc mắt ra hiệu cho Vô Pháp Vô Thiên, ba người cùng hô lên:

    - Mau tới, phạm nhân muốn chạy trốn!

    Tô Chuyết tức giận nghiến răng. Sáu quân tử nghe thấy tiếng la, quả nhiên bước nhanh hơn chạy về hướng này. Vô Ngã cười đắc ý, đột nhiên bật người lùi lại biến mất vào trong rừng cây.

    Tô Chuyết bất đắc dĩ, đành phải hô với Chu Thanh Liên:

    - Chu tiền bối, dẫn Diệp tiền bối đi mau!

    Diệp Thiều lại lớn tiếng nói:

    - Không! Chúng ta có nhiều người, mục tiêu quá lớn! Các ngươi đi mau!

    Chu Thanh Liên không do dự, nói với Tô Chuyết:

    - Đi!

    Tô Chuyết biết Diệp Thiều không nói sai, ngay ở thời khắc mấu chốt thì càng không thể do dự. Y nhìn thoáng qua mấy người Diệp Thiều, liền cùng Chu Thanh Liên phóng người chạy vào chỗ tối.

    Sáu quân tử suất lĩnh đám người chạy đến, không nhìn thấy Tô Chuyết và Chu Thanh Liên, mà lại thêm một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhất thời vừa phẫn hận vừa buồn bực. Bọn hắn không có cách nào, một bên phân công nhân thủ xuôi theo đường núi lùng bắt, một bên đem Diệp Thiều, Đoàn Lệ Hoa và Lạc Khiêm nhốt vào trong phòng, một lần nữa khóa lại.

    Tô Chuyết và Chu Thanh Liên bám víu nham thạch, chạy ra ngoài gần dặm mới đứng lại. Chu Thanh Liên có chút lo lắng nói:

    - Lần này chúng ta đi rồi, nếu như Vô Ngã quay về động thủ với Diệp Thiều muội tử, chẳng phải là không ai có thể phòng bị được hắn hay sao?

    Tô Chuyết quay đầu, trông thấy trong viện tử vừa bị giam thấp thoáng từng đốm lửa kéo dài không dứt, hiển nhiên có không ít người ở đấy. Y hơi chút yên tâm, nói:

    - Trải qua chuyện này, chắc hẳn Nho môn sẽ tăng cường thủ vệ. Vô Ngã muốn đơn độc xông vào e là không có khả năng dễ dàng như trước. Huống hồ, loại người như hắn mặc dù tự phụ nhưng lại cực kỳ yêu quý bản thân. Hắn tuyệt đối sẽ không chịu lấy tính mệnh của mình đi mạo hiểm đâu!

    Chu Thanh Liên nói:

    - Chẳng phải là hắn vừa vặn tương phản với ngươi?

    Tô Chuyết bất đắc dĩ cười nói:

    - Chu tiền bối sai rồi, vãn bối cũng cực kỳ yêu quý tính mệnh của mình!

    Chu Thanh Liên nói:

    - Việc ngươi lấy tính mệnh bản thân chơi đùa còn ít à?

    Ông bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

    - Ngươi vừa trúng độc của Vô Ngã đúng không?

    Tô Chuyết khẽ giật mình, bấy giờ mới nhớ tới chuyện này, khoát tay một cái nói:

    - Không có trở ngại.

    Mới đầu y vừa trúng độc thì một đoàn khí tức trong đan điền đã hoá giải độc tính, tự nhiên không bị chất độc ảnh hưởng.

    Chu Thanh Liên lại có chút không yên lòng, đưa tay nắm chặt mạch môn ở cổ tay Tô Chuyết, bắt mạch cho y. Tô Chuyết biết ông ta có lòng tốt nên để mặc ông cầm lấy, còn mình thì tự nhủ:

    - Có cảm giác là chất độc vừa nãy loáng thoáng có chút giống như là xuất từ tay một người quen cũ... Đúng, Chu tiền bối, gần nhất ngài có từng đến Nam Thanh Nang Môn không?

    Sở dĩ Tô Chuyết hỏi câu này là bởi vì y phát hiện, độc mà Vô Ngã dùng và độc mà Ngọc nương từng hạ cho y dường như có chút giống nhau đến mấy phần. Tô Chuyết lẩm bẩm câu được câu không, sắc mặt Chu Thanh Liên thì càng lúc càng khó coi.

    Tô Chuyết tưởng rằng mình hỏi đến sự tình Nam Thanh Nang Môn để ông ta có chút không vui, vội vàng áy náy nói:

    - Chu tiền bối, vãn bối chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, ngài chớ để bụng...

    Chu Thanh Liên chợt nói:

    - Một đoàn khí tức trong đan điền của ngươi là như thế nào hả?

    Tô Chuyết khẽ giật mình, cười đáp:

    - Thì ra ngài nói cái này à! Lúc trước vãn bối ở Thục Trung từng trúng độc của Đường Mặc, có thể nói là ngũ độc đều đủ, vốn cho rằng phải chết. Ai ngờ thế mà lại khôi phục thần kỳ, về sau liền phát hiện trong đan điền xuất hiện đoàn khí tức này. Kỳ quái hơn chính là, từ nay về sau vãn bối lại bách độc bất xâm. Dường như bất luận trúng phải độc gì cũng bị khí tức này hóa giải!

    Tô Chuyết nói càng hưng phấn, sắc mặt Chu Thanh Liên lại càng khó nhìn. Ông ta trầm giọng nói:

    - Vậy là ngươi trúng đủ ngũ độc của Đường Mặc rồi ư?

    Giọng nói của ông ta có chút run rẩy, lẩm bẩm nói:

    - Ngươi thế nào sống sót được?

    Tô Chuyết cười nói:

    - Chắc là Diêm Vương gia rất ghét bỏ vãn bối nên không chịu nhận vãn bối đi!

    Chu Thanh Liên chậm rãi lắc đầu, nói:

    - Ngũ Hành tương sinh tương khắc, ngươi còn có thể sống sót thực sự là thiên đại trùng hợp. Chỉ có phân lượng của năm loại độc dược hình thành một loại tổ hợp kỳ diệu mới có thể hình thành tuần hoàn sinh khắc lẫn nhau, bảo trì cân bằng trong cơ thể ngươi. Nhưng mà năm loại độc dược này lại không thể bài trừ ra ngoài cơ thể, thế nên tạo thành đoàn khí này trong đan điền...

    Tô Chuyết có chút kinh ngạc, lẩm bẩm:

    - Vậy thân thể mình không khác gì cái bình độc dược rồi?

    Chu Thanh Liên thở dài, nói:

    - Đâu chỉ như thế? Độc dược trong thiên hạ đều có tính chất ngũ hành. Bởi vậy mặc dù ngươi bị trúng độc, nhưng rất nhanh liền sẽ bị khí tức ngũ hành thôn phệ đến hết. Đây chính là cái mà ngươi tự cho là bách độc bất xâm.

    Tô Chuyết cười nói:

    - Hèn chi Vô Ngã nói vãn bối dùng độc, vãn bối nhớ là lúc ở Lô Châu có đối chưởng với hắn, hình như là hắn bị trúng độc. Hóa ra bởi vì đoàn khí tức mang độc này xoắn xuýt với nội tức của vãn bối, làm cho nội lực của vãn bối cũng mang theo độc tính!

    Chu Thanh Liên nghe khẩu khí của y vẫn lơ đễnh như cũ, nhịn không được cả giận nói:

    - Tô Chuyết, ngươi quả đúng là không biết trời cao đất rộng! Đoàn khí tức đấy trong cơ thể ngươi mặc dù có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng là chỗ trí mạng nhất của ngươi. Trước kia ngươi bị trúng độc, bởi vì phân lượng của độc dược không lớn, độc tính không mạnh, không thể đánh vỡ thế cân bằng của Ngũ Hành nên ngươi mới bình yên vô sự. Nếu như ngày nào đó có người nhằm vào điểm này mà hạ độc ngươi, Ngũ Hành trong cơ thể ngươi bị đánh vỡ, những khí tức mang độc này liền sẽ chảy theo lục phủ ngũ tạng, thập nhị chính kinh và kỳ kinh của ngươi. Một khi phát độc, thần tiên cũng khó cứu!

    (chưa xong còn tiếp.)​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 20: Chân mệnh thiên tử.
    Chương 16: Một mình mạo hiểm

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Nghe đến đó, Tô Chuyết không kìm được rùng mình. Lúc này y mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lại nhìn biểu lộ của Chu Thanh Liên mang theo một chút vẻ thuơng hại. Trong lòng Tô Chuyết cả kinh, chẳng lẽ ngay cả Chu Thanh Liên danh xưng thần y cũng không có biện pháp nào sao? Vậy chẳng phải nghĩa là mình không thể không chết rồi?

    Buồn bã một lúc, Tô Chuyết bỗng nhiên cười ha ha. Chu Thanh Liên sững sờ, nói:

    - Ngươi cười cái gì? Lẽ nào ngươi không lo cho tính mệnh của mình à?

    Tô Chuyết ngưng cười, đáp:

    - Vãn bối tất nhiên có lo, chỉ là bây giờ lo lắng cũng vô ích. So với nơm nớp lo sợ, không bằng xem như đêm nay tiền bối chưa từng nói ra những lời này là được rồi!

    Chu Thanh Liên thở dài một tiếng, nói:

    - Không ngờ là ngươi có thể rộng lượng như vậy. Tuy nhiên, tóm lại là ngươi phải nghĩ biện pháp mới được...

    Tô Chuyết gật gật đầu, cười nói:

    - Xem ra chuyện này không thể không làm phiền Chu thần y phí tâm rồi!

    Nói xong cất bước về phía trước.

    Chu Thanh Liên bất đắc dĩ thở dài, cất bước đi theo. Ông đã hiểu, giấu ở bề ngoài rộng lượng của Tô Chuyết là một tấm lòng kiên định. Xem ra cho dù y có chết cũng phải điều tra mọi sự rõ ràng thì mới bằng lòng chết!

    Tô Chuyết vừa đi vừa nói:

    - Tiền bối không cảm thấy có chút kỳ quái sao?

    - Kỳ quái? Kỳ quái gì?

    Chu Thanh Liên không hiểu hỏi.

    Tô Chuyết nói:

    - Nơi này xảy ra chuyện lớn như vậy, sao Tăng Mạnh Thường lại không đến cơ chứ? Nếu như Tăng Mạnh Thường tới, chỉ sợ người của Vọng Nguyệt Lâu không chống đỡ nổi lâu như vậy, chúng ta cũng sẽ không có khả năng chạy thoát rồi.

    Chu Thanh Liên nói:

    - Ta thấy ngươi có chút nghi thần nghi quỷ. Có lẽ Tăng Mạnh Thường cho rằng mình không cần thiết phải đi, thế nên mới không đến mà thôi.

    Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:

    - Vãn bối không nghĩ vậy! Chỉ từ tình hình hôm nay đến xem, Nho môn đã ý thức được chuyện xảy ra chỗ này không nhỏ, sáu quân tử điều động toàn bộ, tình thế bắt buộc. Vả lại Tăng Mạnh Thường và nhóm người Nho môn sĩ diện như thế. Bọn hắn khăng khăng muốn báo thù cho Đoan Mộc Tường, ở mức độ lớn hơn, cũng là bởi vì người của Nho môn bị giết hại, khiến cho Nho môn mất hết mặt mũi. Bởi vậy, Tăng Mạnh Thường tuyệt đối sẽ không dung tha cho người mang đi tù phạm từ Bạch Lộc Thư Viện của hắn!

    Chu Thanh Liên nghe y phân tích cũng có lý, hỏi:

    - Vậy Tăng Mạnh Thường không đến là vì nguyên nhân gì đây?

    Tô Chuyết lắc đầu nói:

    - Hiện tại còn chưa biết, cho nên vãn bối muốn lẻn vào thư viện đi xem thử!

    Chu Thanh Liên đột nhiên giật mình, nói:

    - Ngươi điên rồi!

    Mặc dù ông ta cũng không sợ quay về, nhưng nghĩ đến hai người phe mình vất vả lắm mới trốn ra, còn phải nghĩ biện pháp giải cứu Diệp Thiều, thì càng thêm không thể mạo hiểm. Bởi vậy Tô Chuyết đưa ra chủ ý này lập tức bị Chu Thanh Liên phản đối.

    Tô Chuyết biết ông ta lo lắng, nói ra:

    - Chu tiền bối, vãn bối đi một mình là được, coi như xảy ra nguy hiểm, ngài cũng có thể đi tìm người giúp đỡ mà.

    Y nói xong, rồi lặng lẽ đem cách thức liên hệ Vọng Nguyệt Lâu truyền cho Chu Thanh Liên.

    Chu Thanh Liên biết mình không có cách nào ngăn nổi người có lòng hiếu kỳ mạnh như Tô Chuyết, cũng đành phải coi như thôi. Hai người thương lượng xong địa điểm gặp mặt, liền chia nhau xuống núi.

    Tô Chuyết biết trên đường núi trước đấy nhất định là có đệ tử Nho môn khắp nơi, bởi vậy không dám đi đường lớn, đành phải vịn nham thạch trượt xuống dưới núi. Phí đi một đống khí lực cuối cùng mới lẻn vào tường vây Bạch Lộc Thư Viện. Bạch Lộc Thư Viện có mấy trăm nho sinh, đại đa số đều là thư sinh không biết võ công. Tô Chuyết từ sau trở mình vào tường cũng không làm kinh động người khác. Đệ tử Nho môn đại khái cũng sẽ không nghĩ tới, trên đời thế mà còn có người lớn gan như vậy, dám một mình xông vào Bạch Lộc Thư Viện!

    Lúc này đã gần đến canh ba, phần lón gian phòng đều đã tắt đèn đuốc. Tô Chuyết trông thấy chính giữa có một gian viện tử đèn đuốc sáng đến tận trời. Không hỏi cũng biết, đây nhất định là viện lạc mà Tăng Mạnh Thường cư trú. Y lặng lẽ mò qua, trốn ở bên ngoài tường viện, trước hết nghe ngóng một hồi.

    Liền nghe bên trong có người lớn tiếng nói:

    - Sư phụ, các đệ tử đã dẫn người đánh lui kẻ địch. Chỉ là... Để Tô Chuyết trốn thoát...

    Là tiếng nói của Tư Đồ Cao. Xem ra là sáu quân tử đến bẩm báo sự tình vừa nãy cho Tăng Mạnh Thường. Tô Chuyết ngừng thở trốn ở trong một bụi cỏ thấp bé. Nhưng mà nghe một lúc, lại không thấy Tăng Mạnh Thường đáp lại.

    Trong phòng đích thật là sáng đèn, điều này nói rõ Tăng Mạnh Thường còn chưa nghỉ ngơi. Hơn nữa, sáu quân tử đã tới đây bẩm báo, chứng minh Tăng Mạnh Thường cũng không ra ngoài. Vậy tại sao Tăng Mạnh Thường không trả lời đây?

    Tư Đồ Cao lại nói một lần, lần này vẫn không có tiếng đáp lại. Trong sáu quân tử, Đông Phương Tiếu nóng tính nhất, nói:

    - Nhị ca, vào xem đi, làm sao sư phụ không trả lời chúng ta?

    Tư Đồ Cao không có lớn gan như mấy sư đệ của hắn, có chút do dự. Mấy người bên cạnh cũng phụ họa một hồi, bấy giờ Tư Đồ Cao mới có chút động tâm.

    Tô Chuyết trốn ở bên ngoài, nghe thấy được tổng cộng có thanh âm của năm người, duy chỉ thiếu thanh âm của lão tam Hoàng Phủ Tùng người có chút trầm mặc ít nói. Đoán chừng Hoàng Phủ Tùng nhất định là đang phụ trách trông coi Diệp Thiều.

    Tư Đồ Cao bước ra phía trước, ở trước cửa khom mình hành lễ, nói:

    - Sư phụ, đồ nhi vào đấy!

    Hắn nói xong rồi đẩy cửa, chỉ nghe một tiếng "Kẹt kẹt", cửa phòng theo tiếng mở ra. Tô Chuyết ở bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ có thể dựa vào một chút thanh âm mà suy đoán. Ngay lúc không biết bọn hắn đang làm cái gì, chỉ nghe thấy Tư Đồ Cao kinh hô một tiếng.

    Trái tim Tô Chuyết đột nhiên run lên. Ngay sau đó tiếng bước chân dồn dập, mấy người trong sáu quân tử lần lượt lên tiếng kinh hô. Đông Phương Tiếu hô lớn:

    - Sư phụ, sư phụ... Người sao thế...

    Một tiếng hô này làm bừng tỉnh phần lớn người trong thư viện. Tô Chuyết không dám vọng động, ẩn tàng kỹ thân hình. Liền nghe tiếng nói của Phương Bạch Thạch bỗng nhiên vang lên:

    - Đã xảy ra chuyện gì? Tăng môn chủ... Sao lại thế này...

    Ngay sau đó liền truyền đến thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở của Tư Đồ Cao:

    - Sư phụ... Bị hại chết rồi...

    Trái tim Tô Chuyết run rẩy, Tăng Mạnh Thường võ công cao cường, ai có thể làm hại ông ta được chứ? Tô Chuyết không thể nhịn nổi muốn tận mắt quan sát Tăng Mạnh Thường chết như thế nào.

    Ngay sau đó, y nghe thấy tiếng bước chân xung quanh nhỏ dần, vì vậy cẩn thận mò ra. Cái chết của Tăng Mạnh Thường đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, nên họ cũng không để ý đến trong bụi cây góc tường đột nhiên toát ra một người.

    Tô Chuyết cẩn thận từ chỗ mờ tối đi vào viện tử, xuyên qua đám người, thoáng nhìn một chút tình hình trong phòng. Chỉ thấy Tăng Mạnh Thường cúi đầu ghé vào bàn sách, không nhúc nhích. Năm người trong sáu quân tử cùng Phương Bạch Thạch đều vây xung quanh ông ta.

    Tô Chuyết lại vòng quanh chân tường, nơi này có một cánh cửa sổ để mở, vừa vặn có thể xem thấy rõ ràng tình cảnh trong phòng. Trong phòng ngăn nắp chỉnh tề, cũng không có vẻ bừa bãi. Đệ tử Nho môn đều chỉ dám đứng trước cửa, còn trong phòng thì có sáu người.

    Phương Bạch Thạch kiểm tra thi thể một lúc, nói:

    - Tăng môn chủ chết do bị hạ độc!

    - Cái gì!

    Mấy người đệ tử của Tăng Mạnh Thường đều xiết chặt hai nắm tay, mí mắt như muốn rách ra. Đông Phương Tiếu nhỏ tuổi nhất cũng đau lòng nhất, hắn cắn chặt răng, ngậm lấy nước mắt, gằn từng chữ:

    - Đến cùng là ai?

    Ngày thường tên đệ tử trẻ tuổi nhất này được Tăng Mạnh Thường cực kỳ yêu thích, bình thường Đông Phương Tiếu phạm vào sai lầm gì cũng có thể tha thứ. Tựa như hôm nay vô lễ xông vào viện tử, Tăng Mạnh Thường cũng không có trách phạt. Bởi vậy Đông Phương Tiếu là người tôn kính yêu mến Tăng Mạnh Thường nhất, thậm chí đối xử như cha ruột của mình.

    Phương Bạch Thạch lắc đầu, nói:

    - Tăng môn chủ bờ môi tím tái, trong miệng mũi chảy ra máu đen, đây đều là triệu chứng trúng độc. Hơn nữa độc dược này hình như không phải là độc dược từ Trung Nguyên!

    - Không phải là độc dược từ Trung Nguyên?

    Tư Đồ Cao nghi ngờ nói.

    - Phương bộ đầu nói vậy là có ý gì?

    Phương Bạch Thạch lắc đầu, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:

    - Chẳng lẽ là người đó!

    Đông Phương Tiếu vội hỏi::

    - Ai cơ?

    Phương Bạch Thạch nói:

    - Đầu năm ta đã từng gặp gỡ một vị yêu nữ Nam Cương chuyên dùng thuốc độc, hơn nữa độc tính thật sự có mấy phần tương tự với độc dược mà Tăng môn chủ bị trúng. Chỉ là sau này mãi vẫn không có tin tức của người này, không biết cuối cùng đi đâu rồi.

    Tư Đồ Cao hỏi:

    - Người kia là ai?

    Phương Bạch Thạch nói:

    - Mặc dù ta không tìm thấy người này, nhưng biết Tô Chuyết có quan hệ cực lớn với ả!​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)