Trinh Thám  Võ Hiệp Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Chu Tiểu Xuyên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 25: Biển thủ

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Vừa trông thấy đồ hình lục giác, tất cả mọi người hưng phấn gần như muốn kêu to lên. Bởi vì đồ hình này thực sự quá quen thuộc, rõ ràng chính là hình dáng của lệnh bài Bát Bộ Thiên Long!

    Trải qua trăm nghìn cay đắng, rốt cuộc tìm được đúng nơi, sao không thể làm cho người ta dâng trào cảm xúc? Lại nhìn lên tường, còn có bảy chỗ khác đặt lệnh bài, sắp xếp tách biệt, hoàn toàn tương hợp.

    Vô Ngã lập tức lấy ra toàn bộ lệnh bài trong ngực, sắp đặt từng cái đúng nơi đúng chỗ. Đợi đến tấm lệnh bài cuối cùng đặt vào chỗ, liền nghe vách đá mơ hồ truyền đến tiếng vang "Lục cục lục cục", giống như là cơ quan chuyển động. Qua một hồi, cửa đá đột nhiên nhấc lên, lộ ra thạch thất bên trong.

    Trái tim Tô Chuyết cũng theo cửa đá nâng lên mà treo lên. Nơi này tất nhiên chính là nơi cất giữ bảo tàng!

    Đợi đến khi cửa đá mở ra, mùi nấm mốc xộc vào mũi, hiển nhiên là đã không mở ra rất lâu rồi. Đợi đến lúc mùi nấm mốc thoáng tiêu tán một chút, người đứng đằng trước đợi không kịp mà luồn bó đuốc vào. Cũng không phải là vì chiếu sáng, mà là trước tiên thăm dò xem không khí trong thạch thất có sung túc hay không.

    Bó đuốc cũng không dập tắt, xem ra người có đi vào cũng không có gì đáng ngại. Nhưng mà khiến cho mọi người đều có chút buồn bực là, vừa nãy ánh lửa vụt qua một thoáng, trong thạch thất lại không xuất hiện cảnh tượng kim quang chói mắt. Điều này cũng không giống như mọi người tưởng tượng lắm, nếu như bên trong có bảo tàng, hẳn là sẽ phản xạ ánh sáng từ bó đuốc mới đúng chứ?

    Vô Ngã dẫn đầu đi vào thạch thất, trong thạch thất nhiều ánh lửa hơn. Không gian thạch thất rất lớn, tất cả mọi người đứng bên trong vẫn có vẻ rộng rãi. Đám người liếc thấy bên trong thạch thất có đặt hai mươi hòm gỗ lớn, tất cả đều được khóa lại, dán lên giấy niêm phong.

    Hèn chi không nhìn thấy vàng bạc lấp lóe, thì ra là được đặt trong rương. Đám người không khỏi bật cười.

    Nhiều năm trôi qua, khóa sắt trên rương sớm đã không thể sử dụng, bị người dùng lực vặn một cái là gãy. Nhưng mà mọi người mở hòm gỗ ra, chỉ thấy bên trong là một số hòn đá lớn nhỏ, làm gì có một đồng tiền nào?

    Vô Ngã không cam tâm, sai người mở ra toàn bộ rương. Nhưng vẫn không tìm được tài bảo, lại đến chỗ khác trong thạch thất mà tìm kiếm, vẫn như vậy. Chỗ này chẳng những không có vàng bạc châu báu, ngay cả một đồng tiền cũng chẳng có. Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu chút nào.

    Bên cạnh một mặt trong thạch thất, xếp đặt từng giá đỡ, phía trên bày đầy binh khí và áo giáp. Nhưng bởi vì qua một thời gian dài, trên những binh khí và áo giáp này đã tràn ngập rỉ sét, không thể dùng được. Mà ở bên kia thạch thất thì xếp mấy hàng giá sách, phía trên đặt rất nhiều sách vở.

    Trừ cái đó ra, trong thạch thất cũng không còn thứ gì khác. Chẳng lẽ mấy thứ này gọi là bảo tàng à?

    Tất cả mọi người nghĩ mãi mà không rõ, mọi người trải qua ngàn khó vạn hiểm, đi đến một bước này, lẽ nào cái gọi là bảo tàng chỉ có thể thôi à?

    Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn xem mấy thứ vô dụng trong thạch thất, nhất thời không biết làm sao. Thậm chí đã bắt đầu sinh lòng nghi ngờ Vô Ngã. Hòa thượng này luôn miệng nói là có bảo tàng gì đó, rõ ràng chính là nói dối trắng trợn mà!

    Tô Chuyết đi đến bên cạnh hàng giá sách, lấy xuống một quyển sách từ trên giá. Quyển sách này dùng túi vải vàng để bọc, trên túi mơ hồ có hình rồng bay.

    Chỉ xem màu sắc hoa văn thì biết đây tuyệt đối không phải là cái túi bình thường. Tô Chuyết cẩn thận thổi tro bụi trên túi, mở túi ra. Thì ra bên trong cũng không phải là sách, mà là một quyển gấm lụa, mở ra xem, rõ ràng là một bản thánh chỉ.

    - Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết...

    Tô Chuyết nhỏ giọng đọc lên, hấp dẫn Phong Tòng Quy và Vô Ngã.

    Thánh chỉ phong phú, có chừng ngàn chữ, lại là Đường mạt Chiêu Tông Hoàng đế tự tay viết. Nội dung trong thánh chỉ đại khái giống với bí mật mà Vô Ngã đã nói trong Bát Bộ Thiên Long.

    Năm đó Đại Đường bấp bênh, Chiêu Tông Hoàng đế cũng đã dự tính xấu nhất, ra lệnh Bát Bộ Thiên Long chuyển vật tư trong cung ra ngoài Trường An, tìm kiếm nơi nào bảo tồn, để ngày sau dùng cho việc trọng chấn triều cương.

    Trên thánh chỉ nói, năm đó bọn họ thảo luận một đêm nên chuyển thứ gì ra ngoài. Bởi vì vật tư chuyển ra được ít, không làm nên chuyện gì; mà chuyển nhiều sẽ khiến cho kẻ khác chú ý. Đến cuối cùng, tất cả mọi người rốt cục thương lượng ra kết quả.

    Thứ nhất, quốc khố còn sót lại ba mươi vạn lượng bạc trắng. Bạc trắng làm gốc rễ lập quốc, nếu không có bạc thì không làm được chuyện gì.

    Thứ hai, binh khí và áo giáp Ngự Lâm quân. Ngự Lâm quân chính là hoàng gia vệ đội, áo giáp binh khí được sử dụng chính là sắc bén và kiên cố nhất trên thế giới. Binh chính là lập quốc chi khí!

    Thứ ba, vào triều Đại Đường, văn tài phong lưu, thi thư truyền thế. Văn hóa chính là hồn lập quốc. Chỉ có bảo tồn tàng thư trong cung mới có khả năng khôi phục vinh vang Đại Đường.

    Tô Chuyết ném thánh chỉ xuống, lật xem sách vở trên giá sách, quả nhiên bên trong toàn bộ đều là thi thư văn chương lịch triều lịch đại từ ngàn năm nay. Bảo tồn hoàn mỹ làm người ta trông mà than thở.

    Tô Chuyết thở dài:

    - Năm đó loạn quân đánh vào Trường An, một mồi lửa đốt rụi điển tịch cung thất. Vốn cho rằng những văn chương đó từ nay thất truyền, không ngờ tất cả lại được bảo tồn ở đây!

    Vô Ngã và Phong Tòng Quy lật ra hai quyển sách, bỗng căm hận tiện tay ném xuống đất. Những quyển sách này đối với bọn hắn mà nói quả thực không đáng một đồng!

    Tô Chuyết cúi người nhặt lên quyển sách bị bọn hắn ném xuống, cẩn thận phủi đi tro bụi bên trên, thở dài:

    - Bây giờ thì vứt bỏ như giày rách, nói không chừng ngày sau cầu còn không được đâu! Đợi đến trăm ngàn năm sau, Còn ai sẽ nhớ những người như chúng ta? Người nào sẽ nhớ vương đồ bá nghiệp, cơ quan quỷ cục đây? Nhưng thơ văn của những nhân vật như Lý Thái Bạch, Đỗ Công Bộ, nói không chừng mới có thể được hậu nhân truyền tụng!

    Ai mà để ý lời cảm thán của Tô Chuyết, chỉ coi hắn là kẻ ngốc mà thôi. Bây giờ mấy bộ áo giáp của Ngự Lâm quân sớm đã rách mướp, thơ văn lại cực kỳ vô dụng, mà mấu chốt nhất là bạc trắng thì ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy. Chẳng lẽ thật sự toi công như lấy giỏ trúc mà múc nước hay sao?

    Vô Ngã không chịu cam tâm:

    - Trong thánh chỉ nói bạc ở đâu? Đến cùng ở đâu?

    Tô Chuyết than nhẹ một tiếng:

    - Các ngươi còn nhớ mấy cái rương lớn trong thạch thất hay không? Ta nghĩ, bạc trắng chân chính hẳn là ở trong đó!

    Phong Tòng Quy cũng có chút giật mình tới:

    - Lẽ nào là biển thủ?

    Tô Chuyết gật đầu, nói:

    - Thế đạo gian khổ, lòng người không cổ. Bất luận là ai, đối mặt với ba mươi vạn lượng bạc trắng cũng khó tránh khỏi sẽ động tâm. Năm đó trong Bát Bộ Thiên Long chỉ có Khẩn Na La một mình phụ trách việc này, không người giám sát, khó tránh khỏi thấy hơi tiền nổi máu tham. Vì sao hòn đá lại được bỏ trong rương? Ta thấy chính là vì che giấu tai mắt người khác, phòng ngừa bị người ta nhìn ra trong đó có quỷ. Vì sao bên ngoài mật thất này còn phải xây dựng một căn thạch thất nữa? Tất nhiên cũng là vì cất giữ số bạc trắng chứa trong mấy cái rương kia. Bởi vì một khi cánh cửa này đóng lại, chỉ có Bát Bộ chi chủ mới có thể mở ra. Khẩn Na La muốn xài số bạc kia cũng chỉ có thể lấy từ ngoài thạch thất mà thôi!

    Vô Ngã và Phong Tòng Quy hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười. Chuyện như vậy mọi khi chỉ có mình làm ra được khiến cho người khác mắc lừa. Ai mà biết hôm nay lại rơi xuống đầu mình. Quả nhiên là thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng!

    Tô Chuyết nói tiếp:

    - Tại sao phái Thiên Sơn có thể quật khởi nhanh chóng trong thời gian rất ngắn, trở thành đệ nhất đại bang Tây Bắc, thậm chí được xưng làm Ma giáo đây? Ta đoán chính là nhờ công lao của ba mươi vạn lượng bạc trắng này. Khẩn Na La dùng số bạc này chiêu binh mãi mã, dẫn đến thủ hạ tốt xấu lẫn lộn. Cao thủ võ công dĩ nhiên không ít, kẻ mang lòng dạ khó lường đương nhiên cũng rất nhiều. Trải qua vài chục năm phát triểu, rốt cục đưa đến sự hủy diệt!

    Rất nhiều người không khỏi thở dài thườn thượt, nghĩ thầm, lấy giỏ trúc mà múc nước, phí sức chín trâu hai hổ, chẳng ngờ là vẫn tốn công vô ích.

    Vô Ngã nhíu mày lại, gương mặt lộ vẻ dữ tợn, bỗng huy chưởng xô ngã một loạt giá sách. Hắn hét lớn một tiếng, lại nhảy vào trong xô ngã binh khí và áo giáp trên kệ, dùng chân chà đạp. Vô Ngã lẩm bẩm trong miệng:

    - Không có khả năng... Không có khả năng...

    Mọi người thấy Vô Ngã giống như điên dại, cũng không dám tiến lên khuyên can, nhất thời thổn thức không thôi. Ngay cả lòng dạ thâm trầm như Phong Tòng Quy cũng lộ ra vẻ thất vọng thật sâu. Lão vốn tưởng phát hiện bí mật lớn nhất hiện nay là có thể giúp mình lưu danh nghìn đời. Ai mà nghĩ được kết cục lại như thế này?

    Mấy chục người trong thạch thất mỗi người đều có tâm tư riêng. Duy chỉ có Tô Chuyết không quan tâm bảo tàng, con mắt chợt thoáng thấy cánh cửa đá không ai trấn giữ, trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý niệm.

    Lúc này không trốn, còn đợi khi nào nữa?​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 26: Nhất kiếm sương hàn (thượng)

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Tô Chuyết nghĩ như vậy, lại lén lút liếc mắt nhìn Vô Ngã và Phong Tòng Quy. Bọn hắn không có chú ý bước chân của Tô Chuyết đã nhẹ nhàng xê dịch về phía cửa. Đống "Bảo tàng" kia mặc dù cực kỳ vô dụng, giờ phút này lại hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, giúp Tô Chuyết đại ân.

    Thạch thất rất lớn, phần lớn người đều tụ tập bên trong, Tô Chuyết di chuyển tới cửa, đột nhiên nhào tới trước, nhào ra cửa đá, thuận tay đập xuống tấm lệnh bài Thiên bộ gần nhất trên vách tường. Tô Chuyết tuy rằng mất hết võ công, nhưng thân thủ cũng coi như linh hoạt. Một phen động tác lưu loát liền mạch, Tô Chuyết không kịp liếc nhìn dằng sau, co cẳng bỏ chạy.

    Cửa đá sau lưng bởi vì thiếu đi một tấm lệnh bài mà thình lình hạ xuống. Cửa đá ngàn cân hạ xuống quá nhanh, chốc lát phát ra một tiếng ầm. Tô Chuyết rẽ vào một góc, không nhìn thấy tình hình phía sau. Y biết chỉ cần hơi dùng nội lực thì lập tức sẽ độc phát thân vong, chỉ có thể chạy thục mạng về phía trước, chạy đến thở hồng hộc.

    Đã chạy ra bên ngoài thạch thất, sau lưng cũng không truyền đến tiếng bước chân. Tô Chuyết có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám khinh thường. Con đường ban đầu đến hang đá đã bị lấp kín, tuyệt đối không thể chạy thoát từ nơi đó. Nhưng trong lòng Tô Chuyết mơ hồ cảm thấy trời không tuyệt đường người, ở đây nhất định còn có một con đường bí mật có thể thoát ra!

    Trong pháo đài cổ chia làm tám cửa, bây giờ vị trí Địa môn đều có phương pháp đi xuống từ các cửa khác, duy chỉ có ở trong Thiên môn năm đó là không tìm được đường xuống. Khi Tô Chuyết đi vào pháo đài cổ đã từng suy tính, chắc chắn tồn tại một con đường từ bên trên thông xuống Địa môn, chỉ là che giấu vô cùng xảo diệu mà thôi.

    Hơn nữa năm xưa Khẩn Na La cũng ở trong Thiên Môn. Hắn muốn vụng trộm lấy bạc từ nơi đấy, nhất định phải vòng qua tai mắt của bang chúng, từ con đường nhỏ trực tiếp đi qua thạch thất Địa môn.

    Bởi vậy, Tô Chuyết cẩn thận tìm tòi từng li từng tí. Thạch thất mặc dù được xây hợp quy cách, nhưng mà diện tích thực sự quá lớn, tìm hồi lâu cuối cùng mới phát hiện một cánh cửa nhỏ không đáng chú ý. Cánh cửa đá này được tạo thành từ một phiến đá có thể lật qua lật lại, thò tay đẩy, phiến đá xoay chuyển, hiện ra một lối nhỏ. Nếu không dùng tay chống cửa, cửa đá sẽ đóng lại ngay, ngăn trở con đường vừa xuất hiện.

    Tô Chuyết không rảnh cảm khái thiết kế tài tình, vội vàng đi vào cửa nhỏ. Lúc này cũng không lo được phía trước đến cùng có cái gì, tóm lại là tốt hơn so với ở trong thạch thất.

    Đi vào trong cửa chính là một con đường núi gập ghềnh. Trong đường núi một màu đen kịt, Tô Chuyết mượn ánh sánh yếu ớt của cây châm lửa mà nhanh chân bước về phía trước. Mặc dù y không thấy rõ con đường, nhưng có thể cảm giác được mỗi bước đi sẽ ngày càng phí sức, hiển nhiên là đang không ngừng đi lên.

    Ngày xưa đi đường thế này căn bản không phí bao nhiêu sức lực, bây giờ đánh mất võ công, vừa leo vừa thở hổn hển. Tô Chuyết tuy thấy mệt, nhưng trong lòng hết sức hưng phấn.

    Đi gần nửa canh giờ, cây châm lửa cũng đã tắt ngúm. Tô Chuyết hành tẩu trong bóng đêm, bỗng đâm đầu vào vách đá. Con đường nhỏ cũng không có phân nhánh, tuyệt đối không thể đi nhầm. Nhưng mà đi đến đây phía trước đã hết đường, lẽ nào là một con đường chết?

    Tô Chuyết tuyệt đối không tin tưởng là như vậy, đưa tay mò mẫm trong bóng đêm. Nhưng mà đằng trước chỉ là một mảng nham thạch lồi lõm, cũng không có cơ quan nút bấm nào. Trong con đường bằng đá nhỏ hẹp thấp bé, khiến cho người ta bị dồn nén. Tô Chuyết vừa chạy vội hồi lâu, thở hồng hộc, cũng hơi cảm thấy bị đè nén.

    Tô Chuyết chán nản nhấc tay lên, ai ngờ vừa đẩy tay lên vách đá trên đỉnh đầu, bỗng cảm thấy vách đá có chút chuyển động.

    Tô Chuyết vừa mừng vừa sợ, hai tay giơ lên đỉnh đầu, dùng sức đẩy lên phía trên. Đẩy mấy lần, quả nhiên hòn đá trên đỉnh đầu có chỗ buông lỏng. Tô Chuyết thừa thế xông lên, đẩy hòn đá sang một bên, mở ra một lỗ hổng nhỏ. Sắc trời cũng trút vào theo lỗ hổng này, rải xuống một vùng ánh bạc.

    Chỉ vài động tác này cũng đã chảy đầy mồ hôi. Tô Chuyết không kịp nghỉ ngơi, dùng cả tay chân bò lên, bốn mắt vừa nhìn, chỉ thấy chính mình đang ở trên một bình đài rộng lớn. Bình đài chừng vài chục trượng vuông, được mài đến bóng loáng như gương. Trên bình đài khắc những đường thẳng có kích cỡ bằng ngón út, ngang dọc đều có mười chín đường.

    Nơi này bất ngờ chính là bàn cờ rộng lớn trong Thiên môn cổ bảo!

    Mà thứ đậy lên lỗ hổng chính là một quân cờ đen trên bàn cở. Thiết kế như thế đúng là không thể tưởng tượng, đích xác để người không thể đoán được. Hèn chi năm đó Tô Chuyết và mấy chục người của ba môn bảy phái đều không thể tìm ra con đường thông xuống Địa môn bên trong Thiên môn.

    Trăng treo giữa bầu trơi, đêm đã khuya, làn gió núi thổi thoáng qua. Bầu trời không mây, một vầng trăng sáng treo cao nơi chân trời, càng làm bàn cờ có vẻ lạnh lẽo cô tịch. Nhưng mà Tô Chuyết phóng tầm mắt nhìn quanh, trái tim lại đập lên thình thịch.

    Bởi vì trên bàn cờ cũng không chỉ có một mình Tô Chuyết. Cách đó không xa, có mười mấy người nằm ngổn ngang lộn xộn, không nhúc nhích, sớm đã ngừng thở rồi.

    Tô Chuyết vội vàng bước lên trước, trông thấy những người này chính là thủ hạ của Vô Ngã và Phong Tòng Quy. Bọn hắn lên trên Thiên môn, đóng lại cơ quan trong pháo đài cổ và trấn giữ ở đây. Ai mà ngờ bọn hắn đã mất mạng rồi!

    Trừ những người này, còn có mấy người Tô Chuyết cũng nhận ra. Bọn hắn là thủ hạ của Lý Tuyên trong Thiên bộ! Mà những người này cũng đã chết.

    Trong đầu Tô Chuyết rất nhanh hiện ra một cảnh tượng. Không cần hỏi, hai nhóm người này nhất định là gặp nhau ở đây, đại chiến một trận, kết quả là đồng quy vu tận.

    Nhưng mà sự tình hình như không có đơn giản như vậy.

    Tô Chuyết xem xét thi thể vài lần, không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. Bởi vì Tô Chuyết nhìn thấy vết thương trên thân của mấy người này cũng không hề quá giống so với của mấy người khác. Vết thương trên cổ bọn hắn cực mỏng, thậm chí ngay cả máu cũng chưa kịp phun ra thì thịt trên cổ đã khép lại, chặn máu tươi trong cơ thể chảy ra.

    Đây rõ ràng là một thanh kiếm cực nhỏ cực mỏng, lấy tốc độ cực nhanh đâm vào rồi rút ra mới để lại vết thương như vậy!

    Nhưng mà trên mặt đất cũng không có thanh kiếm nào như thế. Hơn nữa trong những người này cũng không ai có thể sở hữu kiếm pháp như vậy!

    Trái tim Tô Chuyết nhảy lên thình thịch, bỗng dưng trông thấy bên ngoài nhóm người này có một xác chết nằm sấp. Thân hình cái xác kia hình như có chút quen mắt, Tô Chuyết bước lên trước lật thân thể người kia qua, bất ngờ nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lý Tuyên!

    Tô Chuyết giật nảy mình, Lý Tuyên trợn trừng hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhưng đã không có sinh khí rồi. Tô Chuyết lật thi thể qua, quả nhiên trông thấy giữa lưng Lý Tuyên cũng có một vết kiếm cực nhỏ. Một kiếm này đâm vào càng nhanh hơn, thậm chí ngay cả tơ máu cũng không có một tia.

    Tô Chuyết như rơi vào hầm băng, nhiệt độ toàn thân dường như cũng đang trôi mất. Y đứng dậy, gió nhẹ lướt qua, thân thể ớn lạnh. Trải qua nhiều năm lăn lộn giang hồ, Tô Chuyết sớm đã không còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch năm xưa rồi. Vô luận là kiến thức hay cảnh giác đều đã vượt xa quá khứ.

    Trong lòng của y bỗng dưng toát ra một cái tên:

    Nhất Kiếm Sương Hàn, Lâm Nhược Xung!

    Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nảy sinh cảnh giác, co người bổ nhào về phía trước, chạm đất lăn hai vòng, vô cùng chật vật đứng dậy. Tô Chuyết đứng dậy nhìn lại, bất ngờ trông thấy trước mặt là một lưỡi kiếm mỏng manh, đang không ngừng rung động giữa không trung.

    Từng luồng hàn khí trên lưỡi kiếm xuyên thấu hư không vài thước, truyền đến gương mặt Tô Chuyết. Mà đằng sau lưỡi kiếm chính là gương mặt của Lâm Nhược Xung, so với lưỡi kiếm còn lạnh hơn mấy phần.

    Cổ họng Tô Chuyết không khỏi giật giật. Vừa nãy mình bổ nhào về phía trước, cực kỳ gượng gạo tránh đi. Nếu như mình không cảnh giác và đã sớm đoán được, thì tuyệt đối không có khả năng tránh thoát. Khi đó, mình và Lý Tuyên quả thực phải xuống âm phủ làm bạn rồi.

    Nhưng ở trước mặt Lâm Nhược Xung, Tô Chuyết vẫn giữ vững phong độ và sự trấn định. Tô Chuyết cười khẽ một tiếng:

    - Lâm Nhược Xung! Không ngờ ngươi cũng tới đây!

    Lâm Nhược Xung lạnh lùng nói:

    - Chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu, coi như ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta nhất định sẽ đuổi theo!​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 27: Nhất kiếm sương hàn (hạ)

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Tô Chuyết chưa bao giờ thấy qua người nào cố chấp như Lâm Nhược Xung. Chẳng qua liên tưởng đến việc hắn vì so kiếm mà ngay cả huynh trưởng ruột của mình cũng có thể sát hại. Kẻ này đã không thể ước đoán theo lẽ thường, quả thực là tên điên.

    Nhưng Tô Chuyết vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh:

    - Là ngươi giết chết Lý Tuyên?

    - Không sai!

    Lâm Nhược Xung không kiêng kỵ mà thú nhận.

    - Tại sao ngươi phải giết hắn?

    Tô Chuyết hỏi một câu nhảm.

    - Hắn đã sống đủ lâu rồi!

    Tô Chuyết biết, từ lúc ở đạo quán Kim Lăng, Lâm Nhược Xung tất nhiên đã động sát cơ đối với Lý Tuyên, nhưng bởi vì lúc ấy Lý Tuyên thế lực khổng lồ, Lâm Nhược Xung đành phải ẩn núp chờ thời. Mà Lâm Nhược Xung dĩ nhiên lên đường đi theo Tô Chuyết vào sa mạc, thấy nhân mã hai phe chém giết nhau trên bàn cờ, cũng thừa cơ đánh lén giết chết Lý Tuyên.

    Tô Chuyết thở dài, lúc trước mình còn nhắc nhở Lý Tuyên, không ngờ rốt cục hắn cũng khó thoát khỏi cái chết. Mà càng làm cho Tô Chuyết kinh hãi chính là, Lý Tuyên có thân thủ quỷ dị như Tam Trọng Sơn, cuối cùng lại khó tránh thoát Nhất Kiếm Sương Hàn đánh lén.

    Có lẽ Lý Tuyên tự cho là đã vây chết Vô Ngã và Phong Tòng Quy, nên vừa lòng thỏa ý, buông lỏng cảnh giác. Hoặc cũng là Lâm Nhược Xung gian khổ ma luyện trong những ngày qua, kiếm pháp lại cao hơn một tầng.

    Bất luận nguyên nhân thế nào, một trận chiến này cũng chính là một trận quyết đấu kinh tâm động phách. Trận quyết đấu này mặc dù chỉ có một chiêu, nhưng cũng đủ để lưu danh sử sách. Chỉ một chiêu đã phân thắng bại, quyết định sinh tử!

    Thắng bại đã thành sự thực, suy nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa. Tô Chuyết nhìn sang Lý Tuyên, tên đối thủ dây dưa nhiều năm này cuối cùng đã nhận báo ứng. Trong lòng Tô Chuyết cũng không biết là nên mừng rỡ hay là khó chịu. Vào lúc này, chính mình lại lộ ra cảm xúc thỏ tử hồ bi (*). Đối mặt với mũi kiếm lạnh lẽo của Lâm Nhược Xung, hẳn là đến phiên mình rồi hay sao?

    (*) Thỏ tử hồ bi: Cáo khóc vì thỏ chết.

    Kiếm trong tay Lâm Nhược Xung dừng lại giữa hai người, hắn lạnh lùng nói:

    - Hiện tại ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?

    Tô Chuyết cười khẽ một tiếng, nói:

    - Vừa nãy ngươi đánh lén một kiếm cũng không dùng toàn lực, nếu không ta đã sớm chết!

    Lâm Nhược Xung gật đầu:

    - Không sai!

    - Vì sao? Ngươi giết Lý Tuyên chẳng lẽ không phải dùng chiêu đấy à?

    Lâm Nhược Xung nói:

    - Không giống!

    - Không giống chỗ nào?

    Tô Chuyết nhịn không được hỏi.

    Lâm Nhược Xung nói:

    - Lý Tuyên là ta muốn giết, bởi vậy không thèm để ý dùng chiêu thức gì để giết hắn. Mà ngươi là người thứ nhất dám xem nhẹ kiếm thuật của ta, bởi vậy ta muốn giết ngươi một cách rõ ràng!

    Trong lúc nhất thời Tô Chuyết cảm thấy kinh ngạc. Y chưa bao giờ thấy qua một người nào như vậy, Lâm Nhược Xung đã có Nhất Kiếm Sương Hàn âm hiểm kỳ quỷ, có đôi khi lại ngây thơ như một đứa bé. Những đặc điểm này vốn mâu thuẫn lẫn nhau, thế mà lại dung hợp hoàn mỹ ở trên người hắn. Điều này cũng không nói lên con người của Lâm Nhược Xung có bao nhiêu mị lực, hấp dẫn cỡ nào. Mà là để Tô Chuyết không khỏi sinh ra hứng thú nghiên cứu về một người như vậy.

    Chẳng qua bây giờ Tô Chuyết lại càng thêm kiêng kị sự nguy hiểm trên người Lâm Nhược Xung.

    Nhưng Tô Chuyết không muốn lộ vẻ khiếp đảm, cho dù dưới tình huống hoàn toàn không có phần thắng, y vẫn cười nói:

    - Nhưng mà ngươi không buông tay đánh lén, chẳng phải là bỏ dài lấy ngắn à?

    - Không sao cả!

    Lâm Nhược Xung cao ngạo nói, hiển nhiên tràn ngập lòng tin đối với kiếm pháp của mình.

    Tô Chuyết thấy làm thế nào cũng không thể khiến loại người cố chấp này thay đổi y định, không khỏi thở dài, nói:

    - Đáng tiếc hiện tại ta không thể sử dụng võ công, dù sao thì ngươi cũng sẽ không ra tay giết một tên phế nhân chứ?

    Đôi lông mày của Lâm Nhược Xung xoắn lại, trên mặt hiện lên nộ khí:

    - Ngươi đùa bỡn ta!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Sao ta dám đùa bỡn ngươi? Lẽ nào ngươi không phát hiện vừa nãy ta bổ nhào về phía trước thực sự rất chật vật hay sao?

    Lúc này Lâm Nhược Xung mới nhớ lại, nếu như ban nãy mình định giết chết Tô Chuyết, thực sự là một việc rất dễ dàng. Mà trước đây trong đạo quán ở Kim Lăng, Tô Chuyết thân thủ nhanh nhẹn, đích xác không thể tưởng tượng!

    Tô Chuyết thấy trong mắt hắn lóe lên thần sắc ngờ vực, lại khôi phục thành lạnh lùng lăng lệ. Trái tim Tô Chuyết đập lên thình thịch, liền nghe Lâm Nhược Xung cười lạnh nói:

    - Bất luận như thế nào, hôm nay ta không thể không giết ngươi!

    Bấy giờ Tô Chuyết mới nghĩ đến, Lâm Nhược Xung căn bản không hiểu bất luận quy củ giang hồ nào, càng sẽ không thủ hạ lưu tình bởi vì Tô Chuyết không có võ công. Đối với Lâm Nhược Xung mà nói, giết Tô Chuyết cũng không khác gì so với giết Lý Tuyên. Chỗ khác biệt chỉ là, hắn nhất định phải chứng minh cho Tô Chuyết kiếm pháp của mình không có sai sót mà thôi!

    Tô Chuyết thở dài, đang cảm thấy tuyệt vọng, thì nghe một người lớn tiếng kêu lên:

    - Hôm nay ngươi nhất định không giết được hắn!

    Thanh âm lanh lảnh như hoàng oanh xuất cốc. Tô Chuyết không kìm được vui mừng, xoay người nhìn về chỗ phát ra âm thanh, bất ngờ trông thấy Đoàn Lệ Hoa mang theo mười mấy người đang bước ra từ lối vào Thiên môn.

    Nàng bước tới gần, nhìn thấy Tô Chuyết, cũng là nửa mừng nửa lo. Đoàn Lệ Hoa lớn tiếng nói:

    - Sư phụ, ngài quả thực là xuất quỷ nhập thần, mấy tháng không gặp lại chạy tới nơi này rồi!

    Tô Chuyết cười nói:

    - Bớt nói nhiều lời, ta ở đây chờ ngươi lâu như vậy, làm sao giờ mới tới?

    Đoàn Lệ Hoa ngạc nhiên nói:

    - Sư phụ, ngài sớm đoán được ta sẽ tới?

    Tô Chuyết nói:

    - Thời điểm lên núi ta đã biết rồi. Sợi dây thừng kia thả từ trên núi xuống chân núi, người khác đều tưởng là của Lý Tuyên treo lên. Nhưng mà ta lại nhìn thấy trên đó có ký hiệu đặc hữu của ba môn bảy phái năm xưa. Vì thế ta liền đoán được, nhân thủ của Vọng Nguyệt Lâu nhất định đã chạy đến nơi này trước rồi!

    Y nói xong, quay về sau lưng Đoàn Lệ Hoa, gật đầu ra hiệu với mấy nhân vật Bạch Đà, Ngô Tiêu, Hoa Miên tiên tử trong Vọng Nguyệt Lâu. Những người này cũng mỉm cười đáp lễ.

    Đoàn Lệ Hoa thấy Tô Chuyết đã sớm đoán được, lập tức mất đi hứng thú, nói ra:

    - Sau khi chúng ta lên núi, mở ra cơ quan Thiên môn. Về sau Lý Tuyên dẫn người tiến vào cổ bảo, cơ quan của chúng ta quả thực chế tạo cho chúng một ít phiền phức. Ai ngờ sư phụ vừa vào liền để đám người Vô Ngã đi lên đóng lại cơ quan. Chúng ta ít người, chỉ có thể tìm một chỗ tránh né. Về sau các ngươi đều xuống hầm giam, chúng ta cũng xuống dưới tìm kiếm. Rồi đại chiến một trận với nhóm người kia trong đại sảnh. Sau đó lại nghe thấy trong hầm giam truyền đến tiếng nổ. Chờ chúng ta chạy tới nơi đó, đã nhìn thấy hầm giam sụp đổ. Đang muốn nghĩ cách đẩy đống đá ra, chỉ nghe thấy phía trên truyền đến tiếng đánh nhau. Không ngờ sư phụ lại lên đây!

    Tô Chuyết thở dài một hơi, cũng nghĩ không ra trong đó lại có nhiều sự tình như vậy. Y cười khổ nói:

    - Sau khi ta lên núi, đã đoán được các ngươi và Lý Tuyên đều đã tiến vào cổ bảo, nhưng thực sự không đoán được hành động của các ngươi. Ta chỉ có thể nghĩ cách nhanh chóng tiến vào hầm giam đi tìm các ngươi mà thôi.

    Lâm Nhược Xung thấy bọn họ chỉ lo ôn chuyện, dường như không thèm đặt mình vào mắt, trên mặt thoáng hiện lệ khí:

    - Tô Chuyết, các ngươi nói xong chưa? Nếu nói xong thì chịu chết đi!

    Hắn trông thấy Đoàn Lệ Hoa lúc đến bước chân phù phiếm, thì biết nàng không có võ công. Mà những người đằng sau nàng mặc dù đều có công phu nhưng lại không phải là cao thủ. Lâm Nhược Xung tuyệt đối không tin những người này có thể ngăn cản mình giết Tô Chuyết.

    Hắn lại lạnh lùng nói:

    - Ta xem hôm nay kẻ nào có thể cản ta giết người!

    Đoàn Lệ Hoa không biết võ công, tự nhiên là nghé con mới đẻ không sợ cọp. Nhưng mấy người Bạch Đà và Hoa Miên là người luyện võ, biết kiếm pháp của Lâm Nhược Xung lợi hại, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc.

    Đúng lúc này, giữa không trung bỗng nhiên truyền đến tiếng nói một người:

    - Bọn họ không ngăn được ngươi, vậy ngươi xem ta có thể ngăn được ngươi hay không?

    Nơi đây đã là đỉnh điểm, ai có thể nghĩ tới sẽ có tiếng nói truyền đến từ giữa không trung? Càng sẽ không tin tưởng có người tới đây từ giữa không trung. Đám người dồn dập ngẩng đầu nhìn lên, chỉ trông thấy một bóng đen từ trên đỉnh núi bên cạnh nhảy vọt tới.

    Bóng người này vóc dáng rất rộng lớn, ước chừng gấp đôi so với người thường. Từ xa nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị. Tất cả mọi người giật nảy mình. Chờ người kia rơi xuống bàn cờ, lúc này mới thấy rõ, thì ra trong cánh tay của người này còn mang theo một người. Mọi người mặc dù âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ đến người này mang theo một người khác mà thân thủ vẫn cao thâm khó lường như vậy, ngay cả Lâm Nhược Xung cũng không nhịn được biến sắc.

    Tô Chuyết lại vui mừng, hô lớn nói:

    - Chu tiền bối, chúng ta chờ ngài thật khổ mà!

    Chu Thanh Liên bước nhanh đến phía trước, cười ha ha một tiếng, nói:

    - Ta cũng chạy theo ngươi thật khổ! Nghe được ngươi lộ diện ở Kim Lăng, ta liền chạy tới Kim Lăng. Trên nửa đường lại nghe nói ngươi đến Giang Châu, sau này lại có người trông thấy ngươi ở sa mạc Tây Bắc. Trăn trở ngàn dặm, nếu không phải lão phu không có hoang phế thối cước, chỉ sợ đã ngã lăn vì mệt trước rồi!​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 28: Hoạn nạn chân tình (thượng)

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Chu Thanh Liên dứt lời, cùng Tô Chuyết cười lên ha hả.

    Sắc mặt Lâm Nhược Xung chớp mắt biến đổi mấy lần, một lúc thì không kịp chờ đợi muốn giết Tô Chuyết, mà một lúc thì nghĩ tới mình tuyệt đối không thể chiếm được lợi trước mặt cao thủ như Chu Thanh Liên, quả thật là tiến thoái lưỡng nan.

    Hắn còn không biết, Chu Thanh Liên thân có thần công, nhưng là một người mù lòa!

    Chu Thanh Liên mặc dù không nhận ra Lâm Nhược Xung, lại có thể cảm nhận được sát khí và lệ ý truyền đến từ trên người đối phương. Lão trầm giọng nói:

    - Vị bằng hữu này hôm nay muốn giết Tô Chuyết, chỉ sợ không dễ đâu!

    Lâm Nhược Xung còn chưa trả lời, nhưng mà trong đất bằng lại vang lên một tiếng "Ầm", một thanh âm đột ngột bùng nổ:

    - Ai cũng không được giết Tô Chuyết! Bởi vì hôm nay Tô Chuyết phải chết trên tay ta!

    Tô Chuyết nghe thấy tiếng nói này thì trong lòng chấn động. Quay đầu chỉ thấy một quân cờ lớn bay thẳng lên giữa không trung. Quân cờ kia Tô Chuyết vừa xê dịch sang, nặng chừng bốn mươi năm mươi cân, rơi xuống bàn cờ ngay tức khắc chia năm xẻ bảy, phát ra một tiếng ầm thật lớn. Một bóng người nhảy ra từ cửa hang, đứng ở ngoài hơn hai mươi bước.

    Chỉ thấy người này tay áo bồng bềnh, dung mạo tuấn lãng, bộ dáng trang nghiêm như một cao tăng, nhưng trên mặt lại tràn đầy thần sắc hung ác nham hiểm, bất ngờ chính là Bát Bộ chi chủ, Vô Ngã hòa thượng!

    - Không ngờ ngay cả mật thất kia cũng không nhốt được hắn!

    Trong lòng Tô Chuyết không kìm được kinh hãi.

    Thì ra ở trong thạch thất Địa môn, Tô Chuyết không ngừng di chuyển tới cửa cũng không làm cho người nào chú ý. Đợi đến khi Tô Chuyết bổ nhào ra ngoài cửa, đưa tay đập xuống lệnh bài Thiên bộ, lúc ấy bọn người Vô Ngã mới giật mình. Khi đó cửa đá nhanh chóng hạ xuống, nếu như đóng lại chỉ sợ sẽ không có ai ra được.

    Mà Vô Ngã võ công cao nhất, nhưng đứng cách cửa đá còn có mấy chục bước. Coi như thân thủ cao hơn cũng không dám cam đoan có thể lao ra lập tức. Vô Ngã nhanh tay lẹ mắt, đột nhiên nắm mấy món áp giáp bên cạnh ném về phía cửa đá.

    Áo giáp rơi ngay vào dưới cửa đá, cửa đá hạ xuống tuy mạnh, nhưng chất liệu của áo giáp cũng là hạng nhất, dù cho qua bao nhiêu năm có chỗ rách thủng nhưng vẫn cứng cỏi. Áo giáp kẹt dưới cửa đá, cuối cùng để lại khe hở cao bốn năm tấc.

    Lúc này đám người bị nhốt mới thở phào nhẹ nhõm, như là bắt được một cọng rơm cuối cùng. Sau đó bọn hắn đồng tâm hiệp lực cùng nhấc lên cửa đá. Mỗi lần nhấc lên một tấc là nhét vào một món áo giáp. Cứ như vậy, rốt cục mở ra một lỗ hổng cao khoảng một thước.

    Tìm được đường sống trong cõi chết, mọi người không kìm được hân hoan nhảy cẫng. Vô Ngã không kịp cảm khái thì đã nổi giận đùng đùng. Ngay ở thời khắc sống còn, Tô Chuyết suýt chút nữa hại chết tất cả bọn hắn, sao có thể không khiến Vô Ngã phẫn nộ chứ? Vô Ngã là người thứ nhất rời thạch thất, muốn tìm Tô Chuyết báo thù. Nhưng mà trong thời gian này Tô Chuyết sớm đã tìm được đường ra, không thấy bóng dáng rồi.

    Phong Tòng Quy ra ngoài thạch thất, hơi suy nghĩ một chút, chợt tỉnh ngộ:

    - Nơi này chắc là còn có đường ra khác?

    Một câu điểm tỉnh người trong mộng, tất cả mọi người lập tức bắt đầu tìm kiếm. Làm việc có mục tiêu như vậy, quả nhiên rất nhanh bọn hắn tìm được cánh cửa nhỏ mà Tô Chuyết phát hiện. Vô Ngã xông lên trước, vọt vào đường hầm.

    Nếu không phải bây giờ Vô Ngã đã sớm tràn ngập lửa giận trong lòng thì cũng sẽ không xúc động như thế. So với hành sự cẩn thận chặt chẽ trước đây, cử động của Vô Ngã lần này quả thực có chút khác thường. Chính Vô Ngã thật sự không có phát giác, mà Phong Tòng Quy lại dừng tại chỗ một lát, nhíu mày, trong lòng phủ lên một tầng mây đen.

    Chờ bọn hắn chạy tới bên dưới bàn cờ, tiếng nói chuyện bên ngoài rõ ràng truyền vào lỗ tai. Vô Ngã không chút suy nghĩ, một chưởng đánh văng quân cờ to lớn, hiện thân ra. Lớn tiếng dọa người chấn nhiếp tất cả mọi người trên bàn cờ.

    Tô Chuyết trông thấy Vô Ngã, trong lòng lại có một tia bối rối, trong nháy mắt chuyển qua vô số suy nghĩ. Đến lúc này, coi như Tô Chuyết có cơ trí bao nhiêu cũng khó có thể lừa gạt Vô Ngã mà bình yên trốn thoát. Hơn nữa bây giờ người ở đây chỉ sợ không có một ai là đối thủ của Vô Ngã.

    Chu Thanh Liên nghe thấy Tô Chuyết bên cạnh khẽ nuốt nước miếng. Lão cau mày lại, trầm giọng nói:

    - Tô Chuyết, lẽ nào ngươi sợ hắn sao? Võ công của Vô Ngã tuy cao, nhưng hai người chúng ta liên thủ chưa chắc sẽ thua hắn!

    Tô Chuyết không nói gì, Vô Ngã không kìm được cười như điên nói:

    - Chu Thanh Liên, ngươi không biết Tô Chuyết bây giờ đã không khác gì phế nhân rồi hay sao? Chỉ cần hắn vừa vận nội lực thì sẽ độc phát bỏ mạng!

    Lông mày Chu Thanh Liên xiết chặt, vội vàng nắm chặt mạch môn Tô Chuyết, cầm một hồi thì hoảng sợ nói:

    - Tô Chuyết, ngươi lại trúng độc?

    Tô Chuyết chỉ có cười khổ:

    - Vãn bối cũng không muốn mà.

    Chu Thanh Liên thở dài thườn thượt, chán nản nói:

    - Chuyến này đi Nam Cương, ta còn đặc biệt tìm kiếm phương pháp khử độc cho ngươi, ai ngờ...

    Tô Chuyết thấy thần sắc của lão buồn bã, cảm thấy không đành lòng, gượng cười nói:

    - Sống chết có số, Chu tiền bối cần gì phải thở dài?

    Đoàn Lệ Hoa cũng không nhịn được khổ sở nói:

    - Sư phụ, hòa thượng đó nói thật sao?

    Tô Chuyết không nói gì, Vô Ngã cười lạnh nói:

    - Tô Chuyết, chẳng lẽ ngươi muốn trốn sau lưng người khác cả đời hay sao?

    Chu Thanh Liên lo lắng Tô Chuyết bị Vô Ngã kích động, liền nói:

    - Vô Ngã, mặc dù Tô Chuyết không xuất thủ được, nhưng ta còn chưa tàn phế đâu!

    Vô Ngã cười ha ha:

    - Chu Thanh Liên, ba năm trước có lẽ ngươi còn có thể chiến một trận, nhưng hôm nay ngươi tự nghĩ có thể đánh thắng được ta à?

    Lúc này nhóm người Phong Tòng Quy đã lục tục bò lên từ trong cửa hang. Tuy nói chừng một trăm người đến lúc này vẻn vẹn còn lại bốn mươi mấy người, nhưng cũng tính là người đông thế mạnh. Tình thế trên sân đã phát sinh biến hóa cực lớn.

    Chẳng biết lúc nào Lâm Nhược Xung đã biến mất, người như tên kiếm, tới lui đều không lộ vết tích. Nhưng không còn ai để ý tới hạng người tham sống sợ chết đấy rồi.

    Cuối cùng đã tới thời điểm chính diện đối quyết rồi hay sao? Tô Chuyết cảm thấy căng thẳng. Nếu như chỉ có một mình thì cũng không sao. Nhưng bây giờ mấy người Chu Thanh Liên và Đoàn Lệ Hoa cũng ở đây cả rồi, lẽ nào phải để bọn họ chết theo mình?

    Tô Chuyết bỗng có chút hối hận, đêm nay có lẽ không nên tìm được đường ra trong con đường bằng đá bị lấp kín kia. Bị nhốt dưới mặt đất cùng Vô Ngã và Phong Tòng Quy có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất.

    Đang nghĩ ngợi, từ xa bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ:

    - Một mình Chu tiền bối có lẽ không được, nếu thêm ta thì sao?

    Thanh âm xuất hiện đột ngột vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người. Đến bây giờ còn ai sẽ tới chốn thị phi này?

    Đám người quay đầu nhìn lại, thì thấy một bóng người từ trên cửa Thiên môn vọt đến trước mắt. Người này thân cao gầy, dáng vẻ thanh tú, ánh trăng chiếu xuống cái đầu trọc tròn trịa, một thân tăng bào xanh nhạt tung bay theo gió, chính là Tịnh Trần!

    Phương trượng trẻ tuổi của Thiếu Lâm tự bất ngờ tới đây vào lúc này!

    Vô Ngã hừ lạnh một tiếng:

    - Tịnh Trần! Không ngờ ngươi có thể bỏ được Thiếu Lâm tự mà một mình chạy tới đây trợ giúp Tô Chuyết!

    Tịnh Trần cười nhạt nói:

    - Vô Ngã sư huynh và Phong cư sĩ thủ đoạn cao cường, làm Tịnh Tướng sư huynh không ngừng gây phiền toái cho bần tăng. Quả thực khiến bần tăng sứt đầu mẻ trán...

    Trái tim Tô Chuyết nhảy một cái, hèn chi vài tháng nay không nghe được tin tức từ Thiếu Lâm. Xem ra Tịnh Trần cũng không dễ sinh hoạt.

    Càng làm cho Tô Chuyết kinh hãi là Tịnh Tướng từ khi vu hãm Tô Chuyết ở kinh thành mấy năm trước thì đã mai danh ẩn tích. Không ngờ Phong Tòng Quy từ lúc đó đã thu phục quân cờ này để chuyên môn đối phó Thiếu Lâm!

    Chỉ nghe Tịnh Trần tiếp tục nói:

    - Đáng tiếc bần tăng nhận chức trụ trì mà chẳng hiểu ra sao, cũng chẳng ra dáng. Nếu Tịnh Tướng sư huynh đã muốn làm trụ trì, thì nhường cho huynh ấy cũng có sao?

    Tịnh Trần nhàn nhạt nói xong, quả thực khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình. Phương trượng Thiếu Lâm là chức vụ chạm tay có thể bỏng cỡ nào? Mà Tịnh Trần lại chắp tay tặng cho một tên phản đồ Thiếu Lâm.

    Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều có chút trố mắt:

    - Ngươi... Ngươi thực sự nhường chức vị phương trượng cho Tịnh Tướng?

    Bọn hắn đều có chút không thể tưởng tượng nổi, càng có chút vui mừng không tên. Tịnh Tướng là người của bọn hắn không thể nghi ngờ. Nghĩ không ra Thiếu Lâm tự dễ bị bọn hắn nhét vào túi như vậy chứ?

    Đang nghĩ ngợi, Phong Tòng Quy không khỏi có chút ngờ vực. Tại sao chuyện lớn như vậy mà Tịnh Tướng không bẩm báo cho mình đây?

    Tô Chuyết trầm ngâm một lát, bỗng cười ha ha:

    - Tịnh Trần, Hoài Thiện lão Phương Trượng chọn ngươi làm trụ trì quả nhiên là không có nhìn lầm người mà! Ngươi có thể hiểu đạo lý ngừng tay đúng lúc cũng đã hơn rất nhiều người rồi! Bỏ được bỏ được, có bỏ mới có được!

    Tịnh Trần gật đầu:

    - Không sai, Tịnh Tướng sư huynh vốn càng thích hợp làm trụ trì hơn ta. Hiện giờ huynh ấy nhiệt tình chỉnh lý việc vặt trong chùa, có thể sắp xếp mọi sự ngăn nắp rõ ràng. Nhiều năm qua huynh ấy đã muốn ngồi lên vị trí này. Bây giờ huynh ấy đạt được ước muốn, vừa lòng thỏa ý, an tâm quản lý Thiếu Lâm, lại càng không có tâm tư làm chuyện xấu rồi!​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 29: Hoạn nạn chân tình (hạ)

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Vô Ngã nghe Tịnh Trần nói vậy, như có điều suy nghĩ, nhất thời ngây dại.

    Phong Tòng Quy nghe xong, giận quá hóa cười, hắc một tiếng:

    - Lũ chuột nhắt vô tri Tịnh Tướng, bởi vì một chức trụ trì Thiếu Lâm nho nhỏ mà đã thỏa mãn rồi!

    Tô Chuyết nghiêm mặt nói:

    - Trên đời mỗi người đều có mục tiêu riêng, không phải người nào cũng giống như ông dã tâm bừng bừng!

    Phong Tòng Quy ngang nhiên nói:

    - Hừ, ngươi đắc ý cái gì, Thiếu Lâm sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay ta!

    Vừa dứt lời, liền nghe một người lớn tiếng nói:

    - Chỉ sợ lão không chờ đến ngày ấy đâu!

    Tô Chuyết vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai vợ chồng Hoa Bình và Yến Linh Lung mang theo hơn mười hán tử nhanh chân bước tới.

    Tịnh Trần cười nói:

    - Xem ra bọn họ cũng không tính là chậm!

    Tô Chuyết nghi hoặc nhìn sang Tịnh Trần. Tịnh Trần giải thích nói:

    - Chúng ta đồng hành đến đây, gắng sức đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp!

    Hoa Bình bước lên nắm tay Tô Chuyết cười to. Tô Chuyết cười nói:

    - Hảo huynh đệ, huynh quả nhiên vẫn đến rồi!

    Hoa Bình nghiêm mặt nói:

    - Sao ta có thể để huynh đệ một mình mạo hiểm?!

    Yến Linh Lung cũng nói:

    - Tứ Hải Minh mặc dù chia rẽ, nhưng còn không ít người tình nguyện theo ta. Tô Chuyết, ta mang theo số nhân thủ này, ngươi không ngại ít chứ?

    Tô Chuyết cười nói:

    - Không ít không ít, vừa đủ!

    Lăng Sương bỗng nhiên đi tới từ sau lưng Hoa Bình, vừa đi vừa nói:

    - Tô Chuyết, lần này vì giúp huynh, ta và Tô Cầm đều lấy tất cả gia sản cầm cố năm trăm vạn lượng bạch trắng. Bây giờ toàn bộ tài sản Lăng gia đều giao cho huynh rồi!

    Tô Chuyết cảm động không thôi, khóe mắt cũng có chút ẩm ướt. Y nắm tay Lăng Sương thật chặt, nửa ngày cũng nói không nên lời.

    Lăng Sương lại không để ý, cười nói:

    - Tô Chuyết, lần này ta đã bất cứ giá nào rồi. Huynh có sớm nghĩ kỹ đền bù cho ta thế nào chưa!

    - Muốn ta đền bù thế nào?

    Tô Chuyết tuy biết hắn nói đùa, nhưng vẫn cứ hỏi

    Lăng Sương suy nghĩ, lớn tiếng nói:

    - Không thể không mời ta uống ba lượt Kim Lăng Ngọc Dao Xuân!

    - Đừng bảo là ba lượt, chờ xong chuyện ở đây, ta mời đệ uống ba ngày ba đêm!

    Hai người nhìn nhau cười to. Cười xong, Tô Chuyết lại có chút kỳ quái nói:

    - Các ngươi làm thế nào tìm được nơi này?

    - Tô Chuyết, đã lâu không gặp!

    Một phu nhân phong thái yểu điệu chợt bước ra từ trong mọi người, bất ngờ chính là Diệp Thiều!

    Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, có Diệp Thiều dẫn đường, chẳng trách nhóm người Hoa Bình có thể tìm tới nơi này. Chỉ là Diệp Thiều lại có thể sẵn sàng bước chân vào giang hồ cũng thực sự làm Tô Chuyết không nghĩ tới.

    Sắc mặt Phong Tòng Quy trở nên cực kỳ khó coi. Lão và Diệp Thiều nhiều năm không gặp, không ngờ bây giờ lại gặp nhau ở ngay dưới tình hình thế này. Vốn định ôn chuyện với nàng hai câu, nhưng lại không biết nói gì cho phải.

    Trái lại Diệp Thiều hết sức lạnh nhạt, có lẽ sau khi trải qua nhiều chuyện đã sớm coi đủ mọi sự năm xưa như là mây bay. Bà đứng từ xa thi lễ với Phong Tòng Quy:

    - Phong đại ca, nhiều năm không gặp, phong thái của huynh vẫn như trước!

    Phong Tòng Quy thấy Diệp Thiều bây giờ rút đi vẻ kiều mị động lòng người của tuổi trẻ, cũng mất đi nước mắt như mưa vì thảm kịch năm xưa. Tẩy đi duyên hoa, người nhạt như cúc, một cái phất tay toát ra tươi mát thoát tục còn hơn trước kia.

    Chỉ là Phong Tòng Quy biết, hiện tại Diệp Thiều chỉ sợ sẽ không còn giống như lúc trước, kể lể tâm sự, nói chuyện trời đất với lão nữa rồi. Trong lòng Phong Tòng Quy dâng lên một niềm bi thương không tên.

    Lão cười nhạt một tiếng, trong nụ cười bất giác chảy ra đau khổ:

    - Đại ca già rồi, mà muội tử còn như năm đó!

    Phong Tòng Quy dừng một chút, lại chua chát nói:

    - Hôm nay ngươi tới đây là vì cái gì?

    Diệp Thiều liếc nhìn Tô Chuyết, đáp:

    - Muội tới giúp hắn!

    Phong Tòng Quy trầm giọng nói:

    - Ngươi cũng muốn đối nghịch với ta?!

    Diệp Thiều lắc đầu:

    - Phong đại ca, muội cũng không muốn đối nghịch với huynh. Mà là thế đạo gian nan, chúng sinh khổ sở, cớ chi còn muốn làm loạn?

    Nàng thở dài:

    - Muội lưu vong nhiều năm, bây giờ an định lại, suy tư bình sinh. Bi kịch cả đời lẽ nào không phải là từ thời đại biến động kia mà thành.

    Hai mắt Diệp Thiều dần hiện ra ánh sáng tỏ rõ, nhìn xem Phong Tòng Quy, nói:

    - Phong đại ca, chúng ta cả đời đều sống ở trong âm mưu cạm bẫy, ngươi lừa ta gạt, chẳng lẽ huynh không mệt mỏi hay sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể sống đơn giản hơn được hay sao?

    Phong Tòng Quy giật mình, nháy mắt lại giận đến tái mặt, lạnh lùng cười một tiếng:

    - Mối thù của ngươi đã báo, đương nhiên có thể nói như vậy!

    Lão chỉ vào thi thể Lý Tuyên dưới mặt đất.

    Diệp Thiều cười nhạt một tiếng, thi thể kia trong mắt bà dường như chỉ như thi thể của một người xa lạ. Bà nói:

    - Muội đã sớm không muốn báo thù rồi. Năm đó hại chết cả nhà muội cũng không phải là Lý Tuyên, cũng không quan hệ với người hiện tại.

    Vô Ngã lạnh lùng nói:

    - Dông dài! Tô Chuyết, xem ra hôm nay ngươi đã sớm có dự mưu, chuẩn bị dọn xong trận thế đánh với ta một trận đúng không?

    Tô Chuyết nhìn đồng bạn phía sau. Lúc này tình thế trên sân lại phát sinh biến hóa, vốn dĩ Vô Ngã chiếm ưu thế nhân số, nhưng theo Hoa Bình và Yến Linh Lung đem người đến đã không còn là ưu thế rồi.

    Nhưng mà Vô Ngã vẫn là một uy hiếp lớn nhất không thể tránh khỏi. Tô Chuyết cảm thấy không chắc.

    Phong Tòng Quy bỗng đưa tay:

    - Chờ một chút!

    Ánh mắt mọi người đều nhìn sang Phong Tòng Quy, không biết lão muốn nói gì. Liền nghe Phong Tòng Quy chậm rãi mở miệng:

    - Tô Chuyết, ngươi rõ ràng đã thất bại thảm hại. Ta muốn biết, ngươi làm thế nào gọi được nhiều người đến trợ giúp ngươi như vậy?

    Hóa ra lão cứ mãi canh cánh trong lòng, bố cục của mình không hề có sơ hở nào. Một bộ liên hoàn kế triệt để đánh tan Tô Chuyết không còn sức hoàn thủ, sau đó mới bắt đầu chấp hành đại kế của mình. Nhưng mà ngay ở thời khắc mấu chốt, Tô Chuyết bất ngờ mang đến cho mình phiền toái lớn như thế!

    Tô Chuyết cười cười, nói:

    - Sư phụ muốn biết sao?

    Kỳ thật muốn biết cũng đâu chỉ có Phong Tòng Quy. Tất cả mọi người ở đây cũng đều muốn biết.

    Tô Chuyết hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên trịnh trọng không gì sánh được. Y gằn từng chữ nói ra:

    - Sư phụ, giữa ông và ta có một điểm khác biệt lớn nhất. Đó chính là ông vĩnh viễn không chịu tin tưởng người khác, mà ta lại càng tín nhiệm bằng hữu của mình!

    Phong Tòng Quy nhíu lông mày lại, giống như không hiểu được Tô Chuyết nói vậy là có ý gì.

    Tô Chuyết tiếp tục nói:

    - Chính ở điểm này để ta có lực phản kích! Ông bố cục hàng loạt khiến thân phận của ta lộ ra ngoài ánh sáng, làm cho ta chỉ có thể chạy trối chết, mai danh ẩn tích. Ông cho rằng làm như vậy thì thân bằng hảo hữu sẽ xa cách ta, giang hồ sẽ không ngừng truy sát ta. Làm ta hoảng sợ như chó nhà có tang, rốt cuộc bất lực xoay người.

    Phong Tòng Quy hừ lạnh một tiếng:

    - Sự tình chẳng lẽ không phải như vậy à?

    Tô Chuyết nói:

    - Mặc dù ta không có bản lãnh ve sầu thoát xác, cắt đuôi cầu sinh như sư phụ, nhưng rất may mắn có một đám bằng hữu đáng tin cậy!

    Y dừng một chút, nói:

    - Chẳng qua ta còn phải cảm tạ các ngươi rải lời đồn trong triều, khiến cho tổng bổ Phương Bạch Thạch của Hoàng Thành Ti đang không ngừng đuổi bắt ta, lại bị hoàng mệnh triệu hồi. Lúc ấy ta mới đạt được cơ hội thở dốc, tìm được một nơi sống yên ổn.

    - Ngươi trốn đến nơi nào?

    Phong Tòng Quy có chút tò mò. Vấn đề này bằng hữu của Tô Chuyết cũng muốn hỏi.

    - Một nơi mà ông vĩnh viễn không đoán ra!

    Tô Chuyết lớn tiếng nói.

    - Vì dẫn ta đi gặp các ngươi, Lý Tuyên đã đặc biệt để ta lau mặt tắm rửa một phen. Chỉ là hình như hắn cũng quên nói cho các ngươi biết, thời điểm ta hiện thân ở Kim Lăng đã cải trang như là một tên ăn mày!

    Lông mày Phong Tòng Quy xiết chặt:

    - Ngươi trốn ở Cái Bang!​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)