Trinh Thám  Võ Hiệp Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ - Chu Tiểu Xuyên

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 20: Tây xuất Dương Quan (hạ)

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Lão bản gọi là Độc Hành Kim Cương hắc hắc cười lạnh, giơ ngón tay cái lên:

    - Tô Chuyết, cuối cùng lão phu cũng hiểu được tại sao ngươi lại nổi danh trên giang hồ như vậy. Ngươi chẳng những đầu óc dùng tốt, kiến thức cũng không kém, thế mà nhận ra chúng ta!

    Tô Chuyết nhẹ giọng cười một tiếng:

    - Không biết các vị tề tụ đến thôn nhỏ chốn Tây Bắc đây là vì chuyện gì?

    Độc Hành Kim Cương nói:

    - Tô Chuyết, chúng ta tụ tập nhiều người như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh này, không vì cái gì khác, mà chính là vì ngươi!

    Lông mày Tô Chuyết nhíu lại:

    - Lẽ nào các vị cùng đến đây cũng vì một vạn lượng bạc trắng của triều đình hay sao? Chỉ sợ còn chưa đủ cho mọi người chia nhau chứ?

    Hòa thượng Phú Quý cười rạng rỡ:

    - Một vạn lượng bạc còn chưa đủ cho bần tăng ăn một bữa ngon!

    Triệu Lăng bỗng cười khúc khích, nhịn không được nói ra:

    - Nếu lão còn xưng là bần tăng, trên đời làm gì có người nghèo chứ?

    Nói xong thì cảm thấy thất lễ, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu xuống.

    May là người khác cũng không quan tâm nàng, đạo nhân Lạc Phách sầu khổ nói:

    - Ai, thời gian hết tiền là khó khăn nhất... Ta đến đây cũng không vì thứ khác, chỉ vì phú quý... Tô Chuyết, nghe nói ngươi biết tung tích của một kho bảo tàng...

    Mấy người đang ngồi biến sắc. Vô Ngã và Phong Tòng Quy trao đổi một ánh mắt, trong mắt lộ ra vẻ ngờ vực. Hai người đồng thời nhìn về phía Tô Chuyết.

    Tô Chuyết nhún nhún vai:

    - Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Đoạn đường đến đây ngay cả đi nhà xí cũng có người nhìn chằm chằm, đương nhiên không phải là ta tiết lộ tin tức rồi!

    Hai người Vô Ngã và Phong Tòng Quy không nói một câu, nhưng vẻ ngờ vực trong mắt càng đậm. Dọc theo con đường này, Tô Chuyết luôn luôn thành thật, không hề vượt khuôn phép chút nào. Phong Tòng Quy bỗng nhớ lại vào ngày ấy, Tô Chuyết từng đứng trước cửa ra vào một hồi. Lẽ nào chính là lúc đó hay sao?

    Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Tô Chuyết cũng không trò chuyện với bất luận kẻ nào, làm sao có thể truyền ra tin tức? Nếu như không phải là Tô Chuyết tiết lộ, thì là ai đây?

    Hai người trầm ngâm không nói, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng. Tô Chuyết mỉm cười, nói với đạo nhân Lạc Phách:

    - Không biết tôn giá làm thế nào biết có bảo tàng gì đó?

    Vị phu nhân trong vợ chồng Ngọc Kiếm khanh khách một tiếng:

    - Nói như vậy, ngươi thừa nhận là bảo tàng có thật sao?

    Tô Chuyết khẽ giật mình, cười khổ nói:

    -Phu nhân quả thực cực kì thông minh!

    Phụ nhân kia hết sức hưởng thụ, nũng nịu nói ra:

    - Tiểu đệ đệ, không bằng nói cho tỷ tỷ là ngươi giấu bảo tàng ở nơi nào đi, tỷ tỷ mang ngươi đi cùng được không?

    Tô Chuyết cười theo, nói:

    - Được, vậy ta chỉ nói cho một mình phu nhân, phu nhân không thể nói cho người khác đó!

    Phụ nhân cười hì hì không ngừng, liền xông tới. Người nam trong vợ chồng Ngọc Kiếm nhướng mày, lớn tiếng nói:

    - Phi! Thật không biết xấu hổ mà!

    Gương mặt xinh đẹp của phụ nhân phát lạnh, nói:

    - Chỉ ngươi được phép ra ngoài tìm hồ ly tinh, thì không cho phép ta vụng trộm hán tử à?

    Mọi người thấy hai vợ chồng này luôn luôn kết bạn hành tẩu giang hồ, ai có thể ngờ hai người này thì ra là đồng sàng dị mộng (chí hướng khác nhau) chứ? Tô Chuyết mỉm cười, chỉ cảm thấy nực cười.

    Bất chợt Vô Ngã vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:

    - Các vị muốn chiếm bảo tàng ư, lẽ nào không có trông thấy chúng ta còn ngồi ở đây à?

    Quần hùng đều không nhận ra Vô Ngã và Phong Tòng Quy, Độc Hành Kim Cương cười hắc hắc:

    - Các ngươi ngồi ở đây thì sao?

    Phong Tòng Quy tiếp lời nói:

    - Chúng ta ngồi ở đây chứng minh chúng ta còn chưa chết. Mà chúng ta chưa chết thì chẳng lẽ bảo tàng sẽ có phần của các ngươi à?

    Người nam trong vợ chồng Ngọc Kiếm cười nói:

    - Hóa ra các ngươi là bằng hữu của Tô Chuyết!

    Phụ nhân kia "Phi" một tiếng, cười nhạo nói:

    - Ngươi thật đúng là nông cạn mà! Hiện nay còn có người nào dám xưng là bằng hữu của Tô Chuyết? Ngay cả nhóm người Vọng Nguyệt Lâu và Tứ Hải Minh, nghe nói cũng đang vội rũ rạch quan hệ với Tô Chuyết đấy!

    Trượng phu của nàng hết sức khó xử, mặt đỏ bừng lên. Tất cả mọi người đều cảm thấy đôi vợ chồng này thực sự không biết mùi vị, chẳng chú ý gì hết.

    Hòa thượng Phú Quý cười nói với Phong Tòng Quy:

    - Hóa ra tiên sinh cũng là người trong đồng đạo với chúng ta! Đã như vậy, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!

    Đạo nhân Lạc Phách hừ một tiếng, nói với hòa thượng Phú Quý:

    - Ai là người trong đồng đạo với ngươi? Người ta không muốn chia bảo tàng với ngươi đó!

    Vô Ngã cười lạnh:

    - Vẫn là đạo trưởng hiểu chuyện!

    Độc Hành Kim Cương cười hắc hắc:

    - Thì ra mọi người muốn đi à, chúng ta cũng ngại chia thêm bảo tàng cho nhiều người!

    Hắn vừa mới dứt lời, quần hùng cũng đã nắm chặt binh khí trong tay. Mà thủ hạ của Vô Ngã và Phong Tòng Quy khoảng chừng một trăm người, cũng chậm rãi rút ra bội đao.

    Tô Chuyết cũng trông thấy Vô Ngã tích lực vào hai tay. Y bước lên phía trước hai bước, vừa vặn ngăn ở trước người Vô Ngã, cười nói với Độc Hành Kim Cương:

    - Các vị đều là nhân vật thành danh trên giang hồ, làm sao chúng ta dám tranh phong với các vị chứ?

    Độc Hành Kim Cương khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng Tô Chuyết có ý gì. Trong lòng Phong Tòng Quy cả kinh, thầm nghĩ: Tô Chuyết muốn làm gì? Xua hổ nuốt sói vẫn luôn là trò sở trường của Tô Chuyết, lẽ nào hắn muốn mượn lực lượng của đám người này để đối phó phe mình hay sao?

    Nghĩ tới đây, lão cũng không nhịn được đứng dậy, nhìn Tô Chuyết, lạnh lùng nói:

    - Tô Chuyết, ngươi muốn nói gì?

    Phong Tòng Quy quyết không cho phép Tô Chuyết giở trò gian ngay vào lúc nào!

    Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:

    - Người ở đây đều là hảo hán thành danh trên giang hồ, đã sớm nhận được tin tức, cung kính bồi tiếp chúng ta. Như thế dĩ dật đãi lao (*), chúng ta có lý gì mà thắng được? Không bằng nói cho bọn họ biết về bảo tàng, cũng để đổi tính mệnh của mấy người chúng ta!

    (*) Dĩ dật dãi lao: dùng khỏe ứng mệt, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.

    Vẻ mặt Phong Tòng Quy phủ đầy sương lạnh, nói:

    - Tô Chuyết, nếu ngươi dám nói nửa chữ, cũng đừng hòng sống sót!

    Độc Hành Kim Cương lại cười quái dị nói:

    - Tô Chuyết, ngươi đừng có sợ hắn. Chỉ cần ngươi nói cho chúng ta biết, tất nhiên chúng ta sẽ mang theo ngươi an toàn rời khỏi nơi này, đi tìm bảo tàng!

    Tô Chuyết không đợi Phong Tòng Quy mở miệng, liền lớn tiếng nói:

    - Được! Đã như vậy, ta sẽ nói. Bảo tàng chính là từ đây về hướng tây năm trăm dặm, có một trấn nhỏ, phía bắc trấn có một cái giếng cạn. Bảo tàng được chôn ở ngay trong giếng!

    Tô Chuyết vội vàng nói ra mấy câu, không cho phép đám người Vô Ngã xen vào. Nhưng Tô Chuyết nói xong, Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời có chút không đoán ra. Trong tay bọn họ có bản đồ, biết rằng phương vị của pháo đài cổ căn bản không giống như trong miệng Tô Chuyết nói. Tại sao Tô Chuyết phải nói bậy nói bạ?

    Hòa thượng Phú Quý mặc dù tùy tiện, nhưng lúc này trong mắt lóe lên tinh quang sáng ngời. Hắn cẩn thận hỏi:

    - Tô Chuyết, ngươi nói có thật không? Tiểu trấn đó tên gọi là gì? Như thế nào?

    Tô Chuyết cười nói:

    - Sao ta dám lừa các vị? Trấn kia gọi là trấn Ngũ Dương, đầu trấn có năm gốc cây Hồ Dương nên mới có cái tên đó! Trên trấn có hai mươi ba gia đình đều sống bằng nghề chăn dê! Bọn họ đều là một phần hậu nhân còn sót lại của Chu Ôn. Năm đó Chu Ôn soán Đường, vơ vét đại lượng bảo tàng. Về sau Đại Lương hủy diệt, liền có người giấu bảo tàng ở chỗ đấy.

    Tô Chuyết nói vừa thật vừa giả, có hư có thực. Đám người thấy Tô Chuyết nói kỹ càng như thế, lập tức tiêu tan nghi ngờ trong lòng. Bất kể là ai, nói dóc một cách tự phát cũng tuyệt đối không có khả năng thêm thắt tường tận hợp lý như vậy.

    Tô Chuyết lại nói:

    - Nếu các vị đã biết vị trí bảo tàng, cũng nên thực hiện hứa hẹn, mau dẫn ta đi!

    Độc Hành Kim Cương lại cười lạnh một tiếng, nói:

    - Tô Chuyết, ngươi rốt cục tuổi trẻ nông cạn, kiến thức kinh nghiệm giang hồ chưa đủ! Nếu ngươi đã nói cho chúng ta biết nơi nào thì chúng ta còn phải mang ngươi theo làm gì? Hay là còn muốn chia cho ngươi một phần tài bảo sao?

    Hòa thượng Phú Quý cười nói:

    - Yên tâm, chúng ta sẽ đốt thêm chút tiền giấy cho ngươi!

    Độc Hành Kim Cương vung tay lên, nói:

    - Mọi người đi thôi!

    Tô Chuyết giả vờ như hết sức chán nản, chờ đám người Độc Hành Kim Cương đi xa, mới nhịn không được cười lên ha hả.

    Vô Ngã cũng cười lạnh nói:

    - Giang hồ dị nhân gì chứ, chỉ là một lũ ngu ngốc mà thôi!​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 21: Tai hoạ sát nách

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Phong Tòng Quy cười nhạt một tiếng, nói:

    - Sở dĩ bọn chúng ngốc, là bởi vì Tô Chuyết thông minh!

    - Quá khen quá khen!

    Tô Chuyết khiêm nhượng nói.

    Phong Tòng Quy nói:

    - Tại sao ngươi muốn lừa bọn chúng đến trấn Ngũ Dương? Nơi đó đến cùng là địa phương gì?

    Thời điểm lão tra hỏi, ánh mắt lộ ra thần sắc đa nghi. Tô Chuyết mỉm cười đáp:

    - Có quỷ mới biết đó là nơi nào. Ngay cả trên đời rốt cục có trấn Ngũ Dương hay không, ta cũng chẳng biết!

    Phong Tòng Quy có chút kinh ngạc. Vốn tưởng rằng Tô Chuyết nói cho nhóm người kia một nơi như thế, tất nhiên là có âm mưu gì, ai ngờ thực là Tô Chuyết hoàn toàn bịa ra.

    Tô Chuyết lại nói:

    - So với lãng phí thời gian với mấy người kia ở chỗ này, không bằng nói láo rồi đuổi bọn chúng đi. Chờ khi bọn chúng thật sự ra ngoài năm trăm dặm, phát hiện bị lừa, lúc ấy quay về nơi này thì chúng ta sớm đã lấy được bảo tàng và trở về Trung Nguyên rồi!

    Triệu Lăng nhịn không được cười nói:

    - Trong số những người hay nói dối trên đời, thì sư huynh là cao minh nhất!

    Vô Ngã hừ nhẹ một tiếng:

    - Hắn chỉ đang lo lắng ta sẽ đại khai sát giới, giết sạch bọn người kia mà thôi!

    Phong Tòng Quy suy nghĩ một lát, quả thực không sai. Lão hiểu rõ nhất Tô Chuyết lòng dạ đàn bà. Tô Chuyết giống như là lừa đám người kia để giải vây cho mình, kỳ thực là đang cứu bọn chúng.

    Tô Chuyết lại lắc đầu, nói:

    - Tuy rằng ta có tâm tư cứu người, nhưng càng muốn bảo tồn tính mạng của mình hơn. Nếu ta đã đoán không ra bọn chúng là người của ai, không bằng nói dối xua bọn chúng đi!

    Phong Tòng Quy khẽ giật mình, hồ nghi nói:

    - Ngươi có ý gì?

    Tô Chuyết cười lạnh một tiếng:

    - Lẽ nào nhóm người Độc Hành Kim Cương ở đây, không phải là do giữa chúng ta có kẻ đang giở trò à?

    Đầu lông mày của Vô Ngã cau lại. Tô Chuyết lại nói:

    - Lý Tuyên đến cùng là người của ai?

    Đây vốn là một vấn đề vô cùng khó xử. Lý Tuyên mặc dù từng là người của Bát Bộ Thiên Long và nhận lệnh từ Vô Ngã. Nhưng mà về sau Lý Tuyên lại bị Phong Tòng Quy dụ hoặc, đầu nhập vào Phong Tòng Quy. Từ khi Vô Ngã và Phong Tòng Quy hợp tác đến nay luôn luôn cẩn thận lảng tránh vấn đề về Lý Tuyên.

    Hiện tại Tô Chuyết bỗng dưng mở miệng hỏi, sắc mặt của Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều có chút khó coi.

    Phong Tòng Quy cả giận nói:

    - Tô Chuyết, đến cùng ngươi muốn nói gì?

    Tô Chuyết nghiêm mặt nói:

    - Mấy người chúng ta dọc đường đến đây hành tung cực kỳ bí ẩn. Ngay cả rất nhiều người đang ngồi cũng không biết mục đích chân chính của chuyến đi này. Nhưng mà nhóm người Độc Hành Kim Cương làm thế nào biết được?

    Phong Tòng Quy hừ một tiếng:

    - Đây cũng chính là vấn đề ta muốn hỏi ngươi!

    Tô Chuyết cười lạnh nói:

    - Dọc theo con đường này ta có giở trò hay không, mọi người đều rõ trong lòng. Thế nhưng mà, trừ mấy người chúng ta ra, còn có một người biết chúng ta muốn đi làm cái gì!

    Vô Ngã cả kinh nói:

    - Ngươi nói là Lý Tuyên!

    - Không sai!

    Tô Chuyết lớn tiếng nói.

    - Trừ Lý Tuyên ra, ta không đoán được còn ai có thể tiết lộ hành tung của chúng ta! Chẳng lẽ các ngươi không có nghe nói, thời điểm hắn bắt được ta ở Kim Lăng đã từng cố tình tiết lộ hành tung của ta trên giang hồ, dẫn tới sát thủ truy sát. Nếu nói hắn làm chuyện như vậy, cũng là xe nhẹ đường quen mà thôi!

    Trong lòng Vô Ngã và Phong Tòng Quy ngầm sinh ngờ vực. Nhưng bọn hắn vẫn không muốn tin tưởng Lý Tuyên thật sự dám tiết lộ tin tức ra ngoài. Làm như vậy hắn chiếm được chỗ tốt gì?

    Tô Chuyết lại nói:

    - Lý Tuyên kẻ này tự xưng là quân tử văn nhã, nhưng lòng dạ thì nhỏ mọn. Các ngươi không cho phép hắn đồng hành, sao lại không khiến hắn ghi hận trong lòng chứ? Vì vậy hắn tiết lộ hành tung của chúng ta ra ngoài, dẫn tới nhóm người Độc Hành Kim Cương, một phương diện là có thể để chúng ta cảm thấy đau đầu, một phương diện khác là có thể kéo dài thời gian của chúng ta!

    - Có ý gì?

    Tô Chuyết cười lạnh nói:

    - Có lẽ, bây giờ Lý Tuyên đã trên đường đến pháo đài cổ rồi!

    Vô Ngã sợ hãi cả kinh, bàn tay nặng nền vỗ lên bàn. Cái bàn gỗ nhất thời chia năm xẻ bảy, làm Triệu Lăng giật nảy mình.

    Tô Chuyết nhìn Phong Tòng Quy, cười lạnh nói:

    - Bởi vậy, ta mới hỏi Lý Tuyên đến cùng là người của ai!

    Phong Tòng Quy và Vô Ngã đều là người thông minh bực nào, lập tức minh bạch Tô Chuyết có ý gì. Nếu như Lý Tuyên tự tác chủ trương thì cũng thôi đi, nếu là nhận lệnh người khác mà làm chuyện như thế, vậy đã nói rõ, trong hai người bọn hắn có kẻ ngoài sáng hợp tác, nhưng lại lén lút muốn nuốt bảo tàng một mình.

    Phong Tòng Quy hừ lạnh một tiếng:

    - Tô Chuyết, ngươi muốn châm ngòi ly gián sao?!

    Vô Ngã cũng cười lạnh nói:

    - Tô Chuyết, ngươi dùng kế sách này cũng không khỏi vụng về một chút!

    Tô Chuyết không nói một lời, chỉ là mỉm cười. Phong Tòng Quy và Vô Ngã càng nói như vậy thì càng đại biểu trong lòng bọn họ đã sinh ra nghi ngờ. Chẳng qua bây giờ Tô Chuyết đã coi như là phế nhân, khó mà nhấc lên sóng gió. Bọn hắn cũng không để ý nhiều, ngược lại là Lý Tuyên để hai người đồng thời sinh ra lòng kiêng kỵ. Lý Tuyên chẳng những có thủ hạ đông đảo, hơn nữa còn đang ẩn nấp ở một nơi bí mật nào đó, thực sự là nguy cơ khiến người ta cảm thấy bất an.

    Trầm mặc hồi lâu, Vô Ngã nói:

    - Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi, rồi lập tức chạy tới pháo đài cổ!

    Vô Ngã vừa nghĩ tới Lý Tuyên rất có thể đã chạy tới đằng trước, thì trong lòng càng lúc càng sốt ruột. May là đám người Độc Hành Kim Cương ôm cây đợi thỏ ở đây, nên đã chuẩn bị sung túc đồ ăn và rượu. Mọi người tiếp tế một chút rổi chuẩn bị xuất phát.

    Tô Chuyết bỗng nói:

    - Lý Tuyên đã tiết lộ hành tung của chúng ta ra ngoài, ta nghĩ, người giang hồ chạy đến tầm bảo cũng không chỉ có mấy tên như Độc Hành Kim Cương. Chúng ta nên để lại nhân thủ, nếu có người phía sau tới thì chỉ đến địa điểm ta vừa nói. Làm như vậy sẽ có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức!

    Con mắt của Phong Tòng Quy xoay chuyển, gật đầu nói:

    - Tô Chuyết nói rất có lý.

    Lão xoay người nói với Triệu Lăng:

    - Lăng nhi, con mang mấy người ở lại nơi đây phụ trách việc này!

    Triệu Lăng khom người lĩnh mệnh. Vô Ngã bỗng cũng kêu lên một thủ hạ của mình, phân phó nói:

    - Hàn Thành, ngươi cũng dẫn người lưu lại!

    Người tên Hàn Thành thông minh tháo vát, chính là trợ thủ quan trọng dưới tay Vô Ngã. Chỉ từ cách hai người sắp xếp như vậy, Tô Chuyết đã có thể ngửi được một tia mùi vị hoài nghi. Xem ra Vô Ngã và Phong Tòng Quy quả nhiên vẫn sinh ra hiềm khích, Tô Chuyết mừng thầm trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc.

    Khóe mắt Phong Tòng Quy co rúm một hồi, cuối cùng không hề nói gì, quay người lên xe ngựa. Tô Chuyết quay đầu liếc nhìn Triệu Lăng, lại trông thấy Hàn Thành đứng ở sau lưng nàng không xa.

    Sắc mặt Hàn Thành hung ác nham hiểm, hiển nhiên là hạng người tâm ngoan thủ lạt. Tô Chuyết bỗng có chút không đành lòng, Triệu Lăng chỉ là một cô bé mười một tuổi mà thôi, mà đơn độc ở lại nơi này với mấy tên hán tử liếm máu đầu đao này, vạn nhất hai phe nảy sinh xung đột, chẳng phải là sẽ bị hại trước nhất hay sao?

    Nghĩ tới đây, Tô Chuyết quay sang Triệu Lăng vẫy vẫy tay. Triệu Lăng khéo léo chạy tới, Tô Chuyết ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng dặn dò bên tai nàng:

    - Tiểu Lăng nhi, gặp nguy vứt bỏ, gặp nạn tự vệ, ngươi phải nhớ kỹ câu nói này. Hai ngày sau nếu như chúng ta còn chưa trở về, ngươi tự nghĩ cách lặng lẽ trở về Trung Nguyên đi!

    Triệu Lăng chớp đôi mắt to, biết Tô Chuyết đang quan tâm nàng, trong lòng ấm áp, không khỏi cười nói:

    - Sư huynh, muội hiểu rồi!

    Tô Chuyết lại nhỏ giọng nói:

    - Ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ có cách quay về Trung Nguyên. Đến lúc đó đi tiệm gạo Lăng gia ở Tô Châu, báo tên của ta, tự sẽ có người chiếu cố ngươi!​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 22: Cổ bảo bí cảnh (thượng)

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Triệu Lăng nghe lời Tô Chuyết dặn dò, trịnh trọng gật đầu. Phong Tòng Quy thấy Tô Chuyết bỗng thân mật với Triệu Lăng như vậy, cảm giác có chút không thích hợp, liền mở miệng thúc giục nói:

    - Tô Chuyết, đi mau!

    Trên xe ngựa thiếu đi Triệu Lăng quả thực thiếu đi rất nhiều thú vui trên đời. Ba người Tô Chuyết, Vô Ngã và Phong Tòng Quy đều mang tâm tư riêng, một câu cũng không nói thêm.

    Đám người thúc ngựa chạy vội, chỉ vì lo lắng Lý Tuyên cướp trước, một khắc cũng không dám dừng lại, đi hơn nửa ngày thời gian rốt cục trông thấy trong hoang mạc có một tòa cổ bảo nguy nga dựng sừng sững giữa núi xa. Lúc này đã qua buổi trưa, hoang mạc gió bắc thổi ngập trời, cát vàng che khuất không trung, quất vào mặt như là đao cắt.

    Đội ngũ ban đầu có hơn trăm người, để lại vài chục người trong thôn trang nhỏ kia, còn thừa lại bảy tám chục tên hán tử. Mọi người khó khăn chạy tới chân núi cổ bảo, bởi vì có ngọn núi che chắn, gió thổi bớt đi không ít, lúc này mới có thể thở một hơi. Đám người ngồi xuống mặt đất, hưởng thụ bình tĩnh khó có được.

    Vô Ngã hỏi:

    - Tô Chuyết, từ đâu lên núi?

    Tô Chuyết đi thẳng tới cạch vách núi, đưa thay sờ sờ một cây sợi dây thừng thô to. Y nhíu mày nói ra:

    - Lên núi chỉ có thông qua dây thừng. Mấy năm trước ta tới đây cũng thông qua cách này mà leo lên. Nhưng mà các ngươi xem này, đây không phải là dây thừng năm đó!

    Phong Tòng Quy gật đầu:

    - Dây thừng đặt ở đây mấy năm đã sớm nên mục nát rồi. Mà sợi dây thừng này là mới, hiển nhiên mới được treo lên cách đây không lâu!

    Tô Chuyết cầm chắc sợi dây thừng trong tay, dùng sức giật giật, thấy dây thừng vô cùng rắn chắc, đủ để chịu lực lượng của bốn năm người.

    - Xem ra sớm có người sớm lên núi rồi!

    Tô Chuyết không cần nói rõ, Vô Ngã và Phong Tòng Quy đã có thể đoán được người lên núi tất nhiên là Lý Tuyên không thể nghi ngờ.

    Vô Ngã lạnh lùng nói:

    - Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?

    Tô Chuyết có chút lo lắng nói:

    - Bây giờ bọn hắn từ trên cao nhìn xuống, nếu như bố trí mai phục trên đỉnh núi thì...

    Vô Ngã ngang nhiên nói:

    - Cho dù bọn chúng có thiên quân vạn mã, ta có gì phải sợ?

    Nói xong bám vào đầu dây thừng, vươn người nhảy lên, nhảy vọt lên trên núi.

    Vô Ngã là kẻ tài cao gan lớn, đơn thương độc mã thẳng đến đỉnh núi. Mọi người ở dưới núi ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy thân hình Vô Ngã càng lúc càng nhỏ, mãi đến cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ. Sau giây lát, tiếng nói của Vô Ngã từ đỉnh núi truyền xuống:

    - Lên đây đi, phía trên không có ai!

    Bấy giờ đám người mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn thủ hạ lắp đặt giỏ trúc lên dây thừng, Tô Chuyết và Phong Tòng Quy đồng thời đứng trong giỏ trúc, để người khác kéo lên. Bỏ ra một nén hương thời gian, Tô Chuyết rốt cục bước lên đỉnh núi.

    Trở lại chốn cũ tự có một phen cảm khái. Phong Tòng Quy đã chờ không nổi, thúc giục Tô Chuyết tranh thủ thời gian. Tô Chuyết dẫn mọi người đi tới cửa đá ngàn cân đằng trước, chỉ thấy hai cánh cửa lớn đã bất ngờ mở ra một khe hở. Bên trong khe hở là một màu đen kịt, giống như là vực sâu không đáy thôn phệ vạn vật.

    Tô Chuyết thở dài:

    - Cửa đá đã mở. Trừ Lý Tuyên ra, hầu như không có ai biết được biện pháp mà ta phá giải cơ quan cửa đá năm đó!

    Đám người không còn hoài nghi, cũng không dám chậm trễ thời gian. Trong thời gian mọi người cột bó đuốc, Phong Tòng Quy cẩn thận tỉ mỉ xem xét toà cổ bảo này, nhẹ giọng than thở:

    - Lâu đài đá này ba mặt đều là vách núi cheo leo, dễ thủ khó công, mà lại ngầm hợp với một loại trận pháp bố trí nào đó, quả đúng là nhất đại cao nhân thiết kế!

    Vô Ngã tâm niệm vừa động, nói:

    - Pháo đài cổ này ba mặt đều là vách núi cheo leo, không có đường đi, chỉ có thể tới cửa trước tiên. Nếu như Lý Tuyên muốn trốn, cũng chỉ có thể đi từ nơi này. Nếu như để lại nhân thủ, hẳn là có thể có thu hoạch!

    Phong Tòng Quy gật đầu, phân phó mấy người trấn giữ. Mọi người nhóm lửa bó đuốc, lúc này mới để Tô Chuyết dẫn vào cửa.

    Thông qua đường hành lang tối đen, mọi người đi vào đại sảnh hình tròn. Nhưng mà cùng nhau đi vào thì vẫn không nhìn thấy một người nào. Tô Chuyết chỉ vào từng cánh cửa tối đen như mực xung quanh đại sảnh, nói ra:

    - Toà cổ bào này bài trí dựa theo phương vị Thiên Cương Bát Quái. Mấy cánh cửa này chính là sáu cửa: Phong, Lôi, Thủy, Hỏa, Sơn, Trạch; bên trong có đủ loại cơ quan!

    Phong Tòng Quy nhíu mày hỏi:

    - Nếu là Bát Quái, như vậy Thiên môn và Địa môn đâu?

    Tô Chuyết mỉm cười, năm đó mình tốn không ít thời gian mới nghĩ đến tầng này. Không ngờ Phong Tòng Quy liếc mắt là nhìn ra mấu chốt trong đó, đúng là gừng càng già càng cay! Tô Chuyết đưa tay chỉ đỉnh đầu, nói ra:

    - Thiên môn ngay trên đỉnh đầu!

    Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có thể trông thấy trên vách đá nhẵn bóng có một cánh cửa đá nhỏ. Tiếp theo Tô Chuyết nói ra:

    - Nơi ấy thông hướng một hang đá. Năm xưa chúng ta đã nhìn qua, bên trong không có cái gì. Chẳng qua nơi đó lại có cửa áp khống chế toàn bộ cơ quan trong pháo đài cổ!

    Nói đến đây, Tô Chuyết cười cười, nói:

    - Nếu ta là Lý Tuyên, nhất định sẽ mở ra cơ quan trước. Chỉ cần các ngươi không rõ nội tình, tùy tiện tiến vào sáu cửa này, e là sẽ tổn thất nặng nề!

    Trong lúc Tô Chuyết nói chuyện, bên trong Phong môn mơ hồ truyền đến thanh âm cuồng phong gào thét, một luồng gió lạnh thổi tới làm sống lưng người ta phát lạnh. Bên trong Lôi môn lại ngầm truyền đến tiếng sấm đùng đùng khiến người ta rùng mình. Bọn hắn còn chưa vào cửa mà đã cảm giác được sự lợi hại trong đó, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm nghị.

    Tô Chuyết nói:

    - Cơ quan ở đây, mỗi một cái đều có thể giết người trong vô hình. Chúng ta muốn đi vào, trước hết phải đóng tổng áp lại!

    Phong Tòng Quy nghi ngờ nói:

    - Tại sao chúng ta phải đi vào mấy cửa này?

    Tô Chuyết nói:

    - Bởi vì ta đoán, bảo tàng ngay ở bên trong Địa môn và trong tám cửa này! Năm đó chỉ có Địa môn là chúng ta không đi vào. Hơn nữa Địa môn đi sâu xuống đất, lại có thể dùng làm hố bẫy hầm giam, đây chính là nơi tốt nhất để giấu đồ vật!

    Vô Ngã và Phong Tòng Quy cả kinh, trăm miệng một lời:

    - Ngươi có thể khẳng định chứ?

    Tô Chuyết lắc đầu cười nói:

    - Ta đương nhiên không thể khẳng định. Nhưng mà ta cũng chỉ có thể đoán được một chỗ như vậy mà thôi!

    Trong mắt Phong Tòng Quy mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn, nói:

    - Vậy chúng ta phải nắm chặt thời gian, tận lực tìm ra bảo tàng trước khi trời tối!

    Cách trời tối còn có hơn một canh giờ. Lão lập tức phân công nhân thủ nghĩ cách trèo lên vách đá, mò vào Thiên môn. Những kẻ dưới tay bọn hắn cũng nhiều tên thủ đoạn cao siêu, cho dù không có khinh công như Ngô Tiêu của Huyết Bức môn năm xưa, nhưng cũng có các loại môn đạo kỳ quái.

    Tầm mười người đem một khúc gỗ mang theo bên mình cột lại với nhau, nối thành một gậy gỗ dài chừng bảy tám trượng. Đám người dựng gậy gỗ lên, một người thân thủ khéo léo như khỉ leo lên gậy gỗ, dễ dàng với tới cửa hang Thiên môn.

    Tô Chuyết nói cho bọn hắn vị trí thạch thất khống chế cơ quan, rồi giảng giải cách thức đóng lại cơ quan như thế nào. Mười mấy người leo lên rất nhanh, từ trong cửa hang tiến vào Thiên môn, chỉ một lúc sau liền có người từ trong cửa hang nhô đầu ra, hô lớn:

    - Cơ quan đã đóng lại! Phía trên cũng không có phát hiện người nào khác!

    Vô Ngã và Phong Tòng Quy lại hồ nghi, đi vào pháo đài cổ lâu như vậy, nếu như Lý Tuyên đã dẫn người vào đây, tại sao cho đến bây giờ cũng không gặp được một người chứ?

    Tô Chuyết nói:

    - Nếu cơ quan đã đóng lại, vậy thì đi theo ta!

    Y dẫn đầu đi vào Phong môn. Năm đó Tô Chuyết chỉ có đi vào Phong môn mới biết bên trong có một hố bẫy, rất có khả năng thông hướng Địa môn, bởi vậy mới lựa chọn con đường quen thuộc.

    Phong Tòng Quy trời sinh tính đa nghi, ngăn Tô Chuyết lại, nói:

    - Sao ngươi lại chọn cửa này? Vì sao không chọn cửa khác?

    Tô Chuyết thở dài, đáp:

    - Trực giác.

    Phong Tòng Quy hừ lạnh một tiếng:

    - Tô Chuyết, từ khi ngươi đi vào chân núi thì biểu hiện hết sức nhiệt tình, rốt cục ngươi có quỷ kế gì?

    Tô Chuyết cười nhạt một tiếng:

    - Tâm tư của ta còn có thể giấu diếm được ông à?

    Y nói xong quay người bước vào Phong môn, vừa đi vừa nói:

    - Các ngươi có thích vào hay không, nếu có bãn lãnh thì tự tìm đường đi!​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 23: Cổ bảo bí cảnh (trung)

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Đến cảnh địa này, Vô Ngã và Phong Tòng Quy cũng không thể làm gì. Lúc nãy còn chưa tiến vào mấy cửa đá này thì đã cảm nhận được sự lợi hại của cơ quan bên trong. Nếu như không có Tô Chuyết dẫn đường, dù không đến mức toàn quân bị diệt ở đây, nhưng cũng phải phí rất nhiều công sức.

    Con mắt Vô Ngã xoay chuyển, tính mạng của Tô Chuyết đang nằm ở trong tay mình, không cần lo lắng hắn giở trò gian. Ngược lại là gã Lý Tuyên không biết tung tích kia lại khiến người ta khó lòng phòng bị. Lý Tuyên không thể nào nghe mệnh lệnh của mình, như vậy rất có khả năng chính là Phong Tòng Quy muốn lợi dụng Lý Tuyên để đối phó hắn.

    Mà lúc này Phong Tòng Quy cũng đang có tâm tư tương tự. Hai người đề phòng lẫn nhau, theo Tô Chuyết tiến vào Phong môn. Còn lại khoảng bốn mươi năm mươi người, lại phân phái tầm mười người thủ vệ ở đại sảnh. Đến hiện giờ một đoàn người càng ngày càng ít, nhưng mà số người này cũng dư xài rồi.

    Tô Chuyết đi trước dẫn đường, từ đầu đến cuối đưa lưng về phía những người khác. Không ai nhìn thấy sắc mặt của Tô Chuyết đã trầm xuống, trong mắt còn thoáng hiện một tia lo lắng. Lúc này trong lòng của Tô Chuyết đã rối như tơ vò, nhanh chóng suy tư đối sách.

    Đi xa một chút, đã nhìn thấy một cửa hang đen sì ở chính giữa hành lang. Năm đó Tô Chuyết và Hoa Miên tiên tử đi vào trong Phong môn, Hoa Miên tiên tử đã bị Diệp Thiều ném vào trong cửa hang này. Năm đó Tô Chuyết suy đoán hang động này rất có thể thông hướng vào Địa môn, chỉ là mãi không có xác định. Năm đó khi Vệ Tú cứu Hoa Miên ra ngoài, Hoa Miên cũng không bị thương nặng, hiển nhiên bên dưới không có nguy hiểm quá lớn.

    Tô Chuyết chỉ vào cửa hang, nói ra:

    - Phía dưới chính là Địa môn!

    Phong Tòng Quy đứng bên cạnh cửa hang quan sát phía dưới. Bên dưới cửa hang tối đen như mực, sâu không thấy đáy. Mọi người còn thấy sợ hãi, Phong Tòng Quy cười lạnh một tiếng:

    - Tô Chuyết, ngươi không gạt chúng ta chứ? Phía dưới đến cùng là cái gì?

    Tô Chuyết không rảnh tranh luận với lão, đột nhiên thả người nhảy vào trong cửa hang. Lần này làm Vô Ngã và Phong Tòng Quy giật nảy mình. Không ngờ lá gan của Tô Chuyết quả thật không nhỏ. Bọn hắn nghe Tô Chuyết nói qua tình hình năm đó, biết được bên dưới hang động ngay cả Tô Chuyết cũng chưa tới. Hai người bọn họ nhất thời do dự bất định, không biết có nên nhảy xuống theo Tô Chuyết hay không.

    Vô Ngã ở cửa hang hô to:

    - Tô Chuyết, phía dưới thế nào?

    Tô Chuyết nhảy xuống cửa hang, chỉ rơi xuống dưới vài thước là ngồi bịch tại chỗ. Trên mặt đất là vách đá trơn nhẵn, mà vách đá còn trải dài nghiêng xuống dưới. Tô Chuyết không khống chế nổi thân thể, cứ thế mà một đường trượt xuống, rẽ mấy khúc quẹo, trên đỉnh đầu tiếng hô của Vô Ngã cũng truyền đến, mờ mờ ảo ảo không nghe rõ, phảng phất như cách một thế hệ.

    Tô Chuyết không muốn trả lời, ngậm miệng không đáp. Vách đá vô cùng dốc đứng, thân thể Tô Chuyết càng trượt nhanh hơn, trái tim không kìm được đập lên thình thịch. Bây giờ chính mình không khác gì đã mất võ công, nếu như tiếp tục trượt nhanh như vậy, ngã xuống mặt đất còn không phải là đứt gân gãy xương?

    Đang nghĩ ngợi, thình lình dưới mông trống không, vách đá bất chợt đứt quãng giữa đường. Thân thể Tô Chuyết như là quả bóng da ném lên không trung rồi rớt xuống dưới. Bỗng nhiên dưới mông lại mềm nhũn, thì ra phía dưới là một chồng cỏ tranh. Ngã lên đống cỏ này cũng không bị thương chút nào.

    Tô Chuyết vừa mừng vừa sợ, móc ra cây châm lửa từ trong ngực, cẩn thận thổi sáng. Y trông thấy chồng cỏ tranh phía trước, hiển nhiên đã đặt ở đấy nhiều năm rồi, chỉ là bởi vì nơi này khô ráo thiếu nước nên vẫn không bị mục nát. Chắc là năm đó Hoa Miên cũng ngã lên đống cỏ tranh này nên mới không bị thương.

    Tô Chuyết nắm một nắm cỏ tranh buộc thành bó đuốc, cẩn thận đốt lửa. Lúc này đỉnh đầu lại truyền tới tiếng hô của Vô Ngã:

    - Tô Chuyết, có chuyện gì vậy?

    Kỳ quái là thanh âm lần này còn vang dội hơn so với ở trên vách đá vừa nãy. Tô Chuyết ngẩng đầu nhìn lên, thì ra trên đỉnh đầu có lỗ thông khí, thông hướng thẳng đến hành lang Phong môn, so với bên trong khe trượt quanh co ngắt ngoéo thì càng có thể nghe thấy rõ ràng động tĩnh bên ngoài.

    Tô Chuyết vẫn không trả lời, mà là quay người quan sát chỗ này. Một bên khác từ đường trượt mà Tô Chuyết rơi xuống là một hàng rào bằng sắt. Hóa ra nơi này là một phòng giam!

    Bởi vì ngày tháng lâu dài, hàng rào sắt đã sớm hư hỏng không chịu nổi. Tô Chuyết cởi áo khoác, thắt lên hai cây lan can, dùng sức xoắn một phát, lan can sắt lập tức đứt gãy. Tô Chuyết chui ra từ lỗ hổng lan can gãy, nhờ ánh lửa phát hiện xung quanh còn có vài phòng giam giống nhau như đúc. Đoán chừng đều là từ trong cửa khác mà thông tới nơi này.

    Trong một phòng giam cách ngay đây không xa, cũng có một hàng rào sắt có dấu vết đứt gãy. Tô Chuyết trầm tư một hồi, khóe miệng bỗng lộ ra vẻ tươi cười. Y đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, rồi ngửa đầu lên hô:

    - Xuống đây đi! Phía dưới rất an toàn!

    Tiếng nói của Tô Chuyết thông qua lỗ thông hơi truyền đến hành lang Phong môn. Bấy giờ Vô Ngã và Phong Tòng Quy mới yên lòng lại.

    Thì ra năm đó bang chúng phái Thiên Sơn dựa theo Tiên Thiên Bát Quái phân làm tám môn. Sáu môn cuối cùng chính là sơn động để bang chúng cư trú. Mà bên trong đường hành lang chính là cơ quan mà bang chúng thiết kế dựa theo đặc điểm và bản lĩnh của mình.

    Mà bên dưới cơ quan hành lang trong mỗi một cửa đều thông hướng phòng giam nơi này. Trong phòng giam có lỗ thoát khí thông đến đường hành lang, như vậy phạm nhân vừa có động tĩnh thì bang chúng bên trên có thể biết được ngay tức khắc.

    Vô Ngã và Phong Tòng Quy nghe được tiếng hô của Tô Chuyết, lập tức ra lệnh thủ hạ từ cửa hang trượt xuống. Chỉ một lúc sau, tất cả mọi người đã đứng ở trong phòng giam.

    Phong Tòng Quy dò xét bốn phía một vòng, hỏi:

    - Tô Chuyết, nơi này là địa phương nào?

    Tô Chuyết lắc đầu, chỉ nói ra:

    - Tới đây rồi, chúng ta phải cẩn thận!

    Vì sao phải cẩn thận, Tô Chuyết không nói rõ, mà lại tìm khiếm thứ gì đó khắp nơi. Vô Ngã hỏi:

    - Ngươi đang tìm cái gì?

    Tô Chuyết cũng không quay đầu lại, tự lẩm bẩm:

    - Đương nhiên là tìm cơ quan Địa môn!

    Kết cấu của pháo đài cổ được thiết kế cực kỳ phức tạp, có thể nói là bác đại tinh thâm, thâm bất khả trắc. Đến lúc này, toàn thân tâm Tô Chuyết cũng đã bị bí mật trong pháo đài cổ hấp dẫn, một lòng muốn tìm tòi nghiên cứu bên trong rốt cục còn có bao nhiêu bí mật, ngược lại cũng không hoàn toàn giúp nhóm người Vô Ngã tìm kiếm bảo tàng.

    Phong Tòng Quy cũng là cao thủ cực giỏi trong đạo, thấy thế cũng gia nhập tìm kiếm. Lão nghiên cứu loại cơ quan thiết kế này còn lâu ngày hơn Tô Chuyết, kinh nghiệm cũng phong phú hơn. Dạo qua một vòng, rất nhanh liền hô:

    - Mau tới nơi này!

    Tô Chuyết và Vô Ngã đều giật mình, vội vàng chạy tới bên cạnh Phong Tòng Quy. Phong Tòng Quy chỉ vào trên tường nói ra:

    - Nơi này có gì đó quái lạ!

    Hai người khác tập trung nhìn vào, trên tường có một vệt lõm nhỏ vô cùng đột ngột. Tô Chuyết sớm đã lưu ý đến chỗ này, nhưng không có phát hiện có gì kỳ quái.

    Phong Tòng Quy nói:

    - Chỗ này phải dùng nội lực mới có thể thúc đẩy cơ quan!

    Vô Ngã lập tức đưa tay đặt vào chỗ lõm, vận công nhấn một cái. Liền nghe thanh âm "Ken két" trầm đục từ trong tường đá truyền đến, vách đá trước mặt đột nhiên chia thành hai, hiện ra một con đường nhỏ đen kịt.

    Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ban nãy mình mặc dù đã phát hiện chỗ lõm này, nhưng bởi vì không cách nào sử dụng nội lực nên không phát hiện huyền bí trong đó. Hơn nữa nơi đây vốn là nhà tù, thiết kế như vậy nếu có phạm nhân muốn chạy trốn, không có công lực nhất định thì căn bản không thể nào mở ra cửa đá.

    Đám người châm bó đuốc, cẩn thận lần mò vào trong con đường nhỏ. Đường nhỏ quanh co, lại kéo dài nghiêng xuống dưới mặt đất. Đám người đi một hồi, hiển nhiên nơi đây sớm đã đến chân núi, bắt đầu đi dọc xuống lòng đất.

    Đi ước chừng hơn một dặm đường, phía trước lại xuất hiện một vách đá ngăn trở đường đi. Lần này vách đá bóng loáng như gương, không có vết lõm như trước, dường như căn bản không có nơi nào thiết trí cơ quan. Tô Chuyết và Phong Tòng Quy đồng thời nhíu mày, lâm vào khổ tư.

    Còn chưa nghĩ được rõ ràng là thế nào, chợt nghe thấy tiếng trầm đục ầm ầm. Vô Ngã biến sắc, quát to một tiếng:

    - Không xong!

    Nội lực của Vô Ngã thâm hậu nhất, nhĩ lực tự nhiên cũng mạnh hơn một chút, lập tức minh bạch đã xảy ra chuyện gì, quay người chạy về phía con đường lúc đầu. Phong Tòng Quy và Tô Chuyết theo sát phía sau, không bao lâu là chạy tới lối ra, chỉ thấy đằng trước là một đống đá vụn, hoàn toàn phá hỏng cơ quan cửa đá vừa mới phát hiện!​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
    Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
    Quyển 21: Bảo tàng truyền đời.
    Chương 24: Cổ bảo bí cảnh (hạ)

    Editor: 21302766
    Nguồn: Tàng Thư Viện

    Lần này đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều bịt kín một tầng bóng ma. Sắc mặt mọi người đã thay đổi, trở nên một màu tro tàn.

    Bây giờ bên trong hang ngầm chật hẹp này, tiến lên không tìm thấy đường ra, lùi lại khó mà thông qua đống đá vụn. Tất cả mọi người không chỉ bị nhốt ở nơi này mà tiến thối cũng không được. Sơn động thấp bé ngột ngạt này phảng phất như biến thành một phần môn cực lớn.

    Vô Ngã bỗng vận khí đánh ra hai chưởng, đánh cho đống đá vụn bay tán loạn. Nhưng mà cửa hang đất đá tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn không mở được lối thoát ra ngoài.

    Bởi vì khi tiến vào Địa môn phải đi qua khe trượt chật hẹp, nên tất cả công cụ đều để lại trong pháo đài cổ, lúc này coi như lớn tiếng hô to cũng không cách nào để người bên ngoài nghe thấy.

    Tất cả mọi người nhất thời bị mất chủ kiến, nếu không phải Phong Tòng Quy và Vô Ngã vẫn còn sức ảnh hưởng, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức hoảng loạn rồi. Vẻ mặt Phong Tòng Quy âm trầm, không nói một lời, nhưng trong lòng đã dời sông lấp biển. Đã bước tới một bước này, lão tất nhiên sẽ không cam lòng chịu thất bại như vậy, thậm chí là phải chết uất ức ở chỗ này.

    Lão chính là một nhân vật khuấy động phong vân thiên hạ! Phong Tòng Quy lạnh lùng hỏi:

    - Tô Chuyết, sao thạch động này lại sập?

    Tô Chuyết thở dài, trên mặt tràn đầy hối hận. Y đương nhiên cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, lại càng không muốn chết ở chỗ này. Tô Chuyết thở dài:

    - Nhất định là Lý Tuyên!

    - Lý Tuyên?

    - Vừa nãy ta xuống hầm giam, phát hiện phòng giam khác cũng có dấu vết hư hại. Lúc ấy ta đoán được nhất định là Lý Tuyên từ trong cửa khác mà tìm ra con đường tiến vào hầm giam. Nhưng mà hắn không thể mở ra cửa động này, thế nên ta cho rằng hắn đã rời đi. Ai ngờ cuối cùng hắn lại làm sập cửa hang...

    Phong Tòng Quy nhặt lên mấy cục đá vụn, cẩn thận xem xét, thở dài:

    - Là thuốc nổ! Lý Tuyên dùng thuốc nổ đánh sập cửa hang!

    Trong lời lão nói tràn ngập hối hận, vừa rồi tìm được cửa hang, nhất thời hưng phấn mà quên lưu lại nhân thủ canh cửa, cho nên để Lý Tuyên bắt được cơ hội.

    Vô Ngã oán hận nói:

    - Tại sao Lý Tuyên muốn làm như vậy? Hắn làm như thế chẳng lẽ có thể lấy được bảo tàng sao?

    Tô Chuyết lắc đầu:

    - Bây giờ chỉ sợ hắn đã không cần bảo tàng! Chỉ cần diệt trừ hai người các ngươi, Lý Tuyên sẽ có thể tiếp nhận toàn bộ thế lực của các ngươi. Chuyện này đối với hắn mà nói mới là bảo tàng lớn nhất!

    Phong Tòng Quy nghiến răng nghiến lợi, giận quá hóa cười:

    - Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau, hay lắm! Lão phu chơi chim cả đời, nào ngờ sắp đến cuối rồi mà còn để chim mổ mắt!

    Trong thạch động lâm vào tĩnh lặng như chết. Tất cả mọi người dường như đang chờ chết, chán nản ngồi dưới đất, nhìn xem ánh sáng của mấy cây đuốc càng lúc càng nhỏ dần.

    Vô Ngã bỗng nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

    - Không! Chúng ta tuyệt đối không nên chết ở đây!

    Tô Chuyết nhấc mắt liếc nhìn Vô Ngã, Vô Ngã có vẻ đã có chút điên cuồng, sắc mặt tràn đầy dữ tợn, hoàn toàn không có khí độ như ngày xưa. Tô Chuyết lại rủ xuống mi mắt, giống như không thèm quan tâm mọi sự xung quanh mình vậy.

    Vô Ngã bỗng nắm chặt cổ áo Tô Chuyết, cả giận nói:

    - Ngươi đang hi vọng chúng ta đồng quy vu tận đúng không? Ngươi cho rằng như vậy là có thể ngăn cản năm lộ đại quân chúng ta tấn công nước Tống hay sao, ngươi cho rằng như vậy có thể cứu được người trong thiên hạ hay sao? Ngươi đã sớm nghĩ kỹ rồi đúng không?

    Lúc trước trái lại Tô Chuyết không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ được Vô Ngã nhắc nhở một phen, hình như sự tình đích thật là như vậy. Có lẽ từ nơi sâu xa Lý Tuyên quả thực đã giúp Tô Chuyết chuyện này. Tô Chuyết cũng không muốn tranh luận với Vô Ngã nữa, mỉm cười:

    - Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, như thế nào cũng được...

    Vô Ngã đột nhiên đẩy Tô Chuyết ngã xuống mặt đất, lớn tiếng nói:

    - Không! Hang đá này nhất định có đường ra! Bảo tàng nhất định ở ngay đằng sau đường ra! Ta không thể từ bỏ!

    Vô Ngã hô to rồi lao về phía trước. Phong Tòng Quy cũng bước nhanh đuổi theo, lão mặc dù không mở miệng nói lời nào, nhưng trong lòng cũng không cam chịu cứ vậy mà từ bỏ. Tất cả mọi người đi theo hai người, mang bó đuốc đi, trong hang đá lâm vào một màu tối đen. Tô Chuyết đờ đẫn ngồi dưới đất, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Bỗng dưng chỉ cảm thấy từng cơn gió mát mang đến một hơi khí lạnh.

    Tô Chuyết mờ mịt ngẩng đầu, trong sơn động chật chội này sao lại có gió? Y xoay đầu đã trông thấy trên vách đá bên cạnh có một cái khe chiếu ra một ít ánh sáng. Tia sáng vô cùng nhỏ nhoi này lại tựa như ánh sao bên ngoài. Thì ra ban nãy mọi người đều giơ bó đuốc nên mới không phát hiện khe hở này.

    Tô Chuyết bỗng nhảy lên, theo khe hở đi thẳng về phía trước. Đây rõ ràng là lỗ hổng dùng để thông gió trong thạch động, đã có cửa hang thông gió, nói không chừng sẽ có đường ra.

    Nghĩ tới đây, Tô Chuyết lại bước chân ra ngoài. Phía trước đã có thể trông thấy ánh sáng từ bó đuốc, cái khe này thẳng tắp từ đầu đến cuối, không lo tìm không ra.

    Mà lúc này Vô Ngã và Phong Tòng Quy đang sa sút tinh thần ngồi trên mặt đất, hiển nhiên đã tìm một hồi, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy đường ra. Ai mà nghĩ được bọn hắn giơ bó đuốc tìm kiếm khắp nơi, lại vừa vặn che đậy đường ra chân chính chứ?

    Tô Chuyết theo khe hở mà đi đến vách đá trước mặt, khe hở càng lúc càng thô, cuối cùng có kích cỡ bằng ngón út, thông thẳng đến dưới vách đá. Bên trong sơn động đen kịt, chung quanh đá tảng lởm chởm, hoàn toàn không nhìn ra chỗ này có khe hở. Tô Chuyết phải nằm rạp xuống mặt đất mới có thể miễn cưỡng phân biệt được.

    Người khác nhìn thấy Tô Chuyết hành động kỳ quái, nằm rạp xuống mặt đất bò về phía trước, thì đều có chút tò mò. Tô Chuyết bỗng duỗi ra ngón út, đút vào trong khe hở, vừa vặn sờ đến một cục đá nhỏ nhô ra từ dưới vách đá.

    Tô Chuyết đẩy nhẹ, thì nghe một tiếng trầm đục vang lên, trên vách đá trước mặt đột nhiên rơi xuống một tầng tro bụi lã chã. Trái tim mọi người lập tức treo đến cổ họng, khẩn trương nhìn xem vách đá. Chỉ thấy vách đá chậm rãi nâng lên, hiện ra một căn thạch thất tối đen.

    Tìm được đường sống trong cõi chết, rất nhiều người không nhịn được ôm nhau nhảy lên. Mà ngay cả hạng người thâm trầm như Vô Ngã và Phong Tòng Quy cũng không kìm được vỗ tay chúc mừng.

    Tô Chuyết cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Tô Chuyết mới nhớ tới, lúc nãy vào thời khắc tuyệt vọng nhất, mà trong lòng lại không suy nghĩ về thiên hạ thương sinh. Hóa ra mình cũng chẳng phải là thánh nhân gì cả. Sở dĩ Tô Chuyết vội vã cầu sinh như vậy, bởi vì y nhớ tới Vệ Tú, còn có đứa bé trong bụng Vệ Tú!

    Nghĩ đến qua hai tháng nữa, Vệ Tú sẽ sinh hạ một đứa bé cho mình, Tô Chuyết đã không kìm được muốn nhảy dựng lên. Dù cho hiện giờ thân trúng kỳ độc, không cách nào sử dụng võ công, lại bị Vô Ngã và Phong Tòng Quy giam giữ, tiền đồ còn chưa biết. Nhưng Tô Chuyết vừa trông thấy sắc trời bên trong khe hở, lại giống như là trông thấy ánh rạng đông. Y biết, ở thời điểm này, Vệ Tú nhất định đang ở một nơi nào đó chờ mình trở về.

    Mình nhất định phải trở về!

    Tô Chuyết bỗng dưng lại tràn đầy lực lượng, đi theo đám người vào thạch thất. Đây là một căn thạch thất rất lớn, trên tường có rất nhiều nến. Trong đế cắm nến còn có rất nhiều ngọn nến châm chưa hết. Đám người dùng bó đuốc châm lửa ngọn nến, trong thạch thất lập tức sáng như ban ngày.

    Thạch thất được xây rất tinh tế, ngay cả vách tường bằng đá cũng được mài rất phẳng. Nhưng trong thạch thất lại trống rỗng, chẳng có thứ gì, chỉ có mười mấy hòm gỗ trống đặt ở một góc.

    Những hòm gỗ này sớm đã mục nát tả tơi, không thể sử dụng nữa, không biết vốn được dùng làm gì. Mà trên bức tường đối diện thạch thất bất ngờ còn có một hành lang. Cuối hành lang không xa chính là một cửa đá. Cánh cửa đá này cũng không có che đậy như hai cánh cửa đá lúc trước, rõ ràng ở đó, liếc mắt là thấy ngay.

    Trên mặt Phong Tòng Quy bỗng hiện lên sợ hãi lẫn vui mừng, lão chỉ tay vào cửa đá bên kia vách tường, lớn tiếng nói:

    - Ở đây! Tìm được rồi!

    Tô Chuyết và Vô Ngã không rõ ràng cho lắm, đi lên phía trước, chỉ thấy Phong Tòng Quy chỉ vào một mảng lõm bị đục sờ sờ trên vách tường, các cạnh ngay ngắn tạo thành hình lục giác!​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)